Cô Nhiên Tùy Phong
Chương 59: Ngoại truyện: Mộ Nhiên Hồi Thủ Tiêu Lan San [ Nhất ]
Trong văn phòng hành chính thuộc tổng bộ 77 tầng của tổng giám đốc tại tập đoàn quốc tế Thích Nhiên nằm ở Hongkong, một người đứng bên cửa sổ thần sắc ngưng trọng nhìn chăm chú phía dưới. Xe lui tới so với hộp diêm lớn hơn không được bao nhiêu, người đi đường càng như con kiến bất quá là một đám điểm đen. Tiền thân của Thích Nhiên quốc tế tập đoàn vốn là công ty Sang Cảnh chuyên kinh doanh chế tạo thuyền là chủ, môn quy chỉ có thể tính là công ty trung đẳng, mà từ sau khi con trai ông chủ cũ Phong Tiêu tiếp nhận công ty, ngắn ngủn mười bốn năm, Sang Cảnh thực nghiệp liền phát triển trở thành một tập đoàn đa dạng về các phương diện chế tạo thuyền , khách sạn nhà hàng, bất động sản, y dược …, sau đó Phong Tiêu đem Sang Cảnh đổi tên thành Thích Nhiên quốc tế tập đoàn, chính thức trở thành một thành viên trong tập đoàn xí nghiệp quốc tế.
Nói đến Phong Tiêu, kia tuyệt đối xưng là một nhân vật truyền kỳ. Năm 8 tuổi hắn rời đi Hongkong một mình qua Mĩ lưu học, mãi cho đến năm 16 tuổi lấy được học vị học sĩ ngành quản lý kinh tế tại đại học Harvard mới trở lại Hongkong. Trong tám năm tại Mĩ, trên tay hắn đã có một công ty bất động sản môn quy không tồi, có thể nói, hắn trời sinh chính là một thương nhân. Vốn hắn cũng không tính toán về Hongkong, khi đó Hongkong đang hứng chịu một hồi nguy cơ tài chính ác liệt nhất, Sang Cảnh cũng gặp phải tình trạng phá sản, cha Phong Tiêu không thể không khẩn cầu hắn trở về tiếp nhận công ty.
Phong Tiêu không khiến đại gia thất vọng, bất quá năm năm thời gian, Sang Cảnh đã trở thành công ty chế tạo thuyền số hai tại Á Châu, tiếp theo, Phong Tiêu lợi dụng tài chính trong tay mình thu mua cổ phiếu của Sang Cảnh, hơn nữa lúc cha hắn muốn hắn tiếp nhận công ty đã từng hứa hẹn đưa cho hắn 20% cổ phiếu, hắn liền hợp thức trở thành đại cổ đông đứng đầu Sang Cảnh. Theo sau, hắn lại đem công ty bất động sản của mình nhập vào Sang Cảnh, sau đó sản nghiệp mà Sang Cảnh đặt chân càng ngày càng nhiều, lại qua năm năm, Phong Tiêu nghiễm nhiên trở thành nhân vật đứng đầu tại Phong thị gia tộc, lời hắn nói, có một thì không có hai. Người của Phong thị gia tộc nhìn thấy hắn liền như chuột nhìn thấy mèo. Quan hệ giữa Phong Tiêu và thân nhân của mình cực kỳ lạnh nhạt, dù là cha hắn nhìn thấy hắn đều nhịn không được phải rùng mình. Chỉ có hai người cùng hắn quan hệ phi thường tốt, một là con trai hàng xóm cách vách nhà hắn, một là bạn học chung thời tiểu học.
Thậm chí khi Phong Tiêu đi Mĩ cũng không quản người nhà phản đối mang hai người kia cùng đi, dù là trở về cũng là ba người cùng nhau. Không ít người đều ở sau lưng hoài nghi ba người bọn họ có quan hệ không hề bình thường, Phong Tiêu đối với các loại đồn đãi này đều không làm ra giải thích, hai người kia nghe được cũng làm bộ không có nghe đến. Tựa như Phong Tiêu, hai người kia cùng người nhà mình quan hệ thực bình thường, từ sau ở Mĩ trở về, bọn họ không có về nhà, ngược lại cùng Phong Tiêu một chỗ, cũng khó trách người khác sẽ hoài nghi quan hệ ba người bọn họ. Dù sao Phong Tiêu tuổi đã ba mươi bên người lại không có một người phụ nữ, cũng không scandal cùng nữ ngôi sao yêu đương giống như những kẻ có tiền khác, sinh hoạt cá nhân của hắn so với hòa thượng còn sạch sẽ hơn. Nhưng không có người biết, hắn sớm đã có người yêu, hơn nữa luôn luôn đang tìm kiếm người kia.
Có người gõ cửa, Phong Tiêu xoay người:“Tiến vào.” Cửa mở, người vào đóng cửa lại nói:“Khiếu Nhiên, Tiểu Hải vừa rồi điện thoại đến, nói nội địa cuối tuần có một hội thảo trao đổi y học, hỏi cậu muốn đi hay không.”
“Cậu đặt vé máy bay cho tôi.” Phong Tiêu hai mắt vô ba rõ ràng dao động, có vẻ nôn nóng nói:“Nói cho Tiểu Hải nhất định phải đem tư liệu thân phận người tham dự đến tay.”
“Cậu ta đã tìm người đi làm .” Người tới đi đến trước mặt Phong Tiêu cùng hắn cách một cái bàn công tác, không đành lòng nhắc nhở:“Khiếu Nhiên, lần này có khả năng thất vọng mà về, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Cằm Phong Tiêu buộc chặt, qua một lát, hắn trầm giọng nói:“Lần này tìm không thấy còn có lần sau, tôi sẽ không buông tha. Nhiên nhi nhất định ở nơi nào đó đợi tôi.”
Trong văn phòng nguyên bản cũng rất rộng rãi không khí nhất thời càng hiển ngưng trọng. Nếu có người ngoài ở đây, nhất định rất kỳ quái người này vì cái gì kêu Phong Tiêu là “Khiếu Nhiên”. Đây là bí mật của Phong Tiêu, chính xác ra là bí mật giữa Phong Tiêu và hai người bạn. Bạn của Phong Tiêu một người tên là Lục Nhất Triết, một người tên là Long Nguyễn Hành. Thượng thiên an bài có đôi khi chính là kỳ diệu như thế, Phong Tiêu từ khi ra đời liền mang ký ức của kiếp trước, mà Lục Nhất Triết và Long Nguyễn Hành cũng khôi phục tất cả ký ức tiền kiếp ở trước sau hai tuổi và bốn tuổi. Kiếp trước, Phong Tiêu tên là Phong Khiếu Nhiên, mà Lục Nhất Triết và Long Nguyễn Hành phân biệt kêu Lục Văn Triết, Long Thiên Hành.
Càng làm người ta ngạc nhiên là Lục Nhất Triết và Long Nguyễn Hành một là hàng xóm Phong Tiêu, một là đồng học tiểu học. Tại một khắc nhìn thấy lẫn nhau, vận mệnh bọn họ liền cùng kiếp trước triệt để trọng điệp ở cùng nhau. Người ngoài chỉ nói Phong Tiêu mang đi Lục Nhất Triết và Long Nguyễn Hành, cũng không biết là Lục Nhất Triết và Long Nguyễn Hành theo Phong Tiêu đi Mĩ. Sau khi đến Mĩ, Lục Nhất Triết đổi tên thành Lục Văn Triết, Long Nguyễn Hành đổi tên thành Long Thiên Hành. Phong Tiêu bởi vì nguyên nhân nào đó cũng không có sửa về tên kiếp trước, nhưng Lục Nhất Triết và Long Nguyễn Hành vẫn ngầm kêu hắn là “Khiếu Nhiên”.
Kiếp trước, Phong Khiếu Nhiên và nhất sinh chí ái Cô Nhiên của hắn đồng niên năm đồng nguyệt đồng nhất ly thế, trước khi ly thế hai người gắt gao nắm tay lẫn nhau thề kiếp sau còn muốn cùng một chỗ, mặc kệ đối phương ở nơi nào, bọn họ đều sẽ tìm đến đối phương. Hai năm sau, Lục Văn Triết và Phong Nham, Long Thiên Hành và Phong Hải cũng đồng nhất ly thế, bọn họ cũng đồng dạng mang theo lời thề tiến nhập thế tiếp theo. Có lẽ sự cố chấp của bọn họ quá mức cường liệt, Phong Khiếu Nhiên, Lục Văn Triết và Long Thiên Hành đều chuyển sinh đến cùng thế, hơn nữa đều rất nhanh khôi phục ký ức kiếp trước. Nhưng làm bọn hắn thất vọng là ái nhân của bọn họ cũng không cùng bọn họ xuất hiện một nơi.
Vì có thể càng nhanh tìm đến ái nhân, Phong Khiếu Nhiên, Lục Văn Triết và Long Thiên Hành đi Mĩ, trong thời gian ngắn ngủn thành lập vương quốc thuộc về bọn họ. Trời không phụ người có lòng, khi bọn họ cố ý cao điệu lộ diện, Phong Hải và Phong Nham đã chuyển sinh cũng liên hệ đến bọn họ. Nhưng duy độc Cô Nhiên vốn hẳn là chuyển sinh trước ở thế này lại chậm chạp không có tin tức. Phong Hải và Phong Nham vẫn là anh em sinh đôi, họ Tô. Hai người ở lúc 5 tuổi liền khôi phục ký ức tiền sinh, yêu cầu cha mẹ đổi tên cho bọn họ thành Tô Hành Hải và Tô Triết Nham. Khi hai anh em 18 tuổi, Phong Nham trở thành người mẫu vừa lúc đi Hongkong biểu diễn thấy được Phong Khiếu Nhiên trên bìa tạp chí, hai anh em tìm kiếm bọn họ mười mấy năm mới cuối cùng tìm đến “Nhà”.
Phong Hải và Phong Nham xuất hiện khiến Phong Khiếu Nhiên càng thêm khẳng định Cô Nhiên cũng nhất định ở thế này, nhưng lại mười năm trôi qua, Cô Nhiên vẫn không có tin tức. Phong Khiếu Nhiên đem Sang Cảnh đổi tên thành Thích Nhiên quốc tế tập đoàn chính là có thể khiến Cô Nhiên phát hiện hắn ở trong này. Mà vì tìm kiếm Cô Nhiên, Phong Hải và Phong Nham lưu lại nội địa, cùng người yêu mình qua những ngày riêng tư của hai người. Trước khi chưa có tìm đến Cô Nhiên, bọn họ ai cũng đều không thể được đến hạnh phúc chân chính. Phong Hải hiện nay 28 tuổi dạy trong một trường đại học danh tiếng, Phong Nham lại là một người mẫu nổi danh trong ngoài nước. Hai người lợi dụng chức nghiệp của mình tiện lợi tìm kiếm Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên lại cố gắng đem xúc tua sự nghiệp kéo dài đến các ngành sản xuất, cũng là vì Cô Nhiên. Nhưng Cô Nhiên lại giống như chưa có chuyển sinh, mặc cho bọn họ tìm kiếm thế nào, vẫn không có nửa điểm manh mối.
Phong Khiếu Nhiên không chịu buông tha, hắn thủy chung cảm giác Cô Nhiên không chỉ ở thế này hơn nữa còn nhất định sẽ học y. Cũng bởi vậy, hắn cũng không bỏ qua bất cứ một hội nghị y học lớn nhỏ nào ở trong và ngoài nước, nhưng mỗi một lần hắn đầy cõi lòng hy vọng tiến đến, mỗi một lần lại đều thất vọng mà về. Lục Văn Triết và Long Thiên Hành không đành lòng bạn thân thống khổ, không ở trước mặt hắn cùng Phong Hải, Phong Nham biểu hiện ra phá lệ thân mật, cũng tận lực không cùng Phong Hải, Phong Nham đồng thời xuất hiện ở trước mặt hắn. Hai người đều là cuối tuần bay trở về nội địa cùng người yêu mình gặp nhau. Lúc này Thượng Hải phải tổ chức một hội nghị trao đổi y học rất lớn, Phong Hải ở Thượng Hải, sau khi biết được tin tức này cậu lập tức thông tri Long Thiên Hành, cũng bởi vậy mới có thể xuất hiện đoạn đối thoại phía trên.
“Khiếu Nhiên, lần này tôi và Văn Triết cùng cậu đi, vừa lúc bệnh viện thứ hai mà xí nghiệp chế dược của chúng ta xây dựng ở Thượng Hải sắp khánh thành , bọn họ hy vọng tổng bộ có thể phái người qua dự lễ, cậu tự mình đi đối với danh dự của bệnh viện sẽ có ảnh hưởng càng tốt, cũng có lợi cho mức độ nổi tiếng khai phá phẩm bài ở bên trong bệnh viện.” Trầm mặc qua đi, Long Thiên Hành nói. Kỳ thật này đều là thứ yếu, lấy địa vị hiện nay của Phong Khiếu Nhiên hắn chỉ cần ở tổng bộ bày mưu nghĩ kế là đủ rồi, nhưng Long Thiên Hành không thể nói bọn họ là không yên lòng Phong Khiếu Nhiên cho nên mới muốn đi theo. Phong Khiếu Nhiên đương nhiên rõ ràng ý đồ chân chính của Lục Văn Triết và Long Thiên Hành, hắn không có cự tuyệt, gật gật đầu, Long Thiên Hành ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Long Thiên Hành vừa rời đi, Phong Khiếu Nhiên lại đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Nhiên nhi, em ở đâu? Em đã quên tôi? Ý niệm trong đầu vừa xuất hiện Phong Khiếu Nhiên liền đem nó áp trở về. Hắn không thể nghĩ như thế, hắn không thể khiến mình lâm vào trong cảm xúc tiêu cực. Nếu bọn họ đều chuyển thế , vậy Nhiên nhi cũng nhất định chuyển thế . Phun ra một ngụm khó chịu, Phong Khiếu Nhiên xoa xoa mặt, nhất định là thế lực của hắn còn chưa đủ cường đại, Nhiên nhi mới tìm không thấy hắn. Đủ loại khả năng ở trong đầu Phong Khiếu Nhiên chợt lóe, một quyền nện ở trên thủy tinh, mặc kệ Nhiên nhi ở nơi nào, cho dù phải tìm một đời hắn cũng phải tìm đến y!
………
Thượng Hải, trước một đống khu biệt thự nhỏ mang niên đại cổ kính tràn ngập ký ức, một chiếc xe đứng ở cửa, trên xe đi xuống một vị thanh niên. Còn chưa chờ y đứng vững, cửa lớn chợt mở, một ông lão chợt bước ra một phen ôm chặt y, miệng trách mắng :“Nhiên nhi, con đã trở lại, còn không trở về lão cha liền phải tự mình đi bắt con.”
Ôm lấy lão giả, thanh niên bộ dáng dị thường tuấn nhã cười trấn an:“Thực xin lỗi, lão cha, khiến cha sốt ruột chờ .”
“Hừ ! Tên khốn kiếp Vương Thư Bình kia, rõ ràng biết cha có bao nhiêu gấp, hắn chính là không buông ngươi trở về, xem cha sau này làm sao thu thập hắn !” Lão giả oán hận nói. Nắm tay thanh niên hướng đến trong phòng, lão giả ngoài miệng lại niệm :“Tiểu Cần đi mua đồ ăn , mấy ngày nay con không cần ra cửa , ở nhà giúp cha.”
“Hảo.” Thanh niên trên mặt thủy chung mang tươi cười ôn nhu, bất quá chưa quên khuyên cha mình nguôi giận,“Lão cha, Vương giáo sư không phải cố ý không buông con trở về, trường học vừa vặn đến vài vị giáo sư nổi danh, ông ấy muốn cho con gặp bọn họ.”
“Có cái gì mà gặp ?” Lão giả cả giận nói:“Nghe bọn hắn bốc phét, trên đời này có người nào y thuật cao minh hơn so với lão cha? Muốn ta nói, cái gọi là giáo sư nổi danh còn không bằng con. Không cần đi để ý những người đó, bọn họ nào dám ở trước mặt cha lớn tiếng nhỏ tiếng? Còn muốn con trai của Liễu Ân Thế đi gặp bọn họ !”
“Được được, là con sai, lão cha không tức giận được không?” Dìu cha ở trên sô pha ngồi xuống, thanh niên bán ngồi xổm trước người cha làm dịu:“Vương giáo sư là có hảo ý, ông ấy hy vọng sau khi con tốt nghiệp công tác có thể càng thuận lợi cho nên mới muốn cho các chú dì đó trông thấy con, có thể chiếu ứng lẫn nhau. Trường học hy vọng con có thể lưu lại dạy học, bất quá con đã từ chối , con nói với họ con không ly khai lão cha, muốn về Thượng Hải.”
Lão giả lập tức vừa lòng nở nụ cười, kéo con trai khiến y ngồi ở bên người mình, ngữ mang thầm oán nói:“Con chính là không muốn cùng người nói cha mình là ai, bằng không từ đâu đến nhiều chuyện phiền toái như thế?” Tiếp theo, ông lại có chút áy náy hỏi:“Nhiên nhi, con có trách cha hay không? Cha biết con càng thích ở trong trường dạy học.”
Thanh niên cười lắc đầu, nói:“Con chưa từng nghĩ tới rời đi lão cha, lúc học đại học con đã nghĩ kỹ sau khi tốt nghiệp sẽ về Thượng Hải . Chỉ là không nghĩ tới sẽ liên thông lên thạc sĩ, cho nên mới trở về chậm vài năm. Đại học trung y và trung y viện ở Thượng Hải đều hy vọng con có thể đi đến chỗ bọn họ công tác, con……”
Lời nói còn chưa xong liền bị lão giả cắt đứt.“Đi vào trong đó làm cái gì? Chẳng lẽ nhà chúng ta không có bệnh viện sao? Con trai Liễu Ân Thế ta không thể không đi làm công cho người khác sao? Con không đáp ứng bọn họ đi?”
Thanh niên cười gia tăng:“Không có. Con đã sớm hạ quyết tâm muốn trở về kế thừa bệnh viện trong nhà. Bất quá lão cha, con đáp ứng Vương giáo sư mỗi tháng về trường học giảng khóa hai tiết, có thể chứ?”
“Có thể có thể, con chỉ cần không phải lưu lại bên ngoài lâu dài lão cha đều tùy con.” Lão giả vừa lòng , nếp nhăn khóe mắt đều bằng phẳng rất nhiều,“Con lên lầu đi thay đồ, nghỉ một chút, buổi tối muốn ăn cái gì? Lão cha cho tiểu Cần làm.”
Thanh niên ôm bả vai lão cha:“Buổi tối con làm đi, con muốn nấu cơm cho lão cha.”
“Ha ha, được, được.” Cuối cùng cướp trở về con trai bảo bối, Liễu Ân Thế cao hứng a.
Nói đến Phong Tiêu, kia tuyệt đối xưng là một nhân vật truyền kỳ. Năm 8 tuổi hắn rời đi Hongkong một mình qua Mĩ lưu học, mãi cho đến năm 16 tuổi lấy được học vị học sĩ ngành quản lý kinh tế tại đại học Harvard mới trở lại Hongkong. Trong tám năm tại Mĩ, trên tay hắn đã có một công ty bất động sản môn quy không tồi, có thể nói, hắn trời sinh chính là một thương nhân. Vốn hắn cũng không tính toán về Hongkong, khi đó Hongkong đang hứng chịu một hồi nguy cơ tài chính ác liệt nhất, Sang Cảnh cũng gặp phải tình trạng phá sản, cha Phong Tiêu không thể không khẩn cầu hắn trở về tiếp nhận công ty.
Phong Tiêu không khiến đại gia thất vọng, bất quá năm năm thời gian, Sang Cảnh đã trở thành công ty chế tạo thuyền số hai tại Á Châu, tiếp theo, Phong Tiêu lợi dụng tài chính trong tay mình thu mua cổ phiếu của Sang Cảnh, hơn nữa lúc cha hắn muốn hắn tiếp nhận công ty đã từng hứa hẹn đưa cho hắn 20% cổ phiếu, hắn liền hợp thức trở thành đại cổ đông đứng đầu Sang Cảnh. Theo sau, hắn lại đem công ty bất động sản của mình nhập vào Sang Cảnh, sau đó sản nghiệp mà Sang Cảnh đặt chân càng ngày càng nhiều, lại qua năm năm, Phong Tiêu nghiễm nhiên trở thành nhân vật đứng đầu tại Phong thị gia tộc, lời hắn nói, có một thì không có hai. Người của Phong thị gia tộc nhìn thấy hắn liền như chuột nhìn thấy mèo. Quan hệ giữa Phong Tiêu và thân nhân của mình cực kỳ lạnh nhạt, dù là cha hắn nhìn thấy hắn đều nhịn không được phải rùng mình. Chỉ có hai người cùng hắn quan hệ phi thường tốt, một là con trai hàng xóm cách vách nhà hắn, một là bạn học chung thời tiểu học.
Thậm chí khi Phong Tiêu đi Mĩ cũng không quản người nhà phản đối mang hai người kia cùng đi, dù là trở về cũng là ba người cùng nhau. Không ít người đều ở sau lưng hoài nghi ba người bọn họ có quan hệ không hề bình thường, Phong Tiêu đối với các loại đồn đãi này đều không làm ra giải thích, hai người kia nghe được cũng làm bộ không có nghe đến. Tựa như Phong Tiêu, hai người kia cùng người nhà mình quan hệ thực bình thường, từ sau ở Mĩ trở về, bọn họ không có về nhà, ngược lại cùng Phong Tiêu một chỗ, cũng khó trách người khác sẽ hoài nghi quan hệ ba người bọn họ. Dù sao Phong Tiêu tuổi đã ba mươi bên người lại không có một người phụ nữ, cũng không scandal cùng nữ ngôi sao yêu đương giống như những kẻ có tiền khác, sinh hoạt cá nhân của hắn so với hòa thượng còn sạch sẽ hơn. Nhưng không có người biết, hắn sớm đã có người yêu, hơn nữa luôn luôn đang tìm kiếm người kia.
Có người gõ cửa, Phong Tiêu xoay người:“Tiến vào.” Cửa mở, người vào đóng cửa lại nói:“Khiếu Nhiên, Tiểu Hải vừa rồi điện thoại đến, nói nội địa cuối tuần có một hội thảo trao đổi y học, hỏi cậu muốn đi hay không.”
“Cậu đặt vé máy bay cho tôi.” Phong Tiêu hai mắt vô ba rõ ràng dao động, có vẻ nôn nóng nói:“Nói cho Tiểu Hải nhất định phải đem tư liệu thân phận người tham dự đến tay.”
“Cậu ta đã tìm người đi làm .” Người tới đi đến trước mặt Phong Tiêu cùng hắn cách một cái bàn công tác, không đành lòng nhắc nhở:“Khiếu Nhiên, lần này có khả năng thất vọng mà về, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Cằm Phong Tiêu buộc chặt, qua một lát, hắn trầm giọng nói:“Lần này tìm không thấy còn có lần sau, tôi sẽ không buông tha. Nhiên nhi nhất định ở nơi nào đó đợi tôi.”
Trong văn phòng nguyên bản cũng rất rộng rãi không khí nhất thời càng hiển ngưng trọng. Nếu có người ngoài ở đây, nhất định rất kỳ quái người này vì cái gì kêu Phong Tiêu là “Khiếu Nhiên”. Đây là bí mật của Phong Tiêu, chính xác ra là bí mật giữa Phong Tiêu và hai người bạn. Bạn của Phong Tiêu một người tên là Lục Nhất Triết, một người tên là Long Nguyễn Hành. Thượng thiên an bài có đôi khi chính là kỳ diệu như thế, Phong Tiêu từ khi ra đời liền mang ký ức của kiếp trước, mà Lục Nhất Triết và Long Nguyễn Hành cũng khôi phục tất cả ký ức tiền kiếp ở trước sau hai tuổi và bốn tuổi. Kiếp trước, Phong Tiêu tên là Phong Khiếu Nhiên, mà Lục Nhất Triết và Long Nguyễn Hành phân biệt kêu Lục Văn Triết, Long Thiên Hành.
Càng làm người ta ngạc nhiên là Lục Nhất Triết và Long Nguyễn Hành một là hàng xóm Phong Tiêu, một là đồng học tiểu học. Tại một khắc nhìn thấy lẫn nhau, vận mệnh bọn họ liền cùng kiếp trước triệt để trọng điệp ở cùng nhau. Người ngoài chỉ nói Phong Tiêu mang đi Lục Nhất Triết và Long Nguyễn Hành, cũng không biết là Lục Nhất Triết và Long Nguyễn Hành theo Phong Tiêu đi Mĩ. Sau khi đến Mĩ, Lục Nhất Triết đổi tên thành Lục Văn Triết, Long Nguyễn Hành đổi tên thành Long Thiên Hành. Phong Tiêu bởi vì nguyên nhân nào đó cũng không có sửa về tên kiếp trước, nhưng Lục Nhất Triết và Long Nguyễn Hành vẫn ngầm kêu hắn là “Khiếu Nhiên”.
Kiếp trước, Phong Khiếu Nhiên và nhất sinh chí ái Cô Nhiên của hắn đồng niên năm đồng nguyệt đồng nhất ly thế, trước khi ly thế hai người gắt gao nắm tay lẫn nhau thề kiếp sau còn muốn cùng một chỗ, mặc kệ đối phương ở nơi nào, bọn họ đều sẽ tìm đến đối phương. Hai năm sau, Lục Văn Triết và Phong Nham, Long Thiên Hành và Phong Hải cũng đồng nhất ly thế, bọn họ cũng đồng dạng mang theo lời thề tiến nhập thế tiếp theo. Có lẽ sự cố chấp của bọn họ quá mức cường liệt, Phong Khiếu Nhiên, Lục Văn Triết và Long Thiên Hành đều chuyển sinh đến cùng thế, hơn nữa đều rất nhanh khôi phục ký ức kiếp trước. Nhưng làm bọn hắn thất vọng là ái nhân của bọn họ cũng không cùng bọn họ xuất hiện một nơi.
Vì có thể càng nhanh tìm đến ái nhân, Phong Khiếu Nhiên, Lục Văn Triết và Long Thiên Hành đi Mĩ, trong thời gian ngắn ngủn thành lập vương quốc thuộc về bọn họ. Trời không phụ người có lòng, khi bọn họ cố ý cao điệu lộ diện, Phong Hải và Phong Nham đã chuyển sinh cũng liên hệ đến bọn họ. Nhưng duy độc Cô Nhiên vốn hẳn là chuyển sinh trước ở thế này lại chậm chạp không có tin tức. Phong Hải và Phong Nham vẫn là anh em sinh đôi, họ Tô. Hai người ở lúc 5 tuổi liền khôi phục ký ức tiền sinh, yêu cầu cha mẹ đổi tên cho bọn họ thành Tô Hành Hải và Tô Triết Nham. Khi hai anh em 18 tuổi, Phong Nham trở thành người mẫu vừa lúc đi Hongkong biểu diễn thấy được Phong Khiếu Nhiên trên bìa tạp chí, hai anh em tìm kiếm bọn họ mười mấy năm mới cuối cùng tìm đến “Nhà”.
Phong Hải và Phong Nham xuất hiện khiến Phong Khiếu Nhiên càng thêm khẳng định Cô Nhiên cũng nhất định ở thế này, nhưng lại mười năm trôi qua, Cô Nhiên vẫn không có tin tức. Phong Khiếu Nhiên đem Sang Cảnh đổi tên thành Thích Nhiên quốc tế tập đoàn chính là có thể khiến Cô Nhiên phát hiện hắn ở trong này. Mà vì tìm kiếm Cô Nhiên, Phong Hải và Phong Nham lưu lại nội địa, cùng người yêu mình qua những ngày riêng tư của hai người. Trước khi chưa có tìm đến Cô Nhiên, bọn họ ai cũng đều không thể được đến hạnh phúc chân chính. Phong Hải hiện nay 28 tuổi dạy trong một trường đại học danh tiếng, Phong Nham lại là một người mẫu nổi danh trong ngoài nước. Hai người lợi dụng chức nghiệp của mình tiện lợi tìm kiếm Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên lại cố gắng đem xúc tua sự nghiệp kéo dài đến các ngành sản xuất, cũng là vì Cô Nhiên. Nhưng Cô Nhiên lại giống như chưa có chuyển sinh, mặc cho bọn họ tìm kiếm thế nào, vẫn không có nửa điểm manh mối.
Phong Khiếu Nhiên không chịu buông tha, hắn thủy chung cảm giác Cô Nhiên không chỉ ở thế này hơn nữa còn nhất định sẽ học y. Cũng bởi vậy, hắn cũng không bỏ qua bất cứ một hội nghị y học lớn nhỏ nào ở trong và ngoài nước, nhưng mỗi một lần hắn đầy cõi lòng hy vọng tiến đến, mỗi một lần lại đều thất vọng mà về. Lục Văn Triết và Long Thiên Hành không đành lòng bạn thân thống khổ, không ở trước mặt hắn cùng Phong Hải, Phong Nham biểu hiện ra phá lệ thân mật, cũng tận lực không cùng Phong Hải, Phong Nham đồng thời xuất hiện ở trước mặt hắn. Hai người đều là cuối tuần bay trở về nội địa cùng người yêu mình gặp nhau. Lúc này Thượng Hải phải tổ chức một hội nghị trao đổi y học rất lớn, Phong Hải ở Thượng Hải, sau khi biết được tin tức này cậu lập tức thông tri Long Thiên Hành, cũng bởi vậy mới có thể xuất hiện đoạn đối thoại phía trên.
“Khiếu Nhiên, lần này tôi và Văn Triết cùng cậu đi, vừa lúc bệnh viện thứ hai mà xí nghiệp chế dược của chúng ta xây dựng ở Thượng Hải sắp khánh thành , bọn họ hy vọng tổng bộ có thể phái người qua dự lễ, cậu tự mình đi đối với danh dự của bệnh viện sẽ có ảnh hưởng càng tốt, cũng có lợi cho mức độ nổi tiếng khai phá phẩm bài ở bên trong bệnh viện.” Trầm mặc qua đi, Long Thiên Hành nói. Kỳ thật này đều là thứ yếu, lấy địa vị hiện nay của Phong Khiếu Nhiên hắn chỉ cần ở tổng bộ bày mưu nghĩ kế là đủ rồi, nhưng Long Thiên Hành không thể nói bọn họ là không yên lòng Phong Khiếu Nhiên cho nên mới muốn đi theo. Phong Khiếu Nhiên đương nhiên rõ ràng ý đồ chân chính của Lục Văn Triết và Long Thiên Hành, hắn không có cự tuyệt, gật gật đầu, Long Thiên Hành ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Long Thiên Hành vừa rời đi, Phong Khiếu Nhiên lại đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Nhiên nhi, em ở đâu? Em đã quên tôi? Ý niệm trong đầu vừa xuất hiện Phong Khiếu Nhiên liền đem nó áp trở về. Hắn không thể nghĩ như thế, hắn không thể khiến mình lâm vào trong cảm xúc tiêu cực. Nếu bọn họ đều chuyển thế , vậy Nhiên nhi cũng nhất định chuyển thế . Phun ra một ngụm khó chịu, Phong Khiếu Nhiên xoa xoa mặt, nhất định là thế lực của hắn còn chưa đủ cường đại, Nhiên nhi mới tìm không thấy hắn. Đủ loại khả năng ở trong đầu Phong Khiếu Nhiên chợt lóe, một quyền nện ở trên thủy tinh, mặc kệ Nhiên nhi ở nơi nào, cho dù phải tìm một đời hắn cũng phải tìm đến y!
………
Thượng Hải, trước một đống khu biệt thự nhỏ mang niên đại cổ kính tràn ngập ký ức, một chiếc xe đứng ở cửa, trên xe đi xuống một vị thanh niên. Còn chưa chờ y đứng vững, cửa lớn chợt mở, một ông lão chợt bước ra một phen ôm chặt y, miệng trách mắng :“Nhiên nhi, con đã trở lại, còn không trở về lão cha liền phải tự mình đi bắt con.”
Ôm lấy lão giả, thanh niên bộ dáng dị thường tuấn nhã cười trấn an:“Thực xin lỗi, lão cha, khiến cha sốt ruột chờ .”
“Hừ ! Tên khốn kiếp Vương Thư Bình kia, rõ ràng biết cha có bao nhiêu gấp, hắn chính là không buông ngươi trở về, xem cha sau này làm sao thu thập hắn !” Lão giả oán hận nói. Nắm tay thanh niên hướng đến trong phòng, lão giả ngoài miệng lại niệm :“Tiểu Cần đi mua đồ ăn , mấy ngày nay con không cần ra cửa , ở nhà giúp cha.”
“Hảo.” Thanh niên trên mặt thủy chung mang tươi cười ôn nhu, bất quá chưa quên khuyên cha mình nguôi giận,“Lão cha, Vương giáo sư không phải cố ý không buông con trở về, trường học vừa vặn đến vài vị giáo sư nổi danh, ông ấy muốn cho con gặp bọn họ.”
“Có cái gì mà gặp ?” Lão giả cả giận nói:“Nghe bọn hắn bốc phét, trên đời này có người nào y thuật cao minh hơn so với lão cha? Muốn ta nói, cái gọi là giáo sư nổi danh còn không bằng con. Không cần đi để ý những người đó, bọn họ nào dám ở trước mặt cha lớn tiếng nhỏ tiếng? Còn muốn con trai của Liễu Ân Thế đi gặp bọn họ !”
“Được được, là con sai, lão cha không tức giận được không?” Dìu cha ở trên sô pha ngồi xuống, thanh niên bán ngồi xổm trước người cha làm dịu:“Vương giáo sư là có hảo ý, ông ấy hy vọng sau khi con tốt nghiệp công tác có thể càng thuận lợi cho nên mới muốn cho các chú dì đó trông thấy con, có thể chiếu ứng lẫn nhau. Trường học hy vọng con có thể lưu lại dạy học, bất quá con đã từ chối , con nói với họ con không ly khai lão cha, muốn về Thượng Hải.”
Lão giả lập tức vừa lòng nở nụ cười, kéo con trai khiến y ngồi ở bên người mình, ngữ mang thầm oán nói:“Con chính là không muốn cùng người nói cha mình là ai, bằng không từ đâu đến nhiều chuyện phiền toái như thế?” Tiếp theo, ông lại có chút áy náy hỏi:“Nhiên nhi, con có trách cha hay không? Cha biết con càng thích ở trong trường dạy học.”
Thanh niên cười lắc đầu, nói:“Con chưa từng nghĩ tới rời đi lão cha, lúc học đại học con đã nghĩ kỹ sau khi tốt nghiệp sẽ về Thượng Hải . Chỉ là không nghĩ tới sẽ liên thông lên thạc sĩ, cho nên mới trở về chậm vài năm. Đại học trung y và trung y viện ở Thượng Hải đều hy vọng con có thể đi đến chỗ bọn họ công tác, con……”
Lời nói còn chưa xong liền bị lão giả cắt đứt.“Đi vào trong đó làm cái gì? Chẳng lẽ nhà chúng ta không có bệnh viện sao? Con trai Liễu Ân Thế ta không thể không đi làm công cho người khác sao? Con không đáp ứng bọn họ đi?”
Thanh niên cười gia tăng:“Không có. Con đã sớm hạ quyết tâm muốn trở về kế thừa bệnh viện trong nhà. Bất quá lão cha, con đáp ứng Vương giáo sư mỗi tháng về trường học giảng khóa hai tiết, có thể chứ?”
“Có thể có thể, con chỉ cần không phải lưu lại bên ngoài lâu dài lão cha đều tùy con.” Lão giả vừa lòng , nếp nhăn khóe mắt đều bằng phẳng rất nhiều,“Con lên lầu đi thay đồ, nghỉ một chút, buổi tối muốn ăn cái gì? Lão cha cho tiểu Cần làm.”
Thanh niên ôm bả vai lão cha:“Buổi tối con làm đi, con muốn nấu cơm cho lão cha.”
“Ha ha, được, được.” Cuối cùng cướp trở về con trai bảo bối, Liễu Ân Thế cao hứng a.
Tác giả :
Neleta