Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
Chương 102: Giúp đỡ
La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích đang lạnh mặt, nhỏ giọng: “Ừm, em cũng không biết trong lúc này mà Điền Lực lại tìm mình, chỉ là nhờ em qua xem giúp cơ giáp của Mộ Thần thế nào thôi, nếu anh không phiền…” La Tiểu Lâu cẩn thận diễn đạt. Việc chữa trị cơ giáp cho chiến binh khác, La Tiểu Lâu nghĩ cần phải nói một tiếng cho chiến binh của mình biết, đồng thời hy vọng Nguyên Tích không nghe thấy cái từ ‘sợ vợ’ nhạy cảm kia, chẳng qua chỉ là mấy lần bị Điền Lực dìm hàng, vì vấn đề mặt mũi của nam tử hán đại trượng phu bla bla nên cậu mới buột miệng nói thế.
Nguyên Tích trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, bởi vì ngọn lửa sắc dục vừa mới bị khơi lên mà sắc mặt của người trong lòng hắn đỏ bừng, đôi mắt ướt át sáng rực, mang theo một chút bất an và dè dặt nhìn hắn, mỏng manh yếu đuối, hoàn toàn tương phản với hai trạng thái cực đoan của hắn, nhưng lại khiến trái tim hắn tràn ngập một thứ tình cảm xa lạ có thể gọi là yêu thương, hơn nữa đối mặt với thứ tình cảm càng ngày càng xuất hiện nhiều này khiến Nguyên Tích chẳng biết phải làm sao.
Lúc ban đầu, có lẽ là sợ phiền phức mà dáng dấp của La Tiểu Lâu lại bất ngờ thuận mắt hắn —— Nguyên Tích vẫn không muốn nói cho La Tiểu Lâu biết điều này —— Bởi vậy sau cơn kích động, Nguyên Tích đã khiến La Tiểu Lâu trở thành nô lệ của mình. Bởi vì La Tiểu Lâu thích hắn, nên hắn mới tiếp nhận tình cảm của cậu bởi vì La Tiểu Lâu nhỏ yếu, nên hắn mới muốn bảo vệ cậu.
Được rồi, bỏ chuyện La Tiểu Lâu yếu ớt qua một bên, lúc bạo hành gia đình hắn cũng không dám động tay đến điểm này. Vậy vì sao lại muốn dẫn La Tiểu Lâu về nhà gặp cha mẹ, trong đầu lại còn nghĩ đến chuyện kết hôn? Bởi vì yêu La Tiểu Lâu nên hắn mới sắp xếp gọn gàng ngăn nắp cuộc sống cho cậu, nhưng lại sợ La Tiểu Lâu sau đó chịu tủi thân?
Đừng đùa, câu cuối cùng này tuyệt nhiên không hợp logic, hắn lúc nào mà lại hảo tâm như vậy…
Nguyên Tích ngây ngẩn nhìn La Tiểu Lâu, loại khế ước này, kẻ bị trói buộc cũng không chỉ có mình La Tiểu Lâu.
Khi cùng Nguyên Tích ra ngoài rồi mà La Tiểu Lâu hãy còn thầm vui mừng, Nguyên Tích lại dễ dàng đồng ý như vậy, còn quyết định đi cùng cậu nữa. Tuy vẻ mặt của Nguyên Tích vẫn khó coi như cũ, nhưng tâm trạng của La Tiểu Lâu lại cực kỳ tốt đẹp.
Tới bệnh viện bên cạnh hội quán, sau khi hỏi người máy tiếp tân, hai người tìm được phòng của Mộ Thần.
Thấy người ở bên trong, La Tiểu Lâu không khỏi sửng sốt, Điền Lực có mặt, chuyện hiển nhiên, nhưng Lăng Tự và cả Dương Kha cũng có mặt.
Người ở bên trong cũng thấy La Tiểu Lâu và Nguyên Tích ngoài cửa, Lăng Tự bèn chào hỏi Nguyên Tích, khi thấy La Tiểu Lâu thì dừng lại, không nói gì. Mộ Thần vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là sau khi thấy La Tiểu Lâu đến thì trong mắt đã xuất hiện một chút thả lòng và ấm áp.
Điền Lực đặt một cốc nước nóng vào tay Mộ Thần, sau đó thì qua chào hỏi Nguyên Tích. Xét thấy có mặt chủ nhân, Điền Lực không dám hồn nhiên kề vai sát cánh giống ngày thường với La Tiểu Lâu nữa, chỉ nói tình hình của cơ giáp sau khi kiểm tra sơ bộ, còn lại để La Tiểu Lâu tự trao đổi với Mộ Thần.
Lăng Tự im lìm quan sát, hôm nay y thi đấu với Mộ Thần, khi thấy Mộ Thần bị thương thì y liền thực hiện các biện pháp cấp cứu khẩn cấp, sau đó đưa Mộ Thần đến bệnh viện. Với vết thương đó, sau khi được trang thiết bị chuyên nghiệp trị liệu thì một buổi tối là có thể khôi phục tương đối.
Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, Mộ Thần kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của chế tạo sư cơ giáp từ ban tổ chức, nói rằng cơ giáp của mình mình hiểu rõ nhất, không ai có thể giúp cậu ta sửa chữa.
Sau khi biết được chế tạo sư cơ giáp của cậu ta là Điền Lực, Lăng Tự liền nhíu mày, vừa định nói rằng có thể để Dương Kha tới giúp, nhưng chưa kịp mở miệng thì Mộ Thần đã nhờ Điền Lực gọi La Tiểu Lâu qua trước. Lăng Tự bất ngờ, nếu như nói lần trước La Tiểu Lâu được Nghiêm đại sư chọn làm học trò, hay thành tích đứng thứ ba tại giải thi đấu ở Khải Ân của cậu ta là kỳ tích hoặc bất ngờ, ấy vậy mà ngay cả chiến binh cơ giáp khác cũng coi trọng La Tiểu Lâu như vậy ư, y đã từ kinh ngạc đến quen thuộc.
La Tiểu Lâu, thực sự đã không còn là người y quen biết trước đây nữa. Rõ ràng là cùng một người, nhưng bỗng nhiên tỏa sáng lấp lánh như vậy, khiến một kẻ đứng trên cao như y cũng bắt đầu phải chú ý.
Lăng Tự nói chuyện một lát với Nguyên Tích rồi rời đi, y vốn không quen thân với Mộ Thần, chỉ là một người bạn cùng lớp, giúp đỡ một chút mà thôi.
Đến lúc đó La Tiểu Lâu mới hỏi: “Cơ giáp đâu, tớ mang về xem trước, nhưng không biết có thể sửa được hay không. Nếu không được, tốt nhất là nên mang đến chỗ ban tổ chức.”
Mộ Thần nhẹ nhàng gật đầu, gỡ chiếc dây chuyền màu lam nhạt trên cổ xuống, đưa cho La Tiểu Lâu, rồi nói: “ ‘Nha’ là cơ giáp cấp bốn, về phần mức độ thương tổn của nó, rất rõ ràng, cậu chỉ cần nhìn phát là biết ngay thôi.”
Nhìn La Tiểu Lâu vẫn cau mày, Mộ Thần không kìm được khẽ cười, “Cậu chắc chắn làm được, tớ tin cậu.”
La Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn Mộ Thần, nắm chặt chiếc ấn không gian trong tay, rõ ràng chỉ gặp qua mấy lần lúc còn tập huấn, vậy tại sao cậu lại cảm thấy Mộ Thần quen thuộc như vậy, hơn nữa cũng không phải là cảm giác xấu.
La Tiểu Lâu quan sát cậu thanh niên với mái tóc dài che khuất đôi mắt này, rồi nói: “Tớ sẽ cố gắng, nếu không được, một giờ sau sẽ báo lại cho cậu.”
“Được.” Mộ Thần đáp ngắn gọn.
La Tiểu Lâu do dự một chút, nói thêm: “Chúc sớm ngày bình phục.” Câu nói này thật sự có phần cường điệu, với trình độ chữa trị hiện nay, nếu không phải là trọng thương thì trong một buổi tối là đã có thể bình phục hoàn toàn rồi, La Tiểu Lâu quen nếp ứng xử ngày xưa, vẫn chưa sửa lại.
Mộ Thần vừa cười vừa gật đầu. Lần này ngay cả Điền Lực cũng phải giật mình, cảm thấy Mộ Thần lần nào cũng chẳng nóng chẳng lạnh với một chế tạo sư cơ giáp chính chủ như mình, lập tức thấy bất công. Mộ Thần thực sự ít bạn thân, dù chỉ là trên danh nghĩa thôi nhưng cũng phải chừa lại cho cậu ta cái mặt chứ.
Nguyên Tích dường như có chút đăm chiêu mà nhìn Mộ Thần, chờ hai người thảo luận xong về cấu tạo và một số khoản cần chú ý của cơ giáp thì cùng La Tiểu Lâu rời bệnh viện.
“Chúng ta về hội quán, tìm chỗ nào cho thuê phòng làm việc nhé.” La Tiểu Lâu lo lắng cho cơ giáp của Mộ Thần, sợ làm lỡ trận đấu ngày mai của cậu ta, bèn nói vậy.
Nguyên Tích có vẻ không thích thú lắm, phàn nàn: “Hôm nay về sớm, đáng lẽ định đi dạo quanh thành phố Herault.”
La Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn Nguyên Tích, ngoài huấn luyện ra, Nguyên Tích thật sự đúng là hiếm khi nào được nhàn nhã rảnh rỗi thế này, là một đại thiếu gia —— vừa có tiền lại vừa có thế —— cái vế sau là cậu đoán bậy, trừ việc mặc kệ chuyện nội trợ và thích ăn bánh ngọt, những thứ cần thiết cho cuộc sống đương nhiên toàn là mua đồ đắt nhất tốt nhất, quả thực rất ít khi thấy Nguyên Tích hưởng thụ cuộc sống như thế nào, hay đơn giản là hắn không có hứng thú.
La Tiểu Lâu ngập ngừng, rồi nói: “Khi nào giải đấu kết thúc, chúng ta sẽ có rất nhiều ngày nghỉ, em sẽ xin nghỉ với Nghiêm đại sư, nếu anh muốn, chúng ta có thể ở lại đây chơi thêm mấy ngày.”
Nguyên Tích trợn mắt nhìn La Tiểu Lâu, người kia thì ngây thơ nhìn lại hắn. Cuối cùng Nguyên Tích đảo mắt, hừ một tiếng: “Anh thì chẳng sao cả, dù sao anh cũng không muốn suốt ngày bẹp dí trong hội quán.”
La Tiểu Lâu kinh ngạc mở to mắt, khóe miệng dần kéo lên, kéo cánh tay Nguyên Tích, trêu chọc: “Anh sợ em buồn chán ư?”
“Nếu không thể đi dạo phố thì cũng đừng dong dài.” Nguyên Tích thô lỗ kéo La Tiểu Lâu đi nhanh về phía trước, chỉ là ở góc La Tiểu Lâu không thấy được, khẽ đỏ mặt.
“Vâng, cảm ơn anh, thực sự em rất muốn đi dạo, dù sao em cũng chưa từng đến một thành phố lớn như thế này. Đợi đến ngày cuối cùng, chúng ta ở lại nhé.” La Tiểu Lâu cười tủm tỉm. Nguyên Tích quay đầu lại nhìn thoáng qua La Tiểu Lâu nhà quê, không nói gì thêm, chỉ kéo cậu lại gần mình.
125 yếu ớt kêu lên trong ***g ngực La Tiểu Lâu: “Tôi muốn đi dạo phố, bây giờ… cứ thế này thì tôi buồn bã đến phát điên mất.”
La Tiểu Lâu thuận miệng nói với nó: “Cục cưng à, kết cấu não của em vốn có một số vấn đề, có lẽ bị thêm chút nữa cũng chẳng sao cả.”
Tiếng nói của 125 yếu ớt dần, cơ mà khẳng định là đang oán giận La Tiểu Lâu.
Đường đi không xa lắm nên hai người không đi xe, xe huyền phù không trung rất nhiều, trên đường người đi cũng đông đúc, vừa nhìn là có thể nhận ra sự khác biệt giữa tinh cầu cấp A và tinh cầu cấp B. Khi đi ngang qua một cửa hàng tổng hợp, hai người thấy một chàng trai ôm một bó hoa đi từ trong ra, rồi đưa hoa cho người yêu bên ngoài, sau đó hai người ôm hôn nhau, cuối cùng họ nắm tay nhau rời đi, dường như xung quanh họ cũng đều phảng phất không khí ngọt ngào.
La Tiểu Lâu dào dạt thích thú nhìn, gần đây cậu mới phát hiện, tình yêu và kết hôn đồng tính ở xã hội tương lai là chuyện vô cùng bình thường và phổ biến, chẳng trách Nguyên Tích dẫn cậu về nhà ra mắt lại chẳng áp lực chút nào.
Nguyên Tích theo ánh nhìn của La Tiểu Lau thấy hai người đó, suy nghĩ một chút, rồi kéo La Tiểu Lâu vào cửa hàng bên cạnh.
Khi hai người đi ra, trên ngón áp út là hai chiếc nhẫn màu bạc. Lòng La Tiểu Lâu không thể nói lên lời là cảm xúc gì, Nguyên Tích khăng khăng muốn cậu đeo vào ngón áp út, kháng nghị nửa ngày không có hiệu quả, La Tiểu Lâu đành thỏa hiệp.
Kiểu nhẫn là do La Tiểu Lâu chọn, vì kiểu Nguyên Tích chọn thật sự rất sặc sỡ lóa mắt. Dựa theo ý kiến của La Tiểu Lâu, càng đơn giản càng tốt. Cuối cùng Nguyên Tích kéo cậu vào phòng VIP của quầy chuyên doanh cửa hàng châu báu, nhân viên tiếp tân lấy một kiểu như vậy từ tủ sắt ra.
La Tiểu Lâu cực kỳ thích, khá giống nhẫn bạc bình thường, nhưng cậu cũng chẳng hồn nhiên đến mức cho rằng đây là loại có thể dễ dàng mua được bên ngoài với mấy nghìn đồng Liên Bang.
Quả nhiên, khi Nguyên Tích rút thẻ ra, thấy con số kia La Tiểu Lâu liền đau thương muốn chết, một đôi nhẫn, vậy mà gấp đôi số tiền cậu đăng ký tham gia câu lạc bộ, đúng là cướp của giết người.
Nguyên Tích lại rất hài lòng, hắn cứ cầm tay La Tiểu Lâu nhìn mấy lần. Khi La Tiểu Lâu còn đang vừa vui mừng vừa đau thương quái lạ, Nguyên Tích đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cậu.
La Tiểu Lâu ngây ngẩn cả người, đang ở trên đường cái đó! Bình thường ngoại trừ lúc trên giường, hai người rất ít khi hôn nhau. Môi cũng không thường xuyên tiếp xúc gần gũi và nhợt nhạt thế này, nhưng lại nóng bỏng dị thường, La Tiểu Lâu cảm thấy trái tim mình trong cùng một buổi chiều mà đã bị đánh gục mấy lần. Đôi mắt Nguyên Tích dần dần thẫm lại, hắn nắm chặt tay La Tiểu Lâu, trầm giọng: “Chúng ta đi ăn trước, xong rồi mới kiểm tra cơ giáp nhé.”
La Tiểu Lâu gật đầu, tiếp tục cùng đi về phía trước với Nguyên Tích. Khi nhìn thấy nguyên liệu cơ giáp, Nguyên Tích liền dẫn cậu vào mua một đống.
La Tiểu Lâu cũng rất vui mừng, nguyên liệu ở đây rõ ràng đầy đủ hơn ở tinh cầu An Tắc, hơn nữa giá cả của nguyên liệu cùng cấp bậc mà còn rẻ hơn một ít, có lẽ là vì ở đây nguồn tài nguyên nguyên liệu phong phú.
La Tiểu Lâu lần đầu tiên được cảm nhận sự tiện lợi của hoạt động ATM, mua nguyên liệu xong đều đặt vào chỗ 125, chỉ có những thứ này nó mới vui vẻ tiếp nhận mà không cò kè mặc cả.
ATM có thể là viết tắt của từ Automated teller machine: máy rút tiền tự động, hoặc Asynchronous Transfer Mode: giao thức truyền thông.
Khi hai người sắp tới hội quán thì Nguyên Tích đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, sau đó cấp tốc xoay người kéo La Tiểu Lâu vào trong lòng, nhanh chóng trốn vào con hẻm bên cạnh.
La Tiểu Lâu dán chặt vào ***g ngực cứng rắn ấm áp của Nguyên Tích, thân thể căng cứng rõ rệt, lòng cũng hoảng sợ, lẽ nào đã xảy ra chuyện? Chỉ là cậu bị Nguyên Tích che chắn từ đầu đến chân, nên hoàn toàn không thể thấy tình huống bên ngoài.
Nguyên Tích quan sát bên ngoài một hồi, cuối cùng nhìn về phía tòa cao ốc màu trắng phía xa xa, sau vài giây mới mở máy thông tin, nói thẳng một địa chỉ.
Người bên kia dừng lại, đề xuất: “Chúng tôi lập tức tới ngay, mặc khác, xin ngài hãy chú ý sự an toàn của bản thân, không một ai an toàn quan trọng bằng ngài đâu ạ.”
Nguyên Tích không trả lời, tắt phụt máy thông tin.
Tuy không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng Nguyên Tích rõ ràng cảm nhận có kẻ đang theo dõi bọn họ. Sau khi trải qua biến cố đó, Nguyên Tích bèn đưa La Tiểu Lâu về thẳng hội quán.
Sau khi hai người đi, tại tòa cao ốc màu trắng cách mấy trăm mét, trước cửa sổ của tầng 15, một người đàn ông mặc đồ trắng cấp tốc rời khỏi vị trí đó.
La Tiểu Lâu và Nguyên Tích ăn cơm, sau đó thuê một phòng làm việc trong hội quán. Nguyên Tích đi chơi bóng ở khu giải trí cách đó không xa, căn dặn La Tiểu Lâu khi nào xong việc thì báo tin cho hắn, hắn sẽ trực tiếp qua đón cậu.
La Tiểu Lâu gật đầu, sau đó đóng cửa phòng làm việc, mang cơ giáp của Mộ Thần ra. Chiếc cơ giáp có màu lam nhạt, không khác màu của 125 là bao, nhưng không đẹp bằng.
125 lúc này đang hai mắt tỏa sáng lấp lánh bám lấy cánh tay La Tiểu Lâu mà nhìn chiếc nhẫn kia, xoi mói: “Hừm, nhẫn bạc bí mật, chất liệu cũng coi như tốt, nếu làm nhẫn kết hôn thì miễn cưỡng thông qua.”
“Tao nghĩ là mày phải thất vọng rồi, đây cũng chẳng phải là nhẫn kết hôn, sau này chúng tao có thể ở bên nhau hay không, chính tao cũng chưa biết.” La Tiểu Lâu rất sầu não mà nói, trời biết, giây phút đeo nhẫn vào cậu đã cảm động một thôi một hồi. Kiếp trước, cậu còn chưa kịp đeo nhẫn đính hôn mà.
“Ý của cậu là sau này hai người sẽ mua nhẫn kết hôn khác? Vậy thì đến lúc đó, có thể tặng cái này cho tôi không? Tôi sẽ gìn giữ thích đáng.” 125 nhiệt tình nói, nó cảm thấy hứng thú với tất cả những đồ vật lấp lánh.
“… Không được, nếu muốn thì mày tự đi mà mua.” La Tiểu Lâu đáp, đồng thời hy vọng mua được chiếc nhẫn bạc rẻ nhất trên mạng, vì 125 nói rằng sẽ dùng tiền của cậu để mua.
125 không sao tin được mà trợn mắt nhìn người nhận nuôi ki bo của mình, gào lên: “Tôi mua nhẫn để làm cái gì, chẳng lẽ định tặng cho chiếc cơ giáp khác à?”
Vậy mày cất giấu nhẫn để làm cái gì?
La Tiểu Lâu không tranh luận với nó nữa, bắt đầu dùng máy móc của phòng làm việc cho thuê mang tới kiểm tra chiếc cơ giáp kia. Chiếc cơ giáp đó chỉ là cấp bốn, nhưng thủ pháp lắp ráp có rất nhiều nét độc đáo. Hơn nữa, đúng như lời Mộ Thần nói, chỗ bị tổn thương quả thực rất rõ ràng.
Phía bên phải của cánh tay cơ giáp nối với phần vỏ của ngực phải gần như bị hỏng nát bấy, thương tổn quá lớn, nếu làm theo lệ thường thì tuyệt nhiên không thể một hai ngày là có thể phục hồi, hoặc nói, căn bản là cần thay đổi lại từ đầu một lượng lớn linh kiện cơ giáp.
Mộ Thần hiển nhiên không muốn đổi nên mới kiên quyết kín đáo đưa cho La Tiểu Lâu, hiển nhiên là hy vọng La Tiểu Lâu có thể giúp mình phục hồi.
La Tiểu Lâu bỏ máy trong tay xuống, nếu sử dụng ý thức nguyên lực, cậu quả thực có thể hoàn thành lần chữa trị này. Nhưng vì sao Mộ Thần lại biết cậu có thể chữa được? Chỉ dựa vào việc cậu là đệ tử của Nghiêm đại sư, mà đã có thể cho rằng cậu có thể chữa được thứ mà ngay cả chế tạo sư cao cấp bình thường cũng không làm được?
Hơn nữa, Mộ Thần rất có khả năng đã sớm biết được mức độ tổn thương của cơ giáp mình, cậu ta đã cố ý không để cho người khác kiểm tra, nếu trong một khoảng thời gian ngắn mà đã chữa xong, như vậy cơ giáp của cậu ta và người giúp chữa trị cơ giáp cho cậu ta sẽ không bị chú ý.
Có nên giúp cậu ta chữa trị cơ giáp không?
La Tiểu Lâu do dự, cẩn thận phân tích một hồi, nghĩ rằng, nếu cậu đã đảm đương chức danh đệ tử hàng đầu của Nghiêm đại sư, cho dù có phô bày ra một chút tinh thần lực vượt trội của mình cũng sẽ chẳng bại lộ thân phận.
Hơn nữa, Mộ Thần luôn để lại cho cậu một ấn tượng tốt, càng đừng nói là còn có quan hệ với Điền Lực. Sau khi quyết định, La Tiểu Lâu liên hệ với Mộ Thần, “Cơ giáp tớ đã xem qua rồi, không tệ lắm, nhưng thời gian một đêm có thể hơi gay go. Chắc là, sáng ngày kia mới có thể trả lại cho cậu được.” La Tiểu Lâu nói, dù chữa trị giúp, cậu cũng không muốn bộc lộ thực lực thái quá.
Mộ Thần rất thẳng thắn: “Được.”
Hai người im lặng một hồi, rồi Mộ Thần chợt cười khúc khích, giải thích: “Bên tớ còn một chiếc cơ giáp dự bị nữa, nhưng là đồ mới lắp, hơn nữa lại đi mượn, tớ không thông thạo lắm, cố gắng chống đỡ một ngày còn được. Cậu có thể giúp tớ chữa trị, tớ đã rất vui mừng rồi. Cảm ơn nhé.”
La Tiểu Lâu thả lỏng tâm tư, cảm thấy lời nói của Mộ Thần rất dễ dàng khiến cậu bỏ phòng bị, lập tức nở nụ cười, chính thức đồng ý.
La Tiểu Lâu chuẩn bị sử dụng ý thức nguyên lực dung hợp, đang đặt tay lên chỗ cánh tay gần như bị nghiền nát thì trong đầu bỗng nhiên lóe lên.
Cậu nghĩ tới kế hoạch cường hóa bị gác lại kia. Sau khi bị Nguyên Tích từ chối, La Tiểu Lâu cũng không từ bỏ, thứ nhất là tiếc rẻ thuốc cường hóa đắt tiền, thứ hai là, hiện tại cậu chỉ có thể giúp Nguyên Tích ở việc này.
Bởi vậy mấy buổi tối gần đây, La Tiểu Lâu chỉ có thể dùng mấy linh kiện vỏn vẹn cấp sáu, cấp bảy để luyện tập, trong đó có một linh kiện cường hóa thành công, một cái mức độ thăng cấp không cao, điều duy nhất an ủi cậu là không bị thất bại, cấp bậc linh kiện không giảm xuống. La Tiểu Lâu dần dà tìm ra được một quy luật, cũng có thể nói là một điều kinh ngạc, cường hóa của cậu, cho dù không thành công cũng sẽ không xuất hiện tình huống thất bại.
Tựa như việc cậu không cần dùng Xích Thảo để tăng xác xuất thành công, ý thức nguyên lực của cậu, bản thân chính là một sự bảo đảm.
Lần cường hóa thứ hai, chỉ có thể sau khi đập vỡ cơ giáp, từ nguyên liệu bên trong sườn tiến hành cường hóa, hiện giờ không phải đúng lúc có một cơ hội sao?
La Tiểu Lâu nhìn cơ giáp của Mộ Thần suy xét rất lâu, cuối cùng không để bị cám dỗ nữa, bảo 125 san 1/3 lọ thuốc cường hóa ra, đổi lấy dược thủy, sau đó khóa kỹ cửa phòng rồi bắt đầu cường hóa.
La Tiểu Lâu chia ý thức nguyên lực làm hai phần, một phần bao vây lấp toàn bộ cơ giáp, phần còn lại bắt đầu từ cánh tay nát vụn của cơ giáp, dẫn thuốc cường hóa đi vào, sau đó dung hợp.
Lần cường hóa này không giống với lần trước, ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu phải đi vào từ mặt cắt rồi kéo dài ra toàn bộ cơ giáp, độ khó khăn lớn hơn.
Mà từ lần bạo phát trước, rốt cuộc ngày hôm nay cũng được thể hiện ý thức nguyên lực tăng cao.
Cường hóa được một nửa cơ giáp, tất cả đều thuận lợi và tốt đẹp, chỉ có một điều, ý thức nguyên lực của cậu lập tức sẽ không còn đủ nữa. Trong lòng La Tiểu Lâu đều biết, trước đó vài ngày, mỗi lần đến lúc này thì cũng là lúc ý thức nguyên lực sắp tiêu hao.
Giữa lúc chần chừ, ý thức nguyên lực vẫn đang cuồn cuộn không ngừng nhập vào cơ giáp.
Năm phút sau, La Tiểu Lâu mới ý thức được, cậu đã vượt qua ranh giới kia, mà ý thức nguyên lực cũng không có dấu hiệu khô kiệt.
La Tiểu Lâu bất ngờ, trong lòng vui vẻ, cơ giáp liền run rẩy, cậu bèn nhắm ngay mắt lại, tĩnh tâm tiếp tục cường hóa.
Bốn giờ trôi qua, cuối cùng La Tiểu Lâu cũng ngừng lại.
Tay chân cậu run rẩy, đầu cũng bắt đầu đau nhức, đây mới là hiện tượng khô kiệt ý thức nguyên lực.
125 hỗ trợ bằng cách thu cơ giáp của Mộ Thần vào, sau đó lau mồ hôi cho La Tiểu Lâu, lắp bắp: “Ý thức nguyên lực của cậu, đã tới giai đoạn cao cấp rồi.”
La Tiểu Lâu cười, xem ra Lucca đã vô hình trung mang lại cho cậu một đại ân. Đang muốn nói, 125 bỗng buông khăn mặt xuống, vồn vã chạy ra cửa.
Sau khi mở cửa, Nguyên Tích đang đứng ở ngoài, thấy La Tiểu Lâu ngồi dưới đất, đầu tiên là sững sờ, sau hắn nổi giận ngay tức thì: “Rốt cuộc em đang làm gì vậy?!”
Chết tiệt, dù là hắn thì cũng không nỡ khiến La Tiểu Lâu mệt mỏi thành ra thế này, tên Mộ Thần kia thật đúng là không khách khí.
“Không ngờ là, tinh thần lực lại tiêu hao nghiêm trọng như vậy.” La Tiểu Lâu cẩn thận nói, lý do này hẳn là để giải thích việc nâng cao cấp bậc cơ giáp cho Mộ Thần. Đúng vậy, cuối cùng khi La Tiểu Lâu rút bỏ ý thức nguyên lực, chiếc cơ giáp màu lam nhạt của Mộ Thần đã từ cấp bốn trung phẩm thăng cấp tới cấp năm trung phẩm.
Cậu đã thành công, hoàn thành chữa trị cho chiếc cơ giáp lam nhạt, sau khi nâng cấp nó lại càng thêm chói mắt, như thế này có thể mang đến cho Mộ Thần một sự ngạc nhiên.
“Dù có là sở thích hay chuyên ngành của em, anh cũng hy vọng sau này em hãy bảo đảm sự an toàn và sức khỏe cho mình đầu tiên.” Nguyên Tích nổi giận đùng đùng đi vào, ôm La Tiểu Lâu ra ngoài.
Vì tình trạng của La Tiểu Lâu mà hai người về phòng ăn cơm tối. Khi bị từ chối phải quay về thì sắc mặt của Nguyệt Thượng và Tô Lan đều có vẻ rất không tự nhiên.
Sau khi ăn xong, nhân lúc Nguyên Tích lên mạng, La Tiểu Lâu bèn mở máy thông tin liên lạc với Athes, “Ông ở đâu? Tôi nghe Điền Lực nói rồi, chúc mừng hôm nay thăng cấp nhé.”
Athes cười hì hì: “Đang ở trong phòng huấn luyện.”
La Tiểu Lâu quả thực kính nể sát đất, dù đấu xong Nguyên Tích cũng chẳng đi huấn luyện. Mỗi lần cơm nước xong, lên mạng một lát rồi lăn ra ngủ. thật ko, ko phải hôm kia vừa ‘ăn bữa khuya’ xong mới đi ngủ hả))))))))))
“Ông cũng chú ý nghỉ ngơi đi, đúng rồi, ông nhớ buổi tối mang cơ giáp sang chỗ tôi đấy nha.” La Tiểu Lâu nói, đồng thời nghĩ nếu Athes không đồng ý thì sẽ phải khuyên thế nào đây, dẫu sao Athes đang huấn luyện cũng cần cơ giáp.
Athes nói: “Được.”
La Tiểu Lâu ngây người, không khỏi vừa cười vừa nói: “Không lo lắng chút gì hả.”
Athes cười sang sảng: “Sao tôi phải lo nghĩ ông, chiếc cơ giáp này cũng là do ông lắp ráp cơ mà. Hơn nữa, ngoại trừ cơ giáp, ông muốn dùng gì thì tôi đã đoạn tuyệt với ông rồi.”
La Tiểu Lâu cười than thở, quyết định ngày mài sẽ hoàn thành cường hóa rồi mới cho Athes ngạc nhiên. Dù sao chiếc cơ giáp cấp hai của cậu ta có thể đi từng bước một đã chẳng dễ dàng gì rồi, tiến lên từ giải thi đấu cơ giáp, thực sự là quá trắc trở. Có thể đến hiện tại cũng là không đơn giản rồi.
Kết thúc trò chuyện với Athes, Nguyên Tích cũng thoát mạng sớm.
Thấy La Tiểu Lâu buồn ngủ, Nguyên Tích bèn kéo cậu lại, nói: “Hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn thế cũng đừng miễn cường. Em không cần phải vất vả như vậy, anh có thể cho Mộ Thần mượn cơ giáp dự bị.”
La Tiểu Lâu mơ mơ màng màng nói: “Vậy ư, là chiếc em lắp ráp cho anh sao?”
Nguyên Tích đắc ý cười rộ lên, “Đương nhiên là không rồi, chiếc đó anh phải giữ lại cho mình chứ.”
Nguyên Tích trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, bởi vì ngọn lửa sắc dục vừa mới bị khơi lên mà sắc mặt của người trong lòng hắn đỏ bừng, đôi mắt ướt át sáng rực, mang theo một chút bất an và dè dặt nhìn hắn, mỏng manh yếu đuối, hoàn toàn tương phản với hai trạng thái cực đoan của hắn, nhưng lại khiến trái tim hắn tràn ngập một thứ tình cảm xa lạ có thể gọi là yêu thương, hơn nữa đối mặt với thứ tình cảm càng ngày càng xuất hiện nhiều này khiến Nguyên Tích chẳng biết phải làm sao.
Lúc ban đầu, có lẽ là sợ phiền phức mà dáng dấp của La Tiểu Lâu lại bất ngờ thuận mắt hắn —— Nguyên Tích vẫn không muốn nói cho La Tiểu Lâu biết điều này —— Bởi vậy sau cơn kích động, Nguyên Tích đã khiến La Tiểu Lâu trở thành nô lệ của mình. Bởi vì La Tiểu Lâu thích hắn, nên hắn mới tiếp nhận tình cảm của cậu bởi vì La Tiểu Lâu nhỏ yếu, nên hắn mới muốn bảo vệ cậu.
Được rồi, bỏ chuyện La Tiểu Lâu yếu ớt qua một bên, lúc bạo hành gia đình hắn cũng không dám động tay đến điểm này. Vậy vì sao lại muốn dẫn La Tiểu Lâu về nhà gặp cha mẹ, trong đầu lại còn nghĩ đến chuyện kết hôn? Bởi vì yêu La Tiểu Lâu nên hắn mới sắp xếp gọn gàng ngăn nắp cuộc sống cho cậu, nhưng lại sợ La Tiểu Lâu sau đó chịu tủi thân?
Đừng đùa, câu cuối cùng này tuyệt nhiên không hợp logic, hắn lúc nào mà lại hảo tâm như vậy…
Nguyên Tích ngây ngẩn nhìn La Tiểu Lâu, loại khế ước này, kẻ bị trói buộc cũng không chỉ có mình La Tiểu Lâu.
Khi cùng Nguyên Tích ra ngoài rồi mà La Tiểu Lâu hãy còn thầm vui mừng, Nguyên Tích lại dễ dàng đồng ý như vậy, còn quyết định đi cùng cậu nữa. Tuy vẻ mặt của Nguyên Tích vẫn khó coi như cũ, nhưng tâm trạng của La Tiểu Lâu lại cực kỳ tốt đẹp.
Tới bệnh viện bên cạnh hội quán, sau khi hỏi người máy tiếp tân, hai người tìm được phòng của Mộ Thần.
Thấy người ở bên trong, La Tiểu Lâu không khỏi sửng sốt, Điền Lực có mặt, chuyện hiển nhiên, nhưng Lăng Tự và cả Dương Kha cũng có mặt.
Người ở bên trong cũng thấy La Tiểu Lâu và Nguyên Tích ngoài cửa, Lăng Tự bèn chào hỏi Nguyên Tích, khi thấy La Tiểu Lâu thì dừng lại, không nói gì. Mộ Thần vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là sau khi thấy La Tiểu Lâu đến thì trong mắt đã xuất hiện một chút thả lòng và ấm áp.
Điền Lực đặt một cốc nước nóng vào tay Mộ Thần, sau đó thì qua chào hỏi Nguyên Tích. Xét thấy có mặt chủ nhân, Điền Lực không dám hồn nhiên kề vai sát cánh giống ngày thường với La Tiểu Lâu nữa, chỉ nói tình hình của cơ giáp sau khi kiểm tra sơ bộ, còn lại để La Tiểu Lâu tự trao đổi với Mộ Thần.
Lăng Tự im lìm quan sát, hôm nay y thi đấu với Mộ Thần, khi thấy Mộ Thần bị thương thì y liền thực hiện các biện pháp cấp cứu khẩn cấp, sau đó đưa Mộ Thần đến bệnh viện. Với vết thương đó, sau khi được trang thiết bị chuyên nghiệp trị liệu thì một buổi tối là có thể khôi phục tương đối.
Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, Mộ Thần kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của chế tạo sư cơ giáp từ ban tổ chức, nói rằng cơ giáp của mình mình hiểu rõ nhất, không ai có thể giúp cậu ta sửa chữa.
Sau khi biết được chế tạo sư cơ giáp của cậu ta là Điền Lực, Lăng Tự liền nhíu mày, vừa định nói rằng có thể để Dương Kha tới giúp, nhưng chưa kịp mở miệng thì Mộ Thần đã nhờ Điền Lực gọi La Tiểu Lâu qua trước. Lăng Tự bất ngờ, nếu như nói lần trước La Tiểu Lâu được Nghiêm đại sư chọn làm học trò, hay thành tích đứng thứ ba tại giải thi đấu ở Khải Ân của cậu ta là kỳ tích hoặc bất ngờ, ấy vậy mà ngay cả chiến binh cơ giáp khác cũng coi trọng La Tiểu Lâu như vậy ư, y đã từ kinh ngạc đến quen thuộc.
La Tiểu Lâu, thực sự đã không còn là người y quen biết trước đây nữa. Rõ ràng là cùng một người, nhưng bỗng nhiên tỏa sáng lấp lánh như vậy, khiến một kẻ đứng trên cao như y cũng bắt đầu phải chú ý.
Lăng Tự nói chuyện một lát với Nguyên Tích rồi rời đi, y vốn không quen thân với Mộ Thần, chỉ là một người bạn cùng lớp, giúp đỡ một chút mà thôi.
Đến lúc đó La Tiểu Lâu mới hỏi: “Cơ giáp đâu, tớ mang về xem trước, nhưng không biết có thể sửa được hay không. Nếu không được, tốt nhất là nên mang đến chỗ ban tổ chức.”
Mộ Thần nhẹ nhàng gật đầu, gỡ chiếc dây chuyền màu lam nhạt trên cổ xuống, đưa cho La Tiểu Lâu, rồi nói: “ ‘Nha’ là cơ giáp cấp bốn, về phần mức độ thương tổn của nó, rất rõ ràng, cậu chỉ cần nhìn phát là biết ngay thôi.”
Nhìn La Tiểu Lâu vẫn cau mày, Mộ Thần không kìm được khẽ cười, “Cậu chắc chắn làm được, tớ tin cậu.”
La Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn Mộ Thần, nắm chặt chiếc ấn không gian trong tay, rõ ràng chỉ gặp qua mấy lần lúc còn tập huấn, vậy tại sao cậu lại cảm thấy Mộ Thần quen thuộc như vậy, hơn nữa cũng không phải là cảm giác xấu.
La Tiểu Lâu quan sát cậu thanh niên với mái tóc dài che khuất đôi mắt này, rồi nói: “Tớ sẽ cố gắng, nếu không được, một giờ sau sẽ báo lại cho cậu.”
“Được.” Mộ Thần đáp ngắn gọn.
La Tiểu Lâu do dự một chút, nói thêm: “Chúc sớm ngày bình phục.” Câu nói này thật sự có phần cường điệu, với trình độ chữa trị hiện nay, nếu không phải là trọng thương thì trong một buổi tối là đã có thể bình phục hoàn toàn rồi, La Tiểu Lâu quen nếp ứng xử ngày xưa, vẫn chưa sửa lại.
Mộ Thần vừa cười vừa gật đầu. Lần này ngay cả Điền Lực cũng phải giật mình, cảm thấy Mộ Thần lần nào cũng chẳng nóng chẳng lạnh với một chế tạo sư cơ giáp chính chủ như mình, lập tức thấy bất công. Mộ Thần thực sự ít bạn thân, dù chỉ là trên danh nghĩa thôi nhưng cũng phải chừa lại cho cậu ta cái mặt chứ.
Nguyên Tích dường như có chút đăm chiêu mà nhìn Mộ Thần, chờ hai người thảo luận xong về cấu tạo và một số khoản cần chú ý của cơ giáp thì cùng La Tiểu Lâu rời bệnh viện.
“Chúng ta về hội quán, tìm chỗ nào cho thuê phòng làm việc nhé.” La Tiểu Lâu lo lắng cho cơ giáp của Mộ Thần, sợ làm lỡ trận đấu ngày mai của cậu ta, bèn nói vậy.
Nguyên Tích có vẻ không thích thú lắm, phàn nàn: “Hôm nay về sớm, đáng lẽ định đi dạo quanh thành phố Herault.”
La Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn Nguyên Tích, ngoài huấn luyện ra, Nguyên Tích thật sự đúng là hiếm khi nào được nhàn nhã rảnh rỗi thế này, là một đại thiếu gia —— vừa có tiền lại vừa có thế —— cái vế sau là cậu đoán bậy, trừ việc mặc kệ chuyện nội trợ và thích ăn bánh ngọt, những thứ cần thiết cho cuộc sống đương nhiên toàn là mua đồ đắt nhất tốt nhất, quả thực rất ít khi thấy Nguyên Tích hưởng thụ cuộc sống như thế nào, hay đơn giản là hắn không có hứng thú.
La Tiểu Lâu ngập ngừng, rồi nói: “Khi nào giải đấu kết thúc, chúng ta sẽ có rất nhiều ngày nghỉ, em sẽ xin nghỉ với Nghiêm đại sư, nếu anh muốn, chúng ta có thể ở lại đây chơi thêm mấy ngày.”
Nguyên Tích trợn mắt nhìn La Tiểu Lâu, người kia thì ngây thơ nhìn lại hắn. Cuối cùng Nguyên Tích đảo mắt, hừ một tiếng: “Anh thì chẳng sao cả, dù sao anh cũng không muốn suốt ngày bẹp dí trong hội quán.”
La Tiểu Lâu kinh ngạc mở to mắt, khóe miệng dần kéo lên, kéo cánh tay Nguyên Tích, trêu chọc: “Anh sợ em buồn chán ư?”
“Nếu không thể đi dạo phố thì cũng đừng dong dài.” Nguyên Tích thô lỗ kéo La Tiểu Lâu đi nhanh về phía trước, chỉ là ở góc La Tiểu Lâu không thấy được, khẽ đỏ mặt.
“Vâng, cảm ơn anh, thực sự em rất muốn đi dạo, dù sao em cũng chưa từng đến một thành phố lớn như thế này. Đợi đến ngày cuối cùng, chúng ta ở lại nhé.” La Tiểu Lâu cười tủm tỉm. Nguyên Tích quay đầu lại nhìn thoáng qua La Tiểu Lâu nhà quê, không nói gì thêm, chỉ kéo cậu lại gần mình.
125 yếu ớt kêu lên trong ***g ngực La Tiểu Lâu: “Tôi muốn đi dạo phố, bây giờ… cứ thế này thì tôi buồn bã đến phát điên mất.”
La Tiểu Lâu thuận miệng nói với nó: “Cục cưng à, kết cấu não của em vốn có một số vấn đề, có lẽ bị thêm chút nữa cũng chẳng sao cả.”
Tiếng nói của 125 yếu ớt dần, cơ mà khẳng định là đang oán giận La Tiểu Lâu.
Đường đi không xa lắm nên hai người không đi xe, xe huyền phù không trung rất nhiều, trên đường người đi cũng đông đúc, vừa nhìn là có thể nhận ra sự khác biệt giữa tinh cầu cấp A và tinh cầu cấp B. Khi đi ngang qua một cửa hàng tổng hợp, hai người thấy một chàng trai ôm một bó hoa đi từ trong ra, rồi đưa hoa cho người yêu bên ngoài, sau đó hai người ôm hôn nhau, cuối cùng họ nắm tay nhau rời đi, dường như xung quanh họ cũng đều phảng phất không khí ngọt ngào.
La Tiểu Lâu dào dạt thích thú nhìn, gần đây cậu mới phát hiện, tình yêu và kết hôn đồng tính ở xã hội tương lai là chuyện vô cùng bình thường và phổ biến, chẳng trách Nguyên Tích dẫn cậu về nhà ra mắt lại chẳng áp lực chút nào.
Nguyên Tích theo ánh nhìn của La Tiểu Lau thấy hai người đó, suy nghĩ một chút, rồi kéo La Tiểu Lâu vào cửa hàng bên cạnh.
Khi hai người đi ra, trên ngón áp út là hai chiếc nhẫn màu bạc. Lòng La Tiểu Lâu không thể nói lên lời là cảm xúc gì, Nguyên Tích khăng khăng muốn cậu đeo vào ngón áp út, kháng nghị nửa ngày không có hiệu quả, La Tiểu Lâu đành thỏa hiệp.
Kiểu nhẫn là do La Tiểu Lâu chọn, vì kiểu Nguyên Tích chọn thật sự rất sặc sỡ lóa mắt. Dựa theo ý kiến của La Tiểu Lâu, càng đơn giản càng tốt. Cuối cùng Nguyên Tích kéo cậu vào phòng VIP của quầy chuyên doanh cửa hàng châu báu, nhân viên tiếp tân lấy một kiểu như vậy từ tủ sắt ra.
La Tiểu Lâu cực kỳ thích, khá giống nhẫn bạc bình thường, nhưng cậu cũng chẳng hồn nhiên đến mức cho rằng đây là loại có thể dễ dàng mua được bên ngoài với mấy nghìn đồng Liên Bang.
Quả nhiên, khi Nguyên Tích rút thẻ ra, thấy con số kia La Tiểu Lâu liền đau thương muốn chết, một đôi nhẫn, vậy mà gấp đôi số tiền cậu đăng ký tham gia câu lạc bộ, đúng là cướp của giết người.
Nguyên Tích lại rất hài lòng, hắn cứ cầm tay La Tiểu Lâu nhìn mấy lần. Khi La Tiểu Lâu còn đang vừa vui mừng vừa đau thương quái lạ, Nguyên Tích đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cậu.
La Tiểu Lâu ngây ngẩn cả người, đang ở trên đường cái đó! Bình thường ngoại trừ lúc trên giường, hai người rất ít khi hôn nhau. Môi cũng không thường xuyên tiếp xúc gần gũi và nhợt nhạt thế này, nhưng lại nóng bỏng dị thường, La Tiểu Lâu cảm thấy trái tim mình trong cùng một buổi chiều mà đã bị đánh gục mấy lần. Đôi mắt Nguyên Tích dần dần thẫm lại, hắn nắm chặt tay La Tiểu Lâu, trầm giọng: “Chúng ta đi ăn trước, xong rồi mới kiểm tra cơ giáp nhé.”
La Tiểu Lâu gật đầu, tiếp tục cùng đi về phía trước với Nguyên Tích. Khi nhìn thấy nguyên liệu cơ giáp, Nguyên Tích liền dẫn cậu vào mua một đống.
La Tiểu Lâu cũng rất vui mừng, nguyên liệu ở đây rõ ràng đầy đủ hơn ở tinh cầu An Tắc, hơn nữa giá cả của nguyên liệu cùng cấp bậc mà còn rẻ hơn một ít, có lẽ là vì ở đây nguồn tài nguyên nguyên liệu phong phú.
La Tiểu Lâu lần đầu tiên được cảm nhận sự tiện lợi của hoạt động ATM, mua nguyên liệu xong đều đặt vào chỗ 125, chỉ có những thứ này nó mới vui vẻ tiếp nhận mà không cò kè mặc cả.
ATM có thể là viết tắt của từ Automated teller machine: máy rút tiền tự động, hoặc Asynchronous Transfer Mode: giao thức truyền thông.
Khi hai người sắp tới hội quán thì Nguyên Tích đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, sau đó cấp tốc xoay người kéo La Tiểu Lâu vào trong lòng, nhanh chóng trốn vào con hẻm bên cạnh.
La Tiểu Lâu dán chặt vào ***g ngực cứng rắn ấm áp của Nguyên Tích, thân thể căng cứng rõ rệt, lòng cũng hoảng sợ, lẽ nào đã xảy ra chuyện? Chỉ là cậu bị Nguyên Tích che chắn từ đầu đến chân, nên hoàn toàn không thể thấy tình huống bên ngoài.
Nguyên Tích quan sát bên ngoài một hồi, cuối cùng nhìn về phía tòa cao ốc màu trắng phía xa xa, sau vài giây mới mở máy thông tin, nói thẳng một địa chỉ.
Người bên kia dừng lại, đề xuất: “Chúng tôi lập tức tới ngay, mặc khác, xin ngài hãy chú ý sự an toàn của bản thân, không một ai an toàn quan trọng bằng ngài đâu ạ.”
Nguyên Tích không trả lời, tắt phụt máy thông tin.
Tuy không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng Nguyên Tích rõ ràng cảm nhận có kẻ đang theo dõi bọn họ. Sau khi trải qua biến cố đó, Nguyên Tích bèn đưa La Tiểu Lâu về thẳng hội quán.
Sau khi hai người đi, tại tòa cao ốc màu trắng cách mấy trăm mét, trước cửa sổ của tầng 15, một người đàn ông mặc đồ trắng cấp tốc rời khỏi vị trí đó.
La Tiểu Lâu và Nguyên Tích ăn cơm, sau đó thuê một phòng làm việc trong hội quán. Nguyên Tích đi chơi bóng ở khu giải trí cách đó không xa, căn dặn La Tiểu Lâu khi nào xong việc thì báo tin cho hắn, hắn sẽ trực tiếp qua đón cậu.
La Tiểu Lâu gật đầu, sau đó đóng cửa phòng làm việc, mang cơ giáp của Mộ Thần ra. Chiếc cơ giáp có màu lam nhạt, không khác màu của 125 là bao, nhưng không đẹp bằng.
125 lúc này đang hai mắt tỏa sáng lấp lánh bám lấy cánh tay La Tiểu Lâu mà nhìn chiếc nhẫn kia, xoi mói: “Hừm, nhẫn bạc bí mật, chất liệu cũng coi như tốt, nếu làm nhẫn kết hôn thì miễn cưỡng thông qua.”
“Tao nghĩ là mày phải thất vọng rồi, đây cũng chẳng phải là nhẫn kết hôn, sau này chúng tao có thể ở bên nhau hay không, chính tao cũng chưa biết.” La Tiểu Lâu rất sầu não mà nói, trời biết, giây phút đeo nhẫn vào cậu đã cảm động một thôi một hồi. Kiếp trước, cậu còn chưa kịp đeo nhẫn đính hôn mà.
“Ý của cậu là sau này hai người sẽ mua nhẫn kết hôn khác? Vậy thì đến lúc đó, có thể tặng cái này cho tôi không? Tôi sẽ gìn giữ thích đáng.” 125 nhiệt tình nói, nó cảm thấy hứng thú với tất cả những đồ vật lấp lánh.
“… Không được, nếu muốn thì mày tự đi mà mua.” La Tiểu Lâu đáp, đồng thời hy vọng mua được chiếc nhẫn bạc rẻ nhất trên mạng, vì 125 nói rằng sẽ dùng tiền của cậu để mua.
125 không sao tin được mà trợn mắt nhìn người nhận nuôi ki bo của mình, gào lên: “Tôi mua nhẫn để làm cái gì, chẳng lẽ định tặng cho chiếc cơ giáp khác à?”
Vậy mày cất giấu nhẫn để làm cái gì?
La Tiểu Lâu không tranh luận với nó nữa, bắt đầu dùng máy móc của phòng làm việc cho thuê mang tới kiểm tra chiếc cơ giáp kia. Chiếc cơ giáp đó chỉ là cấp bốn, nhưng thủ pháp lắp ráp có rất nhiều nét độc đáo. Hơn nữa, đúng như lời Mộ Thần nói, chỗ bị tổn thương quả thực rất rõ ràng.
Phía bên phải của cánh tay cơ giáp nối với phần vỏ của ngực phải gần như bị hỏng nát bấy, thương tổn quá lớn, nếu làm theo lệ thường thì tuyệt nhiên không thể một hai ngày là có thể phục hồi, hoặc nói, căn bản là cần thay đổi lại từ đầu một lượng lớn linh kiện cơ giáp.
Mộ Thần hiển nhiên không muốn đổi nên mới kiên quyết kín đáo đưa cho La Tiểu Lâu, hiển nhiên là hy vọng La Tiểu Lâu có thể giúp mình phục hồi.
La Tiểu Lâu bỏ máy trong tay xuống, nếu sử dụng ý thức nguyên lực, cậu quả thực có thể hoàn thành lần chữa trị này. Nhưng vì sao Mộ Thần lại biết cậu có thể chữa được? Chỉ dựa vào việc cậu là đệ tử của Nghiêm đại sư, mà đã có thể cho rằng cậu có thể chữa được thứ mà ngay cả chế tạo sư cao cấp bình thường cũng không làm được?
Hơn nữa, Mộ Thần rất có khả năng đã sớm biết được mức độ tổn thương của cơ giáp mình, cậu ta đã cố ý không để cho người khác kiểm tra, nếu trong một khoảng thời gian ngắn mà đã chữa xong, như vậy cơ giáp của cậu ta và người giúp chữa trị cơ giáp cho cậu ta sẽ không bị chú ý.
Có nên giúp cậu ta chữa trị cơ giáp không?
La Tiểu Lâu do dự, cẩn thận phân tích một hồi, nghĩ rằng, nếu cậu đã đảm đương chức danh đệ tử hàng đầu của Nghiêm đại sư, cho dù có phô bày ra một chút tinh thần lực vượt trội của mình cũng sẽ chẳng bại lộ thân phận.
Hơn nữa, Mộ Thần luôn để lại cho cậu một ấn tượng tốt, càng đừng nói là còn có quan hệ với Điền Lực. Sau khi quyết định, La Tiểu Lâu liên hệ với Mộ Thần, “Cơ giáp tớ đã xem qua rồi, không tệ lắm, nhưng thời gian một đêm có thể hơi gay go. Chắc là, sáng ngày kia mới có thể trả lại cho cậu được.” La Tiểu Lâu nói, dù chữa trị giúp, cậu cũng không muốn bộc lộ thực lực thái quá.
Mộ Thần rất thẳng thắn: “Được.”
Hai người im lặng một hồi, rồi Mộ Thần chợt cười khúc khích, giải thích: “Bên tớ còn một chiếc cơ giáp dự bị nữa, nhưng là đồ mới lắp, hơn nữa lại đi mượn, tớ không thông thạo lắm, cố gắng chống đỡ một ngày còn được. Cậu có thể giúp tớ chữa trị, tớ đã rất vui mừng rồi. Cảm ơn nhé.”
La Tiểu Lâu thả lỏng tâm tư, cảm thấy lời nói của Mộ Thần rất dễ dàng khiến cậu bỏ phòng bị, lập tức nở nụ cười, chính thức đồng ý.
La Tiểu Lâu chuẩn bị sử dụng ý thức nguyên lực dung hợp, đang đặt tay lên chỗ cánh tay gần như bị nghiền nát thì trong đầu bỗng nhiên lóe lên.
Cậu nghĩ tới kế hoạch cường hóa bị gác lại kia. Sau khi bị Nguyên Tích từ chối, La Tiểu Lâu cũng không từ bỏ, thứ nhất là tiếc rẻ thuốc cường hóa đắt tiền, thứ hai là, hiện tại cậu chỉ có thể giúp Nguyên Tích ở việc này.
Bởi vậy mấy buổi tối gần đây, La Tiểu Lâu chỉ có thể dùng mấy linh kiện vỏn vẹn cấp sáu, cấp bảy để luyện tập, trong đó có một linh kiện cường hóa thành công, một cái mức độ thăng cấp không cao, điều duy nhất an ủi cậu là không bị thất bại, cấp bậc linh kiện không giảm xuống. La Tiểu Lâu dần dà tìm ra được một quy luật, cũng có thể nói là một điều kinh ngạc, cường hóa của cậu, cho dù không thành công cũng sẽ không xuất hiện tình huống thất bại.
Tựa như việc cậu không cần dùng Xích Thảo để tăng xác xuất thành công, ý thức nguyên lực của cậu, bản thân chính là một sự bảo đảm.
Lần cường hóa thứ hai, chỉ có thể sau khi đập vỡ cơ giáp, từ nguyên liệu bên trong sườn tiến hành cường hóa, hiện giờ không phải đúng lúc có một cơ hội sao?
La Tiểu Lâu nhìn cơ giáp của Mộ Thần suy xét rất lâu, cuối cùng không để bị cám dỗ nữa, bảo 125 san 1/3 lọ thuốc cường hóa ra, đổi lấy dược thủy, sau đó khóa kỹ cửa phòng rồi bắt đầu cường hóa.
La Tiểu Lâu chia ý thức nguyên lực làm hai phần, một phần bao vây lấp toàn bộ cơ giáp, phần còn lại bắt đầu từ cánh tay nát vụn của cơ giáp, dẫn thuốc cường hóa đi vào, sau đó dung hợp.
Lần cường hóa này không giống với lần trước, ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu phải đi vào từ mặt cắt rồi kéo dài ra toàn bộ cơ giáp, độ khó khăn lớn hơn.
Mà từ lần bạo phát trước, rốt cuộc ngày hôm nay cũng được thể hiện ý thức nguyên lực tăng cao.
Cường hóa được một nửa cơ giáp, tất cả đều thuận lợi và tốt đẹp, chỉ có một điều, ý thức nguyên lực của cậu lập tức sẽ không còn đủ nữa. Trong lòng La Tiểu Lâu đều biết, trước đó vài ngày, mỗi lần đến lúc này thì cũng là lúc ý thức nguyên lực sắp tiêu hao.
Giữa lúc chần chừ, ý thức nguyên lực vẫn đang cuồn cuộn không ngừng nhập vào cơ giáp.
Năm phút sau, La Tiểu Lâu mới ý thức được, cậu đã vượt qua ranh giới kia, mà ý thức nguyên lực cũng không có dấu hiệu khô kiệt.
La Tiểu Lâu bất ngờ, trong lòng vui vẻ, cơ giáp liền run rẩy, cậu bèn nhắm ngay mắt lại, tĩnh tâm tiếp tục cường hóa.
Bốn giờ trôi qua, cuối cùng La Tiểu Lâu cũng ngừng lại.
Tay chân cậu run rẩy, đầu cũng bắt đầu đau nhức, đây mới là hiện tượng khô kiệt ý thức nguyên lực.
125 hỗ trợ bằng cách thu cơ giáp của Mộ Thần vào, sau đó lau mồ hôi cho La Tiểu Lâu, lắp bắp: “Ý thức nguyên lực của cậu, đã tới giai đoạn cao cấp rồi.”
La Tiểu Lâu cười, xem ra Lucca đã vô hình trung mang lại cho cậu một đại ân. Đang muốn nói, 125 bỗng buông khăn mặt xuống, vồn vã chạy ra cửa.
Sau khi mở cửa, Nguyên Tích đang đứng ở ngoài, thấy La Tiểu Lâu ngồi dưới đất, đầu tiên là sững sờ, sau hắn nổi giận ngay tức thì: “Rốt cuộc em đang làm gì vậy?!”
Chết tiệt, dù là hắn thì cũng không nỡ khiến La Tiểu Lâu mệt mỏi thành ra thế này, tên Mộ Thần kia thật đúng là không khách khí.
“Không ngờ là, tinh thần lực lại tiêu hao nghiêm trọng như vậy.” La Tiểu Lâu cẩn thận nói, lý do này hẳn là để giải thích việc nâng cao cấp bậc cơ giáp cho Mộ Thần. Đúng vậy, cuối cùng khi La Tiểu Lâu rút bỏ ý thức nguyên lực, chiếc cơ giáp màu lam nhạt của Mộ Thần đã từ cấp bốn trung phẩm thăng cấp tới cấp năm trung phẩm.
Cậu đã thành công, hoàn thành chữa trị cho chiếc cơ giáp lam nhạt, sau khi nâng cấp nó lại càng thêm chói mắt, như thế này có thể mang đến cho Mộ Thần một sự ngạc nhiên.
“Dù có là sở thích hay chuyên ngành của em, anh cũng hy vọng sau này em hãy bảo đảm sự an toàn và sức khỏe cho mình đầu tiên.” Nguyên Tích nổi giận đùng đùng đi vào, ôm La Tiểu Lâu ra ngoài.
Vì tình trạng của La Tiểu Lâu mà hai người về phòng ăn cơm tối. Khi bị từ chối phải quay về thì sắc mặt của Nguyệt Thượng và Tô Lan đều có vẻ rất không tự nhiên.
Sau khi ăn xong, nhân lúc Nguyên Tích lên mạng, La Tiểu Lâu bèn mở máy thông tin liên lạc với Athes, “Ông ở đâu? Tôi nghe Điền Lực nói rồi, chúc mừng hôm nay thăng cấp nhé.”
Athes cười hì hì: “Đang ở trong phòng huấn luyện.”
La Tiểu Lâu quả thực kính nể sát đất, dù đấu xong Nguyên Tích cũng chẳng đi huấn luyện. Mỗi lần cơm nước xong, lên mạng một lát rồi lăn ra ngủ. thật ko, ko phải hôm kia vừa ‘ăn bữa khuya’ xong mới đi ngủ hả))))))))))
“Ông cũng chú ý nghỉ ngơi đi, đúng rồi, ông nhớ buổi tối mang cơ giáp sang chỗ tôi đấy nha.” La Tiểu Lâu nói, đồng thời nghĩ nếu Athes không đồng ý thì sẽ phải khuyên thế nào đây, dẫu sao Athes đang huấn luyện cũng cần cơ giáp.
Athes nói: “Được.”
La Tiểu Lâu ngây người, không khỏi vừa cười vừa nói: “Không lo lắng chút gì hả.”
Athes cười sang sảng: “Sao tôi phải lo nghĩ ông, chiếc cơ giáp này cũng là do ông lắp ráp cơ mà. Hơn nữa, ngoại trừ cơ giáp, ông muốn dùng gì thì tôi đã đoạn tuyệt với ông rồi.”
La Tiểu Lâu cười than thở, quyết định ngày mài sẽ hoàn thành cường hóa rồi mới cho Athes ngạc nhiên. Dù sao chiếc cơ giáp cấp hai của cậu ta có thể đi từng bước một đã chẳng dễ dàng gì rồi, tiến lên từ giải thi đấu cơ giáp, thực sự là quá trắc trở. Có thể đến hiện tại cũng là không đơn giản rồi.
Kết thúc trò chuyện với Athes, Nguyên Tích cũng thoát mạng sớm.
Thấy La Tiểu Lâu buồn ngủ, Nguyên Tích bèn kéo cậu lại, nói: “Hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn thế cũng đừng miễn cường. Em không cần phải vất vả như vậy, anh có thể cho Mộ Thần mượn cơ giáp dự bị.”
La Tiểu Lâu mơ mơ màng màng nói: “Vậy ư, là chiếc em lắp ráp cho anh sao?”
Nguyên Tích đắc ý cười rộ lên, “Đương nhiên là không rồi, chiếc đó anh phải giữ lại cho mình chứ.”
Tác giả :
Do Đại Đích Yên