Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc
Chương 29: Đồng bọn đáng ghét
Lúc Lục Tử Hiên ôm Đồng Lôi rời đi, đám người còn đang huyên náo lập tức tản ra, giống như vừa rồi chỉ là một trường hợp bình thường chứ không phải trò vui nào.
Mọi người nên làm cái gì thì làm cái đó?
Nhất bóng dáng cao gầy xuất hiện tại cửa ra sân bay, mái tóc màu nâu dài đến eo y hệt rong biển, áo đầm màu trắng bạc dài đến gối, giày cao gót màu đen, cả người chính là tiêu điểm của sân bay, thỉnh thoảng có đàn ông đi về phía cô nhìn chăm chú, đáng tiếc cô giống như đã sớm thành thói quen, chỉ muốn ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng mình quen thuộc.
"Oa, hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì, thế nào mà tất cả trai đẹp và mỹ nữ đều tụ tập đến sân bay vậy?" Nhân viên làm việc tại sân bay không ngừng phát ra cảm thán, hai tay chốngcằm, giống như người đó chính là mình vậy.
Đôi mắt đẹp của Ngưng An An không ngừng càn quét ỏ sân bay, đáng tiếc vẫn làm cho cô thất vọng, trong sân bay căn bản không có gương mặt cô quen thuộc, lập tức miệng cong lên, để hành lý xuống, ngồi xuống chỗ ngồi ở bên cạnh, lấy điện thoại di động ra, thì thầm trong miệng: "Lôi Lôi chết tiệt, còn nói cái gì chị em tốt, máy bay cũng chỉ chậm một lát, liền không chờ được, nhìn xem chốc nữa tớ xử lý cậu thế nào?"
"Đáng tiếc lại không phải là anh theo em đi hết con đường này,
Từng bước đi cùng nhau trên con đường đó nhưng lại lạc mất nhau ở ngã rẻ đó,
Cảm ơn anh vì đã nắm chặt tay em suốt một chặn đường dài,
Để em cảm nhận được rằng đó là sự dịu dàng.
Đoạn đường chúng ta đã đi, đã mang chúng ta đến gần nhau hơn,
Em đã ảo tưởng với cuộc đời rằng bản thân có thể kề cận anh,
Nhưng giờ đây, anh lại ở nơi khác, một nơi xa lạ em không thể nào bước tới,
Hi vọng thật nhiều rồi cũng hư ảo như ánh sao nơi trời cao.
Vì anh, em thay đổi mọi thứ, nhưng không thể thay đổi cốt truyện đã định sẵn,
Tưởng rằng chỉ cần ở bên anh đã là mãi mãi,
Những thứ thuộc về ngày hôm qua vẫn còn đọng lại đâu đây…
Dẫu ngày hôm qua đã trôi đi, trôi rất xa…
Nhưng khi nhắm mắt em vẫn nhìn thấy nó.. . . . . ."*
*Sưu tầm:
Trong điện thoại di động vang lên bài hát《 đáng tiếc không phải anh 》: "Nha đầu này đã kết hôn rồi, còn dùng bài hát thương cảm như vậy làm chuông điện thoại." Ngưng An An bất đắc dĩ lắc đầu.
"Thật xin lỗi, số điện thoại quí khách vừa gọi tạm thời không có người nghe máy!" Đợi đã lâu, điện thoại di động vẫn không có người nghe.
"Nha đầu thối, tớ cũng không tin cậu không nhận." Ngưng An An nói nhỏ, trên tay giận dữ bấm điện thoại di động, giống như điện thoại di động này có thù oán gì với cô vậy.
"Thật xin lỗi, số điện thoại quí khách vừa gọi đã tắt máy." Lần này không phải không nhận mà dứt khoát tắt máy, khép lại điện thoại di động, kéo hành lý lên, lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, túi xách của cô đã không thấy, vừa rồi chỉ lo gọi điện cho Đồng Lôi, liền trực tiếp đặt túi xách trên cái ghế ở bên cạnh, nhất định đã bị trộm mất.
Nhạy bén đứng lên, sân bay to như vậy làm sao có thể tìm được, nhưng có lúc có người thật may mắn, thật là linh, khi cô đang nhờ sự giúp đỡ của của nhân viên sân bay tìm kiếm nhưng không có kết quả, vừa đi ra sân bay, liền gặp được một bóng dáng, trong tay chính là túi xách bị mất của mình.
"Này, anh kia đứng lại đó cho tôi." Chỉ vào bóng dáng trước mặt, miệng lập tức mắng to.
Người nọ xoay người, thấy vẻ mặt tức giận của Ngưng An An sau lưng, co cẳng chạy.
"Anh kia đứng lại, cái tên trộm này, lại dám trộm đồ của tôi, ngươi đứng lại." Thật vất vả ông trời mới cho cô gặp được tên ăn trộm đồ của cô, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn, bỏ lại rương hành lý liền đuổi theo.
Đừng xem Ngưng An An mang giày cao gót, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến việc chạy bộ của cô, lúc đi học ở nước Mĩ, cô nổi danh là người mang giày cao gót, mặc kệ là chạy bộ, đi dạo phố, đi bộ, đều thích mang giày cao gót, các chị em đã từng cùng cô đi dạo phố, những người khác đã sớm đỏ mặt tía tai rồi, nhưng nhìn lại cô thì mặt không đỏ hơi thở không gấp, trong khi đó cô mang một đôi giày cao gót chừng mười phân, từ đó bọn chị em liền kêu cô là người mang giày cao gót.
Đuổi theo khoảng hai con đường, vẫn còn thấy một cảnh tượng rất rõ ràng, một người đàn ông thở hổn hển chạy phía trước, một cô gái mang giày cao đuổi theo ở sau lưng, người đàn ông còn bất chợt nhìn cô gái sau lưng, trên mặt vẻ mệt mỏi rất rõ ràng.
"Cô cuối cùng có phải phụ nữ hay không, mang giày cao gót như thế vẫn có thể chạy?" Người đàn ông thở hổn hển đưa ra ý kiến với cô gái phía sau lưng, hắn bảo đảm đời này của hắn, đây nhất định là thời điểm xui xẻo nhất, gặp phải một cô gái mạnh mẽ như vậy, cô cũng đã đuổi theo hết hai con đường rồi.
"Tôi có phải là con gái hay không mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi mau trả lại túi xách cho tôi." Ngón tay y hệt sữa tươi chỉ vào trước mặt đầu sỏ gây nên, hắn cho rằng chính cô muốn chạy sao, nếu không phải tất cả giấy tờ đều ở trong túi xách, còn có kỷ vật duy nhất mẹ để lại cho cô.
Lục Minh Hạo dừng xe ở ven đường, trong lòng phiền não không chịu nổi, rõ ràng đã đồng ý với mẹ, trợ giúp Lôi Lôi và Tử Hiên, nhưng kể từ ngày đó nhìn thấy hành động giữa bọn họ, trong lòng của mình lại không khỏi có chút không thoải mái.
Phiền não đẩy cửa xe ra, tựa tại sườn xe, đá đá cục đá ven đường, hít một hơi thật sâu, đột nhiên bên tai truyền tới tiếng ồn ào huyên náo, nhìn sang, chỉ thấy cô gái cả người áo đầm màu bạc đang đuổi theo một người đàn ông.
"Ngươi đứng lại đó cho tôi!"
Người đàn ông chạy về phía Lục Minh Hạo, một tay chỉ về phía Ngưng An An, một tay bắt lấy vạt áo của anh, yếu đuối cầu cứu: "Đại ca cứu mạng, cô gái kia muốn giết tôi, anh nhất định phải cứu tôi, má ơi, tôi đi trước." Xoay người lại tiếp tục đi tới.
Nghe tiếng hắn cầu cứu, mắt Lục Minh Hạo híp lại, nói thật anh không phải một người tốt bụng, chỉ là quỷ thần xui khiến anh tự nhiên đồng ý, khi Ngưng An An đang chạy đến liền bắt cô lại, khiến cho cô không cách nào đi tiếp.
Ngưng An An dậm chân cực kỳ tức giận, có chút tức giận hất cánh tay đang cầm tay mình ra, mắt đẹp nén giận nhìn anh mắng: "Này, các người cũng quá hèn hạ rồi, ban ngày ban mặt lại dám trộm đồ, tôi nhìn dáng dấp anh cũng đàng hoàng, không ngờ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa."
"Cô đang nói cái gì? Cái gì trộm đồ, tôi thấy cô mới là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa đấy, thật là rất xin lỗi tướng mạo của cô." Bàn tay nắm thật chặc cánh tay của cô, lời nói của cô làm cho anh có chút tức giận, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có người nào dám nói chuyện với anh như vậy.
Ngưng An An hung hăng đá anh một cước: "Tôi nói sai sao? Anh vốn chính là…?"
"Cô!" Nâng tay lên.
"Muốn đánh tôi sao, anh tới đây..., đánh đi." Cả người tiến tới bàn tay đang giơ cao của anh, tiếp theo kêu to lên, chỉ là hiệu quả không tệ, người lui tới đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lục Minh Hạo.
"Cô câm miệng cho tôi!" Lục Minh Hạo chưa bao giờ nói nửa câu thô tục, đối mặt với cô liền không lựa lời mà nói.
"Thôi đi, thật là không có phong độ" Khinh thường bĩu môi. . . . . .
"Cô!" Bởi vì tức giận nên ngực phập phồng lên xuống.
"Thế nào. . . . . ." Chống lại ánh mắt của anh, lúc này hai người tựa như gà trống hiếu chiến, lông vũ cả người cũng dựng đứng, khí thế bốn phía bị đè thấp, áp sát tới liền thấy mọi người tránh ra xa xa.
"Các người ầm ĩ xong chưa?" Một người đàn ông mặc cảnh phục, mỉm cười đứng ở ở giữa hai người.
"Ngươi câm miệng!" Hai miệng đồng thanh đáp lại.
"Ách!" Hiển nhiên người đàn ông không ngờ, nụ cười trên mặt cứng ngắc, sau một hồi kinh ngạc, thầm thì trong miệng: "Chẳng lẽ tôi nhìn lầm, mới vừa rồi ở chỗ này vị tiểu thư này rõ ràng đang đuổi theo tên trộm kia không phải sao? Sao có thể nhìn lầm chứ?" Xoay người muốn đi.
"Chờ một chút!" Ngưng An An nhanh chóng ngăn người đàn ông lại, bắt lại túi xách bên người anh ta, tìm kiếm một lúc, thấy không ít thứ mới thở phào một cái: "Thật xin lỗi, tôi mới vừa đuổi theo tên ăn trộm, cái này là túi xách của tôi." Xấu hổ cười cười.
"Lần này phải cám ơn cô, tên trộm này là một kẻ tái phạm*" Người đàn ông mỉm cười đưa giỏ xách cho cô: "Lần này có thể bắt được hắn, coi như giúp chúng tôi giải quyết được một vấn đề lớn."
*kẻ tái phạm: người phạm tội nhiều lần.
Mọi người nên làm cái gì thì làm cái đó?
Nhất bóng dáng cao gầy xuất hiện tại cửa ra sân bay, mái tóc màu nâu dài đến eo y hệt rong biển, áo đầm màu trắng bạc dài đến gối, giày cao gót màu đen, cả người chính là tiêu điểm của sân bay, thỉnh thoảng có đàn ông đi về phía cô nhìn chăm chú, đáng tiếc cô giống như đã sớm thành thói quen, chỉ muốn ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng mình quen thuộc.
"Oa, hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì, thế nào mà tất cả trai đẹp và mỹ nữ đều tụ tập đến sân bay vậy?" Nhân viên làm việc tại sân bay không ngừng phát ra cảm thán, hai tay chốngcằm, giống như người đó chính là mình vậy.
Đôi mắt đẹp của Ngưng An An không ngừng càn quét ỏ sân bay, đáng tiếc vẫn làm cho cô thất vọng, trong sân bay căn bản không có gương mặt cô quen thuộc, lập tức miệng cong lên, để hành lý xuống, ngồi xuống chỗ ngồi ở bên cạnh, lấy điện thoại di động ra, thì thầm trong miệng: "Lôi Lôi chết tiệt, còn nói cái gì chị em tốt, máy bay cũng chỉ chậm một lát, liền không chờ được, nhìn xem chốc nữa tớ xử lý cậu thế nào?"
"Đáng tiếc lại không phải là anh theo em đi hết con đường này,
Từng bước đi cùng nhau trên con đường đó nhưng lại lạc mất nhau ở ngã rẻ đó,
Cảm ơn anh vì đã nắm chặt tay em suốt một chặn đường dài,
Để em cảm nhận được rằng đó là sự dịu dàng.
Đoạn đường chúng ta đã đi, đã mang chúng ta đến gần nhau hơn,
Em đã ảo tưởng với cuộc đời rằng bản thân có thể kề cận anh,
Nhưng giờ đây, anh lại ở nơi khác, một nơi xa lạ em không thể nào bước tới,
Hi vọng thật nhiều rồi cũng hư ảo như ánh sao nơi trời cao.
Vì anh, em thay đổi mọi thứ, nhưng không thể thay đổi cốt truyện đã định sẵn,
Tưởng rằng chỉ cần ở bên anh đã là mãi mãi,
Những thứ thuộc về ngày hôm qua vẫn còn đọng lại đâu đây…
Dẫu ngày hôm qua đã trôi đi, trôi rất xa…
Nhưng khi nhắm mắt em vẫn nhìn thấy nó.. . . . . ."*
*Sưu tầm:
Trong điện thoại di động vang lên bài hát《 đáng tiếc không phải anh 》: "Nha đầu này đã kết hôn rồi, còn dùng bài hát thương cảm như vậy làm chuông điện thoại." Ngưng An An bất đắc dĩ lắc đầu.
"Thật xin lỗi, số điện thoại quí khách vừa gọi tạm thời không có người nghe máy!" Đợi đã lâu, điện thoại di động vẫn không có người nghe.
"Nha đầu thối, tớ cũng không tin cậu không nhận." Ngưng An An nói nhỏ, trên tay giận dữ bấm điện thoại di động, giống như điện thoại di động này có thù oán gì với cô vậy.
"Thật xin lỗi, số điện thoại quí khách vừa gọi đã tắt máy." Lần này không phải không nhận mà dứt khoát tắt máy, khép lại điện thoại di động, kéo hành lý lên, lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, túi xách của cô đã không thấy, vừa rồi chỉ lo gọi điện cho Đồng Lôi, liền trực tiếp đặt túi xách trên cái ghế ở bên cạnh, nhất định đã bị trộm mất.
Nhạy bén đứng lên, sân bay to như vậy làm sao có thể tìm được, nhưng có lúc có người thật may mắn, thật là linh, khi cô đang nhờ sự giúp đỡ của của nhân viên sân bay tìm kiếm nhưng không có kết quả, vừa đi ra sân bay, liền gặp được một bóng dáng, trong tay chính là túi xách bị mất của mình.
"Này, anh kia đứng lại đó cho tôi." Chỉ vào bóng dáng trước mặt, miệng lập tức mắng to.
Người nọ xoay người, thấy vẻ mặt tức giận của Ngưng An An sau lưng, co cẳng chạy.
"Anh kia đứng lại, cái tên trộm này, lại dám trộm đồ của tôi, ngươi đứng lại." Thật vất vả ông trời mới cho cô gặp được tên ăn trộm đồ của cô, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn, bỏ lại rương hành lý liền đuổi theo.
Đừng xem Ngưng An An mang giày cao gót, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến việc chạy bộ của cô, lúc đi học ở nước Mĩ, cô nổi danh là người mang giày cao gót, mặc kệ là chạy bộ, đi dạo phố, đi bộ, đều thích mang giày cao gót, các chị em đã từng cùng cô đi dạo phố, những người khác đã sớm đỏ mặt tía tai rồi, nhưng nhìn lại cô thì mặt không đỏ hơi thở không gấp, trong khi đó cô mang một đôi giày cao gót chừng mười phân, từ đó bọn chị em liền kêu cô là người mang giày cao gót.
Đuổi theo khoảng hai con đường, vẫn còn thấy một cảnh tượng rất rõ ràng, một người đàn ông thở hổn hển chạy phía trước, một cô gái mang giày cao đuổi theo ở sau lưng, người đàn ông còn bất chợt nhìn cô gái sau lưng, trên mặt vẻ mệt mỏi rất rõ ràng.
"Cô cuối cùng có phải phụ nữ hay không, mang giày cao gót như thế vẫn có thể chạy?" Người đàn ông thở hổn hển đưa ra ý kiến với cô gái phía sau lưng, hắn bảo đảm đời này của hắn, đây nhất định là thời điểm xui xẻo nhất, gặp phải một cô gái mạnh mẽ như vậy, cô cũng đã đuổi theo hết hai con đường rồi.
"Tôi có phải là con gái hay không mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi mau trả lại túi xách cho tôi." Ngón tay y hệt sữa tươi chỉ vào trước mặt đầu sỏ gây nên, hắn cho rằng chính cô muốn chạy sao, nếu không phải tất cả giấy tờ đều ở trong túi xách, còn có kỷ vật duy nhất mẹ để lại cho cô.
Lục Minh Hạo dừng xe ở ven đường, trong lòng phiền não không chịu nổi, rõ ràng đã đồng ý với mẹ, trợ giúp Lôi Lôi và Tử Hiên, nhưng kể từ ngày đó nhìn thấy hành động giữa bọn họ, trong lòng của mình lại không khỏi có chút không thoải mái.
Phiền não đẩy cửa xe ra, tựa tại sườn xe, đá đá cục đá ven đường, hít một hơi thật sâu, đột nhiên bên tai truyền tới tiếng ồn ào huyên náo, nhìn sang, chỉ thấy cô gái cả người áo đầm màu bạc đang đuổi theo một người đàn ông.
"Ngươi đứng lại đó cho tôi!"
Người đàn ông chạy về phía Lục Minh Hạo, một tay chỉ về phía Ngưng An An, một tay bắt lấy vạt áo của anh, yếu đuối cầu cứu: "Đại ca cứu mạng, cô gái kia muốn giết tôi, anh nhất định phải cứu tôi, má ơi, tôi đi trước." Xoay người lại tiếp tục đi tới.
Nghe tiếng hắn cầu cứu, mắt Lục Minh Hạo híp lại, nói thật anh không phải một người tốt bụng, chỉ là quỷ thần xui khiến anh tự nhiên đồng ý, khi Ngưng An An đang chạy đến liền bắt cô lại, khiến cho cô không cách nào đi tiếp.
Ngưng An An dậm chân cực kỳ tức giận, có chút tức giận hất cánh tay đang cầm tay mình ra, mắt đẹp nén giận nhìn anh mắng: "Này, các người cũng quá hèn hạ rồi, ban ngày ban mặt lại dám trộm đồ, tôi nhìn dáng dấp anh cũng đàng hoàng, không ngờ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa."
"Cô đang nói cái gì? Cái gì trộm đồ, tôi thấy cô mới là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa đấy, thật là rất xin lỗi tướng mạo của cô." Bàn tay nắm thật chặc cánh tay của cô, lời nói của cô làm cho anh có chút tức giận, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có người nào dám nói chuyện với anh như vậy.
Ngưng An An hung hăng đá anh một cước: "Tôi nói sai sao? Anh vốn chính là…?"
"Cô!" Nâng tay lên.
"Muốn đánh tôi sao, anh tới đây..., đánh đi." Cả người tiến tới bàn tay đang giơ cao của anh, tiếp theo kêu to lên, chỉ là hiệu quả không tệ, người lui tới đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lục Minh Hạo.
"Cô câm miệng cho tôi!" Lục Minh Hạo chưa bao giờ nói nửa câu thô tục, đối mặt với cô liền không lựa lời mà nói.
"Thôi đi, thật là không có phong độ" Khinh thường bĩu môi. . . . . .
"Cô!" Bởi vì tức giận nên ngực phập phồng lên xuống.
"Thế nào. . . . . ." Chống lại ánh mắt của anh, lúc này hai người tựa như gà trống hiếu chiến, lông vũ cả người cũng dựng đứng, khí thế bốn phía bị đè thấp, áp sát tới liền thấy mọi người tránh ra xa xa.
"Các người ầm ĩ xong chưa?" Một người đàn ông mặc cảnh phục, mỉm cười đứng ở ở giữa hai người.
"Ngươi câm miệng!" Hai miệng đồng thanh đáp lại.
"Ách!" Hiển nhiên người đàn ông không ngờ, nụ cười trên mặt cứng ngắc, sau một hồi kinh ngạc, thầm thì trong miệng: "Chẳng lẽ tôi nhìn lầm, mới vừa rồi ở chỗ này vị tiểu thư này rõ ràng đang đuổi theo tên trộm kia không phải sao? Sao có thể nhìn lầm chứ?" Xoay người muốn đi.
"Chờ một chút!" Ngưng An An nhanh chóng ngăn người đàn ông lại, bắt lại túi xách bên người anh ta, tìm kiếm một lúc, thấy không ít thứ mới thở phào một cái: "Thật xin lỗi, tôi mới vừa đuổi theo tên ăn trộm, cái này là túi xách của tôi." Xấu hổ cười cười.
"Lần này phải cám ơn cô, tên trộm này là một kẻ tái phạm*" Người đàn ông mỉm cười đưa giỏ xách cho cô: "Lần này có thể bắt được hắn, coi như giúp chúng tôi giải quyết được một vấn đề lớn."
*kẻ tái phạm: người phạm tội nhiều lần.
Tác giả :
Đại Mạc Tuyết Lan