Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh
Chương 32: Tin dữ
Hôm nay đã là ngày thi cuối của Lạc Mẫn. Do năm nay thi đại học cùng tốt nghiệp được gộp chung lại, nên cũng nhiều vất vả. Ngày hôm nay 05/07 cũng là ngày sinh của cô. Lúc trước cô đã dùng ngày này làm ngày cô ghi nhớ suốt đời, đó là trở thành một người phụ nữ thực sự, trao sự trinh trắng của mình cho Nguyễn Trọng Nam. Nhớ lại cô còn thầm cảm thấy mình ngốc nghếch…Đem thứ quý giá nhất của đời người con gái, đặt vào tay một tên đàn ông không yêu mình. Không xứng đáng!!!
Từ ngày hôm đó cô cho hắn một nắm bột ớt vào mặt thì thật sự hắn đã không muốn gặp lại cô nữa! Việc làm ở nhà hắn cô cũng nghỉ nốt, thay vào đó cô tiếp tục làm việc cho quán cà phê từ trước đến giờ. Cuộc sống đã thực sự trở lại với cô, một cuộc sống nhiều màu sắc thú vị, không có bóng đêm u tối của Nguyễn Trọng Nam… Người đàn ông bá đạo và đáng sợ! Nói thật nếu biết lúc trước cứu hắn để rồi đổi thay cả vận mệnh, để rồi dây dưa đến mức cô phải làm dữ đến mức như vậy, chắc hẳn cô cũng chỉ gọi điện cho cảnh sát rồi…
Nhưng thôi, mọi việc cũng đã qua rồi…
Mà nghĩ lại càng buồn cười, phương pháp Trình Anh bảo cô đối phó với những kẻ biến thái cũng hài hước thật! Nhưng cũng thật hiệu quả!
Ánh mắt Lạc Mẫn như biết cười, trông cô thoải mái mặc dù những ngày ôn thi cô cũng chưa nghỉ một ngày nghỉ làm ở quán! Tới sớm cô còn được chị chủ quán bảo ôn thi đi, chị bán cho, tới lúc tối còn được nhiều khách hàng phản hồi tốt nên cuối tuần còn được một ly trà sữa mật ong yêu thích! Nhưng kết quả lại thật sự khá tốt. Nếu cô muốn xin vào một trường đại học quốc gia khoa giáo viên thì không phải là khó! Còn giấc mộng du học chắc cô cũng phải chờ tới lúc bước vào giảng đường quá.
Nhưng sao Lạc Mẫn cô cứ cảm thấy từ ngày chia tay hắn tuy cô cố gắng thoải mái cả người, nhưng vẫn luôn có cảm giác sợ lo, đã vậy còn thấy như có ai đó đang theo dõi mình nữa chứ?! Chắc có lẽ sự ám ảnh của người đàn ông này qua hai kiếp không hề nhẹ! Đáng sợ nhất có lẽ vẫn là lúc đụng mặt nhau trong trường. Hắn cứ nhìn cô chằm chằm, dù là sau lớp kính nhưng cô vẫn cảm giác được xương sống mình nó đang rợn lên từng hồi!!! Thậm chí khi đi ký tên sổ đầu bài môn ngoại ngữ cô phải nhờ mấy bạn nam trong lớp hoặc ai khác chẳng hạn. Miễn không là cô!!!
Cảm giác ấy của Lạc Mẫn hoàn toàn không sai, vì mỗi ngày ở phía xa đều có một người đàn ông trong xe nhìn cô trong lúc cô đang làm việc ở quán. Ánh mắt ấy càng ngày càng bùng cháy như ngọn lửa đỏ mỗi ngày, còn bùng cháy vì hận hay vì yêu thì nào ai biết được!?
-Này! Người đẹp, thi được không mà cứ đơ như cây cơ, biểu hiện như bị ai hớp hồn vậy hở?!
Trình Anh vừa đập vào vai Lạc Mẫn một cái liền quàng tay qua bờ vai tròn của cô cười tươi như hoa.
-Làm gì có ba, cậu giỏi nhất là đoán mò!
Trình Anh chề môi cười vui, xong cô bé nhanh nhẹn lấy trong cặp táp ra cái đề thi môn lịch sử hôm nay, hỏi Lạc Mẫn hết câu này đến câu khác! Vì dù sao Lạc Mẫn cũng siêng học lắm nha, môn nào mà cần học bài thì Mẫn nhà ta có thể nói xếp thứ hai chẳng đứa nào dám nói mình đứng nhất!
Nhưng còn môn sinh học thì chưa chắc nha, Lạc Mẫn cảm thấy môn này Trình Anh giỏi hơn, cô đã được vào đội tuyển của trường mà. Lạc Mẫn chưa kịp mở miệng hỏi thì chiếc xe đạp đã dừng lại trước mặt cả hai. Quay mặt lên nhìn chẳng ai khác ngoài Trương Ngũ. Trùng hợp là kỳ này hơn mười người trong lớp cô thi chung trường, ở gần trung tâm thành phố Bạch Trì.
-Ăn giống gì mà dai như đĩa?!
-Ảnh hưởng tới cậu hả, bà chằn?!
Trình Anh cười rồi lấy xấp tài liệu đập vào xe của Trương Ngũ, không quên đá cho con ngựa này một cái. Nhưng Trương Ngũ nhanh hơn làm Trình Anh suýt té. Lạc Mẫn bèn đánh vào vai Trương Ngũ, gương mặt vì sặc cười trông hơi vặn vẹo làm hai má mủm mỉm lộ rõ:
-Sao cậu lại ức hiếp con gái người ta?!
Trương Ngũ hếch mũi, trong đầu thì thấy chả xem Trình Anh là con gái tý nào. Có đứa con gái nào mà đánh con trai người ta bầm mặt không?! Ai cũng bảo cô ta chỉ được hình dáng bạch tuyết thôi, chứ bản tính thì y chang như bà Simla!!! Cậu chỉ thích ai hiền lành, đáng yêu như Lạc Mẫn thôi.
Trình Anh không quan tâm, thằng nhóc này tuyệt không thuận mắt cô, nói chung cô không thuận mắt tất cả thằng con trai cô gặp. Cô chỉ thích chơi với những bạn nữ dễ thương, tốt tính lại hiểu biết nhiều như Lạc Mẫn thôi!
Nói tóm lại, cả hai chỉ thích Lạc Mẫn thôi!!!
Trình Anh nhìn cái cặp to đùng của Trương Ngũ hôm nay mới lật đật kéo cái điện thoại di động trong ba lô ra. Ahh!!! Cô nhớ rồi!!! Hôm nay sinh nhật bé mập Lạc Mẫn, quà cô đã chuẩn bị nửa tháng trước khi bước vào giai đoạn ôn thi quyết liệt. Cô phải về lấy mới được.
Nhưng trước hết phải dặn hai đứa này cái đã.
-Nè ra quán nha, kỳ này là Mẫn phải đãi tụi này đó nha!_ Trình Anh nháy mắt trông vô cùng tinh nghịch.
Lạc Mẫn cười rộ lên, có lẽ đã đến lúc cô thật sự thoải mái rồi. Thi cũng đã xong, giờ phải có những kỷ niệm thật đẹp để có cái lên giảng đường mà khoe chứ! Cô nháy mắt trông thật tinh nghịch, làm tay ra dấu “Ok” với Trình Anh.
Thế rồi tiếp sau đó là những cuộc trò chuyện dài và vui của cả ba người, chủ yếu là xoay quanh về đề thi mấy ngày nay. Nhưng nói chung người bị đè ra hỏi nhiều nhất chính là Lạc Mẫn.
…
Tại quán gà rán KFC
Chiếc đùi gà của Trình Anh và Trương Ngũ thì gần hết, còn Lạc Mẫn nhà ta thì sạch trơn! Cô còn đáng yêu liếm liếm môi nhìn vào thực đơn, nhưng biết là túi tiền mình không cho phép nên đành cười hì hì, che giấu vẻ ngại ngùng vì thái độ ham ăn quá mức của mình.
Nói thật, lúc trước xuôi mình theo chồng, ăn những món này đối với cô đều là vật ngon món lạ, sống lại thì vẫn là học sinh. Nơi đây cũng khá xa xỉ đi!
Trình Anh cười cười, chân dưới ghế đá Trương Ngũ, ra hiệu!!! Rồi cả hai cùng nhau đem một cái bánh kem đặt dưới chiếc ghế đối diện lên, làm Lạc Mẫn mở to cả hai mắt.
Chiếc bánh trang trí vô cùng xinh xắn với tên của cô cùng với những quả mứt trái cây thành hình con mèo mập mạp. Trông cưng vô cùng!
Sau đó là hai món quà của Trình Anh và Trương Ngũ. Một quả cầu tuyết xinh xinh có kim tuyến rơi lã chã trông vô cùng mơ mộng. Đấy là món quà của Trình Anh. Còn Trương Ngũ thì thực tế hơn. Cậu tặng cô cả một một cái ba lô có con gấu to đùng ở trên, nhìn có phần hơi ngây ngô. Nhưng vô cùng đáng yêu. Cũng vì món quà này mà Trình Anh được một phen cười vỡ bụng. Rồi cả hai cũng ngưng cười mà chính thức chúc mừng Lạc Mẫn.
-Hôm nay là sinh nhật cậu, hãy cầu nguyện đi!
-Đúng đó! _ Trương Ngũ ít nói như vậy cũng tán thành.
Lạc Mẫn cười nghẹn trong nước mắt! Hôm nay cô thật hạnh phúc quá đi! Cảm giác được ăn bánh sinh nhật, được cầu nguyện trong không khí ấm áp này cô đã chờ đến lúc nhắm mắt vẫn không có. Lần này cô không thể bỏ lỡ được. Ước nguyện xong cô cũng phải nếm thử hương vị béo ngậy của bánh kem, vị ngọt của sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì có những người bạn tốt và hạnh phúc vì bản thân đã bước qua tuổi mới.
Tuy quán gà rán đông, họ chỉ ngồi được một bên, tiếng ồn xung quanh rất lớn, dù có cố gắng tập trung đi nữa, nó vẫn len lỏi vào tai người nghe. Trong không gian nhiều tạp âm như vậy nhưng Lạc Mẫn không quan tâm. Cô chỉ cần vẽ nên những giấc mơ cho một sinh nhật an lành, vui vẻ là được.
Ông trời ơi, ông cho con sống lại xem như là đã quá ưu ái cho con rồi. Nay con xin ông cho con tham lam một lần nữa trong ngày sinh của mình. Điều thứ nhất, con ước ba người chúng con sẽ đậu được đại học trong kỳ thi tuyển vừa rồi. Điều thứ hai, con ước cho gia đình con mọi người luôn hòa thuận, vui vẻ, và mạnh khỏe.
Điều thứ ba con xin ước cho bản thân mình không bao giờ phải dính lấy ba chữ…
Reng! Reng! Chưa kịp nói xong lời trong lòng thì tiếng chuông điện thoại đã nhanh hơn cắt ngang lời nguyện cầu của cô. Lạc Mẫn cười cười xấu hổ, gãi đầu. Trương Ngũ lặng im còn Trình Anh thì ra dấu: “Cậu bắt máy đi!”
Vừa bắt máy đầu dây bên kia đã là tiếng khóc. Mà tiếng khóc này không ai xa lạ, đó chính là mẹ cô. Trong điện thoại mẹ cô nức nở theo từng nhịp thở hổn hển:
-Mẫn ơi… Con về nhà mau đi, được không con?! Ba con vừa bị người ta đánh đến nằm viện rồi....Còn nhà chúng ta cũng bị ngân hàng đến đòi tịch thu … Hức hức... Đã vậy còn có một đám lưu manh đến đập nát hết cửa hàng. Lạc Hy thì nó nghe tin cũng đã dùng dằn khóc lóc rồi lấy quần áo bỏ đi rồi!!! Lạc Mẫn, con về nhà đi, về với mẹ đi được không con!!! Mẹ khổ quá…. Hức hức!
-Dạ, con về ngay!!
Đây là những lời Lạc Mẫn cần nói, và cô cũng đã nói ra không cần nghĩ suy! Cô nghe xong cảm thấy đầu óc mình như quay cuồng. Cha dượng dù luôn luôn bất công với cô, nhưng thật sự nếu không có ông cô cũng không có một mái nhà, không được đi học đến giờ này. Nói thật dù sao hiện giờ ông đối với cô cũng ân nhiều hơn oán, nên cô tuyệt đối không bỏ mặc được. Vả lại, mẹ cô nghe giọng dường như đã khóc hết nước mắt, cô phải quay về ngay!!! Câu nói và câu chuyện mẹ vừa nói thật sự làm Lạc Mẫn run lên hết cả người. Nhưng cô biết bây giờ điều cần thiết là trấn an mẹ cô trước!
Nhìn gương mặt Lạc Mẫn tái nhợt sau khi ngắt máy, cả hai người đều đồng thanh hỏi cô có việc gì. Lạc Mẫn chỉ trả lời vội là nhà có chuyện rồi không suy nghĩ chuyện gì mà nhanh chóng bước ra khỏi cửa tiệm bắt xe ôm về nhà ngay!!!
Trình Anh và Trương Ngũ lo lắng không thôi.
Nến sinh nhật chưa thổi, lời ước nguyện chưa xong, đây là vận mệnh hay cơ số?! Chắc chỉ có trời cao mới trả lời được…
___
Về đến nhà, cô thấy quả không ngoa với lời mẹ cô nói là mấy…
Cửa sắt nhà cô bị người ta tạt nước sơn đỏ thành đường chéo, còn đống hành hóa trong tiệm cũng bị vứt, bị đập bể nát. Nhìn thê thảm nhất là mấy thùng mì gói mới cũng vỡ vụn ra ngoài. Bà con bu quanh rất đông, trong nhà chỉ có mẹ cô đang ngồi ôm mặt khóc nức nở.
Lạc Mẫn cảm giác ngực mình nhoi nhói. Rốt cuộc có ai trả lời cho cô biết là chuyện gì đang xảy ra không?!
Cô rẽ đám đông đi vào và nói đã có cô rồi, bà con hãy về nhà. Cám ơn tất cả mọi người rồi Lạc Mẫn vội đóng cửa nhà lại, để tránh có chuyện gì đám côn đồ kia quay lại cô cũng có thời gian báo công an, và cũng để tránh miệng đời lắm chuyện.
-Có chuyện gì vậy mẹ?! Tại sao ba con lại bị người ta đánh?! Tại sao ngân hàng lại đến đòi tịch thu nhà ta?!
Lạc Mẫn bưng ra một cốc nước rồi sau đó kéo mẹ cô từ từ dậy, mới hỏi những thắc mắc trong lòng mình. Mẹ cô vẫn chưa hồi tỉnh. Bà run run khoảng mười lăm phút, nói trong nước mắt:
-Mẹ cũng không biết chuyện gì… Chỉ nghe họ nói cha con đã vay vốn ngân hàng mà chưa có tiền trả, nay đã là tháng thứ ba không có tiền trả lãi, nên bây giờ họ đến tịch thu như hợp đồng đã ký…. Còn đám chủ nợ kia thì bảo ba con lừa gạt họ, đưa cho họ hàng nhái, hàng giả gì đó, mà dám ăn lời cắt cổ! Sau đó họ nói những từ rất khó nghe rồi lao vào đánh cha con… Ban nãy mẹ đã đưa ông ấy vào bệnh viện rồi. Lạc Hy mẹ có điện nhưng nó vừa nghe đã la hét rồi mất tăm…
Bà nói mà nước mắt lưng theo từng lời, làm cho Lạc Mẫn không khỏi xót xa… Đây là mẹ cô mà, đây là người đã yêu thương cô mà. Nhìn bà khóc, lệ cô cũng khó nén!
Lạc Mẫn cố gắng gạt nước mắt ra, hỏi tiếp:
-Mẹ có biết chúng ta nợ ngân hàng bao nhiêu không?! Và những món hàng mà bọn côn đồ nhắc đến là gì vậy mẹ?!
-Mẹ cũng không biết, nhưng họ có để lại giấy đây… Hức… Còn những món hàng đó mẹ chỉ nghe loáng thoáng mà thôi… Hình như là gỗ, với đá …
-Đá quý phải không mẹ!?!_ Lạc Mẫn vội cắt ngang.
-Đúng! Đúng rồi, Lạc Mẫn… Mẹ cũng thật không ngờ ông ấy dám buôn bán cùng bọn người đó… Giờ ra nông nỗi này. Mẹ đã mấy lần khuyên can, nhà ta chỉ có căn nhà này là tài sản lớn nhất mà thôi. Bị tịch thu rồi, phải làm sao đây hả con… Hức hức! Đây là tài sản cả đời của mẹ và ba dượng con đổ mồ hôi nước mắt mà thành… Mà giờ… Mà ban nãy tiền viện mẹ còn không có nữa nên chỉ đành cho ông ấy nằm phòng chờ…
Nói tới đây Lạc Mẫn bỗng nhớ đến Nguyễn Trọng Nam. Đám giấy tờ hôm đó có vẽ mấy loại đá như hồng ngọc, kim cương. Phải chăng đây chính là chúng?! Khốn kiếp!
Trên cả phẫn hận chính là sự đau lòng! Cô biết gia đình cô thuộc dạng trung lưu mà thôi, nay sa cơ đến mức này chỉ sợ tiền để thuê một căn phòng nhỏ cũng là khó khăn. Cô biết mẹ đau và sợ cỡ nào, nên cũng không dám nói thêm lời nào tiêu cực.
Lạc Mẫn cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình mà nở nụ cười trấn an:
-Mẹ đừng lo… con có ít tiền để dành để ở con heo đất trên bàn học. Trong đó cũng khoảng hai hay ba triệu gì đó. Mẹ lấy cho ba nhập viện đi, rồi có gì mình nghĩ cách tiếp. Còn Lạc Hy mẹ đừng lo cho em ấy. Chắc nó còn nhỏ nên nghe xong hoảng sợ quá nên đi qua nhà lánh mặt vài ngày. Mà vậy cũng tốt. Giờ mẹ lên lấy tiền rồi đi đến bệnh viện đưa ba nhập viện đi. Con đi hỏi thăm một người bạn tý. Nhà bạn ấy cũng khá giả, giúp được gì cho chúng ta thì giúp
Nguyễn Trọng Nam!!! Tôi phải tìm anh hỏi cho rõ. Những vụ làm ăn này thì một người bình thường như Lạc Thổ Trọng làm sao có thể dính dáng đến được!!!!
Lạc Mẫn vội vàng lên lầu kiếm lại sấp tài liệu hôm bữa, dặn dò mẹ vài câu, rồi lấy chiếc xe đạp đạp vội đến chung cư hắn ở, nhưng vừa đến thì bảo vệ đã nói Nguyễn tổng đã đi ra ngoài từ tối hôm qua rồi. Và ngài ấy có dặn nếu cô Mẫn muốn gặp thì đưa địa chỉ cho cô ấy.
Lạc Mẫn nhìn địa chỉ trên đó mà mặt mày gần như tối lại. Đây chẳng phải là căn biệt thự ở gần vùng ngoại ô, mà nơi đó, là nơi cô và hắn đã cùng trải qua tình một đêm. Giờ Lạc Mẫn càng không muốn nhớ. Nhìn đến địa chỉ, lòng cô lại trầm xuống. Nhưng vì gia đình, cô không có lựa chọn thứ hai!
…
Nguyễn Trọng Nam ngồi giữa căn phòng, nhàn hạ nhìn đồng hồ treo tường. Trễ hơn hắn đoán đã ba mươi phút rồi. Nhìn khung cảnh xung quanh hôm nay, gương mặt lạnh lẽo lại nổi lên ý cười thâm sâu.
Nơi này trang trí đẹp thật, còn có bánh kem mà Lạc Mẫn thích nhất nữa. Đêm nay, sẽ là một đêm dài, và là một đêm vui – buồn hỗn loạn…
Vừa ngồi nhấm nháp ly rượu vang trên tay thì hắn nghe tiếng chuông cửa. Có lẽ đã đến. Nhìn lên tấm ảnh cô gái mủm mỉm đang cười lộ cả hàm răng trắng, tay còn cầm cây kem sầu riêng, vui vẻ nói cười, Nguyễn Trọng Nam nhếch mép.
Lạc Mẫn, em chạy không thoát khỏi bàn tay tôi đâu, càng không chạy khỏi hai chữ số mệnh đã vây hãm tôi và em!
Từ ngày hôm đó cô cho hắn một nắm bột ớt vào mặt thì thật sự hắn đã không muốn gặp lại cô nữa! Việc làm ở nhà hắn cô cũng nghỉ nốt, thay vào đó cô tiếp tục làm việc cho quán cà phê từ trước đến giờ. Cuộc sống đã thực sự trở lại với cô, một cuộc sống nhiều màu sắc thú vị, không có bóng đêm u tối của Nguyễn Trọng Nam… Người đàn ông bá đạo và đáng sợ! Nói thật nếu biết lúc trước cứu hắn để rồi đổi thay cả vận mệnh, để rồi dây dưa đến mức cô phải làm dữ đến mức như vậy, chắc hẳn cô cũng chỉ gọi điện cho cảnh sát rồi…
Nhưng thôi, mọi việc cũng đã qua rồi…
Mà nghĩ lại càng buồn cười, phương pháp Trình Anh bảo cô đối phó với những kẻ biến thái cũng hài hước thật! Nhưng cũng thật hiệu quả!
Ánh mắt Lạc Mẫn như biết cười, trông cô thoải mái mặc dù những ngày ôn thi cô cũng chưa nghỉ một ngày nghỉ làm ở quán! Tới sớm cô còn được chị chủ quán bảo ôn thi đi, chị bán cho, tới lúc tối còn được nhiều khách hàng phản hồi tốt nên cuối tuần còn được một ly trà sữa mật ong yêu thích! Nhưng kết quả lại thật sự khá tốt. Nếu cô muốn xin vào một trường đại học quốc gia khoa giáo viên thì không phải là khó! Còn giấc mộng du học chắc cô cũng phải chờ tới lúc bước vào giảng đường quá.
Nhưng sao Lạc Mẫn cô cứ cảm thấy từ ngày chia tay hắn tuy cô cố gắng thoải mái cả người, nhưng vẫn luôn có cảm giác sợ lo, đã vậy còn thấy như có ai đó đang theo dõi mình nữa chứ?! Chắc có lẽ sự ám ảnh của người đàn ông này qua hai kiếp không hề nhẹ! Đáng sợ nhất có lẽ vẫn là lúc đụng mặt nhau trong trường. Hắn cứ nhìn cô chằm chằm, dù là sau lớp kính nhưng cô vẫn cảm giác được xương sống mình nó đang rợn lên từng hồi!!! Thậm chí khi đi ký tên sổ đầu bài môn ngoại ngữ cô phải nhờ mấy bạn nam trong lớp hoặc ai khác chẳng hạn. Miễn không là cô!!!
Cảm giác ấy của Lạc Mẫn hoàn toàn không sai, vì mỗi ngày ở phía xa đều có một người đàn ông trong xe nhìn cô trong lúc cô đang làm việc ở quán. Ánh mắt ấy càng ngày càng bùng cháy như ngọn lửa đỏ mỗi ngày, còn bùng cháy vì hận hay vì yêu thì nào ai biết được!?
-Này! Người đẹp, thi được không mà cứ đơ như cây cơ, biểu hiện như bị ai hớp hồn vậy hở?!
Trình Anh vừa đập vào vai Lạc Mẫn một cái liền quàng tay qua bờ vai tròn của cô cười tươi như hoa.
-Làm gì có ba, cậu giỏi nhất là đoán mò!
Trình Anh chề môi cười vui, xong cô bé nhanh nhẹn lấy trong cặp táp ra cái đề thi môn lịch sử hôm nay, hỏi Lạc Mẫn hết câu này đến câu khác! Vì dù sao Lạc Mẫn cũng siêng học lắm nha, môn nào mà cần học bài thì Mẫn nhà ta có thể nói xếp thứ hai chẳng đứa nào dám nói mình đứng nhất!
Nhưng còn môn sinh học thì chưa chắc nha, Lạc Mẫn cảm thấy môn này Trình Anh giỏi hơn, cô đã được vào đội tuyển của trường mà. Lạc Mẫn chưa kịp mở miệng hỏi thì chiếc xe đạp đã dừng lại trước mặt cả hai. Quay mặt lên nhìn chẳng ai khác ngoài Trương Ngũ. Trùng hợp là kỳ này hơn mười người trong lớp cô thi chung trường, ở gần trung tâm thành phố Bạch Trì.
-Ăn giống gì mà dai như đĩa?!
-Ảnh hưởng tới cậu hả, bà chằn?!
Trình Anh cười rồi lấy xấp tài liệu đập vào xe của Trương Ngũ, không quên đá cho con ngựa này một cái. Nhưng Trương Ngũ nhanh hơn làm Trình Anh suýt té. Lạc Mẫn bèn đánh vào vai Trương Ngũ, gương mặt vì sặc cười trông hơi vặn vẹo làm hai má mủm mỉm lộ rõ:
-Sao cậu lại ức hiếp con gái người ta?!
Trương Ngũ hếch mũi, trong đầu thì thấy chả xem Trình Anh là con gái tý nào. Có đứa con gái nào mà đánh con trai người ta bầm mặt không?! Ai cũng bảo cô ta chỉ được hình dáng bạch tuyết thôi, chứ bản tính thì y chang như bà Simla!!! Cậu chỉ thích ai hiền lành, đáng yêu như Lạc Mẫn thôi.
Trình Anh không quan tâm, thằng nhóc này tuyệt không thuận mắt cô, nói chung cô không thuận mắt tất cả thằng con trai cô gặp. Cô chỉ thích chơi với những bạn nữ dễ thương, tốt tính lại hiểu biết nhiều như Lạc Mẫn thôi!
Nói tóm lại, cả hai chỉ thích Lạc Mẫn thôi!!!
Trình Anh nhìn cái cặp to đùng của Trương Ngũ hôm nay mới lật đật kéo cái điện thoại di động trong ba lô ra. Ahh!!! Cô nhớ rồi!!! Hôm nay sinh nhật bé mập Lạc Mẫn, quà cô đã chuẩn bị nửa tháng trước khi bước vào giai đoạn ôn thi quyết liệt. Cô phải về lấy mới được.
Nhưng trước hết phải dặn hai đứa này cái đã.
-Nè ra quán nha, kỳ này là Mẫn phải đãi tụi này đó nha!_ Trình Anh nháy mắt trông vô cùng tinh nghịch.
Lạc Mẫn cười rộ lên, có lẽ đã đến lúc cô thật sự thoải mái rồi. Thi cũng đã xong, giờ phải có những kỷ niệm thật đẹp để có cái lên giảng đường mà khoe chứ! Cô nháy mắt trông thật tinh nghịch, làm tay ra dấu “Ok” với Trình Anh.
Thế rồi tiếp sau đó là những cuộc trò chuyện dài và vui của cả ba người, chủ yếu là xoay quanh về đề thi mấy ngày nay. Nhưng nói chung người bị đè ra hỏi nhiều nhất chính là Lạc Mẫn.
…
Tại quán gà rán KFC
Chiếc đùi gà của Trình Anh và Trương Ngũ thì gần hết, còn Lạc Mẫn nhà ta thì sạch trơn! Cô còn đáng yêu liếm liếm môi nhìn vào thực đơn, nhưng biết là túi tiền mình không cho phép nên đành cười hì hì, che giấu vẻ ngại ngùng vì thái độ ham ăn quá mức của mình.
Nói thật, lúc trước xuôi mình theo chồng, ăn những món này đối với cô đều là vật ngon món lạ, sống lại thì vẫn là học sinh. Nơi đây cũng khá xa xỉ đi!
Trình Anh cười cười, chân dưới ghế đá Trương Ngũ, ra hiệu!!! Rồi cả hai cùng nhau đem một cái bánh kem đặt dưới chiếc ghế đối diện lên, làm Lạc Mẫn mở to cả hai mắt.
Chiếc bánh trang trí vô cùng xinh xắn với tên của cô cùng với những quả mứt trái cây thành hình con mèo mập mạp. Trông cưng vô cùng!
Sau đó là hai món quà của Trình Anh và Trương Ngũ. Một quả cầu tuyết xinh xinh có kim tuyến rơi lã chã trông vô cùng mơ mộng. Đấy là món quà của Trình Anh. Còn Trương Ngũ thì thực tế hơn. Cậu tặng cô cả một một cái ba lô có con gấu to đùng ở trên, nhìn có phần hơi ngây ngô. Nhưng vô cùng đáng yêu. Cũng vì món quà này mà Trình Anh được một phen cười vỡ bụng. Rồi cả hai cũng ngưng cười mà chính thức chúc mừng Lạc Mẫn.
-Hôm nay là sinh nhật cậu, hãy cầu nguyện đi!
-Đúng đó! _ Trương Ngũ ít nói như vậy cũng tán thành.
Lạc Mẫn cười nghẹn trong nước mắt! Hôm nay cô thật hạnh phúc quá đi! Cảm giác được ăn bánh sinh nhật, được cầu nguyện trong không khí ấm áp này cô đã chờ đến lúc nhắm mắt vẫn không có. Lần này cô không thể bỏ lỡ được. Ước nguyện xong cô cũng phải nếm thử hương vị béo ngậy của bánh kem, vị ngọt của sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì có những người bạn tốt và hạnh phúc vì bản thân đã bước qua tuổi mới.
Tuy quán gà rán đông, họ chỉ ngồi được một bên, tiếng ồn xung quanh rất lớn, dù có cố gắng tập trung đi nữa, nó vẫn len lỏi vào tai người nghe. Trong không gian nhiều tạp âm như vậy nhưng Lạc Mẫn không quan tâm. Cô chỉ cần vẽ nên những giấc mơ cho một sinh nhật an lành, vui vẻ là được.
Ông trời ơi, ông cho con sống lại xem như là đã quá ưu ái cho con rồi. Nay con xin ông cho con tham lam một lần nữa trong ngày sinh của mình. Điều thứ nhất, con ước ba người chúng con sẽ đậu được đại học trong kỳ thi tuyển vừa rồi. Điều thứ hai, con ước cho gia đình con mọi người luôn hòa thuận, vui vẻ, và mạnh khỏe.
Điều thứ ba con xin ước cho bản thân mình không bao giờ phải dính lấy ba chữ…
Reng! Reng! Chưa kịp nói xong lời trong lòng thì tiếng chuông điện thoại đã nhanh hơn cắt ngang lời nguyện cầu của cô. Lạc Mẫn cười cười xấu hổ, gãi đầu. Trương Ngũ lặng im còn Trình Anh thì ra dấu: “Cậu bắt máy đi!”
Vừa bắt máy đầu dây bên kia đã là tiếng khóc. Mà tiếng khóc này không ai xa lạ, đó chính là mẹ cô. Trong điện thoại mẹ cô nức nở theo từng nhịp thở hổn hển:
-Mẫn ơi… Con về nhà mau đi, được không con?! Ba con vừa bị người ta đánh đến nằm viện rồi....Còn nhà chúng ta cũng bị ngân hàng đến đòi tịch thu … Hức hức... Đã vậy còn có một đám lưu manh đến đập nát hết cửa hàng. Lạc Hy thì nó nghe tin cũng đã dùng dằn khóc lóc rồi lấy quần áo bỏ đi rồi!!! Lạc Mẫn, con về nhà đi, về với mẹ đi được không con!!! Mẹ khổ quá…. Hức hức!
-Dạ, con về ngay!!
Đây là những lời Lạc Mẫn cần nói, và cô cũng đã nói ra không cần nghĩ suy! Cô nghe xong cảm thấy đầu óc mình như quay cuồng. Cha dượng dù luôn luôn bất công với cô, nhưng thật sự nếu không có ông cô cũng không có một mái nhà, không được đi học đến giờ này. Nói thật dù sao hiện giờ ông đối với cô cũng ân nhiều hơn oán, nên cô tuyệt đối không bỏ mặc được. Vả lại, mẹ cô nghe giọng dường như đã khóc hết nước mắt, cô phải quay về ngay!!! Câu nói và câu chuyện mẹ vừa nói thật sự làm Lạc Mẫn run lên hết cả người. Nhưng cô biết bây giờ điều cần thiết là trấn an mẹ cô trước!
Nhìn gương mặt Lạc Mẫn tái nhợt sau khi ngắt máy, cả hai người đều đồng thanh hỏi cô có việc gì. Lạc Mẫn chỉ trả lời vội là nhà có chuyện rồi không suy nghĩ chuyện gì mà nhanh chóng bước ra khỏi cửa tiệm bắt xe ôm về nhà ngay!!!
Trình Anh và Trương Ngũ lo lắng không thôi.
Nến sinh nhật chưa thổi, lời ước nguyện chưa xong, đây là vận mệnh hay cơ số?! Chắc chỉ có trời cao mới trả lời được…
___
Về đến nhà, cô thấy quả không ngoa với lời mẹ cô nói là mấy…
Cửa sắt nhà cô bị người ta tạt nước sơn đỏ thành đường chéo, còn đống hành hóa trong tiệm cũng bị vứt, bị đập bể nát. Nhìn thê thảm nhất là mấy thùng mì gói mới cũng vỡ vụn ra ngoài. Bà con bu quanh rất đông, trong nhà chỉ có mẹ cô đang ngồi ôm mặt khóc nức nở.
Lạc Mẫn cảm giác ngực mình nhoi nhói. Rốt cuộc có ai trả lời cho cô biết là chuyện gì đang xảy ra không?!
Cô rẽ đám đông đi vào và nói đã có cô rồi, bà con hãy về nhà. Cám ơn tất cả mọi người rồi Lạc Mẫn vội đóng cửa nhà lại, để tránh có chuyện gì đám côn đồ kia quay lại cô cũng có thời gian báo công an, và cũng để tránh miệng đời lắm chuyện.
-Có chuyện gì vậy mẹ?! Tại sao ba con lại bị người ta đánh?! Tại sao ngân hàng lại đến đòi tịch thu nhà ta?!
Lạc Mẫn bưng ra một cốc nước rồi sau đó kéo mẹ cô từ từ dậy, mới hỏi những thắc mắc trong lòng mình. Mẹ cô vẫn chưa hồi tỉnh. Bà run run khoảng mười lăm phút, nói trong nước mắt:
-Mẹ cũng không biết chuyện gì… Chỉ nghe họ nói cha con đã vay vốn ngân hàng mà chưa có tiền trả, nay đã là tháng thứ ba không có tiền trả lãi, nên bây giờ họ đến tịch thu như hợp đồng đã ký…. Còn đám chủ nợ kia thì bảo ba con lừa gạt họ, đưa cho họ hàng nhái, hàng giả gì đó, mà dám ăn lời cắt cổ! Sau đó họ nói những từ rất khó nghe rồi lao vào đánh cha con… Ban nãy mẹ đã đưa ông ấy vào bệnh viện rồi. Lạc Hy mẹ có điện nhưng nó vừa nghe đã la hét rồi mất tăm…
Bà nói mà nước mắt lưng theo từng lời, làm cho Lạc Mẫn không khỏi xót xa… Đây là mẹ cô mà, đây là người đã yêu thương cô mà. Nhìn bà khóc, lệ cô cũng khó nén!
Lạc Mẫn cố gắng gạt nước mắt ra, hỏi tiếp:
-Mẹ có biết chúng ta nợ ngân hàng bao nhiêu không?! Và những món hàng mà bọn côn đồ nhắc đến là gì vậy mẹ?!
-Mẹ cũng không biết, nhưng họ có để lại giấy đây… Hức… Còn những món hàng đó mẹ chỉ nghe loáng thoáng mà thôi… Hình như là gỗ, với đá …
-Đá quý phải không mẹ!?!_ Lạc Mẫn vội cắt ngang.
-Đúng! Đúng rồi, Lạc Mẫn… Mẹ cũng thật không ngờ ông ấy dám buôn bán cùng bọn người đó… Giờ ra nông nỗi này. Mẹ đã mấy lần khuyên can, nhà ta chỉ có căn nhà này là tài sản lớn nhất mà thôi. Bị tịch thu rồi, phải làm sao đây hả con… Hức hức! Đây là tài sản cả đời của mẹ và ba dượng con đổ mồ hôi nước mắt mà thành… Mà giờ… Mà ban nãy tiền viện mẹ còn không có nữa nên chỉ đành cho ông ấy nằm phòng chờ…
Nói tới đây Lạc Mẫn bỗng nhớ đến Nguyễn Trọng Nam. Đám giấy tờ hôm đó có vẽ mấy loại đá như hồng ngọc, kim cương. Phải chăng đây chính là chúng?! Khốn kiếp!
Trên cả phẫn hận chính là sự đau lòng! Cô biết gia đình cô thuộc dạng trung lưu mà thôi, nay sa cơ đến mức này chỉ sợ tiền để thuê một căn phòng nhỏ cũng là khó khăn. Cô biết mẹ đau và sợ cỡ nào, nên cũng không dám nói thêm lời nào tiêu cực.
Lạc Mẫn cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình mà nở nụ cười trấn an:
-Mẹ đừng lo… con có ít tiền để dành để ở con heo đất trên bàn học. Trong đó cũng khoảng hai hay ba triệu gì đó. Mẹ lấy cho ba nhập viện đi, rồi có gì mình nghĩ cách tiếp. Còn Lạc Hy mẹ đừng lo cho em ấy. Chắc nó còn nhỏ nên nghe xong hoảng sợ quá nên đi qua nhà lánh mặt vài ngày. Mà vậy cũng tốt. Giờ mẹ lên lấy tiền rồi đi đến bệnh viện đưa ba nhập viện đi. Con đi hỏi thăm một người bạn tý. Nhà bạn ấy cũng khá giả, giúp được gì cho chúng ta thì giúp
Nguyễn Trọng Nam!!! Tôi phải tìm anh hỏi cho rõ. Những vụ làm ăn này thì một người bình thường như Lạc Thổ Trọng làm sao có thể dính dáng đến được!!!!
Lạc Mẫn vội vàng lên lầu kiếm lại sấp tài liệu hôm bữa, dặn dò mẹ vài câu, rồi lấy chiếc xe đạp đạp vội đến chung cư hắn ở, nhưng vừa đến thì bảo vệ đã nói Nguyễn tổng đã đi ra ngoài từ tối hôm qua rồi. Và ngài ấy có dặn nếu cô Mẫn muốn gặp thì đưa địa chỉ cho cô ấy.
Lạc Mẫn nhìn địa chỉ trên đó mà mặt mày gần như tối lại. Đây chẳng phải là căn biệt thự ở gần vùng ngoại ô, mà nơi đó, là nơi cô và hắn đã cùng trải qua tình một đêm. Giờ Lạc Mẫn càng không muốn nhớ. Nhìn đến địa chỉ, lòng cô lại trầm xuống. Nhưng vì gia đình, cô không có lựa chọn thứ hai!
…
Nguyễn Trọng Nam ngồi giữa căn phòng, nhàn hạ nhìn đồng hồ treo tường. Trễ hơn hắn đoán đã ba mươi phút rồi. Nhìn khung cảnh xung quanh hôm nay, gương mặt lạnh lẽo lại nổi lên ý cười thâm sâu.
Nơi này trang trí đẹp thật, còn có bánh kem mà Lạc Mẫn thích nhất nữa. Đêm nay, sẽ là một đêm dài, và là một đêm vui – buồn hỗn loạn…
Vừa ngồi nhấm nháp ly rượu vang trên tay thì hắn nghe tiếng chuông cửa. Có lẽ đã đến. Nhìn lên tấm ảnh cô gái mủm mỉm đang cười lộ cả hàm răng trắng, tay còn cầm cây kem sầu riêng, vui vẻ nói cười, Nguyễn Trọng Nam nhếch mép.
Lạc Mẫn, em chạy không thoát khỏi bàn tay tôi đâu, càng không chạy khỏi hai chữ số mệnh đã vây hãm tôi và em!
Tác giả :
Lạc Vân Phi