Có Giỏi Thì Đừng Chết
Chương 77: Phiên ngoại 2: Năm tháng như khúc ca
Lông xù, lốm đốm màu đen, lông tơ ngắn mềm mại.
Một cọng cỏ vĩ ba thảo bị cậu chộp vào trong tay, lắc qua trái, lắc qua phải, đùa với mèo con trước mặt.
“Sách sách sách, thật nhiều, thật nhiều.”
Hách Phúng ngồi chồm hổm, không ngừng đung đưa cẩu vĩ ba thảo trước mặt mèo con.
Mèo con thoạt nhìn chỉ vừa hơn một tháng tuổi, một thân lông mao màu vàng, mang theo lốm đốm màu đen, dưới ánh mặt trời, bộ lông màu vàng như phát sáng, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Mèo con chuyên chú nhìn cỏ vĩ ba thảo trong tay Hách Phúng, con ngươi của nó chuyển động theo. Hách Phúng cảm thấy rất thú vị, giơ lên cao, giữa không trung đung đưa cọng cỏ vĩ ba thảo. Mèo nhỏ cũng bị khống chế mà lắc lư theo, không chỉ là đầu, ngay cả thân mèo cũng lắc trái lắc phải. Thoạt nhìn đúng là ngốc manh mà, lòng thương yêu của Hách Phúng nổi lên.
Lộp bộp, phía sau truyển đến một loạt tiếng bước chân, Hách Phúng không quay đầu lại cũng biết là ai đến.
“Lâm Thâm! Anh qua đây nhìn nè, tôi tìm được một con mèo con! Này, này, anh làm gì thế?”
Còn chưa dứt câu, Hách Phúng cảm thấy mình bị Lâm Thâm nắm cánh tay kéo mạnh lên, vừa định nổi giận thì thấy trong mắt Lâm Thâm cũng đã dấy lên hai ngọn lửa. Kỳ quái, anh tức giận cái gì?
“Mèo?”
Lâm Thâm tức giận cười, nhìn cái tên não thô trước mặt:”Ở nơi rừng sâu này, em nghĩ sẽ xuất hiện một con mèo nhà?”
“Ách…”
“Mặc dù thỉnh thoảng sẽ có mèo nhỏ xông vào trong rừng nhưng đã sớm bị dã thú ăn hết.” Lâm Thâm nhìn ‘mèo nhỏ’ trên mặt đất, bàn tay cầm lấy tay Hách Phúng buông lòng một chút:”Mèo con thông thường làm sao có thể an toàn sống trong rừng được, em có thường thức chút được không, Hách Phúng, không phải động vật nào có lỗ tai mèo có đuôi mèo đều là mèo.”
Nghe anh nói như vậy, Hách Phúng mới hậu tri hậu giác phản ứng, ‘mèo nhỏ’ này hình như lớn lên không giống với mèo, khuôn mặt nó càng thêm hẹp dài, trên lỗ tai dài xuất hiện một búi lông đen, hơn nữa ở cổ còn có một vòng bạch mao giống như khăn choàng cổ.
Lại nhìn kỹ ‘mèo nhỏ’ này, Hách Phúng mới phát hiện thần thái và động tác cũng không giống với mèo, con ngươi rất sinh động, mắt rất có thần, giống như ánh sáng đặc biệt của những loài dã thú, lấp lánh phát sáng.
“Giá….Hay là một con báo hoa?” Hách Phúng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, quan sát chung quanh:”Mẹ của nó đâu, mẫu báo có thể ở gần đây hay không? Nếu như thấy chúng ta đến gần thằng nhãi con này, có thể lao tới cắn tôi không?”
Lâm Thâm liếc cậu một cái:”Bây giờ mới biết sợ? Lúc chọc nó em đã làm gì?”
Anh xoay người nhìn về phía sau, chỉ cảm thấy không nói được gì, tiểu quỷ Hách Phúng đã chạy đến sau lưng anh trốn, chỉ là cọng cỏ vĩ ba thảo còn không quên nắm trong tay.
“Ngao, ngao ngao.” Thấy Hách Phúng lui về phía sau, ‘mèo nhỏ’ phát ra tiếng kêu giống như con chó nhỏ, vươn đệm thịt mềm mại muốn bắt lấy, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thâm thì có vài phần đề phòng, không dám đến gần.
“Hửm?” Lâm Thâm nhíu mày:”Nó hình như rất thân với em.”
“Thật sao?”
Hách Phúng từ sau lưng Lâm Thâm thò đầu ra, nhìn dáng vẻ ‘mèo nhỏ’ ngây thơ đáng yêu, tâm cũng mềm nhũn:”Ách, đã lâu như vậy cũng không thấy mẫu báo xuất hiện, có phải mẹ của nó đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ai nói nó là báo?”
“A, không phải anh nói….”
“Tôi nói nó không phải là mèo, thì nhất định là báo sao?” Lâm Thâm kinh bỉ nhìn cậu:”Lẽ nào trong mắt em chỉ có hai loại động vật thuộc họ mèo?”
“….Vậy là hổ?”
Ánh mắt Lâm Thâm càng phát ra tia kinh bỉ, nhìn Hách Phúng, bất đắc dĩ thở dài.
“Ở rừng Lục Hồ không có các loại dã thú kích thước lớn, nếu không chúng ta cả ngày tuần lầm đã sớm bị tụi nó tập kích. Ở đây chỉ có một ít động vật ăn thịt kích thước cỡ trung, cái con trước mặt em chắc là một linh miêu.”
“Linh miêu!” Hách Phúng trợn to hai mắt:”Linh miêu không phải cùng một loại với mèo sao?”
“Tôi không biết nó là loại nào, nhưng loại động vật này tuyệt đối không giống với mèo. Móng và hàm răng của nó sắc bén hơn mèo rất nhiều lần, mà đáng sợ nhất là trí tuệ của linh miêu. Khi còn bé tôi ở trong rừng, gia gia lúc nào cũng phải giám sát chặt chẽ tôi, sợ tôi bị linh miêu mang đi.”
“Lợi hại như vậy…..” Hách Phúng nhìn tiểu linh miêu con, lẩm bẩm nói:”Nhìn không ra tiểu tử này lợi hại như vậy.”
“Nhưng mà có một câu em nói đúng, đã lâu như vậy linh miêu mẹ cũng không xuất hiện, xem ra đây cũng là một cô nhi.” Đôi mắt Lâm Thâm tối lại:”Giống như tôi, bị vứt bỏ trong rừng.”
Nói xong, anh đứng dậy, cũng không nhìn tiểu linh miêu kia.
“Không còn sớm nữa, trở về đi.”
Lâm Thâm đi mấy bước, không thấy Hách Phúng đuổi theo liền quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hách Phúng ngồi xổm trước mặt tiểu linh miêu, để nó nhẹ nhàng liếm tay mình, khóe miệng không khống chế được nhếch lên. Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thâm, Hách Phúng ngẩng đầu lên, cười toe tóet với anh.
“Lâm Thâm, chúng ta đem nó về nuôi đi.” Cậu ôm lấy tiểu linh miêu, mất đi mẹ tiểu linh miêu giống như đối với cậu đặc biệt ỷ lại, dựa sát vào trong ngực cậu.
“Chúng ta đem cô nhi này hảo hảo nuôi lớn, được không?”
Lâm Thâm đứng tại chỗ, nhìn Hách Phúng cẩn thận vuốt ve tiểu linh miêu. Tiểu linh miêu cô độc không có nơi nương tựa ghé vào trong lòng Hách Phúng, dường như tìm được một nơi có thể để cho nó an lòng trong thiên địa này, hình ảnh thoạt nhìn rất ấm áp.
Trong nháy mắt, anh như có thể nhìn mấy chục năm trước, một lão nhân cũng giống như vậy ở bên cánh rừng nhặt một cô nhi, dưỡng dục anh, giáo dục anh, để anh có một gia đình. Mà bây giờ, lại có một cô nhi trở thành người nhà không thể thay thế.
“Lâm Thâm?”
Thấy Lâm Thâm không có phản ứng, Hách Phúng thăm dò gọi vài tiếng.
“Này, này, Lâm Thâm, Lâm Thâm!”
Lâm Thâm đè xuống đáy lòng gợn sóng, đáp lại cậu một tiếng.
“Ân?”
“Tôi thấy nó một mình ở trong rừng, sớm muộn gì cũng trở thành đồ ăn trong bụng dã thú khác, không bằng chúng ta mang về. Được không?” Hách Phúng làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, cho dù Lâm Thâm không đồng ý, cậu chết cũng cứng rắn mang tiểu linh miêu này về. Lâm Thâm nếu dám không đồng ý, anh đừng nghĩ ăn cơm chiều.
“Có thể.”
“Nga, ân! Cái gì, anh nói có thể?” Hách Phúng kinh ngạc:”Anh đồng ý, tôi thật sự có thể nuôi? Sẽ không đổi ý?”
Hách Phúng liên tiếp truy hỏi, Lâm Thâm đã không kiên nhẫn xoay người bước đi.
“Không tin thì em đừng có nuôi.”
“Nuôi cũng không được ném ra đó!” Hách Phúng vội vàng đuổi theo, cậu đã hiểu ý tứ của Lâm Thâm, vui vẻ ra mặt:”Tôi đã nghĩ xong, nhà người khác nuôi con để dưỡng già, nếu chúng ta không thể có con, thì nuôi linh miêu cũng có thể dưỡng già mà. Chờ sau này lớn tuổi, hai lão đầu ngồi trong nhà gỗ, để Hách Ly Ly ra ngoài bắt thỏ nuôi chúng ta.”
Lâm Thâm nghe cậu nói, nghe cậu nói bộ dáng sau khi hai người già đi, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra.
“Hách Ly Ly?”
“Đúng vậy, nó là con trai của tôi, đương nhiên phải theo họ tôi.”
“Con trai của em? Em xác định?” Lâm Thâm ý vị thâm trường nhìn về phía cậu:”Từ mọi phương diện mà nói, tôi mới là cha của nó, nó hẳn là phải theo họ tôi, Lâm Ly Ly.”
“Dựa vào cái gì! Con trai này là do tôi nhặt về, anh đừng hòng chiếm tiện nghi!”
“Trên dưới quyết định số phận, địa vị quyết định chủ đạo, em nhận mệnh đi.”
“Lâm Lâm Lâm Lâm Lâm Thâm!!” Hách Phúng đỏ mặt, tức giận chỉ vào Lâm Thâm. Cậu ôm tiểu linh miêu vào lòng đuổi theo, bi phẫn nói:”Anh nói chuyện càng ngày càng đanh đá, ai dạy anh? Anh thay đổi rồi a!”
“Thay đổi như vậy em không thích?”
“Tôi tôi tôi…” Hách Phúng mặt đỏ lên, đột nhiên nói không ra lời.
Một chuỗi tiếng cười nhẹ nhàng, mang theo vui vẻ không cách nào che dấu. Lâm Thâm đi phía trước, tâm tình không tệ, Hách Phúng căm giận đi sau lưng, bất mãn lẩm bẩm gì đó.
Tiểu linh miêu chăm chú ghé vào trong ngực Hách Phúng, hai cái tai thỉnh thoảng lay động, nó tràn đầu tò mò nhìn hai động vật kỳ quái đứng thẳng đang đi, không biết bọn họ đang nháo cái quỷ gì.
“Ngao ngao ngao….” Tiểu linh miêu vươn đệm thịt cào cào Hách Phúng một chút.
“A, đói bụng?” Hách Phúng cúi đầu nhìn nó:”Cục cưng ngoan, trở về đút con ăn.”
“Ngao.”
Hai người một trước một sau ven theo sơn đạo trở về, thân ảnh chậm rãi biến mất cuối đường. Âm thanh hai người cười đùa không ngừng truyền đến, dần dần ẩn vào trong rừng, tựa như một cố sự không muốn người biết.
Phải chăng mấy năm sau, tại trên sơn đạo này, có phải sẽ có một con linh miêu dáng người mạnh mẽ chạy ra hay không, phía sau nó là hai người nắm tay nhau mà đi, hai lão nhân tóc trắng xõa.
Thời gian thấm thoát, năm tháng như khúc ca.
Chỉ có người còn ở.
Toàn văn hoàn.
======================================================
Hí hí, mấy cô đã biết đứa ‘con’ mà tui nói rồi đó. Tự nhiên tui suy nghĩ đến cảnh tiểu linh miêu đói sau đó nhà anh Lâm với Tiểu Phúng không có sữa rồi anh Lâm kêu Tiểu Phúng cho bú đi khụ khụ khụ bậy quá.
Được rồi, vào vấn đề chính,đến đây là hết rồi, chúng ta đã phải chia tay 2 người thủ lâm đáng yêu. Chương này quả thật ngọt ngào, ấm áp, không hiểu sao khi Tịch dịch khúc em thụ ôm lấy tiểu linh miêu miệng cười từ lúc nào, Tịch rất thích cảnh cuối mà tác giả viết, hai lão nhân tóc trắng xõa nắm tay nhau đi sau linh miêu.
【Thời gian thấm thoát, năm tháng như khúc ca.】
Một cọng cỏ vĩ ba thảo bị cậu chộp vào trong tay, lắc qua trái, lắc qua phải, đùa với mèo con trước mặt.
“Sách sách sách, thật nhiều, thật nhiều.”
Hách Phúng ngồi chồm hổm, không ngừng đung đưa cẩu vĩ ba thảo trước mặt mèo con.
Mèo con thoạt nhìn chỉ vừa hơn một tháng tuổi, một thân lông mao màu vàng, mang theo lốm đốm màu đen, dưới ánh mặt trời, bộ lông màu vàng như phát sáng, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Mèo con chuyên chú nhìn cỏ vĩ ba thảo trong tay Hách Phúng, con ngươi của nó chuyển động theo. Hách Phúng cảm thấy rất thú vị, giơ lên cao, giữa không trung đung đưa cọng cỏ vĩ ba thảo. Mèo nhỏ cũng bị khống chế mà lắc lư theo, không chỉ là đầu, ngay cả thân mèo cũng lắc trái lắc phải. Thoạt nhìn đúng là ngốc manh mà, lòng thương yêu của Hách Phúng nổi lên.
Lộp bộp, phía sau truyển đến một loạt tiếng bước chân, Hách Phúng không quay đầu lại cũng biết là ai đến.
“Lâm Thâm! Anh qua đây nhìn nè, tôi tìm được một con mèo con! Này, này, anh làm gì thế?”
Còn chưa dứt câu, Hách Phúng cảm thấy mình bị Lâm Thâm nắm cánh tay kéo mạnh lên, vừa định nổi giận thì thấy trong mắt Lâm Thâm cũng đã dấy lên hai ngọn lửa. Kỳ quái, anh tức giận cái gì?
“Mèo?”
Lâm Thâm tức giận cười, nhìn cái tên não thô trước mặt:”Ở nơi rừng sâu này, em nghĩ sẽ xuất hiện một con mèo nhà?”
“Ách…”
“Mặc dù thỉnh thoảng sẽ có mèo nhỏ xông vào trong rừng nhưng đã sớm bị dã thú ăn hết.” Lâm Thâm nhìn ‘mèo nhỏ’ trên mặt đất, bàn tay cầm lấy tay Hách Phúng buông lòng một chút:”Mèo con thông thường làm sao có thể an toàn sống trong rừng được, em có thường thức chút được không, Hách Phúng, không phải động vật nào có lỗ tai mèo có đuôi mèo đều là mèo.”
Nghe anh nói như vậy, Hách Phúng mới hậu tri hậu giác phản ứng, ‘mèo nhỏ’ này hình như lớn lên không giống với mèo, khuôn mặt nó càng thêm hẹp dài, trên lỗ tai dài xuất hiện một búi lông đen, hơn nữa ở cổ còn có một vòng bạch mao giống như khăn choàng cổ.
Lại nhìn kỹ ‘mèo nhỏ’ này, Hách Phúng mới phát hiện thần thái và động tác cũng không giống với mèo, con ngươi rất sinh động, mắt rất có thần, giống như ánh sáng đặc biệt của những loài dã thú, lấp lánh phát sáng.
“Giá….Hay là một con báo hoa?” Hách Phúng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, quan sát chung quanh:”Mẹ của nó đâu, mẫu báo có thể ở gần đây hay không? Nếu như thấy chúng ta đến gần thằng nhãi con này, có thể lao tới cắn tôi không?”
Lâm Thâm liếc cậu một cái:”Bây giờ mới biết sợ? Lúc chọc nó em đã làm gì?”
Anh xoay người nhìn về phía sau, chỉ cảm thấy không nói được gì, tiểu quỷ Hách Phúng đã chạy đến sau lưng anh trốn, chỉ là cọng cỏ vĩ ba thảo còn không quên nắm trong tay.
“Ngao, ngao ngao.” Thấy Hách Phúng lui về phía sau, ‘mèo nhỏ’ phát ra tiếng kêu giống như con chó nhỏ, vươn đệm thịt mềm mại muốn bắt lấy, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thâm thì có vài phần đề phòng, không dám đến gần.
“Hửm?” Lâm Thâm nhíu mày:”Nó hình như rất thân với em.”
“Thật sao?”
Hách Phúng từ sau lưng Lâm Thâm thò đầu ra, nhìn dáng vẻ ‘mèo nhỏ’ ngây thơ đáng yêu, tâm cũng mềm nhũn:”Ách, đã lâu như vậy cũng không thấy mẫu báo xuất hiện, có phải mẹ của nó đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ai nói nó là báo?”
“A, không phải anh nói….”
“Tôi nói nó không phải là mèo, thì nhất định là báo sao?” Lâm Thâm kinh bỉ nhìn cậu:”Lẽ nào trong mắt em chỉ có hai loại động vật thuộc họ mèo?”
“….Vậy là hổ?”
Ánh mắt Lâm Thâm càng phát ra tia kinh bỉ, nhìn Hách Phúng, bất đắc dĩ thở dài.
“Ở rừng Lục Hồ không có các loại dã thú kích thước lớn, nếu không chúng ta cả ngày tuần lầm đã sớm bị tụi nó tập kích. Ở đây chỉ có một ít động vật ăn thịt kích thước cỡ trung, cái con trước mặt em chắc là một linh miêu.”
“Linh miêu!” Hách Phúng trợn to hai mắt:”Linh miêu không phải cùng một loại với mèo sao?”
“Tôi không biết nó là loại nào, nhưng loại động vật này tuyệt đối không giống với mèo. Móng và hàm răng của nó sắc bén hơn mèo rất nhiều lần, mà đáng sợ nhất là trí tuệ của linh miêu. Khi còn bé tôi ở trong rừng, gia gia lúc nào cũng phải giám sát chặt chẽ tôi, sợ tôi bị linh miêu mang đi.”
“Lợi hại như vậy…..” Hách Phúng nhìn tiểu linh miêu con, lẩm bẩm nói:”Nhìn không ra tiểu tử này lợi hại như vậy.”
“Nhưng mà có một câu em nói đúng, đã lâu như vậy linh miêu mẹ cũng không xuất hiện, xem ra đây cũng là một cô nhi.” Đôi mắt Lâm Thâm tối lại:”Giống như tôi, bị vứt bỏ trong rừng.”
Nói xong, anh đứng dậy, cũng không nhìn tiểu linh miêu kia.
“Không còn sớm nữa, trở về đi.”
Lâm Thâm đi mấy bước, không thấy Hách Phúng đuổi theo liền quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hách Phúng ngồi xổm trước mặt tiểu linh miêu, để nó nhẹ nhàng liếm tay mình, khóe miệng không khống chế được nhếch lên. Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thâm, Hách Phúng ngẩng đầu lên, cười toe tóet với anh.
“Lâm Thâm, chúng ta đem nó về nuôi đi.” Cậu ôm lấy tiểu linh miêu, mất đi mẹ tiểu linh miêu giống như đối với cậu đặc biệt ỷ lại, dựa sát vào trong ngực cậu.
“Chúng ta đem cô nhi này hảo hảo nuôi lớn, được không?”
Lâm Thâm đứng tại chỗ, nhìn Hách Phúng cẩn thận vuốt ve tiểu linh miêu. Tiểu linh miêu cô độc không có nơi nương tựa ghé vào trong lòng Hách Phúng, dường như tìm được một nơi có thể để cho nó an lòng trong thiên địa này, hình ảnh thoạt nhìn rất ấm áp.
Trong nháy mắt, anh như có thể nhìn mấy chục năm trước, một lão nhân cũng giống như vậy ở bên cánh rừng nhặt một cô nhi, dưỡng dục anh, giáo dục anh, để anh có một gia đình. Mà bây giờ, lại có một cô nhi trở thành người nhà không thể thay thế.
“Lâm Thâm?”
Thấy Lâm Thâm không có phản ứng, Hách Phúng thăm dò gọi vài tiếng.
“Này, này, Lâm Thâm, Lâm Thâm!”
Lâm Thâm đè xuống đáy lòng gợn sóng, đáp lại cậu một tiếng.
“Ân?”
“Tôi thấy nó một mình ở trong rừng, sớm muộn gì cũng trở thành đồ ăn trong bụng dã thú khác, không bằng chúng ta mang về. Được không?” Hách Phúng làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, cho dù Lâm Thâm không đồng ý, cậu chết cũng cứng rắn mang tiểu linh miêu này về. Lâm Thâm nếu dám không đồng ý, anh đừng nghĩ ăn cơm chiều.
“Có thể.”
“Nga, ân! Cái gì, anh nói có thể?” Hách Phúng kinh ngạc:”Anh đồng ý, tôi thật sự có thể nuôi? Sẽ không đổi ý?”
Hách Phúng liên tiếp truy hỏi, Lâm Thâm đã không kiên nhẫn xoay người bước đi.
“Không tin thì em đừng có nuôi.”
“Nuôi cũng không được ném ra đó!” Hách Phúng vội vàng đuổi theo, cậu đã hiểu ý tứ của Lâm Thâm, vui vẻ ra mặt:”Tôi đã nghĩ xong, nhà người khác nuôi con để dưỡng già, nếu chúng ta không thể có con, thì nuôi linh miêu cũng có thể dưỡng già mà. Chờ sau này lớn tuổi, hai lão đầu ngồi trong nhà gỗ, để Hách Ly Ly ra ngoài bắt thỏ nuôi chúng ta.”
Lâm Thâm nghe cậu nói, nghe cậu nói bộ dáng sau khi hai người già đi, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra.
“Hách Ly Ly?”
“Đúng vậy, nó là con trai của tôi, đương nhiên phải theo họ tôi.”
“Con trai của em? Em xác định?” Lâm Thâm ý vị thâm trường nhìn về phía cậu:”Từ mọi phương diện mà nói, tôi mới là cha của nó, nó hẳn là phải theo họ tôi, Lâm Ly Ly.”
“Dựa vào cái gì! Con trai này là do tôi nhặt về, anh đừng hòng chiếm tiện nghi!”
“Trên dưới quyết định số phận, địa vị quyết định chủ đạo, em nhận mệnh đi.”
“Lâm Lâm Lâm Lâm Lâm Thâm!!” Hách Phúng đỏ mặt, tức giận chỉ vào Lâm Thâm. Cậu ôm tiểu linh miêu vào lòng đuổi theo, bi phẫn nói:”Anh nói chuyện càng ngày càng đanh đá, ai dạy anh? Anh thay đổi rồi a!”
“Thay đổi như vậy em không thích?”
“Tôi tôi tôi…” Hách Phúng mặt đỏ lên, đột nhiên nói không ra lời.
Một chuỗi tiếng cười nhẹ nhàng, mang theo vui vẻ không cách nào che dấu. Lâm Thâm đi phía trước, tâm tình không tệ, Hách Phúng căm giận đi sau lưng, bất mãn lẩm bẩm gì đó.
Tiểu linh miêu chăm chú ghé vào trong ngực Hách Phúng, hai cái tai thỉnh thoảng lay động, nó tràn đầu tò mò nhìn hai động vật kỳ quái đứng thẳng đang đi, không biết bọn họ đang nháo cái quỷ gì.
“Ngao ngao ngao….” Tiểu linh miêu vươn đệm thịt cào cào Hách Phúng một chút.
“A, đói bụng?” Hách Phúng cúi đầu nhìn nó:”Cục cưng ngoan, trở về đút con ăn.”
“Ngao.”
Hai người một trước một sau ven theo sơn đạo trở về, thân ảnh chậm rãi biến mất cuối đường. Âm thanh hai người cười đùa không ngừng truyền đến, dần dần ẩn vào trong rừng, tựa như một cố sự không muốn người biết.
Phải chăng mấy năm sau, tại trên sơn đạo này, có phải sẽ có một con linh miêu dáng người mạnh mẽ chạy ra hay không, phía sau nó là hai người nắm tay nhau mà đi, hai lão nhân tóc trắng xõa.
Thời gian thấm thoát, năm tháng như khúc ca.
Chỉ có người còn ở.
Toàn văn hoàn.
======================================================
Hí hí, mấy cô đã biết đứa ‘con’ mà tui nói rồi đó. Tự nhiên tui suy nghĩ đến cảnh tiểu linh miêu đói sau đó nhà anh Lâm với Tiểu Phúng không có sữa rồi anh Lâm kêu Tiểu Phúng cho bú đi khụ khụ khụ bậy quá.
Được rồi, vào vấn đề chính,đến đây là hết rồi, chúng ta đã phải chia tay 2 người thủ lâm đáng yêu. Chương này quả thật ngọt ngào, ấm áp, không hiểu sao khi Tịch dịch khúc em thụ ôm lấy tiểu linh miêu miệng cười từ lúc nào, Tịch rất thích cảnh cuối mà tác giả viết, hai lão nhân tóc trắng xõa nắm tay nhau đi sau linh miêu.
【Thời gian thấm thoát, năm tháng như khúc ca.】
Tác giả :
YY Đích Liệt Tích