Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
Chương 95
́N NƠI
Sau một ngày đêm, La Tiểu Lâu tỉnh dậy sau giấc ngủ, bọn họ đã tới tinh cầu Camille. Phi thuyền đỗ ở bến cảng, La Tiểu Lâu thò người ra cửa sổ để ngắm nhìn, ngoại trừ tiểu hành tinh hoang vu kia, cậu chưa bao giờ có cơ hội xa nhà.
Lịch sử gần 4000 năm, sự phát triển và quy mô của công nghệ cao, chính trị, kinh tế ở tinh cầu An Tắc đã khiến cậu không thể tưởng tượng nổi. Vậy mà, hiện giờ tới tinh cầu Camille rồi cậu mới nhận ra, tinh cầu cấp A còn phồn hoa hơn tinh cầu cấp B chỗ cậu nhiều.
Bầu trời thi thoảng có cơ giáp và một loạt những chiếc xe sang trọng rõ ràng cao cấp hơn rất nhiều tinh cầu An Tắc bay qua, đôi lúc trên đường còn có quân đội qua lại.
Nhìn đến công trình kiến trúc gần bến cảng, La Tiểu Lâu nhỏ mồ hôi phát hiện, căn nhà nhỏ bé kia của cậu, không thể nào mà đọ nổi với nơi đây.
Cùng vào khu công viên lộng lẫy với La Tiểu Lâu, Nguyên Tích lại hoàn toàn khác biệt với cậu, hắn ngồi trước cửa sổ, uống nước trái cây một cách đầy ưu nhã, mỗi một cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý và có giáo dục khó có thể bỏ qua.
“Chúng ta tới nơi rồi, có phải sắp xếp đồ đạc trước rồi xuống ngay không?” La Tiểu Lâu không nhịn được bèn hỏi.
“Anh cảm thấy không cần, ít nhất phải mất 15 phút, anh nghĩ em nên ăn sáng trước, một lát nữa tuyển thủ tham dự sẽ phải đến đại sảnh trình báo.” Nguyên Tích ngắt lời La Tiểu Lâu, cố kiềm chế không gào thét với đám người cách đó không xa đang nhìn La Tiểu Lâu bằng ánh mắt chế giễu. Có điều, không thể không nói, La Tiểu Lâu cũng thực sự hưng phấn thái quá, suốt dọc đường đều tỏ ra ngạc nhiên.
La Tiểu Lâu bèn trật tự, cũng may vé phi thuyền tuy đắt kinh người nhưng đồ ăn của khoang hạng nhất cung cấp cũng khá ngon lành. Bánh mì nướng, trứng rán, chân giò hun khói, salad rau và nước trái cây.
Đang dùng cơm, máy thông tin trên cổ tay Nguyên Tích vang lên, hắn cấp tốc mở máy, vẻ mặt rất mừng rỡ, trò chuyện cũng không khác vẻ nhã nhặn lúc trước là mấy.
La Tiểu Lâu vừa ăn vừa thỉnh thoảng nhìn về phía Nguyên Tích. Cậu cứ ăn cho tới lúc xong thì thôi, Nguyên Tích cũng kết thúc cuộc trò chuyện, thoải mái mà nói: “Bọn Nguyên Nặc cũng tới rồi, lát nữa sẽ qua đón chúng ta đi báo danh.”
Thằng nhóc bám dính muốn chết kia á? La Tiểu Lâu không tin mà hỏi lại: “Học sinh cao trung mà cũng có thể tham gia giải thi đấu cơ giáp?”
“Trên lý thuyết là không được, nhưng Nguyên Nặc là ngoại lệ, nó có giấp phép đặc biệt.” Nguyên Tích nói, nhìn La Tiểu Lâu đang một bộ hổng dám tin, bèn bổ sung thêm một câu, “Dựa theo kỹ thuật điều khiển cơ giáp của nó, lọt vào top 10 của lớp 1 khoa cơ giáp cũng không thành vấn đề.”
La Tiểu Lâu câm nín, cậu bỗng nhiên cảm thấy con đường dự thi của mình bắt đầu trở nên tối tăm.
Hơn 10 phút sau, cửa phi thuyền mở, hành khách lần lượt xuống.
Quả nhiên, đi chưa được mấy bước, một chiếc xe huyền phù dài dừng lại trước mặt bọn họ. Cửa xe cấp tốc mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp mặc một bộ lễ phục màu trắng bước xuống, cười nói với Nguyên Tích: “Anh Nguyên Tích, cuối cùng cũng đợi được anh.”
Giọng nói ngọt ngào khiến khóe miệng La Tiểu Lâu run rẩy, cũng may Nguyên Tích còn nhớ được lúc thiếu nữ bổ nhào qua thì đỡ lấy.
Khi thực hiện hành động đó, Nguyên Tích vô ý thức đưa mắt nhìn La Tiểu Lâu.
Điền Lực và mấy cậu nam sinh bên cạnh thì nuốt nước bọt nhìn mỹ nữ đột nhiên xuất hiện. La Tiểu Lâu phát hiện trên xe còn có một người nữa, chính là Nguyệt Thượng. Xem ra, người đi cùng cậu em Nguyên thực sự không ít.
Có xe ra cảng đón Nguyên Tích, hơn mười nam sinh của khoa cơ giáp phía sau Nguyên Tích cũng đi theo.
Sau khi lên xe, La Tiểu Lâu phát hiện Nguyên Nặc đang lạnh mặt vắt chân ngồi bên trong, trước mặt còn đặt một ly rượu.bé tí mà đã uống rượu ԾԾ
Nguyên Tích bị Nguyệt Thượng và mỹ nữ kia lôi kéo ngồi ra một chỗ khác, La Tiểu Lâu thì bị đẩy ra chỗ Nguyên Nặc. Bi kịch hơn chính là, ngoại trừ thiếu niên kỳ quặc bên cạnh này, người ngồi bên kia cậu lại chính là La Thiểu Thiên tóc trắng.
Từ lần trước gặp mặt La Thiểu Thiên, La Tiểu Lâu vẫn không biết nên ứng xử như thế nào với cậu em có chút quan hệ huyết thống này.
Lúc này, Điền Lực phía sau sáp lại gần tai La Tiểu Lâu mà nói: “Đệch, anh Nguyên đúng là kẻ có tiền, chiếc xe này tôi đã muốn có từ lâu rồi. Khụ khụ, đúng rồi, cậu nói xem gen nhà anh Nguyên sao lại tốt như vậy? Tiểu mỹ nữ kia cũng đoan trang quá, cậu xem tôi có nên ——”
Nguyên Tích vừa giới thiệu qua, mỹ nữ mặc lễ phục màu trắng là em hộ Tô Lan của Nguyệt Thượng, vì cùng Nguyệt Thượng lớn lên trong gia đình Nguyên Tích nên vẫn luôn gọi Nguyên Tích là anh trai.
La Tiểu Lâu ngẩng đầu nhìn lướt qua Nguyên Tích kề cận đang nói chuyện với Tô Lan và Nguyệt Thượng, rồi quay đầu lại vừa cười vừa nói với Điền Lực: “Lần trước không phải ông đã thề là sẽ trao trái tim cho người đẹp họ Đường của khoa cơ giáp kia sao?”
Điền Lực nghẹn giọng, lườm La Tiểu Lâu, bèn trật tự. Athes chỉ có hứng thú cuồng nhiệt với cơ giáp, hết lần này tới lần khác nói đến mỹ nữ là lại cứ như người thiểu năng. Còn Mộ Thần thì, Điền Lực lén nhìn người bên cạnh đang cúi đầu lật xem quy tắc thi đấu. Người này còn âm trầm đáng sợ hơn cả Athes, hơn nữa, Điền Lực thực sự không hiểu tên sinh viên của khoa cơ giáp này, rõ ràng là các loại kiểm tra tu sửa cơ giáp cậu ta đều không cần đến mình, suy cho cùng thì tại sao lại chọn mình làm chế tạo sư cơ giáp chứ?
Mẹ nó, chẳng lẽ ông Điền này cũng có ngày bị đặt làm bình hoa? Hừ, lại nói tiếp, chung quy sẽ không phải vì vẻ đợp giai của mình đấy chứ…
ý chỉ làm cảnh, ko có tác dụng gì, mọi người thường nghe đến câu ‘bình hoa di động’ chỉ các cô diễn viên xinh đẹp nhưng đóng dở đấy.
Nguyên Nặc cầm ly rượu lên, vừa uống một ngụm vừa quang minh chính đại quan sát La Tiểu Lâu. Nhận thấy anh mình bị hai anh em kia bao vây nửa giờ, vậy mà La Tiểu Lâu vẫn chẳng tỏ vẻ gì mà ngồi yên bên cạnh mình.
Một lát sau, Tô Lan bị Nguyệt Thượng đẩy ra chỗ khác, bèn ngồi đối diện với Nguyên Nặc, thỉnh thoảng lại giương mắt lạnh lùng nhìn La Tiểu Lâu mấy lần, đây là người mà anh họ nói đang sống cùng anh Nguyên Tích ư? Tô Lân dần dần nhíu mày lại, cái kẻ này, căn bản không bì được với mình và anh Nguyệt Thượng.
Nguyệt Thượng thấy bên cạnh Nguyên Tích không còn ai khác, bèn tiến gần đến tai Nguyên Tích nói mấy câu.
Sắc mặt Nguyên Tích liền trở nên nghiêm túc, hỏi: “Phái người tới?”
Nguyệt Thượng gật đầu, khẽ giọng.
Nguyên Nặc thấy La Tiểu Lâu tỏ ra bất an, liền hài lòng đặt ly rượu xuống, lại gần, “Đó là người mà bác trai cả và bác gái chọn cho anh tôi, nếu anh thật sự muốn ở bên anh tôi thì nên nghĩ cách so bì với anh ta đi. Hơn nữa, phải là trên tất cả mọi phương diện.”
La Tiểu Lâu sững sờ, khuôn mặt lộ ra vẻ khổ não, ngẩng đầu nhìn Nguyên Tích bên kia, người yêu quá xuất sắc, thực sự cũng nhiều đau khổ như hạnh phúc. Hơn nữa, dù cha mẹ Nguyên Tích có đồng ý, có lẽ cậu cũng sẽ bị phiền muộn một thời gian dài bởi tính trêu hoa nghẹo nguyệt của Nguyên Tích mất thôi.
Bên kia, Nguyên Tích ngây ngẩn một hồi, nhẹ giọng nói: “Thà rằng giết sai, chứ không được buông tha.”
Nguyệt Thượng lập tức gật đầu, “Chuyện này cậu yên tâm, ý của bác trai cũng như vậy.”
“Bọn họ đang nói chuyện tiêu diệt dị thú.” Nguyên Nặc đột nhiên nói.
Tay La Tiểu Lâu run lên, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh nhìn Nguyên Nặc, “Rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì, mà khiến Nguyên Tích hận dị thú như vậy?”
Nghe xong vấn đề này, sắc mặt Nguyên Nặc lập tức thay đổi, thiếu niên cao ngạo cúi đầu, bàn tay siết chặt ly rượu, qua một hồi lâu mới nói: “Cha mẹ tôi, toàn bộ gia tộc của Tô Lan và Nguyệt Thượng, và cả anh trưởng của anh họ tôi, đều chết dưới tay dị thú. Thế nhưng, đó cũng chưa phải là tất cả, dị thú gian ác tàn nhẫn, không có người nào từng tham gia chiến trường mà không rõ. Dị thú là kẻ thù của toàn nhân loại, tuyệt đối không thể để lại dù chỉ một con.”
Ly nước trong tay La Tiểu Lâu sánh lên, suýt nữa thì rơi xuống, một bàn tay đột ngột vươn ra từ bên cạnh, đỡ lấy chiếc ly, sau đó nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu hoảng sợ, vô ý thức muốn rút tay về, nhưng bàn tay kia nắm quá chặt, không hề buông ra. La Tiểu Lâu sợ hãi quay đầu, phát hiện người nắm tay mình lại chính là La Thiểu Thiên.
La Thiểu Thiên nắm chặt tay La Tiểu Lâu một chút, rồi buông ra, sau lại tiếp tục dựa lưng vào ghế, mái tóc trắng kiêu ngạo, trên mặt còn lộ vẻ không kiên nhẫn.
Nguyên Nặc lấy lại tinh thần từ nỗi thương cảm, bất mãn nhìn chòng chọc La Thiểu Thiên và La Tiểu Lâu một hồi. Trong mắt nó, La Tiểu Lâu là người của anh họ, đáng lẽ phải một lòng trung thành với anh ấy chứ.
Sau một ngày đêm, La Tiểu Lâu tỉnh dậy sau giấc ngủ, bọn họ đã tới tinh cầu Camille. Phi thuyền đỗ ở bến cảng, La Tiểu Lâu thò người ra cửa sổ để ngắm nhìn, ngoại trừ tiểu hành tinh hoang vu kia, cậu chưa bao giờ có cơ hội xa nhà.
Lịch sử gần 4000 năm, sự phát triển và quy mô của công nghệ cao, chính trị, kinh tế ở tinh cầu An Tắc đã khiến cậu không thể tưởng tượng nổi. Vậy mà, hiện giờ tới tinh cầu Camille rồi cậu mới nhận ra, tinh cầu cấp A còn phồn hoa hơn tinh cầu cấp B chỗ cậu nhiều.
Bầu trời thi thoảng có cơ giáp và một loạt những chiếc xe sang trọng rõ ràng cao cấp hơn rất nhiều tinh cầu An Tắc bay qua, đôi lúc trên đường còn có quân đội qua lại.
Nhìn đến công trình kiến trúc gần bến cảng, La Tiểu Lâu nhỏ mồ hôi phát hiện, căn nhà nhỏ bé kia của cậu, không thể nào mà đọ nổi với nơi đây.
Cùng vào khu công viên lộng lẫy với La Tiểu Lâu, Nguyên Tích lại hoàn toàn khác biệt với cậu, hắn ngồi trước cửa sổ, uống nước trái cây một cách đầy ưu nhã, mỗi một cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý và có giáo dục khó có thể bỏ qua.
“Chúng ta tới nơi rồi, có phải sắp xếp đồ đạc trước rồi xuống ngay không?” La Tiểu Lâu không nhịn được bèn hỏi.
“Anh cảm thấy không cần, ít nhất phải mất 15 phút, anh nghĩ em nên ăn sáng trước, một lát nữa tuyển thủ tham dự sẽ phải đến đại sảnh trình báo.” Nguyên Tích ngắt lời La Tiểu Lâu, cố kiềm chế không gào thét với đám người cách đó không xa đang nhìn La Tiểu Lâu bằng ánh mắt chế giễu. Có điều, không thể không nói, La Tiểu Lâu cũng thực sự hưng phấn thái quá, suốt dọc đường đều tỏ ra ngạc nhiên.
La Tiểu Lâu bèn trật tự, cũng may vé phi thuyền tuy đắt kinh người nhưng đồ ăn của khoang hạng nhất cung cấp cũng khá ngon lành. Bánh mì nướng, trứng rán, chân giò hun khói, salad rau và nước trái cây.
Đang dùng cơm, máy thông tin trên cổ tay Nguyên Tích vang lên, hắn cấp tốc mở máy, vẻ mặt rất mừng rỡ, trò chuyện cũng không khác vẻ nhã nhặn lúc trước là mấy.
La Tiểu Lâu vừa ăn vừa thỉnh thoảng nhìn về phía Nguyên Tích. Cậu cứ ăn cho tới lúc xong thì thôi, Nguyên Tích cũng kết thúc cuộc trò chuyện, thoải mái mà nói: “Bọn Nguyên Nặc cũng tới rồi, lát nữa sẽ qua đón chúng ta đi báo danh.”
Thằng nhóc bám dính muốn chết kia á? La Tiểu Lâu không tin mà hỏi lại: “Học sinh cao trung mà cũng có thể tham gia giải thi đấu cơ giáp?”
“Trên lý thuyết là không được, nhưng Nguyên Nặc là ngoại lệ, nó có giấp phép đặc biệt.” Nguyên Tích nói, nhìn La Tiểu Lâu đang một bộ hổng dám tin, bèn bổ sung thêm một câu, “Dựa theo kỹ thuật điều khiển cơ giáp của nó, lọt vào top 10 của lớp 1 khoa cơ giáp cũng không thành vấn đề.”
La Tiểu Lâu câm nín, cậu bỗng nhiên cảm thấy con đường dự thi của mình bắt đầu trở nên tối tăm.
Hơn 10 phút sau, cửa phi thuyền mở, hành khách lần lượt xuống.
Quả nhiên, đi chưa được mấy bước, một chiếc xe huyền phù dài dừng lại trước mặt bọn họ. Cửa xe cấp tốc mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp mặc một bộ lễ phục màu trắng bước xuống, cười nói với Nguyên Tích: “Anh Nguyên Tích, cuối cùng cũng đợi được anh.”
Giọng nói ngọt ngào khiến khóe miệng La Tiểu Lâu run rẩy, cũng may Nguyên Tích còn nhớ được lúc thiếu nữ bổ nhào qua thì đỡ lấy.
Khi thực hiện hành động đó, Nguyên Tích vô ý thức đưa mắt nhìn La Tiểu Lâu.
Điền Lực và mấy cậu nam sinh bên cạnh thì nuốt nước bọt nhìn mỹ nữ đột nhiên xuất hiện. La Tiểu Lâu phát hiện trên xe còn có một người nữa, chính là Nguyệt Thượng. Xem ra, người đi cùng cậu em Nguyên thực sự không ít.
Có xe ra cảng đón Nguyên Tích, hơn mười nam sinh của khoa cơ giáp phía sau Nguyên Tích cũng đi theo.
Sau khi lên xe, La Tiểu Lâu phát hiện Nguyên Nặc đang lạnh mặt vắt chân ngồi bên trong, trước mặt còn đặt một ly rượu.bé tí mà đã uống rượu ԾԾ
Nguyên Tích bị Nguyệt Thượng và mỹ nữ kia lôi kéo ngồi ra một chỗ khác, La Tiểu Lâu thì bị đẩy ra chỗ Nguyên Nặc. Bi kịch hơn chính là, ngoại trừ thiếu niên kỳ quặc bên cạnh này, người ngồi bên kia cậu lại chính là La Thiểu Thiên tóc trắng.
Từ lần trước gặp mặt La Thiểu Thiên, La Tiểu Lâu vẫn không biết nên ứng xử như thế nào với cậu em có chút quan hệ huyết thống này.
Lúc này, Điền Lực phía sau sáp lại gần tai La Tiểu Lâu mà nói: “Đệch, anh Nguyên đúng là kẻ có tiền, chiếc xe này tôi đã muốn có từ lâu rồi. Khụ khụ, đúng rồi, cậu nói xem gen nhà anh Nguyên sao lại tốt như vậy? Tiểu mỹ nữ kia cũng đoan trang quá, cậu xem tôi có nên ——”
Nguyên Tích vừa giới thiệu qua, mỹ nữ mặc lễ phục màu trắng là em hộ Tô Lan của Nguyệt Thượng, vì cùng Nguyệt Thượng lớn lên trong gia đình Nguyên Tích nên vẫn luôn gọi Nguyên Tích là anh trai.
La Tiểu Lâu ngẩng đầu nhìn lướt qua Nguyên Tích kề cận đang nói chuyện với Tô Lan và Nguyệt Thượng, rồi quay đầu lại vừa cười vừa nói với Điền Lực: “Lần trước không phải ông đã thề là sẽ trao trái tim cho người đẹp họ Đường của khoa cơ giáp kia sao?”
Điền Lực nghẹn giọng, lườm La Tiểu Lâu, bèn trật tự. Athes chỉ có hứng thú cuồng nhiệt với cơ giáp, hết lần này tới lần khác nói đến mỹ nữ là lại cứ như người thiểu năng. Còn Mộ Thần thì, Điền Lực lén nhìn người bên cạnh đang cúi đầu lật xem quy tắc thi đấu. Người này còn âm trầm đáng sợ hơn cả Athes, hơn nữa, Điền Lực thực sự không hiểu tên sinh viên của khoa cơ giáp này, rõ ràng là các loại kiểm tra tu sửa cơ giáp cậu ta đều không cần đến mình, suy cho cùng thì tại sao lại chọn mình làm chế tạo sư cơ giáp chứ?
Mẹ nó, chẳng lẽ ông Điền này cũng có ngày bị đặt làm bình hoa? Hừ, lại nói tiếp, chung quy sẽ không phải vì vẻ đợp giai của mình đấy chứ…
ý chỉ làm cảnh, ko có tác dụng gì, mọi người thường nghe đến câu ‘bình hoa di động’ chỉ các cô diễn viên xinh đẹp nhưng đóng dở đấy.
Nguyên Nặc cầm ly rượu lên, vừa uống một ngụm vừa quang minh chính đại quan sát La Tiểu Lâu. Nhận thấy anh mình bị hai anh em kia bao vây nửa giờ, vậy mà La Tiểu Lâu vẫn chẳng tỏ vẻ gì mà ngồi yên bên cạnh mình.
Một lát sau, Tô Lan bị Nguyệt Thượng đẩy ra chỗ khác, bèn ngồi đối diện với Nguyên Nặc, thỉnh thoảng lại giương mắt lạnh lùng nhìn La Tiểu Lâu mấy lần, đây là người mà anh họ nói đang sống cùng anh Nguyên Tích ư? Tô Lân dần dần nhíu mày lại, cái kẻ này, căn bản không bì được với mình và anh Nguyệt Thượng.
Nguyệt Thượng thấy bên cạnh Nguyên Tích không còn ai khác, bèn tiến gần đến tai Nguyên Tích nói mấy câu.
Sắc mặt Nguyên Tích liền trở nên nghiêm túc, hỏi: “Phái người tới?”
Nguyệt Thượng gật đầu, khẽ giọng.
Nguyên Nặc thấy La Tiểu Lâu tỏ ra bất an, liền hài lòng đặt ly rượu xuống, lại gần, “Đó là người mà bác trai cả và bác gái chọn cho anh tôi, nếu anh thật sự muốn ở bên anh tôi thì nên nghĩ cách so bì với anh ta đi. Hơn nữa, phải là trên tất cả mọi phương diện.”
La Tiểu Lâu sững sờ, khuôn mặt lộ ra vẻ khổ não, ngẩng đầu nhìn Nguyên Tích bên kia, người yêu quá xuất sắc, thực sự cũng nhiều đau khổ như hạnh phúc. Hơn nữa, dù cha mẹ Nguyên Tích có đồng ý, có lẽ cậu cũng sẽ bị phiền muộn một thời gian dài bởi tính trêu hoa nghẹo nguyệt của Nguyên Tích mất thôi.
Bên kia, Nguyên Tích ngây ngẩn một hồi, nhẹ giọng nói: “Thà rằng giết sai, chứ không được buông tha.”
Nguyệt Thượng lập tức gật đầu, “Chuyện này cậu yên tâm, ý của bác trai cũng như vậy.”
“Bọn họ đang nói chuyện tiêu diệt dị thú.” Nguyên Nặc đột nhiên nói.
Tay La Tiểu Lâu run lên, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh nhìn Nguyên Nặc, “Rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì, mà khiến Nguyên Tích hận dị thú như vậy?”
Nghe xong vấn đề này, sắc mặt Nguyên Nặc lập tức thay đổi, thiếu niên cao ngạo cúi đầu, bàn tay siết chặt ly rượu, qua một hồi lâu mới nói: “Cha mẹ tôi, toàn bộ gia tộc của Tô Lan và Nguyệt Thượng, và cả anh trưởng của anh họ tôi, đều chết dưới tay dị thú. Thế nhưng, đó cũng chưa phải là tất cả, dị thú gian ác tàn nhẫn, không có người nào từng tham gia chiến trường mà không rõ. Dị thú là kẻ thù của toàn nhân loại, tuyệt đối không thể để lại dù chỉ một con.”
Ly nước trong tay La Tiểu Lâu sánh lên, suýt nữa thì rơi xuống, một bàn tay đột ngột vươn ra từ bên cạnh, đỡ lấy chiếc ly, sau đó nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu hoảng sợ, vô ý thức muốn rút tay về, nhưng bàn tay kia nắm quá chặt, không hề buông ra. La Tiểu Lâu sợ hãi quay đầu, phát hiện người nắm tay mình lại chính là La Thiểu Thiên.
La Thiểu Thiên nắm chặt tay La Tiểu Lâu một chút, rồi buông ra, sau lại tiếp tục dựa lưng vào ghế, mái tóc trắng kiêu ngạo, trên mặt còn lộ vẻ không kiên nhẫn.
Nguyên Nặc lấy lại tinh thần từ nỗi thương cảm, bất mãn nhìn chòng chọc La Thiểu Thiên và La Tiểu Lâu một hồi. Trong mắt nó, La Tiểu Lâu là người của anh họ, đáng lẽ phải một lòng trung thành với anh ấy chứ.
Tác giả :
Do Đại Đích Yên