Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
Chương 107: Gặp lại
Đến trưa, Nguyên Tích liên lạc với La Tiểu Lâu, hắn có việc phải xử lý, bảo La Tiểu Lâu ăn cơm trưa một mình, đến tối thì chờ hắn về cùng ăn cơm.
La Tiểu Lâu tạm thời gác lại những suy tưởng loạn thất bát tao kia, dẫn 125 lên nhà hàng tầng ba. Nếu có bọn Nguyên Tích, La Tiểu Lâu sẽ theo bọn họ lên trên lầu ăn cơm, tự nói cũng lười nhác chẳng muốn tốn công.
La Tiểu Lâu đến quầy lấy một suất cơm, bưng ra bàn ăn, tìm một chỗ ngồi xuống.
Để phân tán sự chú ý, La Tiểu Lâu còn tiện tay lật xem một số tờ quảng cáo nguyên liệu cơ giáp. Ít nhất cậu cũng cảm thấy hành động của mình chẳng có chỗ nào không bình thường, cơ mà chưa được bao lâu, cậu kinh ngạc phát hiện, không ít người đi qua tầng ba đều hướng hai con mắt về phía mình. Trong những ánh mắt đó có kèm theo sự thương hại, thậm chí còn khinh thường, hay theo kiểu từ trên cao nhìn xuống.
La Tiểu Lâu bất ngờ, vội quan sát mình từ trên xuống dưới mấy lần, nhưng chẳng phát hiện ra có chỗ nào thất lễ cả. Cuối cùng cậu nhận ra, nhà hàng tầng ba này hai ngày nay dường như không có khách, rốt cục cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Giải thi đấu kéo dài đến ngày hôm nay, tuyển thủ còn lại đều là những chiến binh cơ giáp có thực lực khá. Bọn họ chi tiêu nhiều, thu thập cũng cao, chí ít sẽ chẳng thiếu tiền cơm, bởi vậy những người đó thấy La Tiểu Lâu đáng thương bây giờ còn phải ăn suất cơm miễn phí, nên tự nhiên mới có cảm giác thỏa mãn về sự ưu việt và phản ứng như thế kia.
Từ khi tới thế giới này, La Tiểu Lâu đã quen với những ánh mắt kiểu đó, cậu quyết định cứ chén tiếp, vừa mới định thu hồi đường nhìn thì bỗng thấy Lăng Tự dẫn théo đám Dương Kha đang đi lên tầng.
Lăng Tự và Dương Kha hiển nhiên cũng thấy La Tiểu Lâu, Lăng Tự dừng lại, rồi chợt cúi xuống nói gì đó với Dương Kha, xong bước tới chỗ La Tiểu Lâu. Dương Kha thì đứng trước thang máy với vẻ mặt phức tạp nhìn theo.
Lăng Tự bước tới bàn La Tiểu Lâu, khí thế và sự xuất hiện đột ngột của y, cộng với chân tướng vừa mới biết được ban sáng, khiến La Tiểu Lâu âm thầm kinh hãi.
Lăng Tự im lặng một hồi, rồi mới mở miệng: “Chúng ta cần nói chuyện.”
Nếu là trước đây thì trăm phần trăm La Tiểu Lâu sẽ không đồng ý nói chuyện với Lăng Tự, nhưng hiện tại cậu lại không kiềm được, cậu muốn biết rốt cục Lăng Tự có biết bí mất lớn nhất của cậu hay không.
La Tiểu Lâu gật đầu ngay, Lăng Tự vô cùng kinh ngạc, trong mắt có thứ gì đó nhanh chóng hiện lên, sau y nói: “Đi theo tôi.” Có lẽ hôm nay tâm trạng của y không tệ, trong giọng nói đã không còn vẻ lạnh lùng ngạo mạn giống lúc trước khi trông thấy La Tiểu Lâu nữa.
Lăng Tự đưa La Tiểu Lâu tới một phòng đơn, Dương Kha với sắc mặt xấu xí thì cùng những người khác vào căn phòng sát vách.
La Tiểu Lâu quyết định ‘địch không động, ta không động’, để xem rốt cuộc Lăng Tự có ý định gì.
Lăng Tự ngẩng đầu quét mắt nhìn cậu một lượt, rồi nói một cách đơn giản: “Ăn cơm trước.”
Không lâu sau, bồi bàn bưng một bàn đầy món ăn lên. Hương vị mê người, nhìn là đã rất muốn ăn rồi.
La Tiểu Lâu nhìn mặt bàn, nuốt nước bọt, trong lòng nói: cho dù là La Tiểu Lâu trước đây, cậu ta cũng tuyệt đối không bỏ tiền mời Lăng Tự ăn cơm.
Lăng Tự tùy ý tựa lên ghế sô pha, nới lỏng cổ áo, sau đó nhìn về phía La Tiểu Lâu, trong mắt không còn vẻ sắc bén thường ngày nữa, ngược lại hiện lên chút thâm trầm, ngón tay gõ gõ mặt bàn, Lăng Tự hỏi: “Hiện tại cậu thế nào rồi?”
La Tiểu Lâu ngẩn người, nhìn Lăng Tự ôn hòa không giống bình thường, đáp: “Rất tốt.”
Giọng nói của La Tiểu Lâu rất thấp, nhưng không hề có một chút do dự.
Lăng Tự cũng không quá tin tưởng, huống hồ, mặc dù lần trước La Tiểu Lâu có thẻ bạch kim, nhưng Nguyên Tích lại không có mặt, cậu ta vẫn ăn cơm ở tầng ba, có thể thấy được hoàn cảnh có vẻ không tốt lắm. Y đánh giá La Tiểu Lâu, trắng hơn trước, nhưng hình như gầy hơn trong trí nhớ, y bèn nói: “Nếu có khó khăn gì, cần trợ giúp, cậu có thể tới tìm tôi.”
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của La Tiểu Lâu, Lăng Tự chần chừ giây lát, nói tiếp: “Ngày đó, chuyện cậu nghe được ở cửa đích xác là thật. Là La Thiểu Quân đã nhờ tôi tiếp cận cậu, khuyên can mẹ con cậu đừng nên vào La gia. Vậy mà, chuyện trước đây đã qua, cậu đừng nên để trong lòng nữa.”
La Tiểu Lâu trợn mắt nhìn, lúc này mới đối mặt, đây là nguyên nhân khiến La Tiểu Lâu trước đây cảm thấy mất hết hy vọng, tình thân của cậu ta, tình bạn hay có thể gọi là tình yêu, trong vòng một ngày tất cả đã vỡ tan thành mây khói, không có bất cứ thứ gì là thật, bởi vậy cậu ta mới không chịu đựng được nổi đả kích và áp lực, dẫn đến tự sát.
Khóe miệng La Tiểu Lâu khẽ nhếch lên, nhưng trong ánh mắt lại không hề mang theo ý cười, nói: “Hóa ra là như vậy.”
Lăng Tự dường như rất phiền toái, y nhíu mày: “Có điều, lần đầu tiên gặp cậu, cậu đã giúp tôi một việc nhỏ, chuyện đó đích xác là thật. La Thiểu Quân biết hai người chúng ta quen biết nhau, nên mới đến nhờ tôi, tôi —— tôi cũng không có ý định đùa bỡn tình cảm của cậu.”
“Khi đó, tôi vẫn luôn nhấn mạnh với cậu rằng, bất kể thân phận của cậu là gì, bất kể cậu không vào La gia, tôi cũng sẽ giúp cậu. Nhưng cậu cố ý không nghe, thế nên ngày hôm đó khi cậu và mẹ cậu vào La gia, La Thiểu Quân mới tới tìm tôi.” Trên thực tế, nếu không phải do La Thiểu Quân nhờ vả, y có lẽ sẽ không thèm để ý tới một kẻ bình thường như La Tiểu Lâu, bởi vì, ngày đó y căn bản chẳng cần đến sự giúp đỡ của La Tiểu Lâu, tùy tùng của y sẽ lập tức có mặt.
Thế nhưng, sau một thời gian thường ngày sống chung, đối với người lớn lên dưới tầng lớp thấp nhất này, mặc dù có lúc y thầm cười nhạo ánh mắt mến mộ và đơn thuần đó, nhưng y cũng không chán ghét. Giống như con chó con mèo, nuôi quen cũng sẽ dần có chút tình cảm.
Bởi vậy trong khoảng thời gian đó, dù sủng vật có thật sự bò lên giường y, cũng bởi căn dặn của y mà không xuất hiện trước mặt La Tiểu Lâu.
Có điều, nếu La Tiểu Lâu và mẹ cậu ta không thức thời, nhất định muốn vào La gia, nhiệm vụ của y cũng hoàn thành, không cần phải diễn kịch với La Tiểu Lâu nữa. Thế nên ngày đó, trước mặt La Thiểu Quân, y nhận tin nhắn liên lạc từ La Tiểu Lâu, còn cự tuyệt lời thỉnh cầu sự giúp đỡ của cậu.
Sau đó, La Tiểu Lâu không còn xuất hiện trước mặt y nữa, cho đến khi gặp lại nhau ở Khải Ân.
La Tiểu Lâu hiện tại, đã không còn thấp kém và hết lòng cảm mến như trước đây, thậm chí không bao giờ bởi vì tự ti với xã hội thượng lưu mà tỏ ra hoàn toàn xa lạ, không bao giờ khiến y cảm thấy chán chường và bám dính nữa.
Lăng Tự tựa lên ghế đối diện nhìn La Tiểu Lâu, không tự chủ được nhớ lại, nụ cười ngượng ngùng của La Tiểu Lâu trước đây, khi đó, ánh mắt đơn thuần của cậu ta luôn luôn vây lấy y, ngu xuấn đến mức khiến người khác vừa nhìn là biết mình đang nghĩ gì.
Lăng Tự nhớ lại, chỉ vào thức ăn trên bàn rồi nói với La Tiểu Lâu: “Cậu ăn trước đi.”
Lăng Tự ở bên kia cảm khái, trong lòng La Tiểu Lâu lại càng không hiểu là tư vị gì, tuy người bị đùa giỡn không phải là mình, nhưng cậu cũng cảm thấy tức giận khôn xiết. La Tiểu Lâu im lặng một hồi, bắt đầu động đũa.
Lăng Tự thấy La Tiểu Lâu cúi đầu ăn, rồi mới tiếp tục nói: “Ngày đó, trong máy thông tin tôi không đồng ý với cậu, sau cậu lại tự mình chạy tới, nghe thấy chuyện giữa tôi và La Thiểu Quân, rồi bỏ đi. Sau khi cậu đi, tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy… tôi phải bồi thường cho cậu. Cậu có thể nói, có chuyện gì khó xử, bất kể là gì, tôi cũng sẽ giúp cậu.”
Từ sau lần La Tiểu Lâu bộc lộ ra ánh mắt khiếp sợ và đau thương trước khi bỏ đi, lòng y vẫn không tiếp thụ được, có lẽ, La Tiểu Lâu ở trong lòng hắn, không giống loại chẳng đáng để ý như y tưởng.
La Tiểu Lâu phức tạp nhìn Lăng Tự, quả thực không biết nên thương cảm hay là nên xả một mạch cho La Tiểu Lâu trước đây. Lăng Tự chẳng biết gì, có lẽ sau khi La Tiểu Lâu trước đây bị cự tuyệt, cậu ta thực sự không thể nghĩ ra cách nào nữa, muốn gặp mặt Lăng Tự để xin sự giúp đỡ, nhưng ngoài cửa lại nghe được cuộc đối thoại giữa y và La Thiểu Quân, lúc đó cậu ta liền mất hết hy vọng, về thẳng nhà tự sát.
La Tiểu Lâu buông đũa, sau đó nhìn Lăng Tự.
Lăng Tự rất nghiêm túc nhìn cậu, xem ra là thực sự muốn bồi thường, vậy nhưng, đã muộn rồi.
La Tiểu Lâu nở nụ cười, nói với Lăng Tự: “Cậu Lăng Tự, như lời cậu nói, chuyện trước đây đã là quá khứ, cậu đã nói không cần để trong lòng, vậy cũng chẳng cần phải nhắc lại làm chi.”
Sắc mặt Lăng Tự dần trở nên khó nhìn, cuối cùng kiềm nén cơn tức giận, “Cậu còn đang trách móc tôi?”
“Tôi không biết mình có trách móc hay không, tôi cũng chẳng có tư cách quyết định. Chỉ là, hiện tại tôi đã quên lúc đó mình tới tìm cậu xin giúp đỡ chuyện gì rồi, thực sự đã quên, bởi vậy tôi sẽ không hao tâm tổn trí nữa.” La Tiểu Lâu đứng dậy đi ra ngoài, khi ra đến cánh cửa, cậu quay lại vừa cười vừa nói: “Hơn nữa, hiện tại đã có người sẵn lòng giúp tôi rồi.”
Lăng Tự sầm mặt nhìn cánh cửa bị đóng lại, y vẫn luôn nghĩ rằng thứ đặt trong lòng mình sẽ không bao giờ biến mất, vậy mà đột nhiên thấy trống trải, mà lại là sự thay đổi khó có thể chấp nhận được.
La Tiểu Lâu đi ra cửa, sờ mặt, thấp giọng nói: “Lại nói tiếp, cậu thật đúng là không có ánh mắt, hãy nhìn người tôi lựa chọn đi, tuyệt đối tốt hơn cậu nhiều.” Lẩm bẩm xong, La Tiểu Lâu quyết định quên béng cái chuyện rác rưởi này đi.
Nếu đến bây giờ mà không có ai biết bí mật của cậu, như vậy, cậu có thể sung sướng mà hưởng thụ cuộc sống của mình rồi.
Lòng La Tiểu Lâu bắt đầu trở nên nhẹ nhõm, khi quay về, cậu còn cố ý mua mấy món ăn, tự tay làm một bữa tối thịnh soạn.
Lúc Nguyên Tích trở về, liếc mắt thì thấy bữa cơm quen thuộc được bày trên bàn, bèn lập tức xoay người nói với mấy người phía sau: “Mọi người tự đi ăn cơm tối đi, buổi tối chúng tôi không ra ngoài nữa.”
Nguyệt Thượng nhìn thật sâu vào Nguyên Tích, rồi xoay người rời đi, Tô Lan thì cắn răng, tỏ vẻ ấm ức đi theo sau Nguyệt Thượng. Nguyên Nặc ngửi thấy hương vị quen thuộc, lượn lờ vài vòng, rồi sống chết chen chân vào trong cửa, sà vào bàn ăn.
Nguyên Tích thấy Nguyên Nặc trước mặt tựa hồ còn tự tiện hơn người khác, bèn dốc sức kéo La Tiểu Lâu ấn vào trong lòng, “Fuck, hôm nay em lại làm cái gì mà lấy lòng anh như thế này? Hử? Không phải là thông đồng với thằng nào khác sau lưng anh đấy chứ?” Nói thì nói thế, nhưng người nào mà cạnh thì đều có thể cảm nhận được rằng hắn đang rất vui vẻ.
La Tiểu Lâu sững sờ, đưa mắt nhìn Nguyên Nặc mặt không đổi sắc đang ngồm ngoàm ăn uống bên cạnh, mặt đỏ bừng. Nguyên Tích từ đầu đến giờ không hề biết kiêng kị chút nào, nối gót theo giáo trình học tập kia, có đôi khi, nhất là lúc trên giường, hắn còn dùng mấy từ ngữ vừa đồi trụy vừa thô tục trong phim —— như chú cừu non, tiểu tham lam của em, có thích đại xx của chồng em không —— chọc ghẹo cậu, hơn nữa còn điên cuồng làm những hành động khiến người ta không thở nổi, lúc nào cũng làm La Tiểu Lâu vừa 囧囧 vừa vô cùng ngượng ngùng và hoảng loạn.
Sau đó, La Tiểu Lâu thầm căm giận, mấy từ đó của anh đã cổ lỗ sĩ lắm rồi đó, còn nữa, còn chưa tính cái trò học theo mấy tư thế trong phim, ngay cả mấy từ này cũng học theo, muốn trở thành người sấm hả hả!
Có hai người thì cậu cũng nhịn, nhưng hiện tại đang có mặt Nguyên Nặc, thậm chí nó mới chỉ là một thằng nhóc cao trung, La Tiểu Lâu cầm lòng không đậu, ngọ nguậy một cái.
Nguyên Tích ôm chặt La Tiểu Lâu, khiến cậu không nhúc nhích được, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ đưa đũa cho La Tiểu Lâu, giữa đường còn gấp cho cậu mấy miếng rau. Nguyên Tích và Nguyên Nặc dường như đều là động vật ăn thịt, còn rau xanh thì giống như độc quyền của La Tiểu Lâu. Nguyên Tích nhìn lướt qua, gắp mấy miếng cá vào bát La Tiểu Lâu, nô lệ nhỏ bé gần đây càng ngày càng gầy, lúc ôm mới cảm nhận được.
Nguyên Nặc diệt gọn mấy đĩa thức ăn đầy ứ, cảm thấy mỹ mãn bèn múc đầy một bát canh cho mình, sau khi thấy vẻ xấu xa trong ánh mắt của anh họ mới cáo từ. Trong lòng suy xét, nên khuyên anh họ mau chóng lấy vợ, trong nhà còn chưa có ai có tay nghề cao như thế này…
Nguyên Tích khoanh tay nhìn La Tiểu Lâu thu dọn bàn ăn vào phòng bếp, không đợi cậu dọn dẹp xong đã bế cậu vào phòng ngủ, nói: “Mai anh sẽ tìm người máy tới thu dọn.”
Ôm người lên giường, Nguyên Tích đè xuống, cúi đầu hôn La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu bèn vô ý thức đáp lại. Với chuyện hôn nhau, hai người trước đây cũng chưa từng làm với người thứ hai —— cho dù là một đối tượng để luyện tập, nhưng mỗi lần cũng đều vô cùng chuyên chú và ngây ngất.
Nguyên Tích thoáng thở hổn hển ngẩng dậy, nhìn La Tiểu Lâu mơ màng phía dưới, ánh mắt liền tối sầm lại, vội nâng cậu dậy, kiềm chế dục vọng nói: “Cởi quần áo.”
La Tiểu Lâu ngẩn người, ngón tay run run vươn tới cổ áo Nguyên Tích, chuyện này luôn luôn là do Nguyên Tích nôn nóng làm. Không biết Nguyên Tích lại muốn giở trò gì, bất quá, trên giường La Tiểu Lâu vẫn thường rất phối hợp với Nguyên Tích.
Nguyên Tích vừa hưởng thụ sự hầu hạ, vừa đưa tay luồn vào trong quần áo La Tiểu Lâu, vuốt ve điểm đỏ trước ngực cậu, sau đó nghe thấy tiếng rên rỉ nức mũi của cậu, liền thấp giọng mắng một câu, vội vàng thay thế công việc của La Tiểu Lâu, nháy mắt đã lột hết quần áo của cả hai ra.
Trong miệng còn lầm bầm: “Chết tiệt, sắp trở thành vợ chồng hợp pháp rồi, vậy mà ngày nào cũng quyến rũ người ta, còn không cho người ta nói lung tung.”
…
Buổi tối chỉ làm một lần, vậy nên hôm sau, La Tiểu Lâu vẫn còn khá hoạt bát, xuất hiện ở ngoài cửa phòng nghỉ của giải đấu cơ giáp.
Nhìn máy thông tin, gần tới giờ, La Tiểu Lâu bèn đẩy cửa bước vào.
Sau khi vào cửa, thứ đầu tiên La Tiểu Lâu thấy chính là Nguyên Tích đang đứng ở cạnh cửa.
La Tiểu Lâu tạm thời gác lại những suy tưởng loạn thất bát tao kia, dẫn 125 lên nhà hàng tầng ba. Nếu có bọn Nguyên Tích, La Tiểu Lâu sẽ theo bọn họ lên trên lầu ăn cơm, tự nói cũng lười nhác chẳng muốn tốn công.
La Tiểu Lâu đến quầy lấy một suất cơm, bưng ra bàn ăn, tìm một chỗ ngồi xuống.
Để phân tán sự chú ý, La Tiểu Lâu còn tiện tay lật xem một số tờ quảng cáo nguyên liệu cơ giáp. Ít nhất cậu cũng cảm thấy hành động của mình chẳng có chỗ nào không bình thường, cơ mà chưa được bao lâu, cậu kinh ngạc phát hiện, không ít người đi qua tầng ba đều hướng hai con mắt về phía mình. Trong những ánh mắt đó có kèm theo sự thương hại, thậm chí còn khinh thường, hay theo kiểu từ trên cao nhìn xuống.
La Tiểu Lâu bất ngờ, vội quan sát mình từ trên xuống dưới mấy lần, nhưng chẳng phát hiện ra có chỗ nào thất lễ cả. Cuối cùng cậu nhận ra, nhà hàng tầng ba này hai ngày nay dường như không có khách, rốt cục cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Giải thi đấu kéo dài đến ngày hôm nay, tuyển thủ còn lại đều là những chiến binh cơ giáp có thực lực khá. Bọn họ chi tiêu nhiều, thu thập cũng cao, chí ít sẽ chẳng thiếu tiền cơm, bởi vậy những người đó thấy La Tiểu Lâu đáng thương bây giờ còn phải ăn suất cơm miễn phí, nên tự nhiên mới có cảm giác thỏa mãn về sự ưu việt và phản ứng như thế kia.
Từ khi tới thế giới này, La Tiểu Lâu đã quen với những ánh mắt kiểu đó, cậu quyết định cứ chén tiếp, vừa mới định thu hồi đường nhìn thì bỗng thấy Lăng Tự dẫn théo đám Dương Kha đang đi lên tầng.
Lăng Tự và Dương Kha hiển nhiên cũng thấy La Tiểu Lâu, Lăng Tự dừng lại, rồi chợt cúi xuống nói gì đó với Dương Kha, xong bước tới chỗ La Tiểu Lâu. Dương Kha thì đứng trước thang máy với vẻ mặt phức tạp nhìn theo.
Lăng Tự bước tới bàn La Tiểu Lâu, khí thế và sự xuất hiện đột ngột của y, cộng với chân tướng vừa mới biết được ban sáng, khiến La Tiểu Lâu âm thầm kinh hãi.
Lăng Tự im lặng một hồi, rồi mới mở miệng: “Chúng ta cần nói chuyện.”
Nếu là trước đây thì trăm phần trăm La Tiểu Lâu sẽ không đồng ý nói chuyện với Lăng Tự, nhưng hiện tại cậu lại không kiềm được, cậu muốn biết rốt cục Lăng Tự có biết bí mất lớn nhất của cậu hay không.
La Tiểu Lâu gật đầu ngay, Lăng Tự vô cùng kinh ngạc, trong mắt có thứ gì đó nhanh chóng hiện lên, sau y nói: “Đi theo tôi.” Có lẽ hôm nay tâm trạng của y không tệ, trong giọng nói đã không còn vẻ lạnh lùng ngạo mạn giống lúc trước khi trông thấy La Tiểu Lâu nữa.
Lăng Tự đưa La Tiểu Lâu tới một phòng đơn, Dương Kha với sắc mặt xấu xí thì cùng những người khác vào căn phòng sát vách.
La Tiểu Lâu quyết định ‘địch không động, ta không động’, để xem rốt cuộc Lăng Tự có ý định gì.
Lăng Tự ngẩng đầu quét mắt nhìn cậu một lượt, rồi nói một cách đơn giản: “Ăn cơm trước.”
Không lâu sau, bồi bàn bưng một bàn đầy món ăn lên. Hương vị mê người, nhìn là đã rất muốn ăn rồi.
La Tiểu Lâu nhìn mặt bàn, nuốt nước bọt, trong lòng nói: cho dù là La Tiểu Lâu trước đây, cậu ta cũng tuyệt đối không bỏ tiền mời Lăng Tự ăn cơm.
Lăng Tự tùy ý tựa lên ghế sô pha, nới lỏng cổ áo, sau đó nhìn về phía La Tiểu Lâu, trong mắt không còn vẻ sắc bén thường ngày nữa, ngược lại hiện lên chút thâm trầm, ngón tay gõ gõ mặt bàn, Lăng Tự hỏi: “Hiện tại cậu thế nào rồi?”
La Tiểu Lâu ngẩn người, nhìn Lăng Tự ôn hòa không giống bình thường, đáp: “Rất tốt.”
Giọng nói của La Tiểu Lâu rất thấp, nhưng không hề có một chút do dự.
Lăng Tự cũng không quá tin tưởng, huống hồ, mặc dù lần trước La Tiểu Lâu có thẻ bạch kim, nhưng Nguyên Tích lại không có mặt, cậu ta vẫn ăn cơm ở tầng ba, có thể thấy được hoàn cảnh có vẻ không tốt lắm. Y đánh giá La Tiểu Lâu, trắng hơn trước, nhưng hình như gầy hơn trong trí nhớ, y bèn nói: “Nếu có khó khăn gì, cần trợ giúp, cậu có thể tới tìm tôi.”
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của La Tiểu Lâu, Lăng Tự chần chừ giây lát, nói tiếp: “Ngày đó, chuyện cậu nghe được ở cửa đích xác là thật. Là La Thiểu Quân đã nhờ tôi tiếp cận cậu, khuyên can mẹ con cậu đừng nên vào La gia. Vậy mà, chuyện trước đây đã qua, cậu đừng nên để trong lòng nữa.”
La Tiểu Lâu trợn mắt nhìn, lúc này mới đối mặt, đây là nguyên nhân khiến La Tiểu Lâu trước đây cảm thấy mất hết hy vọng, tình thân của cậu ta, tình bạn hay có thể gọi là tình yêu, trong vòng một ngày tất cả đã vỡ tan thành mây khói, không có bất cứ thứ gì là thật, bởi vậy cậu ta mới không chịu đựng được nổi đả kích và áp lực, dẫn đến tự sát.
Khóe miệng La Tiểu Lâu khẽ nhếch lên, nhưng trong ánh mắt lại không hề mang theo ý cười, nói: “Hóa ra là như vậy.”
Lăng Tự dường như rất phiền toái, y nhíu mày: “Có điều, lần đầu tiên gặp cậu, cậu đã giúp tôi một việc nhỏ, chuyện đó đích xác là thật. La Thiểu Quân biết hai người chúng ta quen biết nhau, nên mới đến nhờ tôi, tôi —— tôi cũng không có ý định đùa bỡn tình cảm của cậu.”
“Khi đó, tôi vẫn luôn nhấn mạnh với cậu rằng, bất kể thân phận của cậu là gì, bất kể cậu không vào La gia, tôi cũng sẽ giúp cậu. Nhưng cậu cố ý không nghe, thế nên ngày hôm đó khi cậu và mẹ cậu vào La gia, La Thiểu Quân mới tới tìm tôi.” Trên thực tế, nếu không phải do La Thiểu Quân nhờ vả, y có lẽ sẽ không thèm để ý tới một kẻ bình thường như La Tiểu Lâu, bởi vì, ngày đó y căn bản chẳng cần đến sự giúp đỡ của La Tiểu Lâu, tùy tùng của y sẽ lập tức có mặt.
Thế nhưng, sau một thời gian thường ngày sống chung, đối với người lớn lên dưới tầng lớp thấp nhất này, mặc dù có lúc y thầm cười nhạo ánh mắt mến mộ và đơn thuần đó, nhưng y cũng không chán ghét. Giống như con chó con mèo, nuôi quen cũng sẽ dần có chút tình cảm.
Bởi vậy trong khoảng thời gian đó, dù sủng vật có thật sự bò lên giường y, cũng bởi căn dặn của y mà không xuất hiện trước mặt La Tiểu Lâu.
Có điều, nếu La Tiểu Lâu và mẹ cậu ta không thức thời, nhất định muốn vào La gia, nhiệm vụ của y cũng hoàn thành, không cần phải diễn kịch với La Tiểu Lâu nữa. Thế nên ngày đó, trước mặt La Thiểu Quân, y nhận tin nhắn liên lạc từ La Tiểu Lâu, còn cự tuyệt lời thỉnh cầu sự giúp đỡ của cậu.
Sau đó, La Tiểu Lâu không còn xuất hiện trước mặt y nữa, cho đến khi gặp lại nhau ở Khải Ân.
La Tiểu Lâu hiện tại, đã không còn thấp kém và hết lòng cảm mến như trước đây, thậm chí không bao giờ bởi vì tự ti với xã hội thượng lưu mà tỏ ra hoàn toàn xa lạ, không bao giờ khiến y cảm thấy chán chường và bám dính nữa.
Lăng Tự tựa lên ghế đối diện nhìn La Tiểu Lâu, không tự chủ được nhớ lại, nụ cười ngượng ngùng của La Tiểu Lâu trước đây, khi đó, ánh mắt đơn thuần của cậu ta luôn luôn vây lấy y, ngu xuấn đến mức khiến người khác vừa nhìn là biết mình đang nghĩ gì.
Lăng Tự nhớ lại, chỉ vào thức ăn trên bàn rồi nói với La Tiểu Lâu: “Cậu ăn trước đi.”
Lăng Tự ở bên kia cảm khái, trong lòng La Tiểu Lâu lại càng không hiểu là tư vị gì, tuy người bị đùa giỡn không phải là mình, nhưng cậu cũng cảm thấy tức giận khôn xiết. La Tiểu Lâu im lặng một hồi, bắt đầu động đũa.
Lăng Tự thấy La Tiểu Lâu cúi đầu ăn, rồi mới tiếp tục nói: “Ngày đó, trong máy thông tin tôi không đồng ý với cậu, sau cậu lại tự mình chạy tới, nghe thấy chuyện giữa tôi và La Thiểu Quân, rồi bỏ đi. Sau khi cậu đi, tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy… tôi phải bồi thường cho cậu. Cậu có thể nói, có chuyện gì khó xử, bất kể là gì, tôi cũng sẽ giúp cậu.”
Từ sau lần La Tiểu Lâu bộc lộ ra ánh mắt khiếp sợ và đau thương trước khi bỏ đi, lòng y vẫn không tiếp thụ được, có lẽ, La Tiểu Lâu ở trong lòng hắn, không giống loại chẳng đáng để ý như y tưởng.
La Tiểu Lâu phức tạp nhìn Lăng Tự, quả thực không biết nên thương cảm hay là nên xả một mạch cho La Tiểu Lâu trước đây. Lăng Tự chẳng biết gì, có lẽ sau khi La Tiểu Lâu trước đây bị cự tuyệt, cậu ta thực sự không thể nghĩ ra cách nào nữa, muốn gặp mặt Lăng Tự để xin sự giúp đỡ, nhưng ngoài cửa lại nghe được cuộc đối thoại giữa y và La Thiểu Quân, lúc đó cậu ta liền mất hết hy vọng, về thẳng nhà tự sát.
La Tiểu Lâu buông đũa, sau đó nhìn Lăng Tự.
Lăng Tự rất nghiêm túc nhìn cậu, xem ra là thực sự muốn bồi thường, vậy nhưng, đã muộn rồi.
La Tiểu Lâu nở nụ cười, nói với Lăng Tự: “Cậu Lăng Tự, như lời cậu nói, chuyện trước đây đã là quá khứ, cậu đã nói không cần để trong lòng, vậy cũng chẳng cần phải nhắc lại làm chi.”
Sắc mặt Lăng Tự dần trở nên khó nhìn, cuối cùng kiềm nén cơn tức giận, “Cậu còn đang trách móc tôi?”
“Tôi không biết mình có trách móc hay không, tôi cũng chẳng có tư cách quyết định. Chỉ là, hiện tại tôi đã quên lúc đó mình tới tìm cậu xin giúp đỡ chuyện gì rồi, thực sự đã quên, bởi vậy tôi sẽ không hao tâm tổn trí nữa.” La Tiểu Lâu đứng dậy đi ra ngoài, khi ra đến cánh cửa, cậu quay lại vừa cười vừa nói: “Hơn nữa, hiện tại đã có người sẵn lòng giúp tôi rồi.”
Lăng Tự sầm mặt nhìn cánh cửa bị đóng lại, y vẫn luôn nghĩ rằng thứ đặt trong lòng mình sẽ không bao giờ biến mất, vậy mà đột nhiên thấy trống trải, mà lại là sự thay đổi khó có thể chấp nhận được.
La Tiểu Lâu đi ra cửa, sờ mặt, thấp giọng nói: “Lại nói tiếp, cậu thật đúng là không có ánh mắt, hãy nhìn người tôi lựa chọn đi, tuyệt đối tốt hơn cậu nhiều.” Lẩm bẩm xong, La Tiểu Lâu quyết định quên béng cái chuyện rác rưởi này đi.
Nếu đến bây giờ mà không có ai biết bí mật của cậu, như vậy, cậu có thể sung sướng mà hưởng thụ cuộc sống của mình rồi.
Lòng La Tiểu Lâu bắt đầu trở nên nhẹ nhõm, khi quay về, cậu còn cố ý mua mấy món ăn, tự tay làm một bữa tối thịnh soạn.
Lúc Nguyên Tích trở về, liếc mắt thì thấy bữa cơm quen thuộc được bày trên bàn, bèn lập tức xoay người nói với mấy người phía sau: “Mọi người tự đi ăn cơm tối đi, buổi tối chúng tôi không ra ngoài nữa.”
Nguyệt Thượng nhìn thật sâu vào Nguyên Tích, rồi xoay người rời đi, Tô Lan thì cắn răng, tỏ vẻ ấm ức đi theo sau Nguyệt Thượng. Nguyên Nặc ngửi thấy hương vị quen thuộc, lượn lờ vài vòng, rồi sống chết chen chân vào trong cửa, sà vào bàn ăn.
Nguyên Tích thấy Nguyên Nặc trước mặt tựa hồ còn tự tiện hơn người khác, bèn dốc sức kéo La Tiểu Lâu ấn vào trong lòng, “Fuck, hôm nay em lại làm cái gì mà lấy lòng anh như thế này? Hử? Không phải là thông đồng với thằng nào khác sau lưng anh đấy chứ?” Nói thì nói thế, nhưng người nào mà cạnh thì đều có thể cảm nhận được rằng hắn đang rất vui vẻ.
La Tiểu Lâu sững sờ, đưa mắt nhìn Nguyên Nặc mặt không đổi sắc đang ngồm ngoàm ăn uống bên cạnh, mặt đỏ bừng. Nguyên Tích từ đầu đến giờ không hề biết kiêng kị chút nào, nối gót theo giáo trình học tập kia, có đôi khi, nhất là lúc trên giường, hắn còn dùng mấy từ ngữ vừa đồi trụy vừa thô tục trong phim —— như chú cừu non, tiểu tham lam của em, có thích đại xx của chồng em không —— chọc ghẹo cậu, hơn nữa còn điên cuồng làm những hành động khiến người ta không thở nổi, lúc nào cũng làm La Tiểu Lâu vừa 囧囧 vừa vô cùng ngượng ngùng và hoảng loạn.
Sau đó, La Tiểu Lâu thầm căm giận, mấy từ đó của anh đã cổ lỗ sĩ lắm rồi đó, còn nữa, còn chưa tính cái trò học theo mấy tư thế trong phim, ngay cả mấy từ này cũng học theo, muốn trở thành người sấm hả hả!
Có hai người thì cậu cũng nhịn, nhưng hiện tại đang có mặt Nguyên Nặc, thậm chí nó mới chỉ là một thằng nhóc cao trung, La Tiểu Lâu cầm lòng không đậu, ngọ nguậy một cái.
Nguyên Tích ôm chặt La Tiểu Lâu, khiến cậu không nhúc nhích được, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ đưa đũa cho La Tiểu Lâu, giữa đường còn gấp cho cậu mấy miếng rau. Nguyên Tích và Nguyên Nặc dường như đều là động vật ăn thịt, còn rau xanh thì giống như độc quyền của La Tiểu Lâu. Nguyên Tích nhìn lướt qua, gắp mấy miếng cá vào bát La Tiểu Lâu, nô lệ nhỏ bé gần đây càng ngày càng gầy, lúc ôm mới cảm nhận được.
Nguyên Nặc diệt gọn mấy đĩa thức ăn đầy ứ, cảm thấy mỹ mãn bèn múc đầy một bát canh cho mình, sau khi thấy vẻ xấu xa trong ánh mắt của anh họ mới cáo từ. Trong lòng suy xét, nên khuyên anh họ mau chóng lấy vợ, trong nhà còn chưa có ai có tay nghề cao như thế này…
Nguyên Tích khoanh tay nhìn La Tiểu Lâu thu dọn bàn ăn vào phòng bếp, không đợi cậu dọn dẹp xong đã bế cậu vào phòng ngủ, nói: “Mai anh sẽ tìm người máy tới thu dọn.”
Ôm người lên giường, Nguyên Tích đè xuống, cúi đầu hôn La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu bèn vô ý thức đáp lại. Với chuyện hôn nhau, hai người trước đây cũng chưa từng làm với người thứ hai —— cho dù là một đối tượng để luyện tập, nhưng mỗi lần cũng đều vô cùng chuyên chú và ngây ngất.
Nguyên Tích thoáng thở hổn hển ngẩng dậy, nhìn La Tiểu Lâu mơ màng phía dưới, ánh mắt liền tối sầm lại, vội nâng cậu dậy, kiềm chế dục vọng nói: “Cởi quần áo.”
La Tiểu Lâu ngẩn người, ngón tay run run vươn tới cổ áo Nguyên Tích, chuyện này luôn luôn là do Nguyên Tích nôn nóng làm. Không biết Nguyên Tích lại muốn giở trò gì, bất quá, trên giường La Tiểu Lâu vẫn thường rất phối hợp với Nguyên Tích.
Nguyên Tích vừa hưởng thụ sự hầu hạ, vừa đưa tay luồn vào trong quần áo La Tiểu Lâu, vuốt ve điểm đỏ trước ngực cậu, sau đó nghe thấy tiếng rên rỉ nức mũi của cậu, liền thấp giọng mắng một câu, vội vàng thay thế công việc của La Tiểu Lâu, nháy mắt đã lột hết quần áo của cả hai ra.
Trong miệng còn lầm bầm: “Chết tiệt, sắp trở thành vợ chồng hợp pháp rồi, vậy mà ngày nào cũng quyến rũ người ta, còn không cho người ta nói lung tung.”
…
Buổi tối chỉ làm một lần, vậy nên hôm sau, La Tiểu Lâu vẫn còn khá hoạt bát, xuất hiện ở ngoài cửa phòng nghỉ của giải đấu cơ giáp.
Nhìn máy thông tin, gần tới giờ, La Tiểu Lâu bèn đẩy cửa bước vào.
Sau khi vào cửa, thứ đầu tiên La Tiểu Lâu thấy chính là Nguyên Tích đang đứng ở cạnh cửa.
Tác giả :
Do Đại Đích Yên