Cô Nàng Hai Tính Cách
Chương 7
Saoran khó nhọc nâng hàng mi, mất máu khá nhiều khiến cho cậu chóng mặt.
Đập vào mắt Saoran là hình ảnh lũ thanh niên nằm la liệt dưới đất. Saoran giật mình, trong lòng tự hỏi rốt cục ai đã giúp mình. Thì lại thấy bóng lưng Vy Anh.
- Vy... Anh.
Saoran khó nhọc lên tiếng. Vy Anh lạnh lùng quay lại nhìn Saoran tiện tay quang luôn một đứa thanh niên bị đánh đến nỗi khuân mặt biến dạng, người toàn vết thương bầm tím, chảy máu.
Từng bước tiến lại gần Saoran, Vy Anh lên tiếng.
- Saoran?
Saoran khá ngạc nhiên, vì sao ngữ điệu của Vy Anh lại lạ đến vậy.
- Ừ. Tớ đây. Cậu có sao không, ai đã giúp mình vậy. Xin lỗi vì không bảo vệ được cậu.
Saoran ăn năn nói.
Chẳng biết Vy Anh đến trước mặt Saoran từ bao giờ, đôi mắt đen láy như thu hút lấy ánh mặt của đối phương. Nhếch miệng cười, Vy Anh nói.
- Hóa ra cậu là Saoran à. Người mà con bé ngu ngốc kia ngày đêm nhớ cậu đến phát ngốc. Không cần xin lỗi, cậu vì đỡ cho tôi nên mới bị thương. Là tôi đánh bọn nó.
Saoran nghi ngờ nhìn Vy Anh, đôi mắt nâu to tròn thánh thiện tại sao giờ lại trở thành đôi mắt đen lạnh lùnh lãnh khốc, không có lấy một tia ấm áp nào hoàn toàn âm u và lạnh lẽo.
- Cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Nó cảm thấy tôi cảm thấy khó chịu đấy.
Như cảm nhận được đôi mắt nghi ngờ của Saoran, Vy Anh cất giọng cười nói.
- Cậu là ai...Có phải Vy Anh không.
Ghé tai vào Saoran, tiếng nói phát ra sự mê hoặc, thần bí mà lạnh lùng.
- Muốn biết. Rồi cậu sẽ biết sớm thôi.
Vy Anh đứng dậy nhìn Saoran nở nụ cười lạnh. Đôi mắt dần khép lại và ngất đi.
Saoran chạy thật nhanh đỡ Vy Anh mặc kệ vết thương đang chảy máu. Saoran vội vàng lay Vy Anh nhưng đáp lại là sự im lặng.
Nhanh tay rút điện thoại, Saoran gọi một hàng số dài, sốt ruột đợi máy. Khi đầu kia nhấc máy...
- Đưa xe đến chỗ tôi nhanh.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe ô tô đã có mặt. Saoran khẩn trương bế Vy Anh lên xe. Chiếc xe nhanh chóng lao đi. Và không quên dặn dọn dẹp cái đống thanh niên này.
Tại bệnh viện X.
Sau khi nhanh chóng đưa Vy Anh cho bác sĩ. Saoran liền sai người đi tìm bố Vy Anh ( đây là bệnh viện nơi bố Vy Anh làm việc).
Khi biết được Vy Anh nhập viện, bố Vy Anh vội vàng đến, trước mắt ông là một cậu thanh niên trẻ với đôi mắt lo âu đang ngồi cạnh con gái mình. Trên người đang cuốn một chiếc băng mới, đang thấm đẫm máu.
- Cậu là...
Nghe thấy tiếng động, Saoran liền quay lại.
- Chào bác.
Ông gật đầu thay cho lời chào, Saoran nói tiếp.
- Cháu là Saoran. Bác còn nhớ cháu không.
Bố Vy Anh khẽ nhíu mày rồi dần dần dãn ra. Ông cười tươi nói.
- A! Saoran hả cháu. Về khi nào vậy. Ôi đã lớn thế này rồi cơ à. Bác đúng không nhận ra. Cũng mấy năm rồi còn gì. Cháu sao lại bị thương thế kia
Saoran cười.
- Cháu không sao, chỉ xạt ngoài da thôi ạ. Cháu mới về. Bác khỏe không. À đúng rồi, bác xem Vy Anh thế nào rồi giúp cháu với.
Nghe Saoran nói vậy, ông liền chạy ngay đến chỗ con gái mình.
- Có chuyện gì vậy?
Saoran liền kể một mạch cho bố Vy Anh nghe. Xong lúc bấy giờ, bố Vy Anh mới thở phào nhẹ nhõm. An ủi Saoran, ông nói.
- Không sao đâu chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe.
- Bác ơi! Cháu có chuyện muốn hỏi bác.
- Có chuyện gì vậy cháu.
- Cháu thấy lạ một điều, Vy Anh lạ lắm bác ạ. Cậu ấy y như là một người khác vậy. Không nhưng thế, mặc dù nói này hơi kì lạ nhưng có vẻ đôi mắt bạn ấy như đổi màu vậy.
- Haiz! Nó lại tái phát rồi. ( Bố Vy Anh khẽ thở dài)
- " Lại tái phát " là sao ạ.
Saoran lo lắng hỏi.
Đập vào mắt Saoran là hình ảnh lũ thanh niên nằm la liệt dưới đất. Saoran giật mình, trong lòng tự hỏi rốt cục ai đã giúp mình. Thì lại thấy bóng lưng Vy Anh.
- Vy... Anh.
Saoran khó nhọc lên tiếng. Vy Anh lạnh lùng quay lại nhìn Saoran tiện tay quang luôn một đứa thanh niên bị đánh đến nỗi khuân mặt biến dạng, người toàn vết thương bầm tím, chảy máu.
Từng bước tiến lại gần Saoran, Vy Anh lên tiếng.
- Saoran?
Saoran khá ngạc nhiên, vì sao ngữ điệu của Vy Anh lại lạ đến vậy.
- Ừ. Tớ đây. Cậu có sao không, ai đã giúp mình vậy. Xin lỗi vì không bảo vệ được cậu.
Saoran ăn năn nói.
Chẳng biết Vy Anh đến trước mặt Saoran từ bao giờ, đôi mắt đen láy như thu hút lấy ánh mặt của đối phương. Nhếch miệng cười, Vy Anh nói.
- Hóa ra cậu là Saoran à. Người mà con bé ngu ngốc kia ngày đêm nhớ cậu đến phát ngốc. Không cần xin lỗi, cậu vì đỡ cho tôi nên mới bị thương. Là tôi đánh bọn nó.
Saoran nghi ngờ nhìn Vy Anh, đôi mắt nâu to tròn thánh thiện tại sao giờ lại trở thành đôi mắt đen lạnh lùnh lãnh khốc, không có lấy một tia ấm áp nào hoàn toàn âm u và lạnh lẽo.
- Cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Nó cảm thấy tôi cảm thấy khó chịu đấy.
Như cảm nhận được đôi mắt nghi ngờ của Saoran, Vy Anh cất giọng cười nói.
- Cậu là ai...Có phải Vy Anh không.
Ghé tai vào Saoran, tiếng nói phát ra sự mê hoặc, thần bí mà lạnh lùng.
- Muốn biết. Rồi cậu sẽ biết sớm thôi.
Vy Anh đứng dậy nhìn Saoran nở nụ cười lạnh. Đôi mắt dần khép lại và ngất đi.
Saoran chạy thật nhanh đỡ Vy Anh mặc kệ vết thương đang chảy máu. Saoran vội vàng lay Vy Anh nhưng đáp lại là sự im lặng.
Nhanh tay rút điện thoại, Saoran gọi một hàng số dài, sốt ruột đợi máy. Khi đầu kia nhấc máy...
- Đưa xe đến chỗ tôi nhanh.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe ô tô đã có mặt. Saoran khẩn trương bế Vy Anh lên xe. Chiếc xe nhanh chóng lao đi. Và không quên dặn dọn dẹp cái đống thanh niên này.
Tại bệnh viện X.
Sau khi nhanh chóng đưa Vy Anh cho bác sĩ. Saoran liền sai người đi tìm bố Vy Anh ( đây là bệnh viện nơi bố Vy Anh làm việc).
Khi biết được Vy Anh nhập viện, bố Vy Anh vội vàng đến, trước mắt ông là một cậu thanh niên trẻ với đôi mắt lo âu đang ngồi cạnh con gái mình. Trên người đang cuốn một chiếc băng mới, đang thấm đẫm máu.
- Cậu là...
Nghe thấy tiếng động, Saoran liền quay lại.
- Chào bác.
Ông gật đầu thay cho lời chào, Saoran nói tiếp.
- Cháu là Saoran. Bác còn nhớ cháu không.
Bố Vy Anh khẽ nhíu mày rồi dần dần dãn ra. Ông cười tươi nói.
- A! Saoran hả cháu. Về khi nào vậy. Ôi đã lớn thế này rồi cơ à. Bác đúng không nhận ra. Cũng mấy năm rồi còn gì. Cháu sao lại bị thương thế kia
Saoran cười.
- Cháu không sao, chỉ xạt ngoài da thôi ạ. Cháu mới về. Bác khỏe không. À đúng rồi, bác xem Vy Anh thế nào rồi giúp cháu với.
Nghe Saoran nói vậy, ông liền chạy ngay đến chỗ con gái mình.
- Có chuyện gì vậy?
Saoran liền kể một mạch cho bố Vy Anh nghe. Xong lúc bấy giờ, bố Vy Anh mới thở phào nhẹ nhõm. An ủi Saoran, ông nói.
- Không sao đâu chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe.
- Bác ơi! Cháu có chuyện muốn hỏi bác.
- Có chuyện gì vậy cháu.
- Cháu thấy lạ một điều, Vy Anh lạ lắm bác ạ. Cậu ấy y như là một người khác vậy. Không nhưng thế, mặc dù nói này hơi kì lạ nhưng có vẻ đôi mắt bạn ấy như đổi màu vậy.
- Haiz! Nó lại tái phát rồi. ( Bố Vy Anh khẽ thở dài)
- " Lại tái phát " là sao ạ.
Saoran lo lắng hỏi.
Tác giả :
Vân Anh