Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh
Chương 27: Thổ lộ
Tiếng chuông giờ học vừa kết thúc, chiếc điện thoại nhỏ của Lạc Mẫn đã run lên, với dòng tin nhắn “lời ít ý nhiều”: “Anh đợi em ở con hẻm sau trường.”
Lạc Mẫn chỉ chán chường vứt điện thoại vào túi, định đi ra cửa sau về luôn cho đỡ phiền phức. Nói chung với cô bây giờ việc gặp mặt Nguyễn Trọng Nam chẳng khác nào cực hình. Một người đàn ông kiêu căng, tự đại luôn muốn kiểm soát cô! Cô ghét hắn, thậm chí nhớ về ngày tháng trước đây không ít lần Lạc Mẫn còn hận hắn nữa! Nhưng suy nghĩ lại, cô cảm thấy hận một người quá mệt mỏi, quá nhàm chán! Cô sẽ chịu đựng, chỉ một tuần nữa thôi, cô nhớ không lầm hắn sẽ có một chuyến đi công tác xa trong gần nửa tháng. Lúc đó là thời cơ tốt nhất cho cô xoay chuyển tình thế
!
Nhưng dường như là con sâu trong bụng Lạc Mẫn, cô vừa bước xuống lấy xe thì hắn đã đứng bỏ tay vào túi quần gần chỗ đó, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng rồi nhếch môi. “Đồ âm hồn bất tán!” Lạc Mẫn thầm chửi trong lòng!
Và kết quả dĩ nhiên là cô phải đi cùng với hắn!
Xoay qua xoay lại hắn lại đưa cô đến một cửa tiệm thời trang sang trọng ngay trung tâm thành phố. Rồi hắn nói vài điều với nhân viên thì Lạc Mẫn ngồi trên bàn trang điểm gần cả tiếng rồi! Đến khi cái lưng cô muốn lên tiếng kháng nghị thì họ mới bảo: “Tiểu thư mở mắt ra nhìn xem vừa lòng chưa?!”
Lạc Mẫn không ngờ người trong gương chính là cô! Thật sự nhìn trong gương thì không thể nói là Lạc Mẫn thập phần xinh đẹp nhưng sự sang trọng cùng trẻ trung toát ra từ cô thì không ai không công nhận, điển hình là các cô nhân viên trong phòng! Ánh mắt họ đều truyền với nhau sự hài lòng về tác phẩm của mình.
Nguyễn Trọng Nam lẳng lặng ngồi đọc báo mà chờ đợi. Đến khi tấm màn vàng sang trọng bên trong mở ra hắn hoàn toàn thửng người.
Lạc Mẫn trong bộ dạ hội trắng không thể nói xinh đẹp vô cùng, nhưng vẻ dễ thương đầy đặn này thì các cô gái hắn đã gặp không thể nào sánh được! Gương mặt trang điểm nhè nhẹ, chỉ điểm vài nét phần hồng quanh hai má, đôi môi thì thoa một tý son có kim tuyến màu đỏ cam, đuôi mắt thì điểm xuyến ít phấn nâu, trông to hơn vài phần! Còn lại dường như đều giữ nguyên bộ dáng của cô, nhưng thập phần xinh tươi và trẻ trung! Chiếc váy trên người cô màu xám tro nhạt, phần eo hơi tròn được che lấp bằng những nếp xếp ly xinh xắn cùng với những viên đá lấp lánh như phần nào tạo điểm nhấn!Nguyễn Trọng Nam không kiềm chế được trước sự đáng yêu của cô nàng mà bước chân dài sải nhanh đến bên Lạc Mẫn làm mọi người ai trong tiệm phải trợn tròn mắt. Lạc Mẫn cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng mà lùi hai ba bước thấy rõ.
Nhưng cũng không thể lùi mãi được vì hắn đã đứng trước mặt mọi người mà ấn nhẹ vầng trán rộng lên cái trán phủ tóc mái của Lạc Mẫn, cử động nhè nhẹ cọ sát. Đã vậy còn tham lam hít thở mùi hương tự nhiên của cô hòa quyện cùng hương nước hoa dễ chịu làm da gà của Lạc Mẫn thi nhau nổi lên không thôi! Nhưng hành động này trong mắt mọi người là một cử chỉ dễ thương lại tế nhị, khẳng định rằng hai người đẹp đôi vô cùng!
Cô ngại ngùng thấy ánh mắt của mọi người dồn về phía hai người rồi quay sang đẩy hai cánh tay đang chuyển sang ôm eo mình kia! Nhưng dường như Nguyễn Trọng Nam không quan tâm về ánh mắt người khác. Chỉ cười cười rồi ra lại quay sang ra hiệu với nhân viên đem ra một chiếc ví da màu đen, rồi đặt vào tay Lạc Mẫn. Nói khẽ: “Đi thôi!”, nắm chặt tay cô mà bước ra xe, bỏ lại sau lưng bao lời đàm tiếu…
Tại nhà riêng của Trần gia.
Nhà họ Trần từ xưa đến nay nổi tiếng với một dãy tiệm bánh nội địa rất tiếng tăm – Sweet house. Những món bánh của họ nổi tiếng khắp cả nước, tiêu thụ số lượng rất lớn mỗi ngày, những hình ảnh giới thiệu của cửa tiệm đều là những diễn viên hay ca sĩ nổi tiếng. Và lần này họ tổ chức tiệc ra mắt món bánh mới và cũng để mừng cho việc hợp tác cùng công ty thời trang của Nguyễn Trọng Nam.
Đến khoảng 19h thì nhân vật chính của buổi tiệc cũng đã xuất hiện và làm cho dư luận lần nữa xôn xao. Nhưng không phải vì hắn mà là vì người con gái nhỏ đi bên cạnh hắn! Lạc Mẫn! Trông cô hôm nay tuy xinh xắn nhưng gương mặt non mềmchẳng khác gì bộ dạng nữ sinh, nên ai cũng đoán cô nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với những cô gái chững chạc, thành thục trước đây đi cùng Nguyễn tổng. Mái tóc được cột lệch sang một bên, đánh xoăn phần cuối đuôi tóc trông thật đẹp mắt khi phối hợp với chiếc đầm đuôi cá dài! Và điều quan trọng là Lạc Mẫn ăn mặc quá kín đáo so với những người phụ nữ đang đứng đây! Nếu ai tin ý còn có thể thấy rằng bàn tay của Lạc Mẫn không bao giờ có thể rời khỏi khuỷu tay Nguyễn Trọng Nam, và hắn cứ khăng khăng đi đâu cũng phải dẫn cô theo đó. Dẫn theo ánh mắt của không ít người, và dĩ nhiên chủ tiệc – Trần Hạo Nam cũng vậy!
Nguyễn Trọng Nam đầy tự tin sánh bước cùng Lạc Mẫn đi đến chủ tiệc, một cậu thanh niên độ khoảng hai mươi lăm tuổi, gương mặt khá điển trai trong bộ âu phục trắng đối lập với Nguyễn Trọng Nam này lại là người thừa kế Sweet house. Cậu lịch sự giữ một tay trước bụng gập người về phía trước cười thật tươi:
-Thật vinh hạnh vì Nguyễn tổng lại đích thân đến đây! Còn vị này là…
Dường như Trần Thanh chờ câu trả lời từ Nguyễn Trọng Nam. Giọng hắn cất lên làm không chỉ Lạc Mẫn mà mọi người gần đó cũng phải ngước nhìn:
-Cám ơn Trần thiếu gia quá khen! Cậu mới là tuổi trẻ tài cao. Còn đây là Lạc Mẫn. Vị hôn thê của tôi. Chắc khoảng năm sau lại phiền Trần gia đến dự tiệc cưới của chúng tôi rồi!
Vừa nói gương mặt Nguyễn Trọng Nam cười rạng rỡ. Nhưng gương mặt Lạc Mẫn thì dường như biến sắc. Hắn đang nói điên loạn gì đây?! Đây là bữa tiệc cho những người trong giới làm ăn, sẽ có thể là đối tác tương lai của hắn và hẳn là không ít người ở đây, vậy mà hắn có thể tự nhiên nói vậy?! Làm mồ hôi lạnh Lạc Mẫn không ngừng thi nhau chảy. Cô định rút tay khỏi tay hắn nhưng rút mãi không được, định nói lời tiếp theo thì bị Trần Hạo Nam cắt ngang bởi giọng cười hào sảng:
-Ha ha! Nguyễn tổng quả nhiên thẳng thắn! Nếu buổi tiệc này có gì sai sót mong ngài và phu nhân “tương lai” vui lòng bỏ qua cho gia đình tôi!
Mấy câu xã giao đơn giản này thật sự rất bình thường! Rất bình thường! Nhưng sao trống ngực của Lạc Mẫn cứ thi nhau đập liên hồi!
Tiếng nói của hắn dứt khoát lại nhanh gọn nhưng ánh mắt lại thầm quan sát Lạc Mẫn. Không biết cô gái trông bình thường này làm sao mà có thể câu được con rùa vàng này ở tuổi đó! Đã vậy còn “ép” hắn nói ra lời bảo đảm cho tương lai! Ắt hẳn không phải là chiêu trò bình thường! Đúng thật là bây giờ không thể “Trông mặt mà bắt hình dong” được nữa rồi!
Nguyễn Trọng Nam chỉ cười đúng phép rồi quay sang nhìn Lạc Mẫn mà không do dự hôn vào má cô một cái thật kêu, làm cho những người phụ nữ xung quanh che tay lên miệng mà cười!
Sau khi nói xong từ “hôn thê” thì hầu như người nào đến chào hỏi Nguyễn Trọng Nam cũng gọi cô là “tiểu thư” nghe thật giả tạo.
Mệt mỏi cô vờ nói với hắn khó chịu, muốn nghỉ ngơi tý. Rốt cuộc chẳng hiểu hắn nghĩ gì mà ánh mắt cứ lưu luyến mãi, như cả thế giới này hắn chỉ thấy một mình cô mà thôi. Ánh mắt ấy sâu và dịu dàng đến mức muốn nhấn chìm Lạc Mẫn vào trong đó nhưng rốt cuộc cũng thả tay cô ra, còn nói khẽ với cô nhanh trở về.
Hừm! Trở về?! Trở về đâu?! Cô không muốn trở về chiếc lồng giam đó một lần nữa! Trong buổi tiệc này, nhàm chán! Bọn họ ai cũng khoác lên mình những chiếc áo quần xinh đẹp, nhưng tâm họ thật sự có ai là ở đây?! Hay đang ở những mưu toan lọc lừa giả dối?! Cô chán ghét không khí nơi này. Tuy sang trọng nhưng thiếu đi sự ấm áp và tình người mà cô cần. Nguyễn Trọng Nam sống lâu dần trong môi trường này, thảo nào trong lòng hắn không bao giờ có hai chữ tình cảm, thảo nào tình cảm cô cố gắng tất cả chỉ là nước đổ biển?! Nhưng … thật sự kiếp này, cô cảm thấy có gì đó không đúng. Một người giả dối đến đâu thì ánh mắt cũng thể mang theo sự chân tình như vậy được! Hắn cứ nhìn cô như ánh mắt của… Một người chồng dành cho người vợ sau thời gian xa cách?! Ý nghĩ này làm cho Lạc Mẫn cảm thấy choáng váng, cảm thấy bản thân cần nên đi rửa mặt tý để bản thân có thể tỉnh táo hơn… Làm sao có chuyện đó được chứ…
Đang định bước đi thì cô thấy Trần Hạo Nam bước tới gần mình, trên tay còn cầm hai ly rượu vang. Vừa gặp cô hắn đã nở nụ cười tươi, nhưng Lạc Mẫn cảm thấy nụ cười này trông cũng rất chướng mắt:
-À, tôi định đi tìm Nguyễn tổng. Ai ngờ gặp được Lạc tiểu thư! Tiểu thư có muốn dùng một tý không?!
Vừa nói hắn vừa huơ huơ chiếc ly thủy tinh sóng sánh chất lỏng màu đỏ đó. Nguyễn Trọng Nam bận đi xã giao cùng hai vợ chồng người Nhật công ty xăng dầu đằng kia, rõ ràng là chỉ đến đánh giá cô thôi! Hay nói đúng hơn là đến xem thử cô là hạng người gì?!
Lạc Mẫn nhẹ nhàng cười, đón lấy ly rượu, nhưng không hề đưa lên môi. Mà chỉ nhẹ nhàng chạm vào chiếc ly trên tay của Trần Hạo Nam.
-Cám ơn Trần thiếu gia rất nhiều. Nhưng tôi không biết uống rượu. Trong người tôi lại đang khó chịu. Xin phép đi trước ạ!
Rồi bóng dáng nhỏ ấy nhanh chóng rời đi. Làm cho hắn ta đứng lặng người không thôi! Quả nhiên là cũng không phải dạng vừa nhỉ?! Có thể từ chối khéo léo, nhưng thể hiện rõ thái độ không muốn tiếp xúc với người khác. Đây chẳng lẽ là “món mới” của người đàn ông kia sao?! Chẳng biết khi nào rồi cũng chán!
Trần Hạo Nam cười cười đưa ly rượu lên miệng tự nhấm nháp.
Nguyễn Trọng Nam tuy rời xa Lạc Mẫn, nhưng ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi cô. Tuy nói chuyện với người khác nhưng một tý lại đảo ánh mắt xung quanh để tìm hình bóng ai, nên dĩ nhiên chuyện vừa rồi cũng lọt vào trong mắt hắn!
…
Trong WC nữ.
-Đúng là hồ ly tinh! Mới bây lớn tuổi đầu mà dám đi cùng đàn ông rồi! Thật sự hết chỗ nói! Con gái tôi giờ này còn ở nhà học bài nữa, còn cô ta thì… Ối giời ơi, có con cái như thế…
-Mà bà tin tôi đi, Nguyễn Trọng Nam từ xưa đến giờ nổi tiếng là tay ăn chơi! Làm gì có nhỏ nào mà hắn qua lại hơn ba tháng đâu! Con nhỏ này biết đâu ngày mai lại khóc lóc ỉ ôi làm rầm lên như mấy con minh tinh kia cho xem!
-Biết đâu người ta còn cố gắng giữ lại “cốt nhục” để có chỗ tiến lên chứ nhỉ!
…
Người lời qua, người tiếng lại, tất cả đều nói về Lạc Mẫn – người đang ngồi trong một căn phòng gần đó!
Ở đời thật buồn cười, chỉ cần bạn thua người khác, người ta sẽ giẫm đạp bạn, còn nếu bạn hơn người khác, người ta sẽ ghét bạn và nói xấu bạn không một lời thương tiếc!!! Lạc Mẫn cô lúc này chẳng hạn, chỉ hơn bọn họ là có “một cái vỏ bọc” hào hoa đi cạnh bên thôi, mà cô đã biến thành “hồ ly tinh” tự lúc nào chẳng hay! Cô cũng đâu cần, không cần người đàn ông qua nhiều tay phụ nữ như vậy, cũng không cần đi đến nơi để cho người khác nói xấu như thế này!
Lạc Mẫn vừa định bước ra thì tiếng của Mc bên ngoài đã thu hút bọn họ tất bật đi ra ngoài rồi. Hình như là có bán đấu giá gì đó… Lại thêm một trò… Nhàm chán…
Lạc Mẫn vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh thì đã gặp Nguyễn Trọng Nam, hắn nhìn cô như thể hiểu hết những gì cô nghe ban nãy.
Đúng là gian thương! Ánh mắt cũng có thể giả dối được!
Chưa đầy một phút thì cổ tay cô được bao trọn trong một bàn tay to lớn, hữu lực kéo cô ra ngoài xem náo nhiệt.
-Hôm nay, tại đây chúng tôi sẽ bán đấu giá một vật, số tiền đấu giá được chúng tôi sẽ dùng nó để làm từ thiện. Món hàng hôm nay chúng tôi đấu giá là….
Nói dứt câu thì trên màn hình đồng thời cùng tay người dẫn chương trình cũng vén lên tấm khăn đỏ đậy trên chiếc hộp thủy tinh để trên bục cao.
Đó là một chiếc nhẫn hình bướm. Và dĩ nhiên trên đó được khảm rất nhiều đá quý. Đính giữa hai cánh bướm là hai viên hồng ngọc to lớn. Còn thân bướm được giới thiệu là làm bằng hắc bảo ngọc, vô cùng trân quý! Viền cánh bướm bằng những viên kim cương nhân tạo xinh xắn vô cùng. Nhưng điều đặc biệt không dừng ở đó mà là khi ngón tay người đeo cử động thì cánh bướm cũng sẽ chuyển động, trông vô cùng bắt mắt.
Thế là cuộc đấu giá hôm đó rất sôi nổi.
-Hai mươi tám triệu!
-Ba mươi triệu!
…
Những tiếng thét giá cứ vang lên liên tục. Ai cũng muốn giành cho mình một vị trí trong lòng nhiều người và được mang danh là nhà “từ thiện”! Đây có thể được xem là một buổi quảng cáo không có tiền cát – xê nhưng hiệu quả vô cùng cao.
-Năm mươi triệu lần thứ nhất!
-Năm mươi triệu lần thứ hai!
…
Tiếng người dẫn chương trình cứ vang lên từng đợt và mọi người ai cũng trầm trồ nhìn về phía người mua. Đó là tổng giám đốc gì gì đó, Lạc Mẫn cũng chẳng nhớ. Nhưng nhìn gương mặt béo phệ của ông ta và gương mặt đoan trang của phu nhân ông ta mà xem! Ai cũng đang xem họ là trung tâm mà! Bỗng người kế bên cạnh cô giơ lên một tấm bảng, làm cả hội trường sững cả người!
-Một trăm triệu! Nguyễn tổng đưa ra giá một trăm triệu lần thứ nhất!
Tất cả mọi người lại chuyển ánh mắt sang hắn và cô lần nữa! Sau đó tiếng xầm xì vang lên, nhưng không ai ra giá tiếp!
-Một trăm triệu lần thứ hai!
Dường như ai cũng nghĩ mức giá đó là quá đắt! Đối với một chiếc nhẫn dù đẹp cách mấy cũng không giá trị lên đến hàng đó! Hắn đã ra cái giá quá cao rồi!!!
-Một trăm triệu lần thứ ba!
Khi tiếng gõ xuống đồng nghĩa với việc Nguyễn Trọng Nam đã thắng cuộc đấu giá. Mc nhìn hắn rồi cười tươi nói:
-Nguyễn tổng có lời gì muốn nói không?!
Hắn chỉ cười rồi cúi người khẽ xuống nói: “Cám ơn” rồi bất ngờ dắt tay Lạc Mẫn đứng dậy, kéo cô theo mình lên trên sân khấu. Vừa bước lên sân khấu, Nguyễn Trọng Nam đã nắm lấy tay Lạc Mẫn đặt lên môi. Sau đó hắn dùng giọng nói trầm ấm của mình nói vào micro, bằng một thái độ chân thành hắn nói cho tất cả những quan khách của buổi tiệc này cùng nghe:
-Tôi xin tặng chiếc nhẫn này cho Lạc Mẫn, vợ tương lai của tôi! Tôi là người may mắn khi gặp được cô ấy! Cô ấy là người phụ nữ duy nhất của tôi hiện tại. Và tương lai! Tôi khẳng định rằng tương lai cô ấy sẽ là người tôi muốn kết hôn. Mong mọi người khi đó có thể đến chúc mừng cho hai chúng tôi trong ngày hôn lễ!
Từng chữ ngắn gọn nhưng vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng. Hắn đã xóa tan mọi nghi ngờ về việc cô là tình nhân, đạp nát mọi lời dị nghị không hay về cô và cũng thông báo tới tất cả mọi người cô là người hắn yêu! Tương lai của cô, hắn xin đảm bảo bằng cả thể diện!
Lạc Mẫn còn chưa kịp định thần thì chiếc nhẫn kia đã đeo vào ngón giữa bàn tay trái của cô!
-Lạc Mẫn, anh biết mình không phải là một người đàn ông hoàn mỹ. Nhưng em có thể chấp nhận và dạy anh cách thương yêu một người không?!
Tiếng vỗ tay kèm theo tiếng suýt xoa reo hò làm cho Lạc Mẫn cũng không biết phải nói gì! Chỉ biết ánh đèn sân khấu đang chiếu về phía cô mà thôi. Sự ngại ngùng dường như lấn át tất cả! Cô chưa kịp nói gì hắn đã hôn lên môi cô! Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đủ dầy sự lãng mạn! Rất êm dịu, cô chỉ cảm nhận đôi bờ môi lạnh của hắn như muốn mang theo hơi ấm từ đôi môi nhỏ của cô sau đó nhanh chóng dứt ra! Thật sự là cảm giác rất là lâng lâng.
Mọi người chứng kiến ai cũng không ngờ một con người nổi tiếng lạnh lùng, cứng nhắc từ công việc cho đến tình cảm cũng đủ rõ ràng kia thế nhưng hôm nay lại làm ra những hành động quá sức tưởng tượng. Cứ như cậu trai trẻ bồng bột lần đầu biết yêu mà chỉ biết đến cô gái của mình, muốn nhờ họ chứng minh cho tình cảm của bản thân!!!
Cô đẩy hắn lẫn Mc đang tươi cười thật tươi kia ra, rồi chạy thật nhanh mong rời khỏi nơi này thật sớm! Nào ngờ vừa chạy ra đến cổng của phòng khách đã đụng phải một quý phu nhân. Bà ấy có một đôi mắt sắc sảo và gương mặt bầu tròn nhưng trông thật nghiêm nghị. Quần áo bà ấy đang mặc cũng thể hiện phần nào điều đó. Nó là một chiếc áo dài sẫm màu đi cùng với áo choàng màu đen, trông vô cùng khó gần. Đang đỡ bà ta là một cậu nhóc. Bỗng cậu bé nắm lấy váy Lạc Mẫn kéo kéo.
-A chị tốt bụng! chị cũng đến dự tiệc nhà em sao?! Bà ơi bà, đây là chị con nói nè! Chị ấy giúp đỡ con và quản gia qua đường đó bà! Còn cho con bánh chocolate nữa!!... Tuy bánh đó không ngon bằng bánh nội làm.
Cậu bé nói thoăn thoắt, làm cho Lạc Mẫn như hồi tưởng lại. À! Thì ra đây là cậu bé đi cùng với cụ già hôm bữa mà cô dẫn qua đường. Thật không ngờ cậu bé này lại là con cháu của Trần gia. Đúng là Trái đất tròn thật!
Theo lời nói của cậu nhóc thì phu nhân lớn tuổi cũng nhanh chóng quét mắt sang Lạc Mẫn và khi gặp phải gương mặt đó, bà bỗng sững người. Rồi tự nhiên chau đôi mày lại mà nói:
-Quá giống…Quá giống!
Đây là mấy lời mà Lạc Mẫn nghe được. Nhưng chưa kịp hỏi gì thì Nguyễn Trọng Nam đã bước ra, hắn vội cởi áo vest ngoài ra mà bao trọn Lạc Mẫn lại, mới phát hiện mình hơi thất lễ. Bèn quay người sang, mới biết người Lạc Mẫn đụng trúng là ai. Đó là Trần Lệ Nhung – người thực sự là cây đại thụ của Trần gia.
-Thất lễ rồi, không biết bạn gái con có đụng đau phu nhân không ạ?!
Dường như câu nói này mới kéo lại sự ngây dại của bà. Bà cười hiền hòa, khác hẳn bộ dáng nghiêm nghị khi nãy:
-Không. Là tôi sơ ý mới phải. Sao tổng giám đốc Nam lại về sớm vậy?! Cả hai người không định ở lại dùng thử món bánh mới của Trần gia chúng tôi à?!
-Dạ không cho con và cô ấy hẹn dịp khác ạ. Hôm nay Mẫn Mẫn hơi mệt trong người nên con và cô ấy xin phép về trước. Hẹn gặp phu nhân lần sau.
Rồi khiêm tốn mà kéo cả người Lạc Mẫn vào trong lòng.
Đi đến một nơi khá xa, Nguyễn Trọng Nam mới nhắm mắt lại, kéo tay cô để lên trên môi, để cô cảm nhận hơi thở của hắn cũng như sự chân thành của hắn. Lạc Mẫn định rút tay ra, nhưng rút mãi không được, hắn còn lấn tới là kéo tay cô đưa lên môi mà hôn. Cô bất lực trước thái độ không màng chuyện gì của hắn, đành nói:
-Anh bỏ ra đi! Nhỡ người khác thấy…
-Suỵt!
Hắn dùng ngón tay đặt lên môi cô, rồi nhẹ nhàng di chuyển bàn tay cô lên ngực trái – vị trí tim!
-Em nghe đi Lạc Mẫn, nó đang đập, nó đập vì em đấy! Anh không yêu em, mà là anh thương em! Trước đến nay anh chưa biết yêu ai, nên em hãy dạy anh cách trân trọng và có được tấm lòng một người con gái, đó là em! Được không, Mẫn Mẫn?! Những lời anh nói ban nãy là thật. Anh biết em rất không vui vì những người kia lời qua tiếng lại không hay vì em. Nhưng anh xin hứa anh chưa từng đặt ai ở nơi đây trừ em…
Dường như sợ cô chưa đủ tin mình, hắn còn nhấn mạnh tay cô vào lồng ngực rắn chắc của bản thân để cô có thể tin tưởng hắn thêm phần nào!
-Tôi… tôi…
-Em hứa đi! Anh hứa rằng từ đây về sau sẽ tôn trọng em! Sẽ cho em sự tự do mà em muốn, sẽ đối xử thật tốt với em. Nếu em cảm thấy không tin tôi thì chúng ta có thể đính ước ngay ngày mai, được không?!
-Ngày mai?!?!
Nguyễn Trọng Nam gật đầu bộ dáng chắc chắn. Lạc Mẫn cũng không biết nói gì. Nói thật cô không biết là hắn đang đùa giỡn hay nói thật. Nếu là đùa giỡn sẽ có ngày buông tay, còn nếu là thật lòng, thì ai sẽ biết được họ sẽ đi được đến đâu. Một kiếp đã lỡ vào tay một người nên cô không muốn lần sống lại này, mình sẽ lại mắc sai lầm. Hắn quá tốt, quá xuất sắc, không hợp với cô! Có lẽ hắn hợp với Lạc Hy hay một người phụ nữ nào khác, nhưng tuyệt không phải là cô!!! Nhưng nếu bây giờ cô có quyền … từ chối không?! Người đàn ông này sẽ cho cô từ chối không?! Hay lại là một chuỗi uy hiếp kéo đến kèm theo đe dọa trinh tiết và danh dự nhỏ bé mà cô có được!
Hắn bảo hắn không phải là yêu. Mà là thương! Hay cho câu là thương. Yêu một người có lúc ta cũng sẽ chia tay khi tình cảm nhạt phai. Nhưng thương một người thì khác! Dù cho có hết tình yêu thì vẫn sẽ thương người ấy, thương vì tình vì nghĩa, thương và sống vì nhau! Đó mới là đạo lý vợ chồng!
Nhưng lúc trước, hắn có thương cô sao?! E là không!!! Nên hãy cho tôi xin lỗi, Nguyễn Trọng Nam, kiếp này tôi không thể đồng ý với anh được!
Lạc Mẫn nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn rực rỡ trên tay ra, làm sắc mặt Nguyễn Trọng Nam không khỏi sững sờ kèm theo sự hụt hẫng.
Đây là lời đầu tiên hắn tỏ tình. Hắn dường như dùng tất cả dũng khí để đối mặt với bản thân lần này. Hắn mong rằng tấm lòng cùng sự thành thật này sẽ lay động được cô! Không biết để nói được những lời này hắn đã thức trắng đêm hôm qua. Không lẽ cô không thể tha thứ cho hắn sao?! Không phải cô luôn rộng lượng với người khác sao?! Tại sao ngày hắn móc trái tim ra đặt lên bàn tay cô cô lại quyết định bóp nát nó chứ?! Tại sao?!
Một kẻ lần đầu yêu và thổ lộ với người mình yêu. Một người đã quá sợ tổn thương do kẻ đó gây ra cho mình lúc trước. Liệu cả hai sẽ mãi là đường thẳng song song?! Hay có ngày sẽ giao nhau tại một điểm?!
Lạc Mẫn chỉ chán chường vứt điện thoại vào túi, định đi ra cửa sau về luôn cho đỡ phiền phức. Nói chung với cô bây giờ việc gặp mặt Nguyễn Trọng Nam chẳng khác nào cực hình. Một người đàn ông kiêu căng, tự đại luôn muốn kiểm soát cô! Cô ghét hắn, thậm chí nhớ về ngày tháng trước đây không ít lần Lạc Mẫn còn hận hắn nữa! Nhưng suy nghĩ lại, cô cảm thấy hận một người quá mệt mỏi, quá nhàm chán! Cô sẽ chịu đựng, chỉ một tuần nữa thôi, cô nhớ không lầm hắn sẽ có một chuyến đi công tác xa trong gần nửa tháng. Lúc đó là thời cơ tốt nhất cho cô xoay chuyển tình thế
!
Nhưng dường như là con sâu trong bụng Lạc Mẫn, cô vừa bước xuống lấy xe thì hắn đã đứng bỏ tay vào túi quần gần chỗ đó, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng rồi nhếch môi. “Đồ âm hồn bất tán!” Lạc Mẫn thầm chửi trong lòng!
Và kết quả dĩ nhiên là cô phải đi cùng với hắn!
Xoay qua xoay lại hắn lại đưa cô đến một cửa tiệm thời trang sang trọng ngay trung tâm thành phố. Rồi hắn nói vài điều với nhân viên thì Lạc Mẫn ngồi trên bàn trang điểm gần cả tiếng rồi! Đến khi cái lưng cô muốn lên tiếng kháng nghị thì họ mới bảo: “Tiểu thư mở mắt ra nhìn xem vừa lòng chưa?!”
Lạc Mẫn không ngờ người trong gương chính là cô! Thật sự nhìn trong gương thì không thể nói là Lạc Mẫn thập phần xinh đẹp nhưng sự sang trọng cùng trẻ trung toát ra từ cô thì không ai không công nhận, điển hình là các cô nhân viên trong phòng! Ánh mắt họ đều truyền với nhau sự hài lòng về tác phẩm của mình.
Nguyễn Trọng Nam lẳng lặng ngồi đọc báo mà chờ đợi. Đến khi tấm màn vàng sang trọng bên trong mở ra hắn hoàn toàn thửng người.
Lạc Mẫn trong bộ dạ hội trắng không thể nói xinh đẹp vô cùng, nhưng vẻ dễ thương đầy đặn này thì các cô gái hắn đã gặp không thể nào sánh được! Gương mặt trang điểm nhè nhẹ, chỉ điểm vài nét phần hồng quanh hai má, đôi môi thì thoa một tý son có kim tuyến màu đỏ cam, đuôi mắt thì điểm xuyến ít phấn nâu, trông to hơn vài phần! Còn lại dường như đều giữ nguyên bộ dáng của cô, nhưng thập phần xinh tươi và trẻ trung! Chiếc váy trên người cô màu xám tro nhạt, phần eo hơi tròn được che lấp bằng những nếp xếp ly xinh xắn cùng với những viên đá lấp lánh như phần nào tạo điểm nhấn!Nguyễn Trọng Nam không kiềm chế được trước sự đáng yêu của cô nàng mà bước chân dài sải nhanh đến bên Lạc Mẫn làm mọi người ai trong tiệm phải trợn tròn mắt. Lạc Mẫn cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng mà lùi hai ba bước thấy rõ.
Nhưng cũng không thể lùi mãi được vì hắn đã đứng trước mặt mọi người mà ấn nhẹ vầng trán rộng lên cái trán phủ tóc mái của Lạc Mẫn, cử động nhè nhẹ cọ sát. Đã vậy còn tham lam hít thở mùi hương tự nhiên của cô hòa quyện cùng hương nước hoa dễ chịu làm da gà của Lạc Mẫn thi nhau nổi lên không thôi! Nhưng hành động này trong mắt mọi người là một cử chỉ dễ thương lại tế nhị, khẳng định rằng hai người đẹp đôi vô cùng!
Cô ngại ngùng thấy ánh mắt của mọi người dồn về phía hai người rồi quay sang đẩy hai cánh tay đang chuyển sang ôm eo mình kia! Nhưng dường như Nguyễn Trọng Nam không quan tâm về ánh mắt người khác. Chỉ cười cười rồi ra lại quay sang ra hiệu với nhân viên đem ra một chiếc ví da màu đen, rồi đặt vào tay Lạc Mẫn. Nói khẽ: “Đi thôi!”, nắm chặt tay cô mà bước ra xe, bỏ lại sau lưng bao lời đàm tiếu…
Tại nhà riêng của Trần gia.
Nhà họ Trần từ xưa đến nay nổi tiếng với một dãy tiệm bánh nội địa rất tiếng tăm – Sweet house. Những món bánh của họ nổi tiếng khắp cả nước, tiêu thụ số lượng rất lớn mỗi ngày, những hình ảnh giới thiệu của cửa tiệm đều là những diễn viên hay ca sĩ nổi tiếng. Và lần này họ tổ chức tiệc ra mắt món bánh mới và cũng để mừng cho việc hợp tác cùng công ty thời trang của Nguyễn Trọng Nam.
Đến khoảng 19h thì nhân vật chính của buổi tiệc cũng đã xuất hiện và làm cho dư luận lần nữa xôn xao. Nhưng không phải vì hắn mà là vì người con gái nhỏ đi bên cạnh hắn! Lạc Mẫn! Trông cô hôm nay tuy xinh xắn nhưng gương mặt non mềmchẳng khác gì bộ dạng nữ sinh, nên ai cũng đoán cô nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với những cô gái chững chạc, thành thục trước đây đi cùng Nguyễn tổng. Mái tóc được cột lệch sang một bên, đánh xoăn phần cuối đuôi tóc trông thật đẹp mắt khi phối hợp với chiếc đầm đuôi cá dài! Và điều quan trọng là Lạc Mẫn ăn mặc quá kín đáo so với những người phụ nữ đang đứng đây! Nếu ai tin ý còn có thể thấy rằng bàn tay của Lạc Mẫn không bao giờ có thể rời khỏi khuỷu tay Nguyễn Trọng Nam, và hắn cứ khăng khăng đi đâu cũng phải dẫn cô theo đó. Dẫn theo ánh mắt của không ít người, và dĩ nhiên chủ tiệc – Trần Hạo Nam cũng vậy!
Nguyễn Trọng Nam đầy tự tin sánh bước cùng Lạc Mẫn đi đến chủ tiệc, một cậu thanh niên độ khoảng hai mươi lăm tuổi, gương mặt khá điển trai trong bộ âu phục trắng đối lập với Nguyễn Trọng Nam này lại là người thừa kế Sweet house. Cậu lịch sự giữ một tay trước bụng gập người về phía trước cười thật tươi:
-Thật vinh hạnh vì Nguyễn tổng lại đích thân đến đây! Còn vị này là…
Dường như Trần Thanh chờ câu trả lời từ Nguyễn Trọng Nam. Giọng hắn cất lên làm không chỉ Lạc Mẫn mà mọi người gần đó cũng phải ngước nhìn:
-Cám ơn Trần thiếu gia quá khen! Cậu mới là tuổi trẻ tài cao. Còn đây là Lạc Mẫn. Vị hôn thê của tôi. Chắc khoảng năm sau lại phiền Trần gia đến dự tiệc cưới của chúng tôi rồi!
Vừa nói gương mặt Nguyễn Trọng Nam cười rạng rỡ. Nhưng gương mặt Lạc Mẫn thì dường như biến sắc. Hắn đang nói điên loạn gì đây?! Đây là bữa tiệc cho những người trong giới làm ăn, sẽ có thể là đối tác tương lai của hắn và hẳn là không ít người ở đây, vậy mà hắn có thể tự nhiên nói vậy?! Làm mồ hôi lạnh Lạc Mẫn không ngừng thi nhau chảy. Cô định rút tay khỏi tay hắn nhưng rút mãi không được, định nói lời tiếp theo thì bị Trần Hạo Nam cắt ngang bởi giọng cười hào sảng:
-Ha ha! Nguyễn tổng quả nhiên thẳng thắn! Nếu buổi tiệc này có gì sai sót mong ngài và phu nhân “tương lai” vui lòng bỏ qua cho gia đình tôi!
Mấy câu xã giao đơn giản này thật sự rất bình thường! Rất bình thường! Nhưng sao trống ngực của Lạc Mẫn cứ thi nhau đập liên hồi!
Tiếng nói của hắn dứt khoát lại nhanh gọn nhưng ánh mắt lại thầm quan sát Lạc Mẫn. Không biết cô gái trông bình thường này làm sao mà có thể câu được con rùa vàng này ở tuổi đó! Đã vậy còn “ép” hắn nói ra lời bảo đảm cho tương lai! Ắt hẳn không phải là chiêu trò bình thường! Đúng thật là bây giờ không thể “Trông mặt mà bắt hình dong” được nữa rồi!
Nguyễn Trọng Nam chỉ cười đúng phép rồi quay sang nhìn Lạc Mẫn mà không do dự hôn vào má cô một cái thật kêu, làm cho những người phụ nữ xung quanh che tay lên miệng mà cười!
Sau khi nói xong từ “hôn thê” thì hầu như người nào đến chào hỏi Nguyễn Trọng Nam cũng gọi cô là “tiểu thư” nghe thật giả tạo.
Mệt mỏi cô vờ nói với hắn khó chịu, muốn nghỉ ngơi tý. Rốt cuộc chẳng hiểu hắn nghĩ gì mà ánh mắt cứ lưu luyến mãi, như cả thế giới này hắn chỉ thấy một mình cô mà thôi. Ánh mắt ấy sâu và dịu dàng đến mức muốn nhấn chìm Lạc Mẫn vào trong đó nhưng rốt cuộc cũng thả tay cô ra, còn nói khẽ với cô nhanh trở về.
Hừm! Trở về?! Trở về đâu?! Cô không muốn trở về chiếc lồng giam đó một lần nữa! Trong buổi tiệc này, nhàm chán! Bọn họ ai cũng khoác lên mình những chiếc áo quần xinh đẹp, nhưng tâm họ thật sự có ai là ở đây?! Hay đang ở những mưu toan lọc lừa giả dối?! Cô chán ghét không khí nơi này. Tuy sang trọng nhưng thiếu đi sự ấm áp và tình người mà cô cần. Nguyễn Trọng Nam sống lâu dần trong môi trường này, thảo nào trong lòng hắn không bao giờ có hai chữ tình cảm, thảo nào tình cảm cô cố gắng tất cả chỉ là nước đổ biển?! Nhưng … thật sự kiếp này, cô cảm thấy có gì đó không đúng. Một người giả dối đến đâu thì ánh mắt cũng thể mang theo sự chân tình như vậy được! Hắn cứ nhìn cô như ánh mắt của… Một người chồng dành cho người vợ sau thời gian xa cách?! Ý nghĩ này làm cho Lạc Mẫn cảm thấy choáng váng, cảm thấy bản thân cần nên đi rửa mặt tý để bản thân có thể tỉnh táo hơn… Làm sao có chuyện đó được chứ…
Đang định bước đi thì cô thấy Trần Hạo Nam bước tới gần mình, trên tay còn cầm hai ly rượu vang. Vừa gặp cô hắn đã nở nụ cười tươi, nhưng Lạc Mẫn cảm thấy nụ cười này trông cũng rất chướng mắt:
-À, tôi định đi tìm Nguyễn tổng. Ai ngờ gặp được Lạc tiểu thư! Tiểu thư có muốn dùng một tý không?!
Vừa nói hắn vừa huơ huơ chiếc ly thủy tinh sóng sánh chất lỏng màu đỏ đó. Nguyễn Trọng Nam bận đi xã giao cùng hai vợ chồng người Nhật công ty xăng dầu đằng kia, rõ ràng là chỉ đến đánh giá cô thôi! Hay nói đúng hơn là đến xem thử cô là hạng người gì?!
Lạc Mẫn nhẹ nhàng cười, đón lấy ly rượu, nhưng không hề đưa lên môi. Mà chỉ nhẹ nhàng chạm vào chiếc ly trên tay của Trần Hạo Nam.
-Cám ơn Trần thiếu gia rất nhiều. Nhưng tôi không biết uống rượu. Trong người tôi lại đang khó chịu. Xin phép đi trước ạ!
Rồi bóng dáng nhỏ ấy nhanh chóng rời đi. Làm cho hắn ta đứng lặng người không thôi! Quả nhiên là cũng không phải dạng vừa nhỉ?! Có thể từ chối khéo léo, nhưng thể hiện rõ thái độ không muốn tiếp xúc với người khác. Đây chẳng lẽ là “món mới” của người đàn ông kia sao?! Chẳng biết khi nào rồi cũng chán!
Trần Hạo Nam cười cười đưa ly rượu lên miệng tự nhấm nháp.
Nguyễn Trọng Nam tuy rời xa Lạc Mẫn, nhưng ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi cô. Tuy nói chuyện với người khác nhưng một tý lại đảo ánh mắt xung quanh để tìm hình bóng ai, nên dĩ nhiên chuyện vừa rồi cũng lọt vào trong mắt hắn!
…
Trong WC nữ.
-Đúng là hồ ly tinh! Mới bây lớn tuổi đầu mà dám đi cùng đàn ông rồi! Thật sự hết chỗ nói! Con gái tôi giờ này còn ở nhà học bài nữa, còn cô ta thì… Ối giời ơi, có con cái như thế…
-Mà bà tin tôi đi, Nguyễn Trọng Nam từ xưa đến giờ nổi tiếng là tay ăn chơi! Làm gì có nhỏ nào mà hắn qua lại hơn ba tháng đâu! Con nhỏ này biết đâu ngày mai lại khóc lóc ỉ ôi làm rầm lên như mấy con minh tinh kia cho xem!
-Biết đâu người ta còn cố gắng giữ lại “cốt nhục” để có chỗ tiến lên chứ nhỉ!
…
Người lời qua, người tiếng lại, tất cả đều nói về Lạc Mẫn – người đang ngồi trong một căn phòng gần đó!
Ở đời thật buồn cười, chỉ cần bạn thua người khác, người ta sẽ giẫm đạp bạn, còn nếu bạn hơn người khác, người ta sẽ ghét bạn và nói xấu bạn không một lời thương tiếc!!! Lạc Mẫn cô lúc này chẳng hạn, chỉ hơn bọn họ là có “một cái vỏ bọc” hào hoa đi cạnh bên thôi, mà cô đã biến thành “hồ ly tinh” tự lúc nào chẳng hay! Cô cũng đâu cần, không cần người đàn ông qua nhiều tay phụ nữ như vậy, cũng không cần đi đến nơi để cho người khác nói xấu như thế này!
Lạc Mẫn vừa định bước ra thì tiếng của Mc bên ngoài đã thu hút bọn họ tất bật đi ra ngoài rồi. Hình như là có bán đấu giá gì đó… Lại thêm một trò… Nhàm chán…
Lạc Mẫn vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh thì đã gặp Nguyễn Trọng Nam, hắn nhìn cô như thể hiểu hết những gì cô nghe ban nãy.
Đúng là gian thương! Ánh mắt cũng có thể giả dối được!
Chưa đầy một phút thì cổ tay cô được bao trọn trong một bàn tay to lớn, hữu lực kéo cô ra ngoài xem náo nhiệt.
-Hôm nay, tại đây chúng tôi sẽ bán đấu giá một vật, số tiền đấu giá được chúng tôi sẽ dùng nó để làm từ thiện. Món hàng hôm nay chúng tôi đấu giá là….
Nói dứt câu thì trên màn hình đồng thời cùng tay người dẫn chương trình cũng vén lên tấm khăn đỏ đậy trên chiếc hộp thủy tinh để trên bục cao.
Đó là một chiếc nhẫn hình bướm. Và dĩ nhiên trên đó được khảm rất nhiều đá quý. Đính giữa hai cánh bướm là hai viên hồng ngọc to lớn. Còn thân bướm được giới thiệu là làm bằng hắc bảo ngọc, vô cùng trân quý! Viền cánh bướm bằng những viên kim cương nhân tạo xinh xắn vô cùng. Nhưng điều đặc biệt không dừng ở đó mà là khi ngón tay người đeo cử động thì cánh bướm cũng sẽ chuyển động, trông vô cùng bắt mắt.
Thế là cuộc đấu giá hôm đó rất sôi nổi.
-Hai mươi tám triệu!
-Ba mươi triệu!
…
Những tiếng thét giá cứ vang lên liên tục. Ai cũng muốn giành cho mình một vị trí trong lòng nhiều người và được mang danh là nhà “từ thiện”! Đây có thể được xem là một buổi quảng cáo không có tiền cát – xê nhưng hiệu quả vô cùng cao.
-Năm mươi triệu lần thứ nhất!
-Năm mươi triệu lần thứ hai!
…
Tiếng người dẫn chương trình cứ vang lên từng đợt và mọi người ai cũng trầm trồ nhìn về phía người mua. Đó là tổng giám đốc gì gì đó, Lạc Mẫn cũng chẳng nhớ. Nhưng nhìn gương mặt béo phệ của ông ta và gương mặt đoan trang của phu nhân ông ta mà xem! Ai cũng đang xem họ là trung tâm mà! Bỗng người kế bên cạnh cô giơ lên một tấm bảng, làm cả hội trường sững cả người!
-Một trăm triệu! Nguyễn tổng đưa ra giá một trăm triệu lần thứ nhất!
Tất cả mọi người lại chuyển ánh mắt sang hắn và cô lần nữa! Sau đó tiếng xầm xì vang lên, nhưng không ai ra giá tiếp!
-Một trăm triệu lần thứ hai!
Dường như ai cũng nghĩ mức giá đó là quá đắt! Đối với một chiếc nhẫn dù đẹp cách mấy cũng không giá trị lên đến hàng đó! Hắn đã ra cái giá quá cao rồi!!!
-Một trăm triệu lần thứ ba!
Khi tiếng gõ xuống đồng nghĩa với việc Nguyễn Trọng Nam đã thắng cuộc đấu giá. Mc nhìn hắn rồi cười tươi nói:
-Nguyễn tổng có lời gì muốn nói không?!
Hắn chỉ cười rồi cúi người khẽ xuống nói: “Cám ơn” rồi bất ngờ dắt tay Lạc Mẫn đứng dậy, kéo cô theo mình lên trên sân khấu. Vừa bước lên sân khấu, Nguyễn Trọng Nam đã nắm lấy tay Lạc Mẫn đặt lên môi. Sau đó hắn dùng giọng nói trầm ấm của mình nói vào micro, bằng một thái độ chân thành hắn nói cho tất cả những quan khách của buổi tiệc này cùng nghe:
-Tôi xin tặng chiếc nhẫn này cho Lạc Mẫn, vợ tương lai của tôi! Tôi là người may mắn khi gặp được cô ấy! Cô ấy là người phụ nữ duy nhất của tôi hiện tại. Và tương lai! Tôi khẳng định rằng tương lai cô ấy sẽ là người tôi muốn kết hôn. Mong mọi người khi đó có thể đến chúc mừng cho hai chúng tôi trong ngày hôn lễ!
Từng chữ ngắn gọn nhưng vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng. Hắn đã xóa tan mọi nghi ngờ về việc cô là tình nhân, đạp nát mọi lời dị nghị không hay về cô và cũng thông báo tới tất cả mọi người cô là người hắn yêu! Tương lai của cô, hắn xin đảm bảo bằng cả thể diện!
Lạc Mẫn còn chưa kịp định thần thì chiếc nhẫn kia đã đeo vào ngón giữa bàn tay trái của cô!
-Lạc Mẫn, anh biết mình không phải là một người đàn ông hoàn mỹ. Nhưng em có thể chấp nhận và dạy anh cách thương yêu một người không?!
Tiếng vỗ tay kèm theo tiếng suýt xoa reo hò làm cho Lạc Mẫn cũng không biết phải nói gì! Chỉ biết ánh đèn sân khấu đang chiếu về phía cô mà thôi. Sự ngại ngùng dường như lấn át tất cả! Cô chưa kịp nói gì hắn đã hôn lên môi cô! Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đủ dầy sự lãng mạn! Rất êm dịu, cô chỉ cảm nhận đôi bờ môi lạnh của hắn như muốn mang theo hơi ấm từ đôi môi nhỏ của cô sau đó nhanh chóng dứt ra! Thật sự là cảm giác rất là lâng lâng.
Mọi người chứng kiến ai cũng không ngờ một con người nổi tiếng lạnh lùng, cứng nhắc từ công việc cho đến tình cảm cũng đủ rõ ràng kia thế nhưng hôm nay lại làm ra những hành động quá sức tưởng tượng. Cứ như cậu trai trẻ bồng bột lần đầu biết yêu mà chỉ biết đến cô gái của mình, muốn nhờ họ chứng minh cho tình cảm của bản thân!!!
Cô đẩy hắn lẫn Mc đang tươi cười thật tươi kia ra, rồi chạy thật nhanh mong rời khỏi nơi này thật sớm! Nào ngờ vừa chạy ra đến cổng của phòng khách đã đụng phải một quý phu nhân. Bà ấy có một đôi mắt sắc sảo và gương mặt bầu tròn nhưng trông thật nghiêm nghị. Quần áo bà ấy đang mặc cũng thể hiện phần nào điều đó. Nó là một chiếc áo dài sẫm màu đi cùng với áo choàng màu đen, trông vô cùng khó gần. Đang đỡ bà ta là một cậu nhóc. Bỗng cậu bé nắm lấy váy Lạc Mẫn kéo kéo.
-A chị tốt bụng! chị cũng đến dự tiệc nhà em sao?! Bà ơi bà, đây là chị con nói nè! Chị ấy giúp đỡ con và quản gia qua đường đó bà! Còn cho con bánh chocolate nữa!!... Tuy bánh đó không ngon bằng bánh nội làm.
Cậu bé nói thoăn thoắt, làm cho Lạc Mẫn như hồi tưởng lại. À! Thì ra đây là cậu bé đi cùng với cụ già hôm bữa mà cô dẫn qua đường. Thật không ngờ cậu bé này lại là con cháu của Trần gia. Đúng là Trái đất tròn thật!
Theo lời nói của cậu nhóc thì phu nhân lớn tuổi cũng nhanh chóng quét mắt sang Lạc Mẫn và khi gặp phải gương mặt đó, bà bỗng sững người. Rồi tự nhiên chau đôi mày lại mà nói:
-Quá giống…Quá giống!
Đây là mấy lời mà Lạc Mẫn nghe được. Nhưng chưa kịp hỏi gì thì Nguyễn Trọng Nam đã bước ra, hắn vội cởi áo vest ngoài ra mà bao trọn Lạc Mẫn lại, mới phát hiện mình hơi thất lễ. Bèn quay người sang, mới biết người Lạc Mẫn đụng trúng là ai. Đó là Trần Lệ Nhung – người thực sự là cây đại thụ của Trần gia.
-Thất lễ rồi, không biết bạn gái con có đụng đau phu nhân không ạ?!
Dường như câu nói này mới kéo lại sự ngây dại của bà. Bà cười hiền hòa, khác hẳn bộ dáng nghiêm nghị khi nãy:
-Không. Là tôi sơ ý mới phải. Sao tổng giám đốc Nam lại về sớm vậy?! Cả hai người không định ở lại dùng thử món bánh mới của Trần gia chúng tôi à?!
-Dạ không cho con và cô ấy hẹn dịp khác ạ. Hôm nay Mẫn Mẫn hơi mệt trong người nên con và cô ấy xin phép về trước. Hẹn gặp phu nhân lần sau.
Rồi khiêm tốn mà kéo cả người Lạc Mẫn vào trong lòng.
Đi đến một nơi khá xa, Nguyễn Trọng Nam mới nhắm mắt lại, kéo tay cô để lên trên môi, để cô cảm nhận hơi thở của hắn cũng như sự chân thành của hắn. Lạc Mẫn định rút tay ra, nhưng rút mãi không được, hắn còn lấn tới là kéo tay cô đưa lên môi mà hôn. Cô bất lực trước thái độ không màng chuyện gì của hắn, đành nói:
-Anh bỏ ra đi! Nhỡ người khác thấy…
-Suỵt!
Hắn dùng ngón tay đặt lên môi cô, rồi nhẹ nhàng di chuyển bàn tay cô lên ngực trái – vị trí tim!
-Em nghe đi Lạc Mẫn, nó đang đập, nó đập vì em đấy! Anh không yêu em, mà là anh thương em! Trước đến nay anh chưa biết yêu ai, nên em hãy dạy anh cách trân trọng và có được tấm lòng một người con gái, đó là em! Được không, Mẫn Mẫn?! Những lời anh nói ban nãy là thật. Anh biết em rất không vui vì những người kia lời qua tiếng lại không hay vì em. Nhưng anh xin hứa anh chưa từng đặt ai ở nơi đây trừ em…
Dường như sợ cô chưa đủ tin mình, hắn còn nhấn mạnh tay cô vào lồng ngực rắn chắc của bản thân để cô có thể tin tưởng hắn thêm phần nào!
-Tôi… tôi…
-Em hứa đi! Anh hứa rằng từ đây về sau sẽ tôn trọng em! Sẽ cho em sự tự do mà em muốn, sẽ đối xử thật tốt với em. Nếu em cảm thấy không tin tôi thì chúng ta có thể đính ước ngay ngày mai, được không?!
-Ngày mai?!?!
Nguyễn Trọng Nam gật đầu bộ dáng chắc chắn. Lạc Mẫn cũng không biết nói gì. Nói thật cô không biết là hắn đang đùa giỡn hay nói thật. Nếu là đùa giỡn sẽ có ngày buông tay, còn nếu là thật lòng, thì ai sẽ biết được họ sẽ đi được đến đâu. Một kiếp đã lỡ vào tay một người nên cô không muốn lần sống lại này, mình sẽ lại mắc sai lầm. Hắn quá tốt, quá xuất sắc, không hợp với cô! Có lẽ hắn hợp với Lạc Hy hay một người phụ nữ nào khác, nhưng tuyệt không phải là cô!!! Nhưng nếu bây giờ cô có quyền … từ chối không?! Người đàn ông này sẽ cho cô từ chối không?! Hay lại là một chuỗi uy hiếp kéo đến kèm theo đe dọa trinh tiết và danh dự nhỏ bé mà cô có được!
Hắn bảo hắn không phải là yêu. Mà là thương! Hay cho câu là thương. Yêu một người có lúc ta cũng sẽ chia tay khi tình cảm nhạt phai. Nhưng thương một người thì khác! Dù cho có hết tình yêu thì vẫn sẽ thương người ấy, thương vì tình vì nghĩa, thương và sống vì nhau! Đó mới là đạo lý vợ chồng!
Nhưng lúc trước, hắn có thương cô sao?! E là không!!! Nên hãy cho tôi xin lỗi, Nguyễn Trọng Nam, kiếp này tôi không thể đồng ý với anh được!
Lạc Mẫn nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn rực rỡ trên tay ra, làm sắc mặt Nguyễn Trọng Nam không khỏi sững sờ kèm theo sự hụt hẫng.
Đây là lời đầu tiên hắn tỏ tình. Hắn dường như dùng tất cả dũng khí để đối mặt với bản thân lần này. Hắn mong rằng tấm lòng cùng sự thành thật này sẽ lay động được cô! Không biết để nói được những lời này hắn đã thức trắng đêm hôm qua. Không lẽ cô không thể tha thứ cho hắn sao?! Không phải cô luôn rộng lượng với người khác sao?! Tại sao ngày hắn móc trái tim ra đặt lên bàn tay cô cô lại quyết định bóp nát nó chứ?! Tại sao?!
Một kẻ lần đầu yêu và thổ lộ với người mình yêu. Một người đã quá sợ tổn thương do kẻ đó gây ra cho mình lúc trước. Liệu cả hai sẽ mãi là đường thẳng song song?! Hay có ngày sẽ giao nhau tại một điểm?!
Tác giả :
Lạc Vân Phi