Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi
Chương 21: Tự làm tự chịu
Trên đường về, cả Tề Tín và Hoa Nguyệt Nguyệt đều im lặng, không khí trở nên có phần cứng nhắc.
Về đến nhà, Hoa Nguyệt Nguyệt mở cửa xe, không thèm liếc Tề Tín, đi thẳng lên lầu.
Tề Tín nhìn theo bóng Hoa Nguyệt Nguyệt, ánh mắt càng tối đi, anh mang xe vào bãi đỗ, bước ra, nhìn trời bên ngoài, lấy ra một điếu thuốc, hút.
Hoa Nguyệt Nguyệt khong biết mình đang bị làm sao đây, cô muốn cùng Tề Tín nói chuyện phiếm, giống như trước cùng anh về nhà vui vẻ, nhưng lại không làm nổi, ngực như bị nghẹn một luồng khí không sao trút ra được, giống như có một khối bánh mật chặn họng, làm nghẹn vậy.
Thực ra, cô có rất nhiều điều, muốn hỏi Tề Tín.
Tại sao lại chọn em?
Nếu như nói vì phải kết hôn, trên đời còn có rất nhiều cô gái khác, trẻ trung, xinh đẹp, trong sáng, hay kể cả là nóng bỏng, khêu gợi, đâu đâu cũng thấy, với điều kiện của Tề Tín, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, cũng có thể tưởng tượng được có bao nhiêu cô gái sẵn lòng người trước ngã người sau tới, ùn ùn mà tìm đến.
Hoa Nguyệt Nguyệt lại bắt đầu cảm thấy u sầu.
Cô và Tề Tín vốn không tương xứng, hoàn cảnh không tương xứng, ngoại hình không tương xứng, kinh tế không tương xứng, hai người ở hai thái cực kết hợp lại, làm sao có thể hạnh phúc đây?
Là cô yêu cầu quá cao hay sao? Tề Tín từ trước đến nay vẫn là hình tượng bạn trai hoàn mỹ của cô, thập toàn thập mỹ đến ngay cả một chi tiết nhỏ.
Cho nên, cô bắt đầu hy vọng gì vào Tề Tín, muốn đòi hỏi thêm gì sao?
Cô cười một tiếng, mình đúng là không biết trời cao đất dày, rõ ràng đoạn hôn nhân này cũng chỉ là trao đổi mà thôi, hai người cùng không thể chiếm được tình yêu thương cảm lẫn nhau mà hợp lại tìm hạnh phúc, Tề Tín vốn là người giỏi đối đãi phụ nữ, cho nên những chuyện kia cũng là anh thuận tay mà làm thôi.
Chẳng qua, là đã thành thói quen thôi.
Trong đầu lại vào lên tiếng nói của Elle: “Tề Tín, cậu biết tin Carly cũng mới từ Mỹ về chưa?”
Carly…
Hoa Nguyệt Nguyệt rửa mặt, muốn mình trở lại bình thường nhanh lên một chút.
Không đúng, đây chỉ là ý muốn chiếm giữ làm của riêng của mình thôi, không liên quan đến Tề Tín, cho dù là người như thế nào làm chồng mình, mình cũng sẽ phản ứng như vậy.
Hoa Nguyệt Nguyệt tự nói với mình như thế.
Đến khi quay người lại, Hoa Nguyệt Nguyệt mới kinh ngạc, nhận ra, Tề Tín vẫn đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn cô chăm chú hồi lâu.
Ánh mắt anh rất kì quái, cặp mắt hoa đào như phủ một lớp sương mờ mịt. phảng phất có một nguồn suối lũ muốn tuôn trào, mà không cách nào thoát ra. Sợi tóc hơi hoe đỏ dưới ánh đèn vẫn rực rỡ, da trắng trẻo nhẵn mịn không nhìn thấy lỗ chân lông, mũi thẳng, môi hơi mím.
Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Chuẩn bị đi ăn thôi, em nấu cho anh ăn.”
Cô lướt qua bề cạnh Tề Tín mà đi.
Luồng khí ấm áp ở bên tai, cô cảm giác có một đôi tay ấm nóng từ phía sau kéo cô vào ngực, cơ thể kia nóng bỏng khiến cho người thân nhiệt thấp quanh năm như Hoa Nguyệt Nguyệt cũng cảm giác trên trán có một tầng mồ hội rịn rịn.
Tiếng Tề Tín có phần mềm mãi, trên người anh vẫn thoảng mùi hương quen thuộc, anh nói: “Hoa Nguyệt Nguyệt, có gì muốn hỏi thì hỏi anh đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cứng đờ người, cô cười nói: “Tề Tín, đừng trẻ con thế, em mới khong muốn hỏi anh gì đâu.”
Tề Tín vùi mặt mình trên cổ Hoa Nguyệt Nguyệt, hơi thở từ miệng đập trên da cô, hơi ngứa ngứa.
“Hoa Nguyệt Nguyệt, anh không giống Trình Hòa.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cắn môi, không nói.
“Hoa Nguyệt Nguyệt, những người đó là bạn học ở Mỹ của anh, chỉ là bạn học mà thôi, anh đồng ý, trước khi kết hôn cuộc sống của anh quả thật là thối nát, nhưng anh rất chắc chắn từ khi lấy em, anh không hề liên lạc gì với mấy người đó nữa. Anh muốn cùng em an ổn qua ngày, chỉ vậy thôi.” Giọng nói của Tề Tín có chút yếu ớt, mềm nhũn.
Hoa Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Tề Tín, là em hẹp hòi vậy, còn những thứ đó đều là chuyện trước kia của anh, em không nên quản.”
Tề Tín siết chặt vòng ôm Hoa Nguyệt Nguyệt, nói: “Vì sao không tức giận?”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Tề Tín, anh và em đều có quá khứ của mình, em có Trình Hòa, mà anh cũng có một cô gái khác, huống hồ, hôn nhân của chúng ta cũng không có tình yêu.”
Tề Tín trầm mặc.
Hoa Nguyệt Nguyệt đẩy Tề Tín ra, cười tươi rực rỡ, nói tiếp: “Tề Tín, chúng ta phải làm một cái giao ước đi, sau này, đừng tốt với em như thế nữa, em sợ em không chịu nổi.”
“Vậy, em đi nấu cơm.” Hoa Nguyệt Nguyệt xoay người đi vào bếp.
Giọng nói của Tề Tín đột ngột truyền tới: “Hoa Nguyệt Nguyệt, em sợ sao?”
Hoa Nguyệt Nguyệt không quay đầu lại, trả lời: “Tề Tín, anh cũng đã hiểu rõ cảm giác đó rồi, vậy nghe lời em, đừng tốt với em như thế.”
Cô thừa nhận, cô sợ, cứ cho Tề Tín nói anh không giống Trình Hòa, nhưng Trình Hòa đã sớm trở thành một bóng ma trong tâm trí, khiến cô không khỏi sợ hãi.
Cô có thể trước mặt mọi người nói cô không sao cả, nhưng cũng chỉ có cô hiểu rõ mà thôi.
Trình Hòa, là một thứ ma chướng, cứ quấn lấy cô.
Khi thấy những cô gái trẻ trung xinh đẹp vây quanh Tề Tín, cô lại bất chợt nhớ tới Trình Hòa.
Cải gì mà muốn tìm kiếm hạnh phúc, chẳng qua là tự an ủi bản thân mà thôi, đời này của cô, muốn tìm kiếm hạnh phúc gì chứ, vở vẩn…
Cuộc hôn nhân này, chỉ cần ngoài mặt vẫn yên ả là được rồi.
…
Cô và Tề Tín bắt đầu chiến tranh lạnh, chuyện vô cùng khó tin với một cặp vợ chồng mới cưới.
Mỗi ngày thức dậy, lại thấy trên bàn đặt sẵn cơm hộp của ngày hôm ấy.
Thời gian gặp mặt Tề Tín cũng càng ngày càng ít.
Khi anh về đến nhà thường sẽ là rất muộn rồi, trên người lại còn mang mùi rượu.
Hoa Nguyệt Nguyệt cũng mấy lần muốn hỏi anh, nhưng không mở miệng được, nghĩ lại cũng là chính cô đẩy anh ra, để anh cách cô xa một chút.
Mà Tề Tín cũng đã làm theo.
Trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng cô không biết tại sao.
Hôm nay, như mọi ngày, cô cầm hộp cơm, ngồi trong phòng làm việc ăn.
Thế mà cấp dưới của cô lại chửng có người nào có ý rời đi cả, cô ra ngoài hỏi: “Sao thế? Bình thường giờ này mấy người đều lượn nhanh hơn thỏ hết rồi chứ, sao hôm nay lại ngồi hết ở đây thế này?”
Nữ nhân viên xem như chăm chỉ nhất của Hoa Nguyệt Nguyệt có chút ngập ngừng nói: “Hoa tỷ, bọn em có chuyện không biết có nên nói với chị không…”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghi hoặc: “Có chuyện gì không?”
Nữ nhân viên nuốt nước bọt, nhìn xung quanh một vòng, mới quyết định nói: “Hoa tỷ, dạo gần đây bọn em luôn thấy quản lý Tề và quản lý Đạm ở cùng nhau, còn nghe đồn bọn họ đang qua lại…”
Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩn người, rất nhanh khôi phục lại, nói: “À nha, Đạm Như và Tề Tín trước là bạn bè mà, cho nên quan hệ khá thân thiết thôi.”
“Vậy sao ạ?” Nữ nhân viên nọ nhẹ thở phào một hơi.
Cậu choai choai tóc húi cua chen vào: “Nhưng mà Hoa tỷ, mấy lần vừa rồi có tiệc của vài công ty cho mang bạn gái, anh Tề đều mang quản lý Đạm theo… Cho dù là thân thiết, Hoa tỷ chị mới là vợ anh ấy chứ.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười một tiếng: “Đó là tôi không muốn đi, Tề Tín mới tìm quản lý Đạm.”
“Được rồi, chỉ có điều Hoa tỷ cũng phải chú ý, trực giác phụ nữ rất linh đấy, quản lý Tề mệnh đào hoa, nhìn mặt mũi là đã biêt hoa đào của anh anh cũng vô số…” Một cô bé khuôn mặt rất ham học hỏi nói.
“Rồi, mọi người đừng có lo lắng cho tôi nữa, quản lý Tề của mọi người thực sự là ông chồng tốt đấy.” Hoa Nguyệt Nguyệt cười nói.
“Nếu Hoa tỷ đã nói thế, bọn em cũng yên tâm rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt mỉm cười: “Tốt, mọi người nếu quan tâm tôi như vậy, chút nữa trưa nay tôi bao, tiền ăn bao nhiêu bảo tôi, tôi sẽ trả.”
“Hoa tỷ muôn năm!”
…
Hoa Nguyệt Nguyệt vào phòng làm việc, khi cô cầm đũa lên định ăn, một giọt nước rơi vào hộp cơm.
Cô lấy giấy ra lau lau khóe mắt, cười một tiếng, lẩm bẩm một mình: “Rõ ràng anh nói anh không giống Trình Hòa…”
Cô mới phát hiền, từ khi Tề Tín trở về đến giờ, số lần cô khóc ngày càng tăng, như thể đem hết nước mắt không thể chảy trước đây ra bù vậy.
Đây có tính là tự làm tự chịu hay không đây?
___________________________________
Tác giả: OTZ vợ chồng luôn luôn có lúc cãi cọ, hơn nữa, Tề Tín và Hoa Nguyệt Nguyệt cũng chẳng phải đèn cạn dầu (ý là dễ bắt nạt ý)
Editor: Làm từ mấy hôm noel. Muốn up link ebook ngay cho các cậu, kết cục chả biết đứt cáp gì đó thế là wp không đươc (wattpad cũng khỏi lên luôn mới thốn *yaoming*). Mà trời rét ghê~ giờ đỡ nhiều rồi
Mà các bạn thích quản lý hơn hay thích trưởng phòng hơn? Vì từ “chủ quản” ý, dịch đúng nghĩa thì là quản lý, nhưng mà chức này cơ bản là tương ứng chức trưởng phòng. Nếu các bạn thích trưởng phòng hơn thì từ chương sau mình sẽ đổi nhé (nếu các bạn thấy đổi nghe thuận hơn).
Rồi bây giờ là 00.00 ngày mùng một của năm mới Giáp Ngọ, chúc mọi người năm mới nhiều may mắn và hạnh phúc.
Chúc chủ nhà (con này đây) năm nay thi đỗ đại học!!! Cơ mà năm mới năm me lại bắt đầu bằng một chương ngược, không hợp không khí lắm nhỉ.
Về đến nhà, Hoa Nguyệt Nguyệt mở cửa xe, không thèm liếc Tề Tín, đi thẳng lên lầu.
Tề Tín nhìn theo bóng Hoa Nguyệt Nguyệt, ánh mắt càng tối đi, anh mang xe vào bãi đỗ, bước ra, nhìn trời bên ngoài, lấy ra một điếu thuốc, hút.
Hoa Nguyệt Nguyệt khong biết mình đang bị làm sao đây, cô muốn cùng Tề Tín nói chuyện phiếm, giống như trước cùng anh về nhà vui vẻ, nhưng lại không làm nổi, ngực như bị nghẹn một luồng khí không sao trút ra được, giống như có một khối bánh mật chặn họng, làm nghẹn vậy.
Thực ra, cô có rất nhiều điều, muốn hỏi Tề Tín.
Tại sao lại chọn em?
Nếu như nói vì phải kết hôn, trên đời còn có rất nhiều cô gái khác, trẻ trung, xinh đẹp, trong sáng, hay kể cả là nóng bỏng, khêu gợi, đâu đâu cũng thấy, với điều kiện của Tề Tín, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, cũng có thể tưởng tượng được có bao nhiêu cô gái sẵn lòng người trước ngã người sau tới, ùn ùn mà tìm đến.
Hoa Nguyệt Nguyệt lại bắt đầu cảm thấy u sầu.
Cô và Tề Tín vốn không tương xứng, hoàn cảnh không tương xứng, ngoại hình không tương xứng, kinh tế không tương xứng, hai người ở hai thái cực kết hợp lại, làm sao có thể hạnh phúc đây?
Là cô yêu cầu quá cao hay sao? Tề Tín từ trước đến nay vẫn là hình tượng bạn trai hoàn mỹ của cô, thập toàn thập mỹ đến ngay cả một chi tiết nhỏ.
Cho nên, cô bắt đầu hy vọng gì vào Tề Tín, muốn đòi hỏi thêm gì sao?
Cô cười một tiếng, mình đúng là không biết trời cao đất dày, rõ ràng đoạn hôn nhân này cũng chỉ là trao đổi mà thôi, hai người cùng không thể chiếm được tình yêu thương cảm lẫn nhau mà hợp lại tìm hạnh phúc, Tề Tín vốn là người giỏi đối đãi phụ nữ, cho nên những chuyện kia cũng là anh thuận tay mà làm thôi.
Chẳng qua, là đã thành thói quen thôi.
Trong đầu lại vào lên tiếng nói của Elle: “Tề Tín, cậu biết tin Carly cũng mới từ Mỹ về chưa?”
Carly…
Hoa Nguyệt Nguyệt rửa mặt, muốn mình trở lại bình thường nhanh lên một chút.
Không đúng, đây chỉ là ý muốn chiếm giữ làm của riêng của mình thôi, không liên quan đến Tề Tín, cho dù là người như thế nào làm chồng mình, mình cũng sẽ phản ứng như vậy.
Hoa Nguyệt Nguyệt tự nói với mình như thế.
Đến khi quay người lại, Hoa Nguyệt Nguyệt mới kinh ngạc, nhận ra, Tề Tín vẫn đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn cô chăm chú hồi lâu.
Ánh mắt anh rất kì quái, cặp mắt hoa đào như phủ một lớp sương mờ mịt. phảng phất có một nguồn suối lũ muốn tuôn trào, mà không cách nào thoát ra. Sợi tóc hơi hoe đỏ dưới ánh đèn vẫn rực rỡ, da trắng trẻo nhẵn mịn không nhìn thấy lỗ chân lông, mũi thẳng, môi hơi mím.
Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Chuẩn bị đi ăn thôi, em nấu cho anh ăn.”
Cô lướt qua bề cạnh Tề Tín mà đi.
Luồng khí ấm áp ở bên tai, cô cảm giác có một đôi tay ấm nóng từ phía sau kéo cô vào ngực, cơ thể kia nóng bỏng khiến cho người thân nhiệt thấp quanh năm như Hoa Nguyệt Nguyệt cũng cảm giác trên trán có một tầng mồ hội rịn rịn.
Tiếng Tề Tín có phần mềm mãi, trên người anh vẫn thoảng mùi hương quen thuộc, anh nói: “Hoa Nguyệt Nguyệt, có gì muốn hỏi thì hỏi anh đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cứng đờ người, cô cười nói: “Tề Tín, đừng trẻ con thế, em mới khong muốn hỏi anh gì đâu.”
Tề Tín vùi mặt mình trên cổ Hoa Nguyệt Nguyệt, hơi thở từ miệng đập trên da cô, hơi ngứa ngứa.
“Hoa Nguyệt Nguyệt, anh không giống Trình Hòa.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cắn môi, không nói.
“Hoa Nguyệt Nguyệt, những người đó là bạn học ở Mỹ của anh, chỉ là bạn học mà thôi, anh đồng ý, trước khi kết hôn cuộc sống của anh quả thật là thối nát, nhưng anh rất chắc chắn từ khi lấy em, anh không hề liên lạc gì với mấy người đó nữa. Anh muốn cùng em an ổn qua ngày, chỉ vậy thôi.” Giọng nói của Tề Tín có chút yếu ớt, mềm nhũn.
Hoa Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Tề Tín, là em hẹp hòi vậy, còn những thứ đó đều là chuyện trước kia của anh, em không nên quản.”
Tề Tín siết chặt vòng ôm Hoa Nguyệt Nguyệt, nói: “Vì sao không tức giận?”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Tề Tín, anh và em đều có quá khứ của mình, em có Trình Hòa, mà anh cũng có một cô gái khác, huống hồ, hôn nhân của chúng ta cũng không có tình yêu.”
Tề Tín trầm mặc.
Hoa Nguyệt Nguyệt đẩy Tề Tín ra, cười tươi rực rỡ, nói tiếp: “Tề Tín, chúng ta phải làm một cái giao ước đi, sau này, đừng tốt với em như thế nữa, em sợ em không chịu nổi.”
“Vậy, em đi nấu cơm.” Hoa Nguyệt Nguyệt xoay người đi vào bếp.
Giọng nói của Tề Tín đột ngột truyền tới: “Hoa Nguyệt Nguyệt, em sợ sao?”
Hoa Nguyệt Nguyệt không quay đầu lại, trả lời: “Tề Tín, anh cũng đã hiểu rõ cảm giác đó rồi, vậy nghe lời em, đừng tốt với em như thế.”
Cô thừa nhận, cô sợ, cứ cho Tề Tín nói anh không giống Trình Hòa, nhưng Trình Hòa đã sớm trở thành một bóng ma trong tâm trí, khiến cô không khỏi sợ hãi.
Cô có thể trước mặt mọi người nói cô không sao cả, nhưng cũng chỉ có cô hiểu rõ mà thôi.
Trình Hòa, là một thứ ma chướng, cứ quấn lấy cô.
Khi thấy những cô gái trẻ trung xinh đẹp vây quanh Tề Tín, cô lại bất chợt nhớ tới Trình Hòa.
Cải gì mà muốn tìm kiếm hạnh phúc, chẳng qua là tự an ủi bản thân mà thôi, đời này của cô, muốn tìm kiếm hạnh phúc gì chứ, vở vẩn…
Cuộc hôn nhân này, chỉ cần ngoài mặt vẫn yên ả là được rồi.
…
Cô và Tề Tín bắt đầu chiến tranh lạnh, chuyện vô cùng khó tin với một cặp vợ chồng mới cưới.
Mỗi ngày thức dậy, lại thấy trên bàn đặt sẵn cơm hộp của ngày hôm ấy.
Thời gian gặp mặt Tề Tín cũng càng ngày càng ít.
Khi anh về đến nhà thường sẽ là rất muộn rồi, trên người lại còn mang mùi rượu.
Hoa Nguyệt Nguyệt cũng mấy lần muốn hỏi anh, nhưng không mở miệng được, nghĩ lại cũng là chính cô đẩy anh ra, để anh cách cô xa một chút.
Mà Tề Tín cũng đã làm theo.
Trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng cô không biết tại sao.
Hôm nay, như mọi ngày, cô cầm hộp cơm, ngồi trong phòng làm việc ăn.
Thế mà cấp dưới của cô lại chửng có người nào có ý rời đi cả, cô ra ngoài hỏi: “Sao thế? Bình thường giờ này mấy người đều lượn nhanh hơn thỏ hết rồi chứ, sao hôm nay lại ngồi hết ở đây thế này?”
Nữ nhân viên xem như chăm chỉ nhất của Hoa Nguyệt Nguyệt có chút ngập ngừng nói: “Hoa tỷ, bọn em có chuyện không biết có nên nói với chị không…”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghi hoặc: “Có chuyện gì không?”
Nữ nhân viên nuốt nước bọt, nhìn xung quanh một vòng, mới quyết định nói: “Hoa tỷ, dạo gần đây bọn em luôn thấy quản lý Tề và quản lý Đạm ở cùng nhau, còn nghe đồn bọn họ đang qua lại…”
Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩn người, rất nhanh khôi phục lại, nói: “À nha, Đạm Như và Tề Tín trước là bạn bè mà, cho nên quan hệ khá thân thiết thôi.”
“Vậy sao ạ?” Nữ nhân viên nọ nhẹ thở phào một hơi.
Cậu choai choai tóc húi cua chen vào: “Nhưng mà Hoa tỷ, mấy lần vừa rồi có tiệc của vài công ty cho mang bạn gái, anh Tề đều mang quản lý Đạm theo… Cho dù là thân thiết, Hoa tỷ chị mới là vợ anh ấy chứ.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười một tiếng: “Đó là tôi không muốn đi, Tề Tín mới tìm quản lý Đạm.”
“Được rồi, chỉ có điều Hoa tỷ cũng phải chú ý, trực giác phụ nữ rất linh đấy, quản lý Tề mệnh đào hoa, nhìn mặt mũi là đã biêt hoa đào của anh anh cũng vô số…” Một cô bé khuôn mặt rất ham học hỏi nói.
“Rồi, mọi người đừng có lo lắng cho tôi nữa, quản lý Tề của mọi người thực sự là ông chồng tốt đấy.” Hoa Nguyệt Nguyệt cười nói.
“Nếu Hoa tỷ đã nói thế, bọn em cũng yên tâm rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt mỉm cười: “Tốt, mọi người nếu quan tâm tôi như vậy, chút nữa trưa nay tôi bao, tiền ăn bao nhiêu bảo tôi, tôi sẽ trả.”
“Hoa tỷ muôn năm!”
…
Hoa Nguyệt Nguyệt vào phòng làm việc, khi cô cầm đũa lên định ăn, một giọt nước rơi vào hộp cơm.
Cô lấy giấy ra lau lau khóe mắt, cười một tiếng, lẩm bẩm một mình: “Rõ ràng anh nói anh không giống Trình Hòa…”
Cô mới phát hiền, từ khi Tề Tín trở về đến giờ, số lần cô khóc ngày càng tăng, như thể đem hết nước mắt không thể chảy trước đây ra bù vậy.
Đây có tính là tự làm tự chịu hay không đây?
___________________________________
Tác giả: OTZ vợ chồng luôn luôn có lúc cãi cọ, hơn nữa, Tề Tín và Hoa Nguyệt Nguyệt cũng chẳng phải đèn cạn dầu (ý là dễ bắt nạt ý)
Editor: Làm từ mấy hôm noel. Muốn up link ebook ngay cho các cậu, kết cục chả biết đứt cáp gì đó thế là wp không đươc (wattpad cũng khỏi lên luôn mới thốn *yaoming*). Mà trời rét ghê~ giờ đỡ nhiều rồi
Mà các bạn thích quản lý hơn hay thích trưởng phòng hơn? Vì từ “chủ quản” ý, dịch đúng nghĩa thì là quản lý, nhưng mà chức này cơ bản là tương ứng chức trưởng phòng. Nếu các bạn thích trưởng phòng hơn thì từ chương sau mình sẽ đổi nhé (nếu các bạn thấy đổi nghe thuận hơn).
Rồi bây giờ là 00.00 ngày mùng một của năm mới Giáp Ngọ, chúc mọi người năm mới nhiều may mắn và hạnh phúc.
Chúc chủ nhà (con này đây) năm nay thi đỗ đại học!!! Cơ mà năm mới năm me lại bắt đầu bằng một chương ngược, không hợp không khí lắm nhỉ.
Tác giả :
Đại Ôn