Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
Chương 18: Tiểu kim khố
Dưới ánh mắt kinh ngạc của La Tiểu Lâu, cửa mở ra, ba người mặc đồ trắng tiến vào, một tổ đo lường chất lượng mà bên trên phái đến cư nhiên toàn bộ đều đến đây.
La Tiểu Lâu sửng sốt, chẳng lẽ linh kiện của mình có vấn đề? Không nên a, cậu nhớ rõ mình đã làm kiểm tra đo lường ở trên mạng rồi mà….
Thanh niên đi đầu anh tuấn nhã nhặn, ánh mắt dưới cặp kính làm cho người ta có cảm giác trong trẻo mà lạnh lùng, anh quét mắt qua bàn làm việc, ngẩng đầu hỏi: “Cậu là La Tiểu Lâu làm việc ở đây?”
La Tiểu Lâu không rõ ý đồ của bọn họ khi đến đây, cẩn thận gật đầu.
Thanh niên nhìn thoáng qua những công nhân đang ló đầu nhìn về phía bên này, bảo công nhân ở phía sau đóng cửa lại, sau đó nhìn vào mắt La Tiểu Lâu, chậm rãi nói: “Tôi mới vừa xem băng ghi hình cậu ở trong phòng lão công nhân hoàn thành một linh kiện.”
Thấy ánh mắt cảnh giác mà bình tĩnh của La Tiểu Lâu, trên gương mặt nghiêm nghị của thanh niên xuất hiện một tia nhu hòa, từ trong một chiếc hộp tùy thân lấy ra ba linh kiện, đặt lên bàn công tác của La Tiểu Lâu, “Như vậy, ba linh kiện này hẳn là do cậu gia công?”
La Tiểu Lâu nhìn một linh kiện số 05 và hai linh kiện số 17 trên bàn, trong đầu hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ trong quá trình cải biến linh kiện của cậu có vấn đề? Nghĩ đến đây, La Tiểu Lâu không dám nghĩ tiếp nữa, cậu nặng nề gật đầu. Về sau trên con đường trở thành cơ giáp chế tạo sư của cậu chỉ sợ sẽ xuất hiện không ít vấn đề như vậy, trách nhiệm như vậy, cậu phải gánh vác.
“Khá lắm, tiểu tử cậu lẫn trốn rất giỏi, làm bọn tôi nằm vùng bảy ngày” Một tiểu tử da đen ở phía sau thanh niên tiến tới, xoa tóc La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu nhất thời không né tránh, đứng sững ở đó.
Tiểu tử ngẩng đầu nhìn người thanh niên nhã nhặn, thuận miệng nói: “Thầy à, nhanh chóng đem cậu ta về đi, bên kia đã sớm nóng nảy rồi.”
Thanh niên mỉm cười, tất cả vẻ trong trẻo mà lạnh lùng trên gương mặt dường như đều là ảo giác: “Xin chào, anh là Trầm Nguyên, là cơ giáp chế tạo sư của tập đoàn Khải Ân. Lần trước công ty của bọn anh nhờ nhà xưởng của cậu gia công một số linh kiện, giao hàng đúng lúc, tất cả đều rất bình thường, nhưng khi kiểm tra đo lường, bọn anh trong lúc vô ý phát hiện ra ba cái ngoài ý muốn – cũng có thể nói là kinh hỉ, nhìn xem cậu đã mang đến cho bọn anh cái gì.”
La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, xem ý của bọn họ thì hẳn là không có vấn đề gì lớn.
“Tốt lắm, những việc còn lại không tiện nói trong này, hi vọng cậu có thể đi với bọn anh một chuyến, anh muốn nói với quản lý của cậu một tiếng.”
La Tiểu Lâu đồng ý, nếu cậu muốn bảo trụ công việc này, không thể không đồng ý. Hơn nữa, ấn tượng của cậu đối với Trầm Nguyên cũng không tệ.
Ba người dẫn La Tiểu Lâu ra ngoài đến một chiếc xe công tác. Trong xe rộng rãi thoải mái, nhưng dĩ nhiên là hoàn toàn khác với loại xe tốc độ của Nguyên Tích, khi uống tách cà phê nóng, La Tiểu Lâu thậm chí cũng không có cảm giác là mình đang ngồi trong một chiếc xe đang di chuyển.
Vài người đối với La Tiểu Lâu vô cùng thân mật, tiểu tử da đen kia nhỏ tuổi nhất, thỉnh thoảng đến đùa vài câu với La Tiểu Lâu.
Khi biết cậu là sinh viên học viện quân sự Saint Miro, ba người đều thật kinh ngạc, tiểu tử da đen thật vui vẻ nói với Trầm Nguyên: “Thầy, là đàn em trong trường của thầy này.”
Ánh mắt của La Tiểu Lâu ánh lên, lập tức lại tăng thêm vài phần hảo cảm đối với Trầm Nguyên. Cậu đã nhận ra, Trầm Nguyên là người đứng đầu trong ba người, hơn nữa tuổi trẻ như vậy đã có học trò, kỹ thuật khẳng định là rất giỏi.
Mà ba người khác tuy rằng không nói ra nhưng trong lòng cũng thật ngạc nhiên, người khiến cho bộ nghiên cứu cao cấp của tập đoàn Khải Ân bọn họ náo loạn cả lên hóa ra lại là một thiếu niên như vậy, xem tư liệu của cậu, chỉ có mười bảy tuổi, chẳng lẽ cậu là một truyền nhân của một trường phái chế tạo cơ giáp cổ nào đó sao? Bọn họ cũng không hỏi nhiều, này cũng không phải chuyện bọn họ nên hỏi. Trước mắt chỉ cần đem thiếu niên này về thì sẽ có biện pháp giữ cậu lại tập đoàn Khải Ân.
Khi La Tiểu Lâu từ trong xe bước ra, phát hiện xe đang dừng lại tại một bãi đỗ xe rất lớn trên không, mở rộng ra từ phần giữa của một tòa nhà hơn trăm tầng, cao thấp đều là những kiến trúc màu gỉ sắt nhìn không thấy giới hạn.
La Tiểu Lâu hít vào một hơi, này – một công ty lớn như vậy, nhà xưởng mà cậu đang làm thật sự là không có khả năng so sánh.
Bất an theo đám người Trầm Nguyên vào tòa nhà, đi thang máy đến một gian phòng họp ở vị trí cao nhất.
Khi La Tiểu Lâu được dẫn vào cửa, một người trung niên bên trong lập tức đứng lên, Trầm Nguyên cũng kính nói: “Thầy Địch Gia, người đã tìm được rồi.”
Ánh mắt của người trung niên chợt lóe lên, đánh giá La Tiểu Lâu một chút, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Trầm Nguyên: “Chắc chắn là không sai chứ?”
Tiểu tư da đen miệng giật giật, nhưng ở trước mặt thầy cho nên không dám lên tiếng. Trầm Nguyên cười nói: “Mới đầu tôi cũng không tin, nhưng vị tiểu huynh đệ này tự mình làm qua, cho nên sẽ không sai.”
Trong mắt người trung niên mang theo ý cười, hòa ái nói với La Tiểu Lâu: “Cậu ngồi đi.” Sau đó lấy một chiếc hộp ở bên cạnh, nhẹ nhàng đặt trước mặt La Tiểu Lâu, nói: “Nếu có thể, tôi hi vọng cậu ở trước mặt chúng tôi lắp ráp hai cái linh kiện.”
Kí lai chi tắc an chi[1], gần đây La Tiểu Lâu đã nghiên cứu được hai trăm mười – hai trăm mười lăm linh kiện bậc một, cũng được khoảng một phần ba, trong lòng đối với một vài phương diện của linh kiện cũng có chút tự tin, gật gật đầu, liền bắt đầu sắp xếp lại nhưng linh kiện nho nhỏ bên trong.
“Đều là linh kiện số 17, phải gia công hai cái?” La Tiểu Lâu ngờ vực hỏi lại.
“Đúng vậy, bởi vì chúng tôi thu được hai loại linh kiện số 17, mà căn cứ vào một vòng đo lường kiểm tra của chúng tôi, người gia công hai loại linh kiện này rất có khả năng là cậu.” Trầm Nguyên vừa nói vừa quan sát La Tiểu Lâu, sắc mặt La Tiểu Lâu tái nhợt, người khác vừa nhìn liền biết ngay là cậu đang khẩn trương, lập tức nói thêm một câu: “Cậu cũng đừng áp lực quá, cứ tùy tiện gia công hai cái, không đạt yêu cầu cũng không sao.”
La Tiểu Lâu cười cười, linh kiện đã được cậu sắp xếp thành hai nhóm. Tuy có nhiều người vây quanh nhìn chằm chằm như vậy khiến cậu cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng một khi đã bắt đầu gia công, La Tiểu Lâu liền có thói quen xem nhẹ mọi sự mọi vật chung quanh.
Vì sao lại có hai loại, trong đầu La Tiểu Lâu hiện lên một ý niệm, lúc ấy cậu thiết kế ba phương pháp gia công, cuối cùng chỉ dùng có hai, nhưng loại thứ nhất bởi vì không thể tiết kiệm thời gian cho nên bị cậu bỏ qua, nhưng quả thật loại này cậu có gia công một cái.
Nghĩ đến đây, La Tiểu Lâu nhớ lại các bước gia công của chính mình, bắt đầu động thủ.
Người nghèo La Tiểu Lâu tự động tiến nhập hình thức tiết kiệm thời gian, cậu dùng chính là loại phương pháp sau, cũng chính là phương pháp giảm thiểu còn lại mười lăm bước. Loại phương pháp này cậu dùng nhiều nhất, cũng thuần thục nhất, sau mười phút, một linh kiện đã hoàn thành.
La Tiểu Lâu không có ngẩng đầu lên nhìn vài người đang sợ ngây người, cậu vừa hồi tưởng phương pháp thứ nhất vừa bắt đầu động thủ. Tuy rằng trên thực tế cậu chỉ dùng một lần, nhưng luyện tập ở trong đầu cũng được vài lần, còn lập bản vẽ, La Tiểu Lâu cũng có ấn tượng đại khái, mười bảy phút sau, một cái linh kiện nữa được hoàn thành.
Ánh mắt của người trung niên lại sáng lên, cầm lấy hai linh kiện La Tiểu Lâu vừa gia công, bảo Trầm Nguyên đem đi kiểm tra đo lường, chính mình kéo La Tiểu Lâu qua, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu huynh đệ, trong nhà cậu có người làm cơ giáp chế tạo sư sao?” Nếu tìm được người thừa kế truyền thống, vậy thu hoạch càng lớn!
La Tiểu Lâu mở to mắt nhìn người trung niên thái độ càng ngày càng khả nghi, tuy rằng cậu cũng không biết hết về người trong nhà, nhưng cậu cũng không cho rằng trong nhà Kim phu nhân hoặc La thiếu tướng có người làm loại công việc này, do dự một chút, thận trọng hồi đáp: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc là không có, vì chưa từng có ai nói với tôi chuyện này cả.”
Vừa nghe lời này, trong lòng Địch Gia nhất thời lạnh hơn phân nửa, ông nắm chặt tay La Tiểu Lâu, trịnh trọng hỏi: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, hai loại phương pháp này là cậu học từ ai không?”
Cân nhắc trong chốc lát, La Tiểu Lâu chần chờ nói: “Tôi ăn ngay nói thật, tôi cũng hi vọng mọi người đừng khó dễ tôi. Đây là do tự tôi nghĩ lung tung, bởi vì lúc đó tôi không đủ tiền đóng học phí cho nên chỉ có thể nghĩ ra loại phương pháp rút ngắn thời gian này.” Theo tình huống hiện tại, nếu không nói thật, bị một tập đoàn lớn như vậy dòm ngó, phiền toái của cậu sẽ còn lớn hơn nữa, không bằng bây giờ ăn ngay nói thật.
Tiểu tử da đen rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, lại bị Địch Gia trừng mà thành thật đứng ở một bên.
Lúc này Trầm Nguyên cầm hai cái linh kiện trở lại, “Thầy, quả nhiên, loại thứ nhất hiệu suất 93%, loại thứ hai hiệu suất 95%.”
Địch Gia dùng ánh mắt phức tạp nhìn La Tiểu Lâu, đây cơ hồ là người trẻ tuổi nhất mà lại có thiên phú nhất mà ông từng gặp, nhưng cũng không phải là phát hiện một trường phái mới, một loại lập luận lắp ráp hoàn toàn mới mà bọn họ không hề biết đến như ông đã tưởng.
Địch Gia thở dài, cùng Trầm Nguyên trao đổi ánh mắt, một lần nữa kéo La Tiểu Lâu trở lại bàn ngồi xuống.
“Vậy cậu đã thay đổi phương pháp gia công của mấy loại?” Địch Gia trầm ngâm một chút mở miệng hỏi.
“Ba loại, chỉ có linh kiện số 05 và linh kiện số 17, trên thực tế tôi cũng chỉ từng tiếp xúc qua hai loại này.” La Tiểu Lâu mang theo ánh mắt trong trẻo nói.
“Vậy, tập đoàn của chúng tôi muốn mua đứt hai phương pháp gia công của linh kiện số 17, cậu nghĩ có được không?” Sau khi chỉnh đốn lại tâm lý, thoát khỏi trạng thái uể oải, Địch Gia lại lập tức trở về với bản chất thông minh tháo vát, bắt đầu giành lợi ích cho công ty.
Khóe miệng La Tiểu Lâu run lên, ánh mắt sáng ngời: “Mấy thứ này cũng có thể bán lấy tiền?” A, trời ạ, cậu nhất định là gặp vận may rồi, hiện giờ thứ cậu thiếu nhất chính là tiền!
Địch Gia nhìn cậu bé nhà quê trước mặt như biến thành một người khác, hữu lễ cười nói: “Đương nhiên, hơn nữa tôi cũng sẽ dành cho cậu quyền lợi thỏa đáng nhất. Loại phương pháp gia công thứ nhất vừa rồi, chính là loại có thể tiết kiệm thời gian đó, chúng tôi có thể mua với giá ba trăm ngàn đồng liên bang loại thứ hai có hiệu suất cao, cho cậu sáu trăm ngàn. Vì linh kiện số 05 là linh kiện bậc một, việc cải biến cũng không có ý nghĩa lớn, nhưng chúng tôi vẫn sẽ mua với giá năm mươi ngàn liên bang.”
La Tiểu Lâu kinh hỉ đến mức không biết nói gì cho phải, cậu – cậu có tiền! Đó là chín trăm năm mươi ngàn! Cậu thật muốn cầm năm mươi ngàn ném vào mặt chủ nhiệm khối!
Người trung niên trước mặt này thật là càng xem càng thích, người hòa hảo, phong độ cũng không tồi, nhất là đối với cậu thật sự thật sự tốt quá – từ từ, ông ta không có mục đích gì chứ?
La Tiểu Lâu nhanh chóng tỉnh táo lại, ho khan một tiếng, cẩn thận hỏi han: “Vì sao lại giúp tôi?”
Địch Gia cười nhìn La Tiểu Lâu: “Quả nhiên là một cậu bé lanh lợi, tôi giúp cậu như vậy là vì hi vọng cậu có thể ở lại làm việc cho tập đoàn Khải Ân, dù sao đối với cậu mà nói, làm ở đâu hẳn cũng không phải là chuyện quan trọng gì, tôi tin rằng đãi ngộ của bên chúng tôi tốt hơn nhiều so với bên xưởng gia công. Mà yêu cầu duy nhất của tôi chính là nếu cậu lại có loại phương pháp gia công mới, khi nào bán, nhớ ưu tiên nghĩ đến tập đoàn của chúng tôi.”
La Tiểu Lâu âm thầm tính toán, nhất thời mở cờ trong bụng, theo cách nói của Địch Gia, cậu hoàn toàn không phải chịu tổn thất gì cả.
Dù rất cao hứng, La Tiểu Lâu vẫn cẩn thận nói: “Có thể, nhưng có vài việc tôi phải nói trước. Tôi còn là sinh viên, không thể kí hợp đồng, hơn nữa tôi cũng không thể cam đoan có thể tìm thêm phương pháp gia công mới.”
Trầm Nguyên cùng những người khác hiếm khi nào nhìn thấy một thiếu niên như vậy, giống như một con hồ ly đang vẫy đuôi cùng bộ trưởng bộ nghiên cứu của tập đoàn Khải Ân nói chuyện, đều cố nén ý cười. Địch Gia bất đắc dĩ nói: “Được, những chuyện này tùy cậu, dù sao cậu vào đây cũng không phải chỉ ăn không ngồi rồi, còn phải làm việc.”
La Tiểu Lâu lòng tràn ngập vui vẻ vẽ lại hai phương pháp gia công của linh kiện số 17, sau đó nhìn Trầm Nguyên chuyển tiền vào tài khoản của cậu, hai mắt đều cong thành hình mặt trăng.
Bây giờ cậu cũng là người có tiền a, việc đầu tiên khi trở về là phải nhồi thịt gà vịt bò vào tủ lạnh, gần đây xem thấy thái độ của Nguyên Tích cũng không tồi, có thể bỏ thêm mấy cái bánh ngọt vào tủ lạnh, dù sao cũng còn thừa chỗ.
“Còn nữa, Tiểu Lâu, cậu theo tôi đi gặp một người.” Địch Gia sắp đi ra bỗng nhiên lại quay về phòng họp, “Tiểu quỷ cậu vận khí thật tốt, vừa lúc hôm nay Nghiêm đại sư đang ở trong phòng nghiên cứu.”
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, La Tiểu Lâu theo Địch Gia đi đến trước cửa của một gian phòng.
Địch Gia dùng máy liên lạc một chút, năm phút sau cửa mới mở ra.
La Tiểu Lâu vừa bước vào trong lập tức há to miệng. Gian phòng này vô cùng lớn, chỉ là gian ngoài cũng đã to hơn so với căn hộ ba phòng của La Tiểu Lâu, linh kiện cơ giáp chồng chất khắp nơi. Trên bàn thí nghiệm là các loại máy móc thiết bị khác nhau.
Trong phòng, những người trợ lý mặc đồ xám đang vội vàng, mà một lão nhân mặc áo khoác màu trắng đang quan sát một dụng cụ phản ứng.
Quả thật như là một xưởng sản xuất thu nhỏ, La Tiểu Lâu liếc nhìn một loại cơ giáp được bày trong một góc sáng sủa cho thỏa lòng hâm mộ.
Tranh thủ lúc lão nhân rảnh rỗi, Địch Gia nói một cách ngắn gọn về tình hình của La Tiểu Lâu một chút, bởi vì La Tiểu Lâu chỉ biết ba loại phương pháp đổi mới này, trong lòng ông cũng không chắc có nên mang La Tiểu Lâu lại đây hay không.
Lão nhân kia chỉ phất phất tay: “Cậu đi đi, để thằng bé lại đây.”
Vị Nghiêm đại sư này tuổi tác không nhỏ, mắt lóe tinh quang, khí thế mười phần.
Trước khi đi, Địch Gia dặn La Tiểu Lâu phải biết quan sát, sau đó dùng ánh mắt thương hại nhìn La Tiểu Lâu một cái, rời đi.
La Tiểu Lâu thành thành thật thật đứng ở một bên, cũng không dám quấy rầy bọn họ, nhưng thật ra, cậu đối với những việc mà bọn họ đang làm cảm thấy rất hứng thú.
Có gia công linh kiện, nhưng cũng có gia công nguyên liệu thô, những thứ như vậy không dễ gì được nhìn thấy, vừa hay La Tiểu Lâu cũng rất hứng thú với những thứ này, hưng trí bừng bừng.
Chớp mắt, cậu đã đứng đó hết ba bốn giờ, chờ tất cả các trợ lý đứng dậy rời đi, La Tiểu Lâu mới phát hiện hiện tại đã gần sáu giờ. Mà lúc bấy giờ, trong phòng chỉ còn lại mình cậu cùng một ông lão tính tình hỏng bét.
Trời ạ, Nguyên Tích sẽ giết cậu mất thôi! Tên kia một khi đói bụng thì chuyện gì cũng làm được.
“Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì! Không lại đây hỗ trợ? Sao mà một chút khả năng quan sát cũng không có thế hả?” Lão nhân bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Chẳng lẽ ngài không thể tỏ vẻ cảm động muốn tôi hỗ trợ được sao, La Tiểu Lâu thầm oán, đến giúp lão nhân nâng một khối linh kiện hình chữ nhật. Loại linh kiện này chỉ dùng ở đầu gối của cơ giáp, hôm trước La Tiểu Lâu mới vừa học qua. Cậu thuận tay đẩy một khối nhô ra vào trong, sau đó giúp lão nhân nâng lên.
Lão nhân liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái, đến khi linh kiện được đặt xuống, mới chậm rãi nói: “Sinh viên năm nhất, hơn nữa còn từng tiếp xúc với ba loại linh kiện?”
Bị loại ánh mắt khinh thường này đảo qua, La Tiể Lâu cơ hồ muốn nói tôi có tội – lúc này cậu đương nhiên không biết đây chỉ mới là bắt đầu, sau này, ham muốn nói lời này của cậu sẽ ngày càng nhiều.
“Vâng, đúng vậy.” La Tiểu Lâu thật cẩn thận trả lời, sao lão nhân này lại cho hắn có cảm giác là Nguyên Tích khi lớn tuổi nhỉ, cái mặt thối thối đó cũng giống quá đi.
“Sau này, cậu đi theo tôi, nếu quá ngu ngốc, khiến tôi không hài lòng, thì một tháng sau đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Lão nhân nói mà không thèm để ý gì đến phản ứng của người khác.
Ông cũng nên hỏi ý của tôi một chút có được không, tôi còn có nhân quyền mà – La Tiểu Lâu im lặng nhìn lão nhân.
“Được rồi, cậu về trước đi! Cái gì cũng không biết, ở lại đây chỉ thêm chướng mắt!” Lão nhân ném thứ trong tay lên mặt bàn, bước ra ngoài trước.
“Vậy, ngài có biết tôi chỉ có thể làm vào ngày thứ bảy và chủ nhật không?” La Tiểu Lâu cố lấy dũng khí hỏi, khiến lão nhân không hài lòng? Điều này thật sự rất dễ dàng, mới vừa nãy lão nhân còn mắng người cơ mà! Theo La Tiểu Lâu thấy, mấy người trợ thủ này đã luyện mãi thành thói quen, làm tốt lắm.
Vạn nhất lão nhân này không nói lý, một tháng sau bảo cậu rời đi thì cậu ngay cả một công việc cũng không có. Xưởng lắp ráp nhỏ kia đại khái cũng không muốn cậu nữa, dù sao xưởng lắp ráp nhỏ đó cũng xem như là cấp dưới của tập đoàn Khải Ân.
Lão nhân nhướng mày nhìn La Tiểu Lâu một cách châm chọc: “Cậu đã biết, như vậy thứ sáu gặp lúc tám giờ, tôi không có thời gian đi làm tri kỉ bà bà của cậu – đừng có đem cái vấn đề ngu ngốc đó đến đây hỏi tôi.”
“……..” Kỳ thật, chắc hẳn ông trời vẫn đang muốn khảo nghiệm cậu.
Bất kể thế nào, khi La Tiểu Lâu trở về cũng chỉ dám bước thật nhẹ nhàng! Tâm tình sung sướng! Giữa đường, cậu xuống khỏi xe công cộng mua bánh ngọt mà Nguyên Tích thích ăn, còn đóng gói một con lợn, một tảng thịt bò lớn, còn lại thì cậu đặt chuyển đến nhà để nhồi vào tủ lạnh, dù sao nhiều quá cũng mang về không hết.
Lúc mở cửa, sắc mặt của Nguyên Tích quả nhiên rất khó xem, nhìn thấy bánh ngọt trong tay La Tiểu Lâu mới trở nên tốt hơn một chút, nhưng cơn thịnh nộ thì vẫn còn.
“Rốt cuộc cậu có ý thức được là mình là người của tôi hay không hả?” Nguyên Tích đứng ở cửa phòng bếp chất vấn – thậm chí y cũng không có ăn bánh ngọt mà La Tiểu Lâu cố ý đặt trước mặt mình.
“Thật xin lỗi, sau này nếu về trễ tôi sẽ gọi điện báo cho anh, anh hẳn là đang đói bụng, sắp xong rồi.” La Tiểu Lâu cười nói.
Nhìn La Tiểu Lâu thấp hơn mình, bé hơn mình, đang bận rộn trong nhà bếp, Nguyên Tích nổi giận không được, ẩn ý của y thật ra là nô lệ nên để chủ nhân nuôi, cậu làm như vậy quả thật là khiến cho một người chủ nhân như y khó xử, chẳng lẽ cậu không thể không đi làm sao – rất mệt. Nhưng khi nhìn đến gương mặt đang mỉm cười của La Tiểu Lâu thì cơn tức cũng không thể phát ra được.
Nếu để người nhà y biết, y cư nhiên lại dung túng một nô lệ như vậy, nhất định là sẽ cười y đến chết. Nguyên Tích cau mày, không được, y phải đem La Tiểu Lâu giấu kín, không thể để người nhà của y biết được.
——————————————
[1] Kí lai chi tắc an chi: nguyên nghĩa của câu này là khi có người đến thăm thì phải mời họ vào nhà nghĩa hay dùng hiện nay là khi đến một nơi, có thể bản thân cảm thấy căng thẳng hay không thoải mái, nhưng vẫn hãy bình tĩnh mà đối mặt với nó
La Tiểu Lâu sửng sốt, chẳng lẽ linh kiện của mình có vấn đề? Không nên a, cậu nhớ rõ mình đã làm kiểm tra đo lường ở trên mạng rồi mà….
Thanh niên đi đầu anh tuấn nhã nhặn, ánh mắt dưới cặp kính làm cho người ta có cảm giác trong trẻo mà lạnh lùng, anh quét mắt qua bàn làm việc, ngẩng đầu hỏi: “Cậu là La Tiểu Lâu làm việc ở đây?”
La Tiểu Lâu không rõ ý đồ của bọn họ khi đến đây, cẩn thận gật đầu.
Thanh niên nhìn thoáng qua những công nhân đang ló đầu nhìn về phía bên này, bảo công nhân ở phía sau đóng cửa lại, sau đó nhìn vào mắt La Tiểu Lâu, chậm rãi nói: “Tôi mới vừa xem băng ghi hình cậu ở trong phòng lão công nhân hoàn thành một linh kiện.”
Thấy ánh mắt cảnh giác mà bình tĩnh của La Tiểu Lâu, trên gương mặt nghiêm nghị của thanh niên xuất hiện một tia nhu hòa, từ trong một chiếc hộp tùy thân lấy ra ba linh kiện, đặt lên bàn công tác của La Tiểu Lâu, “Như vậy, ba linh kiện này hẳn là do cậu gia công?”
La Tiểu Lâu nhìn một linh kiện số 05 và hai linh kiện số 17 trên bàn, trong đầu hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ trong quá trình cải biến linh kiện của cậu có vấn đề? Nghĩ đến đây, La Tiểu Lâu không dám nghĩ tiếp nữa, cậu nặng nề gật đầu. Về sau trên con đường trở thành cơ giáp chế tạo sư của cậu chỉ sợ sẽ xuất hiện không ít vấn đề như vậy, trách nhiệm như vậy, cậu phải gánh vác.
“Khá lắm, tiểu tử cậu lẫn trốn rất giỏi, làm bọn tôi nằm vùng bảy ngày” Một tiểu tử da đen ở phía sau thanh niên tiến tới, xoa tóc La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu nhất thời không né tránh, đứng sững ở đó.
Tiểu tử ngẩng đầu nhìn người thanh niên nhã nhặn, thuận miệng nói: “Thầy à, nhanh chóng đem cậu ta về đi, bên kia đã sớm nóng nảy rồi.”
Thanh niên mỉm cười, tất cả vẻ trong trẻo mà lạnh lùng trên gương mặt dường như đều là ảo giác: “Xin chào, anh là Trầm Nguyên, là cơ giáp chế tạo sư của tập đoàn Khải Ân. Lần trước công ty của bọn anh nhờ nhà xưởng của cậu gia công một số linh kiện, giao hàng đúng lúc, tất cả đều rất bình thường, nhưng khi kiểm tra đo lường, bọn anh trong lúc vô ý phát hiện ra ba cái ngoài ý muốn – cũng có thể nói là kinh hỉ, nhìn xem cậu đã mang đến cho bọn anh cái gì.”
La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, xem ý của bọn họ thì hẳn là không có vấn đề gì lớn.
“Tốt lắm, những việc còn lại không tiện nói trong này, hi vọng cậu có thể đi với bọn anh một chuyến, anh muốn nói với quản lý của cậu một tiếng.”
La Tiểu Lâu đồng ý, nếu cậu muốn bảo trụ công việc này, không thể không đồng ý. Hơn nữa, ấn tượng của cậu đối với Trầm Nguyên cũng không tệ.
Ba người dẫn La Tiểu Lâu ra ngoài đến một chiếc xe công tác. Trong xe rộng rãi thoải mái, nhưng dĩ nhiên là hoàn toàn khác với loại xe tốc độ của Nguyên Tích, khi uống tách cà phê nóng, La Tiểu Lâu thậm chí cũng không có cảm giác là mình đang ngồi trong một chiếc xe đang di chuyển.
Vài người đối với La Tiểu Lâu vô cùng thân mật, tiểu tử da đen kia nhỏ tuổi nhất, thỉnh thoảng đến đùa vài câu với La Tiểu Lâu.
Khi biết cậu là sinh viên học viện quân sự Saint Miro, ba người đều thật kinh ngạc, tiểu tử da đen thật vui vẻ nói với Trầm Nguyên: “Thầy, là đàn em trong trường của thầy này.”
Ánh mắt của La Tiểu Lâu ánh lên, lập tức lại tăng thêm vài phần hảo cảm đối với Trầm Nguyên. Cậu đã nhận ra, Trầm Nguyên là người đứng đầu trong ba người, hơn nữa tuổi trẻ như vậy đã có học trò, kỹ thuật khẳng định là rất giỏi.
Mà ba người khác tuy rằng không nói ra nhưng trong lòng cũng thật ngạc nhiên, người khiến cho bộ nghiên cứu cao cấp của tập đoàn Khải Ân bọn họ náo loạn cả lên hóa ra lại là một thiếu niên như vậy, xem tư liệu của cậu, chỉ có mười bảy tuổi, chẳng lẽ cậu là một truyền nhân của một trường phái chế tạo cơ giáp cổ nào đó sao? Bọn họ cũng không hỏi nhiều, này cũng không phải chuyện bọn họ nên hỏi. Trước mắt chỉ cần đem thiếu niên này về thì sẽ có biện pháp giữ cậu lại tập đoàn Khải Ân.
Khi La Tiểu Lâu từ trong xe bước ra, phát hiện xe đang dừng lại tại một bãi đỗ xe rất lớn trên không, mở rộng ra từ phần giữa của một tòa nhà hơn trăm tầng, cao thấp đều là những kiến trúc màu gỉ sắt nhìn không thấy giới hạn.
La Tiểu Lâu hít vào một hơi, này – một công ty lớn như vậy, nhà xưởng mà cậu đang làm thật sự là không có khả năng so sánh.
Bất an theo đám người Trầm Nguyên vào tòa nhà, đi thang máy đến một gian phòng họp ở vị trí cao nhất.
Khi La Tiểu Lâu được dẫn vào cửa, một người trung niên bên trong lập tức đứng lên, Trầm Nguyên cũng kính nói: “Thầy Địch Gia, người đã tìm được rồi.”
Ánh mắt của người trung niên chợt lóe lên, đánh giá La Tiểu Lâu một chút, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Trầm Nguyên: “Chắc chắn là không sai chứ?”
Tiểu tư da đen miệng giật giật, nhưng ở trước mặt thầy cho nên không dám lên tiếng. Trầm Nguyên cười nói: “Mới đầu tôi cũng không tin, nhưng vị tiểu huynh đệ này tự mình làm qua, cho nên sẽ không sai.”
Trong mắt người trung niên mang theo ý cười, hòa ái nói với La Tiểu Lâu: “Cậu ngồi đi.” Sau đó lấy một chiếc hộp ở bên cạnh, nhẹ nhàng đặt trước mặt La Tiểu Lâu, nói: “Nếu có thể, tôi hi vọng cậu ở trước mặt chúng tôi lắp ráp hai cái linh kiện.”
Kí lai chi tắc an chi[1], gần đây La Tiểu Lâu đã nghiên cứu được hai trăm mười – hai trăm mười lăm linh kiện bậc một, cũng được khoảng một phần ba, trong lòng đối với một vài phương diện của linh kiện cũng có chút tự tin, gật gật đầu, liền bắt đầu sắp xếp lại nhưng linh kiện nho nhỏ bên trong.
“Đều là linh kiện số 17, phải gia công hai cái?” La Tiểu Lâu ngờ vực hỏi lại.
“Đúng vậy, bởi vì chúng tôi thu được hai loại linh kiện số 17, mà căn cứ vào một vòng đo lường kiểm tra của chúng tôi, người gia công hai loại linh kiện này rất có khả năng là cậu.” Trầm Nguyên vừa nói vừa quan sát La Tiểu Lâu, sắc mặt La Tiểu Lâu tái nhợt, người khác vừa nhìn liền biết ngay là cậu đang khẩn trương, lập tức nói thêm một câu: “Cậu cũng đừng áp lực quá, cứ tùy tiện gia công hai cái, không đạt yêu cầu cũng không sao.”
La Tiểu Lâu cười cười, linh kiện đã được cậu sắp xếp thành hai nhóm. Tuy có nhiều người vây quanh nhìn chằm chằm như vậy khiến cậu cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng một khi đã bắt đầu gia công, La Tiểu Lâu liền có thói quen xem nhẹ mọi sự mọi vật chung quanh.
Vì sao lại có hai loại, trong đầu La Tiểu Lâu hiện lên một ý niệm, lúc ấy cậu thiết kế ba phương pháp gia công, cuối cùng chỉ dùng có hai, nhưng loại thứ nhất bởi vì không thể tiết kiệm thời gian cho nên bị cậu bỏ qua, nhưng quả thật loại này cậu có gia công một cái.
Nghĩ đến đây, La Tiểu Lâu nhớ lại các bước gia công của chính mình, bắt đầu động thủ.
Người nghèo La Tiểu Lâu tự động tiến nhập hình thức tiết kiệm thời gian, cậu dùng chính là loại phương pháp sau, cũng chính là phương pháp giảm thiểu còn lại mười lăm bước. Loại phương pháp này cậu dùng nhiều nhất, cũng thuần thục nhất, sau mười phút, một linh kiện đã hoàn thành.
La Tiểu Lâu không có ngẩng đầu lên nhìn vài người đang sợ ngây người, cậu vừa hồi tưởng phương pháp thứ nhất vừa bắt đầu động thủ. Tuy rằng trên thực tế cậu chỉ dùng một lần, nhưng luyện tập ở trong đầu cũng được vài lần, còn lập bản vẽ, La Tiểu Lâu cũng có ấn tượng đại khái, mười bảy phút sau, một cái linh kiện nữa được hoàn thành.
Ánh mắt của người trung niên lại sáng lên, cầm lấy hai linh kiện La Tiểu Lâu vừa gia công, bảo Trầm Nguyên đem đi kiểm tra đo lường, chính mình kéo La Tiểu Lâu qua, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu huynh đệ, trong nhà cậu có người làm cơ giáp chế tạo sư sao?” Nếu tìm được người thừa kế truyền thống, vậy thu hoạch càng lớn!
La Tiểu Lâu mở to mắt nhìn người trung niên thái độ càng ngày càng khả nghi, tuy rằng cậu cũng không biết hết về người trong nhà, nhưng cậu cũng không cho rằng trong nhà Kim phu nhân hoặc La thiếu tướng có người làm loại công việc này, do dự một chút, thận trọng hồi đáp: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc là không có, vì chưa từng có ai nói với tôi chuyện này cả.”
Vừa nghe lời này, trong lòng Địch Gia nhất thời lạnh hơn phân nửa, ông nắm chặt tay La Tiểu Lâu, trịnh trọng hỏi: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, hai loại phương pháp này là cậu học từ ai không?”
Cân nhắc trong chốc lát, La Tiểu Lâu chần chờ nói: “Tôi ăn ngay nói thật, tôi cũng hi vọng mọi người đừng khó dễ tôi. Đây là do tự tôi nghĩ lung tung, bởi vì lúc đó tôi không đủ tiền đóng học phí cho nên chỉ có thể nghĩ ra loại phương pháp rút ngắn thời gian này.” Theo tình huống hiện tại, nếu không nói thật, bị một tập đoàn lớn như vậy dòm ngó, phiền toái của cậu sẽ còn lớn hơn nữa, không bằng bây giờ ăn ngay nói thật.
Tiểu tử da đen rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, lại bị Địch Gia trừng mà thành thật đứng ở một bên.
Lúc này Trầm Nguyên cầm hai cái linh kiện trở lại, “Thầy, quả nhiên, loại thứ nhất hiệu suất 93%, loại thứ hai hiệu suất 95%.”
Địch Gia dùng ánh mắt phức tạp nhìn La Tiểu Lâu, đây cơ hồ là người trẻ tuổi nhất mà lại có thiên phú nhất mà ông từng gặp, nhưng cũng không phải là phát hiện một trường phái mới, một loại lập luận lắp ráp hoàn toàn mới mà bọn họ không hề biết đến như ông đã tưởng.
Địch Gia thở dài, cùng Trầm Nguyên trao đổi ánh mắt, một lần nữa kéo La Tiểu Lâu trở lại bàn ngồi xuống.
“Vậy cậu đã thay đổi phương pháp gia công của mấy loại?” Địch Gia trầm ngâm một chút mở miệng hỏi.
“Ba loại, chỉ có linh kiện số 05 và linh kiện số 17, trên thực tế tôi cũng chỉ từng tiếp xúc qua hai loại này.” La Tiểu Lâu mang theo ánh mắt trong trẻo nói.
“Vậy, tập đoàn của chúng tôi muốn mua đứt hai phương pháp gia công của linh kiện số 17, cậu nghĩ có được không?” Sau khi chỉnh đốn lại tâm lý, thoát khỏi trạng thái uể oải, Địch Gia lại lập tức trở về với bản chất thông minh tháo vát, bắt đầu giành lợi ích cho công ty.
Khóe miệng La Tiểu Lâu run lên, ánh mắt sáng ngời: “Mấy thứ này cũng có thể bán lấy tiền?” A, trời ạ, cậu nhất định là gặp vận may rồi, hiện giờ thứ cậu thiếu nhất chính là tiền!
Địch Gia nhìn cậu bé nhà quê trước mặt như biến thành một người khác, hữu lễ cười nói: “Đương nhiên, hơn nữa tôi cũng sẽ dành cho cậu quyền lợi thỏa đáng nhất. Loại phương pháp gia công thứ nhất vừa rồi, chính là loại có thể tiết kiệm thời gian đó, chúng tôi có thể mua với giá ba trăm ngàn đồng liên bang loại thứ hai có hiệu suất cao, cho cậu sáu trăm ngàn. Vì linh kiện số 05 là linh kiện bậc một, việc cải biến cũng không có ý nghĩa lớn, nhưng chúng tôi vẫn sẽ mua với giá năm mươi ngàn liên bang.”
La Tiểu Lâu kinh hỉ đến mức không biết nói gì cho phải, cậu – cậu có tiền! Đó là chín trăm năm mươi ngàn! Cậu thật muốn cầm năm mươi ngàn ném vào mặt chủ nhiệm khối!
Người trung niên trước mặt này thật là càng xem càng thích, người hòa hảo, phong độ cũng không tồi, nhất là đối với cậu thật sự thật sự tốt quá – từ từ, ông ta không có mục đích gì chứ?
La Tiểu Lâu nhanh chóng tỉnh táo lại, ho khan một tiếng, cẩn thận hỏi han: “Vì sao lại giúp tôi?”
Địch Gia cười nhìn La Tiểu Lâu: “Quả nhiên là một cậu bé lanh lợi, tôi giúp cậu như vậy là vì hi vọng cậu có thể ở lại làm việc cho tập đoàn Khải Ân, dù sao đối với cậu mà nói, làm ở đâu hẳn cũng không phải là chuyện quan trọng gì, tôi tin rằng đãi ngộ của bên chúng tôi tốt hơn nhiều so với bên xưởng gia công. Mà yêu cầu duy nhất của tôi chính là nếu cậu lại có loại phương pháp gia công mới, khi nào bán, nhớ ưu tiên nghĩ đến tập đoàn của chúng tôi.”
La Tiểu Lâu âm thầm tính toán, nhất thời mở cờ trong bụng, theo cách nói của Địch Gia, cậu hoàn toàn không phải chịu tổn thất gì cả.
Dù rất cao hứng, La Tiểu Lâu vẫn cẩn thận nói: “Có thể, nhưng có vài việc tôi phải nói trước. Tôi còn là sinh viên, không thể kí hợp đồng, hơn nữa tôi cũng không thể cam đoan có thể tìm thêm phương pháp gia công mới.”
Trầm Nguyên cùng những người khác hiếm khi nào nhìn thấy một thiếu niên như vậy, giống như một con hồ ly đang vẫy đuôi cùng bộ trưởng bộ nghiên cứu của tập đoàn Khải Ân nói chuyện, đều cố nén ý cười. Địch Gia bất đắc dĩ nói: “Được, những chuyện này tùy cậu, dù sao cậu vào đây cũng không phải chỉ ăn không ngồi rồi, còn phải làm việc.”
La Tiểu Lâu lòng tràn ngập vui vẻ vẽ lại hai phương pháp gia công của linh kiện số 17, sau đó nhìn Trầm Nguyên chuyển tiền vào tài khoản của cậu, hai mắt đều cong thành hình mặt trăng.
Bây giờ cậu cũng là người có tiền a, việc đầu tiên khi trở về là phải nhồi thịt gà vịt bò vào tủ lạnh, gần đây xem thấy thái độ của Nguyên Tích cũng không tồi, có thể bỏ thêm mấy cái bánh ngọt vào tủ lạnh, dù sao cũng còn thừa chỗ.
“Còn nữa, Tiểu Lâu, cậu theo tôi đi gặp một người.” Địch Gia sắp đi ra bỗng nhiên lại quay về phòng họp, “Tiểu quỷ cậu vận khí thật tốt, vừa lúc hôm nay Nghiêm đại sư đang ở trong phòng nghiên cứu.”
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, La Tiểu Lâu theo Địch Gia đi đến trước cửa của một gian phòng.
Địch Gia dùng máy liên lạc một chút, năm phút sau cửa mới mở ra.
La Tiểu Lâu vừa bước vào trong lập tức há to miệng. Gian phòng này vô cùng lớn, chỉ là gian ngoài cũng đã to hơn so với căn hộ ba phòng của La Tiểu Lâu, linh kiện cơ giáp chồng chất khắp nơi. Trên bàn thí nghiệm là các loại máy móc thiết bị khác nhau.
Trong phòng, những người trợ lý mặc đồ xám đang vội vàng, mà một lão nhân mặc áo khoác màu trắng đang quan sát một dụng cụ phản ứng.
Quả thật như là một xưởng sản xuất thu nhỏ, La Tiểu Lâu liếc nhìn một loại cơ giáp được bày trong một góc sáng sủa cho thỏa lòng hâm mộ.
Tranh thủ lúc lão nhân rảnh rỗi, Địch Gia nói một cách ngắn gọn về tình hình của La Tiểu Lâu một chút, bởi vì La Tiểu Lâu chỉ biết ba loại phương pháp đổi mới này, trong lòng ông cũng không chắc có nên mang La Tiểu Lâu lại đây hay không.
Lão nhân kia chỉ phất phất tay: “Cậu đi đi, để thằng bé lại đây.”
Vị Nghiêm đại sư này tuổi tác không nhỏ, mắt lóe tinh quang, khí thế mười phần.
Trước khi đi, Địch Gia dặn La Tiểu Lâu phải biết quan sát, sau đó dùng ánh mắt thương hại nhìn La Tiểu Lâu một cái, rời đi.
La Tiểu Lâu thành thành thật thật đứng ở một bên, cũng không dám quấy rầy bọn họ, nhưng thật ra, cậu đối với những việc mà bọn họ đang làm cảm thấy rất hứng thú.
Có gia công linh kiện, nhưng cũng có gia công nguyên liệu thô, những thứ như vậy không dễ gì được nhìn thấy, vừa hay La Tiểu Lâu cũng rất hứng thú với những thứ này, hưng trí bừng bừng.
Chớp mắt, cậu đã đứng đó hết ba bốn giờ, chờ tất cả các trợ lý đứng dậy rời đi, La Tiểu Lâu mới phát hiện hiện tại đã gần sáu giờ. Mà lúc bấy giờ, trong phòng chỉ còn lại mình cậu cùng một ông lão tính tình hỏng bét.
Trời ạ, Nguyên Tích sẽ giết cậu mất thôi! Tên kia một khi đói bụng thì chuyện gì cũng làm được.
“Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì! Không lại đây hỗ trợ? Sao mà một chút khả năng quan sát cũng không có thế hả?” Lão nhân bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Chẳng lẽ ngài không thể tỏ vẻ cảm động muốn tôi hỗ trợ được sao, La Tiểu Lâu thầm oán, đến giúp lão nhân nâng một khối linh kiện hình chữ nhật. Loại linh kiện này chỉ dùng ở đầu gối của cơ giáp, hôm trước La Tiểu Lâu mới vừa học qua. Cậu thuận tay đẩy một khối nhô ra vào trong, sau đó giúp lão nhân nâng lên.
Lão nhân liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái, đến khi linh kiện được đặt xuống, mới chậm rãi nói: “Sinh viên năm nhất, hơn nữa còn từng tiếp xúc với ba loại linh kiện?”
Bị loại ánh mắt khinh thường này đảo qua, La Tiể Lâu cơ hồ muốn nói tôi có tội – lúc này cậu đương nhiên không biết đây chỉ mới là bắt đầu, sau này, ham muốn nói lời này của cậu sẽ ngày càng nhiều.
“Vâng, đúng vậy.” La Tiểu Lâu thật cẩn thận trả lời, sao lão nhân này lại cho hắn có cảm giác là Nguyên Tích khi lớn tuổi nhỉ, cái mặt thối thối đó cũng giống quá đi.
“Sau này, cậu đi theo tôi, nếu quá ngu ngốc, khiến tôi không hài lòng, thì một tháng sau đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Lão nhân nói mà không thèm để ý gì đến phản ứng của người khác.
Ông cũng nên hỏi ý của tôi một chút có được không, tôi còn có nhân quyền mà – La Tiểu Lâu im lặng nhìn lão nhân.
“Được rồi, cậu về trước đi! Cái gì cũng không biết, ở lại đây chỉ thêm chướng mắt!” Lão nhân ném thứ trong tay lên mặt bàn, bước ra ngoài trước.
“Vậy, ngài có biết tôi chỉ có thể làm vào ngày thứ bảy và chủ nhật không?” La Tiểu Lâu cố lấy dũng khí hỏi, khiến lão nhân không hài lòng? Điều này thật sự rất dễ dàng, mới vừa nãy lão nhân còn mắng người cơ mà! Theo La Tiểu Lâu thấy, mấy người trợ thủ này đã luyện mãi thành thói quen, làm tốt lắm.
Vạn nhất lão nhân này không nói lý, một tháng sau bảo cậu rời đi thì cậu ngay cả một công việc cũng không có. Xưởng lắp ráp nhỏ kia đại khái cũng không muốn cậu nữa, dù sao xưởng lắp ráp nhỏ đó cũng xem như là cấp dưới của tập đoàn Khải Ân.
Lão nhân nhướng mày nhìn La Tiểu Lâu một cách châm chọc: “Cậu đã biết, như vậy thứ sáu gặp lúc tám giờ, tôi không có thời gian đi làm tri kỉ bà bà của cậu – đừng có đem cái vấn đề ngu ngốc đó đến đây hỏi tôi.”
“……..” Kỳ thật, chắc hẳn ông trời vẫn đang muốn khảo nghiệm cậu.
Bất kể thế nào, khi La Tiểu Lâu trở về cũng chỉ dám bước thật nhẹ nhàng! Tâm tình sung sướng! Giữa đường, cậu xuống khỏi xe công cộng mua bánh ngọt mà Nguyên Tích thích ăn, còn đóng gói một con lợn, một tảng thịt bò lớn, còn lại thì cậu đặt chuyển đến nhà để nhồi vào tủ lạnh, dù sao nhiều quá cũng mang về không hết.
Lúc mở cửa, sắc mặt của Nguyên Tích quả nhiên rất khó xem, nhìn thấy bánh ngọt trong tay La Tiểu Lâu mới trở nên tốt hơn một chút, nhưng cơn thịnh nộ thì vẫn còn.
“Rốt cuộc cậu có ý thức được là mình là người của tôi hay không hả?” Nguyên Tích đứng ở cửa phòng bếp chất vấn – thậm chí y cũng không có ăn bánh ngọt mà La Tiểu Lâu cố ý đặt trước mặt mình.
“Thật xin lỗi, sau này nếu về trễ tôi sẽ gọi điện báo cho anh, anh hẳn là đang đói bụng, sắp xong rồi.” La Tiểu Lâu cười nói.
Nhìn La Tiểu Lâu thấp hơn mình, bé hơn mình, đang bận rộn trong nhà bếp, Nguyên Tích nổi giận không được, ẩn ý của y thật ra là nô lệ nên để chủ nhân nuôi, cậu làm như vậy quả thật là khiến cho một người chủ nhân như y khó xử, chẳng lẽ cậu không thể không đi làm sao – rất mệt. Nhưng khi nhìn đến gương mặt đang mỉm cười của La Tiểu Lâu thì cơn tức cũng không thể phát ra được.
Nếu để người nhà y biết, y cư nhiên lại dung túng một nô lệ như vậy, nhất định là sẽ cười y đến chết. Nguyên Tích cau mày, không được, y phải đem La Tiểu Lâu giấu kín, không thể để người nhà của y biết được.
——————————————
[1] Kí lai chi tắc an chi: nguyên nghĩa của câu này là khi có người đến thăm thì phải mời họ vào nhà nghĩa hay dùng hiện nay là khi đến một nơi, có thể bản thân cảm thấy căng thẳng hay không thoải mái, nhưng vẫn hãy bình tĩnh mà đối mặt với nó
Tác giả :
Do Đại Đích Yên