Cô Nàng Tí Hon
Chương 20: Hứa hẹn nửa đêm
Edit: Lam Sắc
Nhạc San đột nhiên biến trở lại.
Biến trở lại?
Khương Vị nhìn chằm chằm khuôn mặt Nhạc San, lông mi rung động theo mí mắt, miệng mím chặt lại, khuôn mặt phồng lên. Loại cảm giác nhìn một cái không thấy hết cả người này thật sự là rất mới lại, mới lạ đến có vẻ không thật.
Không dám tin mắt thấy là sự thật, khuôn mặt gần trong gang tấc lại làm Khương Vị không có cảm giác chân thật. Anh chớp mắt liên tục, giống như chỉ cần chớp mắt là có thể biến Nhạc San từ bình thường thành bé lại vậy. Nhưng độ ấm trong lòng, làn da kề sát bên tay, đều nói cho Khương Vị biết rằng – – Nhạc San thật sự đã biến trở lại.
Người anh ôm trong tay, trong lòng, là một Nhạc San bình thường.
Tầm mắt Khương Vị không khống chế được lướt qua cằm Nhạc San, đảo qua cần cổ thon dài, dừng lại chỗ xương quai xanh một lát, rồi như kẻ trộm liếc xuống bên dưới.
Không có mặc đồ.
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Khương Vị, trong nháy mắt có loại cảm giác máu nóng sôi trào. Hầu kết của anh khẽ động, cánh tay ôm Nhạc San càng dùng sức mạnh hơn, làm cô tiến lại gần mình hơn.
Khương Vị một tay ôm eo Nhạc San, tay kia thì để sau lưng cô. Trước kia, anh luôn thấy Nhạc San rất gần, không ngờ bây giờ sờ lên mới biết hóa ra cô không hề gầy.
Bàn tay sau lưng như có thể cảm nhận được các đốt xương, còn vòng eo mềm mại co dãn như cả bàn tay đều có thể vùi vào thân thể cô vậy. Ngón tay anh để trên eo cô, bàn tay và cổ tay cong lại, vừa vặn để bên hông Nhạc San, nơi đó vì tư thế thân thể mà xương sống tạo ra một đường lõm xuống, trùng hợp nằm ở tay Khương Vị.
Nếu Khương Vị là một hòa thượng, thì hiện tại đã bắt đầu niệm thanh tâm chú rồi. Thế nhưng anh lại không phải, trong lòng là cô gái nhỏ mình luôn che chở cẩn thận, nhưng cả đầu lại đều mơ màng.
“Tớ ngã chết rồi hả?” Nhạc San vẫn luôn nhắm mắt đợi chờ sự va chạm với mặt đất, bắt đầu lẩm bẩm.
Không có nghe thấy câu trả lời, cô thong thả mở mắt ra, thấy được khuôn mặt Khương Vị – – mắt anh đang nhìn mình chằm chằm, lỗ tai đỏ bừng, hơi thở dồn dập nóng bỏng, loại đối diện ngang hàng này làm Nhạc San không thích ứng kịp.
“Cậu không chết.” Khương Vị trầm giọng nói.
“Cậu bắt được tớ hả?” Nhạc San vui vẻ nói, nhịn không được giơ tay lên sờ mặt Khương Vị, nhẹ nhàng vỗ, “Thật tốt…Ơ?” Tầm mắt của cô nhìn về phía bàn tay mình đang kề sát mặt Khương Vị…Độ to nhỏ này?
Nhạc San túm lấy tay để trước mặt, xoay một vòng nhìn nhìn, vẻ mặt khó tin nhìn Khương Vị: “Lớn? Tớ, tớ, tớ, tớ, tớ có phải đã biến lại rồi không? Biến lại rồi!”
Cô ôm lấy Khương Vị, ôm chặt anh, truyền tâm trạng kích động của mình cho anh: “Biến lại rồi! Trời ơi, trời ơi, tớ vui quá. Trời ơi, Khương Vị, tớ biến lại rồi!”
Đây đúng là sự tra tấn ngọt ngào mà.
Nhạc San ở trong lòng Khương Vị kích dộng không kiềm chế được, mỗi lần cô tiến lại gần, đều làm Khương Vị không thể bỏ qua cảm giác mềm mại của cô, nó như là một loại dụ hoặc làm Khương Vị nóng hết cả đầu, nhịn không được để sát vào cổ Nhạc San, môi gần như chạm vào da cô.
Khương Vị giữ Nhạc San ở trong ngực lại, hít sâu vài lần: “Đừng động.”
“Sao thế?” Nhạc San sửng sốt một chút, trong đầu cô là một đám chuyện cười vui vẻ, các tế bào não đều đang nổ pháo chúc mừng cô biến về bình thường.
“Cậu…” giọng của Khương Vị nhẹ nhàng như gần ngay lỗ tai, hơi thở nóng bỏng tiến vào trong tai, làm sau gáy Nhạc San nổi lên từng mảng da gà. Giọng Khương Vị càng ngày càng nhỏ, như đang thẹn thùng: “Không mặt đồ.”
Nhạc San cảm thấy anh hơi thở dài một cái, không khí nóng từ trong xoang mũi đi ra, lướt qua vành tai cô, lúc lướt qua vai thì đã thành lạnh.
Hơi ngứa, Nhạc San rụt cổ lại.
Quần áo hả?
Vẻ mặt cô hơi mờ mịt cúi đầu, nhìn thấy thân thể thuần thiên nhiên không đóng gói của mình, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Quần áo đâu mất rồi?
Tầm mắt rơi trên mặt đất, bộ váy búp bê rách nát.
Lúc này mới tiếp nhận sự thật là mình không mặc đồ, cho nên vừa rồi cô còn dịch tới dịch lui trong lòng Khương Vị hả?
Lúc này trong đầu cô như có pháo hoa nổ tung trời.
Thân thể chậm chạp truyền lại đủ loại cảm giác, chân trần dẫm trên mặt đất lạnh lẽo, quần áo Khương Vị thô ráp, độ ấm từ bàn tay ở sau lưng lan đến trên má.
Nhạc San che chỗ quan trọng lại, ngẩng đầu cường điệu: “Cậu không được nhìn!”
“Tớ không nhìn.” Khương Vị nhắm mắt lại nói, anh nâng tay lên, cảm thấy Nhạc San lùi ra khỏi lòng mình, lưu luyến xoa xoa đầu ngón tay.
Nhạc San cong lưng, nhìn chằm chằm mắt Khương Vị, cường điệu nói: “Xoay người sang chỗ khác đi.”
Khương Vị nghe lời quay người đi, Đại Mao bên chân anh mở to đôi mắt tròn thuần khiết nhìn Nhạc San, ngẩng đầu.
“Đại Mao, mày cũng quay đi đi.”
“Ư?” Đại Mao càng ngẩng đầu cao hơn.
Nhạc San buông tha cho việc khai thông Đại Mao, xoay người chạy vội vào phòng ngủ của Khương Vị.
Nhà Khương Vị không có quần áo của cô, Nhạc San mở tủ quần áo ra, lục lọi bên trong nửa ngày, cuối cùng mới tìm được một bộ vừa ý, mặc xong, đi ra khỏi phòng ngủ.
Khương Vị vẫn đứng đối mặt với cửa ra vào, bộ dạng ngoan ngoãn như đứa bé bị phạt.
“Xong rồi.” Nhạc San nói, anh mới quay người lại.
Khương Vị biết Nhạc San sẽ mặc đồ của mình, lúc “úp mặt vào tường sám hối” cũng đã nghĩ xem Nhạc San sẽ mặc cái gì, sơ mi trắng là thứ đầu tiên anh nghĩ đến. nhưng khi xoay người, mới biết Nhạc San chọn một cái áo phông màu đen, cái mà Khương Vị mặc cũng thấy hơi rộng.
Nhạc San cảm thấy mình đã tìm được một bộ đồ dày nhất, tối nhất trong đám đồ mùa hè, cô còn cảm thấy bội phục sự thông minh tài trí của mình. Nhưng cô không nghĩ ra rằng, chỉ cần mặc đồ của Khương Vị, thì đều có cảm giác ái muội.
Huống chi vải màu đen và làn da màu trắng đối xứng nhau, bộ đồ rộng rãi và thân hình nhỏ bé đối lập nhau, vạt áo dài rộng làm nổi bật lên đôi chân trắng nõn thẳng tắp, cổ áo rộng cũng làm lộ ra một đoạn xương quai xanh.
Khương Vị cảm thấy mình hơi bị cảm nắng.
Nhạc San lại không hề hay biết, mặc đồ vào xong, cảm thấy an toàn rồi, trong đầu lại đều là “Ôi trời ơi, mình biến lại rồi!”
Cô đột nhiên nằm lên sofa, lôi một cái gối ra đệm ở sau lưng, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái: “Thật là nhớ.” Cô say mê lắc đầu, “Đây chính là cảm giác của người bình thường.”
“Tớ cứ như vậy đột nhiên biến thành nhỏ, rồi lại cứ như vậy đột nhiên biến trở lại sao?” Nhạc San lẩm bẩm, cô chu môi, “Thật thần kỳ, là hiệu lực của cầu nguyện sao?”
“Khương Vị, cậu nói xem là chuyện gì vậy?” Nhạc San ôm lấy cái gối, lúc nói chuyện thì đầu nghiêng đi, tóc trượt xuống đầu vai.
Khương Vị đi tới bên sofa, ngồi xuống chỗ cách Nhạc San không xa không gần: “Lúc cậu thay đổi không có cảm giác gì đặc biệt sao?”
“Ừm ——“ Nhạc San hé miệng, rất nghiêm túc nhớ lại, sau đó ấn ngực nói, “Tớ cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, ngực như bị đè lại, hô hấp dồn dập, cả người rét run, xương cốt như bị hòa tan, đầu váng mắt hoa, cả người như bị bóng đè, sau đó liền biến thành vậy.”
“Cậu là cảm thấy tớ chưa xem 《 Conan 》 sao?” Khương Vị lạnh lùng.
“Chỉ đùa chút thôi mà.” Nhạc San chớp mắt với Khương Vị, “Vui lên đi, việc này tốt đẹp biết bao chứ, cười cái coi.”
Khương Vị nhìn Nhạc San, hơi hé miệng.
Bình thường Nhạc San nhìn thấy biểu cảm này của Khương Vị đều sẽ nghiêm túc hơn một chút, nhưng có lẽ là do sau khi nhỏ đi đã đùa giỡn trước mặt anh quá nhiều lần, lá gan lớn hơn, chẳng những không ngồi nghiêm chỉnh lại, mà còn nghiêng người, giơ tay muốn chọc khóe miệng Khương Vị.
Khương Vị giơ tay ra cản, đột nhiên nắm lấy ngón tay tác quái của Nhạc San.
Nhạc San rút tay lại, kéo tay Khương Vị lại gần mình một chút, tầm mắt của cô nhìn về phía tay Khương Vị, vẻ mặt chuyên chú, tay kia cũng giơ lên, nhẹ nhàng mở tay anh ra.
Khương Vị không biết Nhạc San muốn làm gì, thuận theo cô mở tay ra, nhìn Nhạc San.
Nhạc San nâng tay Khương Vị lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm lòng bàn tay anh, sau đó nâng tay phải lên, giơ ra hai ngón tay, đặt trong lòng bàn tay Khương Vị: “Lúc tớ nhỏ đi, chỉ to bằng từng này thôi hả?”
Cô tay cô giơ lên, đầu lệch đi, cẩn thận so sánh to nhỏ, tò mò dự đoán độ cao của mình sau khi nhỏ đi.
Khương Vị giơ tay, ấn mu bàn tay giơ cao của cô xuống một chút, trông thấy độ cao quen thuộc kia, thì cường điệu nói, “Chỉ có như vậy thôi.”
“Thật là nhỏ nha.” Nhạc San bĩu môi, “Trách không được sống sót khó khăn như vậy.” nói tới đây, cô lập tức nịnh nọt Khương Vị, “May mà có cậu.” Sau đó thái độ liền nghiêm túc hẳn lên, “Cảm ơn cậu.”
Khương Vị nhìn Nhạc San, nhẹ nhàng cười. Anh chậm chạp rút tay lại, nắm lấy ngón tay Nhạc San trong tay anh, hơi xoay cổ tay, để cả tay cô đều nằm trong tay mình, nhìn Nhạc San, nói, “Không cần cảm ơn.”
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, ánh mắt dịu dàng, làm trái tim Nhạc San hơi sững lại, muốn dời tầm mắt, lại phát hiện mình không thể chuyển ánh mắt nổi, sửng sốt một chút, mới rút tay ra.
Nhạc San rút tay về, xoay người đi, tay trái nắm lấy tay phải, một lát sau mới nói, “Về nhà, tớ phải về nhà.”
Cô nói xong, giống như tìm được việc để xóa bỏ bầu không khí này, đột ngột đứng dậy.
“Cậu cứ như vậy hả?” Khương Vị muốn nói lại thôi, anh nhìn đồ của Nhạc San, liếm môi một cái, tuy là mặc một cái áo phông rồi, nhưng cũng chỉ là mặc một cái áo phông thôi.
Nhạc San cúi đầu nhìn đồ trên người, mặc dù hơi quái dị, nhưng hiện tại rất lưu hành loại áo dài thế này mà, hoàn toàn có thể mặc ra ngoài: “Tớ còn mặc một cái quần của cậu mà.” Nhạc San nói xong, thì vén vạt áo lên một chút, lộ ra một cái quần đùi bên trong.
“Đây là tớ tặng cậu nhỉ?” Nhạc San cúi đầu nhìn, “Lục trong tủ quần áo ra, còn không bỏ tem, tớ đoán là cậu chưa mặc lần nào.”
Khương Vị há miệng, nói hết sự ảo não khi nhận được quà ra: “Đầu tiên, quá nhỏ, tớ nghi ngờ là của nữ; tiếp theo, tớ sẽ không mặc quần đùi đầy hình pikachu.”
Trên quần màu đen là hàng loạt pikachu màu vàng má đỏ, loại thẩm mỹ đáng sợ.
“pikachu thì sao nào, đáng yêu mà.” Nhạc San phản bác, “Còn là bản gốc đó, siêu đắt luôn, tớ phải cắn răng mới quyết định mua cho cậu đó.”
“Vậy cảm ơn cậu.” Khương Vị cũng cắn răng, “Tự cậu mặc về đi.”
Khương Vị xoay người vào phòng ngủ, mang tất cả váy búp bê bọc vào đưa cho Nhạc San, cao giọng hỏi: “Phòng đồ chơi của cậu có lấy không?”
“Để lại cho cậu chơi đó.” Nhạc San nói. Cô đi đến bên cạnh Đại Mao, Đại Mao ngửi thấy mùi của Nhạc San, phe phẩy đuôi, đi vòng quanh cô.
Nhạc San ngồi xổm xuống, hai tay xoa lỗ tai Đại Mao, vui vẻ nói: “Ôi chao, Đại Mao bảo bổi của chị.” Ngón tay cô luồn vào trong đám lông của Đại Mao gãi gãi, Nhìn thế này, trông em thật nhỏ, thật đáng yêu.”
“Gâu!” Đại Mao nhiệt tình đáp lại cô, mặc Nhạc San vuốt ve, gãi bụng lại xoa đầu: “Thật ngoan mà, hôm nào chị chải lông cho em nhé.”
Nhạc San đứng dậy, dưới sự theo đuổi nhiệt tình của Đại Mao, tìm được di động và ipad của mình, lấy cả cả sạc pin, rồi nhìn về phía Khương Vị trong phòng ngủ.
“Khương Vị, tớ không có giày.” Nhạc San đi chân trần đứng ở cửa, đáng thương nói.
Khương Vị đưa bọc to trong tay cho Nhạc San, “Đi dép lê đi.” Anh lấy trong tủ ra một đôi dép lê dạng nữ, để xuống bên chân Nhạc San, “Đây không phải của cậu sao?”
Hai người ra cửa, lên xe, Nhạc San ngồi trên ghế phụ, cài dây an toàn xong, mới dùng vẻ mặt mới mẻ nhìn khắp ô tô: “Tớ đều không quen nhìn thế giới thế này rồi.” Cô giơ tay chọc chỗ để đồ trang trí, lên án, “Cậu dám nhốt tớ ở trong này.”
Khương Vị lườm cái động kia một cái, bên trong còn có đồ mà tiểu Nhạc San từng dùng. Đột nhiên có cảm giác cảnh còn người mất, nhịn không được nhìn sang Nhạc San.
“Sao lại nhìn tớ như vậy?” Nhạc San nghi hoặc hỏi.
“Cậu cảm thấy nhỏ đi tốt hay như thế này mới tốt?” Khương Vị vừa nói vừa khỏi động ô tô.
“Đương nhiên là thế này tốt rồi.” Nhạc San không cần nghĩ đã trả lời luôn.
Con mèo lắc đầu ở trên bệ lắc đầu theo tiếng động cơ chấn động, tầm mắt Khương Vị nhìn lên nó một chút, rồi lại nhìn về phía trước.
Nhạc San cũng nhìn con mèo kia, giơ tay ra đè, mới nhớ tới tâm trạng lúc mình ôm nó đùa nghịch, lại có chút không nỡ: “Kỳ thật như vậy cũng rất thú vị.”
Khương Vị nhỏ giọng cười.
Nhạc San nghe được âm thanh đó, lập tức nói: “Nhưng tớ cũng không muốn lại xảy ra việc gì nữa, thật đó, hoàn toàn không muốn đâu.” Câu nói này là cô ngẩng đầu lên nói, như là đang nói với ông trời, muốn cho thế lực không biết tên khiến cô thu nhỏ kia, nghe được lời cự tuyệt của mình.
Dừng xe về nhà.
Khương Vị vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy mùi trong nhà Nhạc San, một tuần không mở cửa sổ, dưới ánh nắng ngày hè, làm người ta có cảm giác cả không khí cũng có mùi.
Lúc anh mang Nhạc San đi, cửa sổ và nguồn điện đều đóng hết. Bây giờ vừa về liền mở cửa sổ thông gió ngay. Nhạc San mở hết nguồn điện lên, lo lắng nói: “Gì đó trong tủ lạnh sẽ không hỏng hết chứ?”
“Yên tâm đi.” Khương Vị đi theo Nhạc San ra khỏi phòng ngủ, “Lúc tớ đi có để lại điện phòng bếp, vả lại trong tủ lạnh của cậu cũng chẳng có gì dễ hỏng đâu.”
Nhạc San ngượng ngùng cười một cái, cô cũng không biết nấu ăn như Khương Vị, ăn cơm đều chỉ ứng phó, thật sự không được thì sẽ gọi đồ ăn ngoài.
Dưới sự an bài và giám sát của Khương Vị, hai người đã quét dọn căn phòng một tuần không ở, sạch sẽ gọn gàng – – nếu để Nhạc San một mình quét dọn, khẳng định sẽ vừa dọn vừa nghịch điện thoại.
Vì cảm ơn Khương Vị, Nhạc San mời anh ăn pizza Hawaii mình nhiệt liệt đề cử, đúng vậy, gọi đồ ăn ngoài. Quét dọn xong rồi nấu cơm thì không còn sớm, mệt muốn chết, nào còn sức mà rửa xoong.
Ăn cơm trưa xong, Khương Vị vừa đi, Nhạc San liền đi thẳng về phòng ngủ, ngã lên giường, lăn hai vòng trên chăn đệm mềm mại.
Thật là nhớ cái cảm giác lăn mười tám vòng cũng không hết giường này.
Nhạc San nằm đó, nhìn thoáng qua trần nhà, lại quay đầu, nhìn về phía gối đầu trống trơn, trước kia, mỗi ngày nằm trên giường đều có thể nhìn thấy khuôn mặt Khương Vị, hiện giờ không nhìn thấy nữa, có chút không thích ứng kịp.
Nhạc San cầm lấy cái gối kia, ôm vào trong lòng, áp lực trong lòng chợt giảm đi, dần dần ngủ mất.
Khương Vị về đến nhà, nhìn thấy Đại Mao ra đón, chợt thấy trong nhà quạnh quẽ, dù sao cũng ít đi một người huyên náo. Anh khom lưng nhặt bộ váy búp bê bị Nhạc San làm rách lên, tiện tay ném lên bàn trà. Cả người cũng nằm ra sofa.
Đại Mao rất thân thiết đi tới cọ tay Khương Vị, bị anh có lệ sờ đầu.
Khương Vị nhìn cái váy búp bê nho nhỏ trên bàn trà, nhịn không được nhớ tới chủ nhân của nó chạy tới chạy lui trên bàn trà.
“Mày có nhớ Nhạc San không?” Khương Vị sờ lỗ tai Đại Mao.
Đại Mao phát ra tiếng ô ô trong cổ họng, nó còn chưa ăn cơm đâu.
“Tao vẫn thấy thu nhỏ lại tốt hơn.” Khương Vị lẩm bẩm.
Đại Mao xoay người đi cắn bồn cơm của mình.
“Hình như biến thành lớn cũng tốt.”
*
Nhạc San ngủ trưa dậy, vừa xoa mắt vừa gọi: “Khương Vị?”
“Khương Vị!” Cô gọi vài tiếng mới tỉnh hẳn, lau nước mắt bên khóe mắt, sờ sờ bụng mình, “Ồ, mình biến trở lại rồi, quên mất.”
Lảo đảo đi ra khỏi phòng ngủ, ngã lên sofa nho nhỏ, nhìn qua di động, sau một giấc ngủ dài ba tiếng, đầu cũng muốn nổ tung.
Nhạc San mở weixin, lục tên Khương Vị trong danh sách, gửi một tin nhắn sang. Nhạc San không tìm Khương Vị tán gẫu trên weixin bao giờ, một là Khương Vị sẽ không trả lời kịp, hai là cũng không có gì để nói. Có việc muốn nhờ, thì trực tiếp gọi điện thoại luôn cho nhanh, weixin chỉ dùng để nói chuyện tào lao thôi. Nhưng hiện tại Nhạc San muốn biết Khương Vị đang làm gì, tuy cô không cần động não, mà chỉ cần xem giờ là có thể biết Khương Vị đang làm gì.
Nhạc Sơn đại ma vương: Làm gì thế?
Weixin của Khương Vị tên là “Không có’, Nhạc San không để ghi chú cho anh, chỉ có ngươi mỗi ngày đổi một tên, đổi một ảnh đại diện mới cần ghi chú, còn người giống như Khương Vị, căn bản không cần ghi chú. Ảnh đại diện của anh vẫn luôn là ảnh Đại Mao, do Nhạc San đặt.
Đối diện không có trả lời.
Nhất định lại đang làm việc, học tập rồi.
Nhạc San ném di động sang một bên, chính mình cũng không cam lòng lạc hậu ngồi lên tấm thảm, lôi cái bàn nhỏ ra, lục ra quyển ký họa, ghi lại những linh cảm gần đây.
Tuy cô lười, nhưng khi chìm trong công việc thì cũng vô cùng dụng tâm, vẽ vẽ tẩy tẩy trên bàn, cuối cùng mới vẽ xong một bộ hài lòng, lại rèn sắt khi còn nóng, ôm sáu em búp bê ra, chuẩn bị hết đồ cần dùng.
Làm xong một bộ thì pizza ăn giữa trưa cũng tiêu hóa hết, bên ngoài cũng đã tối, Nhạc San còn quên mình đã bật đèn từ khi nào.
Nhạc San xoa bụng rỗng của mình, càng nhớ Khương Vị gấp bội. Nếu ở nhà Khương Vị, anh nhất định sẽ làm cơm. Nghĩ tới đây, cô lục di động trên sofa ra, mở weixin.
Không có: Vừa mới xem một bộ đồ, đang ăn cơm chiều.
Nhạc Sơn đại ma vương: [ khóc lớn ]
Không có: Còn chưa ăn cơm?
Nhạc Sơn đại ma vương: [ đáng thương ]
Không có: [ hình ảnh ]
Khương Vị lười nấu cơm, bữa tối cũng rất đơn giản, nhưng kỹ thuật chụp ảnh không tệ, lại thêm dạ dày Nhạc San đang kịch liệt mấp máy, một phần khoai tây xào cũng cực kỳ mê người.
Nhạc Sơn đại ma vương: Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật… tớ phải đi ăn mì ăn liền ngay đây.
Không có: Không cần luôn ăn mì ăn liền
Nhạc Sơn đại ma vương: Vậy cậu đưa bữa tối của cậu cho tớ đi.
Không có: Ngày mai tớ làm cá cho cậu.
Nhạc San ấn tiếng kêu trong bụng lại, hận không thể để Khương Vị chạy tới ngay lập tức.
Nhạc Sơn đại ma vương: Tới nhà tớ sao?
Không có: Đến nhà cậu
Ngay sau đó gửi sang một đoạn ghi âm, Nhạc San mở ra.
Giọng nói thanh lạnh của Khương Vị mang theo chút ngại ngùng truyền tới: Nhà cậu có… quên đi tớ tự mang.
Nhạc San lập tức hồi âm: đừng coi thường tớ như vậy chứ, không được đầy đủ, cũng sẽ có một hai thứ.
Khương Vị: ừ, nước tương và muối thì có, tớ biết mà.
Đừng cho là tớ không nhìn thấy biểu cảm của cậu, thì không đoán ra vẻ ghét bỏ trên mặt cậu. Nhạc San nhăn mũi, không phải biết nấu ăn sao, tớ cũng biết làm bánh kem nhé. Nhạc San thích làm mấy thứ bánh ngọt nhỏ, dù sao những thứ đáng yêu mà con gái thích thì cô đều nghiên cứu.
Nhạc Sơn đại ma vương: Không nói với cậu nữa, tớ đi nấu mì ăn liền đây. Mai nhớ mang hết đồ đến nha, tớ không làm chân chạy đâu.
Không có: Ừ
Nhạc San bỏ di động xuống, cô độc tịch mịch nấu mì ăn liền, lại mang theo sự chờ mong đại tiệc hôm sau, ăn mì ăn liền, cuối cùng nhét đầy bụng, lại nhào đầu vào thiết kế.
Khương Vị ngồi trước bàn làm việc, trên mặt bàn là một quyển sách chuyên nghiệp thật dày, bên trên để một tờ giấy trắng có vài đường cong đơn giản.
Cái cốc có con nai của Nhạc San để bên cạnh, Khương Vị cầm bút chì lên, gõ lên miệng cốc.
*
Ngày hôm sau, nhịn cả một đêm, Nhạc San ngủ một giấc đến mười giờ, vửa rời giường, rửa mặt xong liền nghe thấy tiếng đập cửa.
Nhạc San cách cửa chống trộm, lớn tiếng hỏi một câu: “Khương Vị?” Bên kia truyền đến một tiếng “ừ”, cô mới vui vẻ đi mở cửa.
Vừa mở cửa, Nhạc San liền thân thiết đi lên đón lấy bao lớn bao nhỏ trong tay Khương Vị, nhận lấy rồi dè dặt nhìn vào trong, thật ra chỉ nhìn đồ ăn, cô cũng không biết Khương Vị sẽ làm gì.
Nhưng nhìn là thấy cao hứng.
Khương Vị đi vào đổi giày.
“Cậu không mang Đại Mao đến à?” Nhạc San giống như cô người hầu bé nhỏ, xách theo hai cái túi lớn đi sau Khương Vị, rất giống với Đại Mao nghênh đón chủ nhân khi tan tầm.
“Tớ sợ nó hủy giang sơn của cậu.” Khương Vị liếc đống vải trên tấm thảm của Nhạc San, nhận lấy túi từ tay Nhạc San, rồi đi vào phòng bếp.
Nhạc San đi theo sau, chân chó hỏi: “Không uống chén nước hả? Tớ vừa đun đó.” Cô nói xong liền chạy đến bên bàn trà, rót một chén nước cho Khương Vị, “Cần tớ giúp gì không? Tớ có thể làm gì được không?”
“Cậu nhìn là đủ rồi.” Khương Vị uống một ngụm nước, thả cái chén sang bên, không làm trở ngại là được chứ nói gì đến giúp đỡ.
“Như vậy sao được chứ.” Nhạc San nói, “Tớ có thể hái rau, lấy nước gì đó mà.”
“Cậu có muốn đấm lưng, xoa vai cho tớ không?” hôm nay Khương Vị mặc một cái áo phông trắng, anh vốn đã trắng, mặc áo trắng thì càng có vẻ sạch sẽ, sạch đến mức không thích hợp đứng trong nhà bếp.
Nhạc San liếc xéo Khương Vị, lấy bên cạnh tủ lạnh ra một cái tạp dề, tạp dề này là Nhạc San làm lúc luyện tập, dùng vải thừa may lại, viền ren và lá sen đều là màu hồng nhạt, có vẻ đặc biệt thục nữ.
Nhạc San giơ cao tạp dề, như là thị uy lắc trước mặt Khương Vị, “Đến đây, tạp dề, đừng làm bẩn áo cậu.”
Khương Vị ngay cả lông mày cũng không hề nhăn, thản nhiên mặc vào.
Nhạc San bị đuổi ra khỏi bếp, cô liền tiếp tục ngồi bên máy may cắt vải. Một lát sau đã ngửi thấy mùi thơm truyền tới từ phòng bếp, dạ dày liên tục ngủ say cũng tỉnh lại.
Cô túm lấy di động, vụng trộm mở ra một khe cửa, cánh mũi nhấp nháy lập tức lộ ra từ khe cửa, Nhạc San dùng sức hít vài cái.
Khương Vị đang xử lý cá.
Nhạc San không biết là cá gì, đã mất đầu, chỗ còn lại chỉ to bằng banftay Khương Vị, mập mạp, trông rất ngon.
Khương Vị một tay cầm dao, tay kia giữ cá, nhẹ nhàng đập, sau đó tay hơi di chuyển, vẽ ra một đường cắt. Dao nhà Nhạc San không thích hợp làm cá, nhưng anh cũng không bị ảnh hưởng, cầm ngang dao, đưa vào giữa con cá, thịt cá béo mập đã bị cắt đôi.
Khương Vị để cá làm xong vào mâm, lại cầm lấy con khác, lặp lại động tác như vậy.
Nhạc San vốn định chụp cảnh Khương Vị mặc tạp dề, nhưng lại nhịn không được đi chụp tay anh, Cô nấu nướng vẫn luôn lộn xộn, mà Khương Vị nấu cơm lại rất hưởng thụ, thong dong lưu loát.
Lúc tay dùng sức thì có thể nhìn thấy các đốt ngón tay có lực, gân xanh trên mu bàn tay không thấy thô bạomà lại có vẻ mạnh mẽ, cánh tay thỉnh thoảng vi dùng sức mà hiện ra cơ bắp. Biểu cảm của Khương Vị lại thoải mái, dịu dàng, tóc hơi che khuất mắt, cũng ngăn cản tầm mắt chuyên chú, khi xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Nhạc San giơ di động lên, muốn chụp sườn mặt chuyên chú nấu ăn của Khương Vị.
Ngay tại lúc cô ấn chụp, Khương Vị lại quay đầu, “Đừng nghịch nữa.”
“Tớ không có nghịch.” Nhạc San bỏ di động vào túi, nhìn Khương Vị cho gia vị vào ướp cá.
Trên bếp còn đun gì đó, tản ra mùi thơm mê người. Nhạc San nhịn không được duỗi cổ, nhòm sang hướng đó, “Kia là cái gì thế? Thơm quá.”
“Hầm canh.” Khương Vị nói xong, thì mở nắp nồi lên, mùi thơm nồng nàn bay vào mũi Nhạc San.
Cô nhìn Khương Vị cầm thìa múc một ít, nếm thử một miếng, trên mặt lại lộ ra vẻ hưởng thụ.
“Tớ cũng nếm thử!” Nhạc San lập tức yêu cầu, cô vội vàng thúc giục, “Một miếng thôi, một miếng thôi.”
Khương Vị dưới sự thúc giục liên hồi của cô, múc một thìa cho Nhạc San, Nhạc San rất tự nhiên ngậm chặt thìa, để canh thơm nồng nàn tiến vào miệng.
Khương Vị nhìn động tác của Nhạc San, nhận ra mình đút cho tiểu Nhạc San ăn cơm đã thành thói quen, hiện giờ đổi thành Nhạc San cũng rất tự nhiên đút cho cô ăn.
Nhạc San một chút cũng không phát hiện ra có gì không đúng, cô nhíu mày, cẩn thận nếm mùi vị trên đầu lưỡi, nói không ra là bên trong có cái gì, “Ngon quá, nhưng hoàn toàn không biết là ăn cái gì, nhất định là do quá ít… Cậu làm sao vậy?”
Tầm mắt Khương Vị nhìn thìa lại đứng ngốc ở đó, Nhạc San hỏi ra tiếng.
“không có gì.” Khương Vị bỏ thìa vào bồn rửa bát, lấy một cái chảo trong tủ bếp ra, bắt đầu rửa.
Nhạc San vẫn hưng phấn nói: “Còn muốn làm gì nữa?” cô hít hít mũi, “Tớ ngửi thấy mùi cơm.” Cô xoay người nhìn về phía nồi cơm điện dưới đất, “Nhảy đi, sắp có thể ăn rồi.”
Nói xong liền nghe thấy tiếng đặt chảo, rồi tiếp đó là tiếng xèo xèo phức tạp, Nhạc San rụt cổ, một lát sau mới dám dán sát vào xem.
Khương Vị đang chiên cá, cá vốn màu trắng, sau khi lăn một vòng, lập tức trở thành màu sắc mê người, hít mũi cũng thấy mùi thơm bốc ra.
Lần này Khương Vị không chờ Nhạc San lên tiếng, trực tiếp gắp một miếng cá nhỏ lên. Nhạc San không kịp đợi đũa đưa tới, đã chủ động đi tới, cắn thịt cá nóng hổi vào miệng.
Cô hít một hơi khí lạnh, nhai thịt cá, rồi mới liếm môi, tìm hiểu mùi vị vừa rồi, giơ ngón cái lên với Khương Vị, “Ngon quá, siêu ngon luôn.”
Cái dạng này giống như đúc tiểu Nhạc San vừa ăn vừa khen, ngược lại vì lớn hơn, mà làm Khương Vị càng thấy rõ biểu cảm của cô, ánh mắt thỏa mãn, và ý cười bên khóe miệng.
Khương Vị một tay tắt bếp, tay kia nâng lên, xoa đầu Nhạc San, đột nhiên xoa được đầy tay thỏa mãn hơn là xoa tiểu Nhạc San.
Nhạc San lớn cũng có năng lực phản kháng lớn, giơ tay túm lấy cổ tay Khương Vị, lôi ra khỏi đầu mình, “Tớ nói không được xoa đầu tớ mà.”
Lông mày cô nhíu lại, mất hứng vuốt tóc mình.
“Bỗng chốc không sửa được.” Khương Vị vô tội nói.
Nhạc San liếc anh một cái, miết miệng, khuôn mặt lại phồng lên.
Khương Vị còn không chưa thu tay về, nhịn không được lại duỗi sang, xoa mặt cô.
“Thật đúng là không đổi được.” Gò má mềm mại lại co dãn, lớn quả nhiên có xúc cảm và mê người hơn hẳn.
Nhạc San giận dỗi, túm lấy tay Khương Vị, hung tợn cắn một cái.
Nhạc San đột nhiên biến trở lại.
Biến trở lại?
Khương Vị nhìn chằm chằm khuôn mặt Nhạc San, lông mi rung động theo mí mắt, miệng mím chặt lại, khuôn mặt phồng lên. Loại cảm giác nhìn một cái không thấy hết cả người này thật sự là rất mới lại, mới lạ đến có vẻ không thật.
Không dám tin mắt thấy là sự thật, khuôn mặt gần trong gang tấc lại làm Khương Vị không có cảm giác chân thật. Anh chớp mắt liên tục, giống như chỉ cần chớp mắt là có thể biến Nhạc San từ bình thường thành bé lại vậy. Nhưng độ ấm trong lòng, làn da kề sát bên tay, đều nói cho Khương Vị biết rằng – – Nhạc San thật sự đã biến trở lại.
Người anh ôm trong tay, trong lòng, là một Nhạc San bình thường.
Tầm mắt Khương Vị không khống chế được lướt qua cằm Nhạc San, đảo qua cần cổ thon dài, dừng lại chỗ xương quai xanh một lát, rồi như kẻ trộm liếc xuống bên dưới.
Không có mặc đồ.
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Khương Vị, trong nháy mắt có loại cảm giác máu nóng sôi trào. Hầu kết của anh khẽ động, cánh tay ôm Nhạc San càng dùng sức mạnh hơn, làm cô tiến lại gần mình hơn.
Khương Vị một tay ôm eo Nhạc San, tay kia thì để sau lưng cô. Trước kia, anh luôn thấy Nhạc San rất gần, không ngờ bây giờ sờ lên mới biết hóa ra cô không hề gầy.
Bàn tay sau lưng như có thể cảm nhận được các đốt xương, còn vòng eo mềm mại co dãn như cả bàn tay đều có thể vùi vào thân thể cô vậy. Ngón tay anh để trên eo cô, bàn tay và cổ tay cong lại, vừa vặn để bên hông Nhạc San, nơi đó vì tư thế thân thể mà xương sống tạo ra một đường lõm xuống, trùng hợp nằm ở tay Khương Vị.
Nếu Khương Vị là một hòa thượng, thì hiện tại đã bắt đầu niệm thanh tâm chú rồi. Thế nhưng anh lại không phải, trong lòng là cô gái nhỏ mình luôn che chở cẩn thận, nhưng cả đầu lại đều mơ màng.
“Tớ ngã chết rồi hả?” Nhạc San vẫn luôn nhắm mắt đợi chờ sự va chạm với mặt đất, bắt đầu lẩm bẩm.
Không có nghe thấy câu trả lời, cô thong thả mở mắt ra, thấy được khuôn mặt Khương Vị – – mắt anh đang nhìn mình chằm chằm, lỗ tai đỏ bừng, hơi thở dồn dập nóng bỏng, loại đối diện ngang hàng này làm Nhạc San không thích ứng kịp.
“Cậu không chết.” Khương Vị trầm giọng nói.
“Cậu bắt được tớ hả?” Nhạc San vui vẻ nói, nhịn không được giơ tay lên sờ mặt Khương Vị, nhẹ nhàng vỗ, “Thật tốt…Ơ?” Tầm mắt của cô nhìn về phía bàn tay mình đang kề sát mặt Khương Vị…Độ to nhỏ này?
Nhạc San túm lấy tay để trước mặt, xoay một vòng nhìn nhìn, vẻ mặt khó tin nhìn Khương Vị: “Lớn? Tớ, tớ, tớ, tớ, tớ có phải đã biến lại rồi không? Biến lại rồi!”
Cô ôm lấy Khương Vị, ôm chặt anh, truyền tâm trạng kích động của mình cho anh: “Biến lại rồi! Trời ơi, trời ơi, tớ vui quá. Trời ơi, Khương Vị, tớ biến lại rồi!”
Đây đúng là sự tra tấn ngọt ngào mà.
Nhạc San ở trong lòng Khương Vị kích dộng không kiềm chế được, mỗi lần cô tiến lại gần, đều làm Khương Vị không thể bỏ qua cảm giác mềm mại của cô, nó như là một loại dụ hoặc làm Khương Vị nóng hết cả đầu, nhịn không được để sát vào cổ Nhạc San, môi gần như chạm vào da cô.
Khương Vị giữ Nhạc San ở trong ngực lại, hít sâu vài lần: “Đừng động.”
“Sao thế?” Nhạc San sửng sốt một chút, trong đầu cô là một đám chuyện cười vui vẻ, các tế bào não đều đang nổ pháo chúc mừng cô biến về bình thường.
“Cậu…” giọng của Khương Vị nhẹ nhàng như gần ngay lỗ tai, hơi thở nóng bỏng tiến vào trong tai, làm sau gáy Nhạc San nổi lên từng mảng da gà. Giọng Khương Vị càng ngày càng nhỏ, như đang thẹn thùng: “Không mặt đồ.”
Nhạc San cảm thấy anh hơi thở dài một cái, không khí nóng từ trong xoang mũi đi ra, lướt qua vành tai cô, lúc lướt qua vai thì đã thành lạnh.
Hơi ngứa, Nhạc San rụt cổ lại.
Quần áo hả?
Vẻ mặt cô hơi mờ mịt cúi đầu, nhìn thấy thân thể thuần thiên nhiên không đóng gói của mình, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Quần áo đâu mất rồi?
Tầm mắt rơi trên mặt đất, bộ váy búp bê rách nát.
Lúc này mới tiếp nhận sự thật là mình không mặc đồ, cho nên vừa rồi cô còn dịch tới dịch lui trong lòng Khương Vị hả?
Lúc này trong đầu cô như có pháo hoa nổ tung trời.
Thân thể chậm chạp truyền lại đủ loại cảm giác, chân trần dẫm trên mặt đất lạnh lẽo, quần áo Khương Vị thô ráp, độ ấm từ bàn tay ở sau lưng lan đến trên má.
Nhạc San che chỗ quan trọng lại, ngẩng đầu cường điệu: “Cậu không được nhìn!”
“Tớ không nhìn.” Khương Vị nhắm mắt lại nói, anh nâng tay lên, cảm thấy Nhạc San lùi ra khỏi lòng mình, lưu luyến xoa xoa đầu ngón tay.
Nhạc San cong lưng, nhìn chằm chằm mắt Khương Vị, cường điệu nói: “Xoay người sang chỗ khác đi.”
Khương Vị nghe lời quay người đi, Đại Mao bên chân anh mở to đôi mắt tròn thuần khiết nhìn Nhạc San, ngẩng đầu.
“Đại Mao, mày cũng quay đi đi.”
“Ư?” Đại Mao càng ngẩng đầu cao hơn.
Nhạc San buông tha cho việc khai thông Đại Mao, xoay người chạy vội vào phòng ngủ của Khương Vị.
Nhà Khương Vị không có quần áo của cô, Nhạc San mở tủ quần áo ra, lục lọi bên trong nửa ngày, cuối cùng mới tìm được một bộ vừa ý, mặc xong, đi ra khỏi phòng ngủ.
Khương Vị vẫn đứng đối mặt với cửa ra vào, bộ dạng ngoan ngoãn như đứa bé bị phạt.
“Xong rồi.” Nhạc San nói, anh mới quay người lại.
Khương Vị biết Nhạc San sẽ mặc đồ của mình, lúc “úp mặt vào tường sám hối” cũng đã nghĩ xem Nhạc San sẽ mặc cái gì, sơ mi trắng là thứ đầu tiên anh nghĩ đến. nhưng khi xoay người, mới biết Nhạc San chọn một cái áo phông màu đen, cái mà Khương Vị mặc cũng thấy hơi rộng.
Nhạc San cảm thấy mình đã tìm được một bộ đồ dày nhất, tối nhất trong đám đồ mùa hè, cô còn cảm thấy bội phục sự thông minh tài trí của mình. Nhưng cô không nghĩ ra rằng, chỉ cần mặc đồ của Khương Vị, thì đều có cảm giác ái muội.
Huống chi vải màu đen và làn da màu trắng đối xứng nhau, bộ đồ rộng rãi và thân hình nhỏ bé đối lập nhau, vạt áo dài rộng làm nổi bật lên đôi chân trắng nõn thẳng tắp, cổ áo rộng cũng làm lộ ra một đoạn xương quai xanh.
Khương Vị cảm thấy mình hơi bị cảm nắng.
Nhạc San lại không hề hay biết, mặc đồ vào xong, cảm thấy an toàn rồi, trong đầu lại đều là “Ôi trời ơi, mình biến lại rồi!”
Cô đột nhiên nằm lên sofa, lôi một cái gối ra đệm ở sau lưng, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái: “Thật là nhớ.” Cô say mê lắc đầu, “Đây chính là cảm giác của người bình thường.”
“Tớ cứ như vậy đột nhiên biến thành nhỏ, rồi lại cứ như vậy đột nhiên biến trở lại sao?” Nhạc San lẩm bẩm, cô chu môi, “Thật thần kỳ, là hiệu lực của cầu nguyện sao?”
“Khương Vị, cậu nói xem là chuyện gì vậy?” Nhạc San ôm lấy cái gối, lúc nói chuyện thì đầu nghiêng đi, tóc trượt xuống đầu vai.
Khương Vị đi tới bên sofa, ngồi xuống chỗ cách Nhạc San không xa không gần: “Lúc cậu thay đổi không có cảm giác gì đặc biệt sao?”
“Ừm ——“ Nhạc San hé miệng, rất nghiêm túc nhớ lại, sau đó ấn ngực nói, “Tớ cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, ngực như bị đè lại, hô hấp dồn dập, cả người rét run, xương cốt như bị hòa tan, đầu váng mắt hoa, cả người như bị bóng đè, sau đó liền biến thành vậy.”
“Cậu là cảm thấy tớ chưa xem 《 Conan 》 sao?” Khương Vị lạnh lùng.
“Chỉ đùa chút thôi mà.” Nhạc San chớp mắt với Khương Vị, “Vui lên đi, việc này tốt đẹp biết bao chứ, cười cái coi.”
Khương Vị nhìn Nhạc San, hơi hé miệng.
Bình thường Nhạc San nhìn thấy biểu cảm này của Khương Vị đều sẽ nghiêm túc hơn một chút, nhưng có lẽ là do sau khi nhỏ đi đã đùa giỡn trước mặt anh quá nhiều lần, lá gan lớn hơn, chẳng những không ngồi nghiêm chỉnh lại, mà còn nghiêng người, giơ tay muốn chọc khóe miệng Khương Vị.
Khương Vị giơ tay ra cản, đột nhiên nắm lấy ngón tay tác quái của Nhạc San.
Nhạc San rút tay lại, kéo tay Khương Vị lại gần mình một chút, tầm mắt của cô nhìn về phía tay Khương Vị, vẻ mặt chuyên chú, tay kia cũng giơ lên, nhẹ nhàng mở tay anh ra.
Khương Vị không biết Nhạc San muốn làm gì, thuận theo cô mở tay ra, nhìn Nhạc San.
Nhạc San nâng tay Khương Vị lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm lòng bàn tay anh, sau đó nâng tay phải lên, giơ ra hai ngón tay, đặt trong lòng bàn tay Khương Vị: “Lúc tớ nhỏ đi, chỉ to bằng từng này thôi hả?”
Cô tay cô giơ lên, đầu lệch đi, cẩn thận so sánh to nhỏ, tò mò dự đoán độ cao của mình sau khi nhỏ đi.
Khương Vị giơ tay, ấn mu bàn tay giơ cao của cô xuống một chút, trông thấy độ cao quen thuộc kia, thì cường điệu nói, “Chỉ có như vậy thôi.”
“Thật là nhỏ nha.” Nhạc San bĩu môi, “Trách không được sống sót khó khăn như vậy.” nói tới đây, cô lập tức nịnh nọt Khương Vị, “May mà có cậu.” Sau đó thái độ liền nghiêm túc hẳn lên, “Cảm ơn cậu.”
Khương Vị nhìn Nhạc San, nhẹ nhàng cười. Anh chậm chạp rút tay lại, nắm lấy ngón tay Nhạc San trong tay anh, hơi xoay cổ tay, để cả tay cô đều nằm trong tay mình, nhìn Nhạc San, nói, “Không cần cảm ơn.”
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, ánh mắt dịu dàng, làm trái tim Nhạc San hơi sững lại, muốn dời tầm mắt, lại phát hiện mình không thể chuyển ánh mắt nổi, sửng sốt một chút, mới rút tay ra.
Nhạc San rút tay về, xoay người đi, tay trái nắm lấy tay phải, một lát sau mới nói, “Về nhà, tớ phải về nhà.”
Cô nói xong, giống như tìm được việc để xóa bỏ bầu không khí này, đột ngột đứng dậy.
“Cậu cứ như vậy hả?” Khương Vị muốn nói lại thôi, anh nhìn đồ của Nhạc San, liếm môi một cái, tuy là mặc một cái áo phông rồi, nhưng cũng chỉ là mặc một cái áo phông thôi.
Nhạc San cúi đầu nhìn đồ trên người, mặc dù hơi quái dị, nhưng hiện tại rất lưu hành loại áo dài thế này mà, hoàn toàn có thể mặc ra ngoài: “Tớ còn mặc một cái quần của cậu mà.” Nhạc San nói xong, thì vén vạt áo lên một chút, lộ ra một cái quần đùi bên trong.
“Đây là tớ tặng cậu nhỉ?” Nhạc San cúi đầu nhìn, “Lục trong tủ quần áo ra, còn không bỏ tem, tớ đoán là cậu chưa mặc lần nào.”
Khương Vị há miệng, nói hết sự ảo não khi nhận được quà ra: “Đầu tiên, quá nhỏ, tớ nghi ngờ là của nữ; tiếp theo, tớ sẽ không mặc quần đùi đầy hình pikachu.”
Trên quần màu đen là hàng loạt pikachu màu vàng má đỏ, loại thẩm mỹ đáng sợ.
“pikachu thì sao nào, đáng yêu mà.” Nhạc San phản bác, “Còn là bản gốc đó, siêu đắt luôn, tớ phải cắn răng mới quyết định mua cho cậu đó.”
“Vậy cảm ơn cậu.” Khương Vị cũng cắn răng, “Tự cậu mặc về đi.”
Khương Vị xoay người vào phòng ngủ, mang tất cả váy búp bê bọc vào đưa cho Nhạc San, cao giọng hỏi: “Phòng đồ chơi của cậu có lấy không?”
“Để lại cho cậu chơi đó.” Nhạc San nói. Cô đi đến bên cạnh Đại Mao, Đại Mao ngửi thấy mùi của Nhạc San, phe phẩy đuôi, đi vòng quanh cô.
Nhạc San ngồi xổm xuống, hai tay xoa lỗ tai Đại Mao, vui vẻ nói: “Ôi chao, Đại Mao bảo bổi của chị.” Ngón tay cô luồn vào trong đám lông của Đại Mao gãi gãi, Nhìn thế này, trông em thật nhỏ, thật đáng yêu.”
“Gâu!” Đại Mao nhiệt tình đáp lại cô, mặc Nhạc San vuốt ve, gãi bụng lại xoa đầu: “Thật ngoan mà, hôm nào chị chải lông cho em nhé.”
Nhạc San đứng dậy, dưới sự theo đuổi nhiệt tình của Đại Mao, tìm được di động và ipad của mình, lấy cả cả sạc pin, rồi nhìn về phía Khương Vị trong phòng ngủ.
“Khương Vị, tớ không có giày.” Nhạc San đi chân trần đứng ở cửa, đáng thương nói.
Khương Vị đưa bọc to trong tay cho Nhạc San, “Đi dép lê đi.” Anh lấy trong tủ ra một đôi dép lê dạng nữ, để xuống bên chân Nhạc San, “Đây không phải của cậu sao?”
Hai người ra cửa, lên xe, Nhạc San ngồi trên ghế phụ, cài dây an toàn xong, mới dùng vẻ mặt mới mẻ nhìn khắp ô tô: “Tớ đều không quen nhìn thế giới thế này rồi.” Cô giơ tay chọc chỗ để đồ trang trí, lên án, “Cậu dám nhốt tớ ở trong này.”
Khương Vị lườm cái động kia một cái, bên trong còn có đồ mà tiểu Nhạc San từng dùng. Đột nhiên có cảm giác cảnh còn người mất, nhịn không được nhìn sang Nhạc San.
“Sao lại nhìn tớ như vậy?” Nhạc San nghi hoặc hỏi.
“Cậu cảm thấy nhỏ đi tốt hay như thế này mới tốt?” Khương Vị vừa nói vừa khỏi động ô tô.
“Đương nhiên là thế này tốt rồi.” Nhạc San không cần nghĩ đã trả lời luôn.
Con mèo lắc đầu ở trên bệ lắc đầu theo tiếng động cơ chấn động, tầm mắt Khương Vị nhìn lên nó một chút, rồi lại nhìn về phía trước.
Nhạc San cũng nhìn con mèo kia, giơ tay ra đè, mới nhớ tới tâm trạng lúc mình ôm nó đùa nghịch, lại có chút không nỡ: “Kỳ thật như vậy cũng rất thú vị.”
Khương Vị nhỏ giọng cười.
Nhạc San nghe được âm thanh đó, lập tức nói: “Nhưng tớ cũng không muốn lại xảy ra việc gì nữa, thật đó, hoàn toàn không muốn đâu.” Câu nói này là cô ngẩng đầu lên nói, như là đang nói với ông trời, muốn cho thế lực không biết tên khiến cô thu nhỏ kia, nghe được lời cự tuyệt của mình.
Dừng xe về nhà.
Khương Vị vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy mùi trong nhà Nhạc San, một tuần không mở cửa sổ, dưới ánh nắng ngày hè, làm người ta có cảm giác cả không khí cũng có mùi.
Lúc anh mang Nhạc San đi, cửa sổ và nguồn điện đều đóng hết. Bây giờ vừa về liền mở cửa sổ thông gió ngay. Nhạc San mở hết nguồn điện lên, lo lắng nói: “Gì đó trong tủ lạnh sẽ không hỏng hết chứ?”
“Yên tâm đi.” Khương Vị đi theo Nhạc San ra khỏi phòng ngủ, “Lúc tớ đi có để lại điện phòng bếp, vả lại trong tủ lạnh của cậu cũng chẳng có gì dễ hỏng đâu.”
Nhạc San ngượng ngùng cười một cái, cô cũng không biết nấu ăn như Khương Vị, ăn cơm đều chỉ ứng phó, thật sự không được thì sẽ gọi đồ ăn ngoài.
Dưới sự an bài và giám sát của Khương Vị, hai người đã quét dọn căn phòng một tuần không ở, sạch sẽ gọn gàng – – nếu để Nhạc San một mình quét dọn, khẳng định sẽ vừa dọn vừa nghịch điện thoại.
Vì cảm ơn Khương Vị, Nhạc San mời anh ăn pizza Hawaii mình nhiệt liệt đề cử, đúng vậy, gọi đồ ăn ngoài. Quét dọn xong rồi nấu cơm thì không còn sớm, mệt muốn chết, nào còn sức mà rửa xoong.
Ăn cơm trưa xong, Khương Vị vừa đi, Nhạc San liền đi thẳng về phòng ngủ, ngã lên giường, lăn hai vòng trên chăn đệm mềm mại.
Thật là nhớ cái cảm giác lăn mười tám vòng cũng không hết giường này.
Nhạc San nằm đó, nhìn thoáng qua trần nhà, lại quay đầu, nhìn về phía gối đầu trống trơn, trước kia, mỗi ngày nằm trên giường đều có thể nhìn thấy khuôn mặt Khương Vị, hiện giờ không nhìn thấy nữa, có chút không thích ứng kịp.
Nhạc San cầm lấy cái gối kia, ôm vào trong lòng, áp lực trong lòng chợt giảm đi, dần dần ngủ mất.
Khương Vị về đến nhà, nhìn thấy Đại Mao ra đón, chợt thấy trong nhà quạnh quẽ, dù sao cũng ít đi một người huyên náo. Anh khom lưng nhặt bộ váy búp bê bị Nhạc San làm rách lên, tiện tay ném lên bàn trà. Cả người cũng nằm ra sofa.
Đại Mao rất thân thiết đi tới cọ tay Khương Vị, bị anh có lệ sờ đầu.
Khương Vị nhìn cái váy búp bê nho nhỏ trên bàn trà, nhịn không được nhớ tới chủ nhân của nó chạy tới chạy lui trên bàn trà.
“Mày có nhớ Nhạc San không?” Khương Vị sờ lỗ tai Đại Mao.
Đại Mao phát ra tiếng ô ô trong cổ họng, nó còn chưa ăn cơm đâu.
“Tao vẫn thấy thu nhỏ lại tốt hơn.” Khương Vị lẩm bẩm.
Đại Mao xoay người đi cắn bồn cơm của mình.
“Hình như biến thành lớn cũng tốt.”
*
Nhạc San ngủ trưa dậy, vừa xoa mắt vừa gọi: “Khương Vị?”
“Khương Vị!” Cô gọi vài tiếng mới tỉnh hẳn, lau nước mắt bên khóe mắt, sờ sờ bụng mình, “Ồ, mình biến trở lại rồi, quên mất.”
Lảo đảo đi ra khỏi phòng ngủ, ngã lên sofa nho nhỏ, nhìn qua di động, sau một giấc ngủ dài ba tiếng, đầu cũng muốn nổ tung.
Nhạc San mở weixin, lục tên Khương Vị trong danh sách, gửi một tin nhắn sang. Nhạc San không tìm Khương Vị tán gẫu trên weixin bao giờ, một là Khương Vị sẽ không trả lời kịp, hai là cũng không có gì để nói. Có việc muốn nhờ, thì trực tiếp gọi điện thoại luôn cho nhanh, weixin chỉ dùng để nói chuyện tào lao thôi. Nhưng hiện tại Nhạc San muốn biết Khương Vị đang làm gì, tuy cô không cần động não, mà chỉ cần xem giờ là có thể biết Khương Vị đang làm gì.
Nhạc Sơn đại ma vương: Làm gì thế?
Weixin của Khương Vị tên là “Không có’, Nhạc San không để ghi chú cho anh, chỉ có ngươi mỗi ngày đổi một tên, đổi một ảnh đại diện mới cần ghi chú, còn người giống như Khương Vị, căn bản không cần ghi chú. Ảnh đại diện của anh vẫn luôn là ảnh Đại Mao, do Nhạc San đặt.
Đối diện không có trả lời.
Nhất định lại đang làm việc, học tập rồi.
Nhạc San ném di động sang một bên, chính mình cũng không cam lòng lạc hậu ngồi lên tấm thảm, lôi cái bàn nhỏ ra, lục ra quyển ký họa, ghi lại những linh cảm gần đây.
Tuy cô lười, nhưng khi chìm trong công việc thì cũng vô cùng dụng tâm, vẽ vẽ tẩy tẩy trên bàn, cuối cùng mới vẽ xong một bộ hài lòng, lại rèn sắt khi còn nóng, ôm sáu em búp bê ra, chuẩn bị hết đồ cần dùng.
Làm xong một bộ thì pizza ăn giữa trưa cũng tiêu hóa hết, bên ngoài cũng đã tối, Nhạc San còn quên mình đã bật đèn từ khi nào.
Nhạc San xoa bụng rỗng của mình, càng nhớ Khương Vị gấp bội. Nếu ở nhà Khương Vị, anh nhất định sẽ làm cơm. Nghĩ tới đây, cô lục di động trên sofa ra, mở weixin.
Không có: Vừa mới xem một bộ đồ, đang ăn cơm chiều.
Nhạc Sơn đại ma vương: [ khóc lớn ]
Không có: Còn chưa ăn cơm?
Nhạc Sơn đại ma vương: [ đáng thương ]
Không có: [ hình ảnh ]
Khương Vị lười nấu cơm, bữa tối cũng rất đơn giản, nhưng kỹ thuật chụp ảnh không tệ, lại thêm dạ dày Nhạc San đang kịch liệt mấp máy, một phần khoai tây xào cũng cực kỳ mê người.
Nhạc Sơn đại ma vương: Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật… tớ phải đi ăn mì ăn liền ngay đây.
Không có: Không cần luôn ăn mì ăn liền
Nhạc Sơn đại ma vương: Vậy cậu đưa bữa tối của cậu cho tớ đi.
Không có: Ngày mai tớ làm cá cho cậu.
Nhạc San ấn tiếng kêu trong bụng lại, hận không thể để Khương Vị chạy tới ngay lập tức.
Nhạc Sơn đại ma vương: Tới nhà tớ sao?
Không có: Đến nhà cậu
Ngay sau đó gửi sang một đoạn ghi âm, Nhạc San mở ra.
Giọng nói thanh lạnh của Khương Vị mang theo chút ngại ngùng truyền tới: Nhà cậu có… quên đi tớ tự mang.
Nhạc San lập tức hồi âm: đừng coi thường tớ như vậy chứ, không được đầy đủ, cũng sẽ có một hai thứ.
Khương Vị: ừ, nước tương và muối thì có, tớ biết mà.
Đừng cho là tớ không nhìn thấy biểu cảm của cậu, thì không đoán ra vẻ ghét bỏ trên mặt cậu. Nhạc San nhăn mũi, không phải biết nấu ăn sao, tớ cũng biết làm bánh kem nhé. Nhạc San thích làm mấy thứ bánh ngọt nhỏ, dù sao những thứ đáng yêu mà con gái thích thì cô đều nghiên cứu.
Nhạc Sơn đại ma vương: Không nói với cậu nữa, tớ đi nấu mì ăn liền đây. Mai nhớ mang hết đồ đến nha, tớ không làm chân chạy đâu.
Không có: Ừ
Nhạc San bỏ di động xuống, cô độc tịch mịch nấu mì ăn liền, lại mang theo sự chờ mong đại tiệc hôm sau, ăn mì ăn liền, cuối cùng nhét đầy bụng, lại nhào đầu vào thiết kế.
Khương Vị ngồi trước bàn làm việc, trên mặt bàn là một quyển sách chuyên nghiệp thật dày, bên trên để một tờ giấy trắng có vài đường cong đơn giản.
Cái cốc có con nai của Nhạc San để bên cạnh, Khương Vị cầm bút chì lên, gõ lên miệng cốc.
*
Ngày hôm sau, nhịn cả một đêm, Nhạc San ngủ một giấc đến mười giờ, vửa rời giường, rửa mặt xong liền nghe thấy tiếng đập cửa.
Nhạc San cách cửa chống trộm, lớn tiếng hỏi một câu: “Khương Vị?” Bên kia truyền đến một tiếng “ừ”, cô mới vui vẻ đi mở cửa.
Vừa mở cửa, Nhạc San liền thân thiết đi lên đón lấy bao lớn bao nhỏ trong tay Khương Vị, nhận lấy rồi dè dặt nhìn vào trong, thật ra chỉ nhìn đồ ăn, cô cũng không biết Khương Vị sẽ làm gì.
Nhưng nhìn là thấy cao hứng.
Khương Vị đi vào đổi giày.
“Cậu không mang Đại Mao đến à?” Nhạc San giống như cô người hầu bé nhỏ, xách theo hai cái túi lớn đi sau Khương Vị, rất giống với Đại Mao nghênh đón chủ nhân khi tan tầm.
“Tớ sợ nó hủy giang sơn của cậu.” Khương Vị liếc đống vải trên tấm thảm của Nhạc San, nhận lấy túi từ tay Nhạc San, rồi đi vào phòng bếp.
Nhạc San đi theo sau, chân chó hỏi: “Không uống chén nước hả? Tớ vừa đun đó.” Cô nói xong liền chạy đến bên bàn trà, rót một chén nước cho Khương Vị, “Cần tớ giúp gì không? Tớ có thể làm gì được không?”
“Cậu nhìn là đủ rồi.” Khương Vị uống một ngụm nước, thả cái chén sang bên, không làm trở ngại là được chứ nói gì đến giúp đỡ.
“Như vậy sao được chứ.” Nhạc San nói, “Tớ có thể hái rau, lấy nước gì đó mà.”
“Cậu có muốn đấm lưng, xoa vai cho tớ không?” hôm nay Khương Vị mặc một cái áo phông trắng, anh vốn đã trắng, mặc áo trắng thì càng có vẻ sạch sẽ, sạch đến mức không thích hợp đứng trong nhà bếp.
Nhạc San liếc xéo Khương Vị, lấy bên cạnh tủ lạnh ra một cái tạp dề, tạp dề này là Nhạc San làm lúc luyện tập, dùng vải thừa may lại, viền ren và lá sen đều là màu hồng nhạt, có vẻ đặc biệt thục nữ.
Nhạc San giơ cao tạp dề, như là thị uy lắc trước mặt Khương Vị, “Đến đây, tạp dề, đừng làm bẩn áo cậu.”
Khương Vị ngay cả lông mày cũng không hề nhăn, thản nhiên mặc vào.
Nhạc San bị đuổi ra khỏi bếp, cô liền tiếp tục ngồi bên máy may cắt vải. Một lát sau đã ngửi thấy mùi thơm truyền tới từ phòng bếp, dạ dày liên tục ngủ say cũng tỉnh lại.
Cô túm lấy di động, vụng trộm mở ra một khe cửa, cánh mũi nhấp nháy lập tức lộ ra từ khe cửa, Nhạc San dùng sức hít vài cái.
Khương Vị đang xử lý cá.
Nhạc San không biết là cá gì, đã mất đầu, chỗ còn lại chỉ to bằng banftay Khương Vị, mập mạp, trông rất ngon.
Khương Vị một tay cầm dao, tay kia giữ cá, nhẹ nhàng đập, sau đó tay hơi di chuyển, vẽ ra một đường cắt. Dao nhà Nhạc San không thích hợp làm cá, nhưng anh cũng không bị ảnh hưởng, cầm ngang dao, đưa vào giữa con cá, thịt cá béo mập đã bị cắt đôi.
Khương Vị để cá làm xong vào mâm, lại cầm lấy con khác, lặp lại động tác như vậy.
Nhạc San vốn định chụp cảnh Khương Vị mặc tạp dề, nhưng lại nhịn không được đi chụp tay anh, Cô nấu nướng vẫn luôn lộn xộn, mà Khương Vị nấu cơm lại rất hưởng thụ, thong dong lưu loát.
Lúc tay dùng sức thì có thể nhìn thấy các đốt ngón tay có lực, gân xanh trên mu bàn tay không thấy thô bạomà lại có vẻ mạnh mẽ, cánh tay thỉnh thoảng vi dùng sức mà hiện ra cơ bắp. Biểu cảm của Khương Vị lại thoải mái, dịu dàng, tóc hơi che khuất mắt, cũng ngăn cản tầm mắt chuyên chú, khi xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Nhạc San giơ di động lên, muốn chụp sườn mặt chuyên chú nấu ăn của Khương Vị.
Ngay tại lúc cô ấn chụp, Khương Vị lại quay đầu, “Đừng nghịch nữa.”
“Tớ không có nghịch.” Nhạc San bỏ di động vào túi, nhìn Khương Vị cho gia vị vào ướp cá.
Trên bếp còn đun gì đó, tản ra mùi thơm mê người. Nhạc San nhịn không được duỗi cổ, nhòm sang hướng đó, “Kia là cái gì thế? Thơm quá.”
“Hầm canh.” Khương Vị nói xong, thì mở nắp nồi lên, mùi thơm nồng nàn bay vào mũi Nhạc San.
Cô nhìn Khương Vị cầm thìa múc một ít, nếm thử một miếng, trên mặt lại lộ ra vẻ hưởng thụ.
“Tớ cũng nếm thử!” Nhạc San lập tức yêu cầu, cô vội vàng thúc giục, “Một miếng thôi, một miếng thôi.”
Khương Vị dưới sự thúc giục liên hồi của cô, múc một thìa cho Nhạc San, Nhạc San rất tự nhiên ngậm chặt thìa, để canh thơm nồng nàn tiến vào miệng.
Khương Vị nhìn động tác của Nhạc San, nhận ra mình đút cho tiểu Nhạc San ăn cơm đã thành thói quen, hiện giờ đổi thành Nhạc San cũng rất tự nhiên đút cho cô ăn.
Nhạc San một chút cũng không phát hiện ra có gì không đúng, cô nhíu mày, cẩn thận nếm mùi vị trên đầu lưỡi, nói không ra là bên trong có cái gì, “Ngon quá, nhưng hoàn toàn không biết là ăn cái gì, nhất định là do quá ít… Cậu làm sao vậy?”
Tầm mắt Khương Vị nhìn thìa lại đứng ngốc ở đó, Nhạc San hỏi ra tiếng.
“không có gì.” Khương Vị bỏ thìa vào bồn rửa bát, lấy một cái chảo trong tủ bếp ra, bắt đầu rửa.
Nhạc San vẫn hưng phấn nói: “Còn muốn làm gì nữa?” cô hít hít mũi, “Tớ ngửi thấy mùi cơm.” Cô xoay người nhìn về phía nồi cơm điện dưới đất, “Nhảy đi, sắp có thể ăn rồi.”
Nói xong liền nghe thấy tiếng đặt chảo, rồi tiếp đó là tiếng xèo xèo phức tạp, Nhạc San rụt cổ, một lát sau mới dám dán sát vào xem.
Khương Vị đang chiên cá, cá vốn màu trắng, sau khi lăn một vòng, lập tức trở thành màu sắc mê người, hít mũi cũng thấy mùi thơm bốc ra.
Lần này Khương Vị không chờ Nhạc San lên tiếng, trực tiếp gắp một miếng cá nhỏ lên. Nhạc San không kịp đợi đũa đưa tới, đã chủ động đi tới, cắn thịt cá nóng hổi vào miệng.
Cô hít một hơi khí lạnh, nhai thịt cá, rồi mới liếm môi, tìm hiểu mùi vị vừa rồi, giơ ngón cái lên với Khương Vị, “Ngon quá, siêu ngon luôn.”
Cái dạng này giống như đúc tiểu Nhạc San vừa ăn vừa khen, ngược lại vì lớn hơn, mà làm Khương Vị càng thấy rõ biểu cảm của cô, ánh mắt thỏa mãn, và ý cười bên khóe miệng.
Khương Vị một tay tắt bếp, tay kia nâng lên, xoa đầu Nhạc San, đột nhiên xoa được đầy tay thỏa mãn hơn là xoa tiểu Nhạc San.
Nhạc San lớn cũng có năng lực phản kháng lớn, giơ tay túm lấy cổ tay Khương Vị, lôi ra khỏi đầu mình, “Tớ nói không được xoa đầu tớ mà.”
Lông mày cô nhíu lại, mất hứng vuốt tóc mình.
“Bỗng chốc không sửa được.” Khương Vị vô tội nói.
Nhạc San liếc anh một cái, miết miệng, khuôn mặt lại phồng lên.
Khương Vị còn không chưa thu tay về, nhịn không được lại duỗi sang, xoa mặt cô.
“Thật đúng là không đổi được.” Gò má mềm mại lại co dãn, lớn quả nhiên có xúc cảm và mê người hơn hẳn.
Nhạc San giận dỗi, túm lấy tay Khương Vị, hung tợn cắn một cái.
Tác giả :
Thất Tiểu Liễu