Cô Gái Bướng Bỉnh Và Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 3: Tên đàn ông máu chó
Ánh nắng chói chang ngoài trời xuyên qua khung cửa sổ lướt qua rèm cửa chiếu xuống chiếc giường của Hương Vũ Mi. Cô đang ngủ rất ngon lành và bay bổng trong mộng đẹp của bản thân mình. Nhưng hình như cô đã quên mất gì đó thì phải....
Reng..Reng...Reng...Reng
Chiếc đồng hồ khổ sở kêu thất thanh mà vẫn chưa gọi được chủ nhân thân yêu của mình dậy. Thật không hiểu cô làm sao có thể ngủ còn nhiều hơn heo vậy chứ. Bỗng nhiên chiếc điện thoại của cô vang lên:
“đừng nhìn em khóc mới biết em đau, đừng nhìn em đi mới biết em tồn tại,..” Tiếng nhạc chuông điện thoại vang mãi không dừng làm Vũ Mi vô cùng tức giận bấm điện thoại hét lên:
-Con nào đấy hả có để cho bà đây ngủ không? Sáng ngày ra dây thần kinh giật hả gọi điện cho người ta làm gì?
-HƯƠNG VŨ MI! CON MẸ MÀY ĐÂY, RỐT CUỘC CÓ ĐI LÀM KHÔNG HẢ? NHÌN XEM MẶT TRỜI ĐÃ LÊN ĐẾN MÔNG CHƯA?
-HẢ? Con be nào cơ? Tao đâu có quen đứa nào tên Be- Vũ Mi mớ ngủ không nghe rõ.
-CON-MẸ-MÀY-ĐÂY!!!!
Cô lúc này mới giật mình tỉnh giấc xuýt chút ngã dập mặt rôi nhưng quan trọng hơn, cô chọc giận mẹ rồi làm sao giờ phải nhanh chóng chuồn thôi. Mà lúc nãy mẹ nói cái gì thế nhỉ? Đi làm? Làm? Chết tôi rồi muộn chết tôi rồi mới ngày đầu tiên đi làm đã muộn thì làm sao dám xách mặt ra đường nữa trời mấy giờ rồi? HẢ!! 6h40 ư còn 20 phút thôi sao trời? Cô vụt dậy vscn nhanh như gió bão vừa mặc đồ vừa buộc tóc. Đi đôi giày bệt vào chạy một mạch xuống nhà lúc lướt qua bàn ăn lấy cái bánh mì rồi phóng ra khỏi nhà, đành phải chạy bộ tới công ty thôi chứ giờ này làm gì còn chuyến xe buýt nào chứ. Cô chạy đua với gió bão lướt đi cứ như đi trên mây, người qua đường chỉ cảm thấy có cơn gió xẹt qua chứ không thấy gì cả hết trơn. Cô chạy tới công ty là lúc 6h55 phút, may mà chưa muộn, cô thầm cảm ơn thầy giáo thể dục trăm vạn lần nếu không phải 3 năm thầy bắt buộc cô đi thi chạy thì giờ cô đã bị sa thải ngay ngày đầu tiên đi làm vì ngủ trễ rồi vậy mà lúc trước cô còn mắng thầy thể dục còn nói thầy ăn cơm nghẹn chết, ra đường xe tông chết, về nhà đèn chùm rơi vỡ đầu nữa chứ. hihihi....Cô chỉnh trang lại quần áo bước vào trong công ty đi đến bộ phận nhân sự nhận nhiệm vụ mới. Cô bước vào trong phòng nhân sự liền gặp rất nhiều người đa số đều là những nhân viên mới tới nhận chứ vụ của mình. Rồi có 1 chị nhân viên nói với cô:
-Cô đi tới thang máy số 1 đi, từ giờ cô sẽ trực ở đó từ 7h đến 14h sau đó sẽ có người tới thay cô.
-Dạ! Cảm ơn chị nhé.-Cô cười hì hì rồi quay ra đi về phía thang máy số 1.
Trên đường đi cô cứ cười hí hửng mãi, thực ra thì công việc này mặc dù ủy khuất cho cô nhưng mà thật sự rất tiện nga có thể ra về sớm nữa chứ hí hí. Cô cứ cúi đầu cười không để ý đến có người phía trước liền đâm sầm 1 cái vào người phía trước ngã ra 1 cái đau đớn:
-Nè! Tên khốn nào đi không nhìn đường vậy hả có tin...
Cô ngẩng đầu lên nhìn tên nào vừa đâm vào cô thì ko nói tiếp được. Tên này thật sự quá đẹp còn đẹp hơn thiên thần nứa (lạy má người ta là nam mà sao so sánh với thiên thần vậy). Nước da trắng nõn nà hơn da con gái, sống mũi thẳng tắp như dọc dừa, mày kiếm hơi nhíu lại, đôi môi mỏng tớt và đôi mắt xanh dương của người châu âu tuyệt đẹp. Dáng người hắn ta cao to khỏe khoắn nếu hắn không đâm cô thì có khi cô lại mê hắn ta nhưng bây giờ hắn ta trong mắt cô chính là con muỗi đáng ghét vô cùng.
-Anh đi đường không biết nhìn sao, ngẩng đầu mà ko biết tránh đường à hay mắt anh bị mù vậy?
-Là cô đâm vào tôi trước, sao lại mắng tôi?-Tên đàn ông lạnh nhạt hỏi lại.
-Cái tên hỗn đản nhà anh, con mắt nào anh thấy tôi đâm vào anh trước hơn nữa tôi đang cúi đầu sao biết anh đang đứng đây mà anh thì ngẩng đầu lại cao to chẳng lẽ mắt anh bị khiếm thị hả? hả? Con mắt nào anh nhìn thấy hả?
-Cô..Cô...-Một tên đằng sau hắn ta lắp bắp nói.
-Cô đây có gì không cháu? Cô đang nói chuyện với người lớn cháu là trẻ con đừng có xen vào im miệng đi nha! (quay lại chỗ tên đàn ông) Anh phải đèn bù thiệt hại về tổn thất tinh thần lẫn thể xác cho tôi.
-Con mắt nào cô nhìn thấy tôi không tránh đường cho cô?-Tên kia lạnh lùng hỏi lại. Tên phía sau thấy thế cười khoái chí nghĩ rằng cô cũng không trả lời được nhưng cô phăng 1 câu như không:
-Mắt trái, mắt phải, cả 2 mắt tôi đều nhìn thấy đó, thì sao? Rốt cuộc anh có đưa tiền không? Không thì nhập số điện thoại anh vào đây khi nào cần tôi sẽ đòi.- Cô đưa điện thoại nokia của mình ra (vãi con này vẫn dùng nokia nha đúng là yêu lịch sử mà).
Tên đàn ông kia hình như là nhếch mép cười thì phải hoặc có lẽ cô hoa mắt chăng? Thôi kệ nó. Thấy hắn ta nhập số điện thoại vào rồi cô hài lòng lưu lại rồi đi tiếp nhưng vẫn không quên văng lại 1 câu:
-Toàn lũ đàn ông máu chó!!
Trời đất ơi sao cô ta dám nói thế với tổng giám đốc chứ? Chán sống sao? Tên đi phía sau hắn ta nghĩ
-Đi điều tra xem cô ta là ai!-Hắn ta ra lệnh
-Dạ!-Tên phía sau theo lệnh rời đi.
Reng..Reng...Reng...Reng
Chiếc đồng hồ khổ sở kêu thất thanh mà vẫn chưa gọi được chủ nhân thân yêu của mình dậy. Thật không hiểu cô làm sao có thể ngủ còn nhiều hơn heo vậy chứ. Bỗng nhiên chiếc điện thoại của cô vang lên:
“đừng nhìn em khóc mới biết em đau, đừng nhìn em đi mới biết em tồn tại,..” Tiếng nhạc chuông điện thoại vang mãi không dừng làm Vũ Mi vô cùng tức giận bấm điện thoại hét lên:
-Con nào đấy hả có để cho bà đây ngủ không? Sáng ngày ra dây thần kinh giật hả gọi điện cho người ta làm gì?
-HƯƠNG VŨ MI! CON MẸ MÀY ĐÂY, RỐT CUỘC CÓ ĐI LÀM KHÔNG HẢ? NHÌN XEM MẶT TRỜI ĐÃ LÊN ĐẾN MÔNG CHƯA?
-HẢ? Con be nào cơ? Tao đâu có quen đứa nào tên Be- Vũ Mi mớ ngủ không nghe rõ.
-CON-MẸ-MÀY-ĐÂY!!!!
Cô lúc này mới giật mình tỉnh giấc xuýt chút ngã dập mặt rôi nhưng quan trọng hơn, cô chọc giận mẹ rồi làm sao giờ phải nhanh chóng chuồn thôi. Mà lúc nãy mẹ nói cái gì thế nhỉ? Đi làm? Làm? Chết tôi rồi muộn chết tôi rồi mới ngày đầu tiên đi làm đã muộn thì làm sao dám xách mặt ra đường nữa trời mấy giờ rồi? HẢ!! 6h40 ư còn 20 phút thôi sao trời? Cô vụt dậy vscn nhanh như gió bão vừa mặc đồ vừa buộc tóc. Đi đôi giày bệt vào chạy một mạch xuống nhà lúc lướt qua bàn ăn lấy cái bánh mì rồi phóng ra khỏi nhà, đành phải chạy bộ tới công ty thôi chứ giờ này làm gì còn chuyến xe buýt nào chứ. Cô chạy đua với gió bão lướt đi cứ như đi trên mây, người qua đường chỉ cảm thấy có cơn gió xẹt qua chứ không thấy gì cả hết trơn. Cô chạy tới công ty là lúc 6h55 phút, may mà chưa muộn, cô thầm cảm ơn thầy giáo thể dục trăm vạn lần nếu không phải 3 năm thầy bắt buộc cô đi thi chạy thì giờ cô đã bị sa thải ngay ngày đầu tiên đi làm vì ngủ trễ rồi vậy mà lúc trước cô còn mắng thầy thể dục còn nói thầy ăn cơm nghẹn chết, ra đường xe tông chết, về nhà đèn chùm rơi vỡ đầu nữa chứ. hihihi....Cô chỉnh trang lại quần áo bước vào trong công ty đi đến bộ phận nhân sự nhận nhiệm vụ mới. Cô bước vào trong phòng nhân sự liền gặp rất nhiều người đa số đều là những nhân viên mới tới nhận chứ vụ của mình. Rồi có 1 chị nhân viên nói với cô:
-Cô đi tới thang máy số 1 đi, từ giờ cô sẽ trực ở đó từ 7h đến 14h sau đó sẽ có người tới thay cô.
-Dạ! Cảm ơn chị nhé.-Cô cười hì hì rồi quay ra đi về phía thang máy số 1.
Trên đường đi cô cứ cười hí hửng mãi, thực ra thì công việc này mặc dù ủy khuất cho cô nhưng mà thật sự rất tiện nga có thể ra về sớm nữa chứ hí hí. Cô cứ cúi đầu cười không để ý đến có người phía trước liền đâm sầm 1 cái vào người phía trước ngã ra 1 cái đau đớn:
-Nè! Tên khốn nào đi không nhìn đường vậy hả có tin...
Cô ngẩng đầu lên nhìn tên nào vừa đâm vào cô thì ko nói tiếp được. Tên này thật sự quá đẹp còn đẹp hơn thiên thần nứa (lạy má người ta là nam mà sao so sánh với thiên thần vậy). Nước da trắng nõn nà hơn da con gái, sống mũi thẳng tắp như dọc dừa, mày kiếm hơi nhíu lại, đôi môi mỏng tớt và đôi mắt xanh dương của người châu âu tuyệt đẹp. Dáng người hắn ta cao to khỏe khoắn nếu hắn không đâm cô thì có khi cô lại mê hắn ta nhưng bây giờ hắn ta trong mắt cô chính là con muỗi đáng ghét vô cùng.
-Anh đi đường không biết nhìn sao, ngẩng đầu mà ko biết tránh đường à hay mắt anh bị mù vậy?
-Là cô đâm vào tôi trước, sao lại mắng tôi?-Tên đàn ông lạnh nhạt hỏi lại.
-Cái tên hỗn đản nhà anh, con mắt nào anh thấy tôi đâm vào anh trước hơn nữa tôi đang cúi đầu sao biết anh đang đứng đây mà anh thì ngẩng đầu lại cao to chẳng lẽ mắt anh bị khiếm thị hả? hả? Con mắt nào anh nhìn thấy hả?
-Cô..Cô...-Một tên đằng sau hắn ta lắp bắp nói.
-Cô đây có gì không cháu? Cô đang nói chuyện với người lớn cháu là trẻ con đừng có xen vào im miệng đi nha! (quay lại chỗ tên đàn ông) Anh phải đèn bù thiệt hại về tổn thất tinh thần lẫn thể xác cho tôi.
-Con mắt nào cô nhìn thấy tôi không tránh đường cho cô?-Tên kia lạnh lùng hỏi lại. Tên phía sau thấy thế cười khoái chí nghĩ rằng cô cũng không trả lời được nhưng cô phăng 1 câu như không:
-Mắt trái, mắt phải, cả 2 mắt tôi đều nhìn thấy đó, thì sao? Rốt cuộc anh có đưa tiền không? Không thì nhập số điện thoại anh vào đây khi nào cần tôi sẽ đòi.- Cô đưa điện thoại nokia của mình ra (vãi con này vẫn dùng nokia nha đúng là yêu lịch sử mà).
Tên đàn ông kia hình như là nhếch mép cười thì phải hoặc có lẽ cô hoa mắt chăng? Thôi kệ nó. Thấy hắn ta nhập số điện thoại vào rồi cô hài lòng lưu lại rồi đi tiếp nhưng vẫn không quên văng lại 1 câu:
-Toàn lũ đàn ông máu chó!!
Trời đất ơi sao cô ta dám nói thế với tổng giám đốc chứ? Chán sống sao? Tên đi phía sau hắn ta nghĩ
-Đi điều tra xem cô ta là ai!-Hắn ta ra lệnh
-Dạ!-Tên phía sau theo lệnh rời đi.
Tác giả :
Ngọc Tuyết