Cô Gái Thông Linh Sư
Chương 51: Điều khiển linh thuật (3)
Long Vũ Hiên cười lạnh một tiếng, nói: “Cô nhanh mồm nhanh miệng ghê nhỉ, hừ, hèn chi Diệp phu nhân lại nghe lời cô như vậy, đến choáng váng đầu óc!”
Tô Vũ vẫn không nói gì, Diệp Hồng Tuyết giành trước một bước, nói: “Vũ Hiên, em không nên nói như vậy, em ấy là em gái chị, em cứ như vậy, chị thật tức muốn chết!”
Long Vũ Hiên hiện ra vẻ mặt chỉ tiếc mài sắt không thành thép, thở dài nói: “Tiểu Tuyết, chị đó, chính là quá thiện lương, nói không chừng sau này bị người bán còn muốn giúp người ta kiếm tiền đấy? Thế nhưng, chỉ cần Long Vũ Hiên ở đây một ngày, em sẽ giúp chị tới cùng.”
Tô Vũ nhìn hai người này một xướng một họa, cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, cô chưa kịp nói câu nào với Long Vũ Hiên, mấy người này lại tự động diễn ra một vở kịch ân oán tình cừu.
“Xem ra, Long tiểu thư không chào đón tôi, tôi sẽ rời khỏi nơi này để Long tiểu thư đỡ mất hứng!” Tô Vũ nói xong, cô chuẩn bị rời đi .
“Em gái Tô Vũ !” Diệp Hồng Tuyết kéo Tô Vũ lại, vội vàng nói: “Vũ Hiên không có ý gì đâu, em không nên tức giận, sau này chúng ta chính là bạn học cùng trường, em tuyệt đối không nên để ở trong lòng, có được hay không?”
Tô Vũ thật sự không biết Diệp Hồng Tuyết muốn làm gì, khẽ gật đầu, từ tốn nói: “Chị yên tâm, tôi không hề tức giận, tôi không phải là loại người hay tùy tiện tức giận!”
Tô Vũ nói thật, cô tuyệt đối sẽ không vì một người xa lạ mà tức giận, thí dụ như hàng ngũ của đám người Long Vũ Hiên.
Hai người Diệp Hồng Tuyết, Triệu Uyển Nghi và Long Vũ Hiên nói chuyện câu được câu không. Đến khi khách mời đến đông đủ, cha mẹ dẫn Long Vũ Hiên chính thức bước lên sân khấu.
Mặc dù đang là buổi tối, nhưng chung quanh khu vườn lại bừng sáng nhờ ánh đèn nê ông muôn màu muôn vẻ, thậm chí còn muốn chói mắt rực rỡ hơn ban ngày mấy phần.
Long phu nhân đứng ở trong đám người, chậm rãi nói: “Cảm ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của Thất tiểu thư Vũ Hiên của Long gia chúng tôi, hi vọng mọi người thể thoả thích tận hưởng một buổi tối vui vẻ này!”.
Chung quanh nhất thời vang lên một trận vỗ tay bảo hay. Tiếp đó, một chiếc bánh kem tinh xảo cao mười lăm tầng được đẩy tới, ở tầng trên cùng của chiếc bánh kem được cắm mười lăm ngọn nến.
Long phu nhân mỉm cười nói: “Vũ hiên, hôm nay là tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của con, hiện tại dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, con ước một điều ước đi!”
“Dạ, mẹ!” Long Vũ Hiên chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, giống như đang thật sự ước nguyện một điều gì đó.
Sau một hồi lâu, Long Vũ Hiên mở mắt ra, nói: “Mẹ, con ước rồi!”
Long phu nhân yêu thương vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Long Vũ Hiên, cười nói: “Được, Vũ Hiên, từ nhỏ con đã luyện đánh đàn, thừa dịp sinh nhật ngày hôm nay, vì mọi người đánh một đoạn đi con!”
Trường hợp này hiếm khi xảy ra, dụng ý của Long phu nhân chính là muốn người khác thấy được hình tượng đa tài đa nghệ của con gái mình, đương nhiên, mỗi bậc phụ huynh đều hi vọng con gái của mình có thể được người khác ca ngợi, Long phu nhân hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Long Vũ Hiên bĩu môi, dường như có chút không tình nguyện, thế nhưng không muốn làm trái ý mẹ, đi mấy bước rồi ngồi vào chiếc ghế trước cây đàn Piano, đưa hai tay lên, lập tức, từng tiếng đàn Piano chậm rãi vang ra.
Người ở chỗ này hầu như đều là người của giới thượng lưu, ít nhiều cũng hiểu một chút về âm nhạc, nếu Long Vũ Hiên đã bắt đầu biểu diễn tại chỗ, cũng không thể không nghiêng tai lắng nghe.
Xung quanh sân khấu không một ai lên tiếng, đúng lúc này, ai cũng không thấy, Diệp Hồng Tuyết bỗng liếc mắt ra hiệu với Diệp Uyển Nghi.
Triệu Uyển Nghi lập tức hiểu ý, giảo hoạt gật đầu, một ánh mắt bất thiện rơi vào phần lưng Tô Vũ.
Khoảnh khắc tiếp theo, tay của cô chuyển động, tay áo run lên, trong tay bỗng hiện ra một em bé màu xanh lục, em bé này chỉ nhỏ cỡ một tấc, nhưng có mũi có mắt, bộ dáng sống động giống như người thật, chỉ là thu nhỏ lại vô số lần mà thôi, sau đó, ngón tay Triệu Uyển Nghi búng một cái, người tí hon màu xanh lục xẹt qua một đường vòng cung màu xanh lục, rơi vào trên lưng Tô Vũ, nhất thời, phần lưng Tô Vũ lóe lên một trận quang mang lục sắc, ngay lập tức người tí hon màu xanh lục đã không thấy tăm hơi.
Triệu Uyển Nghi cười đắc ý, ra hiệu cho Diệp Hồng Tuyết, ý chính là đã đại công cáo thành.
Diệp Hồng Tuyết cười đắc ý, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, thầm nghĩ: “Tô Vũ ơi Tô Vũ, không phải tôi cố ý muốn hại cô, chỉ là Diệp gia chỉ có thể có một người con gái là tôi, tuyệt đối không thể để cô có đất dung thân, qua đêm nay, mộng nhà giàu của cô cũng nên tỉnh rồi, Diệp gia không phải là nơi cô nên đến, vẫn nên sớm đánh cô trở về nguyên hình thì tốt hơn!”
Thật ra, Diệp Hồng Tuyết tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cô đối với Tô Vũ có một loại cảm giác đố kị và nguy hiểm, bởi vì dung mạo của Tô Vũ không hề thua cô, hơn nữa, loại khí chất đất thiêng nảy sinh hiền tài lại càng hơn cô một bậc, hoàn toàn không giống với loại người sinh ra ở trong nông thôn, cô sợ Tô Vũ ngây ngốc ở Diệp gia quá lâu, sẽ dần dần thây thế cô được cha và bà nội cưng chiều, cô tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!
Vốn Tô Vũ đang ngồi quay lưng với Diệp Hồng Tuyết và Triệu Uyển Nghi, đột nhiên, cô cảm giác được phía sau lưng có một trận yêu khí đập tới, Tô Vũ đang chuẩn bị dùng linh khí chống lại, nhưng lập tức, cô liền thay đổi chủ ý.
Lúc Tô Vũ từ bỏ chống đối, cỗ yêu khí này liền chui vào trong thân thể của cô, nhanh chóng bơi về phía não bộ của cô.
“Có người tính toán mình!” Đây là ý nghĩ đầu tiên của Tô Vũ, cô không phải người ngu, đương nhiên biết, nếu một khi yêu khí chui vào trong linh thức, khả năng thân thể của cô sẽ bị yêu vật này khống chế.
Nhưng Tô Vũ sao có thể để đối phương toại nguyện? Cơ thể cô chậm rãi vận hành linh khí, nhanh chóng bao vây lấy đoàn yêu khí này, thậm chí, vận hành phương pháp tu luyện như bình thường, bắt đầu luyện hóa.
Lập tức, yêu vật này liền hoảng hồn, nó bắt đầu liều mạng giãy dụa, linh khí Tô Vũ vây quanh, yêu vật kia bắt buộc phải chui ra từ lòng bàn tay Tô Vũ, Tô Vũ nhẹ nhàng sờ một cái, liền nhìn thấy bộ mặt thật của yêu vật, nhất thời vui lên, vật này thế nhưng lại là yêu linh Thụ Yêu trăm năm, Thụ Yêu thoát ly bản thể, vừa vặn rơi vào trong tay cô, vật này có trăm năm tu hành, chính là vật đại bổ, chỉ cần luyện hóa yêu linh này, nói không chừng cô có thể thừa cơ đột phá tầng thứ ba?
Nhưng người muốn hại cô, Tô Vũ đương nhiên phải tìm hiểu rõ mới được, chẳng qua Tô Vũ Tâm đã sớm chọn ra những ứng cử viên này rồi.
Tô Vũ hơi quay đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ của Triệu Uyển Nghi, nhất thời, suy đoán của Tô Vũ liền được chứng thực, bởi vì cô không hề quen biết một ai ở nơi này, ngoại trừ hai chị em Diệp Hồng Tuyết và Triệu Uyển Nghi, còn có Long Vũ Hiên, nhưng Long Vũ Hiên đang biểu diễn đánh đàn, vì thế chỉ có thể là Diệp Hồng Tuyết và Triệu Uyển Nghi.
Chẳng qua, Triệu Uyển Nghi thế nhưng có thể khống chế Thụ Yêu trăm năm để bản thân sử dụng, có thể thấy được, cô ta có học qua một ít thuật pháp để điều khiển linh thuật.
“Có qua mà không có lại là không được lịch sự, tôi cũng sẽ đưa cho cô một thứ tốt giống như vậy!” Tô Vũ cười lạnh một tiếng, cô hơi suy nghĩ, một bóng đen từ trước ngực bay ra ngoài, chậm rãi bay về phía Triệu Uyển Nghi, bóng đen này không ai khác chính là thông linh đồng tử.
Tô Vũ vẫn không nói gì, Diệp Hồng Tuyết giành trước một bước, nói: “Vũ Hiên, em không nên nói như vậy, em ấy là em gái chị, em cứ như vậy, chị thật tức muốn chết!”
Long Vũ Hiên hiện ra vẻ mặt chỉ tiếc mài sắt không thành thép, thở dài nói: “Tiểu Tuyết, chị đó, chính là quá thiện lương, nói không chừng sau này bị người bán còn muốn giúp người ta kiếm tiền đấy? Thế nhưng, chỉ cần Long Vũ Hiên ở đây một ngày, em sẽ giúp chị tới cùng.”
Tô Vũ nhìn hai người này một xướng một họa, cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, cô chưa kịp nói câu nào với Long Vũ Hiên, mấy người này lại tự động diễn ra một vở kịch ân oán tình cừu.
“Xem ra, Long tiểu thư không chào đón tôi, tôi sẽ rời khỏi nơi này để Long tiểu thư đỡ mất hứng!” Tô Vũ nói xong, cô chuẩn bị rời đi .
“Em gái Tô Vũ !” Diệp Hồng Tuyết kéo Tô Vũ lại, vội vàng nói: “Vũ Hiên không có ý gì đâu, em không nên tức giận, sau này chúng ta chính là bạn học cùng trường, em tuyệt đối không nên để ở trong lòng, có được hay không?”
Tô Vũ thật sự không biết Diệp Hồng Tuyết muốn làm gì, khẽ gật đầu, từ tốn nói: “Chị yên tâm, tôi không hề tức giận, tôi không phải là loại người hay tùy tiện tức giận!”
Tô Vũ nói thật, cô tuyệt đối sẽ không vì một người xa lạ mà tức giận, thí dụ như hàng ngũ của đám người Long Vũ Hiên.
Hai người Diệp Hồng Tuyết, Triệu Uyển Nghi và Long Vũ Hiên nói chuyện câu được câu không. Đến khi khách mời đến đông đủ, cha mẹ dẫn Long Vũ Hiên chính thức bước lên sân khấu.
Mặc dù đang là buổi tối, nhưng chung quanh khu vườn lại bừng sáng nhờ ánh đèn nê ông muôn màu muôn vẻ, thậm chí còn muốn chói mắt rực rỡ hơn ban ngày mấy phần.
Long phu nhân đứng ở trong đám người, chậm rãi nói: “Cảm ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của Thất tiểu thư Vũ Hiên của Long gia chúng tôi, hi vọng mọi người thể thoả thích tận hưởng một buổi tối vui vẻ này!”.
Chung quanh nhất thời vang lên một trận vỗ tay bảo hay. Tiếp đó, một chiếc bánh kem tinh xảo cao mười lăm tầng được đẩy tới, ở tầng trên cùng của chiếc bánh kem được cắm mười lăm ngọn nến.
Long phu nhân mỉm cười nói: “Vũ hiên, hôm nay là tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của con, hiện tại dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, con ước một điều ước đi!”
“Dạ, mẹ!” Long Vũ Hiên chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, giống như đang thật sự ước nguyện một điều gì đó.
Sau một hồi lâu, Long Vũ Hiên mở mắt ra, nói: “Mẹ, con ước rồi!”
Long phu nhân yêu thương vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Long Vũ Hiên, cười nói: “Được, Vũ Hiên, từ nhỏ con đã luyện đánh đàn, thừa dịp sinh nhật ngày hôm nay, vì mọi người đánh một đoạn đi con!”
Trường hợp này hiếm khi xảy ra, dụng ý của Long phu nhân chính là muốn người khác thấy được hình tượng đa tài đa nghệ của con gái mình, đương nhiên, mỗi bậc phụ huynh đều hi vọng con gái của mình có thể được người khác ca ngợi, Long phu nhân hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Long Vũ Hiên bĩu môi, dường như có chút không tình nguyện, thế nhưng không muốn làm trái ý mẹ, đi mấy bước rồi ngồi vào chiếc ghế trước cây đàn Piano, đưa hai tay lên, lập tức, từng tiếng đàn Piano chậm rãi vang ra.
Người ở chỗ này hầu như đều là người của giới thượng lưu, ít nhiều cũng hiểu một chút về âm nhạc, nếu Long Vũ Hiên đã bắt đầu biểu diễn tại chỗ, cũng không thể không nghiêng tai lắng nghe.
Xung quanh sân khấu không một ai lên tiếng, đúng lúc này, ai cũng không thấy, Diệp Hồng Tuyết bỗng liếc mắt ra hiệu với Diệp Uyển Nghi.
Triệu Uyển Nghi lập tức hiểu ý, giảo hoạt gật đầu, một ánh mắt bất thiện rơi vào phần lưng Tô Vũ.
Khoảnh khắc tiếp theo, tay của cô chuyển động, tay áo run lên, trong tay bỗng hiện ra một em bé màu xanh lục, em bé này chỉ nhỏ cỡ một tấc, nhưng có mũi có mắt, bộ dáng sống động giống như người thật, chỉ là thu nhỏ lại vô số lần mà thôi, sau đó, ngón tay Triệu Uyển Nghi búng một cái, người tí hon màu xanh lục xẹt qua một đường vòng cung màu xanh lục, rơi vào trên lưng Tô Vũ, nhất thời, phần lưng Tô Vũ lóe lên một trận quang mang lục sắc, ngay lập tức người tí hon màu xanh lục đã không thấy tăm hơi.
Triệu Uyển Nghi cười đắc ý, ra hiệu cho Diệp Hồng Tuyết, ý chính là đã đại công cáo thành.
Diệp Hồng Tuyết cười đắc ý, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, thầm nghĩ: “Tô Vũ ơi Tô Vũ, không phải tôi cố ý muốn hại cô, chỉ là Diệp gia chỉ có thể có một người con gái là tôi, tuyệt đối không thể để cô có đất dung thân, qua đêm nay, mộng nhà giàu của cô cũng nên tỉnh rồi, Diệp gia không phải là nơi cô nên đến, vẫn nên sớm đánh cô trở về nguyên hình thì tốt hơn!”
Thật ra, Diệp Hồng Tuyết tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cô đối với Tô Vũ có một loại cảm giác đố kị và nguy hiểm, bởi vì dung mạo của Tô Vũ không hề thua cô, hơn nữa, loại khí chất đất thiêng nảy sinh hiền tài lại càng hơn cô một bậc, hoàn toàn không giống với loại người sinh ra ở trong nông thôn, cô sợ Tô Vũ ngây ngốc ở Diệp gia quá lâu, sẽ dần dần thây thế cô được cha và bà nội cưng chiều, cô tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!
Vốn Tô Vũ đang ngồi quay lưng với Diệp Hồng Tuyết và Triệu Uyển Nghi, đột nhiên, cô cảm giác được phía sau lưng có một trận yêu khí đập tới, Tô Vũ đang chuẩn bị dùng linh khí chống lại, nhưng lập tức, cô liền thay đổi chủ ý.
Lúc Tô Vũ từ bỏ chống đối, cỗ yêu khí này liền chui vào trong thân thể của cô, nhanh chóng bơi về phía não bộ của cô.
“Có người tính toán mình!” Đây là ý nghĩ đầu tiên của Tô Vũ, cô không phải người ngu, đương nhiên biết, nếu một khi yêu khí chui vào trong linh thức, khả năng thân thể của cô sẽ bị yêu vật này khống chế.
Nhưng Tô Vũ sao có thể để đối phương toại nguyện? Cơ thể cô chậm rãi vận hành linh khí, nhanh chóng bao vây lấy đoàn yêu khí này, thậm chí, vận hành phương pháp tu luyện như bình thường, bắt đầu luyện hóa.
Lập tức, yêu vật này liền hoảng hồn, nó bắt đầu liều mạng giãy dụa, linh khí Tô Vũ vây quanh, yêu vật kia bắt buộc phải chui ra từ lòng bàn tay Tô Vũ, Tô Vũ nhẹ nhàng sờ một cái, liền nhìn thấy bộ mặt thật của yêu vật, nhất thời vui lên, vật này thế nhưng lại là yêu linh Thụ Yêu trăm năm, Thụ Yêu thoát ly bản thể, vừa vặn rơi vào trong tay cô, vật này có trăm năm tu hành, chính là vật đại bổ, chỉ cần luyện hóa yêu linh này, nói không chừng cô có thể thừa cơ đột phá tầng thứ ba?
Nhưng người muốn hại cô, Tô Vũ đương nhiên phải tìm hiểu rõ mới được, chẳng qua Tô Vũ Tâm đã sớm chọn ra những ứng cử viên này rồi.
Tô Vũ hơi quay đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ của Triệu Uyển Nghi, nhất thời, suy đoán của Tô Vũ liền được chứng thực, bởi vì cô không hề quen biết một ai ở nơi này, ngoại trừ hai chị em Diệp Hồng Tuyết và Triệu Uyển Nghi, còn có Long Vũ Hiên, nhưng Long Vũ Hiên đang biểu diễn đánh đàn, vì thế chỉ có thể là Diệp Hồng Tuyết và Triệu Uyển Nghi.
Chẳng qua, Triệu Uyển Nghi thế nhưng có thể khống chế Thụ Yêu trăm năm để bản thân sử dụng, có thể thấy được, cô ta có học qua một ít thuật pháp để điều khiển linh thuật.
“Có qua mà không có lại là không được lịch sự, tôi cũng sẽ đưa cho cô một thứ tốt giống như vậy!” Tô Vũ cười lạnh một tiếng, cô hơi suy nghĩ, một bóng đen từ trước ngực bay ra ngoài, chậm rãi bay về phía Triệu Uyển Nghi, bóng đen này không ai khác chính là thông linh đồng tử.
Tác giả :
Băng Linh Bảo Bảo