Cớ Sao Nói Không Yêu
Chương 23
Edit: Cam
—
Nguyễn Tĩnh không rõ vì sao mình lại thẳng thắn khai ra Triệu Khải Ngôn như thế, nhưng trên thực tế, cô biết mình đang nói thật. Cô kéo cửa thư phòng đi ra ngoài. Khi đi đến chỗ ngoặt trên hành lang, một bàn tay bất ngờ vươn ra kéo lấy cánh tay của Nguyễn Tĩnh, “Tôi muốn hỏi cô một chuyện!”
Nguyễn Tĩnh khẽ nghiêng người. Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cô cũng không lùi lại mà chỉ thoải mái nhìn đối phương, “Anh nói đi!”
“Ở trong lòng cô tôi có địa vị thế nào?”
Nguyễn Tĩnh nhíu mày lại, ánh mắt trong suốt hiện lên tia mỏi mệt, “Anh căn bản không cần để ý đến suy nghĩ của tôi.” Cứ đối mặt với Tưởng Nghiêm là cô luôn cảm thấy như mất hết sức lực.
“Cô sai rồi, tôi có để ý.”
Nguyễn Tĩnh không thể đoán được động cơ của anh ta, cô thử giằng tay ra nhưng không được, “Tưởng Nghiêm, trước đây tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà, chúng ta… là họ hàng.”
Tưởng Nghiêm nở nụ cười có chút lạnh lẽo, “Nguyễn Tĩnh quả nhiên rất thoải mái, năng lực thay đổi thất thường của cô thực sự khiến người khác cảm thấy không bì được.”
“Anh có thể đừng nói chuyện với tôi theo kiểu này được không?” Nguyễn Tĩnh hít sâu một hơi, cô cố gắng không cho cảm xúc khó chịu ào ra.
“Tôi dường như đã yêu cô rồi.”
Nguyễn Tĩnh trầm mặc một lúc lâu rồi cuối cùng mới mệt mỏi mở miệng, “Tưởng Nghiêm, rốt cuộc anh muốn có được thứ gì từ tôi?”
“Cô không tin ư?” Tưởng Nghiêm lộ ra vẻ mặt như cười như không rồi có chút tự giễu, “À, tôi cũng không thể tin được. Tôi cứ nghĩ mãi xem trên người cô có điểm nào đáng giá nhất để cho tôi có thể có chút kính trọng nhỉ?”
Nguyễn Tĩnh cảm thấy trình độ “Giết người không đền mạng” của người này quả thực đã đạt đến mức độ thâm sâu tinh túy rồi. Có điều, không nể mặt ai luôn là tác phong của anh ta, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cô đã quá quen với việc này, cũng đã từng tê tái vì nó. Nguyễn Tĩnh nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang bị giữ lại ra, giọng nói không ấm áp cũng chẳng bực bội, “Tôi không tin là vì tôi cho rằng tôi hiểu anh. Tưởng Nghiêm, thứ anh cần để lấp vào tâm hồn tự ti và cằn cỗi của anh mãi mãi chỉ là công thành danh toại chứ chưa bao giờ là tình cảm cả. Nếu sự thật này có thể thay đổi thì anh cũng sẽ không còn là Tưởng Nghiêm nữa rồi.”
Nguyễn Tĩnh nói xong liền lùi lại phía sau mấy bước và thong dong xoay người đi về phía cửa phòng mình. Khi đặt tay lên cửa, cô lại thản nhiên nói một câu, “Sau này anh đừng làm như vậy nữa.”
Hành lang không một bóng người. Tưởng Nghiêm khẽ cười, lưng dựa vào tường, trong mắt anh lúc này tràn đầy sự chua xót mờ mịt,”Nguyễn Tĩnh, em hiểu tôi được bao nhiêu?”
Người vừa mới đóng cửa phòng đã đi tới bên cửa sổ và kéo rèm ra. Cô lẳng lặng đứng hồi lâu rồi mới đi vào phòng tắm tẩy rửa đi nỗi mệt mỏi trên người.
Mấy ngày sau, Nguyễn Tĩnh phụng lệnh của Trần Phàm đi tới Viện Bảo tàng Mỹ thuật công cộng tỉnh Giang Tô một tuần. Trên đường đi, cô gửi một tin nhắn cho Triệu Khải Ngôn. Khải Ngôn nhắn lại một câu, “Thuận buồm xuôi gió.” Đi máy bay người ta kỵ nhất là nói “Thuận buồm xuôi gió”. Nguyễn Tĩnh mỉm cười trượt màn hình điện thoại xuống rồi vùi đầu vào ngủ bù.
Công việc thuận lợi một cách bất ngờ. Nguyễn Tĩnh trở về thành phố N sớm hơn dự định và được nghỉ ngơi thêm hai ngày. Buổi sáng hôm sau, cô ngủ thẳng đến 10 giờ mới đứng dậy xuống lầu, hoàn toàn không ngờ được nhìn thấy Triệu Khải Ngôn đang ở ngay trong nhà mình. Lúc này anh đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Tựa như trên người có giác quan thứ sáu, Triệu Khải Ngôn quay đầu lại. Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung đều có đôi chút bất ngờ.
“Chào!” Triệu Khải Ngôn đứng lên cười cười.
“Anh…” Nguyễn Tĩnh vừa định mở miệng hỏi thì phát hiện trên sofa còn một người nữa, Triệu Lâm, “A… Chào anh chị!”
Đúng lúc đó thì Nguyễn Nhàn từ trong phòng bếp đi ra. Vừa thấy em gái, cô lập tức giễu cợt, “Ô, cuối cùng cũng dậy rồi đấy à?”
Nguyễn Tĩnh bị câu nói này làm cho ngượng ngùng đôi chút, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường quả thực chẳng có gì vẻ vang. Cô xoa xoa chóp mũi rồi đi vào bếp rót một ly sữa và chậm rãi uống.
“A Tĩnh, không phải em đang giảm béo đấy chứ? Sao chị thấy em có vẻ gầy hơn một chút so với lần gặp mặt lần trước nhỉ?” Triệu Lâm nhìn từ trên xuống dưới Nguyễn Tĩnh đang bưng một lát bánh mỳ và nửa ly sữa tới ngồi trước bàn ăn.
“Không phải đâu ạ!” Nguyễn Tĩnh cúi đầu nhìn nhìn chính mình, trong khoảng thời gian gần đây cô rất thích mặc những bộ quần áo rộng rãi, có lẽ vì vậy mà trông gầy đi chăng?
“Nó bẩm sinh có ăn cũng chẳng béo lên được đâu.” Nguyễn Nhàn buông một câu làm thối chí kẻ cuồng giảm béo là Triệu Lâm rồi cầm lấy chiếc tạp dề đang vắt trên ghế và đi vào bếp, “Hôm nay may mà có Khải Ngôn giúp đỡ, nếu không thì đống tư liệu trong máy tính của tớ thật đúng là không có cách nào lôi ra được, bản cô nương đây sẽ đích thân làm một bữa trưa mời ân nhân.”
Triệu Lâm cười to, “Tam Tam, cậu đã phán Khải Ngôn bị loại rồi mà, còn ân cần như vậy làm gì nữa?”
Nguyễn Nhàn giơ ngón tay ra lắc lư hai cái, “No no, cái này không gọi là ân cần mà gọi là thành tâm.” Cô nói xong liền đi vào bếp.
Triệu Lâm quay đầu nhìn Triệu Khải Ngôn, vẻ mặt có chút cảm khái, “Cháu thực sự không nói đùa đấy chứ?”
Khải Ngôn mỉm cười than nhẹ một câu, “Cháu nghĩ vậy.”
“A, lần trước cháu còn nói đã có đối tượng kết hôn rồi, không phải nói đùa sao? Ông nội thực sự đã tin rồi, còn cô thì một chút cũng không tin đâu.” Triệu Lâm cho rằng trong từ điển của Triệu Khải Ngôn không hề có từ kết hôn, thậm chí ngay cả người yêu cũng hiếm khi xuất hiện, đa số chỉ là bạn gái.
“Cháu và cô ấy… vừa mới bắt đầu qua lại.” Triệu Khải Ngôn nói xong, ánh mắt rốt cuộc không nhịn được hơi đảo về phía Nguyễn Tĩnh, đối phương vẫn bình thản ăn bánh mỳ. Khải Ngôn có chút lo lắng, dù sao cũng là “Tiền trảm hậu tấu”.
Nhưng mà, cho dù nội tâm có đang dao động thì trên mặt Triệu Khải Ngôn vẫn thong dong thẳng thắn như thường. Triệu Lâm đương nhiên không nhìn ra bất kỳ điểm gì khác thường.
Lúc này, Nguyễn Nhàn từ trong bếp ló đầu ra, “A Tĩnh, em giúp chị tới siêu thị mua một ít sốt cà chua và mỳ sống được không? À, còn có thịt bò, vừng, xà lách, khoai tây…”
Nguyễn Tĩnh toát hồ hôi, “Chị viết vào giấy cho em đi!”
“OK, đợi một lát!”
Triệu Lâm theo vào trong bếp, “Làm gì mà viết nhiều thế?”
Triệu Khải Ngôn đi đến bên cạnh Nguyễn Tĩnh. Anh đang định mở miệng thì nửa lát bánh mỳ nướng đã kề tới bên môi.
“Còn nốt chỗ này, em ăn không vào nữa rồi.”
Nụ cười chúm chím trước mặt dễ dàng làm nhộn nhạo cõi lòng đang yên ả như nước hồ thu. Khải Ngôn hoàn toàn vô thức ăn miếng bánh trước mặt. Khi môi chạm đến ngón tay mang theo hương vị ngọt ngào, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Khải Ngôn ngẩng mặt lên, hai người đối mặt đều cảm thấy có chút chấn động. Nguyễn Tĩnh ho khan một tiếng rồi thu tay về. Cô xoay người đi tới cửa phòng bếp, “Tam Tam, chị viết xong chưa?”
“Xong rồi xong rồi đây!” Nguyễn Nhàn viết xong đến bột cà ri rồi đưa tờ giấy cho Nguyễn Tĩnh, “Vấn đề đại kế dân sinh* đấy, mau đi mau về nhé!”
(*Đại kế dân sinh: Vấn đề quan trọng liên quan đến toàn dân.)
Nguyễn Tĩnh vừa quay đầu đi thì Triệu Khải Ngôn lúc này vẫn đứng thẳng bên cạnh bàn ăn liền mở miệng nói, “Để tôi đưa cô ấy đi!”
Nguyễn Nhàn do dự vì không muốn gây phiền phức cho khách mời, “Cũng được, mấy thứ đó quả thực hơi nhiều, vậy phiền anh giúp A Tĩnh một chuyến nhé!” Còn Nguyễn Tĩnh thì khẽ nhướng mày nhưng không nói cái gì.
Khi ra khỏi cổng chính, Triệu Khải Ngôn bỗng ôm cổ Nguyễn Tĩnh rồi nghiêng người cô lại và nhanh chóng hôn một cái lên khóe môi. Nguyễn Tĩnh còn đang sửng sốt thì người bên cạnh đã buông cô ra, “Anh lái xe tới đây.” Nói xong, anh xoay người đi luôn.
Nguyễn Tĩnh nhìn theo bóng lưng cao ngất đang đi về phía ga-ra thì không khỏi đưa tay lên sờ sờ khóe miệng,”Thật đúng là… kiểu người nhường một bước liền tiến tới mười bước!”
Triệu Khải Ngôn không hề nghi ngờ mình đã rơi vào lưới tình đến điên đảo thần hồn. Mỗi ngày anh đều chờ mong điện thoại của Nguyễn Tĩnh, vài lời của cô không thể làm cho anh thoả mãn, anh luôn hy vọng cô rảnh để hai người có thời gian hẹn hò. Cho dù không có những tiếp xúc quá thân mật mà chỉ cần lẳng lặng tựa lưng vào nhau cũng đủ làm cho Khải Ngôn tim đập thình thịch, tâm tình nhộn nhạo.
Thế nhưng đàn ông dù sao cũng có một chút nhu cầu đặc thù. Thỉnh thoảng khi một mình cô đơn nằm trên giường, nhớ tới ánh mắt của Nguyễn Tĩnh, nhớ tới nụ cười mủm mỉm của cô, nhớ tới thân hình yểu điệu ấy, Triệu Khải Ngôn sẽ vô thức lâm vào trạng thái khô nóng, sau đó là tay trái không tự chủ được mà luồn vào trong quần. Tưởng tượng ra những ngón tay thơm mát của Nguyễn Tĩnh chạm vào nơi ấy, sóng nhiệt trong anh lại ào ào kéo tới. Khải Ngôn rốt cuộc ức chế không được mà rên rỉ, run rẩy… tinh dịch trào ra. Đến khi lòng bàn tay dính đầy dịch thể, Khải Ngôn mới mờ mịt nhìn lên trần nhà. Anh biết mình rốt cuộc không thể giữ giới thêm được nữa.
Thế nhưng nếu làm chuyện đó với Nguyễn Tĩnh thì quan hệ giữa hai người cuối cùng sẽ phát triển đến mức độ nào? Công đức viên mãn hay là tan xương nát thịt? Khải Ngôn không dám nghĩ đến điều đó, ngay cả kết cục tốt đẹp nhất anh cũng không dám nghĩ đến, anh sợ giấc mơ và sự thật sẽ trái ngược với nhau.
Sau đó hai ngày, Từ Vi kết thúc xong vụ kiện liền nhân lúc rảnh rỗi lái xe tới quán của Triệu Khải Ngôn.
“Đúng là dáng vẻ “Có mỹ nhân sẽ có được thiên hạ” đấy nhỉ?”
Khải Ngôn buông ly cà phê và lắc đầu cười cười, “Hôm nay sao lại rảnh rỗi mà tới đây thế này?”
“Em muốn đến xem có phải anh đang bị cô gái kia đùa cợt xoay vòng không.”
Khải Ngôn nhíu mày, “Vi Vi, đấy là việc riêng của anh. Còn nữa, xin em không bôi nhọ Nguyễn Tĩnh, cho dù em có là bạn của anh đi nữa.”
Từ Vi nghẹn khuất không thôi, “Anh bảo vệ cô ấy quá nhỉ! Cô ấy thì cái gì cũng thuận lợi rồi, anh đừng quên Khương Uy hiện vẫn còn là bạn trai của cô ấy đấy nhé.”
“Anh tin cô ấy, cô ấy và Khương Uy chắc chắn không có gì với nhau. Hơn nữa, đó cũng là chuyện trước kia rồi.”
Từ Vi căm hận nói thẳng toẹt ra, “Trưa qua em và mấy đồng nghiệp tới quán Starbucks còn thấy cô ấy và Khương Uy khoác tay nhau đi vào đấy. Đừng nói trông bọn họ đằm thắm thế nào, trên tay Khương Uy còn cầm một bó hồng đỏ thẫm nữa cơ.”
Ngày hôm qua ư?
Ngày hôm qua cô ấy nói không có thời gian rảnh, thì ra là ở cùng với Khương Uy. Khải Ngôn không phản bác lại, anh úp tay lên trán thật lâu nhưng không có bất kỳ phản ứng gì.
Từ Vi chua xót mỉm cười, “Triệu Khải Ngôn anh muốn tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao?”
“Anh không phải là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Vi Vi, anh chưa bao giờ tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cả.” Sự thực là vì Nguyễn Tĩnh chấp nhận anh, anh liền liều chết mà bám lấy cô.
Khải Ngôn nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong ly cà phê, trong đôi mắt màu đen che giấu vẻ sầu thảm và ngấm ngầm chịu đựng. Thì ra anh thực sự không thể chịu đựng được một chút trắc trở nào.
—
Nguyễn Tĩnh không rõ vì sao mình lại thẳng thắn khai ra Triệu Khải Ngôn như thế, nhưng trên thực tế, cô biết mình đang nói thật. Cô kéo cửa thư phòng đi ra ngoài. Khi đi đến chỗ ngoặt trên hành lang, một bàn tay bất ngờ vươn ra kéo lấy cánh tay của Nguyễn Tĩnh, “Tôi muốn hỏi cô một chuyện!”
Nguyễn Tĩnh khẽ nghiêng người. Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cô cũng không lùi lại mà chỉ thoải mái nhìn đối phương, “Anh nói đi!”
“Ở trong lòng cô tôi có địa vị thế nào?”
Nguyễn Tĩnh nhíu mày lại, ánh mắt trong suốt hiện lên tia mỏi mệt, “Anh căn bản không cần để ý đến suy nghĩ của tôi.” Cứ đối mặt với Tưởng Nghiêm là cô luôn cảm thấy như mất hết sức lực.
“Cô sai rồi, tôi có để ý.”
Nguyễn Tĩnh không thể đoán được động cơ của anh ta, cô thử giằng tay ra nhưng không được, “Tưởng Nghiêm, trước đây tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà, chúng ta… là họ hàng.”
Tưởng Nghiêm nở nụ cười có chút lạnh lẽo, “Nguyễn Tĩnh quả nhiên rất thoải mái, năng lực thay đổi thất thường của cô thực sự khiến người khác cảm thấy không bì được.”
“Anh có thể đừng nói chuyện với tôi theo kiểu này được không?” Nguyễn Tĩnh hít sâu một hơi, cô cố gắng không cho cảm xúc khó chịu ào ra.
“Tôi dường như đã yêu cô rồi.”
Nguyễn Tĩnh trầm mặc một lúc lâu rồi cuối cùng mới mệt mỏi mở miệng, “Tưởng Nghiêm, rốt cuộc anh muốn có được thứ gì từ tôi?”
“Cô không tin ư?” Tưởng Nghiêm lộ ra vẻ mặt như cười như không rồi có chút tự giễu, “À, tôi cũng không thể tin được. Tôi cứ nghĩ mãi xem trên người cô có điểm nào đáng giá nhất để cho tôi có thể có chút kính trọng nhỉ?”
Nguyễn Tĩnh cảm thấy trình độ “Giết người không đền mạng” của người này quả thực đã đạt đến mức độ thâm sâu tinh túy rồi. Có điều, không nể mặt ai luôn là tác phong của anh ta, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cô đã quá quen với việc này, cũng đã từng tê tái vì nó. Nguyễn Tĩnh nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang bị giữ lại ra, giọng nói không ấm áp cũng chẳng bực bội, “Tôi không tin là vì tôi cho rằng tôi hiểu anh. Tưởng Nghiêm, thứ anh cần để lấp vào tâm hồn tự ti và cằn cỗi của anh mãi mãi chỉ là công thành danh toại chứ chưa bao giờ là tình cảm cả. Nếu sự thật này có thể thay đổi thì anh cũng sẽ không còn là Tưởng Nghiêm nữa rồi.”
Nguyễn Tĩnh nói xong liền lùi lại phía sau mấy bước và thong dong xoay người đi về phía cửa phòng mình. Khi đặt tay lên cửa, cô lại thản nhiên nói một câu, “Sau này anh đừng làm như vậy nữa.”
Hành lang không một bóng người. Tưởng Nghiêm khẽ cười, lưng dựa vào tường, trong mắt anh lúc này tràn đầy sự chua xót mờ mịt,”Nguyễn Tĩnh, em hiểu tôi được bao nhiêu?”
Người vừa mới đóng cửa phòng đã đi tới bên cửa sổ và kéo rèm ra. Cô lẳng lặng đứng hồi lâu rồi mới đi vào phòng tắm tẩy rửa đi nỗi mệt mỏi trên người.
Mấy ngày sau, Nguyễn Tĩnh phụng lệnh của Trần Phàm đi tới Viện Bảo tàng Mỹ thuật công cộng tỉnh Giang Tô một tuần. Trên đường đi, cô gửi một tin nhắn cho Triệu Khải Ngôn. Khải Ngôn nhắn lại một câu, “Thuận buồm xuôi gió.” Đi máy bay người ta kỵ nhất là nói “Thuận buồm xuôi gió”. Nguyễn Tĩnh mỉm cười trượt màn hình điện thoại xuống rồi vùi đầu vào ngủ bù.
Công việc thuận lợi một cách bất ngờ. Nguyễn Tĩnh trở về thành phố N sớm hơn dự định và được nghỉ ngơi thêm hai ngày. Buổi sáng hôm sau, cô ngủ thẳng đến 10 giờ mới đứng dậy xuống lầu, hoàn toàn không ngờ được nhìn thấy Triệu Khải Ngôn đang ở ngay trong nhà mình. Lúc này anh đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Tựa như trên người có giác quan thứ sáu, Triệu Khải Ngôn quay đầu lại. Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung đều có đôi chút bất ngờ.
“Chào!” Triệu Khải Ngôn đứng lên cười cười.
“Anh…” Nguyễn Tĩnh vừa định mở miệng hỏi thì phát hiện trên sofa còn một người nữa, Triệu Lâm, “A… Chào anh chị!”
Đúng lúc đó thì Nguyễn Nhàn từ trong phòng bếp đi ra. Vừa thấy em gái, cô lập tức giễu cợt, “Ô, cuối cùng cũng dậy rồi đấy à?”
Nguyễn Tĩnh bị câu nói này làm cho ngượng ngùng đôi chút, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường quả thực chẳng có gì vẻ vang. Cô xoa xoa chóp mũi rồi đi vào bếp rót một ly sữa và chậm rãi uống.
“A Tĩnh, không phải em đang giảm béo đấy chứ? Sao chị thấy em có vẻ gầy hơn một chút so với lần gặp mặt lần trước nhỉ?” Triệu Lâm nhìn từ trên xuống dưới Nguyễn Tĩnh đang bưng một lát bánh mỳ và nửa ly sữa tới ngồi trước bàn ăn.
“Không phải đâu ạ!” Nguyễn Tĩnh cúi đầu nhìn nhìn chính mình, trong khoảng thời gian gần đây cô rất thích mặc những bộ quần áo rộng rãi, có lẽ vì vậy mà trông gầy đi chăng?
“Nó bẩm sinh có ăn cũng chẳng béo lên được đâu.” Nguyễn Nhàn buông một câu làm thối chí kẻ cuồng giảm béo là Triệu Lâm rồi cầm lấy chiếc tạp dề đang vắt trên ghế và đi vào bếp, “Hôm nay may mà có Khải Ngôn giúp đỡ, nếu không thì đống tư liệu trong máy tính của tớ thật đúng là không có cách nào lôi ra được, bản cô nương đây sẽ đích thân làm một bữa trưa mời ân nhân.”
Triệu Lâm cười to, “Tam Tam, cậu đã phán Khải Ngôn bị loại rồi mà, còn ân cần như vậy làm gì nữa?”
Nguyễn Nhàn giơ ngón tay ra lắc lư hai cái, “No no, cái này không gọi là ân cần mà gọi là thành tâm.” Cô nói xong liền đi vào bếp.
Triệu Lâm quay đầu nhìn Triệu Khải Ngôn, vẻ mặt có chút cảm khái, “Cháu thực sự không nói đùa đấy chứ?”
Khải Ngôn mỉm cười than nhẹ một câu, “Cháu nghĩ vậy.”
“A, lần trước cháu còn nói đã có đối tượng kết hôn rồi, không phải nói đùa sao? Ông nội thực sự đã tin rồi, còn cô thì một chút cũng không tin đâu.” Triệu Lâm cho rằng trong từ điển của Triệu Khải Ngôn không hề có từ kết hôn, thậm chí ngay cả người yêu cũng hiếm khi xuất hiện, đa số chỉ là bạn gái.
“Cháu và cô ấy… vừa mới bắt đầu qua lại.” Triệu Khải Ngôn nói xong, ánh mắt rốt cuộc không nhịn được hơi đảo về phía Nguyễn Tĩnh, đối phương vẫn bình thản ăn bánh mỳ. Khải Ngôn có chút lo lắng, dù sao cũng là “Tiền trảm hậu tấu”.
Nhưng mà, cho dù nội tâm có đang dao động thì trên mặt Triệu Khải Ngôn vẫn thong dong thẳng thắn như thường. Triệu Lâm đương nhiên không nhìn ra bất kỳ điểm gì khác thường.
Lúc này, Nguyễn Nhàn từ trong bếp ló đầu ra, “A Tĩnh, em giúp chị tới siêu thị mua một ít sốt cà chua và mỳ sống được không? À, còn có thịt bò, vừng, xà lách, khoai tây…”
Nguyễn Tĩnh toát hồ hôi, “Chị viết vào giấy cho em đi!”
“OK, đợi một lát!”
Triệu Lâm theo vào trong bếp, “Làm gì mà viết nhiều thế?”
Triệu Khải Ngôn đi đến bên cạnh Nguyễn Tĩnh. Anh đang định mở miệng thì nửa lát bánh mỳ nướng đã kề tới bên môi.
“Còn nốt chỗ này, em ăn không vào nữa rồi.”
Nụ cười chúm chím trước mặt dễ dàng làm nhộn nhạo cõi lòng đang yên ả như nước hồ thu. Khải Ngôn hoàn toàn vô thức ăn miếng bánh trước mặt. Khi môi chạm đến ngón tay mang theo hương vị ngọt ngào, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Khải Ngôn ngẩng mặt lên, hai người đối mặt đều cảm thấy có chút chấn động. Nguyễn Tĩnh ho khan một tiếng rồi thu tay về. Cô xoay người đi tới cửa phòng bếp, “Tam Tam, chị viết xong chưa?”
“Xong rồi xong rồi đây!” Nguyễn Nhàn viết xong đến bột cà ri rồi đưa tờ giấy cho Nguyễn Tĩnh, “Vấn đề đại kế dân sinh* đấy, mau đi mau về nhé!”
(*Đại kế dân sinh: Vấn đề quan trọng liên quan đến toàn dân.)
Nguyễn Tĩnh vừa quay đầu đi thì Triệu Khải Ngôn lúc này vẫn đứng thẳng bên cạnh bàn ăn liền mở miệng nói, “Để tôi đưa cô ấy đi!”
Nguyễn Nhàn do dự vì không muốn gây phiền phức cho khách mời, “Cũng được, mấy thứ đó quả thực hơi nhiều, vậy phiền anh giúp A Tĩnh một chuyến nhé!” Còn Nguyễn Tĩnh thì khẽ nhướng mày nhưng không nói cái gì.
Khi ra khỏi cổng chính, Triệu Khải Ngôn bỗng ôm cổ Nguyễn Tĩnh rồi nghiêng người cô lại và nhanh chóng hôn một cái lên khóe môi. Nguyễn Tĩnh còn đang sửng sốt thì người bên cạnh đã buông cô ra, “Anh lái xe tới đây.” Nói xong, anh xoay người đi luôn.
Nguyễn Tĩnh nhìn theo bóng lưng cao ngất đang đi về phía ga-ra thì không khỏi đưa tay lên sờ sờ khóe miệng,”Thật đúng là… kiểu người nhường một bước liền tiến tới mười bước!”
Triệu Khải Ngôn không hề nghi ngờ mình đã rơi vào lưới tình đến điên đảo thần hồn. Mỗi ngày anh đều chờ mong điện thoại của Nguyễn Tĩnh, vài lời của cô không thể làm cho anh thoả mãn, anh luôn hy vọng cô rảnh để hai người có thời gian hẹn hò. Cho dù không có những tiếp xúc quá thân mật mà chỉ cần lẳng lặng tựa lưng vào nhau cũng đủ làm cho Khải Ngôn tim đập thình thịch, tâm tình nhộn nhạo.
Thế nhưng đàn ông dù sao cũng có một chút nhu cầu đặc thù. Thỉnh thoảng khi một mình cô đơn nằm trên giường, nhớ tới ánh mắt của Nguyễn Tĩnh, nhớ tới nụ cười mủm mỉm của cô, nhớ tới thân hình yểu điệu ấy, Triệu Khải Ngôn sẽ vô thức lâm vào trạng thái khô nóng, sau đó là tay trái không tự chủ được mà luồn vào trong quần. Tưởng tượng ra những ngón tay thơm mát của Nguyễn Tĩnh chạm vào nơi ấy, sóng nhiệt trong anh lại ào ào kéo tới. Khải Ngôn rốt cuộc ức chế không được mà rên rỉ, run rẩy… tinh dịch trào ra. Đến khi lòng bàn tay dính đầy dịch thể, Khải Ngôn mới mờ mịt nhìn lên trần nhà. Anh biết mình rốt cuộc không thể giữ giới thêm được nữa.
Thế nhưng nếu làm chuyện đó với Nguyễn Tĩnh thì quan hệ giữa hai người cuối cùng sẽ phát triển đến mức độ nào? Công đức viên mãn hay là tan xương nát thịt? Khải Ngôn không dám nghĩ đến điều đó, ngay cả kết cục tốt đẹp nhất anh cũng không dám nghĩ đến, anh sợ giấc mơ và sự thật sẽ trái ngược với nhau.
Sau đó hai ngày, Từ Vi kết thúc xong vụ kiện liền nhân lúc rảnh rỗi lái xe tới quán của Triệu Khải Ngôn.
“Đúng là dáng vẻ “Có mỹ nhân sẽ có được thiên hạ” đấy nhỉ?”
Khải Ngôn buông ly cà phê và lắc đầu cười cười, “Hôm nay sao lại rảnh rỗi mà tới đây thế này?”
“Em muốn đến xem có phải anh đang bị cô gái kia đùa cợt xoay vòng không.”
Khải Ngôn nhíu mày, “Vi Vi, đấy là việc riêng của anh. Còn nữa, xin em không bôi nhọ Nguyễn Tĩnh, cho dù em có là bạn của anh đi nữa.”
Từ Vi nghẹn khuất không thôi, “Anh bảo vệ cô ấy quá nhỉ! Cô ấy thì cái gì cũng thuận lợi rồi, anh đừng quên Khương Uy hiện vẫn còn là bạn trai của cô ấy đấy nhé.”
“Anh tin cô ấy, cô ấy và Khương Uy chắc chắn không có gì với nhau. Hơn nữa, đó cũng là chuyện trước kia rồi.”
Từ Vi căm hận nói thẳng toẹt ra, “Trưa qua em và mấy đồng nghiệp tới quán Starbucks còn thấy cô ấy và Khương Uy khoác tay nhau đi vào đấy. Đừng nói trông bọn họ đằm thắm thế nào, trên tay Khương Uy còn cầm một bó hồng đỏ thẫm nữa cơ.”
Ngày hôm qua ư?
Ngày hôm qua cô ấy nói không có thời gian rảnh, thì ra là ở cùng với Khương Uy. Khải Ngôn không phản bác lại, anh úp tay lên trán thật lâu nhưng không có bất kỳ phản ứng gì.
Từ Vi chua xót mỉm cười, “Triệu Khải Ngôn anh muốn tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao?”
“Anh không phải là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Vi Vi, anh chưa bao giờ tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cả.” Sự thực là vì Nguyễn Tĩnh chấp nhận anh, anh liền liều chết mà bám lấy cô.
Khải Ngôn nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong ly cà phê, trong đôi mắt màu đen che giấu vẻ sầu thảm và ngấm ngầm chịu đựng. Thì ra anh thực sự không thể chịu đựng được một chút trắc trở nào.
Tác giả :
Cố Tây Tước