Cô Nàng Sư Tử
Chương 16
Merry và mẹ đã lập lời thề với nhau. Cô ấy hứa sẽ chăm sóc con nếu có chuyện gì xảy ra với mẹ, và mẹ cũng cam kết sẽ tìm mọi cách đưa Đại Bàng Trắng về với gia đình cậu bé nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy.
Tại giây phút đó, mẹ đã bật khóc. Lời hứa của cô ấy giúp mẹ thanh thản. Cô ấy có thể bảo vệ con. Con cũng sẽ nhận được tình yêu từ cô ấy, Christina. Mẹ đã chứng kiến cô ấy bế bồng con, âu yếm ôm chặt con vào lòng cho đến khi con ngủ thiếp đi.
Có cô ấy là mẹ, sẽ tốt hơn cho con.
Nhật ký hành trình, 03/10/1795
Lyon đang cố kiềm chế tính khí của mình, liên tục tự nhủ rằng bữa sáng sẽ trôi qua nhanh thôi, rằng Richards sẽ đến bất cứ lúc nào, và đang rất hài lòng với sự kiên nhẫn của Christina dành cho mẹ. Tuy nhiên, sự nỗ lực lại khiến chàng cảm thấy ngon miệng hơn, thực tế mọi người ngồi trên bàn dường như đều bị bắt buộc phải tham gia câu chuyện.
Chàng đang bị vây quanh bởi gia đình và coi đó là tình huống không may mắn nhất. Cô Harriett đã đến đây từ chiều hôm qua cùng với Diana. Bá tước Rhone chỉ đến muộn hơn đúng một tiếng.
Tất nhiên, sự sắp xếp đó rất gượng ép. Diana giả bộ ngạc nhiên lúc Rhone nhanh chóng bước vào nhà. Em gái chàng trong sáng như giọt nước vậy. Lyon không lãng phí thêm phút nào, nhanh chóng có cuộc nói chuyện cần thiết với bạn tối qua. Rhone đã đề nghị kết hôn với Diana. Lyon rất vui mừng được trao em gái mình cho anh. Nhưng chàng giữ kín ý nghĩ đó vì rõ ràng Rhone đang thao thao bất tuyệt về lời cam kết sẽ yêu thương và bảo vệ Diana. Cuối cùng khi Rhone đã kết thúc, Lyon nói lời chúc phúc và cũng không bận tâm suy xét về tính trung thực của bạn mình vì biết rõ Rhone rất coi trọng lời hứa.
Lyon ngồi ở đầu bàn, Rhone ngồi bên trái và Christina bên phải. Mẹ ngồi đối diện chàng ở đầu kia chiếc bàn. Cô Harriett và Diana cố gắng lôi kéo Nữ hầu tước già vào cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, những nỗ lực của họ đều vô ích. Mẹ Lyon chỉ ngẩng đầu lên khỏi đĩa của mình mỗi khi bình luận về James.
Lyon nhanh chóng nghiến chặt răng.
“Vì Chúa, Diana, bỏ tay Rhone ra đi”, cô Harriett chợt lên tiếng. “Cậu ta sẽ chết đói nếu cháu không cho cậu ta ăn, cô bé.”
“James luôn rất háu ăn”, mẹ Lyon xen vào.
“Con tin hắc anh ấy rất háu ăn, thưa mẹ”, Christina nói. “Mẹ có thích phòng của mình không?”, và thay đổi chủ đề.
“Ta chẳng thích chút nào. Nó quá sáng. Và trong khi đang nói về những điều ta không thích, vui lòng cho ta biết tại sao cô cứ khăng khăng ta không được mặc đồ màu đen. James thích màu đó hơn, cô biết không?”
“Mẹ, xin mẹ đừng nói về James nữa.” Diana nài nỉ.
Christina lắc đầu với Diana. “Lyon?”, nàng hỏi, quay sang mỉm cười với chồng. “Chàng nghĩ lúc nào Richards sẽ đến đây? Em rất nóng lòng được bắt dầu.”
Lyon cau mày với vợ. “Em sẽ không đi đâu hết. Chúng ta đã thảo luận về chuyện này rồi, Christina”, và nhắc nhở.
“James luôn bận rộn”, mẹ chàng bình luận.
Tất cả mọi người đều quay sang cau mày với người phụ nữ tóc muối tiêu đó, trừ Christina.
“Chúng ta định khi nào mới bàn bạc về việc chuẩn bị cho lễ cưới đây?”, cô Harriett hỏi, cố phá tan bầu không khí im lìm ngượng nghịu.
“Cháu thực sự không muốn phải chờ đợi lâu”, Diana nói và xấu hổ nói tiếp. “Cháu muốn được cưới ngay lập tức như Lyon và Christina.”
“Hoàn cảnh của bọn anh khác em”, Lyon nói, nháy mắt với Christina. “Em không được may mắn như anh. Em sẽ phải đợi và có một lễ cưới thích đáng”
“James muốn được kết hôn. Chỉ là nó không thể tìm được ai phù hợp”, mẹ chàng xen vào.
Lyon quắc mắt. Christina vội đặt tay lên nắm đấm của chồng. “Sáng nay chàng cực kỳ đẹp trai”, nàng nói. “Chàng nên thường xuyên mặc màu xanh.”
Lyon nhìn sâu vào mắt vợ và thấy tia cười rạng rỡ trong đó. Chàng biết nàng đang định làm gì. Phải, nàng đang cố khiến chàng xao lãng khỏi mẹ mình. Và mặc dù hiểu rõ mục đích của nàng, chàng cũng rất hài lòng và đột nhiên bật cười. “Em cũng luôn luôn xinh đẹp”, chàng nói. Rồi cúi xuống thì thầm vào tai vợ, “nhưng ta thích nhất lúc em không mặc gì”.
Christirta đỏ mặt thích thú.
Rhone mỉm cười với cặp đôi hạnh phúc này, rồi quay sang cô của Lyon. “Cô có nghĩ cháu và Diana xứng đôi không? Cháu muốn có sự cho phép của cô”, anh nói thêm.
Cô Harriett nhấc cái quạt của mình lên, phe phẩy trước mặt khi cân nhắc câu trả lời. “Ta sẽ cho phép cháu, nhưng ta không nghĩ hai đứa đẹp đôi như Lyon và Christina. Cháu có thể thấy bọn chúng hợp nhau thế nào.”
“Ôi, chúng cháu cũng không xứng đôi đâu”, Christina xen vào. “Rhone và Diana rất phù hợp với nhau. Cả hai cùng lớn lên trong một môi trường”, và giải thích.
Cô Harriett liếc Christina một cái sắc lẻm. “Bây giờ, cháu đã là một phần của gia đình này rồi, liệu có thể kể cho ta nghe về nơi cháu đã lớn lên không, cô bé?”
“Ở vùng núi Đen ạ”, Christina trả lời. Rồi quay sang Lyon. “Nữ bá tước chắc chắn sẽ loan tin, vì thế em thực sự nên chuẩn bị trước cho gia đình chàng, chàng có nghĩ vậy không?”
“Nữ bá tước sẽ không nói một lời”, Lyon đáp. “Chừng nào mà tiền còn được trút xuống, bà ta sẽ giữ kín bí mật đó đến khi sẵn sàng tiết lộ chúng.”
“Tiết lộ bí mật gì ạ?” Diana băn khoăn hỏi.
“Cô ấy được quyền giữ thông tin riêng tư của mình”, Rhone cắt ngang, nháy mắt với Christina.
Cô Harriett khịt mũi một cách thiếu trang nhã. “Vô nghĩa. Chúng ta là một gia đình. Không nên giấu giếm bất kỳ điều gì, trừ khi cháu đã làm gì đáng hổ thẹn, Christina, và ta chắc chắn điều đó không xảy ra. Cháu là một cô bé tốt bụng”, bà nói thêm, rồi ngừng lại để chứng minh lời nói của mình bằng cách hất đầu về phía Nữ hầu tước già.
“James là một người vô cùng tốt bụng”, bà thốt lên.
Tất cả đều lờ đi lời bình luận đó.
“Rồi sao nữa ạ?” Diana thúc giục Christina.
“Chị đã được nuôi dưỡng bởi những người Dakota.”
Christina tin chắc câu nói vừa rồi của mình đã khiến tất cả lập tức im lặng.
Mọi người nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt háo hức, mong đợi. Nàng quay sang Lyon.
“Ta nghĩ là họ không hiểu, em yêu”, chàng thì thầm.
“Người Dakota là người nào?”, cô Harriett hỏi. “Ta không nhớ đã gặp bất kỳ ai có tên như thế. Chắc họ không phải là người Anh”, bà kết luận và tiếp tục phe phẩy quạt.
“Vâng, họ không phải là người Anh”, Lyon vừa cười vừa nói.
“Một gia đình lớn chăng?”, cô Harriett hỏi, cố gắng tìm hiểu tại sao Lyon thì cười khúc khích còn Christina lại đang xấu hổ.
“Rất lớn”, Lyon dài giọng.
“Vậy thì tại sao ta lại chưa từng nghe về họ nhỉ?”, cô chàng thắc mắc.
“Họ là người da đỏ”, Christina thông báo, rồi chờ đợi phản ứng thực sự.
Nàng không phải chờ lâu. “Không khó hiểu tại sao ta lại không nghe tới... Lạy Chúa lòng lành, ý cháu là những kẻ mọi rợ ấy hả?”, bà thở hổn hển.
Christina định thanh minh là mình không quan tâm đến từ “những kẻ mọi rợ” - Nữ bá tước cũng đã từng nói thế - và rằng người Dakota rất hiền hòa, quan tâm đến người khác, nhưng tiếng cười của cả cô Harriett và Diana đã rộ lên cắt ngang cố gắng của nàng.
Cô Harriett là người đầu tiên lấy lại được tự chủ, nhận thấy cả Rhone, Lyon và Christina đều không buồn cười. “Cháu không đùa cợt chúng ta, phải không Christina?”, bà hỏi. Tuy cảm thấy choáng váng nhưng vẫn giữ giọng nhẹ nhàng.
“Không, cháu không đùa ạ”, Christina đáp.
“Rhone? Dường như cháu không ngạc nhiên.”
“Cháu đã chuẩn bị sẵn sàng cho những tin tức kiểu thế này rồi ạ”,
“Núi Đen là ở nước Pháp à?” Diana hỏi, cố gắng lục tìm vị trí khu vực này trong đầu.
Lyon cười khanh khách với câu hỏi đó.
“James rất yêu thích nước Pháp”, bà mẹ thông báo. “Nó có rất nhiều bạn ở đó.”
Cô Harriett với tới nắm tay Christina. “Cô gái đáng mến, ta rất xin lỗi vì đã cười như thế. Chắc hẳn cháu sẽ nghĩ ta đã không được dạy dỗ chu đáo. Ta quả thực hết sức kinh ngạc và cầu nguyện cháu không không cho rằng ta nghĩ cháu hèn kém.”
Christina không bực tức vì phản ứng của họ, nhưng đoán cô Harriett nghĩ là nàng có. Nàng mỉm cười với người phụ nữ đáng yêu này và nói. “Cháu cầu mong cô không tin là cháu lại nghĩ như vậy, cô Harriett. Thực tế, cháu nhận thấy là người Dakota bọn cháu văn minh hơn người Anh rất nhiều. Cháu rất tự hào thừa nhận điều này.”
“James luôn luôn lịch sự hơn bất cứ người nào nó quen biết”, bà mẹ lại lên tiếng.
Cô Harriett vỗ nhẹ lên tay Christina, rồi quay sang lừ mắt với chị dâu.
“Millicent”, bà cấm cảu, gọi tên thời con gái của Nữ hầu tước già, “vì Chúa, chị bớt nói đi được không? Tôi đang cố gắng nói chuyện nghiêm túc với Christina”.
Cô Harriett lại quay sang mỉm cười với Christina. “Ta đang nóng lòng được nghe câu chuyện về thời thơ ấu của cháu đấy, Christina. Cháu sẽ kể cho ta nghe chứ?”
“Cháu rất sẵn lòng ạ”, Christina đáp.
“Ta khuyên cháu không nên kể cho bất kỳ ai ngoài các thành viên trong gia đình. Người ngoài sẽ không hiểu. Xã hội thượng lưu là một nhóm những kẻ ngu ngốc, thiển cận”, bà nói thêm với một cái gật đầu mạnh mẽ. “Và ta sẽ không để cháu trở thành đề tài của những kẻ mách lẻo nham hiểm đâu.”
“Chị có những sở thích kỳ quặc khi sống cùng...”
“Vì Chúa, Diana”, Lyon gầm lên.
“Không sao”, Christina can thiệp. “Cô ấy chỉ tò mò thôi.”
“Chúng ta nên thay đổi đề tài”, Rhone lên tiếng, cau mày với Diana, rồi nắm lấy tay cô để lấp liếm sự không hài lòng của mình.
Cô Harriett không thích cái cách Diana đang nhìn chăm chăm vào Christina, mồm há hốc ra. Cô bé ngốc nghếch có vẻ rất thích thú.
Quan tâm đến cảm giác của Christina, người cô vội vàng làm xao lãng sự chú ý của Diana.
“Lyon? Diana đã khăng khăng đòi mang theo con chó con vô kỷ luật mà Rhone tặng cho nó. Nó đang bị cột ở phía sau”, cô Harriett giải thích. “Diana hy vọng cháu sẽ chăm sóc con chó trong khi chúng ta ở Luân Đôn. Phải vậy không Diana?”
Rhone phải huých nhẹ Diana. “Ồ vâng. Thật là độc ác nếu cứ nhốt nó trong nhà ở thành phố. Christina, lúc nhỏ chị có con chó nào không? Có con chó nào ở... thị trấn của chị không?”
“Nó được gọi là làng, không phải là thị trấn”, Christina đáp, thầm ước Diana đừng nhìn mình chăm chăm như vậy.
“Nhưng ở đó có chó không ạ?” Diana dai dẳng.
“Có”, Christina đáp, quay sang nháy mắt với chồng khi cảm thấy tay chàng nắm chặt bên dưới tay mình, rồi quay lại cô em chồng. “Nhưng chúng không được coi là thú nuôi trong nhà”, nàng nói dối. “Và, tất nhiên, chúng không sống lâu.”
“James luôn yêu quý động vật. Nó có một con chó lông đốm rất đẹp tên là Trung thành.”
“Một cái tên chả thích hợp chút nào, nếu mẹ định hỏi con”, Lyon bình luận. “Em công nhận chứ, Christina?”, chàng hỏi, bắt chước cái nháy mắt của vợ.
Đúng lúc đó Brown chợt xuất hiện ở cửa và thông báo rằng ngài Fenton Richards đã tới. Cả Christina và Lyon cùng đứng dậy rời đi.
“Mình muốn được cưỡi ngựa cùng cậu và Richards”, Rhone nói vọng theo.
Lyon nhìn xuống Christina, nhận được cái gật đầu của nàng rồi mới nói với Rhone là mình rất vui nếu anh giúp một tay.
Christina mới đi được nửa căn phòng ăn thì Diana gọi với theo.
“Christina? Tại sao bọn chó lại không sống lâu?”
Nàng định bỏ qua câu hỏi này cho đến khi nhận ra Diana vẫn đang há hốc miệng nhìn mình. Em gái Lyon vẫn nhìn trừng trừng như thể nàng vừa mới mọc thêm một hoặc hai cái đầu. “Chuyện gì xảy ra với lũ chó ạ?”
“Bọn chị ăn thịt chúng”, Christina nói dối, cố gắng không phá lên cười.
Cô Harriett đánh rơi cái quạt. Diana thảng thốt kêu lên. Lyon thậm chí còn không chớp mắt đến khi giọng nói kiên quyết của mẹ chàng vang lên, “James không bao giờ ăn thịt con chó của nó. Nó... ôi, Chúa ơi, tôi vừa nói gì thế?”.
Tất cả cùng phá lên cười. Ngay cả Nữ hầu tước già cũng bật ra một tiếng cười. Nó chỉ là một tiếng cười nhẹ, nhưng mọi nụ cười đều giống nhau.
Christina nghĩ đó là một khởi đầu tốt. Lyon ôm chặt vợ để ngầm nói rằng mình cũng nghĩ thế.
“Diana, chị chỉ nói đùa em thôi. Bọn chị cũng không ăn thịt thú nuôi của mình. Em không cần lo lắng về con chó nhỏ của em. Chị sẽ không dùng nó làm bữa tối đâu. Chị hứa đấy.”
“Cô ấy không bao giờ phá vỡ lời hứa của mình”, Lyon cam đoan với em gái. “Tất nhiên, trừ khi cô ấy cực kỳ đói”, và nói thêm trước khi kéo vợ mình đi ra khỏi phòng.
Richards cực kỳ bối rối khi thấy cả Lyon và Christina bước vào thư viện. Rõ ràng thái độ của họ trái ngược hẳn với lưu ý bí ẩn mà ông nhận được hôm trước.
“Vậy là rắc rối của cậu đã được giải quyết êm xuôi rồi hả?” Richards lên tiếng hỏi Lyon thay cho lời chào.
“Không, chúng tôi vẫn cần sự giúp đỡ của ông”, Lyon thông báo và nhanh chóng trở nên nghiêm túc. “Ông có mệt lắm không Richards? Có thể cưỡi ngựa một quãng đường dài nữa chứ?
“Đi đâu?”
“Gia trang của Bá tước Acton”, Lyon đáp.
“Nghĩa là phải cưỡi ngựa khoảng bốn tiếng nữa, phải không?”
“Tính từ Luân Đôn”, Lyon nhắc nhở ông, “từ đây thì chỉ mất hai tiếng thôi”.
“Bây giờ ai đang sống ở đó?”
“Không ai cả. Theo điều tra của tôi thì ngôi nhà đó đã bị niêm phong.”
Richards quay sang Christina. “Tôi rất mong muốn có một tách trà, quý cô thân mến. Tôi đang khát khô cả cổ này”, ông nói thêm. “Tôi khởi hành lúc rạng sáng và không có đủ thời gian để ăn.”
“Tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn cho ông ngay bây giờ”, Christina đáp. “Ông sẽ cần sức khỏe cho nhiệm vụ trước mắt”, và nói thêm trước khi nhanh chóng rời khỏi thư viện.
Richards đóng cửa lại rồi quay sang Lyon. “Tôi lấy cớ để vợ cậu rời đi và tôi có thể nói chuyện riêng với cậu.”
“Tôi không giấu giếm Christina bất kỳ điều gì”, Lyon đáp lại.
“Cậu hiểu nhầm rồi”, Richards nói. “Điều tôi định nói không phải là bí mật, nhưng nó sẽ khiến vợ cậu lo lắng. Có lẽ cậu sẽ muốn đợi đến khi chúng ta hoàn thành chuyến đi bí ẩn rồi mới nói cho cô ấy biết. Ông ta muốn đến thăm con gái ngay lập tức. Khi nghe thấy ý định của ông ta, tôi đã trì hoãn bằng cách nói dối là cậu và Christina đang đi thăm bà con ở miền Bắc. Tôi cũng nói rằng hai người sẽ quay lại Luân Đôn vào ngày kia. Tôi hy vọng làm thế là đúng đắn, Lyon. Đó là một giải pháp tình thế.”
“Ông thật chu đáo”, Lyon nói. “Hiện Nam tước đang ở đâu?”
“Nhà Porter. Họ định tổ chức một bữa tiệc chào đón ông ta vào tối thứ Tư. Nam tước mong muốn được gặp con gái mình ở đó.”
Lyon thở dài. “Không thể làm gì được nữa”, chàng lầm bầm.
“Christina vẫn cho rằng cha cô ấy sẽ cố giết cô ấy à?”
“Cô ấy đã lên kế hoạch để dụ ông ta vào tròng”, Lyon nói.
“Khi nào cậu mới cho tôi biết chi tiết kế hoạch đó đây?” Richards yêu cầu.
“Trên đường tới nhà Bá tước Acton”, Lyon hứa hẹn. “Rhone sẽ đi cùng chúng ta. Nếu có cậu ấy, công việc sẽ nhanh hơn”, chàng nói thêm.
“Nhiệm vụ là gì thế?” Richards hỏi.
“Chúng ta sẽ phải đào các gốc hoa hồng lên.”
Mãi tận chiều tối, Lyon, Richards và Rhone mới quay lại Lyonwood. Tâm trạng của bọn họ cũng xám xịt như thời tiết.
Christina vừa mới bước vào từ phía sau nhà lúc bộ ba ướt sũng đang lếch thếch đi vào từ cửa trước.
Họ gặp nhau ở tiền sảnh. Lyon đang ướt như chuột lột. Lúc nhìn thấy Christina trong tình trạng tương tự, chàng lắc đầu tỏ ý không hài lòng. Nước vẫn đang chảy ròng ròng từ mái tóc.
“Trông em như con mèo bị nhúng nước vậy”, chàng càu nhàu với Christina, vừa cố gắng cởi chiếc áo khoác đẫm nước ra, vừa trừng mắt nhìn vợ. Bộ váy màu đỏ tía đang dính sát vào người một cách khiếm nhã. Mái tóc lòa xòa xuống mắt. Richards và Rhone đang được Brown đưa lên gác. Lyon chắn ngang để họ không nhìn thấy Christina.
Khi những người bạn đã đi khuất trên cầu thang, Lyon quay lại đối diện vợ mình. “Em làm cái quỷ gì ở ngoài đấy thế?”
“Chàng không cần phải hét lên với em”, Christina cũng cao giọng. “Chàng có tìm thấy...”
“Em có biết ở đó có bao nhiêu bụi hoa hồng không? Không ư?”, chàng gầm lên khi thấy vợ lắc đầu. “Hẳn ông ngoại em bị ám ảnh về chúng. Có hàng trăm gốc hồng ở đấy.”
“Ôi Chúa ơi”, Christina méo xệch. “Vậy là chàng không tìm ra à. Em đã nói là mình nên đi cùng. Có thể em sẽ giúp được.”
“Christina, em đang hét vào mặt ta”, Lyon thông báo. “Ta đã tìm ra cái hộp. Bình tĩnh lại nào.”
“Em không hét vào mặt chàng”, Christina nói và hất mớ tóc ướt sũng ra sau. “Em không thể thông cảm với nỗi khó khăn của chàng. Em đã làm mất con chó chết tiệt đó rồi.”
“Cái gì?”
“Em đã làm mất con chó chết tiệt rồi”, Christina lặp lại, buộc mình phải bình tĩnh. “Rõ ràng hôm nay là một ngày đáng ghét của chúng ta. Hôn em đi Lyon. Rồi vui lòng mặc áo khoác lại phải giúp em tìm con chó của Diana.”
“Em bị điên à? Em không được ra ngoài trong cơn mưa tầm tã này, và thế thôi.”
Christina nắm lấy vạt áo sơ mi sũng nước của Lyon, hôn lên đôi môi lạnh ngắt của chàng, rồi quay người lại và bước về phía sau ngôi nhà. “Em phải tìm ra con chó đó. Diana đang ở tầng trên, tuyệt vọng tự an ủi là em đã không ăn thịt con vật ngu ngốc đấy.”
Tiếng cười của Lyon khiến nàng ngừng bước, quay lại và trừng mắt nhìn.
“Em yêu, nó không thể tin là em đã làm chuyện đó.”
“Em sẽ không bao giờ đùa giỡn như thế”, Christina thừa nhận. “Em đã nói với cô ấy là mình chỉ đùa thôi. Nhưng em nghĩ cô ấy không tin em. Em là người cuối cùng bị nhìn thấy ở cùng với con chó. Cô ấy đã nhắc lại với cô Harriett như thế. Lyon, em chỉ muốn cho nó chạy nhảy chốc lát. Con chó nhỏ tội nghiệp trông hết sức đáng thương vì bị cột cả ngày. Rồi nó đuổi theo một con thỏ và em đã mất gần một ngày để đi tìm.”
Rhone đi rầm rầm từ cầu thang xuống. Tiếng nguyên rủa của anh làm Christina chú ý. Không thèm dừng lại để nói một câu với cả Lyon và Christina, Rhone đá tung cửa và bước ra ngoài.
Họ có thể nghe tiếng anh huýt sáo gọi con chó vọng qua cánh cửa. “Nhìn kìa? Rhone đang giúp tìm kiếm con chó”, Christina hớn hở.
“Cậu ta bắt buộc phải tìm nó”, Lyon nói với vợ. “Cậu ta muốn làm vui lòng Diana. Và lý do duy nhất để ta sắp thực hiện lời yêu cầu của em là vì ta muốn em vui vẻ. Hiểu chưa?”, chàng nói vọng lại khi đóng sầm cửa.
Christina không dám cười cho đến khi Lyon đã đi vì biết chắc chàng sẽ nghe thấy, sự bực tức có thể biến thành cơn thịnh nộ thực sự.
Chồng nàng đã tìm thấy con chó bất trị một tiếng sau đó. Chú chó nhỏ đang cuộn mình sung sướng ở trong chuồng ngựa.
Sau khi được sưởi ấm và thay đồ khô ráo, tâm trạng của Hầu tước đã trở nên nhẹ nhõm hơn.
Sau bữa tối dễ chịu, Lyon, Rhone và Richards tới thư viện cùng nhấm nháp một chai rượu mạnh. Christina rất cảm ơn vì sự riêng tư đó, bởi cảm thấy không được khỏe.
Nàng không thể tiêu hóa nổi đám sơn hào hải vị vừa ăn vào và dạ dày vẫn đang ấm ách.
Lyon trở lại phòng ngủ lúc nửa đêm. Christina đang cuộn tròn trên giường chờ chồng.
“Ta nghĩ em đã ngủ rồi”, Lyon nói và bắt đầu cởi đồ.
Christina mỉm cười. “Và bị lỡ mất cơ hội được chiêm ngưỡng chồng em thoát y ư? Không bao giờ. Lyon, em nghĩ mình sẽ không bao giờ chán ngắm chàng.”
Nàng biết Hầu tước thích lời ca ngợi của mình qua nụ cười dương dương tự đắc. “Ta sẽ cho em thấy những thứ còn đẹp đẽ hơn nữa”, Lyon trêu chọc rồi bước về phía mặt lò sưởi, lấy ra một cái hộp màu đen và mang về giường. “Ta đã đổi đám đá quý từ hộp cũ sang hộp này. Nó an toàn hơn”, và nói thêm.
Christina đợi đến khi Lyon ngồi xuống giường cạnh mình rồi mới mở cái nắp hộp ra. Đá quý được bọc trong một chiếc khăn nhỏ. Nàng hơi do dự khi bỏ cái khăn ra và ngắm nhìn đống đá quý.
Lyon không hiểu sao vợ mình lại trầm ngâm. Chàng nhấc cái khăn ra khỏi hộp, mở tung và phân loại đám đá quý.
Chúng lung linh bảy sắc cầu vồng, màu xanh ngọc, đỏ thắm và màu lấp lánh của kim cương. Có khoảng hai mươi loại và giá trị của chúng có thể thỏa mãn một kẻ tham lam trong một thời gian rất dài.
Lyon ngạc nhiên vì Christina vẫn không tỏ thái độ gì.
“Em có biết đám đá quý này trị giá bao nhiêu không?”
“Ồ có chứ, em biết chứ Lyon”, Christina đáp. “Nó giá trị bằng mạng sống của mẹ em. Xin hãy để chúng ra xa, em không muốn nhìn chúng. Em nghĩ chúng hết sức xấu xí.”
Lyon hôn Christina trước khi làm theo mong muốn của vợ. Khi quay lại giường, Hầu tước ôm lấy vợ. Chàng suy nghĩ xem có nên cho nàng biết Nam tước Stalinsky đang ở Luân Đôn không, và quyết định ngày mai báo tin xấu này vẫn chưa muộn.
Chàng biết Christina nghĩ rằng họ vẫn có thời gian chuẩn bị cho kế hoạch. Sinh nhật nàng đã trôi qua hai tuần rồi và nàng đinh ninh cha mình hẳn còn vướng bận công việc nào đó nên chưa tới nước Anh.
Lyon thổi tắt nến và nhắm mắt lại. Chàng không nhớ đã bao lâu rồi mới cảm thấy mệt mỏi như này. Lúc đang mơ màng thì bị Christina lay dậy.
“Lyon? Chàng có thể hứa với em điều này không?”
“Bất cứ điều gì, em yêu.”
“Đừng bao giờ tặng em trang sức nhé.”
Chàng thở dài vì giọng nói cương quyết. “Ta hứa.”
“Cảm ơn chàng, Lyon.”
“Christina?”
“Dạ.”
“Hãy hứa là em sẽ mãi mãi yêu ta.”
“Em hứa.”
Chàng nhận ra vẻ tươi cười trong giọng nói của vợ và thình lình phát hiện mình không mệt mỏi như đã tưởng. “Hãy nói em yêu ta đi”, và đòi hỏi.
“Lyon của em, em yêu chàng và sẽ mãi mãi yêu chàng.”
Hầu tước tự nhủ sẽ làm tình với nàng thật chậm rãi, thật ngọt ngào, nhưng cuối nó lại biến thành cuộc giao hoan cuồng dại, hoang dã và hết sức thỏa mãn.
Chăn và gối bị hất tung xuống sàn nhà. Christina cảm thấy buồn ngủ khi Lyon vẫn nằm đè lên mình. Còn chàng lại quá mãn nguyện và không muốn ngủ, vẫn còn muốn nhấm nháp thời khắc này vì tin rằng đêm nay chính là khoảng lặng trước cơn bão.
Tại giây phút đó, mẹ đã bật khóc. Lời hứa của cô ấy giúp mẹ thanh thản. Cô ấy có thể bảo vệ con. Con cũng sẽ nhận được tình yêu từ cô ấy, Christina. Mẹ đã chứng kiến cô ấy bế bồng con, âu yếm ôm chặt con vào lòng cho đến khi con ngủ thiếp đi.
Có cô ấy là mẹ, sẽ tốt hơn cho con.
Nhật ký hành trình, 03/10/1795
Lyon đang cố kiềm chế tính khí của mình, liên tục tự nhủ rằng bữa sáng sẽ trôi qua nhanh thôi, rằng Richards sẽ đến bất cứ lúc nào, và đang rất hài lòng với sự kiên nhẫn của Christina dành cho mẹ. Tuy nhiên, sự nỗ lực lại khiến chàng cảm thấy ngon miệng hơn, thực tế mọi người ngồi trên bàn dường như đều bị bắt buộc phải tham gia câu chuyện.
Chàng đang bị vây quanh bởi gia đình và coi đó là tình huống không may mắn nhất. Cô Harriett đã đến đây từ chiều hôm qua cùng với Diana. Bá tước Rhone chỉ đến muộn hơn đúng một tiếng.
Tất nhiên, sự sắp xếp đó rất gượng ép. Diana giả bộ ngạc nhiên lúc Rhone nhanh chóng bước vào nhà. Em gái chàng trong sáng như giọt nước vậy. Lyon không lãng phí thêm phút nào, nhanh chóng có cuộc nói chuyện cần thiết với bạn tối qua. Rhone đã đề nghị kết hôn với Diana. Lyon rất vui mừng được trao em gái mình cho anh. Nhưng chàng giữ kín ý nghĩ đó vì rõ ràng Rhone đang thao thao bất tuyệt về lời cam kết sẽ yêu thương và bảo vệ Diana. Cuối cùng khi Rhone đã kết thúc, Lyon nói lời chúc phúc và cũng không bận tâm suy xét về tính trung thực của bạn mình vì biết rõ Rhone rất coi trọng lời hứa.
Lyon ngồi ở đầu bàn, Rhone ngồi bên trái và Christina bên phải. Mẹ ngồi đối diện chàng ở đầu kia chiếc bàn. Cô Harriett và Diana cố gắng lôi kéo Nữ hầu tước già vào cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, những nỗ lực của họ đều vô ích. Mẹ Lyon chỉ ngẩng đầu lên khỏi đĩa của mình mỗi khi bình luận về James.
Lyon nhanh chóng nghiến chặt răng.
“Vì Chúa, Diana, bỏ tay Rhone ra đi”, cô Harriett chợt lên tiếng. “Cậu ta sẽ chết đói nếu cháu không cho cậu ta ăn, cô bé.”
“James luôn rất háu ăn”, mẹ Lyon xen vào.
“Con tin hắc anh ấy rất háu ăn, thưa mẹ”, Christina nói. “Mẹ có thích phòng của mình không?”, và thay đổi chủ đề.
“Ta chẳng thích chút nào. Nó quá sáng. Và trong khi đang nói về những điều ta không thích, vui lòng cho ta biết tại sao cô cứ khăng khăng ta không được mặc đồ màu đen. James thích màu đó hơn, cô biết không?”
“Mẹ, xin mẹ đừng nói về James nữa.” Diana nài nỉ.
Christina lắc đầu với Diana. “Lyon?”, nàng hỏi, quay sang mỉm cười với chồng. “Chàng nghĩ lúc nào Richards sẽ đến đây? Em rất nóng lòng được bắt dầu.”
Lyon cau mày với vợ. “Em sẽ không đi đâu hết. Chúng ta đã thảo luận về chuyện này rồi, Christina”, và nhắc nhở.
“James luôn bận rộn”, mẹ chàng bình luận.
Tất cả mọi người đều quay sang cau mày với người phụ nữ tóc muối tiêu đó, trừ Christina.
“Chúng ta định khi nào mới bàn bạc về việc chuẩn bị cho lễ cưới đây?”, cô Harriett hỏi, cố phá tan bầu không khí im lìm ngượng nghịu.
“Cháu thực sự không muốn phải chờ đợi lâu”, Diana nói và xấu hổ nói tiếp. “Cháu muốn được cưới ngay lập tức như Lyon và Christina.”
“Hoàn cảnh của bọn anh khác em”, Lyon nói, nháy mắt với Christina. “Em không được may mắn như anh. Em sẽ phải đợi và có một lễ cưới thích đáng”
“James muốn được kết hôn. Chỉ là nó không thể tìm được ai phù hợp”, mẹ chàng xen vào.
Lyon quắc mắt. Christina vội đặt tay lên nắm đấm của chồng. “Sáng nay chàng cực kỳ đẹp trai”, nàng nói. “Chàng nên thường xuyên mặc màu xanh.”
Lyon nhìn sâu vào mắt vợ và thấy tia cười rạng rỡ trong đó. Chàng biết nàng đang định làm gì. Phải, nàng đang cố khiến chàng xao lãng khỏi mẹ mình. Và mặc dù hiểu rõ mục đích của nàng, chàng cũng rất hài lòng và đột nhiên bật cười. “Em cũng luôn luôn xinh đẹp”, chàng nói. Rồi cúi xuống thì thầm vào tai vợ, “nhưng ta thích nhất lúc em không mặc gì”.
Christirta đỏ mặt thích thú.
Rhone mỉm cười với cặp đôi hạnh phúc này, rồi quay sang cô của Lyon. “Cô có nghĩ cháu và Diana xứng đôi không? Cháu muốn có sự cho phép của cô”, anh nói thêm.
Cô Harriett nhấc cái quạt của mình lên, phe phẩy trước mặt khi cân nhắc câu trả lời. “Ta sẽ cho phép cháu, nhưng ta không nghĩ hai đứa đẹp đôi như Lyon và Christina. Cháu có thể thấy bọn chúng hợp nhau thế nào.”
“Ôi, chúng cháu cũng không xứng đôi đâu”, Christina xen vào. “Rhone và Diana rất phù hợp với nhau. Cả hai cùng lớn lên trong một môi trường”, và giải thích.
Cô Harriett liếc Christina một cái sắc lẻm. “Bây giờ, cháu đã là một phần của gia đình này rồi, liệu có thể kể cho ta nghe về nơi cháu đã lớn lên không, cô bé?”
“Ở vùng núi Đen ạ”, Christina trả lời. Rồi quay sang Lyon. “Nữ bá tước chắc chắn sẽ loan tin, vì thế em thực sự nên chuẩn bị trước cho gia đình chàng, chàng có nghĩ vậy không?”
“Nữ bá tước sẽ không nói một lời”, Lyon đáp. “Chừng nào mà tiền còn được trút xuống, bà ta sẽ giữ kín bí mật đó đến khi sẵn sàng tiết lộ chúng.”
“Tiết lộ bí mật gì ạ?” Diana băn khoăn hỏi.
“Cô ấy được quyền giữ thông tin riêng tư của mình”, Rhone cắt ngang, nháy mắt với Christina.
Cô Harriett khịt mũi một cách thiếu trang nhã. “Vô nghĩa. Chúng ta là một gia đình. Không nên giấu giếm bất kỳ điều gì, trừ khi cháu đã làm gì đáng hổ thẹn, Christina, và ta chắc chắn điều đó không xảy ra. Cháu là một cô bé tốt bụng”, bà nói thêm, rồi ngừng lại để chứng minh lời nói của mình bằng cách hất đầu về phía Nữ hầu tước già.
“James là một người vô cùng tốt bụng”, bà thốt lên.
Tất cả đều lờ đi lời bình luận đó.
“Rồi sao nữa ạ?” Diana thúc giục Christina.
“Chị đã được nuôi dưỡng bởi những người Dakota.”
Christina tin chắc câu nói vừa rồi của mình đã khiến tất cả lập tức im lặng.
Mọi người nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt háo hức, mong đợi. Nàng quay sang Lyon.
“Ta nghĩ là họ không hiểu, em yêu”, chàng thì thầm.
“Người Dakota là người nào?”, cô Harriett hỏi. “Ta không nhớ đã gặp bất kỳ ai có tên như thế. Chắc họ không phải là người Anh”, bà kết luận và tiếp tục phe phẩy quạt.
“Vâng, họ không phải là người Anh”, Lyon vừa cười vừa nói.
“Một gia đình lớn chăng?”, cô Harriett hỏi, cố gắng tìm hiểu tại sao Lyon thì cười khúc khích còn Christina lại đang xấu hổ.
“Rất lớn”, Lyon dài giọng.
“Vậy thì tại sao ta lại chưa từng nghe về họ nhỉ?”, cô chàng thắc mắc.
“Họ là người da đỏ”, Christina thông báo, rồi chờ đợi phản ứng thực sự.
Nàng không phải chờ lâu. “Không khó hiểu tại sao ta lại không nghe tới... Lạy Chúa lòng lành, ý cháu là những kẻ mọi rợ ấy hả?”, bà thở hổn hển.
Christina định thanh minh là mình không quan tâm đến từ “những kẻ mọi rợ” - Nữ bá tước cũng đã từng nói thế - và rằng người Dakota rất hiền hòa, quan tâm đến người khác, nhưng tiếng cười của cả cô Harriett và Diana đã rộ lên cắt ngang cố gắng của nàng.
Cô Harriett là người đầu tiên lấy lại được tự chủ, nhận thấy cả Rhone, Lyon và Christina đều không buồn cười. “Cháu không đùa cợt chúng ta, phải không Christina?”, bà hỏi. Tuy cảm thấy choáng váng nhưng vẫn giữ giọng nhẹ nhàng.
“Không, cháu không đùa ạ”, Christina đáp.
“Rhone? Dường như cháu không ngạc nhiên.”
“Cháu đã chuẩn bị sẵn sàng cho những tin tức kiểu thế này rồi ạ”,
“Núi Đen là ở nước Pháp à?” Diana hỏi, cố gắng lục tìm vị trí khu vực này trong đầu.
Lyon cười khanh khách với câu hỏi đó.
“James rất yêu thích nước Pháp”, bà mẹ thông báo. “Nó có rất nhiều bạn ở đó.”
Cô Harriett với tới nắm tay Christina. “Cô gái đáng mến, ta rất xin lỗi vì đã cười như thế. Chắc hẳn cháu sẽ nghĩ ta đã không được dạy dỗ chu đáo. Ta quả thực hết sức kinh ngạc và cầu nguyện cháu không không cho rằng ta nghĩ cháu hèn kém.”
Christina không bực tức vì phản ứng của họ, nhưng đoán cô Harriett nghĩ là nàng có. Nàng mỉm cười với người phụ nữ đáng yêu này và nói. “Cháu cầu mong cô không tin là cháu lại nghĩ như vậy, cô Harriett. Thực tế, cháu nhận thấy là người Dakota bọn cháu văn minh hơn người Anh rất nhiều. Cháu rất tự hào thừa nhận điều này.”
“James luôn luôn lịch sự hơn bất cứ người nào nó quen biết”, bà mẹ lại lên tiếng.
Cô Harriett vỗ nhẹ lên tay Christina, rồi quay sang lừ mắt với chị dâu.
“Millicent”, bà cấm cảu, gọi tên thời con gái của Nữ hầu tước già, “vì Chúa, chị bớt nói đi được không? Tôi đang cố gắng nói chuyện nghiêm túc với Christina”.
Cô Harriett lại quay sang mỉm cười với Christina. “Ta đang nóng lòng được nghe câu chuyện về thời thơ ấu của cháu đấy, Christina. Cháu sẽ kể cho ta nghe chứ?”
“Cháu rất sẵn lòng ạ”, Christina đáp.
“Ta khuyên cháu không nên kể cho bất kỳ ai ngoài các thành viên trong gia đình. Người ngoài sẽ không hiểu. Xã hội thượng lưu là một nhóm những kẻ ngu ngốc, thiển cận”, bà nói thêm với một cái gật đầu mạnh mẽ. “Và ta sẽ không để cháu trở thành đề tài của những kẻ mách lẻo nham hiểm đâu.”
“Chị có những sở thích kỳ quặc khi sống cùng...”
“Vì Chúa, Diana”, Lyon gầm lên.
“Không sao”, Christina can thiệp. “Cô ấy chỉ tò mò thôi.”
“Chúng ta nên thay đổi đề tài”, Rhone lên tiếng, cau mày với Diana, rồi nắm lấy tay cô để lấp liếm sự không hài lòng của mình.
Cô Harriett không thích cái cách Diana đang nhìn chăm chăm vào Christina, mồm há hốc ra. Cô bé ngốc nghếch có vẻ rất thích thú.
Quan tâm đến cảm giác của Christina, người cô vội vàng làm xao lãng sự chú ý của Diana.
“Lyon? Diana đã khăng khăng đòi mang theo con chó con vô kỷ luật mà Rhone tặng cho nó. Nó đang bị cột ở phía sau”, cô Harriett giải thích. “Diana hy vọng cháu sẽ chăm sóc con chó trong khi chúng ta ở Luân Đôn. Phải vậy không Diana?”
Rhone phải huých nhẹ Diana. “Ồ vâng. Thật là độc ác nếu cứ nhốt nó trong nhà ở thành phố. Christina, lúc nhỏ chị có con chó nào không? Có con chó nào ở... thị trấn của chị không?”
“Nó được gọi là làng, không phải là thị trấn”, Christina đáp, thầm ước Diana đừng nhìn mình chăm chăm như vậy.
“Nhưng ở đó có chó không ạ?” Diana dai dẳng.
“Có”, Christina đáp, quay sang nháy mắt với chồng khi cảm thấy tay chàng nắm chặt bên dưới tay mình, rồi quay lại cô em chồng. “Nhưng chúng không được coi là thú nuôi trong nhà”, nàng nói dối. “Và, tất nhiên, chúng không sống lâu.”
“James luôn yêu quý động vật. Nó có một con chó lông đốm rất đẹp tên là Trung thành.”
“Một cái tên chả thích hợp chút nào, nếu mẹ định hỏi con”, Lyon bình luận. “Em công nhận chứ, Christina?”, chàng hỏi, bắt chước cái nháy mắt của vợ.
Đúng lúc đó Brown chợt xuất hiện ở cửa và thông báo rằng ngài Fenton Richards đã tới. Cả Christina và Lyon cùng đứng dậy rời đi.
“Mình muốn được cưỡi ngựa cùng cậu và Richards”, Rhone nói vọng theo.
Lyon nhìn xuống Christina, nhận được cái gật đầu của nàng rồi mới nói với Rhone là mình rất vui nếu anh giúp một tay.
Christina mới đi được nửa căn phòng ăn thì Diana gọi với theo.
“Christina? Tại sao bọn chó lại không sống lâu?”
Nàng định bỏ qua câu hỏi này cho đến khi nhận ra Diana vẫn đang há hốc miệng nhìn mình. Em gái Lyon vẫn nhìn trừng trừng như thể nàng vừa mới mọc thêm một hoặc hai cái đầu. “Chuyện gì xảy ra với lũ chó ạ?”
“Bọn chị ăn thịt chúng”, Christina nói dối, cố gắng không phá lên cười.
Cô Harriett đánh rơi cái quạt. Diana thảng thốt kêu lên. Lyon thậm chí còn không chớp mắt đến khi giọng nói kiên quyết của mẹ chàng vang lên, “James không bao giờ ăn thịt con chó của nó. Nó... ôi, Chúa ơi, tôi vừa nói gì thế?”.
Tất cả cùng phá lên cười. Ngay cả Nữ hầu tước già cũng bật ra một tiếng cười. Nó chỉ là một tiếng cười nhẹ, nhưng mọi nụ cười đều giống nhau.
Christina nghĩ đó là một khởi đầu tốt. Lyon ôm chặt vợ để ngầm nói rằng mình cũng nghĩ thế.
“Diana, chị chỉ nói đùa em thôi. Bọn chị cũng không ăn thịt thú nuôi của mình. Em không cần lo lắng về con chó nhỏ của em. Chị sẽ không dùng nó làm bữa tối đâu. Chị hứa đấy.”
“Cô ấy không bao giờ phá vỡ lời hứa của mình”, Lyon cam đoan với em gái. “Tất nhiên, trừ khi cô ấy cực kỳ đói”, và nói thêm trước khi kéo vợ mình đi ra khỏi phòng.
Richards cực kỳ bối rối khi thấy cả Lyon và Christina bước vào thư viện. Rõ ràng thái độ của họ trái ngược hẳn với lưu ý bí ẩn mà ông nhận được hôm trước.
“Vậy là rắc rối của cậu đã được giải quyết êm xuôi rồi hả?” Richards lên tiếng hỏi Lyon thay cho lời chào.
“Không, chúng tôi vẫn cần sự giúp đỡ của ông”, Lyon thông báo và nhanh chóng trở nên nghiêm túc. “Ông có mệt lắm không Richards? Có thể cưỡi ngựa một quãng đường dài nữa chứ?
“Đi đâu?”
“Gia trang của Bá tước Acton”, Lyon đáp.
“Nghĩa là phải cưỡi ngựa khoảng bốn tiếng nữa, phải không?”
“Tính từ Luân Đôn”, Lyon nhắc nhở ông, “từ đây thì chỉ mất hai tiếng thôi”.
“Bây giờ ai đang sống ở đó?”
“Không ai cả. Theo điều tra của tôi thì ngôi nhà đó đã bị niêm phong.”
Richards quay sang Christina. “Tôi rất mong muốn có một tách trà, quý cô thân mến. Tôi đang khát khô cả cổ này”, ông nói thêm. “Tôi khởi hành lúc rạng sáng và không có đủ thời gian để ăn.”
“Tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn cho ông ngay bây giờ”, Christina đáp. “Ông sẽ cần sức khỏe cho nhiệm vụ trước mắt”, và nói thêm trước khi nhanh chóng rời khỏi thư viện.
Richards đóng cửa lại rồi quay sang Lyon. “Tôi lấy cớ để vợ cậu rời đi và tôi có thể nói chuyện riêng với cậu.”
“Tôi không giấu giếm Christina bất kỳ điều gì”, Lyon đáp lại.
“Cậu hiểu nhầm rồi”, Richards nói. “Điều tôi định nói không phải là bí mật, nhưng nó sẽ khiến vợ cậu lo lắng. Có lẽ cậu sẽ muốn đợi đến khi chúng ta hoàn thành chuyến đi bí ẩn rồi mới nói cho cô ấy biết. Ông ta muốn đến thăm con gái ngay lập tức. Khi nghe thấy ý định của ông ta, tôi đã trì hoãn bằng cách nói dối là cậu và Christina đang đi thăm bà con ở miền Bắc. Tôi cũng nói rằng hai người sẽ quay lại Luân Đôn vào ngày kia. Tôi hy vọng làm thế là đúng đắn, Lyon. Đó là một giải pháp tình thế.”
“Ông thật chu đáo”, Lyon nói. “Hiện Nam tước đang ở đâu?”
“Nhà Porter. Họ định tổ chức một bữa tiệc chào đón ông ta vào tối thứ Tư. Nam tước mong muốn được gặp con gái mình ở đó.”
Lyon thở dài. “Không thể làm gì được nữa”, chàng lầm bầm.
“Christina vẫn cho rằng cha cô ấy sẽ cố giết cô ấy à?”
“Cô ấy đã lên kế hoạch để dụ ông ta vào tròng”, Lyon nói.
“Khi nào cậu mới cho tôi biết chi tiết kế hoạch đó đây?” Richards yêu cầu.
“Trên đường tới nhà Bá tước Acton”, Lyon hứa hẹn. “Rhone sẽ đi cùng chúng ta. Nếu có cậu ấy, công việc sẽ nhanh hơn”, chàng nói thêm.
“Nhiệm vụ là gì thế?” Richards hỏi.
“Chúng ta sẽ phải đào các gốc hoa hồng lên.”
Mãi tận chiều tối, Lyon, Richards và Rhone mới quay lại Lyonwood. Tâm trạng của bọn họ cũng xám xịt như thời tiết.
Christina vừa mới bước vào từ phía sau nhà lúc bộ ba ướt sũng đang lếch thếch đi vào từ cửa trước.
Họ gặp nhau ở tiền sảnh. Lyon đang ướt như chuột lột. Lúc nhìn thấy Christina trong tình trạng tương tự, chàng lắc đầu tỏ ý không hài lòng. Nước vẫn đang chảy ròng ròng từ mái tóc.
“Trông em như con mèo bị nhúng nước vậy”, chàng càu nhàu với Christina, vừa cố gắng cởi chiếc áo khoác đẫm nước ra, vừa trừng mắt nhìn vợ. Bộ váy màu đỏ tía đang dính sát vào người một cách khiếm nhã. Mái tóc lòa xòa xuống mắt. Richards và Rhone đang được Brown đưa lên gác. Lyon chắn ngang để họ không nhìn thấy Christina.
Khi những người bạn đã đi khuất trên cầu thang, Lyon quay lại đối diện vợ mình. “Em làm cái quỷ gì ở ngoài đấy thế?”
“Chàng không cần phải hét lên với em”, Christina cũng cao giọng. “Chàng có tìm thấy...”
“Em có biết ở đó có bao nhiêu bụi hoa hồng không? Không ư?”, chàng gầm lên khi thấy vợ lắc đầu. “Hẳn ông ngoại em bị ám ảnh về chúng. Có hàng trăm gốc hồng ở đấy.”
“Ôi Chúa ơi”, Christina méo xệch. “Vậy là chàng không tìm ra à. Em đã nói là mình nên đi cùng. Có thể em sẽ giúp được.”
“Christina, em đang hét vào mặt ta”, Lyon thông báo. “Ta đã tìm ra cái hộp. Bình tĩnh lại nào.”
“Em không hét vào mặt chàng”, Christina nói và hất mớ tóc ướt sũng ra sau. “Em không thể thông cảm với nỗi khó khăn của chàng. Em đã làm mất con chó chết tiệt đó rồi.”
“Cái gì?”
“Em đã làm mất con chó chết tiệt rồi”, Christina lặp lại, buộc mình phải bình tĩnh. “Rõ ràng hôm nay là một ngày đáng ghét của chúng ta. Hôn em đi Lyon. Rồi vui lòng mặc áo khoác lại phải giúp em tìm con chó của Diana.”
“Em bị điên à? Em không được ra ngoài trong cơn mưa tầm tã này, và thế thôi.”
Christina nắm lấy vạt áo sơ mi sũng nước của Lyon, hôn lên đôi môi lạnh ngắt của chàng, rồi quay người lại và bước về phía sau ngôi nhà. “Em phải tìm ra con chó đó. Diana đang ở tầng trên, tuyệt vọng tự an ủi là em đã không ăn thịt con vật ngu ngốc đấy.”
Tiếng cười của Lyon khiến nàng ngừng bước, quay lại và trừng mắt nhìn.
“Em yêu, nó không thể tin là em đã làm chuyện đó.”
“Em sẽ không bao giờ đùa giỡn như thế”, Christina thừa nhận. “Em đã nói với cô ấy là mình chỉ đùa thôi. Nhưng em nghĩ cô ấy không tin em. Em là người cuối cùng bị nhìn thấy ở cùng với con chó. Cô ấy đã nhắc lại với cô Harriett như thế. Lyon, em chỉ muốn cho nó chạy nhảy chốc lát. Con chó nhỏ tội nghiệp trông hết sức đáng thương vì bị cột cả ngày. Rồi nó đuổi theo một con thỏ và em đã mất gần một ngày để đi tìm.”
Rhone đi rầm rầm từ cầu thang xuống. Tiếng nguyên rủa của anh làm Christina chú ý. Không thèm dừng lại để nói một câu với cả Lyon và Christina, Rhone đá tung cửa và bước ra ngoài.
Họ có thể nghe tiếng anh huýt sáo gọi con chó vọng qua cánh cửa. “Nhìn kìa? Rhone đang giúp tìm kiếm con chó”, Christina hớn hở.
“Cậu ta bắt buộc phải tìm nó”, Lyon nói với vợ. “Cậu ta muốn làm vui lòng Diana. Và lý do duy nhất để ta sắp thực hiện lời yêu cầu của em là vì ta muốn em vui vẻ. Hiểu chưa?”, chàng nói vọng lại khi đóng sầm cửa.
Christina không dám cười cho đến khi Lyon đã đi vì biết chắc chàng sẽ nghe thấy, sự bực tức có thể biến thành cơn thịnh nộ thực sự.
Chồng nàng đã tìm thấy con chó bất trị một tiếng sau đó. Chú chó nhỏ đang cuộn mình sung sướng ở trong chuồng ngựa.
Sau khi được sưởi ấm và thay đồ khô ráo, tâm trạng của Hầu tước đã trở nên nhẹ nhõm hơn.
Sau bữa tối dễ chịu, Lyon, Rhone và Richards tới thư viện cùng nhấm nháp một chai rượu mạnh. Christina rất cảm ơn vì sự riêng tư đó, bởi cảm thấy không được khỏe.
Nàng không thể tiêu hóa nổi đám sơn hào hải vị vừa ăn vào và dạ dày vẫn đang ấm ách.
Lyon trở lại phòng ngủ lúc nửa đêm. Christina đang cuộn tròn trên giường chờ chồng.
“Ta nghĩ em đã ngủ rồi”, Lyon nói và bắt đầu cởi đồ.
Christina mỉm cười. “Và bị lỡ mất cơ hội được chiêm ngưỡng chồng em thoát y ư? Không bao giờ. Lyon, em nghĩ mình sẽ không bao giờ chán ngắm chàng.”
Nàng biết Hầu tước thích lời ca ngợi của mình qua nụ cười dương dương tự đắc. “Ta sẽ cho em thấy những thứ còn đẹp đẽ hơn nữa”, Lyon trêu chọc rồi bước về phía mặt lò sưởi, lấy ra một cái hộp màu đen và mang về giường. “Ta đã đổi đám đá quý từ hộp cũ sang hộp này. Nó an toàn hơn”, và nói thêm.
Christina đợi đến khi Lyon ngồi xuống giường cạnh mình rồi mới mở cái nắp hộp ra. Đá quý được bọc trong một chiếc khăn nhỏ. Nàng hơi do dự khi bỏ cái khăn ra và ngắm nhìn đống đá quý.
Lyon không hiểu sao vợ mình lại trầm ngâm. Chàng nhấc cái khăn ra khỏi hộp, mở tung và phân loại đám đá quý.
Chúng lung linh bảy sắc cầu vồng, màu xanh ngọc, đỏ thắm và màu lấp lánh của kim cương. Có khoảng hai mươi loại và giá trị của chúng có thể thỏa mãn một kẻ tham lam trong một thời gian rất dài.
Lyon ngạc nhiên vì Christina vẫn không tỏ thái độ gì.
“Em có biết đám đá quý này trị giá bao nhiêu không?”
“Ồ có chứ, em biết chứ Lyon”, Christina đáp. “Nó giá trị bằng mạng sống của mẹ em. Xin hãy để chúng ra xa, em không muốn nhìn chúng. Em nghĩ chúng hết sức xấu xí.”
Lyon hôn Christina trước khi làm theo mong muốn của vợ. Khi quay lại giường, Hầu tước ôm lấy vợ. Chàng suy nghĩ xem có nên cho nàng biết Nam tước Stalinsky đang ở Luân Đôn không, và quyết định ngày mai báo tin xấu này vẫn chưa muộn.
Chàng biết Christina nghĩ rằng họ vẫn có thời gian chuẩn bị cho kế hoạch. Sinh nhật nàng đã trôi qua hai tuần rồi và nàng đinh ninh cha mình hẳn còn vướng bận công việc nào đó nên chưa tới nước Anh.
Lyon thổi tắt nến và nhắm mắt lại. Chàng không nhớ đã bao lâu rồi mới cảm thấy mệt mỏi như này. Lúc đang mơ màng thì bị Christina lay dậy.
“Lyon? Chàng có thể hứa với em điều này không?”
“Bất cứ điều gì, em yêu.”
“Đừng bao giờ tặng em trang sức nhé.”
Chàng thở dài vì giọng nói cương quyết. “Ta hứa.”
“Cảm ơn chàng, Lyon.”
“Christina?”
“Dạ.”
“Hãy hứa là em sẽ mãi mãi yêu ta.”
“Em hứa.”
Chàng nhận ra vẻ tươi cười trong giọng nói của vợ và thình lình phát hiện mình không mệt mỏi như đã tưởng. “Hãy nói em yêu ta đi”, và đòi hỏi.
“Lyon của em, em yêu chàng và sẽ mãi mãi yêu chàng.”
Hầu tước tự nhủ sẽ làm tình với nàng thật chậm rãi, thật ngọt ngào, nhưng cuối nó lại biến thành cuộc giao hoan cuồng dại, hoang dã và hết sức thỏa mãn.
Chăn và gối bị hất tung xuống sàn nhà. Christina cảm thấy buồn ngủ khi Lyon vẫn nằm đè lên mình. Còn chàng lại quá mãn nguyện và không muốn ngủ, vẫn còn muốn nhấm nháp thời khắc này vì tin rằng đêm nay chính là khoảng lặng trước cơn bão.
Tác giả :
Julie Garwood