Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y
Chương 18 18 Đứa Bé Trong Chảo Dầu 3
Một cảnh sát suy đoán: "Có lẽ là đưa tới phòng bếp, để chung với rác rưởi trong đó."
Nghiêm Cát: "Rác rưởi trong bếp đã lên men, hơn nữa bên trong thứ gì cũng có, cho dù thật sự giấu ở bên trong, cũng rất khó phân tích ra được."
Lầu hai chỉ có một cửa sổ, cửa sổ đối diện đường phố, mở cửa sổ ra có thể thấy bảng hiệu "Chu ký nướng BBQ" ở bên dưới, buổi tối đến đường phố hai bên sẽ xếp đầy bàn ghế, ngồi đầy khách ăn khuya.
Nghiêm Cát từ cửa sổ ló đầu ra nhìn xuống: "Người bình thường hẳn là không dám đem rác ném xuống người đang ăn đi......"
"Thời điểm phát hiện thi thể, hiện trường tương đối hỗn loạn, con bé hoàn toàn có khả năng đem theo rác trên người, thừa dịp mọi người không chú ý, ném vào thùng rác ở gần đây, người qua lại ở đây quá nhiều, cho nên manh mối này đã không còn có ý nghĩa quá lớn." Cố Nguyên tay đút trong túi rời khỏi phòng, cũng không nghĩ tiếp tục lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.
"Nếu là một cô bé 12 tuổi, sau khi giết hại chính em trai mình, điều đầu tiên làm là rửa sạch hiện trường không lưu dấu vết, cô bé này cũng không bình thường......" Mặc Lâm xem sách bài tập của bé gái, buồn bã nói.
Trên sách bài tập sách tràn ngập các bước giải đề, nhìn ra được tư duy logic của cô bé này cực kì nghiêm mật, đầy giấy là những dấu tick đỏ, chứng minh thành tích học tập của bé không tồi.
Anh buông sách bài tập, ánh mắt đảo qua khắp phòng, hai con búp bê vải trên đầu giường thoạt nhìn đã thực cũ, nhưng rất sạch sẽ, hẳn là bị giặt qua rất nhiều lần.
Mở tủ quần áo, bên trong có rất ít đồ vật, hai kiện áo lông mỏng cổ áo trắng bệch treo ngoài cùng, bên trong treo vài món quần áo bình thường, kiểu dáng đã rất lỗi thời.
Ngăn tủ đầu tiên phía dưới đặt hai đôi giày, một đôi bằng vải bạt trắng đã ngả vàng cùng một đôi dép lê kích cỡ của người lớn, chỗ dép lê tiếp xúc cùng gót đã bị mòn thành một cái lỗ lớn, có thể nhìn thấy bọt biển màu vàng bên trong.
Nghiêm Cát chú ý tới đồ vật trong tủ quần áo, cảm khái nói: "Cha mẹ nhà này thật đúng là bất công, mua cho con trai nhỏ nhiều đồ chơi như vậy, hai cái rương đều để không hết, sao lại keo kiệt với con gái mình như vậy chứ?"
"Cô bé là con ruột à?" Cố Nguyên đột nhiên hỏi.
Nghiêm Cát: "Nghe nói là con ruột, nếu là không yên tâm, có thể trở về làm xét nghiệm ADN."
"Tôi cảm thấy cần thiết phải làm." Cố Nguyên nghiêm trang nói.
Mặc Lâm cầm lấy tấm ván gỗ treo album trên tường, phát hiện trên mặt tường bị tấm poster che lại có dán một hình nhân vật hoạt hình lớn bằng ngón tay cái, ở giữa hình dáng có chỗ bị lõm vào.
Anh dùng tay sờ soạng chỗ lõm một chút, tìm được được một cái lỗ hình tròn, Mặc Lâm nhíu mày, sau đó xé rách tấm poster dán trên tấm ván gỗ.
Dưới tấm poster có cái lỗ nhỏ không dễ phát hiện, anh cong lưng nhìn thẳng qua lỗ nhỏ, phát hiện từ góc độ này có thể thấy được phòng bên cạnh.
Phòng cách vách tương đối tối tăm, nhì không rõ bên trong như thế nào, bất quá mơ hồ có thể thấy hình dáng một chiếc giường.
Người ở cách vách có lẽ đang nghỉ ngơi, cho nên kéo bức màn lại.
"Cô bé này không phải là đang nhìn trộm người khác đi?" Nghiêm Cát cảm giác được sau lưng lạnh cả người, trong đầu cũng xuất hiện hình ảnh bé gái đem đôi mắt dán ở trước lỗ rình coi cảnh tượng đối diện.
Cố Nguyên: "Người trong phòng đối diện là ai?"
"Không biết, xem ra chỉ có đi qua hỏi một chút." Mặc Lâm đem tấm poster dán lại chỗ cũ, xoay người đi xuống lầu.
*.
truyện kiếm hiệp hay
Hai người ở trước cửa cuốn đợi thật lâu, rốt cuộc cũng nghe được bên trong truyền đến tiếng mở khóa, theo sau truyền đến tiếng vang "Ầm ầm ầm", cửa cuốn bị người từ bên trong kéo ra.
Là một người phụ nữ mang dép lê, trên người ăn mặc áo ngủ in hoa, tóc bị nhuộm thành màu rượu đỏ xoăn tít như mì ăn liền.
Bởi vì bỗng nhiên bị đánh thức, hai mắt chưa có hoàn toàn mở ra, mê mang nhìn hai người ngoài cửa: "Trên cửa không phải có ghi sao, ban ngày không buôn bán!" Người phụ nữ có chút không kiên nhẫn.
Cố Nguyên: "Chúng tôi là cảnh sát, muốn hỏi cô một vài việc."
"Cảnh sát thì sao, cảnh sát thì có thể ban ngày ban mặt quấy rầy người khác ngủ? Hơn nữa tôi cùng người nhà bên kia cũng không thân, ngày thường cũng không lui tới, các người muốn hỏi thì đi tìm người khác đi!" Cảm xúc của cô ta nháy mắt bốc lửa.
Mặc Lâm đi lên phía trước một bước, đem Cố Nguyên che ở phía sau.
"Chúng tôi hoài nghi nhà cô bị rình trộm có liên quan đến vụ án, mong cô phối hợp điều tra."
"Rình trộm......!Trộm cái gì án......!Anh nói cho rõ ràng!"
"Chúng tôi phát hiện một cái lỗ nhỏ ở tấm ván gỗ trên tường lầu hai cách vách, nhìn có vẻ là do người làm."
"Không có khả năng, tôi sao lại không biết gì!"
Tròng mắt cô ta chuyển hướng xuống góc trái bên dưới, tựa hồ như đang nhớ lại sự việc gì.
"Cho nên chúng tôi cần đi lên kiểm tra một chút, mong cô phối hợp điều tra." Mặc Lâm mỉm cười.
Người phụ nữ đem cửa cuốn đẩy đi lên, rốt cuộc đồng ý để hai người đi vào.
Ba người lên lầu hai, phát hiện cầu thang cửa hàng này ở bên trái, mà Chu ký nướng BBQ ở bên phải, nói cách khác, phòng sinh hoạt của hai nhà là kề nhau, cách nhau chỉ một tấm ván gỗ.
Sau khi Mặc Lâm lên lầu hai, phát hiện thiết kế lầu hai hai nhà hoàn toàn đối xứng, phòng cùng cô con gái đối xứng lúc này đang mở đèn.
Mặc Lâm: "Phòng này ngày thường là ai ở?"
"Tôi ở, con trai tôi ở cách vách, hôm nay không ở, đi học rồi." Cô trả lời rất kiên quyết.
"Phiền cô đem đèn tắt một chút."
Cô tắt đèn: "Rốt cuộc có vấn đề gì?"
Đèn tắt, một chùm tia sáng màu vàng liền từ lỗ nhỏ trên tấm ván gỗ phóng ra, Mặc Lâm đến gần, đem đôi mắt dán ở trên quầng sáng, vừa lúc có thể thấy phòng cô con gái.
"Không phải chứ, vậy mà tôi chưa bao giờ phát hiện cái lỗ này!" Người phụ nữ vẻ mặt kinh ngạc.
Qua vài giây, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: "Đồng chí cảnh sát, ở đối diện là ai?"
Hai mắt hẹp dài ở trong phòng tối tăm đánh giá người phụ nữ trước mặt, quầng sáng dừng trong đôi mắt khéo léo của anh, nhìn qua càng thêm thần bí, nhưng ngữ khí của anh vẫn bình tĩnh: "Con gái chủ tiệm, sao vậy, cô cảm thấy có chỗ nào không thích hợp sao?"
"Không...!Không có gì, đây hẳn là hiểu lầm, tôi không có việc gì rình trộm con nhà người ta làm chi..."
Mặc Lâm hô hấp cực nhẹ cười một chút, ánh mắt trước sau ở trong ánh sáng tối tăm bắt giữ biểu tình trên mặt cô: "Có lẽ, là con bé đang rình trộm cô?"
Con người trong bóng đêm thực dễ dàng thả lỏng cảnh giác đối với người khác, cho nên Mặc Lâm cố ý không có bật đèn: "Cô hẳn là không có làm cái gì không phù hợp với trẻ em đi?"
"Không có...!Tôi là một người đã có con, nào có tơ tưởng đến những việc này."
"Vậy là tốt nhất, về sau cẩn thận một chút." Mặc Lâm đi đến cạnh cửa mở đèn lên, bỗng nhiên quay đầu lại: "Đúng rồi, con trai cô bao nhiêu tuổi?"
"Mười lăm tuổi..."
Mặc Lâm gật gật đầu: "Là học sinh trung học thành phố Nham Hải?"
Nữ nhân gật đầu: "Chuyện này hình như cùng con trai tôi không có gì liên hệ đi, anh hỏi nó làm gì?"
"Tùy tiện hỏi thôi."
Mặc Lâm ra khỏi phòng, hô một tiếng với người ở phòng cách vách: "Cố Nguyên, chúng ta đi thôi."
Cố Nguyên biểu tình ngưng trọng trong phòng ngoài cùng đi ra, hai tay đút túi, đi ở phía trước.
Ra khỏi cửa hàng, Mặc Lâm hỏi: "Có phát hiện gì sao?"
Cố Nguyên lắc đầu, nhưng vẫn cau mày.
Mặc Lâm nhìn biểu tình trên mặt cậu: "Làm sao vậy?"
Cố Nguyên: "Cô minh tinh tên Viên Đồng Đồng kia có vấn đề."
"Án này cùng Viên Đồng Đồng có quan hệ gì?" Mặc Lâm rất ít khi gặp được lời nói chính mình nghe không hiểu.
Cố Nguyên: "Nam sinh trong phòng cũng dán poster của cổ."
Mặc Lâm: "Cho nên cậu cảm thấy không thích hợp, nhưng không thể nói là vì cái gì?"
Cố Nguyên gật đầu, trong lúc lơ đãng liếm môi.
Mặc Lâm đi đến xe mình, từ trong cốp xe mang đến một chai nước khoáng, đưa cho Cố Nguyên: "Xem ra chúng ta phải trở về hỏi đương sự một chút."
Cố Nguyên sửng sốt một chút, tiếp nhận nước khoáng.
Mới vừa cảm thấy có hơi khát nước, anh ta liền đưa nước, chẳng lẽ anh ta thật sự biết thuật đọc tâm?
Sau khi trở lại cục cảnh sát, Cố Nguyên đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, trong tay cầm chai nước khoáng, đôi mắt lại không nhìn ông chủ tiệm đồ nướng Chu Vinh, mà là Mặc Lâm đang thẩm vấn chu Vinh.
Bóng dáng anh thực đĩnh bạt, đầu tóc được cắt đến gọn gàng sạch sẽ, tây trang hưu nhàn trên người được ủi bằng phẳng, làm người ta tìm không thấy một chút khuyết điểm nào.
Mặc Lâm nhìn thoáng qua cánh tay bị băng gạc bao vây của Chu Vinh: "Tay có khỏe không?"
Chu Vinh biểu tình mỏi mệt, dưới hốc mắt là quầng thâm mắt cùng dày đặc mụn mắt: "Bác sĩ nói là bị phỏng cấp độ hai, cần tu dưỡng một thời gian."
"Cảnh sát đã hỏi hàng xóm bên cạnh nhà anh, nghe nói gần đây anh cùng vợ luôn cãi nhau, đã xảy ra mâu thuẫn gì sao?"
Chu Vinh hít sâu một hơi, dịch dịch thân mình: "Vợ của tôi làm việc rất lề mề, có đôi khi tôi rất sốt ruột, đồ khách gọi cổ thường xuyên không nhớ, làm khách thường xuyên phải thúc giục, tôi cũng nóng nảy, có đôi khi la cổ hai câu...!Nhà mẹ đẻ của vợ tôi điều kiện không tồi, cổ được nuông chiều từ bé, một thân tật xấu, nói hai câu liền tức giận, ở bên tai tôi lải nhải không dứt..."
Hắn lắc đầu vài cái, tiếp tục nói: "Mỗi ngày đều rất vất vả, thế nên liền bởi vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, con cái cũng không chăm sóc tốt, việc làm ăn trong tiệm vội như vậy, cổ buổi sáng còn muốn trang điểm, tôi đã rất nhiều lần, cổ coi như tôi đang đánh rắm!"
"Vì cái gì không thuê người khác tới hỗ trợ?"
"Anh cho rằng chúng tôi không có nghĩ tới sao? Chúng tôi sở dĩ mở tiệm đồ nướng là bởi vì lúc trước làm buôn bán không kiếm được bao nhiêu tiền, hai năm trước mới trả hết nợ, phòng ở cũng chưa có mua, con gái còn muốn đi học, tôi nghĩ chính mình vất vả thêm một chút, tích cóp được thêm chút tiền......"
Mặc Lâm: "Chúng tôi thấy công cụ tìm kiếm trong đi động của anh gần nhất thường xuyên tìm đề tài về "ly hôn", "phân chia tài sản", cho nên hai người gần đây ở tranh cãi việc ly hôn?"
"Nói thật, tôi thật sự không muốn ở cùng cổ nữa, phiền, cũng chán ghét, tôi xác thật muốn ly hôn, cũng nói qua với cổ, nhưng suy xét đến con trai còn quá nhỏ, cho nên vẫn luôn chịu đựng đến giờ."
Mặc Lâm: "Cho nên anh là vì con trai, mới vẫn luôn không có ly hôn?"
Nam nhân phiền muộn nói: "Không sai, hiện tại thằng bé không còn nữa, cái nhà này cũng muốn suy sụp......"
"Nói về con gái anh đi, hai người quan hệ thế nào?"
"Đứa lớn không thân với tôi, nó hướng về mẹ nó, chúng tôi không có gì nói, mẹ nó hỏi ly hôn muốn ở với ai, nó không chút suy nghĩ liền nói ở cùng mẹ, cái đứa vong ân phụ nghĩa này!".