Cô Nàng Ngốc Nghếch Và Anh Chàng Đẹp Trai
Chương 2: Người bạn đầu tiên
Nó ngồi trong nhà vệ sinh khóc đến cạn nước mắt, giờ đây nước mắt của nó không thể rơi được nữa chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào, đôi mắt nó nhòa đi như bị một lớp sương mù bao phủ, mũi nó nghẹn lại, đỏ hồng lên ẩm ướt như một chú mèo con. Nó hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, nó lặp lại rất nhiều lần như để lấy lại tinh thần. Sau khi tâm trạng đã ổn định lại nó mới bắt đầu đi lên lớp, bây giờ đã là tiết học thứ ba rồi, nó đang không biết phải đối mặt ra sao với thầy cô và bạn bè, nó sẽ phải nói dối ư? Nhưng nó biết lấy lí do gì bây giờ?
Thời gian cứ dần trôi đi và nó không hề biết nó đã làm như thế nào mà đi tới được cửa lớp học, giờ thì nó càng bối rối hơn, nó không biết phải nói gì với cô giáo nữa, nó nghĩ hay là nó đi về nhỉ nhưng tài xế của nó còn chưa tới. Một đống hỗn độn đang quấn lấy nó, chợt có một giọng nói ấm áp xen lẫn hốt hoảng vang lên:
– Kìa Mỹ Duyên, sao bây giờ em mới lên lớp? Em làm cô lo quá, cô cũng đang định gọi điện cho ba của em đây.
Nó quay lại đằng sau nhìn thì ra là cô giáo chủ nhiệm, gặp cô nó lại càng hỗn loạn hơn, nó không biết trả lời sao với cô cả.
– Thưa cô, em … em …
Nó vô cùng bối rối và lo sợ, sự hỗn loạn đó cùng với nỗi buồn tủi ban nãy lại làm nước mắt nó trào dâng. Nó khóc rồi ôm chầm lấy cô giáo, hành động của nó làm cô chủ nhiệm rất ngạc nhiên nhưng rồi cô cũng yên lặng mà ôm nó vào lòng, cảm giác được một ai đó ôm thật là thích, nó chợt nghĩ không biết đã bao lâu rồi nó không được nằm trong vòng tay yêu thương của một ai đó, chắc là từ sau khi mẹ nó mất. Cái ôm của cô giáo làm nó nhớ tới mẹ, nó lại càng khóc mãnh liệt hơn. Học sinh từ các lớp xung quanh bắt đầu nhốn nháo vì âm thanh mà nó gây ra, cô chủ nhiệm không muốn làm ảnh hưởng đến tiết học của các lớp khác nên dỗ dành nó ngừng khóc rồi dẫn nó xuống phòng chờ của giáo viên.
Cô chủ nhiệm bảo nó ngồi xuống ghế, cô đi rót một cốc nước cho nó rồi cũng ngồi xuống bên cạnh. Cô dành cho nó một ít thời gian để nó ổn định lại tinh thần rồi mới mở lời nói:
– Hiện giờ chỉ có hai cô trò mình ở đây thôi, em có thể nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì với em rồi chứ?
Nó cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô, nó đang cố gắng nghĩ ra một lí do gì đó để trả lời cô giáo nhưng trong đầu nó lại chẳng có một ý tưởng gì cả. Cô giáo như đoán được suy nghĩ của nó, cô mỉm cười đôn hậu rồi nói:
– Em không cần nghĩ cách nói dối cô, cô trò mình có gì mà lại không thể chia sẻ cho nhau được? Em cứ coi cô như một quyển nhật ký đi, em hãy nói ra những điều mà em đang chôn giấu.
Nghe những lời nói an ủi từ phía cô giáo nó đã bình tâm hơn rất nhiều, nó hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt hiền dịu của cô, ở sâu trong đôi mắt đó nó cảm nhận được tình yêu thương nồng ấm, nó có cảm giác nó đang nhìn vào trong đôi mắt của mẹ nó, người mẹ mà đã bỏ nó đi khi nó mới 7 tuổi, đôi mắt đó như đang mời gọi nó hãy nói ra tất cả những điều uất ức trong lòng. Thứ ánh sáng kì diệu trong đôi mắt của cô giáo đã giúp nó quyết định đem hết tất cả những thứ đã giày vò tâm hồn nó bức hết ra. Vậy là nó đã kể lại tường tận câu chuyện từ lúc nó đính hôn với hắn cho tới chuyện ban nãy bị bọn Phương Mai khinh thường.
– Em đính hôn với anh Mẫn Kì có phải là đang lăng nhục anh ấy không cô? Có phải em là con lợn xấu xí không cô? Em … em … thật sự rất đáng ghét sao?
Sau khi nghe xong câu chuyện của nó, cô đã phần nào hiểu ra được tình huống mà nó đang gặp phải. Cô ôm nó vào lòng một lần nữa, vỗ vai trấn an nó rồi cô thở dài và nói:
– Em không hề đáng ghét chút nào Mỹ Duyên à, em là một cô bé rất ngoan ngoãn. Có thể bây giờ em còn nhỏ, em chưa thể hiểu hết được ý nghĩ của cuộc đính hôn giữa em và Thôi Mẫn Kì nhưng cô không hề cho rằng em đính hôn với cậu ta là sự sỉ nhục. Họ có thể chê bai ngoại hình của em nhưng không thể chê bai tính cách con người em. Đừng tự ti về vẻ ngoài của mình mà hãy cố gắng thay đổi nó. Thật ra em là một cô bé rất đáng yêu, em có muốn cô giúp em thay đổi một chút về vẻ bề ngoài của mình không?
Nó ngạc nhiên nhìn cô giáo, cô muốn nó thay đổi vẻ bề ngoài sao? Vậy là cô cũng khẳng định nó rất xấu xí nên muốn nó phải thay đổi sao? Mặt nó lại buồn rười rượi, nó im lặng không muốn lên tiếng. Thực ra nó đã hiểu sai ý cô giáo, cô không phải muốn chê bai nó mà chỉ muốn giúp nó trở nên đáng yêu hơn thôi, cô giáo biết nếu như nó không bị bệnh béo phì thì chắc chắn bây giờ nó sẽ là một cô bé rất xinh xắn, ngoài ra bệnh béo phì cũng rất nguy hiểm, nó còn nhỏ mà đã bị béo phì thì sau này sẽ mắc phải rất nhiều bệnh tật. Thật tiếc là nó không hiểu những suy nghĩ tốt đẹp của cô chủ nhiệm, nó lặng lẽ rời khỏi vòng tay ấm áp của cô rồi ỉu xìu nói:
– Em … em phải về lớp thưa cô.
Nó chạy nhanh ra khỏi phòng chờ của giáo viên trước sự ngỡ ngàng của cô giáo chủ nhiệm. Nhìn theo bóng dáng của nó khuất sau dãy lớp học cô chợt nghĩ cô đã nói gì sai sao?
Nó đứng trước cửa lớp học, nó đang rất cố gắng để đi vào nhưng đôi chân nó như bị chôn xuống đất không thể nhúc nhích được. Tiếng chuông báo hết tiết học vang lên làm nó giật mình, nó cuống lên đến nỗi chân nó đã tự động di chuyển vào trong lớp học mà nó không hay biết. Đến khi nó giật mình nhận ra thì nó đã đứng chễm chệ trong lớp học nhưng lạ thay không ai thấy ngạc nhiên với sự xuất hiện của nó, họ coi nó như là không khí vậy. Cùng lắm là có một số người tò mò liếc nó vài cái rồi cũng không đủ kiên nhẫn nhìn nó mà rời đi. Nó rũ người xuống, uể oải đi về chỗ ngồi của mình, đặt chiếc cặp vào trong ngăn bàn, nó vô lực mà gục xuống mặt bàn. Nó thật sự rất đáng ghét mà, đáng ghét đến nỗi không ai muốn quan tâm nó, không ai muốn nhìn vào khuôn mặt nó dù chỉ là 10 giây thôi.
– Chào bạn.
Một giọng nói ngọt ngào thánh thót vang lên, nó định bụng chắc không phải gọi nó đâu nên nó vẫn giữ nguyên tư thế không hề nhúc nhích.
– Chào bạn, bạn có nghe thấy mình nói không?
Giọng nói đó lại một lần nữa vang lên nhưng nó cũng không hề quan tâm, nó nghĩ trong cái lớp học này ngoài giáo viên ra thì còn ai có thể để ý tới nó đây.
– Bạn ơi bạn, bạn bị sao vậy?
Giọng nói đó vang lên nhưng xen lẫn chút hoảng hốt đồng thời một cánh tay nào đó đang lắc lắc vai nó. Giờ phút này nó mới ngẩng đầu lên nhìn về phía tiếng nói. Một cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn đang lo lắng nhìn nó. Nó dụi dụi mắt lần đầu, vẫn nhìn thấy khuôn mặt thánh thiện đó, nó dụi mắt lần hai vẫn là khuôn mặt hiền như đức mẹ đó in sâu vào đôi mắt nó. Nó không phải nằm mơ, thật sự có người đang gọi nó.
– Bạn … bạn kêu mình sao?
– Đúng vậy, lúc nãy thấy bạn không trả lời mình mà chỉ gục mặt xuống bàn mình còn tưởng bạn bị sao rồi chứ.
– Mình vẫn rất khỏe mạnh chỉ là mình không nghĩ bạn sẽ gọi mình thôi.
– Sao bạn lại nghĩ vậy?
Cô bé ngạc nhiên nhìn sâu vào đôi mắt u buồn của nó bắt nó phải đối diện với khuôn mặt thánh thiện của mình. Thật là lạ, khi nó nhìn vào khuôn mặt của cô bạn này nó lại cảm thấy rất thân thiết và ấm áp. Nó cảm giác cô bạn này rất tốt bụng và nó không muốn giấu diếm cô bé.
– Bởi vì từ khi đặt chân vào ngôi trường này, bạn là học sinh đầu tiên quan tâm đến mình và cũng là người đầu tiên kêu mình với một ý nghĩ tốt đẹp. Những người kia nếu không phải không thèm nhìn mặt mình thì cũng là tìm mình để gây sự. Họ chê mình xấu, họ nói mình làm mất thể diện của nam thần trong lòng họ vì mình đính hôn với anh ấy.
– Thật là quá đáng mà. Mình không ngờ rằng ngôi trường này lại như vậy.
Cô bé lộ ra một khuôn mặt rất thất vọng. Nó nhìn cô bé rồi mỉm cười, có vẻ như nó đã quen với những lời nói ác ý rồi, giờ đây khi nhắc lại nó cảm thấy thật đỗi bình thường. Chợt nó nghĩ ra một cái gì đó mà nó đã bỏ quên.
– Mà hình như chúng mình vẫn chưa giới thiệu bản thân với nhau nhỉ. Mình là Bùi Thị Mỹ Duyên, còn bạn?
– Mình tên Trần Ánh Linh, mình mới chuyển vào lớp sáng nay thôi.
Thì ra cô bạn này mới chuyển vào lớp sáng hôm nay, thảo nào nó chưa hề gặp qua bạn ấy. Nó bắt đầu có cảm giác nó đã tìm được người bạn đầu tiên của mình, người bạn duy nhất không khinh bỉ nó, không tránh né nó, người bạn đầu tiên quan tâm đến nó. Vậy là nó đã có được cô bạn thân như thế đó, lúc này nó vui muốn điên lên quá, nó muốn hét lên thật to ” Tôi có bạn rồi, người bạn đầu tiên của tôi”.
Kết thúc tiết học cuối cùng nó vui vẻ cùng Ánh Linh cô bạn mới quen hồi sáng tung tăng nhảy chân sáo ra về. Tưởng rằng vui vẻ cứ thế kéo dài mãi nhưng thứ ảo tưởng đó đã bị dập tắt khi nó bị đám Phương Mai chặn lại.
– Con nhỏ xấu xí này mày hài lòng rồi chứ, làm anh Mẫn Kì bị sỉ nhục mày đã hài lòng chưa.
Giọng nói chanh chua như đấm vào tai của Phương Mai khiến nó khó chịu mà bịt hai lỗ tai, nó không muốn phải đến gặp bác sĩ để khám tai đâu.
– Mày còn cả gan bịt tai sao? Con nhỏ thối tha này, mày đi chết đi.
Cùng với lời nói chát chúa đó là một bàn tay hộ pháp giương lên muốn 5 anh em đi tìm má. Nó không kịp phản ứng chỉ biết nhắm chặt mắt lại phó mặc khuôn mặt mình cho bàn tay kia. Nhưng không, nó đợi gần như cả một ngày nhưng chẳng hề thấy 5 anh em nào tìm tới má cả. Nó chậm rãi mở mắt, một cảnh tượng vô cùng phi lý đang diễn ra trước mặt nó. Hắn đang giữ chặt tay Phương Mai không cho cô ta đánh nó. Nó dụi dụi mắt, nó thật sự bị ảo giác rồi, có ai giúp nó tỉnh lại không?
~
Thời gian cứ dần trôi đi và nó không hề biết nó đã làm như thế nào mà đi tới được cửa lớp học, giờ thì nó càng bối rối hơn, nó không biết phải nói gì với cô giáo nữa, nó nghĩ hay là nó đi về nhỉ nhưng tài xế của nó còn chưa tới. Một đống hỗn độn đang quấn lấy nó, chợt có một giọng nói ấm áp xen lẫn hốt hoảng vang lên:
– Kìa Mỹ Duyên, sao bây giờ em mới lên lớp? Em làm cô lo quá, cô cũng đang định gọi điện cho ba của em đây.
Nó quay lại đằng sau nhìn thì ra là cô giáo chủ nhiệm, gặp cô nó lại càng hỗn loạn hơn, nó không biết trả lời sao với cô cả.
– Thưa cô, em … em …
Nó vô cùng bối rối và lo sợ, sự hỗn loạn đó cùng với nỗi buồn tủi ban nãy lại làm nước mắt nó trào dâng. Nó khóc rồi ôm chầm lấy cô giáo, hành động của nó làm cô chủ nhiệm rất ngạc nhiên nhưng rồi cô cũng yên lặng mà ôm nó vào lòng, cảm giác được một ai đó ôm thật là thích, nó chợt nghĩ không biết đã bao lâu rồi nó không được nằm trong vòng tay yêu thương của một ai đó, chắc là từ sau khi mẹ nó mất. Cái ôm của cô giáo làm nó nhớ tới mẹ, nó lại càng khóc mãnh liệt hơn. Học sinh từ các lớp xung quanh bắt đầu nhốn nháo vì âm thanh mà nó gây ra, cô chủ nhiệm không muốn làm ảnh hưởng đến tiết học của các lớp khác nên dỗ dành nó ngừng khóc rồi dẫn nó xuống phòng chờ của giáo viên.
Cô chủ nhiệm bảo nó ngồi xuống ghế, cô đi rót một cốc nước cho nó rồi cũng ngồi xuống bên cạnh. Cô dành cho nó một ít thời gian để nó ổn định lại tinh thần rồi mới mở lời nói:
– Hiện giờ chỉ có hai cô trò mình ở đây thôi, em có thể nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì với em rồi chứ?
Nó cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô, nó đang cố gắng nghĩ ra một lí do gì đó để trả lời cô giáo nhưng trong đầu nó lại chẳng có một ý tưởng gì cả. Cô giáo như đoán được suy nghĩ của nó, cô mỉm cười đôn hậu rồi nói:
– Em không cần nghĩ cách nói dối cô, cô trò mình có gì mà lại không thể chia sẻ cho nhau được? Em cứ coi cô như một quyển nhật ký đi, em hãy nói ra những điều mà em đang chôn giấu.
Nghe những lời nói an ủi từ phía cô giáo nó đã bình tâm hơn rất nhiều, nó hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt hiền dịu của cô, ở sâu trong đôi mắt đó nó cảm nhận được tình yêu thương nồng ấm, nó có cảm giác nó đang nhìn vào trong đôi mắt của mẹ nó, người mẹ mà đã bỏ nó đi khi nó mới 7 tuổi, đôi mắt đó như đang mời gọi nó hãy nói ra tất cả những điều uất ức trong lòng. Thứ ánh sáng kì diệu trong đôi mắt của cô giáo đã giúp nó quyết định đem hết tất cả những thứ đã giày vò tâm hồn nó bức hết ra. Vậy là nó đã kể lại tường tận câu chuyện từ lúc nó đính hôn với hắn cho tới chuyện ban nãy bị bọn Phương Mai khinh thường.
– Em đính hôn với anh Mẫn Kì có phải là đang lăng nhục anh ấy không cô? Có phải em là con lợn xấu xí không cô? Em … em … thật sự rất đáng ghét sao?
Sau khi nghe xong câu chuyện của nó, cô đã phần nào hiểu ra được tình huống mà nó đang gặp phải. Cô ôm nó vào lòng một lần nữa, vỗ vai trấn an nó rồi cô thở dài và nói:
– Em không hề đáng ghét chút nào Mỹ Duyên à, em là một cô bé rất ngoan ngoãn. Có thể bây giờ em còn nhỏ, em chưa thể hiểu hết được ý nghĩ của cuộc đính hôn giữa em và Thôi Mẫn Kì nhưng cô không hề cho rằng em đính hôn với cậu ta là sự sỉ nhục. Họ có thể chê bai ngoại hình của em nhưng không thể chê bai tính cách con người em. Đừng tự ti về vẻ ngoài của mình mà hãy cố gắng thay đổi nó. Thật ra em là một cô bé rất đáng yêu, em có muốn cô giúp em thay đổi một chút về vẻ bề ngoài của mình không?
Nó ngạc nhiên nhìn cô giáo, cô muốn nó thay đổi vẻ bề ngoài sao? Vậy là cô cũng khẳng định nó rất xấu xí nên muốn nó phải thay đổi sao? Mặt nó lại buồn rười rượi, nó im lặng không muốn lên tiếng. Thực ra nó đã hiểu sai ý cô giáo, cô không phải muốn chê bai nó mà chỉ muốn giúp nó trở nên đáng yêu hơn thôi, cô giáo biết nếu như nó không bị bệnh béo phì thì chắc chắn bây giờ nó sẽ là một cô bé rất xinh xắn, ngoài ra bệnh béo phì cũng rất nguy hiểm, nó còn nhỏ mà đã bị béo phì thì sau này sẽ mắc phải rất nhiều bệnh tật. Thật tiếc là nó không hiểu những suy nghĩ tốt đẹp của cô chủ nhiệm, nó lặng lẽ rời khỏi vòng tay ấm áp của cô rồi ỉu xìu nói:
– Em … em phải về lớp thưa cô.
Nó chạy nhanh ra khỏi phòng chờ của giáo viên trước sự ngỡ ngàng của cô giáo chủ nhiệm. Nhìn theo bóng dáng của nó khuất sau dãy lớp học cô chợt nghĩ cô đã nói gì sai sao?
Nó đứng trước cửa lớp học, nó đang rất cố gắng để đi vào nhưng đôi chân nó như bị chôn xuống đất không thể nhúc nhích được. Tiếng chuông báo hết tiết học vang lên làm nó giật mình, nó cuống lên đến nỗi chân nó đã tự động di chuyển vào trong lớp học mà nó không hay biết. Đến khi nó giật mình nhận ra thì nó đã đứng chễm chệ trong lớp học nhưng lạ thay không ai thấy ngạc nhiên với sự xuất hiện của nó, họ coi nó như là không khí vậy. Cùng lắm là có một số người tò mò liếc nó vài cái rồi cũng không đủ kiên nhẫn nhìn nó mà rời đi. Nó rũ người xuống, uể oải đi về chỗ ngồi của mình, đặt chiếc cặp vào trong ngăn bàn, nó vô lực mà gục xuống mặt bàn. Nó thật sự rất đáng ghét mà, đáng ghét đến nỗi không ai muốn quan tâm nó, không ai muốn nhìn vào khuôn mặt nó dù chỉ là 10 giây thôi.
– Chào bạn.
Một giọng nói ngọt ngào thánh thót vang lên, nó định bụng chắc không phải gọi nó đâu nên nó vẫn giữ nguyên tư thế không hề nhúc nhích.
– Chào bạn, bạn có nghe thấy mình nói không?
Giọng nói đó lại một lần nữa vang lên nhưng nó cũng không hề quan tâm, nó nghĩ trong cái lớp học này ngoài giáo viên ra thì còn ai có thể để ý tới nó đây.
– Bạn ơi bạn, bạn bị sao vậy?
Giọng nói đó vang lên nhưng xen lẫn chút hoảng hốt đồng thời một cánh tay nào đó đang lắc lắc vai nó. Giờ phút này nó mới ngẩng đầu lên nhìn về phía tiếng nói. Một cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn đang lo lắng nhìn nó. Nó dụi dụi mắt lần đầu, vẫn nhìn thấy khuôn mặt thánh thiện đó, nó dụi mắt lần hai vẫn là khuôn mặt hiền như đức mẹ đó in sâu vào đôi mắt nó. Nó không phải nằm mơ, thật sự có người đang gọi nó.
– Bạn … bạn kêu mình sao?
– Đúng vậy, lúc nãy thấy bạn không trả lời mình mà chỉ gục mặt xuống bàn mình còn tưởng bạn bị sao rồi chứ.
– Mình vẫn rất khỏe mạnh chỉ là mình không nghĩ bạn sẽ gọi mình thôi.
– Sao bạn lại nghĩ vậy?
Cô bé ngạc nhiên nhìn sâu vào đôi mắt u buồn của nó bắt nó phải đối diện với khuôn mặt thánh thiện của mình. Thật là lạ, khi nó nhìn vào khuôn mặt của cô bạn này nó lại cảm thấy rất thân thiết và ấm áp. Nó cảm giác cô bạn này rất tốt bụng và nó không muốn giấu diếm cô bé.
– Bởi vì từ khi đặt chân vào ngôi trường này, bạn là học sinh đầu tiên quan tâm đến mình và cũng là người đầu tiên kêu mình với một ý nghĩ tốt đẹp. Những người kia nếu không phải không thèm nhìn mặt mình thì cũng là tìm mình để gây sự. Họ chê mình xấu, họ nói mình làm mất thể diện của nam thần trong lòng họ vì mình đính hôn với anh ấy.
– Thật là quá đáng mà. Mình không ngờ rằng ngôi trường này lại như vậy.
Cô bé lộ ra một khuôn mặt rất thất vọng. Nó nhìn cô bé rồi mỉm cười, có vẻ như nó đã quen với những lời nói ác ý rồi, giờ đây khi nhắc lại nó cảm thấy thật đỗi bình thường. Chợt nó nghĩ ra một cái gì đó mà nó đã bỏ quên.
– Mà hình như chúng mình vẫn chưa giới thiệu bản thân với nhau nhỉ. Mình là Bùi Thị Mỹ Duyên, còn bạn?
– Mình tên Trần Ánh Linh, mình mới chuyển vào lớp sáng nay thôi.
Thì ra cô bạn này mới chuyển vào lớp sáng hôm nay, thảo nào nó chưa hề gặp qua bạn ấy. Nó bắt đầu có cảm giác nó đã tìm được người bạn đầu tiên của mình, người bạn duy nhất không khinh bỉ nó, không tránh né nó, người bạn đầu tiên quan tâm đến nó. Vậy là nó đã có được cô bạn thân như thế đó, lúc này nó vui muốn điên lên quá, nó muốn hét lên thật to ” Tôi có bạn rồi, người bạn đầu tiên của tôi”.
Kết thúc tiết học cuối cùng nó vui vẻ cùng Ánh Linh cô bạn mới quen hồi sáng tung tăng nhảy chân sáo ra về. Tưởng rằng vui vẻ cứ thế kéo dài mãi nhưng thứ ảo tưởng đó đã bị dập tắt khi nó bị đám Phương Mai chặn lại.
– Con nhỏ xấu xí này mày hài lòng rồi chứ, làm anh Mẫn Kì bị sỉ nhục mày đã hài lòng chưa.
Giọng nói chanh chua như đấm vào tai của Phương Mai khiến nó khó chịu mà bịt hai lỗ tai, nó không muốn phải đến gặp bác sĩ để khám tai đâu.
– Mày còn cả gan bịt tai sao? Con nhỏ thối tha này, mày đi chết đi.
Cùng với lời nói chát chúa đó là một bàn tay hộ pháp giương lên muốn 5 anh em đi tìm má. Nó không kịp phản ứng chỉ biết nhắm chặt mắt lại phó mặc khuôn mặt mình cho bàn tay kia. Nhưng không, nó đợi gần như cả một ngày nhưng chẳng hề thấy 5 anh em nào tìm tới má cả. Nó chậm rãi mở mắt, một cảnh tượng vô cùng phi lý đang diễn ra trước mặt nó. Hắn đang giữ chặt tay Phương Mai không cho cô ta đánh nó. Nó dụi dụi mắt, nó thật sự bị ảo giác rồi, có ai giúp nó tỉnh lại không?
~
Tác giả :
lilinguyen98