Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài
Chương 36: Cô ta là một con voi
Lần đầu tiên được mát – xa đầu gối, An Nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái. Tống Thành còn nhân tiện nắn bóp cả bụng chân cô cẩn thận, tìm kiếm những bắp thịt cứng rắn để làm chúng mềm lại. Hắn tập thể thao từ nhỏ nên biết rất rõ phải làm sao để giảm căng thằng cơ bắp. Đôi chân là bộ phận phải chịu nhiều áp lực do thường xuyên làm nhiệm vụ nâng đỡ cơ thể, nếu không được chăm sóc đúng cách, chân sẽ bị tổn thương, về lâu dài rất có hại.
Nhờ bàn tay ấm áp của Tống Thành kết hợp với hơi nóng từ rượu thuốc cứ xoa nắn liên tục, dùng lực vừa phải, đôi chân của An Nhiên thả lỏng dần. Về sau, hắn lại nhân tiện xoa bóp cả vai cho cô, làm toàn thân cô thư giãn. Tống Thành còn muốn chăm sóc cả phần eo và lưng nữa nhưng cứ chạm đến là An Nhiên lại giật mình thon thót. Cũng bởi eo và lưng của cô quá nhạy cảm, không chịu được cảm giác bị người lạ chạm vào.
Tống Thành muốn cô bình tĩnh thả lõng nên hắn tạm thời bỏ qua hai nơi đó, chờ đến thời điểm thích hợp hơn sẽ “thanh toán” nốt.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ sau, An Nhiên đã lăn ra ngủ say sưa, khuôn mặt tròn trịa áp xuống gối như một đứa trẻ. Tống Thành nhìn cô đã ngủ say thì nhẹ nhàng luôn tay xuống dưới cơ thể mềm mại, nâng cô dậy, xoay cho cô nằm ngửa lên tránh bị khó thở. Động tác ấy khiến An Nhiên hơi giật mình, vội co người lại, rúc sát vào cơ thể rắn chắc, nóng hổi của hắn.
Đúng là tra tấn mà! Tống Thành tuy chẳng phải loại đàn ông thanh cao cấm dục gì cho cam, nhưng ít ra chút quân tử trên giường thì vẫn có. Hắn không thích ép uổng phụ nữ nhưng hiện tại vợ chính thức của hắn lại trần truồng rúc vào lòng hắn thế này khiến đầu óc Tống Thành chỉ quay cuồng với duy nhất một câu hỏi: Bản lĩnh đàn ông tồn tại hay không tồn tại?
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, dù sao cũng bỏ công sức phục vụ đôi chân kia một tiếng đồng hồ, tóc cũng đã gội sạch sẽ, thế mà vợ còn chưa boa cho hắn đâu.
Hắn có đòi cũng là đòi đúng quyền lợi thôi. Tuyệt đối không tham lam nhiều hơn.
Nghĩ đến đấy, đôi môi mỏng của Tống Thành đã hạ xuống chuẩn xác, đến khi cách môi An Nhiên đúng một hơi thở thì hắn dừng lại. Cô vợ của hắn có vẻ không muốn hôn, mấy lần đều né tránh hắn. Hắn cũng không miễn cưỡng bởi hắn biết có một số phụ nữ khá nhạy cảm với việc đó. Nếu không phải là người thực sự có tình cảm thì thật khó để cùng nhau làm công tác trao đổi nước miếng.
Vậy là hắn thay đổi địa chỉ, không hôn môi nữa mà chuyển xuống hôn hõm cổ, còn tranh thủ gặm nhấm xương quai xanh mảnh mai một chút. Tống Thành không thích phụ nữ quá gầy, khoe bộ xương hốc hác.
Cổ của An Nhiên vừa vặn lại có da có thịt, mềm mại, thơm ngát. Xương quai xanh nổi lên vừa đủ để kích thích vị giác của hắn.
Những nụ hôn liên tiếp rơi xuống, phủ kín một vùng cơ thể rộng lớn, tràn lên khuôn ngực đây đặn.
Tống Thành một bên hôn liếm, một bên xoa nắn, cảm thấy hơi nhỏ một chút. Sau này cần tẩm bổ cho cô nhiều hơn.
An Nhiên ngủ say như chết, hoàn toàn không biết trên người mình đang có một con dê cụ tự do tung hoành, địa bàn hoạt động bây giờ đã lan tới phần bụng dưới vô cùng ấm áp rồi. Cơ thể cô đang thư thái nhưng vẫn theo bản năng rậm rịch ướt. Một tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi khóe miệng, câu lấy hồn của Tống Thành rồi mất hút.
Hắn đơ người, cảm thấy khát khao bắt đầu trỗi dậy ngoài kiểm soát. Chết tiệt! Tự mình hại mình rồi!
Hai mắt Tống Thành sẫm lại, không còn nhìn thấy gì khác ngoài cơ thể mềm thơm trước mặt. Quân tử, quân tử… Hắn lầm bẩm trong đầu, tự ép mình phải dời ánh mắt đi chỗ khác, chính xác là nhìn xuống dưới thấp hơn một chút.
Hai bàn tay hắn nắm giữ hai bên bắp đùi trắng nõn, mười ngón tay lún hẳn xuống da thịt trơn mát.
Đây chính là một trong những khoảnh khắc ngọt ngào mà đáng xấu hổ nhất trong đời Tống Thành mà từ giờ tới cuối đời, hắn một mực giấu kín.
Đôi chân An Nhiên bị tách ra, hương thơm ngọt ngào chầm chậm thấm vào không khí, làm cổ họng Tống Thành khát cháy. Hắn nhìn chằm chằm nơi riêng tư mà mình đã từng miệt mài ra vào ngay sáng hôm qua. Thậm chí, còn nhìn rõ tình trạng sưng đỏ vừa đáng thương, vừa quyến rũ.
Bọn họ đã có một buổi sáng quá sức mãnh liệt, cả hai không còn đủ tỉnh táo để kiểm giữ, chỉ biết mang khát khao của bản năng ra đòi hỏi đối phương đáp ứng, đồng thời ra sức phơi bày những cơn khát thầm kín mặc cho người kia cướp đoạt.
Tống Thành nuốt khan, khó nhọc dừng lại những hồi tưởng điên cuồng. Nếu bây giờ hắn tiếp tục, nơi này của An Nhiên sẽ vỡ nát. Và cả trái tim cô cũng sẽ tan nát theo.
Hắn không muốn điều đó. Nhưng hắn không nhịn nổi. Cơ thể nóng hổi đang quỳ giữa hai chân An Nhiên cứ thế hạ thấp trọng tâm, đầu hắn cúi gục xuống, mái tóc dày phủ lên bụng dưới của cô, bắt đầu cọ vào bắp đùi.
“Chỉ một chút thôi. Một chút là được.”
Tống Thành thở hồng hộc, ngậm lấy nơi mềm mại đáng thương, cố gắng tìm cách nhẹ nhàng nhất để thỏa mãn cơn khát đang cào xé cổ họng của chính mình.
Hắn thích mùi vị của An Nhiên, cảm giác thân thuộc như trước đây rất lâu rồi đã từng trải qua, liên tục tìm kiếm những ngọt ngào từ nơi sâu thằm nhất trong cơ thể cô.
An Nhiên vẫn đang chìm trong giấc ngủ ngon. Cô mơ thấy mình đang trôi bồng bềnh giữa những đám mây nóng rực. Từng cụm mây bông xốp bao bọc lấy thân thể cô, chiều chuộng vuốt ve. Ánh mặt trời ấm áp trôi nổi trên da thịt, chiếu soi từng giọt nắng đến mọi ngóc ngách cô đơn của cô.
Đột nhiên, ánh nắng rực rỡ bỗng nóng sực, ào ạt cuộn tung đôi chân cô, làm cô chới với. Đôi tay cô không bám víu được vào đâu nữa, cảm giác mình đang rơi xuống. Nhưng đám mây kia vẫn không buông tha.
Nó tìm được một lối nhỏ chật hẹp để luôn sâu vào bên trong cơ thể cô, thám hiểm mọi thứ.
Hơi nóng làm cho nó tan chảy thành những vũng nước ẩm ướt, thấm ướt cả một vùng giữa hai chân cô.
An Nhiên hoảng sợ, tay chân vội vàng quẫy đạp để dứt khỏi giấc mơ kì lạ kia. Nhưng cô đang ở giữa trời, giống như một chiếc lá mềm oặt phơi dưới nắng, không thể trốn chạy, đành phó mặc cho cơn sóng nhiệt kia ập đến, bao trùm lên toàn bộ mọi thứ, khiến cô chao đảo đến mức từng tế bào nhỏ đều vỡ tan, run rẩy dưới ánh nắng.
“Bụp! Huych!!”
An Nhiên hoảng loạn đạp chân, không ngờ thực.
sự đạp được một tảng đá. Cô thấy mình ngã xuống lớp cỏ xanh mềm mại như nhung. Hơi nước ẩm ướt lấm tấm khắp người thật dễ chịu. Toàn thân mệt mỏi, cô lại thiếp đi, không còn hoảng hốt nữa.
Tống Thành không biết cuộc phiêu lưu trong mơ của vợ mình huy hoàng như thế nào. Hắn còn bận ngỡ ngàng ngồi bệt dưới đất, tay trái ôm mặt, tay phải ôm vai. Nguyễn An Nhiên đúng là một con voi, đang ngủ cũng có thể hai chân tung cước đạp hắn bay xuống giường!
Cũng tại hắn lén lút làm chuyện xấu, không thể trách ai được. Tống Thành luyến tiếc liếm đôi môi đang ướt đẫm của mình, ngoan ngoãn trèo lên giường, quy quy củ củ nằm ngủ. Hắn sợ nếu mình còn tò mò tọc mạch nữa thì sẽ dựng An Nhiên thức dậy mất. Một khi nửa thân dưới đã cướp được chính quyền, nửa thân trên lại không thể thuyết phục được đối tác cùng phối hợp, hắn sẽ nghẹn chết! Lúc đấy khéo lại mất cả chì lẫn chài.
Sáng hôm sau, khi An Nhiên tỉnh dậy thì trong phòng tĩnh lặng lạ thường. Ngoài việc có thêm một bình cúc họa mi được cắm rối bên bàn thì về cơ bản, mọi thứ vẫn như thường ngày. Nhưng cô chợt nhớ ra, trong phòng này còn một thứ khác nữa, vội cuốn chăn nhảy tót xuống giường, hai ba bước lò cò phi đến bên cửa lớn.
Cạch.
Cửa thực sự không khóa!
Cô vui muốn chết rồi! Định mở toan cửa lao ra ngoài nhưng sực nhớ ra mình còn chưa mặc đồ, vội vàng quay trở về nhà tắm. Hôm nay là ngày tự do đầu tiên, nhất định phải ăn mặc xinh đẹp để xuất hiện cho tương xứng!
Trong lúc An Nhiên còn đang rối rít vui mừng thì Tống Thành đã hoàn thành gần hết công việc buổi sáng. Vốn nghĩ mọi thứ sẽ thật bận rộn nhưng không ngờ lại trôi chảy một cách kì lạ. Bản thân hắn cũng tự thấy mình tăng thêm sức lực, tranh thủ đem tỉnh lực dư thừa đang bị đè nén ra trút hết vào công việc.
Thành ra, trong một ngày mà hắn đã làm xong công việc của hai ngày rưỡi.
Nghĩ đến con trai hôm nay bắt đầu ngày học đầu tiên, hắn liền kêu Ân Lãm lái xe đưa mình tới trường nhìn qua một chút.
Lúc hắn tới, Cá Chép vừa cùng các bạn tắm xong, thân mình mũm mĩm ẩm ướt hơi nước lịch bịch chạy về phía hắn.
“Chú… thằng nhỏ đu lên cổ hắn, nũng nịu dịu đầu vào vai hắn lấy lòng.
“Thế nào? Ở trường có vui không?“, Tống Thành nhéo nhéo cái má phính của nó, nghiêm túc hỏi.
Cá Chép gật đầu: “Dạ vui.“ Sau đó hào hứng kể cho hắn nghe tối hôm qua mình làm gì, sáng hôm nay mình học gì, chiều hôm nay mình chơi gì. Bé con mới ba tuổi mà có thể kể mạch lạc, tuy câu cú không thực đầy đủ nhưng người nghe vẫn đoán được, lại còn kể không sót một việc gì.
“Con trồng hoa.” Nó chỉ tay ra vườn, cố ý muốn Tống Thành đi tới xem một hàng hoa mười giờ vừa được vùi xuống nền đất thịt âm ẩm. “Cây này.”
Tống Thành nhìn cái cây xiêu vẹo được cắm sâu xuống đất, cảm thấy con trai đúng là dễ thích nghỉ.
Hắn khen ngợi thằng bé hai câu, sau đó lại hỏi han mấy chuyện khác.
Cả hai cứ ê a nói qua nói lại một lúc cũng đến lúc phải chia tay. Cá Chép ôm hắn, thơm một cái vào má để tạm biệt. Nơi thằng bé chạm môi vào lập tức ngứa ngáy nhưng trong lòng lại nhen lên một tia ấm áp bình an. Tống Thành ngẩn người, có con quả thực… rất tuyệt!
Ân Lãm cũng ôm Cá Chép, sau đó thằng bé tự mình quay về cùng các bạn, tuy có chút lưu luyến nhưng tuyệt đối không khóc. Mới có một ngày mà sao nó đã lớn hơn trước rất nhiều.
“Anh Thành, anh không được khóc. Hức… Ân Lãm sụt sịt an ủi Tống Thành. Hắn liếc sang thư kí đang cầm khăn tay chấm khóe mắt, nhếch môi khinh bỉ. Anh đây không thèm vạch mặt chú đâu!
Cá Chép đã đi khuất rồi, Ân Lãm vẫn còn nhìn theo mãi, lát sau lại cảm thán: “Nhìn bóng lưng thằng tấp hiên ngang kia sao mà giống anh thế. Rất có chí khí, “người ra đi đầu không ngoảnh lại:..”
Nói đến đây, Ân Lãm bỗng dừng lại, nhìn Tống Thành bằng ánh mắt kì quái.
“Sao?”, hắn nhướn mày nhìn lại gã thư kí lắm lời của mình.
Ân Lãm không thèm để ý thái độ trêu tức đó, vội vàng nói ra điều mình vừa khám phá: “Thằng nhỏ thực sự rất giống anh. Không chỉ giống dáng đi mà còn cả nét mặt nữa. Tóc cũng đen dày, mũi cao không kém anh đâu.” Ân Lãm vắt óc nghĩ ngợi thêm. “A, trán cũng giống. Hôm trước nó vuốt tóc lên, trán cũng cao và vuông như trán anh đấy!”
Tống Thành đang tính quay người đi về thì dừng lại: “Cậu nói nhảm cái gì đấy?”
Vốn hai người Ân Lãm và Tống Thành là chỗ quen biết lâu năm, lại làm việc với nhau rất ăn ý, Ân Lãm cũng chẳng sợ hãi mà nói ra suy nghĩ của mình: “Tôi nói là hai cha con trông giống nhau lắm. Nếu mang mẫu đi xét nghiệm AND, nói không chừng lại được kết quả bất ngờ.”
Ân lãm nói xong, cả hai nhìn nhau một cái rồi đột ngột cười phá lên. Tống Thành nhếch khóe môi giễu CỢt: “Tôi rất tôn trọng pháp luật. Có làm cũng phải tìm người đủ mười tám tuổi để làm.”
Đúng thế thật, An Nhiên mang thai từ lúc mười bảy, còn đang là nữ sinh. Ân Lãm cũng chưa từng thay sếp gửi quà cho cô nữ sinh cấp ba nào hết. Tự thấy ý nghĩ của mình thật điên rồ, anh cũng cười phá lên.
Nhưng đến khi ngồi vào xe, cả hai lại đồng loạt im lặng, trong lòng có chút gì đó gai gai. Hai người không.
phải máu mủ mà lại giống nhau nhiều như vậy cũng có chút không bình thường. Hơn nữa, Tống Thành vừa gặp đã sinh ra cảm giác quý mến thằng bé, chuyện này cũng thật hiếm.
Hà Văn Nhĩ trước kia cũng từng nhắc đến việc này.
Đúng là ngớ ngẩn! Tống Thành xua cái ý nghĩ kì quái vừa chớm nở ra khỏi đầu mình. Hắn muốn về nhà, liền rút điện thoại gọi cho quản gia.
“Cậu chủ, tôi nghe đây.”
Tống Thành ngả người ra sau ghế, nghĩ đến khuôn mặt hài hòa, đáng yêu với ánh mắt tròn xoe, ánh mắt mà Cá Chép đã được thừa hưởng đến tám, chín phần.
Tự nhiên, lòng hắn mềm đi một chút, chậm rãi nói: “Tối nay tôi về nhà ăn cơm.