Cô Gái Mù Kì Duyên
Chương 10
Lúc Lôi Xiết toàn thân ướt đẫm ôm An Dĩ Nhạc vọt vào câu lạc bộ linh lực, quản lý cùng các hội viên khác vừa vặn đều ở đó, bọn họ trố mắt nhìn Lôi Xiết chưa bao giờ vì bất luận kẻ nào mà lo lắng, lại dùng giọng nói gần như muốn khóc mà la lên: “Mau cứu cô ấy!”
Tước Lợi Nhi nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt bọn họ, khó có thể tin nói: “Trời! An Dĩ Nhạc...... Tại sao có thể như vậy?”
“Mang cô ấy lên lầu.” Quản lý chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, liền đi lên lầu.
Lôi Xiết ôm cô đi theo phía sau ông, đem cô đặt trên giường trong một căn phòng màu trắng. Nơi này là phòng làm việc của quản lý, mỗi một hội viên bọn họ đều từng vì phá án mà bị thương, ở trong này để quản lý trị liệu.
Ở câu lạc bộ linh lực, địa vị của quản lý rất mơ hồ, có khi ông tựa như chứa danh của ông, là quản lý làm những việc vặt thật nhỏ trong câu lạc bộ, có khi ông lại giống lão đại của bốn hội viên, có quyền chỉ thị bọn họ làm việc, trên cơ bản, ông tựa như một câu đố, luôn làm cho người ta không rõ lai lịch ông, luôn đưa ra khuôn mặt bình tĩnh không hỏi thế sự, mặc áo sơmi trắng cùng tây trang. Mười mấy năm qua, ông vĩnh viễn đều có bộ dáng bốn mươi tuổi khi Lôi Xiết nhìn thấy ông lúc nhỏ, chưa từng già đi.
Lôi Xiết bọn họ cũng không để ý đến lai lịch của ông, bởi vì ở nơi này, bối cảnh thân thế mỗi người đều không quan trọng, điểm duy nhất giống nhau khiến bọn họ hội tụ cùng một chỗ chính là linh lực! Chính là sức mạnh không phải người thường có thể có này đã liên kết bọn họ lại cùng nhau.
Mà linh lực của quản lý chính là -- chữa bệnh.
Ông đến gần An Dĩ Nhạc, nhìn chằm chằm cô vài chục phút, mới quay đầu nói với Lôi Xiết: “Cậu làm cô ấy bị thương?”
Anh hơi biến sắc, gật gật đầu.
“Aiz! Đây cũng không có cách nào...... Kiếp số...” Quản lý thông cảm lắc đầu, giống như chuyện xảy ra ông đã nhìn thấy trước.
“Lôi Xiết, anh rốt cuộc đang làm cái gì? Sao anh có thể khiến cô ấy thành như vậy?” Tước Lợi Nhi lui vào trong phòng, tức giận hỏi.
“Vì thuận lợi hoàn thành hy vọng của cô ấy.” Lòng anh so với ai khác đều khổ sở hơn, nhưng vào lúc đó, anh không có lựa chọn nào khác.
“Đừng trách cậu ấy, Tước Lợi Nhi, anh nghĩ đây là An Dĩ Nhạc muốn cậu ấy làm, hơn nữa không phải chúng ta luôn nói rằng ‘nhiệm vụ ưu tiên, không nói chuyện tình cảm’ sao?” Huyễn Dạ Thần Hành lặng yên đi vào đến, theo phía sau là Lãnh Quan.
Tước Lợi Nhi ngẩn ra, không nói chuyện tình cảm, nhưng nếu trái tim không chịu sự khống chế mà yêu thì sao? Bọn họ cũng là người mà!
“Kỳ quái! Người bình thường nếu bị giật điện nặng như vậy khẳng định không sống nỗi, vì sao cô ấy còn chịu đựng được?” Quản lý sờ sờ cằm, cảm thấy kỳ lạ.
“Có thể hay không...... cô ấy cũng có linh lực?” Huyễn Dạ Thần Hành đột nhiên nói.
“Hửm?” Ánh mắt quản lý hiện lên một tia sáng khó có thể phát hiện.
“Huyễn Dạ, đừng nói đùa, cô ấy nếu có chút linh lực, vì sao còn phải tới tìm chúng ta hỗ trợ?” Tước Lợi Nhi trừng mắt nhìn anh.
“Rất khó nói, có người linh lực yếu kém, bản thân cũng không cảm giác được.” Huyễn Dạ nhìn Lôi Xiết, phát hiện anh nhìn chằm chằm An Dĩ Nhạc, không nói gì.
“Cũng có thể......” Quản lý nhẹ giọng nói, vươn tay kiểm tra tình huống của An Dĩ Nhạc. “Mọi người đều đi ra ngoài, tôi giúp cô ấy xem xem.”
Huyễn Dạ kéo Lôi Xiết ra, Tước Lợi Nhi cùng Lãnh Quan cũng bị lây nhiễm sự lo lắng của anh, tâm tình xuống đến đáy vực.
Lôi Xiết đi vào tổng bộ, lấy ra một chai rượu đổ hết vào miệng, hy vọng có thể dẹp yên nôn nóng cùng bất an trong nội tâm, làm biến mất sự chua xót trong lồng ngực.
“Cô ấy không có việc gì, Lôi Xiết.” Huyễn Dạ Thần Hành ngồi trên ghế, mở miệng an ủi anh.
“Anh làm sao mà biết?” Anh chống nửa người trên quầy bar, vẻ mặt uể oải.
“Bởi vì vĩ khoản tôi còn chưa thu a! Cậu đã nói, khoản lợi cuối này tùy tôi tới lấy.” Huyễn Dạ Thần Hành nhẹ nhàng cười.
“Cô ấy đã giao cho tôi.” Trong giọng nói của Lôi Xiết có sự lạnh lùng đến chết người.
“Ồ? Là cái gì?”
“Mạng của cô ấy!” Anh lại uống một hớp rượu to.
“Cậu nhận vĩ khoản này sao?” Huyễn Dạ Thần Hành có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm anh.
Lôi Xiết không nói gì, kỳ thật anh không cần mạng của cô nàng, anh chỉ cần......
“Nếu là thế, vậy mạng của cô ấy hẳn là của tôi.”
Lôi Xiết phút chốc xoay người trừng anh ta. Vì sao anh ta cố tình trong lúc anh phiền phức nhất đến nhiễu loạn anh?
“Quên đi, tôi cũng không cùng cậu so đo, coi như tôi giúp cậu một lần vậy. Mạng của cô ấy tôi muốn cũng vô dụng, lại không đáng giá tiền, tốt nhất là trả lại cho cậu.” Huyễn Dạ Thần Hành nhún nhún vai.
“Lôi Xiết, về sau anh sẽ chiếu cố An Dĩ Nhạc sao?” Tước Lợi Nhi lấy ra một bộ bài ở gần đó, bắt đầu xếp trên bàn.
“Không, nếu cô ấy có thể sống, chờ cô ấy khỏe lại, tôi sẽ đưa cô ấy trở về......” Lôi Xiết cúi đầu nói xong, chỉnh lại vẻ mặt.
“Vì sao? Anh không phải rất thích cô ấy sao? Vì sao không giữ cô ấy lại bên cạnh?” Tước Lợi Nhi giận nhất là anh trong ngoài không đồng nhất, rõ ràng rất yêu, lại không nói.
“Anh sẽ làm cô ấy bị thương! Nếu một ngày nào đó anh khống chế không được sức mạnh của mình, nói không chừng anh sẽ giống hôm nay vậy...... giết cô ấy.” Anh vùi đầu vào trong khuỷu tay.
“Anh sẽ không......” Tước Lợi Nhi la lên.
“Anh sẽ, bởi vì anh đã giết mẹ mình như vậy!” Lôi Xiết chậm rãi ngẩng đầu, xoay người đối mặt ba người khác.
Tước Lợi Nhi cùng Lãnh Quan tất cả đều giật mình, chỉ có Huyễn Dạ Thần Hành đã sớm biết khúc mắc của anh, lẳng lặng quăng một ánh mắt đồng tình.
“Cái gì?” Tước Lợi Nhi không thể tin tưởng việc này.
“Anh xác định sao?” Lãnh Quan cũng thấy rất khó tin.
“Đúng vậy, anh hận mẹ mình nhiều năm như vậy, đến cuối cùng mới phát hiện anh căn bản không có tư cách hận bà, hai tay này của anh dính đầy tội nghiệt, còn có tư cách gì yêu người khác?” Anh nở nụ cười, nhưng cười so với khóc còn khiến lòng người ta hoảng sợ hơn.
“Lôi Xiết...” Tước Lợi Nhi không biết nên nói gì.
“Cậu là vì phòng vệ, Lôi Xiết, khi mẹ cậu muốn giết cậu bà cũng đã điên rồi.” Huyễn Dạ Thần Hành đi đến bên người anh, vỗ vỗ bờ vai anh. Bốn người bọn họ, đại khái chỉ có Tước Lợi Nhi hạnh phúc nhất, cô là người có phúc lớn, từ nhỏ đến lớn được che chở bảo vệ, chưa bao giờ biết mặt âm u của bọn họ; Mà Lãnh Quan cùng anh, có người nào chưa nếm qua đủ loại chua xót?
“Nói không chừng tôi không chỉ di truyền linh lực của cha tôi, còn lây nhiễm bệnh điên của mẹ tôi.” Lôi Xiết tự giễu cười lạnh.
Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lãnh Quan nhìn nhau, đều trầm mặc, Tước Lợi Nhi cúi đầu xếp bài, không buồn hé răng.
Một giờ sau, quản lý đi vào tổng bộ, đẩy cửa ra nói: “Cô ấy đã không có việc gì, có điều, tốt nhất có người nào có thể chăm sóc cô ấy, cô ấy bây giờ còn rất yếu ớt.”
Lôi Xiết cái gì cũng không nói, đi ra ngoài. Anh phải tận mắt thấy cô sống lại mới có thể an tâm.
Trong phòng trắng tinh, An Dĩ Nhạc im lặng nằm, bề ngoài của cô đã khôi phục nguyên trạng, thoạt nhìn như công chúa ngủ torng rừng, ngoại thương nhờ linh lực của quản lý đã biến mất.
Anh đứng bên giường nhìn cô, gương mặt vô tà của cô có lẽ cả đời đều ở trong lòng anh, đuổi cũng không đi rồi.
Nghĩ đến lần đầu tiên ở câu lạc bộ linh lực thấy cô, cô ngồi trong một căn phòng ở đại sảnh, ngũ quan thanh lệ xuất trần cùng khí chất dịu dàng thanh lịch làm cho người ta không tự giác mà đem tầm mắt lưu luyến trên người cô, ngày đó, anh một chút cũng không nghĩ tới cố chủ của anh sẽ là cô gái trẻ tuổi như vậy.
Khi đó, trực giác đầu tiên của anh là “phiền phức”!
Phụ nữ đều là phiền phức, phụ nữ tuổi trẻ xinh đẹp lại là phiền phức lớn, lại còn “mắt mù”, đó căn bản chính là phiền phức siêu cấp lớn!
Phiền phức siêu cấp giống loại này, anh đã sớm biết nếu dính đến muốn thoát cũng không được.
Quả nhiên, nhìn anh hiện tại rơi vào tình cảnh lưỡng nan, trong yêu cùng không yêu tìm không ra điểm cân bằng, giữa việc bỏ cùng không đành không biết chọn cái nào.
Anh nên làm sao với cô bây giờ đây?
Nhiệm vụ chung kết, tới lúc giải tán, theo thường lệ, anh làm xong việc thu vĩ khoản rồi trở về câu lạc bộ linh lực hủy bỏ bản án, từ nay về sau cùng cố chủ không còn liên quan, thậm chí không bao giờ gặp mặt nữa. Câu lạc bộ linh lực chưa bao giờ có việc khách tới cửa lần thứ hai, nơi này là một trung tâm từ trường, không gian này là do dùng linh lực mở ra, chỉ có hội viên mới có thể tự do ra vào, người bình thường đã tới một lần sau đó muốn tìm cũng tìm không thấy. Nhưng giờ phút này, anh lại có xúc động muốn giữ cô lại bên cạnh, anh sao có thể đuổi một người không nhìn thấy gì như cô trở lại cuộc sống một mình của cô? Để cô một mình trong thế giới tràn ngập nguy hiểm cùng tội ác kia......
Nhưng anh cũng hiểu anh sẽ không giữ cô lại, bởi vì anh là người đàn ông không đáp lại được tình yêu.
Để cho anh ở một góc thành phố, yên lặng bảo vệ cô cả đời đi!
Cúi xuống khẽ hôn môi cô, dịu dàng của anh cũng im lặng ở lại trên người cô, sau đó ra khỏi phòng, đi đến phòng máy tính gạch bỏ án ủy thác của cô.
Ba ngày sau, An Dĩ Nhạc tỉnh lại, cô bất an động đậy cơ thể, đang nghi hoặc mình giờ phút này đang ở nơi nào, chợt nghe tiếng quản lý vang lên bên cạnh cô.
“An tiểu thư, cô tỉnh.”
“Quản lý tiên sinh......” Cô rất kinh ngạc, cô... không chết?
“Gọi tôi quản lý là được rồi, thương thế của cô đại khái đã phục hồi như cũ, qua vài ngày nữa là có thể xuống giường đi lại.” Tiếng của quản lý vững vàng vô cùng ôn hòa thân thiết.
“Tôi...... Tôi không phải......” Cô nghĩ đến hai đạo điện quang của Lôi Xiết va chạm trên người cô.
“Cô bị dòng điện của Lôi Xiết đánh bị thương, là cậu ta mang cô về câu lạc bộ linh lực trị liệu.” Quản lý giải thích.
“Lôi Xiết......” Trong lòng cô căng thẳng, thật muốn gặp anh.
“Lôi Xiết hiện tại không ở đây, cậu ta đi bàn công việc, lát nữa sẽ trở về.” Quản lý hiểu rõ nhìn cô.
“Ừm.” Cô nhắm mắt, đột nhiên mở ra, “Con quái vật Hyman kia…”
“Hắn đã chết, cảnh sát đại khái phát hiện tình thế không tầm thường, toàn bộ vụ án không dám công khai, đã giao nhân viên cục điều tra liên bang phong tỏa hiện trường, chuyện của Hyman đại khái đã được liệt vào hồ sơ cơ mật.” Quản lý cười nói.
“Nói như vậy, ‘hy vọng’ của tôi xem như đạt thành.” Cô thở dài một hơi, không biết vì sao sau khi thay người nhà báo thù tâm tình vẫn không phấn chấn nỗi.
“Đúng vậy.”
“Vậy vĩ khoản…”
“Do Lôi Xiết quyết định, cô nói với cậu ấy đi.” Quản lý cười nhẹ. Bọn họ phải nói chuyện với nhau.
Lại qua ba ngày, An Dĩ Nhạc mới “gặp” được Lôi Xiết. Cô đã sớm có thể xuống giường đi lại, tinh thần cùng thân thể đều chậm rãi khôi phục, khi cô đang nghĩ tới sau này phải làm thế nào đây, Lôi Xiết bước vào phòng cô, cầm trong tay một ít văn kiện.
Cô đã được huấn luyện dựa vào hương vị có thể nhận ra người đến là ai, hơi thở của Lôi Xiết cô quen thuộc nhất, trong mùi khói thuốc nhàn nhạt có một ‘dòng điện’ nói không nên lời dao động, cho nên anh vừa vào cửa cô liền đưa ra khuôn mặt tươi cười, cao hứng gọi: “Lôi Xiết!”
“Em đã phục hồi tốt lắm rồi, là lúc nên trở về.” Anh vừa vào cửa liền nói như vậy.
Nụ cười của cô cứng đờ, trong nháy mắt, lòng đã rơi xuống địa ngục.
Trở về? Trở về đâu?
“Chuyện của em đã kết án, không thể lại tiếp tục ở nơi này, anh đưa em trở về.” Anh dắt tay cô, đi về phía cửa phòng.
“Trở...... Trở về?” Cô khó khăn nói ra những lời này, đúng là vẫn phải cách xa anh.
“Anh đã giúp em xử lý tốt mọi chuyện, nhà vốn đã bán đi, anh ở nội thành Newyork giúp em chọn một gian nhà trọ ở lầu một, ra vào thuận tiện. Chủ cho thuê nhà là một đôi vợ chồng trung niên, đồng ý sẽ chăm sóc em, còn có, tài sản cùng giấy chứng nhận sở hữu của cha em đều lấy từ chỗ Gedi rồi sửa sang lại, em có thể sẽ tìm luật sư khác giúp em.” Anh không mang theo chút tình cảm nào nói ra những lời này.
“Anh đều... Thay em an bài tốt?” Lệ ở hốc mắt lưu chuyển, lại chạy vào lòng. Cô không thể khóc! Kết cục này cô sớm nên nghĩ đến, là chính cô đã hứa, anh muốn cô đi, cô tuyệt không quấn quít lấy anh, nhưng mà...... Nỗi đau so với chết còn thống khổ hơn này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Đúng vậy.” Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô một lúc lâu, mới dời đi.
“Vậy... Thật sự cám ơn anh......” Cô dùng giọng điệu khô khan nói lời cảm tạ.
“Còn nữa, quản lý nói mắt em căn bản không có bệnh, em là vì tâm lý có chướng ngại mà không muốn thấy mọi thứ, hiện tại thù cũng đã báo, em hẳn là có thể thấy được.”
“Em biết.” Cô đã sớm biết mắt cô không có việc gì, nhưng Hyman đã chết, vì sao cô vẫn bị vây trong bóng đêm?
“Chuyện quá khứ đừng sa vào nữa, tương lai sẽ không quá khó khăn.” Anh kéo cô ra khỏi câu lạc bộ linh lực, lên xe, đến nhà mới của cô.
Dọc theo đường đi cô không nói gì, lẳng lặng nhìn cửa kính xe, trong lòng đã bị nước mắt làm tổn thương nghiêm trọng.
Lôi Xiết dừng xe trước một căn nhà trọ thanh u lịch sự tao nhã, đỡ cô xuống xe, tiến vào căn nhà thoạt nhìn xinh xắn lại ấm áp kia.
Sau khi giúp cô quen thuộc mỗi một nơi trong nhà, anh đưa chìa khóa cửa chính cho cô, “Vậy... anh đi đây.”
Anh phải đi? Phải đi?
An Dĩ Nhạc kinh hoảng mở to hai mắt gọi: “Lôi Xiết...”
Anh đứng lại, quay đầu nhìn cô.
“Vĩ khoản...... Em còn chưa trả......” Cô cắn môi dưới.
“Em đã trả rồi.” Anh nếu không đi, sẽ đi không được.
“Em trả rồi?” Khi nào?
“Mạng này của em là của anh, cho nên phải sống thật tốt.” Anh nói xong liền rời đi.
“Không...... Lôi Xiết!” Cô nhịn không được xông lên từ phía sau ôm lấy anh.
Anh nhíu mày, phút chốc quay người lại ôm cô, lại đem thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô cẩn thận mà ôm vào lòng.
“Quên chuyện câu lạc bộ linh lực đi! Quên anh đi!” anh dúi đầu vào trong tóc cô, nặng nề nói.
“Không! Em yêu anh! Em yêu anh! Yêu anh!” Cô vẫn khóc.
Anh nâng mặt cô lên, điên cuồng mà hôn môi cô.
Cô phản thủ ôm lấy anh, thật muốn vĩnh viễn được dựa vào lòng anh. Cho dù anh không nói, cô cũng biết anh đối với cô không phải thờ ơ, trong nụ hôn của anh có rất nhiều tình cảm, trong lòng của anh cũng giống cô có thống khổ cùng không đành.
Anh dùng rất nhiều khí lực mới khống chế được chính mình, ngẩng đầu nói: “Ở cùng người như anh sẽ không vui vẻ gì, công việc của anh kỳ lạ, sẽ không ở lâu một chỗ, thậm chí linh lực của anh có thể làm bị thương người bên cạnh, anh không thích hợp với em, Dĩ Nhạc, đi tìm một người đáng cho em tin tưởng để sống cùng em đi.”
“Không! Trừ anh ra, em ai cũng không cần!” Cô cũng vuốt mặt anh, bướng bỉnh cùng kiên trì.
“Đừng ngốc vậy!” Anh thấp giọng nói.
“Em sẽ chờ anh, vĩnh viễn chờ anh, không chỉ mạng em là của anh, cả con người cùng trái tim đều là của anh, em không quan tâm đến công việc của anh, không để ý đến linh lực của anh, em chỉ muốn ở bên anh. Nếu..... Nếu anh còn cần em, nếu anh không chê em phiền toái, liền đến mang em đi. Nếu anh nghĩ thông suốt, hãy đến dẫn em đi.” Cô bình tĩnh nói xong, biển nước mắt trên mặt đủ để nhấn chìm anh.
“Em......” Tim anh đã bị đánh bại, không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu chiếm lấy cánh môi cô, từ miệng cô tìm được hơi thở cùng hương thơm ấm áp.
Lòng hai người giờ khắc này đang hòa cùng một chỗ, bọn họ cũng không muốn buông đối phương ra, chỉ nguyện thời gian như vậy dừng lại, để bọn họ hóa thành người đá.
Lôi Xiết từ trong kích động dần dần tỉnh táo lại, anh đẩy cô ra, lại nhìn cô một cái mới nói: “Hẹn gặp lại.”
“Lôi Xiết!” Tay cô dừng lại giữa không trung.
Anh dứt khoát xoay người đi ra ngoài, đi vào trong bóng đêm mịt mù.
“Em chờ anh!” Cô gọi to rồi quỳ xuống đất. Đúng vậy, cô sẽ chờ anh, chờ anh nhận rõ tình yêu chân chính, chờ anh nguyện ý tin tưởng yêu, dám đi yêu...
Cô sẽ vĩnh viễn chờ đợi.
.
Kết thúc
.
Ba tháng sau, An Dĩ Nhạc thích ứng cuộc sống mới, cô trở lại trường học, tiếp tục chương trình học nghệ thuật hội họa. Mắt của cô vẫn nhìn không thấy, vì thế, cô đổi thành bộ môn điêu khắc, học tập nặn các loại vật phẩm cùng với hình người.
Khi làm một bài tập chế tác, cô bằng trí nhớ làm ra một pho tượng đầu người, mặt góc cạnh, ngũ quan sắc bén, khi tác phẩm hoàn thành, bạn học cùng giảng viên của cô đều giật mình hỏi cô: “Ai vậy? Thật đẹp trai a! Đây là người cô tưởng tượng ra sao? Làm giỏi quá a!”
Đẹp trai sao? Cô không biết mình nặn ra hình người bộ dạng như thế nào, tựa như bộ dáng Lôi Xiết mà cô vẫn tưởng tượng ra trong bóng tối, nhưng nghe thấy lời mọi người nói, cô bắt đầu có dục vọng mãnh liệt muốn nhìn thấy.
Cô muốn thấy! Rất muốn nhìn anh! Muốn nhìn bức tượng Lôi Xiết mình làm có hình dạng như thế nào!
Sau đó, tựa như kỳ tích, sau một đêm trong mơ cô cùng Lôi Xiết ôm nhau, vừa tỉnh lại liền thấy ánh mặt trời rực rỡ cách rèm cửa sổ tiến vào phòng, chiếu vào tác phẩm được điểm “A+” kia.
Sau mười phút cô mới tin tưởng mọi chuyện không phải mộng ảo, nháy mắt mấy cái mới thích ứng được ánh sáng đã lâu không thấy, cô hưng phấn mà nhảy dựng lên la to: “Tôi đã nhìn thấy! Thấy rồi! Thấy được rồi!”
Kêu la hồi lâu, cô mới chạy vội tới phía trước bức tượng kia, ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt gương mặt đã lưu lại cảm xúc trong kí ức.
Đây là Lôi Xiết sao?
Cô nín thở nhìn người thương, bị gương mặt rất sống động kia làm kinh sợ nói không ra lời.
Thì ra anh lại đẹp trai như vậy! Ngay từ đầu, cô còn tưởng rằng anh là người đàn ông thô lỗ lại khó coi, luôn lạnh lùng, ngay cả lời nói cũng cắt vào lòng người khác. Ai biết, anh lại có gương mặt từ lực mười phần...
Sau khi nhìn rất lâu, cô kích động không thôi cầm bức tượng, nhẹ nhàng mà hôn vào đôi môi lạnh như băng trên bức tượng.
“Mắt của em đã nhìn thấy, anh sẽ đến tìm em sao? Lôi Xiết...”
Bức tượng người không trả lời, lạnh lùng y như Lôi Xiết.
An Dĩ Nhạc nhắm mắt, ngã vào trên giường khóc thất thanh. Có lẽ cô rốt cuộc sẽ đợi không được anh, trên thế giới này, ở chung quanh cô, không ai biết chuyện câu lạc bộ linh lực, lòng của cô chỉ có thể tự nói với mình, tự mình cô độc tưởng niệm.
Mắt nhìn thấy, nhưng cuộc sống vẫn không thay đổi, bạn học cùng giảng viên rất vui mừng vì cô hồi phục thị lực, cô lại càng tiều tụy. Tâm cô bệnh, đã không có thuốc chữa.
Một tuần sau, sinh viên ngành nghệ thuật nội thành tổ chức triển lãm thành phẩm trong một trung tâm nghệ thuật, bức tượng của cô cũng tham gia lần triển lãm này, vừa đem ra, tác phẩm của cô liền được rất nhiều ánh mắt tán thưởng, mọi người đối với bức tượng nửa người này đều rất thích, đám người đến xem nối dài không dứt. Cô vì sợ tượng điêu khắc bị tổn hại, mỗi ngày đều đến trung tâm nghệ thuật đi cùng Lôi Xiết của cô, phần tình cảm này ngay cả người không biết chuyện cũng không khỏi bùi ngùi trong lòng.
Ngày triển lãm cuối cùng, cô theo thường lệ ở bên cạnh bức tượng, bỗng nhiên nghe thấy từ bên ngoài truyền đến từng đợt hô nhỏ, đám đông điến xem chậm rãi mở ra một con đường, cô kỳ quái ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng người đang đi tới, hô hấp càng lúc càng dồn dập, trái tim giống như muốn từ trong ngực nhảy ra.
Lôi Xiết lãnh khốc đang xuất hiện trước mắt, cũng khó trách người đến xem lại kinh hô, anh cùng bức tượng kia cơ hồ giống nhau như đúc! Duy nhất làm người ta ngoài ý muốn là cặp mắt lạnh lùng màu xanh biếc kia của anh, màu xám của bức tượng căn bản không thể hiện được sắc thái của ánh mắt anh.
An Dĩ Nhạc ngây người, ngây ngốc đứng tại chỗ, trong lòng không ngừng nói: Anh đến đây! Anh đã đến đây!
Lôi Xiết không để ý đến quần chúng vây xem, anh một thân hắc y, vẫn tiêu sái lạnh lùng như vậy, nhưng mà, khi anh cùng An Dĩ Nhạc mặt đối mặt, khóe miệng cứng ngắc bỗng nhiên hóa thành một nụ cười dịu dàng, anh vươn hai tay, lẳng lặng chờ.
Thượng đế a! Cám ơn người! An Dĩ Nhạc nháy mắt mấy cái, để mặc nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, sau đó không chút do dự nhào vào trong vòng tay kiên cố của anh.
“Lôi Xiết!” Cô thâm tình gọi.
“Anh tới đón em, Dĩ Nhạc!” Anh gắt gao ôm cô, cảm thấy mình mấy tháng qua tựa như cái xác không hồn! Vì sao phải lãng phí thời gian này để đi tìm một đề mục đã sớm biết đáp án? Anh yêu cô a! Đơn giản như vậy, không phải sao?
“Anh cần em?” Trên khuôn mặt tươi cười của cô mang theo nước mắt.
“Đúng vậy, không bao giờ buông em ra nữa.” Anh vẫn ngầm bảo vệ cô, cũng phát hiện mắt cô hồi phục thị lực. Ngày đó tránh trong đám người thấy cô ôm bức tượng anh đi trên đường, vẻ mặt buồn bã, tình cảm của anh muốn che dấu cũng không được. Không thấy anh, nhưng cô lại có thể làm ra được gương mặt anh không sai chút nào, phần kích động kia thật sâu đánh trúng nội tâm anh, thật lâu không thể tiêu tan.
Anh còn có thể làm ra vẻ mặc kệ cô sao? Có thể sao?
“Em có thể đi theo anh sao?”
“Có thể, em cũng sẽ là hội viên của câu lạc bộ linh lực.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em đã là vợ anh!” Anh cười hôn cô, không thể nói hết nỗi nhớ nhung nụ cười của cô.
Khi anh quyết định muốn tới đón An Dĩ Nhạc, quản lý chỉ mỉm cười, thản nhiên nói với ba người khác: “Chậc, hình như câu lạc bộ gần đây hồng loan tinh động nha? Mấy người tốt nhất nên để ý, đừng cũng giống Lôi Xiết, bị tên của thần ái tình bắn trúng.”
Những lời này khiến Tước Lợi Nhi đang bói bài cho mình cùng Lãnh Quan coi bói kinh ngạc, Huyễn Dạ Thần Hành không bị ảnh hưởng vẫn cười vui vẻ.
Lôi Xiết đối với việc mình rốt cục cũng nhận rõ lòng mình mà vui sướng, anh chủ động tới đón người phụ nữ của anh, không hề trốn tránh tình yêu của cô.
An Dĩ Nhạc nhắm mắt, cảm thấy mỹ mãn dựa vào lòng anh. Hơn nửa năm nay, cô đã trải qua rất nhiều chuyện kỳ quái lại quỷ dị, cô không thể tin được đoạn kỳ ngộ này lại dùng cách này để kết thúc, cũng không tin tưởng cô nhờ vậy mà đi vào thế giới linh lực của Lôi Xiết, từ nay về sau được nắm tay anh.
Thế giới này thật sự là đặc sắc! Có lẽ, ở nhiều nơi khác, còn có chuyện đặc sắc hơn chờ cô đi khai thác! Cô tin tưởng chỉ cần đi theo Lôi Xiết, cô sẽ phát hiện càng nhiều chuyện mới lạ, cô thật chờ mong....
Cám ơn quang lâm câu lạc bộ linh lực, lần sau gặp lại.
Tước Lợi Nhi nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt bọn họ, khó có thể tin nói: “Trời! An Dĩ Nhạc...... Tại sao có thể như vậy?”
“Mang cô ấy lên lầu.” Quản lý chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, liền đi lên lầu.
Lôi Xiết ôm cô đi theo phía sau ông, đem cô đặt trên giường trong một căn phòng màu trắng. Nơi này là phòng làm việc của quản lý, mỗi một hội viên bọn họ đều từng vì phá án mà bị thương, ở trong này để quản lý trị liệu.
Ở câu lạc bộ linh lực, địa vị của quản lý rất mơ hồ, có khi ông tựa như chứa danh của ông, là quản lý làm những việc vặt thật nhỏ trong câu lạc bộ, có khi ông lại giống lão đại của bốn hội viên, có quyền chỉ thị bọn họ làm việc, trên cơ bản, ông tựa như một câu đố, luôn làm cho người ta không rõ lai lịch ông, luôn đưa ra khuôn mặt bình tĩnh không hỏi thế sự, mặc áo sơmi trắng cùng tây trang. Mười mấy năm qua, ông vĩnh viễn đều có bộ dáng bốn mươi tuổi khi Lôi Xiết nhìn thấy ông lúc nhỏ, chưa từng già đi.
Lôi Xiết bọn họ cũng không để ý đến lai lịch của ông, bởi vì ở nơi này, bối cảnh thân thế mỗi người đều không quan trọng, điểm duy nhất giống nhau khiến bọn họ hội tụ cùng một chỗ chính là linh lực! Chính là sức mạnh không phải người thường có thể có này đã liên kết bọn họ lại cùng nhau.
Mà linh lực của quản lý chính là -- chữa bệnh.
Ông đến gần An Dĩ Nhạc, nhìn chằm chằm cô vài chục phút, mới quay đầu nói với Lôi Xiết: “Cậu làm cô ấy bị thương?”
Anh hơi biến sắc, gật gật đầu.
“Aiz! Đây cũng không có cách nào...... Kiếp số...” Quản lý thông cảm lắc đầu, giống như chuyện xảy ra ông đã nhìn thấy trước.
“Lôi Xiết, anh rốt cuộc đang làm cái gì? Sao anh có thể khiến cô ấy thành như vậy?” Tước Lợi Nhi lui vào trong phòng, tức giận hỏi.
“Vì thuận lợi hoàn thành hy vọng của cô ấy.” Lòng anh so với ai khác đều khổ sở hơn, nhưng vào lúc đó, anh không có lựa chọn nào khác.
“Đừng trách cậu ấy, Tước Lợi Nhi, anh nghĩ đây là An Dĩ Nhạc muốn cậu ấy làm, hơn nữa không phải chúng ta luôn nói rằng ‘nhiệm vụ ưu tiên, không nói chuyện tình cảm’ sao?” Huyễn Dạ Thần Hành lặng yên đi vào đến, theo phía sau là Lãnh Quan.
Tước Lợi Nhi ngẩn ra, không nói chuyện tình cảm, nhưng nếu trái tim không chịu sự khống chế mà yêu thì sao? Bọn họ cũng là người mà!
“Kỳ quái! Người bình thường nếu bị giật điện nặng như vậy khẳng định không sống nỗi, vì sao cô ấy còn chịu đựng được?” Quản lý sờ sờ cằm, cảm thấy kỳ lạ.
“Có thể hay không...... cô ấy cũng có linh lực?” Huyễn Dạ Thần Hành đột nhiên nói.
“Hửm?” Ánh mắt quản lý hiện lên một tia sáng khó có thể phát hiện.
“Huyễn Dạ, đừng nói đùa, cô ấy nếu có chút linh lực, vì sao còn phải tới tìm chúng ta hỗ trợ?” Tước Lợi Nhi trừng mắt nhìn anh.
“Rất khó nói, có người linh lực yếu kém, bản thân cũng không cảm giác được.” Huyễn Dạ nhìn Lôi Xiết, phát hiện anh nhìn chằm chằm An Dĩ Nhạc, không nói gì.
“Cũng có thể......” Quản lý nhẹ giọng nói, vươn tay kiểm tra tình huống của An Dĩ Nhạc. “Mọi người đều đi ra ngoài, tôi giúp cô ấy xem xem.”
Huyễn Dạ kéo Lôi Xiết ra, Tước Lợi Nhi cùng Lãnh Quan cũng bị lây nhiễm sự lo lắng của anh, tâm tình xuống đến đáy vực.
Lôi Xiết đi vào tổng bộ, lấy ra một chai rượu đổ hết vào miệng, hy vọng có thể dẹp yên nôn nóng cùng bất an trong nội tâm, làm biến mất sự chua xót trong lồng ngực.
“Cô ấy không có việc gì, Lôi Xiết.” Huyễn Dạ Thần Hành ngồi trên ghế, mở miệng an ủi anh.
“Anh làm sao mà biết?” Anh chống nửa người trên quầy bar, vẻ mặt uể oải.
“Bởi vì vĩ khoản tôi còn chưa thu a! Cậu đã nói, khoản lợi cuối này tùy tôi tới lấy.” Huyễn Dạ Thần Hành nhẹ nhàng cười.
“Cô ấy đã giao cho tôi.” Trong giọng nói của Lôi Xiết có sự lạnh lùng đến chết người.
“Ồ? Là cái gì?”
“Mạng của cô ấy!” Anh lại uống một hớp rượu to.
“Cậu nhận vĩ khoản này sao?” Huyễn Dạ Thần Hành có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm anh.
Lôi Xiết không nói gì, kỳ thật anh không cần mạng của cô nàng, anh chỉ cần......
“Nếu là thế, vậy mạng của cô ấy hẳn là của tôi.”
Lôi Xiết phút chốc xoay người trừng anh ta. Vì sao anh ta cố tình trong lúc anh phiền phức nhất đến nhiễu loạn anh?
“Quên đi, tôi cũng không cùng cậu so đo, coi như tôi giúp cậu một lần vậy. Mạng của cô ấy tôi muốn cũng vô dụng, lại không đáng giá tiền, tốt nhất là trả lại cho cậu.” Huyễn Dạ Thần Hành nhún nhún vai.
“Lôi Xiết, về sau anh sẽ chiếu cố An Dĩ Nhạc sao?” Tước Lợi Nhi lấy ra một bộ bài ở gần đó, bắt đầu xếp trên bàn.
“Không, nếu cô ấy có thể sống, chờ cô ấy khỏe lại, tôi sẽ đưa cô ấy trở về......” Lôi Xiết cúi đầu nói xong, chỉnh lại vẻ mặt.
“Vì sao? Anh không phải rất thích cô ấy sao? Vì sao không giữ cô ấy lại bên cạnh?” Tước Lợi Nhi giận nhất là anh trong ngoài không đồng nhất, rõ ràng rất yêu, lại không nói.
“Anh sẽ làm cô ấy bị thương! Nếu một ngày nào đó anh khống chế không được sức mạnh của mình, nói không chừng anh sẽ giống hôm nay vậy...... giết cô ấy.” Anh vùi đầu vào trong khuỷu tay.
“Anh sẽ không......” Tước Lợi Nhi la lên.
“Anh sẽ, bởi vì anh đã giết mẹ mình như vậy!” Lôi Xiết chậm rãi ngẩng đầu, xoay người đối mặt ba người khác.
Tước Lợi Nhi cùng Lãnh Quan tất cả đều giật mình, chỉ có Huyễn Dạ Thần Hành đã sớm biết khúc mắc của anh, lẳng lặng quăng một ánh mắt đồng tình.
“Cái gì?” Tước Lợi Nhi không thể tin tưởng việc này.
“Anh xác định sao?” Lãnh Quan cũng thấy rất khó tin.
“Đúng vậy, anh hận mẹ mình nhiều năm như vậy, đến cuối cùng mới phát hiện anh căn bản không có tư cách hận bà, hai tay này của anh dính đầy tội nghiệt, còn có tư cách gì yêu người khác?” Anh nở nụ cười, nhưng cười so với khóc còn khiến lòng người ta hoảng sợ hơn.
“Lôi Xiết...” Tước Lợi Nhi không biết nên nói gì.
“Cậu là vì phòng vệ, Lôi Xiết, khi mẹ cậu muốn giết cậu bà cũng đã điên rồi.” Huyễn Dạ Thần Hành đi đến bên người anh, vỗ vỗ bờ vai anh. Bốn người bọn họ, đại khái chỉ có Tước Lợi Nhi hạnh phúc nhất, cô là người có phúc lớn, từ nhỏ đến lớn được che chở bảo vệ, chưa bao giờ biết mặt âm u của bọn họ; Mà Lãnh Quan cùng anh, có người nào chưa nếm qua đủ loại chua xót?
“Nói không chừng tôi không chỉ di truyền linh lực của cha tôi, còn lây nhiễm bệnh điên của mẹ tôi.” Lôi Xiết tự giễu cười lạnh.
Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lãnh Quan nhìn nhau, đều trầm mặc, Tước Lợi Nhi cúi đầu xếp bài, không buồn hé răng.
Một giờ sau, quản lý đi vào tổng bộ, đẩy cửa ra nói: “Cô ấy đã không có việc gì, có điều, tốt nhất có người nào có thể chăm sóc cô ấy, cô ấy bây giờ còn rất yếu ớt.”
Lôi Xiết cái gì cũng không nói, đi ra ngoài. Anh phải tận mắt thấy cô sống lại mới có thể an tâm.
Trong phòng trắng tinh, An Dĩ Nhạc im lặng nằm, bề ngoài của cô đã khôi phục nguyên trạng, thoạt nhìn như công chúa ngủ torng rừng, ngoại thương nhờ linh lực của quản lý đã biến mất.
Anh đứng bên giường nhìn cô, gương mặt vô tà của cô có lẽ cả đời đều ở trong lòng anh, đuổi cũng không đi rồi.
Nghĩ đến lần đầu tiên ở câu lạc bộ linh lực thấy cô, cô ngồi trong một căn phòng ở đại sảnh, ngũ quan thanh lệ xuất trần cùng khí chất dịu dàng thanh lịch làm cho người ta không tự giác mà đem tầm mắt lưu luyến trên người cô, ngày đó, anh một chút cũng không nghĩ tới cố chủ của anh sẽ là cô gái trẻ tuổi như vậy.
Khi đó, trực giác đầu tiên của anh là “phiền phức”!
Phụ nữ đều là phiền phức, phụ nữ tuổi trẻ xinh đẹp lại là phiền phức lớn, lại còn “mắt mù”, đó căn bản chính là phiền phức siêu cấp lớn!
Phiền phức siêu cấp giống loại này, anh đã sớm biết nếu dính đến muốn thoát cũng không được.
Quả nhiên, nhìn anh hiện tại rơi vào tình cảnh lưỡng nan, trong yêu cùng không yêu tìm không ra điểm cân bằng, giữa việc bỏ cùng không đành không biết chọn cái nào.
Anh nên làm sao với cô bây giờ đây?
Nhiệm vụ chung kết, tới lúc giải tán, theo thường lệ, anh làm xong việc thu vĩ khoản rồi trở về câu lạc bộ linh lực hủy bỏ bản án, từ nay về sau cùng cố chủ không còn liên quan, thậm chí không bao giờ gặp mặt nữa. Câu lạc bộ linh lực chưa bao giờ có việc khách tới cửa lần thứ hai, nơi này là một trung tâm từ trường, không gian này là do dùng linh lực mở ra, chỉ có hội viên mới có thể tự do ra vào, người bình thường đã tới một lần sau đó muốn tìm cũng tìm không thấy. Nhưng giờ phút này, anh lại có xúc động muốn giữ cô lại bên cạnh, anh sao có thể đuổi một người không nhìn thấy gì như cô trở lại cuộc sống một mình của cô? Để cô một mình trong thế giới tràn ngập nguy hiểm cùng tội ác kia......
Nhưng anh cũng hiểu anh sẽ không giữ cô lại, bởi vì anh là người đàn ông không đáp lại được tình yêu.
Để cho anh ở một góc thành phố, yên lặng bảo vệ cô cả đời đi!
Cúi xuống khẽ hôn môi cô, dịu dàng của anh cũng im lặng ở lại trên người cô, sau đó ra khỏi phòng, đi đến phòng máy tính gạch bỏ án ủy thác của cô.
Ba ngày sau, An Dĩ Nhạc tỉnh lại, cô bất an động đậy cơ thể, đang nghi hoặc mình giờ phút này đang ở nơi nào, chợt nghe tiếng quản lý vang lên bên cạnh cô.
“An tiểu thư, cô tỉnh.”
“Quản lý tiên sinh......” Cô rất kinh ngạc, cô... không chết?
“Gọi tôi quản lý là được rồi, thương thế của cô đại khái đã phục hồi như cũ, qua vài ngày nữa là có thể xuống giường đi lại.” Tiếng của quản lý vững vàng vô cùng ôn hòa thân thiết.
“Tôi...... Tôi không phải......” Cô nghĩ đến hai đạo điện quang của Lôi Xiết va chạm trên người cô.
“Cô bị dòng điện của Lôi Xiết đánh bị thương, là cậu ta mang cô về câu lạc bộ linh lực trị liệu.” Quản lý giải thích.
“Lôi Xiết......” Trong lòng cô căng thẳng, thật muốn gặp anh.
“Lôi Xiết hiện tại không ở đây, cậu ta đi bàn công việc, lát nữa sẽ trở về.” Quản lý hiểu rõ nhìn cô.
“Ừm.” Cô nhắm mắt, đột nhiên mở ra, “Con quái vật Hyman kia…”
“Hắn đã chết, cảnh sát đại khái phát hiện tình thế không tầm thường, toàn bộ vụ án không dám công khai, đã giao nhân viên cục điều tra liên bang phong tỏa hiện trường, chuyện của Hyman đại khái đã được liệt vào hồ sơ cơ mật.” Quản lý cười nói.
“Nói như vậy, ‘hy vọng’ của tôi xem như đạt thành.” Cô thở dài một hơi, không biết vì sao sau khi thay người nhà báo thù tâm tình vẫn không phấn chấn nỗi.
“Đúng vậy.”
“Vậy vĩ khoản…”
“Do Lôi Xiết quyết định, cô nói với cậu ấy đi.” Quản lý cười nhẹ. Bọn họ phải nói chuyện với nhau.
Lại qua ba ngày, An Dĩ Nhạc mới “gặp” được Lôi Xiết. Cô đã sớm có thể xuống giường đi lại, tinh thần cùng thân thể đều chậm rãi khôi phục, khi cô đang nghĩ tới sau này phải làm thế nào đây, Lôi Xiết bước vào phòng cô, cầm trong tay một ít văn kiện.
Cô đã được huấn luyện dựa vào hương vị có thể nhận ra người đến là ai, hơi thở của Lôi Xiết cô quen thuộc nhất, trong mùi khói thuốc nhàn nhạt có một ‘dòng điện’ nói không nên lời dao động, cho nên anh vừa vào cửa cô liền đưa ra khuôn mặt tươi cười, cao hứng gọi: “Lôi Xiết!”
“Em đã phục hồi tốt lắm rồi, là lúc nên trở về.” Anh vừa vào cửa liền nói như vậy.
Nụ cười của cô cứng đờ, trong nháy mắt, lòng đã rơi xuống địa ngục.
Trở về? Trở về đâu?
“Chuyện của em đã kết án, không thể lại tiếp tục ở nơi này, anh đưa em trở về.” Anh dắt tay cô, đi về phía cửa phòng.
“Trở...... Trở về?” Cô khó khăn nói ra những lời này, đúng là vẫn phải cách xa anh.
“Anh đã giúp em xử lý tốt mọi chuyện, nhà vốn đã bán đi, anh ở nội thành Newyork giúp em chọn một gian nhà trọ ở lầu một, ra vào thuận tiện. Chủ cho thuê nhà là một đôi vợ chồng trung niên, đồng ý sẽ chăm sóc em, còn có, tài sản cùng giấy chứng nhận sở hữu của cha em đều lấy từ chỗ Gedi rồi sửa sang lại, em có thể sẽ tìm luật sư khác giúp em.” Anh không mang theo chút tình cảm nào nói ra những lời này.
“Anh đều... Thay em an bài tốt?” Lệ ở hốc mắt lưu chuyển, lại chạy vào lòng. Cô không thể khóc! Kết cục này cô sớm nên nghĩ đến, là chính cô đã hứa, anh muốn cô đi, cô tuyệt không quấn quít lấy anh, nhưng mà...... Nỗi đau so với chết còn thống khổ hơn này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Đúng vậy.” Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô một lúc lâu, mới dời đi.
“Vậy... Thật sự cám ơn anh......” Cô dùng giọng điệu khô khan nói lời cảm tạ.
“Còn nữa, quản lý nói mắt em căn bản không có bệnh, em là vì tâm lý có chướng ngại mà không muốn thấy mọi thứ, hiện tại thù cũng đã báo, em hẳn là có thể thấy được.”
“Em biết.” Cô đã sớm biết mắt cô không có việc gì, nhưng Hyman đã chết, vì sao cô vẫn bị vây trong bóng đêm?
“Chuyện quá khứ đừng sa vào nữa, tương lai sẽ không quá khó khăn.” Anh kéo cô ra khỏi câu lạc bộ linh lực, lên xe, đến nhà mới của cô.
Dọc theo đường đi cô không nói gì, lẳng lặng nhìn cửa kính xe, trong lòng đã bị nước mắt làm tổn thương nghiêm trọng.
Lôi Xiết dừng xe trước một căn nhà trọ thanh u lịch sự tao nhã, đỡ cô xuống xe, tiến vào căn nhà thoạt nhìn xinh xắn lại ấm áp kia.
Sau khi giúp cô quen thuộc mỗi một nơi trong nhà, anh đưa chìa khóa cửa chính cho cô, “Vậy... anh đi đây.”
Anh phải đi? Phải đi?
An Dĩ Nhạc kinh hoảng mở to hai mắt gọi: “Lôi Xiết...”
Anh đứng lại, quay đầu nhìn cô.
“Vĩ khoản...... Em còn chưa trả......” Cô cắn môi dưới.
“Em đã trả rồi.” Anh nếu không đi, sẽ đi không được.
“Em trả rồi?” Khi nào?
“Mạng này của em là của anh, cho nên phải sống thật tốt.” Anh nói xong liền rời đi.
“Không...... Lôi Xiết!” Cô nhịn không được xông lên từ phía sau ôm lấy anh.
Anh nhíu mày, phút chốc quay người lại ôm cô, lại đem thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô cẩn thận mà ôm vào lòng.
“Quên chuyện câu lạc bộ linh lực đi! Quên anh đi!” anh dúi đầu vào trong tóc cô, nặng nề nói.
“Không! Em yêu anh! Em yêu anh! Yêu anh!” Cô vẫn khóc.
Anh nâng mặt cô lên, điên cuồng mà hôn môi cô.
Cô phản thủ ôm lấy anh, thật muốn vĩnh viễn được dựa vào lòng anh. Cho dù anh không nói, cô cũng biết anh đối với cô không phải thờ ơ, trong nụ hôn của anh có rất nhiều tình cảm, trong lòng của anh cũng giống cô có thống khổ cùng không đành.
Anh dùng rất nhiều khí lực mới khống chế được chính mình, ngẩng đầu nói: “Ở cùng người như anh sẽ không vui vẻ gì, công việc của anh kỳ lạ, sẽ không ở lâu một chỗ, thậm chí linh lực của anh có thể làm bị thương người bên cạnh, anh không thích hợp với em, Dĩ Nhạc, đi tìm một người đáng cho em tin tưởng để sống cùng em đi.”
“Không! Trừ anh ra, em ai cũng không cần!” Cô cũng vuốt mặt anh, bướng bỉnh cùng kiên trì.
“Đừng ngốc vậy!” Anh thấp giọng nói.
“Em sẽ chờ anh, vĩnh viễn chờ anh, không chỉ mạng em là của anh, cả con người cùng trái tim đều là của anh, em không quan tâm đến công việc của anh, không để ý đến linh lực của anh, em chỉ muốn ở bên anh. Nếu..... Nếu anh còn cần em, nếu anh không chê em phiền toái, liền đến mang em đi. Nếu anh nghĩ thông suốt, hãy đến dẫn em đi.” Cô bình tĩnh nói xong, biển nước mắt trên mặt đủ để nhấn chìm anh.
“Em......” Tim anh đã bị đánh bại, không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu chiếm lấy cánh môi cô, từ miệng cô tìm được hơi thở cùng hương thơm ấm áp.
Lòng hai người giờ khắc này đang hòa cùng một chỗ, bọn họ cũng không muốn buông đối phương ra, chỉ nguyện thời gian như vậy dừng lại, để bọn họ hóa thành người đá.
Lôi Xiết từ trong kích động dần dần tỉnh táo lại, anh đẩy cô ra, lại nhìn cô một cái mới nói: “Hẹn gặp lại.”
“Lôi Xiết!” Tay cô dừng lại giữa không trung.
Anh dứt khoát xoay người đi ra ngoài, đi vào trong bóng đêm mịt mù.
“Em chờ anh!” Cô gọi to rồi quỳ xuống đất. Đúng vậy, cô sẽ chờ anh, chờ anh nhận rõ tình yêu chân chính, chờ anh nguyện ý tin tưởng yêu, dám đi yêu...
Cô sẽ vĩnh viễn chờ đợi.
.
Kết thúc
.
Ba tháng sau, An Dĩ Nhạc thích ứng cuộc sống mới, cô trở lại trường học, tiếp tục chương trình học nghệ thuật hội họa. Mắt của cô vẫn nhìn không thấy, vì thế, cô đổi thành bộ môn điêu khắc, học tập nặn các loại vật phẩm cùng với hình người.
Khi làm một bài tập chế tác, cô bằng trí nhớ làm ra một pho tượng đầu người, mặt góc cạnh, ngũ quan sắc bén, khi tác phẩm hoàn thành, bạn học cùng giảng viên của cô đều giật mình hỏi cô: “Ai vậy? Thật đẹp trai a! Đây là người cô tưởng tượng ra sao? Làm giỏi quá a!”
Đẹp trai sao? Cô không biết mình nặn ra hình người bộ dạng như thế nào, tựa như bộ dáng Lôi Xiết mà cô vẫn tưởng tượng ra trong bóng tối, nhưng nghe thấy lời mọi người nói, cô bắt đầu có dục vọng mãnh liệt muốn nhìn thấy.
Cô muốn thấy! Rất muốn nhìn anh! Muốn nhìn bức tượng Lôi Xiết mình làm có hình dạng như thế nào!
Sau đó, tựa như kỳ tích, sau một đêm trong mơ cô cùng Lôi Xiết ôm nhau, vừa tỉnh lại liền thấy ánh mặt trời rực rỡ cách rèm cửa sổ tiến vào phòng, chiếu vào tác phẩm được điểm “A+” kia.
Sau mười phút cô mới tin tưởng mọi chuyện không phải mộng ảo, nháy mắt mấy cái mới thích ứng được ánh sáng đã lâu không thấy, cô hưng phấn mà nhảy dựng lên la to: “Tôi đã nhìn thấy! Thấy rồi! Thấy được rồi!”
Kêu la hồi lâu, cô mới chạy vội tới phía trước bức tượng kia, ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt gương mặt đã lưu lại cảm xúc trong kí ức.
Đây là Lôi Xiết sao?
Cô nín thở nhìn người thương, bị gương mặt rất sống động kia làm kinh sợ nói không ra lời.
Thì ra anh lại đẹp trai như vậy! Ngay từ đầu, cô còn tưởng rằng anh là người đàn ông thô lỗ lại khó coi, luôn lạnh lùng, ngay cả lời nói cũng cắt vào lòng người khác. Ai biết, anh lại có gương mặt từ lực mười phần...
Sau khi nhìn rất lâu, cô kích động không thôi cầm bức tượng, nhẹ nhàng mà hôn vào đôi môi lạnh như băng trên bức tượng.
“Mắt của em đã nhìn thấy, anh sẽ đến tìm em sao? Lôi Xiết...”
Bức tượng người không trả lời, lạnh lùng y như Lôi Xiết.
An Dĩ Nhạc nhắm mắt, ngã vào trên giường khóc thất thanh. Có lẽ cô rốt cuộc sẽ đợi không được anh, trên thế giới này, ở chung quanh cô, không ai biết chuyện câu lạc bộ linh lực, lòng của cô chỉ có thể tự nói với mình, tự mình cô độc tưởng niệm.
Mắt nhìn thấy, nhưng cuộc sống vẫn không thay đổi, bạn học cùng giảng viên rất vui mừng vì cô hồi phục thị lực, cô lại càng tiều tụy. Tâm cô bệnh, đã không có thuốc chữa.
Một tuần sau, sinh viên ngành nghệ thuật nội thành tổ chức triển lãm thành phẩm trong một trung tâm nghệ thuật, bức tượng của cô cũng tham gia lần triển lãm này, vừa đem ra, tác phẩm của cô liền được rất nhiều ánh mắt tán thưởng, mọi người đối với bức tượng nửa người này đều rất thích, đám người đến xem nối dài không dứt. Cô vì sợ tượng điêu khắc bị tổn hại, mỗi ngày đều đến trung tâm nghệ thuật đi cùng Lôi Xiết của cô, phần tình cảm này ngay cả người không biết chuyện cũng không khỏi bùi ngùi trong lòng.
Ngày triển lãm cuối cùng, cô theo thường lệ ở bên cạnh bức tượng, bỗng nhiên nghe thấy từ bên ngoài truyền đến từng đợt hô nhỏ, đám đông điến xem chậm rãi mở ra một con đường, cô kỳ quái ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng người đang đi tới, hô hấp càng lúc càng dồn dập, trái tim giống như muốn từ trong ngực nhảy ra.
Lôi Xiết lãnh khốc đang xuất hiện trước mắt, cũng khó trách người đến xem lại kinh hô, anh cùng bức tượng kia cơ hồ giống nhau như đúc! Duy nhất làm người ta ngoài ý muốn là cặp mắt lạnh lùng màu xanh biếc kia của anh, màu xám của bức tượng căn bản không thể hiện được sắc thái của ánh mắt anh.
An Dĩ Nhạc ngây người, ngây ngốc đứng tại chỗ, trong lòng không ngừng nói: Anh đến đây! Anh đã đến đây!
Lôi Xiết không để ý đến quần chúng vây xem, anh một thân hắc y, vẫn tiêu sái lạnh lùng như vậy, nhưng mà, khi anh cùng An Dĩ Nhạc mặt đối mặt, khóe miệng cứng ngắc bỗng nhiên hóa thành một nụ cười dịu dàng, anh vươn hai tay, lẳng lặng chờ.
Thượng đế a! Cám ơn người! An Dĩ Nhạc nháy mắt mấy cái, để mặc nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, sau đó không chút do dự nhào vào trong vòng tay kiên cố của anh.
“Lôi Xiết!” Cô thâm tình gọi.
“Anh tới đón em, Dĩ Nhạc!” Anh gắt gao ôm cô, cảm thấy mình mấy tháng qua tựa như cái xác không hồn! Vì sao phải lãng phí thời gian này để đi tìm một đề mục đã sớm biết đáp án? Anh yêu cô a! Đơn giản như vậy, không phải sao?
“Anh cần em?” Trên khuôn mặt tươi cười của cô mang theo nước mắt.
“Đúng vậy, không bao giờ buông em ra nữa.” Anh vẫn ngầm bảo vệ cô, cũng phát hiện mắt cô hồi phục thị lực. Ngày đó tránh trong đám người thấy cô ôm bức tượng anh đi trên đường, vẻ mặt buồn bã, tình cảm của anh muốn che dấu cũng không được. Không thấy anh, nhưng cô lại có thể làm ra được gương mặt anh không sai chút nào, phần kích động kia thật sâu đánh trúng nội tâm anh, thật lâu không thể tiêu tan.
Anh còn có thể làm ra vẻ mặc kệ cô sao? Có thể sao?
“Em có thể đi theo anh sao?”
“Có thể, em cũng sẽ là hội viên của câu lạc bộ linh lực.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em đã là vợ anh!” Anh cười hôn cô, không thể nói hết nỗi nhớ nhung nụ cười của cô.
Khi anh quyết định muốn tới đón An Dĩ Nhạc, quản lý chỉ mỉm cười, thản nhiên nói với ba người khác: “Chậc, hình như câu lạc bộ gần đây hồng loan tinh động nha? Mấy người tốt nhất nên để ý, đừng cũng giống Lôi Xiết, bị tên của thần ái tình bắn trúng.”
Những lời này khiến Tước Lợi Nhi đang bói bài cho mình cùng Lãnh Quan coi bói kinh ngạc, Huyễn Dạ Thần Hành không bị ảnh hưởng vẫn cười vui vẻ.
Lôi Xiết đối với việc mình rốt cục cũng nhận rõ lòng mình mà vui sướng, anh chủ động tới đón người phụ nữ của anh, không hề trốn tránh tình yêu của cô.
An Dĩ Nhạc nhắm mắt, cảm thấy mỹ mãn dựa vào lòng anh. Hơn nửa năm nay, cô đã trải qua rất nhiều chuyện kỳ quái lại quỷ dị, cô không thể tin được đoạn kỳ ngộ này lại dùng cách này để kết thúc, cũng không tin tưởng cô nhờ vậy mà đi vào thế giới linh lực của Lôi Xiết, từ nay về sau được nắm tay anh.
Thế giới này thật sự là đặc sắc! Có lẽ, ở nhiều nơi khác, còn có chuyện đặc sắc hơn chờ cô đi khai thác! Cô tin tưởng chỉ cần đi theo Lôi Xiết, cô sẽ phát hiện càng nhiều chuyện mới lạ, cô thật chờ mong....
Cám ơn quang lâm câu lạc bộ linh lực, lần sau gặp lại.
Tác giả :
Bồng Vũ