Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 29: Đứa trẻ của bọn họ không còn
"Được rồi mà, em cũng biết điều đó! Em có ba người anh trai lợi hại như vậy, làm gì có người nào lại dám bắt nạt em chứ?" Ương Ương cười ngọt ngào, lúc này cô mới tựa vào trên cánh tay của anh Hai: "Anh Hai, mẹ có khỏe không? Còn anh Cả và anh Ba nữa, hai người đó thế nào?"
"Cũng rất tốt, chỉ có điều là mẹ rất nhớ em."
Tròng mắt của Ương Ương chợt thấy cay cay rất khó chịu, cô gắng gượng kiềm chế lại nước mắt của mình: "Lần này em về nhà chơi, nhất định sẽ phải ở bên mẹ thật nhiều."
Ở Hàng Châu hai mươi ngày, Ương Ương cứ bám dính lấy mẹ, một tấc cũng không rời. Cô uống trà, nói chuyện phiếm, tản bộ vui đùa cùng với mẹ ở trong khuôn viên của gia đình nhà mình. Quả thực Ương Ương cảm thấy vô cùng vui vẻ. Ba anh trai của cô hàng ngày cũng đều tan việc sớm hơn một chút, để cùng cô nói chuyện giải buồn, lại còn mang về cho cục cưng còn ở trong bụng mẹ, vẫn chưa ra đời kia, một đống lớn đủ thứ.
Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi. Chỉ chớp mắt một cái, đã đến lúc Ương Ương phải rời đi., Mặc dù người trong nhà cũng không hề muốn cô rời đi, nhưng mà con gái đã gả ra ngoài, làm sao có thể cứ giữ lại ở nhà mẹ của mình mãi được chứ?
Ương Ương gắng sức nén lại nước mắt, cố không để cho mình bật khóc. Cho đến lúc sắp phải lên xe rời đi, mẹ cô rốt cuộc cũng đã không thể nín nhịn được nữa, kéo cô sang một bên: "Con gái yêu của mẹ, nếu như không thể không ly hôn, con và đứa nhỏ cứ về lại Hàng Châu, mẹ sẽ nuôi con cả đời."
Ương Ương kinh ngạc nhìn mẹ. Cô tự cho là những ngày qua mình đã giả bộ rất tốt rồi, nhưng thế nào mà mẹ vẫn có thể nhìn thấu được chuyện trong lòng cô như vậy?
"Con là con gái của mẹ, là miếng thịt từ trên người mẹ cắt ra như thế, con sống cuộc sống như thế nào, có tốt hay không, làm sao mẹ lại không biết rõ được chứ? Chẳng qua là con không đành lòng nhìn thấy mẹ phải đau lòng mà thôi… Nhưng mà mẹ cũng không nhẫn tâm vạch trần sự thật, mẹ biết lòng hiếu thảo của con, nhưng mà Ương Ương à..."
Tống phu nhân nghẹn ngào hồi lâu, mới nhẹ nhàng ôm lấy con gái: "Con ở Hàng Châu này lâu như vậy, đến một cú điện thoại thôi, chồng con, nó cũng chưa từng gọi tới đây! Mẹ cũng biết… con gái, mẹ đã sai lầm rồi, mẹ thật sự đã quá sai rồi! Chỉ vì mẹ quá quan tâm đến chút sản nghiệp mà ba ba của con để lại, mà đã hy sinh hạnh phúc của con. Con gái à, con trở về nhà chồng của mình đi thôi! Con cũng không cần phải suy nghĩ gì nhiều đâu, nếu cảm thấy không vui, con cứ ký giấy ly hôn, rồi quay về nhà mình mà sống! Mẹ ở nhà vẫn luôn luôn chờ đón con."
"Mẹ..." Trong nháy mắt nước mắt của Ương Ương tuôn trào như vỡ đê. Cô dùng sức gật đầu thật mạnh. Cho đến bây giờ, một chút xíu trói buộc cuối cùng trong lòng cô, rốt cuộc cũng đã bị bóc trần ra rồi. Cuối cùng, cô cũng đã có thể không cần phải nén nhịn tất cả mọi chuyện nữa rồi! Cô cũng không cần biện cho mình một lý do nào đó, để ép buộc bản thân phải ở lại bên cạnh Trần Tấn Nhiên nữa. Cô cũng đã có thể lựa chọn ly hôn, rời khỏi Trần Tấn Nhiên, thành toàn cho anh được sống cùng với người con gái mà mình thích kia.
Cho đến lúc lên máy bay, nước mắt của Ương Ương cũng chưa từng ngừng rơi. Cô khóc suốt dọc đường. Khi về đến nhà, đôi mắt của cô đã sưng mọng đến dọa người. Trong phòng rất an tĩnh, thím Lý nói, Trần Tấn Nhiên và Y Lan đã trở lại.Trần Tấn Nhiên đi đến công ty, Y Lan ở trong phòng nghỉ ngơi.
Ương Ương liền đi lên lầu. Khi cô vừa định vào phòng ngủ của mình, thì cánh cửa phòng ngủ chính chợt mở ra, Y Lan mặc một bộ quần áo ngủ rộng rãi, vẻ mặt còn đang ngái ngủ, đứng ở nơi đó cười híp mắt nhìn cô: "Ương Ương, chị đã về rồi hả?"
"Ừ." Ương Ương nhẹ nhàng gật đầu một cái, thoáng mỉm cười: "Tôi vào phòng đây."
"Chị chờ một chút đã. Tôi ở nước ngoài về, có mang theo một chút quà để tặng chị, hiện tại tôi sẽ đi lấy cho chị."
"Không cần đâu, thật..." Lời của Ương Ương còn chưa dứt, Y Lan đã xoay người đi vào trong phòng ngủ. Thím Lý thấy dáng vẻ khách khí kia của Y Lan, cũng đã cảm thấy rất yên tâm xoay người đi ra cửa mua thức ăn. Bà ngẫm nghĩ, cần phải mua một chút rau xanh, nước trái cây tươi mới để bồi dưỡng cho Ương Ương và bảo bảo, vì vậy chân bước không ngừng, đi ra cửa, lên xe.
"Chị nhìn xem, đây là đồ mà tôi và anh Tấn Nhiên đã cùng nhau chọn lựa, chị có thích không?"
Trong tay Y Lan là một bức tranh. Bức tranh kia được dùng những hạt lúa mạch dính lên trên. Trong bức tranh là một cặp tình nhân xinh đẹp, phía sau cặp tình nhân, đứng cách đó không xa, là hình một con lợn bằng bìa cứng nhìn vừa xấu xí vừa bẩn thỉu. Y Lan giơ bức tranh ở trong tay cho Ương Ương nhìn: "Chị nhìn xem, thấy dễ thương không, tặng cho chị đó!"
Ương Ương không nhận, chỉ liếc mắt lạnh lùng nhìn Y Lan: "Theo tôi thấy, bức tranh này cô nên giữ lại thì mới thật thích hợp nhất."
Y Lan không ngờ đến Ương Ương sẽ trả lời một câu như vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn cô, lời đã vọt ra miệng: "Tại sao?"
"Tôi và Trần Tấn Nhiên là vợ chồng, như vậy, trong này vẽ trong một đôi tình nhân dĩ nhiên là chỉ hai chúng tôi rồi, về phần có một số thứ gì đó còn sót lại..." Ương Ương giống như cười, như không cười, liếc nhìn Y Lan một cái: "Chính tự cô hãy tự mình lĩnh hội đi."
Trong nháy mắt sắc mặt Trần Y Lan chợt biến đổi. Cô ta thật không ngờ rằng, một người tính tình vẫn luôn đơn giản như Ương Ương, vậy mà lại có thể nói ra câu nói với ngữ điệu như thế. Hai người các cô, mặc dù giống như nước lửa không thể dung nạp với nhau, nhưng cũng vẫn coi như là bình an vô sự. Hơn nữa, giữa Ương Ương và cô ta cũng chưa từng bao giờ phát sinh những chuyện cãi vã với nhau. Cho nên Y Lan mới có thể công khai làm chuyện lăng nhục Ương Ương như vậy. Chỉ có điều, Y Lan thật sự không ngờ rằng, cô ta rời đi bất quá mới hai mươi ngày, thế nhưng Tống Ương Ương đã thay đổi giống như trời long đất lở vậy!
Trong lòng Ương Ương giờ đây, đã không còn sợ hãi những chuyện có liên quan đến ly hôn nữa, cho nên cô cũng không còn là một chiếc bánh bao giống như trước đây nữa! Ngày trước Ương Ương chỉ sợ "đắc tội" với Trần Y Lan, sau đó cô sẽ bị Trần Tấn Nhiên đuổi ra khỏi cửa một cách nhục nhã. Nhưng bây giờ, đã có thể coi như là chân chân thật thật chứng minh một điều, ở trước mặt Trần Y Lan, Tống Ương Ương cũng không phải là một người hiền lành.
"Tống Ương Ương, kết hôn thì đã sao chứ? Chị không biết rằng trên đời này còn có một từ nữa, gọi là ly hôn hay sao?"
Hiển nhiên Trần Y Lan có chút tức giận bởi mình bị bại trận. Cô ta ném luôn bức tranh trong tay xuống trên mặt đất, hạ bớt giọng nói của mình xuống, mở miệng hung hăng phun ra một câu cực kỳ tàn nhẫn.
"Dù còn một ngày hai chúng tôi chưa ly hôn, thì cô vẫn chính là kẻ thứ ba." Ương Ương liếc mắt lướt nhìn Trần Y Lan một cái, khóe môi xinh đẹp hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt. Cô đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, bước vào trong phòng: "Tôi đang mệt mỏi, muốn được nghỉ ngơi một lúc."
"Chị không được đi!" Y Lan đưa tay kéo quần áo của Ương Ương. Trần Y Lan bị chọc tức đến mức toàn thân run rẩy. Người phụ nữ này lại dám nói cô ta là “kẻ thứ ba” kia chứ! Khi Trần Y Lan cô và Trần Tấn Nhiên đã cùng nhau, thậm chí còn không biết cô ta ở nơi nào nữa!
"Tôi và anh Tấn Nhiên là thanh mai trúc mã. Khi tôi mười sáu tuổi thì đã cùng với anh ấy rồi, tại sao chị còn muốn tranh giành anh ấy với tôi?" Trần Y Lan la hét, mắt như muốn nứt ra, giọng nói the thé, không ngừng vang vọng ở trong phòng. Sau chuyến bay dài, Ương Ương cảm thấy trong người cực kỳ mệt mỏi khó chịu, hơn nữa trong bụng cô còn đang mang thai cục cưng như thế. Lúc này cô chỉ muốn được đi tắm rửa, ngâm người trong nước nóng cho thân thể được thoải mái thư giãn một chút, sau đó sẽ đi ngủ một giấc thật ngon lành, hoàn toàn không muốn dây dưa gì nhiều thêm với Trần Y Lan...
"Ai muốn tranh giành với cô, nếu như cô muốn, hiện tại tôi sẽ nhường lại cho cô!" Ương Ương tùy tiện ứng phó một câu, đưa tay phải đẩy tay Y Lan ra. Ai ngờ vừa mới đẩy ra, Y Lan lại xông tới gần để lôi kéo cô. Ương Ương một lòng che chở cho cục cưng, không muốn để cho Y Lan đến gần người mình. Vào lúc Y Lan lại vừa xông lại níu kéo quần áo của cô, Ương Ương cũng thuận thế đẩy Y Lan đi ra. Lúc nãy hai người vừa kéo vừa xô đẩy nhau như thế, nên đã kéo nhau đến lối đi xuống thang lầu. Bị Ương Ương đẩy một cái như vậy, trọng tâm của Y Lan không vững, lập tức bị mất thăng bằng mà ngã xuống bên dưới. Mà Y Lan lại đang lôi kéo quần áo của Ương Ương, cho nên Ương Ương cũng bị lực kéo khổng lồ kia kéo theo, lăn xuống dưới cùng với Y Lan...
Thân thể cứ thế lăn xuống bên dưới theo từng bậc thang một. Cái bụng mềm mại của Ương Ương cũng đã bị va đập vào bâc thang không biết bao nhiêu lần. Ương Ương bị va đập, sợ hãi thét đến chói tai, trong lúc rối ren cô vẫn nhớ phải bảo vệ cục cưng, nhưng cũng đã chạm thấy máu tươi dính nhơm nhớp...
Cô hét lên một tiếng thê thảm, rồi cứ thế lăn lông lốc cùng với Y Lan, xuống tận bậc thang cuối cùng tại lầu dưới. Y Lan nằm yên lặng ở trên mặt đất, bên dưới chiếc áo ngủ màu trắng của Y Lan đã nhuộm thành màu đỏ của máu. Bàn tay của Ương Ương cũng đầy máu tươi, cô nằm ở nơi đó kinh ngạc nhìn Y Lan, tại sao... Tại sao Y Lan lại bị chảy nhiều máu như vậy?
Cô gắt gao che lấy bụng mình. Lúc này ở trong bụng của cô từng hồi từng hồi đau nhức đang ập tới. Cô vẫn còn chưa bị ra máu, đứa trẻ có thể còn cứu được. A di đà Phật, cô thật là phúc lớn mạng lớn!
Những người hầu trong nhà nghe thấy tiếng động, đã sớm ba chân bốn cẳng chạy tới. Có người gọi điện thoại cho bệnh viện, có người gọi điện thoại cho Trần Tấn Nhiên. Trong phòng khách đã trở nên rối loạn hoàn toàn, mọi người cũng không ai biết, bây giờ cần phải làm cái gì cho tốt.
Ương Ương cảm thấy cảm giác đau đớn kia càng ngày càng kịch liệt. Cô ra sức bao phủ lấy bụng của mình. Có một cảm giác đau đớn tựa như thân thể sắp sửa bị chia tách ra vậy, đang được truyền đến ngày một rõ ràng… Ương Ương có một loại cảm giác khác lạ, cô đã không thể giữ nổi con của mình nữa rồi...
Sắc mặt Y Lan trắng bệch như tuyết, mặc dù người giúp việc đã cố gắng cầm khăn lông lau đi, muốn cầm máu. Nhưng lúc này máu vẫn cứ thế ào ạt chảy ra bên ngoài.
Chẳng lẽ Y Lan cũng mang thai? Ương Ương đau đến mức thần kinh tựa như cũng sắp bị đứt đoạn ra vậy. Cô thật sự không còn rảnh để bận tâm đến người khác nữa. Đúng lúc ấy thì vang lên giọng nói của Trần Tấn Nhiên. Anh lớn tiếng gọi, âm thanh lập tức truyền vào trong màng nhĩ của Ương Ương...
Đột nhiên Ương Ương bỗng giật nảy mình lên một cái, nhìn thấy đáy mắt Trần Tấn Nhiên đỏ bừng, đang sải bước thật nhanh đi vào. Trần Tấn Nhiên liếc nhìn Trần Y Lan nằm trong vũng máu, giống như đã bị phát điên lên rồi, vội xông lại: "Y Lan, Y Lan, em làm sao vậy!"
Y Lan nằm yên lặng, cũng không hề nhúc nhích một chút xíu, sắc mặt tái nhợt, nhìn còn thấy chói mắt hơn cả ánh sáng đèn.
Người giúp việc đứng ở xung quanh, không người nào dám lên tiếng. Trần Tấn Nhiên đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng khách, ánh mắt liền rơi vào trên mặt Ương Ương. Trần Tấn Nhiên chợt đứng lên, một ngón tay chỉ vào chóp mũi Ương Ương: "Là cô, là cô làm hại có đúng hay không? Cô đúng là loại phụ nữ có lòng dạ rắn rết! Cô có biết là Y Lan đang mang thai hay không? Cô dám giết chết đứa con của chúng tôi, cô thật là đê tiện..."
"Cũng rất tốt, chỉ có điều là mẹ rất nhớ em."
Tròng mắt của Ương Ương chợt thấy cay cay rất khó chịu, cô gắng gượng kiềm chế lại nước mắt của mình: "Lần này em về nhà chơi, nhất định sẽ phải ở bên mẹ thật nhiều."
Ở Hàng Châu hai mươi ngày, Ương Ương cứ bám dính lấy mẹ, một tấc cũng không rời. Cô uống trà, nói chuyện phiếm, tản bộ vui đùa cùng với mẹ ở trong khuôn viên của gia đình nhà mình. Quả thực Ương Ương cảm thấy vô cùng vui vẻ. Ba anh trai của cô hàng ngày cũng đều tan việc sớm hơn một chút, để cùng cô nói chuyện giải buồn, lại còn mang về cho cục cưng còn ở trong bụng mẹ, vẫn chưa ra đời kia, một đống lớn đủ thứ.
Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi. Chỉ chớp mắt một cái, đã đến lúc Ương Ương phải rời đi., Mặc dù người trong nhà cũng không hề muốn cô rời đi, nhưng mà con gái đã gả ra ngoài, làm sao có thể cứ giữ lại ở nhà mẹ của mình mãi được chứ?
Ương Ương gắng sức nén lại nước mắt, cố không để cho mình bật khóc. Cho đến lúc sắp phải lên xe rời đi, mẹ cô rốt cuộc cũng đã không thể nín nhịn được nữa, kéo cô sang một bên: "Con gái yêu của mẹ, nếu như không thể không ly hôn, con và đứa nhỏ cứ về lại Hàng Châu, mẹ sẽ nuôi con cả đời."
Ương Ương kinh ngạc nhìn mẹ. Cô tự cho là những ngày qua mình đã giả bộ rất tốt rồi, nhưng thế nào mà mẹ vẫn có thể nhìn thấu được chuyện trong lòng cô như vậy?
"Con là con gái của mẹ, là miếng thịt từ trên người mẹ cắt ra như thế, con sống cuộc sống như thế nào, có tốt hay không, làm sao mẹ lại không biết rõ được chứ? Chẳng qua là con không đành lòng nhìn thấy mẹ phải đau lòng mà thôi… Nhưng mà mẹ cũng không nhẫn tâm vạch trần sự thật, mẹ biết lòng hiếu thảo của con, nhưng mà Ương Ương à..."
Tống phu nhân nghẹn ngào hồi lâu, mới nhẹ nhàng ôm lấy con gái: "Con ở Hàng Châu này lâu như vậy, đến một cú điện thoại thôi, chồng con, nó cũng chưa từng gọi tới đây! Mẹ cũng biết… con gái, mẹ đã sai lầm rồi, mẹ thật sự đã quá sai rồi! Chỉ vì mẹ quá quan tâm đến chút sản nghiệp mà ba ba của con để lại, mà đã hy sinh hạnh phúc của con. Con gái à, con trở về nhà chồng của mình đi thôi! Con cũng không cần phải suy nghĩ gì nhiều đâu, nếu cảm thấy không vui, con cứ ký giấy ly hôn, rồi quay về nhà mình mà sống! Mẹ ở nhà vẫn luôn luôn chờ đón con."
"Mẹ..." Trong nháy mắt nước mắt của Ương Ương tuôn trào như vỡ đê. Cô dùng sức gật đầu thật mạnh. Cho đến bây giờ, một chút xíu trói buộc cuối cùng trong lòng cô, rốt cuộc cũng đã bị bóc trần ra rồi. Cuối cùng, cô cũng đã có thể không cần phải nén nhịn tất cả mọi chuyện nữa rồi! Cô cũng không cần biện cho mình một lý do nào đó, để ép buộc bản thân phải ở lại bên cạnh Trần Tấn Nhiên nữa. Cô cũng đã có thể lựa chọn ly hôn, rời khỏi Trần Tấn Nhiên, thành toàn cho anh được sống cùng với người con gái mà mình thích kia.
Cho đến lúc lên máy bay, nước mắt của Ương Ương cũng chưa từng ngừng rơi. Cô khóc suốt dọc đường. Khi về đến nhà, đôi mắt của cô đã sưng mọng đến dọa người. Trong phòng rất an tĩnh, thím Lý nói, Trần Tấn Nhiên và Y Lan đã trở lại.Trần Tấn Nhiên đi đến công ty, Y Lan ở trong phòng nghỉ ngơi.
Ương Ương liền đi lên lầu. Khi cô vừa định vào phòng ngủ của mình, thì cánh cửa phòng ngủ chính chợt mở ra, Y Lan mặc một bộ quần áo ngủ rộng rãi, vẻ mặt còn đang ngái ngủ, đứng ở nơi đó cười híp mắt nhìn cô: "Ương Ương, chị đã về rồi hả?"
"Ừ." Ương Ương nhẹ nhàng gật đầu một cái, thoáng mỉm cười: "Tôi vào phòng đây."
"Chị chờ một chút đã. Tôi ở nước ngoài về, có mang theo một chút quà để tặng chị, hiện tại tôi sẽ đi lấy cho chị."
"Không cần đâu, thật..." Lời của Ương Ương còn chưa dứt, Y Lan đã xoay người đi vào trong phòng ngủ. Thím Lý thấy dáng vẻ khách khí kia của Y Lan, cũng đã cảm thấy rất yên tâm xoay người đi ra cửa mua thức ăn. Bà ngẫm nghĩ, cần phải mua một chút rau xanh, nước trái cây tươi mới để bồi dưỡng cho Ương Ương và bảo bảo, vì vậy chân bước không ngừng, đi ra cửa, lên xe.
"Chị nhìn xem, đây là đồ mà tôi và anh Tấn Nhiên đã cùng nhau chọn lựa, chị có thích không?"
Trong tay Y Lan là một bức tranh. Bức tranh kia được dùng những hạt lúa mạch dính lên trên. Trong bức tranh là một cặp tình nhân xinh đẹp, phía sau cặp tình nhân, đứng cách đó không xa, là hình một con lợn bằng bìa cứng nhìn vừa xấu xí vừa bẩn thỉu. Y Lan giơ bức tranh ở trong tay cho Ương Ương nhìn: "Chị nhìn xem, thấy dễ thương không, tặng cho chị đó!"
Ương Ương không nhận, chỉ liếc mắt lạnh lùng nhìn Y Lan: "Theo tôi thấy, bức tranh này cô nên giữ lại thì mới thật thích hợp nhất."
Y Lan không ngờ đến Ương Ương sẽ trả lời một câu như vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn cô, lời đã vọt ra miệng: "Tại sao?"
"Tôi và Trần Tấn Nhiên là vợ chồng, như vậy, trong này vẽ trong một đôi tình nhân dĩ nhiên là chỉ hai chúng tôi rồi, về phần có một số thứ gì đó còn sót lại..." Ương Ương giống như cười, như không cười, liếc nhìn Y Lan một cái: "Chính tự cô hãy tự mình lĩnh hội đi."
Trong nháy mắt sắc mặt Trần Y Lan chợt biến đổi. Cô ta thật không ngờ rằng, một người tính tình vẫn luôn đơn giản như Ương Ương, vậy mà lại có thể nói ra câu nói với ngữ điệu như thế. Hai người các cô, mặc dù giống như nước lửa không thể dung nạp với nhau, nhưng cũng vẫn coi như là bình an vô sự. Hơn nữa, giữa Ương Ương và cô ta cũng chưa từng bao giờ phát sinh những chuyện cãi vã với nhau. Cho nên Y Lan mới có thể công khai làm chuyện lăng nhục Ương Ương như vậy. Chỉ có điều, Y Lan thật sự không ngờ rằng, cô ta rời đi bất quá mới hai mươi ngày, thế nhưng Tống Ương Ương đã thay đổi giống như trời long đất lở vậy!
Trong lòng Ương Ương giờ đây, đã không còn sợ hãi những chuyện có liên quan đến ly hôn nữa, cho nên cô cũng không còn là một chiếc bánh bao giống như trước đây nữa! Ngày trước Ương Ương chỉ sợ "đắc tội" với Trần Y Lan, sau đó cô sẽ bị Trần Tấn Nhiên đuổi ra khỏi cửa một cách nhục nhã. Nhưng bây giờ, đã có thể coi như là chân chân thật thật chứng minh một điều, ở trước mặt Trần Y Lan, Tống Ương Ương cũng không phải là một người hiền lành.
"Tống Ương Ương, kết hôn thì đã sao chứ? Chị không biết rằng trên đời này còn có một từ nữa, gọi là ly hôn hay sao?"
Hiển nhiên Trần Y Lan có chút tức giận bởi mình bị bại trận. Cô ta ném luôn bức tranh trong tay xuống trên mặt đất, hạ bớt giọng nói của mình xuống, mở miệng hung hăng phun ra một câu cực kỳ tàn nhẫn.
"Dù còn một ngày hai chúng tôi chưa ly hôn, thì cô vẫn chính là kẻ thứ ba." Ương Ương liếc mắt lướt nhìn Trần Y Lan một cái, khóe môi xinh đẹp hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt. Cô đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, bước vào trong phòng: "Tôi đang mệt mỏi, muốn được nghỉ ngơi một lúc."
"Chị không được đi!" Y Lan đưa tay kéo quần áo của Ương Ương. Trần Y Lan bị chọc tức đến mức toàn thân run rẩy. Người phụ nữ này lại dám nói cô ta là “kẻ thứ ba” kia chứ! Khi Trần Y Lan cô và Trần Tấn Nhiên đã cùng nhau, thậm chí còn không biết cô ta ở nơi nào nữa!
"Tôi và anh Tấn Nhiên là thanh mai trúc mã. Khi tôi mười sáu tuổi thì đã cùng với anh ấy rồi, tại sao chị còn muốn tranh giành anh ấy với tôi?" Trần Y Lan la hét, mắt như muốn nứt ra, giọng nói the thé, không ngừng vang vọng ở trong phòng. Sau chuyến bay dài, Ương Ương cảm thấy trong người cực kỳ mệt mỏi khó chịu, hơn nữa trong bụng cô còn đang mang thai cục cưng như thế. Lúc này cô chỉ muốn được đi tắm rửa, ngâm người trong nước nóng cho thân thể được thoải mái thư giãn một chút, sau đó sẽ đi ngủ một giấc thật ngon lành, hoàn toàn không muốn dây dưa gì nhiều thêm với Trần Y Lan...
"Ai muốn tranh giành với cô, nếu như cô muốn, hiện tại tôi sẽ nhường lại cho cô!" Ương Ương tùy tiện ứng phó một câu, đưa tay phải đẩy tay Y Lan ra. Ai ngờ vừa mới đẩy ra, Y Lan lại xông tới gần để lôi kéo cô. Ương Ương một lòng che chở cho cục cưng, không muốn để cho Y Lan đến gần người mình. Vào lúc Y Lan lại vừa xông lại níu kéo quần áo của cô, Ương Ương cũng thuận thế đẩy Y Lan đi ra. Lúc nãy hai người vừa kéo vừa xô đẩy nhau như thế, nên đã kéo nhau đến lối đi xuống thang lầu. Bị Ương Ương đẩy một cái như vậy, trọng tâm của Y Lan không vững, lập tức bị mất thăng bằng mà ngã xuống bên dưới. Mà Y Lan lại đang lôi kéo quần áo của Ương Ương, cho nên Ương Ương cũng bị lực kéo khổng lồ kia kéo theo, lăn xuống dưới cùng với Y Lan...
Thân thể cứ thế lăn xuống bên dưới theo từng bậc thang một. Cái bụng mềm mại của Ương Ương cũng đã bị va đập vào bâc thang không biết bao nhiêu lần. Ương Ương bị va đập, sợ hãi thét đến chói tai, trong lúc rối ren cô vẫn nhớ phải bảo vệ cục cưng, nhưng cũng đã chạm thấy máu tươi dính nhơm nhớp...
Cô hét lên một tiếng thê thảm, rồi cứ thế lăn lông lốc cùng với Y Lan, xuống tận bậc thang cuối cùng tại lầu dưới. Y Lan nằm yên lặng ở trên mặt đất, bên dưới chiếc áo ngủ màu trắng của Y Lan đã nhuộm thành màu đỏ của máu. Bàn tay của Ương Ương cũng đầy máu tươi, cô nằm ở nơi đó kinh ngạc nhìn Y Lan, tại sao... Tại sao Y Lan lại bị chảy nhiều máu như vậy?
Cô gắt gao che lấy bụng mình. Lúc này ở trong bụng của cô từng hồi từng hồi đau nhức đang ập tới. Cô vẫn còn chưa bị ra máu, đứa trẻ có thể còn cứu được. A di đà Phật, cô thật là phúc lớn mạng lớn!
Những người hầu trong nhà nghe thấy tiếng động, đã sớm ba chân bốn cẳng chạy tới. Có người gọi điện thoại cho bệnh viện, có người gọi điện thoại cho Trần Tấn Nhiên. Trong phòng khách đã trở nên rối loạn hoàn toàn, mọi người cũng không ai biết, bây giờ cần phải làm cái gì cho tốt.
Ương Ương cảm thấy cảm giác đau đớn kia càng ngày càng kịch liệt. Cô ra sức bao phủ lấy bụng của mình. Có một cảm giác đau đớn tựa như thân thể sắp sửa bị chia tách ra vậy, đang được truyền đến ngày một rõ ràng… Ương Ương có một loại cảm giác khác lạ, cô đã không thể giữ nổi con của mình nữa rồi...
Sắc mặt Y Lan trắng bệch như tuyết, mặc dù người giúp việc đã cố gắng cầm khăn lông lau đi, muốn cầm máu. Nhưng lúc này máu vẫn cứ thế ào ạt chảy ra bên ngoài.
Chẳng lẽ Y Lan cũng mang thai? Ương Ương đau đến mức thần kinh tựa như cũng sắp bị đứt đoạn ra vậy. Cô thật sự không còn rảnh để bận tâm đến người khác nữa. Đúng lúc ấy thì vang lên giọng nói của Trần Tấn Nhiên. Anh lớn tiếng gọi, âm thanh lập tức truyền vào trong màng nhĩ của Ương Ương...
Đột nhiên Ương Ương bỗng giật nảy mình lên một cái, nhìn thấy đáy mắt Trần Tấn Nhiên đỏ bừng, đang sải bước thật nhanh đi vào. Trần Tấn Nhiên liếc nhìn Trần Y Lan nằm trong vũng máu, giống như đã bị phát điên lên rồi, vội xông lại: "Y Lan, Y Lan, em làm sao vậy!"
Y Lan nằm yên lặng, cũng không hề nhúc nhích một chút xíu, sắc mặt tái nhợt, nhìn còn thấy chói mắt hơn cả ánh sáng đèn.
Người giúp việc đứng ở xung quanh, không người nào dám lên tiếng. Trần Tấn Nhiên đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng khách, ánh mắt liền rơi vào trên mặt Ương Ương. Trần Tấn Nhiên chợt đứng lên, một ngón tay chỉ vào chóp mũi Ương Ương: "Là cô, là cô làm hại có đúng hay không? Cô đúng là loại phụ nữ có lòng dạ rắn rết! Cô có biết là Y Lan đang mang thai hay không? Cô dám giết chết đứa con của chúng tôi, cô thật là đê tiện..."
Tác giả :
Minh Châu Hoàn