Cô Em Gái Bảo Bối
Chương 2
"Tiểu. . . . . . Tiểu Oanh đúng không? Cháu xác định Thiếu Kỳ nói búp bê của cháu đáng yêu sao?" Mặc Kính Viễn ngờ vực hỏi lại lần nữa.
"Dạ!" Lương Tâm Oanh nhìn Mặc Thiếu Kỳ đang đứng ở phía sau, dùng sức gật đầu khẳng định."Anh Thiếu Kỳ nói búp bê của Tiểu Oanh vừa đáng yêu, lại vừa xinh đẹp."
Ngày này cần phải ăn mừng rồi. Mặc Kính Viễn nhíu mày, nhìn về phía con trai không nói một lời.
"Được rồi! Nếu không có chuyện gì là tốt." Lão viện trưởng cười nói.
Mới vừa rồi có đứa bé chạy vào, nói Tiểu Oanh bị khi dễ. Sau đó liền chạy đi, làm hại mọi người lo lắng phải chạy chung quanh tìm người. Hiện tại không có việc gì là tốt rồi.
"Vậy chúng ta cũng nên quay về." Mặc Kính Viễn nói.
"Đúng vậy! Bọn nhỏ bận rộn cả ngày, chắc hẳn cũng đã mệt." Giang Tình nói.
"Được rồi! Vậy lúc các con trở về phải cẩn thận một chút." Lão viện trưởng gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn Mặc Kính Viễn.
"Viện trưởng mụ mụ, bất cứ lúc nào người muốn, con đều sẽ trở lại thăm người mà. Còn nữa, ngày mai con sẽ phái người tới xem xét nơi này rồi sửa sang lại một phen. Chuyện đất đai Người cũng đừng lo lắng, hôm nay con sẽ đem nó mua lại." Mặc Kính Viễn nở một nụ cười trấn an lão viên trưởng, khiến bà an tâm.
"Thiếu Kỳ, đi thôi!" Sau khi hướng Lão Viện Trưởng phất phất tay, Giang Tình gọi con trai vẫn đứng ở phía sau.
Mặc Thiếu Kỳ vừa đi, vừa quay đầu lại nhìn Lương Tâm Oanh được Lão Viện Trưởng dắt tay. Cô bé đô đô cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy sự luyến tiếc không nỡ rời xa.
"Tiểu Oanh, con không muốn chào tạm biệt Thiếu Kỳ sao?" Lão viện trưởng phát hiện vành mắt cô bé hồng hồng, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng dáng của Mặc Thiếu kỳ.
"Muốn." Bé buông tay ra, hướng Mặc Thiếu Kỳ chạy tới.
"Anh Thiếu Kỳ, chờ một chút." Bé cảm thấy anh Thiếu Kỳ rất tốt, muốn cùng anh Thiếu Kỳ ở cũng một chỗ, cùng nhau chơi đùa. Thế nhưng anh Thiếu Kỳ lại muốn đi.
Mặc Thiếu Kỳ nghe tiếng cô bé gọi, liền dừng bước.
"Ai u!" Tâm Oanh chạy quá nhanh, không chú ý tới chỗ mặt đất nhô ra, cả người ngã nhào trên đất.
Mặc Thiếu Kỳ thấy thế, không nói hai lời xông lại đỡ cô bé dậy, phủi phủi vết bẩn trên người cô bé. Sau đó còn kiểm tra cô bé có bị thương hay không?
"Chạy chậm một chút, ngã sẽ rất đau ." Cậu lên tiếng nhắc nhở, khiến Mặc Kính Viễn cùng Giang Tình trợn to hai mắt, giật mình há miệng.
Này. . . . . . Đây là con trai của bọn họ sao? Lúc nào thì nó trở nên ôn nhu săn sóc như vậy? Còn quan tâm một bé gái mới vừa gặp mặt.
Lương Tâm Oanh mặt uất ức đô đô miệng, đôi mắt to vô tội bị nước mắt thấm ướt, nhưng bé lại dũng cảm không để cho mình rơi lệ.
"Anh Thiếu Kỳ. . . . . . Anh phải về nhà hả? Tiểu Oanh muốn cùng anh Thiếu Kỳ chơi đùa." Cô bé kéo ống tay áo cậu, nhìn cậu một cách đáng thương.
Mặc Thiếu Kỳ đưa tay sửa lại cái nơ nhỏ hình bướm trên đầu cô bé, khóe miệng khẽ giương lên.
"Ta mỗi ngày đều sẽ đến chơi với ngươi." Cậu không biết mình tại sao lại nói như thế? Chỉ nghĩ muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy sự hoạt bát, đáng yêu của cô bé, liền đưa ra quyết định như vậy.
Giang Tình nghe con trai nói, không khỏi hít một ngum khí lạnh.
Lần này bọn họ thật xác định, tiểu tử trước mắt không phải là con trai của mình.
Chơi? Tiểu tử này cũng biết cái gì gọi là chơi? Ngoại trừ sách vở, sợ rằng không có bất kỳ vật gì có thể hấp dẫn sự chú ý của nó. Nhưng bây giờ lại xảy ra chyện kỳ quái như vậy. . . . . .
"Có thật không? Anh Thiếu Kỳ ở lại với Tiểu Oanh, là có thể chơi với Tiểu Oanh rồi." Cô bé vừa nói xong, đôi tay liền kéo lấy tay Mặc Thiếu Kỳ thật chặt, không muốn buông ra.
Bé rất thích anh Thiếu Kỳ. Mới vừa rồi, bé còn phát hiện anh Thiếu Kỳ cười với bé nha!
"Tiểu Oanh, không được tùy hứng như vậy.” Tuệ Tuệ - cũng là nhân viên xã công mặt áy náy đi đến phía trước, nhăn mày lại nhìn Tâm Oanh. Cô không hiểu tại sao Tiểu Oanh luôn ngoan ngoãn, hiểu lòng người lại hành động như vậy?
Thật vất vả mới có thể kéo tay cô bé ra khỏi người Mặc Thiếu Kỳ, trong mắt Tâm Oanh đong đầy nước mắt.
"Mọi ngươi đi nhanh đi! Con bé này hôm nay không biết bị làm sao nữa? Trước giờ nó chưa bao giờ hành động như vậy, thật xin lỗi." Tuệ Tuệ xin lỗi.
"Không sao." Mực Kính Viễn cười xòa. Hắn đưa tay khoác vai con trai, cùng nhau đi tới cửa chính.
Cho đến khi đã ngồi lên xe, Mặc Thiếu Kỳ vẫn quay đầu nhìn người ngoài cửa xe như cũ.
Xe chậm rãi khởi động, Tâm Oanh đột nhiên tránh thoát khỏi tay Tuệ Tuệ, xông về phía trước.
"Anh Thiếu Kỳ ——" Cô bé cật lực đuổi theo xe. Giọng nói non nớt ngọt ngào không ngừng kêu tên cậu.
Mặc Thiếu Kỳ nhìn Tâm Oanh đang đuổi theo phía sau xe, tâm như bị nhéo chặt lại một chỗ.
"Anh Thiếu Kỳ ——" Tâm Oanh không biết tại sao lại không muốn để Mặc Thiếu Kỳ rời đi. Bé chỉ biết nếu để anh Thiếu Kỳ rời đi. Bé sẽ thật nhớ anh Thiếu Kỳ. Từng giọt, từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu thi nhau rơi xuống. Còn bàn tay nhỏ bé không ngừng vung vẫy trong không trung.
Bé lại té ngã, lần này đau đến nỗi làm bé không bò dậy nổi. Da chân cũng bị mài rách, rươm rướm máu.
Chiếc xe trong nháy mắt ngừng lại.
Bé ngẩng đầu lên, thấy cửa xe mở ra, bóng dáng Mặc Thiếu kỳ theo đó xuất hiện.
Cậu vọt tới trước mặt cô bé, đỡ cô bé đứng lên.
"Ngươi xem, chảy máu rồi." Cậu đau lòng, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau vết thương của bé.
"Anh Thiếu Kỳ, Tiểu Oanh không đau." Nhìn thấy Mặc Thiếu Kỳ đứng ở trước mặt mình, Tâm Oanh nở nụ cười, vươn bàn tay nhỏ bé ôm lấy cậu.
Mặc Thiếu Kỳ cũng ôm cô bé thật chặt.
"Anh Thiếu Kỳ ——"
"Tâm Oanh ——"
Người của hai bên đồng thời chạy tới, nhìn hành động của hai đứa bé, có cảm giác không thể tin được.
"Cha, mẹ." Mặc Thiếu Kỳ xoay người lại nhìn cha mẹ, trong mắt xuất hiện vẻ van xin khó có được.
"Thế nào?" Mặc Kính Viễn cùng Giang Tình nhìn con trai.
"Con muốn Tâm Oanh cùng con về nhà, làm em gái của con." Cậu dắt tay Tâm Oanh nghiêm túc nói.
"Làm ơn." Thấy sự do dự trên mặt cha mẹ, lần đầu tiên cậu cúi đầu cầu khẩn.
Tâm Oanh nhìn động tác của Mặc Thiếu Kỳ. Bé nghe được chữ về nhà, còn tưởng rằng hắn muốn cùng bé trở về cô nhi viện, liền cúi đầu theo nói "Làm ơn."
Mặc Thiếu Kỳ nắm chặt hai tay run run.
Cậu biết những đứa bé trong cô nhi viện, đều đang đợi những người hiếm muộn muốn có con nhận nuôi.
Cậu không muốn Tâm Oanh bị người khác mang đi, không muốn người khác trở thành người nhà của cô bé, càng không muốn sẽ không còn được gặp lại cô bé. Cậu muốn làm người nhà của cô bé.
"Viện trưởng mụ mụ, " Giang Tình cùng chồng nhìn nhau, "Xin cho chúng con nhận Tâm Oanh làm con gái."
Cô không hiểu con trai vì sao phải cầu xin? Nhưng nhìn những hành động trước nay chưa từng có của con trai trong ngày hôm nay, cô biết con trai rất để ý cô bé này.
Mà bọn họ, cũng có thể vì vậy mà có thêm một đứa con gái đáng yêu, vậy cũng không tệ.
"Vậy sao?" Lão viện trưởng vẻ mặt không nỡ, nhưng cũng hi vọng Tâm Oanh có thể được một gia đình tốt nhận nuôi. Kính Viễn là đứa nhỏ bà nuôi từ nhỏ đến lớn. Giang Tình cũng là người mẹ rất tốt. Giao Tâm Oanh cho bọn họ bà cũng yên tâm.
Huống chi, con bé còn có một người anh trai luôn yêu thương, che chở nó.
"Được rồi!" Lão viện trưởng chậm rãi gật đầu.
"Cám ơn người, viện trưởng bà bà." Mặc Thiếu Kỳ lần đầu tiên ở trước mặt mọi người lộ ra nụ cười."Cám ơn hai người cha, mẹ."
Một năm này, Mặc Thiếu Kỳ mười một tuổi, Lương Tâm Oanh năm tuổi.
CHƯƠNG 2
17 năm sau.
Mặc thị - Tập đoàn tài chính dẫn đầu toàn cầu, với gần bốn mươi chi nhánh trải rộng khắp các nơi trên thế giới. Lợi nhuận thu vào mỗi năm lên đến hàng trăm tỷ, nhân viên trên vạn người, xếp thứ ba thế giới.
Nhân viên tập đoàn Mặc thị phần lớn đều có chuyên môn về ngành tài chính. Ở đây, họ không bị hạn chế, có thể mặc sức phát huy tài năng của mình. Vì vậy, hàng năm luôn có vô số người muốn chen chân vào Mặc thị.
Phúc lợi của nhân viên Mặc thị có thể nói là tốt nhất. Chỉ cần được nhận vào làm, tuyệt đối không có chuyện tự động nghỉ việc xảy ra. Tỷ số nhân viên lưu động của công ty cực kỳ thấp.
Ba năm trước, Mặc Thiếu Kỳ tiếp nhận chức vị tổng giám đốc từ cha anh – Mặc Kính Viễn. Trong vòng ba năm, anh đã tạo nên thành tích huy hoàng của Mặc thị ngày hôm nay. Bằng tư duy độc đáo cùng với cách quản lý đặc biệt, anh đã cải biến phương thức kinh doanh buôn bán của công ty, đặt ra thêm rất nhiều điều lệ.
Ngoài mức lương được hưởng cố định cùng các phúc lợi khác, Mặc Thiếu Kỳ còn trích một phần hai lợi nhuận cả năm của công ty làm tiền thưởng cho nhân viên. Hành động này đã góp phần đẩy mạnh, nâng cao sĩ khí của nhân viên. Ai cũng tận tâm tận lực, tập trung hết tất cả tinh thần và sức lực của mình vào công việc.
Năm nay, Mặc Thiếu Kỳ bắt đầu giương vuốt của mình vươn tới ngành khoa học kỹ thuật, hiện đang tiến hành chiêu mộ những nhân tài kiệt xuất trong ngành này.
Tổng công ty là một tòa cao ốc 35 tầng, số lượng nhân viên gần ngàn người. Tầng cao nhất là phòng làm việc của Tổng giám đốc. Ngoại trừ bảy thư ký luôn túc trực ở bên ngoài, không người nào có thể tùy ý ra vào tầng lầu này.
Mặc Thiếu Kỳ tính tình cổ quái, làm cho nhân viên Mặc thị vô cùng kính sợ. Thậm chí ở bên ngoài có người đặt cho anh biệt hiệu là "Satan".
Do nét mặt anh luôn lạnh lùng, giống như kết một tầng băng sương, lại luôn giữ cự ly với người khác. Nên khi cặp mắt chim ưng sắc bén của anh chỉ cần nhìn chăm chú về phía người nào, người nọ khẳng định sẽ gặp ác mộng suốt mấy đêm liền.
Bởi thân hình cao tới 185cm, nên vô hình trung khí chất lạnh lùng của anh luôn làm cho người đối diện có cảm bị áp bức nghiêm trọng.
Thế nhưng vẻ ngoài anh tuấn, tiền tài, địa vị cùng thân phận tôn quý của anh đã làm mờ mắt biết bao phụ nữ. Họ bất chấp bản tính lạnh lùng, cay nghiệt của anh, tự mình đưa tới cửa, một người nối tiếp một người, không khác nào như con thiêu thân lao vào lửa.
Bất quá những người phụ nữ này chỉ là công cụ để anh phát tiết dục vọng, không có một người nào là đặc biệt.
Tuy thế, nhưng đối với phụ nữ anh ra tay rất hào phóng, nên bọn họ cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh anh, mong đợi có một ngày có thể được anh bổ nhiệm trở thành Tổng giám đốc phu nhân.
Trong số những người phụ nữ này, Bạch Phong là người được coi trọng nhất.
Trên bàn làm việc, bỗng tiếng chuông đường dây nóng vang lên. Mặc dù công việc đang bề bộn, Mặc Thiếu Kỳ vẫn nhanh chóng bắt máy. "Làm sao vậy?" Nhánh điện thoại này không cần thư ký bật, bởi vì nó chỉ dành riêng cho một người sử dụng.
"Anh hai ——" một đầu khác của điện thoại truyền đến thanh âm vừa ngọt ngào lại có chút khẩn trương của một cô gái, nghe có vẻ bất lực kèm theo sự lúng túng, hoảng hốt.
Mặc Thiếu Kỳ có thể tưởng tượng được bộ dáng bối rối của cô gái đang ở đầu khác của điện thoại giờ phút này. Chắc chắn lông mày cô đang cau chặt lại, đôi mắt vô tội mở to ngập nước, còn đôi môi thì khẽ cắn.
"Lại xảy ra chuyện gì? Từ trên giường rớt xuống? Hay là nước miếng chảy đầy giường của anh?" Mặc Thiếu Kỳ buông cây bút trên tay, thả lỏng toàn thân tựa vào thành ghế, kéo xuống cà vạt trên cổ.
"Người ta. . . . . . Người ta lại muộn nữa rồi! Tại sao anh không gọi em dậy?" Người gan to bằng trời đang chất vấn anh chính là Lương Tâm Oanh, không, bây giờ phải gọi cô là Mặc Tâm Oanh mới đúng.
Giờ phút này, cô mặc áo ngủ búp bê họa tiết ngôi sao, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, gấp đến độ sắp khóc. Hôm nay giáo sư sẽ hướng dẫn ôn tập những chỗ trọng điểm, chuẩn bị cho kỳ thi cuối tuần này, cô thế nhưng lại ngủ thẳng cẳng đến hiện tại mới dậy.
Cô bi thảm lại ai oán nhìn đồng hồ báo thức chỉ 11:37 AM, mười ba phút nữa đã tan lớp. Coi như cô muốn đến, cũng không thể đến kịp.
"Vậy rất tốt a! Ngủ đủ giấc mới không mệt mỏi." Mặc Thiếu Kỳ khẽ nhếch miệng, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Lúc này nếu có nhìn người thấy biểu tình của anh lúc này, nhất định sẽ cho là tổng giám đốc của bọn họ bị quỷ nhập thân rồi, anh thế nhưng lại cười.
"Đều là lỗi của anh, ngày hôm qua trễ như vậy mới trở về, hại em không ngủ được." Tâm Oanh không bỏ qua hô to.
Cô có thói quen ngủ cũng một chỗ với anh. Bên cạnh phải có nhiệt độ của anh, cô mới ngủ được. Nhưng Mặc Thiếu Kỳ tối qua phải đi tham dự một cuộc hội nghị quan trọng, gần một giờ sáng mới về đến nhà, làm hại cô ngồi ở trên ghế sa lon vừa ngủ gật vừa chờ anh về một cách đáng thương.
"Vậy sao? Vậy người nào mơ mơ màng màng quên bật đồng hồ báo thức, cũng quên nhắc nhở mọi người phải gọi mình dậy? Ngay cả giờ lên lớp hôm nay cũng quên luôn hả?" Anh buồn cười nhắc nhở.
Thật ra thì, anh cố ý không gọi cô dậy, mấy ngày nay nhìn Tâm Oanh vì chuẩn bị cho kỳ thi cưối kỳ, loay hoay bể đầu sứt trán, làm da trắng nõn trên mặt hiện lên hai quầng thâm trên mắt, vừa nhìn anh liền đau lòng.
Ban đầu nếu không phải cô kiên trì, Người Mặc gia vốn định mời gia sư đến tận nhà dạy cô học, không cần đến đại học đi học. Mặc dù xã hội hiện nay, người bình thường ít nhất đều cần có học vấn trình độ đại học.
Chỉ là, với Mặc gia mà nói, chỉ cần cuộc sống của cô vui vẻ tự tại, luôn ngây thơ đơn thuần thế là đủ rồi. Cả đời không cần làm việc cũng không sao, bọn họ không phải không nuôi nổi cô.
"Là anh." Tâm Oanh không chút nghĩ ngợi trực tiếp đẩy trách nhiệm cho Mặc Thiếu Kỳ.
"Là anh? Tại sao?" Mặc Thiếu Kỳ chau mày, không cảm thấy mình cần phải phụ trách chuyện cô dậy trễ.
"Đúng. Người ta chờ anh thật lâu, cho nên ngủ quên ở trên ghế sofa. Người ta ngày hôm qua cũng có gọi điện thoại nói cho anh biết về sớm một chút, bởi vì hôm nay rất quan trọng, muốn đi ngủ sớm một chút." Mà anh lại về quá muộn, hại cô không thể trở về phòng ngủ, cho nên quên bật đồng hồ báo thức.
"Là lỗi của anh? Được rồi! Vậy chính là lỗi của anh, nên nhớ anh tuyệt không muốn em vì việc học mà mệt mỏi thành ra như vậy, không bằng cứ như vậy bị đuổi học, ngoan ngoãn đợi ở nhà thì tốt hơn ." Hắn buồn bực cười cười, mở ngăn kéo lấy ra một tấm hình nhìn.
"A! Em biết ngay mà, anh muốn hại em bị đuổi học, nhất định là sợ em thông minh hơn anh, cố ý không muốn em đi học có đúng hay không?" Cô đô đô miệng, trừng mắt qua điện thoại, biết ngay anh làm gì có lòng tốt như vậy.
"Đúng đúng đúng, Mặc đại tiểu thư quá thông minh, đợi em cướp được công ty của người khác rồi hãy nói." Mặc Thiếu Kỳ nhớ lại lúc trước anh vì muốn thuyết phục cô từ bỏ ý tưởng muốn đi học ở bên ngoài, nay lại bị cô lấy ra dùng.
So với anh thông minh? Trừ phi đầu của cô dời đến trên đầu anh, nếu không đời này cô nghĩ cũng đừng nghĩ!
Không để cho cô đi học chỉ là một trong số những lý do, nguyên nhân chân chính là hy vọng cô có thể ngoan ngoãn đợi ở trong nhà. Hiện nay xã hội quá rối loạn, người đơn thuần không chút đề phòng với người khác như cô, không biết sẽ gặp phải hạng người gì, kết giao với bạn bè như thế nào nữa.
"Người ta mặc kệ á!" Tâm Oanh gấp đến độ giơ chân, vừa nghĩ tới sẽ bị đuổi học, cô liền rất khó chịu.
"Anh hai. . . . . ."
"Hả?" Mặc Thiếu Kỳ bất đắc dĩ thở dài một cái, nghe giọng nói của cô liền biết cô có yêu cầu gì.
"Hôm nay về sớm một chút có được không? Giúp người ta nắm bắt trọng điểm, người ta còn có rất nhiều vấn đề không hiểu." Nhớ tới Mặc Thiếu Kỳ có tới ba bằng tiến sĩ đứng đầu giới sinh viên lúc bấy giờ, những vấn đề này căn bản không làm khó được anh.
"Hôm nay a. . . . . ." Anh cười hài hước cố ý do dự.
"Làm ơn, làm ơn, làm ơn. . . . . ." Mặc dù biết anh không nhìn thấy, cô vẫn đưa ra một cái tay khác đặt ở trước mắt thỉnh cầu.
"Vậy thù lao của anh thì sao?"
"À? Lại muốn thù lao a!" Cô ai oán nhăn lấy lông mày.
Mỗi lần đều như vậy, người trong nhà anh cũng đều tính toán rõ ràng.
"Em. . . . . . Làm một quyển sổ ghi chép phục vụ cho anh có được hay không?"
Khi còn bé cô thường làm cho anh một quyển sổ nhỏ, bên trong có phiếu chà lưng, phiếu pha nước tắm, phiếu châm trà, còn có mấy tờ phiếu ra lệnh, tùy theo yêu cầu của anh mà làm theo.
"Sổ phục vụ?" Mặc Thiếu Kỳ buồn cười lắc đầu. Cũng chỉ có cô mới nghĩ ra loại thù lao này.
"Không được sao?" Cô cho là hắn không hài lòng."Vậy. . . . . . Em viết một bài văn cám ơn anh có được không?"
"Trời ạ ——" Mặc Thiếu Kỳ không nhịn được lớn tiếng cười, không cách nào dừng lại. Tiếng cười không ngừng vang lên, làm hại Tâm Oanh sắc mặt càng lúc càng khó coi.
"Cười đi cười đi! Cùng lắm em làm cả hai việc cho anh, như vậy được chưa?" Anh Thiếu Kỳ thật tham lam!
A! Cô giống như tức giận.
Mặc Thiếu Kỳ ngưng cười, thanh thanh cổ họng.
"Được rồi! Vậy lúc anh trở về em phải chuẩn bị xong hai thứ này, anh mới chịu giúp em."
"Hôm nay mấy giờ anh về?"
"Bảy giờ sẽ về tới nhà." Mặc dù hôm nay còn có cuộc họp, chỉ là vì cô, không thể làm gì khác hơn là để giám đốc kinh doanh chủ trì.
Bất cứ chuyện gì, chỉ cần là có liên quan tới cô, Mặc Thiếu Kỳ luôn để sang một bên, lấy cô làm chủ, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
"Được, vậy em hiện tại đi làm. Anh Thiếu Kỳ, tạm biệt, về nhà phải cẩn thận a!" Tâm Oanh hưng phấn kêu to, vội vã nói xong, liền cúp điện thoại.
"Cô gái nhỏ này. . . . . ." Mặc Thiếu Kỳ nhìn chòng chọc điện thoại không tiếng động, bất đắc dĩ lại lắc đầu, trên mặt nở nụ cười hòa nhã, mãi cho đến khi thư ký ở bên ngoài gõ cửa thì mới khôi phục bộ dạng lạnh lùng.
Sau khi kết thúc bữa ăn tối, Tâm Oanh ngồi ở trên ghế sa lon, tay nâng lấy trà hoa quả Từ tẩu vì cô mà chuẩn bị, thỏa mãn vừa uống vừa hưởng thụ.
Mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau đầu, đôi mắt to trong trẻo sáng lên mang theo tâm tình vui vẻ.
Mặc Thiếu Kỳ ngồi bên cạnh cô nhưng cũng không nhàn nhã như vẻ bề ngoài. Anh nhìn sách học của cô, hai hàng lông mày rậm càng lúc càng nhíu chặt lại.
"Đây chính là những gì em học ở trường ?"
Anh chỉ vào một đống hình vẽ búp bê đáng yêu, nhân vật bên trong cũng bị cô viết thêm tên vào, nam là anh, nữ chính là cô.
"Hả? Bởi vì nghe cũng không hiểu, em sợ sẽ ngủ gật, cho nên kiếm chuyện để làm a!" Cô nói một cách chính nghĩa, giống như đây là chuyện đương nhiên.
"Nói cách khác, em đem tất cả toàn bộ mong đợi ký thác ở trên người anh!" Mặc Thiếu Kỳ đóng lại sách của cô, lại xem một quyển khác, quả nhiên, mỗi một quyển kết quả đều giống nhau.
"Đúng vậy! Anh hai là lợi hại nhất, không phải sao?"
"Hình vì vậy? ! Cha cũng muốn xem."
Mặc Thiếu Kỳ đem sách vở của cô đưa cho Mặc Kính Viễn ngồi ở đối diện xem.
"Này không phải rất đơn giản sao? Tiểu Oanh, Cha dạy con là được rồi."
Kể từ sau khi về hưu, ông và vợ thường đi du lịch ở nước ngoài nửa năm đến một năm, cho đến tháng trước mới trở về.
"Có thật không? Con cám ơn cha." Tâm Oanh vui mừng xông lên trước ôm chầm lấy Mặc Kính Viễn.
Mặc Thiếu Kỳ ở một bên mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn cha mình, ý vị bất mãn mười phần.
"Mẹ cũng muốn xem nữa, nói không chừng mẹ cũng có thể dạy Tiểu Oanh nha."
Vừa đi vào phòng khách Giang Tình ngồi ở bên cạnh chồng. Da thịt do được bảo dưỡng rất tốt, nên nhìn vẻ ngoài rất khó tin tưởng bà đã sắp năm mươi tuổi.
Mặc Thiếu Kỳ lạnh lùng đứng lên, vươn tay lấy lại sách đang ở trên tay Giang Tình cùng Mặc Kính Viễn.
"Không cần, chuyện này để con làm được rồi." Sự khí phách cùng vẻ không vui có thể nghe được rõ ràng trong giọng nói của anh.
"Mẹ nói con trai a! Bình thường con phải đi làm bận rộn như thế, lấy đâu ra thời gian để dạy Tiểu Oanh? Không bằng mẹ và cha con làm đi, cả ngày không có việc gì làm thật nhàm chán." Giang Tình đứng dậy, muốn lấy vật đang nằm trong tay Mặc Thiếu Kỳ, nhưng lại bị anh ngăn lại.
"Nếu quả thực nhàm chán như thế, cũng không nên nghỉ hưu sớm như thế chứ."
Một đôi cha mẹ này ngay từ lúc anh trưởng thành liền lên kế hoạch đem toàn bộ công ty giao cho anh. Còn hai người vui vẻ sống cuộc sống tiêu dao tự tại. Vào lúc này lại nói những ngày sau này không thú vị.
"Con nói lời này là có ý gì? Mẹ và cha con còn không phải là vì suy nghĩ cho con, để cho con có thể sớm một chút thích ứng công việc ở Mặc thị." Giang Tình một bộ dáng hờn giận, oán trách con trai không hiểu nỗi khổ tâm của bọn họ.
"Hừ!"
Mặc Thiếu Kỳ cười lạnh, từ trước đến giờ, mẹ anh giỏi nhất đúng là thi triển khổ nhục kế.
"Đúng a! Anh hai, cha mẹ là vì muốn tốt cho anh a!" Tâm Oanh thấy mẹ khổ sở, liền trách cứ anh.
Cõi đời này có lẽ cũng chỉ có người đơn thuần như Tâm Oanh mới có thể bị mẹ anh lừa. Anh không vui bĩu môi.
"Tiểu Oanh, lên lầu." Anh cầm lấy sách của cô, mặc kệ những người ở đây, vừa nói xong, không quay đầu lại đi lên lầu.
"A! Vâng."
Tâm Oanh phục hồi tinh thần, đi lên theo.
"Tiểu tử này thật là không đáng yêu, còn đang mang thù chuyện ba năm trước đây mà." Giang Tình không nhịn được trợn mắt nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Kỳ một cái.
Ban đầu bọn họ đúng là vì muốn có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, mà đem vị trí ở công trí ném cho Mặc Thiếu Kỳ. Với lại, mấy năm này, Mặc Thiếu Kỳ làm việc cũng có thanh có sắc, thậm chí so với người làm cha như ông còn muốn tốt hơn, còn so đo nhiều như thế để làm gì!
"Trước kia, dáng vẻ của nó cũng chính là như vậy, em quên rồi sao?" Mặc Kính Viễn vỗ vỗ vai vợ an ủi.
"Đúng a! Cũng chỉ có ở cạnh Tiểu Oanh thì nó mới có một chút xíu nhân tính. Ai. . . . . . Em còn muốn làm bà nội sớm một chút! Chỉ là, bộ dáng kia của nó ai dám gả cho nó?" Giang Tình lắc đầu bất đắc dĩ.
"Chuyện đứa nhỏ để cho chính nó quyết định đi. Lấy thân phận của nó, có vô số phụ nữ để cho nó chọn mà." Chỉ sợ nó không cần.
"Những người phụ nữa kia? Làm ơn đi!"
Giang Tình không vui mở miệng xem thường, nếu là vì tập đoàn Mặc thị cùng tiền tài của con trai mà muốn gả vào, bà cũng không đồng ý.
"Dạ!" Lương Tâm Oanh nhìn Mặc Thiếu Kỳ đang đứng ở phía sau, dùng sức gật đầu khẳng định."Anh Thiếu Kỳ nói búp bê của Tiểu Oanh vừa đáng yêu, lại vừa xinh đẹp."
Ngày này cần phải ăn mừng rồi. Mặc Kính Viễn nhíu mày, nhìn về phía con trai không nói một lời.
"Được rồi! Nếu không có chuyện gì là tốt." Lão viện trưởng cười nói.
Mới vừa rồi có đứa bé chạy vào, nói Tiểu Oanh bị khi dễ. Sau đó liền chạy đi, làm hại mọi người lo lắng phải chạy chung quanh tìm người. Hiện tại không có việc gì là tốt rồi.
"Vậy chúng ta cũng nên quay về." Mặc Kính Viễn nói.
"Đúng vậy! Bọn nhỏ bận rộn cả ngày, chắc hẳn cũng đã mệt." Giang Tình nói.
"Được rồi! Vậy lúc các con trở về phải cẩn thận một chút." Lão viện trưởng gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn Mặc Kính Viễn.
"Viện trưởng mụ mụ, bất cứ lúc nào người muốn, con đều sẽ trở lại thăm người mà. Còn nữa, ngày mai con sẽ phái người tới xem xét nơi này rồi sửa sang lại một phen. Chuyện đất đai Người cũng đừng lo lắng, hôm nay con sẽ đem nó mua lại." Mặc Kính Viễn nở một nụ cười trấn an lão viên trưởng, khiến bà an tâm.
"Thiếu Kỳ, đi thôi!" Sau khi hướng Lão Viện Trưởng phất phất tay, Giang Tình gọi con trai vẫn đứng ở phía sau.
Mặc Thiếu Kỳ vừa đi, vừa quay đầu lại nhìn Lương Tâm Oanh được Lão Viện Trưởng dắt tay. Cô bé đô đô cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy sự luyến tiếc không nỡ rời xa.
"Tiểu Oanh, con không muốn chào tạm biệt Thiếu Kỳ sao?" Lão viện trưởng phát hiện vành mắt cô bé hồng hồng, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng dáng của Mặc Thiếu kỳ.
"Muốn." Bé buông tay ra, hướng Mặc Thiếu Kỳ chạy tới.
"Anh Thiếu Kỳ, chờ một chút." Bé cảm thấy anh Thiếu Kỳ rất tốt, muốn cùng anh Thiếu Kỳ ở cũng một chỗ, cùng nhau chơi đùa. Thế nhưng anh Thiếu Kỳ lại muốn đi.
Mặc Thiếu Kỳ nghe tiếng cô bé gọi, liền dừng bước.
"Ai u!" Tâm Oanh chạy quá nhanh, không chú ý tới chỗ mặt đất nhô ra, cả người ngã nhào trên đất.
Mặc Thiếu Kỳ thấy thế, không nói hai lời xông lại đỡ cô bé dậy, phủi phủi vết bẩn trên người cô bé. Sau đó còn kiểm tra cô bé có bị thương hay không?
"Chạy chậm một chút, ngã sẽ rất đau ." Cậu lên tiếng nhắc nhở, khiến Mặc Kính Viễn cùng Giang Tình trợn to hai mắt, giật mình há miệng.
Này. . . . . . Đây là con trai của bọn họ sao? Lúc nào thì nó trở nên ôn nhu săn sóc như vậy? Còn quan tâm một bé gái mới vừa gặp mặt.
Lương Tâm Oanh mặt uất ức đô đô miệng, đôi mắt to vô tội bị nước mắt thấm ướt, nhưng bé lại dũng cảm không để cho mình rơi lệ.
"Anh Thiếu Kỳ. . . . . . Anh phải về nhà hả? Tiểu Oanh muốn cùng anh Thiếu Kỳ chơi đùa." Cô bé kéo ống tay áo cậu, nhìn cậu một cách đáng thương.
Mặc Thiếu Kỳ đưa tay sửa lại cái nơ nhỏ hình bướm trên đầu cô bé, khóe miệng khẽ giương lên.
"Ta mỗi ngày đều sẽ đến chơi với ngươi." Cậu không biết mình tại sao lại nói như thế? Chỉ nghĩ muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy sự hoạt bát, đáng yêu của cô bé, liền đưa ra quyết định như vậy.
Giang Tình nghe con trai nói, không khỏi hít một ngum khí lạnh.
Lần này bọn họ thật xác định, tiểu tử trước mắt không phải là con trai của mình.
Chơi? Tiểu tử này cũng biết cái gì gọi là chơi? Ngoại trừ sách vở, sợ rằng không có bất kỳ vật gì có thể hấp dẫn sự chú ý của nó. Nhưng bây giờ lại xảy ra chyện kỳ quái như vậy. . . . . .
"Có thật không? Anh Thiếu Kỳ ở lại với Tiểu Oanh, là có thể chơi với Tiểu Oanh rồi." Cô bé vừa nói xong, đôi tay liền kéo lấy tay Mặc Thiếu Kỳ thật chặt, không muốn buông ra.
Bé rất thích anh Thiếu Kỳ. Mới vừa rồi, bé còn phát hiện anh Thiếu Kỳ cười với bé nha!
"Tiểu Oanh, không được tùy hứng như vậy.” Tuệ Tuệ - cũng là nhân viên xã công mặt áy náy đi đến phía trước, nhăn mày lại nhìn Tâm Oanh. Cô không hiểu tại sao Tiểu Oanh luôn ngoan ngoãn, hiểu lòng người lại hành động như vậy?
Thật vất vả mới có thể kéo tay cô bé ra khỏi người Mặc Thiếu Kỳ, trong mắt Tâm Oanh đong đầy nước mắt.
"Mọi ngươi đi nhanh đi! Con bé này hôm nay không biết bị làm sao nữa? Trước giờ nó chưa bao giờ hành động như vậy, thật xin lỗi." Tuệ Tuệ xin lỗi.
"Không sao." Mực Kính Viễn cười xòa. Hắn đưa tay khoác vai con trai, cùng nhau đi tới cửa chính.
Cho đến khi đã ngồi lên xe, Mặc Thiếu Kỳ vẫn quay đầu nhìn người ngoài cửa xe như cũ.
Xe chậm rãi khởi động, Tâm Oanh đột nhiên tránh thoát khỏi tay Tuệ Tuệ, xông về phía trước.
"Anh Thiếu Kỳ ——" Cô bé cật lực đuổi theo xe. Giọng nói non nớt ngọt ngào không ngừng kêu tên cậu.
Mặc Thiếu Kỳ nhìn Tâm Oanh đang đuổi theo phía sau xe, tâm như bị nhéo chặt lại một chỗ.
"Anh Thiếu Kỳ ——" Tâm Oanh không biết tại sao lại không muốn để Mặc Thiếu Kỳ rời đi. Bé chỉ biết nếu để anh Thiếu Kỳ rời đi. Bé sẽ thật nhớ anh Thiếu Kỳ. Từng giọt, từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu thi nhau rơi xuống. Còn bàn tay nhỏ bé không ngừng vung vẫy trong không trung.
Bé lại té ngã, lần này đau đến nỗi làm bé không bò dậy nổi. Da chân cũng bị mài rách, rươm rướm máu.
Chiếc xe trong nháy mắt ngừng lại.
Bé ngẩng đầu lên, thấy cửa xe mở ra, bóng dáng Mặc Thiếu kỳ theo đó xuất hiện.
Cậu vọt tới trước mặt cô bé, đỡ cô bé đứng lên.
"Ngươi xem, chảy máu rồi." Cậu đau lòng, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau vết thương của bé.
"Anh Thiếu Kỳ, Tiểu Oanh không đau." Nhìn thấy Mặc Thiếu Kỳ đứng ở trước mặt mình, Tâm Oanh nở nụ cười, vươn bàn tay nhỏ bé ôm lấy cậu.
Mặc Thiếu Kỳ cũng ôm cô bé thật chặt.
"Anh Thiếu Kỳ ——"
"Tâm Oanh ——"
Người của hai bên đồng thời chạy tới, nhìn hành động của hai đứa bé, có cảm giác không thể tin được.
"Cha, mẹ." Mặc Thiếu Kỳ xoay người lại nhìn cha mẹ, trong mắt xuất hiện vẻ van xin khó có được.
"Thế nào?" Mặc Kính Viễn cùng Giang Tình nhìn con trai.
"Con muốn Tâm Oanh cùng con về nhà, làm em gái của con." Cậu dắt tay Tâm Oanh nghiêm túc nói.
"Làm ơn." Thấy sự do dự trên mặt cha mẹ, lần đầu tiên cậu cúi đầu cầu khẩn.
Tâm Oanh nhìn động tác của Mặc Thiếu Kỳ. Bé nghe được chữ về nhà, còn tưởng rằng hắn muốn cùng bé trở về cô nhi viện, liền cúi đầu theo nói "Làm ơn."
Mặc Thiếu Kỳ nắm chặt hai tay run run.
Cậu biết những đứa bé trong cô nhi viện, đều đang đợi những người hiếm muộn muốn có con nhận nuôi.
Cậu không muốn Tâm Oanh bị người khác mang đi, không muốn người khác trở thành người nhà của cô bé, càng không muốn sẽ không còn được gặp lại cô bé. Cậu muốn làm người nhà của cô bé.
"Viện trưởng mụ mụ, " Giang Tình cùng chồng nhìn nhau, "Xin cho chúng con nhận Tâm Oanh làm con gái."
Cô không hiểu con trai vì sao phải cầu xin? Nhưng nhìn những hành động trước nay chưa từng có của con trai trong ngày hôm nay, cô biết con trai rất để ý cô bé này.
Mà bọn họ, cũng có thể vì vậy mà có thêm một đứa con gái đáng yêu, vậy cũng không tệ.
"Vậy sao?" Lão viện trưởng vẻ mặt không nỡ, nhưng cũng hi vọng Tâm Oanh có thể được một gia đình tốt nhận nuôi. Kính Viễn là đứa nhỏ bà nuôi từ nhỏ đến lớn. Giang Tình cũng là người mẹ rất tốt. Giao Tâm Oanh cho bọn họ bà cũng yên tâm.
Huống chi, con bé còn có một người anh trai luôn yêu thương, che chở nó.
"Được rồi!" Lão viện trưởng chậm rãi gật đầu.
"Cám ơn người, viện trưởng bà bà." Mặc Thiếu Kỳ lần đầu tiên ở trước mặt mọi người lộ ra nụ cười."Cám ơn hai người cha, mẹ."
Một năm này, Mặc Thiếu Kỳ mười một tuổi, Lương Tâm Oanh năm tuổi.
CHƯƠNG 2
17 năm sau.
Mặc thị - Tập đoàn tài chính dẫn đầu toàn cầu, với gần bốn mươi chi nhánh trải rộng khắp các nơi trên thế giới. Lợi nhuận thu vào mỗi năm lên đến hàng trăm tỷ, nhân viên trên vạn người, xếp thứ ba thế giới.
Nhân viên tập đoàn Mặc thị phần lớn đều có chuyên môn về ngành tài chính. Ở đây, họ không bị hạn chế, có thể mặc sức phát huy tài năng của mình. Vì vậy, hàng năm luôn có vô số người muốn chen chân vào Mặc thị.
Phúc lợi của nhân viên Mặc thị có thể nói là tốt nhất. Chỉ cần được nhận vào làm, tuyệt đối không có chuyện tự động nghỉ việc xảy ra. Tỷ số nhân viên lưu động của công ty cực kỳ thấp.
Ba năm trước, Mặc Thiếu Kỳ tiếp nhận chức vị tổng giám đốc từ cha anh – Mặc Kính Viễn. Trong vòng ba năm, anh đã tạo nên thành tích huy hoàng của Mặc thị ngày hôm nay. Bằng tư duy độc đáo cùng với cách quản lý đặc biệt, anh đã cải biến phương thức kinh doanh buôn bán của công ty, đặt ra thêm rất nhiều điều lệ.
Ngoài mức lương được hưởng cố định cùng các phúc lợi khác, Mặc Thiếu Kỳ còn trích một phần hai lợi nhuận cả năm của công ty làm tiền thưởng cho nhân viên. Hành động này đã góp phần đẩy mạnh, nâng cao sĩ khí của nhân viên. Ai cũng tận tâm tận lực, tập trung hết tất cả tinh thần và sức lực của mình vào công việc.
Năm nay, Mặc Thiếu Kỳ bắt đầu giương vuốt của mình vươn tới ngành khoa học kỹ thuật, hiện đang tiến hành chiêu mộ những nhân tài kiệt xuất trong ngành này.
Tổng công ty là một tòa cao ốc 35 tầng, số lượng nhân viên gần ngàn người. Tầng cao nhất là phòng làm việc của Tổng giám đốc. Ngoại trừ bảy thư ký luôn túc trực ở bên ngoài, không người nào có thể tùy ý ra vào tầng lầu này.
Mặc Thiếu Kỳ tính tình cổ quái, làm cho nhân viên Mặc thị vô cùng kính sợ. Thậm chí ở bên ngoài có người đặt cho anh biệt hiệu là "Satan".
Do nét mặt anh luôn lạnh lùng, giống như kết một tầng băng sương, lại luôn giữ cự ly với người khác. Nên khi cặp mắt chim ưng sắc bén của anh chỉ cần nhìn chăm chú về phía người nào, người nọ khẳng định sẽ gặp ác mộng suốt mấy đêm liền.
Bởi thân hình cao tới 185cm, nên vô hình trung khí chất lạnh lùng của anh luôn làm cho người đối diện có cảm bị áp bức nghiêm trọng.
Thế nhưng vẻ ngoài anh tuấn, tiền tài, địa vị cùng thân phận tôn quý của anh đã làm mờ mắt biết bao phụ nữ. Họ bất chấp bản tính lạnh lùng, cay nghiệt của anh, tự mình đưa tới cửa, một người nối tiếp một người, không khác nào như con thiêu thân lao vào lửa.
Bất quá những người phụ nữ này chỉ là công cụ để anh phát tiết dục vọng, không có một người nào là đặc biệt.
Tuy thế, nhưng đối với phụ nữ anh ra tay rất hào phóng, nên bọn họ cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh anh, mong đợi có một ngày có thể được anh bổ nhiệm trở thành Tổng giám đốc phu nhân.
Trong số những người phụ nữ này, Bạch Phong là người được coi trọng nhất.
Trên bàn làm việc, bỗng tiếng chuông đường dây nóng vang lên. Mặc dù công việc đang bề bộn, Mặc Thiếu Kỳ vẫn nhanh chóng bắt máy. "Làm sao vậy?" Nhánh điện thoại này không cần thư ký bật, bởi vì nó chỉ dành riêng cho một người sử dụng.
"Anh hai ——" một đầu khác của điện thoại truyền đến thanh âm vừa ngọt ngào lại có chút khẩn trương của một cô gái, nghe có vẻ bất lực kèm theo sự lúng túng, hoảng hốt.
Mặc Thiếu Kỳ có thể tưởng tượng được bộ dáng bối rối của cô gái đang ở đầu khác của điện thoại giờ phút này. Chắc chắn lông mày cô đang cau chặt lại, đôi mắt vô tội mở to ngập nước, còn đôi môi thì khẽ cắn.
"Lại xảy ra chuyện gì? Từ trên giường rớt xuống? Hay là nước miếng chảy đầy giường của anh?" Mặc Thiếu Kỳ buông cây bút trên tay, thả lỏng toàn thân tựa vào thành ghế, kéo xuống cà vạt trên cổ.
"Người ta. . . . . . Người ta lại muộn nữa rồi! Tại sao anh không gọi em dậy?" Người gan to bằng trời đang chất vấn anh chính là Lương Tâm Oanh, không, bây giờ phải gọi cô là Mặc Tâm Oanh mới đúng.
Giờ phút này, cô mặc áo ngủ búp bê họa tiết ngôi sao, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, gấp đến độ sắp khóc. Hôm nay giáo sư sẽ hướng dẫn ôn tập những chỗ trọng điểm, chuẩn bị cho kỳ thi cuối tuần này, cô thế nhưng lại ngủ thẳng cẳng đến hiện tại mới dậy.
Cô bi thảm lại ai oán nhìn đồng hồ báo thức chỉ 11:37 AM, mười ba phút nữa đã tan lớp. Coi như cô muốn đến, cũng không thể đến kịp.
"Vậy rất tốt a! Ngủ đủ giấc mới không mệt mỏi." Mặc Thiếu Kỳ khẽ nhếch miệng, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Lúc này nếu có nhìn người thấy biểu tình của anh lúc này, nhất định sẽ cho là tổng giám đốc của bọn họ bị quỷ nhập thân rồi, anh thế nhưng lại cười.
"Đều là lỗi của anh, ngày hôm qua trễ như vậy mới trở về, hại em không ngủ được." Tâm Oanh không bỏ qua hô to.
Cô có thói quen ngủ cũng một chỗ với anh. Bên cạnh phải có nhiệt độ của anh, cô mới ngủ được. Nhưng Mặc Thiếu Kỳ tối qua phải đi tham dự một cuộc hội nghị quan trọng, gần một giờ sáng mới về đến nhà, làm hại cô ngồi ở trên ghế sa lon vừa ngủ gật vừa chờ anh về một cách đáng thương.
"Vậy sao? Vậy người nào mơ mơ màng màng quên bật đồng hồ báo thức, cũng quên nhắc nhở mọi người phải gọi mình dậy? Ngay cả giờ lên lớp hôm nay cũng quên luôn hả?" Anh buồn cười nhắc nhở.
Thật ra thì, anh cố ý không gọi cô dậy, mấy ngày nay nhìn Tâm Oanh vì chuẩn bị cho kỳ thi cưối kỳ, loay hoay bể đầu sứt trán, làm da trắng nõn trên mặt hiện lên hai quầng thâm trên mắt, vừa nhìn anh liền đau lòng.
Ban đầu nếu không phải cô kiên trì, Người Mặc gia vốn định mời gia sư đến tận nhà dạy cô học, không cần đến đại học đi học. Mặc dù xã hội hiện nay, người bình thường ít nhất đều cần có học vấn trình độ đại học.
Chỉ là, với Mặc gia mà nói, chỉ cần cuộc sống của cô vui vẻ tự tại, luôn ngây thơ đơn thuần thế là đủ rồi. Cả đời không cần làm việc cũng không sao, bọn họ không phải không nuôi nổi cô.
"Là anh." Tâm Oanh không chút nghĩ ngợi trực tiếp đẩy trách nhiệm cho Mặc Thiếu Kỳ.
"Là anh? Tại sao?" Mặc Thiếu Kỳ chau mày, không cảm thấy mình cần phải phụ trách chuyện cô dậy trễ.
"Đúng. Người ta chờ anh thật lâu, cho nên ngủ quên ở trên ghế sofa. Người ta ngày hôm qua cũng có gọi điện thoại nói cho anh biết về sớm một chút, bởi vì hôm nay rất quan trọng, muốn đi ngủ sớm một chút." Mà anh lại về quá muộn, hại cô không thể trở về phòng ngủ, cho nên quên bật đồng hồ báo thức.
"Là lỗi của anh? Được rồi! Vậy chính là lỗi của anh, nên nhớ anh tuyệt không muốn em vì việc học mà mệt mỏi thành ra như vậy, không bằng cứ như vậy bị đuổi học, ngoan ngoãn đợi ở nhà thì tốt hơn ." Hắn buồn bực cười cười, mở ngăn kéo lấy ra một tấm hình nhìn.
"A! Em biết ngay mà, anh muốn hại em bị đuổi học, nhất định là sợ em thông minh hơn anh, cố ý không muốn em đi học có đúng hay không?" Cô đô đô miệng, trừng mắt qua điện thoại, biết ngay anh làm gì có lòng tốt như vậy.
"Đúng đúng đúng, Mặc đại tiểu thư quá thông minh, đợi em cướp được công ty của người khác rồi hãy nói." Mặc Thiếu Kỳ nhớ lại lúc trước anh vì muốn thuyết phục cô từ bỏ ý tưởng muốn đi học ở bên ngoài, nay lại bị cô lấy ra dùng.
So với anh thông minh? Trừ phi đầu của cô dời đến trên đầu anh, nếu không đời này cô nghĩ cũng đừng nghĩ!
Không để cho cô đi học chỉ là một trong số những lý do, nguyên nhân chân chính là hy vọng cô có thể ngoan ngoãn đợi ở trong nhà. Hiện nay xã hội quá rối loạn, người đơn thuần không chút đề phòng với người khác như cô, không biết sẽ gặp phải hạng người gì, kết giao với bạn bè như thế nào nữa.
"Người ta mặc kệ á!" Tâm Oanh gấp đến độ giơ chân, vừa nghĩ tới sẽ bị đuổi học, cô liền rất khó chịu.
"Anh hai. . . . . ."
"Hả?" Mặc Thiếu Kỳ bất đắc dĩ thở dài một cái, nghe giọng nói của cô liền biết cô có yêu cầu gì.
"Hôm nay về sớm một chút có được không? Giúp người ta nắm bắt trọng điểm, người ta còn có rất nhiều vấn đề không hiểu." Nhớ tới Mặc Thiếu Kỳ có tới ba bằng tiến sĩ đứng đầu giới sinh viên lúc bấy giờ, những vấn đề này căn bản không làm khó được anh.
"Hôm nay a. . . . . ." Anh cười hài hước cố ý do dự.
"Làm ơn, làm ơn, làm ơn. . . . . ." Mặc dù biết anh không nhìn thấy, cô vẫn đưa ra một cái tay khác đặt ở trước mắt thỉnh cầu.
"Vậy thù lao của anh thì sao?"
"À? Lại muốn thù lao a!" Cô ai oán nhăn lấy lông mày.
Mỗi lần đều như vậy, người trong nhà anh cũng đều tính toán rõ ràng.
"Em. . . . . . Làm một quyển sổ ghi chép phục vụ cho anh có được hay không?"
Khi còn bé cô thường làm cho anh một quyển sổ nhỏ, bên trong có phiếu chà lưng, phiếu pha nước tắm, phiếu châm trà, còn có mấy tờ phiếu ra lệnh, tùy theo yêu cầu của anh mà làm theo.
"Sổ phục vụ?" Mặc Thiếu Kỳ buồn cười lắc đầu. Cũng chỉ có cô mới nghĩ ra loại thù lao này.
"Không được sao?" Cô cho là hắn không hài lòng."Vậy. . . . . . Em viết một bài văn cám ơn anh có được không?"
"Trời ạ ——" Mặc Thiếu Kỳ không nhịn được lớn tiếng cười, không cách nào dừng lại. Tiếng cười không ngừng vang lên, làm hại Tâm Oanh sắc mặt càng lúc càng khó coi.
"Cười đi cười đi! Cùng lắm em làm cả hai việc cho anh, như vậy được chưa?" Anh Thiếu Kỳ thật tham lam!
A! Cô giống như tức giận.
Mặc Thiếu Kỳ ngưng cười, thanh thanh cổ họng.
"Được rồi! Vậy lúc anh trở về em phải chuẩn bị xong hai thứ này, anh mới chịu giúp em."
"Hôm nay mấy giờ anh về?"
"Bảy giờ sẽ về tới nhà." Mặc dù hôm nay còn có cuộc họp, chỉ là vì cô, không thể làm gì khác hơn là để giám đốc kinh doanh chủ trì.
Bất cứ chuyện gì, chỉ cần là có liên quan tới cô, Mặc Thiếu Kỳ luôn để sang một bên, lấy cô làm chủ, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
"Được, vậy em hiện tại đi làm. Anh Thiếu Kỳ, tạm biệt, về nhà phải cẩn thận a!" Tâm Oanh hưng phấn kêu to, vội vã nói xong, liền cúp điện thoại.
"Cô gái nhỏ này. . . . . ." Mặc Thiếu Kỳ nhìn chòng chọc điện thoại không tiếng động, bất đắc dĩ lại lắc đầu, trên mặt nở nụ cười hòa nhã, mãi cho đến khi thư ký ở bên ngoài gõ cửa thì mới khôi phục bộ dạng lạnh lùng.
Sau khi kết thúc bữa ăn tối, Tâm Oanh ngồi ở trên ghế sa lon, tay nâng lấy trà hoa quả Từ tẩu vì cô mà chuẩn bị, thỏa mãn vừa uống vừa hưởng thụ.
Mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau đầu, đôi mắt to trong trẻo sáng lên mang theo tâm tình vui vẻ.
Mặc Thiếu Kỳ ngồi bên cạnh cô nhưng cũng không nhàn nhã như vẻ bề ngoài. Anh nhìn sách học của cô, hai hàng lông mày rậm càng lúc càng nhíu chặt lại.
"Đây chính là những gì em học ở trường ?"
Anh chỉ vào một đống hình vẽ búp bê đáng yêu, nhân vật bên trong cũng bị cô viết thêm tên vào, nam là anh, nữ chính là cô.
"Hả? Bởi vì nghe cũng không hiểu, em sợ sẽ ngủ gật, cho nên kiếm chuyện để làm a!" Cô nói một cách chính nghĩa, giống như đây là chuyện đương nhiên.
"Nói cách khác, em đem tất cả toàn bộ mong đợi ký thác ở trên người anh!" Mặc Thiếu Kỳ đóng lại sách của cô, lại xem một quyển khác, quả nhiên, mỗi một quyển kết quả đều giống nhau.
"Đúng vậy! Anh hai là lợi hại nhất, không phải sao?"
"Hình vì vậy? ! Cha cũng muốn xem."
Mặc Thiếu Kỳ đem sách vở của cô đưa cho Mặc Kính Viễn ngồi ở đối diện xem.
"Này không phải rất đơn giản sao? Tiểu Oanh, Cha dạy con là được rồi."
Kể từ sau khi về hưu, ông và vợ thường đi du lịch ở nước ngoài nửa năm đến một năm, cho đến tháng trước mới trở về.
"Có thật không? Con cám ơn cha." Tâm Oanh vui mừng xông lên trước ôm chầm lấy Mặc Kính Viễn.
Mặc Thiếu Kỳ ở một bên mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn cha mình, ý vị bất mãn mười phần.
"Mẹ cũng muốn xem nữa, nói không chừng mẹ cũng có thể dạy Tiểu Oanh nha."
Vừa đi vào phòng khách Giang Tình ngồi ở bên cạnh chồng. Da thịt do được bảo dưỡng rất tốt, nên nhìn vẻ ngoài rất khó tin tưởng bà đã sắp năm mươi tuổi.
Mặc Thiếu Kỳ lạnh lùng đứng lên, vươn tay lấy lại sách đang ở trên tay Giang Tình cùng Mặc Kính Viễn.
"Không cần, chuyện này để con làm được rồi." Sự khí phách cùng vẻ không vui có thể nghe được rõ ràng trong giọng nói của anh.
"Mẹ nói con trai a! Bình thường con phải đi làm bận rộn như thế, lấy đâu ra thời gian để dạy Tiểu Oanh? Không bằng mẹ và cha con làm đi, cả ngày không có việc gì làm thật nhàm chán." Giang Tình đứng dậy, muốn lấy vật đang nằm trong tay Mặc Thiếu Kỳ, nhưng lại bị anh ngăn lại.
"Nếu quả thực nhàm chán như thế, cũng không nên nghỉ hưu sớm như thế chứ."
Một đôi cha mẹ này ngay từ lúc anh trưởng thành liền lên kế hoạch đem toàn bộ công ty giao cho anh. Còn hai người vui vẻ sống cuộc sống tiêu dao tự tại. Vào lúc này lại nói những ngày sau này không thú vị.
"Con nói lời này là có ý gì? Mẹ và cha con còn không phải là vì suy nghĩ cho con, để cho con có thể sớm một chút thích ứng công việc ở Mặc thị." Giang Tình một bộ dáng hờn giận, oán trách con trai không hiểu nỗi khổ tâm của bọn họ.
"Hừ!"
Mặc Thiếu Kỳ cười lạnh, từ trước đến giờ, mẹ anh giỏi nhất đúng là thi triển khổ nhục kế.
"Đúng a! Anh hai, cha mẹ là vì muốn tốt cho anh a!" Tâm Oanh thấy mẹ khổ sở, liền trách cứ anh.
Cõi đời này có lẽ cũng chỉ có người đơn thuần như Tâm Oanh mới có thể bị mẹ anh lừa. Anh không vui bĩu môi.
"Tiểu Oanh, lên lầu." Anh cầm lấy sách của cô, mặc kệ những người ở đây, vừa nói xong, không quay đầu lại đi lên lầu.
"A! Vâng."
Tâm Oanh phục hồi tinh thần, đi lên theo.
"Tiểu tử này thật là không đáng yêu, còn đang mang thù chuyện ba năm trước đây mà." Giang Tình không nhịn được trợn mắt nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Kỳ một cái.
Ban đầu bọn họ đúng là vì muốn có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, mà đem vị trí ở công trí ném cho Mặc Thiếu Kỳ. Với lại, mấy năm này, Mặc Thiếu Kỳ làm việc cũng có thanh có sắc, thậm chí so với người làm cha như ông còn muốn tốt hơn, còn so đo nhiều như thế để làm gì!
"Trước kia, dáng vẻ của nó cũng chính là như vậy, em quên rồi sao?" Mặc Kính Viễn vỗ vỗ vai vợ an ủi.
"Đúng a! Cũng chỉ có ở cạnh Tiểu Oanh thì nó mới có một chút xíu nhân tính. Ai. . . . . . Em còn muốn làm bà nội sớm một chút! Chỉ là, bộ dáng kia của nó ai dám gả cho nó?" Giang Tình lắc đầu bất đắc dĩ.
"Chuyện đứa nhỏ để cho chính nó quyết định đi. Lấy thân phận của nó, có vô số phụ nữ để cho nó chọn mà." Chỉ sợ nó không cần.
"Những người phụ nữa kia? Làm ơn đi!"
Giang Tình không vui mở miệng xem thường, nếu là vì tập đoàn Mặc thị cùng tiền tài của con trai mà muốn gả vào, bà cũng không đồng ý.
Tác giả :
Thần Hi