Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế?
Chương 5
Nếu không phải bởi vì thù hận, như vậy cậu nhất định có cô gái mà mình thương yêu? Tức giận, yêu thương, hai cảm xúc này sẽ ảnh hưởng đến độ mạnh hay yếu của niệm lực.
Ha ha...... Thật sự có lỗi, ta vì chờ cậu xuất hiện nên dầu đã cạn đèn đã khô rồi. May mà thời khắc cuối cùng có thể nhìn thấy cậu, Bạch gia đã sụp đổ lâu rồi. Ta không trông cậy cậu có thể làm rạng rỡ tổ tông, chỉ cầu cậu có thể truyền thừa niệm lực cho thế hệ sau này, như vậy...... Thì người sáng lập ra Bạch gia là ta, cũng là ác nhân lớn nhất chờ đợi ngày này biết bao nhiêu năm cũng đã mãn nguyện rồi......”
Sương mù mênh mông, thế giới bắt đầu sụp đổ, Bạch Hi ở trong đó có cảm giác cả người như bị chia năm xẻ bảy, lúc này có một luồng ánh sáng ấm áp chiếu tới, nhẹ nhàng bao lấy Bạch Hi.
“Chết tiệt...... Tại sao lại như vậy, rốt cuộc là tại sao lại như thế?” Bạch Hi cố gắng gào ra tiếng để bớt đi cảm giác lồng ngực bị đè nén! Vừa dứt, không khỏi có chút kinh ngạc.“Cậu, này, có thể nói chuyện rồi?”
Luồng ánh sáng màu vàng kia mang theo Bạch Hi rời khỏi thế giới sương mù mênh mông.
Bạch Hi không cam lòng kêu chủ nhân của giọng nói vừa nãy.
“Là tổ tiên ư!? Rốt cuộc là có chuyện gì xả ra!!!” Bạch Hi hô to! Nhưng luồng ánh sáng kia chợt lóe, thế giới sương mù mênh mông biến mất, trước mắt một màu đen kịt, mệt mỏi đánh úp lại, Bạch Hi lại rơi vào hôn mê.
“Nửa tháng đã trôi qua rồi, tại cậu ta sao còn chưa tỉnh lại cơ chứ?” Ngọc Phong Tử bất đắc dĩ kêu rên.
Trong nửa tháng này Thụ Yêu đều luôn cố gắng nhớ lại chuyện của trước kia, Bạch Hi cũng chưa chịu tỉnh lại, nhưng sinh mệnh dồi dào chứng tỏ cậu ta căn bản không có việc gì!
Này một người này hai người này, đang tính chơi cái cái trò gì vậy? Vậy hắn đã lo lắng suông rồi sao?! Ngọc Phong Tử phồng miệng lên. Tức giận đến mức không còn đàng hoàng nữa rồi.
“Khụ......! Khụ khụ!” Trên giường truyền đến tiếng ho khan.
“Hắc! Đồ đệ bảo bối của ta, cậu rốt cục tỉnh! Sư phụ chờ mãi đến mức hoa rơi rụng hết cả rồi!” Ngọc Phong Tử kêu hai tiếng quái đản, hai bước đến bên giường.
“Hừ!!” Thụ Yêu cũng nhận thấy Bạch Hi tỉnh, định nói chuyện, liền nghe thấy Ngọc Phong Tử khoa trương nói mấy lời buồn nôn. Hừ! Chờ đến mức hoa rơi rụng hết ư? Còn ta thì chờ ngươi đến mức biển cạn đá mòn rồi đây!
Ngọc Phong Tử thần kinh không ổn định vẫn chưa cảm giác được Thụ Yêu có gì không ổn, ngồi yên ở bên giường hỏi Bạch Hi.
“Đồ đệ này, sao cậu hôn mê lâu như vậy?”
“Ngu ngốc, lúc ngươi hôn mê ngươi có biết ngươi vì sao ngươi lại hôn mê thật lâu sao?” Thụ Yêu không lưu tình chút nào đả kích Ngọc Phong Tử! Hôn mê là cái gì? Hôn mê chính là không có ý thức, đồ ngốc!
“Ta...... Khụ khụ......” Bạch Hi mở miệng, nhưng cảm giác khó nói chuyện lại xuất hiện như lần đó ở trong mộng, thanh âm khàn khàn, cổ họng ran rát.
“Nhiều ngày như vậy còn chưa được uống nước ...... Đồ đệ chờ ha, sư phụ đi rót nước cho cậu nhé.” Ngọc Phong Tử bỗng nhiên nhớ tới, nhân loại có thể không ăn, nhưng không thể không uống nước, có lẽ vì trong lời gian này Bạch Hi hôn mê...... Hắn và Thụ Yêu lại không nghĩ tới vấn đề này...... Vì thế Bạch Hi, từ đó đến giờ không có giọt nước nào vào trong họng. Ngọc Phong Tử bởi vì thẹn trong lòng nên hạ thấp phong thái.
Tiếp nhận ly trà Ngọc Phong Tử đưa tới, thông nhuận cổ họng.
“Thảo nào ta không thể nói chuyện ở trong giấc mơ với tổ tiên, hóa ra là bởi vì không có nước......!! Sư phụ! Ngươi hại ta đến thảm!” Bạch Hi khóc không ra nước mắt, trong giấc mơ cậu không thể đặt câu hỏi, nên rất nhiều thứ cậu không thể hiểu được, cũng không thể tìm ra nguyên nhân nói không được, hóa ra là không có người cho cậu uống nước?! Có chút ảo não, Bạch Hi làm loạn nên như trẻ con.
“Sư phụ! Đều tại ngươi!”
“Ta...... Ta......”
“Tóm lại ta sai sót một cái nhưng lại là cơ hội cuối cùng!”
“Sao......” Bạch Hi còn chưa nói xong, bỗng nhiên một cái bàn tay rễ cây trắng nõn bưng kín miệng.
“Suỵt...... Đừng ầm ĩ.” Thụ Yêu nói nhỏ ở bên tai Bạch Hi.
Giọng nói kia quỷ dị nói không nên lời, khiến Bạch Hi bình tĩnh trở lại.
Ngọc Phong Tử chớp chớp mắt, cái cảm giác không thoải mái kia lại tới nữa, sao lại thế này?
“Ta là Thụ Yêu, cậu vừa tỉnh, trước cứ nghỉ ngơi một lát, lát nữa chúng ta lại nói chuyện.” Nói xong Thụ Yêu liền kéo Ngọc Phong Tử rời khỏi phòng.
“Hắc, lão huynh, sao bây giờ ngươi lại khách khí như vậy, trước kia ngươi đâu có như thế này.” Ngọc Phong Tử phát hiện mình có chút không hiểu lão bằng hữu đã sống đến mấy trăm năm tuổi này.
Thụ Yêu nhíu mày, ngươi không biết thì tốt hơn, bao gồm...... Tâm tư muốn ở cùng ngươi của ta. Ngươi chắn cho ta một tia sét kia, nhưng không bị đạo sét kia đánh trúng thì lại bị trúng cái khác ...... Thời đại biến hóa đâu rồi, thời đại tu tiên biến thành thời đại của Dị Năng Giả, thế giới an tĩnh yên bình cũng biến thành tận thế khói lửa nổi lên bốn phía.
Ta đã thay đổi...... Như vậy ngươi...... Sẽ thay đổi sao?
Thụ Yêu lắc lắc đầu, quăng suy nghĩ ra sau đầu.
Không phải không biết ngươi có người con gái ngươi yêu thương, mà là tim của ta, không sống vì ta, mà sống vì ngươi.
“Ta nhớ tới một vài việc.” Thụ Yêu quay lưng nói với Ngọc Phong Tử.
“Là về Bạch Hi ư?” Ngọc Phong Tử nghiêm mặt hỏi.
“Ừh.” Thụ Yêu vẫn như cũ đưa lưng về phía Ngọc Phong Tử.
Gío thổi qua Thụ Yêu cùng Ngọc Phong Tử, đỉnh núi rộng lớn chỉ có hai người cùng Bạch Hi ở trong miếu thờ.
“Nửa tháng này ta luôn luôn cố nhớ lại, rất nhiều chuyện không đáng giá nhắc tới, khiến ta có chút hứng thú đó là một người đàn ông, là một người đứng đầu gia tộc.”
“Bạch gia.”
Ngọc Phong Tử lẳng lặng nghe, không đáp lời.
“Người sáng lập ra Bạch gia, Bạch Tảo Đường. Cũng là thủ phạm khiến cho gia tộc hắn bị thảm sát.”
“Bạch Tảo Đường lập ra một thời đại mới điên cuồng, khi đó không có yêu, Tu Tiên Giả, mà là nhân loại bình thường. Nhưng hắn đã sáng lập ra một năng lực mới - niệm lực. Niệm lực chính là tín ngưỡng cường đại nhất trong lòng mỗi người có thể dựa vào. Giống như một người phụ nữ tay không tấc sắt, khi con của nàng gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, ngọn lửa nhỏ trong lòng cô ta sẽ bùng cháy mãnh liệt, cô ta sẽ có thể làm ra những chuyện mà bình thường không thể nào làm được, có thể khiến người ta trố mắt đứng nhìn. Nhưng đây chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, không phải muốn xem là xem được.”
“Bạch gia tựa hồ trời sinh có tư chất và tư cách để sử dụng niệm lực. Có lẽ đây là do Bạch Tảo Đường mang lại.”
“Mỗi người đều có khả năng vô hạn, có khả năng tiến hóa ra năng lực, nhưng nó không những chỉ cần đến thực lực, còn phải cần đến kỳ ngộ. Thực lực chưa đạt tới, dù có gặp kỳ ngộ, cũng không thể nắm chắc được nó. Thực lực đủ, nhưng nếu không gặp được kỳ ngộ, cũng chỉ có thể cảm thán ông trời bất công mà thôi.”
“Bạch Tảo Đường, hắn vừa đúng gặp thời cơ, cũng vừa có được thực lực. Cho nên hắn làm được, hơn nữa còn làm cho cả gia tộc phồn vinh.”
“Bạch gia mở học đường tư nhân, Bạch Tảo Đường truyền xuống những gì hắn đã lĩnh ngộ cho những người trong Bạch gia. Bạch gia ở cùng yêu và Tu Tiên Giả trổ hết tài năng. Người thường không biết điều đó, đó là bởi vì ước định giữa những người có năng lực, không thể làm hại người thường, không thể để lộ ra điểm bất thường của mình ra ngoài. Bạch gia cũng vì hắn mà trở nên huy hoàng.”
“Nhưng Bạch gia bị thảm sát cũng là bởi vì hắn.”
“Sau khi nhân loại tự mình phát triển năng lực siêu việt, tuổi thọ liền kéo dài rất lâu. Vốn lẽ đây chính là một điều rất tốt, Bạch gia hết đời này đến đời khác đều đông đúc con cháu, tuy rằng không phải ai cũng có năng lực nắm giữ niệm lực, nhưng điều đó lại rất tốt không phải sao?”
“Nhưng Bạch Tảo Đường lại không cam lòng, hắn muốn trở nên càng cường đại hơn. Tuổi trẻ xốc nổi, hắn tiếp tục tu hành, muốn tiếp tục sáng lập ra một năng lực mới.”
“Không ai biết hắn muốn làm gì, nhưng có một ngày, Bạch Tảo Đường đi ra ngoài tu hành hơn mười năm, một mực không chịu trở về, rồi đến một ngày rất bình thường, Bạch gia đột nhiên chết rất nhiều người. Hầu như người của Bạch gia đều đã chết, mãi cho đến khi Bạch gia bị giết chết hết, Bạch Tảo Đường vẫn không xuất hiện.”
“Có người nói hắn tu hành xảy ra chuyện, tẩu hỏa nhập ma mà chết. Khiến Bạch gia mất đi chỗ dựa, huy hoàng liên tục giảm xuống.”
“Có người nói hắn chưa thỏa mãn với hiện tại, quá tham lam, nên bị trời phạt, bằng không Bạch gia cũng sẽ không đột nhiên biến mất cùng với yêu và Tu Tiêu Giả.”
“Nhưng mặc kệ là nói như thế nào, Bạch gia bị thảm sát tuyệt đối có liên quan tới Bạch Tảo Đường.”
Nói tới đây Thụ Yêu không nói thêm nữa.
Ngọc Phong Tử cũng tự mình suy nghĩ.
Thật lâu sau, Thụ Yêu lên tiếng.
“Tiểu gia hỏa, nghe đủ chưa?”
Ngọc Phong Tử phát ra tiếng ngạc nhiên quái đản, Bạch Hi đang nghe?
“Két --” Tiếng đẩy cửa vang lên, Bạch Hi vịn cánh cửa đi ra ngoài.
“Tôi không cố ý, chính là muốn đi ra để nói cho các ngươi biết giấc mơ của ta.” Giọng Bạch Hi khàn khàn.
Giấc mơ kia, Bạch Hi không thể hiểu toàn bộ được, cho nên muốn hỏi xem Thụ Yêu cùng Ngọc Phong Tử. Bọn họ sống lâu như vậy, nhất định biết những chuyện mà đứa trẻ 9 tuổi như cậu không biết.
Nhưng còn chưa đẩy cửa, liền nghe thấy thanh âm trầm ổn của Thụ Yêu......
“Tôi chính là hậu duệ của Bạch gia?” Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
“Ừhm. Từ biểu hiện cùng họ của ngươi, ngươi chính là hậu nhân cuối cùng của Bạch gia.” Thụ Yêu nói.
Bạch gia? Bạch Hi chưa bao nghe giờ nghe thấy mẹ nhắc đến chuyện này. Còn cha? Đó là một từ xa lạ. Nhưng nếu mẹ đã không nói, Bạch Hi cũng biết không nên chạm đến miệng vết thương trong lòng mẹ. Mẹ tên là Thanh Lưu, như vậy nhất định cha họ Bạch.
Bạch Hi kể lại giấc mơ của mình cho Thụ Yêu cùng Ngọc Phong Tử.
“Tiểu gia hỏa.” Biết tên họ của Bạch Hi, nhưng ánh mắt Thụ Yêu vẫn cứ ôn nhu nhìn cậu, gọi cậu là tiểu gia hỏa. Thụ Yêu không nói gì, biết chắc đó là Bạch Tảo Đường, lúc đó hắn từng là một cái cây nhỏ lúc linh trí mới hình thành mà làm một chuyện.
Khi đó Bạch Tảo Đường còn chưa nổi tiếng - người sáng lập ra Bạch gia trong tai Yêu giới cùng Tu Tiên Giả, nhưng hắn mỗi ngày đều sẽ ở chính trước mặt mình kể ra tâm sự, thiếu nhiên lòng mang khát vọng, có nhiệt huyết tuổi trẻ, muốn đứng vững trên đỉnh của thế giới, nhìn một cái. Có lẽ hắn cũng không biết chính mình có thể nghe được hay không, nhưng khi thấy cây này nhỏ này dựng đứng ở bờ sông, rõ ràng có tư duy nhưng không ai phát hiện, rõ ràng nghe hiểu được tiếng người nhưng không ai tới dừng chân, Bạch Tảo Đường có lẽ trong lúc vô ý làm bạn với Thụ Yêu rất nhiều năm.
“Ngươi muốn đi tìm cô gái ngươi lạc đúng không? Phỉ Nhi kia cũng chỉ là vô ý, lại đem ngươi đến nơi này, nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ giúp ngươi. Quyết không ngăn cản.” Thụ Yêu nói tới đây thì không nói nữa. Phỉ Nhi cho dù là bằng hữu của hắn và Ngọc Phong Tử, nhưng hành động vô ý của nàng, cũng khiến hắn và Ngọc Phong Tử ít hay nhiều cũng có chút áy náy.
Bạch Phong Tử đang đứng bên cạnh có chút tức giận, đây chính là cây mầm tốt, thật vất vả mới nhận hắn làm sư phụ, không thể thả chạy đi được!
Còn chưa chờ Bạch Phong Tử nói. Bạch Hi đã lên tiếng
“Không cần, chị Phỉ Nhi cũng là vô tình mang tôi đến, nhưng nếu không phải chị Phỉ Nhi mang tôi tới nơi này, nếu không biết sư phụ, tôi cũng sẽ không biết hóa ra gia tộc của tôi còn có chuyện như vậy.”
“Tôi nhất định phải tìm được Phạn Phạn, nhưng không phải bây giờ.” Bạch Hi tin tưởng vững chắc. Cô gái luôn làm bạn, làm lão sư những khi cậu bất lực nhất kia, cậu nhất định sẽ trở lại bên cạnh cô.
Cậu sẽ không tự cao mà cho rằng mình có thể gây dựng lai Bạch gia, nhưng để huyết mạch Bạch gia tiếp tục được kéo dài ánh sáng, cậu vẫn sẽ cố gắng.
Phạn Phạn, chờ tôi. Chờ khi tôi xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, tôi sẽ không còn là một đứa bé không có năng lực mà cô luôn phải bảo vệ nữa.
Tôi sẽ dẫn cô, đi ngắm tất cả phong cảnh khắp thế gian, cuối cùng, nắm tay cô, bên nhau đến già. Cô là Zombie, nếu không có cách để cô biến lại trở thành nhân loại, như vậy tôi sẽ biến thành Zombie cùng cô uống máu, ăn thịt người là được rồi.
Thời gian ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Kết quả thế giới vẫn không thay đổi, Zombie vẫn hoành hành như cũ, nhân loại vẫn như cũ rúc ở khu an toàn liếm miệng vết thương.
Nhưng ở trên đảo Mê Nha Độc, ngàn dặm lại chẳng có lấy một con Zombie, vạn dặm không có người ở.
“Hô!”
Bạch Hi quát lớn một tiếng.
Áo giáp! Ngưng tụ! Trong lòng hò hét, đầu óc thúc giục niệm lực ngày càng thuần thục.
“Hô.”
Tiếng gió thổi vang lên, Bạch Hi nhìn kỹ áo giáp trên người mình.
Từ hình dạng khí thể sương mù ngưng tụ thành thực chất cho biết cấp độ của khôi giáp.
Chuyện này Bạch Hi dĩ nhiên đã tu luyện trong ba năm này mới có thể làm được như bây giờ.
Không biết là do tu luyện hay là ở thời kỳ tận thế này nhân loại đã trưởng thành với tốc độ nhanh hơn rất nhiều, bây giờ thiếu niên mười ba tuổi mặt mày đã có bước đầu nẩy nở, giống như hạt mầm trưởng thành với tốc độ mau chóng, chiều cao của Bạch Hi cũng nghiễm nhiên có phong phạm của một tiểu đại nhân rồi.
Thụ Yêu lại đi rồi, tiếp tục dạo chơi trong đảo Mê Nha Độc, không biết đang tìm cái gì, hay là muốn làm bình ổn sóng lớn đang dâng lên trong lòng.
Sư phụ Ngọc Phong Tử vẫn chơi bời lêu lổng như thế, nhưng tốt xấu cũng nhớ được mình còn có một tên đồ đệ, mỗi ngày đều sẽ đến chỉ điểm một hai điều.
Năng lực nắm giữ niệm lực của Bạch Hi cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Tất cả tựa hồ cũng thoải mái khoan thai như vậy.
Chẳng qua là......
“Đã ba năm không gặp cô rồi......” Bạch Hi gượng cái cổ lên như muốn thăm dò bầu trời ở phía trên, giống như làm vậy là có thể thấy được khuôn mặt đang khắc sâu trong lòng.
“Phạn Phạn...... Cô như thế nào rồi? Còn ở trong thành phố Hi Vọng không? Có bị phát hiện là Zombie không......?” Bạch Hi thì thào tự hỏi.
“Không biết Bạch Tiểu Hoa có mang đến phiền toái cho cô không? Không có tôi ngày sẽ rất buồn chán chứ?”
“Tôi rất nhớ cô......”
“Hi vọng lúc gặp cô sẽ không nuôi dưỡng thêm một nhân loại nữa!” Nếu là như thế...... Bạch Hi ánh mắt chấn động.
“Có thể thế nào được chứ......? Aizzzz......” Nói không chừng Phạn Phạn sẽ coi cậu là một đứa trẻ, hoặc là em trai có hành động rất kỳ quái, sẽ khiến người chán ghét ...... Cậu không muốn Phạn Phạn ghét mình.
Bạch Hi thu hồi suy nghĩ, tiếp tục luyện tập những điều trước đây Phạn Phạn dạy.
Ngọc Phong Tử thực sự không thể trông mong là một lão sư tốt, ông ta căn bản chẳng dạy cậu cái gì, cũng chẳng thèm giám sát, thành quả ba năm này đều là do cậu kiên trì mới có được.
Bạch Hi lắc đầu.
“Tiểu đồ đệ, lại đang nói xấu sư phụ cái gì đấy?” Giọng nói trêu tức truyền đến.
Bạch Hi có
chút bất đắc dĩ nhìn Ngọc Phong Tử từ trên cây nhảy xuống.
“Sư phụ, còn chưa đến buổi trưa nên không có đồ ăn đâu.”
Đúng vậy, mọi người không lầm đâu.
Bạch Hi là đồ đệ của Ngọc Phong Tử. Trong suốt một năm nay, Ngọc Phong Tử hai mắt không thấy thời tiết thay đổi, không để ý đến chuyện bên ngoài, không quét dọn miếu thờ, không vào phòng bếp, không thấy bóng dáng. Trái lại Bạch Hi, quét dọn miếu thờ, giặt quần áo rồi nấu cơm, quả thực là không cần dạy cũng biết làm việc nhà. Một câu tóm lại Bạch Hi chính là Quản gia làm việc không công!
“Aii… ê…! Đồ đệ thân ái, chẳng lẽ sư phụ chỉ biết mỗi ngày chờ ngươi nấu cơm sao?” Ngọc Phong Tử nghiêm mặt nói.
Ừ, ừ, đúng rồi, câu tiếp theo sẽ là.
Kẻ làm sư phụ như ta cần cù chịu khó nhiều năm như vậy….
“Kẻ làm sư phụ như ta cần cù chịu khó nhiều năm như vậy.”
Quét dọn miếu thờ, giặt quần áo nấu cơm.
“Quét dọn miếu thờ, giặt quần áo nấu cơm.”
Bạch Hi ở trong lòng nói cùng lúc với Ngọc Phong Tử.
Thật là…. Mỗi lần cũng là một tràng lời ca cẩm giống y chang đến nỗi cậu cũng có thể đọc thuộc lòng rồi.
“Mặc dù nơi này chỉ có một mình ta, nhưng sư phụ cũng thật sự rất vất vả! Khó khăn lắm mới có được đồ đệ, đương nhiên muốn hưởng thụ là chuyện bình thường!”
Ngọc Phong Tử rút lời, có chút xấu hổ nhìn đồ đệ.
Hắn đương nhiên biết mỗi lần dùng cùng một lời giải thích thật sự là không có sức thuyết phục lắm, nhưng bởi vì hắn đã vất vả cùng tịch mịch lâu lắm rồi, khó khăn lắm mới có một đồ đệ nên tất nhiên muốn hưởng thụ một chút! Tuy rằng điều này có dấu hiệu ngược đãi lao động trẻ em….
“Khụ khụ, đồ đệ này, đừng ghét bỏ sư phụ, không phải hôm nay sư phụ truyền thụ tài nghệ cho ngươi sao….” Đồ đệ ngoan, tha thứ cho sư phụ đi!
Bạch Hi liếc liếc mắt, không đáp lời, ai biết sư phụ không đáng tin này đang nói thật hay giả chứ? Suốt một năm nay Bạch Hi tự nhận là phi thường hiểu rõ người sư phụ này của cậu rồi.
“Được lắm, được lắm, khom người với ngươi rồi còn đòi lên mặt?” Ngọc Phong Tử thu hồi vẻ lưu manh trên người, vẻ mạch trịnh trọng nhìn Bạch Hi.
“Nên vào chính sự thôi.”
Bạch Hi trừng mắt nhìn, hừ… Tuy rằng ông ta vẫn là sư phụ của cậu, nhưng chỉ cần chớp mắt, đã vứt đi sự lỗ mãng hồi nãy. Ngọc Phong Tử bây giờ, hình như Bạch Hi chưa bao giờ thấy.
“Sư phụ có một bộ quyền pháp, có thể giúp ngươi ngộ ra con đường của mình [ps nơi này ý nói là đường đi], quyền pháp này tên là, Thiên Mã Lưu Tinh Quyền, ngụ ý là phải tin tưởng nắm đấm của chính mình có thể xuyên thủng sao băng đâm thẳng bầu trời! Rất đơn giản đó chính là một quyền dứt khoát, nhưng là ngươi lĩnh ngộ được như thế nào không quan hệ tới sư phụ, lĩnh ngộ được hay không lĩnh ngộ được, không thể truy vấn!” Đúng thế, ừ, chính là như vậy, ngộ không được cũng không phải là lỗi của hắn!
Lời nói lúc trước còn có chút ít phong phạm tự cao, nhưng một câu cuối cùng này…. Bạch Hi thấy thế nào cũng cảm thấy Ngọc Phong Tử trước mặt lại trở sư phụ lưu manh mười phần như ban nãy….!
Ngọc Phong Tử cũng không biết Bạch Hi đang suy nghĩ cái gì, nhắm mắt lại dỡ xuống phòng bị toàn thân.
Thân thể yếu đuối không xương duỗi ra.
“Bốp!” Một quyền nhạt nhẽo tầm thường không có gì lạ, lại có thể đánh gãy một cây cổ thụ cao năm thước.
Cách không truyền lực? Bạch Hi rốt cục cảm thấy bây giờ người sư phụ này không lừa mình nữa.
“Tốt lắm, ngươi tu luyện đi.” Đánh xong một quyền này, Ngọc Phong Tử đứng thẳng thân mình nói với Bạch Hi.
Bạch Hi chớp mắt nhìn Ngọc Phong Tử.
Nhìn chăm chú…..
.
.
.
“Làm cái gì đấy?” Rốt cục Ngọc Phong Tử nhịn không được, bĩu môi hỏi.
“Sư phụ, người không giảng bài cho ta ư? Cứ như thế mà đi?” Bạch Hi không hiểu, chỉ nhìn Ngọc Phong Tử thi triển một lần, làm sao có thể tu luyện được?
“Đúng vậy, không có.” Sắc mặt Ngọc Phong Tử có chút không được tự nhiên nói.
“Ta ngay từ đầu đã nói rõ rồi nha, lĩnh ngộ được hay không cũng không thể truy cứu. Ta cho ngươi xem một lần, lĩnh ngộ có được hay không là chuyện của ngươi. Ngươi theo cảm giác của mình là được.” Ngọc Phong Tử sờ sờ đầu lưu lại một câu liền chuẩn bị ly khai.
“Cái gì….Sao?!” Bạch Hi hướng về phía bóng lưng Ngọc Phong Tử mà hô.
“Sư phụ, người là đồ lừa bịp!!”
Ngọc Phong Tử tự nhiên sẽ không quay đầu, bóng dáng biến mất nhanh như gió.
“Chỉ cho ta nhìn một lần, rồi bảo ta tự học? Này…” Bạch Hi đầu óc có chút loạn, đừng nói là đánh được, mà làm sao có thể luyện tập cũng đã là một vấn đề?
Bạch Hi nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi xổm xuống tại chỗ, sau đó lại đứng lên, nằm xuống rồi lại ngồi dậy, trong lòng như có con mèo đang cào.
Làm cho cậu xem nhưng không dạy cậu, này thật đúng là làm cho người ta xem “thấy thèm con mắt”!
A a a a, Bạch Hi nhắm mắt vò đầu loạn xạ.
Không được, nếu đã thấy được, cho dù phải nhìn trái bầu mà vẽ cái gáo cũng phảithử một chút!
Bạch Hi “Hô” một cái rồi đứng dậy.
Nhớ lại động tác ban nãy của Ngọc Phong Tử, nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể......
“Yahhh…!” Bạch Hi trợn mắt thét lớn một tiếng, đánh ra một quyền!
“Hô.”
......
......
......
“Vì sao? Vì sao chỉ có cỏ động, hơn nữa còn có kèm theo tiếng gió!”
Bạch Hi tức giận dậm chân tại chỗ, thật sự có chút mất hứng!
Tiếp nào!
Bạch Hi nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể.
Lúc này Bạch Hi dùng luồng khí xung quanh mình bao lấy cánh tay, việc này đối Bạch Hi có được niệm lực mà nói là chuyện cực kỳ nhỏ.
Ừ, Bạch Hi cảm thụ được luồng khí trên cánh tay, nó đang hình thành, nỗ lực để nó hòa làm một với hơi thở của mình, hi vọng sau khi luồng khí này rời khỏi thân vẫn có thể kiểm soát được.
Khí không phải là không thể rời khỏi được thân thể, nhưng sau khi rời khỏi thân thể vượt qua một khoảng cách nhất định sẽ không chịu khống chế nên sẽ một lần nữa trở về lại thân thể.
Bạch Hi lần đầu tiên khống chế được khí thoát ly thân thể trong phạm vi 50 cm.
Hít...... Bạch Hi điều chỉnh hô hấp.
Hi vọng đây là phương pháp thi triển “Thiên mã lưu tinh quyền” mà Ngọc Phong Tử đã dạy!
“Yahhh!” Bạch Hi vung ra một quyền, tách luồng khí rời khỏi cánh tay, tiếp xúc đến không khí, khống chế được nó hướng về phía một gốc cây nhỏ ở gần đó.
“Bịch!” Một tiếng vang vô cùng nhỏ, nhưng vì luôn tập trung cao độ nên Bạch Hi đã nhận ra.
Nho nhỏ thất vọng hiện lên gương mặt Bạch Hi. Không được sao? Khí sau đi rời thân thể cậu trong phạm vi 50 cm liền trực tiếp mất đi rồi lực đánh hòa vào cùng lực ngưng tụ, hóa thành sương mù trở lại trong thân thể.
Một lát sau Bạch Hi lại ngẩng đầu lên, tiếp tục!
Nhớ lại lời nói ban nãy của Ngọc Phong Tử, giống như radio lặp lại.
“Ta ngay từ đầu đã nói rõ rồi, lĩnh ngộ được hay không cũng không thể truy cứu. Ta cho ngươi xem một lần, lĩnh ngộ hay không lĩnh ngộ được là chuyện của ngươi. Ngươi chỉ cần theo cảm giác là được.”
“...... Ta cho ngươi xem một lần, lĩnh ngộ hay không lĩnh ngộ được là chuyện của ngươi. Ngươi chỉ cần theo cảm giác là được.”
”...... Ngươi chỉ cần theo cảm giác là được.”
Cảm giác?
Chính mình lúc trước cái gì cũng không cảm giác được, chỉ dựa vào cách lý giải mà ra quyền, đánh ra một quyền dĩ nhiên sẽ không có hiệu quả gì, nhưng là bắt được cảm giác như thế nào đây?
Lại đứng dậy, nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể......
Lúc này Bạch Hi không mù quáng ra quyền nữa, mà tập trung tư tưởng cảm thụ không khí quanh mình, dòng nước, tiếng kêu của côn trùng, tiếng chim kêu.
“Hít, hà, hít, hà.” Bạch Hi ổn định tinh thần, thong thả hô hấp, muốn phát hiện xem có nơi nào bất thường hay không.
......
......
......
“Đồ đệ, ăn cơm nào, hôm nay sư phụ xuống bếp đấy!” Xa xa truyền đến một giọng nói của nam giới.
Xuyên thấu qua rừng cây, một làn sương khói dài dài bay lên, đó là phòng bếp của miếu thờ, ánh mặt trời nhẹ nhàng nhưng lại như lửa nóng, ánh mặt trời màu vàng dày đặc chiếu lên trên má Bạch Hi.
Không được...... Vẫn không cảm giác được.
Lông mày Bạch Hi nhíu chặt vào nhau, cậu biết mình duy trì tư thế này đã lâu lắm rồi, nhưng vẫn không thể cảm giác được địa phương nào khác thường cả!
Ngọc Phong Tử rốt cuộc là đã thi triển như thế nào?
Là dùng khí chung quanh thân thể đánh ra?
Hay là một loại dị năng nào đó?
Bạch Hi không biết.
“Được rồi đồ đệ, thiên phú của ngươi không tốt bằng sư phụ, hôm nay hay là thôi đi. Ha ha!” Ngọc Phong Tử nhìn sắc mặt Bạch Hi là biết, đồ đệ này nhất định chưa lĩnh ngộ được mà về nhà.
Đem khí thoát ly ra khỏi cơ thể rồi tiếp tục khống chế nó?
Không không không, khí là của chính ngươi, nó không tồn tại trong không khí được, cho nên tất nhiên sẽ không thể duy trì lâu được ở trong không khí.
Trừ phi là dị năng đặc biệt, ví như chữa thương, Dị Năng Giả có thể phóng khí ra bên ngoài, nhưng vẫn có hạn chế, chẳng qua phạm vi hơi lớn hơn một chút mà thôi.
Dị năng?
Không không không, nếu dị năng lĩnh ngộ tốt như vậy cũng sẽ không đặc biệt khiến cho cả thế giới hâm mộ rồi.
Huống hồ tố chất của con người có hạn, trong cuộc đời mỗi con người có thể lĩnh ngộ một loại dị năng đã là không dễ dàng rồi, có thể lĩnh ngộ được 3 loại đã vượt quá phạm vi, như vậy bản thân sống lâu nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Bởi vì đây là lẽ thường của siêu việt, là năng lực trời đất không thừa nhận, dị năng càng nhiều, thì sẽ càng giống như một người bị cột thuốc nổ lên mình, không cẩn thận, sẽ nổ mạnh!
“Không cần!” Bạch Hi cố chấp không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.
Mới một chút khó khăn như thế mà muốn cậu từ bỏ? Làm sao có thể!
Ngọc Phong Tử thấy Bạch Hi vẫn muốn tiếp tục nên không khuyên can nữa.
Muốn luyện thì cứ luyện, nhưng nếu không thể tìm được cảm giác, như vậy cũng không thể bắt đầu.
Ngọc Phong Tử hăng hái đứng ở một bên ôm ngực nhìn Bạch Hi.
Bạch Hi vẫn như cũ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Rốt cuộc là cái gì? Nếu không phải là khí của chính cậu, không phải dị năng. Bạch Hi nhíu mày, vậy nó sẽ là cái gì?
“Đồ đệ này, ngươi nghĩ lại xem lúc nãy sư phụ thi triển như thế nào?” Ngọc Phong Tử có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn nhắc nhở chỉ điểm cho Bạch Hi một chút.
Bạch Hi nghe vậy. Một ngày này đều nhớ lại rất nhiều lần rồi, sớm đã thuộc làu làu.“Nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể.”
“Đồ đệ cảm thấy sư phụ nhắm mắt lại là vì cái gì?” Ngọc Phong Tử hỏi.
Bạch Hi há mồm định trả lời, nhưng lại phát hiện tựa hồ không biết nói cái gì, lại nhắm mắt lại im lặng suy nghĩ.
“Nhắm mắt lại là vì cảm ứng sự vật bên người, khí, nguyên tố, năng lượng đúng không......?” Bạch Hi có chút không xác định, cậu nhắm mắt là vì để hiểu rõ biết tình huống quanh mình. Nhưng sư phụ thì vì cái gì đây?
“Nhưng là đồ đệ có nghĩ tới thay đổi hay không?” Ngọc Phong Tử nói.
“Thay đổi? Thay đổi cái gì?” Bạch Hi không hiểu, thay đổi? Thay đổi cái gì vậy?
“Thay đổi kết cấu sự vật xung quanh ngươi.” Ngọc Phong Tử nói tiếp.
“Ngươi cảm thấy một gốc cây cỏ nhỏ, một cây cổ thụ, chúng nó được tạo thành như thế nào?”
Tạo thành như thế nào?
“Chúng nó là thực vật. Nhưng chúng nó có sinh mệnh...... Đại khái...... Giống như nhân loại? Thân thể được tạo thành từ nước, đại khái, cũng có thể nói là máu của chúng nó?......”
“Sư phụ, ta không biết......” Bạch Hi nỗ lực suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu được.
“Chúng nó đều là do năng lượng tạo thành, ngươi cũng thế, ta cũng thế. Khí trong cơ thể chính là căn nguyên của sinh mệnh, còn lại đều là do năng lượng tạo thành, nhưng mà kết cấu của chúng ta khác với chúng, chúng ta có máu có thịt, có lối suy nghĩ, có thể chạy có thể nhảy.
Chúng cũng giống như thế chẳng qua là không có lối suy nghĩ, không thể cử động, kết cấu của chúng đơn giản hơn chúng ta rất nhiều. Cho nên chúng ta có thể thông qua dao mà chặt cây cối, giẫm lên cỏ nhỏ. Chỉ có trải qua năm tháng thử thách, gọt giũa cùng kỳ ngộ mới có thể giống như Thụ Yêu, tồn tại như yêu.”
Nói tới đây Bạch Hi càng thêm mù mờ, sư phụ nói điều này làm gì thế? Nó có quan hệ gì với chuyện mình muốn tìm cảm giác?
Ngọc Phong Tử cũng không để ý, hỏi Bạch Hi một vấn đề.
“Ngươi có nghĩ tới vì sao ngươi có thể chặt cây cối chưa?”
“Ta......” Chuyện này thật đúng là không nghĩ tới, bởi vì nó không có suy nghĩ, không thể chạy không thể đi sao? Bởi vì mình cường đại hơn nó sao?
“Bởi vì ngươi cường đại hơn so với nó, ngươi có thể phá vỡ kết cấu của nó, nhưng chỉ cần ngươi không phá hủy được căn nguyên của nó, nó vẫn có thể tái sinh sinh trưởng ra một kết cấu khác.”
“Ý của sư phụ là......” Bạch Hi giống như đã có chút hiểu.
“Bởi vì ta cường đại hơn nó, cho nên ta có thể thông qua con dao mà phá hư kết cấu của nó, nhưng nếu ta càng cường đại hơn, thì sẽ có thể trực tiếp thay đổi kết cấu của nó?”
“Bingo! Trả lời đúng rồi! Ngươi chặt cây, là từ bên ngoài vào bên trong, thông qua ngoại vật. Nhưng nếu ngươi trực tiếp thay đổi kết cấu, thì phải là từ trong ra bên ngoài.” Ngọc Phong Tử vỗ tay một cái, bản thân hắn không dạy Bạch Hi, chỉ mứoi nói như vậy mà Bạch Hi có thể biết thật sự là quá tốt rồi.
“Được rồi, trở về ăn cơm đi.” Ngọc Phong Tử cao hứng chuẩn bị xoay người đi về phía miếu thờ.
“Sư phụ đợi chút! Nhưng ta làm sao mới có thể làm được?” Bạch Hi sửng sốt, chạy nhanh gọi Ngọc Phong Tử lại.
Bước chân của Ngọc Phong Tử dừng một chút.
......
“Sao ngươi ngốc như thế! Ngươi là ai? Ngươi là trẻ mồ côi của Bạch gia, người khác nói không chừng phải sử dụng tất cả chiêu thức lục lọi trí nhớ khai quật tiềm lực của bản thân để thiết lập liên kết, khống chế việc thay đổi kết cấu trong cơ thể! Ngươi có thể trực tiếp sử dụng niệm lực đi thay đổi chúng thành thứ yếu hơn ngươi! Lấy quyền khống chế bản thân của chúng ra, bây giờ muốn sờ cắn nắn bóp chà xát mềm cứng tròn hay dẹp đều tùy ngươi a!” Ngọc Phong Tử có chút sụp đổ, đồ đệ này sao lại ngu ngốc quá vậy!
“Sư môn bất hạnh mà!” Ngọc Phong Tử ngửa mặt lên trời thét to.
Ngọc Phong Tử không muốn ở lại chỗ này nữa, làm bộ lau nước mắt nhưng thực chất là chạy về phía miếu thờ ăn cơm chiều.
Bạch Hi có chút oan ức, sư phụ này, có ai giống lối suy nghĩ của người đây, nói cái gì cũng chỉ giảng một nửa rồi để người ta tự lý giải, không quan tâm đến sau đó, thực muốn nghĩ là người không kính trọng người ta mà!
"Ai..." Lúc này trong rừng cây chỉ còn mỗi Bạch Hi, ánh trăng yên lặng chiếu lên đầu cậu, ánh trăng chiếu xuống, giống như đang tò mò vì sao đứa nhỏ này lại ngẩn người đứng ở chỗ này.
Được rồi, đến đây nào! Bạch Hi ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, ý chí chiến đấu tiếp tục dâng cao mà đứng lên!
"Hítttt..." Bạch Hi hít sâu một hơi, thở ra, nhắm mắt lại.
Tuần tra thực vật quanh mình ở trong đầu.
Chính là nó rồi! Bạch Hi nhìn trúng một gốc cây nhỏ không cao đến một thước.
Trong não lóe lên một chùm sáng mỏng manh giống như cá nhỏ đang bơi lội trong nước, vận sức chờ phát động. Đây là niệm lực của cậu.
Bạch Hi nhớ tới lời Thụ Yêu ca ca từng nhắc với mình.
"Niệm lực vốn chỉ là một loại năng lượng vô hình không màu không thể nhìn thấy, nhưng người của Bạch gia đã nắm được niệm lực, đè ép nó thành hình tồn tại ràng buộc trong não. Như vậy muốn sử dụng niệm lực, chỉ cần nghĩ trong đầu, là có thể kêu gọi niệm lực." Thụ Yêu lẳng lặng nhớ lại chuyện cũ, tận tâm trợ giúp Bạch Hi hiểu biết niệm lực, đó cũng coi như là giúp Bạch Tảo Đường một lần này.
"Người của Bạch gia chủ yếu tu luyện niệm lực, mỗi ngày sử dụng niệm lực, luyện tập hóa hình chúng, gia tăng độ thuần thục, độ nhạy cảm. Tu luyện đến trình độ niệm lực nhất định thì có thể biến nó thành thực thể, có được suy nghĩ, có thể tự hành động, nhưng vẫn chịu sự khống chế của kí chủ, dù sao không có kí chủ thì cũng không có niệm lực, giống như một con thú nhỏ mới được sinh ra, lần đầu tiên nhìn thấy thì mặc kệ là ai, đều sẽ cho rằng đó là mẹ mình."
"Bất cứ chuyện gì cũng đều có thiên phú, thiên phú cao, thao tác sử dụng sẽ càng thuận buồm xuôi gió. Nhưng nếu thiên phú cao mà không siêng năng luyện tập, thì sẽ kém hơn so với mấy người bình thường vụng về nhưng chăm chỉ luyện tập rồi."
"Trước đây Bạch gia còn có luyện võ nữa, muốn dùng niệm lực luận bàn với nhiều người khác nhau trong chiến đấu, sức phán đoán, khả năng phản ứng, đều là mong muốn cơ bản của người tu luyện niệm lực."
"Nhưng là cậu không có Bạch gia, không có quy trình huấn luyện cụ thể, không thể luận bàn cùng người có cùng năng lực với cậu, không có người chỉ điểm." Thụ Yêu có chút thương tiếc nhìn Bạch Hi.
Trong lòng Bạch Hi cũng không có nhiều cảm giác lắm với việc Bạch gia bị giết hại, nhưng lời nói tang thương của lão nhân trong giấc mộng kia, sự áy náy của ông ta làm Bạch Hi hơi hơi cảm thấy bi thương thay cho ông ta. Ông ta không yêu cầu quá nhều gì, chỉ cầu huyết mạch của Bạch gia có thể lưu truyền lại. Như vậy Bạch Hi sẽ nỗ lực.
"Không liên quan, Thụ Yêu ca ca, có năng lực này đệ đã kinh hỉ lắm rồi, có thể tu luyện tới trình độ nào, vậy còn phải bản thân đệ vậy." Bạch Hi nói như vậy đấy.
Bạch Hi phục hồi tinh thần lại, lại hít sâu.
Trong đầu cố nhớ lại, dẫn niệm lực ra ngòai, tới gần cây nhỏ từng chút một.
Không nhắm mắt lại khi cảm ứng hoàn cảnh quanh mình thì sẽ không phát hiện và nhìn thấy niệm lực mỏng manh màu trắng này.
Được, đến đi.
Niệm lực đến phía trước cây nhỏ, Bạch Hi khống chế nó quấn thành từng vòng lên cây nhỏ.
Cây nhỏ không có phản ứng gì, Bạch Hi thầm than mình quá mức dè dặt cẩn thận mà, cây nhỏ này không tiến hóa ra lối suy nghĩ, không giống như Thu Yêu ca ca là Yêu, chẳng lẽ mình còn sợ nó sẽ đứng dậy phản kích sao?
Niệm lực xâm nhập vào bên trong cây nhỏ.
"Xì xèo!" Tiếng kêu này không phải sự thật, nhưng lại truyền vào trong tai Bạch Hi, Bạch Hi cảm giác cảnh tượng trước mặt mình đập vào mặt, nhanh chóng lưu chuyển, ngắn ngủn vài giây lại giống như đưa Bạch Hi vào một không gian khác vậy, trước mắt có một đoạn hình ảnh ngắn tựa hồ là quá trình từ hạt giống trở thành cây.
"Đây là....là quá trình phát triển của cây ư?" Bạch Hi thì thào tự nói.
Hiện tại cậu có cảm nhận được suy nghĩ của cậu vừa động thì có thể khiến cái cấp nhỏ này bị hủy diệt trong chớp mắt.
Nhưng cậu không muốn làm như vậy, vì thế niệm lực ở trong cây nhỏ phải một lát sau mới có thể về tới trán của cậu.
Bạch Hi mở mắt ra, trước mắt không lại phải là trạng thái sương mù của năng lượng nữa, mà là một rừng cây thật.
Sinh linh trên thế gian đều có mạng sống, trừ phi bị công kích, lúc đó chúng ta mới không nên thương hại chúng nó làm gì.
Bạch Hi vừa nghĩ vừa chạy về phía miếu thờ.
"Tiểu gia hỏa này...." Ở một góc tối, Ngọc Phong Tử không biết làm thế nào bưng bát cơm ăn nhìn bóng lưng Bạch Hi.
"Còn chưa tu luyện quyền pháp đâu, có thể khống chế thực vật liền vui vẻ tìm không ra phương Bắc rồi. Nhân loại, zombie cũng không phải dễ khống chế như thế, nhất định phải đánh giết chúng! Thật đúng là một đứa nhỏ ngốc nghếch mà..." Ngọc Phong Tử đúng là một đứa nhỏ ngốc nghếch mà...." Ngọc Phong Tử nói xong liền cúi đầu và mấy miếng cơm vào miệng.
Nửa tháng sau.
Ánh mặt trời tươi sáng, gió mát, không khí trong lành.
Bạch Hi tập trung tư tưởng tác động lên hơi thở cây cối hoa cỏ bên cạnh, bây giờ chúng đều đã nằm trong sự khống chế của niệm lực, vung tay một cái là có thể thay đổi kết cấu của chúng.
"Phù." Bạch Hi thở phào một hơi.
Nửa tháng này cậu luôn luôn thuần phục sử dụng niệm lực khống chế thực vật, một luồng niệm lực đã có thể chia ra một nhánh khác để bám vào trên thực vậ.
Lau những giọt mồ hôi không tồn tại, mỗi ngày luyện tập đều rất hao phí tinh lực, nhưng, nếu không nỗ lực thì thành công ở đâu?
Bạch Hi đi về phía miếu thờ.
Tiểu quản gia cần cù chăm chỉ mở cửa, vẫn như thường ngày đều quét dọn miếu thờ sạch sẽ, sau đó bắt tay vào nấu cơm.
Cơm vừa làm được một nửa liền có tiếng bước chân truyền đến.
"Sư phụ...Cơm còn chưa xong đâu nên người không cần vội vàng như thế." Bạch Hi bất đắc dĩ giơ cái môi xào đồ ăn lên.
"Ách, hắc hắc...." Ngọc Phong Tử nghe vậy có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc.
"Đồ đệ này! Con nghe vi sư nói...." Ngọc Phong Tử có chút khác thường hưng phấn muốn nói với Bạch Hi.
"Sư phụ, tránh ra một chút." Bạch Hi bưng đồ ăn mới được xào xong lên, đi đến phía trước Ngọc Phong Tử, nói.
"A, được...." Ngọc Phong Tử nghe lời tránh ra.
"Không phải! Đồ đệ, điều sư phụ muốn nói với con chính là...." Ngọc Phong Tử lúc này lại nghĩ tới lời muốn nói
"Sư phụ có thể ăn cơm rồi." Bạch Hi nói với Ngọc Phong Tử, thuận tiện lấy bát đũa ra.
Ngọc Phong Tử ai oán nhìn Bạch Hi.
Từ nửa tháng trước, mình bảo tên đồ đệ này học quyền pháp đánh thực vật, sau đó nó liền không thèm nhìn mình nữa, chẳng lẽ mình xấu lắm sao? Cái kia là thực vật mà, thôi kệ, dù sao nó cũng không phải người....
"Đồ đệ này, vì sao nhiều ngày như vậy con đều không chịu quan tâm trả lời sư phụ thế?" Ngọc Phong Tử bi phẫn.
Bạch Hi đặt bát đũa lên bàn.
"Sư phụ, không phải người nói con phải tự tìm con đường riêng cho mình ư?"
Con nói chính là vạn vật đều có sinh mệnh, con không muốn vì ham muốn cá nhân mà phải làm hại mấy sinh mệnh vô tội."
Ngọc Phong Tử nghe vậy ngẩn người ra.
"Vậy nếu ở nơi hoang dã không có đồ ăn, con sẽ không đi săn giết động vật ư?"
Bạch Hi cũng sửng sốt, đúng vậy, nếu trong tình huống không có đồ ăn thì ngoại trừ việc săn giết động vật thì còn có thể làm gì đây?
Nhưng mà...
"Sư phụ, con có cái này." Bạch Hi vươn tay, chiếc nhẫn không gian ở ngón áp út lóe ra tia sáng mỏng manh.
"Nếu con muốn ăn gì thì chỉ cần dự trữ ở trong chiếc nhẫn không gian này, như vậy sẽ không sợ không có đồ ăn rồi." Hơn nữa, nếu con ở gần Phạn Phạn, như vậy Phạn Phạn nhất định sẽ có cảm ứng với chiếc nhẫn không gian! Đây cũng là vật có thể khiến con tìm được Phạn Phạn!
"Chiếc nhẫn không gian?" Ngọc Phong Tử nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Bạch Hi.
"Thứ này đừng nữa tùy tiện lấy ra, cũng tại sư phụ, không quan tâm con nhiều hơn, thậm chí ngay cả chiếc nhẫn không gian cũng không phát hiện." Ngọc Phong Tử có chút áy náy.
Tên đồ đệ này là từ trên trời rớt xuống, không cần thì không nên lấy, bản thân cũng hắn cũng chưa từng đặc biệt dụng tâm quan tâm đến đứa nhỏ này, chiếc nhẫn không gian kia không phải là thứ mà người bình thường có thể có, cho dù là thổ hào tiền tài vô số cũng phải có vận may mới được. Điều này cũng đồng nghĩa với việc chiếc nhẫn không gian sẽ bị bại lộ, sẽ phải ứng phó với không biết bao nhiều địch nhân muốn lấy nó.
"Vâng." Bạch Hi biết chiếc nhẫn không quan này trân quý, cứ mang theo bên người tất nhiên sẽ dẫn dụ những kẻ tham lam tới. Lúc ở cùng Phạn Phạn cũng bởi vì nó mà dẫn địch nhân đến.
"Đồ đệ, con có muốn rời khỏi đảo Mê Nha Độc này hay không?" Ngọc Phong Tử thần bí cười cười với Bạch Hi.
Bạch Hi chấn động.
"Sư phụ đồng ý mang con rời đi?!" Bạch Hi có chút kích động cầm lấy tay áo Ngọc Phong Tử.
Theo như lời sư phụ nói, ở đảo Mê Nha Độc này độc vật mọc lan tràn, bên ngoài đảo còn có zombie nguy hiểm. Lấy trình độ của bản thân cậu thì không thể nào an toàn rời khỏi.
"Ai ai, tiểu đồ đệ, đừng kích động mà." Ngọc Phong Tử không nín được cười, chỉ biết sở dĩ đứa nhỏ này kích động như vậy, là vì ba năm qua cực khổ tu luyện lại cộng thêm buồn chán, nhưng vì sao đứa nhỏ này có thể kiên trì lâu như vậy? Không phải là bởi vì nó muốn rời khỏi nơi này hay sao!
Không phải là lòng dạ hắn độc ác, muốn để lại một người làm bạn cùng mình, mà là vì, đồ đệ của Ngọc Phong Tử hắn, có thể nào là hạng người vô năng? Nếu cứ để nó đi ra ngoài như thế không phải là sẽ bị người khác bắt nạt sao? Muốn đi xa hơn, phải chịu được những chuyện mà người thường không thể chịu được, sẽ phải nếm vùi vị khổ sở mà người bình thường chưa bao giờ nếm trải.
"Bởi vì ngày phá phong ấn đã tới rồi." Ngọc Phong Tử có chút cô đơn cúi thấp đầu xuống.
"Ngày phá phong ấn? Có ý gì?" Bạch Hi không hiểu.
"Người cuối cùng ở lại đảo Mê Nha Độc là Tiên - Yêu. Tiên Tộc cùng Yêu Tộc luôn luôn không được phép rời khỏi đây, bởi vì nhân loại tay không tấc sắt không thể nào sống cùng Tiên - Yêu, chỉ có ngày phá phong ấn ba năm xuất hiện một lần mới có thể để Yêu - Tiên tạm thời rời khỏi đảo. Đây là một lời nguyền." Ngọc Phong Tử nói.
Bạch Hi bừng tỉnh, hóa ra thành Tiên, làm Yêu, cũng không phải rạng rỡ như vẻ ngoài. Lại phải chịu lời nguyền ba năm mới được đi ra ngoài một lần này.
"Vậy chị Phỉ nhi làm sao có thể rời khỏi đảo mà tìm thấy con?" Bạch Hi nghi hoặc nhìn Ngọc Phong Tử.
"Bởi vì Phỉ nhi, đã không còn là Tiên." Phỉ Nhi vừa là Tiên vừa là Yêu, cho nên không phải chịu lời nguyền của đảo Mê Nha Độc này.
"Như vậy sư phụ thì sao? Sư phụ không phải không thể tu tiên sao, vì sao không ra ngoài?"
"Sư phụ đúng là không thể tu tiên, nhưng điều này cũng không thể khiến sư phụ rời khỏi gốc gác Tiên Tộc của mình được. Cha ta, mẹ ta, đều là người của Tiên Tộc, họ sinh ra ta, vậy thì vì sao sư phụ không phải Tiên Tộc chứ?" Ngọc Phong Tử bị câu hỏi của Bạch Hi làm bật cười, đứa nhỏ này thật sự đúng là một thằng nhóc cơ bắp ngu ngốc.
"... Cũng đúng." Bạch Hi có chút áy náy không được tự nhiên. Đơn giản không phải là chuyện xấu, nhưng nếu là ngu xuẩn... Thì lại là chuyện khác rồi.
"Ngày mai là ngày phá phong ấn, đồ đệ, con..." Ngọc Phong Tử còn chưa nói xong.
"Con muốn tới thành phố Hi Vọng!" Bạch Hi nắm tay nhìn Ngọc Phong Tử.
Ngọc Phong Tử cười cười.
"Ừ, phải đến thành phố Hi Vọng."
***
Ngày hôm sau.
Ở thành phố Hi Vọng.
Ba năm rồi, cậu đã trở về.
Bạch Hi nắm nắm tay thì thầm trong lòng.
Bạch Hi cùng Ngọc Phong Tử định đi tìm Thụ Yêu để cùng Thụ Yêu rời khỏi đảo Mê Nha Độc, nhưng tìm kiếm một ngày mà vẫn không có kết quả, hai người đành phải rời đi.
***
"Ve… ve" Tiếng ve kêu râm ran vang lên bên tai Thụ Yêu, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây khúc xạ xuống, dღđ。l。qღ loang lổ chiếu lên trên gương mặt tuấn tú của Thụ Yêu.
"Haizzzz." Thụ Yêu thở nhẹ ra một hơi.
"Lại tới mùa hè rồi ư...?"
"Lại tới ngày giải phong ấn..."
"Gặp được ngươi cũng là vào mùa hè."
"Thay ta chắn sét cũng là mùa hè."
"Chưa bao giờ để ý qua thời tiết thay đổi, chuyện này đối với ta mà nói là vô nghĩa."
"Nhưng là vì ngươi..."
Giọng điệu đầy ý vị sâu xa, lưu chuyển ở đầu lưỡi không muốn xa rời.
***
Vượt qua đủ loại cỏ độc, thầy trò Ngọc Phong Tử đang đi lại khu trung tâm đảo Mê Nha Độc.
Vị trí trung tâm không phải là nơi để rời đi, đảo này chẳng thần kỳ như vậy, không có mấy thứ như không gian truyền tống, nhưng nếu Tiên Tộc cùng Yêu Tộc muốn rời khỏi, nhất định phải ở vị trí trung tâm đảo, khắc tên mình lên một tảng đá, cùng với thời gian rời đi, dài nhất không quá một tháng.
Nếu không khắc thì sẽ thế nào?
Như vậy rời khỏi đảo Mê Nha Độc sẽ nhanh chóng già đi, chết đi, cuối cùng trở thành một nắm bụi đất.
Tuổi thọ của Tiên và Yêu khác biệt so với người bình thường, trừ bỏ ngày phá phong ấn có ghi tên người ra, thì một khi rời khỏi đảo, sẽ lấy đi huyết mạch của Tiên - Yêu, lấy đi năng lực, và rồi họ không khác gì so với người bình thường.
Nếu là Tiên đã sống đến 200 tuổi hoặc một đứa bé Yêu không khắc lên tấm bia kia đã mà rời đi thì sao? Sẽ già đi trong 2 phút, chết đi, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa chỉ còn mỗi nắm tro tàn.
Nếu là lão quái 2000 tuổi, như vậy thời gian chính là hai giây.
Thật tàn khốc, có được huyết mạch khác biệt so với con người, có năng lực, nhưng lại chỉ có thể sinh sôi nảy nở ở một chỗ.
...
Bạch Hi cùng Ngọc Phong Tử đi tới trung tâm đảo Mê Nha Độc.
Hai người đứng trên mặt đất, chung quanh là rừng cây rậm rạp, đây là một vùng đất trống trơn bị rừng cây quây ở giữa. Phía trước cách đó không xa có một khối bia đá cực lớn đang trôi lơ lửng, mặt trên có một vài dấu vết đã mơ hồ không còn nhìn thấy rõ nữa, rõ ràng nhất đó là mấy chữ ‘ngày mùng 10, Ngọc Phong Tử’.
"Sư phụ, đó là ngày người phá phong ấn khắc lên ư?" Bạch Hi hỏi Ngọc Phong Tử đang đứng bên cạnh mình.
"Ừm." Ngọc Phong Tử lên tiếng trả lời, bởi vì nơi này đã chỉ còn lại một mình hắn.
Có một chỗ trên bề mặt tấm bia đá đang trôi lơ lửng bị lõm xuống, bình thường không có gì lạ cả, thậm chí còn không cảm ứng được một chút năng lượng dao động nào. Nhưng nó lại có thể lơ lửng giữa không trung, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Ngọc Phong Tử nhảy lên trên cái bia đá, men theo bia mà sờ, có chút phiền muộn nhìn tấm bia đã sớm không còn ai khắc chữ lên lên mà hoảng hốt xuất thần.
Chỗ này, là nơi Thanh Phong đã từng khắc lên, người thích mắng hắn là phế vật nhất...
...
Chỗ này, là nơi một lão bá từ ái trong thôn đã từng khắc lên...
...
Im lặng, không nói gì. Nơi này là nơi Thụ Yêu khắc. Khóe mắt Ngọc Phong Tử bỗng nhiên cong lên một chút. Ngọc Phong Tử vẫn chưa phát giác ra, Bạch Hi cũng bởi vì cách quá xa nên không cách nào thấy được sự biến hóa rất nhỏ của sư phụ mình.
Thật lâu sau.
Tốt lắm, nên khắc tên của ta lên thôi, tiểu tử Bạch Hi này nhất định đã không chờ nổi nữa rồi. Ngọc Phong Tử khẽ vươn ngón tay mềm mại thon dài ra, một chùm ánh sáng màu xanh tụ lại nơi đầu ngón tay, vốn bia đá cực kỳ cứng rắn giờ phút này lại dễ dàng bị đánh hạ. Một nét liền quẹt ra tên của mình lên trên đó, cùng với thời hạn một tháng. Khi đầu ngón tay hoàn toàn rời khỏi bia đá kia, vết lõm lại phát ra một vòm ánh sáng trắng, bao Ngọc Phong Tử vào bên trong. Ngọc Phong Tử có cảm giác khi bị ánh sáng màu trắng này bao vây thì thân thể tựa hồ thoải mái hơn một ít, tâm trạng mù mờ lúc trước cũng theo đó mà tốt lên.
Ngọc Phong Tử cười khổ, lời nguyền này đến cùng là vì sao, vừa hạn chế thời gian ở lại của hắn, lại vừa giống như lễ rửa tội rửa sạch cơ thể cùng tâm linh của hắn.
Nhưng nghĩ lại, đại khái là sợ vì bị cách biệt ở đảo Mê Nha Độc nên suy nghĩ sẽ sai lệch, sợ Tiên - Yêu vội vã rời khỏi đảo sẽ làm ra mấy chuyện làm hại nhân loại thì phải.
"Aizzzz." Ngọc Phong Tử thở dài một tiếng, cố gắng nhắm mắt, lại mở ra, khôi phục trạng thái bình thường nhảy xuống khỏi bia đá, đi đến bên người Bạch Hi.
"Đi thôi, tiểu đồ đệ, đến thành phố Hi Vọng." Ngọc Phong Tử xoa xoa đầu Bạch Hi, nên đi xem tiểu Phỉ nhi thôi, đã lâu không thấy, Tiểu Phỉ nhi có phải đang nhớ hắn hay không? Cạc cạc!
"Sư phụ..." Bạch Hi định nói lại thôi, có nên nhắc nhở sư phụ một chút hay không?
"Làm sao thế?"
"Người..."
"Gì thế?? Có chuyện mau nói."
"Người có thể cạo râu hay không? Như vậy thật sự là không thể gặp người đâu sư phụ!" Tiểu
Bạch Hi ủy khuất đỏ mặt nắm tay nhỏ nhắm chặt hai mắt nói với Ngọc Phong Tử.
“Kỳ thực không phải con ghét bỏ sư phụ, nhưng mà bộ dáng này của sư phụ thật sự là không thể đến nơi đông người được, bị phân biệt đối xử là chuyện nhỏ, lỡ bị người ta xem là một lão già kỳ quái hay thú vật thì làm sao bây giờ?!” Tiểu đồ đệ Bạch Hi vẫn là thực sự quan tâm sư phụ.
“A ha ha ha… Thật đúng là khó chịu nổi thật… Vậy mà lại bị đồ đệ răn dạy rồi… Hắc hắc.” Ngọc Tử Phong có chút ngượng ngùng gãi đầu, động tác trẻ con, nhưng lại xứng với vẻ mặt râu bạc kia, thật sự có chút tam quan* bất chính.
(* Tam quan, hay còn gọi là thế giới quan, bao gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quanà tam quan bất chính đó là cả thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của bản thân đều bị méo mó)
Hai người rời khỏi bia đá, Ngọc Phong Tử lén lút đi theo phía sau Bạch Hi, mượn cây cối che đi cảnh mình sửa sang lại bản thân, giống như là không muốn để Bạch Hi nhìn thấy tình trạng chật vật của mình. Bạch Hi cũng chỉ tùy theo tính của vị sư phụ này, im lặng đi về phía trước, ba năm này không biết là sư phụ chăm sóc cậu, hay là cậu chăm sóc sư phụ đâu?
Bụi cỏ màu xanh lá hơi hơi động, có tiếng sột soạt truyền vào trong tai, Bạch Hi đã là người tu hành cùng sẵn là Dị Năng Giả nên cảnh giác nói cho cậu biết, nơi đó có cái gì.
Cậu bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước, cái kia có khả năng là một con côn trùng biến dị, chỉ cần nó không chủ động công kích cậu, như vậy cậu cũng sẽ không vô cớ ra tay.
Cách đó không xa, ở phía sau, Ngọc Phong Tử vẫn chưa cảm nhận được gì nên cứ mãi lo cho tạo hình của mình.
“Vút!” Tiếng xé gió lên, đột nhiên có một con nhện màu tím khổng lồ lao vút về phía Bạch Hi, với tốc độ như đạn bắn!
“Xoạch.” Con nhện tím đứng ở trước mặt Bạch Hi, Bạch Hi nhân lúc con nhện di chuyển liền đồng thời kích phát dị năng không gian, thuấn di!
Hoặc là nói hiện tại cậu đã có thể nháy mắt bước đi, bình thường trong khi huấn luyện, cậu đương nhiên sẽ không bỏ quên dị năng, mỗi ngày đe72u lợi dụng dị năng không gian đi xuyên qua rừng cây. Nếu bạn nhìn thấy sự luyện tập của cậu ta, như vậy bạn sẽ có cảm giác giống như cậu ta trực tiếp đi xuyên qua cây cối vậy, kỳ thực cậu ta chỉ là lúc chạy đến cây cối phía trước lợi dụng dị năng không gian bước lên một bước, điều chỉnh thân thể, vòng qua chúng! Sức mạnh trong người càng nhiều, như vậy cậu càng dễ dàng di chuyển, thậm chí còn có thể bảo hộ Phan Phạn rồi!
“Xịt…!” Con nhện tím hình như có chút chán nản, cảm giác khó chịu khi bị trêu đùa, nó phun ra chất dịch màu xanh mang theo độc khí nồng đậm, mấy cây cỏ bị chất dịch kia phun tới liền héo rũ thối nát.
Bạch Hi thấy một màn như vậy không khỏi bị nổi da gà khắp người. Nọc độc như vậy, thực đúng là không thể trêu vào mà!
Cậu quay mặt nhìn về phía Ngọc Phong Tử, bóng người đen tuyền kia vẫn cứ tự sửa sang lại “mỹ dung” của mình!
Bạch Hi dời tầm mắt một lần nữa về trên thân con nhện độc. Chiêu này của sư phụ đúng là lần nào cũ
Ha ha...... Thật sự có lỗi, ta vì chờ cậu xuất hiện nên dầu đã cạn đèn đã khô rồi. May mà thời khắc cuối cùng có thể nhìn thấy cậu, Bạch gia đã sụp đổ lâu rồi. Ta không trông cậy cậu có thể làm rạng rỡ tổ tông, chỉ cầu cậu có thể truyền thừa niệm lực cho thế hệ sau này, như vậy...... Thì người sáng lập ra Bạch gia là ta, cũng là ác nhân lớn nhất chờ đợi ngày này biết bao nhiêu năm cũng đã mãn nguyện rồi......”
Sương mù mênh mông, thế giới bắt đầu sụp đổ, Bạch Hi ở trong đó có cảm giác cả người như bị chia năm xẻ bảy, lúc này có một luồng ánh sáng ấm áp chiếu tới, nhẹ nhàng bao lấy Bạch Hi.
“Chết tiệt...... Tại sao lại như vậy, rốt cuộc là tại sao lại như thế?” Bạch Hi cố gắng gào ra tiếng để bớt đi cảm giác lồng ngực bị đè nén! Vừa dứt, không khỏi có chút kinh ngạc.“Cậu, này, có thể nói chuyện rồi?”
Luồng ánh sáng màu vàng kia mang theo Bạch Hi rời khỏi thế giới sương mù mênh mông.
Bạch Hi không cam lòng kêu chủ nhân của giọng nói vừa nãy.
“Là tổ tiên ư!? Rốt cuộc là có chuyện gì xả ra!!!” Bạch Hi hô to! Nhưng luồng ánh sáng kia chợt lóe, thế giới sương mù mênh mông biến mất, trước mắt một màu đen kịt, mệt mỏi đánh úp lại, Bạch Hi lại rơi vào hôn mê.
“Nửa tháng đã trôi qua rồi, tại cậu ta sao còn chưa tỉnh lại cơ chứ?” Ngọc Phong Tử bất đắc dĩ kêu rên.
Trong nửa tháng này Thụ Yêu đều luôn cố gắng nhớ lại chuyện của trước kia, Bạch Hi cũng chưa chịu tỉnh lại, nhưng sinh mệnh dồi dào chứng tỏ cậu ta căn bản không có việc gì!
Này một người này hai người này, đang tính chơi cái cái trò gì vậy? Vậy hắn đã lo lắng suông rồi sao?! Ngọc Phong Tử phồng miệng lên. Tức giận đến mức không còn đàng hoàng nữa rồi.
“Khụ......! Khụ khụ!” Trên giường truyền đến tiếng ho khan.
“Hắc! Đồ đệ bảo bối của ta, cậu rốt cục tỉnh! Sư phụ chờ mãi đến mức hoa rơi rụng hết cả rồi!” Ngọc Phong Tử kêu hai tiếng quái đản, hai bước đến bên giường.
“Hừ!!” Thụ Yêu cũng nhận thấy Bạch Hi tỉnh, định nói chuyện, liền nghe thấy Ngọc Phong Tử khoa trương nói mấy lời buồn nôn. Hừ! Chờ đến mức hoa rơi rụng hết ư? Còn ta thì chờ ngươi đến mức biển cạn đá mòn rồi đây!
Ngọc Phong Tử thần kinh không ổn định vẫn chưa cảm giác được Thụ Yêu có gì không ổn, ngồi yên ở bên giường hỏi Bạch Hi.
“Đồ đệ này, sao cậu hôn mê lâu như vậy?”
“Ngu ngốc, lúc ngươi hôn mê ngươi có biết ngươi vì sao ngươi lại hôn mê thật lâu sao?” Thụ Yêu không lưu tình chút nào đả kích Ngọc Phong Tử! Hôn mê là cái gì? Hôn mê chính là không có ý thức, đồ ngốc!
“Ta...... Khụ khụ......” Bạch Hi mở miệng, nhưng cảm giác khó nói chuyện lại xuất hiện như lần đó ở trong mộng, thanh âm khàn khàn, cổ họng ran rát.
“Nhiều ngày như vậy còn chưa được uống nước ...... Đồ đệ chờ ha, sư phụ đi rót nước cho cậu nhé.” Ngọc Phong Tử bỗng nhiên nhớ tới, nhân loại có thể không ăn, nhưng không thể không uống nước, có lẽ vì trong lời gian này Bạch Hi hôn mê...... Hắn và Thụ Yêu lại không nghĩ tới vấn đề này...... Vì thế Bạch Hi, từ đó đến giờ không có giọt nước nào vào trong họng. Ngọc Phong Tử bởi vì thẹn trong lòng nên hạ thấp phong thái.
Tiếp nhận ly trà Ngọc Phong Tử đưa tới, thông nhuận cổ họng.
“Thảo nào ta không thể nói chuyện ở trong giấc mơ với tổ tiên, hóa ra là bởi vì không có nước......!! Sư phụ! Ngươi hại ta đến thảm!” Bạch Hi khóc không ra nước mắt, trong giấc mơ cậu không thể đặt câu hỏi, nên rất nhiều thứ cậu không thể hiểu được, cũng không thể tìm ra nguyên nhân nói không được, hóa ra là không có người cho cậu uống nước?! Có chút ảo não, Bạch Hi làm loạn nên như trẻ con.
“Sư phụ! Đều tại ngươi!”
“Ta...... Ta......”
“Tóm lại ta sai sót một cái nhưng lại là cơ hội cuối cùng!”
“Sao......” Bạch Hi còn chưa nói xong, bỗng nhiên một cái bàn tay rễ cây trắng nõn bưng kín miệng.
“Suỵt...... Đừng ầm ĩ.” Thụ Yêu nói nhỏ ở bên tai Bạch Hi.
Giọng nói kia quỷ dị nói không nên lời, khiến Bạch Hi bình tĩnh trở lại.
Ngọc Phong Tử chớp chớp mắt, cái cảm giác không thoải mái kia lại tới nữa, sao lại thế này?
“Ta là Thụ Yêu, cậu vừa tỉnh, trước cứ nghỉ ngơi một lát, lát nữa chúng ta lại nói chuyện.” Nói xong Thụ Yêu liền kéo Ngọc Phong Tử rời khỏi phòng.
“Hắc, lão huynh, sao bây giờ ngươi lại khách khí như vậy, trước kia ngươi đâu có như thế này.” Ngọc Phong Tử phát hiện mình có chút không hiểu lão bằng hữu đã sống đến mấy trăm năm tuổi này.
Thụ Yêu nhíu mày, ngươi không biết thì tốt hơn, bao gồm...... Tâm tư muốn ở cùng ngươi của ta. Ngươi chắn cho ta một tia sét kia, nhưng không bị đạo sét kia đánh trúng thì lại bị trúng cái khác ...... Thời đại biến hóa đâu rồi, thời đại tu tiên biến thành thời đại của Dị Năng Giả, thế giới an tĩnh yên bình cũng biến thành tận thế khói lửa nổi lên bốn phía.
Ta đã thay đổi...... Như vậy ngươi...... Sẽ thay đổi sao?
Thụ Yêu lắc lắc đầu, quăng suy nghĩ ra sau đầu.
Không phải không biết ngươi có người con gái ngươi yêu thương, mà là tim của ta, không sống vì ta, mà sống vì ngươi.
“Ta nhớ tới một vài việc.” Thụ Yêu quay lưng nói với Ngọc Phong Tử.
“Là về Bạch Hi ư?” Ngọc Phong Tử nghiêm mặt hỏi.
“Ừh.” Thụ Yêu vẫn như cũ đưa lưng về phía Ngọc Phong Tử.
Gío thổi qua Thụ Yêu cùng Ngọc Phong Tử, đỉnh núi rộng lớn chỉ có hai người cùng Bạch Hi ở trong miếu thờ.
“Nửa tháng này ta luôn luôn cố nhớ lại, rất nhiều chuyện không đáng giá nhắc tới, khiến ta có chút hứng thú đó là một người đàn ông, là một người đứng đầu gia tộc.”
“Bạch gia.”
Ngọc Phong Tử lẳng lặng nghe, không đáp lời.
“Người sáng lập ra Bạch gia, Bạch Tảo Đường. Cũng là thủ phạm khiến cho gia tộc hắn bị thảm sát.”
“Bạch Tảo Đường lập ra một thời đại mới điên cuồng, khi đó không có yêu, Tu Tiên Giả, mà là nhân loại bình thường. Nhưng hắn đã sáng lập ra một năng lực mới - niệm lực. Niệm lực chính là tín ngưỡng cường đại nhất trong lòng mỗi người có thể dựa vào. Giống như một người phụ nữ tay không tấc sắt, khi con của nàng gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, ngọn lửa nhỏ trong lòng cô ta sẽ bùng cháy mãnh liệt, cô ta sẽ có thể làm ra những chuyện mà bình thường không thể nào làm được, có thể khiến người ta trố mắt đứng nhìn. Nhưng đây chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, không phải muốn xem là xem được.”
“Bạch gia tựa hồ trời sinh có tư chất và tư cách để sử dụng niệm lực. Có lẽ đây là do Bạch Tảo Đường mang lại.”
“Mỗi người đều có khả năng vô hạn, có khả năng tiến hóa ra năng lực, nhưng nó không những chỉ cần đến thực lực, còn phải cần đến kỳ ngộ. Thực lực chưa đạt tới, dù có gặp kỳ ngộ, cũng không thể nắm chắc được nó. Thực lực đủ, nhưng nếu không gặp được kỳ ngộ, cũng chỉ có thể cảm thán ông trời bất công mà thôi.”
“Bạch Tảo Đường, hắn vừa đúng gặp thời cơ, cũng vừa có được thực lực. Cho nên hắn làm được, hơn nữa còn làm cho cả gia tộc phồn vinh.”
“Bạch gia mở học đường tư nhân, Bạch Tảo Đường truyền xuống những gì hắn đã lĩnh ngộ cho những người trong Bạch gia. Bạch gia ở cùng yêu và Tu Tiên Giả trổ hết tài năng. Người thường không biết điều đó, đó là bởi vì ước định giữa những người có năng lực, không thể làm hại người thường, không thể để lộ ra điểm bất thường của mình ra ngoài. Bạch gia cũng vì hắn mà trở nên huy hoàng.”
“Nhưng Bạch gia bị thảm sát cũng là bởi vì hắn.”
“Sau khi nhân loại tự mình phát triển năng lực siêu việt, tuổi thọ liền kéo dài rất lâu. Vốn lẽ đây chính là một điều rất tốt, Bạch gia hết đời này đến đời khác đều đông đúc con cháu, tuy rằng không phải ai cũng có năng lực nắm giữ niệm lực, nhưng điều đó lại rất tốt không phải sao?”
“Nhưng Bạch Tảo Đường lại không cam lòng, hắn muốn trở nên càng cường đại hơn. Tuổi trẻ xốc nổi, hắn tiếp tục tu hành, muốn tiếp tục sáng lập ra một năng lực mới.”
“Không ai biết hắn muốn làm gì, nhưng có một ngày, Bạch Tảo Đường đi ra ngoài tu hành hơn mười năm, một mực không chịu trở về, rồi đến một ngày rất bình thường, Bạch gia đột nhiên chết rất nhiều người. Hầu như người của Bạch gia đều đã chết, mãi cho đến khi Bạch gia bị giết chết hết, Bạch Tảo Đường vẫn không xuất hiện.”
“Có người nói hắn tu hành xảy ra chuyện, tẩu hỏa nhập ma mà chết. Khiến Bạch gia mất đi chỗ dựa, huy hoàng liên tục giảm xuống.”
“Có người nói hắn chưa thỏa mãn với hiện tại, quá tham lam, nên bị trời phạt, bằng không Bạch gia cũng sẽ không đột nhiên biến mất cùng với yêu và Tu Tiêu Giả.”
“Nhưng mặc kệ là nói như thế nào, Bạch gia bị thảm sát tuyệt đối có liên quan tới Bạch Tảo Đường.”
Nói tới đây Thụ Yêu không nói thêm nữa.
Ngọc Phong Tử cũng tự mình suy nghĩ.
Thật lâu sau, Thụ Yêu lên tiếng.
“Tiểu gia hỏa, nghe đủ chưa?”
Ngọc Phong Tử phát ra tiếng ngạc nhiên quái đản, Bạch Hi đang nghe?
“Két --” Tiếng đẩy cửa vang lên, Bạch Hi vịn cánh cửa đi ra ngoài.
“Tôi không cố ý, chính là muốn đi ra để nói cho các ngươi biết giấc mơ của ta.” Giọng Bạch Hi khàn khàn.
Giấc mơ kia, Bạch Hi không thể hiểu toàn bộ được, cho nên muốn hỏi xem Thụ Yêu cùng Ngọc Phong Tử. Bọn họ sống lâu như vậy, nhất định biết những chuyện mà đứa trẻ 9 tuổi như cậu không biết.
Nhưng còn chưa đẩy cửa, liền nghe thấy thanh âm trầm ổn của Thụ Yêu......
“Tôi chính là hậu duệ của Bạch gia?” Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
“Ừhm. Từ biểu hiện cùng họ của ngươi, ngươi chính là hậu nhân cuối cùng của Bạch gia.” Thụ Yêu nói.
Bạch gia? Bạch Hi chưa bao nghe giờ nghe thấy mẹ nhắc đến chuyện này. Còn cha? Đó là một từ xa lạ. Nhưng nếu mẹ đã không nói, Bạch Hi cũng biết không nên chạm đến miệng vết thương trong lòng mẹ. Mẹ tên là Thanh Lưu, như vậy nhất định cha họ Bạch.
Bạch Hi kể lại giấc mơ của mình cho Thụ Yêu cùng Ngọc Phong Tử.
“Tiểu gia hỏa.” Biết tên họ của Bạch Hi, nhưng ánh mắt Thụ Yêu vẫn cứ ôn nhu nhìn cậu, gọi cậu là tiểu gia hỏa. Thụ Yêu không nói gì, biết chắc đó là Bạch Tảo Đường, lúc đó hắn từng là một cái cây nhỏ lúc linh trí mới hình thành mà làm một chuyện.
Khi đó Bạch Tảo Đường còn chưa nổi tiếng - người sáng lập ra Bạch gia trong tai Yêu giới cùng Tu Tiên Giả, nhưng hắn mỗi ngày đều sẽ ở chính trước mặt mình kể ra tâm sự, thiếu nhiên lòng mang khát vọng, có nhiệt huyết tuổi trẻ, muốn đứng vững trên đỉnh của thế giới, nhìn một cái. Có lẽ hắn cũng không biết chính mình có thể nghe được hay không, nhưng khi thấy cây này nhỏ này dựng đứng ở bờ sông, rõ ràng có tư duy nhưng không ai phát hiện, rõ ràng nghe hiểu được tiếng người nhưng không ai tới dừng chân, Bạch Tảo Đường có lẽ trong lúc vô ý làm bạn với Thụ Yêu rất nhiều năm.
“Ngươi muốn đi tìm cô gái ngươi lạc đúng không? Phỉ Nhi kia cũng chỉ là vô ý, lại đem ngươi đến nơi này, nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ giúp ngươi. Quyết không ngăn cản.” Thụ Yêu nói tới đây thì không nói nữa. Phỉ Nhi cho dù là bằng hữu của hắn và Ngọc Phong Tử, nhưng hành động vô ý của nàng, cũng khiến hắn và Ngọc Phong Tử ít hay nhiều cũng có chút áy náy.
Bạch Phong Tử đang đứng bên cạnh có chút tức giận, đây chính là cây mầm tốt, thật vất vả mới nhận hắn làm sư phụ, không thể thả chạy đi được!
Còn chưa chờ Bạch Phong Tử nói. Bạch Hi đã lên tiếng
“Không cần, chị Phỉ Nhi cũng là vô tình mang tôi đến, nhưng nếu không phải chị Phỉ Nhi mang tôi tới nơi này, nếu không biết sư phụ, tôi cũng sẽ không biết hóa ra gia tộc của tôi còn có chuyện như vậy.”
“Tôi nhất định phải tìm được Phạn Phạn, nhưng không phải bây giờ.” Bạch Hi tin tưởng vững chắc. Cô gái luôn làm bạn, làm lão sư những khi cậu bất lực nhất kia, cậu nhất định sẽ trở lại bên cạnh cô.
Cậu sẽ không tự cao mà cho rằng mình có thể gây dựng lai Bạch gia, nhưng để huyết mạch Bạch gia tiếp tục được kéo dài ánh sáng, cậu vẫn sẽ cố gắng.
Phạn Phạn, chờ tôi. Chờ khi tôi xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, tôi sẽ không còn là một đứa bé không có năng lực mà cô luôn phải bảo vệ nữa.
Tôi sẽ dẫn cô, đi ngắm tất cả phong cảnh khắp thế gian, cuối cùng, nắm tay cô, bên nhau đến già. Cô là Zombie, nếu không có cách để cô biến lại trở thành nhân loại, như vậy tôi sẽ biến thành Zombie cùng cô uống máu, ăn thịt người là được rồi.
Thời gian ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Kết quả thế giới vẫn không thay đổi, Zombie vẫn hoành hành như cũ, nhân loại vẫn như cũ rúc ở khu an toàn liếm miệng vết thương.
Nhưng ở trên đảo Mê Nha Độc, ngàn dặm lại chẳng có lấy một con Zombie, vạn dặm không có người ở.
“Hô!”
Bạch Hi quát lớn một tiếng.
Áo giáp! Ngưng tụ! Trong lòng hò hét, đầu óc thúc giục niệm lực ngày càng thuần thục.
“Hô.”
Tiếng gió thổi vang lên, Bạch Hi nhìn kỹ áo giáp trên người mình.
Từ hình dạng khí thể sương mù ngưng tụ thành thực chất cho biết cấp độ của khôi giáp.
Chuyện này Bạch Hi dĩ nhiên đã tu luyện trong ba năm này mới có thể làm được như bây giờ.
Không biết là do tu luyện hay là ở thời kỳ tận thế này nhân loại đã trưởng thành với tốc độ nhanh hơn rất nhiều, bây giờ thiếu niên mười ba tuổi mặt mày đã có bước đầu nẩy nở, giống như hạt mầm trưởng thành với tốc độ mau chóng, chiều cao của Bạch Hi cũng nghiễm nhiên có phong phạm của một tiểu đại nhân rồi.
Thụ Yêu lại đi rồi, tiếp tục dạo chơi trong đảo Mê Nha Độc, không biết đang tìm cái gì, hay là muốn làm bình ổn sóng lớn đang dâng lên trong lòng.
Sư phụ Ngọc Phong Tử vẫn chơi bời lêu lổng như thế, nhưng tốt xấu cũng nhớ được mình còn có một tên đồ đệ, mỗi ngày đều sẽ đến chỉ điểm một hai điều.
Năng lực nắm giữ niệm lực của Bạch Hi cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Tất cả tựa hồ cũng thoải mái khoan thai như vậy.
Chẳng qua là......
“Đã ba năm không gặp cô rồi......” Bạch Hi gượng cái cổ lên như muốn thăm dò bầu trời ở phía trên, giống như làm vậy là có thể thấy được khuôn mặt đang khắc sâu trong lòng.
“Phạn Phạn...... Cô như thế nào rồi? Còn ở trong thành phố Hi Vọng không? Có bị phát hiện là Zombie không......?” Bạch Hi thì thào tự hỏi.
“Không biết Bạch Tiểu Hoa có mang đến phiền toái cho cô không? Không có tôi ngày sẽ rất buồn chán chứ?”
“Tôi rất nhớ cô......”
“Hi vọng lúc gặp cô sẽ không nuôi dưỡng thêm một nhân loại nữa!” Nếu là như thế...... Bạch Hi ánh mắt chấn động.
“Có thể thế nào được chứ......? Aizzzz......” Nói không chừng Phạn Phạn sẽ coi cậu là một đứa trẻ, hoặc là em trai có hành động rất kỳ quái, sẽ khiến người chán ghét ...... Cậu không muốn Phạn Phạn ghét mình.
Bạch Hi thu hồi suy nghĩ, tiếp tục luyện tập những điều trước đây Phạn Phạn dạy.
Ngọc Phong Tử thực sự không thể trông mong là một lão sư tốt, ông ta căn bản chẳng dạy cậu cái gì, cũng chẳng thèm giám sát, thành quả ba năm này đều là do cậu kiên trì mới có được.
Bạch Hi lắc đầu.
“Tiểu đồ đệ, lại đang nói xấu sư phụ cái gì đấy?” Giọng nói trêu tức truyền đến.
Bạch Hi có
chút bất đắc dĩ nhìn Ngọc Phong Tử từ trên cây nhảy xuống.
“Sư phụ, còn chưa đến buổi trưa nên không có đồ ăn đâu.”
Đúng vậy, mọi người không lầm đâu.
Bạch Hi là đồ đệ của Ngọc Phong Tử. Trong suốt một năm nay, Ngọc Phong Tử hai mắt không thấy thời tiết thay đổi, không để ý đến chuyện bên ngoài, không quét dọn miếu thờ, không vào phòng bếp, không thấy bóng dáng. Trái lại Bạch Hi, quét dọn miếu thờ, giặt quần áo rồi nấu cơm, quả thực là không cần dạy cũng biết làm việc nhà. Một câu tóm lại Bạch Hi chính là Quản gia làm việc không công!
“Aii… ê…! Đồ đệ thân ái, chẳng lẽ sư phụ chỉ biết mỗi ngày chờ ngươi nấu cơm sao?” Ngọc Phong Tử nghiêm mặt nói.
Ừ, ừ, đúng rồi, câu tiếp theo sẽ là.
Kẻ làm sư phụ như ta cần cù chịu khó nhiều năm như vậy….
“Kẻ làm sư phụ như ta cần cù chịu khó nhiều năm như vậy.”
Quét dọn miếu thờ, giặt quần áo nấu cơm.
“Quét dọn miếu thờ, giặt quần áo nấu cơm.”
Bạch Hi ở trong lòng nói cùng lúc với Ngọc Phong Tử.
Thật là…. Mỗi lần cũng là một tràng lời ca cẩm giống y chang đến nỗi cậu cũng có thể đọc thuộc lòng rồi.
“Mặc dù nơi này chỉ có một mình ta, nhưng sư phụ cũng thật sự rất vất vả! Khó khăn lắm mới có được đồ đệ, đương nhiên muốn hưởng thụ là chuyện bình thường!”
Ngọc Phong Tử rút lời, có chút xấu hổ nhìn đồ đệ.
Hắn đương nhiên biết mỗi lần dùng cùng một lời giải thích thật sự là không có sức thuyết phục lắm, nhưng bởi vì hắn đã vất vả cùng tịch mịch lâu lắm rồi, khó khăn lắm mới có một đồ đệ nên tất nhiên muốn hưởng thụ một chút! Tuy rằng điều này có dấu hiệu ngược đãi lao động trẻ em….
“Khụ khụ, đồ đệ này, đừng ghét bỏ sư phụ, không phải hôm nay sư phụ truyền thụ tài nghệ cho ngươi sao….” Đồ đệ ngoan, tha thứ cho sư phụ đi!
Bạch Hi liếc liếc mắt, không đáp lời, ai biết sư phụ không đáng tin này đang nói thật hay giả chứ? Suốt một năm nay Bạch Hi tự nhận là phi thường hiểu rõ người sư phụ này của cậu rồi.
“Được lắm, được lắm, khom người với ngươi rồi còn đòi lên mặt?” Ngọc Phong Tử thu hồi vẻ lưu manh trên người, vẻ mạch trịnh trọng nhìn Bạch Hi.
“Nên vào chính sự thôi.”
Bạch Hi trừng mắt nhìn, hừ… Tuy rằng ông ta vẫn là sư phụ của cậu, nhưng chỉ cần chớp mắt, đã vứt đi sự lỗ mãng hồi nãy. Ngọc Phong Tử bây giờ, hình như Bạch Hi chưa bao giờ thấy.
“Sư phụ có một bộ quyền pháp, có thể giúp ngươi ngộ ra con đường của mình [ps nơi này ý nói là đường đi], quyền pháp này tên là, Thiên Mã Lưu Tinh Quyền, ngụ ý là phải tin tưởng nắm đấm của chính mình có thể xuyên thủng sao băng đâm thẳng bầu trời! Rất đơn giản đó chính là một quyền dứt khoát, nhưng là ngươi lĩnh ngộ được như thế nào không quan hệ tới sư phụ, lĩnh ngộ được hay không lĩnh ngộ được, không thể truy vấn!” Đúng thế, ừ, chính là như vậy, ngộ không được cũng không phải là lỗi của hắn!
Lời nói lúc trước còn có chút ít phong phạm tự cao, nhưng một câu cuối cùng này…. Bạch Hi thấy thế nào cũng cảm thấy Ngọc Phong Tử trước mặt lại trở sư phụ lưu manh mười phần như ban nãy….!
Ngọc Phong Tử cũng không biết Bạch Hi đang suy nghĩ cái gì, nhắm mắt lại dỡ xuống phòng bị toàn thân.
Thân thể yếu đuối không xương duỗi ra.
“Bốp!” Một quyền nhạt nhẽo tầm thường không có gì lạ, lại có thể đánh gãy một cây cổ thụ cao năm thước.
Cách không truyền lực? Bạch Hi rốt cục cảm thấy bây giờ người sư phụ này không lừa mình nữa.
“Tốt lắm, ngươi tu luyện đi.” Đánh xong một quyền này, Ngọc Phong Tử đứng thẳng thân mình nói với Bạch Hi.
Bạch Hi chớp mắt nhìn Ngọc Phong Tử.
Nhìn chăm chú…..
.
.
.
“Làm cái gì đấy?” Rốt cục Ngọc Phong Tử nhịn không được, bĩu môi hỏi.
“Sư phụ, người không giảng bài cho ta ư? Cứ như thế mà đi?” Bạch Hi không hiểu, chỉ nhìn Ngọc Phong Tử thi triển một lần, làm sao có thể tu luyện được?
“Đúng vậy, không có.” Sắc mặt Ngọc Phong Tử có chút không được tự nhiên nói.
“Ta ngay từ đầu đã nói rõ rồi nha, lĩnh ngộ được hay không cũng không thể truy cứu. Ta cho ngươi xem một lần, lĩnh ngộ có được hay không là chuyện của ngươi. Ngươi theo cảm giác của mình là được.” Ngọc Phong Tử sờ sờ đầu lưu lại một câu liền chuẩn bị ly khai.
“Cái gì….Sao?!” Bạch Hi hướng về phía bóng lưng Ngọc Phong Tử mà hô.
“Sư phụ, người là đồ lừa bịp!!”
Ngọc Phong Tử tự nhiên sẽ không quay đầu, bóng dáng biến mất nhanh như gió.
“Chỉ cho ta nhìn một lần, rồi bảo ta tự học? Này…” Bạch Hi đầu óc có chút loạn, đừng nói là đánh được, mà làm sao có thể luyện tập cũng đã là một vấn đề?
Bạch Hi nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi xổm xuống tại chỗ, sau đó lại đứng lên, nằm xuống rồi lại ngồi dậy, trong lòng như có con mèo đang cào.
Làm cho cậu xem nhưng không dạy cậu, này thật đúng là làm cho người ta xem “thấy thèm con mắt”!
A a a a, Bạch Hi nhắm mắt vò đầu loạn xạ.
Không được, nếu đã thấy được, cho dù phải nhìn trái bầu mà vẽ cái gáo cũng phảithử một chút!
Bạch Hi “Hô” một cái rồi đứng dậy.
Nhớ lại động tác ban nãy của Ngọc Phong Tử, nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể......
“Yahhh…!” Bạch Hi trợn mắt thét lớn một tiếng, đánh ra một quyền!
“Hô.”
......
......
......
“Vì sao? Vì sao chỉ có cỏ động, hơn nữa còn có kèm theo tiếng gió!”
Bạch Hi tức giận dậm chân tại chỗ, thật sự có chút mất hứng!
Tiếp nào!
Bạch Hi nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể.
Lúc này Bạch Hi dùng luồng khí xung quanh mình bao lấy cánh tay, việc này đối Bạch Hi có được niệm lực mà nói là chuyện cực kỳ nhỏ.
Ừ, Bạch Hi cảm thụ được luồng khí trên cánh tay, nó đang hình thành, nỗ lực để nó hòa làm một với hơi thở của mình, hi vọng sau khi luồng khí này rời khỏi thân vẫn có thể kiểm soát được.
Khí không phải là không thể rời khỏi được thân thể, nhưng sau khi rời khỏi thân thể vượt qua một khoảng cách nhất định sẽ không chịu khống chế nên sẽ một lần nữa trở về lại thân thể.
Bạch Hi lần đầu tiên khống chế được khí thoát ly thân thể trong phạm vi 50 cm.
Hít...... Bạch Hi điều chỉnh hô hấp.
Hi vọng đây là phương pháp thi triển “Thiên mã lưu tinh quyền” mà Ngọc Phong Tử đã dạy!
“Yahhh!” Bạch Hi vung ra một quyền, tách luồng khí rời khỏi cánh tay, tiếp xúc đến không khí, khống chế được nó hướng về phía một gốc cây nhỏ ở gần đó.
“Bịch!” Một tiếng vang vô cùng nhỏ, nhưng vì luôn tập trung cao độ nên Bạch Hi đã nhận ra.
Nho nhỏ thất vọng hiện lên gương mặt Bạch Hi. Không được sao? Khí sau đi rời thân thể cậu trong phạm vi 50 cm liền trực tiếp mất đi rồi lực đánh hòa vào cùng lực ngưng tụ, hóa thành sương mù trở lại trong thân thể.
Một lát sau Bạch Hi lại ngẩng đầu lên, tiếp tục!
Nhớ lại lời nói ban nãy của Ngọc Phong Tử, giống như radio lặp lại.
“Ta ngay từ đầu đã nói rõ rồi, lĩnh ngộ được hay không cũng không thể truy cứu. Ta cho ngươi xem một lần, lĩnh ngộ hay không lĩnh ngộ được là chuyện của ngươi. Ngươi chỉ cần theo cảm giác là được.”
“...... Ta cho ngươi xem một lần, lĩnh ngộ hay không lĩnh ngộ được là chuyện của ngươi. Ngươi chỉ cần theo cảm giác là được.”
”...... Ngươi chỉ cần theo cảm giác là được.”
Cảm giác?
Chính mình lúc trước cái gì cũng không cảm giác được, chỉ dựa vào cách lý giải mà ra quyền, đánh ra một quyền dĩ nhiên sẽ không có hiệu quả gì, nhưng là bắt được cảm giác như thế nào đây?
Lại đứng dậy, nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể......
Lúc này Bạch Hi không mù quáng ra quyền nữa, mà tập trung tư tưởng cảm thụ không khí quanh mình, dòng nước, tiếng kêu của côn trùng, tiếng chim kêu.
“Hít, hà, hít, hà.” Bạch Hi ổn định tinh thần, thong thả hô hấp, muốn phát hiện xem có nơi nào bất thường hay không.
......
......
......
“Đồ đệ, ăn cơm nào, hôm nay sư phụ xuống bếp đấy!” Xa xa truyền đến một giọng nói của nam giới.
Xuyên thấu qua rừng cây, một làn sương khói dài dài bay lên, đó là phòng bếp của miếu thờ, ánh mặt trời nhẹ nhàng nhưng lại như lửa nóng, ánh mặt trời màu vàng dày đặc chiếu lên trên má Bạch Hi.
Không được...... Vẫn không cảm giác được.
Lông mày Bạch Hi nhíu chặt vào nhau, cậu biết mình duy trì tư thế này đã lâu lắm rồi, nhưng vẫn không thể cảm giác được địa phương nào khác thường cả!
Ngọc Phong Tử rốt cuộc là đã thi triển như thế nào?
Là dùng khí chung quanh thân thể đánh ra?
Hay là một loại dị năng nào đó?
Bạch Hi không biết.
“Được rồi đồ đệ, thiên phú của ngươi không tốt bằng sư phụ, hôm nay hay là thôi đi. Ha ha!” Ngọc Phong Tử nhìn sắc mặt Bạch Hi là biết, đồ đệ này nhất định chưa lĩnh ngộ được mà về nhà.
Đem khí thoát ly ra khỏi cơ thể rồi tiếp tục khống chế nó?
Không không không, khí là của chính ngươi, nó không tồn tại trong không khí được, cho nên tất nhiên sẽ không thể duy trì lâu được ở trong không khí.
Trừ phi là dị năng đặc biệt, ví như chữa thương, Dị Năng Giả có thể phóng khí ra bên ngoài, nhưng vẫn có hạn chế, chẳng qua phạm vi hơi lớn hơn một chút mà thôi.
Dị năng?
Không không không, nếu dị năng lĩnh ngộ tốt như vậy cũng sẽ không đặc biệt khiến cho cả thế giới hâm mộ rồi.
Huống hồ tố chất của con người có hạn, trong cuộc đời mỗi con người có thể lĩnh ngộ một loại dị năng đã là không dễ dàng rồi, có thể lĩnh ngộ được 3 loại đã vượt quá phạm vi, như vậy bản thân sống lâu nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Bởi vì đây là lẽ thường của siêu việt, là năng lực trời đất không thừa nhận, dị năng càng nhiều, thì sẽ càng giống như một người bị cột thuốc nổ lên mình, không cẩn thận, sẽ nổ mạnh!
“Không cần!” Bạch Hi cố chấp không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.
Mới một chút khó khăn như thế mà muốn cậu từ bỏ? Làm sao có thể!
Ngọc Phong Tử thấy Bạch Hi vẫn muốn tiếp tục nên không khuyên can nữa.
Muốn luyện thì cứ luyện, nhưng nếu không thể tìm được cảm giác, như vậy cũng không thể bắt đầu.
Ngọc Phong Tử hăng hái đứng ở một bên ôm ngực nhìn Bạch Hi.
Bạch Hi vẫn như cũ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Rốt cuộc là cái gì? Nếu không phải là khí của chính cậu, không phải dị năng. Bạch Hi nhíu mày, vậy nó sẽ là cái gì?
“Đồ đệ này, ngươi nghĩ lại xem lúc nãy sư phụ thi triển như thế nào?” Ngọc Phong Tử có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn nhắc nhở chỉ điểm cho Bạch Hi một chút.
Bạch Hi nghe vậy. Một ngày này đều nhớ lại rất nhiều lần rồi, sớm đã thuộc làu làu.“Nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể.”
“Đồ đệ cảm thấy sư phụ nhắm mắt lại là vì cái gì?” Ngọc Phong Tử hỏi.
Bạch Hi há mồm định trả lời, nhưng lại phát hiện tựa hồ không biết nói cái gì, lại nhắm mắt lại im lặng suy nghĩ.
“Nhắm mắt lại là vì cảm ứng sự vật bên người, khí, nguyên tố, năng lượng đúng không......?” Bạch Hi có chút không xác định, cậu nhắm mắt là vì để hiểu rõ biết tình huống quanh mình. Nhưng sư phụ thì vì cái gì đây?
“Nhưng là đồ đệ có nghĩ tới thay đổi hay không?” Ngọc Phong Tử nói.
“Thay đổi? Thay đổi cái gì?” Bạch Hi không hiểu, thay đổi? Thay đổi cái gì vậy?
“Thay đổi kết cấu sự vật xung quanh ngươi.” Ngọc Phong Tử nói tiếp.
“Ngươi cảm thấy một gốc cây cỏ nhỏ, một cây cổ thụ, chúng nó được tạo thành như thế nào?”
Tạo thành như thế nào?
“Chúng nó là thực vật. Nhưng chúng nó có sinh mệnh...... Đại khái...... Giống như nhân loại? Thân thể được tạo thành từ nước, đại khái, cũng có thể nói là máu của chúng nó?......”
“Sư phụ, ta không biết......” Bạch Hi nỗ lực suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu được.
“Chúng nó đều là do năng lượng tạo thành, ngươi cũng thế, ta cũng thế. Khí trong cơ thể chính là căn nguyên của sinh mệnh, còn lại đều là do năng lượng tạo thành, nhưng mà kết cấu của chúng ta khác với chúng, chúng ta có máu có thịt, có lối suy nghĩ, có thể chạy có thể nhảy.
Chúng cũng giống như thế chẳng qua là không có lối suy nghĩ, không thể cử động, kết cấu của chúng đơn giản hơn chúng ta rất nhiều. Cho nên chúng ta có thể thông qua dao mà chặt cây cối, giẫm lên cỏ nhỏ. Chỉ có trải qua năm tháng thử thách, gọt giũa cùng kỳ ngộ mới có thể giống như Thụ Yêu, tồn tại như yêu.”
Nói tới đây Bạch Hi càng thêm mù mờ, sư phụ nói điều này làm gì thế? Nó có quan hệ gì với chuyện mình muốn tìm cảm giác?
Ngọc Phong Tử cũng không để ý, hỏi Bạch Hi một vấn đề.
“Ngươi có nghĩ tới vì sao ngươi có thể chặt cây cối chưa?”
“Ta......” Chuyện này thật đúng là không nghĩ tới, bởi vì nó không có suy nghĩ, không thể chạy không thể đi sao? Bởi vì mình cường đại hơn nó sao?
“Bởi vì ngươi cường đại hơn so với nó, ngươi có thể phá vỡ kết cấu của nó, nhưng chỉ cần ngươi không phá hủy được căn nguyên của nó, nó vẫn có thể tái sinh sinh trưởng ra một kết cấu khác.”
“Ý của sư phụ là......” Bạch Hi giống như đã có chút hiểu.
“Bởi vì ta cường đại hơn nó, cho nên ta có thể thông qua con dao mà phá hư kết cấu của nó, nhưng nếu ta càng cường đại hơn, thì sẽ có thể trực tiếp thay đổi kết cấu của nó?”
“Bingo! Trả lời đúng rồi! Ngươi chặt cây, là từ bên ngoài vào bên trong, thông qua ngoại vật. Nhưng nếu ngươi trực tiếp thay đổi kết cấu, thì phải là từ trong ra bên ngoài.” Ngọc Phong Tử vỗ tay một cái, bản thân hắn không dạy Bạch Hi, chỉ mứoi nói như vậy mà Bạch Hi có thể biết thật sự là quá tốt rồi.
“Được rồi, trở về ăn cơm đi.” Ngọc Phong Tử cao hứng chuẩn bị xoay người đi về phía miếu thờ.
“Sư phụ đợi chút! Nhưng ta làm sao mới có thể làm được?” Bạch Hi sửng sốt, chạy nhanh gọi Ngọc Phong Tử lại.
Bước chân của Ngọc Phong Tử dừng một chút.
......
“Sao ngươi ngốc như thế! Ngươi là ai? Ngươi là trẻ mồ côi của Bạch gia, người khác nói không chừng phải sử dụng tất cả chiêu thức lục lọi trí nhớ khai quật tiềm lực của bản thân để thiết lập liên kết, khống chế việc thay đổi kết cấu trong cơ thể! Ngươi có thể trực tiếp sử dụng niệm lực đi thay đổi chúng thành thứ yếu hơn ngươi! Lấy quyền khống chế bản thân của chúng ra, bây giờ muốn sờ cắn nắn bóp chà xát mềm cứng tròn hay dẹp đều tùy ngươi a!” Ngọc Phong Tử có chút sụp đổ, đồ đệ này sao lại ngu ngốc quá vậy!
“Sư môn bất hạnh mà!” Ngọc Phong Tử ngửa mặt lên trời thét to.
Ngọc Phong Tử không muốn ở lại chỗ này nữa, làm bộ lau nước mắt nhưng thực chất là chạy về phía miếu thờ ăn cơm chiều.
Bạch Hi có chút oan ức, sư phụ này, có ai giống lối suy nghĩ của người đây, nói cái gì cũng chỉ giảng một nửa rồi để người ta tự lý giải, không quan tâm đến sau đó, thực muốn nghĩ là người không kính trọng người ta mà!
"Ai..." Lúc này trong rừng cây chỉ còn mỗi Bạch Hi, ánh trăng yên lặng chiếu lên đầu cậu, ánh trăng chiếu xuống, giống như đang tò mò vì sao đứa nhỏ này lại ngẩn người đứng ở chỗ này.
Được rồi, đến đây nào! Bạch Hi ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, ý chí chiến đấu tiếp tục dâng cao mà đứng lên!
"Hítttt..." Bạch Hi hít sâu một hơi, thở ra, nhắm mắt lại.
Tuần tra thực vật quanh mình ở trong đầu.
Chính là nó rồi! Bạch Hi nhìn trúng một gốc cây nhỏ không cao đến một thước.
Trong não lóe lên một chùm sáng mỏng manh giống như cá nhỏ đang bơi lội trong nước, vận sức chờ phát động. Đây là niệm lực của cậu.
Bạch Hi nhớ tới lời Thụ Yêu ca ca từng nhắc với mình.
"Niệm lực vốn chỉ là một loại năng lượng vô hình không màu không thể nhìn thấy, nhưng người của Bạch gia đã nắm được niệm lực, đè ép nó thành hình tồn tại ràng buộc trong não. Như vậy muốn sử dụng niệm lực, chỉ cần nghĩ trong đầu, là có thể kêu gọi niệm lực." Thụ Yêu lẳng lặng nhớ lại chuyện cũ, tận tâm trợ giúp Bạch Hi hiểu biết niệm lực, đó cũng coi như là giúp Bạch Tảo Đường một lần này.
"Người của Bạch gia chủ yếu tu luyện niệm lực, mỗi ngày sử dụng niệm lực, luyện tập hóa hình chúng, gia tăng độ thuần thục, độ nhạy cảm. Tu luyện đến trình độ niệm lực nhất định thì có thể biến nó thành thực thể, có được suy nghĩ, có thể tự hành động, nhưng vẫn chịu sự khống chế của kí chủ, dù sao không có kí chủ thì cũng không có niệm lực, giống như một con thú nhỏ mới được sinh ra, lần đầu tiên nhìn thấy thì mặc kệ là ai, đều sẽ cho rằng đó là mẹ mình."
"Bất cứ chuyện gì cũng đều có thiên phú, thiên phú cao, thao tác sử dụng sẽ càng thuận buồm xuôi gió. Nhưng nếu thiên phú cao mà không siêng năng luyện tập, thì sẽ kém hơn so với mấy người bình thường vụng về nhưng chăm chỉ luyện tập rồi."
"Trước đây Bạch gia còn có luyện võ nữa, muốn dùng niệm lực luận bàn với nhiều người khác nhau trong chiến đấu, sức phán đoán, khả năng phản ứng, đều là mong muốn cơ bản của người tu luyện niệm lực."
"Nhưng là cậu không có Bạch gia, không có quy trình huấn luyện cụ thể, không thể luận bàn cùng người có cùng năng lực với cậu, không có người chỉ điểm." Thụ Yêu có chút thương tiếc nhìn Bạch Hi.
Trong lòng Bạch Hi cũng không có nhiều cảm giác lắm với việc Bạch gia bị giết hại, nhưng lời nói tang thương của lão nhân trong giấc mộng kia, sự áy náy của ông ta làm Bạch Hi hơi hơi cảm thấy bi thương thay cho ông ta. Ông ta không yêu cầu quá nhều gì, chỉ cầu huyết mạch của Bạch gia có thể lưu truyền lại. Như vậy Bạch Hi sẽ nỗ lực.
"Không liên quan, Thụ Yêu ca ca, có năng lực này đệ đã kinh hỉ lắm rồi, có thể tu luyện tới trình độ nào, vậy còn phải bản thân đệ vậy." Bạch Hi nói như vậy đấy.
Bạch Hi phục hồi tinh thần lại, lại hít sâu.
Trong đầu cố nhớ lại, dẫn niệm lực ra ngòai, tới gần cây nhỏ từng chút một.
Không nhắm mắt lại khi cảm ứng hoàn cảnh quanh mình thì sẽ không phát hiện và nhìn thấy niệm lực mỏng manh màu trắng này.
Được, đến đi.
Niệm lực đến phía trước cây nhỏ, Bạch Hi khống chế nó quấn thành từng vòng lên cây nhỏ.
Cây nhỏ không có phản ứng gì, Bạch Hi thầm than mình quá mức dè dặt cẩn thận mà, cây nhỏ này không tiến hóa ra lối suy nghĩ, không giống như Thu Yêu ca ca là Yêu, chẳng lẽ mình còn sợ nó sẽ đứng dậy phản kích sao?
Niệm lực xâm nhập vào bên trong cây nhỏ.
"Xì xèo!" Tiếng kêu này không phải sự thật, nhưng lại truyền vào trong tai Bạch Hi, Bạch Hi cảm giác cảnh tượng trước mặt mình đập vào mặt, nhanh chóng lưu chuyển, ngắn ngủn vài giây lại giống như đưa Bạch Hi vào một không gian khác vậy, trước mắt có một đoạn hình ảnh ngắn tựa hồ là quá trình từ hạt giống trở thành cây.
"Đây là....là quá trình phát triển của cây ư?" Bạch Hi thì thào tự nói.
Hiện tại cậu có cảm nhận được suy nghĩ của cậu vừa động thì có thể khiến cái cấp nhỏ này bị hủy diệt trong chớp mắt.
Nhưng cậu không muốn làm như vậy, vì thế niệm lực ở trong cây nhỏ phải một lát sau mới có thể về tới trán của cậu.
Bạch Hi mở mắt ra, trước mắt không lại phải là trạng thái sương mù của năng lượng nữa, mà là một rừng cây thật.
Sinh linh trên thế gian đều có mạng sống, trừ phi bị công kích, lúc đó chúng ta mới không nên thương hại chúng nó làm gì.
Bạch Hi vừa nghĩ vừa chạy về phía miếu thờ.
"Tiểu gia hỏa này...." Ở một góc tối, Ngọc Phong Tử không biết làm thế nào bưng bát cơm ăn nhìn bóng lưng Bạch Hi.
"Còn chưa tu luyện quyền pháp đâu, có thể khống chế thực vật liền vui vẻ tìm không ra phương Bắc rồi. Nhân loại, zombie cũng không phải dễ khống chế như thế, nhất định phải đánh giết chúng! Thật đúng là một đứa nhỏ ngốc nghếch mà..." Ngọc Phong Tử đúng là một đứa nhỏ ngốc nghếch mà...." Ngọc Phong Tử nói xong liền cúi đầu và mấy miếng cơm vào miệng.
Nửa tháng sau.
Ánh mặt trời tươi sáng, gió mát, không khí trong lành.
Bạch Hi tập trung tư tưởng tác động lên hơi thở cây cối hoa cỏ bên cạnh, bây giờ chúng đều đã nằm trong sự khống chế của niệm lực, vung tay một cái là có thể thay đổi kết cấu của chúng.
"Phù." Bạch Hi thở phào một hơi.
Nửa tháng này cậu luôn luôn thuần phục sử dụng niệm lực khống chế thực vật, một luồng niệm lực đã có thể chia ra một nhánh khác để bám vào trên thực vậ.
Lau những giọt mồ hôi không tồn tại, mỗi ngày luyện tập đều rất hao phí tinh lực, nhưng, nếu không nỗ lực thì thành công ở đâu?
Bạch Hi đi về phía miếu thờ.
Tiểu quản gia cần cù chăm chỉ mở cửa, vẫn như thường ngày đều quét dọn miếu thờ sạch sẽ, sau đó bắt tay vào nấu cơm.
Cơm vừa làm được một nửa liền có tiếng bước chân truyền đến.
"Sư phụ...Cơm còn chưa xong đâu nên người không cần vội vàng như thế." Bạch Hi bất đắc dĩ giơ cái môi xào đồ ăn lên.
"Ách, hắc hắc...." Ngọc Phong Tử nghe vậy có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc.
"Đồ đệ này! Con nghe vi sư nói...." Ngọc Phong Tử có chút khác thường hưng phấn muốn nói với Bạch Hi.
"Sư phụ, tránh ra một chút." Bạch Hi bưng đồ ăn mới được xào xong lên, đi đến phía trước Ngọc Phong Tử, nói.
"A, được...." Ngọc Phong Tử nghe lời tránh ra.
"Không phải! Đồ đệ, điều sư phụ muốn nói với con chính là...." Ngọc Phong Tử lúc này lại nghĩ tới lời muốn nói
"Sư phụ có thể ăn cơm rồi." Bạch Hi nói với Ngọc Phong Tử, thuận tiện lấy bát đũa ra.
Ngọc Phong Tử ai oán nhìn Bạch Hi.
Từ nửa tháng trước, mình bảo tên đồ đệ này học quyền pháp đánh thực vật, sau đó nó liền không thèm nhìn mình nữa, chẳng lẽ mình xấu lắm sao? Cái kia là thực vật mà, thôi kệ, dù sao nó cũng không phải người....
"Đồ đệ này, vì sao nhiều ngày như vậy con đều không chịu quan tâm trả lời sư phụ thế?" Ngọc Phong Tử bi phẫn.
Bạch Hi đặt bát đũa lên bàn.
"Sư phụ, không phải người nói con phải tự tìm con đường riêng cho mình ư?"
Con nói chính là vạn vật đều có sinh mệnh, con không muốn vì ham muốn cá nhân mà phải làm hại mấy sinh mệnh vô tội."
Ngọc Phong Tử nghe vậy ngẩn người ra.
"Vậy nếu ở nơi hoang dã không có đồ ăn, con sẽ không đi săn giết động vật ư?"
Bạch Hi cũng sửng sốt, đúng vậy, nếu trong tình huống không có đồ ăn thì ngoại trừ việc săn giết động vật thì còn có thể làm gì đây?
Nhưng mà...
"Sư phụ, con có cái này." Bạch Hi vươn tay, chiếc nhẫn không gian ở ngón áp út lóe ra tia sáng mỏng manh.
"Nếu con muốn ăn gì thì chỉ cần dự trữ ở trong chiếc nhẫn không gian này, như vậy sẽ không sợ không có đồ ăn rồi." Hơn nữa, nếu con ở gần Phạn Phạn, như vậy Phạn Phạn nhất định sẽ có cảm ứng với chiếc nhẫn không gian! Đây cũng là vật có thể khiến con tìm được Phạn Phạn!
"Chiếc nhẫn không gian?" Ngọc Phong Tử nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Bạch Hi.
"Thứ này đừng nữa tùy tiện lấy ra, cũng tại sư phụ, không quan tâm con nhiều hơn, thậm chí ngay cả chiếc nhẫn không gian cũng không phát hiện." Ngọc Phong Tử có chút áy náy.
Tên đồ đệ này là từ trên trời rớt xuống, không cần thì không nên lấy, bản thân cũng hắn cũng chưa từng đặc biệt dụng tâm quan tâm đến đứa nhỏ này, chiếc nhẫn không gian kia không phải là thứ mà người bình thường có thể có, cho dù là thổ hào tiền tài vô số cũng phải có vận may mới được. Điều này cũng đồng nghĩa với việc chiếc nhẫn không gian sẽ bị bại lộ, sẽ phải ứng phó với không biết bao nhiều địch nhân muốn lấy nó.
"Vâng." Bạch Hi biết chiếc nhẫn không quan này trân quý, cứ mang theo bên người tất nhiên sẽ dẫn dụ những kẻ tham lam tới. Lúc ở cùng Phạn Phạn cũng bởi vì nó mà dẫn địch nhân đến.
"Đồ đệ, con có muốn rời khỏi đảo Mê Nha Độc này hay không?" Ngọc Phong Tử thần bí cười cười với Bạch Hi.
Bạch Hi chấn động.
"Sư phụ đồng ý mang con rời đi?!" Bạch Hi có chút kích động cầm lấy tay áo Ngọc Phong Tử.
Theo như lời sư phụ nói, ở đảo Mê Nha Độc này độc vật mọc lan tràn, bên ngoài đảo còn có zombie nguy hiểm. Lấy trình độ của bản thân cậu thì không thể nào an toàn rời khỏi.
"Ai ai, tiểu đồ đệ, đừng kích động mà." Ngọc Phong Tử không nín được cười, chỉ biết sở dĩ đứa nhỏ này kích động như vậy, là vì ba năm qua cực khổ tu luyện lại cộng thêm buồn chán, nhưng vì sao đứa nhỏ này có thể kiên trì lâu như vậy? Không phải là bởi vì nó muốn rời khỏi nơi này hay sao!
Không phải là lòng dạ hắn độc ác, muốn để lại một người làm bạn cùng mình, mà là vì, đồ đệ của Ngọc Phong Tử hắn, có thể nào là hạng người vô năng? Nếu cứ để nó đi ra ngoài như thế không phải là sẽ bị người khác bắt nạt sao? Muốn đi xa hơn, phải chịu được những chuyện mà người thường không thể chịu được, sẽ phải nếm vùi vị khổ sở mà người bình thường chưa bao giờ nếm trải.
"Bởi vì ngày phá phong ấn đã tới rồi." Ngọc Phong Tử có chút cô đơn cúi thấp đầu xuống.
"Ngày phá phong ấn? Có ý gì?" Bạch Hi không hiểu.
"Người cuối cùng ở lại đảo Mê Nha Độc là Tiên - Yêu. Tiên Tộc cùng Yêu Tộc luôn luôn không được phép rời khỏi đây, bởi vì nhân loại tay không tấc sắt không thể nào sống cùng Tiên - Yêu, chỉ có ngày phá phong ấn ba năm xuất hiện một lần mới có thể để Yêu - Tiên tạm thời rời khỏi đảo. Đây là một lời nguyền." Ngọc Phong Tử nói.
Bạch Hi bừng tỉnh, hóa ra thành Tiên, làm Yêu, cũng không phải rạng rỡ như vẻ ngoài. Lại phải chịu lời nguyền ba năm mới được đi ra ngoài một lần này.
"Vậy chị Phỉ nhi làm sao có thể rời khỏi đảo mà tìm thấy con?" Bạch Hi nghi hoặc nhìn Ngọc Phong Tử.
"Bởi vì Phỉ nhi, đã không còn là Tiên." Phỉ Nhi vừa là Tiên vừa là Yêu, cho nên không phải chịu lời nguyền của đảo Mê Nha Độc này.
"Như vậy sư phụ thì sao? Sư phụ không phải không thể tu tiên sao, vì sao không ra ngoài?"
"Sư phụ đúng là không thể tu tiên, nhưng điều này cũng không thể khiến sư phụ rời khỏi gốc gác Tiên Tộc của mình được. Cha ta, mẹ ta, đều là người của Tiên Tộc, họ sinh ra ta, vậy thì vì sao sư phụ không phải Tiên Tộc chứ?" Ngọc Phong Tử bị câu hỏi của Bạch Hi làm bật cười, đứa nhỏ này thật sự đúng là một thằng nhóc cơ bắp ngu ngốc.
"... Cũng đúng." Bạch Hi có chút áy náy không được tự nhiên. Đơn giản không phải là chuyện xấu, nhưng nếu là ngu xuẩn... Thì lại là chuyện khác rồi.
"Ngày mai là ngày phá phong ấn, đồ đệ, con..." Ngọc Phong Tử còn chưa nói xong.
"Con muốn tới thành phố Hi Vọng!" Bạch Hi nắm tay nhìn Ngọc Phong Tử.
Ngọc Phong Tử cười cười.
"Ừ, phải đến thành phố Hi Vọng."
***
Ngày hôm sau.
Ở thành phố Hi Vọng.
Ba năm rồi, cậu đã trở về.
Bạch Hi nắm nắm tay thì thầm trong lòng.
Bạch Hi cùng Ngọc Phong Tử định đi tìm Thụ Yêu để cùng Thụ Yêu rời khỏi đảo Mê Nha Độc, nhưng tìm kiếm một ngày mà vẫn không có kết quả, hai người đành phải rời đi.
***
"Ve… ve" Tiếng ve kêu râm ran vang lên bên tai Thụ Yêu, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây khúc xạ xuống, dღđ。l。qღ loang lổ chiếu lên trên gương mặt tuấn tú của Thụ Yêu.
"Haizzzz." Thụ Yêu thở nhẹ ra một hơi.
"Lại tới mùa hè rồi ư...?"
"Lại tới ngày giải phong ấn..."
"Gặp được ngươi cũng là vào mùa hè."
"Thay ta chắn sét cũng là mùa hè."
"Chưa bao giờ để ý qua thời tiết thay đổi, chuyện này đối với ta mà nói là vô nghĩa."
"Nhưng là vì ngươi..."
Giọng điệu đầy ý vị sâu xa, lưu chuyển ở đầu lưỡi không muốn xa rời.
***
Vượt qua đủ loại cỏ độc, thầy trò Ngọc Phong Tử đang đi lại khu trung tâm đảo Mê Nha Độc.
Vị trí trung tâm không phải là nơi để rời đi, đảo này chẳng thần kỳ như vậy, không có mấy thứ như không gian truyền tống, nhưng nếu Tiên Tộc cùng Yêu Tộc muốn rời khỏi, nhất định phải ở vị trí trung tâm đảo, khắc tên mình lên một tảng đá, cùng với thời gian rời đi, dài nhất không quá một tháng.
Nếu không khắc thì sẽ thế nào?
Như vậy rời khỏi đảo Mê Nha Độc sẽ nhanh chóng già đi, chết đi, cuối cùng trở thành một nắm bụi đất.
Tuổi thọ của Tiên và Yêu khác biệt so với người bình thường, trừ bỏ ngày phá phong ấn có ghi tên người ra, thì một khi rời khỏi đảo, sẽ lấy đi huyết mạch của Tiên - Yêu, lấy đi năng lực, và rồi họ không khác gì so với người bình thường.
Nếu là Tiên đã sống đến 200 tuổi hoặc một đứa bé Yêu không khắc lên tấm bia kia đã mà rời đi thì sao? Sẽ già đi trong 2 phút, chết đi, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa chỉ còn mỗi nắm tro tàn.
Nếu là lão quái 2000 tuổi, như vậy thời gian chính là hai giây.
Thật tàn khốc, có được huyết mạch khác biệt so với con người, có năng lực, nhưng lại chỉ có thể sinh sôi nảy nở ở một chỗ.
...
Bạch Hi cùng Ngọc Phong Tử đi tới trung tâm đảo Mê Nha Độc.
Hai người đứng trên mặt đất, chung quanh là rừng cây rậm rạp, đây là một vùng đất trống trơn bị rừng cây quây ở giữa. Phía trước cách đó không xa có một khối bia đá cực lớn đang trôi lơ lửng, mặt trên có một vài dấu vết đã mơ hồ không còn nhìn thấy rõ nữa, rõ ràng nhất đó là mấy chữ ‘ngày mùng 10, Ngọc Phong Tử’.
"Sư phụ, đó là ngày người phá phong ấn khắc lên ư?" Bạch Hi hỏi Ngọc Phong Tử đang đứng bên cạnh mình.
"Ừm." Ngọc Phong Tử lên tiếng trả lời, bởi vì nơi này đã chỉ còn lại một mình hắn.
Có một chỗ trên bề mặt tấm bia đá đang trôi lơ lửng bị lõm xuống, bình thường không có gì lạ cả, thậm chí còn không cảm ứng được một chút năng lượng dao động nào. Nhưng nó lại có thể lơ lửng giữa không trung, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Ngọc Phong Tử nhảy lên trên cái bia đá, men theo bia mà sờ, có chút phiền muộn nhìn tấm bia đã sớm không còn ai khắc chữ lên lên mà hoảng hốt xuất thần.
Chỗ này, là nơi Thanh Phong đã từng khắc lên, người thích mắng hắn là phế vật nhất...
...
Chỗ này, là nơi một lão bá từ ái trong thôn đã từng khắc lên...
...
Im lặng, không nói gì. Nơi này là nơi Thụ Yêu khắc. Khóe mắt Ngọc Phong Tử bỗng nhiên cong lên một chút. Ngọc Phong Tử vẫn chưa phát giác ra, Bạch Hi cũng bởi vì cách quá xa nên không cách nào thấy được sự biến hóa rất nhỏ của sư phụ mình.
Thật lâu sau.
Tốt lắm, nên khắc tên của ta lên thôi, tiểu tử Bạch Hi này nhất định đã không chờ nổi nữa rồi. Ngọc Phong Tử khẽ vươn ngón tay mềm mại thon dài ra, một chùm ánh sáng màu xanh tụ lại nơi đầu ngón tay, vốn bia đá cực kỳ cứng rắn giờ phút này lại dễ dàng bị đánh hạ. Một nét liền quẹt ra tên của mình lên trên đó, cùng với thời hạn một tháng. Khi đầu ngón tay hoàn toàn rời khỏi bia đá kia, vết lõm lại phát ra một vòm ánh sáng trắng, bao Ngọc Phong Tử vào bên trong. Ngọc Phong Tử có cảm giác khi bị ánh sáng màu trắng này bao vây thì thân thể tựa hồ thoải mái hơn một ít, tâm trạng mù mờ lúc trước cũng theo đó mà tốt lên.
Ngọc Phong Tử cười khổ, lời nguyền này đến cùng là vì sao, vừa hạn chế thời gian ở lại của hắn, lại vừa giống như lễ rửa tội rửa sạch cơ thể cùng tâm linh của hắn.
Nhưng nghĩ lại, đại khái là sợ vì bị cách biệt ở đảo Mê Nha Độc nên suy nghĩ sẽ sai lệch, sợ Tiên - Yêu vội vã rời khỏi đảo sẽ làm ra mấy chuyện làm hại nhân loại thì phải.
"Aizzzz." Ngọc Phong Tử thở dài một tiếng, cố gắng nhắm mắt, lại mở ra, khôi phục trạng thái bình thường nhảy xuống khỏi bia đá, đi đến bên người Bạch Hi.
"Đi thôi, tiểu đồ đệ, đến thành phố Hi Vọng." Ngọc Phong Tử xoa xoa đầu Bạch Hi, nên đi xem tiểu Phỉ nhi thôi, đã lâu không thấy, Tiểu Phỉ nhi có phải đang nhớ hắn hay không? Cạc cạc!
"Sư phụ..." Bạch Hi định nói lại thôi, có nên nhắc nhở sư phụ một chút hay không?
"Làm sao thế?"
"Người..."
"Gì thế?? Có chuyện mau nói."
"Người có thể cạo râu hay không? Như vậy thật sự là không thể gặp người đâu sư phụ!" Tiểu
Bạch Hi ủy khuất đỏ mặt nắm tay nhỏ nhắm chặt hai mắt nói với Ngọc Phong Tử.
“Kỳ thực không phải con ghét bỏ sư phụ, nhưng mà bộ dáng này của sư phụ thật sự là không thể đến nơi đông người được, bị phân biệt đối xử là chuyện nhỏ, lỡ bị người ta xem là một lão già kỳ quái hay thú vật thì làm sao bây giờ?!” Tiểu đồ đệ Bạch Hi vẫn là thực sự quan tâm sư phụ.
“A ha ha ha… Thật đúng là khó chịu nổi thật… Vậy mà lại bị đồ đệ răn dạy rồi… Hắc hắc.” Ngọc Tử Phong có chút ngượng ngùng gãi đầu, động tác trẻ con, nhưng lại xứng với vẻ mặt râu bạc kia, thật sự có chút tam quan* bất chính.
(* Tam quan, hay còn gọi là thế giới quan, bao gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quanà tam quan bất chính đó là cả thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của bản thân đều bị méo mó)
Hai người rời khỏi bia đá, Ngọc Phong Tử lén lút đi theo phía sau Bạch Hi, mượn cây cối che đi cảnh mình sửa sang lại bản thân, giống như là không muốn để Bạch Hi nhìn thấy tình trạng chật vật của mình. Bạch Hi cũng chỉ tùy theo tính của vị sư phụ này, im lặng đi về phía trước, ba năm này không biết là sư phụ chăm sóc cậu, hay là cậu chăm sóc sư phụ đâu?
Bụi cỏ màu xanh lá hơi hơi động, có tiếng sột soạt truyền vào trong tai, Bạch Hi đã là người tu hành cùng sẵn là Dị Năng Giả nên cảnh giác nói cho cậu biết, nơi đó có cái gì.
Cậu bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước, cái kia có khả năng là một con côn trùng biến dị, chỉ cần nó không chủ động công kích cậu, như vậy cậu cũng sẽ không vô cớ ra tay.
Cách đó không xa, ở phía sau, Ngọc Phong Tử vẫn chưa cảm nhận được gì nên cứ mãi lo cho tạo hình của mình.
“Vút!” Tiếng xé gió lên, đột nhiên có một con nhện màu tím khổng lồ lao vút về phía Bạch Hi, với tốc độ như đạn bắn!
“Xoạch.” Con nhện tím đứng ở trước mặt Bạch Hi, Bạch Hi nhân lúc con nhện di chuyển liền đồng thời kích phát dị năng không gian, thuấn di!
Hoặc là nói hiện tại cậu đã có thể nháy mắt bước đi, bình thường trong khi huấn luyện, cậu đương nhiên sẽ không bỏ quên dị năng, mỗi ngày đe72u lợi dụng dị năng không gian đi xuyên qua rừng cây. Nếu bạn nhìn thấy sự luyện tập của cậu ta, như vậy bạn sẽ có cảm giác giống như cậu ta trực tiếp đi xuyên qua cây cối vậy, kỳ thực cậu ta chỉ là lúc chạy đến cây cối phía trước lợi dụng dị năng không gian bước lên một bước, điều chỉnh thân thể, vòng qua chúng! Sức mạnh trong người càng nhiều, như vậy cậu càng dễ dàng di chuyển, thậm chí còn có thể bảo hộ Phan Phạn rồi!
“Xịt…!” Con nhện tím hình như có chút chán nản, cảm giác khó chịu khi bị trêu đùa, nó phun ra chất dịch màu xanh mang theo độc khí nồng đậm, mấy cây cỏ bị chất dịch kia phun tới liền héo rũ thối nát.
Bạch Hi thấy một màn như vậy không khỏi bị nổi da gà khắp người. Nọc độc như vậy, thực đúng là không thể trêu vào mà!
Cậu quay mặt nhìn về phía Ngọc Phong Tử, bóng người đen tuyền kia vẫn cứ tự sửa sang lại “mỹ dung” của mình!
Bạch Hi dời tầm mắt một lần nữa về trên thân con nhện độc. Chiêu này của sư phụ đúng là lần nào cũ
Tác giả :
Ngật Bão Liễu Không