Có Giỏi Thì Đừng Chết
Chương 9: Kẻ tự sát (phần cuối)
May mắn khơi thông đúng lúc, vùng hạ du không gặp nhiều phiền toái do nước sông. Bố trí người gác đêm giám sát tình hình mực nước sông xong, Hách Phúng cùng Lâm Thâm mang theo cậu nhóc quay về nhà gỗ.
Dọc đường đi mưa rào không ngừng trút xuống, khiến bọn họ cả người ướt sũng. Sau khi trở về, Hách Phúng mang Khâu Thước đi tắm rửa, bởi vì cậu nhóc nằng nặc bám dính lấy cậu, nhưng lại sợ hãi Lâm Thâm.
Khi bọn họ tắm xong, Hách Phúng mặc quần áo tử tế giúp cậu nhóc sấy tóc, Lâm Thâm cũng rất nhanh vào tắm rồi ra. Nhanh đến mức nếu không thấy nước chảy xuống trên tóc anh, Hách Phúng còn tưởng rằng anh chỉ vào tham quan nhà tắm thôi.
“Nói, phương thức liên lạc với người nhà nhóc.” Lâm Thâm vừa ngồi trước mặt Khâu Thước, chất vấn.
Có điều thằng nhóc này nhìn có vẻ không muốn khai ra.
“Nhóc còn muốn ở lại đây bao lâu?” Lâm Thâm có chút không kiên nhẫn, “Nơi này không thích hợp cho lũ nít ranh ở đâu.”
“…”
“Nếu tiếp tục ở lại nơi này, nhóc sẽ phải làm việc gán nợ.”
“Như thế là lạm dụng lao động trẻ em.” Khâu Thước căm giận nói.
“A, nhóc cũng không phải con chú, sao chú phải nuôi không nhóc?”
“Vậy chú ấy thì sao?” Khâu Thước xoay đầu chỉ vào Hách Phúng: “Hai người ở chung một chỗ, không phải chú đang nuôi chú ấy sao?”
Vốn đang ở bên cạnh cười trộm, Hách Phúng giật mình sửng sốt, thằng ranh con, học đâu ra kiểu kéo người chết chung thế chứ.
Lâm Thâm nhìn Hách Phúng.
“Theo nghĩa nào đó, quả thật chú đang nuôi không cậu ta.”
Hách Phúng: “…”
Khâu Thước chết không bỏ cuộc: “Vậy tại sao lại không nuôi thêm con?”
“Đã nói rồi, nhóc không phải con chú.”
“Vậy chú ấy là gì của chú?”
Hách Phúng lập tức nhìn chằm chằm về phía Lâm Thâm, nếu thằng cha này dám nói cậu là con anh ta, không cần suy nghĩ, cậu nhất định đập cho anh ta một trận.
“Là nhân viên chú mới thuê.” Hoàn hảo, Lâm Thâm không lên cơn lúc này.
“Vậy chú cũng thuê con đi.” Khâu Thước tận dụng mọi thứ.
“Không được, tiểu quỷ như nhóc không có giá trị sử dụng với chú. Tuy rằng hiện tại nuôi không người kia, nhưng ít nhất trong tương lai cậu ta sẽ có chỗ hữu dụng cho chú… nhỉ?” (Cực kỳ có giá ấy chứ)
Hách Phúng nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Thâm, câu cuối cùng đáng lẽ anh ta không cần dùng ngữ khí hoài nghi chứ =.=. Tốt xấu gì Hách Phúng cậu cũng tinh thông mười tám bang võ nghệ(*), thế quái nào ở đây lại bị một thằng ranh cùng với boss đại nhân dè bỉu chứ?
(*)dùng để chỉ 18 môn loại vũ khí cơ bản trong hệ thống chương trình của các môn phái võ thuật Trung Quốc cũng như một số môn võ cổ truyền Việt Nam, đặc biệt là các nhánh võ có xuất xứ từ Bình Định, Nam Trung Bộ Việt Nam. Nhưng thật chất ở đây theo mình nghĩ là theo nghĩa cái gì cũng tinh thông.
Khâu Thước mè nheo nửa ngày không được, chỉ bĩu môi.
“Không phải con không muốn nói cho chú biết, chỉ là nói ra cũng sẽ không có ai sẽ đến đón con.”
“Làm sao nhóc biết?”
“Con biết chứ. Cả ngày mẹ không thèm ngó ngàng gì đến con, không biết con làm gì đâu, chỉ sợ đến giờ bà ấy cũng không biết con trốn đi.”
Hách Phúng không thể tin được trên đời trên đời lại có người mẹ thờ ơ đến vậy, chỉ nghĩ nhóc con này đang bịa chuyện lừa gạt, lừa nó: “Không thử làm sao biết? Nói không chừng mẹ nhóc đang chạy khắp nơi tìm nhóc đó.”
“…”
“Tìm nhóc đến không ăn không ngủ, lo lắng đến chết.”
“…”
“Nói không chừng còn bởi vậy mà bệnh không dậy nổi…”
“Suỵt! Chú đúng là miệng quạ, mẹ sẽ không bị bệnh!” Khâu Thước lập tức giận giữ trừng cậu.
Hách Phúng nhìn ra được, nhóc con này vốn vẫn rất yêu mẹ, vì thế tiếp tục nói: “Vậy nhóc nói cho chúng ta biết cách liên lạc với mẹ nhóc đi, bằng không làm sao biết không phải.”
Cuối cùng, Khâu Thước cũng chịu nói ra một dãy số.
Hách Phúng chờ Lâm Thâm đi ra ngoài gọi điện thoại. Năm phút sau, Lâm Thâm từ gian ngoài trở vào, nhìn thấy hai cặp mắt cún con nhìn mình. Trong đó một là của Khâu Thước, cái còn lại đương nhiên là Hách Phúng.
Lâm Thâm lúc này mới phát hiện, nhân viên mà mình vừa mới mướn có đôi mắt chẳng khắc gì trẻ con, hơn nữa còn cực kỳ đẹp, nhất là khi hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào một người, sẽ khiến người đó này sinh cảm giác – đồng cảm. Nếu là nữ nhất định sẽ khiến đối phương không thể chống cự lực sự hấp dẫn ngọt ngào này.
“Thế nào?” Hách Phúng khẩn trương hỏi: “Mẹ nó nói thế nào?”
Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn anh, để ý thấy người này lúc khẩn trương sẽ bất giác nheo mắt lại.
“Mẹ nó nói, sáng sớm mai sẽ đón nó về.”
Hách Phúng nhẹ nhàng thở phào, “Vậy là tốt rồi, cô ấy chắc là lo lắng lắm.”
“Mẹ sẽ đến sao?”
Khâu Thước xen mồm vào, nhìn chằm chằm Lâm Thâm: “Mẹ sẽ tự mình đến đón con sao?”
“… Sẽ có người đến.”
“Ha ha, con biết mà.” Nhóc con nhếch mép cười nhạo: “Mẹ vốn dĩ không thèm để ý đến con, chỉ biết đem con cho người khác coi.”
Hách Phúng để ý khi thằng bé nói những lời này, tuy rằng vẫn cậy mạnh như trước, nhưng đôi mắt lại ảm đạm hẳn. Chắc là nhóc cũng thật lòng chờ mong mẹ có thể tới đón nhóc trở về. Nhưng hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Một đứa trẻ mới mười hai tuổi, làm sao biết chết là gì. Nó làm thế chỉ vì không được quan tâm, muốn được người thân chú ý đến mà thôi. Nếu không có Lâm Thâm, Khâu Thước dù có vùi thây giữa rừng, rất có thể không có ai phát hiện.
Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lại lên mạng tìm kiếm chìa khóa để dò đường chết, thế giới này thật sự quá nguy hiểm. Không, phải nói những kẻ hướng nó đi theo con đường này mới là nguy hiểm nhất.
Hách Phúng lại nghĩ tới cái người tên【 Hắc Dạ】và diễn đàn【 Mặt nước bảo thạch 】.
Đây hẳn không phải thứ nên tồn tại trên đời.
Hách Phúng nghĩ ngợi quá chuyên tâm, không để ý Lâm Thâm bên cạnh cũng đang chăm chú theo dõi cậu.
“Chúng ta đi ngủ đi.”
Cái gì? Hách Phúng lập tức quay đầu nhìn Lâm Thâm.
Chỉ thấy Lâm Thâm không thèm nhìn cậu, mà nói với nhóc con: “Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút, ngày mai nhóc còn phải đi về.”
Thì ra anh đang nói với Khâu Thước, Hách Phúng vừa rồi suýt nữa đã hiểu lầm. Chẳng lẽ lâu rồi không giải quyết nhu cầu sinh lý nên mới hay suy nghĩ bậy bạ, hay là do mình tư tưởng đen tối nên dễ dàng hiểu sai, nếu không đang yên đang lành sao lại sản sinh loại hiểu lầm này?
Cậu ôm lấy thằng bé, nói: “Khâu Thước đêm nay ngủ với tôi.” Nói xong bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại.
Lâm Thâm ngồi ở chỗ cũ, nhìn cậu ôm Khâu Thước gần như ba chân bốn cẳng trốn về phòng, ánh mắt thâm thúy.
Lát sau, phòng khách chỉ còn tiếng cười khẽ của một người.
Hách Phúng trằn trọc cả đêm, đến nửa đêm mới ngủ. Thế mà sáng sớm hôm sau, cậu phải tỉnh sớm vì tức ngực.
Mở mắt ra vừa thấy Khâu Thước đang quấn lấy anh như gấu túi con, đầu gối lên ngực cậu hô hấp đều đặn, ôm quá chặt khiến Hách Phúng cười khổ, chẳng trách mình cảm thấy khó thở. Cậu cẩn thận dời đầu Khâu Thước sang chỗ khác, bò ra phía ngoài giường. Phải làm hết mấy thao tác này mà không đánh thức cậu nhóc vậy, quả là một chuyện có độ khó cao.
Hách Phúng vất vả lắm mới thoát khỏi nhóc Khâu Thước, cả người cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Đang định rời giường tắm một chút, vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Thâm không biết đứng ở cửa từ khi nào, đang yên lặng mà nhìn cậu.
Tại sao anh ta bước đi không nghe thấy tiếng động nào chứ? Hách Phúng vỗ về trái tim bé bỏng của cậu, vừa rồi thiếu chút nữa bị người này dọa cho đứng tim rồi.
“… Nếu tôi nhớ không lầm, đây hình như là phòng tôi.”
Ý nói, Lâm Thâm không nên không gõ cửa mà vào.
“Là tạm thời của cậu.” Lâm Thâm nhìn anh “Nhưng nói cho đúng thì phòng này cùng tất cả những thứ trong đây đều là của tôi.” Đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn Hách Phúng, hình như là đang nói, kể cả cậu cũng thuộc quyền sở hữu của tôi, vào phòng này thì sao chứ?
Đương nhiên, Hách Phúng cãi không lại. Trên thực tế, Lâm Thâm chỉ đến xem hai người đã tỉnh chưa, bởi vì người mẹ Khâu Thước phái đến đón cậu nhóc đã đến rồi.
Hách Phúng chỉ có thể đánh thức nhóc con đang say ngủ, nói cho nhóc biết, đã đến lúc về nhà. Khâu Thước lộ vẻ mặt phức tạp, thứ mà một đứa bé mười hai tuổi không nên có.
Người mà mẹ Khâu Thước phái đến, là một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi giày da, rất lịch sự, nói chuyện với Lâm Thâm cùng Hách Phúng cũng rất khách khí, với Khâu Thước cũng vậy, cách nói chuyện như đang nói chuyện với đối tác làm ăn, không có quan tâm không hề quở trách, chưa kể còn rất kính trọng.
Hách Phúng đem tất cả thu vào trong mắt, đáy lòng âm thầm đoán gia thế của nhóc con này.
Lúc mấy người đứng trước cửa tiễn khách, Khâu Thước đột nhiên xoay người lại, có chút lưu luyến nói.
“Con, con có thể lại đến nữa không?”
Lâm Thâm nói: “Bình thường người đến khu rừng rậm này, chưa từng nói tạm biệt đến lần thứ hai.”
Nhóc con có chút khó hiểu.
“Bởi vì bọn họ đại đa số đều thực hiện thành công mục đích ngay lần đầu, sau đó vĩnh viễn ở lại chỗ này.”
Nhóc con sắc mặt trắng nhợt, biết anh đang ám chỉ điều gì.
“Không phải ý đấy!” Nhóc vội vàng thanh minh: “Con sẽ không có ý định ấy nữa đâu. Nghĩ lại đến giờ con vẫn còn sợ.”
Lâm Thâm cúi đầu nhìn nó, như là đang hỏi: vậy nhóc còn tới làm cái gì.
“Con đến thăm chú Hách Phúng! Không được sao?”
Khâu Thước phụng phịu, quay sang nhìn Hách Phúng nói: “Chú Hách, con có thể đến chơi với chú nữa không?”
“Chỉ sợ không được, chú mỗi ngày đều bề bộn công việc.”
Khâu Thước cúi người, ỉu xìu.
Hách Phúng cười, nói: “Nhưng là nếu cháu tự chăm sóc bản thân tốt, cao lớn khỏe mạnh, không chừng sau này chú có thời gian sẽ đến chỗ cháu chơi. Đến lúc đó, nhớ bao chú ăn ở đó.”
“Đấy là đương nhiên! Chú Hách, bao giờ cái chú hẹp hòi kia không muốn nuôi chú nữa, chú lúc nào cũng có thể đến nhà con, muốn con nuôi không đến bao giờ cũng được.”
Khâu Thước cao hứng mà hứa với cậu.
Hách Phúng cười có chút cứng ngắc, mình từ khi nào xuống cấp đến nỗi để một đứa trẻ nuôi?
“Con đi đây, không được quên con đâu đó!”
Cuối cùng Khâu Thước cứ ba bước quay đầu nhìn họ một lần, bị người mặc tây trang kia dẫn về, đến khi họ đi khuất ở cuối con đường nhỏ, Hách Phúng mới cảm khái nói.
“Ai mà ngờ được một đứa trẻ đáng yêu như vậy lại mang ý nghĩ tự sát trong đầu.”
“Cái đấy cùng tuổi tác không liên quan.” Lâm Thâm nói: “Mà liên quan đến tâm lý, hơn nữa trẻ nhỏ là dễ bị tác động nhất, hơi kích động một chút là cái gì cũng dám làm.”
“Tôi có nên ăn mừng vì lúc còn nhỏ, không phải sống trong xã hội phức tạp đến thế.”
“Còn nhỏ? Không phải vẫn luôn như thế sao?”
Lâm Thâm liếc nhìn cậu, nhân lúc Hách Phúng vẫn đang ngơ ngác, xoay người, trở về phòng.
Hách Phúng đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, tự hỏi câu nói kia có ý gì. Mất một lúc lâu sau, mới kịp phản ứng.
“Lâm Thâm, anh đứng lại giải thích cho tôi!” Hách Phúng quay đầu đuổi theo. Dám ám chỉ cậu là trẻ con, có muốn nhịn cũng không nhịn được, hơn nữa có đứa trẻ nào dậy thì mà toàn diện như cậu không chứ?
“Dậy thì toàn diện, ý cậu là chỗ nào?” Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn cậu.
“Chỗ nào cũng vậy.”
“Vậy sao?”
Lâm Thâm hoài nghi, sau đó nói tiếp:
“Cho tôi xem.”
“…”
Hách Phúng thề, trên đời có thể mặt không đổi sắc, nghiêm túc mà nói ra mấy lời lưu manh vô sỉ như thế chỉ có thể là boss nhà cậu thôi.
Một trận gió lớn thoảng qua, mang theo thanh âm của hai người ra ngoài phòng, dần dần tan biến trước sân nhà Lâm Thâm.
Hôm nay, một ngày làm việc mới lại bắt đầu.
【 Một buổi chiều trầm mình dưới nước
Rèm cửa sổ vén lên
Cây liền rễ duỗi thân qua
Thể xác, mặt nước bảo thạch
Phần còn lại của cái chai
Nước trong chai không thể phân đôi
Nằm trên một lưỡi rìu
Cũng giống như nằm trên một cây dương cầm
Bay bổng với sợi dây thừng
Chậu than dưới giường
Ánh sáng cắt đứt mọi thứ
Giống như chặt ngang gió nam
Bóp cò khẩu súng, trở về cố hương
Giống như một con chim bồ câu
Rơi xuống mặt đất đỏ máu】
【 Mặt nước bảo thạch 】, lúc Hách Phúng nhớ ra, định vào tra xét thêm về diễn đàn này, nó lại như là sương khói vô hình biến mất ở thế giới mạng, không thấy bóng dáng.
Nhưng có một sự thật sẽ không dễ dàng biến mất như vậy: Giờ nào phút nào trên thế giới này cũng có người mang trong đầu ý niệm tự sát… cùng với những kẻ thích thú trước tử vong của người khác.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không biết tác giả viết ra bài thơ kia lúc viết nó có suy nghĩ gì. Hình như ông ta cũng tự sát mà chết.
P/s: Ôi cái bài thơ đã giết chết bao nhiêu tế bào não của tui, đại loại là liệt kê các kiểu tự tử và ẩn dụ thôi. Thiệt ra tác giả bài này cũng khá nổi bên Trung, tầm cỡ Thanh Thảo tác giả bài Đàn ghi ta của Lorca ấy chứ.
Facebook Comments
Dọc đường đi mưa rào không ngừng trút xuống, khiến bọn họ cả người ướt sũng. Sau khi trở về, Hách Phúng mang Khâu Thước đi tắm rửa, bởi vì cậu nhóc nằng nặc bám dính lấy cậu, nhưng lại sợ hãi Lâm Thâm.
Khi bọn họ tắm xong, Hách Phúng mặc quần áo tử tế giúp cậu nhóc sấy tóc, Lâm Thâm cũng rất nhanh vào tắm rồi ra. Nhanh đến mức nếu không thấy nước chảy xuống trên tóc anh, Hách Phúng còn tưởng rằng anh chỉ vào tham quan nhà tắm thôi.
“Nói, phương thức liên lạc với người nhà nhóc.” Lâm Thâm vừa ngồi trước mặt Khâu Thước, chất vấn.
Có điều thằng nhóc này nhìn có vẻ không muốn khai ra.
“Nhóc còn muốn ở lại đây bao lâu?” Lâm Thâm có chút không kiên nhẫn, “Nơi này không thích hợp cho lũ nít ranh ở đâu.”
“…”
“Nếu tiếp tục ở lại nơi này, nhóc sẽ phải làm việc gán nợ.”
“Như thế là lạm dụng lao động trẻ em.” Khâu Thước căm giận nói.
“A, nhóc cũng không phải con chú, sao chú phải nuôi không nhóc?”
“Vậy chú ấy thì sao?” Khâu Thước xoay đầu chỉ vào Hách Phúng: “Hai người ở chung một chỗ, không phải chú đang nuôi chú ấy sao?”
Vốn đang ở bên cạnh cười trộm, Hách Phúng giật mình sửng sốt, thằng ranh con, học đâu ra kiểu kéo người chết chung thế chứ.
Lâm Thâm nhìn Hách Phúng.
“Theo nghĩa nào đó, quả thật chú đang nuôi không cậu ta.”
Hách Phúng: “…”
Khâu Thước chết không bỏ cuộc: “Vậy tại sao lại không nuôi thêm con?”
“Đã nói rồi, nhóc không phải con chú.”
“Vậy chú ấy là gì của chú?”
Hách Phúng lập tức nhìn chằm chằm về phía Lâm Thâm, nếu thằng cha này dám nói cậu là con anh ta, không cần suy nghĩ, cậu nhất định đập cho anh ta một trận.
“Là nhân viên chú mới thuê.” Hoàn hảo, Lâm Thâm không lên cơn lúc này.
“Vậy chú cũng thuê con đi.” Khâu Thước tận dụng mọi thứ.
“Không được, tiểu quỷ như nhóc không có giá trị sử dụng với chú. Tuy rằng hiện tại nuôi không người kia, nhưng ít nhất trong tương lai cậu ta sẽ có chỗ hữu dụng cho chú… nhỉ?” (Cực kỳ có giá ấy chứ)
Hách Phúng nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Thâm, câu cuối cùng đáng lẽ anh ta không cần dùng ngữ khí hoài nghi chứ =.=. Tốt xấu gì Hách Phúng cậu cũng tinh thông mười tám bang võ nghệ(*), thế quái nào ở đây lại bị một thằng ranh cùng với boss đại nhân dè bỉu chứ?
(*)dùng để chỉ 18 môn loại vũ khí cơ bản trong hệ thống chương trình của các môn phái võ thuật Trung Quốc cũng như một số môn võ cổ truyền Việt Nam, đặc biệt là các nhánh võ có xuất xứ từ Bình Định, Nam Trung Bộ Việt Nam. Nhưng thật chất ở đây theo mình nghĩ là theo nghĩa cái gì cũng tinh thông.
Khâu Thước mè nheo nửa ngày không được, chỉ bĩu môi.
“Không phải con không muốn nói cho chú biết, chỉ là nói ra cũng sẽ không có ai sẽ đến đón con.”
“Làm sao nhóc biết?”
“Con biết chứ. Cả ngày mẹ không thèm ngó ngàng gì đến con, không biết con làm gì đâu, chỉ sợ đến giờ bà ấy cũng không biết con trốn đi.”
Hách Phúng không thể tin được trên đời trên đời lại có người mẹ thờ ơ đến vậy, chỉ nghĩ nhóc con này đang bịa chuyện lừa gạt, lừa nó: “Không thử làm sao biết? Nói không chừng mẹ nhóc đang chạy khắp nơi tìm nhóc đó.”
“…”
“Tìm nhóc đến không ăn không ngủ, lo lắng đến chết.”
“…”
“Nói không chừng còn bởi vậy mà bệnh không dậy nổi…”
“Suỵt! Chú đúng là miệng quạ, mẹ sẽ không bị bệnh!” Khâu Thước lập tức giận giữ trừng cậu.
Hách Phúng nhìn ra được, nhóc con này vốn vẫn rất yêu mẹ, vì thế tiếp tục nói: “Vậy nhóc nói cho chúng ta biết cách liên lạc với mẹ nhóc đi, bằng không làm sao biết không phải.”
Cuối cùng, Khâu Thước cũng chịu nói ra một dãy số.
Hách Phúng chờ Lâm Thâm đi ra ngoài gọi điện thoại. Năm phút sau, Lâm Thâm từ gian ngoài trở vào, nhìn thấy hai cặp mắt cún con nhìn mình. Trong đó một là của Khâu Thước, cái còn lại đương nhiên là Hách Phúng.
Lâm Thâm lúc này mới phát hiện, nhân viên mà mình vừa mới mướn có đôi mắt chẳng khắc gì trẻ con, hơn nữa còn cực kỳ đẹp, nhất là khi hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào một người, sẽ khiến người đó này sinh cảm giác – đồng cảm. Nếu là nữ nhất định sẽ khiến đối phương không thể chống cự lực sự hấp dẫn ngọt ngào này.
“Thế nào?” Hách Phúng khẩn trương hỏi: “Mẹ nó nói thế nào?”
Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn anh, để ý thấy người này lúc khẩn trương sẽ bất giác nheo mắt lại.
“Mẹ nó nói, sáng sớm mai sẽ đón nó về.”
Hách Phúng nhẹ nhàng thở phào, “Vậy là tốt rồi, cô ấy chắc là lo lắng lắm.”
“Mẹ sẽ đến sao?”
Khâu Thước xen mồm vào, nhìn chằm chằm Lâm Thâm: “Mẹ sẽ tự mình đến đón con sao?”
“… Sẽ có người đến.”
“Ha ha, con biết mà.” Nhóc con nhếch mép cười nhạo: “Mẹ vốn dĩ không thèm để ý đến con, chỉ biết đem con cho người khác coi.”
Hách Phúng để ý khi thằng bé nói những lời này, tuy rằng vẫn cậy mạnh như trước, nhưng đôi mắt lại ảm đạm hẳn. Chắc là nhóc cũng thật lòng chờ mong mẹ có thể tới đón nhóc trở về. Nhưng hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Một đứa trẻ mới mười hai tuổi, làm sao biết chết là gì. Nó làm thế chỉ vì không được quan tâm, muốn được người thân chú ý đến mà thôi. Nếu không có Lâm Thâm, Khâu Thước dù có vùi thây giữa rừng, rất có thể không có ai phát hiện.
Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lại lên mạng tìm kiếm chìa khóa để dò đường chết, thế giới này thật sự quá nguy hiểm. Không, phải nói những kẻ hướng nó đi theo con đường này mới là nguy hiểm nhất.
Hách Phúng lại nghĩ tới cái người tên【 Hắc Dạ】và diễn đàn【 Mặt nước bảo thạch 】.
Đây hẳn không phải thứ nên tồn tại trên đời.
Hách Phúng nghĩ ngợi quá chuyên tâm, không để ý Lâm Thâm bên cạnh cũng đang chăm chú theo dõi cậu.
“Chúng ta đi ngủ đi.”
Cái gì? Hách Phúng lập tức quay đầu nhìn Lâm Thâm.
Chỉ thấy Lâm Thâm không thèm nhìn cậu, mà nói với nhóc con: “Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút, ngày mai nhóc còn phải đi về.”
Thì ra anh đang nói với Khâu Thước, Hách Phúng vừa rồi suýt nữa đã hiểu lầm. Chẳng lẽ lâu rồi không giải quyết nhu cầu sinh lý nên mới hay suy nghĩ bậy bạ, hay là do mình tư tưởng đen tối nên dễ dàng hiểu sai, nếu không đang yên đang lành sao lại sản sinh loại hiểu lầm này?
Cậu ôm lấy thằng bé, nói: “Khâu Thước đêm nay ngủ với tôi.” Nói xong bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại.
Lâm Thâm ngồi ở chỗ cũ, nhìn cậu ôm Khâu Thước gần như ba chân bốn cẳng trốn về phòng, ánh mắt thâm thúy.
Lát sau, phòng khách chỉ còn tiếng cười khẽ của một người.
Hách Phúng trằn trọc cả đêm, đến nửa đêm mới ngủ. Thế mà sáng sớm hôm sau, cậu phải tỉnh sớm vì tức ngực.
Mở mắt ra vừa thấy Khâu Thước đang quấn lấy anh như gấu túi con, đầu gối lên ngực cậu hô hấp đều đặn, ôm quá chặt khiến Hách Phúng cười khổ, chẳng trách mình cảm thấy khó thở. Cậu cẩn thận dời đầu Khâu Thước sang chỗ khác, bò ra phía ngoài giường. Phải làm hết mấy thao tác này mà không đánh thức cậu nhóc vậy, quả là một chuyện có độ khó cao.
Hách Phúng vất vả lắm mới thoát khỏi nhóc Khâu Thước, cả người cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Đang định rời giường tắm một chút, vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Thâm không biết đứng ở cửa từ khi nào, đang yên lặng mà nhìn cậu.
Tại sao anh ta bước đi không nghe thấy tiếng động nào chứ? Hách Phúng vỗ về trái tim bé bỏng của cậu, vừa rồi thiếu chút nữa bị người này dọa cho đứng tim rồi.
“… Nếu tôi nhớ không lầm, đây hình như là phòng tôi.”
Ý nói, Lâm Thâm không nên không gõ cửa mà vào.
“Là tạm thời của cậu.” Lâm Thâm nhìn anh “Nhưng nói cho đúng thì phòng này cùng tất cả những thứ trong đây đều là của tôi.” Đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn Hách Phúng, hình như là đang nói, kể cả cậu cũng thuộc quyền sở hữu của tôi, vào phòng này thì sao chứ?
Đương nhiên, Hách Phúng cãi không lại. Trên thực tế, Lâm Thâm chỉ đến xem hai người đã tỉnh chưa, bởi vì người mẹ Khâu Thước phái đến đón cậu nhóc đã đến rồi.
Hách Phúng chỉ có thể đánh thức nhóc con đang say ngủ, nói cho nhóc biết, đã đến lúc về nhà. Khâu Thước lộ vẻ mặt phức tạp, thứ mà một đứa bé mười hai tuổi không nên có.
Người mà mẹ Khâu Thước phái đến, là một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi giày da, rất lịch sự, nói chuyện với Lâm Thâm cùng Hách Phúng cũng rất khách khí, với Khâu Thước cũng vậy, cách nói chuyện như đang nói chuyện với đối tác làm ăn, không có quan tâm không hề quở trách, chưa kể còn rất kính trọng.
Hách Phúng đem tất cả thu vào trong mắt, đáy lòng âm thầm đoán gia thế của nhóc con này.
Lúc mấy người đứng trước cửa tiễn khách, Khâu Thước đột nhiên xoay người lại, có chút lưu luyến nói.
“Con, con có thể lại đến nữa không?”
Lâm Thâm nói: “Bình thường người đến khu rừng rậm này, chưa từng nói tạm biệt đến lần thứ hai.”
Nhóc con có chút khó hiểu.
“Bởi vì bọn họ đại đa số đều thực hiện thành công mục đích ngay lần đầu, sau đó vĩnh viễn ở lại chỗ này.”
Nhóc con sắc mặt trắng nhợt, biết anh đang ám chỉ điều gì.
“Không phải ý đấy!” Nhóc vội vàng thanh minh: “Con sẽ không có ý định ấy nữa đâu. Nghĩ lại đến giờ con vẫn còn sợ.”
Lâm Thâm cúi đầu nhìn nó, như là đang hỏi: vậy nhóc còn tới làm cái gì.
“Con đến thăm chú Hách Phúng! Không được sao?”
Khâu Thước phụng phịu, quay sang nhìn Hách Phúng nói: “Chú Hách, con có thể đến chơi với chú nữa không?”
“Chỉ sợ không được, chú mỗi ngày đều bề bộn công việc.”
Khâu Thước cúi người, ỉu xìu.
Hách Phúng cười, nói: “Nhưng là nếu cháu tự chăm sóc bản thân tốt, cao lớn khỏe mạnh, không chừng sau này chú có thời gian sẽ đến chỗ cháu chơi. Đến lúc đó, nhớ bao chú ăn ở đó.”
“Đấy là đương nhiên! Chú Hách, bao giờ cái chú hẹp hòi kia không muốn nuôi chú nữa, chú lúc nào cũng có thể đến nhà con, muốn con nuôi không đến bao giờ cũng được.”
Khâu Thước cao hứng mà hứa với cậu.
Hách Phúng cười có chút cứng ngắc, mình từ khi nào xuống cấp đến nỗi để một đứa trẻ nuôi?
“Con đi đây, không được quên con đâu đó!”
Cuối cùng Khâu Thước cứ ba bước quay đầu nhìn họ một lần, bị người mặc tây trang kia dẫn về, đến khi họ đi khuất ở cuối con đường nhỏ, Hách Phúng mới cảm khái nói.
“Ai mà ngờ được một đứa trẻ đáng yêu như vậy lại mang ý nghĩ tự sát trong đầu.”
“Cái đấy cùng tuổi tác không liên quan.” Lâm Thâm nói: “Mà liên quan đến tâm lý, hơn nữa trẻ nhỏ là dễ bị tác động nhất, hơi kích động một chút là cái gì cũng dám làm.”
“Tôi có nên ăn mừng vì lúc còn nhỏ, không phải sống trong xã hội phức tạp đến thế.”
“Còn nhỏ? Không phải vẫn luôn như thế sao?”
Lâm Thâm liếc nhìn cậu, nhân lúc Hách Phúng vẫn đang ngơ ngác, xoay người, trở về phòng.
Hách Phúng đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, tự hỏi câu nói kia có ý gì. Mất một lúc lâu sau, mới kịp phản ứng.
“Lâm Thâm, anh đứng lại giải thích cho tôi!” Hách Phúng quay đầu đuổi theo. Dám ám chỉ cậu là trẻ con, có muốn nhịn cũng không nhịn được, hơn nữa có đứa trẻ nào dậy thì mà toàn diện như cậu không chứ?
“Dậy thì toàn diện, ý cậu là chỗ nào?” Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn cậu.
“Chỗ nào cũng vậy.”
“Vậy sao?”
Lâm Thâm hoài nghi, sau đó nói tiếp:
“Cho tôi xem.”
“…”
Hách Phúng thề, trên đời có thể mặt không đổi sắc, nghiêm túc mà nói ra mấy lời lưu manh vô sỉ như thế chỉ có thể là boss nhà cậu thôi.
Một trận gió lớn thoảng qua, mang theo thanh âm của hai người ra ngoài phòng, dần dần tan biến trước sân nhà Lâm Thâm.
Hôm nay, một ngày làm việc mới lại bắt đầu.
【 Một buổi chiều trầm mình dưới nước
Rèm cửa sổ vén lên
Cây liền rễ duỗi thân qua
Thể xác, mặt nước bảo thạch
Phần còn lại của cái chai
Nước trong chai không thể phân đôi
Nằm trên một lưỡi rìu
Cũng giống như nằm trên một cây dương cầm
Bay bổng với sợi dây thừng
Chậu than dưới giường
Ánh sáng cắt đứt mọi thứ
Giống như chặt ngang gió nam
Bóp cò khẩu súng, trở về cố hương
Giống như một con chim bồ câu
Rơi xuống mặt đất đỏ máu】
【 Mặt nước bảo thạch 】, lúc Hách Phúng nhớ ra, định vào tra xét thêm về diễn đàn này, nó lại như là sương khói vô hình biến mất ở thế giới mạng, không thấy bóng dáng.
Nhưng có một sự thật sẽ không dễ dàng biến mất như vậy: Giờ nào phút nào trên thế giới này cũng có người mang trong đầu ý niệm tự sát… cùng với những kẻ thích thú trước tử vong của người khác.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không biết tác giả viết ra bài thơ kia lúc viết nó có suy nghĩ gì. Hình như ông ta cũng tự sát mà chết.
P/s: Ôi cái bài thơ đã giết chết bao nhiêu tế bào não của tui, đại loại là liệt kê các kiểu tự tử và ẩn dụ thôi. Thiệt ra tác giả bài này cũng khá nổi bên Trung, tầm cỡ Thanh Thảo tác giả bài Đàn ghi ta của Lorca ấy chứ.
Facebook Comments
Tác giả :
YY Đích Liệt Tích