Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn
Chương 63: Ngoại truyện 2 Cô nàng bốc phét và hoàng tử mìn - Tuần trăng mật - Cuộc sống sau này
Năm năm sau...
Vào tuần trăng mật, hai vợ chồng nhà Bạch Băng Tâm và Hoàng Bách Tùng đã trao đổi với ba mẹ sẽ đi du lịch trong nước, nhưng quyết định lại quyết định đi du lịch ở nước Mĩ, cũng bởi vì Hoàng Bách Tùng đã sinh sống từ nhỏ.
Mà trong khi đó, Hoàng Bách Tùng sớm hóa thành sói, nhưng lúc nào cũng hóa thành khuôn mặt baby cuốn rũ Bạch Băng Tâm.
Ví dụ khi đang dừng chân tại khách sạn của Mĩ, Hoàng Bách Tùng đã vờ mệt mỏi, mặt mếu máo, đôi mắt nâu thẫm nhìn cô rên rỉ:
- Bà xã, anh đói.
Khuôn mặt ai đó cứng lại, Bạch Băng Tâm mỉm cười nhìn anh, tiến đến chiếc điện thoại đặt trên bàn định bụng gọi điện lại bị bàn tay của anh giữ lại, vẻ mặt vô lại hết sức.
- Bà xã, anh thật đói.
Mặt cô từ trắng thành đỏ, cả người nóng lên, cô nhìn anh cười thật tươi:
- Ông xã, thật khó, người quen của em ghé thăm sáng nay.
Người nào đó nghe xong nũng nịu, tay cũng không chịu buông mà than thở:
- Bé Tâm, người ta giờ đã là ông xã của em, em không muốn độc chiếm anh một chút nào à?
Không hứng thú, hoàn toàn không hứng thú, tâm trạng cô bây giờ chỉ muốn lượn hết cái nước Mĩ này, ăn hết toàn bộ món ăn, san bằng các khu vui chơi bằng hết.
Cô nhìn anh nghiêm mặt, lắc đầu mấy cái.
Thế là... Người nào đó không an phận tay bắt đầu mần mò, mặt tiu nghỉu, trưng ra bộ dáng cún con mà nhìn cô:
- Bà xã, anh muốn có em bé.
Anh muốn có em bé? Ôi nực cười, Bạch Băng Tâm ôm bụng cười lớn, đã thế còn nằm vật ra giường cười, cười đến hai mắt muốn rơi rớt cả ra, cô lần cuối ngẩng đầu nhìn anh, chỉ chỉ vào vùng ngực, lại chỉ vào cái quần đùi anh đang mặc:
- Dựa vào hai cái đó? Ông xã, anh muốn sinh con kiểu gì?
Cô lại cười, thế nhưng nhân lúc cô không phòng bị người nào đó đã hoàn toàn đè lên người cô, bắt đầu hôn từ môi cô xuống vùng cô, xương quai xanh...
- Này này, ông xã, mau, mau bỏ em ra... - Cô la lên, nhìn anh đang sàm sỡ mình, bàn tay cứ dãy đành đạch.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, mặt anh lúc này hoàn toàn là của một con sói, anh cười tươi để lộ hàm răng trắng:
- Bà xã, chúng ta sinh con đi!
Nói xong không vòng vo mà trực tiếp hành hạ cô, Bạch Băng Tâm chửi thầm: "Vô sỉ!"
Hai người đi dạo ở chợ Italy...
- Ông xã, bên kia, mau đến bên kia, có món gì lạ lắm! - Cô hai mắt sáng rực nắm chặt tay anh chỉ vào một chỗ đồng người, bên đó mọi người bu rất đông, trên tay mỗi người khi đi ra đều cầm một bọc giấy, bên trong có kẹp một cái bánh gì đó nhìn lạ lạ mà cô chưa nhìn thấy, cô kéo anh đi đến đó.
Ông chú nước ngoài bị bắt mắt bởi vẻ bên ngoài của anh và cô, biết là người ngoại quốc nên mở giọng chào, nụ cười tươi sáng chói:
- Hello, what do you two want to buy?
- Cheesesteak? Well, i want to buy two. - Anh nhìn đôi mắt muốn nuốt luôn ông chú bán hàng kia, mỉm cười xoa xoa đầu cô.
Ông chú đó rất vui vẻ mà đưa hai người hai cái, cô và anh mỗi người nhận một cái, anh trả tiền rồi hai người lại đi dạo thêm vài vòng.
Hai người vào một cửa hàng, ngồi trong quán ngắm những đồ vật bài trí trong căn phòng, cô cảm thán mấy câu.
Hoàng Bách Tùng cười cười nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, trong lòng như có dòng suối trong vắt chảy qua.
Người phục vụ đặt thực đơn lên bàn, nụ cười của người phương Tây cực kì thu hút người nhìn, luôn đem lại cảm giác thân thiện.
Cô nhìn anh, đôi mắt lớn mở to:
- Em gọi bao nhiêu cũng được hả?
Anh nhìn cô, bị bộ dáng tham ăn kia làm cho càng thêm yêu mến, anh thích nhất là bộ dạng vô tư này của cô, anh gật đầu:
- Bà xã, em cứ chọn thoải mái.
Cô cười thật tươi nhìn anh, lại nhìn sang cô gái nóng bỏng đứng bên cạnh chỉ chỉ:
- Here... Here...
Cô lật một loạt, đến khi bưng ra bàn, anh mím môi nhìn mấy món ăn trên bàn.
Thật ra, cô rất biết kiệm tiền cho ông xã mình.
Mấy món trên bàn đây đều nằm rải rác ở thực đơn, nhưng mà giá tiền lại xem như rẻ nhất ở đây.
Thấy anh cười to nhìn mình, cô bĩu môi mấy cái ngẩng cao đầu:
- Không phải em nghĩ cho anh, chỉ sợ tí nữa không đủ tiền đi chơi thôi.
Anh đứng dậy ngồi cạnh cô, cuối cùng cúi đầu nói nhỏ vào tai cô:- Bà xã, em không cần lo, điều em cần bây giờ chỉ là việc sinh cho anh một đứa con thôi.
Cái giọng cợt nhả đó, cô thật không muốn nghe lại lần nữa.
Mặt cô đỏ lên, cắm cúi ăn, anh ăn rất ít, chủ yếu là gắp cho cô.
Nhìn cô gái nhỏ ngày ngày được anh nuôi mập như vậy, anh cực kì vui, mỗi buổi tối về lại thấy ấm hơn một chút, da thịt lại mềm mại hơn một chút.
Anh đang nuôi thịt nhà mình đó mà...
Sau khi ăn xong, anh dẫn cô đi khắp khu vui chơi, lại dẫn cô đi tham quan các cảnh đẹp ở Mĩ, hôm sau hai người lại bay sang thành phố khác du lịch.
Đến ngày trở về, người Bạch Băng Tâm béo lên không ít, khuôn mặt càng phúng phính hồng hồng.
Cô không thông báo cho mọi người biết mình trở về vì không muốn mọi người làm lớn chuyện lên, nhất là mẹ cô và mẹ chồng cô, vì thế hai người len lén chui vào taxi trở về.
- Chào cả nhà con đã về rồi đây! - Cô mở đùng đoàng cửa ra cùng nhau nhìn vào.
Hoàng Bách Tùng kéo va li vào sau ngay sau cô, anh cũng nhìn vào.
Hai cặp vợ chồng trung niên kia vẫn đang tình cảm mà đút cho nhau ăn, thấy hai người trở về lập tức dừng liền động tác.
Bốn đôi mắt nhìn về phía hai người, tất cả cùng nhau đứng dậy tiến về phía cô và anh.
Nguyễn Lâm Như và bà Bích Mai cùng nhau phụ đem đồ cho hai người, mặt mày cả hai hớn hở:
- Sao rồi sao rồi, đi chơi có vui không, con dâu, con trai mẹ không làm con "mệt mỏi" chứ?
Mẹ cô lại mỉm cười với anh còn dịu dàng hỏi:- Con rể của mẹ có mệt không? Chắc con mẹ hành con lắm đúng không?
Cả hai nhìn nhau, khổ sở không nói nên lời, được hai bà mẹ tận tình tiễn vào tận phòng.
Bạch Cẩu Thận vỗ vỗ vai người anh em:
- Cậu thật đúng là có phúc, con trai cậu có thể giấu chúng ta đưa con bé đi Mĩ, cũng may con bé nhà tôi thật thà, hỏi gì nói đó.
Thật thà?
Thật cái đầu nhà ông!
Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn Bạch Cẩu Thận, không nói một câu ngồi xuống sô pha cầm báo đọc.
Bạch Cẩu Thận lườm một cái, lại lủi lủi vào trong kia, giọng cao vút:
- Ôi trời ôi trời, bà xã ơi anh đói quá đi à!
Ai đó ngoài phòng khách mặt xám xịt, rõ ràng là người kia đang nhái giọng của ông, ông cực kì ghét bộ dạng cợt nhả đó của ông ta, khi ông nói câu đó thấy rất tình cảm mà? Nghe ông ta nhái lại thật muốn đấm một cái vào mặt.
Một tuần sau, ba mẹ chồng cô tạm biệt gia đình trở lại Mĩ để lo công việc, cô và anh chuyển đến một căn nhà rộng rãi thoáng mát, bắt đầu một cuộc sống gia đình cơm lo gạo ấm.
- Ông xã, em đói. - Cô đang xem ti vi, nhìn người đàn ông đang làm việc cật lực kia, nghe cô nói liền đứng đậy, chuẩn bị vào bếp lấy giúp cô một ít đồ ăn vặt lại thấy cô nhăn mày nhìn anh.
Cô hung hăng đập tay xuống bàn, nhìn anh còn thẫn thờ chỉ chỉ:- Ông xã, rõ ràng em mới là người phải làm công việc đó, tại sao anh không suy nghĩ một giây liền đi làm vậy hả?- Anh... - Hoàng Bách Tùng cũng không biết là vì sao, nhưng nghe cô than vãn như vậy sự thật rất đau lòng.
À, nhắc một chút, cô đang là giáo viên cấp ba hồi xưa mình đã học, dạy môn ngữ văn vì cô khá thích môn này, rất thơ mộng, cũng rất nhàn.
Soạn giáo án xong cô muốn tìm ông xã trò chuyện, không ngờ ông xã vẫn còn làm việc đành ngồi xem phim, cuối cùng nghĩ ra trò này.
Mà công việc của anh là kinh doanh, cho nên cô cũng không hiểu lắm về mấy cái tài liệu mà anh tìm hiểu, không thể giúp nhiều được cho anh, cho nên anh phải làm việc quần quật, khác xa ông bố nhà anh đang ở Mĩ hưởng thụ kia.
Thật tức chết!
Cô nghĩ lại, cười mỉm một cái, thấy anh vẫn đứng sững người, còn cô thì đang ngồi, rất nhanh cô lên dây cót:
- Được rồi, anh lỡ đứng dậy rồi thì đi đi.
-...
Cuộc sống hôn nhân cứ như vậy trôi qua êm đẹp cho đến một hôm, Bạch Băng Tâm nổi đóa:- Em ghét nhất mấy cái loại chiên mỡ này ấy, món này nữa, món này nữa, mỡ đúng là quá nhiều.
Hoàng Bách Tùng còn nghĩ, cô dần béo lên, nên bắt đầu muốn ăn kiêng, anh cười hì hì, lại gặp một cái đùi gà cho cô:
- Bà xã, ngoan nào, cho dù em béo cỡ nào anh cũng không chê em đâu, cứ ăn cho nhiều vào.
Bạch Băng Tâm hừ lạnh một cái, vốn định không phụ sự ủy thác của anh mà ăn cái chân gà, không ngờ cái cảm giác buồn nôn ban nãy lại xộc đến.
Cô nhăn mặt nhăn mũi, mặt mũi xám ngoét bỏ qua chén của anh, cô hét:
- Không ăn.
Anh tưởng bà xã thương mình, ngoan ngoãn anh, lại dỗ dành bỏ rau vào bát cô:
- Vậy ăn cái này đi, tốt cho da.
Cô lại ngoan ngoãn ăn rất nhiều rau.
Lúc trước Bạch Băng Tâm thích ăn đồ mỡ bao nhiêu, bây giờ sẽ ghét bấy nhiêu.
Lúc trước cô ghét ăn đồ chua bao nhiêu, bây giờ thích ăn bấy nhiêu.
Hoàng Bách Tùng trợn mắt nhìn một kí xoài anh mua về cô đã ăn sạch bách, còn nhìn anh chảy nước dãi.
- Bà xã, em... Không sao chứ?
Thấy cô nhìn mình vẫn còn cảm giác thèm thèm, anh nuốt nước bọt chạy đi mua cho cô, về đến nhà thấy cô đã mắt sáng lên, miệng lẩm bẩm:- Em cũng muốn ăn mơ.
Anh chàng nào đó bất chấp công việc ngập đầy đầu liền chạy đi mua.
Về nhà thấy cô vẫn đang ăn, anh ngồi xuống xoa đầu cô:
- Bà xã, chúng ta đi khám đi, lỡ như em có mệnh hệ gì, anh không sống nổi.
Mặt anh cau có đau khổ, bà xã nhà anh dạo gần đây rất khó chiều, nhưng cũng rất dễ nuôi, nếu để ý hợp khẩu vị, cô sẽ ăn rất nhiều.
Cô lắc lắc đầu cười tươi với anh:- Đừng lo mà, em ăn như vậy không lẽ anh sợ tốn cơm?
Anh lắc lắc đầu, chỉ lo cho cô.
Tâm trạng lo lắng này cho đến khi anh bật mạng lên tìm những biểu hiện của cô để tra ra nguyên nhân, kết quả là...
Đôi mắt nâu thẫm sáng lên như đèn pha ô tô, anh nhìn dòng chữ trên đó: "Biểu hiện của người phụ nữ mang thai" trái tim đập bình bịch mấy cái, anh cố kiềm chế sung sướng, tra ra từng từ từng từ về biểu hiện, lí do, cách khắc phục, cuối cùng học thuộc chế độ ăn của bà mẹ mang thai.
Buổi tối hôm đó, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô, chỉ nghe cô nói trong mơ màng: "Em muốn ăn cóc".
Ngày mai anh quyết định sẽ mua một thùng cóc về cho cô, nếu không đủ sẽ mua thêm.
- Bà xã, ăn sáng thôi! - Mới sáng sớm, khi mắt còn chưa kịp ngủ, cô đã nghe Hoàng Bách Tùng lải nhải.
Lồm cồm bò dậy đã thấy anh bên cạnh, cô mở mắt hỏi:- Mấy giờ rồi?
Anh nhìn đồng hồ rồi cười cười nhìn cô:- Bảy giờ rồi.
Hai mắt cô trợn to, cô lập tức bật người dậy chuẩn bị thay đồ thì bị tay anh giữ chặt lấy, anh hỏi cô đầy quan tâm:- Bà xã, em có mệt lắm không?
Cô lắc lắc đầu, dùng dằng kéo tay anh nhưng bị anh ôm vào lòng, anh hôn lên đỉnh đầu cô nhỏ giọng:
- Bà xã, mệt thì cứ nói, nếu có gì muốn ăn cứ nói với anh, còn nữa, anh mới thuê giúp việc về, em có gì cứ nói với bác ấy, bác ấy sẽ giúp em.
Cô nhìn anh, mắt lóe lên mấy phần gian xảo, cô gật gật đầu.
- Bà xã. - Anh gọi cô, hết sức dịu dàng mà xoa xoa mái tóc nâu đen đã dài của cô.
Cô "ừ hử" mấy tiếng, anh nói nhỏ vào tai cô:
- Em có thai rồi.
Cô gật gật đầu, nghịch nghịch ngón tay anh, bộ dạng không có vẻ gì là ngạc nhiên, điều này còn khiến anh sững sờ.
- Em không ngạc nhiên à?
Cô lắc lắc đầu, cười tươi rồi hôn lên môi anh một cái, sau đó nhỏn người dậy vèo vào phòng tắm nói vọng ra:
- Em biết lâu rồi.
Lần trước kinh nguyệt cô đến muộn, cô mua que thử đã thấy hai vạch, biểu hiện rõ rệt hơn khi thích ăn đồ chua, không ăn nhiều dầu mỡ.
Cô chỉ muốn cho ông xã ngốc tự tìm hiểu tự biết thôi, chỉ để xem anh quan tâm cô thế nào.
-...
Anh ngồi trên giường nhìn về cửa phòng vệ sinh, không thể diễn tả cảm giác của mình lúc này.
Bà xã à, anh hạnh phúc quá.
------------------------------The end chương ngoại truyện 2----------
Vào tuần trăng mật, hai vợ chồng nhà Bạch Băng Tâm và Hoàng Bách Tùng đã trao đổi với ba mẹ sẽ đi du lịch trong nước, nhưng quyết định lại quyết định đi du lịch ở nước Mĩ, cũng bởi vì Hoàng Bách Tùng đã sinh sống từ nhỏ.
Mà trong khi đó, Hoàng Bách Tùng sớm hóa thành sói, nhưng lúc nào cũng hóa thành khuôn mặt baby cuốn rũ Bạch Băng Tâm.
Ví dụ khi đang dừng chân tại khách sạn của Mĩ, Hoàng Bách Tùng đã vờ mệt mỏi, mặt mếu máo, đôi mắt nâu thẫm nhìn cô rên rỉ:
- Bà xã, anh đói.
Khuôn mặt ai đó cứng lại, Bạch Băng Tâm mỉm cười nhìn anh, tiến đến chiếc điện thoại đặt trên bàn định bụng gọi điện lại bị bàn tay của anh giữ lại, vẻ mặt vô lại hết sức.
- Bà xã, anh thật đói.
Mặt cô từ trắng thành đỏ, cả người nóng lên, cô nhìn anh cười thật tươi:
- Ông xã, thật khó, người quen của em ghé thăm sáng nay.
Người nào đó nghe xong nũng nịu, tay cũng không chịu buông mà than thở:
- Bé Tâm, người ta giờ đã là ông xã của em, em không muốn độc chiếm anh một chút nào à?
Không hứng thú, hoàn toàn không hứng thú, tâm trạng cô bây giờ chỉ muốn lượn hết cái nước Mĩ này, ăn hết toàn bộ món ăn, san bằng các khu vui chơi bằng hết.
Cô nhìn anh nghiêm mặt, lắc đầu mấy cái.
Thế là... Người nào đó không an phận tay bắt đầu mần mò, mặt tiu nghỉu, trưng ra bộ dáng cún con mà nhìn cô:
- Bà xã, anh muốn có em bé.
Anh muốn có em bé? Ôi nực cười, Bạch Băng Tâm ôm bụng cười lớn, đã thế còn nằm vật ra giường cười, cười đến hai mắt muốn rơi rớt cả ra, cô lần cuối ngẩng đầu nhìn anh, chỉ chỉ vào vùng ngực, lại chỉ vào cái quần đùi anh đang mặc:
- Dựa vào hai cái đó? Ông xã, anh muốn sinh con kiểu gì?
Cô lại cười, thế nhưng nhân lúc cô không phòng bị người nào đó đã hoàn toàn đè lên người cô, bắt đầu hôn từ môi cô xuống vùng cô, xương quai xanh...
- Này này, ông xã, mau, mau bỏ em ra... - Cô la lên, nhìn anh đang sàm sỡ mình, bàn tay cứ dãy đành đạch.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, mặt anh lúc này hoàn toàn là của một con sói, anh cười tươi để lộ hàm răng trắng:
- Bà xã, chúng ta sinh con đi!
Nói xong không vòng vo mà trực tiếp hành hạ cô, Bạch Băng Tâm chửi thầm: "Vô sỉ!"
Hai người đi dạo ở chợ Italy...
- Ông xã, bên kia, mau đến bên kia, có món gì lạ lắm! - Cô hai mắt sáng rực nắm chặt tay anh chỉ vào một chỗ đồng người, bên đó mọi người bu rất đông, trên tay mỗi người khi đi ra đều cầm một bọc giấy, bên trong có kẹp một cái bánh gì đó nhìn lạ lạ mà cô chưa nhìn thấy, cô kéo anh đi đến đó.
Ông chú nước ngoài bị bắt mắt bởi vẻ bên ngoài của anh và cô, biết là người ngoại quốc nên mở giọng chào, nụ cười tươi sáng chói:
- Hello, what do you two want to buy?
- Cheesesteak? Well, i want to buy two. - Anh nhìn đôi mắt muốn nuốt luôn ông chú bán hàng kia, mỉm cười xoa xoa đầu cô.
Ông chú đó rất vui vẻ mà đưa hai người hai cái, cô và anh mỗi người nhận một cái, anh trả tiền rồi hai người lại đi dạo thêm vài vòng.
Hai người vào một cửa hàng, ngồi trong quán ngắm những đồ vật bài trí trong căn phòng, cô cảm thán mấy câu.
Hoàng Bách Tùng cười cười nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, trong lòng như có dòng suối trong vắt chảy qua.
Người phục vụ đặt thực đơn lên bàn, nụ cười của người phương Tây cực kì thu hút người nhìn, luôn đem lại cảm giác thân thiện.
Cô nhìn anh, đôi mắt lớn mở to:
- Em gọi bao nhiêu cũng được hả?
Anh nhìn cô, bị bộ dáng tham ăn kia làm cho càng thêm yêu mến, anh thích nhất là bộ dạng vô tư này của cô, anh gật đầu:
- Bà xã, em cứ chọn thoải mái.
Cô cười thật tươi nhìn anh, lại nhìn sang cô gái nóng bỏng đứng bên cạnh chỉ chỉ:
- Here... Here...
Cô lật một loạt, đến khi bưng ra bàn, anh mím môi nhìn mấy món ăn trên bàn.
Thật ra, cô rất biết kiệm tiền cho ông xã mình.
Mấy món trên bàn đây đều nằm rải rác ở thực đơn, nhưng mà giá tiền lại xem như rẻ nhất ở đây.
Thấy anh cười to nhìn mình, cô bĩu môi mấy cái ngẩng cao đầu:
- Không phải em nghĩ cho anh, chỉ sợ tí nữa không đủ tiền đi chơi thôi.
Anh đứng dậy ngồi cạnh cô, cuối cùng cúi đầu nói nhỏ vào tai cô:- Bà xã, em không cần lo, điều em cần bây giờ chỉ là việc sinh cho anh một đứa con thôi.
Cái giọng cợt nhả đó, cô thật không muốn nghe lại lần nữa.
Mặt cô đỏ lên, cắm cúi ăn, anh ăn rất ít, chủ yếu là gắp cho cô.
Nhìn cô gái nhỏ ngày ngày được anh nuôi mập như vậy, anh cực kì vui, mỗi buổi tối về lại thấy ấm hơn một chút, da thịt lại mềm mại hơn một chút.
Anh đang nuôi thịt nhà mình đó mà...
Sau khi ăn xong, anh dẫn cô đi khắp khu vui chơi, lại dẫn cô đi tham quan các cảnh đẹp ở Mĩ, hôm sau hai người lại bay sang thành phố khác du lịch.
Đến ngày trở về, người Bạch Băng Tâm béo lên không ít, khuôn mặt càng phúng phính hồng hồng.
Cô không thông báo cho mọi người biết mình trở về vì không muốn mọi người làm lớn chuyện lên, nhất là mẹ cô và mẹ chồng cô, vì thế hai người len lén chui vào taxi trở về.
- Chào cả nhà con đã về rồi đây! - Cô mở đùng đoàng cửa ra cùng nhau nhìn vào.
Hoàng Bách Tùng kéo va li vào sau ngay sau cô, anh cũng nhìn vào.
Hai cặp vợ chồng trung niên kia vẫn đang tình cảm mà đút cho nhau ăn, thấy hai người trở về lập tức dừng liền động tác.
Bốn đôi mắt nhìn về phía hai người, tất cả cùng nhau đứng dậy tiến về phía cô và anh.
Nguyễn Lâm Như và bà Bích Mai cùng nhau phụ đem đồ cho hai người, mặt mày cả hai hớn hở:
- Sao rồi sao rồi, đi chơi có vui không, con dâu, con trai mẹ không làm con "mệt mỏi" chứ?
Mẹ cô lại mỉm cười với anh còn dịu dàng hỏi:- Con rể của mẹ có mệt không? Chắc con mẹ hành con lắm đúng không?
Cả hai nhìn nhau, khổ sở không nói nên lời, được hai bà mẹ tận tình tiễn vào tận phòng.
Bạch Cẩu Thận vỗ vỗ vai người anh em:
- Cậu thật đúng là có phúc, con trai cậu có thể giấu chúng ta đưa con bé đi Mĩ, cũng may con bé nhà tôi thật thà, hỏi gì nói đó.
Thật thà?
Thật cái đầu nhà ông!
Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn Bạch Cẩu Thận, không nói một câu ngồi xuống sô pha cầm báo đọc.
Bạch Cẩu Thận lườm một cái, lại lủi lủi vào trong kia, giọng cao vút:
- Ôi trời ôi trời, bà xã ơi anh đói quá đi à!
Ai đó ngoài phòng khách mặt xám xịt, rõ ràng là người kia đang nhái giọng của ông, ông cực kì ghét bộ dạng cợt nhả đó của ông ta, khi ông nói câu đó thấy rất tình cảm mà? Nghe ông ta nhái lại thật muốn đấm một cái vào mặt.
Một tuần sau, ba mẹ chồng cô tạm biệt gia đình trở lại Mĩ để lo công việc, cô và anh chuyển đến một căn nhà rộng rãi thoáng mát, bắt đầu một cuộc sống gia đình cơm lo gạo ấm.
- Ông xã, em đói. - Cô đang xem ti vi, nhìn người đàn ông đang làm việc cật lực kia, nghe cô nói liền đứng đậy, chuẩn bị vào bếp lấy giúp cô một ít đồ ăn vặt lại thấy cô nhăn mày nhìn anh.
Cô hung hăng đập tay xuống bàn, nhìn anh còn thẫn thờ chỉ chỉ:- Ông xã, rõ ràng em mới là người phải làm công việc đó, tại sao anh không suy nghĩ một giây liền đi làm vậy hả?- Anh... - Hoàng Bách Tùng cũng không biết là vì sao, nhưng nghe cô than vãn như vậy sự thật rất đau lòng.
À, nhắc một chút, cô đang là giáo viên cấp ba hồi xưa mình đã học, dạy môn ngữ văn vì cô khá thích môn này, rất thơ mộng, cũng rất nhàn.
Soạn giáo án xong cô muốn tìm ông xã trò chuyện, không ngờ ông xã vẫn còn làm việc đành ngồi xem phim, cuối cùng nghĩ ra trò này.
Mà công việc của anh là kinh doanh, cho nên cô cũng không hiểu lắm về mấy cái tài liệu mà anh tìm hiểu, không thể giúp nhiều được cho anh, cho nên anh phải làm việc quần quật, khác xa ông bố nhà anh đang ở Mĩ hưởng thụ kia.
Thật tức chết!
Cô nghĩ lại, cười mỉm một cái, thấy anh vẫn đứng sững người, còn cô thì đang ngồi, rất nhanh cô lên dây cót:
- Được rồi, anh lỡ đứng dậy rồi thì đi đi.
-...
Cuộc sống hôn nhân cứ như vậy trôi qua êm đẹp cho đến một hôm, Bạch Băng Tâm nổi đóa:- Em ghét nhất mấy cái loại chiên mỡ này ấy, món này nữa, món này nữa, mỡ đúng là quá nhiều.
Hoàng Bách Tùng còn nghĩ, cô dần béo lên, nên bắt đầu muốn ăn kiêng, anh cười hì hì, lại gặp một cái đùi gà cho cô:
- Bà xã, ngoan nào, cho dù em béo cỡ nào anh cũng không chê em đâu, cứ ăn cho nhiều vào.
Bạch Băng Tâm hừ lạnh một cái, vốn định không phụ sự ủy thác của anh mà ăn cái chân gà, không ngờ cái cảm giác buồn nôn ban nãy lại xộc đến.
Cô nhăn mặt nhăn mũi, mặt mũi xám ngoét bỏ qua chén của anh, cô hét:
- Không ăn.
Anh tưởng bà xã thương mình, ngoan ngoãn anh, lại dỗ dành bỏ rau vào bát cô:
- Vậy ăn cái này đi, tốt cho da.
Cô lại ngoan ngoãn ăn rất nhiều rau.
Lúc trước Bạch Băng Tâm thích ăn đồ mỡ bao nhiêu, bây giờ sẽ ghét bấy nhiêu.
Lúc trước cô ghét ăn đồ chua bao nhiêu, bây giờ thích ăn bấy nhiêu.
Hoàng Bách Tùng trợn mắt nhìn một kí xoài anh mua về cô đã ăn sạch bách, còn nhìn anh chảy nước dãi.
- Bà xã, em... Không sao chứ?
Thấy cô nhìn mình vẫn còn cảm giác thèm thèm, anh nuốt nước bọt chạy đi mua cho cô, về đến nhà thấy cô đã mắt sáng lên, miệng lẩm bẩm:- Em cũng muốn ăn mơ.
Anh chàng nào đó bất chấp công việc ngập đầy đầu liền chạy đi mua.
Về nhà thấy cô vẫn đang ăn, anh ngồi xuống xoa đầu cô:
- Bà xã, chúng ta đi khám đi, lỡ như em có mệnh hệ gì, anh không sống nổi.
Mặt anh cau có đau khổ, bà xã nhà anh dạo gần đây rất khó chiều, nhưng cũng rất dễ nuôi, nếu để ý hợp khẩu vị, cô sẽ ăn rất nhiều.
Cô lắc lắc đầu cười tươi với anh:- Đừng lo mà, em ăn như vậy không lẽ anh sợ tốn cơm?
Anh lắc lắc đầu, chỉ lo cho cô.
Tâm trạng lo lắng này cho đến khi anh bật mạng lên tìm những biểu hiện của cô để tra ra nguyên nhân, kết quả là...
Đôi mắt nâu thẫm sáng lên như đèn pha ô tô, anh nhìn dòng chữ trên đó: "Biểu hiện của người phụ nữ mang thai" trái tim đập bình bịch mấy cái, anh cố kiềm chế sung sướng, tra ra từng từ từng từ về biểu hiện, lí do, cách khắc phục, cuối cùng học thuộc chế độ ăn của bà mẹ mang thai.
Buổi tối hôm đó, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô, chỉ nghe cô nói trong mơ màng: "Em muốn ăn cóc".
Ngày mai anh quyết định sẽ mua một thùng cóc về cho cô, nếu không đủ sẽ mua thêm.
- Bà xã, ăn sáng thôi! - Mới sáng sớm, khi mắt còn chưa kịp ngủ, cô đã nghe Hoàng Bách Tùng lải nhải.
Lồm cồm bò dậy đã thấy anh bên cạnh, cô mở mắt hỏi:- Mấy giờ rồi?
Anh nhìn đồng hồ rồi cười cười nhìn cô:- Bảy giờ rồi.
Hai mắt cô trợn to, cô lập tức bật người dậy chuẩn bị thay đồ thì bị tay anh giữ chặt lấy, anh hỏi cô đầy quan tâm:- Bà xã, em có mệt lắm không?
Cô lắc lắc đầu, dùng dằng kéo tay anh nhưng bị anh ôm vào lòng, anh hôn lên đỉnh đầu cô nhỏ giọng:
- Bà xã, mệt thì cứ nói, nếu có gì muốn ăn cứ nói với anh, còn nữa, anh mới thuê giúp việc về, em có gì cứ nói với bác ấy, bác ấy sẽ giúp em.
Cô nhìn anh, mắt lóe lên mấy phần gian xảo, cô gật gật đầu.
- Bà xã. - Anh gọi cô, hết sức dịu dàng mà xoa xoa mái tóc nâu đen đã dài của cô.
Cô "ừ hử" mấy tiếng, anh nói nhỏ vào tai cô:
- Em có thai rồi.
Cô gật gật đầu, nghịch nghịch ngón tay anh, bộ dạng không có vẻ gì là ngạc nhiên, điều này còn khiến anh sững sờ.
- Em không ngạc nhiên à?
Cô lắc lắc đầu, cười tươi rồi hôn lên môi anh một cái, sau đó nhỏn người dậy vèo vào phòng tắm nói vọng ra:
- Em biết lâu rồi.
Lần trước kinh nguyệt cô đến muộn, cô mua que thử đã thấy hai vạch, biểu hiện rõ rệt hơn khi thích ăn đồ chua, không ăn nhiều dầu mỡ.
Cô chỉ muốn cho ông xã ngốc tự tìm hiểu tự biết thôi, chỉ để xem anh quan tâm cô thế nào.
-...
Anh ngồi trên giường nhìn về cửa phòng vệ sinh, không thể diễn tả cảm giác của mình lúc này.
Bà xã à, anh hạnh phúc quá.
------------------------------The end chương ngoại truyện 2----------
Tác giả :
Chi Ri Đại Đại Ngốc