Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc
Chương 37: Em ngủ cùng anh
Tại cửa biệt thự, một chiếc xe thể thao lẳng lặng đậu ở chỗ đó, có vẻ hết sức yên tĩnh.
Đồng Lôi ngồi ở chỗ tài xế, không phải cô muốn lái, thật sự là không còn cách nào, mặc dù cô lấy được bằng lái, nhưng trên căn bản chỉ để trang trí, không có nơi sử dụng, bây giờ có thể lên đường đã rất tốt rồi.
Nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, anh ngược lại ngủ rất say, lông mi rũ xuống thật dài, không biết có phải vì thấy ác mộng hay không mà trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi, hơn nữa người giãy dụa không thoải mái.
Aiz ——, bất đắc dĩ thở dài, không ngờ một đấng mày râu lại bị phim kịnh dị hù dọa thành như vậy, đến lái xe cũng có chút run run, nếu không phải Đồng Lôi sợ đến lúc đó lái xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đánh chết cô cũng không lái.
Nghiêng thân thể qua, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh, hình như anh có tri giác, nắm thật chặt tay của cô, bất đắc dĩ muốn rút về thế nhưng anh lại nắm chặt hơn, không phải Đồng Lôi muốn quấy rầy anh, chỉ là buồn ngủ thì trở về phòng ngủ, ở chỗ này sẽ lạnh, có chút không nhẫn tâm đẩy anh một cái.
"Dậy thôi, như vậy sẽ lạnh."
Lục Tử Hiên vốn ngủ cũng không yên ổn, bị cô đẩy một cái như vậy, cũng tỉnh liền, tỉnh táo mở mắt ra, lại thấy một khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, cư nhiên theo thói quen hôn một cái, hỏi cô: "Có chuyện gì không? Đây là nơi nào?"
Nếu không phải biết anh vừa mới tỉnh, Đồng Lôi nhất định cho là anh cố ý, sao có thể hôn tự nhiên như vậy, thật giống như trước đây đã từng làm giống như vậy, đẩy thân thể anh một cái: "Chớ giả bộ, nhà của mình cũng không nhận ra sao?"
Lúc này Lục Tử Hiên mới tỉnh táo lại, không ngờ mình lại ngủ thiếp đi, đánh giá hoàn cảnh chung quanh chỗ mình.
Đồng Lôi cởi dây an toàn ra, mở cửa nhảy xuống, không đợi anh một mình đi tới cửa chính, lại thấy anh vẫn không theo tới, xoay người, phát hiện anh còn ngồi ở trong xe, hình như không muốn xuống xe.
"Làm sao anh còn không xuống xe, chẳng lẽ anh muốn ở trong xe qua đêm?"
Anh sửng sốt một chút, mới nhảy xuống xe: "Em biết lái xe sao?"
"Ừ, anh cho rằng chỉ một mình anh biết sao?"
Á khẩu không trả lời được, cảm giác hiện tại cô gái này càng lúc càng lớn mật rồi, nhưng không có biện pháp ai bảo mình thích, chạy lên trước khoác vai của cô, rất biết điều rũ mắt xuống, cố làm dịu tâm trạng: "Bà xã đại nhân, tiểu nhân không nên hoài nghi năng lực của bà xã."
Đồng Lôi bật cười: "Xì!", lời nói ác như vậy cũng chỉ có anh mới có thể nói ra được: "Anh đó, một đấng mày râu mà lại sợ những thứ phim kịnh dị kia, em thấy tối nay anh nhất định gặp ác mộng rồi."
Ánh mắt anh sáng lên, đột nhiên bu lại: "Nếu em lo lắng anh sẽ gặp ác mộng, thì không bằng em ngủ chung với anh, như vậy anh sẽ không gặp ác mộng rồi."
"Đi chết đi, nghĩ khá lắm!" Tay Đồng Lôi nhéo bên sườn của anh, ngược lại anh lại cợt nhã chạy lên lầu, vui mừng tuyên bố: "Bà xã à, là em nói lo lắng anh gặp ác mộng, tối nay anh có thể ngủ cùng bà xã xinh đẹp sao?"
Đồng Lôi xém chút bị lời của anh làm nghẹn chết, ho khan, người đàn ông này sao lại tự đắc như một đứa trẻ vậy, nếu tối nay ngủ cùng anh, anh không gặp ác mộng thì chưa chắc mình không gặp ác mộng.
Anh nhanh chóng chui vào phòng, lúc đóng cửa vẫn không quên nhô đầu ra, hô to về phía Đồng Lôi dưới lầu: "Bà xã, anh nhất định sẽ tắm thơm ngát."
Đồng Lôi thở phì phò ngồi ở trên ghế sa lon, ở bên trong cửa thì Lục Tử Hiên lại cười ngây ngô, mặc kệ anh, cái người dối trá này, còn nói cái gì nói chuyện yêu đương, theo đuổi mình, hiện tại tốt rồi, mới một ngày, hôn cũng hôn, buổi tối lại còn ngủ chung, chốc lát nữa khẳng định không mở cửa.
Nghĩ kỹ tất cả, liền trở về phòng, khóa trái cửa sau đó mới vào phòng tắm tắm, tắm xong đi ra, liền nghe được một tràng tiếng gõ cửa, còn có một trận gào khóc thảm thiết, trong lòng Đồng Lôi âm thầm hài lòng, đáng đời.
Lục Tử Hiên chưa từ bỏ ý định gõ cửa: "Bà xã, không cần đối với anh như vậy chứ? Nếu không buổi tối anh ngủ nhất định sẽ thấy ác mộng, em chịu được sao, để một người chồng đẹp trai như vậy lẻ loi hiu quạnh, bị cơn ác mộng quấy nhiễu." Đồng Lôi vốn mềm lòng, nghe anh kêu rên một hồi như vậy, có chút không nhịn được.
Tay mới vừa vặn đụng phải khóa cửa, nghĩ thầm không đúng, ngàn vạn lần không thể mềm lòng, hô to về phía ngoài cửa: "Đó là anh tự làm tự chịu, ai bảo anh muốn đi xem phim, còn xem phim kịnh dị."
Thật lâu không nghe được tiếng ồn, cho là anh đã bỏ qua, Đồng Lôi lặng lẽ mở cửa, muốn nhìn một chút anh đi chưa, một màn trước mắt dọa cô giật mình, thì ra là không biết từ lúc nào mẹ Lục đã xuất hiện ở cửa phòng cô.
"Mẹ?" Đồng Lôi lúng túng đứng ở cửa, sao cô lại quên trong nhà còn có hai người, vậy lời vừa nãy của bọn họ có phải cũng bị bà nghe được hay không, mặt liền trắng xanh rồi đỏ một cái.
"Mẹ sao mẹ lại tới đây? Cũng đã trễ thế này sao còn không ngủ?" Lục Tử Hiên khiêu khích nhìn Đồng Lôi một cái, sau đó nhẹ nhàng đỡ cánh tay Lý Cẩm, thật ra thì anh cũng rất lúng túng?
"Các người cũng biết đã trễ rồi sao?" Lý Cẩm liếc mắt với bọn họ, biết bây giờ quan hệ của con trai và con dâu đã tốt rất, nhưng cũng không cần thiết buổi tối khuya không cho người khác ngủ chứ, nếu không phải bà đi ra ngoài, còn không biết hai người muốn làm gì đây?
Đồng Lôi dĩ nhiên là hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lý Cẩm, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Tử Hiên một cái, đều tại anh?
"Mẹ, không sao, mẹ đi ngủ trước đi, chúng con cũng ngủ đây." Nói xong nhanh chóng ôm Đồng Lôi tiến vào phòng, khi đóng cửa cười mập mờ với Lý Cẩm.
Trong hành lang, Lý Cẩm nhìn cánh cửa đóng chặc, tâm tình thật tốt.
Trong phòng, Đồng Lôi dùng sức muốn tránh thoát trói buộc của anh, bất đắc dĩ người nọ siếc quá chặt, đành phải buồn buồn lên tiếng: "Tại sao anh lại chạy đến phòng em, phòng của anh không phải ở bên kia sao?"
Lục Tử Hiên không nói gì, nhìn gương mặt hồng hồng của cô, miệng nhếch lên một nụ cười tà tứ.
Cô gái, em không trốn khỏi đâu.
Anh cười làm cô không khỏi hoảng hốt, mới vừa tránh ra, đột nhiên, cánh tay Lục Tử Hiên chụp tới, cả người lại lần nữa rơi vào trong ngực của anh.
"Lục Tử Hiên, anh rốt cuộc. . . . . ." Cô còn chưa nói hết, một cánh môi nóng hổi liền đè lại, một âm thanh đầy truyền cảm vang lên: "Nếu như em còn muốn đánh thức mẹ lần nữa, em liền gọi đi."
Đồng Lôi sửng sốt một chút, còn Lục Tử Hiên thì thừa cơ tiến công, bây giờ anh đã thích hương vị ngọt ngào này, mùi của anh, hiện tại anh cũng không biết thì ra là hôn môi cũng là một chuyện tốt đẹp như vậy, răng môi vuốt ve chưa đủ, lưỡi dài đã cạy hàm răng cô ra, một tay kéo eo thon của cô, một tay nâng đầu của cô, chợt cả người giống như là mất đi lý trí bình thường ôm lấy eo cô.
Khi Đồng Lôi lấy lại lý trí, lúc này người đã bị đặt trên giường, lòng bàn tay đặt trên lồng ngực của anh, mắt đẹp trợn to, không thể tin nhìn Lục Tử Hiên: "Anh muốn làm gì?"
Lục Tử Hiên thế mới biết mình đang làm gì, lập tức từ trên người cô lật xuống, ôm cô từ phía sau lưng, nghe hơi thở trên người cô, thở hổn hển, bá đạo tuyên thệ: "Ngủ!"
Con ngươi trợn to, đây là tình huống gì chứ?
Đồng Lôi ngồi ở chỗ tài xế, không phải cô muốn lái, thật sự là không còn cách nào, mặc dù cô lấy được bằng lái, nhưng trên căn bản chỉ để trang trí, không có nơi sử dụng, bây giờ có thể lên đường đã rất tốt rồi.
Nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, anh ngược lại ngủ rất say, lông mi rũ xuống thật dài, không biết có phải vì thấy ác mộng hay không mà trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi, hơn nữa người giãy dụa không thoải mái.
Aiz ——, bất đắc dĩ thở dài, không ngờ một đấng mày râu lại bị phim kịnh dị hù dọa thành như vậy, đến lái xe cũng có chút run run, nếu không phải Đồng Lôi sợ đến lúc đó lái xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đánh chết cô cũng không lái.
Nghiêng thân thể qua, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh, hình như anh có tri giác, nắm thật chặt tay của cô, bất đắc dĩ muốn rút về thế nhưng anh lại nắm chặt hơn, không phải Đồng Lôi muốn quấy rầy anh, chỉ là buồn ngủ thì trở về phòng ngủ, ở chỗ này sẽ lạnh, có chút không nhẫn tâm đẩy anh một cái.
"Dậy thôi, như vậy sẽ lạnh."
Lục Tử Hiên vốn ngủ cũng không yên ổn, bị cô đẩy một cái như vậy, cũng tỉnh liền, tỉnh táo mở mắt ra, lại thấy một khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, cư nhiên theo thói quen hôn một cái, hỏi cô: "Có chuyện gì không? Đây là nơi nào?"
Nếu không phải biết anh vừa mới tỉnh, Đồng Lôi nhất định cho là anh cố ý, sao có thể hôn tự nhiên như vậy, thật giống như trước đây đã từng làm giống như vậy, đẩy thân thể anh một cái: "Chớ giả bộ, nhà của mình cũng không nhận ra sao?"
Lúc này Lục Tử Hiên mới tỉnh táo lại, không ngờ mình lại ngủ thiếp đi, đánh giá hoàn cảnh chung quanh chỗ mình.
Đồng Lôi cởi dây an toàn ra, mở cửa nhảy xuống, không đợi anh một mình đi tới cửa chính, lại thấy anh vẫn không theo tới, xoay người, phát hiện anh còn ngồi ở trong xe, hình như không muốn xuống xe.
"Làm sao anh còn không xuống xe, chẳng lẽ anh muốn ở trong xe qua đêm?"
Anh sửng sốt một chút, mới nhảy xuống xe: "Em biết lái xe sao?"
"Ừ, anh cho rằng chỉ một mình anh biết sao?"
Á khẩu không trả lời được, cảm giác hiện tại cô gái này càng lúc càng lớn mật rồi, nhưng không có biện pháp ai bảo mình thích, chạy lên trước khoác vai của cô, rất biết điều rũ mắt xuống, cố làm dịu tâm trạng: "Bà xã đại nhân, tiểu nhân không nên hoài nghi năng lực của bà xã."
Đồng Lôi bật cười: "Xì!", lời nói ác như vậy cũng chỉ có anh mới có thể nói ra được: "Anh đó, một đấng mày râu mà lại sợ những thứ phim kịnh dị kia, em thấy tối nay anh nhất định gặp ác mộng rồi."
Ánh mắt anh sáng lên, đột nhiên bu lại: "Nếu em lo lắng anh sẽ gặp ác mộng, thì không bằng em ngủ chung với anh, như vậy anh sẽ không gặp ác mộng rồi."
"Đi chết đi, nghĩ khá lắm!" Tay Đồng Lôi nhéo bên sườn của anh, ngược lại anh lại cợt nhã chạy lên lầu, vui mừng tuyên bố: "Bà xã à, là em nói lo lắng anh gặp ác mộng, tối nay anh có thể ngủ cùng bà xã xinh đẹp sao?"
Đồng Lôi xém chút bị lời của anh làm nghẹn chết, ho khan, người đàn ông này sao lại tự đắc như một đứa trẻ vậy, nếu tối nay ngủ cùng anh, anh không gặp ác mộng thì chưa chắc mình không gặp ác mộng.
Anh nhanh chóng chui vào phòng, lúc đóng cửa vẫn không quên nhô đầu ra, hô to về phía Đồng Lôi dưới lầu: "Bà xã, anh nhất định sẽ tắm thơm ngát."
Đồng Lôi thở phì phò ngồi ở trên ghế sa lon, ở bên trong cửa thì Lục Tử Hiên lại cười ngây ngô, mặc kệ anh, cái người dối trá này, còn nói cái gì nói chuyện yêu đương, theo đuổi mình, hiện tại tốt rồi, mới một ngày, hôn cũng hôn, buổi tối lại còn ngủ chung, chốc lát nữa khẳng định không mở cửa.
Nghĩ kỹ tất cả, liền trở về phòng, khóa trái cửa sau đó mới vào phòng tắm tắm, tắm xong đi ra, liền nghe được một tràng tiếng gõ cửa, còn có một trận gào khóc thảm thiết, trong lòng Đồng Lôi âm thầm hài lòng, đáng đời.
Lục Tử Hiên chưa từ bỏ ý định gõ cửa: "Bà xã, không cần đối với anh như vậy chứ? Nếu không buổi tối anh ngủ nhất định sẽ thấy ác mộng, em chịu được sao, để một người chồng đẹp trai như vậy lẻ loi hiu quạnh, bị cơn ác mộng quấy nhiễu." Đồng Lôi vốn mềm lòng, nghe anh kêu rên một hồi như vậy, có chút không nhịn được.
Tay mới vừa vặn đụng phải khóa cửa, nghĩ thầm không đúng, ngàn vạn lần không thể mềm lòng, hô to về phía ngoài cửa: "Đó là anh tự làm tự chịu, ai bảo anh muốn đi xem phim, còn xem phim kịnh dị."
Thật lâu không nghe được tiếng ồn, cho là anh đã bỏ qua, Đồng Lôi lặng lẽ mở cửa, muốn nhìn một chút anh đi chưa, một màn trước mắt dọa cô giật mình, thì ra là không biết từ lúc nào mẹ Lục đã xuất hiện ở cửa phòng cô.
"Mẹ?" Đồng Lôi lúng túng đứng ở cửa, sao cô lại quên trong nhà còn có hai người, vậy lời vừa nãy của bọn họ có phải cũng bị bà nghe được hay không, mặt liền trắng xanh rồi đỏ một cái.
"Mẹ sao mẹ lại tới đây? Cũng đã trễ thế này sao còn không ngủ?" Lục Tử Hiên khiêu khích nhìn Đồng Lôi một cái, sau đó nhẹ nhàng đỡ cánh tay Lý Cẩm, thật ra thì anh cũng rất lúng túng?
"Các người cũng biết đã trễ rồi sao?" Lý Cẩm liếc mắt với bọn họ, biết bây giờ quan hệ của con trai và con dâu đã tốt rất, nhưng cũng không cần thiết buổi tối khuya không cho người khác ngủ chứ, nếu không phải bà đi ra ngoài, còn không biết hai người muốn làm gì đây?
Đồng Lôi dĩ nhiên là hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lý Cẩm, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Tử Hiên một cái, đều tại anh?
"Mẹ, không sao, mẹ đi ngủ trước đi, chúng con cũng ngủ đây." Nói xong nhanh chóng ôm Đồng Lôi tiến vào phòng, khi đóng cửa cười mập mờ với Lý Cẩm.
Trong hành lang, Lý Cẩm nhìn cánh cửa đóng chặc, tâm tình thật tốt.
Trong phòng, Đồng Lôi dùng sức muốn tránh thoát trói buộc của anh, bất đắc dĩ người nọ siếc quá chặt, đành phải buồn buồn lên tiếng: "Tại sao anh lại chạy đến phòng em, phòng của anh không phải ở bên kia sao?"
Lục Tử Hiên không nói gì, nhìn gương mặt hồng hồng của cô, miệng nhếch lên một nụ cười tà tứ.
Cô gái, em không trốn khỏi đâu.
Anh cười làm cô không khỏi hoảng hốt, mới vừa tránh ra, đột nhiên, cánh tay Lục Tử Hiên chụp tới, cả người lại lần nữa rơi vào trong ngực của anh.
"Lục Tử Hiên, anh rốt cuộc. . . . . ." Cô còn chưa nói hết, một cánh môi nóng hổi liền đè lại, một âm thanh đầy truyền cảm vang lên: "Nếu như em còn muốn đánh thức mẹ lần nữa, em liền gọi đi."
Đồng Lôi sửng sốt một chút, còn Lục Tử Hiên thì thừa cơ tiến công, bây giờ anh đã thích hương vị ngọt ngào này, mùi của anh, hiện tại anh cũng không biết thì ra là hôn môi cũng là một chuyện tốt đẹp như vậy, răng môi vuốt ve chưa đủ, lưỡi dài đã cạy hàm răng cô ra, một tay kéo eo thon của cô, một tay nâng đầu của cô, chợt cả người giống như là mất đi lý trí bình thường ôm lấy eo cô.
Khi Đồng Lôi lấy lại lý trí, lúc này người đã bị đặt trên giường, lòng bàn tay đặt trên lồng ngực của anh, mắt đẹp trợn to, không thể tin nhìn Lục Tử Hiên: "Anh muốn làm gì?"
Lục Tử Hiên thế mới biết mình đang làm gì, lập tức từ trên người cô lật xuống, ôm cô từ phía sau lưng, nghe hơi thở trên người cô, thở hổn hển, bá đạo tuyên thệ: "Ngủ!"
Con ngươi trợn to, đây là tình huống gì chứ?
Tác giả :
Đại Mạc Tuyết Lan