Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm
Chương 13
Editor: TLinh
Beta: Beo
Tạ Linh Lăng bị cảm rất nhanh đã khỏi.
Ngày hôm sau cô có thể đi đến cửa hàng hoa, bởi vì hậu cần báo rằng có một nhóm hoa mới sẽ được giao đến, cô phải tới cửa hàng để xử lý những bông hoa còn lại vào ngày Valentine.
Liên tiếp mấy ngày, Vu Triều cũng không có tới tìm Tạ Linh Lăng, Tạ Linh Lăng tự nhiên cũng không có chủ động tìm Vu Triều. Quan hệ không quấy rầy lẫn nhau như vậy, làm cho Tạ Linh Lăng cảm thấy rất an tâm. Cô không thể phủ nhận rằng mình có chút tình cảm tốt với Vu Triều, nếu không sẽ không chủ động hẹn anh. Nhưng tình cảm tốt thì tình cảm tốt, cũng không có đến mức không thể sống thiếu anh.
Về phần Vu Triều đang ở trong tâm trạng gì khi cùng cô làm bạn giường, Tạ Linh Lăng không rõ lắm cô cũng lười suy nghĩ nhiều.
Mùa xuân ấm áp các loài hoa thi nhau nở rộ, gần đây nhiệt độ tiếp tục tăng lên, hai bên đường cây ô liễu xuất hiện toát ra những cành non xanh mơn mởn.
Cửa hàng hoa của Tạ Linh Lăng cách một trường cấp 3 gần đó không xa, trường học gần đây đã bắt đầu khai giảng, mỗi ngày tan học đều rất náo nhiệt.
Hôm nay có một chàng trai đẩy cửa tiệm hoa và ngượng ngùng hỏi Tạ Linh Lăng: “Xin chào, em muốn tặng một bó hoa cho cô gái mà em yêu thầm, em nên tặng loại nào ạ?. ”
Tạ Linh Lăng lông mày cong cong, kiên nhẫn giới thiệu: “Hoa ngữ của Margaret có ý chờ mong tình yêu, loài hoa này rất tươi mát, hầu hết các cô gái bình thường đều thích. ”
Chàng trai chỉ vào hoa hướng dương đặt bên cạnh Margaret và hỏi: “Còn cái kia thì sao? Nó có thích hợp để làm quà tặng không ạ?”
Tạ Linh Lăng gật gật đầu: “Hoa hướng dương cũng không tệ, ngôn ngữ hoa của nó là tình yêu thầm lặng.”
Chàng trai nhanh chóng xác định: “Vậy thì em sẽ chọn hoa hướng dương”.
Tạ Linh Lăng chọn một vài bông hướng dương có chất lượng tốt, trang trí cho chúng một ít cúc và gói thật đẹp
Trong quá trình, chàng trai vẫn ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ đợi, đôi mắt lấp lánh ánh sáng hy vọng.
Rất nhanh, bó hoa hướng dương giao cho chàng trai, chàng trai trả tiền nói với Tạ Linh Lăng: “Cảm ơn. ”
Nhìn bóng lưng chàng trai rời đi, trong đầu Tạ Linh Lăng hiện lên một câu hỏi không giải thích được: Thực sự sẽ có một tình yêu thầm kín suốt 11 năm sao?
Tạ Linh Lăng cảm thấy yêu thầm không nhìn thấy sờ không được này quá trừu tượng.
Một người có thực sự thích người khác kéo dài tận 11 năm như vậy hay không? Thậm chí còn không có sự tiếp xúc gì với người kia.
Tạ Linh Lăng nghĩ về điều đó và quyết định rằng cái gọi là thích của Vu Triều dành cho cô có lẽ chỉ là vẻ đẹp của cô trong tâm trí anh. Nếu như hai người bọn họ thật sự tiếp xúc, đến lúc đó tất cả khuyết điểm của cô bại lộ trước mặt anh, anh chưa chắc còn có thể thích cô.
Trước đây cô thích một minh tinh nhiều năm, nhưng từ khi biết ngôi sao kia có tác phong riêng tư không sạch sẽ là hay quyến rũ fan, trong nháy mắt sự yêu thích của cô tan biến luôn.
Nghĩ như vậy, đầu óc Tạ Linh Lăng thông suốt.
Có lẽ thời tiết tốt, nên hôm nay kinh doanh không tệ.
Tạ Linh Lăng đã nhận được một lô hoa từ hậu cần và sắp xếp nó một cách có trật tự. Đang quay lưng lại với cửa, cô nghe thấy tiếng chuông của một người khách đang đẩy cửa vào, thản nhiên nói: “Xin chào.”
Vị khách kia vẫn chưa mở miệng nói chuyện, Tạ Linh Lăng đang bận việc trong tay theo bản năng quay đầu lại.
Đó là Vu Triều.
Vu Triều đứng trước chậu hoa hướng dương, anh nghiêng người. Anh quay sang đối mặt với Tạ Linh Lăng, hôm nay anh mặc một chiếc áo phông trắng tinh bên dưới là áo sơ mi vải lanh Nhật Bản, một chiếc quần jean giản dị và một đôi giày thể thao ở phần thân dưới. Trang phục rất sạch sẽ, nhưng cũng không kém phần trẻ trung.
Cho tới nay cảm giác Vu Triều dành cho Tạ Linh Lăng luôn là hơi thở tỏa sáng ánh mặt trời như thế này, ở tuổi này các bạn cùng trang lứa đã bắt đầu béo lên trông thấy, nhưng anh thì hoàn toàn không có.
Có lẽ là nhận ra ánh mắt của Tạ Linh Lăng, Vu Triều ngẩng đầu lên nói với cô: “Hoa hướng dương lần trước em tặng tôi đều đã héo rồi.”
Tạ Linh Lăng phản bác: “Làm sao có thể, nếu như bình thường mỗi ngày thay nước, bây giờ trời còn lạnh chắc chắn có thể nuôi được ba đến bốn tuần.”
Vu Triều vẻ mặt chắc chắn: “Héo rồi, tôi muốn mua lại. ”
“Được rồi.” Tạ Linh Lăng đi tới, lại hỏi: “Có phải mỗi ngày anh không thay nước không? Nếu không tôi sẽ cung cấp cho anh một ít chất bảo quản để anh có thể thay nước ba bốn ngày một lần.”
Vu Triều gật đầu, trên mặt mang theo ý cười: “Ừ, cảm ơn. ”
Một bó hoa hướng dương cũng không đắt, lúc Vu Triều trả tiền Tạ Linh Lăng cũng không khách khí.
Thật ra lần trước Tạ Linh Lăng đưa cho Vu Triều bó hoa hướng dương đã khô héo hoàn toàn, nó không những không bị khô mà còn bởi vì Vu Triều chăm sóc cẩn thận nên vẫn tươi mới chói mắt. Nhưng mà Vu Triều là một thẳng nam, thật sự tìm không ra chủ đề gì để giao tiếp cùng Tạ Linh Lăng. Vòng tròn xã hội của họ khác nhau, nếu như anh vĩnh viễn không hành động, e rằng cả đời hai người sẽ không còn cơ hội nào nữa.
“Bệnh cảm của em đã đỡ chưa?” Vu Triều hỏi.
Tạ Linh Lăng cúi đầu gói hoa, nhẹ nhàng trả lời: “Đỡ rồi. ”
Đều là người trưởng thành, cô cũng biết mục đích hôm nay của Vu Triều không thuần khiết, trước khi Vu Triều mở miệng, Tạ Linh Lăng lên tiếng trước: “Tuy nhiên, gần đây tôi không có nhu cầu phương diện đó. ”
Vu Triều nở nụ cười, thân thể dựa vào trên bàn nghiêng đầu nhìn Tạ Linh Lăng: “Ý em là nhu cầu phương diện nào? ”
Trời đã chạng vạng tối, một tia nắng xiên rọi vào cửa hàng hoa, trong không gian rộng vài mét vuông đầy cỏ cây hoa lá xanh tươi, dường như đây chính là tâm điểm.
Ánh sáng không thiên vị này vừa chiếu vào cơ thể Vu Triều, khiến anh trở nên dịu dàng hơn.
Tạ Linh Lăng trừng mắt nhìn Vu Triều, đem bó hoa hướng dương nhét vào trong ngực anh đồng thời nói: “Không có gì cả! ”
Khi Vu Triều cầm lấy bó hoa, đồng thời nắm lấy cổ tay Tạ Linh lăng, hai người đang ở rất gần nhau, ánh sáng vốn dĩ thuộc về Vu Triều đã lan sang cơ thể Tạ Linh Lăng.
Hơi thở của anh đến gần, giọng nói trầm thấp: “Có muốn hẹn không? ”
Tạ Linh Lăng biết rõ còn cố ý hỏi: “Hẹn cái gì? ”
Bầu không khí lúc này tuy không tốt nhưng chắc chắn cũng không tệ. Nội tâm Tạ Linh Lăng thoáng chốc buông lỏng, cô biết rõ kỹ xảo vụng về của Vu Triều, nhưng cô nhịn không được bị hấp dẫn.
Cửa hàng đột nhiên bị dùng sức đẩy ra, tiếng chuông treo trên cửa vang lên mấy lần.
Tạ Linh Lăng theo bản năng vỗ tay Vu Triều ra, xoay người nhìn thấy Tạ Ôn Vi.
Tạ Ôn Vi, bố của Tạ Linh Lăng.
Một người đàn ông cao 1m73, bởi vì chân dài vóc người hơi gầy cho nên nhìn rất cao. Hơn nữa năm ngoái sinh bệnh, cả người ông nhìn qua tang thương hơn rất nhiều.
Không có bất kỳ lời mở đầu khách khí nào, Tạ Ôn Vi đẩy cửa vào và gầm lên với Tạ Linh Lăng: “Ông đây nuôi mày nhiều năm như vậy! Lại nuôi ra một con sói mắt trắng! Cho vay mượn một ít tiền mày cũng không chịu, sao? Sợ chúng tôi cướp tiền của mày à! ”
Tạ Ôn Vi mặt đỏ bừng, trên người nồng nặc mùi rượu.
Không cần đoán, Tạ Linh Lăng cũng biết Tạ Ôn Vi nhất định là uống rượu đến phát điên. Cô đã thấy tình huống này khá thường xuyên nhưng cô vẫn sẽ tức giận đến phát run
Tạ Ôn Vi và Tạ Linh Lăng trông có phần giống nhau.
Vu Triều cũng nhận ra Tạ Ôn Vi, biết ông là bố của Tạ Linh Lăng.
Khi Tạ Ôn Vi lại một lần nữa dùng ngón tay chỉ vào Tạ Linh Lăng chửi ầm lên một lần nữa, Tạ Linh Lăng không cam lòng yếu thế trả lời: “Một người đàn ông như ông vô dụng đến chỗ tôi phát điên gì chứ? Phải! Tôi là một con sói mắt trắng! Tôi sẽ không cho ông mượn tiền đâu! ”
Trong lúc nói chuyện, Tạ Ôn Vi tát một cái vào mặt Tạ Linh Lăng bất ngờ không kịp đề phòng.
Không ai ngờ rằng Tạ Ôn Vi sẽ thật sự động thủ, Vu Triều đứng ở một bên một bước đi tới trước mặt Tạ Linh Lăng. Khi Tạ Ôn Vi chuẩn bị động thủ lần nữa, Vu Triều vẻ mặt lạnh lùng nắm lấy cổ tay ông: “Nói chuyện thì nói đàng hoàng vào! ”
Vu Triều dù sao cũng có vóc dáng cao lớn, Tạ Ôn Vi ngẩng đầu nhìn anh: “Cút đi! Không phải việc của mày! ”
“Tôi sẽ lo liệu!” Vu Triều khuôn mặt lạnh lùng vừa nhìn đã không dễ đối phó, anh dùng sức đẩy tay Tạ Ôn Vi ra, khiến đối phương loạng choạng lùi lại mấy bước.
Lúc này, Trần Hợp Mỹ vội vàng đi tới một tay giữ chặt Tạ Ôn Vi muốn phát điên trở lại.
Trần Hợp Mỹ gầy yếu, lúc kéo Tạ Ôn Vi đã cố hết sức
Tạ Ôn Vi say không nhẹ, đi lại cũng lung lay. Trần Hợp Mỹ một bên đỡ Tạ Ôn Vi, một bên giải thích với Tạ Linh Lăng: “Bố con uống quá nhiều, lời ông ấy nói con đừng để tâm, gần đây thân thể ông ấy cũng không tốt, vì chuyện tiền bạc lo lắng rất nhiều…”
Tạ Linh Lăng bị bóng dáng của Vu Triều chặn lại, cô cúi đầu không nói gì.
Trần Hợp Mỹ lại nói: “Linh Lăng, mẹ dẫn bố con đi trước, con đừng tức giận…”
Tạ Linh Lăng vẫn không nói gì.
Trần Hợp Mỹ biết tính tình của con gái, thở dài một hơi, đẩy Tạ Ôn Vi rời khỏi cửa hàng hoa.
Sau khi cặp vợ chồng rời đi, cửa hàng hoa dường như có một cảm giác ảm đạm.
Ánh sáng lúc hoàng hôn đã sớm rút đi, sắc trời cũng càng ngày càng mờ mịt.
Vu Triều xoay người, cúi đầu nhìn Tạ Linh Lăng.
Năm ngón tay kia in trên gương mặt trắng nõn của Tạ Linh Lăng đã lộ ra dấu vết, trông thật đáng sợ. Vu Triều theo bản năng cắn răng, trong lòng nổi lên từng đợt đau đớn. Anh rất tức giận, cũng rất bất lực, trong nháy mắt vừa rồi, anh không có thời gian để ngăn cản.
Vu Triều không nói lời nào, anh vươn tay ôm Tạ Linh Lăng vào lòng.
Cô thật sự đặc biệt nhỏ nhắn, bị dáng người rộng lớn của anh bao trùm trong nháy mắt.
Tạ Linh Lăng cố chấp giãy dụa, anh vỗ nhẹ nhàng vào lưng cô: “Ngoan, để tôi ôm em một lát.”
Beta: Beo
Tạ Linh Lăng bị cảm rất nhanh đã khỏi.
Ngày hôm sau cô có thể đi đến cửa hàng hoa, bởi vì hậu cần báo rằng có một nhóm hoa mới sẽ được giao đến, cô phải tới cửa hàng để xử lý những bông hoa còn lại vào ngày Valentine.
Liên tiếp mấy ngày, Vu Triều cũng không có tới tìm Tạ Linh Lăng, Tạ Linh Lăng tự nhiên cũng không có chủ động tìm Vu Triều. Quan hệ không quấy rầy lẫn nhau như vậy, làm cho Tạ Linh Lăng cảm thấy rất an tâm. Cô không thể phủ nhận rằng mình có chút tình cảm tốt với Vu Triều, nếu không sẽ không chủ động hẹn anh. Nhưng tình cảm tốt thì tình cảm tốt, cũng không có đến mức không thể sống thiếu anh.
Về phần Vu Triều đang ở trong tâm trạng gì khi cùng cô làm bạn giường, Tạ Linh Lăng không rõ lắm cô cũng lười suy nghĩ nhiều.
Mùa xuân ấm áp các loài hoa thi nhau nở rộ, gần đây nhiệt độ tiếp tục tăng lên, hai bên đường cây ô liễu xuất hiện toát ra những cành non xanh mơn mởn.
Cửa hàng hoa của Tạ Linh Lăng cách một trường cấp 3 gần đó không xa, trường học gần đây đã bắt đầu khai giảng, mỗi ngày tan học đều rất náo nhiệt.
Hôm nay có một chàng trai đẩy cửa tiệm hoa và ngượng ngùng hỏi Tạ Linh Lăng: “Xin chào, em muốn tặng một bó hoa cho cô gái mà em yêu thầm, em nên tặng loại nào ạ?. ”
Tạ Linh Lăng lông mày cong cong, kiên nhẫn giới thiệu: “Hoa ngữ của Margaret có ý chờ mong tình yêu, loài hoa này rất tươi mát, hầu hết các cô gái bình thường đều thích. ”
Chàng trai chỉ vào hoa hướng dương đặt bên cạnh Margaret và hỏi: “Còn cái kia thì sao? Nó có thích hợp để làm quà tặng không ạ?”
Tạ Linh Lăng gật gật đầu: “Hoa hướng dương cũng không tệ, ngôn ngữ hoa của nó là tình yêu thầm lặng.”
Chàng trai nhanh chóng xác định: “Vậy thì em sẽ chọn hoa hướng dương”.
Tạ Linh Lăng chọn một vài bông hướng dương có chất lượng tốt, trang trí cho chúng một ít cúc và gói thật đẹp
Trong quá trình, chàng trai vẫn ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ đợi, đôi mắt lấp lánh ánh sáng hy vọng.
Rất nhanh, bó hoa hướng dương giao cho chàng trai, chàng trai trả tiền nói với Tạ Linh Lăng: “Cảm ơn. ”
Nhìn bóng lưng chàng trai rời đi, trong đầu Tạ Linh Lăng hiện lên một câu hỏi không giải thích được: Thực sự sẽ có một tình yêu thầm kín suốt 11 năm sao?
Tạ Linh Lăng cảm thấy yêu thầm không nhìn thấy sờ không được này quá trừu tượng.
Một người có thực sự thích người khác kéo dài tận 11 năm như vậy hay không? Thậm chí còn không có sự tiếp xúc gì với người kia.
Tạ Linh Lăng nghĩ về điều đó và quyết định rằng cái gọi là thích của Vu Triều dành cho cô có lẽ chỉ là vẻ đẹp của cô trong tâm trí anh. Nếu như hai người bọn họ thật sự tiếp xúc, đến lúc đó tất cả khuyết điểm của cô bại lộ trước mặt anh, anh chưa chắc còn có thể thích cô.
Trước đây cô thích một minh tinh nhiều năm, nhưng từ khi biết ngôi sao kia có tác phong riêng tư không sạch sẽ là hay quyến rũ fan, trong nháy mắt sự yêu thích của cô tan biến luôn.
Nghĩ như vậy, đầu óc Tạ Linh Lăng thông suốt.
Có lẽ thời tiết tốt, nên hôm nay kinh doanh không tệ.
Tạ Linh Lăng đã nhận được một lô hoa từ hậu cần và sắp xếp nó một cách có trật tự. Đang quay lưng lại với cửa, cô nghe thấy tiếng chuông của một người khách đang đẩy cửa vào, thản nhiên nói: “Xin chào.”
Vị khách kia vẫn chưa mở miệng nói chuyện, Tạ Linh Lăng đang bận việc trong tay theo bản năng quay đầu lại.
Đó là Vu Triều.
Vu Triều đứng trước chậu hoa hướng dương, anh nghiêng người. Anh quay sang đối mặt với Tạ Linh Lăng, hôm nay anh mặc một chiếc áo phông trắng tinh bên dưới là áo sơ mi vải lanh Nhật Bản, một chiếc quần jean giản dị và một đôi giày thể thao ở phần thân dưới. Trang phục rất sạch sẽ, nhưng cũng không kém phần trẻ trung.
Cho tới nay cảm giác Vu Triều dành cho Tạ Linh Lăng luôn là hơi thở tỏa sáng ánh mặt trời như thế này, ở tuổi này các bạn cùng trang lứa đã bắt đầu béo lên trông thấy, nhưng anh thì hoàn toàn không có.
Có lẽ là nhận ra ánh mắt của Tạ Linh Lăng, Vu Triều ngẩng đầu lên nói với cô: “Hoa hướng dương lần trước em tặng tôi đều đã héo rồi.”
Tạ Linh Lăng phản bác: “Làm sao có thể, nếu như bình thường mỗi ngày thay nước, bây giờ trời còn lạnh chắc chắn có thể nuôi được ba đến bốn tuần.”
Vu Triều vẻ mặt chắc chắn: “Héo rồi, tôi muốn mua lại. ”
“Được rồi.” Tạ Linh Lăng đi tới, lại hỏi: “Có phải mỗi ngày anh không thay nước không? Nếu không tôi sẽ cung cấp cho anh một ít chất bảo quản để anh có thể thay nước ba bốn ngày một lần.”
Vu Triều gật đầu, trên mặt mang theo ý cười: “Ừ, cảm ơn. ”
Một bó hoa hướng dương cũng không đắt, lúc Vu Triều trả tiền Tạ Linh Lăng cũng không khách khí.
Thật ra lần trước Tạ Linh Lăng đưa cho Vu Triều bó hoa hướng dương đã khô héo hoàn toàn, nó không những không bị khô mà còn bởi vì Vu Triều chăm sóc cẩn thận nên vẫn tươi mới chói mắt. Nhưng mà Vu Triều là một thẳng nam, thật sự tìm không ra chủ đề gì để giao tiếp cùng Tạ Linh Lăng. Vòng tròn xã hội của họ khác nhau, nếu như anh vĩnh viễn không hành động, e rằng cả đời hai người sẽ không còn cơ hội nào nữa.
“Bệnh cảm của em đã đỡ chưa?” Vu Triều hỏi.
Tạ Linh Lăng cúi đầu gói hoa, nhẹ nhàng trả lời: “Đỡ rồi. ”
Đều là người trưởng thành, cô cũng biết mục đích hôm nay của Vu Triều không thuần khiết, trước khi Vu Triều mở miệng, Tạ Linh Lăng lên tiếng trước: “Tuy nhiên, gần đây tôi không có nhu cầu phương diện đó. ”
Vu Triều nở nụ cười, thân thể dựa vào trên bàn nghiêng đầu nhìn Tạ Linh Lăng: “Ý em là nhu cầu phương diện nào? ”
Trời đã chạng vạng tối, một tia nắng xiên rọi vào cửa hàng hoa, trong không gian rộng vài mét vuông đầy cỏ cây hoa lá xanh tươi, dường như đây chính là tâm điểm.
Ánh sáng không thiên vị này vừa chiếu vào cơ thể Vu Triều, khiến anh trở nên dịu dàng hơn.
Tạ Linh Lăng trừng mắt nhìn Vu Triều, đem bó hoa hướng dương nhét vào trong ngực anh đồng thời nói: “Không có gì cả! ”
Khi Vu Triều cầm lấy bó hoa, đồng thời nắm lấy cổ tay Tạ Linh lăng, hai người đang ở rất gần nhau, ánh sáng vốn dĩ thuộc về Vu Triều đã lan sang cơ thể Tạ Linh Lăng.
Hơi thở của anh đến gần, giọng nói trầm thấp: “Có muốn hẹn không? ”
Tạ Linh Lăng biết rõ còn cố ý hỏi: “Hẹn cái gì? ”
Bầu không khí lúc này tuy không tốt nhưng chắc chắn cũng không tệ. Nội tâm Tạ Linh Lăng thoáng chốc buông lỏng, cô biết rõ kỹ xảo vụng về của Vu Triều, nhưng cô nhịn không được bị hấp dẫn.
Cửa hàng đột nhiên bị dùng sức đẩy ra, tiếng chuông treo trên cửa vang lên mấy lần.
Tạ Linh Lăng theo bản năng vỗ tay Vu Triều ra, xoay người nhìn thấy Tạ Ôn Vi.
Tạ Ôn Vi, bố của Tạ Linh Lăng.
Một người đàn ông cao 1m73, bởi vì chân dài vóc người hơi gầy cho nên nhìn rất cao. Hơn nữa năm ngoái sinh bệnh, cả người ông nhìn qua tang thương hơn rất nhiều.
Không có bất kỳ lời mở đầu khách khí nào, Tạ Ôn Vi đẩy cửa vào và gầm lên với Tạ Linh Lăng: “Ông đây nuôi mày nhiều năm như vậy! Lại nuôi ra một con sói mắt trắng! Cho vay mượn một ít tiền mày cũng không chịu, sao? Sợ chúng tôi cướp tiền của mày à! ”
Tạ Ôn Vi mặt đỏ bừng, trên người nồng nặc mùi rượu.
Không cần đoán, Tạ Linh Lăng cũng biết Tạ Ôn Vi nhất định là uống rượu đến phát điên. Cô đã thấy tình huống này khá thường xuyên nhưng cô vẫn sẽ tức giận đến phát run
Tạ Ôn Vi và Tạ Linh Lăng trông có phần giống nhau.
Vu Triều cũng nhận ra Tạ Ôn Vi, biết ông là bố của Tạ Linh Lăng.
Khi Tạ Ôn Vi lại một lần nữa dùng ngón tay chỉ vào Tạ Linh Lăng chửi ầm lên một lần nữa, Tạ Linh Lăng không cam lòng yếu thế trả lời: “Một người đàn ông như ông vô dụng đến chỗ tôi phát điên gì chứ? Phải! Tôi là một con sói mắt trắng! Tôi sẽ không cho ông mượn tiền đâu! ”
Trong lúc nói chuyện, Tạ Ôn Vi tát một cái vào mặt Tạ Linh Lăng bất ngờ không kịp đề phòng.
Không ai ngờ rằng Tạ Ôn Vi sẽ thật sự động thủ, Vu Triều đứng ở một bên một bước đi tới trước mặt Tạ Linh Lăng. Khi Tạ Ôn Vi chuẩn bị động thủ lần nữa, Vu Triều vẻ mặt lạnh lùng nắm lấy cổ tay ông: “Nói chuyện thì nói đàng hoàng vào! ”
Vu Triều dù sao cũng có vóc dáng cao lớn, Tạ Ôn Vi ngẩng đầu nhìn anh: “Cút đi! Không phải việc của mày! ”
“Tôi sẽ lo liệu!” Vu Triều khuôn mặt lạnh lùng vừa nhìn đã không dễ đối phó, anh dùng sức đẩy tay Tạ Ôn Vi ra, khiến đối phương loạng choạng lùi lại mấy bước.
Lúc này, Trần Hợp Mỹ vội vàng đi tới một tay giữ chặt Tạ Ôn Vi muốn phát điên trở lại.
Trần Hợp Mỹ gầy yếu, lúc kéo Tạ Ôn Vi đã cố hết sức
Tạ Ôn Vi say không nhẹ, đi lại cũng lung lay. Trần Hợp Mỹ một bên đỡ Tạ Ôn Vi, một bên giải thích với Tạ Linh Lăng: “Bố con uống quá nhiều, lời ông ấy nói con đừng để tâm, gần đây thân thể ông ấy cũng không tốt, vì chuyện tiền bạc lo lắng rất nhiều…”
Tạ Linh Lăng bị bóng dáng của Vu Triều chặn lại, cô cúi đầu không nói gì.
Trần Hợp Mỹ lại nói: “Linh Lăng, mẹ dẫn bố con đi trước, con đừng tức giận…”
Tạ Linh Lăng vẫn không nói gì.
Trần Hợp Mỹ biết tính tình của con gái, thở dài một hơi, đẩy Tạ Ôn Vi rời khỏi cửa hàng hoa.
Sau khi cặp vợ chồng rời đi, cửa hàng hoa dường như có một cảm giác ảm đạm.
Ánh sáng lúc hoàng hôn đã sớm rút đi, sắc trời cũng càng ngày càng mờ mịt.
Vu Triều xoay người, cúi đầu nhìn Tạ Linh Lăng.
Năm ngón tay kia in trên gương mặt trắng nõn của Tạ Linh Lăng đã lộ ra dấu vết, trông thật đáng sợ. Vu Triều theo bản năng cắn răng, trong lòng nổi lên từng đợt đau đớn. Anh rất tức giận, cũng rất bất lực, trong nháy mắt vừa rồi, anh không có thời gian để ngăn cản.
Vu Triều không nói lời nào, anh vươn tay ôm Tạ Linh Lăng vào lòng.
Cô thật sự đặc biệt nhỏ nhắn, bị dáng người rộng lớn của anh bao trùm trong nháy mắt.
Tạ Linh Lăng cố chấp giãy dụa, anh vỗ nhẹ nhàng vào lưng cô: “Ngoan, để tôi ôm em một lát.”
Tác giả :
Ngân Bát