Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
Chương 298-2: Hạnh phúc (end chính văn)
̣NH PHÚC (END CHÍNH VĂN)
Vòng ôm này rất quen thuộc. Thân mình LA TIểU LÂU run lên, tức giận quát nhỏ:” Buông ra!”
“Ta không buông! Ko cho phép em rời đi.” Nguyên Tích quát lại, đồng thời ôm chặt LA TIểU LÂU đang giãy dụa vào lòng hơn.
LA TIểU LÂU ko giãy dụa nữa mà lạnh lùng nói:” Nguyên Tích, Thiểu Thiên là em trai tôi! Nếu anh đã mặc kệ sống chết của em tôi thì tôi sẽ đi cứu cậu ấy. Anh đừng để tôi phải hận anh!”
Nguyên Tích cứng đờ, ôm xiết lấy LA TIểU LÂU, nhỏ giọng quát:” Ta đã nói rồi, chuyện này ta sẽ giải thích với em. Chẳng lẽ ta là người ko đáng để em tin tưởng hay sao?”
“Tin tưởng thế nào? Khi mà bên cạnh anh có Tát Kỳ tiểu vương tử?” LA TIểU LÂU ko tự giác lên giọng. Kỳ thực cậu chưa bao giờ nghi ngờ Nguyên Tích thế nhưng ko hiểu sao những lời này cứ thế mà tuôn ra. Nhưng cậu cũng ko hối hận về những lời đó.
Nguyên Tích nghiêng đầu nhìn cậu một hồi. Kỳ quái là hắn ko có phản bác mà nâng tay lên, mở máy liên lạc kết nối với La Thiểu Thiên ngay trước mặt LA TIểU LÂU.
Mấy giây sau, khuôn mặt khó chịu của La Thiểu Thiên xuất hiện trên màn hình, hỏi:” Chuyện gì? Tôi đang rất bận.”
Nguyên Tích cau mày, trả lời ngắn gọn:” Tiểu Lâu đã biết chuyện, đang đòi đi tìm ngươi.” Nói xong, đưa máy liên lạc đến trước mặt LA TIểU LÂU.
La Thiểu Thiên sửng sốt, sắc mặt lập tức hiền hòa lại. Tốc độ thay đổi sắc mặt của cậu khiến Nguyên Tích đằng sau thẳng trừng mắt.
La Thiểu Thiên nhanh chóng chỉnh lại màn hình, để màn hình toàn bộ chỉ có khuôn mặt cậu, xong mới nói với LA TIểU LÂU:” Anh, anh đừng tới đây. Em tự chủ động tới đây mà. Chuyện này em đã bàn bạc với Nguyên Tích từ trước rồi.” Ánh mắt cậu lướt qua Nguyên Tích đằng sau rồi nói tiếp:” Nguyên Tích giúp em kéo chân những người khác, một mình em bên này cũng có thể ứng phó đc. Anh yên tâm đi, em rất nhanh sẽ trở về thôi.”
LA TIểU LÂU ngây người một chút, cậu hỏi:” “Thiểu Thiên, cậu bị bắt lên chiếc phi thuyền đó sao? Nếu nó rời khỏi cảng cửa khẩu thì chúng ta không thể giúp gì cho cậu đc…”
La Thiểu Thiên mỉm cười nhẹ nhàng, tiếp tục trấn an LA TIểU LÂU:” Ko sao đâu. Em sắp xử lý xong hết rồi, có lẽ tối mai là trở về đc. Anh đừng lo lắng quá. Nếu có chuyện gì, em sẽ liên lạc với các anh.”
La Thiểu Thiên phải luôn mãi cam đoan, rốt cục LA TIểU LÂU cũng tin là La Thiểu Thiên ko gặp nguy hiểm gì.
Trò chuyện xong, La Thiểu Thiên tắt máy truyền tin, trên mặt cậu vẫn còn mang nụ cười. Cậu ta quay người lại, ở góc độ mà khi nãy LA TIểU LÂU ko nhìn thấy, trong phòng thí nghiệm của Tát Kỳ Đế quốc, suốt từ lối đi đến chỗ những người mặc đồ trắng đang nằm, máu đã nhuộm đỏ cả con đường. Tay phải La Thiểu Thiên cầm cái bao tay còn đang nhỏ từng giọt máu tươi. Chỉ có khuôn mặt và tay trái đeo máy truyền tin của cậu ta là sạch sẽ nhất trong địa ngục đẫm máu này.
Trong những gian phòng giam giữ vật thí nghiệm ở hai bên vang lên những tiếng quái dị, vừa giống tuyệt vọng lại vừa giống tiếng hoan hô.
Nguyên Tích cúi đầu hỏi:” Bây giờ em đã tin chưa?”
Ko phải lo lắng an nguy của La Thiểu Thiên nữa, LA TIểU LÂU thở phào nhẹ nhõm. Cậu trầm mặc 1 lát, sau đó dứt khoát đẩy Nguyên Tích đang dính sau lưng mình ra. Cậu vừa đi về phía giường nhỏ vừa nhỏ giọng nói:” Cậu ấy ko có việc gì là tốt rồi. Anh đưa máy truyền tin cho tôi đi.”
Nguyên Tích đi theo sau cậu, thấy cậu truyền ý thức nguyên lực vào trong 2 quả trứng sau đó cầm chiếc chăn nhỏ đắp lên.
Nguyên Tích do dự 1 hồi mới lấy máy truyền tin của LA TIểU LÂU ra, đặt ở bên giường.
LA TIểU LÂU đeo nó lên tay, tiếp tục nói:” Tôi dự định là sẽ đưa chúng đi cùng qua bên dị thú ở một thời gian.”
Nguyên Tích biến sắc, lớn tiếng nói:” Em suy nghĩ cái gì vậy? La Thiểu Thiên đã ko sao rồi em còn nháo sự gì nữa? Ta tuyệt đối ko cho em qua đó, em từ bỏ cái suy nghĩ này đi.”
LA TIểU LÂU xoay người đi ra ngoài. Cậu ko muốn cãi nhau với Nguyên Tích trước mặt bọn nhỏ. Nhưng chưa đc 2 bước, cậu đã bị Nguyên Tích đuổi theo ôm chặt lấy. Ko để LA TIểU LÂU kịp cựa quậy, hắn bế bổng cậu lên rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng 125 chính là phòng ngủ của 2 người. LA TIểU LÂU đầu váng mắt hoa bị Nguyên Tích đè ở trên giường.
“Buông ra!” LA TIểU LÂU tức giận kêu lên. Vừa nghĩ đến những hình ảnh, những lời bàn tán về Nguyên Tích và tên Tiểu vương tử kia là LA TIểU LÂU ko hề muốn gần gũi với Nguyên Tích một chút nào.
“Em chỉ qua đó 1 thời gian ngắn. Như vậy chúng ta đều có thể bình tĩnh suy nghĩ, anh cũng có nhiều lựa chọn hơn…A!…” LA TIểU LÂU đau đớn kêu lên, cậu ko dám tin mà nhìn Nguyên Tích. Nguyên Tích cắn môi cậu, cậu thậm chí còn cảm thấy môi mình đang chảy máu.
LA TIểU LÂU phẫn nộ, cậu cố sức giãy ra khỏi Nguyên Tích nhưng ko đc. Nguyên Tích ko lưu tình chút nào mà áp chế cậu chặt hơn, thậm chí hắn còn dùng tay xé quần áo cậu. Rất nhanh sau đó, trên người LA TIểU LÂU đã ko còn có chút quần áo che đậy nào. Mà Nguyên Tích, ngoại trừ áo khoác ra thì quần áo trên người hắn vẫn chỉnh tề.
Tuy đã là vợ chồng nhưng cảnh tượng như vậy cũng khiến LA TIểU LÂU cảm thấy khổ sở. Đặc biệt là lúc 2 người đều đang tâm tình ác liệt mà lại đi làm loại chuyện này.
“ Nguyên Tích, buông -” LA TIểU LÂU bỗng im bặt, cậu lăng lăng nhìn Nguyên Tích.
Nguyên Tích vẫn dùng sức giữ chặt cậu, đôi tròng mắt đỏ đậm nhìn cậu, vừa hung ác vừa tuyệt vọng bi thương. Nguyên Tích lúc này giống như đang muốn hủy diệt tất cả.
LA TIểU LÂU thôi ko giãy dụa, vội hỏi:” Nguyên Tích, anh làm sao vậy?” Cậu có thể cảm nhận thấy cơ thể Nguyên Tích đang run rẩy. Đây là chuyện chưa từng phát sinh bao giờ.
‘Nguyên tích có vấn đề!’ Ý thức đc điều này, trong đầu LA TIểU LÂU đã ko còn bất kỳ ý tưởng nào khác ngoại trừ lo lắng cho Nguyên Tích.
“Có phải anh bị bệnh gì phải ko? Buông em ra, em kiểm tra cho anh -” thanh âm LA TIểU LÂU biến mất bởi Nguyên Tích đã cúi xuống ngậm chặt môi cậu.
Ngoài cửa sổ, Vân Thiên để Nguyên Dục cưỡi trên lưng mình để đưa nhóc đi.
125 do dự 1 chút rồi cũng đuổi theo Vân Thiên, lo lắng hỏi:” Thực sự sẽ ko có chuyện gì chứ?”
Vân Thiên bình tĩnh trả lời:” Năm đó Nguyên Tích đã ko có việc gì thì bây giờ chắc chắn cũng ko sao đâu. Trên đời này trừ LA TIểU LÂU ra thì chẳng còn người nào có thể giúp Nguyên Tích khỏi hẳn đc đâu.”
125 và Vân Thiên đều trầm mặc xuống. 3 năm trước, khi Nguyên Tích trở về liền biến đổi. Bác sĩ trong Vương cung nói với 2 vị Bệ hạ rằng: trạng thái tinh thần của Nguyên Tích rất ko tốt, đã chuyển từ thương tâm hổ thẹn sang bi quan chán đời và muốn hủy diệt hết thảy. Các bác sĩ lo lắng Nguyên Tích sẽ dần trở thành người tàn bạo. Thế nhưng bọn họ lại ko tìm ra đc bất kỳ phương pháp điều trị nào cho hắn, mà nếu có thì hắn cũng ko chịu điều trị.
Trong khi tất cả mọi người đang lo lắng cho bệnh trạng của hắn, Nguyên Tích lại chậm rãi tự áp chế lại bản thân. Mọi người rất nhanh tìm đc nguyên nhân, Nguyên Tích cải biến vì Nguyên Dục, hắn muốn đích thân nuôi nấng con mình.
Thế nhưng tai họa ngầm vẫn chưa đc tiêu trừ, nó chẳng qua là bị Nguyên Tích áp chế lại mà thôi. Thời gian càng dài, đến khi bộc phát lại càng nghiêm trọng, đây cũng là 1 trong những nguyên nhân khiến 125 phối hợp với Vân Thiên mà tìm cách quay trở lại.
Khi LA TIểU LÂU dừng lại giãy dụa thì động tác của Nguyên Tích cũng nhẹ nhàng, chậm rãi hơn. Hắn hôn dần dần nhiệt liệt hơn, từ môi dời đến thân thể cậu, mọi chỗ đều tinh tế liếm qua.
Khi 2 người kết thúc, Nguyên Tích ko chịu đứng dậy mà vẫn nằm đè trên người cậu, vùi đầu vào cổ cậu.
LA TIểU LÂU do dự một chút, giơ tay lên ôm lại Nguyên Tích. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy trên cổ mình ẩm ướt. Cậu đờ người, ko biết phải làm sao. Nguyên Tích khóc!
“…Không cho phép rời khỏi ta. Không cho phép rời đi!” Thanh âm khàn khàn của Nguyên Tích vang lên.
LA TIểU LÂU bỗng hiểu đc lo lắng của Nguyên Tích. Đó cũng giống như sợ hãi của mình khi vừa tỉnh lại vậy. Sợ rằng ko bao giờ đc gặp lại nhau, sợ rằng ko bao giờ đc ôm hôn nhau, ko bao giờ đc cùng nhau nói chuyện, cùng nhau đi hết cuộc đời…
LA TIểU LÂU càng cố sức ôm chặt người yêu, nhẹ giọng nói:” Em sẽ không làm những chuyện như vậy đâu, em…luyến tiếc.”
Một lúc lâu sau Nguyên Tích mới ngẩng đầu, trên mặt đương nhiên là ko còn vết tích của nước mắt, chỉ có ánh mắt là còn có chút đỏ.
“Em thề đi, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta.”
“Được. Em xin thề, em yêu anh, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh và các con.”
Nguyên Tích cúi đầu trầm mặc một hồi, bỗng nói:” Ta muốn ký kết khế ước một lần nữa.”
LA TIểU LÂU sửng sốt, rất nhanh trả lời:” Được.”
Nguyên Tích ngồi dậy, cúi đầu nhìn người yêu, vạch một đường trên cổ tay mỗi người để lấy máu. Sau đó Nguyên Tích dùng máu của mình vẽ lên ngực LA TIểU LÂU một cái hình vẽ phức tạp.
Khi hình vẽ vừa hoàn thành, LA TIểU LÂU cảm giác đc tinh thần lực của mình chấn động, trong ngực giống như đc nhồi thêm vào vậy, tràn đầy, nặng trịch. Nhưng cậu cũng ko bài xích loại cảm giác này mà ngược lại, cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Từ sợi dây liên kết vô hình của khế ước này, LA TIểU LÂU cảm nhận đc tình yêu mà Nguyên Tích chưa bao giờ mở miệng nói thành lời với cậu.
Lúc này LA TIểU LÂU phát hiện Nguyên Tích đã hết run rẩy, huyết sắc trong mắt cũng biến mất. Nguyên Tích đang chăm chú nhìn cậu.
Để yên tâm hơn, LA TIểU LÂU định đứng dậy kêu bác sĩ tới kiểm tra cho Nguyên Tích, thế nhưng Nguyên Tích đã nhanh chóng đè cậu lại. Lần thứ 2 kéo dài rất lâu. Đến khi LA TIểU LÂU hôn mê ngủ mất rồi mà Nguyên Tích vẫn chưa dừng lại.
Trong lúc mông lung, LA TIểU LÂU nghe đc Nguyên Tích ghé vào tai cậu nói ra 3 chữ…
Vòng ôm này rất quen thuộc. Thân mình LA TIểU LÂU run lên, tức giận quát nhỏ:” Buông ra!”
“Ta không buông! Ko cho phép em rời đi.” Nguyên Tích quát lại, đồng thời ôm chặt LA TIểU LÂU đang giãy dụa vào lòng hơn.
LA TIểU LÂU ko giãy dụa nữa mà lạnh lùng nói:” Nguyên Tích, Thiểu Thiên là em trai tôi! Nếu anh đã mặc kệ sống chết của em tôi thì tôi sẽ đi cứu cậu ấy. Anh đừng để tôi phải hận anh!”
Nguyên Tích cứng đờ, ôm xiết lấy LA TIểU LÂU, nhỏ giọng quát:” Ta đã nói rồi, chuyện này ta sẽ giải thích với em. Chẳng lẽ ta là người ko đáng để em tin tưởng hay sao?”
“Tin tưởng thế nào? Khi mà bên cạnh anh có Tát Kỳ tiểu vương tử?” LA TIểU LÂU ko tự giác lên giọng. Kỳ thực cậu chưa bao giờ nghi ngờ Nguyên Tích thế nhưng ko hiểu sao những lời này cứ thế mà tuôn ra. Nhưng cậu cũng ko hối hận về những lời đó.
Nguyên Tích nghiêng đầu nhìn cậu một hồi. Kỳ quái là hắn ko có phản bác mà nâng tay lên, mở máy liên lạc kết nối với La Thiểu Thiên ngay trước mặt LA TIểU LÂU.
Mấy giây sau, khuôn mặt khó chịu của La Thiểu Thiên xuất hiện trên màn hình, hỏi:” Chuyện gì? Tôi đang rất bận.”
Nguyên Tích cau mày, trả lời ngắn gọn:” Tiểu Lâu đã biết chuyện, đang đòi đi tìm ngươi.” Nói xong, đưa máy liên lạc đến trước mặt LA TIểU LÂU.
La Thiểu Thiên sửng sốt, sắc mặt lập tức hiền hòa lại. Tốc độ thay đổi sắc mặt của cậu khiến Nguyên Tích đằng sau thẳng trừng mắt.
La Thiểu Thiên nhanh chóng chỉnh lại màn hình, để màn hình toàn bộ chỉ có khuôn mặt cậu, xong mới nói với LA TIểU LÂU:” Anh, anh đừng tới đây. Em tự chủ động tới đây mà. Chuyện này em đã bàn bạc với Nguyên Tích từ trước rồi.” Ánh mắt cậu lướt qua Nguyên Tích đằng sau rồi nói tiếp:” Nguyên Tích giúp em kéo chân những người khác, một mình em bên này cũng có thể ứng phó đc. Anh yên tâm đi, em rất nhanh sẽ trở về thôi.”
LA TIểU LÂU ngây người một chút, cậu hỏi:” “Thiểu Thiên, cậu bị bắt lên chiếc phi thuyền đó sao? Nếu nó rời khỏi cảng cửa khẩu thì chúng ta không thể giúp gì cho cậu đc…”
La Thiểu Thiên mỉm cười nhẹ nhàng, tiếp tục trấn an LA TIểU LÂU:” Ko sao đâu. Em sắp xử lý xong hết rồi, có lẽ tối mai là trở về đc. Anh đừng lo lắng quá. Nếu có chuyện gì, em sẽ liên lạc với các anh.”
La Thiểu Thiên phải luôn mãi cam đoan, rốt cục LA TIểU LÂU cũng tin là La Thiểu Thiên ko gặp nguy hiểm gì.
Trò chuyện xong, La Thiểu Thiên tắt máy truyền tin, trên mặt cậu vẫn còn mang nụ cười. Cậu ta quay người lại, ở góc độ mà khi nãy LA TIểU LÂU ko nhìn thấy, trong phòng thí nghiệm của Tát Kỳ Đế quốc, suốt từ lối đi đến chỗ những người mặc đồ trắng đang nằm, máu đã nhuộm đỏ cả con đường. Tay phải La Thiểu Thiên cầm cái bao tay còn đang nhỏ từng giọt máu tươi. Chỉ có khuôn mặt và tay trái đeo máy truyền tin của cậu ta là sạch sẽ nhất trong địa ngục đẫm máu này.
Trong những gian phòng giam giữ vật thí nghiệm ở hai bên vang lên những tiếng quái dị, vừa giống tuyệt vọng lại vừa giống tiếng hoan hô.
Nguyên Tích cúi đầu hỏi:” Bây giờ em đã tin chưa?”
Ko phải lo lắng an nguy của La Thiểu Thiên nữa, LA TIểU LÂU thở phào nhẹ nhõm. Cậu trầm mặc 1 lát, sau đó dứt khoát đẩy Nguyên Tích đang dính sau lưng mình ra. Cậu vừa đi về phía giường nhỏ vừa nhỏ giọng nói:” Cậu ấy ko có việc gì là tốt rồi. Anh đưa máy truyền tin cho tôi đi.”
Nguyên Tích đi theo sau cậu, thấy cậu truyền ý thức nguyên lực vào trong 2 quả trứng sau đó cầm chiếc chăn nhỏ đắp lên.
Nguyên Tích do dự 1 hồi mới lấy máy truyền tin của LA TIểU LÂU ra, đặt ở bên giường.
LA TIểU LÂU đeo nó lên tay, tiếp tục nói:” Tôi dự định là sẽ đưa chúng đi cùng qua bên dị thú ở một thời gian.”
Nguyên Tích biến sắc, lớn tiếng nói:” Em suy nghĩ cái gì vậy? La Thiểu Thiên đã ko sao rồi em còn nháo sự gì nữa? Ta tuyệt đối ko cho em qua đó, em từ bỏ cái suy nghĩ này đi.”
LA TIểU LÂU xoay người đi ra ngoài. Cậu ko muốn cãi nhau với Nguyên Tích trước mặt bọn nhỏ. Nhưng chưa đc 2 bước, cậu đã bị Nguyên Tích đuổi theo ôm chặt lấy. Ko để LA TIểU LÂU kịp cựa quậy, hắn bế bổng cậu lên rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng 125 chính là phòng ngủ của 2 người. LA TIểU LÂU đầu váng mắt hoa bị Nguyên Tích đè ở trên giường.
“Buông ra!” LA TIểU LÂU tức giận kêu lên. Vừa nghĩ đến những hình ảnh, những lời bàn tán về Nguyên Tích và tên Tiểu vương tử kia là LA TIểU LÂU ko hề muốn gần gũi với Nguyên Tích một chút nào.
“Em chỉ qua đó 1 thời gian ngắn. Như vậy chúng ta đều có thể bình tĩnh suy nghĩ, anh cũng có nhiều lựa chọn hơn…A!…” LA TIểU LÂU đau đớn kêu lên, cậu ko dám tin mà nhìn Nguyên Tích. Nguyên Tích cắn môi cậu, cậu thậm chí còn cảm thấy môi mình đang chảy máu.
LA TIểU LÂU phẫn nộ, cậu cố sức giãy ra khỏi Nguyên Tích nhưng ko đc. Nguyên Tích ko lưu tình chút nào mà áp chế cậu chặt hơn, thậm chí hắn còn dùng tay xé quần áo cậu. Rất nhanh sau đó, trên người LA TIểU LÂU đã ko còn có chút quần áo che đậy nào. Mà Nguyên Tích, ngoại trừ áo khoác ra thì quần áo trên người hắn vẫn chỉnh tề.
Tuy đã là vợ chồng nhưng cảnh tượng như vậy cũng khiến LA TIểU LÂU cảm thấy khổ sở. Đặc biệt là lúc 2 người đều đang tâm tình ác liệt mà lại đi làm loại chuyện này.
“ Nguyên Tích, buông -” LA TIểU LÂU bỗng im bặt, cậu lăng lăng nhìn Nguyên Tích.
Nguyên Tích vẫn dùng sức giữ chặt cậu, đôi tròng mắt đỏ đậm nhìn cậu, vừa hung ác vừa tuyệt vọng bi thương. Nguyên Tích lúc này giống như đang muốn hủy diệt tất cả.
LA TIểU LÂU thôi ko giãy dụa, vội hỏi:” Nguyên Tích, anh làm sao vậy?” Cậu có thể cảm nhận thấy cơ thể Nguyên Tích đang run rẩy. Đây là chuyện chưa từng phát sinh bao giờ.
‘Nguyên tích có vấn đề!’ Ý thức đc điều này, trong đầu LA TIểU LÂU đã ko còn bất kỳ ý tưởng nào khác ngoại trừ lo lắng cho Nguyên Tích.
“Có phải anh bị bệnh gì phải ko? Buông em ra, em kiểm tra cho anh -” thanh âm LA TIểU LÂU biến mất bởi Nguyên Tích đã cúi xuống ngậm chặt môi cậu.
Ngoài cửa sổ, Vân Thiên để Nguyên Dục cưỡi trên lưng mình để đưa nhóc đi.
125 do dự 1 chút rồi cũng đuổi theo Vân Thiên, lo lắng hỏi:” Thực sự sẽ ko có chuyện gì chứ?”
Vân Thiên bình tĩnh trả lời:” Năm đó Nguyên Tích đã ko có việc gì thì bây giờ chắc chắn cũng ko sao đâu. Trên đời này trừ LA TIểU LÂU ra thì chẳng còn người nào có thể giúp Nguyên Tích khỏi hẳn đc đâu.”
125 và Vân Thiên đều trầm mặc xuống. 3 năm trước, khi Nguyên Tích trở về liền biến đổi. Bác sĩ trong Vương cung nói với 2 vị Bệ hạ rằng: trạng thái tinh thần của Nguyên Tích rất ko tốt, đã chuyển từ thương tâm hổ thẹn sang bi quan chán đời và muốn hủy diệt hết thảy. Các bác sĩ lo lắng Nguyên Tích sẽ dần trở thành người tàn bạo. Thế nhưng bọn họ lại ko tìm ra đc bất kỳ phương pháp điều trị nào cho hắn, mà nếu có thì hắn cũng ko chịu điều trị.
Trong khi tất cả mọi người đang lo lắng cho bệnh trạng của hắn, Nguyên Tích lại chậm rãi tự áp chế lại bản thân. Mọi người rất nhanh tìm đc nguyên nhân, Nguyên Tích cải biến vì Nguyên Dục, hắn muốn đích thân nuôi nấng con mình.
Thế nhưng tai họa ngầm vẫn chưa đc tiêu trừ, nó chẳng qua là bị Nguyên Tích áp chế lại mà thôi. Thời gian càng dài, đến khi bộc phát lại càng nghiêm trọng, đây cũng là 1 trong những nguyên nhân khiến 125 phối hợp với Vân Thiên mà tìm cách quay trở lại.
Khi LA TIểU LÂU dừng lại giãy dụa thì động tác của Nguyên Tích cũng nhẹ nhàng, chậm rãi hơn. Hắn hôn dần dần nhiệt liệt hơn, từ môi dời đến thân thể cậu, mọi chỗ đều tinh tế liếm qua.
Khi 2 người kết thúc, Nguyên Tích ko chịu đứng dậy mà vẫn nằm đè trên người cậu, vùi đầu vào cổ cậu.
LA TIểU LÂU do dự một chút, giơ tay lên ôm lại Nguyên Tích. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy trên cổ mình ẩm ướt. Cậu đờ người, ko biết phải làm sao. Nguyên Tích khóc!
“…Không cho phép rời khỏi ta. Không cho phép rời đi!” Thanh âm khàn khàn của Nguyên Tích vang lên.
LA TIểU LÂU bỗng hiểu đc lo lắng của Nguyên Tích. Đó cũng giống như sợ hãi của mình khi vừa tỉnh lại vậy. Sợ rằng ko bao giờ đc gặp lại nhau, sợ rằng ko bao giờ đc ôm hôn nhau, ko bao giờ đc cùng nhau nói chuyện, cùng nhau đi hết cuộc đời…
LA TIểU LÂU càng cố sức ôm chặt người yêu, nhẹ giọng nói:” Em sẽ không làm những chuyện như vậy đâu, em…luyến tiếc.”
Một lúc lâu sau Nguyên Tích mới ngẩng đầu, trên mặt đương nhiên là ko còn vết tích của nước mắt, chỉ có ánh mắt là còn có chút đỏ.
“Em thề đi, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta.”
“Được. Em xin thề, em yêu anh, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh và các con.”
Nguyên Tích cúi đầu trầm mặc một hồi, bỗng nói:” Ta muốn ký kết khế ước một lần nữa.”
LA TIểU LÂU sửng sốt, rất nhanh trả lời:” Được.”
Nguyên Tích ngồi dậy, cúi đầu nhìn người yêu, vạch một đường trên cổ tay mỗi người để lấy máu. Sau đó Nguyên Tích dùng máu của mình vẽ lên ngực LA TIểU LÂU một cái hình vẽ phức tạp.
Khi hình vẽ vừa hoàn thành, LA TIểU LÂU cảm giác đc tinh thần lực của mình chấn động, trong ngực giống như đc nhồi thêm vào vậy, tràn đầy, nặng trịch. Nhưng cậu cũng ko bài xích loại cảm giác này mà ngược lại, cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Từ sợi dây liên kết vô hình của khế ước này, LA TIểU LÂU cảm nhận đc tình yêu mà Nguyên Tích chưa bao giờ mở miệng nói thành lời với cậu.
Lúc này LA TIểU LÂU phát hiện Nguyên Tích đã hết run rẩy, huyết sắc trong mắt cũng biến mất. Nguyên Tích đang chăm chú nhìn cậu.
Để yên tâm hơn, LA TIểU LÂU định đứng dậy kêu bác sĩ tới kiểm tra cho Nguyên Tích, thế nhưng Nguyên Tích đã nhanh chóng đè cậu lại. Lần thứ 2 kéo dài rất lâu. Đến khi LA TIểU LÂU hôn mê ngủ mất rồi mà Nguyên Tích vẫn chưa dừng lại.
Trong lúc mông lung, LA TIểU LÂU nghe đc Nguyên Tích ghé vào tai cậu nói ra 3 chữ…
Tác giả :
Do Đại Đích Yên