Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 127
Chương 127
Cho đến khi ngồi xuống cạnh bàn ăn, Tô Tú Song mới dám thở phào một hơi.
Trong phòng ngủ.
Hoắc Dung Thành ngồi ở mép giường, dùng ngón tay thon dài xoa bóp huyệt thái dương, ánh mắt thật sâu quét qua thân thể trần trụi của anh.
Những kí ức trước khi chìm vào giấc ngủ dần hiện vê trong tâm trí.
Trong đó có bát cháo bị lật úp, chiếc áo sơ mi và quần tây bị người phụ nữ lột ra.
Hai hàng lông mày hiện lên một chút cáu kỉnh, anh cầm áo choàng tắm mặc vào rồi đi xuống nhà.
Cổ họng khô khốc, như bị lửa đốt, anh nhíu mày cầm một chén nước ấm lên.
Hai chân dài đã bước lên cầu thang, nhưng khi ngửi thấy mùi hương phát ra từ phòng ăn, Hoắc Dung Thành ngừng bước, quay người đi vào phòng ăn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Tú Song ngẩng đầu lên.
Người đàn ông lười biếng đang mặc áo tắm, ngồi xuống bàn, nhàn nhã bắt đầu ăn.
Tô Tú Song vừa nhìn thấy Hoắc Dung Thành, liền nghĩ đến bộ dạng anh chỉ mặc độc một chiếc quần lót, vẻ mặt cô có chút mất tự nhiên.
“Cho nhiều muối quá rồi?”
Anh đột nhiên lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Cái gì?”
Tô Tú Song không hiểu anh muốn nói gì.
“Đắng” Vẻ mặt Hoắc Dung Thành bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng.
Tô Tú Song nhìn thoáng qua rau cải cúc đắng trên đĩa của anh, không kìm lòng được, khóe miệng giật giật, ‘Rau cải đắng, vốn dĩ nó rất đắng”
Hoắc Dung Thành lạnh mặt, chế nhạo nói: “Ăn rau đắng như vậy, não cô có vấn đề sao?”
Tô Tú Song bị mắng một cách khó hiểu, sau đó cô hít một hơi thật sâu, cố kìm lại ngọn lửa bốc cháy trong lòng.
Ăn rau cải đắng là não có vấn đề?
Đúng là logic thần kỳ!
“Nếu bị cảm lạnh, phải ăn thêm rau cải cúc đắng để thanh nhiệt”.
Cô nói thêm một câu.
Trong một khoảnh khắc, chiếc đũa trong tay Hoắc Dung Thành dừng lại, ánh mắt anh lướt nhẹ qua đây.
Tô Tú Song nhướng mày, cúi đầu, bưng bát lên như tránh né, bắt đầu húp cháo.
“Rau mùi, cà rốt, cà tím, sau này đừng để tôi nhìn thấy trên bàn ăn” Anh trâm giọng nói.
Tô Tú Song uống hết bát cháo, không thèm để ý, vờ như không nghe thấy.
Dù sao, chỉ cần qua Tết Nguyên Đán, người hầu và đầu bếp của nhà họ Hoắc sẽ đi làm lại, cô chỉ tạm thời nấu một bữa tối mà thôi, không cần thiết phải ghi nhớ những điều này.
Không nhận được phản hồi, anh vươn ngón tay lên gõ gõ bàn, “Cô bị điếc à?”
“Nghe thấy rồi.”
Tô Tú Song không thèm ngẩng đầu, tùy tiện đáp, thái độ đáp lại cho có lệ, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Không ăn tỏi tây, rau mùi, cà rốt, cà tím, anh tưởng anh là đứa trẻ ba tuổi chắc, kén ăn kén đến ghiền luôn rồi!