Cô Độc
Chương 7: Trong lúc bỗng nhiên
Bắt đầu từ ngày mai, cuộc sống liền không thể bình ổn rồi.
Nương không cho Hoán Linh ra khỏi phủ, lý do rất đơn giản: "Hắn không thương ngươi, hắn là đang gạt ngươi!"
Hoán Linh không khóc náo, một mình ngồi ở trong phòng, hai mắt nhìn thẳng một vị trí thật lâu. Ta đi nhìn qua nàng rất nhiều lần, thật hy vọng nàng vừa khóc lại vừa năn nỉ nương không cho nàng ra cửa liền ăn vạ, nhưng nàng không có, nàng bình tĩnh ngồi, một câu cũng không chịu nói.
Ta vừa lúc ngược lại với Hoán Linh. Ta mỗi ngày đều rất bận, bận rộn coi lễ phẩm của Tiêu gia đưa tới, nghiên cứu trâm phượng lông vũ có điêu khắc tinh xảo hay không, nghiên cứu vòng tay Phỉ Thúy có tinh khiết hay không, có lúc còn có thể tính tính toán toán cúp bạc có phải là số chẵn hay không, Dạ Minh Châu buổi tối có thể phát sáng hay không. . . . . .
Thật sự rất bận, loay hoay làm không có đến thời gian để suy nghĩ.
Mấy ngày sau đó, Tiêu Tiềm đưa thư đến.
"Tư thế hào hùng, trường kích mủi tên nhọn, không gãy hi vọng.
Trông mong thuộc về ngày, trên đường, giai nhân vẫn như cũ. . . . ."
Ít ỏi mấy lời, gửi gắm tình cảm vô hạn.
Khép thư thư, cẩn thận đặt nó bên gối, ta lại đem vật phẩm thành thân của ta do nương chuẩn bị xem thêm mấy lần, mặc dù căn bản không nhớ rõ có chút gì.
Mỗi lần nửa đêm tỉnh lại, ta đều sẽ mở thư của Tiêu Tiềm ra, đọc qua mấy lần, sau đó tự nhủ:
Có ít thứ bất biến vĩnh cữu, có nhiều thứ như hoa quỳnh sớm nở tối tàn.
Tiêu Tiềm mới có thể làm bạn với ta suốt đời, Vũ Văn Sở Thiên bất quá là xuất hiện trong đoạn tâm tư trống rỗng của ta.
Chờ Tiêu Tiềm trở lại, chờ chúng ta thành thân, ta hiện tại bị mất phương hướng cũng sẽ lại vui vẻ.
Nhưng nhắm mắt lại, ta dù cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi trâm cài Phượng Hoàng có cánh chim hay không, vòng tay Phỉ Thúy có tỳ vết nào hay không, ta có thể nhớ tới chính là trên người Vũ Văn Sở Thiên khắp nơi có rất nhiều vết sẹo, mỗi một cái đều rất dài.
Dài nhất ở trên lưng, từ vai trái đến phía bên phải eo, nhìn qua đã biết rất nhiều năm. . . . . .
Lúc ấy nhất định rất đau!
--- ------ ------ -------
Có một ngày, nương ta sáng sớm đã nói muốn dẫn ta đi chùa bái Phật. Ta không phản đối, đếm trân châu tay chân ta thực sự rất tê cứng, đi bái Phật hoạt động một chút cũng tốt.
Hương khói cường thịnh trong Tự Miếu, thiện phòng vẫn như cũ duy nhất tuân thủ sự yên lặng, sự yên lặng đến nỗi ngay cả thanh âm tiếng gõ mõ cũng trở nên xa xôi. Vào Tự Miếu, nương lên thắp nén hương, nói muốn vào hương đường nghe cao tăng giảng đạo, để cho ta ở trong xe ngựa chờ nàng.
Người người đi dâng hương tới tới lui lui, nương vẫn không thấy ra.
Thấy cũng rất nhiều người đi tìm một vị lão tăng xem quẻ, vẻ mặt thành kính, ta cũng có chút hiếu kỳ, xuống xe tùy ý rút thẻ tiến lên giao cho hắn.
"Thí chủ muốn hỏi cái gì?"
Ta suy nghĩ, nói: "Hỏi nhân duyên thôi."
Hắn liếc mắt nhìn thẻ chữ, nói: "Biệt ly khó khăn, tụ hận, mưa oán mây buồn, cuộc đời này đọng lại lệ. Thí chủ, theo như lão nạp thấy, chuyện tình trắc trở ....!"
Hoặc là hữu duyên gặp nhau, hoặc là vô duyên bỏ qua, cái gì gọi là biệt ly khó khăn, tụ hận?
Ta nhận lấy thẻ, cảm thấy thật sự có chút buồn cười. Đang muốn đứng dậy, chợt nghe thấy trong thiện phòng truyền đến thanh âm của nương.
"Tuổi còn trẻ, trong lòng tại sao nồng đậm oán khí như thế?"
Ta đến gần, nhìn xuyên qua khe cửa thấy một người thân áo đen ngồi ngay ngắn ở trên đệm cói, đôi mắt sâu xa, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt như xưa.
"Người có lỗi với mẹ con các ngươi là ta, ngươi muốn trả thù ta, ta tiếp nhận. . . . . ."
"Lan Phu nhân tới nơi này nếu là vì nói những lời nhảm nhí này, xin mời trở về ?" Vũ Văn Sở Thiên không mở mắt.
"Linh Nhi vô tội, ngươi bỏ qua nàng đi!"
"Ta nghĩ chính ngươi nên trở về quản tốt con gái của mình."
"Sa Nhi? Ngươi có thể cũng đừng quấy rầy nàng hay không?"
Vũ Văn Sở Thiên hừ lạnh một tiếng, mở mắt ra, lạnh lùng nhìn lướt qua trước mặt nương, "Ngươi có tư cách nói lời này sao?"
"Ba năm này, Sa Nhi chưa bao giờ truy cứu qua chuyện trước kia xảy ra, kể từ khi ngươi xuất hiện, nàng hoàn toàn thay đổi. . . . . . Sa Nhi thật vất vả mới từ trong cõi chết trở về, ta không muốn nàng lại trở lại tình cảnh muốn sống không được muốn chết không xong.
Vũ Văn Sở Thiên cúi đầu, nét lạnh nhạt trên mặt bắt đầu tiêu tán.
Nương nhìn sắc mặt hắn, thấp giọng thở dài: "Sa Nhi tựa hồ đối với tình cảm giữa các ngươi có điều hiểu lầm. . . . . . Nàng cho rằng ngươi chính là nam nhân khiến cho nàng hận thấu xương."
Không chỉ có ta nghe những lời này khiếp sợ, Vũ Văn Sở Thiên nghe vậy sắc mặt cũng biến đổi.
"Nam nhân hận thấu xương. . . . . ." Hắn thấp giọng nói lại một lần, cúi đầu trầm ngâm hồi lâu mới đứng dậy sửa lại áo một chút nói: "Ta sẽ giải thích rõ với nàng."
"Chờ một chút!" Nương gọi hắn đang muốn rời đi, "Ngươi có thể nói cho ta biết nam nhân đả thương Sa Nhi là người nào hay không?"
"Nàng. . . . . . Bị thương rất sâu sao?"
"Nàng vì người nam nhân kia tự sát vài chục lần, lại với mọi thứ của hắn không hề đề cập tới!" Cả người Vũ Văn Sở Thiên run lên, lại không lên tiếng, ta nghĩ hắn biết chân tướng, nếu không sẽ không im lặng như thế.
"Ngươi nói cho ta biết hắn là ai, ta nhất định muốn hỏi hắn một chút: là dùng phương pháp gì khiến con gái ta trở nên như vậy?"
Vũ Văn Sở Thiên không trả lời, sự yên lặng trong thiện phòng lưu lại âm thanh trầm thấp của một hồi bảo kiếm vung ra.
Cửa phòng mở ra, hắn nhìn ta, màu đen vẫn như cũ che dấu không ngừng phong thái của hắn. . . . . .
Ta nhìn hắn, lâu như nhìn mấy trăm năm, mấy ngàn năm. . . . . .
"Ngươi. . . . . . Đều nghe được?"
"Nha." Ta chợt cảm thấy ánh mặt trời vô cùng rừng rực, sáng rõ ta có chút mê muội. "Ta có thể biết người nam nhân kia là ai không?"
"Thật xin lỗi." Hắn rũ mí mắt xuống, làm động tới một chút khóe miệng, buồn cười nhưng thế nào cũng không cười ra ngoài. "Ngày mai. . . . . . Ta sẽ đi, sẽ không bao giờ trở lại nữa."
Biết rõ hắn rời đi là kết thúc tốt nhất, nhưng khi nghe hắn nói ra lời ly biệt thì cảm thấy thanh âm vỡ vụn.
"Thật tiếc. . . . . ." Ta ngửa đầu nhìn vào mắt hắn nói: "Ngươi không thể tham gia hôn lễ của ta cùng Tiêu Tiềm."
Trên mặt của hắn không có bất kỳ biểu hiện gì, tròng mắt như hố sâu, không chút gợn sóng.
Ta cúi đầu, tự giễu cười cười, lúc này ta còn mong ngóng cái gì, đang còn muốn thấy trong mắt hắn sự ghen tỵ sao?
Hắn đương nhiên sẽ không, đối với bất kỳ nữ nhân nào hắn đều là câu nói: "Chưa bao giờ yêu!"
Vừa muốn rời đi, hắn chợt lôi kéo ta ra phía ngoài miếu thờ. "Đi, tiễn ta, ta đưa cho ngươi vật này."
"Vậy ngươi muốn đưa cái đáng giá ."
Hắn quay đầu lại cười cười với ta, nụ cười thuần khiết trong suốt, liền cùng một dạng với người ta gặp trong giấc mộng.
Thật thích loại cảm giác này.
Nắm tay của hắn, tựa như nắm lấy điểm tựa cả đời.
Nhìn nụ cười của hắn, tựa như vui vẻ chất đầy.
Không hề có lý do, không hề có quy luật, chính là thích!
Đứng trước miếu hội, Vũ Văn Sở Thiên cầm một miếng Ngọc Phật xinh xắn hỏi ta: "Thích không?"
Ta lắc đầu, trên ngọc kia đầy tỳ vết, hoa văn thô ráp, bình thường có thể đến nỗi không bình thường hơn được nữa. Ta tức giận chỉ chỉ chỗ bùa phòng thân dưới gốc đào bên cạnh, nói: ''Tại sao ngươi không đưa ta cái này?"
Ai ngờ hắn đưa cho người ta một đồng, liền đem cái bùa trên mặt đất tùy ý cũng có thể nhặt được mua lại, nhét vào trong tay ta.
Lão bản còn bồi thêm cười nói: "Công tử muốn bao nhiêu, tùy tiện lấy!"
Ta không hiểu nổi hắn là cố ý, hay là thật không hiểu ý của ta. Ta dĩ nhiên không phải muốn thứ gì đáng tiền, chỉ cần có thể để cho ta thấy vật nhớ người, một đồng tiền cũng có thể mua mười mấy cái đó, ta thật sự không biết nói gì.
"Ngươi. . . . . . thường thức của ngươi thật đặc biệt!" Ta giễu cợt nói.
Hắn nói: "Nhớ năm ấy ta chín tuổi, mang theo Tiểu Trần tới chợ, nàng chỉ một vòng ngọc nói: "Ca ca, ta thích!". Vòng ngọc kia căn bản không có giá trị nhiều, nhưng đối với một tiểu hài tử không có đồng nào mà nói, trừ trộm cướp ra không có lựa chọn khác."
"Ngươi không thể nào?"
"Tại sao lại không? Lúc ta đem tới, người dính máu tươi, vòng tay bể tan tành giao cho nàng, nàng khóc. . . . . . Từ sau khi đó, nàng không nói qua từ ‘thích’. Cho dù là thứ nàng yêu thích không muốn buông tay, cũng sẽ đối với ta không chút do dự lắc đầu mà nói: không thích."
Ta không lên tiếng, nắm chặt bùa hộ thân trong lòng bàn tay.
Hắn tiếp tục nói: "Lần cuối cùng nghe nàng nói từ ‘thích’ ra khỏi miệng, là ba năm trước đây. Nàng đứng bên vách núi, nhìn xa xa về phía ta phất tay, cười nói: 'Ta thích nhất là ca ca! ’. . . . . . Sau đó, liền nhảy xuống. . . . . ."
. . . . . . Nữ nhân này quá tàn nhẫn! ! !
Muốn chết, cũng không cần làm tổn thương người khác như vậy a!
Mỗi lần vừa nghe thấy hắn gọi "Tiểu Trần", thấy ánh mặt trời cũng không chiếu sáng bóng đen trên người của hắn, ta liền cảm thấy hắn làm bất cứ điều gì cũng có thể tha thứ, bởi vì nỗi đau của hắn ta có thể cảm nhận được!
Cho nên, đã yêu mới bị thương đau, mới có thể vô hối!
Cúi đầu yên lặng ở nơi huyên náo, vô luận ta đi mau hay là chậm, dòng người có bao nhiêu chật chội, Vũ Văn Sở Thiên cũng sẽ ở phía sau ta, đem ta ngăn cách với đám người xa lạ.
Có lúc, có người sắp gần sát ta thì kiếm của hắn lại đột nhiên vung tới, không biết thế nào xuất hiện ở bên người ta, đem ta cùng với những thứ kia người xa lạ tách ra.
Trong nháy mắt đó, hắn đặc biệt giống như một sát thủ, một thân sát khí, làm cho người xung quanh cũng bị dọa cho sợ đến phải tránh cách một thước ở ngoài.
Ngay cả mấy nữ hài nhi len lén nhìn cũng bị sắc mặt xám trắng của hắn dọa, hốt hoảng chạy đi.
Ta rất hi vọng đường không nhanh như vậy kết thúc, nhưng vẫn là đi tới cuối rồi.
Hắn hỏi ta có muốn trở về hay không. Ta chỉ nhìn quán trà đối diện nói: "Có chút khát, vào uống chút trà thôi.''
Hắn không phản đối, dẫn ta vào quán.
Ta uống tới ly trà thứ năm, hắn lại hỏi ta: "Có muốn ta tiễn ngươi trở về hay không?"
"Ta muốn đi xem mặt trời lặn."
"Mặt trời lặn?" Hắn nhìn mặt trời ngoài cửa sổ.
Mặt trời nhô lên cao, chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, chiếu lên không một chút thiếu sót.
Ta nhìn khuôn mặt của hắn, dụng tâm đem bộ dạng của hắn in vào trong đầu.
Lần này, ta tuyệt đối sẽ không quên khuôn mặt tuấn mĩ bất phàm của hắn nữa.
Ta cố ý thực tiêu sái cười cười với hắn. "Ta muốn đi tới Khê Thủy, có cái cầu nhỏ xem mặt trời lặn, có thể không?"
Hắn nghe vậy đột nhiên quay đầu trở lại, kinh ngạc nhìn ta.
"Sợ ta nhớ ra cái gì phải không?"
"Ngươi nhớ ra cái gì đó?"
"Nhớ tới ngươi dẫn ta xem mặt trời lặn, ngày đó ánh nắng chiều đặc biệt hồng, Khê Thủy đặc biệt sáng, ngươi nói với ta: vĩnh viễn ở bên cạnh ta, mỗi ngày đều theo ta xem mặt trời lặn. . . . . ." Nói xong, ta nghiêng đầu xem bàn tay hắn, mười ngón tay của hắn quả nhiên nắm chặt chuôi kiếm, nổi gân xanh.
Ta hung hăng cắn chặt răng, hàm răng bị cắn đến đau nhức.
Chờ miệng ta mất đi tri giác, ta mới mở miệng từng chữ từng chữ hỏi: "Đối với ta, ngươi cũng chưa từng có yêu, phải không?"
Hắn quay đầu, không hề nhìn ta nữa!
Ta cho là mình rất kiên cường, cái gì cũng có thể đối mặt, ta cho là khi hắn quyết tuyệt nói ra bốn chữ "chưa bao giờ yêu", ta liền có thể chết tâm, sẽ không suy đoán từng ánh mắt của hắn, từng động tác của hắn nữa.
Nhưng là. . . . . . Nước mắt của ta vẫn rơi vào trong ly trà, tạo nên gợn sóng.
Hắn không nhìn ta, lại nói giọng khàn khàn: "Đừng khóc!"
Tại sao, hắn có thể đối với ta dịu dàng như vậy, lại không thể tiếp nhận ta.
Tại sao, hắn có thể vì ta làm tất cả, thậm chí đi tìm chết, chính là không thể yêu ta?
"Vũ Văn Sở Thiên, 'mặt trời' trong tâm ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao trừ nàng, lòng của ngươi không thể chấp nhận người khác?"
"Ta không phải là cố ý muốn giấu giếm ngươi cái gì. . . . . . Nói cho ngươi biết là ai, sẽ chỉ làm ngươi càng khó chịu." Hắn nâng chung trà lên, uống một ngụm trà, nói: "Dẫn ngươi đi xem mặt trời lặn."
"Trả lời ta!"
"Thế nào luôn tùy hứng như vậy !" Hắn không thể làm gì khác hơn lắc đầu một cái, cúi đầu nhìn ly trà một hớp không động tới nói: "Nghe qua cảnh tượng huyền ảo sao? Nàng chính là hoa trong kính, trăng trong nước. . . . . ."
Hoa trong kính, trăng trong nước, câu trả lời của hắn cùng không trả lời có cái gì khác nhau?
Ta phiền loạn nâng ly trà lên, thổi lá trà màu xanh biếc phía trên.
Ly trà đặt ở bên môi, màu xanh nhạt trong nước chiếu ra một đôi môi. . . . . .
Ngón tay của ta run lên, ly trà rơi xuống đến trên bàn, nửa ly trà nóng rơi trên người ta.
Vũ Văn Sở Thiên cuống quýt di chuyển tới trước người ta, đưa tay lau nước trà trên người ta, vừa hỏi: "Nóng lắm không? Có đau hay không?"
Ta không trả lời, bởi vì tay hắn đang lau chùi nơi ngực mềm mại của ta, lòng của ta cuồng loạn nhảy, huyết mạch bắt đầu chảy ngược, ngay cả kinh sợ nói đều không ra.
Hắn rất nhanh nhận thấy được tim ta đập khác thường , nhanh chóng thu hồi tay của mình, sắc mặt từ trắng biến sang hồng.
Ta nhớ được. . . . . .
Hắn nói qua, hắn có thể vì ta buông tha báo thù;
Hắn nói, muốn ta hạnh phúc;
Hắn nói, hắn với người yêu mong muốn nhưng không thành. . . . . .
Nam nhân bị ta quên lãng, vẫn đứng ở phía sau của ta, chưa bao giờ rời đi, mà ta lại chính miệng nói cho hắn biết, người ta thích là Tiêu Tiềm. . . . . .
Ngoài cửa sổ là sắc trời nhuộm vàng, một luồng cô độc, thẳng phía chân trời. . . . . .
Ta đưa tay ôm eo của hắn, rúc vào trong ngực hắn.
Ngực của hắn quả nhiên ấm áp như người trong mộng của ta, thoải mái, dựa vào là chỉ muốn ngủ.
"Thật ra thì, người trong lòng ta là ngươi. . . . ."
Không nghĩ hắn lại giật mình, dùng sức đẩy ra ta, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đỡ tay trên cái bàn mới đứng vững.
"Ngươi sợ cái gì? Hoa trong kính, trăng trong nước. . . . . . Ngươi cho rằng ta không hiểu trong kính cùng trong nước là cái gì sao?" Ta nói: "Vũ Văn Sở Thiên, tại sao không dám thừa nhận ngươi yêu ta? Ngươi ngay cả chút dũng khí này cũng không có sao?"
Hắn nhìn ta, mười ngón tay đặt trên bàn đang run rẩy.
Quả nhiên như lời hắn: nếu như ta biết người hắn yêu là ai, ta rất khổ sở, khổ sở đến độ không thở nổi.
Coi như người hắn yêu là ta, có thể thay đổi gì? Giữa chúng ta cách Tiêu Tiềm cùng Hoán Linh, cách quá nhiều ân oán tình cừu.
Hắn như cũ cùng ba năm trước đây một dạng bỏ rơi ta, sẽ không trở lại.
Mà ta, điều có thể làm duy nhất đúng là tiêu sái buông tay ra, để cho hắn đi!
Ta xoay người rời đi, lại nghe được thanh âm của hắn ở sau lưng vang lên. . . . . .
"Nếu như ngươi có trí nhớ, nhất định sẽ không nói như vậy, nếu như ngươi biết ta là ca ca của ngươi, ngươi nhất định sẽ không nói như vậy, nếu như. . . . . . Ngươi biết tại sao ngươi muốn tự sát. . . . . ."
"Ngươi nói cái gì?" Ta nghĩ ta nhất định là nghe lầm, bằng không chính là hắn lầm: "Ta nói rồi ta không phải, ta tên là Lan Hoán Sa. Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần?"
"Trên vai trái ngươi có một ấn ký hoa lan!" Hắn lạnh nhạt nói.
Ta theo bản năng che vai trái, nơi đó xác thực có ấn ký hình bông hoa lan nho nhỏ. Ta đã từng hỏi qua mẹ đây là cái gì, nàng nói cho ta biết đây là quy củ của gia tộc các nàng, nữ hài nhi đều được khắc ấn ký này. Ta còn xem qua Hoán Linh, nàng cũng tương tự như ta.
Hắn nói tiếp: "Ngươi bởi vì chịu qua kinh sợ, thường sẽ mơ thấy tình cảnh cha mẹ chết đi, vừa đến lúc chết thì ngươi sẽ thức tỉnh. . . . . ."
Ta che lỗ tai, không muốn nghe hắn nói tiếp nữa, nhưng thanh âm của hắn còn chưa dừng ở bên tai ta vang lên: "Tiểu Trần, trừ ngươi ra, ta chưa bao giờ mang bất kỳ nữ nhân nào xem qua mặt trời lặn. . . . . ."
"Ngươi đừng nói nữa, ta không tin, một chữ đều không tin!"
"Ta hiểu biết rõ ngươi tạm thời không cách nào tiếp nhận, nhưng sớm một chút nói cho ngươi biết chân tướng, ngươi mới sẽ không suy nghĩ lung tung." Hắn đưa ra hai cánh tay ôm ta vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của ta, "Tiểu Trần, tình cảm ngươi đối với ta bất quá là lệ thuộc vào cùng thói quen. . . . . . Tựa như ngươi từ nhỏ yêu thích ta ôm ngươi như thế, hảo hảo không có gì, ca ca vĩnh viễn thuộc về ngươi, ca ca cũng rất yêu ngươi, nhưng ngươi phải nhớ: đây không phải là loại tình cảm giữa nam và nữ.''
Nương không cho Hoán Linh ra khỏi phủ, lý do rất đơn giản: "Hắn không thương ngươi, hắn là đang gạt ngươi!"
Hoán Linh không khóc náo, một mình ngồi ở trong phòng, hai mắt nhìn thẳng một vị trí thật lâu. Ta đi nhìn qua nàng rất nhiều lần, thật hy vọng nàng vừa khóc lại vừa năn nỉ nương không cho nàng ra cửa liền ăn vạ, nhưng nàng không có, nàng bình tĩnh ngồi, một câu cũng không chịu nói.
Ta vừa lúc ngược lại với Hoán Linh. Ta mỗi ngày đều rất bận, bận rộn coi lễ phẩm của Tiêu gia đưa tới, nghiên cứu trâm phượng lông vũ có điêu khắc tinh xảo hay không, nghiên cứu vòng tay Phỉ Thúy có tinh khiết hay không, có lúc còn có thể tính tính toán toán cúp bạc có phải là số chẵn hay không, Dạ Minh Châu buổi tối có thể phát sáng hay không. . . . . .
Thật sự rất bận, loay hoay làm không có đến thời gian để suy nghĩ.
Mấy ngày sau đó, Tiêu Tiềm đưa thư đến.
"Tư thế hào hùng, trường kích mủi tên nhọn, không gãy hi vọng.
Trông mong thuộc về ngày, trên đường, giai nhân vẫn như cũ. . . . ."
Ít ỏi mấy lời, gửi gắm tình cảm vô hạn.
Khép thư thư, cẩn thận đặt nó bên gối, ta lại đem vật phẩm thành thân của ta do nương chuẩn bị xem thêm mấy lần, mặc dù căn bản không nhớ rõ có chút gì.
Mỗi lần nửa đêm tỉnh lại, ta đều sẽ mở thư của Tiêu Tiềm ra, đọc qua mấy lần, sau đó tự nhủ:
Có ít thứ bất biến vĩnh cữu, có nhiều thứ như hoa quỳnh sớm nở tối tàn.
Tiêu Tiềm mới có thể làm bạn với ta suốt đời, Vũ Văn Sở Thiên bất quá là xuất hiện trong đoạn tâm tư trống rỗng của ta.
Chờ Tiêu Tiềm trở lại, chờ chúng ta thành thân, ta hiện tại bị mất phương hướng cũng sẽ lại vui vẻ.
Nhưng nhắm mắt lại, ta dù cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi trâm cài Phượng Hoàng có cánh chim hay không, vòng tay Phỉ Thúy có tỳ vết nào hay không, ta có thể nhớ tới chính là trên người Vũ Văn Sở Thiên khắp nơi có rất nhiều vết sẹo, mỗi một cái đều rất dài.
Dài nhất ở trên lưng, từ vai trái đến phía bên phải eo, nhìn qua đã biết rất nhiều năm. . . . . .
Lúc ấy nhất định rất đau!
--- ------ ------ -------
Có một ngày, nương ta sáng sớm đã nói muốn dẫn ta đi chùa bái Phật. Ta không phản đối, đếm trân châu tay chân ta thực sự rất tê cứng, đi bái Phật hoạt động một chút cũng tốt.
Hương khói cường thịnh trong Tự Miếu, thiện phòng vẫn như cũ duy nhất tuân thủ sự yên lặng, sự yên lặng đến nỗi ngay cả thanh âm tiếng gõ mõ cũng trở nên xa xôi. Vào Tự Miếu, nương lên thắp nén hương, nói muốn vào hương đường nghe cao tăng giảng đạo, để cho ta ở trong xe ngựa chờ nàng.
Người người đi dâng hương tới tới lui lui, nương vẫn không thấy ra.
Thấy cũng rất nhiều người đi tìm một vị lão tăng xem quẻ, vẻ mặt thành kính, ta cũng có chút hiếu kỳ, xuống xe tùy ý rút thẻ tiến lên giao cho hắn.
"Thí chủ muốn hỏi cái gì?"
Ta suy nghĩ, nói: "Hỏi nhân duyên thôi."
Hắn liếc mắt nhìn thẻ chữ, nói: "Biệt ly khó khăn, tụ hận, mưa oán mây buồn, cuộc đời này đọng lại lệ. Thí chủ, theo như lão nạp thấy, chuyện tình trắc trở ....!"
Hoặc là hữu duyên gặp nhau, hoặc là vô duyên bỏ qua, cái gì gọi là biệt ly khó khăn, tụ hận?
Ta nhận lấy thẻ, cảm thấy thật sự có chút buồn cười. Đang muốn đứng dậy, chợt nghe thấy trong thiện phòng truyền đến thanh âm của nương.
"Tuổi còn trẻ, trong lòng tại sao nồng đậm oán khí như thế?"
Ta đến gần, nhìn xuyên qua khe cửa thấy một người thân áo đen ngồi ngay ngắn ở trên đệm cói, đôi mắt sâu xa, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt như xưa.
"Người có lỗi với mẹ con các ngươi là ta, ngươi muốn trả thù ta, ta tiếp nhận. . . . . ."
"Lan Phu nhân tới nơi này nếu là vì nói những lời nhảm nhí này, xin mời trở về ?" Vũ Văn Sở Thiên không mở mắt.
"Linh Nhi vô tội, ngươi bỏ qua nàng đi!"
"Ta nghĩ chính ngươi nên trở về quản tốt con gái của mình."
"Sa Nhi? Ngươi có thể cũng đừng quấy rầy nàng hay không?"
Vũ Văn Sở Thiên hừ lạnh một tiếng, mở mắt ra, lạnh lùng nhìn lướt qua trước mặt nương, "Ngươi có tư cách nói lời này sao?"
"Ba năm này, Sa Nhi chưa bao giờ truy cứu qua chuyện trước kia xảy ra, kể từ khi ngươi xuất hiện, nàng hoàn toàn thay đổi. . . . . . Sa Nhi thật vất vả mới từ trong cõi chết trở về, ta không muốn nàng lại trở lại tình cảnh muốn sống không được muốn chết không xong.
Vũ Văn Sở Thiên cúi đầu, nét lạnh nhạt trên mặt bắt đầu tiêu tán.
Nương nhìn sắc mặt hắn, thấp giọng thở dài: "Sa Nhi tựa hồ đối với tình cảm giữa các ngươi có điều hiểu lầm. . . . . . Nàng cho rằng ngươi chính là nam nhân khiến cho nàng hận thấu xương."
Không chỉ có ta nghe những lời này khiếp sợ, Vũ Văn Sở Thiên nghe vậy sắc mặt cũng biến đổi.
"Nam nhân hận thấu xương. . . . . ." Hắn thấp giọng nói lại một lần, cúi đầu trầm ngâm hồi lâu mới đứng dậy sửa lại áo một chút nói: "Ta sẽ giải thích rõ với nàng."
"Chờ một chút!" Nương gọi hắn đang muốn rời đi, "Ngươi có thể nói cho ta biết nam nhân đả thương Sa Nhi là người nào hay không?"
"Nàng. . . . . . Bị thương rất sâu sao?"
"Nàng vì người nam nhân kia tự sát vài chục lần, lại với mọi thứ của hắn không hề đề cập tới!" Cả người Vũ Văn Sở Thiên run lên, lại không lên tiếng, ta nghĩ hắn biết chân tướng, nếu không sẽ không im lặng như thế.
"Ngươi nói cho ta biết hắn là ai, ta nhất định muốn hỏi hắn một chút: là dùng phương pháp gì khiến con gái ta trở nên như vậy?"
Vũ Văn Sở Thiên không trả lời, sự yên lặng trong thiện phòng lưu lại âm thanh trầm thấp của một hồi bảo kiếm vung ra.
Cửa phòng mở ra, hắn nhìn ta, màu đen vẫn như cũ che dấu không ngừng phong thái của hắn. . . . . .
Ta nhìn hắn, lâu như nhìn mấy trăm năm, mấy ngàn năm. . . . . .
"Ngươi. . . . . . Đều nghe được?"
"Nha." Ta chợt cảm thấy ánh mặt trời vô cùng rừng rực, sáng rõ ta có chút mê muội. "Ta có thể biết người nam nhân kia là ai không?"
"Thật xin lỗi." Hắn rũ mí mắt xuống, làm động tới một chút khóe miệng, buồn cười nhưng thế nào cũng không cười ra ngoài. "Ngày mai. . . . . . Ta sẽ đi, sẽ không bao giờ trở lại nữa."
Biết rõ hắn rời đi là kết thúc tốt nhất, nhưng khi nghe hắn nói ra lời ly biệt thì cảm thấy thanh âm vỡ vụn.
"Thật tiếc. . . . . ." Ta ngửa đầu nhìn vào mắt hắn nói: "Ngươi không thể tham gia hôn lễ của ta cùng Tiêu Tiềm."
Trên mặt của hắn không có bất kỳ biểu hiện gì, tròng mắt như hố sâu, không chút gợn sóng.
Ta cúi đầu, tự giễu cười cười, lúc này ta còn mong ngóng cái gì, đang còn muốn thấy trong mắt hắn sự ghen tỵ sao?
Hắn đương nhiên sẽ không, đối với bất kỳ nữ nhân nào hắn đều là câu nói: "Chưa bao giờ yêu!"
Vừa muốn rời đi, hắn chợt lôi kéo ta ra phía ngoài miếu thờ. "Đi, tiễn ta, ta đưa cho ngươi vật này."
"Vậy ngươi muốn đưa cái đáng giá ."
Hắn quay đầu lại cười cười với ta, nụ cười thuần khiết trong suốt, liền cùng một dạng với người ta gặp trong giấc mộng.
Thật thích loại cảm giác này.
Nắm tay của hắn, tựa như nắm lấy điểm tựa cả đời.
Nhìn nụ cười của hắn, tựa như vui vẻ chất đầy.
Không hề có lý do, không hề có quy luật, chính là thích!
Đứng trước miếu hội, Vũ Văn Sở Thiên cầm một miếng Ngọc Phật xinh xắn hỏi ta: "Thích không?"
Ta lắc đầu, trên ngọc kia đầy tỳ vết, hoa văn thô ráp, bình thường có thể đến nỗi không bình thường hơn được nữa. Ta tức giận chỉ chỉ chỗ bùa phòng thân dưới gốc đào bên cạnh, nói: ''Tại sao ngươi không đưa ta cái này?"
Ai ngờ hắn đưa cho người ta một đồng, liền đem cái bùa trên mặt đất tùy ý cũng có thể nhặt được mua lại, nhét vào trong tay ta.
Lão bản còn bồi thêm cười nói: "Công tử muốn bao nhiêu, tùy tiện lấy!"
Ta không hiểu nổi hắn là cố ý, hay là thật không hiểu ý của ta. Ta dĩ nhiên không phải muốn thứ gì đáng tiền, chỉ cần có thể để cho ta thấy vật nhớ người, một đồng tiền cũng có thể mua mười mấy cái đó, ta thật sự không biết nói gì.
"Ngươi. . . . . . thường thức của ngươi thật đặc biệt!" Ta giễu cợt nói.
Hắn nói: "Nhớ năm ấy ta chín tuổi, mang theo Tiểu Trần tới chợ, nàng chỉ một vòng ngọc nói: "Ca ca, ta thích!". Vòng ngọc kia căn bản không có giá trị nhiều, nhưng đối với một tiểu hài tử không có đồng nào mà nói, trừ trộm cướp ra không có lựa chọn khác."
"Ngươi không thể nào?"
"Tại sao lại không? Lúc ta đem tới, người dính máu tươi, vòng tay bể tan tành giao cho nàng, nàng khóc. . . . . . Từ sau khi đó, nàng không nói qua từ ‘thích’. Cho dù là thứ nàng yêu thích không muốn buông tay, cũng sẽ đối với ta không chút do dự lắc đầu mà nói: không thích."
Ta không lên tiếng, nắm chặt bùa hộ thân trong lòng bàn tay.
Hắn tiếp tục nói: "Lần cuối cùng nghe nàng nói từ ‘thích’ ra khỏi miệng, là ba năm trước đây. Nàng đứng bên vách núi, nhìn xa xa về phía ta phất tay, cười nói: 'Ta thích nhất là ca ca! ’. . . . . . Sau đó, liền nhảy xuống. . . . . ."
. . . . . . Nữ nhân này quá tàn nhẫn! ! !
Muốn chết, cũng không cần làm tổn thương người khác như vậy a!
Mỗi lần vừa nghe thấy hắn gọi "Tiểu Trần", thấy ánh mặt trời cũng không chiếu sáng bóng đen trên người của hắn, ta liền cảm thấy hắn làm bất cứ điều gì cũng có thể tha thứ, bởi vì nỗi đau của hắn ta có thể cảm nhận được!
Cho nên, đã yêu mới bị thương đau, mới có thể vô hối!
Cúi đầu yên lặng ở nơi huyên náo, vô luận ta đi mau hay là chậm, dòng người có bao nhiêu chật chội, Vũ Văn Sở Thiên cũng sẽ ở phía sau ta, đem ta ngăn cách với đám người xa lạ.
Có lúc, có người sắp gần sát ta thì kiếm của hắn lại đột nhiên vung tới, không biết thế nào xuất hiện ở bên người ta, đem ta cùng với những thứ kia người xa lạ tách ra.
Trong nháy mắt đó, hắn đặc biệt giống như một sát thủ, một thân sát khí, làm cho người xung quanh cũng bị dọa cho sợ đến phải tránh cách một thước ở ngoài.
Ngay cả mấy nữ hài nhi len lén nhìn cũng bị sắc mặt xám trắng của hắn dọa, hốt hoảng chạy đi.
Ta rất hi vọng đường không nhanh như vậy kết thúc, nhưng vẫn là đi tới cuối rồi.
Hắn hỏi ta có muốn trở về hay không. Ta chỉ nhìn quán trà đối diện nói: "Có chút khát, vào uống chút trà thôi.''
Hắn không phản đối, dẫn ta vào quán.
Ta uống tới ly trà thứ năm, hắn lại hỏi ta: "Có muốn ta tiễn ngươi trở về hay không?"
"Ta muốn đi xem mặt trời lặn."
"Mặt trời lặn?" Hắn nhìn mặt trời ngoài cửa sổ.
Mặt trời nhô lên cao, chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, chiếu lên không một chút thiếu sót.
Ta nhìn khuôn mặt của hắn, dụng tâm đem bộ dạng của hắn in vào trong đầu.
Lần này, ta tuyệt đối sẽ không quên khuôn mặt tuấn mĩ bất phàm của hắn nữa.
Ta cố ý thực tiêu sái cười cười với hắn. "Ta muốn đi tới Khê Thủy, có cái cầu nhỏ xem mặt trời lặn, có thể không?"
Hắn nghe vậy đột nhiên quay đầu trở lại, kinh ngạc nhìn ta.
"Sợ ta nhớ ra cái gì phải không?"
"Ngươi nhớ ra cái gì đó?"
"Nhớ tới ngươi dẫn ta xem mặt trời lặn, ngày đó ánh nắng chiều đặc biệt hồng, Khê Thủy đặc biệt sáng, ngươi nói với ta: vĩnh viễn ở bên cạnh ta, mỗi ngày đều theo ta xem mặt trời lặn. . . . . ." Nói xong, ta nghiêng đầu xem bàn tay hắn, mười ngón tay của hắn quả nhiên nắm chặt chuôi kiếm, nổi gân xanh.
Ta hung hăng cắn chặt răng, hàm răng bị cắn đến đau nhức.
Chờ miệng ta mất đi tri giác, ta mới mở miệng từng chữ từng chữ hỏi: "Đối với ta, ngươi cũng chưa từng có yêu, phải không?"
Hắn quay đầu, không hề nhìn ta nữa!
Ta cho là mình rất kiên cường, cái gì cũng có thể đối mặt, ta cho là khi hắn quyết tuyệt nói ra bốn chữ "chưa bao giờ yêu", ta liền có thể chết tâm, sẽ không suy đoán từng ánh mắt của hắn, từng động tác của hắn nữa.
Nhưng là. . . . . . Nước mắt của ta vẫn rơi vào trong ly trà, tạo nên gợn sóng.
Hắn không nhìn ta, lại nói giọng khàn khàn: "Đừng khóc!"
Tại sao, hắn có thể đối với ta dịu dàng như vậy, lại không thể tiếp nhận ta.
Tại sao, hắn có thể vì ta làm tất cả, thậm chí đi tìm chết, chính là không thể yêu ta?
"Vũ Văn Sở Thiên, 'mặt trời' trong tâm ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao trừ nàng, lòng của ngươi không thể chấp nhận người khác?"
"Ta không phải là cố ý muốn giấu giếm ngươi cái gì. . . . . . Nói cho ngươi biết là ai, sẽ chỉ làm ngươi càng khó chịu." Hắn nâng chung trà lên, uống một ngụm trà, nói: "Dẫn ngươi đi xem mặt trời lặn."
"Trả lời ta!"
"Thế nào luôn tùy hứng như vậy !" Hắn không thể làm gì khác hơn lắc đầu một cái, cúi đầu nhìn ly trà một hớp không động tới nói: "Nghe qua cảnh tượng huyền ảo sao? Nàng chính là hoa trong kính, trăng trong nước. . . . . ."
Hoa trong kính, trăng trong nước, câu trả lời của hắn cùng không trả lời có cái gì khác nhau?
Ta phiền loạn nâng ly trà lên, thổi lá trà màu xanh biếc phía trên.
Ly trà đặt ở bên môi, màu xanh nhạt trong nước chiếu ra một đôi môi. . . . . .
Ngón tay của ta run lên, ly trà rơi xuống đến trên bàn, nửa ly trà nóng rơi trên người ta.
Vũ Văn Sở Thiên cuống quýt di chuyển tới trước người ta, đưa tay lau nước trà trên người ta, vừa hỏi: "Nóng lắm không? Có đau hay không?"
Ta không trả lời, bởi vì tay hắn đang lau chùi nơi ngực mềm mại của ta, lòng của ta cuồng loạn nhảy, huyết mạch bắt đầu chảy ngược, ngay cả kinh sợ nói đều không ra.
Hắn rất nhanh nhận thấy được tim ta đập khác thường , nhanh chóng thu hồi tay của mình, sắc mặt từ trắng biến sang hồng.
Ta nhớ được. . . . . .
Hắn nói qua, hắn có thể vì ta buông tha báo thù;
Hắn nói, muốn ta hạnh phúc;
Hắn nói, hắn với người yêu mong muốn nhưng không thành. . . . . .
Nam nhân bị ta quên lãng, vẫn đứng ở phía sau của ta, chưa bao giờ rời đi, mà ta lại chính miệng nói cho hắn biết, người ta thích là Tiêu Tiềm. . . . . .
Ngoài cửa sổ là sắc trời nhuộm vàng, một luồng cô độc, thẳng phía chân trời. . . . . .
Ta đưa tay ôm eo của hắn, rúc vào trong ngực hắn.
Ngực của hắn quả nhiên ấm áp như người trong mộng của ta, thoải mái, dựa vào là chỉ muốn ngủ.
"Thật ra thì, người trong lòng ta là ngươi. . . . ."
Không nghĩ hắn lại giật mình, dùng sức đẩy ra ta, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đỡ tay trên cái bàn mới đứng vững.
"Ngươi sợ cái gì? Hoa trong kính, trăng trong nước. . . . . . Ngươi cho rằng ta không hiểu trong kính cùng trong nước là cái gì sao?" Ta nói: "Vũ Văn Sở Thiên, tại sao không dám thừa nhận ngươi yêu ta? Ngươi ngay cả chút dũng khí này cũng không có sao?"
Hắn nhìn ta, mười ngón tay đặt trên bàn đang run rẩy.
Quả nhiên như lời hắn: nếu như ta biết người hắn yêu là ai, ta rất khổ sở, khổ sở đến độ không thở nổi.
Coi như người hắn yêu là ta, có thể thay đổi gì? Giữa chúng ta cách Tiêu Tiềm cùng Hoán Linh, cách quá nhiều ân oán tình cừu.
Hắn như cũ cùng ba năm trước đây một dạng bỏ rơi ta, sẽ không trở lại.
Mà ta, điều có thể làm duy nhất đúng là tiêu sái buông tay ra, để cho hắn đi!
Ta xoay người rời đi, lại nghe được thanh âm của hắn ở sau lưng vang lên. . . . . .
"Nếu như ngươi có trí nhớ, nhất định sẽ không nói như vậy, nếu như ngươi biết ta là ca ca của ngươi, ngươi nhất định sẽ không nói như vậy, nếu như. . . . . . Ngươi biết tại sao ngươi muốn tự sát. . . . . ."
"Ngươi nói cái gì?" Ta nghĩ ta nhất định là nghe lầm, bằng không chính là hắn lầm: "Ta nói rồi ta không phải, ta tên là Lan Hoán Sa. Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần?"
"Trên vai trái ngươi có một ấn ký hoa lan!" Hắn lạnh nhạt nói.
Ta theo bản năng che vai trái, nơi đó xác thực có ấn ký hình bông hoa lan nho nhỏ. Ta đã từng hỏi qua mẹ đây là cái gì, nàng nói cho ta biết đây là quy củ của gia tộc các nàng, nữ hài nhi đều được khắc ấn ký này. Ta còn xem qua Hoán Linh, nàng cũng tương tự như ta.
Hắn nói tiếp: "Ngươi bởi vì chịu qua kinh sợ, thường sẽ mơ thấy tình cảnh cha mẹ chết đi, vừa đến lúc chết thì ngươi sẽ thức tỉnh. . . . . ."
Ta che lỗ tai, không muốn nghe hắn nói tiếp nữa, nhưng thanh âm của hắn còn chưa dừng ở bên tai ta vang lên: "Tiểu Trần, trừ ngươi ra, ta chưa bao giờ mang bất kỳ nữ nhân nào xem qua mặt trời lặn. . . . . ."
"Ngươi đừng nói nữa, ta không tin, một chữ đều không tin!"
"Ta hiểu biết rõ ngươi tạm thời không cách nào tiếp nhận, nhưng sớm một chút nói cho ngươi biết chân tướng, ngươi mới sẽ không suy nghĩ lung tung." Hắn đưa ra hai cánh tay ôm ta vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của ta, "Tiểu Trần, tình cảm ngươi đối với ta bất quá là lệ thuộc vào cùng thói quen. . . . . . Tựa như ngươi từ nhỏ yêu thích ta ôm ngươi như thế, hảo hảo không có gì, ca ca vĩnh viễn thuộc về ngươi, ca ca cũng rất yêu ngươi, nhưng ngươi phải nhớ: đây không phải là loại tình cảm giữa nam và nữ.''
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm