Cô Phương Bất Tự Thưởng
Quyển 2 - Chương 49
Trận chiến chống lại thế lực già nua trong triều đình nhanh chóng giành được thắng lợi. Mấy chục vạn quân bao vây thành đô, trong lúc luống cuống và hốt hoảng, Diệu Thiên còn bị phát hiện ra đã có mang, điều này giúp Hà Hiệp một việc lớn. Ngay lập tức, Công chúa điện hạ được “mời” vào thâm cung tĩnh dưỡng, không được hỏi tới những chuyện quốc sự phiền hà.
Chỉ trong mấy ngày, bản cung khai nhận tội mưu phản có điểm chỉ của Quý Thường Thanh đã được đưa đến trước mặt Diệu Thiên, đồng thời được dán ở cổng thành, cùng với bao cái đầu phản nghịch nhà họ Quý bị phơi ra cho toàn dân biết rõ.
“Thật không ngờ Thừa tướng… lại…”
“Quý gia là trọng thần bao đời của Vân Thường, sao lại thành nghịch tặc?”
“Lòng người khó đoán, khó đoán lắm…”
Chứng cứ liên tục xuất hiện, ngày nào cũng có người vạch trần tội ác của nhà họ Quý. Ngay bản thân Quý Thường Thanh cũng thừa nhận tội mưu phản, thì đám dân đen không có cơ hội tìm hiểu nội tình sao phân biệt nổi ai đúng ai sai?
Huống hồ lần chinh phạt Đông Lâm này ra quân bất lợi chính là hai vị tướng bất tài nhà họ Quý, một người cậy khỏe, một kẻ ham rượu, khiến cả một đội quân, tính mạng của hàng ngàn vạn con dân Vân Thường phải mất trong tay chúng.
Dường như nhà nào cũng có nam đinh trong quân, nên ai chẳng căm hận những tướng quân coi nhẹ sự sống cái chết của binh lính.
Điều khiến người ta vui mừng là, trong lúc quốc nạn, Phò mã đã thể hiện tài năng chính trị quân sự siêu việt của mình, nhanh chóng nhổ cỏ tận rễ bọn loạn đảng, chỉ trong thời gian ngắn đã kịp bổ nhiệm các viên quan mới. Chưa đến một tháng, thành đô đã tái diễn cảnh tượng từng khiến dân chúng Vân Thường sôi sục.
Cờ gấm rợp trời, chục vạn quân xuất phát.
Phò mã oai phong lẫm liệt dẫn đại quân xuất chinh.
“Thiên hạ rộng lớn này, không có chỗ nào ngăn nổi bước chân của quân sĩ Vân Thường ta!” Trên thành lâu, Hà Hiệp vung kiếm.
Lúc này, bên cạnh Hà Hiệp đã không còn bóng dáng đoan trang của Công chúa nữa. Nàng đang ở nơi thâm cung thai nghén đại vương tương lai của Vân Thường.
Binh lính hò reo vang dội, nhảy nhót không ngừng.
Họ hò reo vì Hà Hiệp, sục sôi vì Hà Hiệp .
Họ có một anh hùng.
Quy Lạc từng có Hà Hiệp, Đông Lâm từng có Sở Bắc Tiệp, Bắc Mạc ít nhất còn có Tắc Doãn. Nhưng giờ Sở Bắc Tiệp đã không rõ tung tích, Tắc Doãn đã quy ẩn.
Hà Hiệp lại thuộc về Vân Thường.
Có Hà Hiệp, đại quân Vân Thường sẽ tới được bất cứ nơi nào.
Càng khiến người ta không thể tưởng tượng là, đại quân rời khỏi thành đô Vân Thường khoảng năm mươi dặm, Hà Hiệp hạ lệnh cho toàn quân dựng trại, rồi triệu tập các tướng lĩnh đến trướng soái.
Quân tướng vừa có mặt, Hà Hiệp đã nói: “Toàn quân chuyển hướng, tập hợp ở biên giới Bắc Mạc”.
Các tướng lĩnh đã quen với lối suy nghĩ độc đáo của Hà Hiệp nên không hoàn toàn ngạc nhiên, chỉ hỏi: “ Không đi Đông Lâm thì chúng ta đi đâu?”.
“Từ giờ, tòan quân chia nhỏ, ngày nghỉ đêm đi, tập hợp tại biên cương Bắc Mạc.”
Các tướng lĩnh đã có vẻ hiểu, họ sắp ra tay với Bắc Mạc.
Chiếm Bắc Mạc trước cũng phải, tuy Đông Lâm không còn Sở Bắc Tiệp, nhưng quân tướng đều do một tay Sở Bắc Tiệp tôi rèn cũng chẳng dễ đối phó. Quân Bắc Mạc thực lực trước nay không mạnh, lại không có Tắc Doãn. Đánh trận cũng như ăn quả hồng, phải chọn quả mềm để ăn trước.
Kỳ Điền có kinh nghiệm chinh chiến phong phú, đắn đo một lát, liền nghĩ ngay đến vấn đề không thể bỏ qua, nên cung kính hỏi Hà Hiệp: “Phò mã muốn đánh Bắc Mạc, điều này đương nhiên đúng. Nhưng, Đông Lâm là kẻ địch lớn của chúng ta, Quy Lạc cũng luôn nhòm ngó ta. Nếu chúng ta đánh Bắc Mạc, há chẳng phải ba mặt đều là quân địch?”.
“Chẳng ai muốn bị tấn công từ ba phía, vì thế Bắc Mạc sẽ không bao giờ nghĩ đến việc chúng ta đường đột tấn công họ”, Hà Hiệp lãnh đạm tiếp, “ Các vị tướng quân yên tâm, dám khai đao với Bắc Mạc, ta tất phải có cách thần tốc phá tan đại quân Bắc Mạc. Đông Lâm giờ là do vương hậu nắm quyền, nữ nhân luôn do dự với việc đánh trận, nên đến khi bà ta quyết định cử đại quân tiến đánh chúng ta, quân Bắc Mạc đã tan tác rồi.
Nhưng các tướng lĩnh đâu có được lá gan như Hà Hiệp: “Sau khi đánh tan Bắc Mạc, lại phải đối phó với Đông Lâm, quân ta còn đâu sức lực mà tiếp tục đối phó với Quy Lạc?”.
“Đây chính là điểm hứng thú nhất.” Hà Hiệp bỗng thêm phần khí phách, cao giọng gọi: “Chiếu Hành vào đây!”.
Ngay tức khắc rèm cửa được vén lên, một võ tướng gầy còm bước vào, chắp tay với các tướng lĩnh, rồi điềm tĩnh đứng bên Hà Hiệp .
Hà Hiệp giới thiệu: “ Phi Chiếu Hành từng là đệ nhất tâm phúc dưới trướng đại tướng quân Nhạc Chấn của Quy Lạc. Đây chính là nhân vật mấu chốt ngăn cản Quy Lạc vương xuất quân làm hỏng chuyện lớn của chúng ta”. Cánh tay vừa giơ lên, Phi Chiếu Hành đã gật đầu.
Phi Chiếu Hành hạ giọng, nói: “ Quy Lạc vương hậu từng lệnh cho tại hạ đưa mật báo tới Phò mã, rằng Quy Lạc vương đang phục kích đội xe của Phò mã. Chỉ cần tại hạ viết một bức thư, sai người gửi đến Quy Lạc vương tố cáo Quy Lạc vương hậu và Nhạc gia, ngay lập tức nội bộ Quy Lạc sẽ xảy ra đại loạn, không còn hơi sức chú ý đến chiến sự giữa Vân Thường và Bắc Mạc nữa”.
Trầm Cảnh của cánh quân Úy Mặc lên tiếng: “ Thế lực Nhạc gia của vương hậu ở Quy Lạc đang lên như diều gặp gió, sao phải mật báo cho Phò mã? Vương hậu sao lại phản bội Quy Lạc vương?”.
Phi Chiếu Hành đơn giản đáp: “Để ngăn Bạch Sính Đình bước vào hậu cung của Quy Lạc vương Hà Túc”.
Quần tướng đã hiểu ra.
Nghe đến tên Sính Đình, ánh mắt Hà Hiệp bất chợt tối sầm. Hà Hiệp im lặng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Mật tín của Phi Chiếu Hành đang trên đường đến Quy Lạc. Hiện giờ Bắc Mạc vương không hề nghi ngờ gì chúng ta, quân Đông Lâm thì vừa bị ta uy hiếp, nên sẽ không dám liều lĩnh xuất quân. Các vị, đây chính là thời cơ tốt nhất để giành lấy Bắc Mạc”.
Sự tính toán cặn kẽ của Hà Hiệp khiến các tướng sĩ ban đầu chưa tin tưởng bỗng trở nên hưng phấn, ai nấy hồ hởi, giọng sang sảng: “Mạt tướng xin chờ lệnh Phò mã!”.
Cứ như thế, đại quân Vân Thường đang trên đường chinh phạt Đông Lâm bỗng mai danh ẩn tích, không rõ phương hướng.
“Hu hu… hu hu…”
Sính Đình vội vã chạy vào phòng, thấy Dương Phượng đang đặt Tắc Khánh lên gối mình, hai tay phát bôm bốp vào cái mông trần của hài tử.
“Dương Phượng, tỷ đang làm gì thế?”
Rõ ràng Dương Phượng vẫn chưa hết giận, chỉ tay xuống đất nói: “Muội nhìn xem, nó lôi cái gì dưới gầm giường ra, còn rủ cả Trường Tiếu nghịch cùng, chẳng may Trường Tiếu bị thương thì làm thế nào?”.
Sính Đình nhìn xuống, thấy dưới đất có thanh bảo kiếm, cũng vô cùng ngạc nhiên: “Hai đứa trẻ này thật nghịch ngợm, Trường Tiếu, ta cũng phải đánh con mới được”. Sính Đình lôi luôn Trường Tiếu đang đứng cười bên cạnh ra mắng mỏ.
Trường Tiếu vẫn chưa biết nói, thân hình mũm mĩm, hai mắt trong veo rạng rỡ, thấy mẫu thân quay sang liền toét miệng cười.
“Dương Phượng, tỷ đừng đánh Tắc Khánh nữa, theo muội thì chắc chắn là trò của Trường Tiếu rồi. Tỷ đừng nghĩ nó nhỏ, giờ nó đã biết đi, biết chạy rồi, tỷ không biết nó nghịch đến thế nào nữa đâu”.
Cũng giống như Trường Tiếu, Tắc Khánh không hay khóc, cái mông nhỏ bị mẫu thân phát một trận bỗng chốc không thấy đau, cứ đòi xuống đất. Đánh hài nhi vài cái, trong lòng cũng thấy xót nên Dương Phượng lại thả nó xuống.
“Ha ha…Tiếu Tiếu… Tiếu Tiếu…” Tắc Khánh chân vừa chạm đất đã vụt khỏi lòng mẫu thân, chạy tới bên Trường Tiếu đang cười vui vẻ, tóm lấy tiểu đệ lôi ra ngoài: “ Trúc… trúc…”. Tắc Khánh chạy nhanh hơn Trường Tiếu rất nhiều, khiến Trường Tiếu cứ phải chập chững theo sau.
“Tắc Khánh, không được lắc cây trúc phơi y phục.” Dương Phượng chạy theo ra cổng, giáo huấn, “ Mau thả tay ra, cẩn thận Trường Tiếu ngã đấy”.
“Dương Phượng, mặc kệ chúng.” Sính Đình đi theo, đặt tay lên vai Dương Phượng, cười nói, “Nhìn tỷ lo lắng kìa. Tỷ không cần lo cho Trường Tiếu, cứ để chúng ngã, hài tử có ngã mới lớn được”. Nói rồi, Sính Đình quay lại, nhặt thanh kiếm trên đất.
Đúng là một thanh kiếm tốt, lưỡi kiếm mỏng như lớp băng, chỉ cần khẽ chạm vào, cảm giác lưỡi kiếm lạnh lẽo dưới ánh mặt trời như chạm đến tận xương cốt. Sính Đình lật thanh bảo kiếm, thấy bên trên khắc hai chữ “Thần uy” thì vô cùng ngạc nhiên.
Một lát sau, nàng mới buồn rầu hỏi: “Bảo kiếm Thần uy nổi danh thiên hạ sao lại ở nơi này? Thật đáng tiếc…”.
Dương Phượng quay lại, thấy Sính Đình thẫn thờ cầm thanh kiếm, bỗng giật mình. Hôm đó, Sở Bắc Tiệp lên núi tìm thê tử, biết tin Sính Đình không còn nữa thì thất thần bỏ đi. Dương Phượng chưa từng nói với Sính Đình việc này, cũng giấu cây bảo kiếm Thần uy của Sở Bắc Tiệp bỏ lại tận dưới gầm giường, ai ngờ thần xui quỷ khiến thế nào lại bị hai tiểu quỷ kia lôi ra.
Suy nghĩ giây lát, Dương Phượng hạ giọng: “Đây là cây kiếm Sở Bắc Tiệp bỏ lại. Sở Bắc Tiệp từng đến chỗ ẩn cư cũ của ta để tìm muội”.
Thấy Sính Đình im lặng chẳng nói gì, Dương Phượng không kìm được lại hỏi: “Sính Đình, muội vẫn nhớ nam nhân đó ư?”
Sính Đình không đáp, đứng trong phòng hồi lâu, rồi chậm rãi tra kiếm vào vỏ, treo lên, sau đó quay ra gọi: “Trường Tiếu, lại đây, ta hát cho con nghe một khúc rất hay”. Nụ cười thương yêu nở trên khuôn mặt nàng.
“Mẫu thân… mẫu thân…”, Trường Tiếu cười, nhào vào lòng Sính Đình.
“Khánh nhi cũng nghe!” Tắc Khánh chạy sau Trường Tiếu, kịp thời vượt lên trước chiếm chỗ ngồi cạnh Sính Đình.
Ánh mặt trời soi rọi, trước gian nhà nhỏ, mặt ao lăn tăn gợn sóng.
Nàng khẽ cất tiếng hát.
“Có loạn thế mới có anh hùng, có anh hùng mới có giai nhân. Hỗn loạn làm sao, hỗn loạn làm sao…”
Trường Tiếu, trong lòng mẫu thân có một câu chuyện.
Một câu chuyện có anh hùng và cả giai nhân.
Họ đã từng thề với ánh trăng, cả đời không phụ bạc.
Không bao giờ, không bao giờ phụ bạc…
Giọng ca ai oán bỗng trở nên dịu dàng, sưởi ấm lòng người. Hai đứa trẻ yên lặng ngồi trên bục cửa cạnh Sính Đình, tuy không hiểu ý tứ sâu xa trong đó nhưng cũng ngây ngất lắng nghe.
Sính Đình hát chưa hết một khúc, Tắc Doãn đã xuất hiện trước rào giậu. Hắn vội vã bước vào, sắc mặt nghiêm trọng.
Nhìn bộ dạng Tắc Doãn, Sính Đình dừng ngay khúc hát, đứng dậy hỏi: “Sao thế?”
Nét mặt sa sầm, Tắc Doãn khẽ lắc đầu. Ngụy Đình theo sát phía sau, sắc mặt vô cùng khó coi. Hai người không nói một lời nào, lặng lẽ bước vào phòng.
Tắc Doãn bảo vú nuôi đưa hai đưa trẻ đi chỗ khác, rồi khép cửa lại, hạ giọng: “ Đại vương băng hà rồi”.
Dương Phượng kinh ngạc: “ Đại vương trước nay khỏe mạnh, sao bỗng thành ra như thế?”.
“Là Hà Hiệp”, Tắc Doãn đau đớn đáp lời, “Hà Hiệp gửi thư đến mời Đại vương ra biên giới gặp mặt, cùng thưởng rượu. Vân Thường và Bắc Mạc đã từng là đồng minh nên Đại Vương không hề hoài nghi mà nhận lời ngay…”.
“Tên ác tặc Hà Hiệp đã hạ độc vào rượu, rồi cử sẵn mai phục bên ngoài nên cả Đại vương và các thần thân cận tùy tùng người đều bỏ mạng tại chỗ. Hiện tin tức đã lan rộng khắp Bắc Mạc, khiến dân chúng bàng hoàng. “Nghĩ đến tình nghĩa với Bắc Mạc vương, hai mắt của hổ tướng Tắc Doãn đỏ hoe.
Vẻ mặt không thể nào tin, Dương Phượng hỏi: “Hà Hiệp điên rồi sao? Đại vương bị hại, đại quân bảo vệ Bắc Mạc quanh đó nhất định sẽ hợp lực tấn công”.
“Chắc chắn đại quân Bắc Mạc sẽ không dám ra tay.” Phía sau vang lên giọng nói trong trẻo quyết đoán.
Ba người lập tức quay đầu, thấy Sính Đình đứng bên bàn, vẻ mặt nặng trĩu suy tư: “Hà Hiệp dám hạ độc giết Bắc Mạc vương, chắc chắn hắn đã có đủ binh lực ở biên cương để đối phó với sự tấn công của đại quân Bắc Mạc”.
Tắc Doãn nghiêm nghị: “Nếu Vân Thường dám điều động toàn quân tấn công Bắc Mạc, chắc chắn Đông Lâm và Quy Lạc sẽ không chịu ngồi nhìn. Hà Hiệp dám cả gan đứng trước nguy cơ bị tấn công từ ba phía?”.
“Thượng tướng quân đã bao giờ đấu với Hà Hiệp chưa?”. Sính Đình mím môi, không biết đang oán hận hay ca thán, nói rất khẽ, “Trên chiến trường, Hà hiệp chưa bao giờ làm việc gì không chắc chắn”.
“Có nên lập tức cử người thông báo cho Nhược Hàn phải cẩn thận?”
“…”
“Không kịp rồi…”
Một bức thư tố cáo của Phi Chiếu Hành đã khiến mâu thuẫn giữa Quy Lạc vương và Nhạc gia càng thêm gay gắt.
Vương hậu không thể nói rõ việc của Bạch Sính Đình, nên Quy Lạc vương đã tìm lý do đuổi ái thê vào lãnh cung.
Nhưng, thế lực của Nhạc gia ở Quy Lạc đã ăn sâu bén rễ, không dễ diệt trừ. Quốc trượng Nhạc Địch đã sớm có sự chuẩn bị, nên trước khi Đại vương ra tay, đã kịp bước một nước cờ thông minh nhất trong đời, chính là thăng cho nhi tử Nhạc Chấn thành đại tướng quân. Trước lúc Đại vương hỏi đến, ông ta đã điều Nhạc Chấn rời khỏi thành đô đi luyện binh bên ngoài.
Cứ như thế, Quy Lạc vương ở trong, Đại tướng quân Nhạc Chấn nắm giữ đội quân hùng hậu bên ngoài, hai phe đối đầu, thiếu chút nữa là đầu rơi máu chảy.
Khi tin tức Bắc Mạc vương bị hại truyền đến nơi, Quy Lạc đang chìm trong bóng đêm của nội loạn, chẳng ai còn thời gian quan tâm đến việc bành trướng của Hà Hiệp.
Đối với hành động của Hà Hiệp, quốc gia phải lo lắng nhất trong tứ quốc chính là Đông Lâm.
“Quần khanh nói gì đi.”
Trong vương cung Đông Lâm, Đông Lâm vương hậu ngồi trên ngai vàng lo lắng nhìn khắp lượt những đại thần đang im lặng: “Các khanh đã xem qua quân báo, chẳng lẽ đều không có lời nào? Thần đại tướng quân, khanh nói xem”.
Thần Mâu thở dài, miễn cưỡng đứng ra: “Nương nương, thần vẫn chỉ một câu, nếu Hà Hiệp đối phó với đại quân Bắc Mạc, thì ngay sau đó sẽ đến lượt chúng ta. Nhiệm vụ trước mắt là lập tức cử đại quân hợp sức với quân Bắc Mạc tấn công Vân Thường”.
“Tuyệt đối không được.” Giọng nói già nua của Sở Tại Nhiên vang lên.
Hai vương tử của Vương hậu đã chết dưới tay Bắc Mạc vương, trong lòng Vương hậu cũng không có ý định giúp Bắc Mạc qua cơn hoạn nạn. Nghe Sở Tại Nhiên cất giọng phản đối, Vương hậu vội tiếp lời: “Thừa tướng có đề nghị gì, mau nói ra”.
Sở Tại Nhiên run rẩy đứng ra, ngẩng lên bẩm báo: “Nương nương, Đông Lâm ta giờ không giống trước kia. Nếu có Trấn Bắc vương thì việc gì phải sợ Hà Hiệp? Nhưng nay, Trấn Bắc Vương đã bặt vô âm tín… Thần cho rằng, có thể không động đến Hà Hiệp thì đừng động đến.”
Thần Mâu vội nói: “Hà Hiệp dã tâm hừng hực, chúng ta không động đến hắn, hắn cũng sẽ tìm đến chúng ta. Vương gia không còn, chúng ta ở vào thế yếu nên càng phải chủ động xuất kích, phối hợp với Bắc Mạc nghênh chiến Hà Hiệp. Như thế mới có thể bảo vệ chính mình”.
“Chiến tranh đáng sợ, lúc này chỉ có thể tự bảo vệ mình.”
“Bây giờ xuất kích mới là tự bảo vệ mình.”
“Có gì từ từ nói. Thừa tướng…”
“Sau đại chiến với quân Bắc Mạc, Vân Thường cũng cần có thời gian nghỉ ngơi lấy sức. Chúng ta có thể nhân thời gian ấy để luyện binh…”
“Thần đại tướng quân đừng kích động, chúng ta phải bàn bạc kỹ lưỡng…”
“Còn bàn bạc gì nữa? Đến khi Hà Hiệp chiến thắng Bắc Mạc, Đông Lâm sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của hắn. E rằng trong lúc chúng ta còn đang luyện binh, quân địch đã đánh đến cửa rồi!”
“Đừng tranh luận nữa!” Thấy hai bên bàn cãi không dứt, ánh mắt Vương hậu chuyển từ đông sang tây, rồi lại từ tây sang đông, cuối cùng đành đập tay vào chỗ vịn, hét lên. Tiếng tranh luận giữa các đại thần bỗng chốc im bặt.
“Chiến tranh là việc đại sự, không thể vội vàng quyết định”, Đông Lâm vương hậu day day huyệt thái dương, thở dài, “Quần khanh hãy suy nghĩ cho kỹ việc này, ngày mai chúng ta tiếp tục bàn bạc”.
Thần Mâu cau hai hàng mày rậm, tiến lên một bước: “Vương hậu nương nương, không thể tiếp tục do dự. Thượng tướng quân Bắc Mạc Nhược Hàn đã tập hợp đại quân nghênh chiến, binh pháp của Hà Hiệp vô cùng lợi hại, chỉ e chưa đến mấy ngày, hắn sẽ đánh tan đại quân Bắc Mạc”.
Đông Lâm vương hậu giận dữ: “Đã nói cần bàn bạc cho kỹ, Thần đại tướng quân đừng nên nhiều lời”. Dứt câu, Vương hậu đứng dậy, vội vã vào sau rèm.
Phản ứng của Đông Lâm vương hậu hoàn toàn nằm trong dự liệu của Hà Hiệp. Không có sự uy hiếp của Quy Lạc và Đông Lâm, Hà Hiệp mới có thể dốc hết binh lực đối phó với Bắc Mạc.
Những chuyện xảy ra tiếp theo chấn động tứ quốc.
Dưới chân sơn mạch Tùng Sâm, ở một địa danh có tên Chu Tình, những tốp lính riêng lẻ của Vân Thường bỗng như từ dưới đất trồi lên, tập hợp thành đội quân hùng mạnh, đón đầu đội quân Bắc Mạc đang đau buồn vì cái chết của Đại vương mà hung hăng tiến đến. Dưới sự chỉ huy và trù tính kỹ càng của Hà Hiệp, trận quyết chiến quy mô lớn nhất từ trước tới nay này đã trở thành một trận tàn sát.
Đại quân Vân Thường hoàn toàn đánh bại đội ngũ của Nhược Hàn, quân Bắc Mạc tử thương vô khối, chỉ khoảng một phần mười số quân sống sót tháo chạy khắp nơi. Đó cũng chính là lực lượng quân sự quan trọng, lớn mạnh nhất Bắc Mạc.
Trận chiến Chu Tình một lần nữa chứng minh tài quân sự kiệt xuất của Hà Hiệp.
Sau đó, thế lực của Hà Hiệp lớn mạnh với tốc độ vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Đánh tan được đội quân của Nhược Hàn, Hà Hiệp tiếp tục tiêu diệt mấy đạo quân chi viện còn lại của Bắc Mạc với tốc độ nhanh như chớp, rồi quay sang mục tiêu Đông Lâm đã bỏ mất thời cơ.
Tướng sĩ Vân Thường chưa bao giờ nghĩ đánh chiếm một quốc gia lại dễ dàng đến thế, men say chiến thắng như loại rượu ngon mê hoặc tâm trí họ, ý chí chiến đấu càng sục sôi.
Mấy chục vạn thanh đao sắc đã chém đứt các cửa khẩu của Đông Lâm. Trong biển máu lênh láng, lá cờ của Hà Hiệp vẫn luôn bay phần phật nơi tiền phương.
Trong mắt những tướng sĩ đang theo sau, Hà Hiệp là một chiến thần.
Mùi máu tanh nồng lan khắp đất trời, bóng đen chiến tranh lấy Vân Thường làm trung tâm, tràn sang bốn phương tám hướng, đại quân Vân Thường từng bước, từng bước mở rộng lãnh thổ.
Quân Bắc Mạc đại bại, vương tộc Bắc Mạc chết không còn ai.
Quân Đông Lâm đại bại, Đại tướng quân Thần Mâu chết ngay tại chiến trường. Sở Mạc Nhiên dẫn theo tàn binh hộ vệ Đông Lâm vương hậu rời khỏi vương cung. Lão Thừa tướng Sở Tại Nhiên tóc bạc da mồi không muốn chịu nỗi nhục bị bắt sống, trước khi quân Vân Thường phá cửa xông vào, đã uống thuốc độc tự vẫn.
Chẳng ai ngờ rằng, chỉ trong thời gian ngắn, Hà Hiệp đã làm được tất cả những việc này.
“Quân Vân Thường đến rồi! Quân Vân Thường đến rồi!”
“Chạy thôi! Mau chạy…”
“Phụ thân ơi, người ở đâu?”
Hai bên con đường đất vàng, xương trắng chất đầy tàn binh thất bại, bách tính mất nhà mất quê trải dài thành dòng người bất tận, ai cũng muốn giành phần đi trước, dìu già đỡ trẻ mà chạy trốn.
Nhưng, liệu ai có thể nhanh hơn chiến mã của Hà Hiệp ?
Chỉ trong mấy ngày, bản cung khai nhận tội mưu phản có điểm chỉ của Quý Thường Thanh đã được đưa đến trước mặt Diệu Thiên, đồng thời được dán ở cổng thành, cùng với bao cái đầu phản nghịch nhà họ Quý bị phơi ra cho toàn dân biết rõ.
“Thật không ngờ Thừa tướng… lại…”
“Quý gia là trọng thần bao đời của Vân Thường, sao lại thành nghịch tặc?”
“Lòng người khó đoán, khó đoán lắm…”
Chứng cứ liên tục xuất hiện, ngày nào cũng có người vạch trần tội ác của nhà họ Quý. Ngay bản thân Quý Thường Thanh cũng thừa nhận tội mưu phản, thì đám dân đen không có cơ hội tìm hiểu nội tình sao phân biệt nổi ai đúng ai sai?
Huống hồ lần chinh phạt Đông Lâm này ra quân bất lợi chính là hai vị tướng bất tài nhà họ Quý, một người cậy khỏe, một kẻ ham rượu, khiến cả một đội quân, tính mạng của hàng ngàn vạn con dân Vân Thường phải mất trong tay chúng.
Dường như nhà nào cũng có nam đinh trong quân, nên ai chẳng căm hận những tướng quân coi nhẹ sự sống cái chết của binh lính.
Điều khiến người ta vui mừng là, trong lúc quốc nạn, Phò mã đã thể hiện tài năng chính trị quân sự siêu việt của mình, nhanh chóng nhổ cỏ tận rễ bọn loạn đảng, chỉ trong thời gian ngắn đã kịp bổ nhiệm các viên quan mới. Chưa đến một tháng, thành đô đã tái diễn cảnh tượng từng khiến dân chúng Vân Thường sôi sục.
Cờ gấm rợp trời, chục vạn quân xuất phát.
Phò mã oai phong lẫm liệt dẫn đại quân xuất chinh.
“Thiên hạ rộng lớn này, không có chỗ nào ngăn nổi bước chân của quân sĩ Vân Thường ta!” Trên thành lâu, Hà Hiệp vung kiếm.
Lúc này, bên cạnh Hà Hiệp đã không còn bóng dáng đoan trang của Công chúa nữa. Nàng đang ở nơi thâm cung thai nghén đại vương tương lai của Vân Thường.
Binh lính hò reo vang dội, nhảy nhót không ngừng.
Họ hò reo vì Hà Hiệp, sục sôi vì Hà Hiệp .
Họ có một anh hùng.
Quy Lạc từng có Hà Hiệp, Đông Lâm từng có Sở Bắc Tiệp, Bắc Mạc ít nhất còn có Tắc Doãn. Nhưng giờ Sở Bắc Tiệp đã không rõ tung tích, Tắc Doãn đã quy ẩn.
Hà Hiệp lại thuộc về Vân Thường.
Có Hà Hiệp, đại quân Vân Thường sẽ tới được bất cứ nơi nào.
Càng khiến người ta không thể tưởng tượng là, đại quân rời khỏi thành đô Vân Thường khoảng năm mươi dặm, Hà Hiệp hạ lệnh cho toàn quân dựng trại, rồi triệu tập các tướng lĩnh đến trướng soái.
Quân tướng vừa có mặt, Hà Hiệp đã nói: “Toàn quân chuyển hướng, tập hợp ở biên giới Bắc Mạc”.
Các tướng lĩnh đã quen với lối suy nghĩ độc đáo của Hà Hiệp nên không hoàn toàn ngạc nhiên, chỉ hỏi: “ Không đi Đông Lâm thì chúng ta đi đâu?”.
“Từ giờ, tòan quân chia nhỏ, ngày nghỉ đêm đi, tập hợp tại biên cương Bắc Mạc.”
Các tướng lĩnh đã có vẻ hiểu, họ sắp ra tay với Bắc Mạc.
Chiếm Bắc Mạc trước cũng phải, tuy Đông Lâm không còn Sở Bắc Tiệp, nhưng quân tướng đều do một tay Sở Bắc Tiệp tôi rèn cũng chẳng dễ đối phó. Quân Bắc Mạc thực lực trước nay không mạnh, lại không có Tắc Doãn. Đánh trận cũng như ăn quả hồng, phải chọn quả mềm để ăn trước.
Kỳ Điền có kinh nghiệm chinh chiến phong phú, đắn đo một lát, liền nghĩ ngay đến vấn đề không thể bỏ qua, nên cung kính hỏi Hà Hiệp: “Phò mã muốn đánh Bắc Mạc, điều này đương nhiên đúng. Nhưng, Đông Lâm là kẻ địch lớn của chúng ta, Quy Lạc cũng luôn nhòm ngó ta. Nếu chúng ta đánh Bắc Mạc, há chẳng phải ba mặt đều là quân địch?”.
“Chẳng ai muốn bị tấn công từ ba phía, vì thế Bắc Mạc sẽ không bao giờ nghĩ đến việc chúng ta đường đột tấn công họ”, Hà Hiệp lãnh đạm tiếp, “ Các vị tướng quân yên tâm, dám khai đao với Bắc Mạc, ta tất phải có cách thần tốc phá tan đại quân Bắc Mạc. Đông Lâm giờ là do vương hậu nắm quyền, nữ nhân luôn do dự với việc đánh trận, nên đến khi bà ta quyết định cử đại quân tiến đánh chúng ta, quân Bắc Mạc đã tan tác rồi.
Nhưng các tướng lĩnh đâu có được lá gan như Hà Hiệp: “Sau khi đánh tan Bắc Mạc, lại phải đối phó với Đông Lâm, quân ta còn đâu sức lực mà tiếp tục đối phó với Quy Lạc?”.
“Đây chính là điểm hứng thú nhất.” Hà Hiệp bỗng thêm phần khí phách, cao giọng gọi: “Chiếu Hành vào đây!”.
Ngay tức khắc rèm cửa được vén lên, một võ tướng gầy còm bước vào, chắp tay với các tướng lĩnh, rồi điềm tĩnh đứng bên Hà Hiệp .
Hà Hiệp giới thiệu: “ Phi Chiếu Hành từng là đệ nhất tâm phúc dưới trướng đại tướng quân Nhạc Chấn của Quy Lạc. Đây chính là nhân vật mấu chốt ngăn cản Quy Lạc vương xuất quân làm hỏng chuyện lớn của chúng ta”. Cánh tay vừa giơ lên, Phi Chiếu Hành đã gật đầu.
Phi Chiếu Hành hạ giọng, nói: “ Quy Lạc vương hậu từng lệnh cho tại hạ đưa mật báo tới Phò mã, rằng Quy Lạc vương đang phục kích đội xe của Phò mã. Chỉ cần tại hạ viết một bức thư, sai người gửi đến Quy Lạc vương tố cáo Quy Lạc vương hậu và Nhạc gia, ngay lập tức nội bộ Quy Lạc sẽ xảy ra đại loạn, không còn hơi sức chú ý đến chiến sự giữa Vân Thường và Bắc Mạc nữa”.
Trầm Cảnh của cánh quân Úy Mặc lên tiếng: “ Thế lực Nhạc gia của vương hậu ở Quy Lạc đang lên như diều gặp gió, sao phải mật báo cho Phò mã? Vương hậu sao lại phản bội Quy Lạc vương?”.
Phi Chiếu Hành đơn giản đáp: “Để ngăn Bạch Sính Đình bước vào hậu cung của Quy Lạc vương Hà Túc”.
Quần tướng đã hiểu ra.
Nghe đến tên Sính Đình, ánh mắt Hà Hiệp bất chợt tối sầm. Hà Hiệp im lặng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Mật tín của Phi Chiếu Hành đang trên đường đến Quy Lạc. Hiện giờ Bắc Mạc vương không hề nghi ngờ gì chúng ta, quân Đông Lâm thì vừa bị ta uy hiếp, nên sẽ không dám liều lĩnh xuất quân. Các vị, đây chính là thời cơ tốt nhất để giành lấy Bắc Mạc”.
Sự tính toán cặn kẽ của Hà Hiệp khiến các tướng sĩ ban đầu chưa tin tưởng bỗng trở nên hưng phấn, ai nấy hồ hởi, giọng sang sảng: “Mạt tướng xin chờ lệnh Phò mã!”.
Cứ như thế, đại quân Vân Thường đang trên đường chinh phạt Đông Lâm bỗng mai danh ẩn tích, không rõ phương hướng.
“Hu hu… hu hu…”
Sính Đình vội vã chạy vào phòng, thấy Dương Phượng đang đặt Tắc Khánh lên gối mình, hai tay phát bôm bốp vào cái mông trần của hài tử.
“Dương Phượng, tỷ đang làm gì thế?”
Rõ ràng Dương Phượng vẫn chưa hết giận, chỉ tay xuống đất nói: “Muội nhìn xem, nó lôi cái gì dưới gầm giường ra, còn rủ cả Trường Tiếu nghịch cùng, chẳng may Trường Tiếu bị thương thì làm thế nào?”.
Sính Đình nhìn xuống, thấy dưới đất có thanh bảo kiếm, cũng vô cùng ngạc nhiên: “Hai đứa trẻ này thật nghịch ngợm, Trường Tiếu, ta cũng phải đánh con mới được”. Sính Đình lôi luôn Trường Tiếu đang đứng cười bên cạnh ra mắng mỏ.
Trường Tiếu vẫn chưa biết nói, thân hình mũm mĩm, hai mắt trong veo rạng rỡ, thấy mẫu thân quay sang liền toét miệng cười.
“Dương Phượng, tỷ đừng đánh Tắc Khánh nữa, theo muội thì chắc chắn là trò của Trường Tiếu rồi. Tỷ đừng nghĩ nó nhỏ, giờ nó đã biết đi, biết chạy rồi, tỷ không biết nó nghịch đến thế nào nữa đâu”.
Cũng giống như Trường Tiếu, Tắc Khánh không hay khóc, cái mông nhỏ bị mẫu thân phát một trận bỗng chốc không thấy đau, cứ đòi xuống đất. Đánh hài nhi vài cái, trong lòng cũng thấy xót nên Dương Phượng lại thả nó xuống.
“Ha ha…Tiếu Tiếu… Tiếu Tiếu…” Tắc Khánh chân vừa chạm đất đã vụt khỏi lòng mẫu thân, chạy tới bên Trường Tiếu đang cười vui vẻ, tóm lấy tiểu đệ lôi ra ngoài: “ Trúc… trúc…”. Tắc Khánh chạy nhanh hơn Trường Tiếu rất nhiều, khiến Trường Tiếu cứ phải chập chững theo sau.
“Tắc Khánh, không được lắc cây trúc phơi y phục.” Dương Phượng chạy theo ra cổng, giáo huấn, “ Mau thả tay ra, cẩn thận Trường Tiếu ngã đấy”.
“Dương Phượng, mặc kệ chúng.” Sính Đình đi theo, đặt tay lên vai Dương Phượng, cười nói, “Nhìn tỷ lo lắng kìa. Tỷ không cần lo cho Trường Tiếu, cứ để chúng ngã, hài tử có ngã mới lớn được”. Nói rồi, Sính Đình quay lại, nhặt thanh kiếm trên đất.
Đúng là một thanh kiếm tốt, lưỡi kiếm mỏng như lớp băng, chỉ cần khẽ chạm vào, cảm giác lưỡi kiếm lạnh lẽo dưới ánh mặt trời như chạm đến tận xương cốt. Sính Đình lật thanh bảo kiếm, thấy bên trên khắc hai chữ “Thần uy” thì vô cùng ngạc nhiên.
Một lát sau, nàng mới buồn rầu hỏi: “Bảo kiếm Thần uy nổi danh thiên hạ sao lại ở nơi này? Thật đáng tiếc…”.
Dương Phượng quay lại, thấy Sính Đình thẫn thờ cầm thanh kiếm, bỗng giật mình. Hôm đó, Sở Bắc Tiệp lên núi tìm thê tử, biết tin Sính Đình không còn nữa thì thất thần bỏ đi. Dương Phượng chưa từng nói với Sính Đình việc này, cũng giấu cây bảo kiếm Thần uy của Sở Bắc Tiệp bỏ lại tận dưới gầm giường, ai ngờ thần xui quỷ khiến thế nào lại bị hai tiểu quỷ kia lôi ra.
Suy nghĩ giây lát, Dương Phượng hạ giọng: “Đây là cây kiếm Sở Bắc Tiệp bỏ lại. Sở Bắc Tiệp từng đến chỗ ẩn cư cũ của ta để tìm muội”.
Thấy Sính Đình im lặng chẳng nói gì, Dương Phượng không kìm được lại hỏi: “Sính Đình, muội vẫn nhớ nam nhân đó ư?”
Sính Đình không đáp, đứng trong phòng hồi lâu, rồi chậm rãi tra kiếm vào vỏ, treo lên, sau đó quay ra gọi: “Trường Tiếu, lại đây, ta hát cho con nghe một khúc rất hay”. Nụ cười thương yêu nở trên khuôn mặt nàng.
“Mẫu thân… mẫu thân…”, Trường Tiếu cười, nhào vào lòng Sính Đình.
“Khánh nhi cũng nghe!” Tắc Khánh chạy sau Trường Tiếu, kịp thời vượt lên trước chiếm chỗ ngồi cạnh Sính Đình.
Ánh mặt trời soi rọi, trước gian nhà nhỏ, mặt ao lăn tăn gợn sóng.
Nàng khẽ cất tiếng hát.
“Có loạn thế mới có anh hùng, có anh hùng mới có giai nhân. Hỗn loạn làm sao, hỗn loạn làm sao…”
Trường Tiếu, trong lòng mẫu thân có một câu chuyện.
Một câu chuyện có anh hùng và cả giai nhân.
Họ đã từng thề với ánh trăng, cả đời không phụ bạc.
Không bao giờ, không bao giờ phụ bạc…
Giọng ca ai oán bỗng trở nên dịu dàng, sưởi ấm lòng người. Hai đứa trẻ yên lặng ngồi trên bục cửa cạnh Sính Đình, tuy không hiểu ý tứ sâu xa trong đó nhưng cũng ngây ngất lắng nghe.
Sính Đình hát chưa hết một khúc, Tắc Doãn đã xuất hiện trước rào giậu. Hắn vội vã bước vào, sắc mặt nghiêm trọng.
Nhìn bộ dạng Tắc Doãn, Sính Đình dừng ngay khúc hát, đứng dậy hỏi: “Sao thế?”
Nét mặt sa sầm, Tắc Doãn khẽ lắc đầu. Ngụy Đình theo sát phía sau, sắc mặt vô cùng khó coi. Hai người không nói một lời nào, lặng lẽ bước vào phòng.
Tắc Doãn bảo vú nuôi đưa hai đưa trẻ đi chỗ khác, rồi khép cửa lại, hạ giọng: “ Đại vương băng hà rồi”.
Dương Phượng kinh ngạc: “ Đại vương trước nay khỏe mạnh, sao bỗng thành ra như thế?”.
“Là Hà Hiệp”, Tắc Doãn đau đớn đáp lời, “Hà Hiệp gửi thư đến mời Đại vương ra biên giới gặp mặt, cùng thưởng rượu. Vân Thường và Bắc Mạc đã từng là đồng minh nên Đại Vương không hề hoài nghi mà nhận lời ngay…”.
“Tên ác tặc Hà Hiệp đã hạ độc vào rượu, rồi cử sẵn mai phục bên ngoài nên cả Đại vương và các thần thân cận tùy tùng người đều bỏ mạng tại chỗ. Hiện tin tức đã lan rộng khắp Bắc Mạc, khiến dân chúng bàng hoàng. “Nghĩ đến tình nghĩa với Bắc Mạc vương, hai mắt của hổ tướng Tắc Doãn đỏ hoe.
Vẻ mặt không thể nào tin, Dương Phượng hỏi: “Hà Hiệp điên rồi sao? Đại vương bị hại, đại quân bảo vệ Bắc Mạc quanh đó nhất định sẽ hợp lực tấn công”.
“Chắc chắn đại quân Bắc Mạc sẽ không dám ra tay.” Phía sau vang lên giọng nói trong trẻo quyết đoán.
Ba người lập tức quay đầu, thấy Sính Đình đứng bên bàn, vẻ mặt nặng trĩu suy tư: “Hà Hiệp dám hạ độc giết Bắc Mạc vương, chắc chắn hắn đã có đủ binh lực ở biên cương để đối phó với sự tấn công của đại quân Bắc Mạc”.
Tắc Doãn nghiêm nghị: “Nếu Vân Thường dám điều động toàn quân tấn công Bắc Mạc, chắc chắn Đông Lâm và Quy Lạc sẽ không chịu ngồi nhìn. Hà Hiệp dám cả gan đứng trước nguy cơ bị tấn công từ ba phía?”.
“Thượng tướng quân đã bao giờ đấu với Hà Hiệp chưa?”. Sính Đình mím môi, không biết đang oán hận hay ca thán, nói rất khẽ, “Trên chiến trường, Hà hiệp chưa bao giờ làm việc gì không chắc chắn”.
“Có nên lập tức cử người thông báo cho Nhược Hàn phải cẩn thận?”
“…”
“Không kịp rồi…”
Một bức thư tố cáo của Phi Chiếu Hành đã khiến mâu thuẫn giữa Quy Lạc vương và Nhạc gia càng thêm gay gắt.
Vương hậu không thể nói rõ việc của Bạch Sính Đình, nên Quy Lạc vương đã tìm lý do đuổi ái thê vào lãnh cung.
Nhưng, thế lực của Nhạc gia ở Quy Lạc đã ăn sâu bén rễ, không dễ diệt trừ. Quốc trượng Nhạc Địch đã sớm có sự chuẩn bị, nên trước khi Đại vương ra tay, đã kịp bước một nước cờ thông minh nhất trong đời, chính là thăng cho nhi tử Nhạc Chấn thành đại tướng quân. Trước lúc Đại vương hỏi đến, ông ta đã điều Nhạc Chấn rời khỏi thành đô đi luyện binh bên ngoài.
Cứ như thế, Quy Lạc vương ở trong, Đại tướng quân Nhạc Chấn nắm giữ đội quân hùng hậu bên ngoài, hai phe đối đầu, thiếu chút nữa là đầu rơi máu chảy.
Khi tin tức Bắc Mạc vương bị hại truyền đến nơi, Quy Lạc đang chìm trong bóng đêm của nội loạn, chẳng ai còn thời gian quan tâm đến việc bành trướng của Hà Hiệp.
Đối với hành động của Hà Hiệp, quốc gia phải lo lắng nhất trong tứ quốc chính là Đông Lâm.
“Quần khanh nói gì đi.”
Trong vương cung Đông Lâm, Đông Lâm vương hậu ngồi trên ngai vàng lo lắng nhìn khắp lượt những đại thần đang im lặng: “Các khanh đã xem qua quân báo, chẳng lẽ đều không có lời nào? Thần đại tướng quân, khanh nói xem”.
Thần Mâu thở dài, miễn cưỡng đứng ra: “Nương nương, thần vẫn chỉ một câu, nếu Hà Hiệp đối phó với đại quân Bắc Mạc, thì ngay sau đó sẽ đến lượt chúng ta. Nhiệm vụ trước mắt là lập tức cử đại quân hợp sức với quân Bắc Mạc tấn công Vân Thường”.
“Tuyệt đối không được.” Giọng nói già nua của Sở Tại Nhiên vang lên.
Hai vương tử của Vương hậu đã chết dưới tay Bắc Mạc vương, trong lòng Vương hậu cũng không có ý định giúp Bắc Mạc qua cơn hoạn nạn. Nghe Sở Tại Nhiên cất giọng phản đối, Vương hậu vội tiếp lời: “Thừa tướng có đề nghị gì, mau nói ra”.
Sở Tại Nhiên run rẩy đứng ra, ngẩng lên bẩm báo: “Nương nương, Đông Lâm ta giờ không giống trước kia. Nếu có Trấn Bắc vương thì việc gì phải sợ Hà Hiệp? Nhưng nay, Trấn Bắc Vương đã bặt vô âm tín… Thần cho rằng, có thể không động đến Hà Hiệp thì đừng động đến.”
Thần Mâu vội nói: “Hà Hiệp dã tâm hừng hực, chúng ta không động đến hắn, hắn cũng sẽ tìm đến chúng ta. Vương gia không còn, chúng ta ở vào thế yếu nên càng phải chủ động xuất kích, phối hợp với Bắc Mạc nghênh chiến Hà Hiệp. Như thế mới có thể bảo vệ chính mình”.
“Chiến tranh đáng sợ, lúc này chỉ có thể tự bảo vệ mình.”
“Bây giờ xuất kích mới là tự bảo vệ mình.”
“Có gì từ từ nói. Thừa tướng…”
“Sau đại chiến với quân Bắc Mạc, Vân Thường cũng cần có thời gian nghỉ ngơi lấy sức. Chúng ta có thể nhân thời gian ấy để luyện binh…”
“Thần đại tướng quân đừng kích động, chúng ta phải bàn bạc kỹ lưỡng…”
“Còn bàn bạc gì nữa? Đến khi Hà Hiệp chiến thắng Bắc Mạc, Đông Lâm sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của hắn. E rằng trong lúc chúng ta còn đang luyện binh, quân địch đã đánh đến cửa rồi!”
“Đừng tranh luận nữa!” Thấy hai bên bàn cãi không dứt, ánh mắt Vương hậu chuyển từ đông sang tây, rồi lại từ tây sang đông, cuối cùng đành đập tay vào chỗ vịn, hét lên. Tiếng tranh luận giữa các đại thần bỗng chốc im bặt.
“Chiến tranh là việc đại sự, không thể vội vàng quyết định”, Đông Lâm vương hậu day day huyệt thái dương, thở dài, “Quần khanh hãy suy nghĩ cho kỹ việc này, ngày mai chúng ta tiếp tục bàn bạc”.
Thần Mâu cau hai hàng mày rậm, tiến lên một bước: “Vương hậu nương nương, không thể tiếp tục do dự. Thượng tướng quân Bắc Mạc Nhược Hàn đã tập hợp đại quân nghênh chiến, binh pháp của Hà Hiệp vô cùng lợi hại, chỉ e chưa đến mấy ngày, hắn sẽ đánh tan đại quân Bắc Mạc”.
Đông Lâm vương hậu giận dữ: “Đã nói cần bàn bạc cho kỹ, Thần đại tướng quân đừng nên nhiều lời”. Dứt câu, Vương hậu đứng dậy, vội vã vào sau rèm.
Phản ứng của Đông Lâm vương hậu hoàn toàn nằm trong dự liệu của Hà Hiệp. Không có sự uy hiếp của Quy Lạc và Đông Lâm, Hà Hiệp mới có thể dốc hết binh lực đối phó với Bắc Mạc.
Những chuyện xảy ra tiếp theo chấn động tứ quốc.
Dưới chân sơn mạch Tùng Sâm, ở một địa danh có tên Chu Tình, những tốp lính riêng lẻ của Vân Thường bỗng như từ dưới đất trồi lên, tập hợp thành đội quân hùng mạnh, đón đầu đội quân Bắc Mạc đang đau buồn vì cái chết của Đại vương mà hung hăng tiến đến. Dưới sự chỉ huy và trù tính kỹ càng của Hà Hiệp, trận quyết chiến quy mô lớn nhất từ trước tới nay này đã trở thành một trận tàn sát.
Đại quân Vân Thường hoàn toàn đánh bại đội ngũ của Nhược Hàn, quân Bắc Mạc tử thương vô khối, chỉ khoảng một phần mười số quân sống sót tháo chạy khắp nơi. Đó cũng chính là lực lượng quân sự quan trọng, lớn mạnh nhất Bắc Mạc.
Trận chiến Chu Tình một lần nữa chứng minh tài quân sự kiệt xuất của Hà Hiệp.
Sau đó, thế lực của Hà Hiệp lớn mạnh với tốc độ vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Đánh tan được đội quân của Nhược Hàn, Hà Hiệp tiếp tục tiêu diệt mấy đạo quân chi viện còn lại của Bắc Mạc với tốc độ nhanh như chớp, rồi quay sang mục tiêu Đông Lâm đã bỏ mất thời cơ.
Tướng sĩ Vân Thường chưa bao giờ nghĩ đánh chiếm một quốc gia lại dễ dàng đến thế, men say chiến thắng như loại rượu ngon mê hoặc tâm trí họ, ý chí chiến đấu càng sục sôi.
Mấy chục vạn thanh đao sắc đã chém đứt các cửa khẩu của Đông Lâm. Trong biển máu lênh láng, lá cờ của Hà Hiệp vẫn luôn bay phần phật nơi tiền phương.
Trong mắt những tướng sĩ đang theo sau, Hà Hiệp là một chiến thần.
Mùi máu tanh nồng lan khắp đất trời, bóng đen chiến tranh lấy Vân Thường làm trung tâm, tràn sang bốn phương tám hướng, đại quân Vân Thường từng bước, từng bước mở rộng lãnh thổ.
Quân Bắc Mạc đại bại, vương tộc Bắc Mạc chết không còn ai.
Quân Đông Lâm đại bại, Đại tướng quân Thần Mâu chết ngay tại chiến trường. Sở Mạc Nhiên dẫn theo tàn binh hộ vệ Đông Lâm vương hậu rời khỏi vương cung. Lão Thừa tướng Sở Tại Nhiên tóc bạc da mồi không muốn chịu nỗi nhục bị bắt sống, trước khi quân Vân Thường phá cửa xông vào, đã uống thuốc độc tự vẫn.
Chẳng ai ngờ rằng, chỉ trong thời gian ngắn, Hà Hiệp đã làm được tất cả những việc này.
“Quân Vân Thường đến rồi! Quân Vân Thường đến rồi!”
“Chạy thôi! Mau chạy…”
“Phụ thân ơi, người ở đâu?”
Hai bên con đường đất vàng, xương trắng chất đầy tàn binh thất bại, bách tính mất nhà mất quê trải dài thành dòng người bất tận, ai cũng muốn giành phần đi trước, dìu già đỡ trẻ mà chạy trốn.
Nhưng, liệu ai có thể nhanh hơn chiến mã của Hà Hiệp ?
Tác giả :
Phong Lộng