Có Một Không Hai
Chương 42: Chuyện gì cũng nhớ, làm sao tiếp tục (bốn)
Tôi vốn còn đang muốn dùng một câu chúc phúc làm lời kết, kiểu như "Hi vọng sau này anh sẽ vui vẻ hạnh phúc", nhưng nếu nói ra lời như thế lại cảm thấy rất không cam tâm, vẫn còn đang suy nghĩ, thì nghe thấy anh nói ra những lời đó, không nhịn được mà hơi sửng sốt.
Trực giác cảm thấy những lời này không phải có ý mà tôi hiểu. Qua một hồi lâu, mới chính thức tiếp nhận sự thật này. Hạ mắt xuống dưới đất che giấu cảm xúc, “ồ” một tiếng: "Em biết rồi."
Trong tay anh cầm chìa khóa, dừng lại một lát, xoay người. Đẩy ra cửa kiếng ra đi rất nhanh. Tôi nhìn anh sải bước rời đi, mãi cho đến khi anh bước vào trong xe, vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng bình thản, không hề quay lại nhìn một lần.
Tôi đã sớm biết sẽ đi đến bước này. Nhưng vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng. Cảm thấy hẳn là sẽ không dễ dàng như vậy. Thậm chí trong cơn hoảng hốt vẫn cảm thấy trên mu bàn tay còn lưu lại một tia nhiệt độ nhàn nhạt của anh. Điều này khiến tôi nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng. Tôi dùng sức bấm một cái vào lòng bàn tay của mình, cảm thấy rất đau. Rốt cuộc mới ý thức được đây là sự thật. Do tôi một tay đạo diễn đến nước này.
Bây giờ nghĩ lại, tôi đã đánh giá thấp y thuật của Yên Ngọc. Từ mười tuổi anh ta đã bắt đầu nghiên cứu học tập y học, mười tám tuổi nghiên cứu Tâm lý học cho đến bây giờ, lại là bạn từ nhỏ với Cố Diễn Chi. Từ trước đến giờ nói chuyện lại luôn giữ lại ba phần. Nếu lúc trước anh ta nói cho tôi biết anh ta thành công một nửa, vậy thì ý là anh ta nhất định đã thành công hơn phân nửa. Chỉ là trong một tháng đó tôi luôn mơ hồ nên không chịu tin tưởng thôi.
Tôi cúi đầu bước xuống bậc thang, từ từ đi về phía trước, không biết qua bao lâu, đột nhiên cánh tay bị người khác chụp lấy kéo về phía sau, trước mặt một chiếc xe thể thao vụt qua sát người tôi. Tôi bị người khác xoay người lại, một khuôn mặt nóng nảy khẩn trương xuất hiện trước mắt: "Đỗ Oản? Đỗ Oản?"
Tôi mất một lát để tập trung lại, rốt cuộc nhận ra anh ta: "Sao anh lại ở chỗ này?"
Lý Tương Nam quơ múa hai cánh tay có vẻ rất tức giận: "Anh còn muốn hỏi em muốn làm gì! Đây là đầu đường! Mới vừa rồi là đèn đỏ! Em có biết lúc nãy chỉ cần em đi về trước thêm một bước thì sẽ bị xe cán qua hay không. . . . . ."
Tôi cắt đứt lời của anh ta, bình tĩnh nói: "Em vừa rời Cục Dân Chính."
". . . . . ." Lý Tương Nam nhìn chằm chằm tôi, tất cả lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng. Tiếp đó chậm rãi thở ra một hơi: "Em thắng. Anh đưa em về khách sạn."
Tôi cảm thấy, mười một năm trước lúc ở trong núi, dưới cảnh trời hoàng hôn, khoảnh khắc tôi gặp Cố Diễn Chi kia, tôi đã xài hết vận may cả đời mình.
Người con trai mặt mày anh tuấn, mang theo nụ cười dịu dàng đó, anh lớn hơn tôi mười tuổi. Vào lúc tôi cô đơn vô vọng nhất dẫn tôi rời đi núi lớn, đi tới thành phố T. Từ đó dạy tôi lễ nghi, dạy tôi kiêu ngạo, dạy tôi xinh đẹp, dạy tôi tiếng Anh. Anh từng chút từng chút một dạy cho tôi biết về cái thế giới này. Cho tôi dung túng và mến yêu đầy đủ nhất. Trước khi tôi 18 tuổi anh là người giám hộ hợp pháp của tôi. Sau khi tôi mười tám tuổi, anh trở thành bạn trai của tôi. Sau khi tôi hai mươi tuổi anh là bạn đời hợp pháp của tôi.
Tôi không nghĩ ra anh đã từng thiếu sót tôi ở điểm nào. Anh đã cho tôi nếm qua cảm giác vui tươi nhất trên thế giới này. Ngọt ngào đến mức nếu như tính mạng của tôi đột ngột kết thúc, cũng không còn cảm thấy có gì tiếc nuối.
Tôi trở lại khách sạn, nói một câu "Cám ơn" rồi nhốt Lý Tương Nam Quan ở ngoài cửa, sau đó tắt điện thoại di động, trong đầu buồn bực nhào lên trên giường bắt đầu ngủ. Không biết ngủ đến năm tháng nào, cho đến khi bắp chân truyền đến cảm giác đau đớn từng hồi mới thức tỉnh. Từ từ ngồi dậy cẩn thận xoa nắn hai cái, đã ra một đầu mồ hôi lạnh.
Đau đớn như vậy mấy ngày nay vẫn luôn có. Mất ngủ và biếng ăn mà Yên Ngọc đã từng đề cập tới cũng đã có biểu hiện. Có hai lần là vào nửa đêm mới vất vả ngủ được, lại rất nhanh bị đau tỉnh, sau đó trằn trọc trở mình. Còn có lúc sẽ cảm thấy hơi sốt nhẹ, nhưng triệu chứng lúc nhẹ lúc nặng không thể xác định. Tôi nghiêm túc suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Yên Ngọc hay không, lại lo lắng anh ta sẽ châm chọc nói sớm không nghe lời của anh ta. Nhưng cuối cùng đau đớn chiến thắng tất cả. Cắn răng lục lọi điện thoại di động ở một bên, mở ra màn hình, một tin nhắn hiển thị, đến từ Diệp Tầm Tầm: "Cậu và Cố Diễn Chi ly hôn?!"
Hai dấu chấm câu cuối cùng đã biểu đạt đầy đủ tâm tình khiếp sợ của Diệp Tầm Tầm. Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là bỏ qua tin nhắn, trước hết gọi điện thoại cho Yên Ngọc. Bên kia sau khi nghe xong yêu cầu của tôi, giọng nói cực kỳ bình tĩnh: "Rất đau đúng không? Có phải cảm thấy đau đến hận không thể lôi từng khúc xương ra đập bể hay không? Đã sớm nói với cô, cô cần thuốc giảm đau, không nghe đúng không? Rốt cuộc bây giờ vui rồi đúng không?"
". . . . . ." Tôi cắn răng khiêm nhường nói, "Em sai rồi."
"Đi tìm Lý Tương Nam. Tôi đã giao thuốc cho cậu ta."
Chờ đến khi tôi đi tìm Lý Tương Nam mới phát hiện Yên Ngọc để lại không chỉ có thuốc giảm đau. Còn có các loại thuốc liên quan đến ung thư xương giai đoạn cuối. Lý Tương Nam định gạt tôi nói những thứ đó cũng là thuốc giảm đau rồi dụ dỗ tôi uống, bị tôi mặt không thay đổi phơi bày: "Anh cho rằng em mù chữ phải không?"
Anh ta giằng co với tôi một hồi lâu, cuối cùng khuất phục dưới tay tôi. Đàng hoàng đưa thuốc giảm đau cho tôi. Một bên nói: "Yên Ngọc nói với anh em cần bổ sung những chất dinh dưỡng cao như lòng trắng trứng vân vân. Còn nữa, những ngày này nếu có thể không ra ngoài em cũng đừng ra ngoài, Yên Ngọc nói bây giờ xương của em rất yếu ớt, rất dễ dàng bị gãy xương. Hơn nữa đi bộ nhiều cũng có thể khiến bệnh chứng nặng thêm. Cho nên anh cảm thấy em nên nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày. . . . . ."
Dưới ánh mắt của tôi lời phía sau của anh ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất. Tôi nói: "Cám ơn lời dặn dò của anh, nhưng em không muốn nằm trên giường nghỉ ngơi. Mười ngày sau em sẽ bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Bảo vệ xong em sẽ trở về vùng núi phía Tây."
Lý Tương Nam quan sát cẩn thận nét mặt của tôi, sau đó nói như chặt đinh chém sắt: "Vậy anh đi chung với em."
"Em đi về quê ba em. Anh đi theo làm gì?"
"Anh đi dạy ở phía Tây. Thuận tiện chăm sóc em." Lý Tương Nam không chút nghĩ ngợi đáp, sau đó lại bổ sung, "Anh nói cho em biết sau này anh nhất định đi theo em, em không cho anh cũng sẽ đi."
Tôi nhìn anh một lát, cầm thuốc giảm đau xoay người rời đi. Lý Tương Nam nhắm mắt theo sau: "Mới vừa rồi em ở trong phòng làm gì vậy?"
"Anh muốn nói gì?"
Anh ta im lặng một lát, như không có việc gì nói: "Cũng không có gì. Có điều mấy ngày này em không nên lên mạng. Có mấy tin tức nói hưu nói vượn, tránh cho em vô tình nhìn thấy lại khó chịu."
Tôi ngưng lại bước chân, suy nghĩ ý tứ của anh ta trong lời nói này. Quay đầu lại: "Truyền thông bàn luận chuyện em và Cố Diễn Chi ly hôn?"
Lý Tương Nam hơi khựng lại, nhìn mặt đất chậm rãi nói: "A."
Thiếu chút nữa tôi đã bật thốt lên hỏi xem tin tức nói gì, cuối cùng lại nhịn được. Không nói một lời nuốt thuốc giảm đau và nước xuống, quay đầu hỏi: "Yên Ngọc có đưa thuốc ngủ cho anh không? Nếu có thì cho em hai viên."
Lý Tương Nam nghiêm túc nói: "Uống nhiều thuốc ngủ sẽ không tốt cho thân thể con người. Sẽ có khả năng dẫn đến uất ức, lo âu, không tập trung chú ý được, cùng với mất trí nhớ ngắn hạn. . . . . ." Sau đó dừng lại dưới ánh mắt của tôi, nói, "Không có."
Tôi gật đầu một cái: "Được rồi. Anh có thể trở về phòng của anh đi."
Sự thật chứng minh, cho dù Lý Tương Nam dặn tôi chuẩn bị tinh thần trước, tôi cũng đã nhịn được mà không xem tin tức vào ngay đêm hôm đó và ngày thứ hai, nhưng vẫn không thể tránh thoát khỏi phóng viên vào ngày thứ ba. Ngọn nguồn câu chuyện là vì Lý Tương Nam nói tôi cũng cần ăn các loại thức ăn bổ sung dinh dưỡng như gà, tôm, thủy sản các loại, tôi nói thay vì như vậy tôi tình nguyện húp cháo, xét thấy đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày nay tôi biểu đạt muốn ăn một loại món ăn, Lý Tương Nam lập tức làm trái với suy nghĩ phụ họa với tôi nói húp cháo thì húp cháo, sau đó chúng tôi đi tiệm cháo ngon nhất thành phố T. Vậy mà đến nơi đó chưa được bao lâu, đã không khéo bị một phóng viên đài truyền hình nhận ra, rất nhanh liền có nhiều phóng viên khác chen chúc đến, vây chặt tôi và Lý Tương Nam tới nước chảy không lọt, vứt ra hết vấn đề này đến vấn đề khác, giống như đạn pháo liên hoàn.
Bọn họ đặt câu hỏi đủ kiểu không dứt tổng kết lại cũng chỉ có mấy vấn đề. Nguyên nhân tôi ly hôn, vì sao tôi ngoại tình, niềm vui mới của tôi là Lý Tương Nam đúng không, và bên cạnh Cố Diễn Chi ngay lập tức xuất hiện Diệp Căng là xảy ra chuyện gì. Có điều câu hỏi có đủ loại cách diễn đạt, thủy tính dương hoa, di tình biệt luyến,… đều có. Trước kia từng nghe nói một người phụ nữ tương đương với năm trăm con vịt, bây giờ nhìn lại quả thật một phóng viên tương đương với năm trăm người phụ nữ. Bảo vệ vội vã chạy tới hoàn toàn không có tác dụng, Lý Tương Nam không thể nhịn được nữa gọi điện thoại báo cảnh sát. Tôi lấy kính mát từ trong túi xách đeo lên. Chợt trong đám ồn ào có người hô lớn "Cố Diễn Chi", tiếp theo tất cả đều giống như bị đứng hình năm giây. Năm giây sau tất cả phóng viên vây quanh tôi và Lý Tương Nam đều xoay người về hướng cửa, sau đó ào ào vọt qua.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng thon dài đứng ở cửa ngay lập tức bị bao bọc vây quanh.
Cố Diễn Chi cũng mang một kính mát bản lớn, khuôn mặt dưới mắt kính không lộ vẻ gì. Đứng lại giữa đám phóng viên ồn ào không ngừng. Đi theo sau lưng là Giang Yến Nam đã lâu không gặp. Anh ta nghiêng mắt nhìn qua bên này, rơi vào trên người Lý Tương Nam và tôi, khóe môi hơi hiện lên vẻ cười như không cười.
Ta bị anh ta nhìn đến da đầu tê dại, cúi đầu lật xem mu bàn tay của mình. Nghe thấy bên kia phóng viên cao giọng hỏi: "Nghe nói Cô Đỗ Oản là người đưa ra đề nghị ly hôn thật sao? Theo người biết chuyện tiết lộ, bản chuyển nhượng tài sản là do cô Đỗ lập trước đúng không? Trong chuyện này có gì khó nói nên lời sao? Hơn nữa nghe nói giám đốc Cố sau khi rời khỏi Cục Dân Chính có xảy ra một tai nạn xe nhỏ? Tai nạn xe cộ là do tâm tình chập chờn tạo thành sao? Giám đốc Cố có thể trả lời không?"
Cố Diễn Chi đợi người đó nói xong một lúc lâu, cuối cùng lạnh nhạt mở miệng: "Không thể trả lời."
Giọng nói của anh dường như làm nổi một tầng sương, khiến tất cả mọi người im lặng trong chớp mắt. Đột nhiên tôi cảm thấy trước mắt có một bóng đen phất qua, vừa ngẩng đầu, liền thấy Giang Yến Nam không biết lúc nào đã đứng ở trước bàn. Trong ánh mắt nhìn tôi hơi có vẻ cười nhạo: "Không thừa dịp này đi đi, còn sững sờ ở đây làm gì?"
Trực giác cảm thấy những lời này không phải có ý mà tôi hiểu. Qua một hồi lâu, mới chính thức tiếp nhận sự thật này. Hạ mắt xuống dưới đất che giấu cảm xúc, “ồ” một tiếng: "Em biết rồi."
Trong tay anh cầm chìa khóa, dừng lại một lát, xoay người. Đẩy ra cửa kiếng ra đi rất nhanh. Tôi nhìn anh sải bước rời đi, mãi cho đến khi anh bước vào trong xe, vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng bình thản, không hề quay lại nhìn một lần.
Tôi đã sớm biết sẽ đi đến bước này. Nhưng vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng. Cảm thấy hẳn là sẽ không dễ dàng như vậy. Thậm chí trong cơn hoảng hốt vẫn cảm thấy trên mu bàn tay còn lưu lại một tia nhiệt độ nhàn nhạt của anh. Điều này khiến tôi nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng. Tôi dùng sức bấm một cái vào lòng bàn tay của mình, cảm thấy rất đau. Rốt cuộc mới ý thức được đây là sự thật. Do tôi một tay đạo diễn đến nước này.
Bây giờ nghĩ lại, tôi đã đánh giá thấp y thuật của Yên Ngọc. Từ mười tuổi anh ta đã bắt đầu nghiên cứu học tập y học, mười tám tuổi nghiên cứu Tâm lý học cho đến bây giờ, lại là bạn từ nhỏ với Cố Diễn Chi. Từ trước đến giờ nói chuyện lại luôn giữ lại ba phần. Nếu lúc trước anh ta nói cho tôi biết anh ta thành công một nửa, vậy thì ý là anh ta nhất định đã thành công hơn phân nửa. Chỉ là trong một tháng đó tôi luôn mơ hồ nên không chịu tin tưởng thôi.
Tôi cúi đầu bước xuống bậc thang, từ từ đi về phía trước, không biết qua bao lâu, đột nhiên cánh tay bị người khác chụp lấy kéo về phía sau, trước mặt một chiếc xe thể thao vụt qua sát người tôi. Tôi bị người khác xoay người lại, một khuôn mặt nóng nảy khẩn trương xuất hiện trước mắt: "Đỗ Oản? Đỗ Oản?"
Tôi mất một lát để tập trung lại, rốt cuộc nhận ra anh ta: "Sao anh lại ở chỗ này?"
Lý Tương Nam quơ múa hai cánh tay có vẻ rất tức giận: "Anh còn muốn hỏi em muốn làm gì! Đây là đầu đường! Mới vừa rồi là đèn đỏ! Em có biết lúc nãy chỉ cần em đi về trước thêm một bước thì sẽ bị xe cán qua hay không. . . . . ."
Tôi cắt đứt lời của anh ta, bình tĩnh nói: "Em vừa rời Cục Dân Chính."
". . . . . ." Lý Tương Nam nhìn chằm chằm tôi, tất cả lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng. Tiếp đó chậm rãi thở ra một hơi: "Em thắng. Anh đưa em về khách sạn."
Tôi cảm thấy, mười một năm trước lúc ở trong núi, dưới cảnh trời hoàng hôn, khoảnh khắc tôi gặp Cố Diễn Chi kia, tôi đã xài hết vận may cả đời mình.
Người con trai mặt mày anh tuấn, mang theo nụ cười dịu dàng đó, anh lớn hơn tôi mười tuổi. Vào lúc tôi cô đơn vô vọng nhất dẫn tôi rời đi núi lớn, đi tới thành phố T. Từ đó dạy tôi lễ nghi, dạy tôi kiêu ngạo, dạy tôi xinh đẹp, dạy tôi tiếng Anh. Anh từng chút từng chút một dạy cho tôi biết về cái thế giới này. Cho tôi dung túng và mến yêu đầy đủ nhất. Trước khi tôi 18 tuổi anh là người giám hộ hợp pháp của tôi. Sau khi tôi mười tám tuổi, anh trở thành bạn trai của tôi. Sau khi tôi hai mươi tuổi anh là bạn đời hợp pháp của tôi.
Tôi không nghĩ ra anh đã từng thiếu sót tôi ở điểm nào. Anh đã cho tôi nếm qua cảm giác vui tươi nhất trên thế giới này. Ngọt ngào đến mức nếu như tính mạng của tôi đột ngột kết thúc, cũng không còn cảm thấy có gì tiếc nuối.
Tôi trở lại khách sạn, nói một câu "Cám ơn" rồi nhốt Lý Tương Nam Quan ở ngoài cửa, sau đó tắt điện thoại di động, trong đầu buồn bực nhào lên trên giường bắt đầu ngủ. Không biết ngủ đến năm tháng nào, cho đến khi bắp chân truyền đến cảm giác đau đớn từng hồi mới thức tỉnh. Từ từ ngồi dậy cẩn thận xoa nắn hai cái, đã ra một đầu mồ hôi lạnh.
Đau đớn như vậy mấy ngày nay vẫn luôn có. Mất ngủ và biếng ăn mà Yên Ngọc đã từng đề cập tới cũng đã có biểu hiện. Có hai lần là vào nửa đêm mới vất vả ngủ được, lại rất nhanh bị đau tỉnh, sau đó trằn trọc trở mình. Còn có lúc sẽ cảm thấy hơi sốt nhẹ, nhưng triệu chứng lúc nhẹ lúc nặng không thể xác định. Tôi nghiêm túc suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Yên Ngọc hay không, lại lo lắng anh ta sẽ châm chọc nói sớm không nghe lời của anh ta. Nhưng cuối cùng đau đớn chiến thắng tất cả. Cắn răng lục lọi điện thoại di động ở một bên, mở ra màn hình, một tin nhắn hiển thị, đến từ Diệp Tầm Tầm: "Cậu và Cố Diễn Chi ly hôn?!"
Hai dấu chấm câu cuối cùng đã biểu đạt đầy đủ tâm tình khiếp sợ của Diệp Tầm Tầm. Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là bỏ qua tin nhắn, trước hết gọi điện thoại cho Yên Ngọc. Bên kia sau khi nghe xong yêu cầu của tôi, giọng nói cực kỳ bình tĩnh: "Rất đau đúng không? Có phải cảm thấy đau đến hận không thể lôi từng khúc xương ra đập bể hay không? Đã sớm nói với cô, cô cần thuốc giảm đau, không nghe đúng không? Rốt cuộc bây giờ vui rồi đúng không?"
". . . . . ." Tôi cắn răng khiêm nhường nói, "Em sai rồi."
"Đi tìm Lý Tương Nam. Tôi đã giao thuốc cho cậu ta."
Chờ đến khi tôi đi tìm Lý Tương Nam mới phát hiện Yên Ngọc để lại không chỉ có thuốc giảm đau. Còn có các loại thuốc liên quan đến ung thư xương giai đoạn cuối. Lý Tương Nam định gạt tôi nói những thứ đó cũng là thuốc giảm đau rồi dụ dỗ tôi uống, bị tôi mặt không thay đổi phơi bày: "Anh cho rằng em mù chữ phải không?"
Anh ta giằng co với tôi một hồi lâu, cuối cùng khuất phục dưới tay tôi. Đàng hoàng đưa thuốc giảm đau cho tôi. Một bên nói: "Yên Ngọc nói với anh em cần bổ sung những chất dinh dưỡng cao như lòng trắng trứng vân vân. Còn nữa, những ngày này nếu có thể không ra ngoài em cũng đừng ra ngoài, Yên Ngọc nói bây giờ xương của em rất yếu ớt, rất dễ dàng bị gãy xương. Hơn nữa đi bộ nhiều cũng có thể khiến bệnh chứng nặng thêm. Cho nên anh cảm thấy em nên nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày. . . . . ."
Dưới ánh mắt của tôi lời phía sau của anh ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất. Tôi nói: "Cám ơn lời dặn dò của anh, nhưng em không muốn nằm trên giường nghỉ ngơi. Mười ngày sau em sẽ bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Bảo vệ xong em sẽ trở về vùng núi phía Tây."
Lý Tương Nam quan sát cẩn thận nét mặt của tôi, sau đó nói như chặt đinh chém sắt: "Vậy anh đi chung với em."
"Em đi về quê ba em. Anh đi theo làm gì?"
"Anh đi dạy ở phía Tây. Thuận tiện chăm sóc em." Lý Tương Nam không chút nghĩ ngợi đáp, sau đó lại bổ sung, "Anh nói cho em biết sau này anh nhất định đi theo em, em không cho anh cũng sẽ đi."
Tôi nhìn anh một lát, cầm thuốc giảm đau xoay người rời đi. Lý Tương Nam nhắm mắt theo sau: "Mới vừa rồi em ở trong phòng làm gì vậy?"
"Anh muốn nói gì?"
Anh ta im lặng một lát, như không có việc gì nói: "Cũng không có gì. Có điều mấy ngày này em không nên lên mạng. Có mấy tin tức nói hưu nói vượn, tránh cho em vô tình nhìn thấy lại khó chịu."
Tôi ngưng lại bước chân, suy nghĩ ý tứ của anh ta trong lời nói này. Quay đầu lại: "Truyền thông bàn luận chuyện em và Cố Diễn Chi ly hôn?"
Lý Tương Nam hơi khựng lại, nhìn mặt đất chậm rãi nói: "A."
Thiếu chút nữa tôi đã bật thốt lên hỏi xem tin tức nói gì, cuối cùng lại nhịn được. Không nói một lời nuốt thuốc giảm đau và nước xuống, quay đầu hỏi: "Yên Ngọc có đưa thuốc ngủ cho anh không? Nếu có thì cho em hai viên."
Lý Tương Nam nghiêm túc nói: "Uống nhiều thuốc ngủ sẽ không tốt cho thân thể con người. Sẽ có khả năng dẫn đến uất ức, lo âu, không tập trung chú ý được, cùng với mất trí nhớ ngắn hạn. . . . . ." Sau đó dừng lại dưới ánh mắt của tôi, nói, "Không có."
Tôi gật đầu một cái: "Được rồi. Anh có thể trở về phòng của anh đi."
Sự thật chứng minh, cho dù Lý Tương Nam dặn tôi chuẩn bị tinh thần trước, tôi cũng đã nhịn được mà không xem tin tức vào ngay đêm hôm đó và ngày thứ hai, nhưng vẫn không thể tránh thoát khỏi phóng viên vào ngày thứ ba. Ngọn nguồn câu chuyện là vì Lý Tương Nam nói tôi cũng cần ăn các loại thức ăn bổ sung dinh dưỡng như gà, tôm, thủy sản các loại, tôi nói thay vì như vậy tôi tình nguyện húp cháo, xét thấy đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày nay tôi biểu đạt muốn ăn một loại món ăn, Lý Tương Nam lập tức làm trái với suy nghĩ phụ họa với tôi nói húp cháo thì húp cháo, sau đó chúng tôi đi tiệm cháo ngon nhất thành phố T. Vậy mà đến nơi đó chưa được bao lâu, đã không khéo bị một phóng viên đài truyền hình nhận ra, rất nhanh liền có nhiều phóng viên khác chen chúc đến, vây chặt tôi và Lý Tương Nam tới nước chảy không lọt, vứt ra hết vấn đề này đến vấn đề khác, giống như đạn pháo liên hoàn.
Bọn họ đặt câu hỏi đủ kiểu không dứt tổng kết lại cũng chỉ có mấy vấn đề. Nguyên nhân tôi ly hôn, vì sao tôi ngoại tình, niềm vui mới của tôi là Lý Tương Nam đúng không, và bên cạnh Cố Diễn Chi ngay lập tức xuất hiện Diệp Căng là xảy ra chuyện gì. Có điều câu hỏi có đủ loại cách diễn đạt, thủy tính dương hoa, di tình biệt luyến,… đều có. Trước kia từng nghe nói một người phụ nữ tương đương với năm trăm con vịt, bây giờ nhìn lại quả thật một phóng viên tương đương với năm trăm người phụ nữ. Bảo vệ vội vã chạy tới hoàn toàn không có tác dụng, Lý Tương Nam không thể nhịn được nữa gọi điện thoại báo cảnh sát. Tôi lấy kính mát từ trong túi xách đeo lên. Chợt trong đám ồn ào có người hô lớn "Cố Diễn Chi", tiếp theo tất cả đều giống như bị đứng hình năm giây. Năm giây sau tất cả phóng viên vây quanh tôi và Lý Tương Nam đều xoay người về hướng cửa, sau đó ào ào vọt qua.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng thon dài đứng ở cửa ngay lập tức bị bao bọc vây quanh.
Cố Diễn Chi cũng mang một kính mát bản lớn, khuôn mặt dưới mắt kính không lộ vẻ gì. Đứng lại giữa đám phóng viên ồn ào không ngừng. Đi theo sau lưng là Giang Yến Nam đã lâu không gặp. Anh ta nghiêng mắt nhìn qua bên này, rơi vào trên người Lý Tương Nam và tôi, khóe môi hơi hiện lên vẻ cười như không cười.
Ta bị anh ta nhìn đến da đầu tê dại, cúi đầu lật xem mu bàn tay của mình. Nghe thấy bên kia phóng viên cao giọng hỏi: "Nghe nói Cô Đỗ Oản là người đưa ra đề nghị ly hôn thật sao? Theo người biết chuyện tiết lộ, bản chuyển nhượng tài sản là do cô Đỗ lập trước đúng không? Trong chuyện này có gì khó nói nên lời sao? Hơn nữa nghe nói giám đốc Cố sau khi rời khỏi Cục Dân Chính có xảy ra một tai nạn xe nhỏ? Tai nạn xe cộ là do tâm tình chập chờn tạo thành sao? Giám đốc Cố có thể trả lời không?"
Cố Diễn Chi đợi người đó nói xong một lúc lâu, cuối cùng lạnh nhạt mở miệng: "Không thể trả lời."
Giọng nói của anh dường như làm nổi một tầng sương, khiến tất cả mọi người im lặng trong chớp mắt. Đột nhiên tôi cảm thấy trước mắt có một bóng đen phất qua, vừa ngẩng đầu, liền thấy Giang Yến Nam không biết lúc nào đã đứng ở trước bàn. Trong ánh mắt nhìn tôi hơi có vẻ cười nhạo: "Không thừa dịp này đi đi, còn sững sờ ở đây làm gì?"
Tác giả :
Chiết Hỏa Nhất Hạ