Cô Dâu Của Diêm Vương
Chương 147 Tượng người gỗ
Anh trai tôi đào một cái hố ở đẳng sau nhà gỗ, trước tiên trừ khử tà khí trêи da người, sau đó dùng lá bùa nhóm lửa.
Hòa thượng Hối Thích Ngọc thay quần áo hòa thượng, đứng một bên niệm kinh siêu độ, hình ảnh hài hòa trông có vẻ khá buồn cười.
Một nhà sư một đạo sĩ vậy mà lại cùng nhau siêu độ.
Đến khi chúng tôi xong việc, Giang Lãnh cũng nhẹ nhàng tới đây, anh kéo tôi vào trong căn nhà gỗ, tôi phát hiện tất cả mọi người đều ở trong lêu vải, cả ngôi nhà chỉ có hai người chúng tôi.
Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, Thẩm Thanh Hà liếc tôi một cái khinh thường, ánh mắt những người khác cũng mang vẻ háo hức mong chờ nhìn tôi.
"Nơi này lớn như vậy, tại sao bọn họ không thể vào trong này được?"
Tôi lấy làm lạ hỏi.
"Bởi vì anh đã che phủ lại rồi"
Giang Lãnh kéo tôi đến sảnh sau của nhà gỗ, nơi này treo đầy những tấm vải mỏng màu trắng, nhìn có vẻ thần bí lại mơ hồ.
Trong sảnh còn đặt một đài ngọc hình chữ nhật, trêи đài ngọc còn có một tấm vải trằng phủ lên.
Giang Lãnh kéo tôi đến bên cạnh đài ngọc, trầm giọng hỏi: "...
Mộ Lan Lăng, em đã nghĩ kỹ muốn đưa ra yêu cầu gì chưa?"
Hả? Tôi hơi gật đầu nói: "Đã nghĩ kỹ rôi, nhưng bây giờ em không thể nói...
Anh nhíu mày nhìn tôi, khó hiểu hỏi: "Bây giờ không nói thì em định đến bao giờ mới nói?"
"... Em cảm thấy nói ra rồi cũng chắng có ý nghĩa gì"
Tôi cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn của anh.
Tôi sợ nhìn vào đôi mắt của anh.
Một màu đen sâu thẳm giống như vực sâu, sẽ khiến tôi bất giác choáng váng, đường đồng tử màu vàng nhạt giống như dung nham trong vực thẳm, chỉ cần lại gần một chút, sẽ thiêu đốt thân thế xương tủy.
Giang Lãnh nhẹ nhàng thở dài, bàn tay to lạnh lẽo vuốt ve bên gáy tôi: "Em ấy, có lúc cố chấp đến nỗi khiến ta không biết phải làm sao... Yêu câu của em lại là đứa trẻ có đúng không?"
Trán tôi áp vào lồng ngực lạnh lẽo của anh, có phải ngực anh ủ không ấm không? Giang Lãnh nhẹ nhàng vén tấm vải trắng trêи đài ngọc lên rồi xoay người tôi lại.
Tôi nhìn thấy một đóa hoa sen bảy tâm như ngọc, còn có một phần... một phần củ sen? Cái này dùng để làm gì đây? "..
Em có biết Ngoan Tiêu đại đế không? Tôn Thần Thái Nhất."
Tôi gật đầu.
Chỉ cần ai tìm hiểu cũng đều biết, Tôn Thần Thái Nhất, Ngoan Tiêu đại đế, ngụ tại cung Đông Cực Diệu Nghiêm...
Đây là những lời miêu tả về người này trong kinh điển, và cũng là chủ nhân đời thứ nhất của Minh Giới, tính ra còn là lão đạo cũ của Giang Lãnh.
Lần trước Giang Lãnh bị ông ta phạt đi...
Nghĩ một chút, đi siêu độ cái xấu, trông hoa sen ở Huyết Trì sao? "Trước kia Ngoan Tiêu đại đế từng dùng hoa sen hóa thân ra một vị thân chi.
Ta đã nghĩ rất lâu, dùng phương pháp này có thể giảm tổn thương cho em xuống thấp nhất..."
"Ngay từ lúc bắt đầu ta đã định dùng thuật thế thân, thay thế linh thai em đang mang trong người để vào trong tượng người gỗ đào đặt làm trận nhãn"
"Nhưng mà...
Anh thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Thôi vậy, không nói cũng thế"
"Sao mà không nói?"
Tôi ngước mắt nhìn anh.
Trong mắt anh hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhíu mày nhéo cảm tôi nói: "Nhưng mà có một nhóc con nào đó không đồng ý, vì chuyện này mà khóc lóc ầm ï với ta không ngừng.
Mỗi lần nói tới đứa trẻ là lại khóc sướt mướt ỉ ôi, còn thầm khóc trong đêm.
Trong lòng em vô cùng oán hận ta phải không?"
"... Em chỉ là một người bình thường, anh có thể đại từ đại bí hy sinh đứa trẻ của chính mình nhưng em không làm được"
Tôi rầu rĩ nói: "Hơn nữa là hai đứa, sao anh nhẫn tâm được?"
Hai tay anh dần đần siết chặt, áp chặt tôi vào ngực: "Ta nhẫn tâm...
nhưng ta không muốn nhìn thấy em lo lắng.
Cho nên lúc ở Huyết Trì, ta nghĩ nếu như đưa ba hồn bảy phách hóa nhập vào hoa sen, đặt vào trong trận nhãn, phá tan toàn bộ tà khí.
Sau đó lập tức rút về...
như vậy vừa không cần tổn hại đến cơ thể em, cũng không cần hy sinh linh thai.
Cho dù hoa sen bị tà khí gây thương tích cũng có thế kịp thời dùng pháp khí triệu hồi ba hồn bảy phách để cho hồn phách trở lại nơi nguyên gốc"
Hoa sen hóa thân sao...
Đây là câu chuyện thần tiên lưu truyền bao nhiêu năm rồi? Ngoài Tôn Thần ra, còn ai có thể tạo ra vạn vật và con người? Tôi thấp giọng hỏi: "Vậy thì hai đứa bé, anh cân ba hồn bảy phách của ai, sẽ chết sao?"
"Trêи đời này làm sao có cách nào vẹn toàn tất cả? Mọi chuyện đều có bất trắc, nếu như xảy ra chuyện ngoài ÿ muốn... sẽ chết"
Giang Lãnh cúi mắt nhìn tôi.
Tôi vừa nghe thấy có thể sẽ chết, vành mắt lại đỏ lên.
"Mộ Lan Lăng"
Anh bất đắc dĩ thở dài: "Nếu như em muốn có con, về sau chúng ta có thể có bé khác...
Nhưng linh thai lần này vốn đã mang theo sứ mệnh"
"Nếu như em muốn trách ta vô tình...
"Ta thừa nhận."
Tôi vùi đầu vào vòng tay anh, hắng giọng nói: "Đây là con của anh mà, em không muốn mất đi đứa nào hết, thế cũng tính là tham lam sao?"
"Không tỉnh"
Anh nhẹ nhàng than thở: "Chỉ là ta đánh giá thấp sự kiên trì của em, lo lắng em làm ra chuyện gì ngốc nghếch"
Lo lắng cho tôi sao? Tôi ngước mắt nhìn anh, anh cũng nhíu mày nhìn tôi.
"Anh cũng lo lắng cho em sao?"
"Em nói xem, Mộ Lan Lăng? Đừng cho rằng ta không biết em định bỏ trốn.
Em có thể chạy đi đâu hả?"
Toát mồ hôi...
Chuyện này mà anh cũng biết nữa? "Em, em không...
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, kẻ ngốc mới thừa nhận chuyện này trước mặt anh! Anh hơi nghiêng đầu, cánh môi mỏng lạnh áp xuống dưới.
"Không cái gì? Trêи cùng đến trời xanh, dưới tận suối vàng, em có thể chạy đi đâu được? Em dại dột quá..."
Giang Lãnh không vui hừ lạnh một tiếng, bóp chặt eo tôi nhấc lên để tôi ngồi lên trêи đài ngọc.
Độ cao này có hơi... có hơi không ổn lắm...
"Em muốn... hai cái tên"
Tôi căn môi cố gắng giữ ánh mắt trong sáng nhìn về phía anh.
Giang Lãnh hơi hơi dừng lại, ngước đôi mắt khiến tôi nguyện ý dấn thân vào ngọn lửa.
"Tên?"
Anh có chút kinh ngạc trong nháy mắt.
Tôi cười bất đắc dĩ: "Ừ, tên, chắc anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này nhỉ"
Anh trầm ngâm một lát, cúi người dán lên đôi môi tôi.
"Chi tử vụ quy, u u Nam sơn...
Vậy thì đặt tên là Mộ Vu Quy và Mộ U Nam đi: "Mộ?"
"Ừ, Mộ"
"Tại sao thế... Ữm... Anh dừng lại trước đã.."
"Vì sao à?"
Anh cười khẽ một tiếng, cản môi tôi nói: "Lan Lăng, vợ của anh... Em tự mình nghĩ xem..."