Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!
Chương 45: Ai là kẻ thứ 3?
Đã 1h sáng rồi, anh vẫn chưa về phòng, cô hết chat với ekip, lại tham khảo hình trên mạng, rồi đọc báo, tất cả đều vì chờ anh về ngủ.
Cạch - tiếng mở cửa của anh, do Nhu Nhi cứ luyên thuyên chuyện cũ, anh không thể bỏ đi giữa chừng nên chờ đến khi cô nói mệt rồi ngủ đi, anh mới có thể trở về phòng.
Lúc ở phòng ăn, mãi nói chuyện đến khi sực nhớ ra, anh tính hỏi Hồng Nhi thì cô ngồi kế anh đã biến đâu mất tiêu, anh nghĩ sẽ đứng dậy đi về phòng với cô, nhưng bị Nhu Nhi kéo lại, trò chuyện tới bây giờ.
Bước vào phòng, anh chợt thấy phòng tối đen tưởng cô đã ngủ nhưng khi tiến vào thì thấy ánh đèn máy tính còn mở, anh hơi nhíu mầy bước qua bức tường ngăn giường thấy cô vẫn còn ngồi đó, nhìn chầm chầm vào màng hình như đang chăm chú 1 cái gì đó.
_ Sao em còn chưa ngủ? - anh nhẹ giọng tới gần ôm lấy cô.
_ À! Em đang kiểm tra vài album, cần có thêm nhiều ý tưởng, anh nói chuyện xong rồi à, chắc mệt rồi, anh lên giường ngủ trước đi em còn phải coi vài thứ, chút nữa em sẽ ngủ sau. - Hồng Nhi không nhìn anh, vẫn nhấn chuột nhìn những bước hình kiểm tra lỗi của các thành viên.
_ Anh xin lỗi! - anh cảm thấy có lỗi vì đã lo nói chuyện ngày xưa lại quên cô, cô đi lúc nào không hay.
_ Ế! Anh xin lỗi gì? Em gái về nhà cả nhà hàn thuyên là chuyện phải thôi, còn em có chuyện phải làm nên đi trước chứ có gì đâu - cô cố che dấu cái suy nghĩ ghen tuông của mình.
Anh nghe cô nói, liền cảm thấy tội lỗi hơn.Không để cô kịp tắt máy, anh ôm cô lên bế lên giường, hôn cô thắm thiết, lời xin lỗi thì thào bên tai cô khiến cô quả thật muốn khóc, nước mắt tự rơi, lúc này cô mới thừa nhận, cô sợ mất anh rồi, sự xuất hiện của người em gái NUÔI này khiến lòng cô có chút sợ hải cảm giác bất an đến cùng. Đêm nay dù được anh yêu thương nhưng lòng cô vẫn không khỏi bất an. Không biết, sáng ngày mai sẽ như thế nào.
Trong căn phòng có 2 người đang yêu nhau đến tột cùng, thì ngoài cửa phòng, đang có 1 ánh mắt căm nhận nhìn vào khe hở bên trong cảnh tượng lúc này làm cho Nhu Nhi thật sự phát tiết.
_ Khang! Anh đã nói sẽ chờ em! Giờ đây em lại cùng cô gái khác, Khang, anh là của em, những người này không xứng đáng với anh - cô nghiến răng thì thào trước cửa.
Ngày mới đã bắt đầu, Hồng Nhi luôn là người dậy sớm, cô chuẩn bị bữa sáng. Cô không quên chuẩn bị luôn cả phần cho cô em gái NUÔI nói tiếng em gái NUÔI nhưng Nhu Nhi lại lớn hơn cô 3 tuổi lận. Dù sao thì cũng vai em nên cô cũng không thấy ngại cho lắm. bữa sáng đã Chuẩn bị sắp xong thì nghe thấy tiếng cười từ phía cầu thang phát ra, tầng dưới này Viên lão gia cũng vừa bước ra đi đến chỗ ngồi chủ nhà. Còn tên lầu thì Nhu Nhi khoát tay của Viên Phúc Khang đi xuống cười nói, lúc này người ngoài nhìn vào thì thấy là cô là người hầu chứ không phải vai con dâu là phu nhân tương lai của Tập Đoàn Viên Thành.
_ Á! Có bữa sáng rồi à. Oa! Nhìn con quá, Ba à cùng đến đây ăn nào! - cô rất tháo vác, tay phải nắm lấy Phúc Khang., tay trái nắm lấy Viên lão gia kéo đến bàn ăn.
Đến bàn ăn như thường ngày, Viên lão gia ngồi đầu bàn, bên phải ông là Viên Phúc Khang, kế bên Phúc Khang là Hồng Nhi, nhưng hôm nay vị trí kế Phúc Khang đã bik Nhu Nhi chím lấy. Đứng ngây ngốc nhìn chỗ của mình đã bị 2 cô gái khác ngồi. Cô đứng ở gốc bếp lẳng lặng nhìn. Phúc Khang chợt nhìn cô rồi nhìn sang Nhu Nhi anh có chút lạnh giọng.
_ Nhu Nhi chỗ của em là ở bên kia, em ngồi sai vị trí rồi - anh cố ý nhắc nhỡ
_ Xí, đó giờ em vẫn ngồi đây mà - cô liên liếc nhìn anh, chề môi.
_ Hồng Nhi đứng đó làm gì. đến ăn nào - Phúc Khang lên tiếng, điệu bộ như muốn đứng lên.
_ À! Em đau bụng, mọi người ăn trước, em lên phòng nghĩ tí, chút sẽ ăn sau. - cô chợt nhướng lên, nói xong quay đầu đi lên phòng.
Anh nhìn theo bóng cô có chút bối rối, anh quả thật rất yêu cô nhưng Nhu Nhi lại rất bướng, thói quen của anh lại không thể không chìu Nhu Nhi. Nên anh dành phải đợi dịp nói chuyện mong cô hiểu.
Hồng Nhi bước lên phòng đống chặc cửa ngồi bệch xuống đất " con ngốc, mày ghen cái gì. Anh em lâu ngày gặp lại phải đeo bám thôi. Mày phải hiểu cho anh chứ, sao lại hành động như vậy " cô tự trách mình, sau đó đứng dậy đi lại mở máy tính, tìm tìm kiếm kiếm thứ gì đó thì cửa tự hé mở, cô tưởng anh, trong lòng có chút vui,
_ Chị Nhi! - tiếng nói lãnh lót, hóa ra không phải anh mà là Nhu Nhi.
_ À chị đây! - cô trả lời có chút mất mát.
_ Chị! Trưa nay em có hẹn muốn đi cùng anh Khang mua chút đồ, và cũng muốn nói chuyện tí với anh ấy chứa? - Nhu Nhi nhè nhè, mắt có chút gian, không nhìn cô nói chuyện mà vừa nói vừa di chuyển, tay sờ nhẹ vào các vật, mắt nhìn khắp phòng, ánh mắt có sự căm hận.
_ À! Nếu em muốn thì cứ đi, chị cũng có tí việc phải làm - cô chợt nhói trong tim.
_ Dạ! vậy cảm ơn chị, em sợ có người thứ 3 lắm - Nhu Nhi nhanh miệng nói.
_ Người thứ 3? - Hồng Nhi ngừng hoạt đọng bàn phím, lập lại câu nói của Nhu Nhi, có chút nhíu mày.
_ À đừng để ý! Em không có ý gì, thôi chị làm việc đi, em không làm phiền - cô mai mỉa.
Trưa Nhu Nhi vui vẻ tung tăng toeis công ty. Gọi điện cho anh xuống rướt, anh nhận được điện thoại của của Nhu Nhi liền cử thư ký Lâm xuống rướt cô lên, sự xuất hiện của cô đối với công ty có chút lạ lẫm, thường ngày giờ này là Hồng Nhi sẽ tới, còn hay mang theo bánh kẹo chia cho mọi người Nhưng hôm nay là 1 cô gái khác. khiến cả công ty có chút xôn xao.
_ Khang! - vừa mở cửa phòng liền la lên.
_ Em tới đây có việc gì? Hồng Nhi đâu? - anh thấy Nhu Nhi bước vào, mắt nhìn về sau lưng cô lại không có ai nữa liền hỏi đến Hồng Nhi.
_ À em đến để ăn trưa cùng anh! Chị Nhi bảo anh và em lâu ngày không gặp nên không muốn làm người thứ 3 - cô me mãy nói.
_ Người thứ 3? - anh nhíu mày lại, có chút thất vọng.
_ À cái này em không biết nha! Chị ấy nói vậy - cô liếc xuống đầu lắc lắc tỏ vẻ vô tội.
_ Ờ! Vậy đợi tí anh làm zong cái này mình cùng đi ăn.- anh lòng vướn bận.
Hồng Nhi ở nhà, buồn bã việc gì cũng làm, làm rồi cũng xong, cô chán nản, đáng lẽ giờ này cô và anh đang cùng dùng cơm nhưng Nhu Nhi bảo có chuyện cần đến Khang cà cũng muốn có vài chuyện cần nói nên cô không muốn xen ngang nhưng trong lòng có ý tức giận khi nghe Nhu Nhi nói câu " Người thứ 3 " không lẽ cô là người thứ 3.
Buồn bã không biết làm gì, cô lại xách máy và cùng cái guitar đi ra ngoài, cô đi dạo khắp mọi con đường, cảm giác rất thoải mái, cô cũng đã yên lòng hơn với chuyện buồn vừa rồi. đi đến 1 con phố, các ngôi nhà, nhà hàng nơi đây trang ttí rất đẹp. cô liền cầm máy, bấm vài cái sau đó nhìn lại những bước ảnh, cô chợt thấy đôi nam nữ đang ngồi trông quán, phóng to hình ra, cô thấy anh đang cười rất vui còn Nhu Nhi thì rất vui. cô thấy đau ở nơi lòng ngực, liền muốn quay đầu bỏ đi.
Cô đứng bên kia đường vừa quay lưng đi, anh cũng chợt nhìn ra cửa sổ liền thấy cô tren vai mang guitar ta, tay cầm máy chụp cuối đầu đi. Anh muốn đứng dậy thì bị tay của Nhu Nhi chặn lại.
_ Khang! Đừng đi. - Nhu Nhi mặt như sắp khóc.
".... " anh nhìn ánh mắt kia, quả thật anh chưa bao giờ thắng cái ánh mắt kia, anh nắm lấy tay kềm mình. Nhưng anh yêu Hồng Nhi, cô là cuộc sống bây giờ của anh. anh không thể bỏ mặt cô. Anh nghĩ kỉ sau đó quay lại nói với Nhu Nhi.
_ Xin lỗi! Anh có việc phải đi. Tài xế Khang sẽ đưa em về. - anh nói xong liền bỏ chạy ra ngoài. đuổi theo Hồng Nhi.
Đến ngã tư, cô đang đứng đợi đèn đỏ, bên kia đường anh cũng đã đuổi kịp cô, cả 2 nhìn nhau dưới đèn xanh xe qua lại. Khi đèn vừa đỏ, anh là người vội vàng đi trước, đến thật nhanh bên cô.
_ Sao trưa em không đến, sao em lại đi vòng vòng ngoài đường?.
_ À! Em hôm nay có hứng chụp hình., nên muốn đi chụp dạo thôi, vả lại anh và Nhu Nhi đã lâu không gặp, em không muốn làm kẽ thứ 3 nên để 2 người đi với nhau để nói chuyện - cô không nhìn anh, tránh né ánh mắt của anh trầm giọng nói.
_ Em nói sao? ai là kẽ thứ 3? Em là vợ tương lai của anh, em không phải là kẽ thứ 3 nghe rõ chưa - anh dịnh lấy vai cô như hét lên.
Cô nước mắt lúc này tuông rơi. Cô giờ đây cảm thấy yên lòng hơn rồi, Cảm ơn anh đã luôn yêu em.
Cạch - tiếng mở cửa của anh, do Nhu Nhi cứ luyên thuyên chuyện cũ, anh không thể bỏ đi giữa chừng nên chờ đến khi cô nói mệt rồi ngủ đi, anh mới có thể trở về phòng.
Lúc ở phòng ăn, mãi nói chuyện đến khi sực nhớ ra, anh tính hỏi Hồng Nhi thì cô ngồi kế anh đã biến đâu mất tiêu, anh nghĩ sẽ đứng dậy đi về phòng với cô, nhưng bị Nhu Nhi kéo lại, trò chuyện tới bây giờ.
Bước vào phòng, anh chợt thấy phòng tối đen tưởng cô đã ngủ nhưng khi tiến vào thì thấy ánh đèn máy tính còn mở, anh hơi nhíu mầy bước qua bức tường ngăn giường thấy cô vẫn còn ngồi đó, nhìn chầm chầm vào màng hình như đang chăm chú 1 cái gì đó.
_ Sao em còn chưa ngủ? - anh nhẹ giọng tới gần ôm lấy cô.
_ À! Em đang kiểm tra vài album, cần có thêm nhiều ý tưởng, anh nói chuyện xong rồi à, chắc mệt rồi, anh lên giường ngủ trước đi em còn phải coi vài thứ, chút nữa em sẽ ngủ sau. - Hồng Nhi không nhìn anh, vẫn nhấn chuột nhìn những bước hình kiểm tra lỗi của các thành viên.
_ Anh xin lỗi! - anh cảm thấy có lỗi vì đã lo nói chuyện ngày xưa lại quên cô, cô đi lúc nào không hay.
_ Ế! Anh xin lỗi gì? Em gái về nhà cả nhà hàn thuyên là chuyện phải thôi, còn em có chuyện phải làm nên đi trước chứ có gì đâu - cô cố che dấu cái suy nghĩ ghen tuông của mình.
Anh nghe cô nói, liền cảm thấy tội lỗi hơn.Không để cô kịp tắt máy, anh ôm cô lên bế lên giường, hôn cô thắm thiết, lời xin lỗi thì thào bên tai cô khiến cô quả thật muốn khóc, nước mắt tự rơi, lúc này cô mới thừa nhận, cô sợ mất anh rồi, sự xuất hiện của người em gái NUÔI này khiến lòng cô có chút sợ hải cảm giác bất an đến cùng. Đêm nay dù được anh yêu thương nhưng lòng cô vẫn không khỏi bất an. Không biết, sáng ngày mai sẽ như thế nào.
Trong căn phòng có 2 người đang yêu nhau đến tột cùng, thì ngoài cửa phòng, đang có 1 ánh mắt căm nhận nhìn vào khe hở bên trong cảnh tượng lúc này làm cho Nhu Nhi thật sự phát tiết.
_ Khang! Anh đã nói sẽ chờ em! Giờ đây em lại cùng cô gái khác, Khang, anh là của em, những người này không xứng đáng với anh - cô nghiến răng thì thào trước cửa.
Ngày mới đã bắt đầu, Hồng Nhi luôn là người dậy sớm, cô chuẩn bị bữa sáng. Cô không quên chuẩn bị luôn cả phần cho cô em gái NUÔI nói tiếng em gái NUÔI nhưng Nhu Nhi lại lớn hơn cô 3 tuổi lận. Dù sao thì cũng vai em nên cô cũng không thấy ngại cho lắm. bữa sáng đã Chuẩn bị sắp xong thì nghe thấy tiếng cười từ phía cầu thang phát ra, tầng dưới này Viên lão gia cũng vừa bước ra đi đến chỗ ngồi chủ nhà. Còn tên lầu thì Nhu Nhi khoát tay của Viên Phúc Khang đi xuống cười nói, lúc này người ngoài nhìn vào thì thấy là cô là người hầu chứ không phải vai con dâu là phu nhân tương lai của Tập Đoàn Viên Thành.
_ Á! Có bữa sáng rồi à. Oa! Nhìn con quá, Ba à cùng đến đây ăn nào! - cô rất tháo vác, tay phải nắm lấy Phúc Khang., tay trái nắm lấy Viên lão gia kéo đến bàn ăn.
Đến bàn ăn như thường ngày, Viên lão gia ngồi đầu bàn, bên phải ông là Viên Phúc Khang, kế bên Phúc Khang là Hồng Nhi, nhưng hôm nay vị trí kế Phúc Khang đã bik Nhu Nhi chím lấy. Đứng ngây ngốc nhìn chỗ của mình đã bị 2 cô gái khác ngồi. Cô đứng ở gốc bếp lẳng lặng nhìn. Phúc Khang chợt nhìn cô rồi nhìn sang Nhu Nhi anh có chút lạnh giọng.
_ Nhu Nhi chỗ của em là ở bên kia, em ngồi sai vị trí rồi - anh cố ý nhắc nhỡ
_ Xí, đó giờ em vẫn ngồi đây mà - cô liên liếc nhìn anh, chề môi.
_ Hồng Nhi đứng đó làm gì. đến ăn nào - Phúc Khang lên tiếng, điệu bộ như muốn đứng lên.
_ À! Em đau bụng, mọi người ăn trước, em lên phòng nghĩ tí, chút sẽ ăn sau. - cô chợt nhướng lên, nói xong quay đầu đi lên phòng.
Anh nhìn theo bóng cô có chút bối rối, anh quả thật rất yêu cô nhưng Nhu Nhi lại rất bướng, thói quen của anh lại không thể không chìu Nhu Nhi. Nên anh dành phải đợi dịp nói chuyện mong cô hiểu.
Hồng Nhi bước lên phòng đống chặc cửa ngồi bệch xuống đất " con ngốc, mày ghen cái gì. Anh em lâu ngày gặp lại phải đeo bám thôi. Mày phải hiểu cho anh chứ, sao lại hành động như vậy " cô tự trách mình, sau đó đứng dậy đi lại mở máy tính, tìm tìm kiếm kiếm thứ gì đó thì cửa tự hé mở, cô tưởng anh, trong lòng có chút vui,
_ Chị Nhi! - tiếng nói lãnh lót, hóa ra không phải anh mà là Nhu Nhi.
_ À chị đây! - cô trả lời có chút mất mát.
_ Chị! Trưa nay em có hẹn muốn đi cùng anh Khang mua chút đồ, và cũng muốn nói chuyện tí với anh ấy chứa? - Nhu Nhi nhè nhè, mắt có chút gian, không nhìn cô nói chuyện mà vừa nói vừa di chuyển, tay sờ nhẹ vào các vật, mắt nhìn khắp phòng, ánh mắt có sự căm hận.
_ À! Nếu em muốn thì cứ đi, chị cũng có tí việc phải làm - cô chợt nhói trong tim.
_ Dạ! vậy cảm ơn chị, em sợ có người thứ 3 lắm - Nhu Nhi nhanh miệng nói.
_ Người thứ 3? - Hồng Nhi ngừng hoạt đọng bàn phím, lập lại câu nói của Nhu Nhi, có chút nhíu mày.
_ À đừng để ý! Em không có ý gì, thôi chị làm việc đi, em không làm phiền - cô mai mỉa.
Trưa Nhu Nhi vui vẻ tung tăng toeis công ty. Gọi điện cho anh xuống rướt, anh nhận được điện thoại của của Nhu Nhi liền cử thư ký Lâm xuống rướt cô lên, sự xuất hiện của cô đối với công ty có chút lạ lẫm, thường ngày giờ này là Hồng Nhi sẽ tới, còn hay mang theo bánh kẹo chia cho mọi người Nhưng hôm nay là 1 cô gái khác. khiến cả công ty có chút xôn xao.
_ Khang! - vừa mở cửa phòng liền la lên.
_ Em tới đây có việc gì? Hồng Nhi đâu? - anh thấy Nhu Nhi bước vào, mắt nhìn về sau lưng cô lại không có ai nữa liền hỏi đến Hồng Nhi.
_ À em đến để ăn trưa cùng anh! Chị Nhi bảo anh và em lâu ngày không gặp nên không muốn làm người thứ 3 - cô me mãy nói.
_ Người thứ 3? - anh nhíu mày lại, có chút thất vọng.
_ À cái này em không biết nha! Chị ấy nói vậy - cô liếc xuống đầu lắc lắc tỏ vẻ vô tội.
_ Ờ! Vậy đợi tí anh làm zong cái này mình cùng đi ăn.- anh lòng vướn bận.
Hồng Nhi ở nhà, buồn bã việc gì cũng làm, làm rồi cũng xong, cô chán nản, đáng lẽ giờ này cô và anh đang cùng dùng cơm nhưng Nhu Nhi bảo có chuyện cần đến Khang cà cũng muốn có vài chuyện cần nói nên cô không muốn xen ngang nhưng trong lòng có ý tức giận khi nghe Nhu Nhi nói câu " Người thứ 3 " không lẽ cô là người thứ 3.
Buồn bã không biết làm gì, cô lại xách máy và cùng cái guitar đi ra ngoài, cô đi dạo khắp mọi con đường, cảm giác rất thoải mái, cô cũng đã yên lòng hơn với chuyện buồn vừa rồi. đi đến 1 con phố, các ngôi nhà, nhà hàng nơi đây trang ttí rất đẹp. cô liền cầm máy, bấm vài cái sau đó nhìn lại những bước ảnh, cô chợt thấy đôi nam nữ đang ngồi trông quán, phóng to hình ra, cô thấy anh đang cười rất vui còn Nhu Nhi thì rất vui. cô thấy đau ở nơi lòng ngực, liền muốn quay đầu bỏ đi.
Cô đứng bên kia đường vừa quay lưng đi, anh cũng chợt nhìn ra cửa sổ liền thấy cô tren vai mang guitar ta, tay cầm máy chụp cuối đầu đi. Anh muốn đứng dậy thì bị tay của Nhu Nhi chặn lại.
_ Khang! Đừng đi. - Nhu Nhi mặt như sắp khóc.
".... " anh nhìn ánh mắt kia, quả thật anh chưa bao giờ thắng cái ánh mắt kia, anh nắm lấy tay kềm mình. Nhưng anh yêu Hồng Nhi, cô là cuộc sống bây giờ của anh. anh không thể bỏ mặt cô. Anh nghĩ kỉ sau đó quay lại nói với Nhu Nhi.
_ Xin lỗi! Anh có việc phải đi. Tài xế Khang sẽ đưa em về. - anh nói xong liền bỏ chạy ra ngoài. đuổi theo Hồng Nhi.
Đến ngã tư, cô đang đứng đợi đèn đỏ, bên kia đường anh cũng đã đuổi kịp cô, cả 2 nhìn nhau dưới đèn xanh xe qua lại. Khi đèn vừa đỏ, anh là người vội vàng đi trước, đến thật nhanh bên cô.
_ Sao trưa em không đến, sao em lại đi vòng vòng ngoài đường?.
_ À! Em hôm nay có hứng chụp hình., nên muốn đi chụp dạo thôi, vả lại anh và Nhu Nhi đã lâu không gặp, em không muốn làm kẽ thứ 3 nên để 2 người đi với nhau để nói chuyện - cô không nhìn anh, tránh né ánh mắt của anh trầm giọng nói.
_ Em nói sao? ai là kẽ thứ 3? Em là vợ tương lai của anh, em không phải là kẽ thứ 3 nghe rõ chưa - anh dịnh lấy vai cô như hét lên.
Cô nước mắt lúc này tuông rơi. Cô giờ đây cảm thấy yên lòng hơn rồi, Cảm ơn anh đã luôn yêu em.
Tác giả :
Mộc Dung (Táo Xanh)