Cô Gái Lái Đò
Chương 63: Hồn ma báo oán
Mưa to gió lớn khiến cho Phong thấy toàn thân có cảm giác lạnh toát, bên trong ngôi nhà cũ tối om do đèn điện một năm qua đã cắt hết. Phong không bước chân vào nhà ngay mà nói với đàn em:
- - Mày..mày soi...đèn đi vào...trước….trước..đi….Còn một thằng đứng ở cửa….canh chừng.
Vừa nói xong thì một tia sét xẻ dọc bầu trời ánh lên thứ ánh sáng vàng chóe, đi kèm là tiếng sấm động ngang tai. Tia sét khiến cả một khoảng sân trước ngôi nhà hoang vàng rực lên làm cho Phong giật bắn cả người. Chưa bao giờ Phong nhìn thấy một thứ sấm sét kinh khủng đến như vậy. Quá sợ hãi Phong đi hẳn vào trong nhà, đằng trước là tên đàn em đang soi đèn, tên đàn em hỏi:
- - Lối nào đây đại ca.?
Phong đáp:
- - Rẽ phải, đi một đoạn có một phòng riêng, mở cửa bước vào trong đó.
Ánh đèn pin rọi trong ngôi nhà càng khiến cho những thứ đồ vật vốn dĩ quen thuộc với Phong cách đây một năm nay lại toát lên một thứ gì đó thật đáng sợ. Cứ như những vật vô tri, vô giác phủ đầy bụi kia có linh hồn vậy. Phong cảm thấy tứ phía xung quanh mình dường như đang bị dòmngó, Rõ ràng là có ai đó đang ẩn mình trong bóng tối chăm chú, theo dõi từng bước chân của Phong.
“ Phật….phật….phật…”
Tiếng gió thổi làm tấm rèm che trong nhà bay lên, ngay lập tức tên đàn em soi đèn pin đến chỗ phát ra tiếng động. Một tấm vải trắng đang bị thổi bay phần phật ngay trên xà nhà, tấm vải khá dài nên phần nó bị quấn vào thanh xà, phần thì bị gió thổi tung. Tên đàn em nói:
- - Trời thì mưa gió mà nhìn thấy thứ này cũng đến chết khiếp….Mà sao cái rèm cửa lại bị thổi bay lên tận đấy được nhỉ..?
Phong bất ngờ giật lấy chiếc đèn pin của gã đàn em rồi soi lên chỗ tấm vải trắng đang tung bay bởi những cơn gió mạnh lùa vào từ hướng cửa sổ. Hắn dụi mắt, hắn căng đồng tử ra nhìn lại thật kỹ thì tuyệt nhiên đó vẫn chỉ là tấm rèm rách rưới, cũ kỹ bị gió thổi quấn vào thanh xà. Gã đàn em hỏi:
- - Sao...sao….có chuyện gì vậy đại ca..?
Phong lau mồ hôi đang túa ra trên trán, nhưng hắn chỉ ấp úng:
- - Không...không...có gì…? Đi...đi nhanh lên….rồi….ra khỏi đây….Chỗ này khiến tao cảm thấy không ổn.
Gã đàn em nhìn mặt Phong rõ ràng đang ẩn chứa nỗi sợ hãi tột độ, khuôn mặt hắn nhợt nhạt, giọng nói không thành câu. Nhất là hai bàn tay của Phong đang run lên từng chập, mồ hôi từ khuôn mặt hắn cứ thế chảy xuống không ngừng mặc dù ngoài trời mưa to, gió thổi như bão, ngay cả không khí trong ngôi nhà này cũng lạnh toát bởi đã hơn một năm qua ngôi nhà bị bỏ hoang không ai ở. Vậy mà Phong đang toát mồ hôi lạnh, cũng phải thôi bởi thứ tên đàn em nhìn thấy thì đúng là tấm rèm cửa, nhưng khi ánh sáng đèn pin rọi lên trên xà nhà thì Phong thấy đó chính là chiếc áo dài trắng muốt, trên ngực có thêu một bông hoa mai màu vàng ươm nổi bật. Thứ hắn thấy là chiếc áo dài mà Trinh đã mặc trong cái ngày mà hắn ra tay sát hại cô một cách đầy dã man. Nhưng khi nhìn lại Phong cũng không còn thấy hình ảnh chiếc áo dài nữa mà thay vào đó là tấm rèm cửa đang bị gió thổi bay.
Cố trấn an mình bằng cách coi đó là ảo giác, tuy nhiên nỗi sợ bởi hình ảnh ma quỷ trong ngôi nhà suốt một năm qua khiến cho Phong không ngừng run rẩy. Bản năng cho hắn biết rằng bước chân quay lại ngôi nhà lúc này đây chính là một sai lầm nghiêm trọng. Bốn bề tối om, ngoài trời mưa như đang gào thét, sấm chớp giật kinh thiên động địa. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc hắn phải nhanh chóng tìm được những bức ảnh mà Lâm nói. Không để mất thời gian Phong lấy hết can đảm cầm đèn pin mở tung cánh cửa phòng ngủ của hai vợ chồng ngày trước. Đây cũng chính là căn phòng mà Lâm bạo gan lẻn vào cách đây ít ngày.
Mọi đồ vật trong nhà bị phủ một lớp bụi trắng xóa, vẫn còn đó chiếc tủ đứng đựng quần áo, chiếc bàn trang điểm với tấm gương đặt bên trên, cửa sổ căn phòng đang đập vào thành tường rầm rầm tạo ra những âm thanh chát chúa. Gió đem theo nước mưa thổi hắt vào bên trong khiến Phong cảm thấy hơi ẩm trong căn phòng đang bốc lên ngùn ngụt. Phong quát:
- - Thằng kia, còn đứng đấy à, lại đây phụ giúp tao một tay….Mày mở cánh tủ ra lục tất cả những bộ quần áo còn lại xem trong túi quần, túi áo có ảnh hay đồ vật gì lôi ra hết cho tao.
Tên đàn em vội vã chạy lại phía tủ đứng, hắn mở tung cả hai cánh tủ ra rồi hắn một bên, Phong một bên bắt đầu lục lọi từng ngóc ngách, từng cái túi trống không của những bộ quần áo. Chỉ có một chiếc đèn pin thành ra tên đàn em tìm qua loa rồi hắn chạy lại phía bàn trang điểm, gã lấy bật lửa cố soi chút ánh sáng để lần mò. Kéo ngăn kéo của chiếc bàn trang điểm hắn soi ngọn lửa nhỏ xíu vào rồi lấy tay lật lật những hộp son, phấn đã cũ hàng năm. Trong khi đó Phong vẫn đang cẩn thận lục lọi từng chỗ nơi tủ quần áo. Trong ngăn kéo bàn trang điểm cũng không có gì, dưới ánh lửa hiu hắt của bật lửa, tên đàn em hoảng sợ nhìn vào tấm gương phản chiếu chiếc tủ đựng quần áo từ phía sau lưng.
Trong gương hắn hoảng sợ không thốt lên được lời nào, hắn nhìn thấy Phong đang loay hoay tìm kiếm một bên tủ, bên tủ còn lại ban nãy hắn cũng lục tung lên nhưng thứ mà hắn nhìn thấy trong đó lúc này không phải là quần áo, hắn kinh hãi vì trong gương phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ mặt đầy máu đang nhe răng ra cười. Ánh đèn pin từ bên Phong chiếu sang khiến hắn nhìn rõ đôi mắt to tròn, trắng ởn đang liếc cả hai về phía cánh tủ của Phong. Khuôn miệng cô ta nhe răng cười với những giọt máu đỏ lòm đang từ từ chảy xuống thành dòng nhuộm đỏ chiếc áo dài trắng tinh. Ngay lập tức gió thổi tắt ngọn lửa leo lắt từ chiếc bật lửa, tên đàn em lúc này mới kịp hét lên một từ khiến Phong rợn tóc gáy:
- - Ma…..a….a.
Tên đàn em ngã bổ nhào về phía sau, hay chân hắn cứng đơ không cử động được, hắn ngoái đầu về phía sau chỉ bàn tay đang run lẩy bẩy về phía cái tủ rồi nói, gương mặt thất kinh:
- - Anh….P..ho...ng…..bên kia, có….có….người….đang...đứng. Ma….ma...đấy.
Phong bất giác chột dạ, bởi tất nhiên Phong hiểu ngôi nhà này hơn ai hết. Không dám đưa mắt nhìn sang mà chỉ dám nhìn từ từ theo ánh đèn pin, Phong nín thở, tim đập nhanh bởi Phong biết chắc phía bên này tủ đang ẩn chứa một thứ gì đó. Tuy nhiên theo ánh đèn pin Phong chỉ thấy những bộ quần áo đã phủ bụi treo trong tủ suốt hơn một năm qua. Nuốt nước bọt ừng ực Phong nhận ra rằng mình phải ra khỏi ngôi nhà ngay lập tức. Chầm chậm thu chiếc đèn pin lại, Phong vội quay người với ý định bỏ chạy khỏi căn phòng ngủ. Nhưng không kịp nữa.
“ Rầm...Rầm..”
Cánh cửa phòng bất thình lình đóng sầm lại, ngăn không cho Phong chạy khỏi. Phong hoảng hốt loay hoay tìm đường thoát, luồng gió lạnh từ hướng cửa sổ thồi vào chính là kẽ hở duy nhất còn sót lại trong căn phòng, Phong lao tới phía cửa sổ nhưng cả hai cánh cửa sổ mới đây còn bị gió thổi bung ra nay cũng đồng loạt đóng sập lại. Phong đứng chôn chân tại chỗ, cả căn phòng lúc này im lặng một cách bất thường, mặc cho bên ngoài có lẽ mưa gió, sấm chớp vẫn chưa dứt nhưng bên trong mặc nhiên không có lấy một tiếng động cho dù là nhỏ nhất. Trong căn phòng lúc này thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại chính là ánh đèn pin trên tay của Phong.
Như một phản xạ tự nhiên, Phong cầm đèn pin khua tứ phía bên trong căn phòng. Phong soi vào chiếc tủ đứng vẫn đang mở bung hai cánh, Phong soi đến bàn trang điểm nơi mà tên đàn em nãy giờ vẫn chưa thể đứng dậy. Ánh đèn vừa chiếu vào tấm gương thì Phong thét lên kinh hãi bởi trong gương có hình ảnh một cô gái mặc áo dài đang đứng cạnh tủ đứng. Quá kinh hoàng, Phong run lẩy bẩy pha đèn pin quay lại chỗ tủ đựng quần áo nhưng không thấy gì.
“ U...u….hu….hu…...hu….”
Những âm thanh ghê rợn bắt đầu vang lên, mỗi lúc một rõ hơn, gần hơn. Tim đập, chân run, Phong lao đến cửa phòng cố gắng dùng sức đạp mạnh để cho cánh cửa mở ra, nhưng vô dụng. Phong cứ thế đạp, đẩy mà cánh cửa vẫn không hề suy chuyển dù cho cửa được thiết kế chốt trong. Đang cơn hoảng loạn Phong thấy phía sau mình là tên đàn em, Phong quát lớn:
- - Mày...mày còn...còn...đứng...đó...à….Phá cánh...cửa..cửa...này...cho….tao….Nhanh...lên.
Tên đàn em im lặng, hắn lầm lỳ bước từng bước chậm chạp về phía Phong, trong lúc đó Phong vẫn đang ra sức cố đạp bung cánh cửa nhưng không được. Bất chợt Phong nhận thấy cổ mình đang bị bóp chặt, lực siết càng lúc càng mạnh khiến cho Phong cảm thấy khó thở, cố hết sức ngoái lại đằng sau một chút Phong nhận ra tên đàn em đang bóp cổ mình. Phong dùng tay cố hết sức gỡ tay nó ra, vùng vẫy một lúc thì Phong cảm thấy cổ mình được lơi lỏng một chút. Thoát khỏi nguy hiểm nhưng đối diện Phong lúc này là một thằng đàn em không còn tỉnh táo. Nó buông thõng hai tay, đứng xiêu vẹo, hướng đôi mắt trắng dã nhìn Phong ngoác miệng cười đầy kinh dị. Phong thều thào tay nhặt lấy chiếc đèn pin chĩa thẳng về phía tên đàn em nói như đứt hơi:
- - Hộc...hộc….Mày….sao...mày….làm...thế..?
Đúng hơn Phong đã biết lý do, nhưng bốn bề xung quanh là bóng tối, không gian im phăng phắc đến sởn da gà, thi thoảng trong căn phòng tối lại vọng lên những âm thanh u uất đến gai người. Gã đàn em cứ đứng đó nhe răng nhìn Phong cười điên dại, Phong từ bước, từng bước lùi chân về sau dựa lưng vào cửa. Bất ngờ gã kia thất thểu bước từng bước chầm chậm đến sát bên bàn trang điểm. Hắn mở ngăn kéo lôi ra những hộp phấn, những thỏi son còn nguyên nhãn mác mặc dù đã bị phủ một lớp bụi xám mờ mịt. Trong ngăn kéo còn có hai cây nến, hắn lấy ra rồi dùng bật lửa thắp sáng hai ngọn nến, nhẹ nhàng để hai bên tấm gương soi mỗi bên một cây nến. Ánh nến mập mờ, huyền ảo trong bóng tối bao phủ cả căn phòng khiến cho chỗ tên đàn em kia ngồi sáng hẳn lên. Phong hai chân run cầm cập nhìn gã thanh niên đang làm những hành động ẻo lả, gớm ghiếc. Tên đàn em ngồi thu chân, một chân vắt lên chân kia. Sau đó hắn bỏ một thỏi son ra tô tô, vẽ vẽ. Từ dáng ngồi cho đến cử chỉ, mỗi hành động của hắn đều khiến cho Phong vô cùng hoảng sợ. Bởi vì Phong nhận ra điệu bộ đó là của một người Phong vô cùng quen thuộc.
Đó chính là Trinh, cô bồ trẻ, cô gái xấu số được hắn đưa về nhà ở sau khi đánh đập đuổi Mai ra khỏi nhà. Cái dáng ngồi đó, cử chỉ đó, cả những đồ mỹ phẩm chưa bóc tem đó cũng chính là quà mà Phong mua cho Trinh nhưng có lẽ trước bị chính tình nhân giết chết Trinh chưa được sử dụng. Phong càng hoảng loạn, Phong dùng tay cào lên mặt gỗ của cánh cửa mồm gào thét trong sợ hãi tột cùng:
- - Cứu….cứu….ai...cứu….tôi...với….Ngoài kia..có...có….ai không…?
Mặc cho Phong đang cố sống, cố chết tìm cách thoát ra khỏi căn phòng trong điên dại. Gã đàn em kia, đúng hơn là hồn ma của Trinh vẫn thoải mái, nhẹ nhàng ngồi trước gương trang điểm. Phía đằng sau Phong vẫn hét lên đến lạc cả giọng:
- - Cứu...cứu….Làm...ơn….cứu tôi...với.
Cánh cửa không mảy may suy chuyển, một làn hơi lạnh lẽo không biết từ đâu lùa vào táp thẳng mặt Phong khiến Phong giật mình phải lùi xa khỏi cánh cửa. Phong toàn thân lạnh cóng nhìn về phía bàn trang điểm nơi hai ngọn nến cũng đang khẽ lay động bởi gió từ đâu bất chợt thổi qua. Ánh đèn pin trên tay Phong mỗi lúc một yếu dần, nó bắt đầu lập lòe rồi phụt tắt.
- - Không….không….không.
Nỗi sợ của Phong càng bị đẩy lên đến đỉnh điểm sau khi ánh sáng của đèn pin không còn, cả căn phòng chỉ có phía bàn trang điểm là phát ra ánh sáng. Nhìn trong tấm gương phản chiếu, Phong thấy rõ mồn một người trong gương chính là Trinh. Trinh đang ngồi đó trang điểm, khuôn mặt xinh xắn, trẻ trung với đôi môi đang được tô son màu đỏ sẫm. Đứng bất động một chỗ Phong sợ đến cứng cả cổ họng, hai tay nắm chắc lấy chiếc đèn pin, Phong đưa ra đằng trước khua đi khua lại miệng ú ớ:
- - C...ú...t….đ...i…..đ..ừ...ng…..l..ạ..i...g...ầ..n...đâ...y.
Vừa dứt lời thì đầu của tên đàn em Phong quay ngược 180 độ lại đằng sau. Trong khi ấy hình ảnh trong tấm gương vẫn là khuôn mặt của Trinh. Nhưng lúc này khuôn mặt đó không còn xinh đẹp nữa. Khắp mặt Trinh trong gương chỉ còn toàn máu là máu, thứ duy nhất màu trắng trính là hàm răng đang nhe ra cười một cách man dại.
“ Ha..ha..ha….Ha...ha..ha….”
“ Ha...ha...ha…..Ha...ha..ha..”
Cứ thế những tràng cười vang lên rùng rợn, cái xác của gã đàn em kia bất chợt đứng dậy với cái đầu quay ngược lại sau đang lè lưỡi, trợn lòng trắng mắt ngước hẳn lên trên trần nhà cứ thế tiến về phía Phong. Phong sợ đến chết khiếp, hai chân không còn trụ vững, Phong đổ gục gối xuống nền nhà, nước tiểu chảy ra lênh láng. Một câu, một chữ giờ này Phong cũng không thể nói được. Cái xác gớm ghiếc kia tiến gần đến chỗ Phong thì gục xuống. Đầu của nó đặt ngay trước mặt của Phong càng khiến Phong muốn đứt tim mà chết ngay lúc này.
Phía bàn trang điểm ánh nến vẫn còn đó, nhưng hình ảnh ghê rợn của Trinh trong gương nay cũng biến mất. Thay vào đó trên ghế xuất hiện một bóng đen không rõ mặt. Bóng đen ấy có dáng người cao lớn, đúng hơn đó là hình dáng của một người đàn ông. Từ từ, từ từ bóng đen kia đứng dậy, tay cầm một ngọn nến chầm chậm từng bước tiến đến gần Phong. Càng đến gần ánh sáng từ ngọn nến càng soi rõ hình dáng của bóng đen kia. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là một người đàn ông. Người đàn ông từ từ cúi mặt xuống gần ngọn nến, Phong há hốc mồm khi nhận ra đó là Lâm. Gương mặt Lâm lạnh lùng, đôi mắt vô hồn không cảm xúc nhìn chằm chằm vào mắt Phong. Dưới ánh nến nhập nhòe khuôn mặt ấy dường như trở nên đáng sợ hơn gấp bội lần. Phong nghe rõ trong lồng ngực mình tim dang đập mạnh, Lâm không cười mà cất giọng hỏi:
- - Sợ lắm phải không.? Sao mày lại sợ hãi như thế, chẳng phải lúc giết cô ta mày vừa giết vừa cười hay sao.?
Phong chỉ tay về phía Lâm run rẩy nói:
- - Tại sao…? Tại sao mày lại...có….có...mặt ở...đây.? Mày...mày là..ai.?
Lâm đặt ngọn nến xuống ngay phần trán của cái xác bị vặn ngược cổ về sau vừa rồi. Khung cảnh càng lúc càng ma quái, kinh dị. Phong lặng im nuốt nước bọt không dám đưa mắt nhìn xuống cái xác. Lâm lạnh lùng đáp:
- - Tao là ai à.? Tao là ai có lẽ giờ tao cũng không biết nữa. Nhưng tao biết lý do vì sao mày lại ở đây. Mày đã tìm thấy những bức ảnh đó chưa.?
Phong run sợ nói:
- - Ảnh...không có...tấm...ảnh nào...ở đây cả…? Mày...mày...lừa tao...đến đây...Thằng chó...chết.
“ Ha ha ha….ha ha ha...ha..ha…”
Lâm đột nhiên cười phá lên một cách hoang dại, Lâm đưa tay che mặt chỉ hở ra một bên mắt màu đỏ như máu, sáng quắc trong bóng tối nhìn xuống dưới chỗ Phong rồi phát ra một giọng u uất:
“ Nếu không thế….liệu mày có rời khỏi nhà hay không.. Phong ơi, em đau lắm…..Em lạnh lắm, sao anh lại giết em...Ha ha ha….ha ha ha…”
Những tràng cười đầy man rợ cứ thế ám ảnh vào tận sâu tiềm thức của Phong, trước mặt hắn bây giờ không phải Lâm nữa mà đó là Trinh, cô gái mặc chiếc áo dài trắng trên ngực áo có thêu bông hoa mai màu vàng.
- - Mày..mày soi...đèn đi vào...trước….trước..đi….Còn một thằng đứng ở cửa….canh chừng.
Vừa nói xong thì một tia sét xẻ dọc bầu trời ánh lên thứ ánh sáng vàng chóe, đi kèm là tiếng sấm động ngang tai. Tia sét khiến cả một khoảng sân trước ngôi nhà hoang vàng rực lên làm cho Phong giật bắn cả người. Chưa bao giờ Phong nhìn thấy một thứ sấm sét kinh khủng đến như vậy. Quá sợ hãi Phong đi hẳn vào trong nhà, đằng trước là tên đàn em đang soi đèn, tên đàn em hỏi:
- - Lối nào đây đại ca.?
Phong đáp:
- - Rẽ phải, đi một đoạn có một phòng riêng, mở cửa bước vào trong đó.
Ánh đèn pin rọi trong ngôi nhà càng khiến cho những thứ đồ vật vốn dĩ quen thuộc với Phong cách đây một năm nay lại toát lên một thứ gì đó thật đáng sợ. Cứ như những vật vô tri, vô giác phủ đầy bụi kia có linh hồn vậy. Phong cảm thấy tứ phía xung quanh mình dường như đang bị dòmngó, Rõ ràng là có ai đó đang ẩn mình trong bóng tối chăm chú, theo dõi từng bước chân của Phong.
“ Phật….phật….phật…”
Tiếng gió thổi làm tấm rèm che trong nhà bay lên, ngay lập tức tên đàn em soi đèn pin đến chỗ phát ra tiếng động. Một tấm vải trắng đang bị thổi bay phần phật ngay trên xà nhà, tấm vải khá dài nên phần nó bị quấn vào thanh xà, phần thì bị gió thổi tung. Tên đàn em nói:
- - Trời thì mưa gió mà nhìn thấy thứ này cũng đến chết khiếp….Mà sao cái rèm cửa lại bị thổi bay lên tận đấy được nhỉ..?
Phong bất ngờ giật lấy chiếc đèn pin của gã đàn em rồi soi lên chỗ tấm vải trắng đang tung bay bởi những cơn gió mạnh lùa vào từ hướng cửa sổ. Hắn dụi mắt, hắn căng đồng tử ra nhìn lại thật kỹ thì tuyệt nhiên đó vẫn chỉ là tấm rèm rách rưới, cũ kỹ bị gió thổi quấn vào thanh xà. Gã đàn em hỏi:
- - Sao...sao….có chuyện gì vậy đại ca..?
Phong lau mồ hôi đang túa ra trên trán, nhưng hắn chỉ ấp úng:
- - Không...không...có gì…? Đi...đi nhanh lên….rồi….ra khỏi đây….Chỗ này khiến tao cảm thấy không ổn.
Gã đàn em nhìn mặt Phong rõ ràng đang ẩn chứa nỗi sợ hãi tột độ, khuôn mặt hắn nhợt nhạt, giọng nói không thành câu. Nhất là hai bàn tay của Phong đang run lên từng chập, mồ hôi từ khuôn mặt hắn cứ thế chảy xuống không ngừng mặc dù ngoài trời mưa to, gió thổi như bão, ngay cả không khí trong ngôi nhà này cũng lạnh toát bởi đã hơn một năm qua ngôi nhà bị bỏ hoang không ai ở. Vậy mà Phong đang toát mồ hôi lạnh, cũng phải thôi bởi thứ tên đàn em nhìn thấy thì đúng là tấm rèm cửa, nhưng khi ánh sáng đèn pin rọi lên trên xà nhà thì Phong thấy đó chính là chiếc áo dài trắng muốt, trên ngực có thêu một bông hoa mai màu vàng ươm nổi bật. Thứ hắn thấy là chiếc áo dài mà Trinh đã mặc trong cái ngày mà hắn ra tay sát hại cô một cách đầy dã man. Nhưng khi nhìn lại Phong cũng không còn thấy hình ảnh chiếc áo dài nữa mà thay vào đó là tấm rèm cửa đang bị gió thổi bay.
Cố trấn an mình bằng cách coi đó là ảo giác, tuy nhiên nỗi sợ bởi hình ảnh ma quỷ trong ngôi nhà suốt một năm qua khiến cho Phong không ngừng run rẩy. Bản năng cho hắn biết rằng bước chân quay lại ngôi nhà lúc này đây chính là một sai lầm nghiêm trọng. Bốn bề tối om, ngoài trời mưa như đang gào thét, sấm chớp giật kinh thiên động địa. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc hắn phải nhanh chóng tìm được những bức ảnh mà Lâm nói. Không để mất thời gian Phong lấy hết can đảm cầm đèn pin mở tung cánh cửa phòng ngủ của hai vợ chồng ngày trước. Đây cũng chính là căn phòng mà Lâm bạo gan lẻn vào cách đây ít ngày.
Mọi đồ vật trong nhà bị phủ một lớp bụi trắng xóa, vẫn còn đó chiếc tủ đứng đựng quần áo, chiếc bàn trang điểm với tấm gương đặt bên trên, cửa sổ căn phòng đang đập vào thành tường rầm rầm tạo ra những âm thanh chát chúa. Gió đem theo nước mưa thổi hắt vào bên trong khiến Phong cảm thấy hơi ẩm trong căn phòng đang bốc lên ngùn ngụt. Phong quát:
- - Thằng kia, còn đứng đấy à, lại đây phụ giúp tao một tay….Mày mở cánh tủ ra lục tất cả những bộ quần áo còn lại xem trong túi quần, túi áo có ảnh hay đồ vật gì lôi ra hết cho tao.
Tên đàn em vội vã chạy lại phía tủ đứng, hắn mở tung cả hai cánh tủ ra rồi hắn một bên, Phong một bên bắt đầu lục lọi từng ngóc ngách, từng cái túi trống không của những bộ quần áo. Chỉ có một chiếc đèn pin thành ra tên đàn em tìm qua loa rồi hắn chạy lại phía bàn trang điểm, gã lấy bật lửa cố soi chút ánh sáng để lần mò. Kéo ngăn kéo của chiếc bàn trang điểm hắn soi ngọn lửa nhỏ xíu vào rồi lấy tay lật lật những hộp son, phấn đã cũ hàng năm. Trong khi đó Phong vẫn đang cẩn thận lục lọi từng chỗ nơi tủ quần áo. Trong ngăn kéo bàn trang điểm cũng không có gì, dưới ánh lửa hiu hắt của bật lửa, tên đàn em hoảng sợ nhìn vào tấm gương phản chiếu chiếc tủ đựng quần áo từ phía sau lưng.
Trong gương hắn hoảng sợ không thốt lên được lời nào, hắn nhìn thấy Phong đang loay hoay tìm kiếm một bên tủ, bên tủ còn lại ban nãy hắn cũng lục tung lên nhưng thứ mà hắn nhìn thấy trong đó lúc này không phải là quần áo, hắn kinh hãi vì trong gương phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ mặt đầy máu đang nhe răng ra cười. Ánh đèn pin từ bên Phong chiếu sang khiến hắn nhìn rõ đôi mắt to tròn, trắng ởn đang liếc cả hai về phía cánh tủ của Phong. Khuôn miệng cô ta nhe răng cười với những giọt máu đỏ lòm đang từ từ chảy xuống thành dòng nhuộm đỏ chiếc áo dài trắng tinh. Ngay lập tức gió thổi tắt ngọn lửa leo lắt từ chiếc bật lửa, tên đàn em lúc này mới kịp hét lên một từ khiến Phong rợn tóc gáy:
- - Ma…..a….a.
Tên đàn em ngã bổ nhào về phía sau, hay chân hắn cứng đơ không cử động được, hắn ngoái đầu về phía sau chỉ bàn tay đang run lẩy bẩy về phía cái tủ rồi nói, gương mặt thất kinh:
- - Anh….P..ho...ng…..bên kia, có….có….người….đang...đứng. Ma….ma...đấy.
Phong bất giác chột dạ, bởi tất nhiên Phong hiểu ngôi nhà này hơn ai hết. Không dám đưa mắt nhìn sang mà chỉ dám nhìn từ từ theo ánh đèn pin, Phong nín thở, tim đập nhanh bởi Phong biết chắc phía bên này tủ đang ẩn chứa một thứ gì đó. Tuy nhiên theo ánh đèn pin Phong chỉ thấy những bộ quần áo đã phủ bụi treo trong tủ suốt hơn một năm qua. Nuốt nước bọt ừng ực Phong nhận ra rằng mình phải ra khỏi ngôi nhà ngay lập tức. Chầm chậm thu chiếc đèn pin lại, Phong vội quay người với ý định bỏ chạy khỏi căn phòng ngủ. Nhưng không kịp nữa.
“ Rầm...Rầm..”
Cánh cửa phòng bất thình lình đóng sầm lại, ngăn không cho Phong chạy khỏi. Phong hoảng hốt loay hoay tìm đường thoát, luồng gió lạnh từ hướng cửa sổ thồi vào chính là kẽ hở duy nhất còn sót lại trong căn phòng, Phong lao tới phía cửa sổ nhưng cả hai cánh cửa sổ mới đây còn bị gió thổi bung ra nay cũng đồng loạt đóng sập lại. Phong đứng chôn chân tại chỗ, cả căn phòng lúc này im lặng một cách bất thường, mặc cho bên ngoài có lẽ mưa gió, sấm chớp vẫn chưa dứt nhưng bên trong mặc nhiên không có lấy một tiếng động cho dù là nhỏ nhất. Trong căn phòng lúc này thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại chính là ánh đèn pin trên tay của Phong.
Như một phản xạ tự nhiên, Phong cầm đèn pin khua tứ phía bên trong căn phòng. Phong soi vào chiếc tủ đứng vẫn đang mở bung hai cánh, Phong soi đến bàn trang điểm nơi mà tên đàn em nãy giờ vẫn chưa thể đứng dậy. Ánh đèn vừa chiếu vào tấm gương thì Phong thét lên kinh hãi bởi trong gương có hình ảnh một cô gái mặc áo dài đang đứng cạnh tủ đứng. Quá kinh hoàng, Phong run lẩy bẩy pha đèn pin quay lại chỗ tủ đựng quần áo nhưng không thấy gì.
“ U...u….hu….hu…...hu….”
Những âm thanh ghê rợn bắt đầu vang lên, mỗi lúc một rõ hơn, gần hơn. Tim đập, chân run, Phong lao đến cửa phòng cố gắng dùng sức đạp mạnh để cho cánh cửa mở ra, nhưng vô dụng. Phong cứ thế đạp, đẩy mà cánh cửa vẫn không hề suy chuyển dù cho cửa được thiết kế chốt trong. Đang cơn hoảng loạn Phong thấy phía sau mình là tên đàn em, Phong quát lớn:
- - Mày...mày còn...còn...đứng...đó...à….Phá cánh...cửa..cửa...này...cho….tao….Nhanh...lên.
Tên đàn em im lặng, hắn lầm lỳ bước từng bước chậm chạp về phía Phong, trong lúc đó Phong vẫn đang ra sức cố đạp bung cánh cửa nhưng không được. Bất chợt Phong nhận thấy cổ mình đang bị bóp chặt, lực siết càng lúc càng mạnh khiến cho Phong cảm thấy khó thở, cố hết sức ngoái lại đằng sau một chút Phong nhận ra tên đàn em đang bóp cổ mình. Phong dùng tay cố hết sức gỡ tay nó ra, vùng vẫy một lúc thì Phong cảm thấy cổ mình được lơi lỏng một chút. Thoát khỏi nguy hiểm nhưng đối diện Phong lúc này là một thằng đàn em không còn tỉnh táo. Nó buông thõng hai tay, đứng xiêu vẹo, hướng đôi mắt trắng dã nhìn Phong ngoác miệng cười đầy kinh dị. Phong thều thào tay nhặt lấy chiếc đèn pin chĩa thẳng về phía tên đàn em nói như đứt hơi:
- - Hộc...hộc….Mày….sao...mày….làm...thế..?
Đúng hơn Phong đã biết lý do, nhưng bốn bề xung quanh là bóng tối, không gian im phăng phắc đến sởn da gà, thi thoảng trong căn phòng tối lại vọng lên những âm thanh u uất đến gai người. Gã đàn em cứ đứng đó nhe răng nhìn Phong cười điên dại, Phong từ bước, từng bước lùi chân về sau dựa lưng vào cửa. Bất ngờ gã kia thất thểu bước từng bước chầm chậm đến sát bên bàn trang điểm. Hắn mở ngăn kéo lôi ra những hộp phấn, những thỏi son còn nguyên nhãn mác mặc dù đã bị phủ một lớp bụi xám mờ mịt. Trong ngăn kéo còn có hai cây nến, hắn lấy ra rồi dùng bật lửa thắp sáng hai ngọn nến, nhẹ nhàng để hai bên tấm gương soi mỗi bên một cây nến. Ánh nến mập mờ, huyền ảo trong bóng tối bao phủ cả căn phòng khiến cho chỗ tên đàn em kia ngồi sáng hẳn lên. Phong hai chân run cầm cập nhìn gã thanh niên đang làm những hành động ẻo lả, gớm ghiếc. Tên đàn em ngồi thu chân, một chân vắt lên chân kia. Sau đó hắn bỏ một thỏi son ra tô tô, vẽ vẽ. Từ dáng ngồi cho đến cử chỉ, mỗi hành động của hắn đều khiến cho Phong vô cùng hoảng sợ. Bởi vì Phong nhận ra điệu bộ đó là của một người Phong vô cùng quen thuộc.
Đó chính là Trinh, cô bồ trẻ, cô gái xấu số được hắn đưa về nhà ở sau khi đánh đập đuổi Mai ra khỏi nhà. Cái dáng ngồi đó, cử chỉ đó, cả những đồ mỹ phẩm chưa bóc tem đó cũng chính là quà mà Phong mua cho Trinh nhưng có lẽ trước bị chính tình nhân giết chết Trinh chưa được sử dụng. Phong càng hoảng loạn, Phong dùng tay cào lên mặt gỗ của cánh cửa mồm gào thét trong sợ hãi tột cùng:
- - Cứu….cứu….ai...cứu….tôi...với….Ngoài kia..có...có….ai không…?
Mặc cho Phong đang cố sống, cố chết tìm cách thoát ra khỏi căn phòng trong điên dại. Gã đàn em kia, đúng hơn là hồn ma của Trinh vẫn thoải mái, nhẹ nhàng ngồi trước gương trang điểm. Phía đằng sau Phong vẫn hét lên đến lạc cả giọng:
- - Cứu...cứu….Làm...ơn….cứu tôi...với.
Cánh cửa không mảy may suy chuyển, một làn hơi lạnh lẽo không biết từ đâu lùa vào táp thẳng mặt Phong khiến Phong giật mình phải lùi xa khỏi cánh cửa. Phong toàn thân lạnh cóng nhìn về phía bàn trang điểm nơi hai ngọn nến cũng đang khẽ lay động bởi gió từ đâu bất chợt thổi qua. Ánh đèn pin trên tay Phong mỗi lúc một yếu dần, nó bắt đầu lập lòe rồi phụt tắt.
- - Không….không….không.
Nỗi sợ của Phong càng bị đẩy lên đến đỉnh điểm sau khi ánh sáng của đèn pin không còn, cả căn phòng chỉ có phía bàn trang điểm là phát ra ánh sáng. Nhìn trong tấm gương phản chiếu, Phong thấy rõ mồn một người trong gương chính là Trinh. Trinh đang ngồi đó trang điểm, khuôn mặt xinh xắn, trẻ trung với đôi môi đang được tô son màu đỏ sẫm. Đứng bất động một chỗ Phong sợ đến cứng cả cổ họng, hai tay nắm chắc lấy chiếc đèn pin, Phong đưa ra đằng trước khua đi khua lại miệng ú ớ:
- - C...ú...t….đ...i…..đ..ừ...ng…..l..ạ..i...g...ầ..n...đâ...y.
Vừa dứt lời thì đầu của tên đàn em Phong quay ngược 180 độ lại đằng sau. Trong khi ấy hình ảnh trong tấm gương vẫn là khuôn mặt của Trinh. Nhưng lúc này khuôn mặt đó không còn xinh đẹp nữa. Khắp mặt Trinh trong gương chỉ còn toàn máu là máu, thứ duy nhất màu trắng trính là hàm răng đang nhe ra cười một cách man dại.
“ Ha..ha..ha….Ha...ha..ha….”
“ Ha...ha...ha…..Ha...ha..ha..”
Cứ thế những tràng cười vang lên rùng rợn, cái xác của gã đàn em kia bất chợt đứng dậy với cái đầu quay ngược lại sau đang lè lưỡi, trợn lòng trắng mắt ngước hẳn lên trên trần nhà cứ thế tiến về phía Phong. Phong sợ đến chết khiếp, hai chân không còn trụ vững, Phong đổ gục gối xuống nền nhà, nước tiểu chảy ra lênh láng. Một câu, một chữ giờ này Phong cũng không thể nói được. Cái xác gớm ghiếc kia tiến gần đến chỗ Phong thì gục xuống. Đầu của nó đặt ngay trước mặt của Phong càng khiến Phong muốn đứt tim mà chết ngay lúc này.
Phía bàn trang điểm ánh nến vẫn còn đó, nhưng hình ảnh ghê rợn của Trinh trong gương nay cũng biến mất. Thay vào đó trên ghế xuất hiện một bóng đen không rõ mặt. Bóng đen ấy có dáng người cao lớn, đúng hơn đó là hình dáng của một người đàn ông. Từ từ, từ từ bóng đen kia đứng dậy, tay cầm một ngọn nến chầm chậm từng bước tiến đến gần Phong. Càng đến gần ánh sáng từ ngọn nến càng soi rõ hình dáng của bóng đen kia. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là một người đàn ông. Người đàn ông từ từ cúi mặt xuống gần ngọn nến, Phong há hốc mồm khi nhận ra đó là Lâm. Gương mặt Lâm lạnh lùng, đôi mắt vô hồn không cảm xúc nhìn chằm chằm vào mắt Phong. Dưới ánh nến nhập nhòe khuôn mặt ấy dường như trở nên đáng sợ hơn gấp bội lần. Phong nghe rõ trong lồng ngực mình tim dang đập mạnh, Lâm không cười mà cất giọng hỏi:
- - Sợ lắm phải không.? Sao mày lại sợ hãi như thế, chẳng phải lúc giết cô ta mày vừa giết vừa cười hay sao.?
Phong chỉ tay về phía Lâm run rẩy nói:
- - Tại sao…? Tại sao mày lại...có….có...mặt ở...đây.? Mày...mày là..ai.?
Lâm đặt ngọn nến xuống ngay phần trán của cái xác bị vặn ngược cổ về sau vừa rồi. Khung cảnh càng lúc càng ma quái, kinh dị. Phong lặng im nuốt nước bọt không dám đưa mắt nhìn xuống cái xác. Lâm lạnh lùng đáp:
- - Tao là ai à.? Tao là ai có lẽ giờ tao cũng không biết nữa. Nhưng tao biết lý do vì sao mày lại ở đây. Mày đã tìm thấy những bức ảnh đó chưa.?
Phong run sợ nói:
- - Ảnh...không có...tấm...ảnh nào...ở đây cả…? Mày...mày...lừa tao...đến đây...Thằng chó...chết.
“ Ha ha ha….ha ha ha...ha..ha…”
Lâm đột nhiên cười phá lên một cách hoang dại, Lâm đưa tay che mặt chỉ hở ra một bên mắt màu đỏ như máu, sáng quắc trong bóng tối nhìn xuống dưới chỗ Phong rồi phát ra một giọng u uất:
“ Nếu không thế….liệu mày có rời khỏi nhà hay không.. Phong ơi, em đau lắm…..Em lạnh lắm, sao anh lại giết em...Ha ha ha….ha ha ha…”
Những tràng cười đầy man rợ cứ thế ám ảnh vào tận sâu tiềm thức của Phong, trước mặt hắn bây giờ không phải Lâm nữa mà đó là Trinh, cô gái mặc chiếc áo dài trắng trên ngực áo có thêu bông hoa mai màu vàng.
Tác giả :
Trường Lê