Cô Nàng Sư Tử
Chương 8
Mylala quyết định không rời khỏi quê hương. Cô ấy không thể rời xa gia đình mình. Khi hiểu lý do của cô ấy, mẹ đã rất lo lắng. Cô ấy hứa sẽ tìm mọi cách để đề phòng. Người tỳ nữ của mẹ dự định sẽ trốn ở vùng đồi núi cho đến khi Edward bị lật đổ hoặc bỏ trốn khỏi đất nước. Gia đình sẽ chăm sóc cho cô ấy. Mẹ đã tặng cô ấy tất cả của cải của mình dù nó rất nhỏ mọn theo như tiêu chuẩn của nước Anh. Chúng ta đã than khóc hồi lâu trước khi chia tay, giống như hai chị em ruột thịt mà biết rõ sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau nữa.
Đúng, cô ấy giống như em gái mẹ, trong suy nghĩ và cả trái tim. Mẹ chưa bao giờ có một người bạn để tâm sự. Chị gái mẹ, Patricia là người không bao giờ tin tưởng được. Hãy cảnh giác, con yêu. Nếu Patricia vẫn còn sống khi con lớn lên, và một ngày nào đó con gặp lại chị ta, hãy tự bảo vệ bản thân. Đừng đặt niềm tin vào con người đó, Christina. Chị gái mẹ rất ưa thích sự dối trá. Chị ta sống nhờ vào nỗi đau của người khác.
Con biết không, chị ta thực sự nên cưới Edward. Họ sẽ rất hợp nhau. Họ thực sự rất giống nhau.
Nhật ký hành trình, 03/09/1795
Lyon gần như dành trọn buổi chiều thứ Sáu ở quán rượu Bleak Bryan nằm tại một khu hẻo lánh rất đặc biệt của thành phố. Tất nhiên chàng không tới đây để uống rưọu mà để lượm lặt thông tin từ các thuyền trưởng và thủy thủ ưa thích quán rượu này.
Chàng dễ dàng đi lại giữa khung cảnh như vậy. Dù mặc quần ống túm bằng da hoẵng thượng hạng và áo vest chuyên dùng khi cưỡi ngựa, Hầu tước không hề lo lắng chút nào về khả năng bị tấn công. Lyon luôn được dành cho một chỗ ngồi rộng rãi, thoải mái. Tất cả mọi người ở khu vực này đều biết rõ danh tiếng của chàng. Họ e sợ nhưng lại rất kính trọng chàng và chỉ tham gia câu chuyện khi chàng yêu cầu.
Lyon ngồi tựa lưng vào tường. Bryan, một thủy thủ đã nghỉ hưu kể từ khi bị mất một tay trong một trận ẩu đả bằng dao, đang ngồi bên cạnh. Lyon đã mua quán rượu này và tặng lại cho Bryan như là một phần thưởng vì lòng trung thành của ông ta.
Chàng hỏi một người sau khi đã hỏi người khác, cố gắng giữ bình tĩnh khi họ dài dòng kể lể hoặc các thủy thù tìm cách nói dối để được uống một vại bia miễn phí. Một kẻ mới đến, khệnh khạng bước ngang qua bàn và yêu cầu phần thưởng cho gã. đàn ông cao lớn này túm cổ viên thủy thủ mà Lyon đang hỏi và tùy tiện ném anh ta sang bên cạnh.
Bryan mỉm cười. Ông ta vẫn rất hứng thú với các cuộc đánh nhau. “Anh đã bao giờ gặp Hầu tước xứ Lyonwood chưa?”, ông ta hỏi kẻ lạ mặt.
Gã thủy thủ lắc đầu, ngồi xuống ghế, rồi với tay lấy vại bia.
“Đừng có phun ra tên của hắn”, gã làu bàu đe dọa. “Tao muốn được hưởng phần của mình”
Cặp mắt Bryan lấp lánh vẻ thích thú. Ông ta quay sang Lyon và nói, “Anh ta muốn có phần của mình”.
Lyon nhún vai, biết ông ta mong đợi gì ở mình. Mọi ánh mắt trong quán rượu đổ dồn về chàng. Hầu tước cần phải giữ thể diện và nếu muốn có một buổi chiều bình yên thì chàng cần phải xử lý rắc rối nho nhỏ này.
Chàng chờ tới khi gã thủy thủ đặt vại bia trở lại bàn, rồi thình lình đạp thẳng gót giày vào giữa háng gã.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến gã không kịp trở tay. Trước khi gã kịp kêu la vì đau đớn, Lyon đã chộp lấy cổ họng, siết chặt rồi ném gã thủy thủ cao lớn đó ra sau.
Đám đông la hét tán thành. Lyon phớt lờ bọn họ, tựa lưng ghế vào tường và không thèm liếc mắt đến gã đàn ông đang quằn quại trên nền nhà.
“Mày đã nhận được phần của mình rồi, đồ con lừa. Giờ hãy bò ra khỏi đây mau. Tao quản lý một quán rượu đứng đắn đấy”, Bryan hét với theo giữa những tiếng cười khoái trá.
Một gã mảnh dẻ, có vẻ lo lắng đã lôi kéo sự chú ý của Lyon. “Thưa ngài, tôi nghe nói ngài đang tìm kiếm thông tin về những con tàu đến từ thuộc địa”, gã lắp bắp.
“Ngồi xuống đi Mick”, Bryan đề nghị. “Anh ta là một người tốt, đáng tin cậy, Lyon”, Bryan tiếp tục, gật đầu với bạn của mình.
Trong khi chờ đợi viên thủy thủ trao đổi tin tức với Bryan, Lyon tiếp tục quan sát gã thủy thủ mà mình vừa đả thương cho đến khi cánh cửa đóng sầm sau lưng gã.
Rồi suy nghĩ của chàng lại quay về Christina và nhiệm vụ của mình.
Lyon quyết định quay trở lại điểm xuất phát. Chàng đã thôi không đưa ra các kết luận dựa trên các giả định logic. Sự logic không tồn tại ở bất cứ nơi nào liên quan đến Christina. Chàng bỏ qua tất cả những lời giải thích về quá khứ của Christina. Chỉ có một manh mối chàng biết rõ là Nữ bá tước vừa trở lại nước Anh khoảng gần ba tháng trước.
Có thể có người nhớ ra mụ dơi già đó. Mụ ta đủ đáng ghét để thu hút sự chú ý của ai đó bằng cách phàn nàn điều gì đó với họ. Mụ ta cũng không phải là một hành khách dễ chịu.
Mick, thật bất ngờ lại nhớ ra mụ đàn bà đó. Thậm chí là khá rõ ràng. “Thuyền trưởng Curtiss đã không công bằng với tôi, thưa ngài. Tôi thà chọn việc quét dọn sàn tàu hay đổ bô còn hơn phục vụ mụ đàn bà Cummings đó. Chúa ơi, mụ ta khiến tôi luôn chân luôn tay cả ngày lẫn đêm”
“Bà ta đi một mình à?” Lyon hỏi, không để lộ cho Mick thấy mình sung sướng thế nào khi cuối cùng cũng có chút manh mối đáng tin cậy để tránh anh ta đòi hỏi thêm nhiều bia hơn. “Đại loại thế”, Mick trả lời.
“Đại loại là sao? Câu trả lời chẳng có ý nghĩa gì cả Mick. Trả lời thẳng thắn đi”, Bryan góp ý.
“Ý tôi là, thưa ngài, bà ta lên tàu cùng với một quý ông và một tiểu thư rất xinh đẹp. Dù vậy tôi chỉ được liếc qua cô tiểu thư đáng yêu đó. Cô ấy mặc áo choàng có mũ trùm qua đầu, nhưng trước khi bị Nữ bá tước thúc giục xuống dưới boong, cô ấy đã nhìn thẳng vào tôi và mỉm cười. Đúng thế thưa ngài, cô ấy đã làm vậy.”
“Anh có chú ý đến màu mắt của cô ấy không, Mick?” Lyon hỏi.
“Xanh thẳm, màu xanh của đại dương.”
“Nói cho ta những gì anh nhớ về người đàn ông đi cùng Nữ bá tước”, Lyon yêu cầu, ra hiệu cho Bryan rót đầy bia vào cốc của Mick.
“Ông ấy không phải là họ hàng của bà ta”, Mick giải thích sau khi nốc một ngụm bia lớn. “Một nhà truyền giáo, ông ấy đã nói với vài người như vậy. Có vẻ là người Pháp, nhưng ông ấy nói rằng mình sống trong một khu hoang dã ở thuộc địa cũ. Ông ấy đang trên đường về Pháp thăm họ hàng. Dù đó là người Pháp, tôi vẫn rất quý mến ông ấy bởi cách ông ấy che chở cho cô tiểu thư nhỏ. Ông ấy đáng tuổi bố cô ấy - và đối xử với cô ấy như con gái mình vậy. Hầu hết thời gian mụ đàn bà Cummings ở trong phòng nên nhà truyền giáo thường đưa cô gái xinh đẹp đi dạo trên boong tàu.”
Mick dừng lại để lau miệng bằng mu bàn tay. “Mụ già đó giống như con chim kỳ quặc. Bà ta chẳng có gì để làm với hai người kia. Thậm chí còn yêu cầu móc thêm một dây xích bên trong cửa phòng của mụ. Thuyền trưởng Curtiss cố làm mụ yên lòng bằng cách cam đoan sẽ không ai trong chúng tôi động chạm gì tới mụ. Lạy Chúa toàn năng, chúng tôi chẳng có lòng dạ nào mà nhìn ngắm mụ cả. Và tại sao mụ có thể nghĩ chúng tôi lại muốn làm phiền trong khi mụ ta nhăn nheo, xấu xí chẳng gợi lên tí cảm xúc nào chứ? Mất một thời gian, thưa ngài, nhưng cuối cùng một người trong chúng tôi cũng khám phá ra ý đồ của mụ. Mụ ta chốt chặt cửa nhằm đề phòng cô gái nhỏ kia. Đúng thế thưa ngài, mụ ta đã làm vậy. Có người đã nghe lỏm thấy nhà truyền giáo an ủi cô tiểu thư nhỏ đừng buồn lòng vì dì cô cảm thấy sợ hãi cô. Điều đó chẳng phải rất khó hiểu sao?”
Lyon mỉm cười với Mick. Đó là tất cả sự khuyến khích mà viên thủy thủ này cần để tiếp tục. “Cô ấy có vẻ là một người rất ngọt ngào. Nhưng cô ấy đã ném Louie xuống biển qua mạn tàu. Cô ấy đã giật anh ta qua vai. Không thể tin được - thưa ngài, thật không thể tin được. Dù sao Louie cũng đáng bị thế. Anh ta lén lút đi đến sau lưng và ôm chầm lấy cô ấy. Đó là lúc tôi nhìn thấy màu tóc của cô ấy. Màu vàng trắng. Cô ấy luôn luôn đội mũ trùm đầu, dù giữa cái nóng nung người buổi trưa. Hẳn là cực kỳ khó chịu”
“Cô ấy ném một người đàn ông qua mạn tàu sao?” Bryan hỏi lại, biết mình không nên cắt ngang câu hỏi của Lyon, nhưng vì quá kinh ngạc bởi nhận xét ngẫu nhiên của Mick nên không kiềm chế được. “Quá đủ về mũ trùm đầu rồi, hãy nói chi tiết hơn về cô gái đó.”
“À, may cho Louic là biển lặng gió. Chúng tôi không quá khó khăn để cứu anh ta lên. Sau sự việc đó anh ta đã để cô gái nhỏ được yên. Nghĩ mà xem, đa số những người khác cũng sẽ làm vậy thôi.”
“Khi nào thì thuyền trưởng Curtiss quay lại Luân Đôn?” Lyon hỏi.
“Khoảng một hoặc hai tháng nữa”, Mick đáp. “Ngài có muốn nói chuyện thêm với nhà truyền giáo không?”
“Có”, Lyon trả lời, cố giữ vẻ thản nhiên. Thậm chí giọng nói còn có vẻ chán nản.
“Ông ấy sẽ quay lại Luân Đôn sớm thôi. Ông ấy nói là chỉ định ở Pháp một thời gian ngắn, rồi sẽ tới thăm cô tiểu thư kia trước khi quay lại thuộc địa. Ông ấy thực sự che chở cho cô ấy. Lo lắng nữa. Đừng đổ lỗi cho ông ấy. Mụ...”
“Dơi già.” Lyon tiếp lời.
“Vâng, mụ ta quả là mụ dơi già”, Mick nói với nụ cười thích thú.
“Anh có nhớ tên của nhà truyền giáo đó không, Mick? Ta sẽ thưởng thêm cho anh một đồng bảng nếu anh có thể nói tên ông ta.”
“Nó ở ngay trên đầu lưỡi tôi”, Mick đáp, cau mày suy nghĩ. “Khi nào nhớ ra tôi sẽ nói với anh, Bryan. Anh sẽ giữ đồng bảng cho tôi chứ?”
“Hãy hỏi vài thủy thủ cùng làm với anh đi”, Bryan gợi ý. “Chắc chắn sẽ có người nhớ ra tên của ông ta.”
Mick nóng lòng được nhận phần thưởng của mình, nên lập tức rời quán rượu đi tìm đồng nghiệp.
“Đây là công việc của chính phủ phải không?” Bryan hỏi khi chỉ còn lại hai người
“Không”, Lyon đáp. “Đó là mối quan tâm cá nhân”
“Về cô tiểu thư hả? Đừng giả bộ với tôi, Lyon. Tôi cũng sẽ quan tâm tới cô ấy nếu còn đủ trẻ.”
Lyon mỉm cười. “Thậm chí ông còn chưa từng gặp cô ấy”, và nhắc nhở bạn mình.
“Không vấn đề. Mick đã nói cô ấy có đôi mắt xanh thẳm cùng mái tóc màu vàng trắng. Có vẻ phù hợp với thị hiếu của tôi, nhưng đó không phải là lý do thực sự khiến tôi theo đuổi cô ấy. Cậu đã từng gặp Louie chưa?”
“Chưa.”
“Hắn ta cao lớn như tôi, nhưng nặng hơn khoảng vài stone[1]. Bất kỳ cô gái nào có thể ném hắn qua mạn tàu đều cực kỳ đáng chú ý. Lạy Chúa, tôi ước mình được chứng kiến sự việc đó. Tôi không bao giờ có thể quý mến Louie. Cơ thể hắn luôn bốc mùi hôi thối. Đầu óc gã cũng hôi thối không kém. Chết tiệt, tôi ước được nhìn thấy hắn rơi xuống nước.”
[1] Stone: đơn vị đo lường của Anh, 1 stone = khoảng 6,4 kg.
Lyon dành vài phút để trao đổi thêm chút tin tức với Bryan rồi ra về. “Ông biết tìm tôi ở đâu rồi đấy, Bryan.”
Người chủ quán rượu tiễn Lyon ra đến tận lề đường. “Rhone thế nào rồi?”, ông ta hỏi. “Vẫn bận rộn với những trò hề của anh ta như thường lệ chứ?”
“E là thế”, Lyon uể oải. “Điều này nhắc tôi nhớ ra, Bryan. Ông có sẵn phòng trống cho buổi tối thứ Sáu tới chứ? Rhone và tôi đang sắp đặt một ván bài. Tôi sẽ thông báo chi tiết tới ông sau.”
Bryan nhìn Lyon với ánh mắt suy đoán. “Luôn cố để đoán ý tôi phải không, Bryan?” Lyon hỏi.
“Mọi suy nghĩ của tôi luôn hiện trên mặt”, Bryan toét miệng cười trả lời. “Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ tham gia vào công việc của cậu”, và nói thêm.
Brvan giữ cửa xe cho Lyon, đợi tới khi Hầu tước chuẩn bị đóng cửa mới thực hiện nghi lễ chào tạm biệt của mình.
“Cẩn thận sau lưng mình, bạn của tôi.” Rồi bất ngờ không dự tính trưóc, ông thêm vào một cảnh báo nữa. “Và cả trái tim cậu nữa, Lyon. Đừng để bất kỳ cô gái xinh đẹp nào ném cậu qua mạn tàu.”
Lyon thầm nghĩ, cảnh báo này đã muộn mất rồi. Christina đã hoàn toàn đánh bại chàng. Từ rất lâu, Hầu tước từng thề sẽ không bao giờ có mối liên quan tình cảm với bất kỳ phụ nữ nào khác cho đến trọn dời. Chàng chỉ giữ mối quan hệ rất ngắn ngủi và ngọt ngào.
Quá nhiều cho lời thề đó, Lyon thở dài. Giờ chàng không thể canh giữ trái tim mình nữa rồi. Nó đã hoàn toàn thuộc về người con gái đó.
Tâm trí quay lại với thách thức lý giải những nhận xét kỳ quặc của Christina. Hầu tước nhớ nàng đã từng nói sự tò mò sẽ giết chàng. Nàng đang nói dối hay rất nghiêm túc? Lyon không thể trả lời được.
Christina đã rất thành thật khi nói rằng mình không định sống ở Luân Đôn lâu, rằng nàng sẽ về nhà. Ít nhất nàng trông cũng giống đang nói thật.
Chàng không định để Christina đi bất cứ đâu. Người phụ nữ đó thuộc về chàng. Nhưng Lyon không chắc chắn về điều đó. Nếu nàng đã xoay xở để rời xa chàng, việc tìm kiếm sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu chàng biết chính xác đâu là nhà nàng. “Cô ấy sẽ không đi đâu hết”, Lyon tự nhắc nhở bản thân. Không, chàng sẽ không cho phép nàng rời xa mình.
Với tiếng càu nhàu thất vọng, Lyon thừa nhận thực tế là chỉ có một cách duy nhất để giữ Christina bên cạnh.
Chết tiệt, chàng sẽ phải cưới Christina.
“Cậu đã ở chỗ quái quỷ nào thế? Mình đã phải chờ cậu tiếng đồng hồ trong thư viện.” Rhone gào toáng lên ngay khi Lyon bước vào phòng giải trí trong nhà mình.
“Mình đã phải cử vài người tìm kiếm cậu khắp thành phố đấy, Lyon.”
“Mình không cho là phải báo cáo cậu, Rhone”, Lyon trả lời, ném áo khoác xuống và đi vào thư viện. “Đóng cửa lại Rhone. Cậu nghĩ cậu đang làm gì chứ? Cậu không nên ra ngoài. Có thể ai đó sẽ chú ý đến bàn tay đang bị băng bó của cậu. Cậu đã làm một việc vô ích. Người của cậu có thể nhanh chóng tìm ra mình.”
“Vậy, cậu vừa ở đâu? Bên ngoài trời đã tối đen rồi”, Rhone lẩm bẩm, ngồi phịch xuống cái ghế đầu tiên.
“Cậu bắt đầu trở nên giống một mụ vợ lắm điều rồi đấy”, Lyon nói và tủm tỉm cười. “Có chuyện gì thế? Có phải cha cậu lại gặp khó khăn gì không?”
“Không, và chắc cậu sẽ không cười kiểu đáng ghét đó nếu biết tại sao mình phải lùng sục khắp Luân Đôn để tìm cậu. Tốt nhất cậu nên mặc lại áo khoác vào, bạn của tôi. Cậu có việc gấp phải làm đấy.”
Giọng nói nghiêm trọng của Rhone khiến Lyon hoàn toàn nghiêm túc. Chàng tựa vào bàn làm việc, khoanh tay trước ngực, “Cậu nói rõ hơn đi”.
“Đó là về Christina, cô ấy đang gặp rắc rối.”
Lyon phản ứng như thể vừa giẫm phải lửa. Chàng nhảy vọt qua bàn và tóm lấy hai vai Rhone trước khi anh kịp thở ra.
“Vẫn còn khá nhiều thời gian, Lyon. Mình chỉ lo lắng trường hợp cậu có thể đã về căn nhà ở nông thôn. Chúng ta có thời gian đến lúc nửa đêm trước khi chúng bắt cóc cô ấy... vì Chúa, ối, bỏ mình ra.”
Lyon lập tức thả Rhone rơi trở lại ghế. “Bọn chúng là ai?”, chàng gằn giọng.
Vẻ mặt đầy vẻ chết chóc. Rhone vô cùng cảm ơn vì Lyon là bạn chứ không phải kẻ thù của mình. “Splickler và vài tên hắn ta thuê.”
Lyon nhanh chóng gật đầu với Rhone, bước sang phòng giải trí rồi hét to yêu cầu đánh xe ngựa trở lại cửa trước.
Rhone theo Lyon ra cửa. “Có lẽ con ngựa chiến của cậu sẽ nhanh hơn đấy.”
“Mình sẽ cần xe ngựa sau đó.”
“Để làm gì?”
“Cho Splickler.”
Cách Lyon phát âm cái tên đáng kinh tởm đó đã cho Rhone biết tất cả những gì anh cần hoặc muốn biết. Anh đợi tới khi cả hai đã yên vị trong xe rồi mới thuật lại chi tiết. “Một người của mình - hay đúng hơn là người của Jack - được trả một số tiền khá lớn để giúp bắt cóc Christina tới Gretna Green. Cậu thấy đấy, Splickler định ép cô ấy kết hôn. Mình đã thông báo cho người của mình là sẽ không có bất kỳ cuộc tấn công nào nữa. Một người trong bọn họ có vẻ khá tử tế - nếu xét trong đám trộm cướp - tên là Ben. Anh ta báo với mình là Splickler đã đề nghị và anh ta đã đồng ý tham gia. Ben nghĩ rằng đó là một cách thú vị khác để kiếm tiền dễ dàng.”
Cái nhìn của Lyon thực khủng khiếp.
“Splickler đã thuê Ben và ba người khác. Mình đã trả tiền cho Ben để anh ta giả bộ tham gia. Anh ta sẽ không giúp Splickler nếu chúng ta có thể tin lời anh ta.”
“Cậu chắc chắn là bọn chúng sẽ hành động lúc nửa đêm chứ?” Lyon hỏi.
“Chắc”, Rhone đáp và gật đầu. “Vẫn còn thừa thời gian mà Lyon.” Rồi thở dài. “Mình thực sự nhẹ nhõm vì cậu sẽ giải quyết chuyện này.”
“À, ừ, mình sẽ giải quyết nó.”
Tuy giọng của Lyon nhưng vẫn khiến Rhone rùng mình ớn lạnh. “Cậu biết không, mình luôn nghĩ Splickler là một con rắn, nhưng không tin là hắn đủ liều lĩnh để làm chuyện bẩn thỉu này. Nếu bất kỳ ai khám phá ra mưu đồ này của hắn thì danh tiếng của Christina sẽ bị phá hủy.”
“Sẽ không ai phát hiện ra hết, mình sẽ lưu ý chuyện này, Lyon.”
Rhone lại gật đầu. “Chắc phải có người bày mưu cho Splickler, Lyon. Hắn không đủ thông minh để nghĩ ra.”
“Ồ, đúng, phải có người vẽ đường cho hắn. Chắc chắn là Nữ bá tước. Mình có thể đánh cược cả mạng sống của mình.”
“Chúa ơi, Lyon, bà ta là dì của Christina mà. Cậu không thể...”
“Mình tin chắc là mụ ta”, Lyon gằn giọng. “Mụ ta để Christina ở lại một mình. Quá trùng hợp phải không?”
“Cậu có thừa khẩu súng nào cho mình không, Lyon?” Rhone hỏi.
“Mình không bao giờ dùng súng”
“Tại sao không chứ?” Rhone hoảng hốt.
“Quá ồn ào”, Lyon trả lời. “Ngoài ra, chỉ có bốn người bọn chúng, nếu người của cậu đáng tin.”
“Nhưng có tới tận năm người mà.”
“Không tính Splickier. Hắn ta sẽ chạy ngay lập tức nếu có rắc rối. Mình sẽ tìm hắn sau”
“Mình không nghi ngờ điều đó”, Rhone đồng tình.
“Rhone, khi chúng ta tới nhà Christina, mình sẽ cho người đưa cậu về nhà. Mình không muốn xe ngựa của mình đậu trước cửa nhà cô ấy. Splickler có thể sẽ đề phòng. Chúng ta không muốn hắn thay đổi kế hoạch. Mình sẽ yêu cầu người đánh xe trở lại lúc một giờ đêm.”
“Mình cương quyết ở lại để giúp một tay”, Rhone phản đối.
“Cậu cũng chỉ có một tay lành lặn để giúp thôi”, Lyon nhe răng cười.
“Cậu thật lém lỉnh.”
“Phải dùng từ cân nhắc, Rhone. Cân nhắc.”
Lyon nhảy xuống và ra lệnh cho người đánh xe trước khi chiếc xe kịp dừng hẳn. “Chết tiệt, Lyon. Mình có thể giúp mà”, Rhone hét lên.
“Cậu sẽ chỉ cản trở mình chứ không giúp gì đâu. Về nhà đi. Mình sẽ kể lại cho cậu khi mọi chuyện xong xuôi.”
Lạy Chúa, bạn anh hành động như thể không bị ảnh hưởng bởi những điều đang diễn ra. Nhưng Rhone biết rõ và cảm thấy hơi có lỗi với những kẻ đần độn, tham lam đã tham gia cùng Splickler. Những kẻ ngu ngốc đáng thương đó sẽ khám phá ra vì sao Hầu tước Lyonwood nổi danh như thế.
Đáng ghét, anh không muốn bị lỡ màn kịch này. “Chắc chắc mình sẽ không bỏ lỡ”, Rhone thầm nhủ và chờ thời cơ. Khi chiếc xe chạy chậm lại ở góc cua, Rhone liền nhảy xuống đường. Anh ngã khuỵu gối xuống mặt đường và nguyền rủa sự vụng về của bản thân, rồi phủi bụi khỏi người và vội vàng chạy về phía nhà Christina.
Lyon sẽ có sự trợ giúp của anh cho dù cậu ta muốn hay không.
Hầu tước đang sốt ruột đến phát điên lên. Chàng biết mình sẽ bình tĩnh ngay khi nhìn thấy Christina và biết nàng vẫn bình an. Nàng mãi mới ra mở cửa. Sự lo lắng đã lên tới đỉnh điểm và Lyon gần như phá hỏng ổ khóa bằng một trong những dụng cụ đặc biệt chàng luôn mang theo bên mình nhằm đối phó với những tình huống bất ngờ trước khi nghe thấy âm thanh của dây xích móc cửa trượt trên thanh chắn.
Dù đã kiềm chế được cơn nóng giận trước mặt Rhone, nhưng giây phút Christina mở cửa thì cơn giận lại bùng lên dữ dội. “Em nghĩ mình đang làm cái quái quỷ gì khi chỉ mặc mỗi cái váy ngủ này ra mở cửa chứ? Chết tiệt, em thậm chí còn không biết ai đang ở ngoài cửa mà Christina!”
Christina vội vàng khép hai tà váy ngủ lại và quay lưng về phía Lyon.
Chàng xông vào phòng khách giống hệt con ngựa đực đang điên cuồng theo đúng nghĩa đen.
“Ngài đang làm gì ở đây thế?” Christina hỏi.
“Tại sao Elbert không ra mở cửa?” Lyon cáu kỉnh, nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu nàng, biết quá rõ là nếu nhìn nàng trong trang phục ít ỏi như thế cùng với mái tóc buông lơi rối bù đáng yêu đó sẽ khiến chàng lạc mất mọi suy nghĩ của mình.
“Elbert tới thăm mẹ ông ấy”, Christina giải thích. “Lúc này đã quá muộn cho một cuộc thăm viếng.”
“Thăm ai cơ?” Cơn giận của Lyon đột nhiên tan biến.
“Mẹ ông ta. Và tôi băn khoăn tại sao ngài lại thấy buồn cười vì điều đó?”, nàng hỏi. “Ngài thay đổi nhanh như một con thằn lằn, Lyon ạ. Ngài hét vào mặt tôi, rồi lại cười thích thú chỉ trong nháy mắt.”
“Christina, là tắc kè hoa chứ không phải thằn lằn”, Lyon sửa lại. “Elbert ít nhất cũng đã tám mươi tuổi. Mẹ ông ta vẫn còn sống sao?”
“Ồ, tôi đã gặp bà ấy. Bà ấy là một người đáng mến. Trông khá giống Elbert. Nào, ngài có định cho tôi biết tại sao ngài đến đây không?”
“Lên gác và mặc đồ vào. Ta không thể suy nghĩ được trong khi em lượn lờ xung quanh với bộ đồ này.”
“Tôi không lượn lờ”, Christina phản đối. “Tôi hoàn toàn đứng yên một chỗ.”
“Chúng ta sẽ có khách trong vài phút nữa.”
“Chúng ta sao?” Christina lắc đầu. “Tôi không mời bất kỳ ai cả. Tôi thực sự không có tâm trạng để vui chơi, Lyon. Tôi chỉ vừa mới bắt đầu khóc thương ngài, và giờ ngài ở đây...”
“Khóc thương ta?” Lyon lặp lại, băn khoăn không kém Christina. “Em khóc thương ta vì cái chết tiệt gì chứ?”
“Đừng bận tâm”, Christina nói. “Và đừng mất bình tĩnh như thế. Ai đang tới đây thăm viếng tôi thế?”
Lyon phải hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng. Rồi giải thích cặn kẽ về Splickler và đồng bọn của hắn. Chàng cố tình không đề cập tới sự liên quan của Nữ bá tước vì không muốn Christina buồn lòng và quyết định chờ đợi, nghĩ rằng sẽ giải quyết từng vấn đề ở những thời điểm phù hợp.
“Ngài muốn tôi làm gì?” Christina hỏi rồi khóa chặt cửa trước và bước tới đứng ngay cạnh.
Lyon hít hà mùi thơm của các loại hoa, với tay ôm nàng vào lòng và thì thầm, “Em thơm quá”.
Tay Lyon ôm lấy khuôn mặt thiên thần của nàng. Chúa ơi, Christina đang nhìn chàng với vẻ tin cậy tràn ngập trong ánh mắt.
“Ngài phải nói cho tôi biết điều cần làm”, Christina thầm thì lần nữa.
“Hôn ta đi”, Lyon ra lệnh, cúi đầu và hôn nhanh lên môi nàng.
“Tôi đang nói về những kẻ gây rối”, Christina nói và đẩy Hầu tước ra. “Ngài thực sự không thể suy nghĩ được một phút sao Lyon? Có sai lầm gì trong huyết thống của ngài sao?”
Lyon lắc dầu. “Tất nhiên ta có thể suy nghĩ. Ta vẫn đang chìm trong suy nghĩ muốn ôm em ngay từ lúc em mở cửa. Em không mặc thứ gì bên dưới lớp váy ngủ mỏng manh này phải không?”
Christina đã có thể lắc đầu nếu không bị ôm chặt cứng như thế. “Tôi vừa tắm xong”, và giải thích, mỉm cười bởi Lyon đã thừa nhận muốn chạm vào mình.
Chàng quả là người trung thực. Christina kiễng chân lên để tặng cho thứ chàng muốn. Nàng chỉ nghĩ sẽ bắt chước nụ hôn nhanh mà chàng vừa làm. Lyon lại có suy nghĩ khác. Ngón tay cái chàng đẩy nhẹ cằm nàng xuống vừa đủ cho lưỡi mình trượt nhanh vào miệng tìm kiếm lưỡi nàng.
Christina túm chặt vạt áo choàng của Lyon, lo sợ hai đầu gối mình bắt đầu bị oằn xuống. Khi chắc chắn mình sẽ không ngã xuống, nàng đáp lại với sự cuồng nhiệt không kém.
Cách nàng hưởng ứng khiến Lyon gần như phát cuồng. Miệng chàng chuyển động trên môi nàng mạnh mẽ, đầy sở hữu. Christina không thể kiềm chế được. Điều thực sự kích thích Lyon là những lời thì thầm rên rỉ, đôi môi mềm mại và cái lưỡi hoang dại của nàng. Đúng, chàng hoàn toàn hài lòng với phản ứng của Christina và nhanh chóng kết luận rằng chỉ có lúc này nàng mới thành thật với mình.
Lyon miễn cưỡng đẩy ra. “Em khiến tay ta run rẩy.”
Christina nói. “Tôi sẽ không thể giúp ngài nếu bọn chúng gõ cửa lúc này.”
“Thật tệ là em lại không sử dụng dao tốt lắm”, Lyon nhận xét.
Chàng chờ đợi một lời nói dối nữa, biết rõ nàng sẽ không thừa nhận mình từng được dạy cách dùng dao.
“Vâng, tệ quá”, Christina đáp. “Nhưng dao là để dành cho đàn ông. Phụ nữ có thể sẽ tự làm hại họ nếu dùng dao. Tôi cũng không có súng. Có lẽ ngài sẽ thấy thất vọng vì tôi không được dạy dỗ tốt.”
Lyon nhận thấy Christina đang muốn có sự đồng tình.
“Không sao đâu cưng”, Lyon êm ái trả lời, vòng tay ôm lấy vai nàng và bước lên cầu thang. “Trách nhiệm của một người đàn ông là bảo vệ người phụ nữ mềm yếu của anh ta.”
“Đúng, đó là điều được thừa nhận ở mọi nền văn hóa”, Christina đồng ý. Giọng nói bỗng trở nên ngập ngừng, có phần xấu hổ khi thêm vào, “Tuy nhiên, ngài cũng sẽ không phản đối nếu người phụ nữ mềm yếu đó biết cách bảo vệ bản thân. Đúng không? Ý tôi là ngài sẽ không cho rằng như thế là không xứng với một phu nhân... hay ngài cho là như vậy?”
“Đây là phòng em à?” Lyon hỏi, cố tình tránh né câu hỏi. Chàng đẩy cửa căn phòng ngủ đầu tiên, trong phòng tối tăm, nồng nặc mùi nước hoa và biết ngay đây là phòng của Nữ bá tước trước khi Christina kịp trả lời.
Căn phòng đủ tối khiến một con nhện vừa lòng. Hay một con dơi già, Lyon cau mày nghĩ thầm.
“Đây là phòng của dì tôi”, Christina đáp, nhìn trộm vào bên trong. “Nó thật tăm tối, đúng không?”
“Em có vẻ rất ngạc nhiên. Em chưa từng vào trong này sao, Christina?”
“Chưa.”
Lyon đóng cửa lại khi thấy vô số chốt cửa và dây xích khóa gắn bên trong cửa. “Dì em có vẻ là một người rất khó ngủ”, chàng nhận xét.
“Bà ta phải khóa cửa để đề phòng ai, Christina?”
Chàng biết câu trả lời, lập tức cảm thấy giận dữ và nhớ tới lời nhận xét của viên thủy thủ về việc Nữ bá tước rất sợ hãi cô cháu nhỏ xinh đẹp. Những cái khóa cửa được gắn sai phía như Lyon nhận thấy. Christina nên được bảo vệ khỏi Nữ bá tước chứ không phải ngược lại.
Không hiểu Christina đã buộc phải chịu đựng loại cuộc sống gì kể từ khi trở về với quê hương và gia đình mình. Hẳn nàng rất cô đơn. Và người họ hàng duy nhất nàng nên tránh xa là loại người thế nào?
“Dì tôi không muốn bị làm phiền trong khi bà đang ngủ”, Chrỉstina giải thích. Lyon nhận thấy vẻ buồn bã trong giọng nói của nàng và ôm nàng chặt hơn. “Em đã không có cuộc sống dễ chịu kể từ khi về nhà, phải không em yêu?”
Chàng có thể cảm thấy Christina nhún vai phủ nhận.
“Phòng của tôi ở cuối hành lang. Có phải đó là nơi ngài muốn ghé qua không?”
“Phải”, Lyon đáp. “Nhưng ta cũng muốn kiểm tra các cửa sổ nữa.”
“Phòng tôi ở có hai cửa sổ”, Christina nói, tránh xa để chàng không ôm mình được và chỉ nắm tay chàng, rồi nhanh chóng đi vào phòng.
Lyon liếc nhanh qua mọi thứ bên trong. Căn phòng chỉ có vài đồ đạc đơn giản cần thiết nhất của phụ nữ và chàng cảm thấy hết sức đau lòng. Mấy món nữ trang rẻ tiền nằm ngay ngắn trên mặt hai cái tủ ngăn kéo. Căn phòng không một chút bừa bộn. Một chiếc ghế đơn nằm trong góc, một tấm màn che khu vực thay đồ sau nó. Một chiếc giường ngủ với màn che màu sáng và hai cái tủ ngăn kéo nhỏ là những đồ nội thất duy nhất trong căn phòng rộng lớn.
Rõ ràng Christina rất thích sự ngăn nắp. Căn phòng sạch sẽ, trừ cái chăn đơn ai đó làm rơi trên sàn, ngay bên đưới cửa sổ.
“Khu vườn nằm ngay bên dưới cửa sổ phòng tôi”, Christina nói. “Có vẻ rất dễ leo vào vì cây cối vươn gần tới bậu cửa. Tôi nghĩ dây nho khá chắc chắn cho một người bám vào.”
“Ta nghĩ chúng sẽ không vào bằng lối cửa sổ”, Lyon nhận xét, có vẻ hết sức lơ đãng. Chàng kiểm tra khung cửa, rồi nhìn xuống vườn, ước là ánh trăng không quá sáng như đêm nay. Trời sáng như ban ngày.
Lyon liếc nhìn Christina. Nét mặt và thái độ của chàng đã hoàn toàn thay đổi. Mạnh mẽ, quyết liệt.
Christina như mỉm cười. Chàng thực sự là một chiến binh. Khuôn mặt bình thản như một chiến binh da đỏ. Christina không thể biết chàng đang nghĩ gì lúc này và dáng đi cứng rắn cho nàng biết chàng đã sẵn sàng cho trận chiến.
“Phòng khách chỉ có hai cửa sổ phía trước như ta nhớ. Có lối đi nào khác ngoài lối vào từ phòng giải trí không?”
“Không”, Christina đáp.
“Tốt. Mặc đồ vào Christina. Em có thể đợi ở trong đó cho đến khi mọi chuyện kết thúc. Ta sẽ biến nó thành nơi an toàn.”
“Bằng cách nào?”
“Khóa tất cả cửa sổ và cửa chính lại”, Lyon giải thích.
“Không. Tôi không muốn bị khóa chặt ở bất cứ nơi nào, Lyon.”
Giọng nói dữ dội khiến Lyon kinh ngạc. Rồi chàng nhớ ra Christina đã khó chịu thế nào khi ở trong chiếc xe ngựa đóng kín. Trái tim chàng mềm đi. “Nếu ta làm một cái khóa bên trong và em sẽ biết khi nào có thể ra ngoài nếu em...”
“Ôi vâng, ý kiến đó hay đấy”, Christina cắt ngang và nhanh nhảu gật đầu. Trông rất nhẹ nhõm. “Cảm ơn ngài đã thông cảm.”
“Sao giờ em vẫn nhăn nhó?” Lyon hỏi, rõ ràng là rất bực bội.
“Tôi vừa nhận ra ngài lại có thêm một vũ khí nữa để chống lại tôi nếu ngài giận dữ với tôi”, nàng thú nhận. “Tôi vừa cho ngài thấy một điểm yếu của mình”, rồi nhún vai nói thêm.
“Không, em vừa sỉ nhục ta đấy”, Lyon đáp lại. “Ta không biết có bao nhiêu người đàn ông và cả phụ nữ nữa, những người mà thích bị khóa trong một căn phòng kín, Christina. Nào hãy thôi làm ta phân tâm đi. Mặc đồ vào.”
Christina nhanh chóng mệnh lệnh. “Tôi không nghĩ mình muốn chờ trong phòng khách chút nào”, nàng lẩm bẩm khi chộp lấy cái váy đầu tiên tìm thấy và đi tới phía sau màn che để thay đồ.
Nàng nhận ra mình đã chọn một cái váy sai lầm khi cởi bộ đồ ngủ và mặc vào cái váy màu xanh sang trọng.
“Lyon, khuy móc nằm ở phía sau”, nàng gọi to. “Tôi không thể tự cài được.”
Lyon đang đứng cạnh cửa sổ, liền quay vào thấy Chrisistina đang giữ phần váy trước ngực.
Khi nàng quay lưng lại, điều đầu tiên Lyon nhận thấy là làn da mịn màng hoàn hảo của nàng. Dưới ánh nến, trông nàng hết sức lôi cuốn khiến tâm trí chàng xáo động.
Điều thứ hai là nàng không hề mặc thứ gì bên trong. Lyon không thể bình thản được. Tay chàng run rẩy khi móc khuy lại, các ngón tay vụng về vì chàng muốn vuốt ve làn da mềm mại ấy.
“Hầu gái của em đâu, Christina?”, chàng hỏi, hy vọng nói chuyện sẽ giúp mình thoát khỏi ý nghĩ đen tối là muốn bế thốc nàng vào giường và làm tình với nàng.
“Tôi sẽ ở một mình cả tuần lễ. Tôi đã cho Beatrice nghỉ ngơi”
Giọng nói thản nhiên khiến chàng nổi cáu. “Vì Chúa, không một tiểu thư quý phái nào phải tự làm hết mọi việc cả”, và cằn nhằn.
“Tôi có thể chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi hầu hết là tự tư tự lợi.”
“Tự túc”, Lyon thở dài nói, cảm thấy khó khăn khi với tới cái móc cuối cùng. Mái tóc mềm như lụa đã gây cản trở.
“Tôi không hiểu.”
Lyon nhấc mớ tóc lên và vắt nó qua vai nàng. Chàng mỉm cười khi thấy da nàng nổi gai ốc. “Là tự túc, Christina, không phải tự tư tự lợi.”
“Điều đó khác nhau sao?”, nàng hỏi, cố quay lại để nhìn.
“Yên nào”, Lyon yêu cầu. “Đúng, rất khác nhau. Dì em là tự tư tự lợi, còn em là tự túc.”
“Ngài biết không, tôi không bao giờ nói sai trừ khi ở cùng ngài, Lyon. Tất cả là lỗi của ngài đã khiến tôi nhầm lẫn.”
Chàng không muốn phí thời gian tranh cãi. “Đi nào”, và yêu cầu sau khi đã cài xong móc áo. Chàng nắm tay và kéo nàng đi theo mình. Christina phải chạy mới theo kịp sải chân dài của Hầu tước. “Tôi vẫn chưa tết tóc”, nàng nói nhanh. “Tôi thực sự phải làm, Lyon. Nó có thể chống lại tôi. Chắc ngài cũng nhận ra.”
Chàng không phát hiện ra và biết là không nên hỏi nhưng không thể kìm được. “Tại sao tóc em lại là một vũ khí?”
“Bọn chúng có thể tóm được tôi nếu chộp được tóc của tôi, tất nhiên trừ khi tôi nhanh như báo đen, dũng cảm như sói và láu cá như một con gấu.”
Người phụ nữ này lại nói linh tinh nữa. Lyon cho thấy sự bực bội của mình khi họ tới phòng khách.
“Em có ổn không nếu đứng trong bóng tối?” Lyon hỏi, bước về phía hai cửa sổ ở mặt trước, giật lấy tay từ một bên rèm cửa được làm từ dây thừng bện và đưa cho Christina.
“Tôi không sợ tối”, nàng đáp với vẻ mặt bất mãn. “Sao ngài có thể hỏi tôi câu hỏi ngu ngốc đó chứ?”
“Buộc sợi dây này quanh các tay nắm cửa, Christina. Hãy buộc chặt và chắc chắn. Nếu có người cố xông vào phòng, ta sẽ nghe thấy tiếng động. Được chứ?”
Lyon kiểm tra lại các cửa sổ. Thời gian đã khiến chúng trở nên chắc chắn hơn. “Được, Lyon. Tôi sẽ không để ngài phải chạy xuống đâu”, Christina đáp từ phía sau.
“Giờ hãy nghe kỹ đây, nàng chiến binh nhỏ của ta”, Lyon đanh giọng, siết chặt hai vai nàng. “Em sẽ ở trong phòng này đến khi nguy hiểm qua đi. Hiểu không?”
Giọng nói trở nên gay gắt, giận dữ. Nhưng nó không khiến Christina lo lắng. Nàng vẫn mỉm cười. “Tôi thực sự mong muốn được giúp ngài, Lyon. Suy cho cùng, tôi muốn nhắc ngài rằng tôi là người chúng định tấn công. Hẳn ngài sẽ cho phép tôi thực hiện phần việc của mình.”
“Chắc chắn là không”, Lyon gầm lên. “Em sẽ làm vướng chân ta, Christina”, rồi nhẹ giọng nói thêm.
“Rất tốt”, Christina đáp, quay sang chiếc gương nhỏ hình bầu dục treo trên tường liền kề cửa sổ và bắt đầu tết tóc. Trông nàng thật yêu kiều, nữ tính. Khi nàng đưa tay lên, gấu váy bị kéo lên quá mắt cá chân.
“Em quên không mang giày rồi”, Lyon mỉm cười nhắc nhở. “Lần nữa.”
“Lần nữa? Ý ngài là gì?” Christina ngạc nhiên, quay lại nhìn.
Chàng lắc đầu. “Đừng bận tâm. Em có thể thả tóc tự nhiên vì em sẽ không tham gia.”
Nụ cười của nàng cực kỳ chân thành. Lyon lập tức nghi ngờ. “Hãy hứa với ta, Christina. Ngay lập tức.”
“Hứa gì?”, nàng hỏi, giả vờ không hiểu, lảng tránh ánh mắt chàng và tiếp tục tết tóc.
Lyon cố giữ kiên nhẫn. Cô gái ngây thơ này không nhận ra chàng có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của nàng trong gương. Lúc này trông nàng hoàn toàn không thành thật, mà cực kỳ, cực kỳ kiên quyết.
Lyon phải có được lời hứa của nàng, dù phải ép buộc. Tất nhiên, sự an toàn của Christina là ưu tiên hàng đầu. Lyon sẽ không để bất kỳ điều gì xảy ra. Nhưng còn lý đo khác nữa, dù nó không quan trọng như lý do đầu tiên, tuy thế vẫn khiến chàng lo lắng. Thực tế chàng không muốn nàng nhìn thấy mình lúc đó. Bởi có nhiều khả năng sau đêm nay, Christina sẽ trở nên khiếp sợ chàng còn hơn sợ Splickler và đám người của hắn.
Lyon chưa bao giờ chiến đấu công bằng hay một cách danh dự. Christina không được nghe bất kỳ điều gì về quá khứ của chàng. Giờ đây chàng nhận ra mình quan tâm đến nàng nhiều thế nào, Lyon muốn bảo vệ nàng khỏi thế giới nói chung, đặc biệt khỏi những kẻ đáng khinh như Splickler... nhưng cũng muốn bảo vệ nàng khỏi phần đen tối nhất trong con người mình. Chàng không muốn nàng bị vỡ mộng. Christina tin rằng chàng chỉ đơn giản là Hầu tước Lyonwood, không hơn không kém.
Chúa cứu giúp, chàng muốn giữ nàng luôn trong sáng.
Lyon nghĩ mình sẽ mất Christina nếu nàng biết sự thật.
“Tôi hứa sẽ không gây rắc rối đến khi ngài yêu cầu”, Christina nói, cắt ngang dòng suy nghĩ kiên định của Lyon. “Ngài Smitherson đã dạy tôi cách tự vệ”, nàng mau mắn nói thêm khi bắt gặp ánh mắt giận dữ của chàng. “Tôi sẽ biết phải làm gì.”
“Summerton”, Lyon thở dài thườn thượt. “Những người nuôi dưỡng em được gọi là Summerton.”
Tâm trạng thay đổi nhanh như gió, Christina thầm nghĩ. Không thể đoán được. Lúc này chàng không mỉm cười mà trông như đang suy tính cách giết người.
“Ngài hành động như thể chúng ta còn tất cả thời gian trên trái đất trước khi bọn chúng tới vậy”, Christina nhận xét. “Chúng sẽ xuất hiện sớm chứ?”, nàng hỏi, hy vọng có thể lái Lyon khỏi bất cứ suy nghĩ hung hãn nào toát lên từ cái nhìn trừng trừng giận dữ.
“Không phải ngay lúc này”, Lyon trả lời. “Đứng yên ở đây trong khi ta đi xem xét một vòng.”
Christina gật đầu. Ngay khi Hầu tước vừa khuất dạng, nàng liền chạy nhanh lên gác để lấy sợi ruy băng cột tóc. Và tất nhiên cả con dao. Nàng sẽ giúp Lyon dù chàng đã ở phòng khách, từ tốn ngồi xuống chiếc trường kỷ cũ mòn và giấu con dao xuống gối tựa khi Lyon trở lại.
“Ta quyết định sẽ khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn với Splickler.”
“Bằng cách nào?”
“Để ngỏ cửa phía sau.”
“Điều đó sẽ rất có ích cho ngài.”
Lyon mỉm cười với lời tán dương rồi bước tới đứng ngay trước mặt nàng. Hai bàn tay to lớn chống lên hông, hai chân dang rộng vững chãi và Christina phải ngả đầu ra sau mới có thể nhìn được mặt chàng. Khi Lyon tiếp tục mỉm cười, nàng đoán tâm trạng chàng hẳn đã sáng sủa hơn một chút.
“Nếu ngài chắc chúng vào qua khu vườn, tại sao lại để chúng vào nhà? Sao không chào đón chúng từ bên ngoài?”
“Chào đón chúng?” Lyon lắc đầu. “Christina, chúng không tới đây để nói chuyện với em. Sẽ có ẩu đả đấy.”
Chàng không muốn làm Christina lo lắng nhưng nàng cần phải biết. “À, tất nhiên sẽ có ẩu đả”, Christina nói. “Đó chính là lý do tại sao tôi lại muốn ngài đón chúng từ bên ngoài, Lyon. Rốt cuộc, tôi sẽ là người phải dọn dẹp đống bừa bộn.”
Lyon đã không nghĩ về điều này. Và khi nhận ra Christina hoàn toàn hiểu điều gì sẽ xảy đến, chàng cảm thấy rất nhẹ nhỏm. “Em rất dũng cảm”, chàng ca ngợi. “Tuy nhiên, trăng quá sáng. Ta đã ghi nhớ chi tiết căn phòng chúng sẽ đột nhập trước khi tắt nến. Chúng sẽ bất lợi hơn.”
“Bọn chúng cũng sẽ phải xông vào cùng lúc”, Christina xen vào. “Một ý tưởng rất xảo quyệt, Lyon. Nhưng nếu chúng leo dây nho vào thay vì cố gắng phá cửa thì sao?”
“Chúng sẽ không làm vậy đâu em yêu.”
Chàng có vẻ rất chắc chắn, Christina quyết định không lo lắng về chuyện đó nữa và quan sát chàng đi về phía cửa. “Đã đến lúc tắt nến rồi em yêu. Buộc dây quanh tay nắm cửa trước, được chứ? Em không sợ hãi phải không? Ta sẽ bảo vệ em. Ta hứa đấy.”
“Tôi tin tưởng ngài, Lyon.”
Câu trả lời khiến chàng ấm lòng. “Và ta tin em sẽ ở yên tại đây”
“Lyon!”
“Sao hả Christina?”
“Hãy thận trọng.”
“Ta hứa”
“Ôi, Lyon.”
“Gì nữa?”
“Ngài sẽ không khiến mọi thứ quá bừa bộn chứ?”
“Ta sẽ cố.”
Chàng nháy mắt trước khi đóng cửa lại. Christina buộc sợi dây thừng quanh hai tay nắm, thắt một nút thật chặt, thổi tắt nến và ngồi im chờ đợi.
Từng phút chậm chạp trôi qua. Christina căng thẳng lắng nghe âm thanh từ phía sau ngôi nhà. Bởi thế nàng hết sức kinh hãi khi nghe thấy tiếng sột soạt đến từ cửa sổ phía trước.
Bọn chúng không định vào bằng lối cửa trước. Lyon sẽ không bị thất vọng. Christina cảm thấy muốn ra lệnh cho những tên côn đồ vòng lại lối cửa sau, rồi nhận ra ý tưởng đó thật ngu xuẩn. Nàng quyết định sẽ ngồi chờ và hy vọng chúng việc phá vỡ cửa sổ và cuối cùng là thử lối cửa phía sau.
“Christina?”
Một giọng thì thầm gọi tên nàng, nhưng Christina lặp tức nhận ra là ai. Bá tước Rhone đang cố thu hút sự chú ý của nàng.
Nàng kéo rèm cửa và phát hiện ra Rhone đang bám vào bậu cửa sổ, cười toe toét. Nụ cười không đọng lại lâu - không phải tại Rhone. Anh đột ngột bị tuột tay và rơi xuống. Một tiếng uỵch nhẹ vang lên và được nối tiếp bởi vài tiếng nguyền rủa khiếm nhã cho biết Rhone chạm đất không phải bằng chân.
Nàng quyết định phải tìm và kéo anh ra khỏi hàng rào. Rhone vừa gây ồn ào và chắc chắn đã đánh động những kẻ đột nhập.
Rhone gặp nàng ở cửa trước. Trông thật lôi thôi, áo khoác bị rách toạc chỗ ống tay, cà vạt xộc xệch, lấm lem đất cát và một chân thì tập tễnh. Anh quả là người vụng về, nàng thầm nghĩ nhưng trái tim lại rất cảm kích.
Chắc Lyon đã phó thác nhiệm vụ cho anh ấy. Christina tin người đàn ông này mạo hiểm ra ngoài là để giúp đỡ bạn mình. Đó là lời giải thích hợp lý duy nhất cho cuộc thăm viếng bất ngờ này. “Trông ngài giống như vừa bị lỡ một trận đánh ấy. Rhone, phía sau ngài!”
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng vang lên từ phía sau ngôi nhà gần như lấn át giọng nói của Christina. Tuy nhiên Rhone đã nghe thấy cảnh báo và phản ứng rất mau lẹ, mất không đầy một giây để quay lại đối mặt với mối đe dọa và dùng vai phải giữ chặt cửa, ngăn một gã trông có vẻ rất dẻo dai đang cố xông vào. Chân khuỵu hẳn xuống, mặt đỏ rực vì phải cố sức.
Khi rõ ràng không thể giữ được cửa nữa, Christina bèn xông đến giúp.
“Lyon!”
Rhone hét váng lên đinh tai nhức óc. “Chạy đi và nấp vào đâu đó”, Rhone thở hổn hển bảo Christina, giọng nói căng thẳng.
“Christina. Nấp vào phía sau sofa.”
Giọng Lyon vang lên từ phía sau. Christina chỉ định ngoái cổ lại giải thích rằng sức nặng của mình có thể giúp giữ cánh cửa, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến lời nói bay tuột ra khỏi đầu.
Nàng chậm chạp quay lại và ngập ngừng bước lên một bước. Và quá sửng sốt nên không thể di chuyển nhanh chóng hơn.
Sự biến đổi của Hầu tước khiến nàng bị thu hút. Thậm chí lúc này chàng không giống một người Anh. Áo khoác đã bị quăng đâu mất, sơ mi thì không còn đóng thùng nữa. Máu đang chảy từ một vết cắt cạnh miệng xuống cằm. Đó không phải là vết thương đáng kể và không làm nàng sợ. Cả những giọt máu bắn tung tóe trên tay áo nữa, vì theo bản năng, nàng biết đó không phải là máu của chàng... không, nàng không sợ vẻ bề ngoài của Lyon.
Ánh nhìn trong đôi mắt mới là vấn đề. Chàng nhìn như thể sẵn sàng giết người. Lyon có vẻ khá bình tĩnh. Hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt gần như chán nản. Dĩ nhiên, tất cả đều là giả tạo. Sự thật nằm trong đôi mắt.
“Ngay bây giờ!”
Tiếng hét làm Christina bừng tỉnh khỏi trạng thái mụ mẫm. Christina thậm chí còn không kịp liếc mắt về phía Rhone lúc chạy vào phòng khách.
“Tránh xa ra, Rhone.”
Rhone không chần chừ, lập tức thực hiện mệnh lệnh. Ngay khi anh nhảy lùi lại, ba gã đàn ông lực lưỡng bị mất đà, đổ ập vào trong phòng, chồng chất lên nhau. Rhone đứng trong góc, hy vọng Lyon yêu cầu giúp đỡ.
Lyon đứng giữa phòng giải trí, kiên nhẫn chờ ba kẻ giết người đứng lên. Rhone nghĩ bạn mình có chút quá rộng lượng.
Chàng bị bất lợi về số lượng, cân nặng và cả vũ khí. Lúc này, cả ba gã đứng thủ thế trước mặt đều cầm dao trong tay. Một tên còn nắm chặt con dao găm trong tay kia.
Một tên bắt đầu cười khẩy. Rhone mỉm cười. Tên ngu ngốc đó không nhận ra Lyon vẫn đang giữ ưu thế.
Tên to béo ở giữa đột ngột quét lưỡi dao ngang người Lyon. Gót giày của chàng móc trúng phía dưới cằm gã. Cú đánh khiến gã bị hất lên đủ cao để Lyon có thể nện một cú đấm vào háng gã. Kẻ tấn công bị bất tỉnh trước khi rơi xuống sàn.
Hai tên còn lại đồng loạt xông lên đúng lúc một tên khác đang lao lên bậc cửa. Rhone nghe tiếng bước chân liền lao tới đá sập cửa lại. Một tiếng rú đau đớn xuyên qua cửa cho thấy Rhone đã hành động cực kỳ kịp thời.
Rhone không rời mắt khỏi Lyon. Dù đã được chứng kiến chàng chiến đấu trước đó, nhưng sức mạnh của Lyon vẫn khiến anh ấn tượng. Lyon dùng khuỷu tay thúc mạnh vào hàm một tên trong khi kéo tay một tên khác. Khi nghe tiếng xương kêu răng rắc, Rhone biết Lyon đã bẻ gãy cổ tay gã. Ba thân thể nằm rải rác trên lối đi khi Lyon dừng tay. “Mở cửa ra, Rhone.”
“Chết tiệt, thậm chí cậu còn không thở dốc tí nào”, Rhone làu bàu, mở cửa rồi tránh ra một bên khi Lyon nhẹ nhàng nhấc từng tên lên và ném ra đường. “Chúng ta phối hợp thật ăn ý”, Rhone bình luận.
“Chúng ta sao?”
“Mình nhìn, còn cậu thực hiện”, Rhone giải thích. “Hiểu chưa.”
“Chuyện gì xảy ra với Splickler thế? Hắn ta đi vào lối cửa sau hay đã trốn thoát rồi?”
Lyon cười toe toét, rồi hất đầu về đống người đang nằm dưới bậc cửa. “Splickler nằm dưới cùng. Mình nghĩ có lẽ cậu đã làm gãy mũi hắn khi dập cửa đấy.”
“Vậy là mình đã hoàn thành nhiệm vụ”, Rhone tuyên bố, vênh mặt lên dương dương tự đắc.
Lyon bắt đầu cười to, vỗ mạnh vào Rhone rồi quay lại nhìn Christina đang đứng giữa lối đi.
Trông Christina như thể vừa nhìn thấy ma. Khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt mở to kinh hãi. Trái tim Lyon đập loạn lên. Chúa ơi, hẳn nàng đã chứng kiến trận đánh. Chàng bước một bước về phía nàng nhưng chợt khựng lại khi nàng lùi lại.
Chàng cảm thấy như vừa bại trận. Nàng sợ hãi. Lạy Chúa, chàng muốn bảo vệ chứ không phải làm Christina kinh sợ.
Đột nhiên Christina chạy tới, lao bổ vào vòng tay Lyon khiến hai người gần như ngã soài xuống sàn. Lyon không hiểu tại sao Christina lại thay đổi thái độ, nhưng đồng thời cũng rất cảm ơn Chúa. Sự nhẹ nhõm đã xóa đi vẻ cứng nhắc trong dáng đứng. Lyon ôm chặt và tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, thở dài. “Ta sẽ không bao giờ hiểu được em, đúng không?”
“Em rất vui mừng vì chàng không giận dữ với em.”
Giọng nàng nghẹn ngào, nhưng chàng vẫn nghe rõ. “Tại sao ta phải giận dữ với em?”
“Vì em đã không giữ lời hứa”, Christina nhắc. “Em đã rời khỏi chỗ để mở cửa cho Rhone.”
Lyon liếc về phía bạn. “Mình nhớ rõ rành rành là đã bảo cậu về nhà cơ mà.”
Chàng cau mày, rồi bất ngờ chú ý tới dáng vẻ của bạn. “Chuyện gì xảy ra với cậu thế. Mình nhớ là cậu không tham gia trận đánh mà.”
“Một rủi ro nho nhỏ”, Rhone đáp.
“Anh ấy ngã xuống hàng rào”, Christina giải thích, mỉm cười trước vẻ lúng túng hiện rõ trên mặt Rhone. Ồ, anh thực sự đang đỏ mặt.
“Hàng rào?” Lyon ngờ vực.
“Mình nghĩ sẽ đi bộ về nhà. Xe của cậu có lẽ vẫn đang đậu trước cửa nhà mình, Lyon. Mình sẽ bảo người đánh xe mang lại cho cậu. Chúc buổi tối tốt lành, công chúa Christina.”
“Ngài thực sự không nên đi bộ. Lyon, chàng nên...”
“Để cậu ta đi bộ. Chỉ một quãng ngắn thôi mà”, Lyon cắt ngang.
Christina không tranh cãi thêm. Ai đó sẽ phải mang xe lại đây, và nàng muốn Rhone làm việc đó hơn vì nàng có thể có vài phút riêng tư với Lyon.
“Cảm ơn vì sự giúp đỡ của ngài, Rhone. Lyon, chàng định làm gì với những kẻ đang nằm lộn xộn trước cửa nhà em? Và nếu em không nhầm thì còn một hoặc hai tên ở phía sau nữa phải không?”
“Hai tên”, Lyon đáp. “Ta đã ném chúng ra ngoài”
“Chúng sẽ tỉnh lại và tự bò về nhà thôi”, Rhone tham gia. “Tất nhiên, trừ phi cậu...”
“Mình không làm thế”, Lyon nói.
“Không làm gì?” Christina hỏi.
“Giết chúng”, Rhone đáp.
“Rhone, đừng làm cô ấy sợ”, Lyon lên tiếng.
“Ôi trời, em hy vọng là không. Hãy nhìn đống đố vỡ này xem” Christina kêu lên thảng thốt nhưng bởi 1ý do hoàn toàn khác. Cả Lyon và Rhone đều bật cười.
“Tại sao cô không khóc hay đại loại thế?” Rhone hỏi.
“Tôi nên thế sao?”
“Không, Christina, em không nên làm thế”, Lyon nói. “Nào, đừng thắc mắc nữa.”
“Cô không đi giày à, Christina?” Rhone chợt buột miệng.
“Đi đường cẩn thận nhé”, Christina đáp, phớt lờ nhận xét về việc mình đi chân trần. “Đừng để ai nhìn thấy cánh tay quấn băng của ngài. Họ có thể sẽ chú ý đấy.”
Sau khi chốt cửa, Christina quay lại tìm Lyon và nhận ra chàng đã đi đến nửa cầu thang với sải chân hai bước một. “Chàng đang đi đâu thế?”
“Đi tắm rửa”, Lyon đáp vọng lại. “Không có sẵn nước nóng trong phòng em sao, Christina?”
Lyon đã đi khuất trước khi nàng kịp trả lời. Christina vội vàng chạy theo.
Khi bắt kịp, nàng ước mình nên đợi bên dưới. Lyon đã cởi phăng áo sơ mi, cúi xuống bồn và đang vốc nước lên rửa mặt và hai tay.
Christina đột nhiên bị choáng ngợp bởi vóc dáng của Lyon. Nàng có thể nhận ra sức mạnh tiềm ẩn trong cơ bắp ở tay và vai; một đám lông tơ màu vàng nhạt phủ kín trước ngực, biến thành một đường nhỏ hẹp kéo dài qua lớp bụng rắn chắc rồi đột ngột biến mất dưới đai quần. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này nên bị cuốn hút mạnh mẽ và băn khoăn không biết cảm giác thế nào nếu lúc này được ôm trong vòng tay chàng.
Lyon với lấy khăn lau. Christina liền giật lấy cái khăn bằng vải lanh và bắt đầu lau khô mặt cho chàng. “Da chàng bị rám nắng, Lyon. Chàng đã cởi trần làm việc dưới ánh mặt trời, đúng không?”, và hỏi.
“Khi ở trên tàu của mình, ta thường xuyên làm vậy”, Lyon trả lời.
“Chàng có một con tàu sao?” Christina hỏi, giọng rất hào hứng.
“Đã từng có”, Lyon chữa lại. “Nó đã bị cháy, nhưng ta đang định đóng một chiếc khác.”
“Bằng hai tay của chàng sao, Lyon?”
Lyon mỉm cười. “‘Không, em yêu. Ta sẽ thuê người làm việc đó.”
“Em thích con tàu mà em đã đi khi tới nước Anh. Em không thích ở dưới boong tàu. Cảm giác như bị giam cầm”, nàng nhún vai thừa nhận.
Giọng nói run rẩy. Tay nàng cũng vậy khi bắt đầu lau xuống vai. Có một vài dấu vết vinh quang trên người, và khi nhìn thấy những vết sẹo đẹp đẽ đó, trái tim nàng đập nhanh hơn.
Lần đầu tiên trong đời, Lyon cảm thấy thực sự bối rối. Christina là một người phụ nữ xinh đẹp, trong khi người chàng đầy vết sẹo. Chúng nhắc nhở về quá khứ đen tối, Lyon nghĩ, nhưng những vết sẹo xấu xí đó chưa bao giờ làm chàng bận tâm cho đến lúc này.
“Ta hứa sẽ đưa nàng lên con tàu mới của mình”, chàng nghe thấy giọng mình vang lên.
“Em thực sự thích điều đó, Lyon”, Christina đáp, làm rơi chiếc khăn xuống nền nhà khi dịu dàng lần theo vết sẹo dài, cong cong trên ngực chàng. “Chàng thật điển trai”, Christina thì thầm.
“Cả người ta đầy rẫy những vết nhơ”, Lyon thầm thì đáp lại. Giọng nói nghe khàn khàn khó chịu.
“Ồ không, đó là minh chứng của lòng dũng cảm. Chúng rất đẹp”
Nàng ngước lên, nhìn thẳng vào mắt chàng và Lyon nghĩ mình sẽ không bao giờ quen với vẻ đẹp ấy.
“Chúng ta nên quay xuống dưới nhà.” Dù nói vậy nhưng chàng lại kéo nàng vào vòng tay mình. Chúa cứu giúp, chàng không thể ngăn mình lại. Nhận thức được đang ở một mình cùng Christina, rằng thực tế họ đang ở trong phòng ngủ đã quét sạch những ý nghĩ quân tử ra khỏi đầu.
“Chàng sẽ hôn em trước khi chúng ta đi xuống chứ?”, nàng hỏi.
Lyon nghĩ trông Christina như đã thực sự được hôn rồi. Đôi má phớt hồng và cặp mắt trở lại màu xanh thẳm.
Hiển nhiên người phụ nữ này không nhận thức được sự nguy hiểm của bản thân. Và nếu biết được những suy nghĩ hoang dại đang gào thét trong đầu chàng, hẳn khuôn mặt nàng sẽ trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Nàng tin tưởng chàng, sẽ không yêu cầu chàng hôn mình nếu không tin tưởng. Lyon sẽ phải kiềm chế bản năng của mình. Đúng thế, chàng sẽ là một người đàn ông lịch thiệp.
Một nụ hôn chắc chắn sẽ không làm tổn thương Christina. Chàng đã muốn được ôm nàng trong tay ngay khi cuộc chiến kết thúc. Cơn giận dữ như dòng dung nham nóng chảy cuồn cuộn trong huyết quản. Ôi, r
Đúng, cô ấy giống như em gái mẹ, trong suy nghĩ và cả trái tim. Mẹ chưa bao giờ có một người bạn để tâm sự. Chị gái mẹ, Patricia là người không bao giờ tin tưởng được. Hãy cảnh giác, con yêu. Nếu Patricia vẫn còn sống khi con lớn lên, và một ngày nào đó con gặp lại chị ta, hãy tự bảo vệ bản thân. Đừng đặt niềm tin vào con người đó, Christina. Chị gái mẹ rất ưa thích sự dối trá. Chị ta sống nhờ vào nỗi đau của người khác.
Con biết không, chị ta thực sự nên cưới Edward. Họ sẽ rất hợp nhau. Họ thực sự rất giống nhau.
Nhật ký hành trình, 03/09/1795
Lyon gần như dành trọn buổi chiều thứ Sáu ở quán rượu Bleak Bryan nằm tại một khu hẻo lánh rất đặc biệt của thành phố. Tất nhiên chàng không tới đây để uống rưọu mà để lượm lặt thông tin từ các thuyền trưởng và thủy thủ ưa thích quán rượu này.
Chàng dễ dàng đi lại giữa khung cảnh như vậy. Dù mặc quần ống túm bằng da hoẵng thượng hạng và áo vest chuyên dùng khi cưỡi ngựa, Hầu tước không hề lo lắng chút nào về khả năng bị tấn công. Lyon luôn được dành cho một chỗ ngồi rộng rãi, thoải mái. Tất cả mọi người ở khu vực này đều biết rõ danh tiếng của chàng. Họ e sợ nhưng lại rất kính trọng chàng và chỉ tham gia câu chuyện khi chàng yêu cầu.
Lyon ngồi tựa lưng vào tường. Bryan, một thủy thủ đã nghỉ hưu kể từ khi bị mất một tay trong một trận ẩu đả bằng dao, đang ngồi bên cạnh. Lyon đã mua quán rượu này và tặng lại cho Bryan như là một phần thưởng vì lòng trung thành của ông ta.
Chàng hỏi một người sau khi đã hỏi người khác, cố gắng giữ bình tĩnh khi họ dài dòng kể lể hoặc các thủy thù tìm cách nói dối để được uống một vại bia miễn phí. Một kẻ mới đến, khệnh khạng bước ngang qua bàn và yêu cầu phần thưởng cho gã. đàn ông cao lớn này túm cổ viên thủy thủ mà Lyon đang hỏi và tùy tiện ném anh ta sang bên cạnh.
Bryan mỉm cười. Ông ta vẫn rất hứng thú với các cuộc đánh nhau. “Anh đã bao giờ gặp Hầu tước xứ Lyonwood chưa?”, ông ta hỏi kẻ lạ mặt.
Gã thủy thủ lắc đầu, ngồi xuống ghế, rồi với tay lấy vại bia.
“Đừng có phun ra tên của hắn”, gã làu bàu đe dọa. “Tao muốn được hưởng phần của mình”
Cặp mắt Bryan lấp lánh vẻ thích thú. Ông ta quay sang Lyon và nói, “Anh ta muốn có phần của mình”.
Lyon nhún vai, biết ông ta mong đợi gì ở mình. Mọi ánh mắt trong quán rượu đổ dồn về chàng. Hầu tước cần phải giữ thể diện và nếu muốn có một buổi chiều bình yên thì chàng cần phải xử lý rắc rối nho nhỏ này.
Chàng chờ tới khi gã thủy thủ đặt vại bia trở lại bàn, rồi thình lình đạp thẳng gót giày vào giữa háng gã.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến gã không kịp trở tay. Trước khi gã kịp kêu la vì đau đớn, Lyon đã chộp lấy cổ họng, siết chặt rồi ném gã thủy thủ cao lớn đó ra sau.
Đám đông la hét tán thành. Lyon phớt lờ bọn họ, tựa lưng ghế vào tường và không thèm liếc mắt đến gã đàn ông đang quằn quại trên nền nhà.
“Mày đã nhận được phần của mình rồi, đồ con lừa. Giờ hãy bò ra khỏi đây mau. Tao quản lý một quán rượu đứng đắn đấy”, Bryan hét với theo giữa những tiếng cười khoái trá.
Một gã mảnh dẻ, có vẻ lo lắng đã lôi kéo sự chú ý của Lyon. “Thưa ngài, tôi nghe nói ngài đang tìm kiếm thông tin về những con tàu đến từ thuộc địa”, gã lắp bắp.
“Ngồi xuống đi Mick”, Bryan đề nghị. “Anh ta là một người tốt, đáng tin cậy, Lyon”, Bryan tiếp tục, gật đầu với bạn của mình.
Trong khi chờ đợi viên thủy thủ trao đổi tin tức với Bryan, Lyon tiếp tục quan sát gã thủy thủ mà mình vừa đả thương cho đến khi cánh cửa đóng sầm sau lưng gã.
Rồi suy nghĩ của chàng lại quay về Christina và nhiệm vụ của mình.
Lyon quyết định quay trở lại điểm xuất phát. Chàng đã thôi không đưa ra các kết luận dựa trên các giả định logic. Sự logic không tồn tại ở bất cứ nơi nào liên quan đến Christina. Chàng bỏ qua tất cả những lời giải thích về quá khứ của Christina. Chỉ có một manh mối chàng biết rõ là Nữ bá tước vừa trở lại nước Anh khoảng gần ba tháng trước.
Có thể có người nhớ ra mụ dơi già đó. Mụ ta đủ đáng ghét để thu hút sự chú ý của ai đó bằng cách phàn nàn điều gì đó với họ. Mụ ta cũng không phải là một hành khách dễ chịu.
Mick, thật bất ngờ lại nhớ ra mụ đàn bà đó. Thậm chí là khá rõ ràng. “Thuyền trưởng Curtiss đã không công bằng với tôi, thưa ngài. Tôi thà chọn việc quét dọn sàn tàu hay đổ bô còn hơn phục vụ mụ đàn bà Cummings đó. Chúa ơi, mụ ta khiến tôi luôn chân luôn tay cả ngày lẫn đêm”
“Bà ta đi một mình à?” Lyon hỏi, không để lộ cho Mick thấy mình sung sướng thế nào khi cuối cùng cũng có chút manh mối đáng tin cậy để tránh anh ta đòi hỏi thêm nhiều bia hơn. “Đại loại thế”, Mick trả lời.
“Đại loại là sao? Câu trả lời chẳng có ý nghĩa gì cả Mick. Trả lời thẳng thắn đi”, Bryan góp ý.
“Ý tôi là, thưa ngài, bà ta lên tàu cùng với một quý ông và một tiểu thư rất xinh đẹp. Dù vậy tôi chỉ được liếc qua cô tiểu thư đáng yêu đó. Cô ấy mặc áo choàng có mũ trùm qua đầu, nhưng trước khi bị Nữ bá tước thúc giục xuống dưới boong, cô ấy đã nhìn thẳng vào tôi và mỉm cười. Đúng thế thưa ngài, cô ấy đã làm vậy.”
“Anh có chú ý đến màu mắt của cô ấy không, Mick?” Lyon hỏi.
“Xanh thẳm, màu xanh của đại dương.”
“Nói cho ta những gì anh nhớ về người đàn ông đi cùng Nữ bá tước”, Lyon yêu cầu, ra hiệu cho Bryan rót đầy bia vào cốc của Mick.
“Ông ấy không phải là họ hàng của bà ta”, Mick giải thích sau khi nốc một ngụm bia lớn. “Một nhà truyền giáo, ông ấy đã nói với vài người như vậy. Có vẻ là người Pháp, nhưng ông ấy nói rằng mình sống trong một khu hoang dã ở thuộc địa cũ. Ông ấy đang trên đường về Pháp thăm họ hàng. Dù đó là người Pháp, tôi vẫn rất quý mến ông ấy bởi cách ông ấy che chở cho cô tiểu thư nhỏ. Ông ấy đáng tuổi bố cô ấy - và đối xử với cô ấy như con gái mình vậy. Hầu hết thời gian mụ đàn bà Cummings ở trong phòng nên nhà truyền giáo thường đưa cô gái xinh đẹp đi dạo trên boong tàu.”
Mick dừng lại để lau miệng bằng mu bàn tay. “Mụ già đó giống như con chim kỳ quặc. Bà ta chẳng có gì để làm với hai người kia. Thậm chí còn yêu cầu móc thêm một dây xích bên trong cửa phòng của mụ. Thuyền trưởng Curtiss cố làm mụ yên lòng bằng cách cam đoan sẽ không ai trong chúng tôi động chạm gì tới mụ. Lạy Chúa toàn năng, chúng tôi chẳng có lòng dạ nào mà nhìn ngắm mụ cả. Và tại sao mụ có thể nghĩ chúng tôi lại muốn làm phiền trong khi mụ ta nhăn nheo, xấu xí chẳng gợi lên tí cảm xúc nào chứ? Mất một thời gian, thưa ngài, nhưng cuối cùng một người trong chúng tôi cũng khám phá ra ý đồ của mụ. Mụ ta chốt chặt cửa nhằm đề phòng cô gái nhỏ kia. Đúng thế thưa ngài, mụ ta đã làm vậy. Có người đã nghe lỏm thấy nhà truyền giáo an ủi cô tiểu thư nhỏ đừng buồn lòng vì dì cô cảm thấy sợ hãi cô. Điều đó chẳng phải rất khó hiểu sao?”
Lyon mỉm cười với Mick. Đó là tất cả sự khuyến khích mà viên thủy thủ này cần để tiếp tục. “Cô ấy có vẻ là một người rất ngọt ngào. Nhưng cô ấy đã ném Louie xuống biển qua mạn tàu. Cô ấy đã giật anh ta qua vai. Không thể tin được - thưa ngài, thật không thể tin được. Dù sao Louie cũng đáng bị thế. Anh ta lén lút đi đến sau lưng và ôm chầm lấy cô ấy. Đó là lúc tôi nhìn thấy màu tóc của cô ấy. Màu vàng trắng. Cô ấy luôn luôn đội mũ trùm đầu, dù giữa cái nóng nung người buổi trưa. Hẳn là cực kỳ khó chịu”
“Cô ấy ném một người đàn ông qua mạn tàu sao?” Bryan hỏi lại, biết mình không nên cắt ngang câu hỏi của Lyon, nhưng vì quá kinh ngạc bởi nhận xét ngẫu nhiên của Mick nên không kiềm chế được. “Quá đủ về mũ trùm đầu rồi, hãy nói chi tiết hơn về cô gái đó.”
“À, may cho Louic là biển lặng gió. Chúng tôi không quá khó khăn để cứu anh ta lên. Sau sự việc đó anh ta đã để cô gái nhỏ được yên. Nghĩ mà xem, đa số những người khác cũng sẽ làm vậy thôi.”
“Khi nào thì thuyền trưởng Curtiss quay lại Luân Đôn?” Lyon hỏi.
“Khoảng một hoặc hai tháng nữa”, Mick đáp. “Ngài có muốn nói chuyện thêm với nhà truyền giáo không?”
“Có”, Lyon trả lời, cố giữ vẻ thản nhiên. Thậm chí giọng nói còn có vẻ chán nản.
“Ông ấy sẽ quay lại Luân Đôn sớm thôi. Ông ấy nói là chỉ định ở Pháp một thời gian ngắn, rồi sẽ tới thăm cô tiểu thư kia trước khi quay lại thuộc địa. Ông ấy thực sự che chở cho cô ấy. Lo lắng nữa. Đừng đổ lỗi cho ông ấy. Mụ...”
“Dơi già.” Lyon tiếp lời.
“Vâng, mụ ta quả là mụ dơi già”, Mick nói với nụ cười thích thú.
“Anh có nhớ tên của nhà truyền giáo đó không, Mick? Ta sẽ thưởng thêm cho anh một đồng bảng nếu anh có thể nói tên ông ta.”
“Nó ở ngay trên đầu lưỡi tôi”, Mick đáp, cau mày suy nghĩ. “Khi nào nhớ ra tôi sẽ nói với anh, Bryan. Anh sẽ giữ đồng bảng cho tôi chứ?”
“Hãy hỏi vài thủy thủ cùng làm với anh đi”, Bryan gợi ý. “Chắc chắn sẽ có người nhớ ra tên của ông ta.”
Mick nóng lòng được nhận phần thưởng của mình, nên lập tức rời quán rượu đi tìm đồng nghiệp.
“Đây là công việc của chính phủ phải không?” Bryan hỏi khi chỉ còn lại hai người
“Không”, Lyon đáp. “Đó là mối quan tâm cá nhân”
“Về cô tiểu thư hả? Đừng giả bộ với tôi, Lyon. Tôi cũng sẽ quan tâm tới cô ấy nếu còn đủ trẻ.”
Lyon mỉm cười. “Thậm chí ông còn chưa từng gặp cô ấy”, và nhắc nhở bạn mình.
“Không vấn đề. Mick đã nói cô ấy có đôi mắt xanh thẳm cùng mái tóc màu vàng trắng. Có vẻ phù hợp với thị hiếu của tôi, nhưng đó không phải là lý do thực sự khiến tôi theo đuổi cô ấy. Cậu đã từng gặp Louie chưa?”
“Chưa.”
“Hắn ta cao lớn như tôi, nhưng nặng hơn khoảng vài stone[1]. Bất kỳ cô gái nào có thể ném hắn qua mạn tàu đều cực kỳ đáng chú ý. Lạy Chúa, tôi ước mình được chứng kiến sự việc đó. Tôi không bao giờ có thể quý mến Louie. Cơ thể hắn luôn bốc mùi hôi thối. Đầu óc gã cũng hôi thối không kém. Chết tiệt, tôi ước được nhìn thấy hắn rơi xuống nước.”
[1] Stone: đơn vị đo lường của Anh, 1 stone = khoảng 6,4 kg.
Lyon dành vài phút để trao đổi thêm chút tin tức với Bryan rồi ra về. “Ông biết tìm tôi ở đâu rồi đấy, Bryan.”
Người chủ quán rượu tiễn Lyon ra đến tận lề đường. “Rhone thế nào rồi?”, ông ta hỏi. “Vẫn bận rộn với những trò hề của anh ta như thường lệ chứ?”
“E là thế”, Lyon uể oải. “Điều này nhắc tôi nhớ ra, Bryan. Ông có sẵn phòng trống cho buổi tối thứ Sáu tới chứ? Rhone và tôi đang sắp đặt một ván bài. Tôi sẽ thông báo chi tiết tới ông sau.”
Bryan nhìn Lyon với ánh mắt suy đoán. “Luôn cố để đoán ý tôi phải không, Bryan?” Lyon hỏi.
“Mọi suy nghĩ của tôi luôn hiện trên mặt”, Bryan toét miệng cười trả lời. “Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ tham gia vào công việc của cậu”, và nói thêm.
Brvan giữ cửa xe cho Lyon, đợi tới khi Hầu tước chuẩn bị đóng cửa mới thực hiện nghi lễ chào tạm biệt của mình.
“Cẩn thận sau lưng mình, bạn của tôi.” Rồi bất ngờ không dự tính trưóc, ông thêm vào một cảnh báo nữa. “Và cả trái tim cậu nữa, Lyon. Đừng để bất kỳ cô gái xinh đẹp nào ném cậu qua mạn tàu.”
Lyon thầm nghĩ, cảnh báo này đã muộn mất rồi. Christina đã hoàn toàn đánh bại chàng. Từ rất lâu, Hầu tước từng thề sẽ không bao giờ có mối liên quan tình cảm với bất kỳ phụ nữ nào khác cho đến trọn dời. Chàng chỉ giữ mối quan hệ rất ngắn ngủi và ngọt ngào.
Quá nhiều cho lời thề đó, Lyon thở dài. Giờ chàng không thể canh giữ trái tim mình nữa rồi. Nó đã hoàn toàn thuộc về người con gái đó.
Tâm trí quay lại với thách thức lý giải những nhận xét kỳ quặc của Christina. Hầu tước nhớ nàng đã từng nói sự tò mò sẽ giết chàng. Nàng đang nói dối hay rất nghiêm túc? Lyon không thể trả lời được.
Christina đã rất thành thật khi nói rằng mình không định sống ở Luân Đôn lâu, rằng nàng sẽ về nhà. Ít nhất nàng trông cũng giống đang nói thật.
Chàng không định để Christina đi bất cứ đâu. Người phụ nữ đó thuộc về chàng. Nhưng Lyon không chắc chắn về điều đó. Nếu nàng đã xoay xở để rời xa chàng, việc tìm kiếm sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu chàng biết chính xác đâu là nhà nàng. “Cô ấy sẽ không đi đâu hết”, Lyon tự nhắc nhở bản thân. Không, chàng sẽ không cho phép nàng rời xa mình.
Với tiếng càu nhàu thất vọng, Lyon thừa nhận thực tế là chỉ có một cách duy nhất để giữ Christina bên cạnh.
Chết tiệt, chàng sẽ phải cưới Christina.
“Cậu đã ở chỗ quái quỷ nào thế? Mình đã phải chờ cậu tiếng đồng hồ trong thư viện.” Rhone gào toáng lên ngay khi Lyon bước vào phòng giải trí trong nhà mình.
“Mình đã phải cử vài người tìm kiếm cậu khắp thành phố đấy, Lyon.”
“Mình không cho là phải báo cáo cậu, Rhone”, Lyon trả lời, ném áo khoác xuống và đi vào thư viện. “Đóng cửa lại Rhone. Cậu nghĩ cậu đang làm gì chứ? Cậu không nên ra ngoài. Có thể ai đó sẽ chú ý đến bàn tay đang bị băng bó của cậu. Cậu đã làm một việc vô ích. Người của cậu có thể nhanh chóng tìm ra mình.”
“Vậy, cậu vừa ở đâu? Bên ngoài trời đã tối đen rồi”, Rhone lẩm bẩm, ngồi phịch xuống cái ghế đầu tiên.
“Cậu bắt đầu trở nên giống một mụ vợ lắm điều rồi đấy”, Lyon nói và tủm tỉm cười. “Có chuyện gì thế? Có phải cha cậu lại gặp khó khăn gì không?”
“Không, và chắc cậu sẽ không cười kiểu đáng ghét đó nếu biết tại sao mình phải lùng sục khắp Luân Đôn để tìm cậu. Tốt nhất cậu nên mặc lại áo khoác vào, bạn của tôi. Cậu có việc gấp phải làm đấy.”
Giọng nói nghiêm trọng của Rhone khiến Lyon hoàn toàn nghiêm túc. Chàng tựa vào bàn làm việc, khoanh tay trước ngực, “Cậu nói rõ hơn đi”.
“Đó là về Christina, cô ấy đang gặp rắc rối.”
Lyon phản ứng như thể vừa giẫm phải lửa. Chàng nhảy vọt qua bàn và tóm lấy hai vai Rhone trước khi anh kịp thở ra.
“Vẫn còn khá nhiều thời gian, Lyon. Mình chỉ lo lắng trường hợp cậu có thể đã về căn nhà ở nông thôn. Chúng ta có thời gian đến lúc nửa đêm trước khi chúng bắt cóc cô ấy... vì Chúa, ối, bỏ mình ra.”
Lyon lập tức thả Rhone rơi trở lại ghế. “Bọn chúng là ai?”, chàng gằn giọng.
Vẻ mặt đầy vẻ chết chóc. Rhone vô cùng cảm ơn vì Lyon là bạn chứ không phải kẻ thù của mình. “Splickler và vài tên hắn ta thuê.”
Lyon nhanh chóng gật đầu với Rhone, bước sang phòng giải trí rồi hét to yêu cầu đánh xe ngựa trở lại cửa trước.
Rhone theo Lyon ra cửa. “Có lẽ con ngựa chiến của cậu sẽ nhanh hơn đấy.”
“Mình sẽ cần xe ngựa sau đó.”
“Để làm gì?”
“Cho Splickler.”
Cách Lyon phát âm cái tên đáng kinh tởm đó đã cho Rhone biết tất cả những gì anh cần hoặc muốn biết. Anh đợi tới khi cả hai đã yên vị trong xe rồi mới thuật lại chi tiết. “Một người của mình - hay đúng hơn là người của Jack - được trả một số tiền khá lớn để giúp bắt cóc Christina tới Gretna Green. Cậu thấy đấy, Splickler định ép cô ấy kết hôn. Mình đã thông báo cho người của mình là sẽ không có bất kỳ cuộc tấn công nào nữa. Một người trong bọn họ có vẻ khá tử tế - nếu xét trong đám trộm cướp - tên là Ben. Anh ta báo với mình là Splickler đã đề nghị và anh ta đã đồng ý tham gia. Ben nghĩ rằng đó là một cách thú vị khác để kiếm tiền dễ dàng.”
Cái nhìn của Lyon thực khủng khiếp.
“Splickler đã thuê Ben và ba người khác. Mình đã trả tiền cho Ben để anh ta giả bộ tham gia. Anh ta sẽ không giúp Splickler nếu chúng ta có thể tin lời anh ta.”
“Cậu chắc chắn là bọn chúng sẽ hành động lúc nửa đêm chứ?” Lyon hỏi.
“Chắc”, Rhone đáp và gật đầu. “Vẫn còn thừa thời gian mà Lyon.” Rồi thở dài. “Mình thực sự nhẹ nhõm vì cậu sẽ giải quyết chuyện này.”
“À, ừ, mình sẽ giải quyết nó.”
Tuy giọng của Lyon nhưng vẫn khiến Rhone rùng mình ớn lạnh. “Cậu biết không, mình luôn nghĩ Splickler là một con rắn, nhưng không tin là hắn đủ liều lĩnh để làm chuyện bẩn thỉu này. Nếu bất kỳ ai khám phá ra mưu đồ này của hắn thì danh tiếng của Christina sẽ bị phá hủy.”
“Sẽ không ai phát hiện ra hết, mình sẽ lưu ý chuyện này, Lyon.”
Rhone lại gật đầu. “Chắc phải có người bày mưu cho Splickler, Lyon. Hắn không đủ thông minh để nghĩ ra.”
“Ồ, đúng, phải có người vẽ đường cho hắn. Chắc chắn là Nữ bá tước. Mình có thể đánh cược cả mạng sống của mình.”
“Chúa ơi, Lyon, bà ta là dì của Christina mà. Cậu không thể...”
“Mình tin chắc là mụ ta”, Lyon gằn giọng. “Mụ ta để Christina ở lại một mình. Quá trùng hợp phải không?”
“Cậu có thừa khẩu súng nào cho mình không, Lyon?” Rhone hỏi.
“Mình không bao giờ dùng súng”
“Tại sao không chứ?” Rhone hoảng hốt.
“Quá ồn ào”, Lyon trả lời. “Ngoài ra, chỉ có bốn người bọn chúng, nếu người của cậu đáng tin.”
“Nhưng có tới tận năm người mà.”
“Không tính Splickier. Hắn ta sẽ chạy ngay lập tức nếu có rắc rối. Mình sẽ tìm hắn sau”
“Mình không nghi ngờ điều đó”, Rhone đồng tình.
“Rhone, khi chúng ta tới nhà Christina, mình sẽ cho người đưa cậu về nhà. Mình không muốn xe ngựa của mình đậu trước cửa nhà cô ấy. Splickler có thể sẽ đề phòng. Chúng ta không muốn hắn thay đổi kế hoạch. Mình sẽ yêu cầu người đánh xe trở lại lúc một giờ đêm.”
“Mình cương quyết ở lại để giúp một tay”, Rhone phản đối.
“Cậu cũng chỉ có một tay lành lặn để giúp thôi”, Lyon nhe răng cười.
“Cậu thật lém lỉnh.”
“Phải dùng từ cân nhắc, Rhone. Cân nhắc.”
Lyon nhảy xuống và ra lệnh cho người đánh xe trước khi chiếc xe kịp dừng hẳn. “Chết tiệt, Lyon. Mình có thể giúp mà”, Rhone hét lên.
“Cậu sẽ chỉ cản trở mình chứ không giúp gì đâu. Về nhà đi. Mình sẽ kể lại cho cậu khi mọi chuyện xong xuôi.”
Lạy Chúa, bạn anh hành động như thể không bị ảnh hưởng bởi những điều đang diễn ra. Nhưng Rhone biết rõ và cảm thấy hơi có lỗi với những kẻ đần độn, tham lam đã tham gia cùng Splickler. Những kẻ ngu ngốc đáng thương đó sẽ khám phá ra vì sao Hầu tước Lyonwood nổi danh như thế.
Đáng ghét, anh không muốn bị lỡ màn kịch này. “Chắc chắc mình sẽ không bỏ lỡ”, Rhone thầm nhủ và chờ thời cơ. Khi chiếc xe chạy chậm lại ở góc cua, Rhone liền nhảy xuống đường. Anh ngã khuỵu gối xuống mặt đường và nguyền rủa sự vụng về của bản thân, rồi phủi bụi khỏi người và vội vàng chạy về phía nhà Christina.
Lyon sẽ có sự trợ giúp của anh cho dù cậu ta muốn hay không.
Hầu tước đang sốt ruột đến phát điên lên. Chàng biết mình sẽ bình tĩnh ngay khi nhìn thấy Christina và biết nàng vẫn bình an. Nàng mãi mới ra mở cửa. Sự lo lắng đã lên tới đỉnh điểm và Lyon gần như phá hỏng ổ khóa bằng một trong những dụng cụ đặc biệt chàng luôn mang theo bên mình nhằm đối phó với những tình huống bất ngờ trước khi nghe thấy âm thanh của dây xích móc cửa trượt trên thanh chắn.
Dù đã kiềm chế được cơn nóng giận trước mặt Rhone, nhưng giây phút Christina mở cửa thì cơn giận lại bùng lên dữ dội. “Em nghĩ mình đang làm cái quái quỷ gì khi chỉ mặc mỗi cái váy ngủ này ra mở cửa chứ? Chết tiệt, em thậm chí còn không biết ai đang ở ngoài cửa mà Christina!”
Christina vội vàng khép hai tà váy ngủ lại và quay lưng về phía Lyon.
Chàng xông vào phòng khách giống hệt con ngựa đực đang điên cuồng theo đúng nghĩa đen.
“Ngài đang làm gì ở đây thế?” Christina hỏi.
“Tại sao Elbert không ra mở cửa?” Lyon cáu kỉnh, nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu nàng, biết quá rõ là nếu nhìn nàng trong trang phục ít ỏi như thế cùng với mái tóc buông lơi rối bù đáng yêu đó sẽ khiến chàng lạc mất mọi suy nghĩ của mình.
“Elbert tới thăm mẹ ông ấy”, Christina giải thích. “Lúc này đã quá muộn cho một cuộc thăm viếng.”
“Thăm ai cơ?” Cơn giận của Lyon đột nhiên tan biến.
“Mẹ ông ta. Và tôi băn khoăn tại sao ngài lại thấy buồn cười vì điều đó?”, nàng hỏi. “Ngài thay đổi nhanh như một con thằn lằn, Lyon ạ. Ngài hét vào mặt tôi, rồi lại cười thích thú chỉ trong nháy mắt.”
“Christina, là tắc kè hoa chứ không phải thằn lằn”, Lyon sửa lại. “Elbert ít nhất cũng đã tám mươi tuổi. Mẹ ông ta vẫn còn sống sao?”
“Ồ, tôi đã gặp bà ấy. Bà ấy là một người đáng mến. Trông khá giống Elbert. Nào, ngài có định cho tôi biết tại sao ngài đến đây không?”
“Lên gác và mặc đồ vào. Ta không thể suy nghĩ được trong khi em lượn lờ xung quanh với bộ đồ này.”
“Tôi không lượn lờ”, Christina phản đối. “Tôi hoàn toàn đứng yên một chỗ.”
“Chúng ta sẽ có khách trong vài phút nữa.”
“Chúng ta sao?” Christina lắc đầu. “Tôi không mời bất kỳ ai cả. Tôi thực sự không có tâm trạng để vui chơi, Lyon. Tôi chỉ vừa mới bắt đầu khóc thương ngài, và giờ ngài ở đây...”
“Khóc thương ta?” Lyon lặp lại, băn khoăn không kém Christina. “Em khóc thương ta vì cái chết tiệt gì chứ?”
“Đừng bận tâm”, Christina nói. “Và đừng mất bình tĩnh như thế. Ai đang tới đây thăm viếng tôi thế?”
Lyon phải hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng. Rồi giải thích cặn kẽ về Splickler và đồng bọn của hắn. Chàng cố tình không đề cập tới sự liên quan của Nữ bá tước vì không muốn Christina buồn lòng và quyết định chờ đợi, nghĩ rằng sẽ giải quyết từng vấn đề ở những thời điểm phù hợp.
“Ngài muốn tôi làm gì?” Christina hỏi rồi khóa chặt cửa trước và bước tới đứng ngay cạnh.
Lyon hít hà mùi thơm của các loại hoa, với tay ôm nàng vào lòng và thì thầm, “Em thơm quá”.
Tay Lyon ôm lấy khuôn mặt thiên thần của nàng. Chúa ơi, Christina đang nhìn chàng với vẻ tin cậy tràn ngập trong ánh mắt.
“Ngài phải nói cho tôi biết điều cần làm”, Christina thầm thì lần nữa.
“Hôn ta đi”, Lyon ra lệnh, cúi đầu và hôn nhanh lên môi nàng.
“Tôi đang nói về những kẻ gây rối”, Christina nói và đẩy Hầu tước ra. “Ngài thực sự không thể suy nghĩ được một phút sao Lyon? Có sai lầm gì trong huyết thống của ngài sao?”
Lyon lắc dầu. “Tất nhiên ta có thể suy nghĩ. Ta vẫn đang chìm trong suy nghĩ muốn ôm em ngay từ lúc em mở cửa. Em không mặc thứ gì bên dưới lớp váy ngủ mỏng manh này phải không?”
Christina đã có thể lắc đầu nếu không bị ôm chặt cứng như thế. “Tôi vừa tắm xong”, và giải thích, mỉm cười bởi Lyon đã thừa nhận muốn chạm vào mình.
Chàng quả là người trung thực. Christina kiễng chân lên để tặng cho thứ chàng muốn. Nàng chỉ nghĩ sẽ bắt chước nụ hôn nhanh mà chàng vừa làm. Lyon lại có suy nghĩ khác. Ngón tay cái chàng đẩy nhẹ cằm nàng xuống vừa đủ cho lưỡi mình trượt nhanh vào miệng tìm kiếm lưỡi nàng.
Christina túm chặt vạt áo choàng của Lyon, lo sợ hai đầu gối mình bắt đầu bị oằn xuống. Khi chắc chắn mình sẽ không ngã xuống, nàng đáp lại với sự cuồng nhiệt không kém.
Cách nàng hưởng ứng khiến Lyon gần như phát cuồng. Miệng chàng chuyển động trên môi nàng mạnh mẽ, đầy sở hữu. Christina không thể kiềm chế được. Điều thực sự kích thích Lyon là những lời thì thầm rên rỉ, đôi môi mềm mại và cái lưỡi hoang dại của nàng. Đúng, chàng hoàn toàn hài lòng với phản ứng của Christina và nhanh chóng kết luận rằng chỉ có lúc này nàng mới thành thật với mình.
Lyon miễn cưỡng đẩy ra. “Em khiến tay ta run rẩy.”
Christina nói. “Tôi sẽ không thể giúp ngài nếu bọn chúng gõ cửa lúc này.”
“Thật tệ là em lại không sử dụng dao tốt lắm”, Lyon nhận xét.
Chàng chờ đợi một lời nói dối nữa, biết rõ nàng sẽ không thừa nhận mình từng được dạy cách dùng dao.
“Vâng, tệ quá”, Christina đáp. “Nhưng dao là để dành cho đàn ông. Phụ nữ có thể sẽ tự làm hại họ nếu dùng dao. Tôi cũng không có súng. Có lẽ ngài sẽ thấy thất vọng vì tôi không được dạy dỗ tốt.”
Lyon nhận thấy Christina đang muốn có sự đồng tình.
“Không sao đâu cưng”, Lyon êm ái trả lời, vòng tay ôm lấy vai nàng và bước lên cầu thang. “Trách nhiệm của một người đàn ông là bảo vệ người phụ nữ mềm yếu của anh ta.”
“Đúng, đó là điều được thừa nhận ở mọi nền văn hóa”, Christina đồng ý. Giọng nói bỗng trở nên ngập ngừng, có phần xấu hổ khi thêm vào, “Tuy nhiên, ngài cũng sẽ không phản đối nếu người phụ nữ mềm yếu đó biết cách bảo vệ bản thân. Đúng không? Ý tôi là ngài sẽ không cho rằng như thế là không xứng với một phu nhân... hay ngài cho là như vậy?”
“Đây là phòng em à?” Lyon hỏi, cố tình tránh né câu hỏi. Chàng đẩy cửa căn phòng ngủ đầu tiên, trong phòng tối tăm, nồng nặc mùi nước hoa và biết ngay đây là phòng của Nữ bá tước trước khi Christina kịp trả lời.
Căn phòng đủ tối khiến một con nhện vừa lòng. Hay một con dơi già, Lyon cau mày nghĩ thầm.
“Đây là phòng của dì tôi”, Christina đáp, nhìn trộm vào bên trong. “Nó thật tăm tối, đúng không?”
“Em có vẻ rất ngạc nhiên. Em chưa từng vào trong này sao, Christina?”
“Chưa.”
Lyon đóng cửa lại khi thấy vô số chốt cửa và dây xích khóa gắn bên trong cửa. “Dì em có vẻ là một người rất khó ngủ”, chàng nhận xét.
“Bà ta phải khóa cửa để đề phòng ai, Christina?”
Chàng biết câu trả lời, lập tức cảm thấy giận dữ và nhớ tới lời nhận xét của viên thủy thủ về việc Nữ bá tước rất sợ hãi cô cháu nhỏ xinh đẹp. Những cái khóa cửa được gắn sai phía như Lyon nhận thấy. Christina nên được bảo vệ khỏi Nữ bá tước chứ không phải ngược lại.
Không hiểu Christina đã buộc phải chịu đựng loại cuộc sống gì kể từ khi trở về với quê hương và gia đình mình. Hẳn nàng rất cô đơn. Và người họ hàng duy nhất nàng nên tránh xa là loại người thế nào?
“Dì tôi không muốn bị làm phiền trong khi bà đang ngủ”, Chrỉstina giải thích. Lyon nhận thấy vẻ buồn bã trong giọng nói của nàng và ôm nàng chặt hơn. “Em đã không có cuộc sống dễ chịu kể từ khi về nhà, phải không em yêu?”
Chàng có thể cảm thấy Christina nhún vai phủ nhận.
“Phòng của tôi ở cuối hành lang. Có phải đó là nơi ngài muốn ghé qua không?”
“Phải”, Lyon đáp. “Nhưng ta cũng muốn kiểm tra các cửa sổ nữa.”
“Phòng tôi ở có hai cửa sổ”, Christina nói, tránh xa để chàng không ôm mình được và chỉ nắm tay chàng, rồi nhanh chóng đi vào phòng.
Lyon liếc nhanh qua mọi thứ bên trong. Căn phòng chỉ có vài đồ đạc đơn giản cần thiết nhất của phụ nữ và chàng cảm thấy hết sức đau lòng. Mấy món nữ trang rẻ tiền nằm ngay ngắn trên mặt hai cái tủ ngăn kéo. Căn phòng không một chút bừa bộn. Một chiếc ghế đơn nằm trong góc, một tấm màn che khu vực thay đồ sau nó. Một chiếc giường ngủ với màn che màu sáng và hai cái tủ ngăn kéo nhỏ là những đồ nội thất duy nhất trong căn phòng rộng lớn.
Rõ ràng Christina rất thích sự ngăn nắp. Căn phòng sạch sẽ, trừ cái chăn đơn ai đó làm rơi trên sàn, ngay bên đưới cửa sổ.
“Khu vườn nằm ngay bên dưới cửa sổ phòng tôi”, Christina nói. “Có vẻ rất dễ leo vào vì cây cối vươn gần tới bậu cửa. Tôi nghĩ dây nho khá chắc chắn cho một người bám vào.”
“Ta nghĩ chúng sẽ không vào bằng lối cửa sổ”, Lyon nhận xét, có vẻ hết sức lơ đãng. Chàng kiểm tra khung cửa, rồi nhìn xuống vườn, ước là ánh trăng không quá sáng như đêm nay. Trời sáng như ban ngày.
Lyon liếc nhìn Christina. Nét mặt và thái độ của chàng đã hoàn toàn thay đổi. Mạnh mẽ, quyết liệt.
Christina như mỉm cười. Chàng thực sự là một chiến binh. Khuôn mặt bình thản như một chiến binh da đỏ. Christina không thể biết chàng đang nghĩ gì lúc này và dáng đi cứng rắn cho nàng biết chàng đã sẵn sàng cho trận chiến.
“Phòng khách chỉ có hai cửa sổ phía trước như ta nhớ. Có lối đi nào khác ngoài lối vào từ phòng giải trí không?”
“Không”, Christina đáp.
“Tốt. Mặc đồ vào Christina. Em có thể đợi ở trong đó cho đến khi mọi chuyện kết thúc. Ta sẽ biến nó thành nơi an toàn.”
“Bằng cách nào?”
“Khóa tất cả cửa sổ và cửa chính lại”, Lyon giải thích.
“Không. Tôi không muốn bị khóa chặt ở bất cứ nơi nào, Lyon.”
Giọng nói dữ dội khiến Lyon kinh ngạc. Rồi chàng nhớ ra Christina đã khó chịu thế nào khi ở trong chiếc xe ngựa đóng kín. Trái tim chàng mềm đi. “Nếu ta làm một cái khóa bên trong và em sẽ biết khi nào có thể ra ngoài nếu em...”
“Ôi vâng, ý kiến đó hay đấy”, Christina cắt ngang và nhanh nhảu gật đầu. Trông rất nhẹ nhõm. “Cảm ơn ngài đã thông cảm.”
“Sao giờ em vẫn nhăn nhó?” Lyon hỏi, rõ ràng là rất bực bội.
“Tôi vừa nhận ra ngài lại có thêm một vũ khí nữa để chống lại tôi nếu ngài giận dữ với tôi”, nàng thú nhận. “Tôi vừa cho ngài thấy một điểm yếu của mình”, rồi nhún vai nói thêm.
“Không, em vừa sỉ nhục ta đấy”, Lyon đáp lại. “Ta không biết có bao nhiêu người đàn ông và cả phụ nữ nữa, những người mà thích bị khóa trong một căn phòng kín, Christina. Nào hãy thôi làm ta phân tâm đi. Mặc đồ vào.”
Christina nhanh chóng mệnh lệnh. “Tôi không nghĩ mình muốn chờ trong phòng khách chút nào”, nàng lẩm bẩm khi chộp lấy cái váy đầu tiên tìm thấy và đi tới phía sau màn che để thay đồ.
Nàng nhận ra mình đã chọn một cái váy sai lầm khi cởi bộ đồ ngủ và mặc vào cái váy màu xanh sang trọng.
“Lyon, khuy móc nằm ở phía sau”, nàng gọi to. “Tôi không thể tự cài được.”
Lyon đang đứng cạnh cửa sổ, liền quay vào thấy Chrisistina đang giữ phần váy trước ngực.
Khi nàng quay lưng lại, điều đầu tiên Lyon nhận thấy là làn da mịn màng hoàn hảo của nàng. Dưới ánh nến, trông nàng hết sức lôi cuốn khiến tâm trí chàng xáo động.
Điều thứ hai là nàng không hề mặc thứ gì bên trong. Lyon không thể bình thản được. Tay chàng run rẩy khi móc khuy lại, các ngón tay vụng về vì chàng muốn vuốt ve làn da mềm mại ấy.
“Hầu gái của em đâu, Christina?”, chàng hỏi, hy vọng nói chuyện sẽ giúp mình thoát khỏi ý nghĩ đen tối là muốn bế thốc nàng vào giường và làm tình với nàng.
“Tôi sẽ ở một mình cả tuần lễ. Tôi đã cho Beatrice nghỉ ngơi”
Giọng nói thản nhiên khiến chàng nổi cáu. “Vì Chúa, không một tiểu thư quý phái nào phải tự làm hết mọi việc cả”, và cằn nhằn.
“Tôi có thể chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi hầu hết là tự tư tự lợi.”
“Tự túc”, Lyon thở dài nói, cảm thấy khó khăn khi với tới cái móc cuối cùng. Mái tóc mềm như lụa đã gây cản trở.
“Tôi không hiểu.”
Lyon nhấc mớ tóc lên và vắt nó qua vai nàng. Chàng mỉm cười khi thấy da nàng nổi gai ốc. “Là tự túc, Christina, không phải tự tư tự lợi.”
“Điều đó khác nhau sao?”, nàng hỏi, cố quay lại để nhìn.
“Yên nào”, Lyon yêu cầu. “Đúng, rất khác nhau. Dì em là tự tư tự lợi, còn em là tự túc.”
“Ngài biết không, tôi không bao giờ nói sai trừ khi ở cùng ngài, Lyon. Tất cả là lỗi của ngài đã khiến tôi nhầm lẫn.”
Chàng không muốn phí thời gian tranh cãi. “Đi nào”, và yêu cầu sau khi đã cài xong móc áo. Chàng nắm tay và kéo nàng đi theo mình. Christina phải chạy mới theo kịp sải chân dài của Hầu tước. “Tôi vẫn chưa tết tóc”, nàng nói nhanh. “Tôi thực sự phải làm, Lyon. Nó có thể chống lại tôi. Chắc ngài cũng nhận ra.”
Chàng không phát hiện ra và biết là không nên hỏi nhưng không thể kìm được. “Tại sao tóc em lại là một vũ khí?”
“Bọn chúng có thể tóm được tôi nếu chộp được tóc của tôi, tất nhiên trừ khi tôi nhanh như báo đen, dũng cảm như sói và láu cá như một con gấu.”
Người phụ nữ này lại nói linh tinh nữa. Lyon cho thấy sự bực bội của mình khi họ tới phòng khách.
“Em có ổn không nếu đứng trong bóng tối?” Lyon hỏi, bước về phía hai cửa sổ ở mặt trước, giật lấy tay từ một bên rèm cửa được làm từ dây thừng bện và đưa cho Christina.
“Tôi không sợ tối”, nàng đáp với vẻ mặt bất mãn. “Sao ngài có thể hỏi tôi câu hỏi ngu ngốc đó chứ?”
“Buộc sợi dây này quanh các tay nắm cửa, Christina. Hãy buộc chặt và chắc chắn. Nếu có người cố xông vào phòng, ta sẽ nghe thấy tiếng động. Được chứ?”
Lyon kiểm tra lại các cửa sổ. Thời gian đã khiến chúng trở nên chắc chắn hơn. “Được, Lyon. Tôi sẽ không để ngài phải chạy xuống đâu”, Christina đáp từ phía sau.
“Giờ hãy nghe kỹ đây, nàng chiến binh nhỏ của ta”, Lyon đanh giọng, siết chặt hai vai nàng. “Em sẽ ở trong phòng này đến khi nguy hiểm qua đi. Hiểu không?”
Giọng nói trở nên gay gắt, giận dữ. Nhưng nó không khiến Christina lo lắng. Nàng vẫn mỉm cười. “Tôi thực sự mong muốn được giúp ngài, Lyon. Suy cho cùng, tôi muốn nhắc ngài rằng tôi là người chúng định tấn công. Hẳn ngài sẽ cho phép tôi thực hiện phần việc của mình.”
“Chắc chắn là không”, Lyon gầm lên. “Em sẽ làm vướng chân ta, Christina”, rồi nhẹ giọng nói thêm.
“Rất tốt”, Christina đáp, quay sang chiếc gương nhỏ hình bầu dục treo trên tường liền kề cửa sổ và bắt đầu tết tóc. Trông nàng thật yêu kiều, nữ tính. Khi nàng đưa tay lên, gấu váy bị kéo lên quá mắt cá chân.
“Em quên không mang giày rồi”, Lyon mỉm cười nhắc nhở. “Lần nữa.”
“Lần nữa? Ý ngài là gì?” Christina ngạc nhiên, quay lại nhìn.
Chàng lắc đầu. “Đừng bận tâm. Em có thể thả tóc tự nhiên vì em sẽ không tham gia.”
Nụ cười của nàng cực kỳ chân thành. Lyon lập tức nghi ngờ. “Hãy hứa với ta, Christina. Ngay lập tức.”
“Hứa gì?”, nàng hỏi, giả vờ không hiểu, lảng tránh ánh mắt chàng và tiếp tục tết tóc.
Lyon cố giữ kiên nhẫn. Cô gái ngây thơ này không nhận ra chàng có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của nàng trong gương. Lúc này trông nàng hoàn toàn không thành thật, mà cực kỳ, cực kỳ kiên quyết.
Lyon phải có được lời hứa của nàng, dù phải ép buộc. Tất nhiên, sự an toàn của Christina là ưu tiên hàng đầu. Lyon sẽ không để bất kỳ điều gì xảy ra. Nhưng còn lý đo khác nữa, dù nó không quan trọng như lý do đầu tiên, tuy thế vẫn khiến chàng lo lắng. Thực tế chàng không muốn nàng nhìn thấy mình lúc đó. Bởi có nhiều khả năng sau đêm nay, Christina sẽ trở nên khiếp sợ chàng còn hơn sợ Splickler và đám người của hắn.
Lyon chưa bao giờ chiến đấu công bằng hay một cách danh dự. Christina không được nghe bất kỳ điều gì về quá khứ của chàng. Giờ đây chàng nhận ra mình quan tâm đến nàng nhiều thế nào, Lyon muốn bảo vệ nàng khỏi thế giới nói chung, đặc biệt khỏi những kẻ đáng khinh như Splickler... nhưng cũng muốn bảo vệ nàng khỏi phần đen tối nhất trong con người mình. Chàng không muốn nàng bị vỡ mộng. Christina tin rằng chàng chỉ đơn giản là Hầu tước Lyonwood, không hơn không kém.
Chúa cứu giúp, chàng muốn giữ nàng luôn trong sáng.
Lyon nghĩ mình sẽ mất Christina nếu nàng biết sự thật.
“Tôi hứa sẽ không gây rắc rối đến khi ngài yêu cầu”, Christina nói, cắt ngang dòng suy nghĩ kiên định của Lyon. “Ngài Smitherson đã dạy tôi cách tự vệ”, nàng mau mắn nói thêm khi bắt gặp ánh mắt giận dữ của chàng. “Tôi sẽ biết phải làm gì.”
“Summerton”, Lyon thở dài thườn thượt. “Những người nuôi dưỡng em được gọi là Summerton.”
Tâm trạng thay đổi nhanh như gió, Christina thầm nghĩ. Không thể đoán được. Lúc này chàng không mỉm cười mà trông như đang suy tính cách giết người.
“Ngài hành động như thể chúng ta còn tất cả thời gian trên trái đất trước khi bọn chúng tới vậy”, Christina nhận xét. “Chúng sẽ xuất hiện sớm chứ?”, nàng hỏi, hy vọng có thể lái Lyon khỏi bất cứ suy nghĩ hung hãn nào toát lên từ cái nhìn trừng trừng giận dữ.
“Không phải ngay lúc này”, Lyon trả lời. “Đứng yên ở đây trong khi ta đi xem xét một vòng.”
Christina gật đầu. Ngay khi Hầu tước vừa khuất dạng, nàng liền chạy nhanh lên gác để lấy sợi ruy băng cột tóc. Và tất nhiên cả con dao. Nàng sẽ giúp Lyon dù chàng đã ở phòng khách, từ tốn ngồi xuống chiếc trường kỷ cũ mòn và giấu con dao xuống gối tựa khi Lyon trở lại.
“Ta quyết định sẽ khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn với Splickler.”
“Bằng cách nào?”
“Để ngỏ cửa phía sau.”
“Điều đó sẽ rất có ích cho ngài.”
Lyon mỉm cười với lời tán dương rồi bước tới đứng ngay trước mặt nàng. Hai bàn tay to lớn chống lên hông, hai chân dang rộng vững chãi và Christina phải ngả đầu ra sau mới có thể nhìn được mặt chàng. Khi Lyon tiếp tục mỉm cười, nàng đoán tâm trạng chàng hẳn đã sáng sủa hơn một chút.
“Nếu ngài chắc chúng vào qua khu vườn, tại sao lại để chúng vào nhà? Sao không chào đón chúng từ bên ngoài?”
“Chào đón chúng?” Lyon lắc đầu. “Christina, chúng không tới đây để nói chuyện với em. Sẽ có ẩu đả đấy.”
Chàng không muốn làm Christina lo lắng nhưng nàng cần phải biết. “À, tất nhiên sẽ có ẩu đả”, Christina nói. “Đó chính là lý do tại sao tôi lại muốn ngài đón chúng từ bên ngoài, Lyon. Rốt cuộc, tôi sẽ là người phải dọn dẹp đống bừa bộn.”
Lyon đã không nghĩ về điều này. Và khi nhận ra Christina hoàn toàn hiểu điều gì sẽ xảy đến, chàng cảm thấy rất nhẹ nhỏm. “Em rất dũng cảm”, chàng ca ngợi. “Tuy nhiên, trăng quá sáng. Ta đã ghi nhớ chi tiết căn phòng chúng sẽ đột nhập trước khi tắt nến. Chúng sẽ bất lợi hơn.”
“Bọn chúng cũng sẽ phải xông vào cùng lúc”, Christina xen vào. “Một ý tưởng rất xảo quyệt, Lyon. Nhưng nếu chúng leo dây nho vào thay vì cố gắng phá cửa thì sao?”
“Chúng sẽ không làm vậy đâu em yêu.”
Chàng có vẻ rất chắc chắn, Christina quyết định không lo lắng về chuyện đó nữa và quan sát chàng đi về phía cửa. “Đã đến lúc tắt nến rồi em yêu. Buộc dây quanh tay nắm cửa trước, được chứ? Em không sợ hãi phải không? Ta sẽ bảo vệ em. Ta hứa đấy.”
“Tôi tin tưởng ngài, Lyon.”
Câu trả lời khiến chàng ấm lòng. “Và ta tin em sẽ ở yên tại đây”
“Lyon!”
“Sao hả Christina?”
“Hãy thận trọng.”
“Ta hứa”
“Ôi, Lyon.”
“Gì nữa?”
“Ngài sẽ không khiến mọi thứ quá bừa bộn chứ?”
“Ta sẽ cố.”
Chàng nháy mắt trước khi đóng cửa lại. Christina buộc sợi dây thừng quanh hai tay nắm, thắt một nút thật chặt, thổi tắt nến và ngồi im chờ đợi.
Từng phút chậm chạp trôi qua. Christina căng thẳng lắng nghe âm thanh từ phía sau ngôi nhà. Bởi thế nàng hết sức kinh hãi khi nghe thấy tiếng sột soạt đến từ cửa sổ phía trước.
Bọn chúng không định vào bằng lối cửa trước. Lyon sẽ không bị thất vọng. Christina cảm thấy muốn ra lệnh cho những tên côn đồ vòng lại lối cửa sau, rồi nhận ra ý tưởng đó thật ngu xuẩn. Nàng quyết định sẽ ngồi chờ và hy vọng chúng việc phá vỡ cửa sổ và cuối cùng là thử lối cửa phía sau.
“Christina?”
Một giọng thì thầm gọi tên nàng, nhưng Christina lặp tức nhận ra là ai. Bá tước Rhone đang cố thu hút sự chú ý của nàng.
Nàng kéo rèm cửa và phát hiện ra Rhone đang bám vào bậu cửa sổ, cười toe toét. Nụ cười không đọng lại lâu - không phải tại Rhone. Anh đột ngột bị tuột tay và rơi xuống. Một tiếng uỵch nhẹ vang lên và được nối tiếp bởi vài tiếng nguyền rủa khiếm nhã cho biết Rhone chạm đất không phải bằng chân.
Nàng quyết định phải tìm và kéo anh ra khỏi hàng rào. Rhone vừa gây ồn ào và chắc chắn đã đánh động những kẻ đột nhập.
Rhone gặp nàng ở cửa trước. Trông thật lôi thôi, áo khoác bị rách toạc chỗ ống tay, cà vạt xộc xệch, lấm lem đất cát và một chân thì tập tễnh. Anh quả là người vụng về, nàng thầm nghĩ nhưng trái tim lại rất cảm kích.
Chắc Lyon đã phó thác nhiệm vụ cho anh ấy. Christina tin người đàn ông này mạo hiểm ra ngoài là để giúp đỡ bạn mình. Đó là lời giải thích hợp lý duy nhất cho cuộc thăm viếng bất ngờ này. “Trông ngài giống như vừa bị lỡ một trận đánh ấy. Rhone, phía sau ngài!”
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng vang lên từ phía sau ngôi nhà gần như lấn át giọng nói của Christina. Tuy nhiên Rhone đã nghe thấy cảnh báo và phản ứng rất mau lẹ, mất không đầy một giây để quay lại đối mặt với mối đe dọa và dùng vai phải giữ chặt cửa, ngăn một gã trông có vẻ rất dẻo dai đang cố xông vào. Chân khuỵu hẳn xuống, mặt đỏ rực vì phải cố sức.
Khi rõ ràng không thể giữ được cửa nữa, Christina bèn xông đến giúp.
“Lyon!”
Rhone hét váng lên đinh tai nhức óc. “Chạy đi và nấp vào đâu đó”, Rhone thở hổn hển bảo Christina, giọng nói căng thẳng.
“Christina. Nấp vào phía sau sofa.”
Giọng Lyon vang lên từ phía sau. Christina chỉ định ngoái cổ lại giải thích rằng sức nặng của mình có thể giúp giữ cánh cửa, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến lời nói bay tuột ra khỏi đầu.
Nàng chậm chạp quay lại và ngập ngừng bước lên một bước. Và quá sửng sốt nên không thể di chuyển nhanh chóng hơn.
Sự biến đổi của Hầu tước khiến nàng bị thu hút. Thậm chí lúc này chàng không giống một người Anh. Áo khoác đã bị quăng đâu mất, sơ mi thì không còn đóng thùng nữa. Máu đang chảy từ một vết cắt cạnh miệng xuống cằm. Đó không phải là vết thương đáng kể và không làm nàng sợ. Cả những giọt máu bắn tung tóe trên tay áo nữa, vì theo bản năng, nàng biết đó không phải là máu của chàng... không, nàng không sợ vẻ bề ngoài của Lyon.
Ánh nhìn trong đôi mắt mới là vấn đề. Chàng nhìn như thể sẵn sàng giết người. Lyon có vẻ khá bình tĩnh. Hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt gần như chán nản. Dĩ nhiên, tất cả đều là giả tạo. Sự thật nằm trong đôi mắt.
“Ngay bây giờ!”
Tiếng hét làm Christina bừng tỉnh khỏi trạng thái mụ mẫm. Christina thậm chí còn không kịp liếc mắt về phía Rhone lúc chạy vào phòng khách.
“Tránh xa ra, Rhone.”
Rhone không chần chừ, lập tức thực hiện mệnh lệnh. Ngay khi anh nhảy lùi lại, ba gã đàn ông lực lưỡng bị mất đà, đổ ập vào trong phòng, chồng chất lên nhau. Rhone đứng trong góc, hy vọng Lyon yêu cầu giúp đỡ.
Lyon đứng giữa phòng giải trí, kiên nhẫn chờ ba kẻ giết người đứng lên. Rhone nghĩ bạn mình có chút quá rộng lượng.
Chàng bị bất lợi về số lượng, cân nặng và cả vũ khí. Lúc này, cả ba gã đứng thủ thế trước mặt đều cầm dao trong tay. Một tên còn nắm chặt con dao găm trong tay kia.
Một tên bắt đầu cười khẩy. Rhone mỉm cười. Tên ngu ngốc đó không nhận ra Lyon vẫn đang giữ ưu thế.
Tên to béo ở giữa đột ngột quét lưỡi dao ngang người Lyon. Gót giày của chàng móc trúng phía dưới cằm gã. Cú đánh khiến gã bị hất lên đủ cao để Lyon có thể nện một cú đấm vào háng gã. Kẻ tấn công bị bất tỉnh trước khi rơi xuống sàn.
Hai tên còn lại đồng loạt xông lên đúng lúc một tên khác đang lao lên bậc cửa. Rhone nghe tiếng bước chân liền lao tới đá sập cửa lại. Một tiếng rú đau đớn xuyên qua cửa cho thấy Rhone đã hành động cực kỳ kịp thời.
Rhone không rời mắt khỏi Lyon. Dù đã được chứng kiến chàng chiến đấu trước đó, nhưng sức mạnh của Lyon vẫn khiến anh ấn tượng. Lyon dùng khuỷu tay thúc mạnh vào hàm một tên trong khi kéo tay một tên khác. Khi nghe tiếng xương kêu răng rắc, Rhone biết Lyon đã bẻ gãy cổ tay gã. Ba thân thể nằm rải rác trên lối đi khi Lyon dừng tay. “Mở cửa ra, Rhone.”
“Chết tiệt, thậm chí cậu còn không thở dốc tí nào”, Rhone làu bàu, mở cửa rồi tránh ra một bên khi Lyon nhẹ nhàng nhấc từng tên lên và ném ra đường. “Chúng ta phối hợp thật ăn ý”, Rhone bình luận.
“Chúng ta sao?”
“Mình nhìn, còn cậu thực hiện”, Rhone giải thích. “Hiểu chưa.”
“Chuyện gì xảy ra với Splickler thế? Hắn ta đi vào lối cửa sau hay đã trốn thoát rồi?”
Lyon cười toe toét, rồi hất đầu về đống người đang nằm dưới bậc cửa. “Splickler nằm dưới cùng. Mình nghĩ có lẽ cậu đã làm gãy mũi hắn khi dập cửa đấy.”
“Vậy là mình đã hoàn thành nhiệm vụ”, Rhone tuyên bố, vênh mặt lên dương dương tự đắc.
Lyon bắt đầu cười to, vỗ mạnh vào Rhone rồi quay lại nhìn Christina đang đứng giữa lối đi.
Trông Christina như thể vừa nhìn thấy ma. Khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt mở to kinh hãi. Trái tim Lyon đập loạn lên. Chúa ơi, hẳn nàng đã chứng kiến trận đánh. Chàng bước một bước về phía nàng nhưng chợt khựng lại khi nàng lùi lại.
Chàng cảm thấy như vừa bại trận. Nàng sợ hãi. Lạy Chúa, chàng muốn bảo vệ chứ không phải làm Christina kinh sợ.
Đột nhiên Christina chạy tới, lao bổ vào vòng tay Lyon khiến hai người gần như ngã soài xuống sàn. Lyon không hiểu tại sao Christina lại thay đổi thái độ, nhưng đồng thời cũng rất cảm ơn Chúa. Sự nhẹ nhõm đã xóa đi vẻ cứng nhắc trong dáng đứng. Lyon ôm chặt và tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, thở dài. “Ta sẽ không bao giờ hiểu được em, đúng không?”
“Em rất vui mừng vì chàng không giận dữ với em.”
Giọng nàng nghẹn ngào, nhưng chàng vẫn nghe rõ. “Tại sao ta phải giận dữ với em?”
“Vì em đã không giữ lời hứa”, Christina nhắc. “Em đã rời khỏi chỗ để mở cửa cho Rhone.”
Lyon liếc về phía bạn. “Mình nhớ rõ rành rành là đã bảo cậu về nhà cơ mà.”
Chàng cau mày, rồi bất ngờ chú ý tới dáng vẻ của bạn. “Chuyện gì xảy ra với cậu thế. Mình nhớ là cậu không tham gia trận đánh mà.”
“Một rủi ro nho nhỏ”, Rhone đáp.
“Anh ấy ngã xuống hàng rào”, Christina giải thích, mỉm cười trước vẻ lúng túng hiện rõ trên mặt Rhone. Ồ, anh thực sự đang đỏ mặt.
“Hàng rào?” Lyon ngờ vực.
“Mình nghĩ sẽ đi bộ về nhà. Xe của cậu có lẽ vẫn đang đậu trước cửa nhà mình, Lyon. Mình sẽ bảo người đánh xe mang lại cho cậu. Chúc buổi tối tốt lành, công chúa Christina.”
“Ngài thực sự không nên đi bộ. Lyon, chàng nên...”
“Để cậu ta đi bộ. Chỉ một quãng ngắn thôi mà”, Lyon cắt ngang.
Christina không tranh cãi thêm. Ai đó sẽ phải mang xe lại đây, và nàng muốn Rhone làm việc đó hơn vì nàng có thể có vài phút riêng tư với Lyon.
“Cảm ơn vì sự giúp đỡ của ngài, Rhone. Lyon, chàng định làm gì với những kẻ đang nằm lộn xộn trước cửa nhà em? Và nếu em không nhầm thì còn một hoặc hai tên ở phía sau nữa phải không?”
“Hai tên”, Lyon đáp. “Ta đã ném chúng ra ngoài”
“Chúng sẽ tỉnh lại và tự bò về nhà thôi”, Rhone tham gia. “Tất nhiên, trừ phi cậu...”
“Mình không làm thế”, Lyon nói.
“Không làm gì?” Christina hỏi.
“Giết chúng”, Rhone đáp.
“Rhone, đừng làm cô ấy sợ”, Lyon lên tiếng.
“Ôi trời, em hy vọng là không. Hãy nhìn đống đố vỡ này xem” Christina kêu lên thảng thốt nhưng bởi 1ý do hoàn toàn khác. Cả Lyon và Rhone đều bật cười.
“Tại sao cô không khóc hay đại loại thế?” Rhone hỏi.
“Tôi nên thế sao?”
“Không, Christina, em không nên làm thế”, Lyon nói. “Nào, đừng thắc mắc nữa.”
“Cô không đi giày à, Christina?” Rhone chợt buột miệng.
“Đi đường cẩn thận nhé”, Christina đáp, phớt lờ nhận xét về việc mình đi chân trần. “Đừng để ai nhìn thấy cánh tay quấn băng của ngài. Họ có thể sẽ chú ý đấy.”
Sau khi chốt cửa, Christina quay lại tìm Lyon và nhận ra chàng đã đi đến nửa cầu thang với sải chân hai bước một. “Chàng đang đi đâu thế?”
“Đi tắm rửa”, Lyon đáp vọng lại. “Không có sẵn nước nóng trong phòng em sao, Christina?”
Lyon đã đi khuất trước khi nàng kịp trả lời. Christina vội vàng chạy theo.
Khi bắt kịp, nàng ước mình nên đợi bên dưới. Lyon đã cởi phăng áo sơ mi, cúi xuống bồn và đang vốc nước lên rửa mặt và hai tay.
Christina đột nhiên bị choáng ngợp bởi vóc dáng của Lyon. Nàng có thể nhận ra sức mạnh tiềm ẩn trong cơ bắp ở tay và vai; một đám lông tơ màu vàng nhạt phủ kín trước ngực, biến thành một đường nhỏ hẹp kéo dài qua lớp bụng rắn chắc rồi đột ngột biến mất dưới đai quần. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này nên bị cuốn hút mạnh mẽ và băn khoăn không biết cảm giác thế nào nếu lúc này được ôm trong vòng tay chàng.
Lyon với lấy khăn lau. Christina liền giật lấy cái khăn bằng vải lanh và bắt đầu lau khô mặt cho chàng. “Da chàng bị rám nắng, Lyon. Chàng đã cởi trần làm việc dưới ánh mặt trời, đúng không?”, và hỏi.
“Khi ở trên tàu của mình, ta thường xuyên làm vậy”, Lyon trả lời.
“Chàng có một con tàu sao?” Christina hỏi, giọng rất hào hứng.
“Đã từng có”, Lyon chữa lại. “Nó đã bị cháy, nhưng ta đang định đóng một chiếc khác.”
“Bằng hai tay của chàng sao, Lyon?”
Lyon mỉm cười. “‘Không, em yêu. Ta sẽ thuê người làm việc đó.”
“Em thích con tàu mà em đã đi khi tới nước Anh. Em không thích ở dưới boong tàu. Cảm giác như bị giam cầm”, nàng nhún vai thừa nhận.
Giọng nói run rẩy. Tay nàng cũng vậy khi bắt đầu lau xuống vai. Có một vài dấu vết vinh quang trên người, và khi nhìn thấy những vết sẹo đẹp đẽ đó, trái tim nàng đập nhanh hơn.
Lần đầu tiên trong đời, Lyon cảm thấy thực sự bối rối. Christina là một người phụ nữ xinh đẹp, trong khi người chàng đầy vết sẹo. Chúng nhắc nhở về quá khứ đen tối, Lyon nghĩ, nhưng những vết sẹo xấu xí đó chưa bao giờ làm chàng bận tâm cho đến lúc này.
“Ta hứa sẽ đưa nàng lên con tàu mới của mình”, chàng nghe thấy giọng mình vang lên.
“Em thực sự thích điều đó, Lyon”, Christina đáp, làm rơi chiếc khăn xuống nền nhà khi dịu dàng lần theo vết sẹo dài, cong cong trên ngực chàng. “Chàng thật điển trai”, Christina thì thầm.
“Cả người ta đầy rẫy những vết nhơ”, Lyon thầm thì đáp lại. Giọng nói nghe khàn khàn khó chịu.
“Ồ không, đó là minh chứng của lòng dũng cảm. Chúng rất đẹp”
Nàng ngước lên, nhìn thẳng vào mắt chàng và Lyon nghĩ mình sẽ không bao giờ quen với vẻ đẹp ấy.
“Chúng ta nên quay xuống dưới nhà.” Dù nói vậy nhưng chàng lại kéo nàng vào vòng tay mình. Chúa cứu giúp, chàng không thể ngăn mình lại. Nhận thức được đang ở một mình cùng Christina, rằng thực tế họ đang ở trong phòng ngủ đã quét sạch những ý nghĩ quân tử ra khỏi đầu.
“Chàng sẽ hôn em trước khi chúng ta đi xuống chứ?”, nàng hỏi.
Lyon nghĩ trông Christina như đã thực sự được hôn rồi. Đôi má phớt hồng và cặp mắt trở lại màu xanh thẳm.
Hiển nhiên người phụ nữ này không nhận thức được sự nguy hiểm của bản thân. Và nếu biết được những suy nghĩ hoang dại đang gào thét trong đầu chàng, hẳn khuôn mặt nàng sẽ trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Nàng tin tưởng chàng, sẽ không yêu cầu chàng hôn mình nếu không tin tưởng. Lyon sẽ phải kiềm chế bản năng của mình. Đúng thế, chàng sẽ là một người đàn ông lịch thiệp.
Một nụ hôn chắc chắn sẽ không làm tổn thương Christina. Chàng đã muốn được ôm nàng trong tay ngay khi cuộc chiến kết thúc. Cơn giận dữ như dòng dung nham nóng chảy cuồn cuộn trong huyết quản. Ôi, r
Tác giả :
Julie Garwood