Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh
Chương 93 Không thể nói lời từ biệt
Sở Hòa sau khi kết thúc bữa ăn sáng thì được thím Hoa dẫn về phòng. Đây là việc mà Bạch Dương Vĩ trước khi đi đã dặn dò rất kĩ.
Tiết trời mấy hôm nay rất lạnh, không thể dẫn Sở Hòa đi dạo trong vườn được. Sức khỏe của cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hơn nữa một người lớn tuổi cùng một người bị mù đi dạo ngoài sân, đường thì trơn trượt quá là nguy hiểm.
Thím Hoa đưa Sở Hòa lên phòng, mày mò mở tivi cho Sở Hòa, tiếng phim truyền hình cổ trang vang lên. Sở Hòa lắng tai nghe.
Bà ngồi bên cạnh cậu, quan sát rất kĩ.
Sở Hòa từ khi trở về cho đến bây giờ cũng rất ít khi giao tiếp với bà và Minh Tuấn. Bởi vì Bạch Dương Vĩ chăm sóc người ta rất kĩ, hầu như việc gì liên quan đến Sở Hòa đều do hắn làm.
"Hòa, con muốn uống nước không?"
Sở Hòa mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu.
Thím Hoa nhanh chóng chạy đi pha cho Sở Hòa một cốc nước ấm.
Thật ra khi trước ở trong phòng Bạch Dương Vĩ cũng có sẵn máy lọc nước và ly thủy tinh. Nhưng từ sau khi sống chung với Sở Hòa, hắn hạn chế những thứ không cần thiết trong phòng ngủ.
Chẳng hạn như máy lọc nước, hắn sợ cậu lúc đi lại trong phòng sẽ đâm trúng nó. Ly thủy tinh nếu vỡ sẽ gây ra vết thương cho Sở Hòa.
Thím Hoa mang một cốc nước lọc ấm lên cho Sở Hòa, cậu cầm trong tay. Mỉm cười gật đầu cảm ơn bà.
Thím Hoa nhìn Sở Hòa ngoan ngoãn nghe âm thanh tivi truyền đến, trong lòng hoàn toàn không có chút phòng bị. Bà đắp chăn lên chân Sở Hòa, hỏi thăm.
"Hòa! Con ngồi đây được không? Ta đang hầm canh xương ở dưới đó cho con. Bây giờ ta xuống canh nồi xương một lúc, sau đó lên với con nhé? Cũng sắp xong rồi..."
Sở Hòa gật đầu, mỉm cười hiền lành. Trông có vẻ rất ngoan.
Thím Hoa quan sát cậu một lần nữa, thấy cậu hoàn toàn không có gì bất thường mới vội vã rời đi.
Sở Hòa ngồi thẩn thờ ở trên giường. Nghe âm thanh múa kiếm ở trong tivi vang vào lỗ tai, trong lòng thầm nghĩ.
"Đây chẳng phải là lúc tốt nhất sao?"
Sở Hòa không nghĩ nhiều, một tay cầm ly nước. Sau đó chậm rãi bước xuống giường.
Sở Hòa sống trong bóng tối thành quen, cộng thêm việc thời gian này cậu chủ yếu chỉ quanh quẩn trong căn phòng này cho nên hiện tại việc đi lại rất dễ dàng.
Sở Hòa theo cảm tính, lần mò đến cửa phòng. Sau đó nhanh chóng đóng nó lại, còn không quên đóng chặt cửa.
Căn phòng trống vắng hiện tại chỉ còn mình cậu. Đây là phòng cách âm, cộng thêm việc có âm thanh tivi hỗ trợ. Người bên ngoài chắc chắn sẽ không nghe thấy gì.
Sở Hòa lúc này trên miệng vẫn nở nụ cười thật tươi, bàn tay cố tình thả ly thủy tinh xuống.
Tiếng thủy tinh va đập với mặt sàn nhà lạnh lẽo, sau đó cứ thế vỡ tan nát.
Sở Hòa nghe tiếng thủy tinh vỡ, cảm thấy nó thật giống mình...
Rồi một lúc nữa thôi, cậu cũng sẽ giống nó. Không còn giá trị sống thiết thực, cũng không còn có thể giữ lại được nữa.
Sở Hòa cúi người xuống, dùng đôi tay của mình lần mò tìm một miếng thủy tinh. Bởi vì cậu không thấy gì, việc cuối xuống tìm thủy tinh là một hành động nguy hiểm.
Nhưng Sở Hòa hoàn toàn không sợ, lúc tay cậu bị những mảnh thủy tinh làm bị thương. Những vết thương ngoài da không thể bằng vết thương lòng.
Cuối cùng cậu cũng chọn được miếng vỡ thủy tinh hợp lí, Sở Hòa vẫn giữ nụ cười bình thản cầm miếng thủy tinh lên. Chậm chạp đi về phía giường.
Đôi chân của cậu đạp lên những mảnh thủy tinh, bàn chân bắt đầu dính nhớp nháp cùng tanh tưởi.
Sở Hòa biết rằng mình đang chảy máu, nhưng cậu mặc kệ, đôi chân vẫn đi về phía giường ngủ.
Ngồi xuống chiếc giường êm ái, nơi đây đã không còn lưu giữ hơi ấm của Bạch Dương Vĩ. Sở Hòa lặng người đưa tay phải lên, sau đó dùng bàn tay trái đang cầm mảnh vỡ thủy tinh lên rạch một đường ngay cổ tay.
Có vẻ Sở Hòa đã quyết định ra đi. Cho nên lúc thủy tinh ghim vào da thịt, cậu đã cố gắng đâm nó xuống thật sâu, máu cũng bắt đầu chảy ra.
Sở Hòa đau đớn nhíu mày, nhưng khuôn miệng vẫn nở một nụ cười thỏa mãn.
Cậu nằm lên giường, lặng lẽ chờ cái chết ập đến.
Máu đổ càng lúc càng nhiều, thần trí Sở Hòa mỗi lúc một mơ hồ.
"Anh sẽ chăm sóc em cả đời"
"Sở Hòa ngoan quá, tắm ngoan thế này ai lại không thương chứ!"
"Ngoan! Em thế nào anh cũng không chê! Chúng ta vào tắm nhé."
"Trời lạnh quá, Hòa lại đây cho anh ôm một cái"
"Giá như chúng mãi mãi bên nhau"
Từng âm thanh của những ngày tháng gần đây như hồi chuông vang không ngừng trong đầu Sở Hòa.
Cậu biết ơn Bạch Dương Vĩ đã ở bên cậu.
Cảm ơn hắn đã cùng cậu trải qua những ngày mà trước kia cậu mơ ước.
Nhưng suy đi cũng phải nghĩ lại, người bị tàn tật thật ra họ cũng có mặc cảm, tự ti.
Có thể Sở Hòa sinh ra đã bị câm, cái đó là bẩm sinh. Ông trời đã sắp đặt cho Sở Hòa, vậy thì cậu sẽ đón nhận.
Nhưng bỗng nhiên mất đi đôi mắt, cậu sẽ nghĩ mình là phế vật. Làm việc gì cũng không xong, sống ở trên đời này chính là gánh nặng.
Sự tự ti, việc luôn suy nghĩ cho Bạch Dương Vĩ đã khiến cho Sở Hòa mỗi ngày đều sống trong sự khổ sở hối lỗi vì đã làm gánh nặng cho hắn.
Sở Hòa muốn kết thúc cuộc đời này để bản thân không thành gánh nặng của ai nữa cả...
Bạch Dương Vĩ chắc chắn sẽ có đau lòng, nhưng thời gian sẽ xoa dịu đi tất cả.
Mất đi cậu, có lẽ chính là mất đi gánh nặng. Bạch Dương Vĩ cả đời sẽ không cần phải mệt tâm vì cậu nữa.
Sở Hòa đúng là ấu trĩ, nhưng chí ít cậu nghĩ mình ra đi sẽ không còn là nỗi phiền muộn của thím Hoa, bác Minh Tuấn....hay là Bạch Dương Vĩ nữa.
Thần trí của Sở Hòa bắt đầu mờ nhạt, máu đổ càng lúc càng nhiều. Sở Hòa như gần chìm vào mê man.
Nhưng bỗng nhiên lại có tiếng mở cửa, âm thanh chạy vội vào...còn có tiếng gào khóc hốt hoảng của thím Hoa cứ vang lên bên tai không ngừng.
"Sở Hòa, ôi trời ơi...Sở Hòa. Còn đừng làm ta sợ mà, Sở Hòa... Con quên rằng mình vừa hứa sẽ đợi Dương Vĩ về sao. Minh Tuấn...mau gọi xe cấp cứu, Sở Hòa tự sát rồi"
Sở Hòa nằm trên giường, nước mắt tràn bên khóe. Cậu cố sức nặn ra nụ cười, tự nói với lòng.
"Đúng rồi, phải ra đi trước khi Dương Vĩ về..."