Cô Gái Mù Kì Duyên
Chương 8
Bọn họ hôn nhau khó chia lìa, Lôi Xiết nhanh chóng mút lấy hai cánh môi luôn làm cho anh tâm loạn của cô, một tay ôm chặt thắt lưng cô, một tay nâng đầu cô, như muốn đem cô dung tiến vào cơ thể mình, mãnh liệt như sợ cô lại chạy trốn; Ngay cả thời gian cho cô thở cũng không có, liều mình triền miên hôn như muốn hóa giải đi vướng mắc trong lòng cô.
An Dĩ Nhạc run run đón lấy anh, Tia Chớp hôn cô! Cô kinh hỉ không biết nên như thế nào hình dung tâm tình giờ phút này.
Có lẽ, anh cũng không chán ghét cô!
Cũng có lẽ, anh cũng có chút thích cô? Chỉ cần một chút là tốt rồi!
Thời gian tựa hồ tạm dừng, cảm giác của bọn họ đều bị dục vọng ào ạt ập tới dìm ngập, ngay cả khi nào đi vào trong phòng, nằm lên trên giường cũng không biết. Cho đến khi Lôi Xiết ngẩng đầu thở dốc, mới phát hiện An Dĩ Nhạc đã nằm bên người anh, toàn bộ nút áo đều mở tung, thân hình xinh đẹp như ẩn như hiện lay động tất cả các giác quan.
Anh thở hổn hển, lại hôn lên cánh môi mê người của cô, bàn tay tham lam tiến vào trong áo vuốt ve đồi ngực cao ngất của cô, anh muốn cô, mãnh liệt ngay cả chính anh cũng giật mình.
An Dĩ Nhạc tuy rằng không rõ là nguyên nhân gì làm cho anh bỗng nhiên thay đổi thái độ, song cô không quan tâm, cho dù anh là vì phản ứng sinh lý xúc động mới hôn cô, cô cũng đồng ý ôm lấy anh thật chặt, có một loại cảm giác vừa an toàn lại chân thật bao quanh, đây là lúc trong lòng cô bình tĩnh nhất trong mấy ngày nay.
Cô thương anh, ông trời! Cô thật sự thương anh!
“Tia Chớp” Cô say đắm gọi anh, môi sưng đỏ, ánh mắt mơ màng.
“Gọi anh Lôi Xiết.” Anh hôn lên bờ vai tuyết trắng của cô, tiếng nói trầm thấp đủ lay động lòng người.
“Lôi Xiết?” Cô vuốt mặt anh, muốn dùng tay để nhìn diện mạo anh.
“Tên của anh.” Lửa tình bị đè nén quá lâu đã chạy tán loạn khắp tứ chi bách hải của anh khiến anh không còn sức khống chế mình, chỉ có thể chạm vào da thịt xinh đẹp của cô để hóa giải lửa nóng trong ngực.
“Lôi Xiết” Cô thích tên này, vô cùng thích hợp với anh. Dáng vẻ của anh nhất định vừa kiêu ngạo lại tự cao tự đại nhỉ? Cô âm thầm đoán, lần đầu cảm thấy tò mò về gương mặt anh.
Anh bắt lấy tay cô, hôn lòng bàn tay cô, cắn nhẹ đầu ngón tay cô, trong mũi tràn ngập hương thơm đặc hữu trên người cô, hơi thở của anh trở nên nặng nề không ổn, khát vọng đối với cô càng tăng.
“Anh dừng không được nữa.... anh muốn em....” Tay anh dời xuống, chạy dọc theo đường cong của cô, từng món từng món quần áo bị cởi ra, không lâu cô liền không còn mảnh vải nằm trong lòng anh.
Đây là mơ sao? Lôi Xiết cũng hồ đồ, chỉ có ở trong mơ, anh mới có thể bừa bãi thăm dò cô như vậy, làm cho cô trở thành người của anh.
An Dĩ Nhạc không biết kế tiếp sẽ như thế nào, cô thầm muốn ở bên anh, muốn trong thế giới tối tăm bắt lấy một cái gì đó chân thật, cô sẽ không hối hận, chỉ cần Lôi Xiết muốn cô, cô liền đem tất cả cho anh.
Lôi Xiết cởi quần mình, cơ thể nóng rực đè lên cô, cầm đôi tay có chút kinh hoảng của cô, môi nhẹ nhàng mà khéo léo ngậm đầu ngực cô.
“A…” Cô khẽ kêu một tiếng, mỗi một dây thần kinh đều bị khoái cảm không biết tên chiếm lấy.
Anh dường như rất lão luyện khơi mào phản ứng của cô, cô ngây thơ không biết làm sao tiếp nhận luồng sóng kích thích này, chỉ có thể toàn thân mềm nhũn bị môi anh chiếm lĩnh mỗi một tấc da thịt.
Tay Lôi Xiết đi vào giữa hai chân cô trêu chọc, thẳng đến cô thở gấp không ngớt, khó chịu đựng vặn vẹo, mới chậm rãi tiến vào cô.
Cô bị đau đớn làm tỉnh táo lại. Đẩy lồng ngực dày của anh ra, bối rối kêu: “Lôi Xiết...”
Anh không ngừng lại, xoay người ôm cô vào lòng, chiếm lấy môi cô, càng không ngừng hôn cô, lấy lưỡi đẩy miệng cô ra, dùng một loại phương thức vô cùng thân mật mà hôn cô.
Sau khi cô thích ứng sự tồn tại của anh, kinh hô biến thành rên rỉ, sau đó, cô cảm nhận được thân thể Lôi Xiết khẽ phóng điện, cảm giác tê tê kích thích thân thể anh, dòng điện kia tựa hồ đánh thức mỗi một tế bào toàn thân cô, muốn cô dùng toàn bộ tinh thần để cảm thụ vòng ôm của anh, muốn cô hàng phục nhiệt tình có mặt khắp nơi trong anh.
Rốt cục, hai người trong tiết tấu đạt đến cao trào, Lôi Xiết điên cuồng gào thét một tiếng, cô chỉ cảm thấy bốn phía vang lên tiếng nổ tê dại, sau khi một trận hào quang hiện ra, bọn họ mới từ đám mây chậm rãi rớt xuống, từ thiên đường trở lại nhân gian.
Đàn ông cùng phụ nữ đều là dùng phương pháp này để “yêu” sao? An Dĩ Nhạc mỏi mệt nhắm mắt khi nghĩ như vậy, yếu đuối nằm trên người Lôi Xiết, cô không còn có sức lực tìm kiếm đáp án, nặng nề ngủ.
Lôi Xiết sau khi tỉnh lại, anh ngây ngốc nhìn An Dĩ Nhạc mềm mại như chim nhỏ bên người, đột nhiên kinh hoảng co rúm lại một chút.
Ông trời! Anh lại làm ra việc này với cô!
Chẳng qua bắt đầu từ một cái hôn, liền biến thành tình trạng này?
Anh cào cào tóc, không biết sau khi cô tỉnh lại nên đối mặt với cô như thế nào, anh đang lợi dụng tình cảm của cô đối với anh để phát tiết dục vọng sao?
Không! Quả thực như thế, anh sẽ không thống khổ như vậy.
Sau khi dỡ xuống lớp lớp mặt nạ, anh không thể không thừa nhận sức nặng của cô trong lòng anh. Chỉ nhìn từ lúc anh bắt đầu lo lắng cho cô đến khi không thấy được cô liền cuồng loạn bất an là biết, anh cũng trúng độc tình yêu rồi!
Vì sao anh lại động tâm với một cô gái mù, vì sao anh không thể ghét cô, hận cô? Chẳng lẽ giống như Huyễn Dạ Thần Hành nói, cô là người yêu định mệnh của anh sao?
Chậm rãi nhấc người, anh nghiêng đầu nhìn An Dĩ Nhạc an tường đi vào giấc ngủ, đây là lần đầu tiên anh thấy khi cô ngủ không có nhíu mày, vẻ mặt tin cậy kia giống như cái vòng đeo vào cổ anh, anh theo bản năng sờ sờ cổ mình, cảm thấy mình tựa hồ đã bị buộc lại.
Chó dẫn người mù sao? Anh tự giễu nhướng mi, thở dài một hơi.
Nhịn không được cúi đầu hôn trán cô, anh vươn tay vỗ về tấm lưng thon của cô, không kháng cự đợt sóng buồn ngủ đánh úp lại, đi ngủ.
Hôm sau, sau khi An Dĩ Nhạc tỉnh lại, cảm thấy thắt lưng của mình bị người ôm, có chút bối rối, nhất thời nhớ không nổi mình đang ở nơi nào, sau đó cô nhớ lại những đoạn kí ức ngắn khi Lôi Xiết gọi tên cô, cảm giác khô nóng thiêu đốt bên tai, cô sợ hãi mở tay của anh ra, vươn tay nhẹ nhàng dọc theo tai anh bắt đầu vuốt ve, phỏng đoán gương mặt anh.
Hai má anh nhẵn bóng mềm mại lại co dãn, tóc trước trán rất dài, có thể sẽ che khuất mắt anh. Mắt anh sẽ có hình dáng gì nhỉ? Lấy cá tính của anh, hẳn là đôi mắt dài nhỏ. Cái mũi thì sao, vừa cao lại thẳng. Mà môi - độ cong trên môi nhất định rất đẹp, chỉ tiếc anh không cười.
Cô đụng phải một vết sẹo dài chừng 8cm trên má trái của anh, trong lòng cả kinh, tay liền bỗng nhiên bị nắm, cô sợ tới mức muốn rút tay về, lại bị cầm thật chặt.
“Anh --” Mặt cô đỏ ửng muốn xuống giường, lại bị anh chặn ngang ôm lấy.
Lôi Xiết đã sớm tỉnh lại mở mắt nhìn cô đã lâu, anh biết cô đang “nhìn” anh, cô đang tưởng tượng ra diện mạo anh, nhìn cô dịu dàng chìm đắm trong tình yêu, anh lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Nghĩ đến anh sao?” Anh trầm thấp hỏi.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, không nói gì.
Lôi Xiết bỗng nhiên ngồi dậy, kéo tay cô đặt trên mặt anh, “Em ‘nhìn’ đi.”
Cô quỳ gối đối diện anh, tay hào phóng sờ soạng mắt, tai, mũi, môi khêu gợi của anh, khi cô lại đụng tới vết sẹo kia, tay anh chụp lên tay cô, lạnh lùng nói: “Vết thương này, là lễ vật mẹ cho anh khi anh mười tuổi.”
“Vì sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Bà hận anh. Hận siêu năng lực của anh, bà cho rằng anh là con ác ma....” Không hề phát hiện sự thống khổ trong giọng anh.
“Vì sao bà lại cho rằng như vậy? Bà sinh anh, không phải sao?” Cô vừa đau lòng lại khó hiểu.
“Mẹ anh là Hoa Kiều, lúc nghèo khó bức bách bị cha anh lừa kết hôn. Cha anh đã năm mươi tuổi, mẹ anh mới mười tám tuổi liền sinh ra anh, sau đó bà lại phát hiện chồng mình là người quỷ dị có thể điều khiển điện; Hơn nữa.... Thường xuyên ngược đãi bà, bà trong cơn tức giận đã giết ông, mang theo anh bỏ trốn. Bà đối với anh lúc lạnh lúc nóng, yêu hận đan xen, nhưng trên cơ bản đối với anh cũng không tệ, nhưng đến khi phát hiện anh cũng di truyền năng lực của cha anh, bà liền điên lên, phát cuồng đuổi giết anh, nếu không trốn nhanh, một dao kia không phải chỉ vẽ trên mặt anh, mà là cắm vào trái tim anh......” Anh đem chuyện anh gặp phải nhẹ nhàng bâng quơ nói lại một lần.
Sinh trưởng trong gia đình hài hòa khoái hoạt An Dĩ Nhạc thật sự khó có thể tưởng tượng thân thế anh lại trớ trêu như vậy, đôi mắt đang mở to nghe xong liền rơi nước mắt.
“Em thương cảm thay anh sao?” Anh vươn tay lau đi nước mắt như tinh quang của cô.
Cô lắc đầu không nói, rốt cục cũng hiểu nguyên nhân anh ghét phụ nữ.
“Cho nên phụ nữ trong ấn tượng của anh là động vật đáng sợ, có thể không chạm vào sẽ không chạm vào, bởi vì các người trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, yêu chẳng qua là mật ngọt bôi ngoài miệng, kỳ thật trong lòng đều cất giấu dao......” Tay anh dừng lại ở hai má cô, bắt đầu vuốt ve da thịt non mịn của cô.
“Anh chỉ nhìn một chiều, cũng có phụ nữ chỉ cần yêu một người sẽ vĩnh viễn không thay đổi......” Cô vội vàng biện giải.
“Ồ? Em là muốn nói với anh, em ngoại lệ?” Anh nhướng mi, cười nhạt, nhưng khóe môi lại không có chút ấm áp.
“Em...... Em thật sự...... yêu anh, vĩnh viễn không thay đổi......” Cô ngượng ngùng nói ra những lời này.
Tay Lôi Xiết cứng lại một chút, không nói gì mà kéo cô vào lòng, xấu xa cười nói: “Nói ra những từ ngữ buồn nôn như vậy, đừng tưởng rằng cùng anh trên giường chính là người phụ nữ của anh, cũng đừng trông cậy vào anh sẽ dùng tình yêu để báo đáp em, lên giường là việc mà người tình ta nguyện, vui vẻ là tốt rồi, việc khác, tốt nhất đừng lôi vào.” Anh nói xong liền hung hăng hôn môi cô.
Có lẽ là do nhìn không thấy, An Dĩ Nhạc nghe ra đau đớn trong lời anh nói cùng một tia dịu dàng che giấu trong nụ hôn, bởi vậy, cô chẳng những không đẩy anh ra, ngược lại còn ôm anh chặt hơn.
Anh đang sợ chính mình, giờ phút này cô bỗng nhiên hiểu được lời nào sắc bén như dao anh phun ra đều là một loại ngụy trang, anh chỉ đang bảo vệ một trái tim từng bị thương, không chịu nổi lại bị tàn phá một lần nữa.
Nhẹ nhàng đẩy anh ra, cô lại lần nữa vuốt mặt anh, nhận mệnh nói: “Yên tâm, em đã nói sẽ không dính chặt anh, anh căn bản không cần đề phòng em, bởi vì em sẽ không giống mẹ anh thương tổn anh, em sẽ vẫn yêu anh, cho đến khi anh đuổi em đi......”
Lôi Xiết không nghĩ tới cô lại bình tĩnh mà nói ra những lời này, trên gương mặt cô tràn đầy ánh sáng thánh khiết, chiếu vào cõi lòng đóng băng của anh.
“Phải không?”
“Đúng vậy.” Cô nghiêm túc gật đầu, tuy rằng lòng rất đau.
“Em là đồ ngốc.” Anh khàn khàn nói xong, lại lần nữa ôm cô, đoạt lấy tất cả của cô, cũng sa vào nhu tình như nước trong cô.
Kích tình chấm dứt, Lôi Xiết tuy rằng vẫn lãnh khốc như trước, nhưng thái độ anh đối với An Dĩ Nhạc có chút chuyển biến, anh chủ động giúp cô tắm rửa, thay quần áo, sau đó pha cà phê, chiên trứng cho cô ăn. Anh không đè nén cảm xúc của mình, ngoại trừ không nói gì nhiều, anh trở nên ôn hòa hơn.
An Dĩ Nhạc không dám nghĩ nhiều, đối với sự chiếu cố này của anh coi như là tư sủng, cô vừa ăn trứng đặt trước mặt vừa cười nói: “Như vậy giống như ở nhà ăn sáng, mẹ em thường làm trứng ốp la cho em cùng em gái ăn......”
Lôi Xiết không nói gì, lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của cô, làm cho lòng anh ấm lên.
Nhưng An Dĩ Nhạc mới nói xong, nụ cười liền đông lại ở trên mặt, mắt cô chậm rãi mở to, hai tay bám vào bàn, lớn tiếng nói: “Em nhớ ra rồi!”
“Chuyện gì?” Lôi Xiết nhíu nhíu mày.
“USB! Ba chương bản thảo cuối cùng ba chỉ dùng để máy tính đánh ra, nhưng bởi vì em gái em đối với kết cục rất hứng thú, cho nên ba em sau khi làm xong đã lưu vào một cái USB khác cho em ấy.” Cô hưng phấn nói.
“Em gái em để USB ở đâu?” Lôi Xiết lập tức hỏi.
“Có thể trên bàn học của nó, hoặc là túi sách, em phải trở về tìm xem.” Cô nói xong liền kích động muốn đứng lên.
“Anh đi là được rồi.” Anh ngăn cô lại.
“Không! Em hiểu rõ thói quen của em gái em hơn, nó rất thích giấu đồ đạc, em đi tìm nhanh hơn.”
“Được rồi! Anh đi cùng em.” Anh lo lắng Hyman sẽ phát hiện hành tung của cô.
Vì thế hai người vội vàng trở lại An gia, Lôi Xiết xuống xe trước sau đó quna sát tỉ mỉ tính an toàn xung quang nhà, mới giúp An Dĩ Nhạc xuống xe vào cửa.
“Phòng Dĩ Duyệt là căn thứ hai trên lầu.” Cô vịn tay thang lầu lên lầu.
Lôi Xiết im lặng theo phía sau cô.
Đi vào phòng ngủ của em gái, cô tìm trong ngăn kéo, nhưng vẫn tìm không thấy, Lôi Xiết thấy dáng vẻ lo lắng mò mẫm của cô, cũng bắt tay vào tìm.
“Trong ngăn kéo không có, đừng tìm.” Anh nhíu mày nói.
“Đợi chút, trên giường có phải có cái ba lô miêu vương hay không?” Cô đột nhiên hỏi.
Lôi Xiết đi đến bên giường tìm kiếm, quả nhiên thấy một cái ba lô có hình miêu vương.
“Có.” Anh đưa cho cô.
Cô lục được trong ba lô một cái USB nhỏ màu xanh nước biển, vui mừng lấy ra nói: “Đây này! Có lẽ là cái này.”
Lôi Xiết mở máy tính xách tay của mình đem đến ra, cắm USB vào, lập tức tìm thấy một file, đó chính là ba chương bản thảo An Hạo viết.
“Anh thấy rồi, bên trong có ba chương bản thảo cuối cùng của ba em.” Anh một tay sờ cằm, một tay gõ bàn phím.
“Trong đó viết thế nào?’ Cô tò mò hỏi.
“Củng giống như anh đoán. Chẳng qua, sau cùng cha em đã công khai người làm ra ‘hành động tác loạn’ kia là một người ngoài hành tinh trà trộn trong con người sắp đặt, mục đích của hắn là muốn đoạt quyền trong thế giới loài người, chờ hành động thành công lại liên lạc một đám đồng tộc xâm nhập, tiếp đó chiếm lĩnh địa cầu......” Nếu không thấy qua chân diện mục của Hyman, anh nhất định sẽ cho rằng chuyện An Hạo viết chỉ là khoa học viễn tưởng.
“Thật là như vậy sao? Ba thật sự dùng ý tưởng của em gái để viết ra cuốn truyện trí mạng này......” An Dĩ Nhạc ngoại trừ kinh dị, còn có thể như thế nào? Chỉ vì cuốn tiểu thuyết này, người nhà của cô bị giết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Ở đây còn có lời cuối sách, cha em viết, căn cứ theo ông quan sát, trên trái đất đã sớm có loại sinh vật không phải con người tồn tại, bọn họ lấy hình người xen lẫn trong đám người, làm cho người ta khó có thể nhận ra, ý đồ lấy phương thức nào đó làm cho nhân loại lâm vào nguy cơ tự rối loạn, sau đó thừa dịp lòng người hoảng sợ, chiếm lấy nơi này.”
Cô nghe được mà choáng váng, thì thào nói: “Anh biết không? Em vẫn nghĩ đây chỉ là do cha em tưởng tượng ra mà thôi, không nghĩ tới ông đã đoán đúng...”
Lôi Xiết trầm ngâm một chút, “Hyman Will nhất định là xem tiểu thuyết đăng trên báo, càng lúc càng bất an, trong sách cha em lấy chính khách làm nhân vật chính tựa hồ đang ám chỉ hắn, hơn nữa ‘hành động tác loạn’ phỏng đoán cơ hồ trăm phần trăm cùng sự thật giống nhau, đổi lại là anh, anh cũng sẽ nghĩ sự việc bại lộ, đành phải giết người diệt khẩu.”
“Cẩn thận ngẫm lại, Roger chủ động hẹn em, hình như là chính vào lúc đó, có lẽ hắn tiếp cận em chỉ là hỏi thăm mọi thứ về nhà của em...” Cô thật ngốc! Còn đối với kẻ có rắp tâm khác mà thầm thích một thời gian dài.
“Đúng vậy.”
“Mà ba... Không ngờ lại bởi vì cuốn tiểu thuyết này chọc giận Hyman, ẩn tàng sát khí.” Cô vì người nhà chết không minh bạch mà cảm thấy khổ sở.
“Hiện tại hắn muốn trừ bỏ, hẳn là người biết chân tướng tức em và anh.” Lôi Xiết đóng máy tính, đã chuẩn bị tâm lý ứng chiến.
“Một khi đã như vậy, chúng ta có nên đem chuyện này công khai hay không?” Cô nắm chặt tay, căm giận nói.
“Không có bằng chứng, em tố giác nghị viên Will danh tiếng cùng địa vị đều cao cao tại thượng như thế nào đây?” Anh không đồng ý việc vạch trần bộ mặt thật của Hyman. “Anh cho rằng tiêu diệt hắn là cách làm đơn giản hơn.”
“Tiêu diệt? Nhưng hắn không phải rất lợi hại sao? Anh mới bị hắn đả thương.” Cô lo lắng nói.
“Lần đó là do anh không biết rõ về hắn, sơ ý bị thương, nhưng bây giờ, anh sẽ hoàn thành ‘hy vọng’ của em, thay em báo thù.” Anh cất máy tính, tự tin nói.
“Nhưng mà...” Cô không muốn anh đi mạo hiểm, tuy rằng hy vọng của cô không thay đổi, nhưng vừa nghĩ đến anh không thể đối phó được người ngoài hành tinh kia, dạ dày cô liền liên tiếp co thắt.
“Yên tâm! Cho tới bây giờ, anh còn chưa đập bể chiêu bài của câu lạc bộ linh lực.” Anh cười nhẹ, tự tin mười phần. “Đi thôi! Nơi này không nên ở lâu, anh tin cơ sở ngầm của Hyman nhất định phủ kín toàn bộ Newyork, hắn không tìm ra em sẽ không bỏ qua.”
Đi theo Lôi Xiết ra khỏi nhà, An Dĩ Nhạc chỉ có thể đem bất an giấu trong đáy lòng, tìm ra hung thủ là chuyện do cô bày ra, cô phải hoàn thành nó, chỉ là, việc giết người hoang đường này đến tột cùng sẽ giải quyết như thế nào đây, cô cũng không có đáp án.
“Tìm được con gái An Hạo rồi, tiên sinh.” Thủ hạ Hyman tiến đến báo cáo với hắn.
“Cô ta trốn ở đâu?” Hyman âm trầm hỏi.
“Trong một căn nhà cao nhất ở tòa cao ốc trung tâm thành phố, có người thấy cô ta cùng một tên đàn ông ra vào nơi đó.”
“Vậy sao không trực tiếp bắt về?” Hyman đánh mạnh lên bàn.
“Tên đó rất lợi hại...... Hơn nữa nghe nói tòa cao ốc kia bị một sức mạnh không nhìn thấy vây quanh, người bình thường không vào được.”
“Sao lại có việc này?” Hyman nhíu màu, khiển trách.
“Thật mà! Quản lý nơi đó nói, tầng cao nhất là cấm, không có đường đi lên, thang máy bình thường chỉ có thể tới tầng một trăm bốn mươi tám, hai tầng lầu trên cùng thuộc sở hữa cá nhân, chưa từng có người đi lên.” Thủ hạ nhắc tới tòa cao ốc quỷ dị này tựa hồ có chút kính sợ.
“Ngu xuẩn, đó là tên kia cố ý thiết hạ phòng tuyến, nhất định có thông đạo có thể đi lên.” Khó trách hắn vận dụng nhân mạch tìm An Dĩ Nhạc đều không có thu hoạch, thì ra tên nhóc có điện kia đem cô ta giấu ở nơi quỷ quái đó! Hyman tức giận đến dụi tắt xì gà.
“Nhưng...”
“Quên đi, hiện tại ta không chỉ muốn mạng của An Dĩ Nhạc, ngay cả tên nhóc bảo vệ kia của cô ta ta cũng không buông tha!” Hyman lạnh lùng cười.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn thuận tay cầm lên, điều chỉnh tốt âm điệu mới nói: “A lô?”
“Will tiên sinh sao? Người ông muốn tìm vừa mới rời khỏi An gia, đi về phía trung tâm thành phố.” Người gọi điện là một cảnh viên Hyman thu mua, hắn ở gần An gia thấy được Lôi Xiết cùng An Dĩ Nhạc, cho nên vội vàng báo cho Hyman.
“Phải không? Thật tốt quá, cám ơn cậu, tiền sẽ đưa vào tài khoản cậu.” Hắn mỉm cười gác điện thoại, nói với một thủ hạ bên cạnh: “Tìm được rồi!”
“Vậy ông định làm như thế nào?”
“Rất đơn giản, lấy thi thể cô gái da đen lần trước ta mang về để trong hầm chứa đá ra.” Hắn chỉ thị.
“Nữ luật sư kia?”
“Đúng vậy! Cô ta là vũ khí tốt a!” Hắn cười hắc hắc, trong mắt hồng quang chợt lóe.
Chiêu giết người lưu da này thật sự là dùng tốt, hơn mười năm trước sau khi hắn xâm nhập vào trong cơ thể Hyman Will, liền phát hiện thể xác con người là ký sinh vật tốt lắm, ngoài trừ có thể hút máu người cùng chiếm lấy xác, hắn còn có thể dùng dược vật khống chế hành vi bọn họ, mệnh lệnh bọn họ, sai khiến cả đám, hoàn toàn theo ý hắn. Hắn dùng cách đó đem một tên đồng bọn khác nhét vào trong thân thể Roger con Hyman, hai người chấp hành “hành động tác loạn” nhiều năm, nay mắt thấy hắn dần dần nắm thế cục, lại xuất hiện ra một tên Trình Giảo Kim là An Hạo này, làm hại hắn ăn ngủ không yên, đành phải phái người tìm hiểu chuyện nhà ông ta rồi mới giết chết cả nhà, diệt trừ phiền toái. Nhưng Roger lại đối với con gái loài người có dục vọng làm hỏng chuyện tốt của hắn, sắc tâm của người này làm An Dĩ Nhạc có cơ hội điều tra, thật sự là đáng chết tới cực điểm!
Hiện tại Roger bị điện làm bị thương chết khiếp chờ xử phạt, nay là lúc hắn nên lập công chuộc tội. Hắn cười to rung chuông gọi người đem Roger đến phòng nghiên cứu ở hầm ngầm, sau đó hưng phấn mà xoa tay đi xuống lầu.
Thi thể Gedi cùng Roger đặt riêng ở hai bàn giải phẫu, Hyman bảo tất cả ra ngoài, bắt đầu thao tác một số máy móc, nhất thời một đạo hồng quang bắn vào mi tâm Roger, Hyman thấp giọng kêu: “Ta thay ngươi đổi thể xác, Roger. Hiện tại, ngươi cút vào trên người cô gái đen này đi!”
Một bóng thú dị thường đột nhiên từ thân thể Roger vọt ra, sau đó bị hút vào trong cơ thể Gedi, vài giây sau, đôi mắt trên mặt Gedi hé mở, khóe miệng hiện lên ý cười.
“Giờ thoải mái hơn rồi, Hyman.” Giọng nói của nó vẫn là giọng nam tráng kiện.
“Ngươi hiện tại là nữ luật sư Gedi, ta muốn ngươi đi đem An Dĩ Nhạc dẫn về, đưa cô ta tới nơi này, ta sẽ làm cho cả Newyork đều mất điện, chờ tên nhóc kia chui đầu vô lưới.” Hyman mệnh lệnh nói.
“Mất điện?”
“Đúng vậy. Nếu ta đoán đúng, không có điện, tên nhóc kia vốn không có siêu năng lực, đến lúc đó, muốn giết hắn so với giẫm chết một con kiến còn dễ dàng hơn!”
“Vậy An Dĩ Nhạc giao cho ta được không?’ Roger liếm liếm môi.
“Nhìn xem bản thân ngươi đi, Roger, hiện tại ngươi không thể làm gì được đâu!” Hyman cười lạnh.
“Mẹ nó! Ngươi biến ta thành nữ? Việc này có khác gì thiến ta chứ!” Roger háo sắc cúi đầu nhìn thân thể phụ nữ của mình, giận dữ.
“Đây là tốt cho ngươi, ngươi còn bất mãn cái gì? Tội của ngươi chờ trở lại Terra tinh sẽ giao cho đại đế phán quyết, hiện tại đi làm tốt chuyện ta giao đi.” Hyman hừ lạnh một tiếng. Roger là tên ngu ngốc, đợi cho đến khi hắn không có giá trị lợi dụng, ta sẽ kết thúc hắn.
“Được.” Vừa nghe đến tên đại đế, hắn cũng không dám lỗ mãng.
“Chờ tất cả phiền toái đều trừ bỏ, sang năm ta chuẩn bị tranh cử tổng thống, chờ ta thuận lợi nắm giữ cường quốc của địa cầu này, lại làm loạn các quốc gia, xem con người tự giết nhau, sau, ta không cần tốn nhiều sức liền đoạt được trái đất, đến lúc đó, nơi này chính là thiên hạ của ta.” Hyman cao giọng cười to, giống như nắm chắc thắng lợi.
“Thiên hạ của ngươi?” Roger trong lòng khó chịu, Hyman sẽ không quên mục đích bọn họ đến trái đất chứ? Cố hương của bọn họ là Terra tinh sắp bị hủy diệt vì bên cạnh nổ mạnh, cho nên mới phái rất nhiều bộ đội trinh sát trong vũ trụ tìm nơi thích hợp để sinh tồn, chuẩn bị cho số lượng lớn tinh nhân có kỹ năng đặc biệt di dân. Nhưng, từ khi xâm nhập thân thể Hyman, lên làm nghị viên, hành vi của hắn liền trở nên kỳ quái.
“Đâu...... Ta là nói, lấy thiên hạ của Terra chúng ta.” Hyman biết mình nói lỡ lời, lập tức giải thích.
“Ngươi tốt nhất nhớ kỹ mục đích chân chính chúng ta đến trái đất.” Roger tuy rằng háo sắc, nhưng lòng trung thành của hắn đối với Terra đại đế vẫn như cũ không thay đổi.
“Đương nhiên, trách nhiệm của chúng ta trọng đại, cho nên càng không thể lãng phí thời gian. Nơi này không khí đầy đủ, máu người lại dồi dào, là nơi thích hợp nhất cho chúng ta ở lại, chúng ta nhất định phải đoạt được!” Hyman nắm chặt năm ngón tay, đắc ý cười.
“Phải.” Roger gật gật đầu. Xem ra hắn lo nhiều rồi.
“Vậy còn không mau đi? Ta đã chờ không kịp muốn hút khô máu An Dĩ Nhạc, hơn nữa cùng tên Tia Chớp kia so chiêu.” Hyman lớn tiếng thúc giục.
“Được.” Bóng dáng Roger phút chốc biến mất, đi làm việc.
Hyman nhìn quả tinh cầu màu tím tinh tế trên tường mà cười như điên, Terra nổ mạnh hay không từ lâu đã không còn liên quan đến hắn, hắn muốn xưng vương tại thế giới này, trở thành lãnh tụ độc nhất vô nhị, ai cũng không thể đến đoạt, cho dù Terra đại đế cũng không ngoại lệ. Trái đất sớm muộn gì cũng là vật trong tay hắn, chờ đại công cáo thành, Roger cũng đừng hòng sống, hắn sẽ là một người ngoài hành tinh duy nhất thống trị địa cầu!
Mộng đẹp sắp thực hiện, Hyman đối với “hành động tác loạn” mình thiết kế ra vừa lòng tươi cười, có điều, trước khi hắn vui sướng, hắn còn phải trừ bỏ một số người ngu xuẩn tự cho là có thể cùng hắn đối kháng.
An Dĩ Nhạc run run đón lấy anh, Tia Chớp hôn cô! Cô kinh hỉ không biết nên như thế nào hình dung tâm tình giờ phút này.
Có lẽ, anh cũng không chán ghét cô!
Cũng có lẽ, anh cũng có chút thích cô? Chỉ cần một chút là tốt rồi!
Thời gian tựa hồ tạm dừng, cảm giác của bọn họ đều bị dục vọng ào ạt ập tới dìm ngập, ngay cả khi nào đi vào trong phòng, nằm lên trên giường cũng không biết. Cho đến khi Lôi Xiết ngẩng đầu thở dốc, mới phát hiện An Dĩ Nhạc đã nằm bên người anh, toàn bộ nút áo đều mở tung, thân hình xinh đẹp như ẩn như hiện lay động tất cả các giác quan.
Anh thở hổn hển, lại hôn lên cánh môi mê người của cô, bàn tay tham lam tiến vào trong áo vuốt ve đồi ngực cao ngất của cô, anh muốn cô, mãnh liệt ngay cả chính anh cũng giật mình.
An Dĩ Nhạc tuy rằng không rõ là nguyên nhân gì làm cho anh bỗng nhiên thay đổi thái độ, song cô không quan tâm, cho dù anh là vì phản ứng sinh lý xúc động mới hôn cô, cô cũng đồng ý ôm lấy anh thật chặt, có một loại cảm giác vừa an toàn lại chân thật bao quanh, đây là lúc trong lòng cô bình tĩnh nhất trong mấy ngày nay.
Cô thương anh, ông trời! Cô thật sự thương anh!
“Tia Chớp” Cô say đắm gọi anh, môi sưng đỏ, ánh mắt mơ màng.
“Gọi anh Lôi Xiết.” Anh hôn lên bờ vai tuyết trắng của cô, tiếng nói trầm thấp đủ lay động lòng người.
“Lôi Xiết?” Cô vuốt mặt anh, muốn dùng tay để nhìn diện mạo anh.
“Tên của anh.” Lửa tình bị đè nén quá lâu đã chạy tán loạn khắp tứ chi bách hải của anh khiến anh không còn sức khống chế mình, chỉ có thể chạm vào da thịt xinh đẹp của cô để hóa giải lửa nóng trong ngực.
“Lôi Xiết” Cô thích tên này, vô cùng thích hợp với anh. Dáng vẻ của anh nhất định vừa kiêu ngạo lại tự cao tự đại nhỉ? Cô âm thầm đoán, lần đầu cảm thấy tò mò về gương mặt anh.
Anh bắt lấy tay cô, hôn lòng bàn tay cô, cắn nhẹ đầu ngón tay cô, trong mũi tràn ngập hương thơm đặc hữu trên người cô, hơi thở của anh trở nên nặng nề không ổn, khát vọng đối với cô càng tăng.
“Anh dừng không được nữa.... anh muốn em....” Tay anh dời xuống, chạy dọc theo đường cong của cô, từng món từng món quần áo bị cởi ra, không lâu cô liền không còn mảnh vải nằm trong lòng anh.
Đây là mơ sao? Lôi Xiết cũng hồ đồ, chỉ có ở trong mơ, anh mới có thể bừa bãi thăm dò cô như vậy, làm cho cô trở thành người của anh.
An Dĩ Nhạc không biết kế tiếp sẽ như thế nào, cô thầm muốn ở bên anh, muốn trong thế giới tối tăm bắt lấy một cái gì đó chân thật, cô sẽ không hối hận, chỉ cần Lôi Xiết muốn cô, cô liền đem tất cả cho anh.
Lôi Xiết cởi quần mình, cơ thể nóng rực đè lên cô, cầm đôi tay có chút kinh hoảng của cô, môi nhẹ nhàng mà khéo léo ngậm đầu ngực cô.
“A…” Cô khẽ kêu một tiếng, mỗi một dây thần kinh đều bị khoái cảm không biết tên chiếm lấy.
Anh dường như rất lão luyện khơi mào phản ứng của cô, cô ngây thơ không biết làm sao tiếp nhận luồng sóng kích thích này, chỉ có thể toàn thân mềm nhũn bị môi anh chiếm lĩnh mỗi một tấc da thịt.
Tay Lôi Xiết đi vào giữa hai chân cô trêu chọc, thẳng đến cô thở gấp không ngớt, khó chịu đựng vặn vẹo, mới chậm rãi tiến vào cô.
Cô bị đau đớn làm tỉnh táo lại. Đẩy lồng ngực dày của anh ra, bối rối kêu: “Lôi Xiết...”
Anh không ngừng lại, xoay người ôm cô vào lòng, chiếm lấy môi cô, càng không ngừng hôn cô, lấy lưỡi đẩy miệng cô ra, dùng một loại phương thức vô cùng thân mật mà hôn cô.
Sau khi cô thích ứng sự tồn tại của anh, kinh hô biến thành rên rỉ, sau đó, cô cảm nhận được thân thể Lôi Xiết khẽ phóng điện, cảm giác tê tê kích thích thân thể anh, dòng điện kia tựa hồ đánh thức mỗi một tế bào toàn thân cô, muốn cô dùng toàn bộ tinh thần để cảm thụ vòng ôm của anh, muốn cô hàng phục nhiệt tình có mặt khắp nơi trong anh.
Rốt cục, hai người trong tiết tấu đạt đến cao trào, Lôi Xiết điên cuồng gào thét một tiếng, cô chỉ cảm thấy bốn phía vang lên tiếng nổ tê dại, sau khi một trận hào quang hiện ra, bọn họ mới từ đám mây chậm rãi rớt xuống, từ thiên đường trở lại nhân gian.
Đàn ông cùng phụ nữ đều là dùng phương pháp này để “yêu” sao? An Dĩ Nhạc mỏi mệt nhắm mắt khi nghĩ như vậy, yếu đuối nằm trên người Lôi Xiết, cô không còn có sức lực tìm kiếm đáp án, nặng nề ngủ.
Lôi Xiết sau khi tỉnh lại, anh ngây ngốc nhìn An Dĩ Nhạc mềm mại như chim nhỏ bên người, đột nhiên kinh hoảng co rúm lại một chút.
Ông trời! Anh lại làm ra việc này với cô!
Chẳng qua bắt đầu từ một cái hôn, liền biến thành tình trạng này?
Anh cào cào tóc, không biết sau khi cô tỉnh lại nên đối mặt với cô như thế nào, anh đang lợi dụng tình cảm của cô đối với anh để phát tiết dục vọng sao?
Không! Quả thực như thế, anh sẽ không thống khổ như vậy.
Sau khi dỡ xuống lớp lớp mặt nạ, anh không thể không thừa nhận sức nặng của cô trong lòng anh. Chỉ nhìn từ lúc anh bắt đầu lo lắng cho cô đến khi không thấy được cô liền cuồng loạn bất an là biết, anh cũng trúng độc tình yêu rồi!
Vì sao anh lại động tâm với một cô gái mù, vì sao anh không thể ghét cô, hận cô? Chẳng lẽ giống như Huyễn Dạ Thần Hành nói, cô là người yêu định mệnh của anh sao?
Chậm rãi nhấc người, anh nghiêng đầu nhìn An Dĩ Nhạc an tường đi vào giấc ngủ, đây là lần đầu tiên anh thấy khi cô ngủ không có nhíu mày, vẻ mặt tin cậy kia giống như cái vòng đeo vào cổ anh, anh theo bản năng sờ sờ cổ mình, cảm thấy mình tựa hồ đã bị buộc lại.
Chó dẫn người mù sao? Anh tự giễu nhướng mi, thở dài một hơi.
Nhịn không được cúi đầu hôn trán cô, anh vươn tay vỗ về tấm lưng thon của cô, không kháng cự đợt sóng buồn ngủ đánh úp lại, đi ngủ.
Hôm sau, sau khi An Dĩ Nhạc tỉnh lại, cảm thấy thắt lưng của mình bị người ôm, có chút bối rối, nhất thời nhớ không nổi mình đang ở nơi nào, sau đó cô nhớ lại những đoạn kí ức ngắn khi Lôi Xiết gọi tên cô, cảm giác khô nóng thiêu đốt bên tai, cô sợ hãi mở tay của anh ra, vươn tay nhẹ nhàng dọc theo tai anh bắt đầu vuốt ve, phỏng đoán gương mặt anh.
Hai má anh nhẵn bóng mềm mại lại co dãn, tóc trước trán rất dài, có thể sẽ che khuất mắt anh. Mắt anh sẽ có hình dáng gì nhỉ? Lấy cá tính của anh, hẳn là đôi mắt dài nhỏ. Cái mũi thì sao, vừa cao lại thẳng. Mà môi - độ cong trên môi nhất định rất đẹp, chỉ tiếc anh không cười.
Cô đụng phải một vết sẹo dài chừng 8cm trên má trái của anh, trong lòng cả kinh, tay liền bỗng nhiên bị nắm, cô sợ tới mức muốn rút tay về, lại bị cầm thật chặt.
“Anh --” Mặt cô đỏ ửng muốn xuống giường, lại bị anh chặn ngang ôm lấy.
Lôi Xiết đã sớm tỉnh lại mở mắt nhìn cô đã lâu, anh biết cô đang “nhìn” anh, cô đang tưởng tượng ra diện mạo anh, nhìn cô dịu dàng chìm đắm trong tình yêu, anh lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Nghĩ đến anh sao?” Anh trầm thấp hỏi.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, không nói gì.
Lôi Xiết bỗng nhiên ngồi dậy, kéo tay cô đặt trên mặt anh, “Em ‘nhìn’ đi.”
Cô quỳ gối đối diện anh, tay hào phóng sờ soạng mắt, tai, mũi, môi khêu gợi của anh, khi cô lại đụng tới vết sẹo kia, tay anh chụp lên tay cô, lạnh lùng nói: “Vết thương này, là lễ vật mẹ cho anh khi anh mười tuổi.”
“Vì sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Bà hận anh. Hận siêu năng lực của anh, bà cho rằng anh là con ác ma....” Không hề phát hiện sự thống khổ trong giọng anh.
“Vì sao bà lại cho rằng như vậy? Bà sinh anh, không phải sao?” Cô vừa đau lòng lại khó hiểu.
“Mẹ anh là Hoa Kiều, lúc nghèo khó bức bách bị cha anh lừa kết hôn. Cha anh đã năm mươi tuổi, mẹ anh mới mười tám tuổi liền sinh ra anh, sau đó bà lại phát hiện chồng mình là người quỷ dị có thể điều khiển điện; Hơn nữa.... Thường xuyên ngược đãi bà, bà trong cơn tức giận đã giết ông, mang theo anh bỏ trốn. Bà đối với anh lúc lạnh lúc nóng, yêu hận đan xen, nhưng trên cơ bản đối với anh cũng không tệ, nhưng đến khi phát hiện anh cũng di truyền năng lực của cha anh, bà liền điên lên, phát cuồng đuổi giết anh, nếu không trốn nhanh, một dao kia không phải chỉ vẽ trên mặt anh, mà là cắm vào trái tim anh......” Anh đem chuyện anh gặp phải nhẹ nhàng bâng quơ nói lại một lần.
Sinh trưởng trong gia đình hài hòa khoái hoạt An Dĩ Nhạc thật sự khó có thể tưởng tượng thân thế anh lại trớ trêu như vậy, đôi mắt đang mở to nghe xong liền rơi nước mắt.
“Em thương cảm thay anh sao?” Anh vươn tay lau đi nước mắt như tinh quang của cô.
Cô lắc đầu không nói, rốt cục cũng hiểu nguyên nhân anh ghét phụ nữ.
“Cho nên phụ nữ trong ấn tượng của anh là động vật đáng sợ, có thể không chạm vào sẽ không chạm vào, bởi vì các người trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, yêu chẳng qua là mật ngọt bôi ngoài miệng, kỳ thật trong lòng đều cất giấu dao......” Tay anh dừng lại ở hai má cô, bắt đầu vuốt ve da thịt non mịn của cô.
“Anh chỉ nhìn một chiều, cũng có phụ nữ chỉ cần yêu một người sẽ vĩnh viễn không thay đổi......” Cô vội vàng biện giải.
“Ồ? Em là muốn nói với anh, em ngoại lệ?” Anh nhướng mi, cười nhạt, nhưng khóe môi lại không có chút ấm áp.
“Em...... Em thật sự...... yêu anh, vĩnh viễn không thay đổi......” Cô ngượng ngùng nói ra những lời này.
Tay Lôi Xiết cứng lại một chút, không nói gì mà kéo cô vào lòng, xấu xa cười nói: “Nói ra những từ ngữ buồn nôn như vậy, đừng tưởng rằng cùng anh trên giường chính là người phụ nữ của anh, cũng đừng trông cậy vào anh sẽ dùng tình yêu để báo đáp em, lên giường là việc mà người tình ta nguyện, vui vẻ là tốt rồi, việc khác, tốt nhất đừng lôi vào.” Anh nói xong liền hung hăng hôn môi cô.
Có lẽ là do nhìn không thấy, An Dĩ Nhạc nghe ra đau đớn trong lời anh nói cùng một tia dịu dàng che giấu trong nụ hôn, bởi vậy, cô chẳng những không đẩy anh ra, ngược lại còn ôm anh chặt hơn.
Anh đang sợ chính mình, giờ phút này cô bỗng nhiên hiểu được lời nào sắc bén như dao anh phun ra đều là một loại ngụy trang, anh chỉ đang bảo vệ một trái tim từng bị thương, không chịu nổi lại bị tàn phá một lần nữa.
Nhẹ nhàng đẩy anh ra, cô lại lần nữa vuốt mặt anh, nhận mệnh nói: “Yên tâm, em đã nói sẽ không dính chặt anh, anh căn bản không cần đề phòng em, bởi vì em sẽ không giống mẹ anh thương tổn anh, em sẽ vẫn yêu anh, cho đến khi anh đuổi em đi......”
Lôi Xiết không nghĩ tới cô lại bình tĩnh mà nói ra những lời này, trên gương mặt cô tràn đầy ánh sáng thánh khiết, chiếu vào cõi lòng đóng băng của anh.
“Phải không?”
“Đúng vậy.” Cô nghiêm túc gật đầu, tuy rằng lòng rất đau.
“Em là đồ ngốc.” Anh khàn khàn nói xong, lại lần nữa ôm cô, đoạt lấy tất cả của cô, cũng sa vào nhu tình như nước trong cô.
Kích tình chấm dứt, Lôi Xiết tuy rằng vẫn lãnh khốc như trước, nhưng thái độ anh đối với An Dĩ Nhạc có chút chuyển biến, anh chủ động giúp cô tắm rửa, thay quần áo, sau đó pha cà phê, chiên trứng cho cô ăn. Anh không đè nén cảm xúc của mình, ngoại trừ không nói gì nhiều, anh trở nên ôn hòa hơn.
An Dĩ Nhạc không dám nghĩ nhiều, đối với sự chiếu cố này của anh coi như là tư sủng, cô vừa ăn trứng đặt trước mặt vừa cười nói: “Như vậy giống như ở nhà ăn sáng, mẹ em thường làm trứng ốp la cho em cùng em gái ăn......”
Lôi Xiết không nói gì, lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của cô, làm cho lòng anh ấm lên.
Nhưng An Dĩ Nhạc mới nói xong, nụ cười liền đông lại ở trên mặt, mắt cô chậm rãi mở to, hai tay bám vào bàn, lớn tiếng nói: “Em nhớ ra rồi!”
“Chuyện gì?” Lôi Xiết nhíu nhíu mày.
“USB! Ba chương bản thảo cuối cùng ba chỉ dùng để máy tính đánh ra, nhưng bởi vì em gái em đối với kết cục rất hứng thú, cho nên ba em sau khi làm xong đã lưu vào một cái USB khác cho em ấy.” Cô hưng phấn nói.
“Em gái em để USB ở đâu?” Lôi Xiết lập tức hỏi.
“Có thể trên bàn học của nó, hoặc là túi sách, em phải trở về tìm xem.” Cô nói xong liền kích động muốn đứng lên.
“Anh đi là được rồi.” Anh ngăn cô lại.
“Không! Em hiểu rõ thói quen của em gái em hơn, nó rất thích giấu đồ đạc, em đi tìm nhanh hơn.”
“Được rồi! Anh đi cùng em.” Anh lo lắng Hyman sẽ phát hiện hành tung của cô.
Vì thế hai người vội vàng trở lại An gia, Lôi Xiết xuống xe trước sau đó quna sát tỉ mỉ tính an toàn xung quang nhà, mới giúp An Dĩ Nhạc xuống xe vào cửa.
“Phòng Dĩ Duyệt là căn thứ hai trên lầu.” Cô vịn tay thang lầu lên lầu.
Lôi Xiết im lặng theo phía sau cô.
Đi vào phòng ngủ của em gái, cô tìm trong ngăn kéo, nhưng vẫn tìm không thấy, Lôi Xiết thấy dáng vẻ lo lắng mò mẫm của cô, cũng bắt tay vào tìm.
“Trong ngăn kéo không có, đừng tìm.” Anh nhíu mày nói.
“Đợi chút, trên giường có phải có cái ba lô miêu vương hay không?” Cô đột nhiên hỏi.
Lôi Xiết đi đến bên giường tìm kiếm, quả nhiên thấy một cái ba lô có hình miêu vương.
“Có.” Anh đưa cho cô.
Cô lục được trong ba lô một cái USB nhỏ màu xanh nước biển, vui mừng lấy ra nói: “Đây này! Có lẽ là cái này.”
Lôi Xiết mở máy tính xách tay của mình đem đến ra, cắm USB vào, lập tức tìm thấy một file, đó chính là ba chương bản thảo An Hạo viết.
“Anh thấy rồi, bên trong có ba chương bản thảo cuối cùng của ba em.” Anh một tay sờ cằm, một tay gõ bàn phím.
“Trong đó viết thế nào?’ Cô tò mò hỏi.
“Củng giống như anh đoán. Chẳng qua, sau cùng cha em đã công khai người làm ra ‘hành động tác loạn’ kia là một người ngoài hành tinh trà trộn trong con người sắp đặt, mục đích của hắn là muốn đoạt quyền trong thế giới loài người, chờ hành động thành công lại liên lạc một đám đồng tộc xâm nhập, tiếp đó chiếm lĩnh địa cầu......” Nếu không thấy qua chân diện mục của Hyman, anh nhất định sẽ cho rằng chuyện An Hạo viết chỉ là khoa học viễn tưởng.
“Thật là như vậy sao? Ba thật sự dùng ý tưởng của em gái để viết ra cuốn truyện trí mạng này......” An Dĩ Nhạc ngoại trừ kinh dị, còn có thể như thế nào? Chỉ vì cuốn tiểu thuyết này, người nhà của cô bị giết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Ở đây còn có lời cuối sách, cha em viết, căn cứ theo ông quan sát, trên trái đất đã sớm có loại sinh vật không phải con người tồn tại, bọn họ lấy hình người xen lẫn trong đám người, làm cho người ta khó có thể nhận ra, ý đồ lấy phương thức nào đó làm cho nhân loại lâm vào nguy cơ tự rối loạn, sau đó thừa dịp lòng người hoảng sợ, chiếm lấy nơi này.”
Cô nghe được mà choáng váng, thì thào nói: “Anh biết không? Em vẫn nghĩ đây chỉ là do cha em tưởng tượng ra mà thôi, không nghĩ tới ông đã đoán đúng...”
Lôi Xiết trầm ngâm một chút, “Hyman Will nhất định là xem tiểu thuyết đăng trên báo, càng lúc càng bất an, trong sách cha em lấy chính khách làm nhân vật chính tựa hồ đang ám chỉ hắn, hơn nữa ‘hành động tác loạn’ phỏng đoán cơ hồ trăm phần trăm cùng sự thật giống nhau, đổi lại là anh, anh cũng sẽ nghĩ sự việc bại lộ, đành phải giết người diệt khẩu.”
“Cẩn thận ngẫm lại, Roger chủ động hẹn em, hình như là chính vào lúc đó, có lẽ hắn tiếp cận em chỉ là hỏi thăm mọi thứ về nhà của em...” Cô thật ngốc! Còn đối với kẻ có rắp tâm khác mà thầm thích một thời gian dài.
“Đúng vậy.”
“Mà ba... Không ngờ lại bởi vì cuốn tiểu thuyết này chọc giận Hyman, ẩn tàng sát khí.” Cô vì người nhà chết không minh bạch mà cảm thấy khổ sở.
“Hiện tại hắn muốn trừ bỏ, hẳn là người biết chân tướng tức em và anh.” Lôi Xiết đóng máy tính, đã chuẩn bị tâm lý ứng chiến.
“Một khi đã như vậy, chúng ta có nên đem chuyện này công khai hay không?” Cô nắm chặt tay, căm giận nói.
“Không có bằng chứng, em tố giác nghị viên Will danh tiếng cùng địa vị đều cao cao tại thượng như thế nào đây?” Anh không đồng ý việc vạch trần bộ mặt thật của Hyman. “Anh cho rằng tiêu diệt hắn là cách làm đơn giản hơn.”
“Tiêu diệt? Nhưng hắn không phải rất lợi hại sao? Anh mới bị hắn đả thương.” Cô lo lắng nói.
“Lần đó là do anh không biết rõ về hắn, sơ ý bị thương, nhưng bây giờ, anh sẽ hoàn thành ‘hy vọng’ của em, thay em báo thù.” Anh cất máy tính, tự tin nói.
“Nhưng mà...” Cô không muốn anh đi mạo hiểm, tuy rằng hy vọng của cô không thay đổi, nhưng vừa nghĩ đến anh không thể đối phó được người ngoài hành tinh kia, dạ dày cô liền liên tiếp co thắt.
“Yên tâm! Cho tới bây giờ, anh còn chưa đập bể chiêu bài của câu lạc bộ linh lực.” Anh cười nhẹ, tự tin mười phần. “Đi thôi! Nơi này không nên ở lâu, anh tin cơ sở ngầm của Hyman nhất định phủ kín toàn bộ Newyork, hắn không tìm ra em sẽ không bỏ qua.”
Đi theo Lôi Xiết ra khỏi nhà, An Dĩ Nhạc chỉ có thể đem bất an giấu trong đáy lòng, tìm ra hung thủ là chuyện do cô bày ra, cô phải hoàn thành nó, chỉ là, việc giết người hoang đường này đến tột cùng sẽ giải quyết như thế nào đây, cô cũng không có đáp án.
“Tìm được con gái An Hạo rồi, tiên sinh.” Thủ hạ Hyman tiến đến báo cáo với hắn.
“Cô ta trốn ở đâu?” Hyman âm trầm hỏi.
“Trong một căn nhà cao nhất ở tòa cao ốc trung tâm thành phố, có người thấy cô ta cùng một tên đàn ông ra vào nơi đó.”
“Vậy sao không trực tiếp bắt về?” Hyman đánh mạnh lên bàn.
“Tên đó rất lợi hại...... Hơn nữa nghe nói tòa cao ốc kia bị một sức mạnh không nhìn thấy vây quanh, người bình thường không vào được.”
“Sao lại có việc này?” Hyman nhíu màu, khiển trách.
“Thật mà! Quản lý nơi đó nói, tầng cao nhất là cấm, không có đường đi lên, thang máy bình thường chỉ có thể tới tầng một trăm bốn mươi tám, hai tầng lầu trên cùng thuộc sở hữa cá nhân, chưa từng có người đi lên.” Thủ hạ nhắc tới tòa cao ốc quỷ dị này tựa hồ có chút kính sợ.
“Ngu xuẩn, đó là tên kia cố ý thiết hạ phòng tuyến, nhất định có thông đạo có thể đi lên.” Khó trách hắn vận dụng nhân mạch tìm An Dĩ Nhạc đều không có thu hoạch, thì ra tên nhóc có điện kia đem cô ta giấu ở nơi quỷ quái đó! Hyman tức giận đến dụi tắt xì gà.
“Nhưng...”
“Quên đi, hiện tại ta không chỉ muốn mạng của An Dĩ Nhạc, ngay cả tên nhóc bảo vệ kia của cô ta ta cũng không buông tha!” Hyman lạnh lùng cười.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn thuận tay cầm lên, điều chỉnh tốt âm điệu mới nói: “A lô?”
“Will tiên sinh sao? Người ông muốn tìm vừa mới rời khỏi An gia, đi về phía trung tâm thành phố.” Người gọi điện là một cảnh viên Hyman thu mua, hắn ở gần An gia thấy được Lôi Xiết cùng An Dĩ Nhạc, cho nên vội vàng báo cho Hyman.
“Phải không? Thật tốt quá, cám ơn cậu, tiền sẽ đưa vào tài khoản cậu.” Hắn mỉm cười gác điện thoại, nói với một thủ hạ bên cạnh: “Tìm được rồi!”
“Vậy ông định làm như thế nào?”
“Rất đơn giản, lấy thi thể cô gái da đen lần trước ta mang về để trong hầm chứa đá ra.” Hắn chỉ thị.
“Nữ luật sư kia?”
“Đúng vậy! Cô ta là vũ khí tốt a!” Hắn cười hắc hắc, trong mắt hồng quang chợt lóe.
Chiêu giết người lưu da này thật sự là dùng tốt, hơn mười năm trước sau khi hắn xâm nhập vào trong cơ thể Hyman Will, liền phát hiện thể xác con người là ký sinh vật tốt lắm, ngoài trừ có thể hút máu người cùng chiếm lấy xác, hắn còn có thể dùng dược vật khống chế hành vi bọn họ, mệnh lệnh bọn họ, sai khiến cả đám, hoàn toàn theo ý hắn. Hắn dùng cách đó đem một tên đồng bọn khác nhét vào trong thân thể Roger con Hyman, hai người chấp hành “hành động tác loạn” nhiều năm, nay mắt thấy hắn dần dần nắm thế cục, lại xuất hiện ra một tên Trình Giảo Kim là An Hạo này, làm hại hắn ăn ngủ không yên, đành phải phái người tìm hiểu chuyện nhà ông ta rồi mới giết chết cả nhà, diệt trừ phiền toái. Nhưng Roger lại đối với con gái loài người có dục vọng làm hỏng chuyện tốt của hắn, sắc tâm của người này làm An Dĩ Nhạc có cơ hội điều tra, thật sự là đáng chết tới cực điểm!
Hiện tại Roger bị điện làm bị thương chết khiếp chờ xử phạt, nay là lúc hắn nên lập công chuộc tội. Hắn cười to rung chuông gọi người đem Roger đến phòng nghiên cứu ở hầm ngầm, sau đó hưng phấn mà xoa tay đi xuống lầu.
Thi thể Gedi cùng Roger đặt riêng ở hai bàn giải phẫu, Hyman bảo tất cả ra ngoài, bắt đầu thao tác một số máy móc, nhất thời một đạo hồng quang bắn vào mi tâm Roger, Hyman thấp giọng kêu: “Ta thay ngươi đổi thể xác, Roger. Hiện tại, ngươi cút vào trên người cô gái đen này đi!”
Một bóng thú dị thường đột nhiên từ thân thể Roger vọt ra, sau đó bị hút vào trong cơ thể Gedi, vài giây sau, đôi mắt trên mặt Gedi hé mở, khóe miệng hiện lên ý cười.
“Giờ thoải mái hơn rồi, Hyman.” Giọng nói của nó vẫn là giọng nam tráng kiện.
“Ngươi hiện tại là nữ luật sư Gedi, ta muốn ngươi đi đem An Dĩ Nhạc dẫn về, đưa cô ta tới nơi này, ta sẽ làm cho cả Newyork đều mất điện, chờ tên nhóc kia chui đầu vô lưới.” Hyman mệnh lệnh nói.
“Mất điện?”
“Đúng vậy. Nếu ta đoán đúng, không có điện, tên nhóc kia vốn không có siêu năng lực, đến lúc đó, muốn giết hắn so với giẫm chết một con kiến còn dễ dàng hơn!”
“Vậy An Dĩ Nhạc giao cho ta được không?’ Roger liếm liếm môi.
“Nhìn xem bản thân ngươi đi, Roger, hiện tại ngươi không thể làm gì được đâu!” Hyman cười lạnh.
“Mẹ nó! Ngươi biến ta thành nữ? Việc này có khác gì thiến ta chứ!” Roger háo sắc cúi đầu nhìn thân thể phụ nữ của mình, giận dữ.
“Đây là tốt cho ngươi, ngươi còn bất mãn cái gì? Tội của ngươi chờ trở lại Terra tinh sẽ giao cho đại đế phán quyết, hiện tại đi làm tốt chuyện ta giao đi.” Hyman hừ lạnh một tiếng. Roger là tên ngu ngốc, đợi cho đến khi hắn không có giá trị lợi dụng, ta sẽ kết thúc hắn.
“Được.” Vừa nghe đến tên đại đế, hắn cũng không dám lỗ mãng.
“Chờ tất cả phiền toái đều trừ bỏ, sang năm ta chuẩn bị tranh cử tổng thống, chờ ta thuận lợi nắm giữ cường quốc của địa cầu này, lại làm loạn các quốc gia, xem con người tự giết nhau, sau, ta không cần tốn nhiều sức liền đoạt được trái đất, đến lúc đó, nơi này chính là thiên hạ của ta.” Hyman cao giọng cười to, giống như nắm chắc thắng lợi.
“Thiên hạ của ngươi?” Roger trong lòng khó chịu, Hyman sẽ không quên mục đích bọn họ đến trái đất chứ? Cố hương của bọn họ là Terra tinh sắp bị hủy diệt vì bên cạnh nổ mạnh, cho nên mới phái rất nhiều bộ đội trinh sát trong vũ trụ tìm nơi thích hợp để sinh tồn, chuẩn bị cho số lượng lớn tinh nhân có kỹ năng đặc biệt di dân. Nhưng, từ khi xâm nhập thân thể Hyman, lên làm nghị viên, hành vi của hắn liền trở nên kỳ quái.
“Đâu...... Ta là nói, lấy thiên hạ của Terra chúng ta.” Hyman biết mình nói lỡ lời, lập tức giải thích.
“Ngươi tốt nhất nhớ kỹ mục đích chân chính chúng ta đến trái đất.” Roger tuy rằng háo sắc, nhưng lòng trung thành của hắn đối với Terra đại đế vẫn như cũ không thay đổi.
“Đương nhiên, trách nhiệm của chúng ta trọng đại, cho nên càng không thể lãng phí thời gian. Nơi này không khí đầy đủ, máu người lại dồi dào, là nơi thích hợp nhất cho chúng ta ở lại, chúng ta nhất định phải đoạt được!” Hyman nắm chặt năm ngón tay, đắc ý cười.
“Phải.” Roger gật gật đầu. Xem ra hắn lo nhiều rồi.
“Vậy còn không mau đi? Ta đã chờ không kịp muốn hút khô máu An Dĩ Nhạc, hơn nữa cùng tên Tia Chớp kia so chiêu.” Hyman lớn tiếng thúc giục.
“Được.” Bóng dáng Roger phút chốc biến mất, đi làm việc.
Hyman nhìn quả tinh cầu màu tím tinh tế trên tường mà cười như điên, Terra nổ mạnh hay không từ lâu đã không còn liên quan đến hắn, hắn muốn xưng vương tại thế giới này, trở thành lãnh tụ độc nhất vô nhị, ai cũng không thể đến đoạt, cho dù Terra đại đế cũng không ngoại lệ. Trái đất sớm muộn gì cũng là vật trong tay hắn, chờ đại công cáo thành, Roger cũng đừng hòng sống, hắn sẽ là một người ngoài hành tinh duy nhất thống trị địa cầu!
Mộng đẹp sắp thực hiện, Hyman đối với “hành động tác loạn” mình thiết kế ra vừa lòng tươi cười, có điều, trước khi hắn vui sướng, hắn còn phải trừ bỏ một số người ngu xuẩn tự cho là có thể cùng hắn đối kháng.
Tác giả :
Bồng Vũ