Cô Dâu Của Trung Tá
Chương 118-7: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cùng đồng thời sửng sốt một chút. Sau lúc ban đầu cho rằng mình nghe lầm, hai người lớn mới phản ứng kịp liền cười phá lên một trận. Cậu nhóc này, thế nhưng lại học Sở Lăng Xuyên gọi Tố Tố là bảo bối, thật sự làm cho người ta cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
Tiểu Bao Tử nhìn thấy ba mẹ phá ra cười, bàn tay nhỏ bé buông cái chân trần ra, vẻ mặt hiện ra nụ cười ngượng ngùng, để lộ vài cái răng cửa trắng tinh. Bởi vì nhóc đang mọc răng, cho nên còn bị nhỏ ra vài giọt nước miếng. Đôi mắt to mang theo chút ngượng ngùng lẫn xấu hổ nhìn sang Tố Tố. Cái bộ dáng của nhóc lúc này nhìn thật là đáng yêu.
Khi cậu nhóc nói lời này, @MeBau*[email protected]@ biểu cảm còn thể hiện rất tốt, khiến cho Tố Tố cực kỳ yêu thích. Cô thật muốn ôm cậu nhóc vào lòng hung hăng hôn con vài cái. Cô cười, rồi cũng không chút do dự bò lên giường, ôm lấy Tiểu Bao Tử một chút, hôn con thật mạnh, làm cho Tiểu Bao Tử cười khanh khách không ngừng.
Sở Lăng Xuyên cũng rất vui vẻ, trên mặt cũng là nụ cười mãn nguyện. Chỉ là anh cười mà không làm càn như Tố Tố, nhưng anh đã cười đến mức, mặt đều phát cứng lại. Trong lòng không nhịn được ý nghĩ hạnh phúc, làm sao anh lại có một đứa con trai bảo bối, cực kỳ đáng yêu như vậy chứ!
Cười đùa qua đi, ba người cũng cần phải nghỉ ngơi rồi. Sau khi đèn được tắt đi, trong phòng liền rơi vào trong một mảnh hắc ám. Tiểu Bao Tử vẫn còn một lát nghiêng thân mình đi sờ sờ lên mặt Tố Tố, dieendaanleequuydonn, một lát sau lại nghiêng thân mình đi sờ sờ lên mặt Sở Lăng Xuyên, không chịu ngủ ngay lập tức.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Tố Tố vang lên. Cô trở dậy, lấy điện thoại di động từ trên tủ đầu giường xuống, nhìn một chút, là điện thoại trong nhà gọi tới, vội vàng nhận cuộc gọi: "A lô? Ba ba, ngài đã về rồi à, có mệt không? Tiểu Bao Tử ấy ạ, cháu còn chưa ngủ đâu… Vâng, được ạ! Con biết ngài gọi điện thoại đến cũng không phải là vì con mà."
Tố Tố còn đang nói chuyện, Tiểu Bao Tử đã sốt ruột ngồi dậy. Vừa ngồi dậy, lập tức hô: "Ông ngoại... Ông ngoại..." Nói xong, cũng ngay trong bóng tối như thế muốn được cầm điện thoại di động, vừa vội vã nhanh chóng kêu lớn: "Mẹ... Ông ngoại... Nói nói."
Đã vài ngày rồi nhóc không được gặp ông ngoại, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nhóc đã nhớ ông ngoại lắm rồi, lúc này vội vã chỉ muốn nói chuyện điện thoại với ông. Tố Tố vội vàng đưa điện thoại di động cho Tiểu Bao Tử. Sở Lăng Xuyên cũng đưa tay bật đèn ở đầu giường lên.
"Ông ngoại!" Tiểu Bao Tử cực kỳ thâm tình chào ông một tiến. Trong giọng nói mềm mại ngây thơ ngoan ngoãn non nớt, còn mang theo sự nhớ nhung. Chỉ một tiếng chào ấy thôi, đã khiến cho An Quốc Đống vui vẻ đến quên mất mệt nhọc. Ông vui vẻ nở nụ cười, cười lên vài tiếng, sau hỏi: "Tiểu Bao Tử, có nhớ ông ngoại không?"
"Ừ ừ... nhớ nhớ... Ông ngoại...
Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cùng đồng thời sửng sốt một chút. Sau lúc ban đầu cho rằng mình nghe lầm, hai người lớn mới phản ứng kịp liền cười phá lên một trận. Cậu nhóc này, thế nhưng lại học Sở Lăng Xuyên gọi Tố Tố là bảo bối, thật sự làm cho người ta cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
Tiểu Bao Tử nhìn thấy ba mẹ phá ra cười, bàn tay nhỏ bé buông cái chân trần ra, vẻ mặt hiện ra nụ cười ngượng ngùng, để lộ vài cái răng cửa trắng tinh. Bởi vì nhóc đang mọc răng, cho nên còn bị nhỏ ra vài giọt nước miếng. Đôi mắt to mang theo chút ngượng ngùng lẫn xấu hổ nhìn sang Tố Tố. Cái bộ dáng của nhóc lúc này nhìn thật là đáng yêu.
Khi cậu nhóc nói lời này, @MeBau*[email protected]@ biểu cảm còn thể hiện rất tốt, khiến cho Tố Tố cực kỳ yêu thích. Cô thật muốn ôm cậu nhóc vào lòng hung hăng hôn con vài cái. Cô cười, rồi cũng không chút do dự bò lên giường, ôm lấy Tiểu Bao Tử một chút, hôn con thật mạnh, làm cho Tiểu Bao Tử cười khanh khách không ngừng.
Sở Lăng Xuyên cũng rất vui vẻ, trên mặt cũng là nụ cười mãn nguyện. Chỉ là anh cười mà không làm càn như Tố Tố, nhưng anh đã cười đến mức, mặt đều phát cứng lại. Trong lòng không nhịn được ý nghĩ hạnh phúc, làm sao anh lại có một đứa con trai bảo bối, cực kỳ đáng yêu như vậy chứ!
Cười đùa qua đi, ba người cũng cần phải nghỉ ngơi rồi. Sau khi đèn được tắt đi, trong phòng liền rơi vào trong một mảnh hắc ám. Tiểu Bao Tử vẫn còn một lát nghiêng thân mình đi sờ sờ lên mặt Tố Tố, dieendaanleequuydonn, một lát sau lại nghiêng thân mình đi sờ sờ lên mặt Sở Lăng Xuyên, không chịu ngủ ngay lập tức.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Tố Tố vang lên. Cô trở dậy, lấy điện thoại di động từ trên tủ đầu giường xuống, nhìn một chút, là điện thoại trong nhà gọi tới, vội vàng nhận cuộc gọi: "A lô? Ba ba, ngài đã về rồi à, có mệt không? Tiểu Bao Tử ấy ạ, cháu còn chưa ngủ đâu… Vâng, được ạ! Con biết ngài gọi điện thoại đến cũng không phải là vì con mà."
Tố Tố còn đang nói chuyện, Tiểu Bao Tử đã sốt ruột ngồi dậy. Vừa ngồi dậy, lập tức hô: "Ông ngoại... Ông ngoại..." Nói xong, cũng ngay trong bóng tối như thế muốn được cầm điện thoại di động, vừa vội vã nhanh chóng kêu lớn: "Mẹ... Ông ngoại... Nói nói."
Đã vài ngày rồi nhóc không được gặp ông ngoại, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nhóc đã nhớ ông ngoại lắm rồi, lúc này vội vã chỉ muốn nói chuyện điện thoại với ông. Tố Tố vội vàng đưa điện thoại di động cho Tiểu Bao Tử. Sở Lăng Xuyên cũng đưa tay bật đèn ở đầu giường lên.
"Ông ngoại!" Tiểu Bao Tử cực kỳ thâm tình chào ông một tiến. Trong giọng nói mềm mại ngây thơ ngoan ngoãn non nớt, còn mang theo sự nhớ nhung. Chỉ một tiếng chào ấy thôi, đã khiến cho An Quốc Đống vui vẻ đến quên mất mệt nhọc. Ông vui vẻ nở nụ cười, cười lên vài tiếng, sau hỏi: "Tiểu Bao Tử, có nhớ ông ngoại không?"
"Ừ ừ... nhớ nhớ... Ông ngoại...
Tác giả :
Hồ Ly