Cổ Mộ Kỳ Duyên
Chương 27
“Hắc hắc, cáo mượn oai hùm.” Bách Lý Giang nhỏ giọng cười gian, thấy vẻ mặt Viên Dã biểu tình bán tín bán nghi, hắn vỗ vỗ ngực đối phương: “Được rồi, ngươi cứ yên tâm đi, ta tốt xấu gì cũng là nhà khảo cổ học thiên tài, sẽ không mở miệng thất tín đâu.” Nói xong, thấy nữ quỷ kia đã muốn một bước áp sát đến đây, hắn thanh thanh cổ họng, bỗng nhiên hô to một tiếng: “Ê, nữ quỷ được gọi là Nhã phi kia, ngươi mau dừng lại cho ta, ngươi có biết thi thể ở phía sau chúng ta là ai không?”
Miệng của bộ xương khô kia đột nhiên mở ra, phát ra một trận cười the thé làm cho người ta cảm giác răng hàm chua loét: “Hắn là ai sao? Ha ha ha ha, ta đương nhiên biết hắn là ai, đừng nói hắn hiện tại quần áo dung mạo vẫn như đang sống, chính là dù cho có hóa thành tro bụi, ta cũng có thể nhận ra hắn, Tỏa tình hoàng hậu, nam nhân mà Đông Đế cả đời yêu nhất, tình nguyện vì hắn mà phong tỏa toàn bộ tình cảm giữa nam nhân, phi, hắn bất quá chỉ là một con hồ ly tinh thôi.”
Viên Dã thở dốc đã đều đặn hơn, nhíu mày nói: “Ngươi muốn đưa thân phận hoàng hậu của Ngũ Nguyệt ra để áp chế nàng? Đừng nói, chiêu này thật cũng không tệ lắm, chỉ tiếc, tựa hồ căn bản không có tí xíu tác dụng nào a.” Hắn nhìn thấy bước đi ngày một tới gần của lệ quỷ Nhã phi, trong lòng thở dài, cần phải chuẩn bị chiến đấu lần hai cho tốt, bất luận như thế nào, chỉ cần bản thân còn một hơi thở, thì tuyệt đối không để cho Bách Lý Giang chết trước.
Bách Lý Giang không để ý tới lời Viên Dã, ngược lại tiến lên từng bước, giang rộng hai tay che trước mặt Viên Dã cùng Ngũ Nguyệt, ngạo nghễ nói: “Ta biết, ngươi là thứ nữ nhân điên cuồng đương nhiên là không sợ hoàng hậu, ngươi còn hận không thể ăn thịt tẩm da hắn. . . . . .” Lời còn chưa dứt, thanh âm Ngũ Nguyệt nhẹ nhàng vang lên: “Bách Lý, là ăn ngoài thịt tẩm ngoài da.”
Bách Lý Giang khua khua tay: “Giống nhau giống nhau thôi, ý tứ đều giống nhau.” Hắn lại tiếp tục đối với bộ xương khô của Nhã phi nói: “Ta cũng đồng thời biết rằng, ngươi cả đời này, cũng không tranh chấp qua với Ngũ Nguyệt ca ca, ngược lại không phải bởi vì hắn tinh thông ngấm ngầm mưu tính mà ngươi không làm, mà bởi vì Hoàng Thượng đã bảo hộ hắn chắc chắn rồi, các ngươi cho dù đã sử dụng trăm ngàn quỷ kế, cũng không ngăn nổi Hoàng Thượng vẫn là thương hắn tin hắn, cho nên ngươi ghen tị phẫn hận đến nổi điên, rồi lại vô kế khả thi, mới thà rằng chịu lăng trì đến chết, khẩn cầu bản thân sau khi chết hóa thành lệ quỷ, đem Ngũ Nguyệt ca ca hoàn toàn giày xéo đến nát vụn.”
Nhã phi dừng cước bộ, từ miệng của nàng phát ra tiếng cười lạnh lùng đến đáng sợ, ngay cả xương sụn giữa cổ họng cũng di động lên xuống, cảnh tượng khủng bố như vậy, ngay cả Viên Dã cũng cảm thấy tóc gáy dựng đứng, nhưng Bách Lý Giang lại tựa như chưa…tỉnh ngủ, ngược lại càng thêm thâm trầm nói: “Ta vừa mới rồi còn kỳ quái, nói lý ra Ngũ Nguyệt ca ca không thể có người oán hận cùng thống khổ đến khắc cốt ghi tâm như vậy, vô luận như thế nào, hắn đều không phải đối thủ của ngươi, hơn nữa mộ thất của hắn lẽ ra nguyên nhân phải là vì ngươi, nhưng cũng không có thiết trí cơ quan hay kết giới cao minh gì đó, nên không thể ngăn cản được bước chân ngươi, nhưng là vì cái gì một ngàn năm qua, ngươi lại thủy chung không thể thương tổn hắn chứ?”
“Đúng vậy, vì sao chứ?” Viên Dã vào lúc này mới bỗng nhiên hiểu được ý tứ trong câu nói ‘Cáo mượn oai hùm’ kia của Bách Lý Giang, không khỏi lập tức phụ họa thêm.
Bách Lý Giang đắc ý nhìn hắn một cái, dùng tay ra hiệu cho hắn kiểu “Trẻ nhỏ dễ dạy”, tiếp tục nói: “Đây đương nhiên là bởi vì Đông Đế đối với Ngũ Nguyệt ca ca tình cảm quá sâu đậm, hắn đại khái sau khi Ngũ Nguyệt ca ca chết, thì cũng đi theo xuống hoàng tuyền, cho nên một ngàn năm qua, Đông Đế thủy chung vẫn bảo hộ bên cạnh Ngũ Nguyệt ca ca, cũng bởi vậy, lệ quỷ ngươi mới hận thấu xương không thể đi trả thù mà hủy hoại thi thể Ngũ Nguyệt ca ca, Nhã phi, ta nói có đúng không?”
“Đúng, rất đúng, nếu ai dám nói ngươi nói không đúng, vậy hắn nhất định là ngốc tử.” Viên Dã tiếp tục phụ họa, rồi hắn nhìn thấy bộ xương khô kia quả nhiên ngừng lại, toàn thân đều run rẩy như lá giữa cơn gió, xương cùng xương ma xát, phát ra từng đợt thanh âm khiến kẻ khác răng hàm cứ thế mà chua loét.
“Viên Dã, ngươi cũng cho rằng ta nói đúng, vậy ngươi cảm thấy, Đông Đế đại nhân sẽ cho phép con quỷ điên này đến hủy hoại thi thể Ngũ Nguyệt ca ca, bắt lấy hồn phách hắn mà tàn bạo không?” Bách Lý Giang tiếp tục lớn tiếng hỏi, rồi hắn thấy bộ xương khô bộ dáng ngừng run rẩy, lặng lẽ hướng từng bước về phía sau.
“Đương nhiên không có khả năng. Bách Lý, suy luận này của ngươi thật quá xuất sắc, đến lúc đó nếu chúng ta chết, thi thể Ngũ Nguyệt ca ca sẽ bị bại lộ ở trong này, chỉ có thể chờ một trăm năm nữa, sẽ có hoàng tử tiến vào thay hắn an táng, đương nhiên, vị hoàng tử này cũng không phản đối nam nam mến nhau, hơn nữa lá gan lớn, tâm địa thiện lương,(ý anh đang ám chỉ bản thân mình đấy, tinh thần tự sướng cao :”>) bằng không gặp phải tên nhát gan ích kỷ, chỉ sợ vừa thấy thi thể này, trốn còn không kịp, nếu vận khí thật sự không tốt, càng gặp phải tên gia khỏa nào có lòng tham, nói không chừng sẽ đem những thứ đáng giá gì đó trên người Ngũ Nguyệt ca ca đều dỡ xuống, rồi hắn mới tự mình chạy trốn.”
Viên Dã một phen nói hết lời này, bộ xương khô kia lại thối lui hai bước, đang lúc vào thời điểm nàng do dự, chợt nghe Bách Lý Giang một tiếng hô to: “A, ngươi chính là Đông Đế sao? Trời ạ, ngươi cuối cùng cũng hiện thân . . . . . .” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy cái khung đầu của bộ xương khô cũng không dám ngẩng lên, phát ra một tiếng tiếng rít, trong nháy mắt bóng dáng liền tiêu thất.
Bách Lý Giang lau một phen mồ hôi lạnh trên đầu, lúc này mới phát hiện toàn thân mình đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Hắn nhìn về hướng bộ xương khô Nhã phi vừa biến mất, kinh ngạc nói: “Việc này, ta là cảm thấy một chiêu kia có thể sẽ hiệu quả, bất quá hiệu quả này cũng không tránh khỏi quá tốt đi, thật không hiểu vị Đông Đế này rốt cuộc dùng biện pháp gì, làm cho phi tử đã dùng phương pháp tàn nhẫn nhất đem bản thân biến thành lệ quỷ khi thấy hắn, đều phải mất mạng chạy trốn.”
Miệng của bộ xương khô kia đột nhiên mở ra, phát ra một trận cười the thé làm cho người ta cảm giác răng hàm chua loét: “Hắn là ai sao? Ha ha ha ha, ta đương nhiên biết hắn là ai, đừng nói hắn hiện tại quần áo dung mạo vẫn như đang sống, chính là dù cho có hóa thành tro bụi, ta cũng có thể nhận ra hắn, Tỏa tình hoàng hậu, nam nhân mà Đông Đế cả đời yêu nhất, tình nguyện vì hắn mà phong tỏa toàn bộ tình cảm giữa nam nhân, phi, hắn bất quá chỉ là một con hồ ly tinh thôi.”
Viên Dã thở dốc đã đều đặn hơn, nhíu mày nói: “Ngươi muốn đưa thân phận hoàng hậu của Ngũ Nguyệt ra để áp chế nàng? Đừng nói, chiêu này thật cũng không tệ lắm, chỉ tiếc, tựa hồ căn bản không có tí xíu tác dụng nào a.” Hắn nhìn thấy bước đi ngày một tới gần của lệ quỷ Nhã phi, trong lòng thở dài, cần phải chuẩn bị chiến đấu lần hai cho tốt, bất luận như thế nào, chỉ cần bản thân còn một hơi thở, thì tuyệt đối không để cho Bách Lý Giang chết trước.
Bách Lý Giang không để ý tới lời Viên Dã, ngược lại tiến lên từng bước, giang rộng hai tay che trước mặt Viên Dã cùng Ngũ Nguyệt, ngạo nghễ nói: “Ta biết, ngươi là thứ nữ nhân điên cuồng đương nhiên là không sợ hoàng hậu, ngươi còn hận không thể ăn thịt tẩm da hắn. . . . . .” Lời còn chưa dứt, thanh âm Ngũ Nguyệt nhẹ nhàng vang lên: “Bách Lý, là ăn ngoài thịt tẩm ngoài da.”
Bách Lý Giang khua khua tay: “Giống nhau giống nhau thôi, ý tứ đều giống nhau.” Hắn lại tiếp tục đối với bộ xương khô của Nhã phi nói: “Ta cũng đồng thời biết rằng, ngươi cả đời này, cũng không tranh chấp qua với Ngũ Nguyệt ca ca, ngược lại không phải bởi vì hắn tinh thông ngấm ngầm mưu tính mà ngươi không làm, mà bởi vì Hoàng Thượng đã bảo hộ hắn chắc chắn rồi, các ngươi cho dù đã sử dụng trăm ngàn quỷ kế, cũng không ngăn nổi Hoàng Thượng vẫn là thương hắn tin hắn, cho nên ngươi ghen tị phẫn hận đến nổi điên, rồi lại vô kế khả thi, mới thà rằng chịu lăng trì đến chết, khẩn cầu bản thân sau khi chết hóa thành lệ quỷ, đem Ngũ Nguyệt ca ca hoàn toàn giày xéo đến nát vụn.”
Nhã phi dừng cước bộ, từ miệng của nàng phát ra tiếng cười lạnh lùng đến đáng sợ, ngay cả xương sụn giữa cổ họng cũng di động lên xuống, cảnh tượng khủng bố như vậy, ngay cả Viên Dã cũng cảm thấy tóc gáy dựng đứng, nhưng Bách Lý Giang lại tựa như chưa…tỉnh ngủ, ngược lại càng thêm thâm trầm nói: “Ta vừa mới rồi còn kỳ quái, nói lý ra Ngũ Nguyệt ca ca không thể có người oán hận cùng thống khổ đến khắc cốt ghi tâm như vậy, vô luận như thế nào, hắn đều không phải đối thủ của ngươi, hơn nữa mộ thất của hắn lẽ ra nguyên nhân phải là vì ngươi, nhưng cũng không có thiết trí cơ quan hay kết giới cao minh gì đó, nên không thể ngăn cản được bước chân ngươi, nhưng là vì cái gì một ngàn năm qua, ngươi lại thủy chung không thể thương tổn hắn chứ?”
“Đúng vậy, vì sao chứ?” Viên Dã vào lúc này mới bỗng nhiên hiểu được ý tứ trong câu nói ‘Cáo mượn oai hùm’ kia của Bách Lý Giang, không khỏi lập tức phụ họa thêm.
Bách Lý Giang đắc ý nhìn hắn một cái, dùng tay ra hiệu cho hắn kiểu “Trẻ nhỏ dễ dạy”, tiếp tục nói: “Đây đương nhiên là bởi vì Đông Đế đối với Ngũ Nguyệt ca ca tình cảm quá sâu đậm, hắn đại khái sau khi Ngũ Nguyệt ca ca chết, thì cũng đi theo xuống hoàng tuyền, cho nên một ngàn năm qua, Đông Đế thủy chung vẫn bảo hộ bên cạnh Ngũ Nguyệt ca ca, cũng bởi vậy, lệ quỷ ngươi mới hận thấu xương không thể đi trả thù mà hủy hoại thi thể Ngũ Nguyệt ca ca, Nhã phi, ta nói có đúng không?”
“Đúng, rất đúng, nếu ai dám nói ngươi nói không đúng, vậy hắn nhất định là ngốc tử.” Viên Dã tiếp tục phụ họa, rồi hắn nhìn thấy bộ xương khô kia quả nhiên ngừng lại, toàn thân đều run rẩy như lá giữa cơn gió, xương cùng xương ma xát, phát ra từng đợt thanh âm khiến kẻ khác răng hàm cứ thế mà chua loét.
“Viên Dã, ngươi cũng cho rằng ta nói đúng, vậy ngươi cảm thấy, Đông Đế đại nhân sẽ cho phép con quỷ điên này đến hủy hoại thi thể Ngũ Nguyệt ca ca, bắt lấy hồn phách hắn mà tàn bạo không?” Bách Lý Giang tiếp tục lớn tiếng hỏi, rồi hắn thấy bộ xương khô bộ dáng ngừng run rẩy, lặng lẽ hướng từng bước về phía sau.
“Đương nhiên không có khả năng. Bách Lý, suy luận này của ngươi thật quá xuất sắc, đến lúc đó nếu chúng ta chết, thi thể Ngũ Nguyệt ca ca sẽ bị bại lộ ở trong này, chỉ có thể chờ một trăm năm nữa, sẽ có hoàng tử tiến vào thay hắn an táng, đương nhiên, vị hoàng tử này cũng không phản đối nam nam mến nhau, hơn nữa lá gan lớn, tâm địa thiện lương,(ý anh đang ám chỉ bản thân mình đấy, tinh thần tự sướng cao :”>) bằng không gặp phải tên nhát gan ích kỷ, chỉ sợ vừa thấy thi thể này, trốn còn không kịp, nếu vận khí thật sự không tốt, càng gặp phải tên gia khỏa nào có lòng tham, nói không chừng sẽ đem những thứ đáng giá gì đó trên người Ngũ Nguyệt ca ca đều dỡ xuống, rồi hắn mới tự mình chạy trốn.”
Viên Dã một phen nói hết lời này, bộ xương khô kia lại thối lui hai bước, đang lúc vào thời điểm nàng do dự, chợt nghe Bách Lý Giang một tiếng hô to: “A, ngươi chính là Đông Đế sao? Trời ạ, ngươi cuối cùng cũng hiện thân . . . . . .” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy cái khung đầu của bộ xương khô cũng không dám ngẩng lên, phát ra một tiếng tiếng rít, trong nháy mắt bóng dáng liền tiêu thất.
Bách Lý Giang lau một phen mồ hôi lạnh trên đầu, lúc này mới phát hiện toàn thân mình đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Hắn nhìn về hướng bộ xương khô Nhã phi vừa biến mất, kinh ngạc nói: “Việc này, ta là cảm thấy một chiêu kia có thể sẽ hiệu quả, bất quá hiệu quả này cũng không tránh khỏi quá tốt đi, thật không hiểu vị Đông Đế này rốt cuộc dùng biện pháp gì, làm cho phi tử đã dùng phương pháp tàn nhẫn nhất đem bản thân biến thành lệ quỷ khi thấy hắn, đều phải mất mạng chạy trốn.”
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ