Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc
Chương 26: Ép buộc!!!
"Tình cảm là thứ khó nói trước, nói ghét người đó nói không thích người đó nhìn là muốn đánh người đó, không muốn lại gần người đó nhưng rồi ta lại thích người đó"
Nhảm nhí!!! Đúng là nhảm nhí!! Nó đọc mà thấy kỳ kỳ sao ấy!! Ghét thì sao thương được! Dù ghét bình thường thôi cũng khó mà thương lắm, ừ mà đọc cái này nó thấy Duyên vs Quân y chang lun, từ cái vụ đánh nhau mà đem Duyên làm lá chắn thì anh Quân nhà ta cứ lo lắng cho Duyên miết khiến Duyên phải bái phục sự chai mặt này của Quân, nó thì vô cùng thắc mắt là Quân có thích Duyên hay không mà tối này lẽo đẽo theo Duyên làm gì không biết? Mà thôi chuyện người ta cô không nên xen vào thì hơn!! Ba ngày nữa là tới ngày dự tiệc của ba nhưng nó không muốn đi một xíu nào.
Lý do đầu tiên là nó ghét ồn ào! Lý do thứ 2 là nó không muốn thấy hắn, không muốn lại lộ thân phận và cái thứ 3 là nó không biết nên mặc cái gì để đi, nó không thích phải làm đẹp rồi đi mua mấy bộ quần áo dài thưởng thượt đó, mặc vào cứ tưởng mình vừa đi vừa lao nhà không bằng.
Nhìn khuôn viên trường nó thoáng cảm thấy yên bình, nó tha cho hắn rồi, không phải nó không thích hành hạ hắn hay chán hành hạ mà là nó còn bận nhiều việc lắm, nó không có thời gian mà hành hạ hắn lun. Nó đang ngồi ngắm hồ, ngắm cây cảnh thì tiếng chuông điên thoại vang lên:
- Alô!! - nó trả lời một cách chán ngắt vì bị phá cuộc vui, ngắm cảnh cũng là cuộc vui của nó.
- 3 ngày nữa con nhớ đi dự tiệc!! À mà! Con nhớ mặc đẹp chút chút nha!! - nó uể oải vừa định từ chối thì bên kia cắt ngay điện thoại, nó vừa nghe xong thì DUyên chạy tới và đằng sau không có Quân, Duyên nói:
- Mẹ mày gọi rồi đúng không!? - nó gật đầu, Duyên thì thầm thở phào nhẹ nhỏm vì chính Duyên nói mẹ nó kêu nó đi chứ đâu, Duyên muốn nó mặc chiếc áo cô mới thiết kế nên lôi lôi kéo kéo nó, nó quay sang hỏi Duyên:
- Đuôi cún mày đâu!? - Duyên khó hiểu, đuôi cún là đuôi nào? Mà cô làm gì có đuôi. Cuối cùng cô hiểu rồi! DUyên cười ôm bụng, nó nhìn Duyên trân trân, Duyên nói:
- Không biết hôm nay cha đó sau mà không có gặp sáng giờ!! - đúng là Duyên đang bực bội, mấy ngày trước hú cái là có bây giờ có kêu khản cả giọng, bể cổ họng cũng không có con ma nào tới, Duyên là Duyên bực lắm mà không biết bực vì cái gì? Người ta không đi theo thì thấy không quen, đúng là con gái nắng mưa thất thường. Nó nói:
- Tao không đi đâu!! PHiền phức!!! - DUyên nghe nó nói thì giật mình, Duyên bỏ suy nghĩ tào lao ra đằng sau, quay sang cười ngọt năng nỉ nó:
- Đi! Đi! Mày đi đi mà!! CHo vui!! - nó không đi, nhất quyết không đi nhưng cuối củng bị DUyên cứ nói liên tục 1 tiếng đồng hồ bên tai nên chịu không nổi mà phải đồng ý đi!!.
Hắn đang chạy ra khỏi ký túc xá, hắn bắt một chiếc xe đi tới công ty của hắn, công ty bề bộn công việc cần hắn giải quyết, trong lúc đi tới đó thì nghe thấy tiếng điện thoại hắn mở lên nghe:
- Con nghe!!! - đầu dây bên kia im lặng một lút rồi mới lên giọng trầm trầm có tý khàn:
- Chuẩn bị đi dự tiệc của ông Trang ( ba nó)! Con nhớ là 3 ngày nữa! Nhà hàng cao cấp R.Y!! - hắn ừm một tiếng tắt máy, lại tiếc tùng và còn của ông Trang, muốn hắn gặp vợ tương lai à? Được thích thì chìu!! Hắn cười nhếch mép rồi tới công ty!!!
Quân đang lao đầu vào một mớ hồ sơ chất chồng chất đóng thì nghe thấy tin nhắn thoại, lại tin nhắn thoại, gia đình hắn nói chuyện vs nhau hình như mỗi tuần chưa được một lần. Quân mở lên nghe:
- " Ừm... Quân hả con!? Con khoẻ chứ!? À! 3 ngày nữa là có buổi tiệc của ông Trang ở nhà hàng R.Y, con nhớ tới nha!! Mẹ bận nên không nói nhiều được! Bye con!!"
Quân thở dài, ba Quân bận tối mắt tối mũi, mẹ anh cũng thế nên thường là ít gặp nhau nói chi đến nói chuyện.
Ngày dự tiệc:
Đèn đường đã được bật lên, hôm nay có trăng nhưng là trăng khuyết, Trước nhà hàng R.Y, có hai chàng trai vô cùng đẹp trai và lịch lãm, một thân áo vest, hắn màu đen, Quân thì màu xanh nhìn nhẹ nhàng nhưng rất đẹp.
Hắn và Quân bước vào, bảo vệ nhìn 2 người gật đầu một cái, đầy cửa kính hai người bước vào, vừa đi vào một cô gái mặc áo nhân viên đi tới chào hai người rồi nói:
- Trước khi vào tiệc ở tầng 2, xin hai vị đeo mặt nạ này vào ạ!!! - hắn và Quân đứng lại, nhìn thẳng vào cô gái, cái gì mà còn phải đeo mặt nạ chứ, dù không muốn đeo nhưng cô nhân viên cứ ép:
- Mong hai vị hãy đeo đi ạ! Vì tiểu thư muốn thế ạ!! - tiểu thư? Chủ nhân bửa tiệc là ông Trang, thề tiểu thư là Trang Như Quỳnh, hắn và Quân hói:
- Tiểu thư!? - hắn và Quân đeo vào, cô nhân viên gật đầu, cô gái đó chấp tay nói:
- Dạ! Là Tiểu thư Như Quỳnh! Cô ấy đã dặn tôi như thế!! MOng quý khách thông cảm!! - hắn và Quân cũng chẳng để ý chuyện cô nhân viên, đi thẳng tới thang máy và đi lên tầng hai, mà cô tiểu thư này cũng màu mè quá bày đặt đeo này đeo nọ nữa.
Trong một căn phòng cũng ở tầng hai, Duyên mặc chiếc áo màu tím nhạt bằng ren vô cùng quyến rũ dài hơn gối ôm sát cơ thể. Duyên reo lên:
- Đẹp quá đi! Đeo vào cái nữa là ok. - nó và Duyên đeo mặt nạ vào, nó mặc chiếc áo màu đen huyền bí, dài qua gối có cái đuôi cá, ừ thì nó ghét như thế lắm nhưng bị Duyên ép buộc nên nghe theo.
Hắn và Quân mở cửa ra, bước đi một cách tự tin, tiếng giầy gõ xuống nền sàn bộp bộp, hai anh chàng dù đeo mặt nạ nhưng đẹp khó chê, không thấy mặt nhưng nhìn dáng là biết đẹp rồi!!
Đèn chợt tắt, tắt hết toàn bộ chừa lại chỗ sân khấu, ông Trang - ba nó từ từ bước lên sân khấu khi MC vừa mới phát biểu đôi câu, Ông Trang cầm micrô nói:
- Hôm nay tôi mở bửa tiệc này thứ nhất là mừng công ty tôi được đứng trong top 10 thế giới. - mọi người vỗ tay bóp bóp, nó và Duyên vẫn chưa vào. Ba nó im lặng một lát nói:
- Thứ hai tôi muốn giới thiệu đứa con gái độc nhất vô nhị của tôi Trang NHư Quỳnh!! - tiếng vỗ tay vang dội cứ vang lên liên hồi, ba nó đưa tayu về bên phải sân khấu, đợi một lúc cũng chẳng thấy ai, đợi thêm cũng không thấy bóng ma nào. Mọi người bắt đầu xù xào, hắn và Quân thì nở một nị cười thích thú, nếu ngày mai trên báo đăng là con gái rượu của ông Trang chơi trò mất tích trong bửa tiệc thì sẽ như thế nào!? Mẹ nó và ba nó đang bực tức thì ngay lúc đó........................
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Dạo gần đây mình sắp vào học nên có thể ra chap không thường xuyên. Mong mấy bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình. ^_^
Nhảm nhí!!! Đúng là nhảm nhí!! Nó đọc mà thấy kỳ kỳ sao ấy!! Ghét thì sao thương được! Dù ghét bình thường thôi cũng khó mà thương lắm, ừ mà đọc cái này nó thấy Duyên vs Quân y chang lun, từ cái vụ đánh nhau mà đem Duyên làm lá chắn thì anh Quân nhà ta cứ lo lắng cho Duyên miết khiến Duyên phải bái phục sự chai mặt này của Quân, nó thì vô cùng thắc mắt là Quân có thích Duyên hay không mà tối này lẽo đẽo theo Duyên làm gì không biết? Mà thôi chuyện người ta cô không nên xen vào thì hơn!! Ba ngày nữa là tới ngày dự tiệc của ba nhưng nó không muốn đi một xíu nào.
Lý do đầu tiên là nó ghét ồn ào! Lý do thứ 2 là nó không muốn thấy hắn, không muốn lại lộ thân phận và cái thứ 3 là nó không biết nên mặc cái gì để đi, nó không thích phải làm đẹp rồi đi mua mấy bộ quần áo dài thưởng thượt đó, mặc vào cứ tưởng mình vừa đi vừa lao nhà không bằng.
Nhìn khuôn viên trường nó thoáng cảm thấy yên bình, nó tha cho hắn rồi, không phải nó không thích hành hạ hắn hay chán hành hạ mà là nó còn bận nhiều việc lắm, nó không có thời gian mà hành hạ hắn lun. Nó đang ngồi ngắm hồ, ngắm cây cảnh thì tiếng chuông điên thoại vang lên:
- Alô!! - nó trả lời một cách chán ngắt vì bị phá cuộc vui, ngắm cảnh cũng là cuộc vui của nó.
- 3 ngày nữa con nhớ đi dự tiệc!! À mà! Con nhớ mặc đẹp chút chút nha!! - nó uể oải vừa định từ chối thì bên kia cắt ngay điện thoại, nó vừa nghe xong thì DUyên chạy tới và đằng sau không có Quân, Duyên nói:
- Mẹ mày gọi rồi đúng không!? - nó gật đầu, Duyên thì thầm thở phào nhẹ nhỏm vì chính Duyên nói mẹ nó kêu nó đi chứ đâu, Duyên muốn nó mặc chiếc áo cô mới thiết kế nên lôi lôi kéo kéo nó, nó quay sang hỏi Duyên:
- Đuôi cún mày đâu!? - Duyên khó hiểu, đuôi cún là đuôi nào? Mà cô làm gì có đuôi. Cuối cùng cô hiểu rồi! DUyên cười ôm bụng, nó nhìn Duyên trân trân, Duyên nói:
- Không biết hôm nay cha đó sau mà không có gặp sáng giờ!! - đúng là Duyên đang bực bội, mấy ngày trước hú cái là có bây giờ có kêu khản cả giọng, bể cổ họng cũng không có con ma nào tới, Duyên là Duyên bực lắm mà không biết bực vì cái gì? Người ta không đi theo thì thấy không quen, đúng là con gái nắng mưa thất thường. Nó nói:
- Tao không đi đâu!! PHiền phức!!! - DUyên nghe nó nói thì giật mình, Duyên bỏ suy nghĩ tào lao ra đằng sau, quay sang cười ngọt năng nỉ nó:
- Đi! Đi! Mày đi đi mà!! CHo vui!! - nó không đi, nhất quyết không đi nhưng cuối củng bị DUyên cứ nói liên tục 1 tiếng đồng hồ bên tai nên chịu không nổi mà phải đồng ý đi!!.
Hắn đang chạy ra khỏi ký túc xá, hắn bắt một chiếc xe đi tới công ty của hắn, công ty bề bộn công việc cần hắn giải quyết, trong lúc đi tới đó thì nghe thấy tiếng điện thoại hắn mở lên nghe:
- Con nghe!!! - đầu dây bên kia im lặng một lút rồi mới lên giọng trầm trầm có tý khàn:
- Chuẩn bị đi dự tiệc của ông Trang ( ba nó)! Con nhớ là 3 ngày nữa! Nhà hàng cao cấp R.Y!! - hắn ừm một tiếng tắt máy, lại tiếc tùng và còn của ông Trang, muốn hắn gặp vợ tương lai à? Được thích thì chìu!! Hắn cười nhếch mép rồi tới công ty!!!
Quân đang lao đầu vào một mớ hồ sơ chất chồng chất đóng thì nghe thấy tin nhắn thoại, lại tin nhắn thoại, gia đình hắn nói chuyện vs nhau hình như mỗi tuần chưa được một lần. Quân mở lên nghe:
- " Ừm... Quân hả con!? Con khoẻ chứ!? À! 3 ngày nữa là có buổi tiệc của ông Trang ở nhà hàng R.Y, con nhớ tới nha!! Mẹ bận nên không nói nhiều được! Bye con!!"
Quân thở dài, ba Quân bận tối mắt tối mũi, mẹ anh cũng thế nên thường là ít gặp nhau nói chi đến nói chuyện.
Ngày dự tiệc:
Đèn đường đã được bật lên, hôm nay có trăng nhưng là trăng khuyết, Trước nhà hàng R.Y, có hai chàng trai vô cùng đẹp trai và lịch lãm, một thân áo vest, hắn màu đen, Quân thì màu xanh nhìn nhẹ nhàng nhưng rất đẹp.
Hắn và Quân bước vào, bảo vệ nhìn 2 người gật đầu một cái, đầy cửa kính hai người bước vào, vừa đi vào một cô gái mặc áo nhân viên đi tới chào hai người rồi nói:
- Trước khi vào tiệc ở tầng 2, xin hai vị đeo mặt nạ này vào ạ!!! - hắn và Quân đứng lại, nhìn thẳng vào cô gái, cái gì mà còn phải đeo mặt nạ chứ, dù không muốn đeo nhưng cô nhân viên cứ ép:
- Mong hai vị hãy đeo đi ạ! Vì tiểu thư muốn thế ạ!! - tiểu thư? Chủ nhân bửa tiệc là ông Trang, thề tiểu thư là Trang Như Quỳnh, hắn và Quân hói:
- Tiểu thư!? - hắn và Quân đeo vào, cô nhân viên gật đầu, cô gái đó chấp tay nói:
- Dạ! Là Tiểu thư Như Quỳnh! Cô ấy đã dặn tôi như thế!! MOng quý khách thông cảm!! - hắn và Quân cũng chẳng để ý chuyện cô nhân viên, đi thẳng tới thang máy và đi lên tầng hai, mà cô tiểu thư này cũng màu mè quá bày đặt đeo này đeo nọ nữa.
Trong một căn phòng cũng ở tầng hai, Duyên mặc chiếc áo màu tím nhạt bằng ren vô cùng quyến rũ dài hơn gối ôm sát cơ thể. Duyên reo lên:
- Đẹp quá đi! Đeo vào cái nữa là ok. - nó và Duyên đeo mặt nạ vào, nó mặc chiếc áo màu đen huyền bí, dài qua gối có cái đuôi cá, ừ thì nó ghét như thế lắm nhưng bị Duyên ép buộc nên nghe theo.
Hắn và Quân mở cửa ra, bước đi một cách tự tin, tiếng giầy gõ xuống nền sàn bộp bộp, hai anh chàng dù đeo mặt nạ nhưng đẹp khó chê, không thấy mặt nhưng nhìn dáng là biết đẹp rồi!!
Đèn chợt tắt, tắt hết toàn bộ chừa lại chỗ sân khấu, ông Trang - ba nó từ từ bước lên sân khấu khi MC vừa mới phát biểu đôi câu, Ông Trang cầm micrô nói:
- Hôm nay tôi mở bửa tiệc này thứ nhất là mừng công ty tôi được đứng trong top 10 thế giới. - mọi người vỗ tay bóp bóp, nó và Duyên vẫn chưa vào. Ba nó im lặng một lát nói:
- Thứ hai tôi muốn giới thiệu đứa con gái độc nhất vô nhị của tôi Trang NHư Quỳnh!! - tiếng vỗ tay vang dội cứ vang lên liên hồi, ba nó đưa tayu về bên phải sân khấu, đợi một lúc cũng chẳng thấy ai, đợi thêm cũng không thấy bóng ma nào. Mọi người bắt đầu xù xào, hắn và Quân thì nở một nị cười thích thú, nếu ngày mai trên báo đăng là con gái rượu của ông Trang chơi trò mất tích trong bửa tiệc thì sẽ như thế nào!? Mẹ nó và ba nó đang bực tức thì ngay lúc đó........................
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Dạo gần đây mình sắp vào học nên có thể ra chap không thường xuyên. Mong mấy bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình. ^_^
Tác giả :
Zen li lom