Cổ Mộ Kỳ Duyên
Chương 41
Hắn đáp: “Đồng hồ sinh học, chuông sinh học, chính là tiếng chuông sinh lý trong cơ thể thôi, ta ngay buổi tối đầu tiên do tâm tình để chạy trốn quá nóng vội, cho nên ngay lúc ngủ liền tự thôi miên mình, để ta canh tư sáng sẽ thức dậy, vì vậy đến canh tư sáng ta tuy không muốn dậy, nhưng lại tự tỉnh được, đấy là chuông sinh học. Đến sau này thì, khụ khụ, việc đấy, ta ngủ trước nên đã quên nói mấy lần để thôi miên mình, cho nên thời điểm canh tư sáng sẽ không tỉnh lại.”
Viên Dã nghĩ Bách Lý này thật đúng là mơ mơ màng màng a, ngay cả việc chạy trốn này còn có thể quên. Hai người ngồi xổm trên bức tường ở trạm dịch, Viên Dã nhìn nhìn Bách Lý Giang: “Sao vậy, muốn nhảy xuống sao? Ngươi nếu định nhảy, ta sẽ không ngăn cản ngươi, cũng không ép ngươi làm Vương phi của ta, chẳng qua. . . . . .” Hắn hơi trầm ngâm, sau khi nhìn biểu tình Bách Lý Giang đang mừng rỡ như điên, mới từ từ nói : “Bất quá ngươi nên hiểu rằng, ngươi trên người một đồng cũng không có, sau khi ra bên ngoài rồi, một khi ăn không trả tiền, uống cũng không, quán rượu ở nơi này của chúng ta sẽ không khoan hồng độ lượng giống như thời đại kia của các ngươi, tẩy rửa chén đĩa hoặc bị đánh một chút là có thể bỏ qua đâu.”
Bách Lý Giang rụt bả vai: “Vậy. . . . . .Vậy còn có kiểu nào sao?” “Nhiều biện pháp.” Viên Dã cố ý cao thấp đánh giá Bách Lý Giang một lần, rồi mới kiểu đang bình phẩm người khác gật đầu nói: “Giống như ngươi, có khả năng nhất là bị người ta bán vào kỹ viện để làm tiểu quan, đến lúc đó cũng không tránh khỏi phải đi nghênh tiếp, ha ha, ngươi không làm Vương phi, không chịu hầu hạ một nam nhân là ta đây, đến lúc đó sẽ phải đi hầu hạ càng nhiều nam nhân hơn. . . . . .”
“Dừng, ngươi. . . . . . Ngươi không cần nói”. Sắc mặt Bách Lý Giang trắng bệch : “Còn. . . . . . Còn có vương pháp nữa hay không? Lén buôn bán nô lệ là . . . . . Là không đúng.”
Viên Dã nhún nhún vai nói: “Ngươi đã quên, nơi này của chúng ta không phải là chỗ của các ngươi, ngươi ở tiệm rượu ăn cơm không trả tiền, thậm chí chỉ là một bát mì, vì để ngăn chặn hành vi ăn ké cơm của những kẻ tham lam, cũng là để có nô lệ bán đi các nơi lấy tiền, mà tiểu quan, là một cách để bán được nhiều tiền nhất, đến lúc đó nếu ngươi muốn phản kháng, ngay cả bọn sai dịch cũng có trách nhiệm giúp ông chủ quán rượu truy nã ngươi nga.”
“Vậy sao. . . . . . Các ngươi sao lại có thể như vậy a?” Bách Lý Giang khóc không ra nước mắt: “Đều tại ngươi, ta nói ở trong mộ Đông Đế lấy mấy thứ đáng giá gì đó đi, ngươi còn không cho, nói cái gì mà sau khi đi ra đã có ngươi chiếu cố ta, hiện tại lại. . . . . .” Hắn bỗng nhiên dừng nói, bừng tỉnh đại ngộ nhìn về phía Viên Dã: “Được lắm, ngươi cái tên vương bát đản vô liêm sỉ, đã sớm nghĩ ra biện pháp này sao? Khó trách lại kịch liệt phản đối ta lấy đồ vật gì đó từ trong cổ mộ ra ngoài.”
Viên Dã ha hả cười, đơn giản thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, ngươi biết là tốt rồi, rốt cuộc là hầu hạ một mình ta, trở thành Vương phi ở trên vạn người, hay là muốn trải qua cái cảnh một đôi cánh tay ngọc, ngàn người gối, nửa điểm chu thần (chút đôi môi đỏ). . . . . .” Không đợi nói xong, Bách Lý Giang đã muốn run run: “Ta xin ngươi, ta van ngươi, ngươi không cần nói, đây tốt xấu gì cũng đều để hình dung nữ nhân? Ta nghe mà thấy buồn nôn.”
Viên Dã cười, cũng không ép hắn, chỉ lẳng lặng chờ đáp án.
Bách Lý Giang rất muốn nhảy từ trên tường xuống tiêu sái rời đi, rồi lại cẩn thận nhìn biểu tình ngây ngẩn, thẹn quá thành giận của Viên Dã. Đây dường như, tên gia khỏa này cho rằng bản thân sẽ thỏa hiệp, có thể khiến cho hắn có biểu tình như vậy xem như cũng cảm thấy đã con mắt. Bất quá hắn không thể không cẩn thận ngẫm lại hậu quả sau phút uy phong nhất thời này, nếu thật sự bị bán đi làm tiểu quan trong quán lấy tiền thì sao, khẩu súng kia của mình thế nhưng lại chỉ có gần mười viên đạn a, hơn nữa một khi đã gây ra mạng người, thì mình, một thanh niên ở thế kỷ hai mươi mốt chẳng phải sẽ bị chặt đầu trị tội trước hàng ngàn công chúng sao, đây. . . . . . hậu quả này cũng không tránh khỏi quá nghiêm trọng đi.
Song song với sự đấu tranh trong đầu, trong lòng Bách Lý Giang cũng không tự chủ mà hiện lên tình cảnh trong cổ mộ. Tuy rằng chỉ có khoảng thời gian ba ngày, nhưng Viên Dã đã cho mình ăn thịt bò (tham ăn vô đối, cái miệng hại cái thân mà =’’=), Viên Dã đã nắm tay mình đi qua đường hầm thật dài kia, Viên Dã để bản thân gặp phải nguy hiểm nhưng ngược lại đã đem mình đặt ở nơi an toàn, Viên Dã vì cứu mình mà thiêu hủy tờ bùa chú chỉ dùng lúc nguy cấp, những hồi ức đẹp đẽ ấm áp đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng, hắn rốt cục đã hạ quyết tâm.
“Việc này. . . . . . Khụ khụ, nếu. . . . . . Nếu ta làm Vương phi của ngươi, cũng không được. . . . . . Cũng không được để hữu danh vô thực a?” Bách Lý Giang tới gần Viên Dã, mặt dày cười hỏi, rồi hắn thấy trong mắt Viên Dã càng ngày càng lạnh, liền chật vật lui ra. “Được rồi được rồi, coi như ta chưa nói.”
Rụt bả vai lại, nhưng thật sự cam tâm sao. Qua một lúc lâu, Bách Lý Giang quyết định lần nữa tiến đánh bước cuối cùng, hắn lại tới gần người Viên Dã: “Cái kia, có tiếng thật cũng được, có thể hay không. . . . . . Có thể hay không. . . . . . Để cho ta ở bên trên. . . . . .”
Ánh măt Viên Dã đã không thể dùng lãnh khốc để hình dung, hắn tựa như đang nhìn một tên ngu ngốc mà nhìn Bách Lý Giang, từng chữ từng chữ một nói: “Ngươi, để cho ta đường đường lễ Vương gia, bị ngươi. . . . . . Ân. . . . . . Ân?”
“Quên đi quên đi, ta cái gì cũng chưa nói.” Bách Lý Giang thở dài, chảy nước mắt nghĩ mình thực không phải chỉ xui xẻo bình thường a, tên gia khỏa Viên Dã này vừa nhìn đã biết muôn đời cường công, bản thân một khi đáp ứng với hắn rồi, khẳng định chính là số kiếp bị ăn đến chết, còn ảo tưởng có thể phản công, hắn không chừng so với việc chờ mong bánh xe vận mệnh có thể đưa mình về thế kỷ hai mốt còn tốt hơn.
Đang than khóc, chợt thấy thân mình bay lên không trung, hắn bị hù dọa, vội vàng giãy dụa kịch liệt, một bên hét lớn: “Viên Dã, ngươi làm gì vậy? Hiện tại là lúc nào, ngươi lại. . . . . . Ngươi mà bắt đầu loạn. . . . . .” Hai chữ động dục hắn không dám nói ra, vạn nhất nhắc nhở tên cầm thú này, làm cho hắn thật sự bắt đầu động dục thì làm sao xử lý.
“Loạn gì? tình cảm bừa bãi sao?” Không ngờ rằng, Viên Dã thế nhưng lại đoán được lời hắn chưa nói ra: “Đúng vậy a, ta chính là muốn động dục, buổi tối hôm nay trăng thanh gió mát, ngày tốt cảnh đẹp không thể uổng phí, quan trọng là, ngươi tên gia khỏa đã bày đủ thứ trò này, coi như cũng có chút thông minh, vạn nhất ta không cẩn thận, để ngươi chạy mất thì làm sao lo liệu? Cho nên không bằng ăn trước, đem gạo nấu thành cơm rồi nói sau.”
“Không được đâu? Ngươi. . . . . . Ngươi không thể như vậy, Viên Dã, ngươi. . . . . . Ngươi tên hỗn đản này, ta. . . . . . Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng a. . . . . . Ô oa oa, ta. . . . . . Ta phải chờ tới đêm động phòng hoa chúc ngày đó sẽ tự đem mình kính dâng cho ngươi , a a, là thật đấy, ta là thực tình nghĩ như vậy a, ô ô ô. . . . . . Ta. . . . . . Ta sẽ kêu đến kinh thiên động địa. . . . . . Ta. . . . . . Ta sẽ làm binh sĩ thủ hạ của ngươi đều bừng tỉnh nga. . . . . . Ta. . . . . . Ta sẽ làm cho thể diện của ngươi đều mất sạch a. . . . . .”
Trong sân trạm dịch, dưới khung cảnh cỏ cây hoa lá xanh tươi, truyền đến một tiếng gầm nhẹ, chẳng qua uy hiếp này rốt cuộc là có ích hay không, cũng chỉ có ông trời mới biết.
Viên Dã nghĩ Bách Lý này thật đúng là mơ mơ màng màng a, ngay cả việc chạy trốn này còn có thể quên. Hai người ngồi xổm trên bức tường ở trạm dịch, Viên Dã nhìn nhìn Bách Lý Giang: “Sao vậy, muốn nhảy xuống sao? Ngươi nếu định nhảy, ta sẽ không ngăn cản ngươi, cũng không ép ngươi làm Vương phi của ta, chẳng qua. . . . . .” Hắn hơi trầm ngâm, sau khi nhìn biểu tình Bách Lý Giang đang mừng rỡ như điên, mới từ từ nói : “Bất quá ngươi nên hiểu rằng, ngươi trên người một đồng cũng không có, sau khi ra bên ngoài rồi, một khi ăn không trả tiền, uống cũng không, quán rượu ở nơi này của chúng ta sẽ không khoan hồng độ lượng giống như thời đại kia của các ngươi, tẩy rửa chén đĩa hoặc bị đánh một chút là có thể bỏ qua đâu.”
Bách Lý Giang rụt bả vai: “Vậy. . . . . .Vậy còn có kiểu nào sao?” “Nhiều biện pháp.” Viên Dã cố ý cao thấp đánh giá Bách Lý Giang một lần, rồi mới kiểu đang bình phẩm người khác gật đầu nói: “Giống như ngươi, có khả năng nhất là bị người ta bán vào kỹ viện để làm tiểu quan, đến lúc đó cũng không tránh khỏi phải đi nghênh tiếp, ha ha, ngươi không làm Vương phi, không chịu hầu hạ một nam nhân là ta đây, đến lúc đó sẽ phải đi hầu hạ càng nhiều nam nhân hơn. . . . . .”
“Dừng, ngươi. . . . . . Ngươi không cần nói”. Sắc mặt Bách Lý Giang trắng bệch : “Còn. . . . . . Còn có vương pháp nữa hay không? Lén buôn bán nô lệ là . . . . . Là không đúng.”
Viên Dã nhún nhún vai nói: “Ngươi đã quên, nơi này của chúng ta không phải là chỗ của các ngươi, ngươi ở tiệm rượu ăn cơm không trả tiền, thậm chí chỉ là một bát mì, vì để ngăn chặn hành vi ăn ké cơm của những kẻ tham lam, cũng là để có nô lệ bán đi các nơi lấy tiền, mà tiểu quan, là một cách để bán được nhiều tiền nhất, đến lúc đó nếu ngươi muốn phản kháng, ngay cả bọn sai dịch cũng có trách nhiệm giúp ông chủ quán rượu truy nã ngươi nga.”
“Vậy sao. . . . . . Các ngươi sao lại có thể như vậy a?” Bách Lý Giang khóc không ra nước mắt: “Đều tại ngươi, ta nói ở trong mộ Đông Đế lấy mấy thứ đáng giá gì đó đi, ngươi còn không cho, nói cái gì mà sau khi đi ra đã có ngươi chiếu cố ta, hiện tại lại. . . . . .” Hắn bỗng nhiên dừng nói, bừng tỉnh đại ngộ nhìn về phía Viên Dã: “Được lắm, ngươi cái tên vương bát đản vô liêm sỉ, đã sớm nghĩ ra biện pháp này sao? Khó trách lại kịch liệt phản đối ta lấy đồ vật gì đó từ trong cổ mộ ra ngoài.”
Viên Dã ha hả cười, đơn giản thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, ngươi biết là tốt rồi, rốt cuộc là hầu hạ một mình ta, trở thành Vương phi ở trên vạn người, hay là muốn trải qua cái cảnh một đôi cánh tay ngọc, ngàn người gối, nửa điểm chu thần (chút đôi môi đỏ). . . . . .” Không đợi nói xong, Bách Lý Giang đã muốn run run: “Ta xin ngươi, ta van ngươi, ngươi không cần nói, đây tốt xấu gì cũng đều để hình dung nữ nhân? Ta nghe mà thấy buồn nôn.”
Viên Dã cười, cũng không ép hắn, chỉ lẳng lặng chờ đáp án.
Bách Lý Giang rất muốn nhảy từ trên tường xuống tiêu sái rời đi, rồi lại cẩn thận nhìn biểu tình ngây ngẩn, thẹn quá thành giận của Viên Dã. Đây dường như, tên gia khỏa này cho rằng bản thân sẽ thỏa hiệp, có thể khiến cho hắn có biểu tình như vậy xem như cũng cảm thấy đã con mắt. Bất quá hắn không thể không cẩn thận ngẫm lại hậu quả sau phút uy phong nhất thời này, nếu thật sự bị bán đi làm tiểu quan trong quán lấy tiền thì sao, khẩu súng kia của mình thế nhưng lại chỉ có gần mười viên đạn a, hơn nữa một khi đã gây ra mạng người, thì mình, một thanh niên ở thế kỷ hai mươi mốt chẳng phải sẽ bị chặt đầu trị tội trước hàng ngàn công chúng sao, đây. . . . . . hậu quả này cũng không tránh khỏi quá nghiêm trọng đi.
Song song với sự đấu tranh trong đầu, trong lòng Bách Lý Giang cũng không tự chủ mà hiện lên tình cảnh trong cổ mộ. Tuy rằng chỉ có khoảng thời gian ba ngày, nhưng Viên Dã đã cho mình ăn thịt bò (tham ăn vô đối, cái miệng hại cái thân mà =’’=), Viên Dã đã nắm tay mình đi qua đường hầm thật dài kia, Viên Dã để bản thân gặp phải nguy hiểm nhưng ngược lại đã đem mình đặt ở nơi an toàn, Viên Dã vì cứu mình mà thiêu hủy tờ bùa chú chỉ dùng lúc nguy cấp, những hồi ức đẹp đẽ ấm áp đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng, hắn rốt cục đã hạ quyết tâm.
“Việc này. . . . . . Khụ khụ, nếu. . . . . . Nếu ta làm Vương phi của ngươi, cũng không được. . . . . . Cũng không được để hữu danh vô thực a?” Bách Lý Giang tới gần Viên Dã, mặt dày cười hỏi, rồi hắn thấy trong mắt Viên Dã càng ngày càng lạnh, liền chật vật lui ra. “Được rồi được rồi, coi như ta chưa nói.”
Rụt bả vai lại, nhưng thật sự cam tâm sao. Qua một lúc lâu, Bách Lý Giang quyết định lần nữa tiến đánh bước cuối cùng, hắn lại tới gần người Viên Dã: “Cái kia, có tiếng thật cũng được, có thể hay không. . . . . . Có thể hay không. . . . . . Để cho ta ở bên trên. . . . . .”
Ánh măt Viên Dã đã không thể dùng lãnh khốc để hình dung, hắn tựa như đang nhìn một tên ngu ngốc mà nhìn Bách Lý Giang, từng chữ từng chữ một nói: “Ngươi, để cho ta đường đường lễ Vương gia, bị ngươi. . . . . . Ân. . . . . . Ân?”
“Quên đi quên đi, ta cái gì cũng chưa nói.” Bách Lý Giang thở dài, chảy nước mắt nghĩ mình thực không phải chỉ xui xẻo bình thường a, tên gia khỏa Viên Dã này vừa nhìn đã biết muôn đời cường công, bản thân một khi đáp ứng với hắn rồi, khẳng định chính là số kiếp bị ăn đến chết, còn ảo tưởng có thể phản công, hắn không chừng so với việc chờ mong bánh xe vận mệnh có thể đưa mình về thế kỷ hai mốt còn tốt hơn.
Đang than khóc, chợt thấy thân mình bay lên không trung, hắn bị hù dọa, vội vàng giãy dụa kịch liệt, một bên hét lớn: “Viên Dã, ngươi làm gì vậy? Hiện tại là lúc nào, ngươi lại. . . . . . Ngươi mà bắt đầu loạn. . . . . .” Hai chữ động dục hắn không dám nói ra, vạn nhất nhắc nhở tên cầm thú này, làm cho hắn thật sự bắt đầu động dục thì làm sao xử lý.
“Loạn gì? tình cảm bừa bãi sao?” Không ngờ rằng, Viên Dã thế nhưng lại đoán được lời hắn chưa nói ra: “Đúng vậy a, ta chính là muốn động dục, buổi tối hôm nay trăng thanh gió mát, ngày tốt cảnh đẹp không thể uổng phí, quan trọng là, ngươi tên gia khỏa đã bày đủ thứ trò này, coi như cũng có chút thông minh, vạn nhất ta không cẩn thận, để ngươi chạy mất thì làm sao lo liệu? Cho nên không bằng ăn trước, đem gạo nấu thành cơm rồi nói sau.”
“Không được đâu? Ngươi. . . . . . Ngươi không thể như vậy, Viên Dã, ngươi. . . . . . Ngươi tên hỗn đản này, ta. . . . . . Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng a. . . . . . Ô oa oa, ta. . . . . . Ta phải chờ tới đêm động phòng hoa chúc ngày đó sẽ tự đem mình kính dâng cho ngươi , a a, là thật đấy, ta là thực tình nghĩ như vậy a, ô ô ô. . . . . . Ta. . . . . . Ta sẽ kêu đến kinh thiên động địa. . . . . . Ta. . . . . . Ta sẽ làm binh sĩ thủ hạ của ngươi đều bừng tỉnh nga. . . . . . Ta. . . . . . Ta sẽ làm cho thể diện của ngươi đều mất sạch a. . . . . .”
Trong sân trạm dịch, dưới khung cảnh cỏ cây hoa lá xanh tươi, truyền đến một tiếng gầm nhẹ, chẳng qua uy hiếp này rốt cuộc là có ích hay không, cũng chỉ có ông trời mới biết.
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ