Cô Độc Chiến Thần
Quyển 10 - Chương 82: Chế độ gia thần (p1+2+3)
Thành chủ lần nữa trấn tỉnh lại hỏi gằn gã thân tín:
- Ngươi nói bọn chúng không có chiếm lĩnh quân cảng, mà là tới thẳng bến cảng bình dân?
- Đúng vậy! Chủ công!
Gã thân tín vội vàng gật đầu.
- Hừ hừ! Xem ra bến cảng bình dân phát hỏa cùng lũ tiện dân làm loạn cũng là nghịch tử kia giở trò quỷ! Nhưng mà nó cùng tên Thiếu tá Khang Tư kia cũng điều động không được bao nhiêu binh lực, nhiều nhất chỉ là thu mua một số tiện dân hỗ trợ, hơn nữa bảy ngàn binh sĩ của ta đã ở bến cảng rồi.
- Người đâu! Truyền lệnh tất cả đội kỵ binh lên đường tiêu diệt phản nghịch tại bến cảng! Phát ra lệnh triệu tập! Truyền lệnh cho các thổ hào trực thuộc lập tức tổ chức tất cả binh lực tới tụ họp trước thành Thanh Nguyệt. Truyền lệnh tất cả gia thần lập tức dựa theo quy định lãnh thổ mười thạch một binh, mang quân tới trước thành Thanh Nguyệt nghe lệnh! Bảo bọn họ trang bị cho tư binh khá hơn một chút! Còn nữa trước khi trời tối mà người nào không tới sẽ bị tước đoạt lãnh địa, toàn tộc cách chức làm tiện dân! Đồng thời liên lạc với đầu mục lính đánh thuê ở vùng phụ cận cho ta...
Nói đến đây, thành chủ đột nhiên lắc đầu:
- Quên đi! Không cần lính đánh thuê.
Hắn cho rằng đây chỉ là nội chiến mà thôi, hơn nữa chủ lực của quân phản loạn đều là tiện dân, căn bản không cần tới lính đánh thuê.
Lính đánh thuê này mặc dù nhiều người, lực chiến đấu mạnh, nhưng cũng không nên gọi tới: một là giá tiền rất đắt, hai là một khi mình sử dụng lính đánh thuê, sợ rằng sẽ dẫn tới các thế lực chung quanh chú ý, thậm chí có thể bộc phát chiến tranh, cho nên không phải lúc thì không nên dùng.
- Dạ! Thần hạ đi truyền lệnh!
Gã thân tín lập tức mừng rỡ chạy vội ra ngoài, hắn hiện tại không hưng phấn không được: trên bán đảo Phi Ba này tưởng thưởng công trận là rất phong phú, nhưng là đại đa số thành chủ cũng có thói quen sử dụng kỳ bản của mình, cũng chính là bộ đội trực thuộc, trừ phi đại chiến, nếu không căn bản sẽ không điều động tới tư binh của gia thần và thổ hào.
Nhưng nếu gặp phải đại chiến tư binh của gia thần và thổ hào cũng chỉ có thể trở thành pháo hôi, giống như hiện tại chém giết bọn tiện dân này chính là cơ hội thu được công trận chính là cơ hội thăng quan phát tài, gia tăng lãnh địa... đúng là chuyện tốt đây.
Theo một đám truyền lệnh binh xông ra ngoài thành, tất cả lãnh địa của thành Thanh Nguyệt lập tức sôi trào hẳn lên.
Tại bến tàu bình dân, quân Thanh Nguyệt và thổ phỉ chiến đấu vẫn sôi động như cũ. Đối mặt với những công kích không biết sống chết của thổ phỉ, quân Thanh Nguyệt mặc dù trang bị tốt, tổ chức ổn định, nhưng cũng phải chịu những tổn thất không nhỏ. Trận hình những trường thương chi chít giương lên đã bị quét đi mấy tầng.
Mà thổ phỉ tập kích quân Thanh Nguyệt cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Cùng với đám người dày đặc lúc nãy mà so sánh, quả thực chính là giảm đi phân nửa. Nhưng mà dù cho có một nửa như thế này, nhân số cũng nhiều hơn so với quân Thanh Nguyệt. Cho nên thổ phỉ vẫn còn có thể chống đỡ công kích của quân Thanh Nguyệt như cũ.
Ngay lúc bọn thổ phỉ đã đánh mất lòng tin, chuẩn bị ngừng chống cự để mặc cho quân Thanh Nguyệt tàn sát, thì đột nhiên ở phía sau truyền đến tiếng gào của tiểu đầu mục:
- Các huynh đệ cố gắng cầm cự! Viện quân của chúng ta đang đến! Là kị binh đó! Mọi người thấy thời cơ tới thì tránh đi.
Nghe được tiếng hô hào này, đồng thời cũng nghe được tiếng vó ngựa ở phía sau, bọn thổ phỉ lập tức vùng lên, tinh thần phấn chấn ào ào đánh về phía quân Thanh Nguyệt.
Bọn họ rơi vào trạng thái cuồng nhiệt, căn bản không có chú ý đến câu nói phía sau kia của các tiểu đầu mục. Mặc kệ các tiểu đầu mục ở phía sau lo lắng giậm chân kêu gào.
Lúc này đây kỵ binh ở phía sau đã ngày càng gần, Các tiểu đầu mục của bọn họ không làm gì khác hơn là không kêu gào nữa, đồng thời trong lòng cũng thông minh gật đầu ra hiệu với nhau, sau đó nhanh chóng nép sang hai bên.
Bọn họ vẫn còn có chút hiểu biết. Kỵ binh chỉ cần mất đi lực xung phong thì sẽ bị bộ binh tùy ý xâu xé. Cho nên mặc dù kỵ binh có trực tiếp nhằm về phía đội ngũ đạp chết những kẻ không may kia, bọn họ cũng đành chịu.
Dù sao không phải chính mình chết là được.
Dẫn đầu trong đội ngũ kỵ binh là Lão Đao, nhìn thấy bọn thổ phỉ kia căn bản không có nhường đường, ngược lại còn liều mạng quấn lấy quân Thanh Nguyệt, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp rút cung bắn tên, hiện tại khoảng cách này cũng đủ cho hắn bắn ra hơn mười mũi tên.
Động tác của Lão Đao Bách phu trưởng chính là mệnh lệnh. Kỵ binh ở phía sau lập tức cùng bắn ra liên tục.
Kỵ binh ở phía sau kỵ thuật so với lính hầu thì thấp hơn một tầng, vốn xuất thân là dân binh, mặc dù không có cách nào bắn thẳng đến, nhưng cách đối phương cũng không xa, liền trực tiếp dùng cách bắn cầu vồng, bắn bổng về phía đỉnh đầu của đám người ở phía trước.
Thổ phỉ đang chiến đấu cuồng nhiệt rõ ràng không có ngờ lại bị tập kích phía sau. Trước hết là trúng tên vào giữa lưng ngã xuống đất, sau đó thì vì thổ phỉ liều mạng chen về phía trước, liền bị tên từ trên rơi xuống trúng vai kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống.
Bởi vì đội ngũ kỵ binh của Khang Tư là đi theo đường lộ mà đến. Cho nên toàn bộ tên đều nhằm về một hướng mà bắn tới. Mỗi lần công kích đều làm cho đám thổ phỉ dày đặc xuất hiện một khoảng trống. Khi đội ngũ kỵ binh tiếp cận được với phía trước, trước mặt bọn họ đã lộ ra một con đường phủ kín những thi thể.
Vốn là lổ hổng này rất nhanh sẽ bị lấp đầy, nhưng bọn thổ phỉ bị công kích từ phía sau đã bừng tỉnh chợt hiểu ra, hơn nữa các tiểu đầu mục nhân cơ hội này cao giọng kêu gọi, để cho bọn họ hiểu rõ vì sao những huynh đệ kia phải chết, lập tức khiến cho bọn họ vội vã nép sát hai bên đường.
Kỵ binh thu hồi cung tên lại, đám lính hầu rút mã đao ra, mà những kỵ binh khác thì lại lấy ra trường thương, bắt đầu công kích.
So sánh với kỵ binh xuất thân từ thảo nguyên này mà nói, những kỵ binh Đế quốc lại thích hợp sử dụng thương lúc xung phong.
Đương nhiên, việc này chủ yếu là kỵ binh Đế quốc không phải sở trường là cưỡi ngựa bắn cung. Không giống như kỵ binh thảo nguyên khoảng cách xa thì sử dụng cung tên gần thì dùng mã đao, mà chỉ sử dụng trường thương có phạm vi công kích xa hơn một chút so với mã đao.
Đội ngũ kỵ binh không hề thương tiếc chút nào, giục ngựa đạp lên những thi thể trên mặt đất thành thịt vụn. Mục tiêu của bọn họ chính là đột phá làm tản ra những tên thổ phỉ ở phía trước, vẫn còn đang tấn công vào trận hình của quân Thanh Nguyệt.
Khi quân Thanh Nguyệt còn chưa kịp có phản ứng, hàng ngũ tiên phong mấy chục chiến mã của kỵ binh, đã trực tiếp va chạm vào trận địa trường thương của quân Thanh Nguyệt. Lực đánh vào mạnh mẽ lập tức chia cắt toàn bộ trận hình của đối phương.
Mấy chục kỵ binh kia trong nháy mắt chiến mã va chạm với trường thương, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, kẻ không may thì trực tiếp đụng vào vũ khí mà chết, kẻ may mắn thì sau khi đảo người, nhảy dựng lên vung đao chém loạn xạ.
Mặc dù mất đi hơn mười chiến mã, nhưng trước uy hiếp của kỵ binh đội trường thương địch quân đã bị phá tan. Kỵ binh nối gót theo sau mà đến, động tác cũng không nhiều chỉ là lính hầu thì vung mã đao và kỵ binh thương thì nắm chặt vũ khí trong tay dựa vào tốc độ của chiến mã mà tự động chém ngã hoặc đâm chết địch nhân ở hai bên trái phải.
Thuận theo đó hàng ngàn kỵ binh tạo thành trường xà trận, xông qua trường thương trận đổ vỡ của quân Thanh Nguyệt tấn công vào trận hình liên hợp đao binh và cung tên.
Những tên tiểu đầu mục thổ phỉ này cũng không phải là đầu đất. Vừa nhìn thấy địch nhân bị tấn công suy sụp, lập tức rút đao hét lớn:
- Nhanh! Theo sát sau kỵ binh giết địch! Tạo dựng sự nghiệp đi! Tiền thưởng ở ngay trước mắt.
Nguyên vốn những tên thổ phỉ tránh ra chừa một con đường, mặc dù có chút tức giận vì kỵ binh bắn chết đồng bạn của mình, nhưng sau khi nghe được tiếng kêu gọi của tiểu đầu mục, bọn họ đã sớm phẫn nộ lập tức gào thét phóng ào tới.
Những tên thổ phỉ này tham gia vào, đúng là làm cho những kỵ binh mất chiến mã thở phào nhẹ nhõm. Nếu không cho dù bọn họ có cường hãn đến đâu đi nữa cũng duy trì không được bao lâu, dù sao xung quanh mình đều là địch nhân a.
Đám người Ni Nhĩ lưu lại ở phía sau cũng không phải chờ lâu. Rất nhanh, bộ binh Khang Tư trong trạng thái hành quân cấp tốc đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ni Nhĩ nói khẽ với đám đầu mục:
- Người cưỡi ngựa ở giữa chính là chủ công nhà ta, đám các ngươi kính cẩn một chút.
Đám đầu mục giống như gà con ăn gạo liên tục gật đầu. Bọn họ chỉ liếc nhìn lén một cái liền cúi đầu xuống, hoàn toàn không thấy rõ trong mười mấy kỵ binh kia ai là Khang Tư.
- Đội ngũ kỵ binh đi qua đã bao lâu rồi?
Khang Tư mang theo thân vệ ngừng lại, hướng về phía Ni Nhĩ hỏi.
Bộ binh cũng không có dừng lại, mà được Do An chỉ huy tiếp tục chạy bộ về phía trước.
Do An bây giờ đúng là tràn đầy tinh thần hăng hái, đồng thời cũng rất hưng phấn, bởi vì hắn xuất thân là sư đoàn cảnh bị địa phương của Đế Quốc, là quân nhân đế quốc đầu tiên bước chân lên lãnh địa ngoại quốc, là anh hùng của đế quốc trong việc mở rộng biên cương. Mặc dù sự tích này không được đế quốc ghi lại, nhưng tự mình tưởng tượng một chút hắn đã cảm thấy rất thỏa mãn.
“Nhìn tình huống bây giờ, đi theo gã Thiếu tá này cũng không sai chút nào. Thời gian không bao lâu đã chạy tới bán đảo Phi Ba đánh nhau rồi. Không biết sau này có thể chạy đến khiêu chiến Liên minh tự do hay không? Ha ha! Bắt nạt tiểu bằng hữu bán đảo Phi Ba thế này ta cũng đồng ý. Nhưng nếu đi tìm phiền phức với người khổng lồ, thì cần phải tính toán kỹ lưỡng lại...”
Nghe câu hỏi của Khang Tư mấy đầu mục đang đứng cúi đầu khom lưng lại lập tức trộm nhìn Khang Tư một cái, trong lòng khẽ nói: “Thì ra chủ công mình đang nương nhờ tuổi vẫn còn trẻ như thế này.” Rồi lại cúi đầu xuống.
Ni Nhĩ trước tiên liếc nhìn một cái, phát hiện không có Tương Văn, vội vàng nói:
- Chủ công! Đội ngũ kỵ binh đã đi qua mười mấy phút rồi, phỏng chừng đã đối chiến cùng quân địch. Chủ công! Những đầu mục thổ phỉ này là thần hạ đã báo qua với ngài, nguyện ý làm bầy tôi trung thành của chủ công. Thủ hạ của bọn họ lúc này đang anh dũng chiến đấu cùng quân địch. Kế hoạch của chủ công lần này có thành công hay không, là nhờ nhiều vào sự giúp đỡ của bọn họ.
Ni Nhĩ bây giờ đương nhiên không dám giấu diếm không báo cáo công lao của những đầu mục này. Chẳng lẽ không sợ bọn họ ào ào kéo đến làm phiền chính mình sao?
- A, những người này chính là đầu mục thổ phỉ sao?
Khang Tư liếc nhìn một chút những người đầu mục.
Những người đầu mục này không biết làm sao, cư nhiên lại có thể cảm thụ được ánh mắt như thế của Khang Tư, lập tức quỳ xuống dập đầu nói:
- Tham kiến đại nhân.
- Được rồi, đứng lên đi! Ừ, bởi vì có sự giúp đỡ của các ngươi mới có thể dẫn dụ quân đội trong thành Thanh Nguyệt kéo ra ngoài, các ngươi có nguyện vọng gì không?
Khang Tư xuống ngựa hỏi.
Mặc dù hắn cũng hiểu rõ nguyện vọng của những người đầu mục thổ phỉ này, nhưng dù sao cũng không thể trực tiếp mở miệng nói ra. Nghĩ tới điều này Khang Tư cảm thấy chính mình có hơi dối trá rồi.
Về việc dừng lại ở chỗ này, Khang Tư chính là nhân tiện đợi Tương Văn dẫn đội ngũ vận chuyển vũ khí công thành đến. Hắn không lo chuyện hơn một ngàn kỵ binh và hơn một vạn thổ phỉ giải quyết không được năm ngàn quân Thanh Nguyệt, vả lại còn hai ngàn bộ binh sẽ rất nhanh đến chi viện.
Đồng thời, hắn cũng không tin quét sạch năm ngàn quân Thanh Nguyệt là có thể đánh bại được thành Thanh Nguyệt, tấn công thành trì vẫn còn phải cần khí tài để công thành.
- Đại nhân! Tiểu nhân mong muốn ngài thu ta làm gia thần. Tiểu nhân nguyện ý thề sống chết cống hiến toàn bộ sức lực vì đại nhân.
Đám đầu mục vội vàng quỳ xuống thỉnh cầu.
Khang Tư vừa cười vừa nói:
- Đứng lên đi! Ta đáp ứng.
Hắn không thể chối từ, dù sao người ta cũng mang theo thủ hạ đến bán mạng cho mình mà.
Đám đầu mục lập tức vui mừng tung hô:
- Tạ chủ công nâng đỡ!
Sau đó lại nhảy lên, sửa sang y phục lại một chút, rồi làm một cái đại lễ:
- Hạ thần tham kiến chủ công.
Khang Tư một mặt khoát tay một mặt xoa xoa mi tâm.
Hắn chẳng thể hiểu được như thế nào lại luôn có người đầu nhập vào mình, muốn làm gia thần của mình chứ? Những tên gia hỏa này bán mạng như vậy, lại muốn thu được cái gì? Chỉ cần là một gia thần thôi sao? Nói ra thì quỷ cũng không tin.
Hừ, xem ra chính mình cần phải xem xét một chút chế độ gia thần trên bán đảo Phi Ba này. Tuy là chính mình sẽ không ở lại lâu dài trên bán đảo Phi Ba, nhưng mà những gia thần này cũng phải được sắp xếp ổn thỏa chứ, không biết tình hình thì làm thế nào an bài được đây?
Khang Tư hướng về phía Ni Nhĩ vẫy tay. Ni Nhĩ vui sướng đi sát lại, quỳ trên mặt đất, mà những tên đầu mục kia lại khôn ngoan lui ra phía sau vài bước.
- Chủ công! Ngài có chuyện gì phân phó?
Ni Nhĩ cung kính hỏi, trong lòng hắn rất đắc ý.
“Thế nào? Những tên gia thần mới các ngươi cần phải hiểu rõ ta có nhiều quanh vinh và sủng hạnh hơn chứ?”
Khang Tư ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi Ni Nhĩ:
- Ngươi nói cho ta nghe một chút, chế độ gia thần này là như thế nào? Tại sao thổ phỉ lại hy vọng trở thành gia thần như vậy? Còn có nhân mã của bọn họ, đầu phục ai chẳng được, như thế nào nhất định phải đầu nhập vào ta chứ?
Ni Nhĩ lập tức choáng váng, vội vàng quay đầu nhìn bốn phía một chút mới thấp giọng nói:
- Chủ công! Chế độ gia thần này thực ra chính là chế độ chính trị lấy gia tộc tạo thành mối quan hệ. Còn như thổ phỉ chúng tôi khát khao trở thành gia thần, bởi vì nó thỏa mãn niềm khao khát của chúng ta là có được đất đai.
Hắn cũng không dám để cho những người khác nghe được: Chủ công của mình không ngờ đến ngay cả gia thần là cái gì cũng không biết.
Khang Tư có chút giật mình:
- Chính là vì đất đai sao? Các ngươi binh hùng tướng mạnh, sao không tự mình chiếm lấy một vùng đất nào đó? Nhất định phải có một người chủ công sao? Cho dù không thể chiếm được cũng có thể mua mà.
- Chủ công à! Đất đai của bán đảo Phi Ba không được mua bán, hơn nữa mỗi địa phương đều có biểu trưng chủ quyền. Giống như vùng đất này biểu tượng chính là thành Thanh Nguyệt, không có chủ nhân thành Thanh Nguyệt phân đất, chúng tôi giành đất đai là bất hợp pháp. Không chỉ bình dân sẽ không thừa nhận quyền sở hữu của chúng tôi, ngay cả các thế lực khác cũng sẽ không thừa nhận. Mà sau khi chủ công chiếm được thành Thanh Nguyệt, phân chia đất đai cho chúng ta mới hợp pháp. Như vậy bình dân sẽ đầu nhập vào chúng ta. Khi thủ hạ của chúng ta mỗi người đều có đất đai, cũng từ thổ phỉ trở thành bình dân. A! Còn nữa, sau khi phân chia đất đai, nếu thủ hạ không có ai mưu nghịch, chủ công không thể thu hồi đất đai lại được.
Ni Nhĩ nói đến câu cuối, hắn có chút khẩn trương nhìn Khang Tư, hắn sợ Khang Tư chỉ trả thù lao chứ không cấp đất đai cho gia thần. Mục tiêu theo đuổi của mình quan trọng nhất chính là đất đai, thứ hai mới là tiền a.
- Phân phong gia thần như vậy đất đai nhiều hay ít? Gia thần thì phân ra bao nhiêu đẳng cấp?
Khang Tư đã hiểu sau đó phải phân chia và an bài như thế nào rồi, tiếp tục hỏi.
Ni Nhĩ có chút choáng váng đầu óc, chủ nhân cư nhiên ngay cả đẳng cấp gia thần cũng không biết? Nhưng người mà ngay cả chế độ gia thần cũng không biết thì cũng rất bình thường, vậy thì phải cẩn thận giải thích:
- Giống như chia làm Tổ đầu, Đội trưởng, Phó tướng, Đại tướng, Trung lão, Gia lão có sáu cấp bậc, cấp thấp nhất của gia thần chính là Tổ đầu, lãnh địa vào khoảng năm mươi thạch. Quân đội lệ thuộc trực tiếp vào chủ công, cũng chính là Kỳ bản, cũng có lãnh địa nhiều như vậy. Còn Đội trưởng thì vào khoảng từ một trăm đến hai trăm thạch; Phó tướng thì trên dưới năm trăm thạch; Đại tướng là một nghìn thạch; Trung lão thì trên dưới năm nghìn thạch; Gia lão thông thường thì trên một vạn thạch. Muốn có nhiều hơn thì phải lập được công trạng thì mới được tăng thêm phần thưởng nữa.
Ni Nhĩ cẩn thận nói. Hắn rất khôn khéo, cố ý nói ra những thông lệ không biết đã bao nhiêu năm về trước, thực ra bây giờ đại đa số gia thần của các thế lực, đều chỉ trở thành gia thần khi có một chút lãnh địa tượng trưng cho thân phận. Sau đó gia thần thăng cấp đều là tăng thêm bổng lộc, cũng chỉ là tiền tài mà thôi. Một số rất ít có công trạng to lớn mới có thể được tăng thêm lãnh địa.
Trở nên như thế này chủ yếu vì đầu não của những thế lực khác cũng không phải là ngốc. Nguời nào lại đem đất đai chia nhỏ hết sạch đi chứ? Phải biết rằng một khi đã chia ra rồi thì khó có thể thu hồi lại được, vì vậy trả tiền là thoải mái nhất.
- Thạch? Đối chiếu theo sản lượng lương thực à? Không phải là dựa theo diện tích đất đai để tính toán sao?
Khang Tư kinh ngạc nói. Theo cách này nếu mà đo đạc một vùng đất đai màu mỡ, năm mươi thạch đúng là không nhiều hơn bao nhiêu so với một mẫu đất sao.
Ni Nhĩ nhìn thấy Khang Tư sửng sốt, vội vàng nói:
- Thực ra bổng lộc năm mươi thạch căn bản là không đáng bao nhiêu tiền. Gia thần trên bán đảo Phi Ba không có mấy người dựa vào một chút lương thực này mà sống qua ngày, tuyệt đại bộ phận đều là dựa vào những ngành nghề khác để mưu sinh. Nhưng đất đai chính là tượng trưng cho thân phận, bổng lộc năm mươi thạch có thể chiêu mộ một gã tư binh. Gia thần tạo dựng được sự nghiệp là nhờ dựa vào tư binh. Không có tư binh thì căn bản không có cách nào giành được công trạng, nâng cao địa vị của hắn. Bởi vì một khi chủ công kêu gọi triệu tập, gia thần trên lãnh thổ của mình đều phải xuất binh ra.
- À, nói như vậy, chỉ cần phân chia lãnh thổ ra, thì có thể không cần phải quản lý những gia thần này sao? Nhưng mà nếu chiếu theo kiểu phân đất này, khi phân chia như thế thì đất đai chính là của gia truyền của gia thần. Vậy chủ công thu nhập từ thuế thì sẽ làm sao?
Khang Tư hỏi.
- Ách! Thông thường chủ công nào cũng lưu lại một phần đất đai làm lãnh thổ trực tiếp.
Ni Nhĩ có chút hoảng hốt nói. Hắn không dám nói một phần này là nhiều ít bao nhiêu.
Chính mình nói nhiều cũng không tốt, nói ít đi chủ công sẽ nổi giận, thật sự là phiền phức quá.
- Ha ha! Không biết Ni Nhĩ ngươi muốn thu được bao nhiêu thạch lãnh địa đây? Còn nhớ khi ngươi đầu nhập vào ta, ta không có cho ngươi thứ bậc gì. Dựa theo thông lệ thì là cấp thấp nhất Tổ đầu sao?
Khang Tư cười cười nói.
- Hạ thần không có công lao gì, không dám vọng tưởng, tùy ý chủ công an bài.
Ni Nhĩ mồ hôi lạnh tuôn ra phục lạy xuống nói.
Hắn lo lắng nhất chính là việc này. Tuy là chính mình gia nhập vào Khang Tư sớm nhất, nhưng lúc đó chỉ là vì kế an thân, không có đặc biệt lưu tâm. Hiện tại có lẽ chính mình chỉ là một Tổ đầu thôi! Chủ công sẽ không cấp cho mỗi người năm mươi thạch để xong chuyện đấy chứ? Như vậy chính mình làm sao nuôi sống hơn mười người với danh hiệu gia thần của chủ công được chứ!
- Được rồi, việc này để đến khi đánh bại thành Thanh Nguyệt rồi hãy nói. Ta sẽ dựa theo công trạng để mà an bài!
Khang Tư thấy ở đằng xa xuất hiện bóng dáng của Tương Văn người mình đang chờ, bèn đứng lên nói.
- Tuân Lệnh.
Ni Nhĩ âm thầm quyết định, nhất định phải lập được công trạng to lớn mới được. Bây giờ không phải là lúc theo đuổi địa vị thành chủ, mà là thời điểm quyết định chính mình cần phải cố gắng thu được thật nhiều lãnh thổ đây.
Trở lại tình hình chiến sự ở phía trước. Mặc dù quan chỉ huy của quân Thanh Nguyệt đang áp trận ở phía sau, nhưng mà thấy kỵ binh xông qua đội trường thương thì vội hô lớn:
- Cung thủ bắn tên!
Thế nhưng sau khi đội cung binh kéo được dây cung bắn ra thì kỵ binh đã tới gần ngay trước mặt. Bị những cung tiễn này bắn trúng, chẳng qua chỉ là những tên thổ phỉ chạy theo sau kỵ binh.
Cung binh mặc dù được đao binh che chở, nhưng mà đao binh tự thân mình còn lo chưa xong, cung binh hầu như chỉ có thể kéo được một lần dây cung, sau đó đã bị kỵ binh đánh cho gà bay chó chạy.
Rõ ràng nếu cùng kỵ binh cận chiến xáp lá cà chẳng khác nào cung binh tự tìm chết, ngay lập tức chúng chạy loạn tứ tán tránh né những công kích của kỵ binh. Mà đao binh lúc đang liều mạng chém giết, sau khi phát hiện quan chỉ huy nhảy lên phía trước rất mạnh mẽ, bị một tiễn không biết của người nào bắn ra xuyên qua yết hầu mà chết, thì cũng bỏ hàng ngũ chạy tán loạn vào trong. Toàn bộ trận hình lập tức tan vỡ.
Đội ngũ kỵ binh cũng không dừng lại giữa đội ngũ của quân Thanh Nguyệt, mà sau khi băng qua trận hình đao cung điên cuồng lao đi một khoảng cách ngắn, mới quay đầu trở lại. Nhưng mà lần này cũng không có xông lên tàn sát, mà thu hồi vũ khí lại, lấy cung ra bắn.
Sau khi bắn liên tiếp mấy đợt tên, Lão Đao phát hiện những tên quân Thanh Nguyệt này đã rối loạn rồi, không phải là trốn tránh khắp nơi thì cũng là tụm năm tụm ba chống lại đám thổ phỉ, bọn chúng đã hoàn toàn mất đi tổ chức.
Thấy những việc này, Lão Đao tiến lên trước một bước hô to:
- Đầu hàng thì không giết.
Nhưng mà lời này của hắn khiến cho vài tên sĩ quan cấp thấp của quân Thanh Nguyệt hô lớn:
- Không được nghe lời của hắn! Vì chủ công, tử chiến cho ta.
Mấy người sĩ quan này không biết rằng: tiếng quát tháo của bọn họ không những không khiến cho bọn lính đồng tình, ngược lại chính mình lại giơ đầu ra cho người ta thấy.
Vừa mới hô xong, lập tức bị Lão Đao bắn chết.
Lão Đao coi thường bỏ cây cung xuống, tiếp tục hô to:
- Đầu hàng thì không giết!
Mấy tên cung binh hiểu rõ hết hi vọng đào tẩu, mà cũng không thể vứt bỏ tính mạng của mình, đồng thời cảm thấy chính mình rất hư nhược, lập tức chúng ném cung xuống đất hô lớn:
- Đừng có giết ta! Ta đầu hàng.
Lão Đao chỉ tay sang khoảng đất trống bên cạnh, nói với mấy tên cung binh kia:
- Đến bên kia đứng đợi.
Mấy người cung binh kia lập tức dè dặt chạy đến bãi đất trống, hoảng sợ lui vào trong góc.
Lão Đao không thấy có thêm người nào đầu hàng, vung tay lên, hơn một ngàn mũi tên nhọn lại một lần nữa cắm vào da thịt của những tên quân Thanh Nguyệt đang quơ vũ khí kia.
Tiếp sau đó, mười mấy tên kỵ binh lại một lần nữa hô lên câu nói đầu hàng thì miễn chết, chiêu này lập tức làm cho những tên lính Thanh Nguyệt ở bên cạnh đầu hàng hơn mấy trăm người.
Đám lính hầu xuất thân từ thảo nguyên đối với loại uy bức đầu hàng này cũng nắm bắt rất tốt, cũng không quan tâm bên mình chỉ có một ngàn người, cứ như thế ngang nhiên hướng về mấy nghìn tên quân Thanh Nguyệt chiêu hàng.
Ở trong công kích như thế này mỗi lần quát một câu, và ảnh hưởng của Thổ phỉ ở bên cạnh hưng phấn chém giết, quân Thanh Nguyệt đã bị phá tan sĩ khí. Rốt cuộc sau ba lần vừa bắn vừa chiêu hàng, rốt cuộc quân Thanh Nguyệt cũng chen lấn nhau hướng về kỵ binh xin hàng. Bởi vì những tên thổ phỉ kia cư nhiên không tiếp thụ đầu hàng, vẫn chém giết tù binh như cũ.
Nếu như không có những tiểu đầu mục hiểu rõ ý đồ của lão đại mình nên ngăn lại, sợ rằng những tên thổ phỉ này nổi hung tính chém giết, không những chỉ chạy đến bên cạnh kỵ binh chém giết, thậm chí còn có thể phóng binh khí nhằm ngay đội ngũ kỵ binh nữa.
Chiến đấu kết thúc, bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Thực ra khi chiến đấu còn đang tiến hành, những tên thổ phỉ đã bắt đầu dọn dẹp chiến trường rồi.
Toàn bộ những thi thể, không phân chia địch ta đều bị bọn họ vơ vét sạch không chừa, đáng lẽ bọn thổ phỉ còn nhặt luôn binh khí của những tên quân Thanh Nguyệt đầu hàng, nhưng mà Lão Đao bọn họ đã có dự kiến trước, vượt lên phía trước từng bước thu gom lại những vũ khí của hàng binh.
Đội kỵ binh không biết những thứ vũ khí này trong mắt thổ phỉ chính là tiền, nên bị đội ngũ thổ phỉ không có hảo ý vây quanh thành đoàn. Ngay cả đám tiểu đầu mục nổi nóng hô to gọi nhỏ giáo huấn thủ hạ, bọn thổ phỉ cũng không tản ra.
Mà bọn tù binh lại kinh hoàng khiếp sợ trốn ở chính giữa đội kỵ binh để được bảo vệ. Cả chiến trường xuất hiện bầu không khí thật quỷ dị. Nếu như không phải sức chiến đấu của đội ngũ kỵ binh thực sự cường hãn, sợ rằng một nhóm thổ phỉ đã thay đổi vũ khí lập tức phát động công kích.
Đúng lúc này, từ con đường bên kia truyền đến tiếng bước chân ầm vang, mấy nghìn quân sĩ được vũ trang hạng nặng xuất hiện. Nhìn thấy đội quân này cùng với đội ngũ kỵ binh phục sức giống như nhau, bọn thổ phỉ bắt đầu rối loạn cả lên.
Do An mặc dù không rõ vì sao cùng một phe lại có thể giằng co như vậy, nhưng hắn cũng không chần chừ liền ra lệnh một tiếng, lập tức binh sĩ tản ra bao vây gần cả vạn tên thổ phỉ lại.
Thổ phỉ bây giờ chẳng khác nào bị người ta tiền hậu giáp kích, mặc dù bọn họ nhiều người, nhưng mà không dám loạn động, chỉ có đám tiểu đầu mục kia vội vàng chạy toán loạn ở hai đầu miệng kêu gào là hiểu lầm. Mặc dù không ai để ý đến bọn hắn, nhưng hai bên cũng không có xảy ra chiến đấu. Dù sao tất cả mọi người cũng hiểu rõ cấp trên của mình muốn làm gì.
Do An nhìn thấy tình hình như thế này có vẻ không ổn, lập tức ra lệnh cho vài quân sĩ nhanh chân chạy đi báo cáo. Trong chốc lát, một hồi tiếng vó ngựa đã vang lên.
Những tên đầu mục và Ni Nhĩ cũng được hưởng thụ một phen mùi vị được ngồi trên lưng ngựa. Những tên đầu mục này sau khi xuống ngựa đầu tiên là vẻ mặt nịnh nọt hướng về phía kỵ sĩ nói lời cảm ơn, sau đó như hung thần ác sát nhằm về phía bọn thổ phỉ, quyền đấm cước đá rống lên:
- Làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa à? Lại dám bao vây quân đội trực thuộc chủ công sao? Còn không nhanh chóng xếp thành hàng cho chủ công kiểm tra!
Bọn thổ phỉ nghe nói như vậy thì ngẩn người ra, sau đó lập tức lủi sang bên trái chạy sang bên phải loạn thành một đoàn. Một hồi lâu sau tiếng quát của đám đầu mục, mới sắp xếp được thành hơn mười hàng cong queo đứng lặng im. Sau đó dưới sự chỉ đạo của đám đầu mục, hướng về phía Khang Tư quỳ xuống hành lễ:
- Bái kiến chủ công!
Khang Tư khoát khoát tay:
- Đứng lên đi.
Nhìn thấy thần sắc của những tên thổ phỉ này nhìn mình. Khang Tư quả thật là chẳng biết nói gì. Bởi vì trong mắt những tên thổ phỉ này, tất cả đều toát ra thần sắc kích động. Xem ra những tên này cũng hy vọng là người có được đất đai đây.
Xem ra ngoại trừ lúc nãy thu vài người làm gia thần ra, trong đội ngũ đầu mục còn có mấy trăm người giống như vậy. Những người này tuy là cùng ở dưới trướng một đại đầu mục, nhưng lại cũng xếp thành cả hàng.
Gia thần ơi gia thần? Khang Tư cảm thấy có chút buồn cười. Bởi hắn nghĩ đến câu nói kia được lưu truyền trong giới quý tộc: “Lệ thuộc là lệ thuộc nhưng không phải lệ thuộc ta.” Thay lời khác thì là: “Chủ công ơi chủ công không phải là chủ công của ta.”
Ha ha, chế độ phân phong như thế này thật sự có chút loạn, may mà mình không phải là người của bán đảo Phi Ba.
Khang Tư đánh thành Thanh Nguyệt, mặc dù lúc đầu là bởi vì bảo vệ thủ hạ mà phải bất đắc dĩ giết chết thiếu chủ thành Thanh Nguyệt, ngoài ra chính là vì kiểm soát nguồn hàng hóa buôn lậu và luyện binh. Cho tới bây giờ hắn cũng không có nghĩ đến sau khi chiếm được thành Thanh Nguyệt ở chổ này xưng bá xưng vương. Hắn vẫn như cũ nhớ rõ thân phận của mình: là tham mưu của liên đội năm, lữ đoàn năm, sư đoàn cảnh bị của tỉnh Hải Tân vùng biển đế quốc Áo Đặc Mạn.
Tuân theo mệnh lệnh ở lãnh địa đợi đúng một năm, hắn phải đi thực hiện chức vụ, bây giờ chính là vừa buôn lậu vừa xây dựng lãnh địa làm nhiều chuyện như vậy xảy ra, đều là vì sau khi nhận chức, những thủ hạ đi theo mình có thể có một mảnh đất đặt chân. Nếu như chính mình có thể đưa tất cả mọi người đến đây, hắn mới mặc kệ bất cứ cái lãnh địa nào.
Nếu như thất bại? Thất bại thì thất bại, không quan trọng, chính mình quay lại hải thuyền còn có thủy thủ bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui. Chỉ cần tổn thất không lớn là được, dù sao luyện binh thực chiến không thể không có tổn thất. Đương nhiên, từ nơi này có thể lên thuyền rời đi, chỉ có thể là thủ hạ và gia thuộc của Khang Tư, ngoài ra đám thổ phỉ kia cũng không có phần.
Nói hắn vứt bỏ những tên Thổ phỉ mới đầu nhập vào quân mình? Dường như những tên thổ phỉ này cùng hắn đều là kết hợp vì lợi ích, nếu đã vì truy cầu lợi ích mà đến, vậy thì phải có sự chuẩn bị tổn thất từ trước. Khang Tư sẽ không vì lợi ích của những tên thổ phỉ này mà bán mạng được.
Khi Do An cơ trí nhìn thấy Khang Tư liền tiến lại gần báo rõ những tình huống này một lần. Khang Tư đối với loại tình huống giằng co lẫn nhau như thế này cũng không có lưu tâm. Dù cho hai bên liên quân phát sinh chuyện tranh giành chiến lợi phẩm, việc này hắn đã thấy rất nhiều. Nhưng mà hình như bây giờ những tên thổ phỉ này cũng là thuộc hạ của mình rồi, mặc dù là thuộc hạ của gia thần, nhưng mà mình cũng có thể chỉ huy được.
Nghĩ như vậy, Khang Tư nói với Ni Nhĩ:
- Trang bị của những tên tù binh này đều cho các ngươi, các ngươi chọn người trang bị vũ khí này. Phân phối sĩ quan thành lập quân đội. Những người khác không có vũ khí thì phụ trách áp giải những tù binh kia.
Ni Nhĩ lại đắc ý rồi, chủ công giao cho mình phụ trách nhiệm vụ này, chẳng phải là trước mặt những gia thần đó chính thức xác nhận địa vị đứng đầu gia thần của mình sao? Cho nên hắn lập tức vênh váo tự đắc bắt đầu phân bổ công tác.
Lão Đao của đội kỵ binh sau khi đem những vũ khí tước đoạt được chuyển giao, lập tức dẫn hàng ngũ hướng về phía thành Thanh Nguyệt đánh tới. Tuy là những tù binh này nói trong thành chỉ còn có ba ngàn bộ binh và sáu trăm kỵ binh. Mặc dù thành chủ mời lính đánh thuê cũng cần phải mất thời gian vài ngày. Nhưng Lão Đao bọn họ vẫn còn hy vọng rèn sắt khi còn nóng. Cho dù không có cách nào công thành, như vậy cũng có thể cắt đứt những mối liên lạc của thành trì với bên ngoài.
Những tên thổ phỉ do không biết là thống nhất và cùng chung dưới màu cờ sắc áo, vẫn còn để đầu mục quát mắng. Dù sao cũng rất phối hợp với công tác của Ni Nhĩ, chỉ trong chốc lát đã chọn ra bảy ngàn tên quân sĩ cường tráng trang bị đầy đủ.
Bảy ngàn quân Thanh Nguyệt ra quân chẳng khác nào tặng vũ khí và trang bị cho thổ phỉ. Bây giờ những quân sĩ này được chọn ra, toàn thân trang bị đều là của quân Thanh Nguyệt, nếu như không có cắm một cờ tam giác sau áo giáp, sợ rằng cùng với quân chính quy Thanh Nguyệt giống y hệt nhau.
Còn lại hơn hai ngàn thổ phỉ già cả và yếu nhược, tuy là rất không hài lòng, nhưng mà vẫn nghe lệnh cầm lấy mộc thương và đao sứt mẻ, trông coi hơn ba ngàn tên tù binh quân Thanh Nguyệt.
Tuy là nhân số và thể chất trong đó có khác biệt lớn, nhưng tù binh quân Thanh Nguyệt hoàn toàn không dám gây chuyện.
Những tên này đều là lão thổ phỉ lâu năm, không những bản thân hung hãn dị thường, mà chỉ bằng vào ánh mắt cũng có thể khiến người ta phát run. Đồng thời bây giờ nhìn chung có cơ hội giành được đất đai, bọn họ tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào phá hoại, tuyệt đối là thần chặn giết thần, ma cản thì giết ma.
Tên Ni Nhĩ này rất là tinh ranh, khi phân phó sĩ quan hắn đưa ra bảy chức vụ Thiên phu trưởng để cho những tên gia thần mới tranh giành nhau, mà hắn lại cho gia thần của mình đảm nhiệm chức Thập phu trưởng. Chờ đám gia thần mới quyết định được Thiên phu trưởng, chuẩn bị quyết định Bách phu trưởng thì Ni Nhĩ cũng đã nắm trong tay ba Bách nhân đội của thổ phỉ cường hãn nhất tạo thành.
Bởi vì nhân số ít, hơn nữa thấy Ni Nhĩ là lão gia thần phân chia ở bên trên, đám gia thần mới cũng không có tính toán, nhưng bọn họ đã quên là Ni Nhĩ lúc đầu cũng chỉ có mấy chục tên thủ hạ, bây giờ lại biến thành ba trăm người.
Tuy nhiên thổ phỉ thay đổi thành quân đội xếp hàng ngũ vẫn con queo như cũ, nhưng so ra cũng không giống như trước đây, như đàn ong vỡ tổ chạy tán loạn theo đại đầu mục. Sĩ quan cơ sở cũng hiểu được hành động theo Thập phu trưởng như vậy.
Nhìn thấy quân sĩ thổ phỉ này thoáng cái thành quân đội, Khang Tư đối với bọn họ có thêm một chút coi trọng. Mặc dù có giúp đỡ của các gia thần mới khác, nhưng như thế nào cũng là có sự tham mưu của Ni Nhĩ đây.
Khi Khang Tư chuẩn bị ra lệnh cho Do An chỉ huy đội ngũ tiếp tục tiến lên, một gã kỵ binh cấp tốc chạy về bẩm báo nói:
- Đại nhân, đội kỵ binh tiền phương của ta gặp phải kỵ binh địch quân, hiện giờ đã tiêu diệt kỵ binh của địch. Địch quân không người nào chạy thoát toàn bộ bị tiêu diệt, thu được toàn bộ chiến mã, trong đó có hơn năm trăm con có thể lập tức sử dụng.
- Làm tốt lắm, bên ta tổn thất bao nhiêu?
Khang Tư vội hỏi.
- Bên ta tổn thất rất nhỏ, không người nào chết trận, chỉ là có hơn mười người không cẩn thận té bị thương.
Kỵ binh nói ra khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ.
- Cái gì? Như thế nào lại dễ dàng chiến thắng như vậy?
Khang Tư rất là kinh ngạc, mặc dù chính mình cũng đã biết kỵ binh bên mình đại bộ phận là kỵ binh thảo nguyên, kỵ thuật và tiễn thuật rất là lợi hại. Nhưng mà không thể lợi hại đến trình độ này được? Lại có thể không chết người nào mà giết sạch hơn sáu trăm kỵ binh của đối phương.
Mà Ni Nhĩ và những tên gia thần này ở bên cạnh lại trợn mắt há hốc miệng ngẩn người ra.
Bọn họ không nghi ngờ kỵ binh nói láo, báo cáo láo kết quả còn có khả năng, nhưng báo cáo thiệt hại thì làm giả không được, chỉ cần tra một tí là biết ngay. Kỵ binh của chủ công cư nhiên lại lợi hại như vậy sao? Không những chỉ trong chốc lát như vậy đã tiêu diệt sạch kỵ binh bảo bối của thành Thanh Nguyệt, không chết một người nào mà còn thu được toàn bộ chiến mã. Thật sự là lợi hại không thể tưởng tượng nổi nha.
Gã kỵ binh lộ vẻ mặt coi thường nói:
- Kỵ binh của thành Thanh Nguyệt là trọng kỵ binh, không những không thể cưỡi ngựa bắn cung, mà tốc độ lại rất chậm chạp. Bọn họ cho rằng bao bọc áo giáp khắp toàn thân là có thể xem thường cung tiễn, lại ngốc đến mức ào ào vung trường thương phóng tới hướng chúng tôi, kết quả là bị chúng tôi vừa lùi vừa bắn tiêu diệt hơn phân nửa. Chờ khi bọn hắn đào tẩu, lại bị chúng ta nhẹ nhàng đuổi theo tiêu diệt những tên còn lại. Cứ như vậy ngoài hơn mười mấy con chiến mã bị địch quân tự mình làm bị thương ra, những chiến mã khác thì hoàn hảo không có hao tổn gì.
Biết được hình dạng của kỵ binh thành Thanh Nguyệt Ni Nhĩ nhịn không được hỏi:
- Vị đại nhân này, kỵ binh thành Thanh Nguyệt toàn thân mặc giáp, cung tiễn làm sao có thể bắn chết họ được vậy?
Kỵ binh có chút không lưu tâm nói:
- Rất đơn giản đấy! Khi đối mặt thì trực tiếp bắn vào mắt, khi quay lưng bỏ chạy thì dùng dây thừng quăng vào cổ mà kéo, sau khi rơi xuống ngựa thì kéo chạy vài vòng là xong.
Nghĩ đến bộ dạng những tên kỵ binh kia bị chụp dây vào cổ rồi kéo lê trên mặt đất, Ni Nhĩ cả người nổi lên một trận buồn nôn và lạnh lẽo, hơn nữa mồ hôi lạnh cũng chảy ra. Bởi vì những tên kia mặc giáp toàn thân chỉ có con mắt trên mặt nạ bảo hộ là có lỗ hổng, lại có thể bắn chính xác vào mắt sao?
Có phải là người không chứ!
Khi mọi người còn đang chấn kinh, lại có một kỵ binh nữa chạy tới báo cáo:
- Đại nhân! Đội kỵ binh sau khi tuần sát bốn phía, phát hiện có vô số hàng ngũ địch quân hướng về phía thành Thanh Nguyệt tập hợp.
- Rất nhiều hàng ngũ sao?
Mọi người lại bị hù dọa cho hoảng sợ, cái từ vô số này tuyệt đối biểu thị số lượng khổng lồ, chính mình như thế này làm sao có đủ người để quét sạch bọn họ đây?
- Bao nhiêu người?
Khang Tư vội hỏi.
Nếu như địch nhân quả thật là rất đông, chẳng hạn như hơn mười vạn mà nói, như vậy hắn tuyệt đối không nói hai lời lập tức quay đầu rời đi. Thằng ngu cũng không dựa vào mấy ngàn người mà ở trên lãnh thổ của địch cùng với hơn mười vạn quân địch tác chiến.
- Nhiều thì mấy trăm người, ít thì khoảng vài người.
Kỵ binh hồi đáp.
Nghe nói như vậy mọi người lập tức thở nhẹ ra một hơi, nhưng mà Ni Nhĩ lại kinh hô:
- Không xong! Thành chủ Thanh Nguyệt phát ra lệnh triệu tập rồi!
- Ngươi nói bọn chúng không có chiếm lĩnh quân cảng, mà là tới thẳng bến cảng bình dân?
- Đúng vậy! Chủ công!
Gã thân tín vội vàng gật đầu.
- Hừ hừ! Xem ra bến cảng bình dân phát hỏa cùng lũ tiện dân làm loạn cũng là nghịch tử kia giở trò quỷ! Nhưng mà nó cùng tên Thiếu tá Khang Tư kia cũng điều động không được bao nhiêu binh lực, nhiều nhất chỉ là thu mua một số tiện dân hỗ trợ, hơn nữa bảy ngàn binh sĩ của ta đã ở bến cảng rồi.
- Người đâu! Truyền lệnh tất cả đội kỵ binh lên đường tiêu diệt phản nghịch tại bến cảng! Phát ra lệnh triệu tập! Truyền lệnh cho các thổ hào trực thuộc lập tức tổ chức tất cả binh lực tới tụ họp trước thành Thanh Nguyệt. Truyền lệnh tất cả gia thần lập tức dựa theo quy định lãnh thổ mười thạch một binh, mang quân tới trước thành Thanh Nguyệt nghe lệnh! Bảo bọn họ trang bị cho tư binh khá hơn một chút! Còn nữa trước khi trời tối mà người nào không tới sẽ bị tước đoạt lãnh địa, toàn tộc cách chức làm tiện dân! Đồng thời liên lạc với đầu mục lính đánh thuê ở vùng phụ cận cho ta...
Nói đến đây, thành chủ đột nhiên lắc đầu:
- Quên đi! Không cần lính đánh thuê.
Hắn cho rằng đây chỉ là nội chiến mà thôi, hơn nữa chủ lực của quân phản loạn đều là tiện dân, căn bản không cần tới lính đánh thuê.
Lính đánh thuê này mặc dù nhiều người, lực chiến đấu mạnh, nhưng cũng không nên gọi tới: một là giá tiền rất đắt, hai là một khi mình sử dụng lính đánh thuê, sợ rằng sẽ dẫn tới các thế lực chung quanh chú ý, thậm chí có thể bộc phát chiến tranh, cho nên không phải lúc thì không nên dùng.
- Dạ! Thần hạ đi truyền lệnh!
Gã thân tín lập tức mừng rỡ chạy vội ra ngoài, hắn hiện tại không hưng phấn không được: trên bán đảo Phi Ba này tưởng thưởng công trận là rất phong phú, nhưng là đại đa số thành chủ cũng có thói quen sử dụng kỳ bản của mình, cũng chính là bộ đội trực thuộc, trừ phi đại chiến, nếu không căn bản sẽ không điều động tới tư binh của gia thần và thổ hào.
Nhưng nếu gặp phải đại chiến tư binh của gia thần và thổ hào cũng chỉ có thể trở thành pháo hôi, giống như hiện tại chém giết bọn tiện dân này chính là cơ hội thu được công trận chính là cơ hội thăng quan phát tài, gia tăng lãnh địa... đúng là chuyện tốt đây.
Theo một đám truyền lệnh binh xông ra ngoài thành, tất cả lãnh địa của thành Thanh Nguyệt lập tức sôi trào hẳn lên.
Tại bến tàu bình dân, quân Thanh Nguyệt và thổ phỉ chiến đấu vẫn sôi động như cũ. Đối mặt với những công kích không biết sống chết của thổ phỉ, quân Thanh Nguyệt mặc dù trang bị tốt, tổ chức ổn định, nhưng cũng phải chịu những tổn thất không nhỏ. Trận hình những trường thương chi chít giương lên đã bị quét đi mấy tầng.
Mà thổ phỉ tập kích quân Thanh Nguyệt cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Cùng với đám người dày đặc lúc nãy mà so sánh, quả thực chính là giảm đi phân nửa. Nhưng mà dù cho có một nửa như thế này, nhân số cũng nhiều hơn so với quân Thanh Nguyệt. Cho nên thổ phỉ vẫn còn có thể chống đỡ công kích của quân Thanh Nguyệt như cũ.
Ngay lúc bọn thổ phỉ đã đánh mất lòng tin, chuẩn bị ngừng chống cự để mặc cho quân Thanh Nguyệt tàn sát, thì đột nhiên ở phía sau truyền đến tiếng gào của tiểu đầu mục:
- Các huynh đệ cố gắng cầm cự! Viện quân của chúng ta đang đến! Là kị binh đó! Mọi người thấy thời cơ tới thì tránh đi.
Nghe được tiếng hô hào này, đồng thời cũng nghe được tiếng vó ngựa ở phía sau, bọn thổ phỉ lập tức vùng lên, tinh thần phấn chấn ào ào đánh về phía quân Thanh Nguyệt.
Bọn họ rơi vào trạng thái cuồng nhiệt, căn bản không có chú ý đến câu nói phía sau kia của các tiểu đầu mục. Mặc kệ các tiểu đầu mục ở phía sau lo lắng giậm chân kêu gào.
Lúc này đây kỵ binh ở phía sau đã ngày càng gần, Các tiểu đầu mục của bọn họ không làm gì khác hơn là không kêu gào nữa, đồng thời trong lòng cũng thông minh gật đầu ra hiệu với nhau, sau đó nhanh chóng nép sang hai bên.
Bọn họ vẫn còn có chút hiểu biết. Kỵ binh chỉ cần mất đi lực xung phong thì sẽ bị bộ binh tùy ý xâu xé. Cho nên mặc dù kỵ binh có trực tiếp nhằm về phía đội ngũ đạp chết những kẻ không may kia, bọn họ cũng đành chịu.
Dù sao không phải chính mình chết là được.
Dẫn đầu trong đội ngũ kỵ binh là Lão Đao, nhìn thấy bọn thổ phỉ kia căn bản không có nhường đường, ngược lại còn liều mạng quấn lấy quân Thanh Nguyệt, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp rút cung bắn tên, hiện tại khoảng cách này cũng đủ cho hắn bắn ra hơn mười mũi tên.
Động tác của Lão Đao Bách phu trưởng chính là mệnh lệnh. Kỵ binh ở phía sau lập tức cùng bắn ra liên tục.
Kỵ binh ở phía sau kỵ thuật so với lính hầu thì thấp hơn một tầng, vốn xuất thân là dân binh, mặc dù không có cách nào bắn thẳng đến, nhưng cách đối phương cũng không xa, liền trực tiếp dùng cách bắn cầu vồng, bắn bổng về phía đỉnh đầu của đám người ở phía trước.
Thổ phỉ đang chiến đấu cuồng nhiệt rõ ràng không có ngờ lại bị tập kích phía sau. Trước hết là trúng tên vào giữa lưng ngã xuống đất, sau đó thì vì thổ phỉ liều mạng chen về phía trước, liền bị tên từ trên rơi xuống trúng vai kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống.
Bởi vì đội ngũ kỵ binh của Khang Tư là đi theo đường lộ mà đến. Cho nên toàn bộ tên đều nhằm về một hướng mà bắn tới. Mỗi lần công kích đều làm cho đám thổ phỉ dày đặc xuất hiện một khoảng trống. Khi đội ngũ kỵ binh tiếp cận được với phía trước, trước mặt bọn họ đã lộ ra một con đường phủ kín những thi thể.
Vốn là lổ hổng này rất nhanh sẽ bị lấp đầy, nhưng bọn thổ phỉ bị công kích từ phía sau đã bừng tỉnh chợt hiểu ra, hơn nữa các tiểu đầu mục nhân cơ hội này cao giọng kêu gọi, để cho bọn họ hiểu rõ vì sao những huynh đệ kia phải chết, lập tức khiến cho bọn họ vội vã nép sát hai bên đường.
Kỵ binh thu hồi cung tên lại, đám lính hầu rút mã đao ra, mà những kỵ binh khác thì lại lấy ra trường thương, bắt đầu công kích.
So sánh với kỵ binh xuất thân từ thảo nguyên này mà nói, những kỵ binh Đế quốc lại thích hợp sử dụng thương lúc xung phong.
Đương nhiên, việc này chủ yếu là kỵ binh Đế quốc không phải sở trường là cưỡi ngựa bắn cung. Không giống như kỵ binh thảo nguyên khoảng cách xa thì sử dụng cung tên gần thì dùng mã đao, mà chỉ sử dụng trường thương có phạm vi công kích xa hơn một chút so với mã đao.
Đội ngũ kỵ binh không hề thương tiếc chút nào, giục ngựa đạp lên những thi thể trên mặt đất thành thịt vụn. Mục tiêu của bọn họ chính là đột phá làm tản ra những tên thổ phỉ ở phía trước, vẫn còn đang tấn công vào trận hình của quân Thanh Nguyệt.
Khi quân Thanh Nguyệt còn chưa kịp có phản ứng, hàng ngũ tiên phong mấy chục chiến mã của kỵ binh, đã trực tiếp va chạm vào trận địa trường thương của quân Thanh Nguyệt. Lực đánh vào mạnh mẽ lập tức chia cắt toàn bộ trận hình của đối phương.
Mấy chục kỵ binh kia trong nháy mắt chiến mã va chạm với trường thương, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, kẻ không may thì trực tiếp đụng vào vũ khí mà chết, kẻ may mắn thì sau khi đảo người, nhảy dựng lên vung đao chém loạn xạ.
Mặc dù mất đi hơn mười chiến mã, nhưng trước uy hiếp của kỵ binh đội trường thương địch quân đã bị phá tan. Kỵ binh nối gót theo sau mà đến, động tác cũng không nhiều chỉ là lính hầu thì vung mã đao và kỵ binh thương thì nắm chặt vũ khí trong tay dựa vào tốc độ của chiến mã mà tự động chém ngã hoặc đâm chết địch nhân ở hai bên trái phải.
Thuận theo đó hàng ngàn kỵ binh tạo thành trường xà trận, xông qua trường thương trận đổ vỡ của quân Thanh Nguyệt tấn công vào trận hình liên hợp đao binh và cung tên.
Những tên tiểu đầu mục thổ phỉ này cũng không phải là đầu đất. Vừa nhìn thấy địch nhân bị tấn công suy sụp, lập tức rút đao hét lớn:
- Nhanh! Theo sát sau kỵ binh giết địch! Tạo dựng sự nghiệp đi! Tiền thưởng ở ngay trước mắt.
Nguyên vốn những tên thổ phỉ tránh ra chừa một con đường, mặc dù có chút tức giận vì kỵ binh bắn chết đồng bạn của mình, nhưng sau khi nghe được tiếng kêu gọi của tiểu đầu mục, bọn họ đã sớm phẫn nộ lập tức gào thét phóng ào tới.
Những tên thổ phỉ này tham gia vào, đúng là làm cho những kỵ binh mất chiến mã thở phào nhẹ nhõm. Nếu không cho dù bọn họ có cường hãn đến đâu đi nữa cũng duy trì không được bao lâu, dù sao xung quanh mình đều là địch nhân a.
Đám người Ni Nhĩ lưu lại ở phía sau cũng không phải chờ lâu. Rất nhanh, bộ binh Khang Tư trong trạng thái hành quân cấp tốc đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ni Nhĩ nói khẽ với đám đầu mục:
- Người cưỡi ngựa ở giữa chính là chủ công nhà ta, đám các ngươi kính cẩn một chút.
Đám đầu mục giống như gà con ăn gạo liên tục gật đầu. Bọn họ chỉ liếc nhìn lén một cái liền cúi đầu xuống, hoàn toàn không thấy rõ trong mười mấy kỵ binh kia ai là Khang Tư.
- Đội ngũ kỵ binh đi qua đã bao lâu rồi?
Khang Tư mang theo thân vệ ngừng lại, hướng về phía Ni Nhĩ hỏi.
Bộ binh cũng không có dừng lại, mà được Do An chỉ huy tiếp tục chạy bộ về phía trước.
Do An bây giờ đúng là tràn đầy tinh thần hăng hái, đồng thời cũng rất hưng phấn, bởi vì hắn xuất thân là sư đoàn cảnh bị địa phương của Đế Quốc, là quân nhân đế quốc đầu tiên bước chân lên lãnh địa ngoại quốc, là anh hùng của đế quốc trong việc mở rộng biên cương. Mặc dù sự tích này không được đế quốc ghi lại, nhưng tự mình tưởng tượng một chút hắn đã cảm thấy rất thỏa mãn.
“Nhìn tình huống bây giờ, đi theo gã Thiếu tá này cũng không sai chút nào. Thời gian không bao lâu đã chạy tới bán đảo Phi Ba đánh nhau rồi. Không biết sau này có thể chạy đến khiêu chiến Liên minh tự do hay không? Ha ha! Bắt nạt tiểu bằng hữu bán đảo Phi Ba thế này ta cũng đồng ý. Nhưng nếu đi tìm phiền phức với người khổng lồ, thì cần phải tính toán kỹ lưỡng lại...”
Nghe câu hỏi của Khang Tư mấy đầu mục đang đứng cúi đầu khom lưng lại lập tức trộm nhìn Khang Tư một cái, trong lòng khẽ nói: “Thì ra chủ công mình đang nương nhờ tuổi vẫn còn trẻ như thế này.” Rồi lại cúi đầu xuống.
Ni Nhĩ trước tiên liếc nhìn một cái, phát hiện không có Tương Văn, vội vàng nói:
- Chủ công! Đội ngũ kỵ binh đã đi qua mười mấy phút rồi, phỏng chừng đã đối chiến cùng quân địch. Chủ công! Những đầu mục thổ phỉ này là thần hạ đã báo qua với ngài, nguyện ý làm bầy tôi trung thành của chủ công. Thủ hạ của bọn họ lúc này đang anh dũng chiến đấu cùng quân địch. Kế hoạch của chủ công lần này có thành công hay không, là nhờ nhiều vào sự giúp đỡ của bọn họ.
Ni Nhĩ bây giờ đương nhiên không dám giấu diếm không báo cáo công lao của những đầu mục này. Chẳng lẽ không sợ bọn họ ào ào kéo đến làm phiền chính mình sao?
- A, những người này chính là đầu mục thổ phỉ sao?
Khang Tư liếc nhìn một chút những người đầu mục.
Những người đầu mục này không biết làm sao, cư nhiên lại có thể cảm thụ được ánh mắt như thế của Khang Tư, lập tức quỳ xuống dập đầu nói:
- Tham kiến đại nhân.
- Được rồi, đứng lên đi! Ừ, bởi vì có sự giúp đỡ của các ngươi mới có thể dẫn dụ quân đội trong thành Thanh Nguyệt kéo ra ngoài, các ngươi có nguyện vọng gì không?
Khang Tư xuống ngựa hỏi.
Mặc dù hắn cũng hiểu rõ nguyện vọng của những người đầu mục thổ phỉ này, nhưng dù sao cũng không thể trực tiếp mở miệng nói ra. Nghĩ tới điều này Khang Tư cảm thấy chính mình có hơi dối trá rồi.
Về việc dừng lại ở chỗ này, Khang Tư chính là nhân tiện đợi Tương Văn dẫn đội ngũ vận chuyển vũ khí công thành đến. Hắn không lo chuyện hơn một ngàn kỵ binh và hơn một vạn thổ phỉ giải quyết không được năm ngàn quân Thanh Nguyệt, vả lại còn hai ngàn bộ binh sẽ rất nhanh đến chi viện.
Đồng thời, hắn cũng không tin quét sạch năm ngàn quân Thanh Nguyệt là có thể đánh bại được thành Thanh Nguyệt, tấn công thành trì vẫn còn phải cần khí tài để công thành.
- Đại nhân! Tiểu nhân mong muốn ngài thu ta làm gia thần. Tiểu nhân nguyện ý thề sống chết cống hiến toàn bộ sức lực vì đại nhân.
Đám đầu mục vội vàng quỳ xuống thỉnh cầu.
Khang Tư vừa cười vừa nói:
- Đứng lên đi! Ta đáp ứng.
Hắn không thể chối từ, dù sao người ta cũng mang theo thủ hạ đến bán mạng cho mình mà.
Đám đầu mục lập tức vui mừng tung hô:
- Tạ chủ công nâng đỡ!
Sau đó lại nhảy lên, sửa sang y phục lại một chút, rồi làm một cái đại lễ:
- Hạ thần tham kiến chủ công.
Khang Tư một mặt khoát tay một mặt xoa xoa mi tâm.
Hắn chẳng thể hiểu được như thế nào lại luôn có người đầu nhập vào mình, muốn làm gia thần của mình chứ? Những tên gia hỏa này bán mạng như vậy, lại muốn thu được cái gì? Chỉ cần là một gia thần thôi sao? Nói ra thì quỷ cũng không tin.
Hừ, xem ra chính mình cần phải xem xét một chút chế độ gia thần trên bán đảo Phi Ba này. Tuy là chính mình sẽ không ở lại lâu dài trên bán đảo Phi Ba, nhưng mà những gia thần này cũng phải được sắp xếp ổn thỏa chứ, không biết tình hình thì làm thế nào an bài được đây?
Khang Tư hướng về phía Ni Nhĩ vẫy tay. Ni Nhĩ vui sướng đi sát lại, quỳ trên mặt đất, mà những tên đầu mục kia lại khôn ngoan lui ra phía sau vài bước.
- Chủ công! Ngài có chuyện gì phân phó?
Ni Nhĩ cung kính hỏi, trong lòng hắn rất đắc ý.
“Thế nào? Những tên gia thần mới các ngươi cần phải hiểu rõ ta có nhiều quanh vinh và sủng hạnh hơn chứ?”
Khang Tư ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi Ni Nhĩ:
- Ngươi nói cho ta nghe một chút, chế độ gia thần này là như thế nào? Tại sao thổ phỉ lại hy vọng trở thành gia thần như vậy? Còn có nhân mã của bọn họ, đầu phục ai chẳng được, như thế nào nhất định phải đầu nhập vào ta chứ?
Ni Nhĩ lập tức choáng váng, vội vàng quay đầu nhìn bốn phía một chút mới thấp giọng nói:
- Chủ công! Chế độ gia thần này thực ra chính là chế độ chính trị lấy gia tộc tạo thành mối quan hệ. Còn như thổ phỉ chúng tôi khát khao trở thành gia thần, bởi vì nó thỏa mãn niềm khao khát của chúng ta là có được đất đai.
Hắn cũng không dám để cho những người khác nghe được: Chủ công của mình không ngờ đến ngay cả gia thần là cái gì cũng không biết.
Khang Tư có chút giật mình:
- Chính là vì đất đai sao? Các ngươi binh hùng tướng mạnh, sao không tự mình chiếm lấy một vùng đất nào đó? Nhất định phải có một người chủ công sao? Cho dù không thể chiếm được cũng có thể mua mà.
- Chủ công à! Đất đai của bán đảo Phi Ba không được mua bán, hơn nữa mỗi địa phương đều có biểu trưng chủ quyền. Giống như vùng đất này biểu tượng chính là thành Thanh Nguyệt, không có chủ nhân thành Thanh Nguyệt phân đất, chúng tôi giành đất đai là bất hợp pháp. Không chỉ bình dân sẽ không thừa nhận quyền sở hữu của chúng tôi, ngay cả các thế lực khác cũng sẽ không thừa nhận. Mà sau khi chủ công chiếm được thành Thanh Nguyệt, phân chia đất đai cho chúng ta mới hợp pháp. Như vậy bình dân sẽ đầu nhập vào chúng ta. Khi thủ hạ của chúng ta mỗi người đều có đất đai, cũng từ thổ phỉ trở thành bình dân. A! Còn nữa, sau khi phân chia đất đai, nếu thủ hạ không có ai mưu nghịch, chủ công không thể thu hồi đất đai lại được.
Ni Nhĩ nói đến câu cuối, hắn có chút khẩn trương nhìn Khang Tư, hắn sợ Khang Tư chỉ trả thù lao chứ không cấp đất đai cho gia thần. Mục tiêu theo đuổi của mình quan trọng nhất chính là đất đai, thứ hai mới là tiền a.
- Phân phong gia thần như vậy đất đai nhiều hay ít? Gia thần thì phân ra bao nhiêu đẳng cấp?
Khang Tư đã hiểu sau đó phải phân chia và an bài như thế nào rồi, tiếp tục hỏi.
Ni Nhĩ có chút choáng váng đầu óc, chủ nhân cư nhiên ngay cả đẳng cấp gia thần cũng không biết? Nhưng người mà ngay cả chế độ gia thần cũng không biết thì cũng rất bình thường, vậy thì phải cẩn thận giải thích:
- Giống như chia làm Tổ đầu, Đội trưởng, Phó tướng, Đại tướng, Trung lão, Gia lão có sáu cấp bậc, cấp thấp nhất của gia thần chính là Tổ đầu, lãnh địa vào khoảng năm mươi thạch. Quân đội lệ thuộc trực tiếp vào chủ công, cũng chính là Kỳ bản, cũng có lãnh địa nhiều như vậy. Còn Đội trưởng thì vào khoảng từ một trăm đến hai trăm thạch; Phó tướng thì trên dưới năm trăm thạch; Đại tướng là một nghìn thạch; Trung lão thì trên dưới năm nghìn thạch; Gia lão thông thường thì trên một vạn thạch. Muốn có nhiều hơn thì phải lập được công trạng thì mới được tăng thêm phần thưởng nữa.
Ni Nhĩ cẩn thận nói. Hắn rất khôn khéo, cố ý nói ra những thông lệ không biết đã bao nhiêu năm về trước, thực ra bây giờ đại đa số gia thần của các thế lực, đều chỉ trở thành gia thần khi có một chút lãnh địa tượng trưng cho thân phận. Sau đó gia thần thăng cấp đều là tăng thêm bổng lộc, cũng chỉ là tiền tài mà thôi. Một số rất ít có công trạng to lớn mới có thể được tăng thêm lãnh địa.
Trở nên như thế này chủ yếu vì đầu não của những thế lực khác cũng không phải là ngốc. Nguời nào lại đem đất đai chia nhỏ hết sạch đi chứ? Phải biết rằng một khi đã chia ra rồi thì khó có thể thu hồi lại được, vì vậy trả tiền là thoải mái nhất.
- Thạch? Đối chiếu theo sản lượng lương thực à? Không phải là dựa theo diện tích đất đai để tính toán sao?
Khang Tư kinh ngạc nói. Theo cách này nếu mà đo đạc một vùng đất đai màu mỡ, năm mươi thạch đúng là không nhiều hơn bao nhiêu so với một mẫu đất sao.
Ni Nhĩ nhìn thấy Khang Tư sửng sốt, vội vàng nói:
- Thực ra bổng lộc năm mươi thạch căn bản là không đáng bao nhiêu tiền. Gia thần trên bán đảo Phi Ba không có mấy người dựa vào một chút lương thực này mà sống qua ngày, tuyệt đại bộ phận đều là dựa vào những ngành nghề khác để mưu sinh. Nhưng đất đai chính là tượng trưng cho thân phận, bổng lộc năm mươi thạch có thể chiêu mộ một gã tư binh. Gia thần tạo dựng được sự nghiệp là nhờ dựa vào tư binh. Không có tư binh thì căn bản không có cách nào giành được công trạng, nâng cao địa vị của hắn. Bởi vì một khi chủ công kêu gọi triệu tập, gia thần trên lãnh thổ của mình đều phải xuất binh ra.
- À, nói như vậy, chỉ cần phân chia lãnh thổ ra, thì có thể không cần phải quản lý những gia thần này sao? Nhưng mà nếu chiếu theo kiểu phân đất này, khi phân chia như thế thì đất đai chính là của gia truyền của gia thần. Vậy chủ công thu nhập từ thuế thì sẽ làm sao?
Khang Tư hỏi.
- Ách! Thông thường chủ công nào cũng lưu lại một phần đất đai làm lãnh thổ trực tiếp.
Ni Nhĩ có chút hoảng hốt nói. Hắn không dám nói một phần này là nhiều ít bao nhiêu.
Chính mình nói nhiều cũng không tốt, nói ít đi chủ công sẽ nổi giận, thật sự là phiền phức quá.
- Ha ha! Không biết Ni Nhĩ ngươi muốn thu được bao nhiêu thạch lãnh địa đây? Còn nhớ khi ngươi đầu nhập vào ta, ta không có cho ngươi thứ bậc gì. Dựa theo thông lệ thì là cấp thấp nhất Tổ đầu sao?
Khang Tư cười cười nói.
- Hạ thần không có công lao gì, không dám vọng tưởng, tùy ý chủ công an bài.
Ni Nhĩ mồ hôi lạnh tuôn ra phục lạy xuống nói.
Hắn lo lắng nhất chính là việc này. Tuy là chính mình gia nhập vào Khang Tư sớm nhất, nhưng lúc đó chỉ là vì kế an thân, không có đặc biệt lưu tâm. Hiện tại có lẽ chính mình chỉ là một Tổ đầu thôi! Chủ công sẽ không cấp cho mỗi người năm mươi thạch để xong chuyện đấy chứ? Như vậy chính mình làm sao nuôi sống hơn mười người với danh hiệu gia thần của chủ công được chứ!
- Được rồi, việc này để đến khi đánh bại thành Thanh Nguyệt rồi hãy nói. Ta sẽ dựa theo công trạng để mà an bài!
Khang Tư thấy ở đằng xa xuất hiện bóng dáng của Tương Văn người mình đang chờ, bèn đứng lên nói.
- Tuân Lệnh.
Ni Nhĩ âm thầm quyết định, nhất định phải lập được công trạng to lớn mới được. Bây giờ không phải là lúc theo đuổi địa vị thành chủ, mà là thời điểm quyết định chính mình cần phải cố gắng thu được thật nhiều lãnh thổ đây.
Trở lại tình hình chiến sự ở phía trước. Mặc dù quan chỉ huy của quân Thanh Nguyệt đang áp trận ở phía sau, nhưng mà thấy kỵ binh xông qua đội trường thương thì vội hô lớn:
- Cung thủ bắn tên!
Thế nhưng sau khi đội cung binh kéo được dây cung bắn ra thì kỵ binh đã tới gần ngay trước mặt. Bị những cung tiễn này bắn trúng, chẳng qua chỉ là những tên thổ phỉ chạy theo sau kỵ binh.
Cung binh mặc dù được đao binh che chở, nhưng mà đao binh tự thân mình còn lo chưa xong, cung binh hầu như chỉ có thể kéo được một lần dây cung, sau đó đã bị kỵ binh đánh cho gà bay chó chạy.
Rõ ràng nếu cùng kỵ binh cận chiến xáp lá cà chẳng khác nào cung binh tự tìm chết, ngay lập tức chúng chạy loạn tứ tán tránh né những công kích của kỵ binh. Mà đao binh lúc đang liều mạng chém giết, sau khi phát hiện quan chỉ huy nhảy lên phía trước rất mạnh mẽ, bị một tiễn không biết của người nào bắn ra xuyên qua yết hầu mà chết, thì cũng bỏ hàng ngũ chạy tán loạn vào trong. Toàn bộ trận hình lập tức tan vỡ.
Đội ngũ kỵ binh cũng không dừng lại giữa đội ngũ của quân Thanh Nguyệt, mà sau khi băng qua trận hình đao cung điên cuồng lao đi một khoảng cách ngắn, mới quay đầu trở lại. Nhưng mà lần này cũng không có xông lên tàn sát, mà thu hồi vũ khí lại, lấy cung ra bắn.
Sau khi bắn liên tiếp mấy đợt tên, Lão Đao phát hiện những tên quân Thanh Nguyệt này đã rối loạn rồi, không phải là trốn tránh khắp nơi thì cũng là tụm năm tụm ba chống lại đám thổ phỉ, bọn chúng đã hoàn toàn mất đi tổ chức.
Thấy những việc này, Lão Đao tiến lên trước một bước hô to:
- Đầu hàng thì không giết.
Nhưng mà lời này của hắn khiến cho vài tên sĩ quan cấp thấp của quân Thanh Nguyệt hô lớn:
- Không được nghe lời của hắn! Vì chủ công, tử chiến cho ta.
Mấy người sĩ quan này không biết rằng: tiếng quát tháo của bọn họ không những không khiến cho bọn lính đồng tình, ngược lại chính mình lại giơ đầu ra cho người ta thấy.
Vừa mới hô xong, lập tức bị Lão Đao bắn chết.
Lão Đao coi thường bỏ cây cung xuống, tiếp tục hô to:
- Đầu hàng thì không giết!
Mấy tên cung binh hiểu rõ hết hi vọng đào tẩu, mà cũng không thể vứt bỏ tính mạng của mình, đồng thời cảm thấy chính mình rất hư nhược, lập tức chúng ném cung xuống đất hô lớn:
- Đừng có giết ta! Ta đầu hàng.
Lão Đao chỉ tay sang khoảng đất trống bên cạnh, nói với mấy tên cung binh kia:
- Đến bên kia đứng đợi.
Mấy người cung binh kia lập tức dè dặt chạy đến bãi đất trống, hoảng sợ lui vào trong góc.
Lão Đao không thấy có thêm người nào đầu hàng, vung tay lên, hơn một ngàn mũi tên nhọn lại một lần nữa cắm vào da thịt của những tên quân Thanh Nguyệt đang quơ vũ khí kia.
Tiếp sau đó, mười mấy tên kỵ binh lại một lần nữa hô lên câu nói đầu hàng thì miễn chết, chiêu này lập tức làm cho những tên lính Thanh Nguyệt ở bên cạnh đầu hàng hơn mấy trăm người.
Đám lính hầu xuất thân từ thảo nguyên đối với loại uy bức đầu hàng này cũng nắm bắt rất tốt, cũng không quan tâm bên mình chỉ có một ngàn người, cứ như thế ngang nhiên hướng về mấy nghìn tên quân Thanh Nguyệt chiêu hàng.
Ở trong công kích như thế này mỗi lần quát một câu, và ảnh hưởng của Thổ phỉ ở bên cạnh hưng phấn chém giết, quân Thanh Nguyệt đã bị phá tan sĩ khí. Rốt cuộc sau ba lần vừa bắn vừa chiêu hàng, rốt cuộc quân Thanh Nguyệt cũng chen lấn nhau hướng về kỵ binh xin hàng. Bởi vì những tên thổ phỉ kia cư nhiên không tiếp thụ đầu hàng, vẫn chém giết tù binh như cũ.
Nếu như không có những tiểu đầu mục hiểu rõ ý đồ của lão đại mình nên ngăn lại, sợ rằng những tên thổ phỉ này nổi hung tính chém giết, không những chỉ chạy đến bên cạnh kỵ binh chém giết, thậm chí còn có thể phóng binh khí nhằm ngay đội ngũ kỵ binh nữa.
Chiến đấu kết thúc, bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Thực ra khi chiến đấu còn đang tiến hành, những tên thổ phỉ đã bắt đầu dọn dẹp chiến trường rồi.
Toàn bộ những thi thể, không phân chia địch ta đều bị bọn họ vơ vét sạch không chừa, đáng lẽ bọn thổ phỉ còn nhặt luôn binh khí của những tên quân Thanh Nguyệt đầu hàng, nhưng mà Lão Đao bọn họ đã có dự kiến trước, vượt lên phía trước từng bước thu gom lại những vũ khí của hàng binh.
Đội kỵ binh không biết những thứ vũ khí này trong mắt thổ phỉ chính là tiền, nên bị đội ngũ thổ phỉ không có hảo ý vây quanh thành đoàn. Ngay cả đám tiểu đầu mục nổi nóng hô to gọi nhỏ giáo huấn thủ hạ, bọn thổ phỉ cũng không tản ra.
Mà bọn tù binh lại kinh hoàng khiếp sợ trốn ở chính giữa đội kỵ binh để được bảo vệ. Cả chiến trường xuất hiện bầu không khí thật quỷ dị. Nếu như không phải sức chiến đấu của đội ngũ kỵ binh thực sự cường hãn, sợ rằng một nhóm thổ phỉ đã thay đổi vũ khí lập tức phát động công kích.
Đúng lúc này, từ con đường bên kia truyền đến tiếng bước chân ầm vang, mấy nghìn quân sĩ được vũ trang hạng nặng xuất hiện. Nhìn thấy đội quân này cùng với đội ngũ kỵ binh phục sức giống như nhau, bọn thổ phỉ bắt đầu rối loạn cả lên.
Do An mặc dù không rõ vì sao cùng một phe lại có thể giằng co như vậy, nhưng hắn cũng không chần chừ liền ra lệnh một tiếng, lập tức binh sĩ tản ra bao vây gần cả vạn tên thổ phỉ lại.
Thổ phỉ bây giờ chẳng khác nào bị người ta tiền hậu giáp kích, mặc dù bọn họ nhiều người, nhưng mà không dám loạn động, chỉ có đám tiểu đầu mục kia vội vàng chạy toán loạn ở hai đầu miệng kêu gào là hiểu lầm. Mặc dù không ai để ý đến bọn hắn, nhưng hai bên cũng không có xảy ra chiến đấu. Dù sao tất cả mọi người cũng hiểu rõ cấp trên của mình muốn làm gì.
Do An nhìn thấy tình hình như thế này có vẻ không ổn, lập tức ra lệnh cho vài quân sĩ nhanh chân chạy đi báo cáo. Trong chốc lát, một hồi tiếng vó ngựa đã vang lên.
Những tên đầu mục và Ni Nhĩ cũng được hưởng thụ một phen mùi vị được ngồi trên lưng ngựa. Những tên đầu mục này sau khi xuống ngựa đầu tiên là vẻ mặt nịnh nọt hướng về phía kỵ sĩ nói lời cảm ơn, sau đó như hung thần ác sát nhằm về phía bọn thổ phỉ, quyền đấm cước đá rống lên:
- Làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa à? Lại dám bao vây quân đội trực thuộc chủ công sao? Còn không nhanh chóng xếp thành hàng cho chủ công kiểm tra!
Bọn thổ phỉ nghe nói như vậy thì ngẩn người ra, sau đó lập tức lủi sang bên trái chạy sang bên phải loạn thành một đoàn. Một hồi lâu sau tiếng quát của đám đầu mục, mới sắp xếp được thành hơn mười hàng cong queo đứng lặng im. Sau đó dưới sự chỉ đạo của đám đầu mục, hướng về phía Khang Tư quỳ xuống hành lễ:
- Bái kiến chủ công!
Khang Tư khoát khoát tay:
- Đứng lên đi.
Nhìn thấy thần sắc của những tên thổ phỉ này nhìn mình. Khang Tư quả thật là chẳng biết nói gì. Bởi vì trong mắt những tên thổ phỉ này, tất cả đều toát ra thần sắc kích động. Xem ra những tên này cũng hy vọng là người có được đất đai đây.
Xem ra ngoại trừ lúc nãy thu vài người làm gia thần ra, trong đội ngũ đầu mục còn có mấy trăm người giống như vậy. Những người này tuy là cùng ở dưới trướng một đại đầu mục, nhưng lại cũng xếp thành cả hàng.
Gia thần ơi gia thần? Khang Tư cảm thấy có chút buồn cười. Bởi hắn nghĩ đến câu nói kia được lưu truyền trong giới quý tộc: “Lệ thuộc là lệ thuộc nhưng không phải lệ thuộc ta.” Thay lời khác thì là: “Chủ công ơi chủ công không phải là chủ công của ta.”
Ha ha, chế độ phân phong như thế này thật sự có chút loạn, may mà mình không phải là người của bán đảo Phi Ba.
Khang Tư đánh thành Thanh Nguyệt, mặc dù lúc đầu là bởi vì bảo vệ thủ hạ mà phải bất đắc dĩ giết chết thiếu chủ thành Thanh Nguyệt, ngoài ra chính là vì kiểm soát nguồn hàng hóa buôn lậu và luyện binh. Cho tới bây giờ hắn cũng không có nghĩ đến sau khi chiếm được thành Thanh Nguyệt ở chổ này xưng bá xưng vương. Hắn vẫn như cũ nhớ rõ thân phận của mình: là tham mưu của liên đội năm, lữ đoàn năm, sư đoàn cảnh bị của tỉnh Hải Tân vùng biển đế quốc Áo Đặc Mạn.
Tuân theo mệnh lệnh ở lãnh địa đợi đúng một năm, hắn phải đi thực hiện chức vụ, bây giờ chính là vừa buôn lậu vừa xây dựng lãnh địa làm nhiều chuyện như vậy xảy ra, đều là vì sau khi nhận chức, những thủ hạ đi theo mình có thể có một mảnh đất đặt chân. Nếu như chính mình có thể đưa tất cả mọi người đến đây, hắn mới mặc kệ bất cứ cái lãnh địa nào.
Nếu như thất bại? Thất bại thì thất bại, không quan trọng, chính mình quay lại hải thuyền còn có thủy thủ bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui. Chỉ cần tổn thất không lớn là được, dù sao luyện binh thực chiến không thể không có tổn thất. Đương nhiên, từ nơi này có thể lên thuyền rời đi, chỉ có thể là thủ hạ và gia thuộc của Khang Tư, ngoài ra đám thổ phỉ kia cũng không có phần.
Nói hắn vứt bỏ những tên Thổ phỉ mới đầu nhập vào quân mình? Dường như những tên thổ phỉ này cùng hắn đều là kết hợp vì lợi ích, nếu đã vì truy cầu lợi ích mà đến, vậy thì phải có sự chuẩn bị tổn thất từ trước. Khang Tư sẽ không vì lợi ích của những tên thổ phỉ này mà bán mạng được.
Khi Do An cơ trí nhìn thấy Khang Tư liền tiến lại gần báo rõ những tình huống này một lần. Khang Tư đối với loại tình huống giằng co lẫn nhau như thế này cũng không có lưu tâm. Dù cho hai bên liên quân phát sinh chuyện tranh giành chiến lợi phẩm, việc này hắn đã thấy rất nhiều. Nhưng mà hình như bây giờ những tên thổ phỉ này cũng là thuộc hạ của mình rồi, mặc dù là thuộc hạ của gia thần, nhưng mà mình cũng có thể chỉ huy được.
Nghĩ như vậy, Khang Tư nói với Ni Nhĩ:
- Trang bị của những tên tù binh này đều cho các ngươi, các ngươi chọn người trang bị vũ khí này. Phân phối sĩ quan thành lập quân đội. Những người khác không có vũ khí thì phụ trách áp giải những tù binh kia.
Ni Nhĩ lại đắc ý rồi, chủ công giao cho mình phụ trách nhiệm vụ này, chẳng phải là trước mặt những gia thần đó chính thức xác nhận địa vị đứng đầu gia thần của mình sao? Cho nên hắn lập tức vênh váo tự đắc bắt đầu phân bổ công tác.
Lão Đao của đội kỵ binh sau khi đem những vũ khí tước đoạt được chuyển giao, lập tức dẫn hàng ngũ hướng về phía thành Thanh Nguyệt đánh tới. Tuy là những tù binh này nói trong thành chỉ còn có ba ngàn bộ binh và sáu trăm kỵ binh. Mặc dù thành chủ mời lính đánh thuê cũng cần phải mất thời gian vài ngày. Nhưng Lão Đao bọn họ vẫn còn hy vọng rèn sắt khi còn nóng. Cho dù không có cách nào công thành, như vậy cũng có thể cắt đứt những mối liên lạc của thành trì với bên ngoài.
Những tên thổ phỉ do không biết là thống nhất và cùng chung dưới màu cờ sắc áo, vẫn còn để đầu mục quát mắng. Dù sao cũng rất phối hợp với công tác của Ni Nhĩ, chỉ trong chốc lát đã chọn ra bảy ngàn tên quân sĩ cường tráng trang bị đầy đủ.
Bảy ngàn quân Thanh Nguyệt ra quân chẳng khác nào tặng vũ khí và trang bị cho thổ phỉ. Bây giờ những quân sĩ này được chọn ra, toàn thân trang bị đều là của quân Thanh Nguyệt, nếu như không có cắm một cờ tam giác sau áo giáp, sợ rằng cùng với quân chính quy Thanh Nguyệt giống y hệt nhau.
Còn lại hơn hai ngàn thổ phỉ già cả và yếu nhược, tuy là rất không hài lòng, nhưng mà vẫn nghe lệnh cầm lấy mộc thương và đao sứt mẻ, trông coi hơn ba ngàn tên tù binh quân Thanh Nguyệt.
Tuy là nhân số và thể chất trong đó có khác biệt lớn, nhưng tù binh quân Thanh Nguyệt hoàn toàn không dám gây chuyện.
Những tên này đều là lão thổ phỉ lâu năm, không những bản thân hung hãn dị thường, mà chỉ bằng vào ánh mắt cũng có thể khiến người ta phát run. Đồng thời bây giờ nhìn chung có cơ hội giành được đất đai, bọn họ tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào phá hoại, tuyệt đối là thần chặn giết thần, ma cản thì giết ma.
Tên Ni Nhĩ này rất là tinh ranh, khi phân phó sĩ quan hắn đưa ra bảy chức vụ Thiên phu trưởng để cho những tên gia thần mới tranh giành nhau, mà hắn lại cho gia thần của mình đảm nhiệm chức Thập phu trưởng. Chờ đám gia thần mới quyết định được Thiên phu trưởng, chuẩn bị quyết định Bách phu trưởng thì Ni Nhĩ cũng đã nắm trong tay ba Bách nhân đội của thổ phỉ cường hãn nhất tạo thành.
Bởi vì nhân số ít, hơn nữa thấy Ni Nhĩ là lão gia thần phân chia ở bên trên, đám gia thần mới cũng không có tính toán, nhưng bọn họ đã quên là Ni Nhĩ lúc đầu cũng chỉ có mấy chục tên thủ hạ, bây giờ lại biến thành ba trăm người.
Tuy nhiên thổ phỉ thay đổi thành quân đội xếp hàng ngũ vẫn con queo như cũ, nhưng so ra cũng không giống như trước đây, như đàn ong vỡ tổ chạy tán loạn theo đại đầu mục. Sĩ quan cơ sở cũng hiểu được hành động theo Thập phu trưởng như vậy.
Nhìn thấy quân sĩ thổ phỉ này thoáng cái thành quân đội, Khang Tư đối với bọn họ có thêm một chút coi trọng. Mặc dù có giúp đỡ của các gia thần mới khác, nhưng như thế nào cũng là có sự tham mưu của Ni Nhĩ đây.
Khi Khang Tư chuẩn bị ra lệnh cho Do An chỉ huy đội ngũ tiếp tục tiến lên, một gã kỵ binh cấp tốc chạy về bẩm báo nói:
- Đại nhân, đội kỵ binh tiền phương của ta gặp phải kỵ binh địch quân, hiện giờ đã tiêu diệt kỵ binh của địch. Địch quân không người nào chạy thoát toàn bộ bị tiêu diệt, thu được toàn bộ chiến mã, trong đó có hơn năm trăm con có thể lập tức sử dụng.
- Làm tốt lắm, bên ta tổn thất bao nhiêu?
Khang Tư vội hỏi.
- Bên ta tổn thất rất nhỏ, không người nào chết trận, chỉ là có hơn mười người không cẩn thận té bị thương.
Kỵ binh nói ra khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ.
- Cái gì? Như thế nào lại dễ dàng chiến thắng như vậy?
Khang Tư rất là kinh ngạc, mặc dù chính mình cũng đã biết kỵ binh bên mình đại bộ phận là kỵ binh thảo nguyên, kỵ thuật và tiễn thuật rất là lợi hại. Nhưng mà không thể lợi hại đến trình độ này được? Lại có thể không chết người nào mà giết sạch hơn sáu trăm kỵ binh của đối phương.
Mà Ni Nhĩ và những tên gia thần này ở bên cạnh lại trợn mắt há hốc miệng ngẩn người ra.
Bọn họ không nghi ngờ kỵ binh nói láo, báo cáo láo kết quả còn có khả năng, nhưng báo cáo thiệt hại thì làm giả không được, chỉ cần tra một tí là biết ngay. Kỵ binh của chủ công cư nhiên lại lợi hại như vậy sao? Không những chỉ trong chốc lát như vậy đã tiêu diệt sạch kỵ binh bảo bối của thành Thanh Nguyệt, không chết một người nào mà còn thu được toàn bộ chiến mã. Thật sự là lợi hại không thể tưởng tượng nổi nha.
Gã kỵ binh lộ vẻ mặt coi thường nói:
- Kỵ binh của thành Thanh Nguyệt là trọng kỵ binh, không những không thể cưỡi ngựa bắn cung, mà tốc độ lại rất chậm chạp. Bọn họ cho rằng bao bọc áo giáp khắp toàn thân là có thể xem thường cung tiễn, lại ngốc đến mức ào ào vung trường thương phóng tới hướng chúng tôi, kết quả là bị chúng tôi vừa lùi vừa bắn tiêu diệt hơn phân nửa. Chờ khi bọn hắn đào tẩu, lại bị chúng ta nhẹ nhàng đuổi theo tiêu diệt những tên còn lại. Cứ như vậy ngoài hơn mười mấy con chiến mã bị địch quân tự mình làm bị thương ra, những chiến mã khác thì hoàn hảo không có hao tổn gì.
Biết được hình dạng của kỵ binh thành Thanh Nguyệt Ni Nhĩ nhịn không được hỏi:
- Vị đại nhân này, kỵ binh thành Thanh Nguyệt toàn thân mặc giáp, cung tiễn làm sao có thể bắn chết họ được vậy?
Kỵ binh có chút không lưu tâm nói:
- Rất đơn giản đấy! Khi đối mặt thì trực tiếp bắn vào mắt, khi quay lưng bỏ chạy thì dùng dây thừng quăng vào cổ mà kéo, sau khi rơi xuống ngựa thì kéo chạy vài vòng là xong.
Nghĩ đến bộ dạng những tên kỵ binh kia bị chụp dây vào cổ rồi kéo lê trên mặt đất, Ni Nhĩ cả người nổi lên một trận buồn nôn và lạnh lẽo, hơn nữa mồ hôi lạnh cũng chảy ra. Bởi vì những tên kia mặc giáp toàn thân chỉ có con mắt trên mặt nạ bảo hộ là có lỗ hổng, lại có thể bắn chính xác vào mắt sao?
Có phải là người không chứ!
Khi mọi người còn đang chấn kinh, lại có một kỵ binh nữa chạy tới báo cáo:
- Đại nhân! Đội kỵ binh sau khi tuần sát bốn phía, phát hiện có vô số hàng ngũ địch quân hướng về phía thành Thanh Nguyệt tập hợp.
- Rất nhiều hàng ngũ sao?
Mọi người lại bị hù dọa cho hoảng sợ, cái từ vô số này tuyệt đối biểu thị số lượng khổng lồ, chính mình như thế này làm sao có đủ người để quét sạch bọn họ đây?
- Bao nhiêu người?
Khang Tư vội hỏi.
Nếu như địch nhân quả thật là rất đông, chẳng hạn như hơn mười vạn mà nói, như vậy hắn tuyệt đối không nói hai lời lập tức quay đầu rời đi. Thằng ngu cũng không dựa vào mấy ngàn người mà ở trên lãnh thổ của địch cùng với hơn mười vạn quân địch tác chiến.
- Nhiều thì mấy trăm người, ít thì khoảng vài người.
Kỵ binh hồi đáp.
Nghe nói như vậy mọi người lập tức thở nhẹ ra một hơi, nhưng mà Ni Nhĩ lại kinh hô:
- Không xong! Thành chủ Thanh Nguyệt phát ra lệnh triệu tập rồi!
Tác giả :
Huyền Vũ