Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 86: Tay thợ săn lòng dạ độc ác
Phòng Tổng thống trên lâu Vân Trung.
An Viên Minh ôm An Đình Đình không hề có chút sức lực nào để vùng vẫy, một cước đá văng cửa, rồi lại dùng chân vội vàng kéo cửa lại, rồi vội vã đi tới giường chính.
An Đình Đình biết được rằng mối nguy của mình tới rồi. Nhưng mà, cô bị bỏ thuốc, căn bản không cách nào vùng vây, chỉ đành mặc cho từng cơn sóng nhiệt ăn mòn cơ thể trẻ trung mềm mại của cô.
"... Thả tôi ra, xin anh đấy..."
Không biết làm sao, cô khóc như cầu xin.
"Thả em? Ôi, nói dễ quá vậy? An Đình Đình, em biết không, anh biết bao muốn có được em? Anh nằm mơ đều tưởng tượng ra cảnh này, dáng vẻ của em khi ở dưới cơ thể anh dịu dàng hầu hạ. Không có được em, đời này anh cũng không yên."
An Viễn Minh cười âm hiểm, mạnh mẽ ném người trong lòng xuống chiếc giường lớn màu xanh nước biển sắc thái lãng mạn.
"... Đừng mà, xin anh, tha cho tôi... Anh muốn gì, tôi cũng có thể cho anh..."
"Anh muốn em, anh chỉ cần em! Dù chỉ một lần, anh cũng thỏa mãn." Trong mắt An Viễn Minh, hiện lên sự mãnh liệt.
Anh ta đứng bên mép giường, cởi từng món đồ trên người xuống. Đôi mắt sâu thẳm với dục vọng mãnh liệt, vẫn luôn nhìn chăm chú con dê con đáng thương yếu đuối bất lực trước mắt, hôm nay, anh ta phải ăn cô vào bụng.
Anh ta muốn mạnh mẽ trút hết ham muốn bị chất chứa trong lòng qua nhiều năm như thế, hoàn toàn biến cô thành người phụ nữ của mình!
'Xin anh... Đừng mà... Đừng mà...'
An Đình Đình liều mạng khóc lóc cầu xin, cô không thể hét ra tiếng, chỉ có thể khóc thút thít từng tiếng, cầu xin. Nhưng mà, tất cả sự cầu xin của cô, trong con mắt của người đàn ông lên cơn điên, không hề có chút tác dụng nào, ngược lại, càng kích thích thú tính của đàn ông.
An Viễn Minh không thể chờ thêm mà víu lấy áo quần trên người An Đình Đình, khi hai tay của anh ta chạm lên làn da trắng nõn, anh ta tham lam xoa bóp, vuốt ve, lúc mạnh, lúc nhẹ, để lại hết dấu tay này đến dấu tay khác trên người cô.
An Đình Đình có cả suy nghĩ muốn chết, nhưng mà, theo sự vuốt ve của người đàn ông, ngọn lửa trong người cô càng ngày càng mãnh liệt. Còn thân chí của cô, dần dần trở nên mơ hồ.
Từ sự giãy giụa, chống cự lúc đầu, dân dân trở thành chủ động, hùa theo.
Một chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu, thúc giục cô một lúc khóc lóc cầu xin, một lúc lại hãm sâu vào, không thể tự kiềm chế.
Nhưng cô biết, có lẽ hôm nay, chính là ngày giỗ của mình!
Ngay lúc áo quân trên người An Đình Đình chậm rãi bị cởi hết, chỉ còn lại chiếc *** mỏng manh ở thân dưới, cửa phòng chợt bị người đá văng, vang lên một tiếng ồn ào.
Bàn tay của An Viễn Minh đang định cởi *** của cô, đột nhiên dừng giữa không trung.
An Đình Đình từ cơn mê ly, tỉnh táo mấy phần.
Sau khi nhận thức được tình cảnh của mình, xấu hổ, bất lực, không cam lòng, sợ hãi... Tất cả cảm xúc đều bùng nổ cùng nhau, nghẹn ngào khóc!
Rất nhanh chóng, một đống tiếng bước chân từ xa đến gần vang lên, ước chừng có bảy tám người.
"Ai? Ai đấy? Đây là phòng mà ông đây mở, mẹ nó tên nào tự tìm chết dám xông tới." An Viên Minh tức giận hét lên, vội vàng tìm *** mặc vào.
Mặc Diệu Dương cầm đầu, theo sau là bảy tám người đàn ông vạm cỡ, dáng người vạm vỡ, eo to tay tròn.
Lúc đá văng cửa chính, anh đã nghe được tiếng khóc của An Đình Đình, trái tim chợt run lên. Anh men theo âm thanh đi tới, lúc tới cửa, anh nhìn ra sau.
Nhóm bảo tiêu hiểu ý, canh ở cửa, Trần Hằng thì cùng anh đi vào.
"Ầm" một tiếng, cửa phòng đóng chặt bị người dùng sức đá văng, cảnh tượng in vào mắt Mặc Diệu Dương, nhất thời làm máu nóng trong người anh chảy ngược, toàn bộ xông lên não!
Quần áo trên người An Đình Đình, đã bị cởi hết, cả người co lại, *** bên dưới cũng tràn đầy nguy cơ, bị cởi xuống dưới bụng, xuống thêm một chút nữa, chính là...
Tiếng vang lớn, làm cho một người ý thức mê man, kéo về một chút lý trí. Trong đôi mắt mờ sương, hiện lên gương mặt tuy đang nổi cơn thịnh nộ nhưng vẫn anh tuấn.
Gò má như bị miếng sắt nóng in lên như đốt người, xấu hổ, nhục nhã, ai oán, tự ái... Giống như cơn thủy triều vô tình tấn công cô.
Cô chôn mặt vào trong drap giường, nghẹn ngào khóc!
An Viễn Minh cũng bị dọa giật mình, cả người nhảy chạy tới bên cửa sổ sát đất.
Trong mắt Mặc Diệu Dương hiện lên sự tàn bạo chết chóc, trong ánh mắt như mây đen xuất hiện, tất cả hơi thở thô bạo khát máu đều cuộn trong mây đen.
"Tự tìm chết!" Anh nổi giận gầm lên, quăng quả đấm, quả đấm to như bao cát, từ cao đập xuống.
An Viễn Minh không phản ứng kịp, đầu bị ăn một quyền tàn nhẫn này, cảm thấy đầu óc nở hoa rồi trở nên đần độn.
"A.... Anh ta hét thảm.
Nhưng mà, đây chưa tính là gì.
Mặc Diệu Dương nhíu mày, xốc anh ta lên, quả đấm thép như một cơn gió hối hả, như mưa rơi xuống mặt, đập xuống đầu An Viễn Minh.
Rất nhanh chóng, trên mặt đất trở nên đẫm máu, An Viễn Minh từ lúc đầu còn khàn giọng kêu, sau cùng thì im lìm, còn gương mặt của anh ta, đã bị đánh đến mức thê thảm không nỡ nhìn, sưng thành như đầu heo.
Cuối cùng, người bị Trần Hằng lôi ra. Một nhóm người mênh ***, mới ra khỏi phòng Tổng thống.
Trong phòng, chỉ còn lại tiếng khóc sụt sùi của An Đình Đình.
Ý nghĩ chết chóc trong mắt Mặc Diệu Dương, dần lui đi. Mắt nhìn cô gái đáng thương trên giường, tình cảm dịu dàng, thương tiếc, dần dần hiện lên trong mắt.
Anh ôm cô vào lòng, làn da cô, lạnh băng mà nóng bỏng. Có thể tưởng tượng được, cô nhẫn nhịn khổ sở đến mức nào.
"Đừng mà, buông tôi ra!" An Đình Đình nhắm chặt mắt, khi cơ thể bị người chạm vào, cô không hề nghĩ ngợi, lập tức cho là người xấu, cả người co quắp kịch liệt.
"Đừng đụng vào tôi... Xin anh...!
"Đình Đình, là tôi! Tôi là Mặc Diệu Dương." Mặc Diệu Dương ôm cả người cô vào trong ngực, để cô bất lực giãy giụa, yếu ớt run rẩy trong lòng mình.
'Đừng mà, xin anh... A!'
An Đình Đình vẫn không mở mắt, nước mắt trong suốt chảy ra khỏi hai mắt nhắm chặt, từng giọt rơi xuống chiếc giường trắng tinh, lên cánh tay cường tráng của người đàn ông.
Lúc cô ngẩng mặt lên, trong từng tiếng gọi dịu dàng của người đàn ông, mở mắt ra.
Người nọ ánh vào trong tầm mắt mơ hồ của cô, cực kì tuấn tú, trên đời có một không hai.
Mà ánh mắt của anh, chính là ngọn đèn soi sáng trong cuộc đời tăm tối của cô, dịu dàng như thế, mà lại thâm tình.
Cô giơ cánh tay trắng nõn lên, ôm lấy cổ người đàn ông. Nhắm mắt lại, hôn môi anh.
Trong cơn hoảng hốt, có một người đi vào trong cô, cô ra sức run rẩy, cả người gần như co lại, nhưng rất nhanh đã được sự kiên nhẫn của người đàn ông võ về, cắn chặt môi dưới, chịu đựng từng đợt sóng gió kinh hoàng...
Cảm xúc mạnh mẽ dâng trào như con sóng nóng bỏng, vẫn luôn kéo dài đến lúc rạng sáng, An Đình Đình mệt mỏi liên tục trải qua cơn mây mưa, khóc đến khàn giọng, mệt đến mức đầu ngón tay cũng không muốn động đậy, ghé vào trong lòng ngực mồ hôi nhễ nhại của người đàn ông, ngủ rất say.
Trước khi ngủ, cô loáng thoáng cảm giác được, có người cẩn thận lau người cô, nhưng rất nhanh thôi, cô đã ngủ say, không biết gì hết.
An Viên Minh ôm An Đình Đình không hề có chút sức lực nào để vùng vẫy, một cước đá văng cửa, rồi lại dùng chân vội vàng kéo cửa lại, rồi vội vã đi tới giường chính.
An Đình Đình biết được rằng mối nguy của mình tới rồi. Nhưng mà, cô bị bỏ thuốc, căn bản không cách nào vùng vây, chỉ đành mặc cho từng cơn sóng nhiệt ăn mòn cơ thể trẻ trung mềm mại của cô.
"... Thả tôi ra, xin anh đấy..."
Không biết làm sao, cô khóc như cầu xin.
"Thả em? Ôi, nói dễ quá vậy? An Đình Đình, em biết không, anh biết bao muốn có được em? Anh nằm mơ đều tưởng tượng ra cảnh này, dáng vẻ của em khi ở dưới cơ thể anh dịu dàng hầu hạ. Không có được em, đời này anh cũng không yên."
An Viễn Minh cười âm hiểm, mạnh mẽ ném người trong lòng xuống chiếc giường lớn màu xanh nước biển sắc thái lãng mạn.
"... Đừng mà, xin anh, tha cho tôi... Anh muốn gì, tôi cũng có thể cho anh..."
"Anh muốn em, anh chỉ cần em! Dù chỉ một lần, anh cũng thỏa mãn." Trong mắt An Viễn Minh, hiện lên sự mãnh liệt.
Anh ta đứng bên mép giường, cởi từng món đồ trên người xuống. Đôi mắt sâu thẳm với dục vọng mãnh liệt, vẫn luôn nhìn chăm chú con dê con đáng thương yếu đuối bất lực trước mắt, hôm nay, anh ta phải ăn cô vào bụng.
Anh ta muốn mạnh mẽ trút hết ham muốn bị chất chứa trong lòng qua nhiều năm như thế, hoàn toàn biến cô thành người phụ nữ của mình!
'Xin anh... Đừng mà... Đừng mà...'
An Đình Đình liều mạng khóc lóc cầu xin, cô không thể hét ra tiếng, chỉ có thể khóc thút thít từng tiếng, cầu xin. Nhưng mà, tất cả sự cầu xin của cô, trong con mắt của người đàn ông lên cơn điên, không hề có chút tác dụng nào, ngược lại, càng kích thích thú tính của đàn ông.
An Viễn Minh không thể chờ thêm mà víu lấy áo quần trên người An Đình Đình, khi hai tay của anh ta chạm lên làn da trắng nõn, anh ta tham lam xoa bóp, vuốt ve, lúc mạnh, lúc nhẹ, để lại hết dấu tay này đến dấu tay khác trên người cô.
An Đình Đình có cả suy nghĩ muốn chết, nhưng mà, theo sự vuốt ve của người đàn ông, ngọn lửa trong người cô càng ngày càng mãnh liệt. Còn thân chí của cô, dần dần trở nên mơ hồ.
Từ sự giãy giụa, chống cự lúc đầu, dân dân trở thành chủ động, hùa theo.
Một chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu, thúc giục cô một lúc khóc lóc cầu xin, một lúc lại hãm sâu vào, không thể tự kiềm chế.
Nhưng cô biết, có lẽ hôm nay, chính là ngày giỗ của mình!
Ngay lúc áo quân trên người An Đình Đình chậm rãi bị cởi hết, chỉ còn lại chiếc *** mỏng manh ở thân dưới, cửa phòng chợt bị người đá văng, vang lên một tiếng ồn ào.
Bàn tay của An Viễn Minh đang định cởi *** của cô, đột nhiên dừng giữa không trung.
An Đình Đình từ cơn mê ly, tỉnh táo mấy phần.
Sau khi nhận thức được tình cảnh của mình, xấu hổ, bất lực, không cam lòng, sợ hãi... Tất cả cảm xúc đều bùng nổ cùng nhau, nghẹn ngào khóc!
Rất nhanh chóng, một đống tiếng bước chân từ xa đến gần vang lên, ước chừng có bảy tám người.
"Ai? Ai đấy? Đây là phòng mà ông đây mở, mẹ nó tên nào tự tìm chết dám xông tới." An Viên Minh tức giận hét lên, vội vàng tìm *** mặc vào.
Mặc Diệu Dương cầm đầu, theo sau là bảy tám người đàn ông vạm cỡ, dáng người vạm vỡ, eo to tay tròn.
Lúc đá văng cửa chính, anh đã nghe được tiếng khóc của An Đình Đình, trái tim chợt run lên. Anh men theo âm thanh đi tới, lúc tới cửa, anh nhìn ra sau.
Nhóm bảo tiêu hiểu ý, canh ở cửa, Trần Hằng thì cùng anh đi vào.
"Ầm" một tiếng, cửa phòng đóng chặt bị người dùng sức đá văng, cảnh tượng in vào mắt Mặc Diệu Dương, nhất thời làm máu nóng trong người anh chảy ngược, toàn bộ xông lên não!
Quần áo trên người An Đình Đình, đã bị cởi hết, cả người co lại, *** bên dưới cũng tràn đầy nguy cơ, bị cởi xuống dưới bụng, xuống thêm một chút nữa, chính là...
Tiếng vang lớn, làm cho một người ý thức mê man, kéo về một chút lý trí. Trong đôi mắt mờ sương, hiện lên gương mặt tuy đang nổi cơn thịnh nộ nhưng vẫn anh tuấn.
Gò má như bị miếng sắt nóng in lên như đốt người, xấu hổ, nhục nhã, ai oán, tự ái... Giống như cơn thủy triều vô tình tấn công cô.
Cô chôn mặt vào trong drap giường, nghẹn ngào khóc!
An Viễn Minh cũng bị dọa giật mình, cả người nhảy chạy tới bên cửa sổ sát đất.
Trong mắt Mặc Diệu Dương hiện lên sự tàn bạo chết chóc, trong ánh mắt như mây đen xuất hiện, tất cả hơi thở thô bạo khát máu đều cuộn trong mây đen.
"Tự tìm chết!" Anh nổi giận gầm lên, quăng quả đấm, quả đấm to như bao cát, từ cao đập xuống.
An Viễn Minh không phản ứng kịp, đầu bị ăn một quyền tàn nhẫn này, cảm thấy đầu óc nở hoa rồi trở nên đần độn.
"A.... Anh ta hét thảm.
Nhưng mà, đây chưa tính là gì.
Mặc Diệu Dương nhíu mày, xốc anh ta lên, quả đấm thép như một cơn gió hối hả, như mưa rơi xuống mặt, đập xuống đầu An Viễn Minh.
Rất nhanh chóng, trên mặt đất trở nên đẫm máu, An Viễn Minh từ lúc đầu còn khàn giọng kêu, sau cùng thì im lìm, còn gương mặt của anh ta, đã bị đánh đến mức thê thảm không nỡ nhìn, sưng thành như đầu heo.
Cuối cùng, người bị Trần Hằng lôi ra. Một nhóm người mênh ***, mới ra khỏi phòng Tổng thống.
Trong phòng, chỉ còn lại tiếng khóc sụt sùi của An Đình Đình.
Ý nghĩ chết chóc trong mắt Mặc Diệu Dương, dần lui đi. Mắt nhìn cô gái đáng thương trên giường, tình cảm dịu dàng, thương tiếc, dần dần hiện lên trong mắt.
Anh ôm cô vào lòng, làn da cô, lạnh băng mà nóng bỏng. Có thể tưởng tượng được, cô nhẫn nhịn khổ sở đến mức nào.
"Đừng mà, buông tôi ra!" An Đình Đình nhắm chặt mắt, khi cơ thể bị người chạm vào, cô không hề nghĩ ngợi, lập tức cho là người xấu, cả người co quắp kịch liệt.
"Đừng đụng vào tôi... Xin anh...!
"Đình Đình, là tôi! Tôi là Mặc Diệu Dương." Mặc Diệu Dương ôm cả người cô vào trong ngực, để cô bất lực giãy giụa, yếu ớt run rẩy trong lòng mình.
'Đừng mà, xin anh... A!'
An Đình Đình vẫn không mở mắt, nước mắt trong suốt chảy ra khỏi hai mắt nhắm chặt, từng giọt rơi xuống chiếc giường trắng tinh, lên cánh tay cường tráng của người đàn ông.
Lúc cô ngẩng mặt lên, trong từng tiếng gọi dịu dàng của người đàn ông, mở mắt ra.
Người nọ ánh vào trong tầm mắt mơ hồ của cô, cực kì tuấn tú, trên đời có một không hai.
Mà ánh mắt của anh, chính là ngọn đèn soi sáng trong cuộc đời tăm tối của cô, dịu dàng như thế, mà lại thâm tình.
Cô giơ cánh tay trắng nõn lên, ôm lấy cổ người đàn ông. Nhắm mắt lại, hôn môi anh.
Trong cơn hoảng hốt, có một người đi vào trong cô, cô ra sức run rẩy, cả người gần như co lại, nhưng rất nhanh đã được sự kiên nhẫn của người đàn ông võ về, cắn chặt môi dưới, chịu đựng từng đợt sóng gió kinh hoàng...
Cảm xúc mạnh mẽ dâng trào như con sóng nóng bỏng, vẫn luôn kéo dài đến lúc rạng sáng, An Đình Đình mệt mỏi liên tục trải qua cơn mây mưa, khóc đến khàn giọng, mệt đến mức đầu ngón tay cũng không muốn động đậy, ghé vào trong lòng ngực mồ hôi nhễ nhại của người đàn ông, ngủ rất say.
Trước khi ngủ, cô loáng thoáng cảm giác được, có người cẩn thận lau người cô, nhưng rất nhanh thôi, cô đã ngủ say, không biết gì hết.
Tác giả :
Công Tử Nguyệt