Cô Nàng Tí Hon
Chương 34: Nếu không tối nay ở nhà tớ?
Edit: Lam
“Hả?” Lâm Húc hơi sửng sốt, tay cầm bút theo phản xạ viết số weixin lên.
Khương Vị nhìn thoáng qua, gấp sách lại: “Cảm ơn.”
“Này?” Lâm Húc còn chưa kịp ngăn Khương Vị lại, cô gái tiếp theo đã mở sách đặt lên bàn, chờ mong hỏi: “Em cũng có thể xin số weixin sao?”
“Hả, à không, đó là bạn tôi, cậu ấy đang trêu tôi.” Lâm Húc cười trấn an fan, đối phương thất vọng thở dài.
Thật là keo kiệt. Lúc Lâm Húc trả sách cho đối phương, còn nhìn về phía Nhạc San và Khương Vị.
Nhạc San lại mở sách ra, nhìn hình vẽ, cười ngây ngô.
“Có phải cậu không biết vẽ đâu, làm gì mà vui như vậy.” Khương Vị nhìn bộ dạng vui vẻ của Nhạc San, nói.
Nhạc San gấp sách lại, “Cho dù tớ có biết vẽ, nhưng được người khác vẽ cho thì cũng thấy rất vui vẻ chứ. Huống chi đây còn là Sữa Đậu Nành đại thần vẽ.”
“Ờ.” Khương Vị nhìn lướt qua bìa quyển truyện mình đang cầm.
Nhạc San quay đầu nhìn Khương Vị, cảm thấy rất hứng thú: “Cậu được viết cái gì đó? Có được vẽ không?” Nói xong, cô liền ghé đầu lại nhìn.
Cô đi giày cao gót, hơi nghiêng đầu liền trông thấy bìa sách: “Mở ra xem xem.”
Bàn tay cầm sách của Khương Vị hơi lùi lại, ngón tay đẩy trán Nhạc San về.
“Ôi, đừng keo kiệt như vậy.” Nhạc San không buông tha, cầm lấy quyển của mình, “Đổi đi, chia sẻ.”
“Không xem.” Khương Vị nhắm mắt lại. Đúng lúc này, có một đội ngũ coser từ đối diện đi tới, vừa đi về phía khán đài vừa cười nói.
Nhạc San nhanh chóng ôm lấy tay Khương Vị, kéo anh lại, nhưng cô quên mất là mình đi giày cao gót. Đột nhiên xoay sang bên cạnh, nên không đứng vững, ôm lấy tay Khương Vị ngã xuống.
Khương Vị ôm lấy eo cô, ngăn cản cô ngã xuống. Bởi vì có Khương Vị đỡ sau lưng, nên Nhạc San ngả nửa người trên ra sau, đầu nhìn về phía Khương Vị, tay trái vẫn còn bám vào tay anh.
“Cẩn thận một chút.” Khương Vị nhìn Nhạc San, hơi bất đắc dĩ nói.
“Lâu lắm rồi không đi giày cao gót, nên không quen lắm.” Nhạc San nói xong, thì đứng dậy.
“Chân không sao chứ?” Khương Vị cúi đầu nhìn.
Nhạc San xoay xoay cô chân, yên tâm nói: “Không sao, không sao, không bị trẹo chân.”
Hai người dời ánh mắt khỏi chân Nhạc San, đang chuẩn bị đi tiếp, thì một cô bé cầm di động đi tới trước mặt bọn họ, hơi ngượng ngùng nói: “Làm phiền anh chị ạ. Vừa rồi em định chụp đội coser, vừa hay trông thấy, nên chụp xuống ạ.”
Cô ấy nói xong thì giơ màn hình di động cho bọn Nhạc San: “Trông rất giống hình trên phim.”
Nhạc San nhìn bức ảnh kia, quả thật giống với bộ phim nào đó, cô gái mặc đồ lolita và chàng trai mặc đồ hiện đại, có cảm giác không gian đảo lộn.
“Nếu anh chị thấy phiền, thì để em xóa đi.” Cô bé kia lưu luyến nhìn màn hình, không ngờ được là mình có thể dùng di động chụp được bức ảnh như vậy, nếu phải xóa thì thật là tiếc.
“À không… Chụp rất đẹp.” Nhạc San nói nhỏ, cô nhìn Khương Vị, thấy anh cũng không có ý kiến gì, nên nói tiếp, “Em có thể cho chị phương thức liên hệ, rồi gửi ảnh cho chị không?”
“Em gửi qua weibo cho chị nhé.” Cô bé rất vui vẻ lưu weibo của Nhạc San, rồi đi tới chỗ khán đài, trên đó đã bắt đầu biểu diễn rồi.
“Chụp đẹp nhỉ?” Nhạc San hỏi Khương Vị.
“Ừ.” Anh quay đầu nhìn về phía đám đông, “Cậu không đi xem biểu diễn hả?”
“Tớ không thích lắm.” Nhạc San cũng nhìn sang, “Chúng ta đi sang bên kia một vòng, rồi đi ăn gì đó đi.”
Bởi vì buổi biểu diễn đã bắt đầu nên người dạo chơi cũng ít hẳn đi, số người tụ tập trước quầy bán hàng cũng ít hơn. Nhạc San đi qua mấy quầy hàng thì ghé vào xem.
Đột nhiên cô dừng lại, cầm lấy thứ gì đó giống với băng đô, bên trên có một dấu chấm hỏi to: “A, đây là thứ rất nổi tiếng trên weibo một thời gian trước…” Cô nghịch ngợm cười với Khương Vị, “Hi, Khương Vị, cậu xem này.” Chờ Khương Vị đến gần, thì đột nhiên đeo băng đô lên đầu anh.
“Ừm.” Nhạc San deo băng đô cho Khương Vị, vì không để anh tháo xuống, mà dùng hai tay nâng mặt anh, giữ lấy đầu anh, “Vừa rồi cả đường đi cậu đều là cái dạng này, cái gì cũng hỏi chấm.”
“Đây là cái gì?” Khương Vị giơ tay sờ dấu chấm hỏi trên đầu, tay anh lập tức bị Nhạc San giữ lấy.
“Đừng bỏ xuống mà, rất đáng yêu.” Nhạc San nhìn anh chằm chằm, “Giống như trong trò chơi, ký hiệu xuất hiện trên đầu NPC đó, đôi khi dùng để biểu đạt câu hỏi, một cái khuông đối thoại, bên trong có dấu chấm hỏi lớn.”
Trên mặt Khương Vị xuất hiện biểu cảm hoang mang.
“A, chính là như vậy.” Nhạc San bắt lấy cơ hội chụp ảnh.
“Này, Nhạc San.” Khương Vị giơ tay ra cướp di động của Nhạc San, nhưng bị cô bỏ ra phía sau.
Khương Vị cũng không tiếp tục cướp nữa, tầm mắt đảo qua quầy hàng kia, cũng cầm lấy một cái băng đô: “Cậu đeo cái này, tớ sẽ không xóa ảnh nữa.”
Nhạc San nhìn nhìn, là một cái mũi tên hướng xuống dưới: “Gì, cậu có biết đây là có ý gì không?”
“Tớ cũng chơi trò chơi.” Khương Vị lườm Nhạc San một cái, “Ra đây.”
“Nhưng cái này rất ngốc.” Nhạc San vừa từ chối, vừa đi tới bên cạnh Khương Vị, ngoan ngoãn giơ đầu ra.
Khương Vị cẩn thận đeo băng đô cho Nhạc San, ngón tay gạt tóc cô ra sau tai, lại vuốt lại tóc ở bên cạnh, nói nhỏ: “Nếu thật sự giống trong trò chơi, như vậy tớ sẽ không làm mất cậu nữa.”
Hả? Nhạc San ngẩng đầu nhìn Khương Vị, thậm chí cô còn nhìn thấy sự cô đơn trong mắt anh, đột nhiên nhớ tới hôm trước mình lạc đường.
“Tớ sẽ không chạy loạn.” Nhạc San an ủi anh, sau đó chỉ vào mình, “Muốn chụp ảnh không?”
Dưới sự ép buộc của Nhạc San, Khương Vị chụp ảnh cho cô, còn kiểm tra xong chất lượng bức ảnh, mua hai cái băng đô này, rồi hai người mới tiếp tục đi dạo tiếp.
“Không bỏ xuống hả?” Khương Vị hỏi.
“Nhiều người như vậy, tớ đeo cái này thì cậu sẽ trông thấy tớ.” Nhạc San xoay người, “Nhìn một cái là trông thấy tớ luôn. Nhưng mà, nếu cậu không quen thì bỏ xuống đi.” Cô nói xong, giơ tay về phía Khương Vị, thấy anh không nhúc nhích, thì bỏ cái băng đô trên đầu anh xuống.
“Chúng ta đi đến khu ẩm thực ăn chút gì đi.”
Khương Vị đi theo sau Nhạc San, nhìn mũi tên ngốc trên đỉnh đầu cô, mỉm cười.
Ăn cơm xong, hai người quay lại quầy hàng của mình, bởi vì là triển lãm theo chủ đề, nên chỉ tổ chức một ngày, thời gian kết thúc cũng tương đối sớm.
Hết triển lãm, Nhạc San và Khương Vị thu dọn đồ đạc, chuyển về ô tô.
Khương Vị nhìn Nhạc San ngồi ở ghế bên cạnh, cô đang vui vẻ chọc chọc chỗ để đồ giữa hai ghế, chính là chỗ mà khi cô thu nhỏ ngồi đó.
“Ngày mai cậu muốn làm gì?” Lúc Khương Vị khỏi động ô tô, thuận miệng hỏi.
“Không biết nữa, nhưng tớ chuẩn bị đi đến lễ ở cái miếu ngoại thành.” Nhạc San vừa nghĩ vừa nói.
“Chính là cái miếu nghe nói rất linh hả?” Khương Vị tò mò nhìn Nhạc San.
Nhạc San gật gật đầu: “Đúng vậy, tớ nhớ là trước khi chúng ta thi cao đẳng, mẹ tớ và mẹ cậu rủ nhau đến đó lễ, nghe nói tớ có thể thi đỗ đại học, đều nhờ đi lễ ở đó đó, thi xong mẹ tớ còn đi lễ tạ nữa.”
Cậu có thể thi đỗ đại học cần phải cảm ơn tớ chứ? Khương Vị dở khóc dở cười nghĩ.
“Tớ nhớ là cậu không tin cái này mà? Cậu đi làm gì?” Thong thả lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Nhạc San chọc chọc lá lỗ để cốc kia, tức giận nói: “Tớ đều biến thành như vậy rồi, đột nhiên xảy ra loại việc phản nhân loại, phản khoa học này, đương nhiên phải thử phá giải, bằng một số cách không giống người thường rồi.”
“Lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử hả?”
“Bệnh hiểm nghèo chẳng hạn.” Nhạc San nhếch miệng, “Nhỡ đâu có tác dụng thì sao.”
“Vậy cậu chuẩn bị thế nào rồi? Đi đường cũng mất kha khá thời gian đấy.”
Nhạc San thở dài, nặng nề dựa vào lưng ghế: “Tìm một công ty du lịch thôi, tớ nhớ là có tuyến đi tới đó du lịch.”
“Mai chúng ta cùng đi đi.” Khương Vị quay đầu nhìn Nhạc San, lại lập tức quay đầu nhìn đường, “Tớ cũng đi.”
“Cậu đi làm gì?” Nhạc San kinh ngạc nói, “Nhưng mà như vậy có thể ngồi ké xe cậu, quá tốt.”
Khương Vị vừa lái xe vừa nói: “Như vậy mai chúng ta phải đi sớm một chút, hơn năm giờ đi, muộn quá thì sẽ tắc đường, mai là cuối tuần.”
“Hả.” Nhạc San nhíu mày, “Thế thì hơn bốn giờ đã phải dậy rồi, cậu còn đi đón tớ nữa, vậy thì phải dậy rất sớm.”
Khương Vị gật đầu, giọng điệu bình thản nói: “Vậy đêm nay cậu có muốn ở nhà tớ không, ngày mai đi sớm.”
Nhạc San hơi sửng sốt: “Nhưng tớ mặc như vậy.” Cô nhấc chân, giơ giày cao gót ra.
“Bây giờ tớ đưa cậu về nhà, để đồ và thay quần áo, thuận tiện ăn ở ngoài luôn, rồi mới về nhà tớ.” Lúc Khương Vị nói chuyện, ánh mắt không hề rời khỏi phía trước, bàn tay giữ tay lái.
Nhạc San suy nghĩ một lát: “Đúng là một ý kiến hay, tớ đã lâu không ở nhà cậu rồi… Không đúng, tớ ở nhà cậu một thời gian dài mới đúng.” Cô cười cười, “Biến to biến nhỏ, tớ còn tưởng là hai người luôn.” Cô nói xong, thì nhìn sang Khương Vị, “Vậy đi về nhà tớ thay quần áo đi.”
Khương Vị nhìn Nhạc San, ngón tay gõ gõ tay lái: “Vậy cậu nghĩ xem lát nữa chúng ta ăn gì?”
“Ăn tiệc.” Nhạc San vui vẻ, “Nếu không chúng ta đi ăn cơm xong rồi về nhà tớ thay đồ sau, tớ mặc đẹp như vậy, có thể đi ăn được.”
Nói xong, cô liền mở điện thoại di động, bắt đầu chọn nhà hàng.
Chờ ăn xong bữa cơm tối hơi sớm, lại về nhà thay xong đồ, Nhạc San và Khương Vị quay về nhà anh.
Đại Mao một mình trông nhà cả một ngày, từ khi hai người mở cửa liền bắt đầu vẫy đuôi, vừa mở cửa đã kích động muốn xông lên.
Nhạc San ngồi xổm xuống, ôm Đại Mao vào trong lòng: ” Bảo bối Đại Mao có chị không, có đói bụng không?” Cô gãi gãi cổ Đại Mao, nhìn Khương Vị hỏi, “Hôm nay nó chưa được đi tản bộ hả?”
“Sáng tớ có mang nó đi chạy, nhưng còn chưa mang nó đi chơi.” Khương Vị để chìa khóa lên bàn, lấy dép ở trong tủ cho Nhạc San, để sang một bên.
” Đại Mao đáng thương, không thể chơi trong công viên, bởi vì mai bọn chị còn có việc rồi.” Nhạc San cọ cọ Đại Mao, mặt bị nó liếm mấy cái, cô cười lên, “Bây giờ chị chơi với em nhé.”
Vì thế Khương Vị đi chuẩn bị cơm tối cho Đại Mao, Nhạc San và Đại Mao ở phòng khách chơi bóng.
Nhạc San ném bóng ra, tiện tay mở di động, có lời mời kết bạn trên weixin, cô mở ra thì thấy: Cửu Dương gửi lời mời kết bạn cho bạn. Sau đó không có nhắn lại gì cả.
Đây là cái gì?
Đẩy mạnh tiêu thụ hả?
Weixin của Nhạc San không kết bạn bừa bãi, vì thế từ chối.
Đối phương lại bất khuất gửi lời mời kết bạn tiếp.
“Hả?” Lâm Húc hơi sửng sốt, tay cầm bút theo phản xạ viết số weixin lên.
Khương Vị nhìn thoáng qua, gấp sách lại: “Cảm ơn.”
“Này?” Lâm Húc còn chưa kịp ngăn Khương Vị lại, cô gái tiếp theo đã mở sách đặt lên bàn, chờ mong hỏi: “Em cũng có thể xin số weixin sao?”
“Hả, à không, đó là bạn tôi, cậu ấy đang trêu tôi.” Lâm Húc cười trấn an fan, đối phương thất vọng thở dài.
Thật là keo kiệt. Lúc Lâm Húc trả sách cho đối phương, còn nhìn về phía Nhạc San và Khương Vị.
Nhạc San lại mở sách ra, nhìn hình vẽ, cười ngây ngô.
“Có phải cậu không biết vẽ đâu, làm gì mà vui như vậy.” Khương Vị nhìn bộ dạng vui vẻ của Nhạc San, nói.
Nhạc San gấp sách lại, “Cho dù tớ có biết vẽ, nhưng được người khác vẽ cho thì cũng thấy rất vui vẻ chứ. Huống chi đây còn là Sữa Đậu Nành đại thần vẽ.”
“Ờ.” Khương Vị nhìn lướt qua bìa quyển truyện mình đang cầm.
Nhạc San quay đầu nhìn Khương Vị, cảm thấy rất hứng thú: “Cậu được viết cái gì đó? Có được vẽ không?” Nói xong, cô liền ghé đầu lại nhìn.
Cô đi giày cao gót, hơi nghiêng đầu liền trông thấy bìa sách: “Mở ra xem xem.”
Bàn tay cầm sách của Khương Vị hơi lùi lại, ngón tay đẩy trán Nhạc San về.
“Ôi, đừng keo kiệt như vậy.” Nhạc San không buông tha, cầm lấy quyển của mình, “Đổi đi, chia sẻ.”
“Không xem.” Khương Vị nhắm mắt lại. Đúng lúc này, có một đội ngũ coser từ đối diện đi tới, vừa đi về phía khán đài vừa cười nói.
Nhạc San nhanh chóng ôm lấy tay Khương Vị, kéo anh lại, nhưng cô quên mất là mình đi giày cao gót. Đột nhiên xoay sang bên cạnh, nên không đứng vững, ôm lấy tay Khương Vị ngã xuống.
Khương Vị ôm lấy eo cô, ngăn cản cô ngã xuống. Bởi vì có Khương Vị đỡ sau lưng, nên Nhạc San ngả nửa người trên ra sau, đầu nhìn về phía Khương Vị, tay trái vẫn còn bám vào tay anh.
“Cẩn thận một chút.” Khương Vị nhìn Nhạc San, hơi bất đắc dĩ nói.
“Lâu lắm rồi không đi giày cao gót, nên không quen lắm.” Nhạc San nói xong, thì đứng dậy.
“Chân không sao chứ?” Khương Vị cúi đầu nhìn.
Nhạc San xoay xoay cô chân, yên tâm nói: “Không sao, không sao, không bị trẹo chân.”
Hai người dời ánh mắt khỏi chân Nhạc San, đang chuẩn bị đi tiếp, thì một cô bé cầm di động đi tới trước mặt bọn họ, hơi ngượng ngùng nói: “Làm phiền anh chị ạ. Vừa rồi em định chụp đội coser, vừa hay trông thấy, nên chụp xuống ạ.”
Cô ấy nói xong thì giơ màn hình di động cho bọn Nhạc San: “Trông rất giống hình trên phim.”
Nhạc San nhìn bức ảnh kia, quả thật giống với bộ phim nào đó, cô gái mặc đồ lolita và chàng trai mặc đồ hiện đại, có cảm giác không gian đảo lộn.
“Nếu anh chị thấy phiền, thì để em xóa đi.” Cô bé kia lưu luyến nhìn màn hình, không ngờ được là mình có thể dùng di động chụp được bức ảnh như vậy, nếu phải xóa thì thật là tiếc.
“À không… Chụp rất đẹp.” Nhạc San nói nhỏ, cô nhìn Khương Vị, thấy anh cũng không có ý kiến gì, nên nói tiếp, “Em có thể cho chị phương thức liên hệ, rồi gửi ảnh cho chị không?”
“Em gửi qua weibo cho chị nhé.” Cô bé rất vui vẻ lưu weibo của Nhạc San, rồi đi tới chỗ khán đài, trên đó đã bắt đầu biểu diễn rồi.
“Chụp đẹp nhỉ?” Nhạc San hỏi Khương Vị.
“Ừ.” Anh quay đầu nhìn về phía đám đông, “Cậu không đi xem biểu diễn hả?”
“Tớ không thích lắm.” Nhạc San cũng nhìn sang, “Chúng ta đi sang bên kia một vòng, rồi đi ăn gì đó đi.”
Bởi vì buổi biểu diễn đã bắt đầu nên người dạo chơi cũng ít hẳn đi, số người tụ tập trước quầy bán hàng cũng ít hơn. Nhạc San đi qua mấy quầy hàng thì ghé vào xem.
Đột nhiên cô dừng lại, cầm lấy thứ gì đó giống với băng đô, bên trên có một dấu chấm hỏi to: “A, đây là thứ rất nổi tiếng trên weibo một thời gian trước…” Cô nghịch ngợm cười với Khương Vị, “Hi, Khương Vị, cậu xem này.” Chờ Khương Vị đến gần, thì đột nhiên đeo băng đô lên đầu anh.
“Ừm.” Nhạc San deo băng đô cho Khương Vị, vì không để anh tháo xuống, mà dùng hai tay nâng mặt anh, giữ lấy đầu anh, “Vừa rồi cả đường đi cậu đều là cái dạng này, cái gì cũng hỏi chấm.”
“Đây là cái gì?” Khương Vị giơ tay sờ dấu chấm hỏi trên đầu, tay anh lập tức bị Nhạc San giữ lấy.
“Đừng bỏ xuống mà, rất đáng yêu.” Nhạc San nhìn anh chằm chằm, “Giống như trong trò chơi, ký hiệu xuất hiện trên đầu NPC đó, đôi khi dùng để biểu đạt câu hỏi, một cái khuông đối thoại, bên trong có dấu chấm hỏi lớn.”
Trên mặt Khương Vị xuất hiện biểu cảm hoang mang.
“A, chính là như vậy.” Nhạc San bắt lấy cơ hội chụp ảnh.
“Này, Nhạc San.” Khương Vị giơ tay ra cướp di động của Nhạc San, nhưng bị cô bỏ ra phía sau.
Khương Vị cũng không tiếp tục cướp nữa, tầm mắt đảo qua quầy hàng kia, cũng cầm lấy một cái băng đô: “Cậu đeo cái này, tớ sẽ không xóa ảnh nữa.”
Nhạc San nhìn nhìn, là một cái mũi tên hướng xuống dưới: “Gì, cậu có biết đây là có ý gì không?”
“Tớ cũng chơi trò chơi.” Khương Vị lườm Nhạc San một cái, “Ra đây.”
“Nhưng cái này rất ngốc.” Nhạc San vừa từ chối, vừa đi tới bên cạnh Khương Vị, ngoan ngoãn giơ đầu ra.
Khương Vị cẩn thận đeo băng đô cho Nhạc San, ngón tay gạt tóc cô ra sau tai, lại vuốt lại tóc ở bên cạnh, nói nhỏ: “Nếu thật sự giống trong trò chơi, như vậy tớ sẽ không làm mất cậu nữa.”
Hả? Nhạc San ngẩng đầu nhìn Khương Vị, thậm chí cô còn nhìn thấy sự cô đơn trong mắt anh, đột nhiên nhớ tới hôm trước mình lạc đường.
“Tớ sẽ không chạy loạn.” Nhạc San an ủi anh, sau đó chỉ vào mình, “Muốn chụp ảnh không?”
Dưới sự ép buộc của Nhạc San, Khương Vị chụp ảnh cho cô, còn kiểm tra xong chất lượng bức ảnh, mua hai cái băng đô này, rồi hai người mới tiếp tục đi dạo tiếp.
“Không bỏ xuống hả?” Khương Vị hỏi.
“Nhiều người như vậy, tớ đeo cái này thì cậu sẽ trông thấy tớ.” Nhạc San xoay người, “Nhìn một cái là trông thấy tớ luôn. Nhưng mà, nếu cậu không quen thì bỏ xuống đi.” Cô nói xong, giơ tay về phía Khương Vị, thấy anh không nhúc nhích, thì bỏ cái băng đô trên đầu anh xuống.
“Chúng ta đi đến khu ẩm thực ăn chút gì đi.”
Khương Vị đi theo sau Nhạc San, nhìn mũi tên ngốc trên đỉnh đầu cô, mỉm cười.
Ăn cơm xong, hai người quay lại quầy hàng của mình, bởi vì là triển lãm theo chủ đề, nên chỉ tổ chức một ngày, thời gian kết thúc cũng tương đối sớm.
Hết triển lãm, Nhạc San và Khương Vị thu dọn đồ đạc, chuyển về ô tô.
Khương Vị nhìn Nhạc San ngồi ở ghế bên cạnh, cô đang vui vẻ chọc chọc chỗ để đồ giữa hai ghế, chính là chỗ mà khi cô thu nhỏ ngồi đó.
“Ngày mai cậu muốn làm gì?” Lúc Khương Vị khỏi động ô tô, thuận miệng hỏi.
“Không biết nữa, nhưng tớ chuẩn bị đi đến lễ ở cái miếu ngoại thành.” Nhạc San vừa nghĩ vừa nói.
“Chính là cái miếu nghe nói rất linh hả?” Khương Vị tò mò nhìn Nhạc San.
Nhạc San gật gật đầu: “Đúng vậy, tớ nhớ là trước khi chúng ta thi cao đẳng, mẹ tớ và mẹ cậu rủ nhau đến đó lễ, nghe nói tớ có thể thi đỗ đại học, đều nhờ đi lễ ở đó đó, thi xong mẹ tớ còn đi lễ tạ nữa.”
Cậu có thể thi đỗ đại học cần phải cảm ơn tớ chứ? Khương Vị dở khóc dở cười nghĩ.
“Tớ nhớ là cậu không tin cái này mà? Cậu đi làm gì?” Thong thả lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Nhạc San chọc chọc lá lỗ để cốc kia, tức giận nói: “Tớ đều biến thành như vậy rồi, đột nhiên xảy ra loại việc phản nhân loại, phản khoa học này, đương nhiên phải thử phá giải, bằng một số cách không giống người thường rồi.”
“Lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử hả?”
“Bệnh hiểm nghèo chẳng hạn.” Nhạc San nhếch miệng, “Nhỡ đâu có tác dụng thì sao.”
“Vậy cậu chuẩn bị thế nào rồi? Đi đường cũng mất kha khá thời gian đấy.”
Nhạc San thở dài, nặng nề dựa vào lưng ghế: “Tìm một công ty du lịch thôi, tớ nhớ là có tuyến đi tới đó du lịch.”
“Mai chúng ta cùng đi đi.” Khương Vị quay đầu nhìn Nhạc San, lại lập tức quay đầu nhìn đường, “Tớ cũng đi.”
“Cậu đi làm gì?” Nhạc San kinh ngạc nói, “Nhưng mà như vậy có thể ngồi ké xe cậu, quá tốt.”
Khương Vị vừa lái xe vừa nói: “Như vậy mai chúng ta phải đi sớm một chút, hơn năm giờ đi, muộn quá thì sẽ tắc đường, mai là cuối tuần.”
“Hả.” Nhạc San nhíu mày, “Thế thì hơn bốn giờ đã phải dậy rồi, cậu còn đi đón tớ nữa, vậy thì phải dậy rất sớm.”
Khương Vị gật đầu, giọng điệu bình thản nói: “Vậy đêm nay cậu có muốn ở nhà tớ không, ngày mai đi sớm.”
Nhạc San hơi sửng sốt: “Nhưng tớ mặc như vậy.” Cô nhấc chân, giơ giày cao gót ra.
“Bây giờ tớ đưa cậu về nhà, để đồ và thay quần áo, thuận tiện ăn ở ngoài luôn, rồi mới về nhà tớ.” Lúc Khương Vị nói chuyện, ánh mắt không hề rời khỏi phía trước, bàn tay giữ tay lái.
Nhạc San suy nghĩ một lát: “Đúng là một ý kiến hay, tớ đã lâu không ở nhà cậu rồi… Không đúng, tớ ở nhà cậu một thời gian dài mới đúng.” Cô cười cười, “Biến to biến nhỏ, tớ còn tưởng là hai người luôn.” Cô nói xong, thì nhìn sang Khương Vị, “Vậy đi về nhà tớ thay quần áo đi.”
Khương Vị nhìn Nhạc San, ngón tay gõ gõ tay lái: “Vậy cậu nghĩ xem lát nữa chúng ta ăn gì?”
“Ăn tiệc.” Nhạc San vui vẻ, “Nếu không chúng ta đi ăn cơm xong rồi về nhà tớ thay đồ sau, tớ mặc đẹp như vậy, có thể đi ăn được.”
Nói xong, cô liền mở điện thoại di động, bắt đầu chọn nhà hàng.
Chờ ăn xong bữa cơm tối hơi sớm, lại về nhà thay xong đồ, Nhạc San và Khương Vị quay về nhà anh.
Đại Mao một mình trông nhà cả một ngày, từ khi hai người mở cửa liền bắt đầu vẫy đuôi, vừa mở cửa đã kích động muốn xông lên.
Nhạc San ngồi xổm xuống, ôm Đại Mao vào trong lòng: ” Bảo bối Đại Mao có chị không, có đói bụng không?” Cô gãi gãi cổ Đại Mao, nhìn Khương Vị hỏi, “Hôm nay nó chưa được đi tản bộ hả?”
“Sáng tớ có mang nó đi chạy, nhưng còn chưa mang nó đi chơi.” Khương Vị để chìa khóa lên bàn, lấy dép ở trong tủ cho Nhạc San, để sang một bên.
” Đại Mao đáng thương, không thể chơi trong công viên, bởi vì mai bọn chị còn có việc rồi.” Nhạc San cọ cọ Đại Mao, mặt bị nó liếm mấy cái, cô cười lên, “Bây giờ chị chơi với em nhé.”
Vì thế Khương Vị đi chuẩn bị cơm tối cho Đại Mao, Nhạc San và Đại Mao ở phòng khách chơi bóng.
Nhạc San ném bóng ra, tiện tay mở di động, có lời mời kết bạn trên weixin, cô mở ra thì thấy: Cửu Dương gửi lời mời kết bạn cho bạn. Sau đó không có nhắn lại gì cả.
Đây là cái gì?
Đẩy mạnh tiêu thụ hả?
Weixin của Nhạc San không kết bạn bừa bãi, vì thế từ chối.
Đối phương lại bất khuất gửi lời mời kết bạn tiếp.
Tác giả :
Thất Tiểu Liễu