Cố Phán Rực Rỡ
Chương 14
Cố Phán nhìn Trần Thiệu Thần, Trần Thiệu Thần cũng rất bối rối."Ngày mai anh sẽ nói với hội trưởng của các em, sau này lấy công chuộc tội." Âm cuối hơi cao lên.
Anh làm sao có thể nói thoải mái như vậy. Rõ ràng là vì anh, cô mới quên sinh hoạt câu lạc bộ a.
"Muộn như vậy rồi, hiện tại em qua đó thì sinh hoạt cũng xong rồi." Trần Thiệu Thần trầm giọng nói.
Trần Thiệu Thần nhìn cô đắn đo chuyển động con ngươi, từ từ nở nụ cười đầy dịu dàng, "Trước tiên đi thay quần áo, anh đưa em về trường học."
Cố Phán hiển nhiên không từ chối.
Ánh trăng rơi xuống, bóng đêm mềm mại. Trần Thiệu Thần chưa từng cảm thấy buổi tối của thành phố B lại có loại vẻ đẹp này.
Hai người đi trên sân trường, yên tĩnh nhưng không thấy vô vị.
Trần Thiệu Thần đưa cô đến lầu dưới ký túc xá, "Lên đi."
Cố Phán có chút không tự nhiên khoa tay, "Anh trở về à?"
Trần Thiệu Thần cười cười, "Hôm nay anh về ký túc xá, một mình cũng rất chán, ở ký túc xá ba người kia ít ra còn náo nhiệt, hôm nào sẽ giới thiệu các em với nhau."
Cố Phán ngại ngùng, "Ngày mai em định ra ngoài, tới phòng vẽ."
Thanh âm Trần Thiệu Thần trầm ấm, "Được, khi về nhắn tin cho anh."
Cố Phán gật đầu, vừa xoay người thì dừng một chút, lập tức khoa tay nói, "Học trưởng, anh cười rất đẹp."
Lúc Trần Thiệu Thần đang sững sờ một chỗ, cô đã xoay người nhanh chóng rời đi.
Chờ cô vừa về đến phòng, Đường Đàm liền bắt đầu tra hỏi, đủ loại ý không tốt.
"Cố Phán, cậu có biết cậu hôm nay chính là pháo hoa hay không a, có người đem video cậu khiêu vũ lên diễn đàn của trường. Thành người nổi tiếng rồi a."
Kim Nhiễm nói, "Cố Phán, trình dộ của cậu có thể vào được chung kết đó, Nhuy cậu nói xem có đúng không?"
Diệp Tử Nhuy đang lật tập tranh, hững hờ trả lời một câu, "Không có quy tắc ngầm, vòng chung kết thì tính là gì, đánh ngã trước vài đối ngủ cũng có hi vọng." Cô giương mắt, mắt kính gọng đen treo giữa sống mũi.
"Cái kia không phải cậu cũng là một đối thủ mạnh hay sao?" Kim Nhiễm cười.
Diệp Tử Nhuy khép sách lại, nhún nhún vai, "Đối thủ của mình, không có Cố Phán cũng sẽ có người khác. Mình đi rửa mặt đã."
Cố Phán thả túi xuống, đơn giản thu dọn bàn.
"Cố Phán, vòng chung kết cậu chuẩn bị biểu diễn cái gì?" Kim Nhiễm hỏi.
"Đánh đàn đi." Cô ngồi xuống viết lên giấy, đèn ký túc xá không quá sáng, cô đem tờ giấy đưa cho Kim Nhiễm."Đến lúc đó các cậu giúp mình xem một chút có bài nào thích hợp."
"Mình không hiểu âm nhạc, bản nhạc cũng xem không hiểu." Kim Nhiễm thả tờ giấy xuống, trở lại trước bàn của mình.
Cố Phán mở máy vi tính, đại khái xem lướt qua một vài bài post. Cũng còn tốt, lúc này chủ yếu sự quan tâm đều ở trên người các thí sinh, nhiều người lợi hại như vậy sự chú ý của mọi người cũng sẽ không tập trung trên người cô. Mặc dù có chút ngạc nhiên đối với người không thể nói chuyện là cô, may mắn phần lớn mọi người cũng chỉ bàn luận một chút.
Diệp Tử Nhuy vỗ vỗ vai cô, "Vị "Nhất Diệp Tri Thu" kia cậu biết sao?"
Cố Phán lắc đầu một cái.
"Thấy lên tiếng nói giúp cậu, mấy bài post gần đây cũng thấy vài người. Mình đoán trong đó hẳn là có người của học viện quản lí. Đùa rất vui, xem ra đắc tội Cố Phán chính là đắc tội học viện quản lí."
Cố Phán viết lên giấy, "Cậu từ lúc nào cũng xem những loại bát quái này."
"Chung quy cũng phải theo kịp thời đại a."
Sáng hôm sau, Cố Phán với Diệp Tử Nhuy ngồi xe buýt đến phòng làm việc mà Lý Thịnh giới thiệu. Phòng làm việc cao ốc 2 tầng 6, hai người sau khi đến, một cô gái tiếp đón các cô.
"Giám đốc đang họp, hai người chờ một chút."
Phòng làm việc tên "Phong Táp", từ cửa vào hành lang bố cục thiết kế đều tràn ngập cảm giác nghệ thuật. Hai người không nhịn được đánh giá một vòng.
Khoảng hai mươi phút sau, giám đốc đi ra.
Cô gái vừa tiếp đón các cô đi tới, nói vài câu với anh ta, ánh mắt của anh nhìn sang.
Cố Phán nhìn từ xa, người kia rất dễ nhìn, rắn rỏi cao to, bả vai rộng, áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, cả người lộ ra khí chất thành thục nho nhã. Anh từng bước tới trước mặt hai người, "Thầy Lý có nói với anh, Cố Phán và Diệp Tử Nhuy phải không?"
Cố Phán cảm thấy người đàn ông này nói chuyện khiến người khác rất thoải mái, lần đầu gặp mặt, anh liền có thể nhớ chính xác tên hai người.
Diệp Tử Nhuy trả lời, "Vâng, cô ấy là Cố Phán, em là Diệp Tử Nhuy."
"Chu Nhuận Chi." Khóe miệng anh mở ra đóng lại nói tên mình, ánh mắt rơi vào trên người Cố Phán, "Em chính là Cố Phán, thầy Lý của các em hết sức đề cử em."
Cố Phán cười cười, xem ra Lý Thịnh đều với anh nói rồi.
"Các em vẫn là sinh viên, bình thường có thời gian thì liền đến. Có chỗ nào không hiểu có thể hỏi Tiểu Đại." Giọng Chu Nhuận Chi trầm thấp. Diệp Tử Nhuy tựa hồ ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Hai người gật đầu, lập tức theo Tiểu Đại bận rộn.
Phòng làm việc đối với nhân viên rất chăm sóc, có hộp cơm đựng cơm trưa, rất phong phú.
Diệp Tử Nhuy đột nhiên hỏi một câu, "Chu tiên sinh bao nhiêu tuổi?" Quen thuộc với Lý Thịnh như vậy, hẳn là cũng rất lớn.
"Ngoài ba mươi." Tiểu Đại trả lời, "Chưa kết hôn, bất quá các cô cũng không nên có ý định."
"Tại sao?" Cô theo bản năng hỏi.
Tiểu Đại cố ý thần bí khơi gợi hứng thú của hai người.
Diệp Tử Nhuy trầm giọng nói, "Anh ta là gay?"
Cố Phán bị cô đàng hoàng trịnh trọng nghi vấn kinh ngạc đến, trong miệng một miếng cơm suýt chút nữa phun ra ngoài.
Tiểu Đại nghiêm mặt nói, "Không phải, giám đốc có vị hôn thê, ở nước ngoài. Vì lẽ đó các cô không nên có ý định gì."
Diệp Tử Nhuy cười cười, cô có thể muốn cái gì, còn không phải làm thêm kiếm tiền à. Lý Thịnh đề cử việc làm lương bổng quả thật không tệ. Lúc trở về, cô với Cố Phán ngồi ở trên xe buýt, Cố Phán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Tử Nhuy nhìn sườn mặt cô, Cố Phán đặc biệt tĩnh lặng, có thể với việc cô không thể nói chuyện có quan hệ."Cố Phán, cảm ơn cậu, công việc này." Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Cố Phán khóe miệng khẽ động, không nói gì. Cô không cần đáp lại, cô không cần cám ơn, như vậy trái lại xa lạ. Diệp Tử Nhuy chỉ là vội vàng kiếm tiền, bận bịu bận bịu, không có thời gian mở lòng với người khác, vì lẽ đó làm cho người ta cảm thấy cao cao tại thượng, một bộ dáng vẻ thanh cao. Kỳ thực trái tim của cô mềm mại hơn bất kỳ ai.
Xuống xe, Diệp Tử Nhuy nói vừa rồi ở phòng làm việc nhìn thấy một bức họa. "Bức họa kia cảm giác rất tuyệt, cũng không biết ai là tác giả?"
Cố Phán cầm điện thoại di động, "Nơi làm việc này cũng không đơn giản, ở đoạn đường này, mỗi tháng tiền thuê mặt bằng đều là một số lớn."
Diệp Tử Nhuy nhẹ gật, "Vị Chu tiên sinh kia nhìn cũng không đơn giản, Tiểu Đại nói anh không phải học mỹ thuật, thật kỳ quái, tại sao muốn làm nghề này?"
Cố Phán trầm tư, đúng vậy. Phòng làm việc còn có tác phẩm của Lý Thịnh.
Diệp Tử Nhuy đẩy tay cô, "Cậu nhìn kìa, chị Chu Chú."
Cố Phán nhìn sang, cô đang cùng bạn học nói chuyện. Cô ấy cũng nhìn thấy cô.
Hai người đi tới, Chu Chú lên tiếng chào, "Cố Phán, các em ra ngoài chơi à?"
Diệp Tử Nhuy đáp, "Học tỷ, bọn em ra ngoài làm thêm."
Đáy mắt Chu Chú hơi lóe qua một chút kinh ngạc, "Cố Phán, hôm qua tiết mục "trúc chi từ " của em quá đẹp, giáo viên khoa bọn chị khen em rất nhiều lần."
Cố Phán cười cười, viết lên điện thoại, "Chỉ là nước đến chân mới nhảy."
Chu Chú nhìn cô, "Hôm qua vòng thi kết thúc chị còn muốn tìm em, nhưng tiếc là bọn họ nói em đi rồi. Em biết không? Mấy người ban giám khảo đối với em kỳ vọng rất lớn, vòng chung kết em chuẩn bị múa cái gì?"
Cố Phán thoáng nhăn mày, viết đến, "Đánh đàn đi."
"Tại sao không khiêu vũ nữa?" Chu Chú hỏi.
Cố Phán hé khóe miệng, nhanh chóng nhấn đầu ngón tay, "Học tỷ, em không phải vũ công chuyên nghiệp, khiêu vũ thật sự không phải sở trường, thời gian vòng chung kết lại có chút gấp."
"Chị hiểu rồi." Chu Chú hiểu ý gật gù."Bất quá chị tin em dù thi tiết mục gì cũng không có vấn đề. Được rồi, chị còn có chút việc đi trước, em có vấn đề gì có thể tới tìm chị."
Cô vừa đi, Cố Phán hít một hơi, bất giác nghĩ đến tiếng cười trong hậu trường kia.
"Sao vậy?" Diệp Tử Nhuy hỏi.
Cố Phán thoáng trầm mặc, mới viết đến, "Có chút muốn bỏ thi đấu."
"Vậy thì thật là tốt, tiền thưởng cách mình càng gần hơn một bước." Cô cười, "Mình sẽ không khách khí với cậu."
Cố Phán nghiêng đầu, "Nhuy, cậu từng gặp người nào vô cùng không thích cậu chưa?"
Diệp Tử Nhuy giơ chân bước lên phía trước, "Nhiều lắm đấy. Mình từ tiểu học thành tích đã rất tốt, bạn học trong lớp không thích ta rất nhiều, đặc biệt là nữ sinh."
Cố Phán hiểu.
"Bất quá khi đó còn nhỏ, mọi người để ý nhất chính là điểm số, hiện tại nhớ lại mới thấy rất ngốc, điểm có thể tính gì chứ. Mình tại sao lại phải sống dưới ánh mắt người khác, người khác có thích mình hay không với mình đâu có quan hệ gì, mình yêu thích bản thân là được. Lại nói ——" cô nghiêng đầu nhìn Cố Phán, "Có Trần Thiệu Thần thích cậu, cậu còn muốn thế nào?"
Cố Phán trước nay cũng không biết Diệp Tử Nhuy còn có thể nói đùa.
Có Trần Thiệu Thần bảo vệ, cô xác thực không cần suy nghĩ nhiều. Điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn, tưởng rằng là anh, kết quả vừa nhìn, là ba ba!
A, lão ba muốn tới thành phố B công tác.
Anh làm sao có thể nói thoải mái như vậy. Rõ ràng là vì anh, cô mới quên sinh hoạt câu lạc bộ a.
"Muộn như vậy rồi, hiện tại em qua đó thì sinh hoạt cũng xong rồi." Trần Thiệu Thần trầm giọng nói.
Trần Thiệu Thần nhìn cô đắn đo chuyển động con ngươi, từ từ nở nụ cười đầy dịu dàng, "Trước tiên đi thay quần áo, anh đưa em về trường học."
Cố Phán hiển nhiên không từ chối.
Ánh trăng rơi xuống, bóng đêm mềm mại. Trần Thiệu Thần chưa từng cảm thấy buổi tối của thành phố B lại có loại vẻ đẹp này.
Hai người đi trên sân trường, yên tĩnh nhưng không thấy vô vị.
Trần Thiệu Thần đưa cô đến lầu dưới ký túc xá, "Lên đi."
Cố Phán có chút không tự nhiên khoa tay, "Anh trở về à?"
Trần Thiệu Thần cười cười, "Hôm nay anh về ký túc xá, một mình cũng rất chán, ở ký túc xá ba người kia ít ra còn náo nhiệt, hôm nào sẽ giới thiệu các em với nhau."
Cố Phán ngại ngùng, "Ngày mai em định ra ngoài, tới phòng vẽ."
Thanh âm Trần Thiệu Thần trầm ấm, "Được, khi về nhắn tin cho anh."
Cố Phán gật đầu, vừa xoay người thì dừng một chút, lập tức khoa tay nói, "Học trưởng, anh cười rất đẹp."
Lúc Trần Thiệu Thần đang sững sờ một chỗ, cô đã xoay người nhanh chóng rời đi.
Chờ cô vừa về đến phòng, Đường Đàm liền bắt đầu tra hỏi, đủ loại ý không tốt.
"Cố Phán, cậu có biết cậu hôm nay chính là pháo hoa hay không a, có người đem video cậu khiêu vũ lên diễn đàn của trường. Thành người nổi tiếng rồi a."
Kim Nhiễm nói, "Cố Phán, trình dộ của cậu có thể vào được chung kết đó, Nhuy cậu nói xem có đúng không?"
Diệp Tử Nhuy đang lật tập tranh, hững hờ trả lời một câu, "Không có quy tắc ngầm, vòng chung kết thì tính là gì, đánh ngã trước vài đối ngủ cũng có hi vọng." Cô giương mắt, mắt kính gọng đen treo giữa sống mũi.
"Cái kia không phải cậu cũng là một đối thủ mạnh hay sao?" Kim Nhiễm cười.
Diệp Tử Nhuy khép sách lại, nhún nhún vai, "Đối thủ của mình, không có Cố Phán cũng sẽ có người khác. Mình đi rửa mặt đã."
Cố Phán thả túi xuống, đơn giản thu dọn bàn.
"Cố Phán, vòng chung kết cậu chuẩn bị biểu diễn cái gì?" Kim Nhiễm hỏi.
"Đánh đàn đi." Cô ngồi xuống viết lên giấy, đèn ký túc xá không quá sáng, cô đem tờ giấy đưa cho Kim Nhiễm."Đến lúc đó các cậu giúp mình xem một chút có bài nào thích hợp."
"Mình không hiểu âm nhạc, bản nhạc cũng xem không hiểu." Kim Nhiễm thả tờ giấy xuống, trở lại trước bàn của mình.
Cố Phán mở máy vi tính, đại khái xem lướt qua một vài bài post. Cũng còn tốt, lúc này chủ yếu sự quan tâm đều ở trên người các thí sinh, nhiều người lợi hại như vậy sự chú ý của mọi người cũng sẽ không tập trung trên người cô. Mặc dù có chút ngạc nhiên đối với người không thể nói chuyện là cô, may mắn phần lớn mọi người cũng chỉ bàn luận một chút.
Diệp Tử Nhuy vỗ vỗ vai cô, "Vị "Nhất Diệp Tri Thu" kia cậu biết sao?"
Cố Phán lắc đầu một cái.
"Thấy lên tiếng nói giúp cậu, mấy bài post gần đây cũng thấy vài người. Mình đoán trong đó hẳn là có người của học viện quản lí. Đùa rất vui, xem ra đắc tội Cố Phán chính là đắc tội học viện quản lí."
Cố Phán viết lên giấy, "Cậu từ lúc nào cũng xem những loại bát quái này."
"Chung quy cũng phải theo kịp thời đại a."
Sáng hôm sau, Cố Phán với Diệp Tử Nhuy ngồi xe buýt đến phòng làm việc mà Lý Thịnh giới thiệu. Phòng làm việc cao ốc 2 tầng 6, hai người sau khi đến, một cô gái tiếp đón các cô.
"Giám đốc đang họp, hai người chờ một chút."
Phòng làm việc tên "Phong Táp", từ cửa vào hành lang bố cục thiết kế đều tràn ngập cảm giác nghệ thuật. Hai người không nhịn được đánh giá một vòng.
Khoảng hai mươi phút sau, giám đốc đi ra.
Cô gái vừa tiếp đón các cô đi tới, nói vài câu với anh ta, ánh mắt của anh nhìn sang.
Cố Phán nhìn từ xa, người kia rất dễ nhìn, rắn rỏi cao to, bả vai rộng, áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, cả người lộ ra khí chất thành thục nho nhã. Anh từng bước tới trước mặt hai người, "Thầy Lý có nói với anh, Cố Phán và Diệp Tử Nhuy phải không?"
Cố Phán cảm thấy người đàn ông này nói chuyện khiến người khác rất thoải mái, lần đầu gặp mặt, anh liền có thể nhớ chính xác tên hai người.
Diệp Tử Nhuy trả lời, "Vâng, cô ấy là Cố Phán, em là Diệp Tử Nhuy."
"Chu Nhuận Chi." Khóe miệng anh mở ra đóng lại nói tên mình, ánh mắt rơi vào trên người Cố Phán, "Em chính là Cố Phán, thầy Lý của các em hết sức đề cử em."
Cố Phán cười cười, xem ra Lý Thịnh đều với anh nói rồi.
"Các em vẫn là sinh viên, bình thường có thời gian thì liền đến. Có chỗ nào không hiểu có thể hỏi Tiểu Đại." Giọng Chu Nhuận Chi trầm thấp. Diệp Tử Nhuy tựa hồ ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Hai người gật đầu, lập tức theo Tiểu Đại bận rộn.
Phòng làm việc đối với nhân viên rất chăm sóc, có hộp cơm đựng cơm trưa, rất phong phú.
Diệp Tử Nhuy đột nhiên hỏi một câu, "Chu tiên sinh bao nhiêu tuổi?" Quen thuộc với Lý Thịnh như vậy, hẳn là cũng rất lớn.
"Ngoài ba mươi." Tiểu Đại trả lời, "Chưa kết hôn, bất quá các cô cũng không nên có ý định."
"Tại sao?" Cô theo bản năng hỏi.
Tiểu Đại cố ý thần bí khơi gợi hứng thú của hai người.
Diệp Tử Nhuy trầm giọng nói, "Anh ta là gay?"
Cố Phán bị cô đàng hoàng trịnh trọng nghi vấn kinh ngạc đến, trong miệng một miếng cơm suýt chút nữa phun ra ngoài.
Tiểu Đại nghiêm mặt nói, "Không phải, giám đốc có vị hôn thê, ở nước ngoài. Vì lẽ đó các cô không nên có ý định gì."
Diệp Tử Nhuy cười cười, cô có thể muốn cái gì, còn không phải làm thêm kiếm tiền à. Lý Thịnh đề cử việc làm lương bổng quả thật không tệ. Lúc trở về, cô với Cố Phán ngồi ở trên xe buýt, Cố Phán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Tử Nhuy nhìn sườn mặt cô, Cố Phán đặc biệt tĩnh lặng, có thể với việc cô không thể nói chuyện có quan hệ."Cố Phán, cảm ơn cậu, công việc này." Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Cố Phán khóe miệng khẽ động, không nói gì. Cô không cần đáp lại, cô không cần cám ơn, như vậy trái lại xa lạ. Diệp Tử Nhuy chỉ là vội vàng kiếm tiền, bận bịu bận bịu, không có thời gian mở lòng với người khác, vì lẽ đó làm cho người ta cảm thấy cao cao tại thượng, một bộ dáng vẻ thanh cao. Kỳ thực trái tim của cô mềm mại hơn bất kỳ ai.
Xuống xe, Diệp Tử Nhuy nói vừa rồi ở phòng làm việc nhìn thấy một bức họa. "Bức họa kia cảm giác rất tuyệt, cũng không biết ai là tác giả?"
Cố Phán cầm điện thoại di động, "Nơi làm việc này cũng không đơn giản, ở đoạn đường này, mỗi tháng tiền thuê mặt bằng đều là một số lớn."
Diệp Tử Nhuy nhẹ gật, "Vị Chu tiên sinh kia nhìn cũng không đơn giản, Tiểu Đại nói anh không phải học mỹ thuật, thật kỳ quái, tại sao muốn làm nghề này?"
Cố Phán trầm tư, đúng vậy. Phòng làm việc còn có tác phẩm của Lý Thịnh.
Diệp Tử Nhuy đẩy tay cô, "Cậu nhìn kìa, chị Chu Chú."
Cố Phán nhìn sang, cô đang cùng bạn học nói chuyện. Cô ấy cũng nhìn thấy cô.
Hai người đi tới, Chu Chú lên tiếng chào, "Cố Phán, các em ra ngoài chơi à?"
Diệp Tử Nhuy đáp, "Học tỷ, bọn em ra ngoài làm thêm."
Đáy mắt Chu Chú hơi lóe qua một chút kinh ngạc, "Cố Phán, hôm qua tiết mục "trúc chi từ " của em quá đẹp, giáo viên khoa bọn chị khen em rất nhiều lần."
Cố Phán cười cười, viết lên điện thoại, "Chỉ là nước đến chân mới nhảy."
Chu Chú nhìn cô, "Hôm qua vòng thi kết thúc chị còn muốn tìm em, nhưng tiếc là bọn họ nói em đi rồi. Em biết không? Mấy người ban giám khảo đối với em kỳ vọng rất lớn, vòng chung kết em chuẩn bị múa cái gì?"
Cố Phán thoáng nhăn mày, viết đến, "Đánh đàn đi."
"Tại sao không khiêu vũ nữa?" Chu Chú hỏi.
Cố Phán hé khóe miệng, nhanh chóng nhấn đầu ngón tay, "Học tỷ, em không phải vũ công chuyên nghiệp, khiêu vũ thật sự không phải sở trường, thời gian vòng chung kết lại có chút gấp."
"Chị hiểu rồi." Chu Chú hiểu ý gật gù."Bất quá chị tin em dù thi tiết mục gì cũng không có vấn đề. Được rồi, chị còn có chút việc đi trước, em có vấn đề gì có thể tới tìm chị."
Cô vừa đi, Cố Phán hít một hơi, bất giác nghĩ đến tiếng cười trong hậu trường kia.
"Sao vậy?" Diệp Tử Nhuy hỏi.
Cố Phán thoáng trầm mặc, mới viết đến, "Có chút muốn bỏ thi đấu."
"Vậy thì thật là tốt, tiền thưởng cách mình càng gần hơn một bước." Cô cười, "Mình sẽ không khách khí với cậu."
Cố Phán nghiêng đầu, "Nhuy, cậu từng gặp người nào vô cùng không thích cậu chưa?"
Diệp Tử Nhuy giơ chân bước lên phía trước, "Nhiều lắm đấy. Mình từ tiểu học thành tích đã rất tốt, bạn học trong lớp không thích ta rất nhiều, đặc biệt là nữ sinh."
Cố Phán hiểu.
"Bất quá khi đó còn nhỏ, mọi người để ý nhất chính là điểm số, hiện tại nhớ lại mới thấy rất ngốc, điểm có thể tính gì chứ. Mình tại sao lại phải sống dưới ánh mắt người khác, người khác có thích mình hay không với mình đâu có quan hệ gì, mình yêu thích bản thân là được. Lại nói ——" cô nghiêng đầu nhìn Cố Phán, "Có Trần Thiệu Thần thích cậu, cậu còn muốn thế nào?"
Cố Phán trước nay cũng không biết Diệp Tử Nhuy còn có thể nói đùa.
Có Trần Thiệu Thần bảo vệ, cô xác thực không cần suy nghĩ nhiều. Điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn, tưởng rằng là anh, kết quả vừa nhìn, là ba ba!
A, lão ba muốn tới thành phố B công tác.
Tác giả :
Dạ Mạn