Cô Nhiên Tùy Phong
Chương 24: Nghịch chuyển
Lại một mùa xuân tới, ngoài phòng chim chóc thanh thúy kêu to biểu hiện ra hôm nay thời tiết rất tốt. Chính là bên trong Khiếu Nhiên cư lại mây đen mù mịt, không khí thấp trầm.
” Tiêu….” Một đạo thanh âm mềm mại thông suốt lại trầm buồn vang lên trong nội thất, cùng với một khuôn mặt hối hận lại phá lệ xinh đẹp tuyệt trần tuấn nhã,” Ngươi đừng sinh khí…không nghiêm trọng đâu.” Cô Nhiên thật cẩn thận nhìn nam tử đang ngồi bên giường, chuẩn xác mà nói thì chính là nam tử sắc mặt lạnh lùng đang cầm lấy cái chân trái của hắn.
” Không nghiêm trọng?! Vậy thế nào mới tính là nghiêm trọng?” Phong Khiếu Nhiên nhìn mắt cá chân trong tay đã hoàn toàn sưng phù lên, một bụng đầy thương xót làm giọng điệu của hắn phi thường không tốt.
Nhìn người càng ngày càng sinh khí, Cô Nhiên lúc này vạn phần hối hận bản thân sao lại không cẩn thận như thế. Vốn hắn muốn đi dược phố ở hậu sơn nhìn xem, kết quả lúc lên núi không cẩn thận trật chân, rồi mới…sau khi được Hoa Hoa cõng trở về, Tiêu liền có bộ dáng này.
” Tiêu…đã thượng dược, qua vài ngày liền tốt lắm.” vỗ vỗ tay cha, Cô Nhiên có ý đồ muốn làm cha tiêu khí. Đến Thích Nhiên lâu đã hai năm, mấy ngày hôm trước vừa trải qua sinh nhật thì hắn cũng đã tròn mười lăm. Từ khi cùng cha tương nhận tới nay, cha đối với hắn càng ngày càng sủng, hơn nữa là một năm này không chỉ có cái gì cũng không cho hắn làm, lại còn bảo hộ hắn không rời nửa bước. Điều này làm cho hắn trong lòng cảm thấy hân hỉ, đồng thời cũng có chút không thích ứng, hắn vốn là đến chiếu cố cha, sao có thể cái gì cũng không làm thì làm sao hầu hạ cha a. Sau vô số lần hắn cực lực tranh đấu, cha cũng đã đồng ý cho hắn có thể vì mình làm chút việc, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc thu thập phòng ốc mà bọn họ cùng nhau ở, thư phòng cá nhân của cha, còn những chuyện khác hắn cũng sẽ không được làm nữa. Vì thế hắn có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, trừ bỏ luyện công thì hắn ở tại hậu sơn đã được tu sửa, chuyên môn trồng vài loại thảo dược, vốn cha cũng không đồng ý, hiện tại còn bị trật chân, hắn sợ rằng cha sẽ cấm mình tới hậu sơn.
Nhìn người một năm này bộ dạng càng ngày càng xinh đẹp, Phong Khiếu Nhiên lần lượt khắc chế xúc động muốn đem người này áp đảo. Lần đó sau khi say rượu, hắn đã thề phải hảo hảo yêu thương người này, cho nên hắn không muốn dưới tình huống người này cái gì cũng đều không hiểu mà muốn y, sợ y về sau sẽ hối hận, cũng sợ y từ nay về sau sẽ hận mình. Vốn tưởng rằng bản thân sẽ không để ý, nhưng hiện tại hắn không xác định chính mình có thể thừa nhận hận ý từ người này hay không, mà hắn dù sao cũng đã mắc nợ người này quá nhiều.
Không hiểu được tâm tình lúc này của Phong Khiếu Nhiên, Cô Nhiên thấy cha nhìn mình vẫn không nhúc nhích, nghĩ rằng cha là thật sự sinh khí. Cẩn thận dịch dịch về phía trước, tiến đến trước mặt cha, hai tay Cô Nhiên vòng qua cổ cha nhẹ giọng nói :” Tiêu…đừng giận, về sau ta nhất định sẽ cẩn thận …” nhìn cha thế nhưng vẫn không chút phản ứng, Cô Nhiên mặt đỏ một chút chủ động hôn lên môi cha, có lẽ như vậy cha mới có thể hết giận.
” Nhiên nhi…” cánh môi nhuyễn nộn dâng lên làm cả người Phong Khiếu Nhiên trở nên buộc chặt, một năm này hắn đã tận lực ít chạm vào thân thể mê người của người này, nhưng là…đáng chết…người này vì sao lại ngọt hương như thế…Phong Khiếu Nhiên tại cánh môi nhu nộn ngoài miệng kiên trì kiềm chế khẽ liếm xuống, dục thú dưới đáy lòng đang cực lực phá lồng chui ra, thấp ngâm một tiếng, Phong Khiếu Nhiên liền đem Cô Nhiên gắt gao ôm, đoạt lấy quyền chủ động, cẩn thận mà xâm nhập nhấm nháp mạt hương vị ngọt ngào kia.
” Ngô..” Cô Nhiên nghĩ thấy chính mình lúc này đây so với dĩ vãng cũng từng choáng váng một lần, đều thật vô lực. Một cổ nhiệt nóng từ môi thuận thế hướng xuống tứ chi, đầu, hơn nữa còn có nơi dưới bụng, càng làm cho hắn thấy dị thường khó chịu, giống như có cái gì muốn từ thân thể đi ra.
” Tiêu…” ngay khi đôi môi nóng như lửa kia chuyển qua cổ mình, Cô Nhiên hổn hển rên rỉ lên, thanh âm nhu mị như mèo kêu làm người nọ kém chút không để ý hết thảy mà đem quần áo trên người hắn toàn bộ xé nát. Ngay thời điểm Phong Khiếu Nhiên nghĩ thấy chính mình đã không xong thì đột nhiên hắn đẩy Cô Nhiên ra, tiếp đó lao ra khỏi phòng… Cô Nhiên vốn từ trong kích tình lấy lại tinh thần liền sửng sốt một hồi, tiếp đó sắc mặt dần dần trắng bệch…cha…vì cái gì đẩy mình ra. (hờ..suýt chết…)
Cô Nhiên lúc này bị vây trong khủng hoảng khôn cùng với ý nghĩ cha có thể chán ghét chính mình, lại không biết hắn đối với nam nhân kia đến tột cùng có lực ảnh hưởng như thế nào. Trong thiên hạ người có thể khiến Phong Khiếu Nhiên lãnh tình lãnh tâm cầm giữ bản thân không được, cũng chỉ có vị thiếu niên tuấn nhã như ngọc này….
Cô Nhiên ngồi ở trên giường giương một đôi mắt to nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn không biết mình đã làm sai gì rồi, vì cái gì cha lại tuyệt nhiên chạy ra như thế. Từ lúc cùng cha tương nhận tới nay, cha chưa bao giờ đối với hắn như thế…chẳng lẽ…là bởi vì mình lần này không nghe lời sao? Cô Nhiên cẩn thận ngẫm lại, lại nghĩ thấy không phải…tấm lòng của cha đối với mình trong hai năm này hắn rất rõ ràng, người kia yêu thương mình như thế sao có thể đột nhiên liền thay đổi thái độ, hơn nữa cha cũng không phải là người như vậy. Cô Nhiên cố gắng suy tưởng xem rốt cuộc có chỗ nào không đúng, cánh môi có chút trắng bệch vì bối rối mà cắn đến xuất ra tơ máu.
Đợi thêm nửa canh giờ, Cô Nhiên thấy cha còn chưa trở về liền trở nên lo lắng. Hoa Hoa đang một bên bảo hộ Cô Nhiên thấy hắn xuống giường lập tức đứng lên.” Hoa Hoa, mang ta đi tìm Tiêu.” Cô Nhiên không thể đi lại liền chậm rãi ngồi trên lưng Hoa Hoa, thấp giọng nói một câu, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, hắn đều muốn trước tiên tìm được cha. Hoa Hoa quay đầu liếm liếm tiểu chủ nhân đang bất an, tiếp đó phi người chạy ra ngoài….
Trong viện Triết Hiên cư, Lục Văn Triết, Long Thiên Hành nhìn Phong Khiếu Nhiên sắc mặt đang có chút âm trầm, một canh giờ trước người này bỗng dưng đi tới nơi này liền một câu cũng không nói mà chỉ trực tiếp uống rượu, không nghĩ cũng biết có quan hệ tới ai. Nếu bọn họ nhớ không lầm thì tiểu Nhiên hôm nay có vẻ như là bị thương, cái người hận không thể đem tiểu Nhiên thời thời khắc khắc mang theo bên người kia sao có thể bỏ mặc mà ở trong này uống rượu.
” Khiếu Nhiên, xảy ra chuyện gì? Tá tửu (mượn rượu) tiêu sầu, sầu càng sầu, có chuyện gì ngươi nói ra đi, có lẽ chúng ta có thể giúp ngươi xuất ra chủ ý gì đó.” Lục Văn Triết đem ly rượu trong tay Phong Khiếu Nhiên đoạt tới bỏ qua một bên, lên tiếng đầu tiên đánh vỡ trầm mặc.
Phong Khiếu Nhiên nhìn hai vị hảo hữu của mình, ánh mắt thâm trầm dần lộ ra một tia thống khổ, điều này làm cho Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành trong lòng cả kinh, bọn họ quen biết mấy chục năm cũng chưa từng gặp qua loại biểu tình này của hắn. “Văn Triết, hơn ba mươi năm qua ta chưa từng hối hận về những chuyện đã làm, nhưng…chuyện của tiểu Nhiên, ta không chỉ có một lần hối hận. Lúc bắt đầu chính là không từ thủ đoạn đem hắn ở lại bên người, mặc kệ hắn cái gì cũng đều không hiểu, thế nhưng hiện tại…a..” Phong Khiếu Nhiên bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, chính là tiếng cười này lại làm cho người ta nghe thấy cực kỳ chua xót, “Ta sao còn có thể ích kỷ như thế…ta đã tổn thương hắn suốt mười mấy năm, làm sao còn có thể tiếp tục tổn thương hắn.”
“……..” Nghe được những lời của Phong Khiếu Nhiên, hai người đầu tiên là nghi hoặc một chút, sau đó sắc mặt đều có chút dị biến, Long Thiên Hành không xác định mở miệng,” Khiếu Nhiên….ngươi định buông tha cho…tiểu Nhiên?” Một năm này không phải rất hảo hảo sao, sao lại đột nhiên biến thành bộ dạng này. Lão hữu của mình thật vất vả mới tìm được một người hắn thích, sao có thể mở miệng buông tha, tuy rằng… người kia là con hắn, Long Thiên Hành đột nhiên phát hiện sự tình không đơn giản như bọn họ tưởng.
” Không phải buông tha…mà là…không trói buộc hắn.” câu trả lời của Phong Khiếu Nhiên làm hai người đang ngồi đều có chút kinh ngạc.
” Cái đó và buông tha có gì khác nhau? Khiếu Nhiên, chúng ta đã có mấy chục năm bằng hữu, ta vẫn là hiểu ngươi nhất. Ngươi nếu không nắm lấy thứ mình thích trong tay cũng sẽ không là Phong Khiếu Nhiên, cái gì gọi là không trói buộc tiểu Nhiên?” khuôn mặt Lục Văn Triết dần trở nên nghiêm túc.
” Nhiên nhi dù sao cũng không phải đồ vật, hắn là người, là người mà Phong Khiếu Nhiên ta đời này có lỗi nhất.” Biết ý của hai vị lão hữu, thanh âm Phong Khiếu Nhiên mang rõ ràng tự trách lẫn mệt mỏi, “Văn Triết, ta trước kia có thể mặc kệ tiểu Nhiên trước nay suy nghĩ thế nào, ta còn thầm nghĩ trước khi hắn còn chưa lý giải được tình sự là thế nào đem hắn cầm trong tay, thế nhưng…các ngươi cho rằng ta bây giờ còn có thể làm thế này sao? Nhiên nhi hiện tại là không hiểu, nhưng hắn không phải suốt đời không hiểu. Đợi qua vài năm đến khi hắn hiểu được, mà thân cha của hắn đối với hắn tồn tại căn bản không phải loại tình cảm phụ tử, mà là tình yêu nam nữ, các ngươi cho rằng hắn sẽ như thế nào? Phụ tử mến nhau đối với ta mà nói căn bản là là chuyện không quan hệ mấu chốt, nhưng các ngươi cho rằng Nhiên nhi có thể chấp nhận sao? Ta không muốn từ trong mắt hắn thấy được hận ý của hắn đối với ta, ta tình nguyện bảo trì tình trạng hiện tại, thẳng đến khi hắn gặp được người hắn chân chính yêu thích.” Không buông tay thì có thể như thế nào? Hắn đã bỏ qua một lần, cũng sẽ không thể có sai lầm lần thứ hai. Đây là chuyện trong một năm hắn đã lo lắng qua rất nhiều lần, thẳng đến hôm nay hắn kém chút khống chế không được, hắn biết chính mình phải làm ra quyết định.
” Thế nhưng.. Khiếu Nhiên…có lẽ.. có lẽ tiểu Nhiên sẽ không đâu. Ngươi có biết tiểu Nhiên thực để ý ngươi…hắn có lẽ không hiểu, nhưng..nhưng ngươi có thể dạy hắn a. Ta tin tưởng rằng cho dù tiểu Nhiên biết, hắn cũng nhất định sẽ không hận ngươi. Ngươi yêu hắn như thế, sao có thể nhẹ nhàng buông tha.” Long Thiên Hành thật sự không đành lòng nhìn thấy bộ dạng này của lão hữu, tuy ngày thường muốn thường xuyên làm người này như thế nào đau đầu, như thế nào chật vật, nhưng chỉ là vì muốn nhìn xem biểu tình bất đồng của người này, thật tâm bọn họ luôn hy vọng người này có thể tìm được hạnh phúc.
” Thiên Hành…Phong Khiếu Nhiên ta có thể ngăn chặn hết thảy mọi thứ trong thiên hạ, nhưng…ta lại không thể ngăn chặn nổi hắn.” một câu này của Phong Khiếu Nhiên làm Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Đau khổ của tiểu Nhiên mấy ngoại nhân như bọn họ mỗi khi nhớ tới đều nổi lên yêu thương, càng huống chi là lão hữu trực tiếp gây ra hết thảy chuyện này.
” Khiếu Nhiên, người theo nhân luôn biết, ngươi, ta, Thiên Hành cùng Âu Dương luôn nhất mực đi cùng nhau. Người khác đều nói ngươi lãnh tâm lãnh tình, vô huyết vô lệ, nhưng chúng ta đều biết ngươi là gian nan thế nào mới đi tới hôm nay. Lúc trước khi ngươi đem Hồng Sương mang về, chúng ta còn nghĩ rằng ngươi đã gặp được một người có thể tương thủ (chăm sóc lẫn nhau=đồng sàng) , lại không nghĩ rằng nàng ta trên thực tế là đến giết ngươi. Cho nên lúc ngươi đem tiểu Nhiên bỏ nơi hậu sơn, chúng ta cũng không ngăn cản ngươi, dù sao thì Hồng Sương đã lừa ngươi, còn kém chút muốn mạng của ngươi.” Nói đến đây giọng điệu của Lục Văn Triết có chút kích động, ngày huyết vũ tinh phong (mưa gió máu tanh) ấy nếu không phải người này thì bọn họ có lẽ đã sớm là một khối hoàng thổ. (chết==”)
” Khiếu Nhiên, chuyện của tiểu Nhiên chúng ta cũng có trách nhiệm, không thể để một mình ngươi gánh vác. Khiếu Nhiên, chúng ta đều hy vọng ngươi hạnh phúc. Tiểu Nhiên là một đứa nhỏ thiện lương, cho dù hắn về sau biết được, hắn cũng sẽ tuyệt đối không hận ngươi. Khiếu Nhiên, ngươi từng nói qua tiểu Nhiên là người ngươi đời này muốn nhất, vậy ngươi lại càng không thể buông tay. Ta không cho rằng tiểu Nhiên còn có thể tìm được người hắn yêu hay yêu hắn hơn ngươi , hắn trời sinh nên là của ngươi.” Mấy chục năm làm bạn, Lục Văn Triết thật sự không thể nhìn lão hữu của mình thống khổ như thế, người này kỳ thật mới là người đáng nhận được đối đãi thật tình.
” Tiêu…” Ngay trong viện đang nổi lên nồng đậm khổ ý, một đạo thanh âm run rẩy, sợ hãi, kinh hoảng từ ngoài sân truyền đến.
Ba người trong khoảnh khắc nhìn về phía trước, trên mặt là che dấu không được bối rối, người này sao lại xuất hiện ở trong này, bọn họ chỉ lo lo lắng cùng khó xử, cư nhiên mất đi cảnh giác ngày thường, không có chú ý tới có người đến đây, nhưng lại còn là người tối không nên, cũng không thể xuất hiện ở trong này… này… làm thế nào đây. Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành giờ phút này cũng không dám nhìn mặt Phong Khiếu Nhiên
” Tiêu….” Một đạo thanh âm mềm mại thông suốt lại trầm buồn vang lên trong nội thất, cùng với một khuôn mặt hối hận lại phá lệ xinh đẹp tuyệt trần tuấn nhã,” Ngươi đừng sinh khí…không nghiêm trọng đâu.” Cô Nhiên thật cẩn thận nhìn nam tử đang ngồi bên giường, chuẩn xác mà nói thì chính là nam tử sắc mặt lạnh lùng đang cầm lấy cái chân trái của hắn.
” Không nghiêm trọng?! Vậy thế nào mới tính là nghiêm trọng?” Phong Khiếu Nhiên nhìn mắt cá chân trong tay đã hoàn toàn sưng phù lên, một bụng đầy thương xót làm giọng điệu của hắn phi thường không tốt.
Nhìn người càng ngày càng sinh khí, Cô Nhiên lúc này vạn phần hối hận bản thân sao lại không cẩn thận như thế. Vốn hắn muốn đi dược phố ở hậu sơn nhìn xem, kết quả lúc lên núi không cẩn thận trật chân, rồi mới…sau khi được Hoa Hoa cõng trở về, Tiêu liền có bộ dáng này.
” Tiêu…đã thượng dược, qua vài ngày liền tốt lắm.” vỗ vỗ tay cha, Cô Nhiên có ý đồ muốn làm cha tiêu khí. Đến Thích Nhiên lâu đã hai năm, mấy ngày hôm trước vừa trải qua sinh nhật thì hắn cũng đã tròn mười lăm. Từ khi cùng cha tương nhận tới nay, cha đối với hắn càng ngày càng sủng, hơn nữa là một năm này không chỉ có cái gì cũng không cho hắn làm, lại còn bảo hộ hắn không rời nửa bước. Điều này làm cho hắn trong lòng cảm thấy hân hỉ, đồng thời cũng có chút không thích ứng, hắn vốn là đến chiếu cố cha, sao có thể cái gì cũng không làm thì làm sao hầu hạ cha a. Sau vô số lần hắn cực lực tranh đấu, cha cũng đã đồng ý cho hắn có thể vì mình làm chút việc, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc thu thập phòng ốc mà bọn họ cùng nhau ở, thư phòng cá nhân của cha, còn những chuyện khác hắn cũng sẽ không được làm nữa. Vì thế hắn có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, trừ bỏ luyện công thì hắn ở tại hậu sơn đã được tu sửa, chuyên môn trồng vài loại thảo dược, vốn cha cũng không đồng ý, hiện tại còn bị trật chân, hắn sợ rằng cha sẽ cấm mình tới hậu sơn.
Nhìn người một năm này bộ dạng càng ngày càng xinh đẹp, Phong Khiếu Nhiên lần lượt khắc chế xúc động muốn đem người này áp đảo. Lần đó sau khi say rượu, hắn đã thề phải hảo hảo yêu thương người này, cho nên hắn không muốn dưới tình huống người này cái gì cũng đều không hiểu mà muốn y, sợ y về sau sẽ hối hận, cũng sợ y từ nay về sau sẽ hận mình. Vốn tưởng rằng bản thân sẽ không để ý, nhưng hiện tại hắn không xác định chính mình có thể thừa nhận hận ý từ người này hay không, mà hắn dù sao cũng đã mắc nợ người này quá nhiều.
Không hiểu được tâm tình lúc này của Phong Khiếu Nhiên, Cô Nhiên thấy cha nhìn mình vẫn không nhúc nhích, nghĩ rằng cha là thật sự sinh khí. Cẩn thận dịch dịch về phía trước, tiến đến trước mặt cha, hai tay Cô Nhiên vòng qua cổ cha nhẹ giọng nói :” Tiêu…đừng giận, về sau ta nhất định sẽ cẩn thận …” nhìn cha thế nhưng vẫn không chút phản ứng, Cô Nhiên mặt đỏ một chút chủ động hôn lên môi cha, có lẽ như vậy cha mới có thể hết giận.
” Nhiên nhi…” cánh môi nhuyễn nộn dâng lên làm cả người Phong Khiếu Nhiên trở nên buộc chặt, một năm này hắn đã tận lực ít chạm vào thân thể mê người của người này, nhưng là…đáng chết…người này vì sao lại ngọt hương như thế…Phong Khiếu Nhiên tại cánh môi nhu nộn ngoài miệng kiên trì kiềm chế khẽ liếm xuống, dục thú dưới đáy lòng đang cực lực phá lồng chui ra, thấp ngâm một tiếng, Phong Khiếu Nhiên liền đem Cô Nhiên gắt gao ôm, đoạt lấy quyền chủ động, cẩn thận mà xâm nhập nhấm nháp mạt hương vị ngọt ngào kia.
” Ngô..” Cô Nhiên nghĩ thấy chính mình lúc này đây so với dĩ vãng cũng từng choáng váng một lần, đều thật vô lực. Một cổ nhiệt nóng từ môi thuận thế hướng xuống tứ chi, đầu, hơn nữa còn có nơi dưới bụng, càng làm cho hắn thấy dị thường khó chịu, giống như có cái gì muốn từ thân thể đi ra.
” Tiêu…” ngay khi đôi môi nóng như lửa kia chuyển qua cổ mình, Cô Nhiên hổn hển rên rỉ lên, thanh âm nhu mị như mèo kêu làm người nọ kém chút không để ý hết thảy mà đem quần áo trên người hắn toàn bộ xé nát. Ngay thời điểm Phong Khiếu Nhiên nghĩ thấy chính mình đã không xong thì đột nhiên hắn đẩy Cô Nhiên ra, tiếp đó lao ra khỏi phòng… Cô Nhiên vốn từ trong kích tình lấy lại tinh thần liền sửng sốt một hồi, tiếp đó sắc mặt dần dần trắng bệch…cha…vì cái gì đẩy mình ra. (hờ..suýt chết…)
Cô Nhiên lúc này bị vây trong khủng hoảng khôn cùng với ý nghĩ cha có thể chán ghét chính mình, lại không biết hắn đối với nam nhân kia đến tột cùng có lực ảnh hưởng như thế nào. Trong thiên hạ người có thể khiến Phong Khiếu Nhiên lãnh tình lãnh tâm cầm giữ bản thân không được, cũng chỉ có vị thiếu niên tuấn nhã như ngọc này….
Cô Nhiên ngồi ở trên giường giương một đôi mắt to nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn không biết mình đã làm sai gì rồi, vì cái gì cha lại tuyệt nhiên chạy ra như thế. Từ lúc cùng cha tương nhận tới nay, cha chưa bao giờ đối với hắn như thế…chẳng lẽ…là bởi vì mình lần này không nghe lời sao? Cô Nhiên cẩn thận ngẫm lại, lại nghĩ thấy không phải…tấm lòng của cha đối với mình trong hai năm này hắn rất rõ ràng, người kia yêu thương mình như thế sao có thể đột nhiên liền thay đổi thái độ, hơn nữa cha cũng không phải là người như vậy. Cô Nhiên cố gắng suy tưởng xem rốt cuộc có chỗ nào không đúng, cánh môi có chút trắng bệch vì bối rối mà cắn đến xuất ra tơ máu.
Đợi thêm nửa canh giờ, Cô Nhiên thấy cha còn chưa trở về liền trở nên lo lắng. Hoa Hoa đang một bên bảo hộ Cô Nhiên thấy hắn xuống giường lập tức đứng lên.” Hoa Hoa, mang ta đi tìm Tiêu.” Cô Nhiên không thể đi lại liền chậm rãi ngồi trên lưng Hoa Hoa, thấp giọng nói một câu, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, hắn đều muốn trước tiên tìm được cha. Hoa Hoa quay đầu liếm liếm tiểu chủ nhân đang bất an, tiếp đó phi người chạy ra ngoài….
Trong viện Triết Hiên cư, Lục Văn Triết, Long Thiên Hành nhìn Phong Khiếu Nhiên sắc mặt đang có chút âm trầm, một canh giờ trước người này bỗng dưng đi tới nơi này liền một câu cũng không nói mà chỉ trực tiếp uống rượu, không nghĩ cũng biết có quan hệ tới ai. Nếu bọn họ nhớ không lầm thì tiểu Nhiên hôm nay có vẻ như là bị thương, cái người hận không thể đem tiểu Nhiên thời thời khắc khắc mang theo bên người kia sao có thể bỏ mặc mà ở trong này uống rượu.
” Khiếu Nhiên, xảy ra chuyện gì? Tá tửu (mượn rượu) tiêu sầu, sầu càng sầu, có chuyện gì ngươi nói ra đi, có lẽ chúng ta có thể giúp ngươi xuất ra chủ ý gì đó.” Lục Văn Triết đem ly rượu trong tay Phong Khiếu Nhiên đoạt tới bỏ qua một bên, lên tiếng đầu tiên đánh vỡ trầm mặc.
Phong Khiếu Nhiên nhìn hai vị hảo hữu của mình, ánh mắt thâm trầm dần lộ ra một tia thống khổ, điều này làm cho Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành trong lòng cả kinh, bọn họ quen biết mấy chục năm cũng chưa từng gặp qua loại biểu tình này của hắn. “Văn Triết, hơn ba mươi năm qua ta chưa từng hối hận về những chuyện đã làm, nhưng…chuyện của tiểu Nhiên, ta không chỉ có một lần hối hận. Lúc bắt đầu chính là không từ thủ đoạn đem hắn ở lại bên người, mặc kệ hắn cái gì cũng đều không hiểu, thế nhưng hiện tại…a..” Phong Khiếu Nhiên bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, chính là tiếng cười này lại làm cho người ta nghe thấy cực kỳ chua xót, “Ta sao còn có thể ích kỷ như thế…ta đã tổn thương hắn suốt mười mấy năm, làm sao còn có thể tiếp tục tổn thương hắn.”
“……..” Nghe được những lời của Phong Khiếu Nhiên, hai người đầu tiên là nghi hoặc một chút, sau đó sắc mặt đều có chút dị biến, Long Thiên Hành không xác định mở miệng,” Khiếu Nhiên….ngươi định buông tha cho…tiểu Nhiên?” Một năm này không phải rất hảo hảo sao, sao lại đột nhiên biến thành bộ dạng này. Lão hữu của mình thật vất vả mới tìm được một người hắn thích, sao có thể mở miệng buông tha, tuy rằng… người kia là con hắn, Long Thiên Hành đột nhiên phát hiện sự tình không đơn giản như bọn họ tưởng.
” Không phải buông tha…mà là…không trói buộc hắn.” câu trả lời của Phong Khiếu Nhiên làm hai người đang ngồi đều có chút kinh ngạc.
” Cái đó và buông tha có gì khác nhau? Khiếu Nhiên, chúng ta đã có mấy chục năm bằng hữu, ta vẫn là hiểu ngươi nhất. Ngươi nếu không nắm lấy thứ mình thích trong tay cũng sẽ không là Phong Khiếu Nhiên, cái gì gọi là không trói buộc tiểu Nhiên?” khuôn mặt Lục Văn Triết dần trở nên nghiêm túc.
” Nhiên nhi dù sao cũng không phải đồ vật, hắn là người, là người mà Phong Khiếu Nhiên ta đời này có lỗi nhất.” Biết ý của hai vị lão hữu, thanh âm Phong Khiếu Nhiên mang rõ ràng tự trách lẫn mệt mỏi, “Văn Triết, ta trước kia có thể mặc kệ tiểu Nhiên trước nay suy nghĩ thế nào, ta còn thầm nghĩ trước khi hắn còn chưa lý giải được tình sự là thế nào đem hắn cầm trong tay, thế nhưng…các ngươi cho rằng ta bây giờ còn có thể làm thế này sao? Nhiên nhi hiện tại là không hiểu, nhưng hắn không phải suốt đời không hiểu. Đợi qua vài năm đến khi hắn hiểu được, mà thân cha của hắn đối với hắn tồn tại căn bản không phải loại tình cảm phụ tử, mà là tình yêu nam nữ, các ngươi cho rằng hắn sẽ như thế nào? Phụ tử mến nhau đối với ta mà nói căn bản là là chuyện không quan hệ mấu chốt, nhưng các ngươi cho rằng Nhiên nhi có thể chấp nhận sao? Ta không muốn từ trong mắt hắn thấy được hận ý của hắn đối với ta, ta tình nguyện bảo trì tình trạng hiện tại, thẳng đến khi hắn gặp được người hắn chân chính yêu thích.” Không buông tay thì có thể như thế nào? Hắn đã bỏ qua một lần, cũng sẽ không thể có sai lầm lần thứ hai. Đây là chuyện trong một năm hắn đã lo lắng qua rất nhiều lần, thẳng đến hôm nay hắn kém chút khống chế không được, hắn biết chính mình phải làm ra quyết định.
” Thế nhưng.. Khiếu Nhiên…có lẽ.. có lẽ tiểu Nhiên sẽ không đâu. Ngươi có biết tiểu Nhiên thực để ý ngươi…hắn có lẽ không hiểu, nhưng..nhưng ngươi có thể dạy hắn a. Ta tin tưởng rằng cho dù tiểu Nhiên biết, hắn cũng nhất định sẽ không hận ngươi. Ngươi yêu hắn như thế, sao có thể nhẹ nhàng buông tha.” Long Thiên Hành thật sự không đành lòng nhìn thấy bộ dạng này của lão hữu, tuy ngày thường muốn thường xuyên làm người này như thế nào đau đầu, như thế nào chật vật, nhưng chỉ là vì muốn nhìn xem biểu tình bất đồng của người này, thật tâm bọn họ luôn hy vọng người này có thể tìm được hạnh phúc.
” Thiên Hành…Phong Khiếu Nhiên ta có thể ngăn chặn hết thảy mọi thứ trong thiên hạ, nhưng…ta lại không thể ngăn chặn nổi hắn.” một câu này của Phong Khiếu Nhiên làm Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Đau khổ của tiểu Nhiên mấy ngoại nhân như bọn họ mỗi khi nhớ tới đều nổi lên yêu thương, càng huống chi là lão hữu trực tiếp gây ra hết thảy chuyện này.
” Khiếu Nhiên, người theo nhân luôn biết, ngươi, ta, Thiên Hành cùng Âu Dương luôn nhất mực đi cùng nhau. Người khác đều nói ngươi lãnh tâm lãnh tình, vô huyết vô lệ, nhưng chúng ta đều biết ngươi là gian nan thế nào mới đi tới hôm nay. Lúc trước khi ngươi đem Hồng Sương mang về, chúng ta còn nghĩ rằng ngươi đã gặp được một người có thể tương thủ (chăm sóc lẫn nhau=đồng sàng) , lại không nghĩ rằng nàng ta trên thực tế là đến giết ngươi. Cho nên lúc ngươi đem tiểu Nhiên bỏ nơi hậu sơn, chúng ta cũng không ngăn cản ngươi, dù sao thì Hồng Sương đã lừa ngươi, còn kém chút muốn mạng của ngươi.” Nói đến đây giọng điệu của Lục Văn Triết có chút kích động, ngày huyết vũ tinh phong (mưa gió máu tanh) ấy nếu không phải người này thì bọn họ có lẽ đã sớm là một khối hoàng thổ. (chết==”)
” Khiếu Nhiên, chuyện của tiểu Nhiên chúng ta cũng có trách nhiệm, không thể để một mình ngươi gánh vác. Khiếu Nhiên, chúng ta đều hy vọng ngươi hạnh phúc. Tiểu Nhiên là một đứa nhỏ thiện lương, cho dù hắn về sau biết được, hắn cũng sẽ tuyệt đối không hận ngươi. Khiếu Nhiên, ngươi từng nói qua tiểu Nhiên là người ngươi đời này muốn nhất, vậy ngươi lại càng không thể buông tay. Ta không cho rằng tiểu Nhiên còn có thể tìm được người hắn yêu hay yêu hắn hơn ngươi , hắn trời sinh nên là của ngươi.” Mấy chục năm làm bạn, Lục Văn Triết thật sự không thể nhìn lão hữu của mình thống khổ như thế, người này kỳ thật mới là người đáng nhận được đối đãi thật tình.
” Tiêu…” Ngay trong viện đang nổi lên nồng đậm khổ ý, một đạo thanh âm run rẩy, sợ hãi, kinh hoảng từ ngoài sân truyền đến.
Ba người trong khoảnh khắc nhìn về phía trước, trên mặt là che dấu không được bối rối, người này sao lại xuất hiện ở trong này, bọn họ chỉ lo lo lắng cùng khó xử, cư nhiên mất đi cảnh giác ngày thường, không có chú ý tới có người đến đây, nhưng lại còn là người tối không nên, cũng không thể xuất hiện ở trong này… này… làm thế nào đây. Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành giờ phút này cũng không dám nhìn mặt Phong Khiếu Nhiên
Tác giả :
Neleta