Có Được Em
Chương 12
#12
" Trong một tuần vừa suy nghĩ để có câu trả lời cho mẹ. Mẹ còn muốn từ con một điều " Bắc phu nhân bảo tiếp.
Anh cau mày.
" Mẹ muốn con làm gì? " Bắc Đường Tùy hỏi.
" Chăm sóc con bé trong một tuần " Bắc phu nhân mỉm cười, nụ cười làm anh lạnh sống lưng.
" Cho con 5s? Gật đầu hoặc lắc đầu "
" 1 "
" 2 "
" 3 "
Bắc Đường Tùy liền gật đầu cái rụp:" Con chăm sóc cô ấy, con làm "
Không hiểu sao anh lại đồng ý rất nhanh, cứ sợ mẹ mình đưa cô đi.
Bà gật đầu hài lòng, vỗ vai anh:" Làm cho tốt. Nếu con bé bị thương thì con sẽ không những ăn tát, còn ăn đá đó "
Nói xong Bắc phu nhân nhìn anh cười lần cuối, quay lưng rời đi.
Để bà già này xem...con trai bà hối lỗi trong một tuần ra sao!
" Coi như mẹ giúp con lần cuối..." Bà đóng cửa phòng bệnh lại, lẩm bẩm một mình. Bà nhìn rõ được, thằng nhóc đó rất yêu con dâu, nhưng lại bị điều gì làm cho yêu còn hóa điên nhẹ vậy.
Thật điên rồ...nếu bà không về sớm, có lẽ khó mà thay đổi mọi thứ rồi.
...
Ngày hôm sau.
Huyên Lâm Cảnh tỉnh dậy sau vụ cháy, lúc cô ngủ anh đã đi điều tra, biết được là do cô ả kia làm. Cảnh sát cũng vào cuộc, vì đây là phóng hỏa có ý định giết người. Mà lại đụng đến người của Bắc gia có tiếng trong thành phố, cảnh sát cũng phải tích cực tìm ra cô ả.
" Nước..."
Vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên là cô muốn uống nước. Cổ họng cô dường như khô ran rồi...
Bắc Đường Tùy đang ngồi gần đó, không nói gì chỉ im lặng, đi đến đỡ cô lên, từ từ giúp cho cô uống nước.
Thấy người giúp mình im lặng, cô có chút thắc mắc và cảm giác kì lạ.
" Mẹ sao..." Cô quơ tay tìm người đưa nước cho mình uống.
Bắc Đường Tùy bỏ li nước qua một bên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Hơi ấm truyền đến tay cô, cô giật mình và đầy bất ngờ. Theo cảm nhận của cô...là Bắc Đường Tùy!
" Đường Tùy...là anh sao? " Cô lấp bấp.
" Anh đây " Bắc Đường Tùy đáp.
"..." Huyên Lâm Cảnh giật mình lần thứ hai.
Là anh sao?
Cô chết rồi sao? Cô đang ở đâu vậy?
" Mình chết rồi sao..." Cô lẩm bẩm một mình.
" Em vẫn còn sống " Bắc Đường Tùy đáp tiếp.
"..."
" Là anh, là Bắc Đường Tùy, em không có mơ. Anh đang ngồi bên cạnh em "
" Trong một tuần vừa suy nghĩ để có câu trả lời cho mẹ. Mẹ còn muốn từ con một điều " Bắc phu nhân bảo tiếp.
Anh cau mày.
" Mẹ muốn con làm gì? " Bắc Đường Tùy hỏi.
" Chăm sóc con bé trong một tuần " Bắc phu nhân mỉm cười, nụ cười làm anh lạnh sống lưng.
" Cho con 5s? Gật đầu hoặc lắc đầu "
" 1 "
" 2 "
" 3 "
Bắc Đường Tùy liền gật đầu cái rụp:" Con chăm sóc cô ấy, con làm "
Không hiểu sao anh lại đồng ý rất nhanh, cứ sợ mẹ mình đưa cô đi.
Bà gật đầu hài lòng, vỗ vai anh:" Làm cho tốt. Nếu con bé bị thương thì con sẽ không những ăn tát, còn ăn đá đó "
Nói xong Bắc phu nhân nhìn anh cười lần cuối, quay lưng rời đi.
Để bà già này xem...con trai bà hối lỗi trong một tuần ra sao!
" Coi như mẹ giúp con lần cuối..." Bà đóng cửa phòng bệnh lại, lẩm bẩm một mình. Bà nhìn rõ được, thằng nhóc đó rất yêu con dâu, nhưng lại bị điều gì làm cho yêu còn hóa điên nhẹ vậy.
Thật điên rồ...nếu bà không về sớm, có lẽ khó mà thay đổi mọi thứ rồi.
...
Ngày hôm sau.
Huyên Lâm Cảnh tỉnh dậy sau vụ cháy, lúc cô ngủ anh đã đi điều tra, biết được là do cô ả kia làm. Cảnh sát cũng vào cuộc, vì đây là phóng hỏa có ý định giết người. Mà lại đụng đến người của Bắc gia có tiếng trong thành phố, cảnh sát cũng phải tích cực tìm ra cô ả.
" Nước..."
Vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên là cô muốn uống nước. Cổ họng cô dường như khô ran rồi...
Bắc Đường Tùy đang ngồi gần đó, không nói gì chỉ im lặng, đi đến đỡ cô lên, từ từ giúp cho cô uống nước.
Thấy người giúp mình im lặng, cô có chút thắc mắc và cảm giác kì lạ.
" Mẹ sao..." Cô quơ tay tìm người đưa nước cho mình uống.
Bắc Đường Tùy bỏ li nước qua một bên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Hơi ấm truyền đến tay cô, cô giật mình và đầy bất ngờ. Theo cảm nhận của cô...là Bắc Đường Tùy!
" Đường Tùy...là anh sao? " Cô lấp bấp.
" Anh đây " Bắc Đường Tùy đáp.
"..." Huyên Lâm Cảnh giật mình lần thứ hai.
Là anh sao?
Cô chết rồi sao? Cô đang ở đâu vậy?
" Mình chết rồi sao..." Cô lẩm bẩm một mình.
" Em vẫn còn sống " Bắc Đường Tùy đáp tiếp.
"..."
" Là anh, là Bắc Đường Tùy, em không có mơ. Anh đang ngồi bên cạnh em "
Tác giả :
Vô Nhất Vô Bửu