Cô Nàng Ham Tiền Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo
Chương 2
Ta không yêu một người con gái vì những lời nàng nói. Ta yêu những lời nàng nói vì ta yêu nàng
***
Thưa giám đốc, có thể mời từng người vào được chưa ạ!’’
Tiếng ông quản lí khẽ thưa với Vương Trí Khởi.
‘’Không cần vào từng người đâu, cho vào cả đi!’’
‘’Dạ, vào cả, với 15 người kia ạ?’’- Người quản lí ngạc nhiên, nhắc lại.
‘’Ừm’’
‘’Vâng!!!’’
Ông gật đầu rồi bước ra…khoảng ít phút sau, mọi người đã đầy đủ.
‘’các cô có thể ngồi đây để phỏng vấn luôn!’’
‘’Dạ…’’
Ai nấy đều ngồi ngay ngắn ở hàng ghế trước mặt ban phỏng vấn, trong đó có Chủ tịch Vương Dĩ và Giám đốc Vương Trí Khởi.
‘’Rồi…các cô nghe câu hỏi thứ nhất’’
Giọng ông quản lí đĩnh đạc cất lên:
‘’Vì sao các cô muốn làm việc ở công ty chúng tôi?’’
‘’Lần lượt trả lời, người đầu tiên Lương Nhi…’’
Từ hàng ghế ngồi, một cô gái mang dáng vẻ nhỏ nhắn, đôi mắt đeo chiếc kính cận càng tô lên vẻ học thức nhẹ nhàng bước lên.
‘’Tôi có niềm yêu thích với công việc tiếp thị ô tô từ nhỏ và một chút năng khiếu về lời ăn tiếng nói nên tôi nghĩ công ty là một mảnh đất tốt để tôi có thể thực hiện điều đó. Thêm nữa, ô tô hiện nay là một phương tiện hiện đại rất phổ biến, tiếp thị ô tô có nghĩa tôi sẽ giúp mọi người có được những sản phẩm ô tô tốt nhất cho họ…đảm bảo sự an toàn cho mọi người và xã hội!’’
Cô gái tên Lương Nhi trả lời rất tự tin kèm theo một nụ cười tươi duyên dáng khiến ai cũng đều cảm thấy hài lòng và ngưỡng mộ. Riêng Vương Trí Khởi vẫn không hề biến đổi sắc mặt.
‘’Tốt lắm, mời người tiếp theo…’’
…
Lần lượt các cô gái trả lời, với đầy đủ lí do,và phải nói những câu trả lời đó đều rất ấn tượng và rất hay!
Ông quản lí nhấc nhẹ chiếc kính, đôi mắt nheo lại nhìn vào quyển danh sách rồi đọc lớn:
‘’Đến người cuối cùng, cô Nhật Hạ Di!’’
Các cô gái đều trả lời rất hay và suôn sẻ. Nhật Hạ Di là người cuối cùng phải chờ lâu mới đến lượt mình, cái này cũng do một tay giám đốc sắp xếp.
Nhưng trông cô không có một chút gì là mất kiên nhẫn và kém tự tin cả, đôi mắt to nhìn thẳng vào những người trong ban phỏng vấn mà không chút dè dặt. Cô cất giọng trong trẻo và có phần nhẹ nhàng:
‘’Công việc tiếp thị ô tô cũng như tiếp thị xe máy, máy giặt hay một số sản phẩm khác…dù mang đặc trưng riêng nhưng đều là phải dùng lời nói hay…để người ta mua hàng. Tôi không phải vì yêu thích công việc này mà vì lí do khác.’’
Nói chưa dứt, ánh mắt mọi người đều dồn về hướng của Nhật Hạ Di, thái độ mọi người đều cảm thấy khó chịu.
Không phải vì đam mê mà làm việc thì liệu làm có hiệu quả không, cô không đủ tư chất để làm trong công ty này!
‘’Ai bảo với mọi người chỉ có đam mê mới làm tốt được?’’
‘’Giả sử như người nông dân làm ra những cây lúa tốt hay nông sản tốt đều vì đam mê cả chăng? Ít ai thích thú với công việc đầu tắt mặt tối ở giữa trời suốt ngày…nhưng họ vẫn có những loại nông sản rất tốt…hay người bán hàng rong trên phố cũng vì đam mê!!! Họ và với ai cũng vì mục đích mưu sinh và tôi cũng không ngoại lệ, mọi người không ai đề cập đến tiền thì tôi là người sẽ nói đến điều đó đầu tiên. Có thể ai cũng cho tôi là con người cầu lợi, dễ dàng vì tiền mà bán đứng công ty nếu có làm việc ở đây thì tôi sẽ khẳng định rằng: Tiền là tôi thích nhưng tính cách tôi là ổn định! Nói thế chắc mọi người cũng đủ hiểu, tôi xin hết!’’
Đến đây, Vương Trí Khởi bỗng nhíu mày nhưng chỉ một thoáng nhỏ rồi lấy lại gương mặt lạnh lùng vốn có rất nhanh… Trong khi mọi người đều há hốc mồm ngạc nhiên thì không ai có thể nhìn thấy được trên mặt hắn có cảm xúc gì!
Câu trả lời của Nhật Hạ Di rất thực lòng và đầy bản lĩnh, ý không sợ ai và không muốn che giấu điều gì. Bởi cô ghét sự giả dối.
Có các cô gái kia nói thế nhưng chưa chắc gì đã vì như vậy, ai cũng hiểu rõ đồng tiền có uy lực như thế nào và chính vì thế Hạ Di rất thích tiền. Bản tính cô quá quái đảm phải không?
Nhưng cô luôn duy trì một thứ mà không thay đổi. Thích tiền nhưng không phải chuyện gì cũng làm.
Mọi người, người thì vừa bái phục Nhật Hạ Di, người thì chê bai, bĩu môi cười đùa, chắc cô ta là người bị loại đầu tiên.
Ông quản lí có chút e ngại nhìn Nhật Hạ Di nhưng cũng tiếp tục điềm tĩnh làm nhiệm vụ của mình.
‘’Câu hỏi thứ nhất đã xong, giờ đến câu hỏi thứ hai…’’
‘’Chúng tôi sẽ đưa cho các cô mỗi người mỗi bản hình ảnh về ô tô. Trong thời gian 2 phút, các cô suy nghĩ về cách tiếp thị mặt hàng và dành 2 phút nữa để nói lên phương án các cô đã nghĩ.’’
Trong khi ông quản lí đọc câu hỏi thứ 2 thì phía dưới mọi người đã nhận được mỗi bức ảnh về ô tô.
Ai nấy đều chăm chú suy nghĩ, không gian rất yên tĩnh.
‘’Xin lỗi cô Hạ Di, còn thiếu một bức, chúng tôi sẽ lấy ra ngay ạ!’’
Người phụ trách tỏ vẻ hối lỗi kính cẩn xin lỗi Hạ Di rồi cấp tốc chạy đi lấy bức ảnh.
Nói là cấp tốc chứ thao tác làm việc quá chậm, chắc là chủ ý của hắn ta nên khoảng nửa phút sau mới đưa ra kịp.( nửa phút so với tổng thời gian 2 phút?!)
Cô vẫn không tỏ ra chút gì là sốt ruột, ngược lại lại cảm thấy thoải mái.
Vừa mở bức ảnh ra, Hạ Di cảm thấy hơi khó hiểu.
‘’Một bức ảnh trắng!!!’’
‘’Sao không có một hình ảnh chiếc ô tô nào vậy?’’
Cô nghĩ thầm.
Rồi nhìn sang phía người bên cạnh đang trầm ngâm suy nghĩ, Hạ Di đoán chắc nhà tổ chức đang đánh đố gì cũng nên.
‘’Đã vậy thì…’’
Cô vẫn thản nhiên như đang vui chơi vậy.
Lúc nhận được bức ảnh, Vương Trí Khởi đã liếc mắt quan sát vẻ mặt của cô nhưng bắt gặp được vẻ mặt thản nhiên và vô tư của Nhật Hạ Di, hắn hơi bất ngờ.
‘’Cô ta còn cười được sao?’’
Một sự trêu ngươi không nhỏ ẩn dật trong cái nhìn hắn ‘’dành ‘’cho cô.
Người quản lí nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ đeo tay và hô lớn:
‘’Đã hết 2 phút…bắt đầu trả lời…’’
‘’Xin mời cô Nhật Hạ Di sẽ trả lời đầu tiên!!!’’
Hạ Di một chút sững người, sao lại nhanh thế được, chính cô vừa mới nhận được bức ảnh trắng mà?
Nhưng sự sững sờ đó chỉ tồn tại khoảng mấy giây trong tâm trí cô mà không hề biểu lộ ra bên ngoài. Rất nhanh nó biến mất kèm theo một nụ cười nhẹ ở khóe môi. Nhật Hạ Di đứng dậy:
‘’Vâng’’
Cô nói rất tự tin và điềm tĩnh.
‘’Như tôi đã nói và các vị đã biết, ô tô là một sản phẩm của nền công nghiệp hóa và hiện đại hóa. Nó là kết quả của sự tiến bộ của xã hội loài người…’’
‘’Không cần rườm rà thế đâu! Vào vấn đề chính đi!’’
Chưa kịp nói dứt cô, cô đã nhận được từ người quản lí một lời nhắc nhở rất ‘’khó nghe’’.
‘’Chỉ sau tên lửa, máy bay về độ tinh xảo của công nghệ kĩ thuật nhưng lại hơn các loại phương tiện khác, ô tô đang trở nên phổ biến…’’
Cô như chưa hề nghe lời nhắc nhở, vẫn tiếp tục thản nhiên nói.
‘’Với tôi và như khách hàng, ô tô nào nếu được sản xuất từ hãng KWS của công ty chúng ta, đều là sản phẩm tốt và chất lượng, cái nào cũng yên tâm sử dụng được. Vậy nên, điều mà những người tiếp thị chúng tôi quan tâm chỉ là nhu cầu thị hiếu và điều kiện của khách hàng. Sự niềm nở của chúng tôi tất nhiên có nhưng quan trọng là ta phải như khách hàng, nắm rõ tâm tư của họ…’’
‘’Mẫu ô tô đẹp thì có người thích, kẻ không …đã đẹp thì đắt tiền, nên không phải ai cũng hài lòng…’’
‘’Nhật Hạ Di, tôi đã nói với cô là đi vào vấn đề chính, nói về mẫu ô tô trên tay cô kia kìa, nãy giờ tôi chưa hề nghe đến bức ảnh ô tô của cô …’’
Lần này, người quản lí bực dọc thật sự, nhắc nhỏ không nghe, buộc ông phải quát lớn.
Mà ông quản lí bực dọc, không có nghĩa Hạ Di không bực.
‘’Xin ông quản lí bình tĩnh, đã hết hai phút rồi nên tôi cũng xin kết thúc câu trả lời…: Theo tôi, mẫu ô tô không quan trọng trong việc tiếp thị, mẫu nào cũng có thể theo y đúc một mẫu mà nói cho khách hàng nghe và mua, tiếp thị ô tô phải nắm bắt từng đối tượng và hoàn cảnh!’’
‘’Nhật Hạ Di, cô đang định làm ngược với câu hỏi của chúng tôi à…’’
Một người trong số ban phỏng vấn đã tức đến đen mặt khi Nhật Hạ Di vẫn dửng dưng.
‘’Tôi có thể xin thêm một phút nữa không?’’
Cô bình nhiên hỏi nhưng cũng chỉ nói thế chứ không ám chỉ hỏi ai.
‘’Được!!’’- Ngài Chủ tịch nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng rất ôn tồn.
‘’Nếu ngài Chủ tịch cho phép, tôi xin nói:’’
Được sự cho ý của Vương Dĩ, cô không thèm e ngại nữa.
‘’Chắc các vị không ngạc nhiên khi tôi trả lời vậy chứ…bởi vì, lúc đầu bản thân tôi đã luôn đi theo quan điểm đó, nay các vị lại khiến tôi tin vào quan điểm đó nhiều hơn.’’
‘’Cái gì?’’
Mọi người càng lúc càng ngạc nhiên với từng lời mà Hạ Di nói ra.
‘’Các vị nhìn đây!’’
Cô vừa nói vừa giơ bức ảnh lên cao.
‘’Chẳng phải các vị muốn ám chỉ không cần ảnh ô tô cũng tiếp thị được sao?’’
‘’Hay muốn chúng tôi tưởng tượng ra để tiếp thị?’’- Nhật Hạ Di nhíu mày.
‘’Sao lại có chuyện bức ảnh trắng đó được, chúng tôi đều có hình mà!’’
Ban Tổ chức chưa kịp lên tiếng, các cô gái đã đồng thanh nói.
Hạ Di chỉ mỉm cười, nụ cười khiêm tốn không biểu lộ chút cảm xúc.
Cô đã lường trước được chuyện này.
‘’Vậy sao?’’
Giọng nói lạnh lùng từ đâu cất lên.
‘’Nếu không phải thế thì sao?’’
Giám Đốc Vương bỗng nhoài mình đứng dậy, với bản mặt vô cảm, nói đúng hơn là đang tức giận nhưng đã kiềm chế.
‘’Nghe đâu Nhật Hạ Di có chút tài, nên chúng tôi mới thử thách cô bằng bức ảnh trắng…cô phải biết đến vinh dự đó chứ!’’
‘’Đàng này, cô làm chúng tôi rất thất vọng?’’
Từng câu chữ hay lời nói của Vương Trí Khởi như ngàn mũi dao găm muốn đâm thẳng vào mặt Nhật Hạ Di.
Mục đích của hắn ngoài đuổi cô ta còn muốn hạ nhục cô nữa!
Sau lời nói của hắn, cô chỉ lắc đầu.
‘’Ngài giám đốc đã đánh giá tôi quá chăng?’’
‘’Nếu như ngài nói thì thật vinh dự cho tôi quá!...Biết bao cô gái muốn vậy thì ngài chọn tôi, tôi rất lấy làm vinh dự!’’-Hạ Di cố lặp đi lặp lại từ vinh dự và cố lấy vẻ mặt hạnh phúc để trưng diện trước mặt Vương Trí Khởi.
Hắn im lặng.
‘’Nếu muốn thách trí tưởng tượng của tôi thì không sao? Nhưng cho tôi hỏi: Đi tiếp thị cũng thực hiện nhiệm vụ thiết kế ô tô sao, làm vậy khác gì …tôi đi tiếp thị ô tô của tôi sao?’’
Giọng nói nghiêm khắc mà rất có lý của một cô gái như Hạ Di khiến mọi người không khỏi thán phục.
‘’Ngài giám đốc có ý gì không?’’- cô giả vờ để ý tới sự có mặt của hắn.
‘’Tôi đâu nói cô tưởng tượng ra? ‘’
Ánh mắt bắt bẻ xoáy sâu vào đôi mắt tròn của Nhật Hạ Di.
‘’Vâng, tôi cũng mới chỉ giả sử thôi…Tôi cũng đoán chắc ngài giám đốc đây muốn tôi ghi nhớ mọi hình ảnh ô tô của công ty KWS để tiếp thị đúng không?’’
Hạ Di quả là một người con gái’’ tinh ranh’’, ở trong trường hợp nào cũng có thể ứng xử rất tốt.
‘’Tôi hiểu rõ điều đó vì quan điểm tiếp thị của tôi cũng có ý nắm bắt được mọi sản phẩm ô tô, thế mới có thể giới thiệu cho khách hàng những sản phẩm họ muốn. Nhưng xin hỏi giám đốc: Tôi chưa phải là nhân viên chính thức của công ty, vả lại đây là lần đầu tiên tôi đến công ty này, việc ghi nhớ sản phẩm của công ty có quá lắm không?’’
Hạ Di từ vị trí bị thế, nhờ trí thông minh và lối nói chuyện khéo léo, cô đã đứng lên thế chủ động và đang bắt bí vị giám đốc khó tính.
Chủ tịch Vương cười lớn.
‘’ha ha, quả là một cô gái đầy thông minh và tài trí…ta rất hài lòng’’
‘’Và sẽ nhận vào làm việc…có ai phản đối không?’’
‘’Không được, tôi không chấp nhận!’’
Ngay lập tức, Chủ tịch gặp được lời phản đối từ người con trai của ngài.
‘’sao lại không được, hẳn mọi người đã quan sát từ đầu đến cuối bản lĩnh của Nhật Hạ Di sao…cô ấy rất xứng phải không?’’
Vẫn cái vẻ nghiêm nghị và ôn tồn, Vương Dĩ diễn giải …mà nếu ở vị trí chức Chủ tịch của ông, ông muốn là được, cần gì phả diễn giải làm gì!
‘’Chủ tịch nói phải!’’
Ban phỏng vấn đứng dậy tán thành- lời ngài nói rất đúng.
‘’Nếu muốn tôi chấp nhận thì phải trả lời tiếp một câu hỏi nữa!’’
Gương mặt giám đốc vì đè nén sự tức giận và bản tính đã lạnh lùng, khiến giờ đây trông hắn thật khiến mọi người sợ hãi- rất tàn nhẫn a~
‘’Nhật Hạ Di, cô có đồng ý không?’’
‘’Có gì là không a!’’
Hạ Di bình thản nói.
‘’Được’’
‘’Không chỉ Nhật Hạ Di mà các cô gái khác cũng sẽ trả lời câu hỏi tiếp theo này!’’
Nếu đã đến nước này, Vương Trí Khởi thà bất đắc dĩ chọn một cô gái bất kì khác còn hơn chọn cô ta.
***
Thưa giám đốc, có thể mời từng người vào được chưa ạ!’’
Tiếng ông quản lí khẽ thưa với Vương Trí Khởi.
‘’Không cần vào từng người đâu, cho vào cả đi!’’
‘’Dạ, vào cả, với 15 người kia ạ?’’- Người quản lí ngạc nhiên, nhắc lại.
‘’Ừm’’
‘’Vâng!!!’’
Ông gật đầu rồi bước ra…khoảng ít phút sau, mọi người đã đầy đủ.
‘’các cô có thể ngồi đây để phỏng vấn luôn!’’
‘’Dạ…’’
Ai nấy đều ngồi ngay ngắn ở hàng ghế trước mặt ban phỏng vấn, trong đó có Chủ tịch Vương Dĩ và Giám đốc Vương Trí Khởi.
‘’Rồi…các cô nghe câu hỏi thứ nhất’’
Giọng ông quản lí đĩnh đạc cất lên:
‘’Vì sao các cô muốn làm việc ở công ty chúng tôi?’’
‘’Lần lượt trả lời, người đầu tiên Lương Nhi…’’
Từ hàng ghế ngồi, một cô gái mang dáng vẻ nhỏ nhắn, đôi mắt đeo chiếc kính cận càng tô lên vẻ học thức nhẹ nhàng bước lên.
‘’Tôi có niềm yêu thích với công việc tiếp thị ô tô từ nhỏ và một chút năng khiếu về lời ăn tiếng nói nên tôi nghĩ công ty là một mảnh đất tốt để tôi có thể thực hiện điều đó. Thêm nữa, ô tô hiện nay là một phương tiện hiện đại rất phổ biến, tiếp thị ô tô có nghĩa tôi sẽ giúp mọi người có được những sản phẩm ô tô tốt nhất cho họ…đảm bảo sự an toàn cho mọi người và xã hội!’’
Cô gái tên Lương Nhi trả lời rất tự tin kèm theo một nụ cười tươi duyên dáng khiến ai cũng đều cảm thấy hài lòng và ngưỡng mộ. Riêng Vương Trí Khởi vẫn không hề biến đổi sắc mặt.
‘’Tốt lắm, mời người tiếp theo…’’
…
Lần lượt các cô gái trả lời, với đầy đủ lí do,và phải nói những câu trả lời đó đều rất ấn tượng và rất hay!
Ông quản lí nhấc nhẹ chiếc kính, đôi mắt nheo lại nhìn vào quyển danh sách rồi đọc lớn:
‘’Đến người cuối cùng, cô Nhật Hạ Di!’’
Các cô gái đều trả lời rất hay và suôn sẻ. Nhật Hạ Di là người cuối cùng phải chờ lâu mới đến lượt mình, cái này cũng do một tay giám đốc sắp xếp.
Nhưng trông cô không có một chút gì là mất kiên nhẫn và kém tự tin cả, đôi mắt to nhìn thẳng vào những người trong ban phỏng vấn mà không chút dè dặt. Cô cất giọng trong trẻo và có phần nhẹ nhàng:
‘’Công việc tiếp thị ô tô cũng như tiếp thị xe máy, máy giặt hay một số sản phẩm khác…dù mang đặc trưng riêng nhưng đều là phải dùng lời nói hay…để người ta mua hàng. Tôi không phải vì yêu thích công việc này mà vì lí do khác.’’
Nói chưa dứt, ánh mắt mọi người đều dồn về hướng của Nhật Hạ Di, thái độ mọi người đều cảm thấy khó chịu.
Không phải vì đam mê mà làm việc thì liệu làm có hiệu quả không, cô không đủ tư chất để làm trong công ty này!
‘’Ai bảo với mọi người chỉ có đam mê mới làm tốt được?’’
‘’Giả sử như người nông dân làm ra những cây lúa tốt hay nông sản tốt đều vì đam mê cả chăng? Ít ai thích thú với công việc đầu tắt mặt tối ở giữa trời suốt ngày…nhưng họ vẫn có những loại nông sản rất tốt…hay người bán hàng rong trên phố cũng vì đam mê!!! Họ và với ai cũng vì mục đích mưu sinh và tôi cũng không ngoại lệ, mọi người không ai đề cập đến tiền thì tôi là người sẽ nói đến điều đó đầu tiên. Có thể ai cũng cho tôi là con người cầu lợi, dễ dàng vì tiền mà bán đứng công ty nếu có làm việc ở đây thì tôi sẽ khẳng định rằng: Tiền là tôi thích nhưng tính cách tôi là ổn định! Nói thế chắc mọi người cũng đủ hiểu, tôi xin hết!’’
Đến đây, Vương Trí Khởi bỗng nhíu mày nhưng chỉ một thoáng nhỏ rồi lấy lại gương mặt lạnh lùng vốn có rất nhanh… Trong khi mọi người đều há hốc mồm ngạc nhiên thì không ai có thể nhìn thấy được trên mặt hắn có cảm xúc gì!
Câu trả lời của Nhật Hạ Di rất thực lòng và đầy bản lĩnh, ý không sợ ai và không muốn che giấu điều gì. Bởi cô ghét sự giả dối.
Có các cô gái kia nói thế nhưng chưa chắc gì đã vì như vậy, ai cũng hiểu rõ đồng tiền có uy lực như thế nào và chính vì thế Hạ Di rất thích tiền. Bản tính cô quá quái đảm phải không?
Nhưng cô luôn duy trì một thứ mà không thay đổi. Thích tiền nhưng không phải chuyện gì cũng làm.
Mọi người, người thì vừa bái phục Nhật Hạ Di, người thì chê bai, bĩu môi cười đùa, chắc cô ta là người bị loại đầu tiên.
Ông quản lí có chút e ngại nhìn Nhật Hạ Di nhưng cũng tiếp tục điềm tĩnh làm nhiệm vụ của mình.
‘’Câu hỏi thứ nhất đã xong, giờ đến câu hỏi thứ hai…’’
‘’Chúng tôi sẽ đưa cho các cô mỗi người mỗi bản hình ảnh về ô tô. Trong thời gian 2 phút, các cô suy nghĩ về cách tiếp thị mặt hàng và dành 2 phút nữa để nói lên phương án các cô đã nghĩ.’’
Trong khi ông quản lí đọc câu hỏi thứ 2 thì phía dưới mọi người đã nhận được mỗi bức ảnh về ô tô.
Ai nấy đều chăm chú suy nghĩ, không gian rất yên tĩnh.
‘’Xin lỗi cô Hạ Di, còn thiếu một bức, chúng tôi sẽ lấy ra ngay ạ!’’
Người phụ trách tỏ vẻ hối lỗi kính cẩn xin lỗi Hạ Di rồi cấp tốc chạy đi lấy bức ảnh.
Nói là cấp tốc chứ thao tác làm việc quá chậm, chắc là chủ ý của hắn ta nên khoảng nửa phút sau mới đưa ra kịp.( nửa phút so với tổng thời gian 2 phút?!)
Cô vẫn không tỏ ra chút gì là sốt ruột, ngược lại lại cảm thấy thoải mái.
Vừa mở bức ảnh ra, Hạ Di cảm thấy hơi khó hiểu.
‘’Một bức ảnh trắng!!!’’
‘’Sao không có một hình ảnh chiếc ô tô nào vậy?’’
Cô nghĩ thầm.
Rồi nhìn sang phía người bên cạnh đang trầm ngâm suy nghĩ, Hạ Di đoán chắc nhà tổ chức đang đánh đố gì cũng nên.
‘’Đã vậy thì…’’
Cô vẫn thản nhiên như đang vui chơi vậy.
Lúc nhận được bức ảnh, Vương Trí Khởi đã liếc mắt quan sát vẻ mặt của cô nhưng bắt gặp được vẻ mặt thản nhiên và vô tư của Nhật Hạ Di, hắn hơi bất ngờ.
‘’Cô ta còn cười được sao?’’
Một sự trêu ngươi không nhỏ ẩn dật trong cái nhìn hắn ‘’dành ‘’cho cô.
Người quản lí nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ đeo tay và hô lớn:
‘’Đã hết 2 phút…bắt đầu trả lời…’’
‘’Xin mời cô Nhật Hạ Di sẽ trả lời đầu tiên!!!’’
Hạ Di một chút sững người, sao lại nhanh thế được, chính cô vừa mới nhận được bức ảnh trắng mà?
Nhưng sự sững sờ đó chỉ tồn tại khoảng mấy giây trong tâm trí cô mà không hề biểu lộ ra bên ngoài. Rất nhanh nó biến mất kèm theo một nụ cười nhẹ ở khóe môi. Nhật Hạ Di đứng dậy:
‘’Vâng’’
Cô nói rất tự tin và điềm tĩnh.
‘’Như tôi đã nói và các vị đã biết, ô tô là một sản phẩm của nền công nghiệp hóa và hiện đại hóa. Nó là kết quả của sự tiến bộ của xã hội loài người…’’
‘’Không cần rườm rà thế đâu! Vào vấn đề chính đi!’’
Chưa kịp nói dứt cô, cô đã nhận được từ người quản lí một lời nhắc nhở rất ‘’khó nghe’’.
‘’Chỉ sau tên lửa, máy bay về độ tinh xảo của công nghệ kĩ thuật nhưng lại hơn các loại phương tiện khác, ô tô đang trở nên phổ biến…’’
Cô như chưa hề nghe lời nhắc nhở, vẫn tiếp tục thản nhiên nói.
‘’Với tôi và như khách hàng, ô tô nào nếu được sản xuất từ hãng KWS của công ty chúng ta, đều là sản phẩm tốt và chất lượng, cái nào cũng yên tâm sử dụng được. Vậy nên, điều mà những người tiếp thị chúng tôi quan tâm chỉ là nhu cầu thị hiếu và điều kiện của khách hàng. Sự niềm nở của chúng tôi tất nhiên có nhưng quan trọng là ta phải như khách hàng, nắm rõ tâm tư của họ…’’
‘’Mẫu ô tô đẹp thì có người thích, kẻ không …đã đẹp thì đắt tiền, nên không phải ai cũng hài lòng…’’
‘’Nhật Hạ Di, tôi đã nói với cô là đi vào vấn đề chính, nói về mẫu ô tô trên tay cô kia kìa, nãy giờ tôi chưa hề nghe đến bức ảnh ô tô của cô …’’
Lần này, người quản lí bực dọc thật sự, nhắc nhỏ không nghe, buộc ông phải quát lớn.
Mà ông quản lí bực dọc, không có nghĩa Hạ Di không bực.
‘’Xin ông quản lí bình tĩnh, đã hết hai phút rồi nên tôi cũng xin kết thúc câu trả lời…: Theo tôi, mẫu ô tô không quan trọng trong việc tiếp thị, mẫu nào cũng có thể theo y đúc một mẫu mà nói cho khách hàng nghe và mua, tiếp thị ô tô phải nắm bắt từng đối tượng và hoàn cảnh!’’
‘’Nhật Hạ Di, cô đang định làm ngược với câu hỏi của chúng tôi à…’’
Một người trong số ban phỏng vấn đã tức đến đen mặt khi Nhật Hạ Di vẫn dửng dưng.
‘’Tôi có thể xin thêm một phút nữa không?’’
Cô bình nhiên hỏi nhưng cũng chỉ nói thế chứ không ám chỉ hỏi ai.
‘’Được!!’’- Ngài Chủ tịch nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng rất ôn tồn.
‘’Nếu ngài Chủ tịch cho phép, tôi xin nói:’’
Được sự cho ý của Vương Dĩ, cô không thèm e ngại nữa.
‘’Chắc các vị không ngạc nhiên khi tôi trả lời vậy chứ…bởi vì, lúc đầu bản thân tôi đã luôn đi theo quan điểm đó, nay các vị lại khiến tôi tin vào quan điểm đó nhiều hơn.’’
‘’Cái gì?’’
Mọi người càng lúc càng ngạc nhiên với từng lời mà Hạ Di nói ra.
‘’Các vị nhìn đây!’’
Cô vừa nói vừa giơ bức ảnh lên cao.
‘’Chẳng phải các vị muốn ám chỉ không cần ảnh ô tô cũng tiếp thị được sao?’’
‘’Hay muốn chúng tôi tưởng tượng ra để tiếp thị?’’- Nhật Hạ Di nhíu mày.
‘’Sao lại có chuyện bức ảnh trắng đó được, chúng tôi đều có hình mà!’’
Ban Tổ chức chưa kịp lên tiếng, các cô gái đã đồng thanh nói.
Hạ Di chỉ mỉm cười, nụ cười khiêm tốn không biểu lộ chút cảm xúc.
Cô đã lường trước được chuyện này.
‘’Vậy sao?’’
Giọng nói lạnh lùng từ đâu cất lên.
‘’Nếu không phải thế thì sao?’’
Giám Đốc Vương bỗng nhoài mình đứng dậy, với bản mặt vô cảm, nói đúng hơn là đang tức giận nhưng đã kiềm chế.
‘’Nghe đâu Nhật Hạ Di có chút tài, nên chúng tôi mới thử thách cô bằng bức ảnh trắng…cô phải biết đến vinh dự đó chứ!’’
‘’Đàng này, cô làm chúng tôi rất thất vọng?’’
Từng câu chữ hay lời nói của Vương Trí Khởi như ngàn mũi dao găm muốn đâm thẳng vào mặt Nhật Hạ Di.
Mục đích của hắn ngoài đuổi cô ta còn muốn hạ nhục cô nữa!
Sau lời nói của hắn, cô chỉ lắc đầu.
‘’Ngài giám đốc đã đánh giá tôi quá chăng?’’
‘’Nếu như ngài nói thì thật vinh dự cho tôi quá!...Biết bao cô gái muốn vậy thì ngài chọn tôi, tôi rất lấy làm vinh dự!’’-Hạ Di cố lặp đi lặp lại từ vinh dự và cố lấy vẻ mặt hạnh phúc để trưng diện trước mặt Vương Trí Khởi.
Hắn im lặng.
‘’Nếu muốn thách trí tưởng tượng của tôi thì không sao? Nhưng cho tôi hỏi: Đi tiếp thị cũng thực hiện nhiệm vụ thiết kế ô tô sao, làm vậy khác gì …tôi đi tiếp thị ô tô của tôi sao?’’
Giọng nói nghiêm khắc mà rất có lý của một cô gái như Hạ Di khiến mọi người không khỏi thán phục.
‘’Ngài giám đốc có ý gì không?’’- cô giả vờ để ý tới sự có mặt của hắn.
‘’Tôi đâu nói cô tưởng tượng ra? ‘’
Ánh mắt bắt bẻ xoáy sâu vào đôi mắt tròn của Nhật Hạ Di.
‘’Vâng, tôi cũng mới chỉ giả sử thôi…Tôi cũng đoán chắc ngài giám đốc đây muốn tôi ghi nhớ mọi hình ảnh ô tô của công ty KWS để tiếp thị đúng không?’’
Hạ Di quả là một người con gái’’ tinh ranh’’, ở trong trường hợp nào cũng có thể ứng xử rất tốt.
‘’Tôi hiểu rõ điều đó vì quan điểm tiếp thị của tôi cũng có ý nắm bắt được mọi sản phẩm ô tô, thế mới có thể giới thiệu cho khách hàng những sản phẩm họ muốn. Nhưng xin hỏi giám đốc: Tôi chưa phải là nhân viên chính thức của công ty, vả lại đây là lần đầu tiên tôi đến công ty này, việc ghi nhớ sản phẩm của công ty có quá lắm không?’’
Hạ Di từ vị trí bị thế, nhờ trí thông minh và lối nói chuyện khéo léo, cô đã đứng lên thế chủ động và đang bắt bí vị giám đốc khó tính.
Chủ tịch Vương cười lớn.
‘’ha ha, quả là một cô gái đầy thông minh và tài trí…ta rất hài lòng’’
‘’Và sẽ nhận vào làm việc…có ai phản đối không?’’
‘’Không được, tôi không chấp nhận!’’
Ngay lập tức, Chủ tịch gặp được lời phản đối từ người con trai của ngài.
‘’sao lại không được, hẳn mọi người đã quan sát từ đầu đến cuối bản lĩnh của Nhật Hạ Di sao…cô ấy rất xứng phải không?’’
Vẫn cái vẻ nghiêm nghị và ôn tồn, Vương Dĩ diễn giải …mà nếu ở vị trí chức Chủ tịch của ông, ông muốn là được, cần gì phả diễn giải làm gì!
‘’Chủ tịch nói phải!’’
Ban phỏng vấn đứng dậy tán thành- lời ngài nói rất đúng.
‘’Nếu muốn tôi chấp nhận thì phải trả lời tiếp một câu hỏi nữa!’’
Gương mặt giám đốc vì đè nén sự tức giận và bản tính đã lạnh lùng, khiến giờ đây trông hắn thật khiến mọi người sợ hãi- rất tàn nhẫn a~
‘’Nhật Hạ Di, cô có đồng ý không?’’
‘’Có gì là không a!’’
Hạ Di bình thản nói.
‘’Được’’
‘’Không chỉ Nhật Hạ Di mà các cô gái khác cũng sẽ trả lời câu hỏi tiếp theo này!’’
Nếu đã đến nước này, Vương Trí Khởi thà bất đắc dĩ chọn một cô gái bất kì khác còn hơn chọn cô ta.
Tác giả :
Hương Vy