Cố Phán Rực Rỡ
Chương 8
Cố Phán tiếp tục đi về phía trước, đang là thời gian tự học buổi tối, phòng học an bình yên tĩnh. Mà phòng báo cáo thế nhưng lại vô cùng náo nhiệt, mọi người bận rộn không còn biết trời đâu đất đâu.
Cố Phán thò người ra liếc mắt nhìn, anh đang ở trên sân khấu, quay lưng nói gì đó với một nữ sinh. Ánh đèn trên đài chiếu lên người anh, tô điểm hào quang vỗn đã chói mắt của anh.
Cố Phán khiêm tốn ngồi trong góc, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn anh. Anh vẫn đang bận bịu , liên tục không ngừng lại. Trong lúc đó có nữ sinh đưa cho anh một bình nước, song anh không cầm. Cô gái có chút thất vọng.
Trần Thiệu Thần sau khi bàn bạc với bạn xong xuôi, giơ tay nhìn đồng hồ, bảy giờ mười phút. Anh không khỏi nhìn về phía cửa, cho rằng cô không đến, không nghĩ cô thế nhưng lại đang ngồi ở dưới đài.
Anh mắt hai người gặp nhau, vẻ mặt ngây ngốc của cô làm khóe miệng anh nâng lên một chút ý cười.
Cô vẫn giữ vẻ mặt kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến mình. Chờ Trần Thiệu Thần đi tới, sắc mặt của cô mới chậm rãi có gợn sóng.
Anh đứng trước mặt cô, "Đến rồi." Ngữ khí bình tĩnh.
Cố Phán có chút lúng túng, con ngươi khẽ động, lảng sang chuyện khác, "Học trưởng, Đường Đàm đâu rồi ?"
Còn tưởng rằng nàng đang suy nghĩ ——, kết quả lại là đang nhớ cô bạn cùng phòng kia."Cô ấy là trợ lý hội sinh viên, đương nhiên là đang đi làm việc của trợ lý."
Cố Phán tặc lưỡi.
Trần Thiệu Thần ngực thoáng phập phồng, "Vừa nãy đang suy nghĩ gì?"
Khóe miệng Cố Phán cong lên mấy độ, suy tư nhìn anh, còn lâu mới nói là vừa nhìn anh đến thất thần .
"Em cảm thấy đại học T thật sự rất tốt." Vẻ mặt cô nghiêm túc.
Đương nhiên Trần Thiệu Thần sẽ không tin giải thích này của cô.
Cố Phán cười mang theo vài phần giảo hoạt, thấy khóe miệng anh hơi khô, cô không tự chủ được mà đem nước trong balo đưa tới.
Trần Thiệu Thần sững sờ, nhìn bình nước suối nho nhỏ kia."Đặc biệt mua cho anh ?" Anh nhìn chằm chằm mặt của cô. Quả nhiên, gò má của cô nổi lên chút nhàn nhạt ửng đỏ, rất mê người.
Cố Phán nhanh chóng xua tay, "Là mang cho Đường Đàm."
Trần Thiệu Thần không nói toạc ra, trong balo của cô ít nhất còn có một bình nước suối. Cũng không vạch trần cô. Vặn nắp bình, uống vài ngụm, hôm nay phải nói quá nhiều, có chút khàn giọng.
"Học trưởng, em đi làm cho xong áp phích."
Trần Thiệu Thần cầm nước suối, hững hờ nói một câu, "Xong rồi."
Cố Phán nhẹ lăng, "A? Ai giúp em làm ?"
Trần Thiệu Thần chớp chớp mi, "Anh làm."
Cố Phán không biết nên nói cái gì .
Trần Thiệu Thần đi tới một bên, lấy áp phích tới mở rộng ra, "Trình độ anh khẳng định không sánh được em. Em nhìn một chút xem có được không?"
Cố Phán chăm chú nhìn vài giây, giơ tay nói, "Đẹp lắm. Học trưởng, anh quá lợi hại , làm cái gì cũng đều dễ dàng như vậy."
Trần Thiệu Thần đem áp phích cuộn lại, vẻ mặt mơ hồ hiện lên chút ý cười, thậm chí mang theo chút bất đắc dĩ. Cố Phán nghĩ rằng mình nhìn lầm .
"Kỳ thực có chuyện đối với anh mà nói cũng không dễ dàng?" Trần Thiệu Thần nói chầm chậm trầm ngâm.
"Chuyện gì?" Cố Phán hỏi tiếp.
Trần Thiệu Thần nhìn cô nở nụ cười, hơi nghiêng người về phía cô, "Cùng em nói chuyện yêu đương." Anh thoáng dừng một chút, "Anh là người mới, kính xin Phán Phán đại sư chăm sóc nhiều hơn." Giọng anh ôn thuần, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Cố Phán trong nháy mắt đông cứng, chìm trong sự thâm tình của anh, 囧囧 không biết làm sao.
Cô cũng là người mới!
Anh không chút biến sắc trở lại vị trí cũ, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô thất thần bày ra vẻ mặt vô tội, anh ngưng ý cười."Cố Phán —— "
Cô nghiêng đầu.
"Không nên nhìn anh như vậy ." Anh mím khóe môi, con ngươi đen lóe sáng hút người, "Em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ muốn —— hôn em." Hơi thở ôn hòa bao quanh cô, khiến cô như đứng trong mây.
Cố Phán cảm thấy ở cạnh Trần Thiệu Thần, gần đây trái tim nhỏ của cô đều đập sai tần suất .
"Răng còn đau không? Bác sĩ nói thế nào ?" Lại mở miệng, âm thanh vẫn thâm trầm như vậy, vừa nãy anh không phải nói đùa.
Vào lúc này còn có thể chuyển sang vấn đề này, Cố Phán cũng thật khâm phục anh. Người mới nói chuyện đều trực tiếp như vậy sao?
Bất quá anh sớm giúp cô làm xong áp phích cũng là sáng suốt, không phải vậy lấy trạng thái tinh thần đêm nay của cô khẳng định không hoàn thành.
Sau này, Cố Phán đem chuyện này nói với anh.
Người nào đó bày ra vẻ mặt hiểu rõ."Chính là sợ em quá kích động, mới giúp em làm xong."
Phán Phán đại sư đối với sự chuẩn bị của anh thực sự là phục sát đất.
Một tiếng sau, Cố Phán lại đang ngẩn người, vâng, là nhìn bóng người của anh đến thất thần.
Cô trước giờ chưa từng nói với anh, nhìn bóng lưng của anh, cũng là một chuyện vui vẻ.
Cố Phán tùy ý vẽ nghuệch ngoạc lên cuốn sổ gi chép, một tiểu Trần Thiệu Thần liền xuất hiện, còn đáng yêu hơn anh rất nhiều.
Chìm đắm trong suy nghĩ, đột nhiên có người tới bên cạnh cô. Vừa quay đầu lại, liền thấy một cô gái dùng ánh mắt u oán nhìn mình.
"Cô một điểm cũng không xứng với anh! Tự động tránh xa anh ấy đi!" Cô gái lạnh lùng nói.
Cố Phán sắc mặt không thay đổi, cô chỉ đơn giản nhìn lại.
Cô gái bất an cắn môi.
"Này, có nghe không! Anh ưu tú như vậy, hoàn mỹ như vậy, nhưng cô thì sao? Cô là người câm!" Cô gái kích động, âm thanh lại áp lực kiềm chế.
Sắc mặt Cố Phán hơi tái nhợt, hít một hơi. Cô chậm rãi đứng lên, tóc dài khẽ động, khí thế cao ngạo, cô chỉ cầm balo đi bước qua bên người cô gái đi thẳng.
Ra khỏi phòng báo cáo, tựa vào một trụ trên hành lanh. Cô nắm chặt điện thoại, khớp xương trắng bệch.
Hàn Diệp Hành tối nay có lớp, đi ra lại vừa đúng thấy cô, mái tóc dài che khuất hơn nửa gương mặt cô, nhưng anh vẫn cảm giác được thời khắc này cô có nét ưu thương, bước chân ngừng lại, nói với bạn học vài câu rồi đi tới."Cố Phán —— "
Vốn trên mặt cô còn hiện chút tâm trạng, vừa nhìn thấy anh, mọi tâm tình đều thu lại.
Hàn Diệp Hành liếc nhìn phòng náo cáo phía bên phải, hiểu rõ sự xuất hiện của cô ở đây.
"Học trưởng, sao anh lại ở chỗ này?" Cố Phán viết câu hỏi của mình.
"Anh có tiết tối nay." Hàn Diệp Hành trả lời."Đúng rồi, anh tìm thấy danh thiếp của vị học trưởng kia rồi."
Cố Phán tiếp nhận, "Cảm ơn."
Hàn Diệp Hành cúi đầu nhìn chữ viết trên di động của cô.
Cố Phán đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, trò chuyện với cách như vậy, lâu dần, người khác nhất định sẽ cảm thấy vô vị.
Một lát sau, Hàn Diệp Hành bị một cú điện thoại gọi đi, Cố Phán nghe được đầu bên kia điện thoại là của âm thanh một nữ sinh.
Từ sau khi Cố Phán về lại phòng báo cáo, cô liền mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nữ sinh kia cũng không nhìn cô. Sắc mặt Trần Thiệu Thần cũng không tốt như vừa nãy.
Chờ sau khi xong xuối hết mọi việc, hai người cùng trở về. Tuy rằng thói quen yên tĩnh, nhưng một đường anh trầm mặc khiến Cố Phán có chút không thoái mái. Cố Phán cắn cắn môi, tay đụng nhẹ cánh tay anh.
Trần Thiệu Thần dừng bước lại, quay đầu nhìn cô, nhíu mày, "Anh đã nói chuyện với cô gái kia, cô ấy nhờ anh chuyển lời xin lỗi tới em."
Cố Phán biết là anh đã biết chuyện, cô khẽ lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không để ý.
Trần Thiệu Thần thuận thế nắm chặt tay cô, gắt gao, "Thực xin lỗi, đều vì anh —— "
Cố Phán hơi dùng lực nắm chặt tay anh, rồi rút ra, "Học trưởng, anh biết tại sao em không thể nói chuyện không?" Đôi mắt cô như ngôi sao xinh đẹp.
"Mẹ em mang thai thì bị bệnh trầm cảm, em đến hơn bốn tuổi vẫn không biết nói. Sau đó gặp ba ba, có một ngày, em đột nhiên mở miệng . Mọi người trong nhà đều đặc biệt vui mừng. Chỉ là không được bao lâu, em bị bệnh một thời gian, sau đó cũng không mở miệng được nữa. Ông trời đúng là đùa giỡn với em." Cô cười."Mẹ em nói âm thanh của em như một loại tiếng trời, có phải như vậy, ông trời liền muốn thu hồi đi hay không? Em biết, đến nay bà vẫn còn giữ một ít bản ghi âm em nói chuyện lúc còn bé."
Động tác tay của cô không nhanh không chậm, bình tĩnh giống như đang nói chuyện của người khác. Tâm Trần Thiệu Thần bị gì đó siết chặt , hết thảy mọi thứ của cô đều như khắc vào đáy lòng anh, từ nay về sau không thể xóa.
"Tiếc nuối khẳng định là có, bất quá em cảm thấy, ít nhất em vẫn may mắn, ba mẹ và em vẫn có thể sinh hoạt cùng nhau." Đầu ngón tay cô hơi ngừng lại, "Còn có gặp được anh."
Cố Phán thò người ra liếc mắt nhìn, anh đang ở trên sân khấu, quay lưng nói gì đó với một nữ sinh. Ánh đèn trên đài chiếu lên người anh, tô điểm hào quang vỗn đã chói mắt của anh.
Cố Phán khiêm tốn ngồi trong góc, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn anh. Anh vẫn đang bận bịu , liên tục không ngừng lại. Trong lúc đó có nữ sinh đưa cho anh một bình nước, song anh không cầm. Cô gái có chút thất vọng.
Trần Thiệu Thần sau khi bàn bạc với bạn xong xuôi, giơ tay nhìn đồng hồ, bảy giờ mười phút. Anh không khỏi nhìn về phía cửa, cho rằng cô không đến, không nghĩ cô thế nhưng lại đang ngồi ở dưới đài.
Anh mắt hai người gặp nhau, vẻ mặt ngây ngốc của cô làm khóe miệng anh nâng lên một chút ý cười.
Cô vẫn giữ vẻ mặt kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến mình. Chờ Trần Thiệu Thần đi tới, sắc mặt của cô mới chậm rãi có gợn sóng.
Anh đứng trước mặt cô, "Đến rồi." Ngữ khí bình tĩnh.
Cố Phán có chút lúng túng, con ngươi khẽ động, lảng sang chuyện khác, "Học trưởng, Đường Đàm đâu rồi ?"
Còn tưởng rằng nàng đang suy nghĩ ——, kết quả lại là đang nhớ cô bạn cùng phòng kia."Cô ấy là trợ lý hội sinh viên, đương nhiên là đang đi làm việc của trợ lý."
Cố Phán tặc lưỡi.
Trần Thiệu Thần ngực thoáng phập phồng, "Vừa nãy đang suy nghĩ gì?"
Khóe miệng Cố Phán cong lên mấy độ, suy tư nhìn anh, còn lâu mới nói là vừa nhìn anh đến thất thần .
"Em cảm thấy đại học T thật sự rất tốt." Vẻ mặt cô nghiêm túc.
Đương nhiên Trần Thiệu Thần sẽ không tin giải thích này của cô.
Cố Phán cười mang theo vài phần giảo hoạt, thấy khóe miệng anh hơi khô, cô không tự chủ được mà đem nước trong balo đưa tới.
Trần Thiệu Thần sững sờ, nhìn bình nước suối nho nhỏ kia."Đặc biệt mua cho anh ?" Anh nhìn chằm chằm mặt của cô. Quả nhiên, gò má của cô nổi lên chút nhàn nhạt ửng đỏ, rất mê người.
Cố Phán nhanh chóng xua tay, "Là mang cho Đường Đàm."
Trần Thiệu Thần không nói toạc ra, trong balo của cô ít nhất còn có một bình nước suối. Cũng không vạch trần cô. Vặn nắp bình, uống vài ngụm, hôm nay phải nói quá nhiều, có chút khàn giọng.
"Học trưởng, em đi làm cho xong áp phích."
Trần Thiệu Thần cầm nước suối, hững hờ nói một câu, "Xong rồi."
Cố Phán nhẹ lăng, "A? Ai giúp em làm ?"
Trần Thiệu Thần chớp chớp mi, "Anh làm."
Cố Phán không biết nên nói cái gì .
Trần Thiệu Thần đi tới một bên, lấy áp phích tới mở rộng ra, "Trình độ anh khẳng định không sánh được em. Em nhìn một chút xem có được không?"
Cố Phán chăm chú nhìn vài giây, giơ tay nói, "Đẹp lắm. Học trưởng, anh quá lợi hại , làm cái gì cũng đều dễ dàng như vậy."
Trần Thiệu Thần đem áp phích cuộn lại, vẻ mặt mơ hồ hiện lên chút ý cười, thậm chí mang theo chút bất đắc dĩ. Cố Phán nghĩ rằng mình nhìn lầm .
"Kỳ thực có chuyện đối với anh mà nói cũng không dễ dàng?" Trần Thiệu Thần nói chầm chậm trầm ngâm.
"Chuyện gì?" Cố Phán hỏi tiếp.
Trần Thiệu Thần nhìn cô nở nụ cười, hơi nghiêng người về phía cô, "Cùng em nói chuyện yêu đương." Anh thoáng dừng một chút, "Anh là người mới, kính xin Phán Phán đại sư chăm sóc nhiều hơn." Giọng anh ôn thuần, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Cố Phán trong nháy mắt đông cứng, chìm trong sự thâm tình của anh, 囧囧 không biết làm sao.
Cô cũng là người mới!
Anh không chút biến sắc trở lại vị trí cũ, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô thất thần bày ra vẻ mặt vô tội, anh ngưng ý cười."Cố Phán —— "
Cô nghiêng đầu.
"Không nên nhìn anh như vậy ." Anh mím khóe môi, con ngươi đen lóe sáng hút người, "Em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ muốn —— hôn em." Hơi thở ôn hòa bao quanh cô, khiến cô như đứng trong mây.
Cố Phán cảm thấy ở cạnh Trần Thiệu Thần, gần đây trái tim nhỏ của cô đều đập sai tần suất .
"Răng còn đau không? Bác sĩ nói thế nào ?" Lại mở miệng, âm thanh vẫn thâm trầm như vậy, vừa nãy anh không phải nói đùa.
Vào lúc này còn có thể chuyển sang vấn đề này, Cố Phán cũng thật khâm phục anh. Người mới nói chuyện đều trực tiếp như vậy sao?
Bất quá anh sớm giúp cô làm xong áp phích cũng là sáng suốt, không phải vậy lấy trạng thái tinh thần đêm nay của cô khẳng định không hoàn thành.
Sau này, Cố Phán đem chuyện này nói với anh.
Người nào đó bày ra vẻ mặt hiểu rõ."Chính là sợ em quá kích động, mới giúp em làm xong."
Phán Phán đại sư đối với sự chuẩn bị của anh thực sự là phục sát đất.
Một tiếng sau, Cố Phán lại đang ngẩn người, vâng, là nhìn bóng người của anh đến thất thần.
Cô trước giờ chưa từng nói với anh, nhìn bóng lưng của anh, cũng là một chuyện vui vẻ.
Cố Phán tùy ý vẽ nghuệch ngoạc lên cuốn sổ gi chép, một tiểu Trần Thiệu Thần liền xuất hiện, còn đáng yêu hơn anh rất nhiều.
Chìm đắm trong suy nghĩ, đột nhiên có người tới bên cạnh cô. Vừa quay đầu lại, liền thấy một cô gái dùng ánh mắt u oán nhìn mình.
"Cô một điểm cũng không xứng với anh! Tự động tránh xa anh ấy đi!" Cô gái lạnh lùng nói.
Cố Phán sắc mặt không thay đổi, cô chỉ đơn giản nhìn lại.
Cô gái bất an cắn môi.
"Này, có nghe không! Anh ưu tú như vậy, hoàn mỹ như vậy, nhưng cô thì sao? Cô là người câm!" Cô gái kích động, âm thanh lại áp lực kiềm chế.
Sắc mặt Cố Phán hơi tái nhợt, hít một hơi. Cô chậm rãi đứng lên, tóc dài khẽ động, khí thế cao ngạo, cô chỉ cầm balo đi bước qua bên người cô gái đi thẳng.
Ra khỏi phòng báo cáo, tựa vào một trụ trên hành lanh. Cô nắm chặt điện thoại, khớp xương trắng bệch.
Hàn Diệp Hành tối nay có lớp, đi ra lại vừa đúng thấy cô, mái tóc dài che khuất hơn nửa gương mặt cô, nhưng anh vẫn cảm giác được thời khắc này cô có nét ưu thương, bước chân ngừng lại, nói với bạn học vài câu rồi đi tới."Cố Phán —— "
Vốn trên mặt cô còn hiện chút tâm trạng, vừa nhìn thấy anh, mọi tâm tình đều thu lại.
Hàn Diệp Hành liếc nhìn phòng náo cáo phía bên phải, hiểu rõ sự xuất hiện của cô ở đây.
"Học trưởng, sao anh lại ở chỗ này?" Cố Phán viết câu hỏi của mình.
"Anh có tiết tối nay." Hàn Diệp Hành trả lời."Đúng rồi, anh tìm thấy danh thiếp của vị học trưởng kia rồi."
Cố Phán tiếp nhận, "Cảm ơn."
Hàn Diệp Hành cúi đầu nhìn chữ viết trên di động của cô.
Cố Phán đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, trò chuyện với cách như vậy, lâu dần, người khác nhất định sẽ cảm thấy vô vị.
Một lát sau, Hàn Diệp Hành bị một cú điện thoại gọi đi, Cố Phán nghe được đầu bên kia điện thoại là của âm thanh một nữ sinh.
Từ sau khi Cố Phán về lại phòng báo cáo, cô liền mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nữ sinh kia cũng không nhìn cô. Sắc mặt Trần Thiệu Thần cũng không tốt như vừa nãy.
Chờ sau khi xong xuối hết mọi việc, hai người cùng trở về. Tuy rằng thói quen yên tĩnh, nhưng một đường anh trầm mặc khiến Cố Phán có chút không thoái mái. Cố Phán cắn cắn môi, tay đụng nhẹ cánh tay anh.
Trần Thiệu Thần dừng bước lại, quay đầu nhìn cô, nhíu mày, "Anh đã nói chuyện với cô gái kia, cô ấy nhờ anh chuyển lời xin lỗi tới em."
Cố Phán biết là anh đã biết chuyện, cô khẽ lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không để ý.
Trần Thiệu Thần thuận thế nắm chặt tay cô, gắt gao, "Thực xin lỗi, đều vì anh —— "
Cố Phán hơi dùng lực nắm chặt tay anh, rồi rút ra, "Học trưởng, anh biết tại sao em không thể nói chuyện không?" Đôi mắt cô như ngôi sao xinh đẹp.
"Mẹ em mang thai thì bị bệnh trầm cảm, em đến hơn bốn tuổi vẫn không biết nói. Sau đó gặp ba ba, có một ngày, em đột nhiên mở miệng . Mọi người trong nhà đều đặc biệt vui mừng. Chỉ là không được bao lâu, em bị bệnh một thời gian, sau đó cũng không mở miệng được nữa. Ông trời đúng là đùa giỡn với em." Cô cười."Mẹ em nói âm thanh của em như một loại tiếng trời, có phải như vậy, ông trời liền muốn thu hồi đi hay không? Em biết, đến nay bà vẫn còn giữ một ít bản ghi âm em nói chuyện lúc còn bé."
Động tác tay của cô không nhanh không chậm, bình tĩnh giống như đang nói chuyện của người khác. Tâm Trần Thiệu Thần bị gì đó siết chặt , hết thảy mọi thứ của cô đều như khắc vào đáy lòng anh, từ nay về sau không thể xóa.
"Tiếc nuối khẳng định là có, bất quá em cảm thấy, ít nhất em vẫn may mắn, ba mẹ và em vẫn có thể sinh hoạt cùng nhau." Đầu ngón tay cô hơi ngừng lại, "Còn có gặp được anh."
Tác giả :
Dạ Mạn